---Sân bay---
Tôi cùng những học viên tham gia chuyến bay tập trung tại quầy soát vé ở sân bay, đoàn của tôi chỉ có hai mươi sinh viên. Chúng tôi có cùng ước mơ được đặt chân đến Africa, chúng tôi yêu thích sự hoang dã và thích được trải nghiệm. Sở dĩ chuyến đi này đặc biệt là vì chỉ có các sinh viên năm ba trở lên mới được tham gia, bạn học cùng lớp của tôi chỉ mỗi mình Kris, cậu ấy là sinh viên đứng đầu khoa nhiếp ảnh. Phải thừa nhận rằng tôi rất ngưỡng mộ Kris, mặc dù là sinh viên đứng đầu nhưng cậu ấy không hề kiêu ngạo, rất vui tính và chu đáo.
Ngoài ra, còn có sự tham gia của hai giáo sư khoa nhiếp ảnh và tổ y tế. Lần đầu tiên cùng trường đại học xuất cảnh nên không khỏi ngạc nhiên, sự chu đáo của nhà trường khiến tôi thêm phần phấn khởi.
---Phòng chờ máy bay---
Chúng tôi đang ngồi chờ chuyến bay, chỉ ba mươi phút nữa thôi là tôi được đến với Africa thân yêu của mình. Trong lúc chờ đợi, tôi lấy điện thoại ra nghe một vài bản nhạc mình yêu thích và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Đây là lần đầu tiên tôi xuất cảnh sau hơn ba năm đến Úc, lần đầu nhập cảnh tôi chỉ là một cô gái còn e ngại nhưng tôi của hiện tại đã không còn e ngại nữa và bình tĩnh để quan sát xung quanh. Phòng chờ đông nghẹt người, có người phấn khởi vì sắp được trở về quê hương của mình, có người mệt mỏi vì phải chờ chuyến bay công tác dài ngày, có người buồn bã nhìn khung cảnh xung quanh lưu luyến chẳng muốn rời.
Sân bay trong tôi giờ đây chẳng khác nào một cái hộp chứa đựng vô số cảm xúc khác nhau, có thể gọi tắt là "hộp cảm xúc xa xỉ". Vì những người muốn được vào "hộp cảm xúc" này đều phải tốn khá nhiều tiền để mua "vé vào cổng". Giờ đây, tôi phát hiện ra cuộc sống phong phú hơn tôi tưởng, cùng một thời điểm và cùng một không gian nhưng cảm xúc của mỗi người đều không giống nhau.
Cũng như lúc còn bé, tôi thường ước thời kéo dài một chút ở giây phút hạnh phúc nhất của tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì phép màu làm thời gian dài hơn không có thật, bởi vì ngay giây phút tôi hạnh phúc, biết đâu ở nơi nào đó có cùng thời gian và không gian như tôi lại là giây phút đau khổ của người khác. Nếu như thời gian kéo dài hơn, người đó sẽ càng đau đớn hơn...
Mãi mê suy nghĩ nên không để ý rằng Kris đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào, cậu ấy đưa cho tôi một cốc cà phê và nói:
-Của bạn nè! Uống đi, để nguội sẽ không ngon nữa.
Tôi mỉm cười cầm lấy cốc cà phê, hương thơm ngào ngạt bốc lên khiến bao muộn phiền tan biến hết. Tôi đáp lời Kris:
-Cảm ơn bạn nha! Nhưng mà...mình không quen uống cà phê nóng.
Kris nhìn tôi với đôi mắt áy náy:
-Mình thật sự không biết...thôi, để mình đổi cho bạn cốc cà phê mới.
Tôi xua tay:
-Thôi, không cần đâu! Mình để nguội rồi uống cũng được. Cảm ơn bạn nha!
Kris gãi đầu ngại ngùng nhìn tôi, nhìn hành động này của Kris làm tôi nhớ đến Risky. Cứ ngỡ người ngồi cạnh tôi hiện giờ là Risky nên tim tôi đập khá nhanh, Kris thấy tôi nhìn nhưng không nói gì liền hỏi:
-Bạn...ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe sao?
