Gió thổi qua những tán cây hai bên đường kéo lên những thanh âm u ám. Trong ánh đèn sáng tối chập chờn, Hai con mắt lạnh lùng như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Yoshino. Sona Saito đã xuất hiện. Kẻ đã từng ám ảnh Yoshino không thay đổi quá nhiều so với kí ức của hắn. Sona bây giờ có dáng người cao lớn, khuôn mặt lành lạnh có phần hung ác. Hắn chỉ mặc trên mình một cái áo khoác mỏng nhưng chẳng hề tỏ ra cảm thấy lạnh chút nào. Đặc biệt là đôi mắt hắn nhìn Yoshino vẫn như ba năm trước, chứa đầy căm ghét, khinh bỉ vô cùng. Yoshino vuốt ngực, cơn đau đang hành hạ hắn vì sự xuất hiện của Sona mà còn kinh khủng hơn. Hắn cảm nhận được một cỗ nhiệt khí dâng tràn, từ cơ thể Sona liên tục khuếch tán ra không gian. Sona đồng thời cũng lom lom nhìn hắn, sắc mặt âm trầm bất định. Hai kẻ có cùng huyết thống lặng lẽ quan sát nhau, bầu không khí xung quanh càng trở nên nặng nề hơn. Sau cùng, Sona lên tiếng:
"Thật sự là mày... Tao đã không tin vào mắt mình cho tới khi nhận thấy hoả độc trong người mày. Làm thế nào mà mày vẫn còn sống, Yoshino. Độc hoả của Tử Chú không ảnh hưởng tới mày sao?"
Yoshino ngây người, rồi hắn ngay lập tức nhận ra Sona đang nói đến hình vẽ vẽ ở trên ngực hắn. Độc hoả, tử chú... Yoshino đã từng đọc thấy những thứ đó trong những ma thuật ám sát của gia tộc, nhưng hắn không thể ngờ bọn họ đã dùng nó lên cả hắn. Nội tâm Yoshino cảm thấy thê lương vô cùng, sau cùng hắn không biết đã gây ra chuyện gì mà phải gánh chịu những điều này. Yoshino phát lạnh trong lòng, hắn nhìn Sona, nói:
"Thì ra ngày hôm đó, trong số họ có cả mày... "
Sona nhếch mép, nhàn nhạt nói:
"Tao đã sớm bảo Nagare san nên sớm giết chết mày ngay tại đó đi, quả nhiên nó cuối cùng cũng để mày trốn thoát! "
"Nagare? Nagare làm gì có liên quan tới chuyện này, mày đừng có lừa tao"
Lời nói của Sona rầm rầm đập vào tai Yoshino như sấm nổ, đầu óc hắn quay cuồng, mơ hồ hiên ra một thân ảnh quen thuộc. Hắn lập tức phủ nhận lời nói của Sona. Ai có thể làm hại hắn, nhưng người đó và cô ấy thì không bao giờ. Hắn nhìn Sona với ánh mắt chán ghét, tức giận hét lên.
"Đã sống qua 3 năm rồi mà vẫn không khá lên được hả Yoshino. Mày nghĩ tại sao gia tộc lại muốn giết mày chứ? Nếu là thành viên bình thường trong gia tộc mà không thể sử dụng phep thuật thì chỉ bị khai trừ khỏi thế giới ma thuật thôi. Nhưng mày lại không như vậy Yoshino... Mày lại là thiếu chủ của gia tộc Saito..."
Sona nhìn Yoshino cười mỉa mai như nhìn một tên ngốc, hắn rút trong ngực áo ra một bao thuốc nhỏ, kẹp một điếu lên tay trái. Sona đưa tay phải vuốt nhẹ qua điếu thuốc, lập tức một làn khói trắng mỏng tang toả ra, phiêu phù trong không gian lạnh lẽo. Hút một hơi thật sâu, Sona ngậm điếu thuốc trên miệng, lạnh nhạt nói:
"Mày có biết về Bách Hiệu Chiến không? "
"Bách Hiệu Chiến? Là đại chiến ma thuật diễn ra 20 năm một lần?"
Yoshino nghi hoặc nói. Trong thâm tâm hắn từ từ nổi lên một cảm giác lạnh buốt.
