“Có ai từng nói môi của cậu rất mê người không?” Bởi vì điều kiện ký túc xá có hạn, buổi tối Edgar và Ryou chen chúc trên một cái giường, chẳng qua hôm nay Ryou rất có tinh thần, mà Edgar thường xuyên ngủ trễ cũng không buồn ngủ chút nào, bọn họ trò chuyện câu được câu không.
“Có, bạn gái trước kia.” Ryou nghĩ nghĩ, rất nghiêm chỉnh trả lời.
Edgar nhất thời im lặng, Ryou đứa nhỏ này bình thường rất thông minh, chẳng lẽ thật sự một chút cảm giác cũng không có? anh tự nhận là đã làm rất rõ ràng rồi, nhưng mà cậu… Xem ra cần phải kiên quyết một chút!
“Chỉ là tiếc một điểm, kỹ thuật hôn của cậu hơi kém.” Edgar sờ sờ bờ môi Ryou.
“Thật sao?” Nghe được lời Edgar, Ryou mở to hai mắt nhìn: “Có lẽ là như vậy, trước kia cảm thấy khá tốt, nhưng so với ngài Carl, đàn anh Brant thật sự kém rất nhiều.”
“Vậy có muốn tôi dạy cậu không?” Edgar chờ chính là những lời này, anh nghiêng người áp Ryou dưới thân, khẽ vuốt vuốt tóc cậu.
“Cái này làm sao dạy a?” Phát giác tư thế của hai người lúc này hơi mờ ám, khuôn mặt Ryou có chút ửng hồng, nhưng cậu cũng không nghĩ sai lệch, trong vô thức, cậu cảm nhận thân thể mình đã không còn chỗ nào có thể để người khác mưu cầu.
“Nhắm mắt lại.” Nhìn cặp mắt trong trẻo của Ryou, Edgar cảm thấy có cảm giác tội lỗi nặng nề không rõ, lần đầu tiên anh cảm thấy do dự như thế.
Anh xác định, nếu là Ryou, anh sẽ nắm chặt không để cho Ryou có bất kỳ cơ hội thoát khỏi mình; nhưng làm như vậy có quá ích kỷ không? Ryou cũng không phải người sẽ chờ trong vòng luẩn quẩn này lâu dài, có lẽ có một ngày, cậu gặp được cô gái cậu thật sự thích, kết hôn, sinh con, trãi qua cuộc sống bình thường cậu monh muốn.
Edgar mang tâm tình phức tạp, cúi đầu, dùng phương thức dịu dàng nhất nhẹ cắn liếm môi Ryou, đến khi cậu nhịn không được trêu đùa hơi hé miệng, Edgar nắm lấy cơ hội tiến quân thần tốc, cuồn cuộn, rối rắm.
Hồi lâu, Edgar mới buông Ryou, anh yên lặng nhìn Ryou một hồi, đột nhiên đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Ryou nhìn bóng lưng Edgar, không biết vì sao, ban nãy đàn anh thoạt nhìn rất buồn phiền, phải chăng đang nghĩ tới chuyện cũ?
Ryou không biết, Edgar vừa rồi đã ra quyết định, anh quyết định buông tay, bởi vì anh cho rằng Ryou xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.
Kim đồng hồ đã sắp chạy đến hai giờ, mà Edgar vẫn chưa về, Ryou thật sự duy trì không được, trầm trầm ngủ say.
Một hồi nhạc quen thuộc vang lên, Ryou bừng tỉnh từ trong giấc mộng, là điện thoại di động của cậu.
Từ dưới gối lấy điện thoại di động, trước khi bắt máy Ryou thuận tiện nhìn đồng hồ, rạng sáng năm giờ mười phút, sớm như vậy ai gọi cho mình ah, hơn nữa còn là dãy số lạ.
“Cái gì?” Nhưng vừa nhận cuộc gọi, sau khi hiểu nội dung của nó, Ryou tỉnh hẳn, như rơi vào hầm băng.
“Vâng, tôi tới ngay!” Ryou mấy lần bấm phím kết thúc cuộc gọi đều thất bại, Ryou lúc này mới phát hiện tay mình cũng run nhè nhẹ.
Không được sợ, không được sợ, lúc này không thể sợ, Ryou ở trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, việc kia không phải vẫn chưa xác định sao?
Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong xuôi, cơ bản thu dọn một chút đồ đạc, Ryou vừa muốn ra cửa chợt nhớ đàn anh Edgar còn chưa trở về, lấy điện thoại di động ra, thấy thời gian hình như còn quá sớm, Ryou tùy tiện lấy một tờ giấy, để lại cho Edgar: Cám ơn đàn anh đã chăm sóc mấy ngày nay, bởi vì có việc gấp vội vàng đi không kịp nói lời từ biệt, mong đàn anh thông cảm!
Viết xong đặt tờ giấy lên bàn, Ryou xách hành lý vội vã đi.
Gần tám giờ, Edgar trở về, ngày hôm qua anh cảm thấy nếu tiếp tục ở lại bên cạnh Ryou, tâm ý kiên định bất cứ lúc nào cũng có thể lung lay, dứt khoát đi quán bar, điều chỉnh tâm tình cả buổi tối, cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Bỏ lại Ryou một mình, cậu ấy hẳn là sẽ lo lắng a, Edgar ghé qua cửa hàng mua đồ ăn sáng, hi vọng Ryou sẽ không quá để bụng.
Ai ngờ vừa vào cửa, trong phòng trống không, Edgar ngây người cả buổi, mới phát hiện tờ giấy trên bàn.
Giọng điệu khách sáo mà xa cách, Ryou đã phát hiện ý đồ xấu của mình với cậu sao? Nếu không vì sao rời đi cũng không gọi cho mình, dù chỉ là chào tạm biệt.
Edgar bỏ lại bữa sáng, ngồi ở trên bệ cửa sổ châm thuốc lá.
Đây là kết cục tốt nhất, nhưng biết là một chuyện, chân chính trãi nghiệm lại là chuyện khác.
Nơi này dường như lại trống rỗng rồi đây, Edgar có chút tự giễu mà nhìn ngực trái của mình, giơ điếu thuốc ra sức hút một hơi, lúc buông xuống, quét qua một tia sáng bạc.
Là vòng tay màu bạc ngày hôm qua đòi từ Ryou, lúc này dưới ánh nắng sớm tỏa ra một tia sáng êm dịu.
Tôi đang sống sao? Edgar nhắm mắt lại.
“Có ai từng nói môi của cậu rất mê người không?” Bởi vì điều kiện ký túc xá có hạn, buổi tối Edgar và Ryou chen chúc trên một cái giường, chẳng qua hôm nay Ryou rất có tinh thần, mà Edgar thường xuyên ngủ trễ cũng không buồn ngủ chút nào, bọn họ trò chuyện câu được câu không.
“Có, bạn gái trước kia.” Ryou nghĩ nghĩ, rất nghiêm chỉnh trả lời.
Edgar nhất thời im lặng, Ryou đứa nhỏ này bình thường rất thông minh, chẳng lẽ thật sự một chút cảm giác cũng không có? anh tự nhận là đã làm rất rõ ràng rồi, nhưng mà cậu… Xem ra cần phải kiên quyết một chút!
“Chỉ là tiếc một điểm, kỹ thuật hôn của cậu hơi kém.” Edgar sờ sờ bờ môi Ryou.
“Thật sao?” Nghe được lời Edgar, Ryou mở to hai mắt nhìn: “Có lẽ là như vậy, trước kia cảm thấy khá tốt, nhưng so với ngài Carl, đàn anh Brant thật sự kém rất nhiều.”
“Vậy có muốn tôi dạy cậu không?” Edgar chờ chính là những lời này, anh nghiêng người áp Ryou dưới thân, khẽ vuốt vuốt tóc cậu.
“Cái này làm sao dạy a?” Phát giác tư thế của hai người lúc này hơi mờ ám, khuôn mặt Ryou có chút ửng hồng, nhưng cậu cũng không nghĩ sai lệch, trong vô thức, cậu cảm nhận thân thể mình đã không còn chỗ nào có thể để người khác mưu cầu.
“Nhắm mắt lại.” Nhìn cặp mắt trong trẻo của Ryou, Edgar cảm thấy có cảm giác tội lỗi nặng nề không rõ, lần đầu tiên anh cảm thấy do dự như thế.
Anh xác định, nếu là Ryou, anh sẽ nắm chặt không để cho Ryou có bất kỳ cơ hội thoát khỏi mình; nhưng làm như vậy có quá ích kỷ không? Ryou cũng không phải người sẽ chờ trong vòng luẩn quẩn này lâu dài, có lẽ có một ngày, cậu gặp được cô gái cậu thật sự thích, kết hôn, sinh con, trãi qua cuộc sống bình thường cậu monh muốn.
