Ăn cơm xong, Mộ Sanh nói lời từ biệt với Tiêu Nại vàVy VY rồi, trở về nhà đương nhiên, là Bảo Bối tiễn ra cửa, lúc gần đi, anh còn không quên nói với Bảo Bối: “Đêm nay đi ngủ sớm một chút, đừng bị lạnh nữa.” Cười khẽ , bước đi , Bảo Bối nhìn bóng dáng của anh ngẩn người.
Nhưng lần này Bảo Bối lại không nghe lời, cảm thấy có chuyện gì chưa làm xong, nằm cũng ngủ không được, vì thế, mở máy tính ra vào trò chơi.
Vừa login, bạn tốt Đông Phương Duyệt liền pm cô: “Bảo Bối, giáo chủ bỏ qua cuộc thi tham gia với tư cách phu thê, vì sao thế? Nghe nói là thân thể em không thoải mái?”
“Bỏ qua.... Cuộc thi phu thê??” Bảo Bối không thể tin được, cô nghĩ đến, lúc trước họ kết hôn, có một phần nguyên nhân là vì chuyện này
Đông Phương Tại Tại rầu rĩ nói: “Vừa rồi giáo chủ đi lên , nói câu không tham gia trận đấu, nói thân thể em không tốt rồi out, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, nếu các em không đi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng thân thể em không tốt, cũng đừng miễn cưỡng .” Tại Tại vòng quanh Bảo Bối một vòng: “Này Bảo Bối, em ốm thì đi nghỉ sớm đi, chẳng may ngã bệnh làm sao?”
Bảo Bối khóc không ra nước mắt: “Tại Tại...... Em chỉ bị sốt một chút, đã khỏi rồi mà......” Cho nên đừng biến em thành bệnh nan y chứ, Bảo Bối oán thầm, em không yếu ớt thế đâu
Tại Tại: “...... Giáo chủ đại nhân rất sủng phu nhân.....”
Bảo Bối nhìn chằm chằm di động, chậm chạp không ấn nút, cuối cùng, cắn răng một cái, ấn xuống.
“Alo, Bảo Bối?” Giọng bên kia trong suốt
“Là em Mộ Sanh, anh vào trò chơi một chút, chúng ta nói bên trong.” Bảo Bối cúp nhanh điện thoại, không dám nghe đối phương trả lời
1 phút sau, hệ thống xuất hiện: “Phu quân Đông Phương Sanh Li login.” Bảo Bối giương mắt nhìn lên, nam tử áo trắng đã đến bên người.
“Sao vậy, còn chưa ngủ?”Mộ Sanh quan tâm và trách cứ.
“Ngủ không được, hôm nay ghi danh cuộc thi phu thê, chúng ta đi báo danh.”
Qua thật lâu, Mộ Sanh gửi lại một chữ: “Được.”
Hai người vào tổ đội, bay nhanh đến miếu Nguyệt Lão, lập tức báo danh.
Rồi, Mộ Sanh mang cô đi “Phụng Thiên”, trong mộng du có câu “Phụng thiên quá thủy, vũ nhuận thế giới, lạnh lùng đầu thu.” Là cảnh đẹp nhất trong trò chơi.
Ra khỏi tư thế ‘gắn bó’, Mộ Sanh không hài lòng nói: “Em nên đi ngủ.”
“Em không mệt, không muốn ngủ”
“Không muốn ngủ cũng đi nghỉ đi, hôm nay em còn ốm mà.” Âm tần truyến đến giọng nói hơi cao lên, mang theo điểm uất ức gấp trăm lần: “Em đi nghỉ, anh đừng giận.” Nói xong lập tức logout, tiến vào ổ chăn.
Ngủ một giấc, tinh thần đặc biệt tốt.
Cái gì cũng xem không nổi, Bảo Bối nhàm chán , liền vào trò chơi.
Xem người nọ. Không tới. Trong lòng có điểm mất mát nho nhỏ.
Không có chuyện gì, phải đi làm nhiệm vụ “Loạn Táng Thôn”.
Nhiệm vụ này rất phấn khích, là căn cứ vào gợi ý của npc, muốn làm nhiệm vụ thì người chơi phải cùng vào thôn Loạn Táng tìm người, tìm vật, tóm lại chính là tìm đồ. Đầu tiên, bạn phải thuộc bản đồ, còn nữa, bạn phải có chỉ số thông minh rất cao, cuối cùng, bạn phải có thao tác nhanh.
