Vu Hạ ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi hôn nhanh lên mặt anh, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Quý Thanh Dư đứng tại chỗ nhìn bóng dáng chạy vôi kia khóe môi không nhịn được liền cong lên.
Nhìn thấy Vu Hạ đi ra Vương Nguyệt Mai nói: “Sao mỗi việc rửa tay thôi mà chậm thế, đồ ăn sắp nguội hết rồi đây này.”
Nói xong bà nhướn người lên nhìn về phía sau Vu Hạ: “Ơ Tiểu Quý đâu?”
Vu Hạ chưa kịp mở miệng thì phía sau liền truyền đến tiếng mở cửa, Quý Thanh Dư bước từ trong nhà vệ sinh đi ra cười: “Con đây thưa dì.”
Vương Nguyệt Mai cười: “Tiểu Quý cũng ra rồi vậy chúng ta ăn cơm thôi, không có người ngoài đâu các con cứ ngồi tự nhiên đi.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai và Hứa Thư Ý cũng lần lượt ngồi xuống, Vu Hạ và Quý Thanh Dư cũng lần lượt ngồi xuống vị trí trống.
Sau khi mọi người động đũa Vương Nguyệt Mai hỏi Vu Hạ: “Sao muộn như vậy mới về nhà, hôm qua chẳng phải nói buổi sáng về sao, hay là trên đường có chuyện gì bị trì hoãn à?”
Nghe vậy động tác gắp cánh gà của Vu Hạ dừng lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế sao. Cô cũng không thể nói là ngày hôm qua bị Quý Thanh Dư lôi kéo làm cả đêm sáng nay không dậy được nên mới chậm trễ thời gian về nhà.
“......”
Ngay tại lúc Vu Hạ đang không biết trả lời như thế nào thì Quý Thanh Dư nhẹ nhàng mở miệng nói: “Dì ơi là như thế này.”
“Buổi chiều hôm qua con mang Vu Hạ tới gặp bố mẹ con, nhà bố mẹ con sống hơi xa nội thành nên trên đường hơi mất nhiều thời gian một chút, con xin lỗi chưa báo dì trước.”
“Là như vậy à.” Vương Nguyệt Mai cười: “Không sao không sao, dì còn tưởng các con gặp phải chuyện gì ở trên đường.”
Quý Thanh Dư cười trả lời: “Không có đâu dì, trên đường rất thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.”
Vương Nguyệt Mai cười gượng hai tiếng: “Quên chưa hỏi bố mẹ của Tiểu Quý làm việc gì thế con?”
Nghe vậy trái tim Vu Hạ trầm xuống, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nguyệt Mai, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Biểu cảm trên mặt Quý Thanh Dư không đổi, giọng nói ôn hòa: “Gia đình con làm kinh doanh, mẹ con năm nay mới vừa về hưu.”
“Như vậy à.” Vương Nguyệt Mai gật đầu.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ trong lòng của Vương Nguyệt Mai nên Quý Thanh Dư nhẹ nhàng nói: “Dì yên tâm, bố mẹ con đều rất thích Vu Hạ ạ.”
Nghe vậy Vương Nguyệt Mai cươi: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai nhìn Vu Hạ một cái: “Đứa nhỏ này trong điện thoại cũng không nói cho dì biết, nếu dì biết hôm nay các con ở nhà bố mẹ con thì dì cũng không giục các con về sớm rồi.”
“Không sao đâu dì, vốn dĩ hôm nay bọn con cũng phải quay về ngày mai còn phải đi làm.”
Nói đến đi làm Vương Nguyệt Mai đột nhớ ra điều gì đó liền hỏi Vu Hạ: “Quên chưa hỏi con chung cư con mới chuyển đến ở Tân Thành tên là gì, cách chỗ làm có xa không, mẹ nghe dì Thư Ý nói bên đó đang quy hoạch nên loạn lắm, con gái ở một mình phải cận thận đấy.”
Nghe vậy Vu Hạ hơi do dự, mím môi nói: “Bây giờ con không ở đó nữa đâu mẹ.”Vương Nguyệt Mai: “Vậy bây giờ con ở đâu, lại chuyển nhà hả?”
“Xem như vậy đi ạ.” Vu Hạ giải thích: “Mấy ngày mẹ nằm viện con xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, sợ mẹ lo lắng nên không dám nói cho mẹ biết, bây giờ con đang ở chung với Quý Thanh Dư.”
Vu Hạ lời ít ý nhiều mà nói xong, đem chuyện buổi tối hôm đó gặp phải tên cướp kể cho Vương Nguyệt Mai nghe.
Nghe xong trên lưng của Vương Nguyệt Mai toát ra một lớp mồ hôi lạnh: “Cũng được, bây giờ con ở cùng với Tiểu Quý mẹ cũng yên tâm hơn.”
Quý Thanh Dư cười trả lời: “Dì yên tâm con sẽ chăm sóc Hạ Hạ thật tốt ạ.”
Vương Nguyệt Mai gật đầu liên tục: “Vậy thì tốt rồi, như vậy dì cũng yên tâm hơn.”
