Cuối cùng dù Văn Hạ không nỡ nhưng vẫn phải tiễn Hạo Thìn đi. Vì hôm nay công ty Tô Mạch có việc nên Tô Tịch lái xe đến đón Văn Hạ. Nhìn kỹ thuật lái xe của Tô Tịch mà Văn Hạ lại nghĩ đến chuyện học lái xe. Cô ngoái đầu lại hỏi Hạo Thìn:
- Anh ơi, chị dâu biết lái xe không ạ?
- Biết. Chị em vừa thi bằng lái xe xong. Em vẫn chưa biết lái xe à? – Hạo Thìn thấy hơi ngạc nhiên. Theo tính khí của Văn Hạ thì không thể nào. Từ nhỏ, cô đã rất hứng thú với tất cả những gì liên quan đến chơi. Anh còn cho rằng cô đã biết lái xe từ lâu rồi cơ.
-À! Khì khì! Em biết, biết một chút thôi ạ. – Văn Hạ cảm thấy rất ngại. Người phụ nữ của thế kỷ 21 mà còn không biết lái xe ô tô. Cô cắn môi hạ quyết tâm về nhà bảo Tô Mạch dạy cô lái xe.
- Ừ. Vậy thì tốt. Nếu không thì bất tiện lắm. Phải rồi. Sau khi kết hôn, em nhớ đến chỗ anh ở mấy hôm nhé. Dù sao em cũng không có việc gì. – Hạo Thìn không yên tâm về cô em gái tính khí thất thường này nhưng thấy Văn Hạ sắp kết hôn, anh bỗng cảm thấy liệu có phải mình đã già rồi không?
- Anh Hạo Thìn, anh cứ yên tâm. Em và chị Muỗi sẽ cùng đi. – Tô Tịch cảm thấy rất xúc động khi nhìn hai người họ. Cô vội làm nóng bầu không khí.
Ba người cười cười nói nói trên đường đi nên họ nhanh chóng đến sân bay. Tuy nói là đừng buồn, đừng buồn, sắp được gặp lại nhau nhưng hồi nhỏ Văn Hạ đã khóc khi nhìn anh mình lên tàu hỏa đi học đại học. Bây giờ cô vẫn khóc. Nước mắt lưng tròng nhìn bóng anh xa dần, không khí ngập vẻ u buồn.
- Chị Muỗi, chỉ là tạm chia tay thôi mà. Lúc nào rảnh, anh Hạo Thìn sẽ lại đến thăm chị. Chị thật không biết đủ là gì. Chị xem anh em, dù có ném em sang tận châu Phi thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đâu. – Tô Tịch dựa vào lan can, có vẻ hậm hực với Văn Hạ.
-Em thì biết gì chứ? Phải rồi. Khi nào anh Mạc Đông đến? Chúng ta phải đợi bao lâu nữa? – Hôm nay, họ đến vì hai chuyện, một là tiễn Hạo Thìn, hai là đón Mạc Đông nhưng sẽ phải đợi. Văn Hạ lại đang vội. Cửa tiệm có chuyện. Hơn nữa, cô định hôm nay sẽ hẹn Minh Ưu đến để nói rõ ràng và còn phải tập trước nữa.
- Được rồi. Bây giờ em phát hiện ra con gái theo đuổi con trai cũng như cách sông cách núi. Khó thật đấy! Chị nói xem có phải anh Mạc Đông giả ngốc với em không? Em cảm thấy đến cả người chậm hiểu nhất như chị còn phát hiện ra tình ý của em đối với anh ấy thế mà anh ấy có thể không hiểu được sao?
Nghe đến đây Văn Hạ giơ tay muốn đánh cô ấy một cái, miệng mắng:
-Em…Em mới chậm hiểu ấy. Chị mà chậm thì đã không bị anh em theo đuổi. Thật đấy! Không có khả năng thì đừng kiếm cớ linh tinh.
Văn Hạ nhìn thấy Tô Tịch vừa như hung thần nổi cơn thịnh nộ định đánh cô thì bỗng biến thành cô gái nhỏ e lệ. Cô ngoái đầu nhìn lại thì quả nhiên Mạc Đông ôm túi tài liệu đứng phía sau đang mỉm cười nhìn họ.