Nhiệm vụ này, còn có chỗ đặc biệt nữa -- có thể giết người, npc có khi sẽ nổi giận, nói người chơi giết hại động vật nhỏ ở Loạn Táng Thôn.... nói lung tung gì đó, muốn phải tiêu diệt hắn trong vài phút..[ toát mồ hôi!]
Quan trọng nhất là, phần thưởng nhiệm vụ làm người ta giận sôi.
Nhiều kinh nghiệm không đếm được. May mắn, còn có thể nhảy ra bí kíp võ công “Liên Dực”.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Bảo Bối ôm tâm tình “Được thêm kiến thức”, cũng theo quần chúnhg đi vào.
Bây giờ, tên Đông Phương Bảo Bối này rất có tiếng, giáo chủ phu nhân Đông thần giáo, con gái Nhất Tiếu Nại Hà và Lô Vĩ Vy Vy, lên đỉnh n hào quang.
Đi trên đường, nhìn đến mọi người bình luận mình trong [ thế giới ], tâm lý rất không thoải mái. Trưởng thành đến cảnh giới này, đều là dựa vào mình mình cố gắng từng bước, người khác cũng không phải mình, sao có thể đoán bừa chứ?
Đi đến đâu đó, có người lao tới, cản lời cô.
Vừa thấy Id không quen, cũng là nghe nói qua , trong top đứng đầu bảng -- Bộ Sơ Khinh Mi. Quan danh: Mỹ nhân ánh trăng.
Điều này khiến Bảo Bối không khỏi nhớ tới danh hiệu của Sanh Li: Võ bá thiên hạ.
Vốn, có rất nhiều rất nhiều người đoán, hai người kia, là nhất định ở cạnh nhau.
Mỹ nhân, xứng anh hùng.
Nhưng Sanh Li lại bỗng nhiên “Cưới vội” với Bảo Bối, người đời không khỏi có chút oản thán.
Lúc này, Bộ Sơ Khinh Mi bỗng nhiên xuất hiện, Bảo Bối nhất thời cảnh giác.
Trong nét vẽ mơ hồ, cát mịn trải dài, nước chảy nhẹ nhàng.
Mắt thủy mặc, má tuyết hạnh, áo trắng như tuyết, tơ vàng xen kẽ.
Nàng ở kia một thân trắng tuyết, ngoài tóc đen, và hai mắt như nước, chỉ có trắng.
Thầm mở miệng: “Giáo chủ phu nhân hôm nay thật hưng phấn, sao lại không gặp Giáo chủ Sanh Li.”
Một câu này, Bảo Bối khó nhận, khách sáo về khách sáo, trả lại người một loại cảm giác bị bé con bắt nạt.
Lo lắng đến không thể mất thân phận, vì thế thực kiên nhẫn trả lời: “Anh ấy có việc, vị tiểu thư này tìm anh ấy có việc gì thế? Tôi có thể chuyển lời.”
Bộ Sơ Khinh Mi làm như dịu dàng trả lời: “Tiểu nữ đã lâu không tâm sự với giáo chủ đại nhân, hy vọng giáo chủ phu nhân chuyển đến Sanh Li, bảo anh ấy 8h tối nay, đến tụ hội ở Trọng Hỏa Cảnh Tử Châu Nhai, có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Bảo Bối nén xúc động, đáp ứng một câu.
Bộ Sơ Khinh Mi kia vung tay áo lên, liền nghênh ngang mà đi.
Bảo Bối buồn bực .
Cô tin Sanh Li, không muốn đi đoán, lại nhịn không được chú ý.
Không tâm tình đi làm nhiệm vụ, rời khỏi Loạn Táng Thôn, bay đến Trọng Hỏa Cảnh. Trọng Hỏa Cảnh thật sự rất đẹp, tọa lạc trên đảo tuyết kính, dù là là nhà lầu hay là trang trí, không có ngoại lệ đều là một mảnh tuyết trắng.
Nơi này rất đẹp, thế giới của Sanh Li trước kia, cô không biết.
Sanh Li và Bộ Sơ Khinh Mi xảy ra chuyện gì, cô cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Tâm sự -- bọn họ trước kia thường xuyên tâm sự sao? Đây là Bộ Sơ Khinh Mi khoe với cô ư?