Tôi giật mình, lập tức đáp lời:
-À...mình không sao! Chúng ta lại xếp hàng đi, chỉ còn mười phút nữa là lên máy bay rồi!
Kris đứng dậy giúp tôi xách hành lý cầm tay, điều đó khiến tôi khá ngại ngùng nên vội nói:
-Này, bạn không cần làm vậy đâu. Mình tự xách được mà!
Kris chỉ trả lời tôi:
-Bổn phận của đàn ông là giúp đỡ phụ nữ.
Tôi bật cười:
-Nhưng mình đâu nhờ bạn giúp mình đâu...
Không trả lời tôi, cậu ấy đi thẳng vào hàng giành hai vị trí và quay sang nói với tôi:
-Bạn lên đứng trước mình đi.
Tôi mỉm cười đi đến vị trí mà Kris "cất công" giành giúp tôi, lên đến máy bay, Kris đã xin Vivian đổi chỗ với cậu ấy để ngồi cạnh tôi. Tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đây là vị trí tôi hay ngồi mỗi khi có cơ hội đi máy bay. Chúng tôi tắt hết thiết bị điện tử, thắt dây an toàn và tận hưởng cảm giác máy bay cất cánh. Khi máy bay ở độ cao nhất định, tôi xoay mặt sang cửa sổ để ngắm nhìn những đám mây đang trôi lơ lửng.
Khi còn nhỏ, tôi ước được một lần nhìn những đám mây ở cự li gần nhất, tôi ước một lần được chạm vào chúng vì nhìn chúng giống những cây kẹo bông gòn đang bay trên không trung. Khi học tiểu học, tôi được nghe những câu truyện cổ tích về một thế giới khác đang tồn tại trên những đám mây. Điều đó khiến cho mơ ước lúc bé của tôi như được chắp cánh.
Lần đầu tiên tôi được ngồi máy bay là năm tôi mười ba tuổi, tôi cùng mẹ và em trai sang Taiwan thăm ba. Lúc ấy tôi rất phấn khích, nhưng...tôi lại thất vọng khi chẳng có thế giới nào "ẩn nấp" trong những đám mây cả và tôi cũng không được chạm vào chúng. Sau này, khi nhớ lại, tôi liền bật cười trước sự ngây ngô cua bản thân lúc ấy.
Tôi lấy tai nghe được tiếp viên hàng không phát lúc nãy đeo lên tai, chỉnh một bộ phim tình cảm có sẵn trong màn hình phía trước. Tôi xem được nửa đoạn phim liền thắc mắc sao nãy giờ Kris im lặng vậy nhỉ? Tôi xoay sang trái nhìn, cậu ấy đã ngủ từ lúc nào, mà giờ tôi mới phát hiện Kris cũng thuộc dạng "soái Tây" ý nhỉ. Tiếc là trên máy bay không cho chụp ảnh, nếu không tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc này và đăng lên mạng xã hội chắc hẳn bạn bè tôi nhốn nháo lên cho mà xem. Tôi tiện mắt nhìn xung quanh thấy ai cũng đang ngủ nên đành im lặng xem tiếp tập phim.
Xem hết phim, cô tiếp viên đẩy xe thức uống đến và hỏi tôi:
-Quý khách muốn dùng nước uống nào ạ? Ở đây chúng tôi có nước cam ép, nước suối, cola, sữa tươi, trà nóng - lạnh và cà phê.
Tôi mỉm cười:
-Cho em hai ly nước suối, em cảm ơn!
Cô tiếp viên niềm nở đưa tôi hai ly nước suối, một ly tôi uống và ly còn lại tôi dành cho Kris. Tôi dùng giấy note dán vào ly nước để lên bàn của tôi vì tôi sợ Kris thức dậy tay chân huơ làm đổ nước nên không dám để lên bàn của cậu ấy. Ghi xong, tôi liền đeo tai nghe và mở nhạc để ngủ một giấc.