Sona há mồm, thở ra một đạo khói trắng, nhếch mép:
"Đúng vậy. Đó chính là cuộc chiến giữa 100 gia tộc pháp sư hàng đầu trên thế giới dưới sự giám sát của Hiệp Hội Pháp Sư. Tại đây, thiếu chủ của mỗi gia tộc phải đại diện cho thế hệ trẻ tham chiến. Thứ hạng của các pháp sư cũng sẽ trở thành thứ hạng của gia tộc họ trong thế giới ma thuật. Nhưng thứ mà chúng ta thật sự tranh đoạt không phải là địa vị vô nghĩa đó, mà là tranh đoạt số mệnh cho toàn gia tộc. 5 pháp sư hùng mạnh nhất sẽ được tiến vào Hiệp Hội Pháp Sư, nhận được dấu thánh có khả năng tăng thêm căn nguyên ma thuật cho gia tộc. Trong cuộc chiến 19 năm trước, gia chủ của chúng ta đã vượt qua tât cả mọi người, trở thành pháp sư trẻ tuổi đỉnh cao của thế giới ma thuật, giành lấy dấu thánh hùng mạnh nhất cho gia tộc Saito, khiến cho thế hệ sau có tố chất ma thuật vượt hơn hẳn bọn họ. Thế nhưng ai mà ngờ được, ba năm sau, cái ngày mà ông ta dẫn người đàn bà đó về gia tộc, bất chấp sự phản đối của cha tao và tất cả mọi người... Ha ha.... Yoshino, mày có tưởng tượng được không, ngay sau khi để lại cho ông ta một đứa con, người phụ nữ đó đã đột ngột tan biến cùng với Căn nguyên ma thuật. Đó chính là lúc cái gia tộc này trở nên tàn lụi, khiến cho chúng ta trở nên yếu kém hơn các gia tộc khác rất nhiều. Mày đã hiểu lí do mọi người đều căm thù mày chưa Yoshino. Mày... chính là con của kẻ thù."
Sona nhìn Yoshino, nói với giọng lạnh lẽo tới thấu xương. Hắn hung hăng phun điếu thuốc trong miệng ra, một ngọn lửa nóng bỏng thình lình bốc lên thiếu đốt nó thành một đám tro trước khi tan biến trong không gian. Yoshino cổ họng chợt đắng ngắt, hắn cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim. Mẹ của hắn... Đã từng rất nhiều lần Yoshino cố tình hỏi cha hắn về người phụ nữ đó, nhưng lần cũng vậy, ông luôn trốn tránh, không nói cho hắn bấy cứ điều gì về bà. Nếu quả thật như lời Sona nói... Mẹ của hắn, chính là người đã đẩy hắn tới địa ngục này. Yoshino bỗng cảm thấy căm ghét người phụ nữ đã sinh ra mình, hắn hận cả cha hắn, người đã liên tục lừa dối hắn trong suốt mười ba năm. Có lẽ ông không biết rằng hắn đã phải khổ sở thế nào. Ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được. Gió lạnh như cứa da cứa thịt, vuốt qua khuôn mặt Yoshino lạnh ngắt. Mười sáu năm trôi qua trong kí ức nhanh như mộng, Yoshino lặng người như một cái bóng, Hắn bất chợt không biết rốt cuộc trong cuộc đời hắn, ai đáng tin, ai đáng hận...
Sona tỏ ra hoàn toàn vô cảm trước tình trạng của Yoshino, hắn từ từ bước tới, bàn tay trái lấp loé tia lửa khẽ nâng lên. Hắn dừng lại cách Yoshino khoảng một mét, lạnh nhạt nói:
"Cảm giác sống cùng với con của kẻ thù... Khó chịu lắm Yoshino ạ. Gia chủ của chúng ta từng là một người đáng kính, nhưng bây giờ tao cảm thấy vô cùng khinh bỉ ông ta. Bất chấp gia tộc để lấy người phụ nữ đó, để rồi khi bị phản bội một cách cay đắng thì lại đi nuôi dưỡng đứa con vô dụng của bà ta. Cuối cùng, pháp sư nổi danh một thời đó đã chết một cách vô nghĩa, để lại cho chúng ta cái hậu quả mà ông ta đem tới. Cuộc chiến 20 năm đã tới rất gần, thế nhưng quy định của thế giới ma thuật là khi một vị gia chủ chết đi mà chưa kịp chỉ định người kế vị, vị trí gia chủ chỉ có thể truyền lại cho thiếu chủ của gia tộc, hoặc được truyền cho một người khác sau 4 năm. Nói cách khác, khi đó, mày là người duy nhất có đủ quyền hạn tham gia Bách Hiệu Chiến. 20 năm... Chúng ta đã đợi suôt hai mươi năm để một lần nữa đoạt lại vận mệnh của mình. Trong Apocalypse, bố tao và nhiều người khác đã gục ngã, chỉ để đổi lại một cơ hội, một sự tin tưởng của thế giới ma thuật cho gia tộc này, vậy mà chờ đợi niềm hi vọng đó là gì? Một kẻ không hề có ma lực lại đại diện cho chúng ta tham chiến... Yoshino, mày nói điều đó có nực cười không? Máu và xương của những người đó không thể bỏ ra vô ích. Đó chính là lúc những pháp sư kì cựu trong gia tộc đưa ra một quyết định: ám sát thiếu chủ để lập nên tân thiếu chủ, và mấu chốt của kế hoạch đó chính là Nagare Saito. Haha, mày tưởng thằng nhóc đó thật sự coi mày là bạn sao Yoshino? Ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy nó, tao đã biết nó là kẻ có dã tâm rất lớn, nhưng không ngờ nó lại táo bạo tới vây, trực tiếp đề nghị việc ám sát mày, đưa nó lên làm tân thiếu chủ. Đã rõ chưa Yoshino, cái kẻ mà mày đã bảo vệ nó khi nó mới đến gia tộc, chính là kẻ muốn giết mày nhất."
