Mãi đến 20' sau,nghĩa là mãi đến khi Khởi My vượt qua tất cả "chướng ngại vật" mà cô đụng độ phải trên con đường đầy "gian truân".Giờ đây Khởi My mới đứng trước cổng trường Văn Hiến quen thuộc.....
Nhưng......
Cổng trường đã đóng rồi....(~.~!!)
Lại nguyền rủa cái đồng hồ chết tiệt,Khởi My đứng đó thừ người ra hồi lâu.Thật ra cũng chẳng phải là ăn năn hối hận về những lỗi đi học muộn không đếm xuể của mình cho cam,mà thật ra là cô chỉ tính đường đi nước bước thật kĩ càng cho công việc....leo rào vào trường của mình (~.~!!)
Đứng ngẫm nghĩ một hồi và tiêu hao biết bao nhiêu là chất xám,cô nàng Khởi My nhà ta mới nhếch mép cười một nụ cười không thể nào đểu hơn vì mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát chí ít là trước khi cô leo qua bờ rào cao vời vợi kia...
Sở dĩ tác giả nói trước khi leo qua hàng rào thì mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát là vì sau khi ném qua hết tất cả những thứ vướng víu như cặp học và các thứ không thể dính trên người như là giày dép...v...v...Cô liền phóng một cái vèo,thế là đã lên được đỉnh của bức tường,nhẹ nhàng leo qua một cách tinh tế nhưng.....bàn chân lại không có điểm tựa....
"Chết thật,không lẽ mình tính sai sao?" - Khởi My lo lắng nghĩ thầm còn chân thì vẫn không ngừng mò mẫm để kiếm một "chỗ dựa tinh thần" (~.~!!)
Và đúng thật,ông trời không bao giờ phụ lòng người.Mãi một lúc sau khi đã mò mẫm đến mỏi cả chân còn cả cơ thể vẫn nằm vắt vẻo trên bờ tường,cuối cùng Khởi My đã kiếm cho mình một điểm tựa thật vững chãi và...mềm mại...
Mềm mại!???
Cảm thấy nghi ngờ về cái chỗ dựa mà mới vài giây trước cô còn xem nó như ân nhân cứu mạng mình.Khởi My liền cố gắng nhúc nhích quay đầu xuống.....
Nhưng.....
Thà cô đừng quay xuống thì hơn....
- Lại trễ học phải không? - Tiếng thầy giám thị lạnh lùng vang lên.Đôi mắt sắc lạnh khẽ liếc lên cái bàn chân trắng nõn đang ngự trị trên vai kia.
- Dạ,dạ... - Khởi My chỉ biết khóc thầm trong lòng nên đã không còn dành sức để trả lời câu hỏi bên ngoài nữa mà cứ ú ớ....
- Thế nào?Xách hai xô nước nhé... - Thầy giám thị cười gian.Ôi!Nhìn mặt thầy kìa,liệu có phải Satan hiện hình không nhỉ?
Khởi My biết bây giờ có từ chối cũng không được.Câu hỏi này cũng chỉ để tượng trưng thôi vì đằng nào cũng chỉ có đáp án là "Vâng ạ" chứ nếu như đáp án là "Không ạ" thì.... ôi thôi,chuyện này mà tới tai má Năm chắc chỉ có thể nằm sấp cả ngày và không thể ngồi mất...
Trước cửa lớp 11A3 (mình viết đại nha,có sai lượng thứ cho mình:D)...