Trong lòng lại bất an.
Không bao giờ muốn vào trò chơi nữa, gửi tin vào hòm thư cho Sanh Li, đã logout.
Cô đang đợi, chờ tin tức của Mộ Sanh, di động, không hề rời tay.
Lại nghĩ Mộ Sanh có khi không login, liền gửi tin nhắn cho anh: “Mộ Sanh, có cô gái tên Khinh Mi, bảo em bảo với anh, cô ta có việc tìm anh.”
Đợi thật lâu.. Mộ Sanh không trả lời.
Cô đã muốn gọi điện thoại đến, Mộ Sanh nhắn: “Ừ, anh đã biết, anh sẽ liên hệ với cô ấy, hôm nay em đi nghỉ đi.”
Bảo Bối thấy rồi, có chút thất vọng, hy vọng về nội dung có thể để cô từ bỏ suy nghĩ mông lung.
Nhưng, Mộ Sanh không có.
Bảo Bối thiếu chút nữa khóc đ ra.
Cô vẫn chịu đựng.
Nhịn đến 7 rưỡi, vẫn vào trò chơi.
Như cũ là Tuyết Kính Đảo, Trọng Hỏa Cảnh, Cầu Hoàng Trạch.
Avar của Mộ Sanh, tối.
Vòng quanh Dao Tuyết Trì, mười dặm Hồng Liên, cùng với máu trắng yên tĩnh, không hợp nhau.
Lòng hiếu kỳ khiến cô sắp nổi điên .
7 giờ 40 phút, anh lên, cũng đến cạnh người cô, biểu hiện địa điểm, Trọng Hỏa Cảnh, Tử Châu Nhai.
Trái tim Bảo Bối lạnh xuống.
Tốt xấu cũng là “Thê” của anh, không mang theo một tia do dự, đến Tử Châu Nhai.
Thấy từ xa, nam tử và nữ tử áo trắng phiêu phiêu, đứng bên nhau, môi kề môi.
Bảo Bối nghe được tiếng tan nát của cõi lòng mình.
Đi qua, ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra: “Sanh Li, các ngươi, đang làm gì.”
Một thân hồng y vô cùng nổi bật trong nơi tiên cảnh trắng xóa này.
Hai người khó tách, hiển nhiên thấy được cô.
Mộ Sanh không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Bảo Bối, chúng ta, ly hôn đi.”
Ăn cơm xong, Mộ Sanh nói lời từ biệt với Tiêu Nại vàVy VY rồi, trở về nhà đương nhiên, là Bảo Bối tiễn ra cửa, lúc gần đi, anh còn không quên nói với Bảo Bối: “Đêm nay đi ngủ sớm một chút, đừng bị lạnh nữa.” Cười khẽ , bước đi , Bảo Bối nhìn bóng dáng của anh ngẩn người.
Nhưng lần này Bảo Bối lại không nghe lời, cảm thấy có chuyện gì chưa làm xong, nằm cũng ngủ không được, vì thế, mở máy tính ra vào trò chơi.
Vừa login, bạn tốt Đông Phương Duyệt liền pm cô: “Bảo Bối, giáo chủ bỏ qua cuộc thi tham gia với tư cách phu thê, vì sao thế? Nghe nói là thân thể em không thoải mái?”
“Bỏ qua.... Cuộc thi phu thê??” Bảo Bối không thể tin được, cô nghĩ đến, lúc trước họ kết hôn, có một phần nguyên nhân là vì chuyện này
Đông Phương Tại Tại rầu rĩ nói: “Vừa rồi giáo chủ đi lên , nói câu không tham gia trận đấu, nói thân thể em không tốt rồi out, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng, nếu các em không đi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng thân thể em không tốt, cũng đừng miễn cưỡng .” Tại Tại vòng quanh Bảo Bối một vòng: “Này Bảo Bối, em ốm thì đi nghỉ sớm đi, chẳng may ngã bệnh làm sao?”
Bảo Bối khóc không ra nước mắt: “Tại Tại...... Em chỉ bị sốt một chút, đã khỏi rồi mà......” Cho nên đừng biến em thành bệnh nan y chứ, Bảo Bối oán thầm, em không yếu ớt thế đâu
Tại Tại: “...... Giáo chủ đại nhân rất sủng phu nhân.....”