"Không thể nào... Sona... Mày không lừa được tao đâu... Tao không tin mày đâu... Nagare... Không thể là người như thế được... Haha... Mày định lừa ai chứ... Không thể nào"
Yoshino bỗng cười ngây ngốc, hắn chợt thốt ra những câu nói ngắt quãng, không đầu không đuôi như kẻ mê sảng. Hình ảnh thân thuộc luôn đi cùng với cô bé ấy, luôn ở bên hắn cho tới giây phút cuối cùng bỗng có từng đạo vết nứt, lan rộng mãi cho tới khi vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Hắn không tin, nhưng không có nghĩa là hắn không biết sự thật. Ba năm trước, ngay trước khi hắn rơi xuống dòng sông đó, khuôn mặt Nagare lạnh lùng nhìn xuống từ trên cầu u ám khiến hắn mãi không thể quên được.
"Trông mày kìa Yoshino, thảm hại quá đấy. Tuy tao cũng chẳng ưa gì Nagare, nhưng phải công nhận nó mới là kẻ xứng đáng ngồi lên vị trí đó. Xét về thực lực, tuy mới chỉ tiếp xúc với ma thuật hơn bốn năm thôi mà đã có thể ngang hàng với Tuyệt Băng Công Tử và Tuyệt Phong Công Chúa. Xét về tâm tính, thủ đoạn nó cũng có đủ, bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn. Đó chính là tố chất căn bản nhất để sinh tồn trong thế này Yoshino ạ. Bởi vì thế nên mới có sự khác biết giữa nó và mày. Nagare mới chính là thiếu chủ của gia tộc Saito, Tuyệt Hoả Công Tử Nagare Saito."
Tuyệt Hoả Công Tử Nagare Saito. Dường như cái tên gọi của cậu ta cũng đã tạo ra khoảng cách với hắn rồi. Tuyệt Hoả và Vô Hoả. Ngay từ đầu, có lẽ sự xuất hiện của Nagare cũng là để chờ tới ngày đó. Yoshino chợt cảm thấy da mặt lạnh buốt, không biết từ lúc nào, bầu trời đã lặng lẽ lăn xuống từng hạt nước nặng trĩu giữa màn đêm. Một tiếng chim hót lên ai oán, vang đến từ một nơi thật xa xăm, lại giống như một khúc ca tang thương cất lên khiến lòng người tan nát. Trong cơn mưa tầm tã, con phố nhỏ chỉ leo lét ánh đèn, hai bóng người như hai nửa thế giới đứng đối diện nhau. Một ngọn lửa bùng lên trên bàn tay Sona, huỷ hoại màn mưa để lại một làn sương khói. Cơn mưa tối mịt mù, ngọn lửa ấy lại càng thêm phần yêu dị, đỏ rực như hồng ngọc ngâm máu. Đôi mắt vô hồn của Yoshino nhìn bàn tay phủ trong hoả diễm từ từ đưa tới, bình thản như nhìn mọi việc từ một thế giới khác.
"Kì thật mày cũng chẳng làm gì sai cả, Yoshino... Nhưng mày đã chọn nhầm gia đình rồi... Để cái chết của cha tao và những người khác không trở thành vô ích... Bách Hiệu Chiến lần này, chúng ta nhất định phải thắng!"
Sona phát hiện Yoshino đã không còn một chút ý chí nào, hắn từ từ vận chuyển ma lực, ngọn lữa trên năm đầu ngón tay nhắm thẳng vào lồng ngực của thiếu niên trước mặt mà đâm tới.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, tròng mắt Sona bỗng trợn trừng, luồng ma lực thứ hai đột ngột bốc phát trong không gian, hung hăng va chạm với hoả diễm của hắn. Cuồng phong kinh khủng nghịch chuyển tạo ra áp lực cực mạnh, đẩy lùi hắn về phía sau hai bước. Sona sắc mặt âm trầm, trước mặt hắn từ lúc nào đã xuất hiện một màn khí lưu cuồn cuộn, ngăn cách giữa hắn và Yoshino một cách triệt để. Sona ngửa mặt lên trời, giận dữ gầm lên:
" Luvia... Cô có ý gì đây..?"
