Cô toét miệng, vui vẻ trở lại, muốn mở một lon nữa.
“Em uống nhiều rồi.” Bành Duệ Ân ra tay ôm lấy lon côca trên bàn đi.
“A, vì sao?” Anh Lạc không nhịn được nhảy dựng lên, “Giới Hằng còn chưa trở về mà!”
“Em uống nữa, bữa tối ăn sẽ không vào.” Bành Duệ Ân căn bản không để ý đến cô, “Hơn nữa nếu thiếu gia biết tôi cho em uống đến ba lon, người bị mắng sẽ là tôi.”
“Em sẽ không ăn!” Ăn đồ ăn của loài người cũng không ăn no mà.
Ai! Anh Lạc cục cựa người. Năng lượng của cô sắp cạn rồi, thân thể càng ngày càng mệt, nếu không nhanh “ăn” sẽ không xong a!
Ba ngày trước hấp thu tinh lực của James, anh đúng là một con mồi tốt, dục vọng của anh tràn đầy, ý đồ độc chiếm công ty thiết kế của Giới Hằng, cho nên cô để anh thấy ảo giác trong gương: trao quyền, con dấu, còn có dáng vẻ anh ngồi trong văn phòng chủ tịch.
Người hám lợi đen tối thật dễ bị mê hoặc, tuy không phải xuyên qua gương của cô nên cô không thể biến hình, nhưng chỉ vậy cũng để làm James mất đi lý trí, anh nâng chiếc gương nhỏ trên bàn điên cuồng ngắm tỉ mỉ, cô liền thuận lợi hấp thụ sinh lực của anh.
Không thể hút khô, là vì cô hứa với nhóm quỷ Hắc Sơn, nên mang món quà về cho họ, cho nên cô tạo ra ảo giác để anh đến Hắc Sơn nói chuyện công ty, hơn nữa còn giữ bí mật cho anh lén đi vào.
Đó là chuyện ba ngày trước, James cũng không thuận lợi vào đây, cô nhún nhún vai, nhưng nhóm quỷ giúp cô phơi quần áo cũng rất chịu khó.
Anh Lạc gợi lên nụ cười nhìn như vô hại. Vừa đúng ba ngày, cô hấp thu sinh lực, nhóm quái Hắc Sơn cũng nhận được người mình muốn, quan trọng nhất là, giúp Giới Hằng giải quyết tên đáng ghét.
Nhưng...... cô rời gương cũng đã lâu rồi.
Rời gương càng lâu, càng cần lượng tinh khí lớn duy trì hình người, nhưng cô càng ngày càng không muốn hấp thụ từ trên người Giới Hằng. Để mình càng suy yếu đi.
Vì sao lại như vậy? Rõ ràng nhiều cơ hội như vậy, mỗi lần cô lại đều cự tuyệt sinh khí chảy vào theo bản năng.
Cô...... không muốn làm hại Giới Hằng, hoàn toàn không hu vọng anh vì cô mà bước tới cái chết!
“Giới Hằng thật là chậm!” Anh Lạc cuộn mình ở ghế, nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ rồi. “Sáng sớm anh ấy đã ra ngoài mà!”
“Công ty có việc gấp!” Bành Duệ Ân lơ đễnh nói, “Hơn nữa cậu ấy còn phải đi vào quỹ đạo, dù sao cậu ấy cũng làm ông chủ công ty.”
“Ừ.” Cô biết, cằm dựa vào đầu gối gật đầu.
“Thật hiếm khi em không đi cùng?” Bành Duệ Ân cởi tạp dề, cố ý hỏi.
“Ừ...... Hôm nay hơi mệt.” Trên thực tế là mỗi lần đi ra ngoài đều tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu đợi ở nhà, cô rảnh còn có thể về trong gương nghỉ ngơi, giảm bớt hao tổn tinh khí.
“Hại tôi tưởng em cãi nhau với thiếu gia.” Hai người kia như tình nhân như hình với bóng, cũng không ai phát hiện sao?
“Cãi nhau? Bọn em sẽ không cãi nhau a!” Anh Lạc không nghe ra ý trong lời của cô, “Giới Hằng rất tốt với em...... à, Tiểu Ân, chị có biết trong công ty anh ấy rất đáng sợ không?”
“Sao? Em thấy rồi à?” Bành Duệ Ân nhếch mày, “Đàn ông Bạch gia đều không thân thiện.”
