Trịnh Hòa rất ít xuất hiện khi Bạch tiên sinh bàn chuyện chính sự, cậu ôm chó ngồi trong phòng làm việc, mấy cô bé thích chó cứ quấn lấy ríu rít bên cậu. Trịnh Hòa vuốt vuốt lông nó, vốn định chút sẽ tặng nhóc này cho người khác, nhưng thấy nó bị mấy cô nàng kia dọa sợ đến nỗi dựng đứng lông lên thì nghĩ cậu chàng đáng thương thật. Đằng nào nhà mình cũng đã có hai con chó suốt ngày chạy loạn như giặc kia rồi, thêm một cũng chẳng đáng là bao.
Trịnh Hòa nhớ rõ trước đây ai đó từng nói với cậu, những gia đình không có con sẽ nuôi chó, gay thì càng thế. Có một đôi rất thú vị, tình cảm nhạt phai, một tháng đi ngoại tình 30 ngày cũng không chịu ở với nhau, thế nên họ quyết định chia tay. Vật dụng trong nhà cùng nhau mua, hai người không phải loại thích lằng nhằng dây dưa nên chia 5 – 5 rất sòng phẳng, đến lượt hai con chó thì rắc rối. Chúng thân thiết với nhau lắm, từ ngày đầu tiên bị chia cắt đã áp dụng tuyệt thực. Hai người đó vẫn coi lũ chó như con mình, thấy thế không đành lòng, lại dọn về một nhà, nhưng đặt điều kiện là không ai được can thiệp nếu người kia có tình mới, mấy tháng sau, kỳ hạn thất niên chi dương qua, cả hai lại bắt đầu ân ái ngọt ngào.
Trịnh Hòa vừa vuốt đầu chó vừa lạc quan nghĩ, mai sau nếu mình và Bạch tiên sinh cãi nhau, ông ấy không muốn mình nữa thì còn ba con chó mà, không chia tay được, ì èo kéo dài ra thêm năm rưỡi khéo khúc mắc gì cũng bay biến hết rồi.
“Cười ngây ngô gì thế?” Bạch tiên sinh vỗ vỗ tóc Trịnh Hòa. Trịnh Hòa không biết nói gì, cậu nhận ra mình vò lông chó, thì có Bạch tiên sinh qua vỗ đầu mình, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn
“Hỏi rõ mọi chuyện rồi sao?” Cậu hỏi.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Vốn cũng chẳng phải việc gì lớn, nhưng trong khoảng thời gian này em tắt di động đi, phía cảnh sát cần.”
“Đây, ” Danh bạ điện thoại của Trịnh Hòa đa phần đều là đồng nghiệp, cậu không có nhiều bạn bè, mà hiện, họ đa phần cũng không ở thành phố H, chắc chẳng có ai tìm cậu, “Chỉ cần sim hay cả di động?”
Bạch tiên sinh quay lại nhìn đại đội trưởng, hắn nói: “Sim thôi là được, điện thoại cậu cứ giữ đi, chúng tôi cam đoan không điều tra về thông tin thẻ tín dụng trên di động hay những thông tin cá nhân khác.”
Trịnh Hòa cười nói: “Tôi không có thể tín dụng.” Bao nhiêu tiền cậu kiếm được đều chuyển cho Bạch tiên sinh, cần gì thì dùng thẻ của ông luôn, thế nên thực chất cậu nghèo rớt mùng tơi.
Đại đội trường nhìn Bạch tiên sinh đầy thâm thúy: “Ngài cũng giỏi thật đấy.”
Bạch tiên sinh bắt tay hắn: “Cậu quá khen.”
Trịnh Hòa rất ít xuất hiện khi Bạch tiên sinh bàn chuyện chính sự, cậu ôm chó ngồi trong phòng làm việc, mấy cô bé thích chó cứ quấn lấy ríu rít bên cậu. Trịnh Hòa vuốt vuốt lông nó, vốn định chút sẽ tặng nhóc này cho người khác, nhưng thấy nó bị mấy cô nàng kia dọa sợ đến nỗi dựng đứng lông lên thì nghĩ cậu chàng đáng thương thật. Đằng nào nhà mình cũng đã có hai con chó suốt ngày chạy loạn như giặc kia rồi, thêm một cũng chẳng đáng là bao.
Trịnh Hòa nhớ rõ trước đây ai đó từng nói với cậu, những gia đình không có con sẽ nuôi chó, gay thì càng thế. Có một đôi rất thú vị, tình cảm nhạt phai, một tháng đi ngoại tình ngày cũng không chịu ở với nhau, thế nên họ quyết định chia tay. Vật dụng trong nhà cùng nhau mua, hai người không phải loại thích lằng nhằng dây dưa nên chia – rất sòng phẳng, đến lượt hai con chó thì rắc rối. Chúng thân thiết với nhau lắm, từ ngày đầu tiên bị chia cắt đã áp dụng tuyệt thực. Hai người đó vẫn coi lũ chó như con mình, thấy thế không đành lòng, lại dọn về một nhà, nhưng đặt điều kiện là không ai được can thiệp nếu người kia có tình mới, mấy tháng sau, kỳ hạn thất niên chi dương qua, cả hai lại bắt đầu ân ái ngọt ngào.
Trịnh Hòa vừa vuốt đầu chó vừa lạc quan nghĩ, mai sau nếu mình và Bạch tiên sinh cãi nhau, ông ấy không muốn mình nữa thì còn ba con chó mà, không chia tay được, ì èo kéo dài ra thêm năm rưỡi khéo khúc mắc gì cũng bay biến hết rồi.
“Cười ngây ngô gì thế?” Bạch tiên sinh vỗ vỗ tóc Trịnh Hòa. Trịnh Hòa không biết nói gì, cậu nhận ra mình vò lông chó, thì có Bạch tiên sinh qua vỗ đầu mình, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn
“Hỏi rõ mọi chuyện rồi sao?” Cậu hỏi.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Vốn cũng chẳng phải việc gì lớn, nhưng trong khoảng thời gian này em tắt di động đi, phía cảnh sát cần.”
“Đây, ” Danh bạ điện thoại của Trịnh Hòa đa phần đều là đồng nghiệp, cậu không có nhiều bạn bè, mà hiện, họ đa phần cũng không ở thành phố H, chắc chẳng có ai tìm cậu, “Chỉ cần sim hay cả di động?”
Bạch tiên sinh quay lại nhìn đại đội trưởng, hắn nói: “Sim thôi là được, điện thoại cậu cứ giữ đi, chúng tôi cam đoan không điều tra về thông tin thẻ tín dụng trên di động hay những thông tin cá nhân khác.”
Trịnh Hòa cười nói: “Tôi không có thể tín dụng.” Bao nhiêu tiền cậu kiếm được đều chuyển cho Bạch tiên sinh, cần gì thì dùng thẻ của ông luôn, thế nên thực chất cậu nghèo rớt mùng tơi.
Đại đội trường nhìn Bạch tiên sinh đầy thâm thúy: “Ngài cũng giỏi thật đấy.”
Bạch tiên sinh bắt tay hắn: “Cậu quá khen.”