Lúc này mưa dày đặc khiến người ta không thể nhìn thấy xung quanh, nhưng Sona có thể cảm nhận rõ nguồn ma lực đang dao động cách hắn chỉ gần mười mét. Thình lình một tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới:
"Không có gì nhiều, chỉ là muốn anh thả người này đi, có được không?"
Sona ngây người ra trong chốc lát, nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên cực kì lạnh lẽo, hắn, nhếch mép, cười gằn:
" Haha... Thì ra cô đã nghe hết rồi...? Sao nào... Tôi muốn làm gì còn phải hỏi ý kiến của cô sao?"
Giọng nữ đó vang lên một lần nữa không hề để lộ ra chút bất mãn nào:
"Không phải. Chỉ là đề nghị thôi."
"Không cần nói nữa, tôi từ chối."
Sona hừ lạnh, cơ thể toả ra một cố khí thế lăng lệ vô cùng, ma lực hoả hệ sôi sục điên cuồng phóng xuất, cuộn xoáy trên hai cánh tay hắn như hai mũi khoan lửa, ầm ầm xuyên qua màn khí lưu cản trở.
Trong không gian khẽ xuất hiện tiếng thở dài, ngay sau đó là tiếng hét oán độc của Sona vang lên đầy đau đớn. Hắn ôm cánh tay phải đã gãy, hoảng sợ nhìn bức tường gió vẫn sừng sững phía trước, không hề có một chút sơ hở.
"Phong Vương Kết Giới... Luvia... Cô dám đặt kết giới với tôi? "
"Không cần tức giận như vậy, tôi biết chắc cậu sẽ không chịu thả người đó đi nên đành mới đành làm như vậy. Tuy về ma thuật tôi không thể đọ lại được với gia tộc Saito, nhưng kết giới thuật của tôi giăng ra cũng có thể vây cậu một thời gian... Chỉ chờ người đó rời đi thôi thì tôi sẽ thả cậu"
Cô gái bí ẩn nấp sau màn mưa vẫn nói với giọng khiêm nhường nhỏ nhẹ, nhưng điều đó càng làm Sona giận sôi máu và lo lắng hơn. Hắn không sợ cô gái đó biết bí mật này, nhưng nếu để Yoshino thoát đi được, mọi việc ngày sau sẽ vô cùng rắc rối.
"Cô cuối cùng muốn làm gì? Anzbern muốn can thiệp vào chuyện riêng của gia tộc Saito chúng tôi sao?"
Không gian chợt trở nên tĩnh lặng trong giây lát, mãi sau đó, giọng nữ kia mới lại vang lên, nhưng lần này đã không còn vẻ hoà nhã mà xen lẫn một chút hàn ý nhàn nhạt khiến Sona phai nhíu mày.
"Nghe này Sona, tôi chẳng hứng thú gì với ân oán giữa các người, nhưng thiếu chủ " thực sự " của gia tộc Saito đã chết từ ba năm trước rồi. Thế nên người mà anh muốn giết lúc này chỉ là một thường dân, điều đó là vi phạm Nguyên luật của thế giới ma thuật. Nếu anh thật sự muốn gia tộc Saito còn có thể tham gia Bách Hiệu Chiến năm sau thì mau thu lại ý nghĩ đó đi."
Sona sắc mặt trở nên cực kì khó coi, hắn biết hi vọng giết được Yoshino đã hoàn toàn tan biến. Hắn thầm hận mình đã không ra tay sớm hơn, càng tức giận cô gái kia đột ngột xen vào khiến mọi việc hỏng trong gang tấc. Thế nhưng lúc này quả đúng như cô ta nói, ma thuật của hắn không thể phá nổi Phong Vương Kết Giới. Hắn nghiến răng, từ từ thu ma lực lại, im lặng đứng đợi dưới màn mưa. Một lát sau, cuối cùng bức tường khí lưu đó cũng sụp đổ. Sona sầm mặt, hai bàn tay bỗng nắm chặt lại, bởi vì Yoshino đã không còn ở đó nữa. Thiếu chủ của hắn lại một lần nữa trốn thoát.