- Anh Mạc Đông, anh đến rồi.
- Sao bây giờ anh mới đến?
Văn Hạ và Tô Tịch cùng đồng thanh nhưng giọng điệu khác xa nhau. Tô Tịch nhíu mày lườm Văn Hạ, Văn Hạ ngẩng cao đầu dáng vẻ hiên ngang, tức chết đi được.
- Í! Văn Hạ, sao cô lại khóc thế? Nhớ tôi sao? – Không biết tại sao Mạc Đông lại có thể nói như vậy. Hơn nữa, ánh mắt còn mang vẻ chọc ghẹo.
Tô Tịch không vui xị mặt xuống. Cô ấy kéo Văn Hạ nói:
- Mau đi thôi. Chúng ta còn có việc nữa.
Văn Hạ vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì đã phải lật đật đi theo Tô Tịch. Cô ngoái đầu lại gọi Mạc Đông:
- Anh nhanh lên một chút.
Mạc Đông lắc đầu rảo bước phía sau.
Mạc Đông đến đây làm việc nên anh đến thẳng nơi mình cần đến vì nghe đâu anh muốn thành lập công ty ở đây. Còn Tô Tịch thì sao? Cô ấy kiên quyết làm người hộ tống thế nên họ đã vứt Văn Hạ giữa đường, Văn Hạ tức tối, tức đến mức bụng cô đau nhói. Cô thầm rủa trong lòng:
- Tô Tịch chết tiệt, em cứ đợi đấy. Sau này chị sẽ không tha cho em đâu.
Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, có lẽ bây giờ quay về cũng không có việc gì, thôi cứ để Mèo con lo chuyện cửa tiệm, cô lấy hết dũng khí đi nói chuyện với Minh Ưu. Đừng để đêm dài lắm mộng.
Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, cố hít thở bình thường, rồi tìm số điện thoại của Minh Ưu. Đầu bên kia không có người nghe mà chỉ có những tiếng tút tút liên tiếp. Thật tức quá đi mất! Muốn cô lại có dũng khí như vậy để tìm cậu thì đúng là rất khó.
- A lô! Văn Hạ à? - Minh Ưu nghe máy, giọng như vừa ngủ dậy nhưng có hơi ngạc nhiên.
- Ừm. Việc đó … Minh Ưu à…. Tôi nghĩ …- Văn Hạ vẫn không biết nói thế nào? Chẳng trách Tô Mạch luôn nói cô hữu dũng vô mưu, chưa suy nghĩ kỹ đã gọi điện thoại.
- Chị muốn đến lấy đồ hả? - Minh Ưu dành cho cô một gợi ý.
- Phải, phải. Tôi muốn lấy đồ. Bây giờ cậu có thời gian không? – Văn Hạ vừa tìm được gợi ý thì liền nhận ngay. Cô cười hì hì mấy tiếng, rõ ràng là bớt căng thẳng đi rất nhiều.
-Được rồi. Tôi sẽ đến cửa tiệm tìm chị. - Minh Ưu nhanh chóng nói.
- Đừng, đừng, đừng. Tôi đợi cậu ở quán Starbucks đường Thành Nam. Tôi đang đi dạo phố. – Văn Hạ nói xong thì chỉ muốn rút lại lời nói của mình ngay. Quanh đây làm gì có chỗ nào dạo phố. Toàn là nơi bán vật liệu xây dựng. Dạo phố cái con khỉ? Hết cách rồi. Lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được.
Đầu bên kia, Minh Ưu im lặng một lát, nói được rồi cậu cúp máy.
Khi Minh Ưu đến nơi, từ xa cậu đã nhìn thấy Văn Hạ ngồi bên cửa sổ cúi đầu không biết là đang nói gì đó. Bóng cô nhỏ nhắn ngồi thoải mái trên chiếc sofa. Cô mặc chiếc áo phông trắng đáng yêu và chiếc quần bò ngố màu xanh nhạt. Sao có thể nhận ra là người sắp kết hôn chứ? Minh Ưu thấy cô như một nữ sinh vừa vào đại học.