Đang là giờ học Văn,thầy giáo dạy Văn là một thầy còn trẻ rất đẹp trai.Và chắc cũng có lẽ là nhờ "nhan sắc" trời phú đó mà cái môn Văn vốn là một cái môn khô khốc và khó nuốt đối với học sinh vô tình trở thành được một môn không chỉ riêng lớp 11A3 mà cả khối 11 cũng đều trông chờ mỗi lần tới tiết (thật ra đa số chỉ là nữ sinh).Nói là có thể nói như vậy nhưng có lẽ sẽ có một cô gái miễn nhiễm với ông thầy đẹp trai kia.Bằng chứng là điểm số môn này lúc nào cũng thấp lè tè không bao giờ thấy ánh bình minh,đã vậy trong giờ học toàn là người tiên phong cho việc...ngủ,chẳng trách ngày nào cũng bị thầy véo đỏ cả tai (vì ngồi bàn đầu mà,ngồi bàn đầu mà cũng ngủ được.Lạy ~.~)
Và hôm nay,cũng không là một ngoại lệ.Tuy đã được đứng ngoài "hóng mát" và được "diễm phúc" xách hai xô nước cũng không phải là nhẹ để rèn luyện thân thể từ thầy giám thị nhưng Khởi My - nhân vật đã được nhắc đến là người miễn nhiễm duy nhất của khối 11,vẫn không sao mở nổi hàng mi nặng trình trịch như đeo đá của mình khi từng lời giảng như đưa giấc ngủ tưởng chừng đã rớt cái bịch trên cái giường ấm áp vào sáng sớm bỗng trở về chiếm ngự tâm hồn nhỏ bé của cô,thật tội nghiệp =))
Nhưng cơn buồn ngủ không kéo dài được lâu khi mà máu đã không còn truyền đến hai cánh tay đang phải gánh hai xô nước nặng gần cả tạ (tác giả có hơi quá).Khẽ nhăn mặt trước thảm cảnh mà mình không đáng phải chịu đựng (rất đáng là đằng khác ~.~),Khởi My thầm liếc qua bên phòng giám thị.Mà cũng thật là,tại sao lại xây phòng giám thị ngay kế bên lớp cô cơ chứ?Thật là....
Nghiêng người ngó qua căn phòng giám thị đang chìm trong yên tĩnh,Khởi My cười hiểm và đoán chắc rằng thầy "hắc ám" đang phải lãnh một đống giấy tờ cần phải giải quyết rồi.Nếu không thì chắc thầy sẽ lượn qua lượn lại với vẻ thong thả như đang dạo phố mấy chục vòng là ít...Mỉm cười cho suy luận của mình,Khởi My từ từ nhẹ nhàng thả hai tay rơi tự do xuống để máu đang tụ huyết ngay bờ vai có dịp chảy xuống thoả thích.Đang lim dim mắt thả hồn theo mây vì cảm giác tê nhức đang từng bước được đẩy lùi nhưng thà cô cứ lim dim mắt như thế để bảo toàn cảm giác sung sướng,hàng mi bướng bỉnh cứ kéo lên...và hình bóng thân quen đang từ trong phòng giám thị bước ra khiến hồn vía đang lang bạt nơi đất khách quê người của cô ngay lập tức được gắn rocket bay ngược về phía cũ.Vội vội vàng vàng đưa tay về tư thế cũ trước khi thầy nhớ đến có đứa học trò vô (số) tội đang đứng đây,nhưng chính vì sự nhanh nhảu đoảng ấy mà nước trong hai xô bị một tác động bất ngờ làm cho sóng sánh rồi trào ra ngoài bắn cả vào chiếc áo dài đẹp đẽ của Khởi My...
- Á! - Tiếng thét khe khẽ từ giọng nói trong veo vang lên (không dám thét lớn) thu hút sự chú ý của thầy giám thị.Thật ra trông thầy nghiêm nghị vậy thôi nhưng thầy lại rất mực yêu thương học sinh,đó cũng là lý do mà dù rất hay bị thầy phạt nhưng Khởi My vẫn không sao giận hay ghét thầy được (mới nói người ta hắc ám,hách xì xằng,satan ~.~)...
Thấy cô học trò nhỏ nhắn trước mắt đang nhăn nhó khổ sở khi chiếc áo dài bị ướt một mảng lớn,biết ngay là giở trò gì đó nhưng thầy cũng không nỡ trách phạt thêm.Tuy cá biệt là thế,tuy bướng bỉnh là thế nhưng Khởi My luôn là một học sinh lễ phép với thầy cô chứ không tỏ ra thái độ vô lễ như những thành phần cá biệt khác.Ngoài ra,cô còn đi đầu trong những cuộc thi văn nghệ cho trường,là gương mặt đại diện cho trường đi thi và luôn ẳm được nhiều giải thưởng lớn.Suy cho cùng,cũng vì bản tính luôn lạc quan vui vẻ cũng như một chút nghịch ngợm và lười biếng mới tạo ra một Khởi My ngày hôm nay.Phạt cốt chỉ để cho con nhóc học trò mình ý thức được những việc đi trễ của nó thôi.Nhưng hình như...dậy muộn đã ăn sâu trong máu nó rồi...