Lúc này, bên cạnh hắn chợt vang lên tiếng bước chân thật nhỏ, một bóng người nhỏ nhắn chầm chậm đi trong màn mưa, từ từ tiến lại gần Sona. Dần dần, hắn đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái đó trong ánh đèn mờ mờ. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng, gương mặt trắng hồng có vài nét của người ngoại quốc, mặc trên người một cái áo bông trắng, váy đen mượt, cầm trên tay một tán ô nhỏ trong suốt. Sona lạnh lùng nhìn cô, gằn từng tiếng:
"Cô không biết mình vừa làm gì đâu."
Cô gái tóc vàng thản nhiên nhìn hắn, khoé miệng xinh xắn hơi cong lên thành một nụ cười bí ẩn:
"Vậy sao? Tôi chỉ nghĩ mình đã gặp được một người rất đặc biệt! "
"Thật sự là mày... Tao đã không tin vào mắt mình cho tới khi nhận thấy hoả độc trong người mày. Làm thế nào mà mày vẫn còn sống, Yoshino. Độc hoả của Tử Chú không ảnh hưởng tới mày sao?"
Yoshino ngây người, rồi hắn ngay lập tức nhận ra Sona đang nói đến hình vẽ vẽ ở trên ngực hắn. Độc hoả, tử chú... Yoshino đã từng đọc thấy những thứ đó trong những ma thuật ám sát của gia tộc, nhưng hắn không thể ngờ bọn họ đã dùng nó lên cả hắn. Nội tâm Yoshino cảm thấy thê lương vô cùng, sau cùng hắn không biết đã gây ra chuyện gì mà phải gánh chịu những điều này. Yoshino phát lạnh trong lòng, hắn nhìn Sona, nói:
"Thì ra ngày hôm đó, trong số họ có cả mày... "
Sona nhếch mép, nhàn nhạt nói:
"Tao đã sớm bảo Nagare san nên sớm giết chết mày ngay tại đó đi, quả nhiên nó cuối cùng cũng để mày trốn thoát! "
"Nagare? Nagare làm gì có liên quan tới chuyện này, mày đừng có lừa tao"
Lời nói của Sona rầm rầm đập vào tai Yoshino như sấm nổ, đầu óc hắn quay cuồng, mơ hồ hiên ra một thân ảnh quen thuộc. Hắn lập tức phủ nhận lời nói của Sona. Ai có thể làm hại hắn, nhưng người đó và cô ấy thì không bao giờ. Hắn nhìn Sona với ánh mắt chán ghét, tức giận hét lên.
"Đã sống qua 3 năm rồi mà vẫn không khá lên được hả Yoshino. Mày nghĩ tại sao gia tộc lại muốn giết mày chứ? Nếu là thành viên bình thường trong gia tộc mà không thể sử dụng phep thuật thì chỉ bị khai trừ khỏi thế giới ma thuật thôi. Nhưng mày lại không như vậy Yoshino... Mày lại là thiếu chủ của gia tộc Saito..."
Sona nhìn Yoshino cười mỉa mai như nhìn một tên ngốc, hắn rút trong ngực áo ra một bao thuốc nhỏ, kẹp một điếu lên tay trái. Sona đưa tay phải vuốt nhẹ qua điếu thuốc, lập tức một làn khói trắng mỏng tang toả ra, phiêu phù trong không gian lạnh lẽo. Hút một hơi thật sâu, Sona ngậm điếu thuốc trên miệng, lạnh nhạt nói:
"Mày có biết về Bách Hiệu Chiến không? "
"Bách Hiệu Chiến? Là đại chiến ma thuật diễn ra 20 năm một lần?"
Yoshino nghi hoặc nói. Trong thâm tâm hắn từ từ nổi lên một cảm giác lạnh buốt.
Sona há mồm, thở ra một đạo khói trắng, nhếch mép:
"Đúng vậy. Đó chính là cuộc chiến giữa 100 gia tộc pháp sư hàng đầu trên thế giới dưới sự giám sát của Hiệp Hội Pháp Sư. Tại đây, thiếu chủ của mỗi gia tộc phải đại diện cho thế hệ trẻ tham chiến. Thứ hạng của các pháp sư cũng sẽ trở thành thứ hạng của gia tộc họ trong thế giới ma thuật. Nhưng thứ mà chúng ta thật sự tranh đoạt không phải là địa vị vô nghĩa đó, mà là tranh đoạt số mệnh cho toàn gia tộc. 5 pháp sư hùng mạnh nhất sẽ được tiến vào Hiệp Hội Pháp Sư, nhận được dấu thánh có khả năng tăng thêm căn nguyên ma thuật cho gia tộc. Trong cuộc chiến 19 năm trước, gia chủ của chúng ta đã vượt qua tât cả mọi người, trở thành pháp sư trẻ tuổi đỉnh cao của thế giới ma thuật, giành lấy dấu thánh hùng mạnh nhất cho gia tộc Saito, khiến cho thế hệ sau có tố chất ma thuật vượt hơn hẳn bọn họ. Thế nhưng ai mà ngờ được, ba năm sau, cái ngày mà ông ta dẫn người đàn bà đó về gia tộc, bất chấp sự phản đối của cha tao và tất cả mọi người... Ha ha.... Yoshino, mày có tưởng tượng được không, ngay sau khi để lại cho ông ta một đứa con, người phụ nữ đó đã đột ngột tan biến cùng với Căn nguyên ma thuật. Đó chính là lúc cái gia tộc này trở nên tàn lụi, khiến cho chúng ta trở nên yếu kém hơn các gia tộc khác rất nhiều. Mày đã hiểu lí do mọi người đều căm thù mày chưa Yoshino. Mày... chính là con của kẻ thù."