Văn Hạ đang tập xem lát nữa nên nói với Minh Ưu thế nào để cậu có thể chấp nhận và để mình cũng cảm thấy yên tâm, không cảm thấy mình bắt nạt trẻ con. Nhưng cô phát hiện ra rằng khi đối diện với chuyện này thì thật sự cô không biết nên mở miệng nói thế nào. Người ta thích cô là cái phúc của cô, mặc dù cô không muốn có cái phúc đó nhưng điều quan trọng là cô không biết nên từ chối như thế nào. Haizz! Chắc chắn cô sẽ làm Minh Ưu đau lòng lắm!
Nhưng không còn cách nào khác. Cô không thể làm Tô Mạch buồn. Tất cả đều vì muốn Tô Mạch được vui vẻ hạnh phúc. Thế nên, cô không chú ý là Minh Ưu bước vào mà miệng vẫn lẩm bẩm:
- Minh Ưu, chị xin lỗi cậu.
- Sao chị lại xin lỗi tôi? - Minh Ưu nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
- Á! Cậu đi không phát ra tiếng làm tôi sợ chết đi được. Tôi xin lỗi cậu bao giờ chứ? Đúng thật là … - Văn Hạ vội tuôn ra một tràng, sau đó cô mới nhớ ra mục đích hôm nay đến đây là gì. Cô việc gì phải cảm thấy có lỗi như vậy, khinh thường mình vậy sao?
- Đồ của chị này. Chị xem có thiếu thứ gì không? Tôi nên mang đến cho chị mới đúng. Phải rồi. Tôi đã vứt thức ăn đi. Chúng hỏng hết rồi. – Sau khi ngồi xuống, Minh Ưu đưa mấy chiếc túi cho Văn Hạ.
Văn Hạ nhận lấy, để sang một bên bĩu môi như muốn nói gì đó.
- Chị có chuyện muốn nói với tôi à? - Minh Ưu gọi một tách cà phê, quay đầu lại hỏi Văn Hạ.
Văn Hạ tròn xoe đôi mắt phượng, không to lắm, gật đầu mạnh.
- Chị muốn nói … chị không thể chấp nhận tôi. Chị cự tuyệt tôi đúng không? - Minh Ưu biết cô muốn nói gì, cũng biết tính khí của Văn Hạ không thể nói ra được, muốn đợi cô nói ra có lẽ sẽ phải ngồi đây ít nhất là cả buổi chiều, thế nên cậu đã nói thay cô.
Văn Hạ vẫn gật đầu mạnh, đôi mắt cũng mở to hơn. Trong lòng cô nghĩ, làm việc với người thông minh thật đơn giản.
- Nhưng tôi không chấp nhận cự tuyệt. Tôi thích chị là việc của tôi. Dù chị có thích tôi hay không thì tôi vẫn tiếp tục thích chị. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên tôi đối mặt với một chuyện, với một người lại cố chấp như vậy. Tôi không muốn từ bỏ - Khẩu khí của Minh Ưu rất kiên định, kiên định đến mức khiến cho Văn Hạ muốn nhảy đến mà tát cho cậu một cái để cậu tỉnh lại.
Đây là tiếng của người ngoài hành tinh sao? Cái gì gọi là cậu thích cô thì không liên quan gì đến cô. Không liên quan thì cậu đi thích người khác đi. Cậu tiếp tục không liên quan thì tôi lại có liên quan đấy. Tô Mạch mà biết thì tôi sẽ chết mất.
- Minh Ưu, tôi lớn hơn cậu, lớn hơn rất nhiều. Nữ giới già rất nhanh. – Tuy trong lòng Văn Hạ nghĩ thế nhưng sao cô có thể nói những lời tàn nhẫn với một thiên sứ thuần khiết như Minh Ưu chứ? Thế nên cô vẫn cố gắng nhẫn nại.
- Tôi học mỹ thuật. Tuổi tác không quan trọng, cái đẹp mới quan trọng. - Minh Ưu cố chấp tin rằng, họ có thể ở bên nhau.