Nói xong Vương Nguyệt Mai cười nói: “Con ăn thử tôm này đi, tôm này là tôm tươi sáng nay ở siêu thị đấy, ăn thử xem hợp với khẩu vị của con không.”
Quý Thanh Dư cười: “Tay nghề dì tốt lắm ạ, sương sườn với cánh gà ngon lắm, đều hơn hẳn trong khách sạn năm sao, tôm chắc chắn rất ngon rồi ạ.”
Mặc dù đang trên bàn cơm nhưng Quý Thanh Dư vẫn có thể khiến Vương Nguyệt Mai cười toe toét.
Sau khi ăn cơm xong Quý Thanh Dư với Vu Hạ ở trong phòng khách trò chuyện với Vương Nguyệt Mai và Hứa Thư Ý thêm nửa giờ mới rời đi.
Sau khi về đến nhà đã là tám rưỡi tối.
Vừa vào nhà Vu Hạ treo chìa khóa lên móc treo quần áo gần cửa, sau đó giơ tay bật đèn phòng khách.
Cả buổi chiều hôm nay đều bận việc nên giờ rảnh rỗi Vu Hạ mới hỏi Quý Thanh Dư: “Đúng rồi, buổi chiều lúc chúng ta đi anh đã nói cho chú với dì chưa?”
Quý Thanh Dư treo áo khoác lên móc treo: “Nói rồi, em yên tâm.”
Nói xong Quý Thanh Dư đi tới chỗ Vu Hạ: “Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, buổi tối có muốn tắm cùng nhau không, anh đi bật nước nóng cho em.”
Nhớ tới chuyện phát sinh trong phòng tắm ngày hôm qua Vu Hạ liền từ chối, cô lắc đầu như con lắc: “Không muốn!”
Thấy vậy Quý Thanh Dư còn đang định nói gì đó nhưng chưa kịp nói ra thì Vu Hạ liền xoay người chạy về phía phòng ngủ: “Hôm nay em không muốn tắm, em muốn đi ngủ.”
Quý Thanh Dư nhấc chân theo sau: “Mới hơn tám giờ, ngủ sớm như vậy làm gì.”
“Hơn tám giờ mà sớm sao?” Vu Hạ dừng bước quay đầu nhìn anh: “Ngày mai bảy giờ em phải dậy rồi, chỉ có thể ngủ được gần mười hai tiếng thôi.”
Quý Thanh Dư thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô nhịn không được khẽ cười ra tiếng: “Người bình thường ngủ tám tiếng mười tiếng là đủ rồi, còn muốn ngủ đến mười hai tiếng, em là heo hả?”
“Anh mới là heo.” Vu Hạ xoay người đi vào phòng ngủ, không thèm để ý đến anh: “Em muốn ngủ mười hai tiếng đó được không?”
“Ừm được.” Quý Thanh Dư đi vào theo: “Sao lại không, anh ngủ cùng em.”
Nói xong Quý Thanh Dư dùng tay trái đóng cửa phòng lại, bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Thấy vậy Vu Hạ cau mày nhìn anh: “Anh lại muốn làm gì?”
“Ngủ.” Vẻ mặt của Quý Thanh Dư vô tội: “Không phải em nói buồn ngủ sao?”
“Anh cũng ngủ sớm như vậy?”
Vu Hạ nghi ngờ nhìn anh: “Em nói chỉ muốn ngủ đơn thuần mà thôi!”
Động tác cởi áo của Quý Thanh Dư dừng lại một chút, ngẩng đầu chậm rãi nhìn cô, nhìn chằm chằm một lát sau đó thản nhiên cười: “Anh đã nói gì đâu? Là em tự mình hiểu sai mà.”
Dừng lại một lát anh mỉm cười một cách lưu manh nhìn cô: “Hay là em___”
Nói còn chưa xong đã bị Vu Hạ đánh gãy: “Không có, không phải!”
Nói xong Vu Hạ quay lưng về phía Quý Thanh Dư, tốc độ có thể giống như lần đầu tiên cô thay quần áo ở đây, sau đó trốn vào trong chăn quấn mình chặt chẽ.
Thấy thế Quý Thanh Dư liền cười khẽ: “Nhút nhát.”
Sau đó nhấc chăn lên nằm vào: “Được, ngủ thôi.”
Vu Hạ gật đầu, miệng trốn trong chăn ồm ồm: “Ngủ ngon.”
Quý Thanh Dư cười: “Ừm, ngủ ngon.”
–
Sáng sớm hôm sau lúc Vu Hạ tỉnh dậy Quý Thanh Dư đã đi xuống dưới tầng mua bữa sáng xong.
Thấy Vu Hạ đi ra Quý Thanh Dư ngẩng đầu cong cong khóe môi: “Tỉnh rồi? Đi rửa mặt đi rồi quay lại ăn sáng.”
Vu Hạ gật đầu đi vào phòng vệ sinh, lúc cô đi ra Quý Thanh Dư đã dọn đồ ăn ra bàn sau đó ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ bước ra.
Thấy vậy Vu Hạ hỏi: “Sao anh thay quần áo nhanh vậy?”