Bảo Bối nhìn chằm chằm di động, chậm chạp không ấn nút, cuối cùng, cắn răng một cái, ấn xuống.
“Alo, Bảo Bối?” Giọng bên kia trong suốt
“Là em Mộ Sanh, anh vào trò chơi một chút, chúng ta nói bên trong.” Bảo Bối cúp nhanh điện thoại, không dám nghe đối phương trả lời
phút sau, hệ thống xuất hiện: “Phu quân Đông Phương Sanh Li login.” Bảo Bối giương mắt nhìn lên, nam tử áo trắng đã đến bên người.
“Sao vậy, còn chưa ngủ?”Mộ Sanh quan tâm và trách cứ.
“Ngủ không được, hôm nay ghi danh cuộc thi phu thê, chúng ta đi báo danh.”
Qua thật lâu, Mộ Sanh gửi lại một chữ: “Được.”
Hai người vào tổ đội, bay nhanh đến miếu Nguyệt Lão, lập tức báo danh.
Rồi, Mộ Sanh mang cô đi “Phụng Thiên”, trong mộng du có câu “Phụng thiên quá thủy, vũ nhuận thế giới, lạnh lùng đầu thu.” Là cảnh đẹp nhất trong trò chơi.
Ra khỏi tư thế ‘gắn bó’, Mộ Sanh không hài lòng nói: “Em nên đi ngủ.”
“Em không mệt, không muốn ngủ”
“Không muốn ngủ cũng đi nghỉ đi, hôm nay em còn ốm mà.” Âm tần truyến đến giọng nói hơi cao lên, mang theo điểm uất ức gấp trăm lần: “Em đi nghỉ, anh đừng giận.” Nói xong lập tức logout, tiến vào ổ chăn.
Ngủ một giấc, tinh thần đặc biệt tốt.
Cái gì cũng xem không nổi, Bảo Bối nhàm chán , liền vào trò chơi.
Xem người nọ. Không tới. Trong lòng có điểm mất mát nho nhỏ.
Không có chuyện gì, phải đi làm nhiệm vụ “Loạn Táng Thôn”.
Nhiệm vụ này rất phấn khích, là căn cứ vào gợi ý của npc, muốn làm nhiệm vụ thì người chơi phải cùng vào thôn Loạn Táng tìm người, tìm vật, tóm lại chính là tìm đồ. Đầu tiên, bạn phải thuộc bản đồ, còn nữa, bạn phải có chỉ số thông minh rất cao, cuối cùng, bạn phải có thao tác nhanh.
Nhiệm vụ này, còn có chỗ đặc biệt nữa -- có thể giết người, npc có khi sẽ nổi giận, nói người chơi giết hại động vật nhỏ ở Loạn Táng Thôn.... nói lung tung gì đó, muốn phải tiêu diệt hắn trong vài phút..[ toát mồ hôi!]
Quan trọng nhất là, phần thưởng nhiệm vụ làm người ta giận sôi.
Nhiều kinh nghiệm không đếm được. May mắn, còn có thể nhảy ra bí kíp võ công “Liên Dực”.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Bảo Bối ôm tâm tình “Được thêm kiến thức”, cũng theo quần chúnhg đi vào.
Bây giờ, tên Đông Phương Bảo Bối này rất có tiếng, giáo chủ phu nhân Đông thần giáo, con gái Nhất Tiếu Nại Hà và Lô Vĩ Vy Vy, lên đỉnh n hào quang.
Đi trên đường, nhìn đến mọi người bình luận mình trong [ thế giới ], tâm lý rất không thoải mái. Trưởng thành đến cảnh giới này, đều là dựa vào mình mình cố gắng từng bước, người khác cũng không phải mình, sao có thể đoán bừa chứ?
Đi đến đâu đó, có người lao tới, cản lời cô.
Vừa thấy Id không quen, cũng là nghe nói qua , trong top đứng đầu bảng -- Bộ Sơ Khinh Mi. Quan danh: Mỹ nhân ánh trăng.
Điều này khiến Bảo Bối không khỏi nhớ tới danh hiệu của Sanh Li: Võ bá thiên hạ.
Vốn, có rất nhiều rất nhiều người đoán, hai người kia, là nhất định ở cạnh nhau.