“Thật không?” Cô hoàn toàn không dám tin, bởi vì cô từng gặp Bạch Giới Đình, anh cũng rất tốt với cô mà! “Nhưng Giới Hằng chưa bao giờ có sắc mặt đó với em.”
“Đó là bởi vì—” Vốn muốn nói ra, lại bỗng nghẹn lại.
Nhưng hành động này, cũng đã làm cho Anh Lạc hiểu rõ, cô từ từ ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, trong lòng cười mấy tiếng rồi mở miệng, “Bởi vì em giống Liên Hạo Lâm?”
Bành Duệ Ân bất đắc dĩ mếu máo, “Đây là hiệu ứng, em không tránh được.”
“Giới Hằng biết em không phải!”
“Chúng ta đều biết em không phải, nhưng...... em quá giống, tự nhiên sẽ không thể có cách nhìn khác về em!” Cô ăn ngay nói thật, cũng không quanh co lòng vòng.
Anh Lạc hít sâu một hơi, tâm tình của cô càng ngày càng nóng nảy, rõ ràng biết mình không phải vật thế thân của Liên Hạo Lâm, nhưng gần đây nghe mọi người mở miệng ngậm miệng đều nói vì cô giống Liên Hạo Lâm, cho nên Giới Hằng mới đối khác với cô như thế, lửa giận không khỏi bốc lên.
Buồn bực trong ngực, không thể ném đi!
“Em phải cảm ơn diện mạo này đấy, ít nhất để thiếu gia tiếp nhận em, nếu không......” Bành Duệ Ân lạnh lùng cười. “Chắc là ngay hôm sau cậu ta đã đưa em đến đồn cảnh sát rồi, làm sao có thể bao ăn bao ở!”
Á! Anh Lạc đảo mắt châu vòng vo. Sau khi chứng kiến thái độ của Giới Hằng với “người ngoài” xong, cô vô cùng tin tưởng lời Tiểu Ân.
Hai người đàn ông Bạch gia, một là quý công tử lạnh như băng, một là quân vương khí phách cuồng vọng. Thật không biết làm sao lại dạy ra, không ai hiểu cái gì gọi là khách khí và quý trọng, so sánh ra, Giới Hằng đương nhiên khách khí dịu dàng hơn, nhưng đây chỉ giới hạn trong mặt ngoài.
Ra lệnh lạnh như băng, giọng bình thản, con mắt không liếc người ta một cái, cô cảm thấy lực sát thương loại này so với Bạch Giới Đình còn hung bạo hơn, hơn nữa lại khó nắm bắt.
Cho nên nếu không phải dáng vẻ của cô giống hệt Liên Hạo Lâm, không thể nào có khả năng được cơ hội ở lại bên cạnh anh.....
Này, đợi chút, nhầm rồi! Cô vốn vì dụ hoặc Giới Hằng, mới hóa thân thành dáng vẻ của Liên Hạo Lâm mà?
Chậc, kết quả bây giờ lại làm mình rơi vào mờ mịt, thật đáng ghét!
“Ha ha...... Đúng là làm phiền em.”
Cửa bỗng truyền đến tiếng cười, tiếng cười của người phụ nữ, làm cho Anh Lạc nhìn lại.
Ngay cả Bành Duệ Ân cũng nhíu mày. Không phải là tên Bạch Giới Đình kia đưa phụ nữ về đây qua đêm chứ? Cô đi lại cạnh Anh Lạc, khẽ ép đầu muốn cô ngồi lại. Chuyện này nên để quản gia ra tay loại bỏ.
Duệ Ân còn chưa đi tới cửa, liền thấy bên ngoài có nhiều xe, hai bóng hình đi đến phòng, đi đằng trước là bóng người phụ nữ không nhìn rõ, phía sau là Bạch Giới Hằng, anh đi đến kéo bạn gái lại, cô nhìn thấy người đến, lập tức nhíu mày.
“Là La tiểu thư à!” Bành Duệ Ân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“À, Bành quản gia.”
Cười đến rực, rực rỡ đến mức cô cảm thấy liếc mắt một cái cũng không thoải mái.
“Sao lại bỗng đại giá quang lâm vậy?” Những lời này Bành Duệ Ân nói với thiếu gia ở phía sau cô.
Bạch Giới Hằng khẽ nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói, kết quả cô gái tóc dài trước mắt lại xoay người lại, mỉm cười nhìn anh.