- A! Như vậy càng không được. Tôi không xinh đẹp. Thật đấy. Tôi mập, mắt tôi nhỏ, ở bẩn, lười biếng, tham ăn. Tôi thích lười biếng. Tóm lại bản thân tôi chẳng có chút gì liên quan đến cái đẹp cả. – Tuy miệng Văn Hạ nói như vậy nhưng trong lòng cô nghĩ, các vị Bồ Tát, Thượng Đế ơi, những lời con nói đều là giả đấy. Con rất xinh đẹp. Thật sự con rất xinh đẹp. Xin các vị đừng biến con thành người như con nói. Bây giờ con phải làm việc thiện. Con không thể để cậu bé này lầm đường lạc lối.
- Dù chị thế nào thì trong mắt tôi vẫn rất đẹp. Không phải đối với Tô Mạch cũng vậy sao? Tại sao chị không thể chấp nhận tôi? - Minh Ưu chưa từng yêu, thậm chí cậu cũng chưa từng thích ai. Thế giới tình cảm của cậu rất thuần khiết, thuần khiết đến mức không một tì vết, thuần khiết đến mức không thể làm cho người ta chấp nhận được.
- Sao tôi nói như vậy mà cậu vẫn không hiểu chứ? Tôi thật sự không thể chấp nhận cậu. Tôi sắp kết hôn rồi. – Văn Hạ lo đến mức sắp nhảy dựng lên nhưng sao cậu ấy vẫn không hiểu. Không phải đứa trẻ này rất thông minh sao?
- Nhưng chị vẫn chưa kết hôn. Nếu chị kết hôn rồi thì tôi sẽ không níu kéo chị nữa nhưng bây giờ tôi vẫn có cơ hội. – Hôn nhân của bố mẹ Minh Ưu cho cậu biết không thể đi phá hoại gia đình người khác. Trong ý nghĩ của cậu, chỉ cần cô chưa kết hôn thì cậu vẫn chưa thể coi là người thứ ba. Đặc biệt đây là lần đầu tiên cậu thích một người. Sự cố chấp mê muội đấy khiến cậu không thể buông tay được.
- Sao cậu chẳng hiểu đạo lý gì thế? Tuy tôi chưa kết hôn nhưng chắc chắn tôi sẽ kết hôn. Sắp rồi. Tôi sẽ lấy Tô Mạch thế nên chúng ta không thể ở bên nhau. – Văn Hạ nhẫn nại lặp lại những câu đó một lần nữa, hơn nữa còn nói từng từ từng chữ một vì sợ cậu không nghe rõ.
- Văn Hạ, tôi thích chị. Tôi hỏi chị có thích tôi không? Tôi muốn một câu trả lời. Nếu không có Tô Mạch thì liệu chị có chọn tôi không? Tôi muốn biết điều đó. - Minh Ưu không biết tại sao cậu lại trở nên kích động như vậy. Cậu giơ tay ra nắm lấy đôi tay Văn Hạ đang đặt trên bàn.
- Cậu buông tay tôi ra được không? Cậu buông tay ra trước đi rồi nghe tôi nói. – Văn Hạ không muốn lần thứ hai có lỗi với Tô Mạch. Cô rút mạnh tay về.
- Chị nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết câu trả lời rồi tôi sẽ buông tay. - Minh Ưu kiên trì nói. Cậu vẫn nắm chặt tay cô.
- Ui da! Tình huống cậu nói không hề tồn tại. Sao có thể không có Tô Mạch được? Không có Tô Mạch thì tôi sẽ không đến đây. Được rồi. Đừng làm thế nữa. – Văn Hạ cố sức thế nào cũng không thể rút tay về được, cuối cùng cô thất vọng nói: - Được rồi. Tôi không ghét cậu. Có thể nói là tôi rất thích cậu nhưng …
Văn Hạ vẫn chưa nói hết câu thì cô nghe phía sau mình có tiếng đồ vật rơi. Cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt trắng nhợt, còn một khuôn mặt đang nở nụ cười chiến thắng. Trong đầu cô trống rỗng, cô quên mất là Minh Ưu đang nắm chặt tay mình. Cô quên mất cả câu sau là:
- Nhưng là thích như một cậu em trai. Người tôi yêu là Tô Mạch.
Trong đầu cô nghĩ, lộ mất rồi, lại còn bị người phụ nữ xấu xa đó bắt được. Hết thật rồi.