Edgar mang tâm tình phức tạp, cúi đầu, dùng phương thức dịu dàng nhất nhẹ cắn liếm môi Ryou, đến khi cậu nhịn không được trêu đùa hơi hé miệng, Edgar nắm lấy cơ hội tiến quân thần tốc, cuồn cuộn, rối rắm.
Hồi lâu, Edgar mới buông Ryou, anh yên lặng nhìn Ryou một hồi, đột nhiên đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Ryou nhìn bóng lưng Edgar, không biết vì sao, ban nãy đàn anh thoạt nhìn rất buồn phiền, phải chăng đang nghĩ tới chuyện cũ?
Ryou không biết, Edgar vừa rồi đã ra quyết định, anh quyết định buông tay, bởi vì anh cho rằng Ryou xứng đáng có cuộc sống tốt hơn.
Kim đồng hồ đã sắp chạy đến hai giờ, mà Edgar vẫn chưa về, Ryou thật sự duy trì không được, trầm trầm ngủ say.
Một hồi nhạc quen thuộc vang lên, Ryou bừng tỉnh từ trong giấc mộng, là điện thoại di động của cậu.
Từ dưới gối lấy điện thoại di động, trước khi bắt máy Ryou thuận tiện nhìn đồng hồ, rạng sáng năm giờ mười phút, sớm như vậy ai gọi cho mình ah, hơn nữa còn là dãy số lạ.
“Cái gì?” Nhưng vừa nhận cuộc gọi, sau khi hiểu nội dung của nó, Ryou tỉnh hẳn, như rơi vào hầm băng.
“Vâng, tôi tới ngay!” Ryou mấy lần bấm phím kết thúc cuộc gọi đều thất bại, Ryou lúc này mới phát hiện tay mình cũng run nhè nhẹ.
Không được sợ, không được sợ, lúc này không thể sợ, Ryou ở trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, việc kia không phải vẫn chưa xác định sao?
Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong xuôi, cơ bản thu dọn một chút đồ đạc, Ryou vừa muốn ra cửa chợt nhớ đàn anh Edgar còn chưa trở về, lấy điện thoại di động ra, thấy thời gian hình như còn quá sớm, Ryou tùy tiện lấy một tờ giấy, để lại cho Edgar: Cám ơn đàn anh đã chăm sóc mấy ngày nay, bởi vì có việc gấp vội vàng đi không kịp nói lời từ biệt, mong đàn anh thông cảm!
Viết xong đặt tờ giấy lên bàn, Ryou xách hành lý vội vã đi.
Gần tám giờ, Edgar trở về, ngày hôm qua anh cảm thấy nếu tiếp tục ở lại bên cạnh Ryou, tâm ý kiên định bất cứ lúc nào cũng có thể lung lay, dứt khoát đi quán bar, điều chỉnh tâm tình cả buổi tối, cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Bỏ lại Ryou một mình, cậu ấy hẳn là sẽ lo lắng a, Edgar ghé qua cửa hàng mua đồ ăn sáng, hi vọng Ryou sẽ không quá để bụng.
Ai ngờ vừa vào cửa, trong phòng trống không, Edgar ngây người cả buổi, mới phát hiện tờ giấy trên bàn.
Giọng điệu khách sáo mà xa cách, Ryou đã phát hiện ý đồ xấu của mình với cậu sao? Nếu không vì sao rời đi cũng không gọi cho mình, dù chỉ là chào tạm biệt.
Edgar bỏ lại bữa sáng, ngồi ở trên bệ cửa sổ châm thuốc lá.
Đây là kết cục tốt nhất, nhưng biết là một chuyện, chân chính trãi nghiệm lại là chuyện khác.
Nơi này dường như lại trống rỗng rồi đây, Edgar có chút tự giễu mà nhìn ngực trái của mình, giơ điếu thuốc ra sức hút một hơi, lúc buông xuống, quét qua một tia sáng bạc.
Là vòng tay màu bạc ngày hôm qua đòi từ Ryou, lúc này dưới ánh nắng sớm tỏa ra một tia sáng êm dịu.
Tôi đang sống sao? Edgar nhắm mắt lại.