Genkun đã có người yêu, Hiroshi chỉ có thể đứng ở xa nhìn bộ dạng hạnh phúc của bọn họ, muốn buông tay nhưng lực bất tòng tâm.
Mãi đến có một ngày, Genkun lại chủ động tìm đến Hiroshi, mà còn yêu cầu H.
Hiroshi vừa mừng vừa sợ, tưởng rằng thời gian dài chờ đợi của mình cuối cùng đã có kết quả. Nào ngờ, kích tình qua đi, Genkun nói cho Hiroshi biết, bản thân phải cùng người yêu sang Mỹ. Đây là lần cuối hai người gặp mặt, bản thân nợ y xem như trả xong rồi!
Sẽ không còn được gặp lại Genkun, có lẽ chính mình có thể thoát khỏi đoạn ma chú này rồi! Hiroshi tự an ủi mình, nhưng không cách nào ngăn được trái tim bàng hoàng cùng trống rỗng, tim như ứ nước!
Nhưng lúc vô tình nhìn thoáng hai bên đường, khiến Hiroshi cảm thấy tim mình đập mạnh một cái. Đó là cậu bé ở quán bar ngày đó cùng mình một đêm, trước khi đi còn cho mình một cái tát!
Tatsuhiko đi dọc theo con đường, cảm giác như có người đi theo mình, y bất động thanh sắc quẹo vào một hẻm nhỏ yên lặng. Đứng ngay ngã rẽ chờ, y muốn nhìn xem là ai theo dõi mình.
Ngay cua quẹo, Hiroshi chút nữa đã đánh Tatsuhiko, hắn không phải cố ý lén lút như vậy. Do không biết làm sao đối mặt cùng Tatsuhiko, lại không muốn bỏ đi như vậy. Chỉ có thể vừa nghĩ vừa đi theo Tatsuhiko, ai biết lại bị bắt tại trận.
“Anh theo tôi làm gì?” Tatsuhiko vẻ mặt không hài lòng, nhưng sau khi nhìn rõ hình dáng Hiroshi có chút do dự.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chỉ…” Hiroshi nghĩ nửa ngày không biết nên giải thích như thế nào.
“Là anh ah!” Tatsuhiko đột nhiên nở nụ cười, y nhớ ra rồi.
“Tôi sau đó có đi bar tìm anh mấy lần, đáng tiếc đều không gặp.” Thấy Tatsuhiko nhớ tới mình, Hiroshi thở dài một hơi, “Vừa rồi tôi trông thấy giống cậu, nên đi theo, thật xấu hổ!”
“Tìm tôi có việc?” Tatsuhiko thả lỏng thân thể, lấy thuốc châm lên hút một hơi, nghiêng người dựa vào tường nhìn Hiroshi.
“Cũng không có gì.” Hiroshi tránh ánh mắt Tatsuhiko, rất khác ấn tượng khi ở quán bar, hôm nay Tatsuhiko có vẻ như một tên lưu manh xấu xa, nhưng không làm suy giảm chút nào lực hấp dẫn của y, ngược lại có cảm giác càng mạnh mẽ hơn!
“A!” Tatsuhiko khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt đánh giá Hiroshi từ trên xuống dưới, hít một hơi thuốc lá, đến bên cạnh Hiroshi, khẽ nói vào tai hắn: “Muốn làm tiếp lần nữa sao? Không vấn đề, nhưng, lần này tôi chủ động!”
“Cắt, rất tốt!” Đạo diễn cười rất vui vẻ, lúc đọc kịch bản của Chú Doanh y rất lo lắng. Bởi vì Edgar vốn nổi tiếng mạnh mẽ, mà đoạn này yêu cầu Lori phải có khí thế áp đảo Edgar. Tuy Edgar nhất định sẽ cố gắng kiềm nén nhuệ khí của mình, nhưng đạo diễn vẫn cảm thấy Lori sẽ khó diễn tốt được, huống chi cậu là người mới.
Không nghĩ tới, khi chính thức quay, Lori lại diễn vô cùng hoàn mỹ, loại khiêu khích kèm theo dáng vẻ trêu chọc cậu diễn thật sống động, có cảm giác Edgar bị cậu cuốn theo.
“Kế tiếp quay đoạn này!” Đoạn tiếp theo vốn là Tatsuhiko và Hiroshi mướn phòng H, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, trước quay đoạn Hiroshi và Tatsuhiko hẹn hò.