Cuối cùng dù Văn Hạ không nỡ nhưng vẫn phải tiễn Hạo Thìn đi. Vì hôm nay công ty Tô Mạch có việc nên Tô Tịch lái xe đến đón Văn Hạ. Nhìn kỹ thuật lái xe của Tô Tịch mà Văn Hạ lại nghĩ đến chuyện học lái xe. Cô ngoái đầu lại hỏi Hạo Thìn:
- Anh ơi, chị dâu biết lái xe không ạ?
- Biết. Chị em vừa thi bằng lái xe xong. Em vẫn chưa biết lái xe à? – Hạo Thìn thấy hơi ngạc nhiên. Theo tính khí của Văn Hạ thì không thể nào. Từ nhỏ, cô đã rất hứng thú với tất cả những gì liên quan đến chơi. Anh còn cho rằng cô đã biết lái xe từ lâu rồi cơ.
-À! Khì khì! Em biết, biết một chút thôi ạ. – Văn Hạ cảm thấy rất ngại. Người phụ nữ của thế kỷ mà còn không biết lái xe ô tô. Cô cắn môi hạ quyết tâm về nhà bảo Tô Mạch dạy cô lái xe.
- Ừ. Vậy thì tốt. Nếu không thì bất tiện lắm. Phải rồi. Sau khi kết hôn, em nhớ đến chỗ anh ở mấy hôm nhé. Dù sao em cũng không có việc gì. – Hạo Thìn không yên tâm về cô em gái tính khí thất thường này nhưng thấy Văn Hạ sắp kết hôn, anh bỗng cảm thấy liệu có phải mình đã già rồi không?
- Anh Hạo Thìn, anh cứ yên tâm. Em và chị Muỗi sẽ cùng đi. – Tô Tịch cảm thấy rất xúc động khi nhìn hai người họ. Cô vội làm nóng bầu không khí.
Ba người cười cười nói nói trên đường đi nên họ nhanh chóng đến sân bay. Tuy nói là đừng buồn, đừng buồn, sắp được gặp lại nhau nhưng hồi nhỏ Văn Hạ đã khóc khi nhìn anh mình lên tàu hỏa đi học đại học. Bây giờ cô vẫn khóc. Nước mắt lưng tròng nhìn bóng anh xa dần, không khí ngập vẻ u buồn.
- Chị Muỗi, chỉ là tạm chia tay thôi mà. Lúc nào rảnh, anh Hạo Thìn sẽ lại đến thăm chị. Chị thật không biết đủ là gì. Chị xem anh em, dù có ném em sang tận châu Phi thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đâu. – Tô Tịch dựa vào lan can, có vẻ hậm hực với Văn Hạ.
-Em thì biết gì chứ? Phải rồi. Khi nào anh Mạc Đông đến? Chúng ta phải đợi bao lâu nữa? – Hôm nay, họ đến vì hai chuyện, một là tiễn Hạo Thìn, hai là đón Mạc Đông nhưng sẽ phải đợi. Văn Hạ lại đang vội. Cửa tiệm có chuyện. Hơn nữa, cô định hôm nay sẽ hẹn Minh Ưu đến để nói rõ ràng và còn phải tập trước nữa.
- Được rồi. Bây giờ em phát hiện ra con gái theo đuổi con trai cũng như cách sông cách núi. Khó thật đấy! Chị nói xem có phải anh Mạc Đông giả ngốc với em không? Em cảm thấy đến cả người chậm hiểu nhất như chị còn phát hiện ra tình ý của em đối với anh ấy thế mà anh ấy có thể không hiểu được sao?
Nghe đến đây Văn Hạ giơ tay muốn đánh cô ấy một cái, miệng mắng:
-Em…Em mới chậm hiểu ấy. Chị mà chậm thì đã không bị anh em theo đuổi. Thật đấy! Không có khả năng thì đừng kiếm cớ linh tinh.
Văn Hạ nhìn thấy Tô Tịch vừa như hung thần nổi cơn thịnh nộ định đánh cô thì bỗng biến thành cô gái nhỏ e lệ. Cô ngoái đầu nhìn lại thì quả nhiên Mạc Đông ôm túi tài liệu đứng phía sau đang mỉm cười nhìn họ.