------
Tôi tỉnh dậy, ngoài trời đã tối. Tai nghe của tôi cũng biến mất, tôi mở to mắt và bật dậy tìm tai nghe, định quay sang hỏi Kris thì thấy cậu ấy nhìn tôi cười. Tôi liếc cậu ấy và hỏi:
-Bạn cười cái gì vậy? Mặt mình dính cái gì à?
Kris lắc đầu, nói:
-Tại mình thấy bạn hoảng hốt nhìn rất mắc cười mà rất đáng yêu.
Tôi im lặng nhìn Kris, cậu ấy cười xong liền ra vẻ nghiêm túc:
-Mà bạn muốn hủy hoại đôi tai của mình hay sao mà vừa đeo tai nghe vừa ngủ? Ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của bạn nữa!
Tôi gật gù và hỏi:
-Bạn...giúp mình lấy tai nghe ra hả?
Kris gật đầu rồi mỉm cười giơ ly nước suối lên trước mặt tôi:
-Cảm ơn bạn!
Tôi mỉm cười, cái bụng đã biểu tình từ lâu. Tôi nhìn Kris đầy ngại ngùng, Kris liền ấn chuông gọi tiếp viên đến đưa thức ăn cho tôi và cậu ấy. Tôi ngạc nhiên nhìn Kris:
-Bạn cũng chưa ăn hả?
Kris gật đầu:
-Ăn một mình buồn lắm! Có người ăn cùng vui hơn.
Tôi mỉm cười rồi thưởng thức món ăn, tôi vừa ăn vừa lén nhìn Kris. Hy vọng cậu ấy không có tình cảm đặc biệt với tôi...hy vọng cậu ấy chỉ xem tôi là bạn. Tôi rất sợ tim mình dao động, sợ cậu ấy sẽ như Risky biến mất không tung tích.
Tôi không muốn mất đi người bạn này...
Tôi cùng những học viên tham gia chuyến bay tập trung tại quầy soát vé ở sân bay, đoàn của tôi chỉ có hai mươi sinh viên. Chúng tôi có cùng ước mơ được đặt chân đến Africa, chúng tôi yêu thích sự hoang dã và thích được trải nghiệm. Sở dĩ chuyến đi này đặc biệt là vì chỉ có các sinh viên năm ba trở lên mới được tham gia, bạn học cùng lớp của tôi chỉ mỗi mình Kris, cậu ấy là sinh viên đứng đầu khoa nhiếp ảnh. Phải thừa nhận rằng tôi rất ngưỡng mộ Kris, mặc dù là sinh viên đứng đầu nhưng cậu ấy không hề kiêu ngạo, rất vui tính và chu đáo.
Ngoài ra, còn có sự tham gia của hai giáo sư khoa nhiếp ảnh và tổ y tế. Lần đầu tiên cùng trường đại học xuất cảnh nên không khỏi ngạc nhiên, sự chu đáo của nhà trường khiến tôi thêm phần phấn khởi.
---Phòng chờ máy bay---
Chúng tôi đang ngồi chờ chuyến bay, chỉ ba mươi phút nữa thôi là tôi được đến với Africa thân yêu của mình. Trong lúc chờ đợi, tôi lấy điện thoại ra nghe một vài bản nhạc mình yêu thích và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Đây là lần đầu tiên tôi xuất cảnh sau hơn ba năm đến Úc, lần đầu nhập cảnh tôi chỉ là một cô gái còn e ngại nhưng tôi của hiện tại đã không còn e ngại nữa và bình tĩnh để quan sát xung quanh. Phòng chờ đông nghẹt người, có người phấn khởi vì sắp được trở về quê hương của mình, có người mệt mỏi vì phải chờ chuyến bay công tác dài ngày, có người buồn bã nhìn khung cảnh xung quanh lưu luyến chẳng muốn rời.
