Trịnh Hòa vẫn ủ dột từ lúc quay về từ trường quay, Bạch tiên sinh không chủ động hỏi vì sao, dù sao thì cậu cũng sẽ tự nói ra.
Trịnh Hòa cũng tự biết mình là người không dấu được chuyện gì trong lòng, vừa về đến nhà, cậu ngóng ông rửa tay rửa mặt xong, tự giác đưa khăn qua rồi nói: “Bạch tiên sinh, em có chuyên muốn nói với ông.”
Bạch tiên sinh lau khô tay, ‘ừm’ một tiếng.
Trịnh Hòa thấy thuật thẳng lại cuộc đối thoại của mình và chị Phương thì không ổn lắm bèn hỏi vòng vo: “Bạch tiên sinh, nếu có người nghi ngờ cơ bụng của ông, ông sẽ làm gì?”
“Cái đó có gì hay mà nghi ngờ?” Bạch tiên sinh nhận ra, mình không hiểu nổi cấu tạo não của Trịnh Hòa, “Ai rỗi hơi đi nói về cơ bụng của tôi chứ.”
Trịnh Hòa và chị Phương trúng đạn: “….”
Trịnh Hòa nói: “Thế… nếu thật sự có người nghi ngờ cơ bụng của ông, ông sẽ làm thế nào, trả lời em nghiêm túc.”
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa rồi hỏi: “Nói đi, em nói chuyện về cơ bụng của tôi với ai?”
Trịnh Hòa cười chột dạ: “Hờ hờ hờ hờ….”
Bạch tiên sinh không cười cũng không nói chuyện, làm mặt lạnh.
Tuy Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh chỉ đang hù cậu, không phải giận thật, nhưng gan cậu nhỏ nha, chống cự chưa được 3 giây đã gục: “Chị Phương.”
Bạch tiên sinh kéo má Trịnh Hòa sang hai bên. Đây là động tác ông mới học được, vừa không làm đau Trịnh Hòa, vừa khiến mặt cậu biến dạng: “Nếu tôi biết kéo chị Phương qua đây khiến hai người buôn dưa với nhau mỗi ngày, tôi chắc chắn sẽ đổi người.”
“Ông đổi người cũng không sao nha.” Trịnh Hòa ra vẻ không thèm để tâm, “Thế vụ cơ bụng thế nào?” – Đây mới là điều khiến cậu lo nhất.
“Em muốn làm thế nào?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa cười gian trá, lắc lắc điện thoại: “Cho em chụp một tấm?”
Bạch tiên sinh nghiêm túc cài hai cái nút áo trên cùng bị bung lại: “Không được.”
“Một tấm thôi!”
“Nửa tấm cũng không được.”
“Thế một phần tư thì sao?”
Bạch tiên sinh ra tối hậu thư: “Em mà dám chụp, tôi khiến em mai không xuống giường được.”
Trịnh Hòa đỏ mặt, nhăn nhó hồi lâu mới hỏi: “Thật sao?”
Bạch tiên sinh: “…”
Bạch tiên sinh cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao tôi thấy như…..em thích lắm?”
Trịnh Hòa vẫn ủ dột từ lúc quay về từ trường quay, Bạch tiên sinh không chủ động hỏi vì sao, dù sao thì cậu cũng sẽ tự nói ra.
Trịnh Hòa cũng tự biết mình là người không dấu được chuyện gì trong lòng, vừa về đến nhà, cậu ngóng ông rửa tay rửa mặt xong, tự giác đưa khăn qua rồi nói: “Bạch tiên sinh, em có chuyên muốn nói với ông.”
Bạch tiên sinh lau khô tay, ‘ừm’ một tiếng.
Trịnh Hòa thấy thuật thẳng lại cuộc đối thoại của mình và chị Phương thì không ổn lắm bèn hỏi vòng vo: “Bạch tiên sinh, nếu có người nghi ngờ cơ bụng của ông, ông sẽ làm gì?”
“Cái đó có gì hay mà nghi ngờ?” Bạch tiên sinh nhận ra, mình không hiểu nổi cấu tạo não của Trịnh Hòa, “Ai rỗi hơi đi nói về cơ bụng của tôi chứ.”
Trịnh Hòa và chị Phương trúng đạn: “….”
Trịnh Hòa nói: “Thế… nếu thật sự có người nghi ngờ cơ bụng của ông, ông sẽ làm thế nào, trả lời em nghiêm túc.”
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa rồi hỏi: “Nói đi, em nói chuyện về cơ bụng của tôi với ai?”
Trịnh Hòa cười chột dạ: “Hờ hờ hờ hờ….”
Bạch tiên sinh không cười cũng không nói chuyện, làm mặt lạnh.
Tuy Trịnh Hòa biết Bạch tiên sinh chỉ đang hù cậu, không phải giận thật, nhưng gan cậu nhỏ nha, chống cự chưa được giây đã gục: “Chị Phương.”
Bạch tiên sinh kéo má Trịnh Hòa sang hai bên. Đây là động tác ông mới học được, vừa không làm đau Trịnh Hòa, vừa khiến mặt cậu biến dạng: “Nếu tôi biết kéo chị Phương qua đây khiến hai người buôn dưa với nhau mỗi ngày, tôi chắc chắn sẽ đổi người.”
“Ông đổi người cũng không sao nha.” Trịnh Hòa ra vẻ không thèm để tâm, “Thế vụ cơ bụng thế nào?” – Đây mới là điều khiến cậu lo nhất.
“Em muốn làm thế nào?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa cười gian trá, lắc lắc điện thoại: “Cho em chụp một tấm?”
Bạch tiên sinh nghiêm túc cài hai cái nút áo trên cùng bị bung lại: “Không được.”
“Một tấm thôi!”
“Nửa tấm cũng không được.”
“Thế một phần tư thì sao?”
Bạch tiên sinh ra tối hậu thư: “Em mà dám chụp, tôi khiến em mai không xuống giường được.”
Trịnh Hòa đỏ mặt, nhăn nhó hồi lâu mới hỏi: “Thật sao?”
Bạch tiên sinh: “…”
Bạch tiên sinh cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao tôi thấy như…..em thích lắm?”