Bây giờ là tiết Văn chán ngắt của cô chủ nhiệm, tôi uể oải quay xuống hỏi con Chi xem mấy giờ rồi. Nó bảo:
- Chín giờ bốn mươi rồi mày quay lên đi tao còn viết bài!
Tôi bĩu môi, đúng là thành phần giỏi văn của lớp! Bình thường thì nhí nhố là thế nhưng hễ có tiết văn là như biến thành một con người mới. Giờ chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ Thể dục rồi nhỉ? Hihi...
#022#
Nghe tiếng chuông báo hết giờ, cả lớp nghiẻm túc đứng dậy chào cô xong là tôi phóng như bay xuống sân. Không thể ngờ được do chạy quá nhanh tôi bị té xuống nền đất lạnh trong tiếng la ó của tụi con gái. Thấy chân mình chảy máu con Chi la lớn:
-N ơi! Lại đây đi!!
Tưởng nó gọi ai không gọi lại gọi cậu, à mà tôi từ giờ sẽ viết tên cậu là N nhé! Cậu lon ton như một con nai vàng ngơ ngác đứng trước mặt tôi hỏi:
-Mày định lau nhà à...
-Thần kinh...không thấy chân tao à...
Nói rồi cậu nhìn chân tôi nói:
-Tương cà chua...
Rồi ngoảnh đi mất.
#023#
Trong phòng y tế nhà trường tôi không ngừng lẩm bẩm
"Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó..."
Tôi đã chửi cậu hơn cả một trăm lần vì dám nói như vậy. Từ bây giờ tôi hứa sẽ tạch mặt cậu luôn!!
Nói là làm tôi đã không nói chuyện với cậu cả tuần nay. Với lại tôi bị thương đi lại rất khó khăn, lúc ở trường có mấy đứa bạn giúp đỡ chứ từ nhà đến trường tôi cứ cà lạch cà lạch ở con đường vòng vì không muốn gặp cậu. Chắc tôi ngu quá nhỉ?
#024#
Cũng như mọi ngày tôi dậy từ sớm, định đi học thì tôi đã thấy cậu đứng sừng sững trước nhà tôi. Tôi nhìn cậu rồi lập tứ lơ đi vì ánh mắt cậu có một chút tức giận khiến tôi sợ hãi:
-Đứng lại! Đường đến trường ở đây! Mày sao lại đi lối đó?
-Tao đi đường vòng.
-Thần kinh...chân thì què, biết đường đó vừa dốc vừa khó đi không hả?
-Không biết...
Rồi cậu cũng không đuổi theo tôi nữa. Tôi ngoài mặt vui vẻ nhưng thật ra trong lòng vẻ mất mát gì đó không nói thành lời.
#025#
Rồi sáng mai cậu vẫn đứng đó đợi tôi nhưng với con siêu xe...à thật ra chỉ là một cái xe đạp bình thường thôi nhưng nói thế cho nó ngầu...hí hí
-Đâu ra vậy mày!!!
-Từ háng tao ra đó! Hỏi câu vô duyên! Xe này không mua trả lẽ ăn trộm.
-Ừ ha...mà mua lúc nào mà tao không biết
-A...mới chiều qua thôi! Mày lên xe đi tao chở.
Lúc này cơn tức đi đâu mất tôi vui vẻ ngồi sau yên xe để cậu ngồi đằng trước lại. Oa oa..
- Chín giờ bốn mươi rồi mày quay lên đi tao còn viết bài!
Tôi bĩu môi, đúng là thành phần giỏi văn của lớp! Bình thường thì nhí nhố là thế nhưng hễ có tiết văn là như biến thành một con người mới. Giờ chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ Thể dục rồi nhỉ? Hihi...
#022#
Nghe tiếng chuông báo hết giờ, cả lớp nghiẻm túc đứng dậy chào cô xong là tôi phóng như bay xuống sân. Không thể ngờ được do chạy quá nhanh tôi bị té xuống nền đất lạnh trong tiếng la ó của tụi con gái. Thấy chân mình chảy máu con Chi la lớn:
-N ơi! Lại đây đi!!
Tưởng nó gọi ai không gọi lại gọi cậu, à mà tôi từ giờ sẽ viết tên cậu là N nhé! Cậu lon ton như một con nai vàng ngơ ngác đứng trước mặt tôi hỏi:
-Mày định lau nhà à...
-Thần kinh...không thấy chân tao à...
Nói rồi cậu nhìn chân tôi nói:
-Tương cà chua...
Rồi ngoảnh đi mất.
#023#
Trong phòng y tế nhà trường tôi không ngừng lẩm bẩm
"Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó! Con chó..."
Tôi đã chửi cậu hơn cả một trăm lần vì dám nói như vậy. Từ bây giờ tôi hứa sẽ tạch mặt cậu luôn!!
Nói là làm tôi đã không nói chuyện với cậu cả tuần nay. Với lại tôi bị thương đi lại rất khó khăn, lúc ở trường có mấy đứa bạn giúp đỡ chứ từ nhà đến trường tôi cứ cà lạch cà lạch ở con đường vòng vì không muốn gặp cậu. Chắc tôi ngu quá nhỉ?
#024#
Cũng như mọi ngày tôi dậy từ sớm, định đi học thì tôi đã thấy cậu đứng sừng sững trước nhà tôi. Tôi nhìn cậu rồi lập tứ lơ đi vì ánh mắt cậu có một chút tức giận khiến tôi sợ hãi:
-Đứng lại! Đường đến trường ở đây! Mày sao lại đi lối đó?
-Tao đi đường vòng.
-Thần kinh...chân thì què, biết đường đó vừa dốc vừa khó đi không hả?
-Không biết...
Rồi cậu cũng không đuổi theo tôi nữa. Tôi ngoài mặt vui vẻ nhưng thật ra trong lòng vẻ mất mát gì đó không nói thành lời.
#025#
Rồi sáng mai cậu vẫn đứng đó đợi tôi nhưng với con siêu xe...à thật ra chỉ là một cái xe đạp bình thường thôi nhưng nói thế cho nó ngầu...hí hí
-Đâu ra vậy mày!!!
-Từ háng tao ra đó! Hỏi câu vô duyên! Xe này không mua trả lẽ ăn trộm.
-Ừ ha...mà mua lúc nào mà tao không biết
-A...mới chiều qua thôi! Mày lên xe đi tao chở.
Lúc này cơn tức đi đâu mất tôi vui vẻ ngồi sau yên xe để cậu ngồi đằng trước lại. Oa oa..