Thầy mỉm cười bước đến.Khởi My đang chưng ra bộ mặt khó chịu thì bất ngờ thấy thầy đang nhìn mình.Chột dạ,Khởi My cười gượng với thầy một cái rồi im lặng cúi gằm xuống đất...
- Lại bày trò gì phải không? - Thầy nheo nheo mắt rồi mỉm cười...
Khởi My không biết nói gì nên chỉ dạ,dạ mấy cái lí nhí trong họng....
- Thôi,lần này thầy tạm tha.Lần sau còn như vậy nữa là không phải nhẹ như vầy đâu đấy.
Tiếng trống báo hiệu giờ giải lao thân quen cũng đã vang lên
Bất chợt được thoát án tử,Khởi My nhà ta vui lên trông thấy.Nở một nụ cười đẹp ơi là đẹp,cô lúc lắc cái đầu vừa nói vừa buông hai xô nước xuống chân một cách nhẹ nhàng (sợ bị văng "miểng" tiếp ~.~!!)...
- Cám ơn thầy lắm lắm luôn á.Yêu thầy nhất.Thôi em về lớp đây...
Nói rồi cúi đầu chào thầy và chạy ngay vào lớp.
Thầy "đẹp trai" cũng đã xếp sách vở vào cặp chuẩn bị ra khỏi lớp,thấy nó tung tăng bước vào lại còn cười thật tươi và cúi đầu chào mình,thầy chỉ biết lắc đầu chịu thua.Nếu đây là còn trong tiết Văn thì chắc mình chỉ nhận được bộ mặt ngái ngủ của nó thôi chứ không phải là nụ cười ở "thì hiện tại"...
Nhưng......
Cổng trường đã đóng rồi....(~.~!!)
Lại nguyền rủa cái đồng hồ chết tiệt,Khởi My đứng đó thừ người ra hồi lâu.Thật ra cũng chẳng phải là ăn năn hối hận về những lỗi đi học muộn không đếm xuể của mình cho cam,mà thật ra là cô chỉ tính đường đi nước bước thật kĩ càng cho công việc....leo rào vào trường của mình (~.~!!)
Đứng ngẫm nghĩ một hồi và tiêu hao biết bao nhiêu là chất xám,cô nàng Khởi My nhà ta mới nhếch mép cười một nụ cười không thể nào đểu hơn vì mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát chí ít là trước khi cô leo qua bờ rào cao vời vợi kia...
Sở dĩ tác giả nói trước khi leo qua hàng rào thì mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát là vì sau khi ném qua hết tất cả những thứ vướng víu như cặp học và các thứ không thể dính trên người như là giày dép...v...v...Cô liền phóng một cái vèo,thế là đã lên được đỉnh của bức tường,nhẹ nhàng leo qua một cách tinh tế nhưng.....bàn chân lại không có điểm tựa....
"Chết thật,không lẽ mình tính sai sao?" - Khởi My lo lắng nghĩ thầm còn chân thì vẫn không ngừng mò mẫm để kiếm một "chỗ dựa tinh thần" (~.~!!)
Và đúng thật,ông trời không bao giờ phụ lòng người.Mãi một lúc sau khi đã mò mẫm đến mỏi cả chân còn cả cơ thể vẫn nằm vắt vẻo trên bờ tường,cuối cùng Khởi My đã kiếm cho mình một điểm tựa thật vững chãi và...mềm mại...
Mềm mại!???
Cảm thấy nghi ngờ về cái chỗ dựa mà mới vài giây trước cô còn xem nó như ân nhân cứu mạng mình.Khởi My liền cố gắng nhúc nhích quay đầu xuống.....