“Là tôi ầm ĩ muốn Giới Hằng đưa tôi đến, gần đây tôi có triển lãm tranh, rất muốn vẽ một căn phòng cổ.” La Nhã Văn nói lên ngọt lời mềm giọng, “Tôi sớm nghe nói nhà của Giới Hằng là biệt thự đặc biệt, cho nên muốn anh ấy đưa tôi đến đây một đêm, ngày mai sẽ vẽ tranh.”
“Thì ra là......” Bành Duệ Ân ngắm dụng cụ vẽ tranh trên tay La Nhã Văn, nhưng kỳ thực lại chẳng chút quan tâm, vòng qua cô nhận lấy đồ trên tay Bạch Giới Hằng, đương nhiên đó cũng là của La Nhã Văn. “Sao lại không gọi về trước. Tôi sẽ đi chỉnh trang phòng khách.” Cô nói từng chữ một, ánh mắt không ngừng ý bảo, anh làm như vậy là đặt Anh Lạc ở đâu!
“Điện thoại của tôi hết pin......” Anh nói cũng rất nhỏ.
Tiếng dép lê của Anh Lạc từ nhà ăn đi ra, cô đã sớm chú ý đến vị khách này. Dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, mà La Nhã Văn vừa đặt đồ lên bàn, xoay người, liền đối mặt với cô.
“A!” La Nhã Văn thét thất thanh, lảo đảo về phía sau hai bước, trực tiếp ôm lấy Bạch Giới Hằng, “Hạo, Hạo Lâm?!”
Anh Lạc nhíu mày. Coi cô là quỷ cũng chẳng sao, nhưng động tác cô ta chuyển sang ôm Giới Hằng cũng quá rõ ràng, hai tay đều ôm chặt, mặt cũng dán vào trong ngực anh!
Cô nắm chặt hai đấm, đi thẳng đến chỗ hai người, một lòng thầm muốn cho người phụ nữ kia một quả đấm.
“Cô ấy là Anh Lạc, không phải Liên Hạo Lâm.” Anh vừa nói, vừa xấu hổ gạt tay cô ra, “Họ chỉ có dáng vẻ rất giống mà thôi.”
La Nhã Văn kinh hãi gan dạ nhìn Anh Lạc, thấy cô dùng ánh mắt địch ý nhìn mình, điều này làm cho cô khẩn trương không thôi, liền dựa vào người Bạch Giới Hằng.
“Ăn chưa?” Bành Duệ Ân vội vàng mở miệng. Không khí này thật đáng sợ! “Tôi vừa nấu bữa tối xong, có thể cùng ăn.”
“A...... Giới Hằng cũng chưa ăn đâu! Tôi định mời ăn cơm, nhưng anh ấy lại không chịu.” giây tiếp theo La Nhã Văn liền khoác tay Bạch Giới Hằng, “Thì ra là vì về nhà có tay nghề của Bành quản gia!”
Anh ngắm Anh Lạc một cái, bởi vì anh đồng ý với Anh Lạc về nhà cùng ăn cơm.
Ánh mắt cô như phun lửa, bỗng tiến lên, thình lình đẩy La Nhã Văn ra.
“Oa!” La Nhã Văn bị lực lớn đẩy ra, trực tiếp ngã xuống sô pha, đối với hành vi thình lình thô bạo này, hoàn toàn bất ngờ.
“Vẽ cái gì! Giới Hằng là để cô có thể tùy tiện vẽ à? Cô cũng chẳng phải người nào của anh ấy cả!” Anh Lạc kéo Bạch Giới Hằng lại, “Cô ấy là ai!”
Anh căn bản không đáp lời, chỉ kinh ngạc mở lớn hai mắt nhìn hành động ngoài ý muốn của cô, Bành Duệ Ân thì khẽ nhếch miệng, ai cũng không ngờ tình huống sẽ lập tức trở nên gay cấn như vậy.
Anh Lạc căn bản không hiểu cái gọi là đạo lí đối nhân xử thế, tuy trải qua dạy dỗ rất nhiều, so với từ đầu trưởng thành không ít, nhưng có rất nhiều chuyện cô vẫn không thể phân biệt đúng sai, giao tiếp với người khác cũng ít.
Phía sau, Bành Duệ Ân không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, ung dung nhìn Bạch Giới Hằng kinh ngạc. “Nghiệp chướng của ai người đầy gánh.” Cô ném xuống một câu như vậy, lập tức cười với La Nhã Văn ngã trên ghế sô pha, “Tôi đi chuẩn bị phòng khách.”