Sona nhìn Yoshino, nói với giọng lạnh lẽo tới thấu xương. Hắn hung hăng phun điếu thuốc trong miệng ra, một ngọn lửa nóng bỏng thình lình bốc lên thiếu đốt nó thành một đám tro trước khi tan biến trong không gian. Yoshino cổ họng chợt đắng ngắt, hắn cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim. Mẹ của hắn... Đã từng rất nhiều lần Yoshino cố tình hỏi cha hắn về người phụ nữ đó, nhưng lần cũng vậy, ông luôn trốn tránh, không nói cho hắn bấy cứ điều gì về bà. Nếu quả thật như lời Sona nói... Mẹ của hắn, chính là người đã đẩy hắn tới địa ngục này. Yoshino bỗng cảm thấy căm ghét người phụ nữ đã sinh ra mình, hắn hận cả cha hắn, người đã liên tục lừa dối hắn trong suốt mười ba năm. Có lẽ ông không biết rằng hắn đã phải khổ sở thế nào. Ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được. Gió lạnh như cứa da cứa thịt, vuốt qua khuôn mặt Yoshino lạnh ngắt. Mười sáu năm trôi qua trong kí ức nhanh như mộng, Yoshino lặng người như một cái bóng, Hắn bất chợt không biết rốt cuộc trong cuộc đời hắn, ai đáng tin, ai đáng hận...
Sona tỏ ra hoàn toàn vô cảm trước tình trạng của Yoshino, hắn từ từ bước tới, bàn tay trái lấp loé tia lửa khẽ nâng lên. Hắn dừng lại cách Yoshino khoảng một mét, lạnh nhạt nói:
"Cảm giác sống cùng với con của kẻ thù... Khó chịu lắm Yoshino ạ. Gia chủ của chúng ta từng là một người đáng kính, nhưng bây giờ tao cảm thấy vô cùng khinh bỉ ông ta. Bất chấp gia tộc để lấy người phụ nữ đó, để rồi khi bị phản bội một cách cay đắng thì lại đi nuôi dưỡng đứa con vô dụng của bà ta. Cuối cùng, pháp sư nổi danh một thời đó đã chết một cách vô nghĩa, để lại cho chúng ta cái hậu quả mà ông ta đem tới. Cuộc chiến 20 năm đã tới rất gần, thế nhưng quy định của thế giới ma thuật là khi một vị gia chủ chết đi mà chưa kịp chỉ định người kế vị, vị trí gia chủ chỉ có thể truyền lại cho thiếu chủ của gia tộc, hoặc được truyền cho một người khác sau 4 năm. Nói cách khác, khi đó, mày là người duy nhất có đủ quyền hạn tham gia Bách Hiệu Chiến. 20 năm... Chúng ta đã đợi suôt hai mươi năm để một lần nữa đoạt lại vận mệnh của mình. Trong Apocalypse, bố tao và nhiều người khác đã gục ngã, chỉ để đổi lại một cơ hội, một sự tin tưởng của thế giới ma thuật cho gia tộc này, vậy mà chờ đợi niềm hi vọng đó là gì? Một kẻ không hề có ma lực lại đại diện cho chúng ta tham chiến... Yoshino, mày nói điều đó có nực cười không? Máu và xương của những người đó không thể bỏ ra vô ích. Đó chính là lúc những pháp sư kì cựu trong gia tộc đưa ra một quyết định: ám sát thiếu chủ để lập nên tân thiếu chủ, và mấu chốt của kế hoạch đó chính là Nagare Saito. Haha, mày tưởng thằng nhóc đó thật sự coi mày là bạn sao Yoshino? Ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy nó, tao đã biết nó là kẻ có dã tâm rất lớn, nhưng không ngờ nó lại táo bạo tới vây, trực tiếp đề nghị việc ám sát mày, đưa nó lên làm tân thiếu chủ. Đã rõ chưa Yoshino, cái kẻ mà mày đã bảo vệ nó khi nó mới đến gia tộc, chính là kẻ muốn giết mày nhất."