Nhưng.....
Thà cô đừng quay xuống thì hơn....
- Lại trễ học phải không? - Tiếng thầy giám thị lạnh lùng vang lên.Đôi mắt sắc lạnh khẽ liếc lên cái bàn chân trắng nõn đang ngự trị trên vai kia.
- Dạ,dạ... - Khởi My chỉ biết khóc thầm trong lòng nên đã không còn dành sức để trả lời câu hỏi bên ngoài nữa mà cứ ú ớ....
- Thế nào?Xách hai xô nước nhé... - Thầy giám thị cười gian.Ôi!Nhìn mặt thầy kìa,liệu có phải Satan hiện hình không nhỉ?
Khởi My biết bây giờ có từ chối cũng không được.Câu hỏi này cũng chỉ để tượng trưng thôi vì đằng nào cũng chỉ có đáp án là "Vâng ạ" chứ nếu như đáp án là "Không ạ" thì.... ôi thôi,chuyện này mà tới tai má Năm chắc chỉ có thể nằm sấp cả ngày và không thể ngồi mất...
Trước cửa lớp 11A3 (mình viết đại nha,có sai lượng thứ cho mình:D)...
Đang là giờ học Văn,thầy giáo dạy Văn là một thầy còn trẻ rất đẹp trai.Và chắc cũng có lẽ là nhờ "nhan sắc" trời phú đó mà cái môn Văn vốn là một cái môn khô khốc và khó nuốt đối với học sinh vô tình trở thành được một môn không chỉ riêng lớp 11A3 mà cả khối 11 cũng đều trông chờ mỗi lần tới tiết (thật ra đa số chỉ là nữ sinh).Nói là có thể nói như vậy nhưng có lẽ sẽ có một cô gái miễn nhiễm với ông thầy đẹp trai kia.Bằng chứng là điểm số môn này lúc nào cũng thấp lè tè không bao giờ thấy ánh bình minh,đã vậy trong giờ học toàn là người tiên phong cho việc...ngủ,chẳng trách ngày nào cũng bị thầy véo đỏ cả tai (vì ngồi bàn đầu mà,ngồi bàn đầu mà cũng ngủ được.Lạy ~.~)
Và hôm nay,cũng không là một ngoại lệ.Tuy đã được đứng ngoài "hóng mát" và được "diễm phúc" xách hai xô nước cũng không phải là nhẹ để rèn luyện thân thể từ thầy giám thị nhưng Khởi My - nhân vật đã được nhắc đến là người miễn nhiễm duy nhất của khối 11,vẫn không sao mở nổi hàng mi nặng trình trịch như đeo đá của mình khi từng lời giảng như đưa giấc ngủ tưởng chừng đã rớt cái bịch trên cái giường ấm áp vào sáng sớm bỗng trở về chiếm ngự tâm hồn nhỏ bé của cô,thật tội nghiệp =))
Nhưng cơn buồn ngủ không kéo dài được lâu khi mà máu đã không còn truyền đến hai cánh tay đang phải gánh hai xô nước nặng gần cả tạ (tác giả có hơi quá).Khẽ nhăn mặt trước thảm cảnh mà mình không đáng phải chịu đựng (rất đáng là đằng khác ~.~),Khởi My thầm liếc qua bên phòng giám thị.Mà cũng thật là,tại sao lại xây phòng giám thị ngay kế bên lớp cô cơ chứ?Thật là....