Ai bảo Bạch Giới Hằng không gọi về trước, Anh Lạc sao có thể biết phong hoa tuyết nguyệt bên cạnh anh.
“Giới Hằng? Đây là—” La Nhã Văn nhíu chặt mày, lập tức hờn dỗi đứng lên, “Ai ui, đau quá đi!”
“Anh Lạc?” Anh kinh ngạc, nhưng lại nở nụ cười, “Làm sao em có thể làm như vậy?”
“Không được sao?” Cô nhíu mày, lại hỏi đương nhiên.
“Ừ...... Đây là hành vi không lễ phép.” Bạch Giới Hằng hoàn toàn không có ý trách Anh Lạc, bởi vì anh biết cô không hiểu, chỉ phản ứng dựa vào bản năng mà thôi.
Cô ghét La Nhã Văn, điều này anh hiểu được.
“Giới Hằng!” La Nhã Văn trên sô pha bắt đầu khóc.
“Đợi lát nữa nhờ Duệ Ân giúp em xem có bị thương không.” Anh kéo Anh Lạc đi đến cầu thang, “Anh và Anh Lạc phải nói chuyện, em đói có thể ăn trước.”
“A? Bạch Giới Hằng!”
Mặc kệ La Nhã Văn phía sau buồn bực kêu to, Bạch Giới Hằng đã kéo Anh Lạc lên cầu thang, cô vừa đi còn vừa quay đầu lườm xéo người phụ nữ phía dưới. Cô rất ít khi tức giận như vậy, vài trăm năm cũng không!
Một đường đến phòng của cô, cô tức giận bĩu cái miệng nhỏ nhắn, cam đoan có thể treo mười cân thịt lợn lên.
“Em làm sao vậy?” Bạch Giới Hằng đóng cửa lại liền hỏi.
“Cô ta là ai? Anh ngoài Liên Hạo Lâm ra bên ngoài còn có bạn gái khác?”
“Cô ấy không phải, cô ấy là con gái khách hàng, là một hoạ sĩ, muốn vẽ phòng này mới đến.” Trên thực tế, anh căn bản là ép buộc, Lão La đích thân ra tay, muốn anh nể mặt mũi, lại nói La Nhã Văn chỉ muốn vẽ tranh, anh cũng không thể cự tuyệt.
“Thật không?” Anh Lạc không tin.
“Em đừng nhúng tay vào, không được làm hành động không lễ phép thô lỗ đó nữa, những việc khác để anh.” Anh xem như dịu giọng cảnh báo.
Cô nhếch môi quay đầu, “Em không thích cô ta ôm anh.”
Bạch Giới Hằng có chút kinh ngạc nhìn cô. Anh Lạc tức giận đến dựng mi trợn mắt, trong đôi mắt sáng ngời ngập tràn tức giận, lại khiến anh dâng lên cảm giác vui sướng.
“Anh đâu có để cô ta ôm.” Anh cúi đầu, để cô giận đến phồng má quay mặt lại.
Anh Lạc chớp mắt mấy cái, khi trợn mắt vẫn xinh đẹp như trước, “Em không thích cô ta kéo tay anh!”
“Anh không cho cô ta kéo.” Anh cười khẽ vuốt mái tóc dài của cô, “Anh hứa không để cô ta chạm vào một sợi lông tơ của anh.”
Cô không vì thế thoải mái cười to, cảm nhận được bàn tay đang chạm vào tóc cô, mỗi lần cô chỉ muốn quay mặt lại vùi vào lòng anh, nhưng mỗi lần cô đều nghĩ… đây chỉ là động tác của Giới Hằng với Liên Hạo Lâm.
“Nói rồi đấy!” Cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng vẫn là tức giận.
“Anh sẽ cố, em yên tâm.” Bạch Giới Hằng cảm thấy mình rất giống ông chồng thề trung thành với vợ...... Oái? Đây là so sánh kiểu gì? Bản thân anh không nhịn được cười khẽ.
Sau khi giải thích tất cả, anh kéo Anh Lạc xuống tầng ăn cơm, cô lại cáu gắt nói không muốn ăn, muốn chờ trong phòng, anh biết cô đang tức giận, nhưng không ăn cơm sao được?
“Anh vì em mới vội vã trở về, nếu không, anh đã ăn cơm với La Nhã Văn trong nội thành rồi.” Anh nói đến uất ức, còn thở dài, “Rõ ràng là muốn cùng ăn cơm......”