Khi Genkun đi rồi, Hiroshi và Tatsuhiko hẹn nhau. Hiroshi phát hiện Tatsuhiko ngoài miệng tuy không nhượng bộ ai, nhưng thật sự là người rất tốt.
Hơn nữa dù không thể hiện rõ tình yêu với Hiroshi, nhưng Tatsuhiko đối với Hiroshi dục vọng độc chiếm rất mạnh. Đối với một người yêu đơn phương như Hiroshi mà nói đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, dù có lúc cảm thấy Tatsuhiko hơi phiền phức, nhưng vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Tatsuhiko đứng bên cạnh đài phun ở trung tâm quảng trường lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng đưa tay nhìn đồng hồ, bên kia Hiroshi nhàn nhã đi tới.
“Anh lại đến muộn!” Tatsuhiko trừng mắt Hiroshi, phàn nàn.
“Không có cách, kẹt xe!” câu nói đầu tiên của Hiroshi liền ném chuyện này sang một bên.
“Ah!” Tatsuhiko vẻ mặt không vui, bởi vì Hiroshi một câu xin lỗi cũng không nói, nhưng rất nhanh, đã bị đồ vật bên đường hấp dẫn, ném bay vẻ mất hứng.
“Bên kia có quán kem, hương vị rất ngon, chúng ta qua mua a!” Tatsuhiko là người rất thích ăn đồ ngọt, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên.
“Hai người đàn ông ăn kem? rất kỳ lạ ah!” Hiroshi rất không muốn đi, lại bị Tatsuhiko cứng rắn lôi kéo.
“Muốn một cây vị rum!” Tatsuhiko nhìn Hiroshi, “Anh muốn vị gì?”
“U-a… aaa, cà phê a!” Ngửi thấy hương vị kem đặc biệt ngọt ngào, Hiroshi cũng bị hấp dẫn, lần ăn kem trước hình như cách đây đã rất lâu rồi.
Cầm ly kem, Hiroshi vàTatsuhiko ngồi bên cạnh một bồn hoa bắt đầu ăn.
“Tôi muốn nếm thử của anh!” Chưa ăn của chính mình, Tatsuhiko nhìn kem trong tay Hiroshi, nhẹ nhàng yêu cầu.
Hiroshi đưa kem tới, Tatsuhiko không cầm, chỉ là bắt tay Hiroshi kéo tới, cắn một cái.
“Kem ngon!” Tatsuhiko rụt rụt vai, nói thầm một tiếng, thả tay Hiroshi, “Muốn nếm thử của tôi không?”
Hiroshi lúc này đang ngẩn người (nhưng thật ra là Edgar nhìn bộ dạng Lori đáng yêu như thế liền ngây người, âm thầm thề nếu không phải đang quay phim còn muốn cùng Lori ăn kem nữa!), khi Tatsuhiko hỏi một lần nữa, mới phản ứng: “Ah, không cần, cậu tự ăn đi!”
Tatsuhiko cũng không khách sáo với Hiroshi, cúi đầu chăm chú ăn kem, đầu lưỡi màu đỏ vươn ra thỏa mãn nhấm nháp món ngon, ăn xong kem lại vươn ra liếm liếm môi trên, có vẻ vẫn còn thèm.
“Muốn một phần nữa không?” Thấy bộ dạng Lori như vậy, Edgar không khỏi hỏi một câu ngoài kịch bản.
“Không cần, cảm giác thiếu mới tốt, quá thỏa mãn về sau sẽ không muốn nữa!” Không biết Lori có chú ý hay không, tự nhiên mà tiếp chuyện.
“Chờ một chút, trên mặt có dính cái gì nè!” Chỉ là mảnh vụn bánh, Edgar giữ chặt Lori, giúp cậu lau. Thật ra, nếu không phải ở ngoài đường, lại có cameras, Edgar càng muốn dùng miệng làm chuyện này.
“Cảm ơn!” Không biết do trong mắt Edgar dục vọng quá rõ ràng, hay là mình lôi thôi bị Edgar bắt gặp, Lori ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Thử thách ah, nội tâm Edgar cảm thấy như bị mống vuốt của mèo nhỏ cào cào, thật muốn đề nghị lập tức đóng cảnh H, dù mình bị công cũng chịu!
Nhưng Edgar cũng chỉ nghĩ thôi, đoạn này vẫn chưa xong, Tatsuhiko và Hiroshi còn đi trung tâm giải trí, lần lượt chơi các trò chơi, nhìn sắc trời dần tối, Tatsuhiko đề nghị đi nhà trọ, Hiroshi không phản đối.