Nghiêng người ngó qua căn phòng giám thị đang chìm trong yên tĩnh,Khởi My cười hiểm và đoán chắc rằng thầy "hắc ám" đang phải lãnh một đống giấy tờ cần phải giải quyết rồi.Nếu không thì chắc thầy sẽ lượn qua lượn lại với vẻ thong thả như đang dạo phố mấy chục vòng là ít...Mỉm cười cho suy luận của mình,Khởi My từ từ nhẹ nhàng thả hai tay rơi tự do xuống để máu đang tụ huyết ngay bờ vai có dịp chảy xuống thoả thích.Đang lim dim mắt thả hồn theo mây vì cảm giác tê nhức đang từng bước được đẩy lùi nhưng thà cô cứ lim dim mắt như thế để bảo toàn cảm giác sung sướng,hàng mi bướng bỉnh cứ kéo lên...và hình bóng thân quen đang từ trong phòng giám thị bước ra khiến hồn vía đang lang bạt nơi đất khách quê người của cô ngay lập tức được gắn rocket bay ngược về phía cũ.Vội vội vàng vàng đưa tay về tư thế cũ trước khi thầy nhớ đến có đứa học trò vô (số) tội đang đứng đây,nhưng chính vì sự nhanh nhảu đoảng ấy mà nước trong hai xô bị một tác động bất ngờ làm cho sóng sánh rồi trào ra ngoài bắn cả vào chiếc áo dài đẹp đẽ của Khởi My...
- Á! - Tiếng thét khe khẽ từ giọng nói trong veo vang lên (không dám thét lớn) thu hút sự chú ý của thầy giám thị.Thật ra trông thầy nghiêm nghị vậy thôi nhưng thầy lại rất mực yêu thương học sinh,đó cũng là lý do mà dù rất hay bị thầy phạt nhưng Khởi My vẫn không sao giận hay ghét thầy được (mới nói người ta hắc ám,hách xì xằng,satan ~.~)...
Thấy cô học trò nhỏ nhắn trước mắt đang nhăn nhó khổ sở khi chiếc áo dài bị ướt một mảng lớn,biết ngay là giở trò gì đó nhưng thầy cũng không nỡ trách phạt thêm.Tuy cá biệt là thế,tuy bướng bỉnh là thế nhưng Khởi My luôn là một học sinh lễ phép với thầy cô chứ không tỏ ra thái độ vô lễ như những thành phần cá biệt khác.Ngoài ra,cô còn đi đầu trong những cuộc thi văn nghệ cho trường,là gương mặt đại diện cho trường đi thi và luôn ẳm được nhiều giải thưởng lớn.Suy cho cùng,cũng vì bản tính luôn lạc quan vui vẻ cũng như một chút nghịch ngợm và lười biếng mới tạo ra một Khởi My ngày hôm nay.Phạt cốt chỉ để cho con nhóc học trò mình ý thức được những việc đi trễ của nó thôi.Nhưng hình như...dậy muộn đã ăn sâu trong máu nó rồi...
Thầy mỉm cười bước đến.Khởi My đang chưng ra bộ mặt khó chịu thì bất ngờ thấy thầy đang nhìn mình.Chột dạ,Khởi My cười gượng với thầy một cái rồi im lặng cúi gằm xuống đất...
- Lại bày trò gì phải không? - Thầy nheo nheo mắt rồi mỉm cười...
Khởi My không biết nói gì nên chỉ dạ,dạ mấy cái lí nhí trong họng....
- Thôi,lần này thầy tạm tha.Lần sau còn như vậy nữa là không phải nhẹ như vầy đâu đấy.
Tiếng trống báo hiệu giờ giải lao thân quen cũng đã vang lên
Bất chợt được thoát án tử,Khởi My nhà ta vui lên trông thấy.Nở một nụ cười đẹp ơi là đẹp,cô lúc lắc cái đầu vừa nói vừa buông hai xô nước xuống chân một cách nhẹ nhàng (sợ bị văng "miểng" tiếp ~.~!!)...
- Cám ơn thầy lắm lắm luôn á.Yêu thầy nhất.Thôi em về lớp đây...
Nói rồi cúi đầu chào thầy và chạy ngay vào lớp.
Thầy "đẹp trai" cũng đã xếp sách vở vào cặp chuẩn bị ra khỏi lớp,thấy nó tung tăng bước vào lại còn cười thật tươi và cúi đầu chào mình,thầy chỉ biết lắc đầu chịu thua.Nếu đây là còn trong tiết Văn thì chắc mình chỉ nhận được bộ mặt ngái ngủ của nó thôi chứ không phải là nụ cười ở "thì hiện tại"...