Sân bay trong tôi giờ đây chẳng khác nào một cái hộp chứa đựng vô số cảm xúc khác nhau, có thể gọi tắt là "hộp cảm xúc xa xỉ". Vì những người muốn được vào "hộp cảm xúc" này đều phải tốn khá nhiều tiền để mua "vé vào cổng". Giờ đây, tôi phát hiện ra cuộc sống phong phú hơn tôi tưởng, cùng một thời điểm và cùng một không gian nhưng cảm xúc của mỗi người đều không giống nhau.
Cũng như lúc còn bé, tôi thường ước thời kéo dài một chút ở giây phút hạnh phúc nhất của tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì phép màu làm thời gian dài hơn không có thật, bởi vì ngay giây phút tôi hạnh phúc, biết đâu ở nơi nào đó có cùng thời gian và không gian như tôi lại là giây phút đau khổ của người khác. Nếu như thời gian kéo dài hơn, người đó sẽ càng đau đớn hơn...
Mãi mê suy nghĩ nên không để ý rằng Kris đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào, cậu ấy đưa cho tôi một cốc cà phê và nói:
-Của bạn nè! Uống đi, để nguội sẽ không ngon nữa.
Tôi mỉm cười cầm lấy cốc cà phê, hương thơm ngào ngạt bốc lên khiến bao muộn phiền tan biến hết. Tôi đáp lời Kris:
-Cảm ơn bạn nha! Nhưng mà...mình không quen uống cà phê nóng.
Kris nhìn tôi với đôi mắt áy náy:
-Mình thật sự không biết...thôi, để mình đổi cho bạn cốc cà phê mới.
Tôi xua tay:
-Thôi, không cần đâu! Mình để nguội rồi uống cũng được. Cảm ơn bạn nha!
Kris gãi đầu ngại ngùng nhìn tôi, nhìn hành động này của Kris làm tôi nhớ đến Risky. Cứ ngỡ người ngồi cạnh tôi hiện giờ là Risky nên tim tôi đập khá nhanh, Kris thấy tôi nhìn nhưng không nói gì liền hỏi:
-Bạn...ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe sao?
Tôi giật mình, lập tức đáp lời:
-À...mình không sao! Chúng ta lại xếp hàng đi, chỉ còn mười phút nữa là lên máy bay rồi!
Kris đứng dậy giúp tôi xách hành lý cầm tay, điều đó khiến tôi khá ngại ngùng nên vội nói:
-Này, bạn không cần làm vậy đâu. Mình tự xách được mà!
Kris chỉ trả lời tôi:
-Bổn phận của đàn ông là giúp đỡ phụ nữ.
Tôi bật cười:
-Nhưng mình đâu nhờ bạn giúp mình đâu...
Không trả lời tôi, cậu ấy đi thẳng vào hàng giành hai vị trí và quay sang nói với tôi:
-Bạn lên đứng trước mình đi.
Tôi mỉm cười đi đến vị trí mà Kris "cất công" giành giúp tôi, lên đến máy bay, Kris đã xin Vivian đổi chỗ với cậu ấy để ngồi cạnh tôi. Tôi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đây là vị trí tôi hay ngồi mỗi khi có cơ hội đi máy bay. Chúng tôi tắt hết thiết bị điện tử, thắt dây an toàn và tận hưởng cảm giác máy bay cất cánh. Khi máy bay ở độ cao nhất định, tôi xoay mặt sang cửa sổ để ngắm nhìn những đám mây đang trôi lơ lửng.
Khi còn nhỏ, tôi ước được một lần nhìn những đám mây ở cự li gần nhất, tôi ước một lần được chạm vào chúng vì nhìn chúng giống những cây kẹo bông gòn đang bay trên không trung. Khi học tiểu học, tôi được nghe những câu truyện cổ tích về một thế giới khác đang tồn tại trên những đám mây. Điều đó khiến cho mơ ước lúc bé của tôi như được chắp cánh.