A...... Anh Lạc cắn môi nhìn Bạch Giới Hằng, chỉ thấy vẻ mặt anh bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác, giống như vô cùng ủy khuất, tiếng thở dài không ngừng, hai vai sụp xuống, chỉ bóng dáng thôi cũng khiến cô cảm thấy thật băn khoăn a a a!
“Được rồi, em đi xuống ăn là được!” Cô vội tiến lên, “Nói rồi, cùng đi ăn thôi!”
Bạch Giới Hằng thầm nở nụ cười thắng lợi dưới đáy lòng, lại dùng ánh mắt dịu dàng đến cực điểm nhìn cô, “Thật không? Em đi xuống cũng không được tức giận nhé!”
“Không biết.” Cô mím miệng, nhưng khóe miệng lại xuất hiện ý cười, “Nhưng anh không được để cô ta chạm vào.”
Bạch Giới Hằng nhịn cười không được, cười ôm lấy cô, nói “Được!”, anh lại hôn thật sâu lên trán cô.
Anh Lạc không chống cự nổi ham muốn của thân thể, cô khát vọng hấp thu tinh lực khổng lồ, thậm chí mở hai tay ra, vòng qua anh.
Cô rất đói...... Còn cần rất nhiều tinh lực, mới có thể đủ để cô chống đỡ được một đoạn thời gian.
Bạch Giới Hằng không quá kinh ngạc, anh hôn lên trán Anh Lạc theo bản năng, nhưng đây là một loại yêu thương mà thôi, đại biểu là anh thích Anh Lạc, mà cô ôm lại anh, lại khiến trái tim anh đập nhanh hơn.
Bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ lượn quanh, họ muốn tiếp cận anh, muốn nhận được sự yêu thương của anh, nhưng anh chỉ nhìn Liên Hạo Lâm, nhìn một người phụ nữ chưa bao giờ thuộc về anh.
Anh vẫn biết, Hạo Lâm không có tình yêu với anh, chỉ cùng lớn từ nhỏ mà thôi, cũng biết Hạo Lâm luôn lợi dụng tình yêu của anh, lấy cái mình cần.
Nhưng anh tình nguyện, bởi vì anh rất tin vào kết quả, sẽ có một ngày Hạo Lâm sẽ yêu anh.
Không phải chuyện gì cứ kéo dài là có thể thành công, không ai nói cho anh sự thật tàn khốc này, khi Hạo Lâm gả đi, anh cảm thấy tan nát cõi lòng, khi cô xảy ra tai nạn bỏ mình, anh cảm thấy trời sụp đất nứt.
Đời người đã không có ý nghĩa, anh chuyển nhà trọ nội thành, trở lại vùng quê âm u này, bố trí một căn phòng qua con mắt của Hạo Lâm, muốn về chỗ cũ trước đây từng cùng chơi đùa, muốn coi như cô còn sống......
Tại mặt gương cổ kia thấy ảo ảnh của Hạo Lâm, anh cảm thấy dù cô là yêu là quỷ cũng chẳng sao, dù sao lòng anh sớm đã mất đi theo Hạo Lâm, không còn có hi vọng sống trên đời này nữa… Vốn, anh nghĩ như vậy.
Cam chịu, cho đến khi sinh mệnh ngưng hẳn hoặc một ngày nào đó tỉnh ra đến mới thôi.
Trước khi Anh Lạc xuất hiện, anh suy sút đến ngay cả mình cũng muốn mắng bản thân.
Anh Lạc xuất hiện, đã cứu vớt anh.
Không chỉ dùng dáng ngoài của cô, còn dùng tính tình đến cổ quái của cô, quan điểm khác biệt, ân cần với anh, bám lấy anh, thậm chí chỉ nhìn về anh.
Anh lần đầu tiên hiểu được, thì ra đây là vui sướng phát ra từ nội tâm, không chỉ đơn phương vì người nào đó, khi hai bên trao đổi tình cảm, cảm giác lúc đó mới là ngọt ngào nhất.
Anh chú ý đến Anh Lạc, nhìn cô say mê học tập, chấp nhất, bướng bỉnh, ngay cả không rõ thị phi phán đoán bừa lên cũng rất đáng yêu, dùng khuôn mặt giống hệt Hạo Lâm nhưng dáng vẻ và tư thái lại không giống, anh cảm thấy cô là người hoàn toàn mới, căn bản không có loại mê hoặc.
Hơn nữa, cô sẽ vui lòng cho anh nụ cười rạng rỡ.