- Anh Mạc Đông, anh đến rồi.
- Sao bây giờ anh mới đến?
Văn Hạ và Tô Tịch cùng đồng thanh nhưng giọng điệu khác xa nhau. Tô Tịch nhíu mày lườm Văn Hạ, Văn Hạ ngẩng cao đầu dáng vẻ hiên ngang, tức chết đi được.
- Í! Văn Hạ, sao cô lại khóc thế? Nhớ tôi sao? – Không biết tại sao Mạc Đông lại có thể nói như vậy. Hơn nữa, ánh mắt còn mang vẻ chọc ghẹo.
Tô Tịch không vui xị mặt xuống. Cô ấy kéo Văn Hạ nói:
- Mau đi thôi. Chúng ta còn có việc nữa.
Văn Hạ vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì đã phải lật đật đi theo Tô Tịch. Cô ngoái đầu lại gọi Mạc Đông:
- Anh nhanh lên một chút.
Mạc Đông lắc đầu rảo bước phía sau.
Mạc Đông đến đây làm việc nên anh đến thẳng nơi mình cần đến vì nghe đâu anh muốn thành lập công ty ở đây. Còn Tô Tịch thì sao? Cô ấy kiên quyết làm người hộ tống thế nên họ đã vứt Văn Hạ giữa đường, Văn Hạ tức tối, tức đến mức bụng cô đau nhói. Cô thầm rủa trong lòng:
- Tô Tịch chết tiệt, em cứ đợi đấy. Sau này chị sẽ không tha cho em đâu.
Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, có lẽ bây giờ quay về cũng không có việc gì, thôi cứ để Mèo con lo chuyện cửa tiệm, cô lấy hết dũng khí đi nói chuyện với Minh Ưu. Đừng để đêm dài lắm mộng.
Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, cố hít thở bình thường, rồi tìm số điện thoại của Minh Ưu. Đầu bên kia không có người nghe mà chỉ có những tiếng tút tút liên tiếp. Thật tức quá đi mất! Muốn cô lại có dũng khí như vậy để tìm cậu thì đúng là rất khó.
- A lô! Văn Hạ à? - Minh Ưu nghe máy, giọng như vừa ngủ dậy nhưng có hơi ngạc nhiên.
- Ừm. Việc đó … Minh Ưu à…. Tôi nghĩ …- Văn Hạ vẫn không biết nói thế nào? Chẳng trách Tô Mạch luôn nói cô hữu dũng vô mưu, chưa suy nghĩ kỹ đã gọi điện thoại.
- Chị muốn đến lấy đồ hả? - Minh Ưu dành cho cô một gợi ý.
- Phải, phải. Tôi muốn lấy đồ. Bây giờ cậu có thời gian không? – Văn Hạ vừa tìm được gợi ý thì liền nhận ngay. Cô cười hì hì mấy tiếng, rõ ràng là bớt căng thẳng đi rất nhiều.
-Được rồi. Tôi sẽ đến cửa tiệm tìm chị. - Minh Ưu nhanh chóng nói.bg-ssp-{height:px}
- Đừng, đừng, đừng. Tôi đợi cậu ở quán Starbucks đường Thành Nam. Tôi đang đi dạo phố. – Văn Hạ nói xong thì chỉ muốn rút lại lời nói của mình ngay. Quanh đây làm gì có chỗ nào dạo phố. Toàn là nơi bán vật liệu xây dựng. Dạo phố cái con khỉ? Hết cách rồi. Lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được.
Đầu bên kia, Minh Ưu im lặng một lát, nói được rồi cậu cúp máy.
Khi Minh Ưu đến nơi, từ xa cậu đã nhìn thấy Văn Hạ ngồi bên cửa sổ cúi đầu không biết là đang nói gì đó. Bóng cô nhỏ nhắn ngồi thoải mái trên chiếc sofa. Cô mặc chiếc áo phông trắng đáng yêu và chiếc quần bò ngố màu xanh nhạt. Sao có thể nhận ra là người sắp kết hôn chứ? Minh Ưu thấy cô như một nữ sinh vừa vào đại học.