Lần đầu tiên tôi được ngồi máy bay là năm tôi mười ba tuổi, tôi cùng mẹ và em trai sang Taiwan thăm ba. Lúc ấy tôi rất phấn khích, nhưng...tôi lại thất vọng khi chẳng có thế giới nào "ẩn nấp" trong những đám mây cả và tôi cũng không được chạm vào chúng. Sau này, khi nhớ lại, tôi liền bật cười trước sự ngây ngô cua bản thân lúc ấy.
Tôi lấy tai nghe được tiếp viên hàng không phát lúc nãy đeo lên tai, chỉnh một bộ phim tình cảm có sẵn trong màn hình phía trước. Tôi xem được nửa đoạn phim liền thắc mắc sao nãy giờ Kris im lặng vậy nhỉ? Tôi xoay sang trái nhìn, cậu ấy đã ngủ từ lúc nào, mà giờ tôi mới phát hiện Kris cũng thuộc dạng "soái Tây" ý nhỉ. Tiếc là trên máy bay không cho chụp ảnh, nếu không tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc này và đăng lên mạng xã hội chắc hẳn bạn bè tôi nhốn nháo lên cho mà xem. Tôi tiện mắt nhìn xung quanh thấy ai cũng đang ngủ nên đành im lặng xem tiếp tập phim.
Xem hết phim, cô tiếp viên đẩy xe thức uống đến và hỏi tôi:
-Quý khách muốn dùng nước uống nào ạ? Ở đây chúng tôi có nước cam ép, nước suối, cola, sữa tươi, trà nóng - lạnh và cà phê.
Tôi mỉm cười:
-Cho em hai ly nước suối, em cảm ơn!
Cô tiếp viên niềm nở đưa tôi hai ly nước suối, một ly tôi uống và ly còn lại tôi dành cho Kris. Tôi dùng giấy note dán vào ly nước để lên bàn của tôi vì tôi sợ Kris thức dậy tay chân huơ làm đổ nước nên không dám để lên bàn của cậu ấy. Ghi xong, tôi liền đeo tai nghe và mở nhạc để ngủ một giấc.
------
Tôi tỉnh dậy, ngoài trời đã tối. Tai nghe của tôi cũng biến mất, tôi mở to mắt và bật dậy tìm tai nghe, định quay sang hỏi Kris thì thấy cậu ấy nhìn tôi cười. Tôi liếc cậu ấy và hỏi:
-Bạn cười cái gì vậy? Mặt mình dính cái gì à?
Kris lắc đầu, nói:
-Tại mình thấy bạn hoảng hốt nhìn rất mắc cười mà rất đáng yêu.
Tôi im lặng nhìn Kris, cậu ấy cười xong liền ra vẻ nghiêm túc:
-Mà bạn muốn hủy hoại đôi tai của mình hay sao mà vừa đeo tai nghe vừa ngủ? Ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của bạn nữa!
Tôi gật gù và hỏi:
-Bạn...giúp mình lấy tai nghe ra hả?
Kris gật đầu rồi mỉm cười giơ ly nước suối lên trước mặt tôi:
-Cảm ơn bạn!
Tôi mỉm cười, cái bụng đã biểu tình từ lâu. Tôi nhìn Kris đầy ngại ngùng, Kris liền ấn chuông gọi tiếp viên đến đưa thức ăn cho tôi và cậu ấy. Tôi ngạc nhiên nhìn Kris:
-Bạn cũng chưa ăn hả?
Kris gật đầu:
-Ăn một mình buồn lắm! Có người ăn cùng vui hơn.
Tôi mỉm cười rồi thưởng thức món ăn, tôi vừa ăn vừa lén nhìn Kris. Hy vọng cậu ấy không có tình cảm đặc biệt với tôi...hy vọng cậu ấy chỉ xem tôi là bạn. Tôi rất sợ tim mình dao động, sợ cậu ấy sẽ như Risky biến mất không tung tích.
Tôi không muốn mất đi người bạn này...