Tranh làm chuyện nhà, tranh vào bếp, thích làm món ăn kiểu Pháp cho anh ăn. Càng thích nếm thử bữa ăn Trung quốc mà cô không hiểu, khiến toàn bộ căn nhà long trời lở đất, nơi nơi đều là tiếng rống của Duệ Ân.
Nhưng quá náo nhiệt a...... Anh chưa bao giờ biết Hắc Sơn có thể náo nhiệt như vậy, nữ sinh giống Hạo Lâm kia mở to mắt mong đợi nhìn anh ăn, bánh pút-đinh kiểu Anh, Boston hoặc là tất cả món bánh ngọt khác, khi anh bị tư vị ngọt ngào kia cuốn trôi, cô lại cong mắt lên đầy dụ hoặc.
Thì ra coi trọng một người, làm cho người ta rối bời đến thế, như là bay trên mây.
Từ đêm mưa kia, Anh Lạc xuất hiện ở cửa. Tất cả đều bắt đầu thay đổi. Anh không sa ngã nữa, màn trời rách như khép lại, lòng không còn đau đớn như ban đầu.
Anh thậm chí còn hỏi mình, đến tột cùng là vì thật lòng yêu Hạo Lâm, hay là vì không chiếm được tình yêu nên mới vậy?
Bây giờ trong lòng là cô bé sống sờ sờ, mềm mại lại trìu mến kia, cô không phải tuýt người anh từng nghĩ đến, nhưng bây giờ trong cuộc sống của anh chỉ có cô, cũng chỉ có thể có cô.
Hôn trên trán xuống, Bạch Giới Hằng giữ khuôn mặt khéo léo của Anh Lạc, hôn lên tóc mai của cô, hai má cô, nảng ngẩng đầu nhìn anh với hai mắt có điểm say mê, có chút không rõ tiêu cự, có chút......
A...... Anh Lạc nhắm hai mắt lại. Quá nhiều sinh khí, sao lại làm người ta thỏa mãn như vậy......
Vì được ăn mà thỏa mãn cô nở nụ cười tuyệt đẹp, môi hồng mở ra, Bạch Giới Hằng không thể dời tầm mắt, anh không biết bắt đầu từ lúc nào, đã mơ ước cánh môi mềm mại ngon miệng kia—mơ ước Anh Lạc, không phải Liên Hạo Lâm đau khổ yêu nhiều năm.
Mềm nhẹ nâng cằm của cô lên, anh cúi đầu...... A! Anh bỗng nhiên cảm thấy trước mắt đen kịt, thể lực như bị rút xuống, trọng tâm cả người không vững đổ xuống một bên, đè lên vai Anh Lạc.
Hách! Va chạm này khiến Anh Lạc tỉnh lại, cô bị sức nặng của người trước mắt làm lảo đảo về phía sau.
Giới Hằng! Chết rồi! Cô vội vàng thu tay lại, ngăn sinh khí chảy vào, hơn nữa chống thân thể của Bạch Giới Hằng, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, chân mày nhíu chặt, thoạt nhìn vô cùng không thoải mái...... Vớ vẩn! Cô ăn đến quên mình như vậy, anh đương nhiên sẽ không thoải mái a!
“Giới Hằng, Giới Hằng......” Anh Lạc bối rối đỡ anh ngồi lên giường, “Anh có khỏe không?”
Trời ạ, đùng nói với cô, cô nhất thời không khống chế được hút khô anh rồi nha!
“Phù......” Anh ngã về phía sau, “Đầu anh bỗng rất choáng......”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô sợ tới mức không dám nhìn mặt anh, mà cô lại vì hấp thu sinh khí, đầu ngón tay đến sắc mặt đều hồng đến động lòng người.
“Xin lỗi cái gì?” Bạch Giới Hằng yếu ớt mở một con mắt, “Không liên qua đến em, nhất định là hôm nay anh chưa ăn cơm nên mới như vậy......”
Bữa trưa nay anh cũng không ăn, James bỗng mất tích, người nhà anh chạy tới công ty làm loạn, bởi vì sau khi anh rời công ty thì không về nhà nữa.
Anh Lạc hít vào. Là lỗi của cô, là cô!
“Đừng lo, chỉ là hạ đường huyết, anh đi ăn cơm là được rồi.” Bạch Giới Hằng muốn ngồi dậy, lại phát hiện ngay cả sức để động người cũng không có.