Văn Hạ đang tập xem lát nữa nên nói với Minh Ưu thế nào để cậu có thể chấp nhận và để mình cũng cảm thấy yên tâm, không cảm thấy mình bắt nạt trẻ con. Nhưng cô phát hiện ra rằng khi đối diện với chuyện này thì thật sự cô không biết nên mở miệng nói thế nào. Người ta thích cô là cái phúc của cô, mặc dù cô không muốn có cái phúc đó nhưng điều quan trọng là cô không biết nên từ chối như thế nào. Haizz! Chắc chắn cô sẽ làm Minh Ưu đau lòng lắm!
Nhưng không còn cách nào khác. Cô không thể làm Tô Mạch buồn. Tất cả đều vì muốn Tô Mạch được vui vẻ hạnh phúc. Thế nên, cô không chú ý là Minh Ưu bước vào mà miệng vẫn lẩm bẩm:
- Minh Ưu, chị xin lỗi cậu.
- Sao chị lại xin lỗi tôi? - Minh Ưu nghiêng đầu nhìn cô hỏi.
- Á! Cậu đi không phát ra tiếng làm tôi sợ chết đi được. Tôi xin lỗi cậu bao giờ chứ? Đúng thật là … - Văn Hạ vội tuôn ra một tràng, sau đó cô mới nhớ ra mục đích hôm nay đến đây là gì. Cô việc gì phải cảm thấy có lỗi như vậy, khinh thường mình vậy sao?
- Đồ của chị này. Chị xem có thiếu thứ gì không? Tôi nên mang đến cho chị mới đúng. Phải rồi. Tôi đã vứt thức ăn đi. Chúng hỏng hết rồi. – Sau khi ngồi xuống, Minh Ưu đưa mấy chiếc túi cho Văn Hạ.
Văn Hạ nhận lấy, để sang một bên bĩu môi như muốn nói gì đó.
- Chị có chuyện muốn nói với tôi à? - Minh Ưu gọi một tách cà phê, quay đầu lại hỏi Văn Hạ.
Văn Hạ tròn xoe đôi mắt phượng, không to lắm, gật đầu mạnh.
- Chị muốn nói … chị không thể chấp nhận tôi. Chị cự tuyệt tôi đúng không? - Minh Ưu biết cô muốn nói gì, cũng biết tính khí của Văn Hạ không thể nói ra được, muốn đợi cô nói ra có lẽ sẽ phải ngồi đây ít nhất là cả buổi chiều, thế nên cậu đã nói thay cô.
Văn Hạ vẫn gật đầu mạnh, đôi mắt cũng mở to hơn. Trong lòng cô nghĩ, làm việc với người thông minh thật đơn giản.
- Nhưng tôi không chấp nhận cự tuyệt. Tôi thích chị là việc của tôi. Dù chị có thích tôi hay không thì tôi vẫn tiếp tục thích chị. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên tôi đối mặt với một chuyện, với một người lại cố chấp như vậy. Tôi không muốn từ bỏ - Khẩu khí của Minh Ưu rất kiên định, kiên định đến mức khiến cho Văn Hạ muốn nhảy đến mà tát cho cậu một cái để cậu tỉnh lại.
Đây là tiếng của người ngoài hành tinh sao? Cái gì gọi là cậu thích cô thì không liên quan gì đến cô. Không liên quan thì cậu đi thích người khác đi. Cậu tiếp tục không liên quan thì tôi lại có liên quan đấy. Tô Mạch mà biết thì tôi sẽ chết mất.
- Minh Ưu, tôi lớn hơn cậu, lớn hơn rất nhiều. Nữ giới già rất nhanh. – Tuy trong lòng Văn Hạ nghĩ thế nhưng sao cô có thể nói những lời tàn nhẫn với một thiên sứ thuần khiết như Minh Ưu chứ? Thế nên cô vẫn cố gắng nhẫn nại.
- Tôi học mỹ thuật. Tuổi tác không quan trọng, cái đẹp mới quan trọng. - Minh Ưu cố chấp tin rằng, họ có thể ở bên nhau.
