“Bạch tiên sinh, có người tìm ngài.” Trợ lý Thập Tứ đẩy cửa ra báo.
“Tôi nhớ rõ hôm nay không có cuộc hẹn nào.” Bạch Ân mở lịch công việc ra.
Thập Tứ đứng cách Bạch Ân 3m, nói: “Đúng thế, vị ngày không hẹn trước, nhưng hắn ta nói, ngài sẽ muốn gặp, nên tôi lên đây hỏi ý kiến.”
“Hắn là ai?”
“Vương Kiệt.”
Bạch Ân nhíu mày. Ông và Vương Kiệt mới gặp nhau mấy lần, hơn nữa, cũng chẳng phải vui vẻ gì. Vì sao cậu ta lới tới tìm ông?
“Cho cậu ta vào.” Bạch Ân nói: “Biết đâu người này lại cho tôi một bất ngờ thú vị.”
Từ ngày gặp Bạch Ân ở khách sạn, Vương Kiệt bắt đầu trằn trọc. Dù mơ hay tỉnh, trong đầu y cứ hiện lên gương mặt vô cảm của Bạch Ân, nhìn cái mặt đó hơn nửa tháng, cuối cùng, y vạch ra kế hoạch tiếp cận ông. Điều hiển nhiên là, để có thể lại gần người trong lòng, cần một chút ‘thành ý’.
Có lẽ chính Bạch Ân cũng không nhận ra, ông thường vô thức phát ra loại khí thế ‘ma quỷ’ khiến cho những kẻ M tiềm ẩn bị hấp dẫn, ví dụ như Vương Thư Hoa, đám DY. Bọn họ dùng trái tim cuồng nhiệt của mình để lại gần ông, bị ông bóc lột, hơn nữa, còn làm đi làm lại trò đó không biết mệt. Nhưng cũng có thể, do Bạch Ân bóc lột họ nhiều quá, nên mới tạo thành thói quen đó.
“Bạch tiên sinh, chào ngài, chào ngài!” Vương Kiệt vừa bước vào đã nắm chặt tay Bạch Ân.
Bạch Ân lùi ra sau, nghiêng người dựa vào chiếc ghế da, nhấc tay ý bảo đối phương ngồi xuống đối diện mình, hóa giải bầu không khí xấu hổ.
“He he, ” Vương Kiệt ngồi xuống, nói: “Nghe nói gần đây sức khỏe ngài không tốt, phải chú ý nha.”
“Cám ơn, tôi sẽ.” Bạch Ân nghiêng đầu, nhìn tập văn kiện hắn vẫn giữ chặt trong tay nãy giờ: “Cậu tới tìm tôi có việc gì không?”
“Việc nhỏ, nhưng tôi cảm thấy nó rất quan trọng với ngài, nên mới đến một chuyến.Không quấy rầy ngài chứ?” Vương Kiệt hỏi rất nho nhã.
“Đương nhiên.” Bạch Ân ngồi thẳng người: “Có thể cho tôi biết chuyện nhỏ gì sao?”
Vương Kiệt đặt túi văn kiện lên bàn, nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, nếu tôi nhớ không nhầm, ‘Kho tin’ là của ngài đúng không?”
Trong kế hoạch của Bạch Ân, chưa từng xuất hiện một người tên Vương Kiệt. Hơn nữa, theo hiểu biết của ông, Vương Kiệt là cháu đích tôn của nhà họ Vương,không hề có quan hệ gì với những thế lực ở thành phố H hoặc các vùng lân cận. Chẳng kẻ ngốc nào lại bỗng dưng nhảy vào cái vòng xoáy này cả: “Đúng thế, cậu muốn mua hay bán tin tức?” Nhưng Bạch Ân cảm thấy, Vương Kiệt là một điểm nút quan trọng, nếu biết cách tận dụng, ông chắc chắn có thể bắt được thắng lợi.
Vương Kiệt đưa tay vuốt tệp văn kiện, rốt cuộc quyết tâm nói: “Bán!”