"Không thể nào... Sona... Mày không lừa được tao đâu... Tao không tin mày đâu... Nagare... Không thể là người như thế được... Haha... Mày định lừa ai chứ... Không thể nào"
Yoshino bỗng cười ngây ngốc, hắn chợt thốt ra những câu nói ngắt quãng, không đầu không đuôi như kẻ mê sảng. Hình ảnh thân thuộc luôn đi cùng với cô bé ấy, luôn ở bên hắn cho tới giây phút cuối cùng bỗng có từng đạo vết nứt, lan rộng mãi cho tới khi vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Hắn không tin, nhưng không có nghĩa là hắn không biết sự thật. Ba năm trước, ngay trước khi hắn rơi xuống dòng sông đó, khuôn mặt Nagare lạnh lùng nhìn xuống từ trên cầu u ám khiến hắn mãi không thể quên được.
"Trông mày kìa Yoshino, thảm hại quá đấy. Tuy tao cũng chẳng ưa gì Nagare, nhưng phải công nhận nó mới là kẻ xứng đáng ngồi lên vị trí đó. Xét về thực lực, tuy mới chỉ tiếp xúc với ma thuật hơn bốn năm thôi mà đã có thể ngang hàng với Tuyệt Băng Công Tử và Tuyệt Phong Công Chúa. Xét về tâm tính, thủ đoạn nó cũng có đủ, bất chấp tất cả để đạt được thứ mình muốn. Đó chính là tố chất căn bản nhất để sinh tồn trong thế này Yoshino ạ. Bởi vì thế nên mới có sự khác biết giữa nó và mày. Nagare mới chính là thiếu chủ của gia tộc Saito, Tuyệt Hoả Công Tử Nagare Saito."
Tuyệt Hoả Công Tử Nagare Saito. Dường như cái tên gọi của cậu ta cũng đã tạo ra khoảng cách với hắn rồi. Tuyệt Hoả và Vô Hoả. Ngay từ đầu, có lẽ sự xuất hiện của Nagare cũng là để chờ tới ngày đó. Yoshino chợt cảm thấy da mặt lạnh buốt, không biết từ lúc nào, bầu trời đã lặng lẽ lăn xuống từng hạt nước nặng trĩu giữa màn đêm. Một tiếng chim hót lên ai oán, vang đến từ một nơi thật xa xăm, lại giống như một khúc ca tang thương cất lên khiến lòng người tan nát. Trong cơn mưa tầm tã, con phố nhỏ chỉ leo lét ánh đèn, hai bóng người như hai nửa thế giới đứng đối diện nhau. Một ngọn lửa bùng lên trên bàn tay Sona, huỷ hoại màn mưa để lại một làn sương khói. Cơn mưa tối mịt mù, ngọn lửa ấy lại càng thêm phần yêu dị, đỏ rực như hồng ngọc ngâm máu. Đôi mắt vô hồn của Yoshino nhìn bàn tay phủ trong hoả diễm từ từ đưa tới, bình thản như nhìn mọi việc từ một thế giới khác.
"Kì thật mày cũng chẳng làm gì sai cả, Yoshino... Nhưng mày đã chọn nhầm gia đình rồi... Để cái chết của cha tao và những người khác không trở thành vô ích... Bách Hiệu Chiến lần này, chúng ta nhất định phải thắng!"
Sona phát hiện Yoshino đã không còn một chút ý chí nào, hắn từ từ vận chuyển ma lực, ngọn lữa trên năm đầu ngón tay nhắm thẳng vào lồng ngực của thiếu niên trước mặt mà đâm tới.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, tròng mắt Sona bỗng trợn trừng, luồng ma lực thứ hai đột ngột bốc phát trong không gian, hung hăng va chạm với hoả diễm của hắn. Cuồng phong kinh khủng nghịch chuyển tạo ra áp lực cực mạnh, đẩy lùi hắn về phía sau hai bước. Sona sắc mặt âm trầm, trước mặt hắn từ lúc nào đã xuất hiện một màn khí lưu cuồn cuộn, ngăn cách giữa hắn và Yoshino một cách triệt để. Sona ngửa mặt lên trời, giận dữ gầm lên:
" Luvia... Cô có ý gì đây..?"
Lúc này mưa dày đặc khiến người ta không thể nhìn thấy xung quanh, nhưng Sona có thể cảm nhận rõ nguồn ma lực đang dao động cách hắn chỉ gần mười mét. Thình lình một tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới:
"Không có gì nhiều, chỉ là muốn anh thả người này đi, có được không?"