“Anh nằm đi, em, em đi lấy cơm cho anh ăn!” Đúng, con người chỉ cần ăn cơm sẽ khôi phục thể lực!
Anh vội vàng giữ chặt cô, cô bé này chỉ nhanh nhảu. “Đừng làm ồn, khách còn ở dưới.”
“Khách gì......” Nhắc tới La Nhã Văn, Anh Lạc trợn mắt lại.
“Dù sao đó cũng là con gái của khách hành quan trọng, trên thương trường có quy tắc của thương trường.” Anh khó chịu hít sâu một hơi, “Đỡ anh đứng lên được không?”
Anh Lạc nghe vậy, vội vàng ngồi xuống giường, cẩn thận đỡ Bạch Giới Hằng ngồi dậy. Lòng cô tràn ngập áy náy, mấy trăm năm lần đầu tiên vì hút sinh khi của con người mà cảm thấy lòng đau như cắt, cô không thể phạm sai lầm nữa, tiếp theo chẳng may mà hại chết Giới Hằng, cô sẽ sống không bằng chết!
“Anh nghỉ một chút là được rồi.” Nói là nói như thế, nhưng ngay cả chính anh cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao bỗng yếu như thế.
“Thật xin lỗi......” Anh Lạc vẫn xin lỗi.
“Đã nói không liên quan đến em.” Anh yêu thương xoa đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô, đáng tiếc không khí vừa rồi rất không tệ. “Đợi lát nữa xuống nhà, phải lịch sự với Nhã Văn.”
“...... Ừ.” Đây là tiếng nói không tình nguyện.
“Ôm anh dậy.”
“A?”
“Cô ấy thích anh, đây là ưu thế của anh.” Đây cũng là một trong các điều kiện có thể lợi dụng.
“Vậy anh cũng thích cô ta?” Anh Lạc lập tức đẩy anh ra. Ôm gì mà ôm!
“Thích vì làm ăn.” Ai ui, ai ui...... Bạch Giới Hằng thật vất vả chống lên giường, không để mình ngã xuống.
“Nhưng anh lại cười với cô ta.” Cô dùng ngón cái và ngón trỏ làm một đường cong trên môi mình. “Cười đến thế, anh ở công ty đều lạnh băng với người khác.”
“Cho nên đó là nụ cười nghề nghiệp.” Bạch Giới Hằng cười khẽ thành tiếng, anh không nghĩ cũng biết Anh Lạc nghĩ gì, “Không giống như cười với em mà!”
“Em?” Anh Lạc ngây ra một lúc. Giới Hằng cười với cô có vẻ, có vẻ...... Khụ!
Anh nhân cơ hội kéo tay cô qua, kéo cô đến trước mặt, hai gò má hồng lộ vẻ đẹp hiếm có.
“Em là đặc biệt, có thể thấy nụ cười dịu dàng của anh cũng chỉ có em.”
Anh nói vô cùng chân thành, âm điệu khơi lên từng trận sóng trong đáy lòng Anh Lạc.
Làm sao bây giờ...... Cô, một chút cũng không muốn rời khỏi Giới Hằng, không muốn mất đi cái nhìn chăm chú như vậy, cũng không muốn mất đi bàn tay to ấm áp này, không muốn trở lại trong gương!
“Thiếu, gia, ăn, cơm!” Dưới lầu truyền đến tiếng gọi, từng chữ Bành Duệ Ân nói đều mang theo sát khí.
“Phải nhanh xuống thôi.” Ngay cả Anh Lạc cũng hiểu ra, “Tiểu Ân sắp giết người.”
Không biết là vì đồ ăn nóng nửa ngày mà không có người ăn, hay là bởi vì để cô và La Nhã Văn chung một chỗ.
“Anh đi thay quần áo đã, em đi xuống trước đi—” Anh cố hết sức đứng lên, vừa nói vừa chỉ vào cô—
“Phải lịch sự, không được đẩy cô ta, không được mắng chửi người, em coi như cô ta không tồn tại là được rồi.” Anh Lạc lẩm bẩm. Chỉ biết dạy cô!
Bạch Giới Hằng nhân cơ hội cúi người xuống, hôn lên môi của cô. “Tủi thân cho em.”
A? Đầu Anh Lạc bỗng rống rỗng, nhìn anh xẹt qua cạnh cô, đi ra ngoài cửa, đến trước phòng mình.
Vừa rồi là gì? Cô từ từ chạm tay vào môi mình. Giới Hằng vừa mới hôn cô sao?