Genkun đã có người yêu, Hiroshi chỉ có thể đứng ở xa nhìn bộ dạng hạnh phúc của bọn họ, muốn buông tay nhưng lực bất tòng tâm.
Mãi đến có một ngày, Genkun lại chủ động tìm đến Hiroshi, mà còn yêu cầu H.
Hiroshi vừa mừng vừa sợ, tưởng rằng thời gian dài chờ đợi của mình cuối cùng đã có kết quả. Nào ngờ, kích tình qua đi, Genkun nói cho Hiroshi biết, bản thân phải cùng người yêu sang Mỹ. Đây là lần cuối hai người gặp mặt, bản thân nợ y xem như trả xong rồi!
Sẽ không còn được gặp lại Genkun, có lẽ chính mình có thể thoát khỏi đoạn ma chú này rồi! Hiroshi tự an ủi mình, nhưng không cách nào ngăn được trái tim bàng hoàng cùng trống rỗng, tim như ứ nước!
Nhưng lúc vô tình nhìn thoáng hai bên đường, khiến Hiroshi cảm thấy tim mình đập mạnh một cái. Đó là cậu bé ở quán bar ngày đó cùng mình một đêm, trước khi đi còn cho mình một cái tát!
Tatsuhiko đi dọc theo con đường, cảm giác như có người đi theo mình, y bất động thanh sắc quẹo vào một hẻm nhỏ yên lặng. Đứng ngay ngã rẽ chờ, y muốn nhìn xem là ai theo dõi mình.
Ngay cua quẹo, Hiroshi chút nữa đã đánh Tatsuhiko, hắn không phải cố ý lén lút như vậy. Do không biết làm sao đối mặt cùng Tatsuhiko, lại không muốn bỏ đi như vậy. Chỉ có thể vừa nghĩ vừa đi theo Tatsuhiko, ai biết lại bị bắt tại trận.
“Anh theo tôi làm gì?” Tatsuhiko vẻ mặt không hài lòng, nhưng sau khi nhìn rõ hình dáng Hiroshi có chút do dự.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi chỉ…” Hiroshi nghĩ nửa ngày không biết nên giải thích như thế nào.
“Là anh ah!” Tatsuhiko đột nhiên nở nụ cười, y nhớ ra rồi.
“Tôi sau đó có đi bar tìm anh mấy lần, đáng tiếc đều không gặp.” Thấy Tatsuhiko nhớ tới mình, Hiroshi thở dài một hơi, “Vừa rồi tôi trông thấy giống cậu, nên đi theo, thật xấu hổ!”
“Tìm tôi có việc?” Tatsuhiko thả lỏng thân thể, lấy thuốc châm lên hút một hơi, nghiêng người dựa vào tường nhìn Hiroshi.
“Cũng không có gì.” Hiroshi tránh ánh mắt Tatsuhiko, rất khác ấn tượng khi ở quán bar, hôm nay Tatsuhiko có vẻ như một tên lưu manh xấu xa, nhưng không làm suy giảm chút nào lực hấp dẫn của y, ngược lại có cảm giác càng mạnh mẽ hơn!
“A!” Tatsuhiko khẽ cười một tiếng, dùng ánh mắt đánh giá Hiroshi từ trên xuống dưới, hít một hơi thuốc lá, đến bên cạnh Hiroshi, khẽ nói vào tai hắn: “Muốn làm tiếp lần nữa sao? Không vấn đề, nhưng, lần này tôi chủ động!”
“Cắt, rất tốt!” Đạo diễn cười rất vui vẻ, lúc đọc kịch bản của Chú Doanh y rất lo lắng. Bởi vì Edgar vốn nổi tiếng mạnh mẽ, mà đoạn này yêu cầu Lori phải có khí thế áp đảo Edgar. Tuy Edgar nhất định sẽ cố gắng kiềm nén nhuệ khí của mình, nhưng đạo diễn vẫn cảm thấy Lori sẽ khó diễn tốt được, huống chi cậu là người mới.
Không nghĩ tới, khi chính thức quay, Lori lại diễn vô cùng hoàn mỹ, loại khiêu khích kèm theo dáng vẻ trêu chọc cậu diễn thật sống động, có cảm giác Edgar bị cậu cuốn theo.
“Kế tiếp quay đoạn này!” Đoạn tiếp theo vốn là Tatsuhiko và Hiroshi mướn phòng H, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, trước quay đoạn Hiroshi và Tatsuhiko hẹn hò.