Sona ngây người ra trong chốc lát, nhưng sau đó ánh mắt lại trở nên cực kì lạnh lẽo, hắn, nhếch mép, cười gằn:
" Haha... Thì ra cô đã nghe hết rồi...? Sao nào... Tôi muốn làm gì còn phải hỏi ý kiến của cô sao?"
Giọng nữ đó vang lên một lần nữa không hề để lộ ra chút bất mãn nào:
"Không phải. Chỉ là đề nghị thôi."
"Không cần nói nữa, tôi từ chối."
Sona hừ lạnh, cơ thể toả ra một cố khí thế lăng lệ vô cùng, ma lực hoả hệ sôi sục điên cuồng phóng xuất, cuộn xoáy trên hai cánh tay hắn như hai mũi khoan lửa, ầm ầm xuyên qua màn khí lưu cản trở.
Trong không gian khẽ xuất hiện tiếng thở dài, ngay sau đó là tiếng hét oán độc của Sona vang lên đầy đau đớn. Hắn ôm cánh tay phải đã gãy, hoảng sợ nhìn bức tường gió vẫn sừng sững phía trước, không hề có một chút sơ hở.
"Phong Vương Kết Giới... Luvia... Cô dám đặt kết giới với tôi? "
"Không cần tức giận như vậy, tôi biết chắc cậu sẽ không chịu thả người đó đi nên đành mới đành làm như vậy. Tuy về ma thuật tôi không thể đọ lại được với gia tộc Saito, nhưng kết giới thuật của tôi giăng ra cũng có thể vây cậu một thời gian... Chỉ chờ người đó rời đi thôi thì tôi sẽ thả cậu"
Cô gái bí ẩn nấp sau màn mưa vẫn nói với giọng khiêm nhường nhỏ nhẹ, nhưng điều đó càng làm Sona giận sôi máu và lo lắng hơn. Hắn không sợ cô gái đó biết bí mật này, nhưng nếu để Yoshino thoát đi được, mọi việc ngày sau sẽ vô cùng rắc rối.
"Cô cuối cùng muốn làm gì? Anzbern muốn can thiệp vào chuyện riêng của gia tộc Saito chúng tôi sao?"
Không gian chợt trở nên tĩnh lặng trong giây lát, mãi sau đó, giọng nữ kia mới lại vang lên, nhưng lần này đã không còn vẻ hoà nhã mà xen lẫn một chút hàn ý nhàn nhạt khiến Sona phai nhíu mày.
"Nghe này Sona, tôi chẳng hứng thú gì với ân oán giữa các người, nhưng thiếu chủ " thực sự " của gia tộc Saito đã chết từ ba năm trước rồi. Thế nên người mà anh muốn giết lúc này chỉ là một thường dân, điều đó là vi phạm Nguyên luật của thế giới ma thuật. Nếu anh thật sự muốn gia tộc Saito còn có thể tham gia Bách Hiệu Chiến năm sau thì mau thu lại ý nghĩ đó đi."
Sona sắc mặt trở nên cực kì khó coi, hắn biết hi vọng giết được Yoshino đã hoàn toàn tan biến. Hắn thầm hận mình đã không ra tay sớm hơn, càng tức giận cô gái kia đột ngột xen vào khiến mọi việc hỏng trong gang tấc. Thế nhưng lúc này quả đúng như cô ta nói, ma thuật của hắn không thể phá nổi Phong Vương Kết Giới. Hắn nghiến răng, từ từ thu ma lực lại, im lặng đứng đợi dưới màn mưa. Một lát sau, cuối cùng bức tường khí lưu đó cũng sụp đổ. Sona sầm mặt, hai bàn tay bỗng nắm chặt lại, bởi vì Yoshino đã không còn ở đó nữa. Thiếu chủ của hắn lại một lần nữa trốn thoát.
Lúc này, bên cạnh hắn chợt vang lên tiếng bước chân thật nhỏ, một bóng người nhỏ nhắn chầm chậm đi trong màn mưa, từ từ tiến lại gần Sona. Dần dần, hắn đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái đó trong ánh đèn mờ mờ. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng, gương mặt trắng hồng có vài nét của người ngoại quốc, mặc trên người một cái áo bông trắng, váy đen mượt, cầm trên tay một tán ô nhỏ trong suốt. Sona lạnh lùng nhìn cô, gằn từng tiếng:
"Cô không biết mình vừa làm gì đâu."
Cô gái tóc vàng thản nhiên nhìn hắn, khoé miệng xinh xắn hơi cong lên thành một nụ cười bí ẩn:
"Vậy sao? Tôi chỉ nghĩ mình đã gặp được một người rất đặc biệt! "