A a a a a! Anh hôn cô! Cuối cùng cũng đợi được một ngày này!
Anh Lạc mừng rỡ che miệng lại, sợ mình sẽ thét chói tai thành tiếng, cô khoái trá nhảy trong phòng. Tổng cộng sáu mươi tám ngày, Giới Hằng cuối cùng cũng hôn cô!
Ngay từ đầu đã chờ cái hôn này thật vất vả, bởi vì rõ ràng cô biến thành người anh yêu, kết quả chẳng những không gục, còn chỉ nắm tay và hôn trán cô.
Cô từng hoài nghi mị lực của mình không đủ, nhưng bây giờ cuối cùng cũng—Anh Lạc muốn thét chói tai. Giới Hằng hôn cô, có nghĩa...... Anh thích cô! Thích—
Hưng phấn nhảy nhót, khi cô liếc mắt về gương, nụ cười bỗng cứng đờ.
Đợi chút, cô cao hứng cái gì? Đây vốn là kế hoạch dụ hoặc, để Giới Hằng thích cô là bình thường, nhưng bây giờ không phải vì con mồi si mê mà cô vui sướng, mà là hi vọng nhận được một cái hôn từ tận đáy lòng!
Cô là Gương yêu mà, cuối cùng có một ngày sẽ không thể duy trì hình người, sau đó......
Không! Anh Lạc suy sụp quỳ xuống. Cô không hi vọng ngày nào đó sẽ đến, cô thật tình muốn được Giới Hằng yêu, bởi vì anh là người đầu tiên mà Gương yêu yêu thật lòng!
Sau đó thì sao? Cô có thể làm sao bây giờ? Muốn mãi mãi cùng sống một chỗ với Giới Hằng sao?
Cô sẽ không già cũng không chết, cho dù không hấp thụ tinh khí của Giới Hằng cũng phải tìm con mồi khác, muốn ở chung thời gian dài với anh, nhất định phải hút sức mạnh của những người khác, nhưng Giới Hằng sẽ già đi, còn cô? Sao có thể giải thích vẻ ngoài mãi mãi không già đây?
Anh Lạc run run. Cuối cùng cô đang làm gì...... Cô đang phạm phải sai lầm không thể bù đắp!
Yêu và người, có thể sống chung sao?
Cô nhìn mình trong gương. Chết tiệt, vì sao cô lại là yêu!
“Em điên rồi sao?! Hay là yêu quái ở đây làm ảnh hưởng đến em, vì sao ngươi lại thiếu suy nghĩ như thế?”
“Là các người đã ảnh hưởng đến tôi!”
A? Tiếng nói và hình ảnh vỡ tan bỗng xông vào đầu Anh Lạc… Không, là hình ảnh trong gương xuất hiện trước mắt, dù chỉ vài giây, nhưng cô vẫn thấy!
Anh Lạc kích động bổ nhào đến trước gương. Vừa rồi là gì? Vì sao lại có quần áo thời xưa, lại có một đôi nam nữa đang khắc khẩu bên trong? Bọn họ ở...... Cô giật mình nhìn ra cửa, sau đó bối rối đứng lên, phóng ra bên ngoài.
Cô lao ra ngoài phòng, đi vào hành lang nhỏ, đi nhanh xuống lầu—
“Tôi không muốn hâm cơm lần thứ ha.” Bành Duệ Ân từ nhà ăn đi ra cầu thang, tức giận nhìn cô.
Anh Lạc mở to mắt nhìn cái tủ dưới cầu thang—trong gương phản xạ đôi nam nữ kia, chính là khắc khẩu ở dưới cầu thang này!
Chính là dưới cầu thang này.
Anh Lạc khó hiểu nhìn chiếc cầu thang mộc cổ này, làm sao cô có thể nhận nhầm? Cô sống ở đây cũng không hề ít!
Bạch Giới Hằng từ từ đi xuống. Anh cảm thấy tay chân như nhũn ra, chỉ sợ không chỉ là hạ đường huyết, mà là bị cảm.
“Ăn cơm.” Anh đứng trên cầu thang, cười yếu ớt với Anh Lạc.
Cô ngẩng đầu, không cười tươi như anh muốn, mà là hoảng sợ.
Vì sao? Vì sao trong gương lại chiếu ra hình ảnh đó? Vì sao lại chiếu ra chuyện từng xảy ra trong tòa biệt thự này?
Vì sao...... Ngay cả trong đầu cô cũng có hình ảnh vỡ vụn ấy?