“Bạch tiên sinh, có người tìm ngài.” Trợ lý Thập Tứ đẩy cửa ra báo.
“Tôi nhớ rõ hôm nay không có cuộc hẹn nào.” Bạch Ân mở lịch công việc ra.
Thập Tứ đứng cách Bạch Ân m, nói: “Đúng thế, vị ngày không hẹn trước, nhưng hắn ta nói, ngài sẽ muốn gặp, nên tôi lên đây hỏi ý kiến.”
“Hắn là ai?”
“Vương Kiệt.”
Bạch Ân nhíu mày. Ông và Vương Kiệt mới gặp nhau mấy lần, hơn nữa, cũng chẳng phải vui vẻ gì. Vì sao cậu ta lới tới tìm ông?
“Cho cậu ta vào.” Bạch Ân nói: “Biết đâu người này lại cho tôi một bất ngờ thú vị.”
Từ ngày gặp Bạch Ân ở khách sạn, Vương Kiệt bắt đầu trằn trọc. Dù mơ hay tỉnh, trong đầu y cứ hiện lên gương mặt vô cảm của Bạch Ân, nhìn cái mặt đó hơn nửa tháng, cuối cùng, y vạch ra kế hoạch tiếp cận ông. Điều hiển nhiên là, để có thể lại gần người trong lòng, cần một chút ‘thành ý’.
Có lẽ chính Bạch Ân cũng không nhận ra, ông thường vô thức phát ra loại khí thế ‘ma quỷ’ khiến cho những kẻ M tiềm ẩn bị hấp dẫn, ví dụ như Vương Thư Hoa, đám DY. Bọn họ dùng trái tim cuồng nhiệt của mình để lại gần ông, bị ông bóc lột, hơn nữa, còn làm đi làm lại trò đó không biết mệt. Nhưng cũng có thể, do Bạch Ân bóc lột họ nhiều quá, nên mới tạo thành thói quen đó.
“Bạch tiên sinh, chào ngài, chào ngài!” Vương Kiệt vừa bước vào đã nắm chặt tay Bạch Ân.
Bạch Ân lùi ra sau, nghiêng người dựa vào chiếc ghế da, nhấc tay ý bảo đối phương ngồi xuống đối diện mình, hóa giải bầu không khí xấu hổ.
“He he, ” Vương Kiệt ngồi xuống, nói: “Nghe nói gần đây sức khỏe ngài không tốt, phải chú ý nha.”
“Cám ơn, tôi sẽ.” Bạch Ân nghiêng đầu, nhìn tập văn kiện hắn vẫn giữ chặt trong tay nãy giờ: “Cậu tới tìm tôi có việc gì không?”
“Việc nhỏ, nhưng tôi cảm thấy nó rất quan trọng với ngài, nên mới đến một chuyến.Không quấy rầy ngài chứ?” Vương Kiệt hỏi rất nho nhã.
“Đương nhiên.” Bạch Ân ngồi thẳng người: “Có thể cho tôi biết chuyện nhỏ gì sao?”
Vương Kiệt đặt túi văn kiện lên bàn, nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, nếu tôi nhớ không nhầm, ‘Kho tin’ là của ngài đúng không?”
Trong kế hoạch của Bạch Ân, chưa từng xuất hiện một người tên Vương Kiệt. Hơn nữa, theo hiểu biết của ông, Vương Kiệt là cháu đích tôn của nhà họ Vương,không hề có quan hệ gì với những thế lực ở thành phố H hoặc các vùng lân cận. Chẳng kẻ ngốc nào lại bỗng dưng nhảy vào cái vòng xoáy này cả: “Đúng thế, cậu muốn mua hay bán tin tức?” Nhưng Bạch Ân cảm thấy, Vương Kiệt là một điểm nút quan trọng, nếu biết cách tận dụng, ông chắc chắn có thể bắt được thắng lợi.
Vương Kiệt đưa tay vuốt tệp văn kiện, rốt cuộc quyết tâm nói: “Bán!”