- A! Như vậy càng không được. Tôi không xinh đẹp. Thật đấy. Tôi mập, mắt tôi nhỏ, ở bẩn, lười biếng, tham ăn. Tôi thích lười biếng. Tóm lại bản thân tôi chẳng có chút gì liên quan đến cái đẹp cả. – Tuy miệng Văn Hạ nói như vậy nhưng trong lòng cô nghĩ, các vị Bồ Tát, Thượng Đế ơi, những lời con nói đều là giả đấy. Con rất xinh đẹp. Thật sự con rất xinh đẹp. Xin các vị đừng biến con thành người như con nói. Bây giờ con phải làm việc thiện. Con không thể để cậu bé này lầm đường lạc lối.
- Dù chị thế nào thì trong mắt tôi vẫn rất đẹp. Không phải đối với Tô Mạch cũng vậy sao? Tại sao chị không thể chấp nhận tôi? - Minh Ưu chưa từng yêu, thậm chí cậu cũng chưa từng thích ai. Thế giới tình cảm của cậu rất thuần khiết, thuần khiết đến mức không một tì vết, thuần khiết đến mức không thể làm cho người ta chấp nhận được.
- Sao tôi nói như vậy mà cậu vẫn không hiểu chứ? Tôi thật sự không thể chấp nhận cậu. Tôi sắp kết hôn rồi. – Văn Hạ lo đến mức sắp nhảy dựng lên nhưng sao cậu ấy vẫn không hiểu. Không phải đứa trẻ này rất thông minh sao?
- Nhưng chị vẫn chưa kết hôn. Nếu chị kết hôn rồi thì tôi sẽ không níu kéo chị nữa nhưng bây giờ tôi vẫn có cơ hội. – Hôn nhân của bố mẹ Minh Ưu cho cậu biết không thể đi phá hoại gia đình người khác. Trong ý nghĩ của cậu, chỉ cần cô chưa kết hôn thì cậu vẫn chưa thể coi là người thứ ba. Đặc biệt đây là lần đầu tiên cậu thích một người. Sự cố chấp mê muội đấy khiến cậu không thể buông tay được.
- Sao cậu chẳng hiểu đạo lý gì thế? Tuy tôi chưa kết hôn nhưng chắc chắn tôi sẽ kết hôn. Sắp rồi. Tôi sẽ lấy Tô Mạch thế nên chúng ta không thể ở bên nhau. – Văn Hạ nhẫn nại lặp lại những câu đó một lần nữa, hơn nữa còn nói từng từ từng chữ một vì sợ cậu không nghe rõ.
- Văn Hạ, tôi thích chị. Tôi hỏi chị có thích tôi không? Tôi muốn một câu trả lời. Nếu không có Tô Mạch thì liệu chị có chọn tôi không? Tôi muốn biết điều đó. - Minh Ưu không biết tại sao cậu lại trở nên kích động như vậy. Cậu giơ tay ra nắm lấy đôi tay Văn Hạ đang đặt trên bàn.
- Cậu buông tay tôi ra được không? Cậu buông tay ra trước đi rồi nghe tôi nói. – Văn Hạ không muốn lần thứ hai có lỗi với Tô Mạch. Cô rút mạnh tay về.
- Chị nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết câu trả lời rồi tôi sẽ buông tay. - Minh Ưu kiên trì nói. Cậu vẫn nắm chặt tay cô.
- Ui da! Tình huống cậu nói không hề tồn tại. Sao có thể không có Tô Mạch được? Không có Tô Mạch thì tôi sẽ không đến đây. Được rồi. Đừng làm thế nữa. – Văn Hạ cố sức thế nào cũng không thể rút tay về được, cuối cùng cô thất vọng nói: - Được rồi. Tôi không ghét cậu. Có thể nói là tôi rất thích cậu nhưng …
Văn Hạ vẫn chưa nói hết câu thì cô nghe phía sau mình có tiếng đồ vật rơi. Cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt trắng nhợt, còn một khuôn mặt đang nở nụ cười chiến thắng. Trong đầu cô trống rỗng, cô quên mất là Minh Ưu đang nắm chặt tay mình. Cô quên mất cả câu sau là:
- Nhưng là thích như một cậu em trai. Người tôi yêu là Tô Mạch.
Trong đầu cô nghĩ, lộ mất rồi, lại còn bị người phụ nữ xấu xa đó bắt được. Hết thật rồi.