Quý Thanh Dư vừa đi về phía cửa vừa nói: “Xin lỗi bảo bối, bệnh viện vừa gọi điện tới nói có một bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, bảo anh phải qua đó luôn.”
Nghe vậy Vu Hạ liền đi theo ra cửa, nâng tay đưa chìa khóa cho anh: “Gấp như vậy hả?”
Quý Thanh Dư gật đầu sau đó hôn lên trán cô: “Xin lỗi bảo bối nhé, hôm nay anh không thể đưa em đi làm nhưng chiều anh đón em.”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng, em tự đi cũng được mà, đài truyền hình cũng không xa lắm, anh đi đường cẩn thận.”
“Được.”
Nói xong Quý Thanh Dư xoay người đi ra cửa.
Sau khi Quý Thanh Dư đi xong Vu Hạ quay về phòng ngủ thay quần áo rồi mới đi ra ăn bữa sáng.
Lúc ăn xong điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.
Vu Hạ cầm điện thoại cúi đầu xem, là Tống Dao nhắn tin tới.
[Tống Dao: Hạ Hạ, cậu có biết Trương Tư Oánh không?]
Vu Hạ nhíu mày, cúi đầu trả lời: [Biết, là đồng nghiệp của tớ, sao thế?]
[Tống Dao: Hôm qua cô ấy liên hệ với người đại diện của tớ, nói đài truyền hình các cậu mới có chuyên mục mới, đại khái ý tứ muốn phỏng vấn tớ, hỏi tớ có nhận không.]
[Vu hạ: Vậy cậu nói sao?]
Tống Dao gửi một biểu tượng cảm xúc qua, sau đó gửi giọng nói: “Có đến lượt tớ trả lời đâu, bị người đại diện trực tiếp pass, nhưng thật ra tớ cũng không có lịch trình gì, pass thì pass, dù sao tớ cũng không có hứng thú.”
“Đúng rồi Hạ Hạ, đài truyền hình các cậu có phải cũng chạy thành tích đúng không, cậu có thân với Trương Tư Oánh này không?”
Vu Hạ cúi đầu trả lời: [Bình thường.]
Sau khi gửi đi còn gõ thêm một câu: [Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.]
Nghe vậy trong lòng Tống Dao hiểu rõ, đè lại giọng nói: “Tớ đây biết rồi, dựa trên những gì tớ hiểu về cậu, người tốt tính như cậu nói bình thường thì chính là người bình thường, hoặc chính là đồng nghiệp bình thường, chắc chắn là cậu không thích cô ta.”
“Đúng rồi, nếu các cậu cũng muốn giành thành tích thì tớ có thể nói lại với người đại diện, đúng lúc tớ có hai ngay nghỉ để tớ đi nhận phỏng vấn của cậu.”
Nói xong lại gửi icon bóp má đáng yêu.
Vu Hạ thấy vậy liền cười, cúi đầu gõ chữ.
[Vu Hạ: Tâm ý của cậu tớ rất cảm động nhưng không cần đâu, lịch trình của cậu dày đặc như vậy vất vả lắm mới có hai ngày nghỉ, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi tốt đi.]
[Tống Dao: Ngày kia tớ sẽ về Giang Thành, tối hôm nay cậu có rảnh không, tớ qua đón cậu rồi chúng ta đi ăn một bữa.]
[Tống Dao: Nếu Quý Thanh Dư cũng rảnh thì gọi đi cùng luôn, nhiều năm rồi chưa gặp vừa đúng lúc hôm nay Giang Bình Dã ở Lâm Giang, chúng ta có thể ăn cơm một bữa, cùng nhau trò chuyện.]
[Vu Hạ: Được, hôm nay tớ tan làm chắc không có việc gì, Quý Thanh Dư thì tớ không rõ lắm. Bệnh viện vừa mới gọi điện cho anh ấy bảo qua làm phẫu thuật, bữa sáng cũng chưa kịp ăn, giữa trưa tớ gọi hỏi anh ấy xem.]
[Vu Hạ: Gọi điện hỏi xong tớ sẽ báo lại cho cậu.]
[Tống Dao: Ok không sao, /đáng yêu/ /đáng yêu/.]
Sau đó Vu Hạ cũng gửi lại icon đáng yêu, hai người hàn huyên thêm mấy phút rồi chấm dứt.
Sau khi nói chuyện xong thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, Vu Hạ lấy áo khoác trên móc treo, sau đó thay giày đi ra ngoài cửa.
Giờ nghỉ giữa trưa thừa dịp không có ai ở trong phòng trà Vu Hạ liền trốn vào đó gọi điện cho Quý Thanh Dư, nhưng gọi mãi không thấy ai nhấc máy, đoán chừng chắc là đang bận nên Vu Hạ không gọi tiếp nữa.
Sau khi quay lại văn phòng Vu Hạ mở wechat gửi tin nhắn cho Quý Thanh Dư.
[Vu Hạ: Còn bận hả anh? Buổi tối tan làm có rảnh không, Tống Dao nói cậu ấy và Giang Bình Dã hôm nay ở Lâm Giang, buổi tối muốn ăn cơm cùng nhau.]