Khi Genkun đi rồi, Hiroshi và Tatsuhiko hẹn nhau. Hiroshi phát hiện Tatsuhiko ngoài miệng tuy không nhượng bộ ai, nhưng thật sự là người rất tốt.
Hơn nữa dù không thể hiện rõ tình yêu với Hiroshi, nhưng Tatsuhiko đối với Hiroshi dục vọng độc chiếm rất mạnh. Đối với một người yêu đơn phương như Hiroshi mà nói đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, dù có lúc cảm thấy Tatsuhiko hơi phiền phức, nhưng vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Tatsuhiko đứng bên cạnh đài phun ở trung tâm quảng trường lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng đưa tay nhìn đồng hồ, bên kia Hiroshi nhàn nhã đi tới.
“Anh lại đến muộn!” Tatsuhiko trừng mắt Hiroshi, phàn nàn.
“Không có cách, kẹt xe!” câu nói đầu tiên của Hiroshi liền ném chuyện này sang một bên.
“Ah!” Tatsuhiko vẻ mặt không vui, bởi vì Hiroshi một câu xin lỗi cũng không nói, nhưng rất nhanh, đã bị đồ vật bên đường hấp dẫn, ném bay vẻ mất hứng.
“Bên kia có quán kem, hương vị rất ngon, chúng ta qua mua a!” Tatsuhiko là người rất thích ăn đồ ngọt, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên.
“Hai người đàn ông ăn kem? rất kỳ lạ ah!” Hiroshi rất không muốn đi, lại bị Tatsuhiko cứng rắn lôi kéo.
“Muốn một cây vị rum!” Tatsuhiko nhìn Hiroshi, “Anh muốn vị gì?”
“U-a… aaa, cà phê a!” Ngửi thấy hương vị kem đặc biệt ngọt ngào, Hiroshi cũng bị hấp dẫn, lần ăn kem trước hình như cách đây đã rất lâu rồi.
Cầm ly kem, Hiroshi vàTatsuhiko ngồi bên cạnh một bồn hoa bắt đầu ăn.
“Tôi muốn nếm thử của anh!” Chưa ăn của chính mình, Tatsuhiko nhìn kem trong tay Hiroshi, nhẹ nhàng yêu cầu.
Hiroshi đưa kem tới, Tatsuhiko không cầm, chỉ là bắt tay Hiroshi kéo tới, cắn một cái.
“Kem ngon!” Tatsuhiko rụt rụt vai, nói thầm một tiếng, thả tay Hiroshi, “Muốn nếm thử của tôi không?”
Hiroshi lúc này đang ngẩn người (nhưng thật ra là Edgar nhìn bộ dạng Lori đáng yêu như thế liền ngây người, âm thầm thề nếu không phải đang quay phim còn muốn cùng Lori ăn kem nữa!), khi Tatsuhiko hỏi một lần nữa, mới phản ứng: “Ah, không cần, cậu tự ăn đi!”
Tatsuhiko cũng không khách sáo với Hiroshi, cúi đầu chăm chú ăn kem, đầu lưỡi màu đỏ vươn ra thỏa mãn nhấm nháp món ngon, ăn xong kem lại vươn ra liếm liếm môi trên, có vẻ vẫn còn thèm.
“Muốn một phần nữa không?” Thấy bộ dạng Lori như vậy, Edgar không khỏi hỏi một câu ngoài kịch bản.
“Không cần, cảm giác thiếu mới tốt, quá thỏa mãn về sau sẽ không muốn nữa!” Không biết Lori có chú ý hay không, tự nhiên mà tiếp chuyện.
“Chờ một chút, trên mặt có dính cái gì nè!” Chỉ là mảnh vụn bánh, Edgar giữ chặt Lori, giúp cậu lau. Thật ra, nếu không phải ở ngoài đường, lại có cameras, Edgar càng muốn dùng miệng làm chuyện này.
“Cảm ơn!” Không biết do trong mắt Edgar dục vọng quá rõ ràng, hay là mình lôi thôi bị Edgar bắt gặp, Lori ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Thử thách ah, nội tâm Edgar cảm thấy như bị mống vuốt của mèo nhỏ cào cào, thật muốn đề nghị lập tức đóng cảnh H, dù mình bị công cũng chịu!
Nhưng Edgar cũng chỉ nghĩ thôi, đoạn này vẫn chưa xong, Tatsuhiko và Hiroshi còn đi trung tâm giải trí, lần lượt chơi các trò chơi, nhìn sắc trời dần tối, Tatsuhiko đề nghị đi nhà trọ, Hiroshi không phản đối.