Mỹ nhân, xứng anh hùng.
Nhưng Sanh Li lại bỗng nhiên “Cưới vội” với Bảo Bối, người đời không khỏi có chút oản thán.
Lúc này, Bộ Sơ Khinh Mi bỗng nhiên xuất hiện, Bảo Bối nhất thời cảnh giác.
Trong nét vẽ mơ hồ, cát mịn trải dài, nước chảy nhẹ nhàng.
Mắt thủy mặc, má tuyết hạnh, áo trắng như tuyết, tơ vàng xen kẽ.
Nàng ở kia một thân trắng tuyết, ngoài tóc đen, và hai mắt như nước, chỉ có trắng.
Thầm mở miệng: “Giáo chủ phu nhân hôm nay thật hưng phấn, sao lại không gặp Giáo chủ Sanh Li.”
Một câu này, Bảo Bối khó nhận, khách sáo về khách sáo, trả lại người một loại cảm giác bị bé con bắt nạt.
Lo lắng đến không thể mất thân phận, vì thế thực kiên nhẫn trả lời: “Anh ấy có việc, vị tiểu thư này tìm anh ấy có việc gì thế? Tôi có thể chuyển lời.”
Bộ Sơ Khinh Mi làm như dịu dàng trả lời: “Tiểu nữ đã lâu không tâm sự với giáo chủ đại nhân, hy vọng giáo chủ phu nhân chuyển đến Sanh Li, bảo anh ấy h tối nay, đến tụ hội ở Trọng Hỏa Cảnh Tử Châu Nhai, có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Bảo Bối nén xúc động, đáp ứng một câu.
Bộ Sơ Khinh Mi kia vung tay áo lên, liền nghênh ngang mà đi.
Bảo Bối buồn bực .
Cô tin Sanh Li, không muốn đi đoán, lại nhịn không được chú ý.
Không tâm tình đi làm nhiệm vụ, rời khỏi Loạn Táng Thôn, bay đến Trọng Hỏa Cảnh. Trọng Hỏa Cảnh thật sự rất đẹp, tọa lạc trên đảo tuyết kính, dù là là nhà lầu hay là trang trí, không có ngoại lệ đều là một mảnh tuyết trắng.
Nơi này rất đẹp, thế giới của Sanh Li trước kia, cô không biết.
Sanh Li và Bộ Sơ Khinh Mi xảy ra chuyện gì, cô cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Tâm sự -- bọn họ trước kia thường xuyên tâm sự sao? Đây là Bộ Sơ Khinh Mi khoe với cô ư?
Trong lòng lại bất an.
Không bao giờ muốn vào trò chơi nữa, gửi tin vào hòm thư cho Sanh Li, đã logout.
Cô đang đợi, chờ tin tức của Mộ Sanh, di động, không hề rời tay.
Lại nghĩ Mộ Sanh có khi không login, liền gửi tin nhắn cho anh: “Mộ Sanh, có cô gái tên Khinh Mi, bảo em bảo với anh, cô ta có việc tìm anh.”
Đợi thật lâu.. Mộ Sanh không trả lời.
Cô đã muốn gọi điện thoại đến, Mộ Sanh nhắn: “Ừ, anh đã biết, anh sẽ liên hệ với cô ấy, hôm nay em đi nghỉ đi.”
Bảo Bối thấy rồi, có chút thất vọng, hy vọng về nội dung có thể để cô từ bỏ suy nghĩ mông lung.
Nhưng, Mộ Sanh không có.
Bảo Bối thiếu chút nữa khóc đ ra.
Cô vẫn chịu đựng.
Nhịn đến rưỡi, vẫn vào trò chơi.
Như cũ là Tuyết Kính Đảo, Trọng Hỏa Cảnh, Cầu Hoàng Trạch.
Avar của Mộ Sanh, tối.
Vòng quanh Dao Tuyết Trì, mười dặm Hồng Liên, cùng với máu trắng yên tĩnh, không hợp nhau.
Lòng hiếu kỳ khiến cô sắp nổi điên .
giờ phút, anh lên, cũng đến cạnh người cô, biểu hiện địa điểm, Trọng Hỏa Cảnh, Tử Châu Nhai.
Trái tim Bảo Bối lạnh xuống.
Tốt xấu cũng là “Thê” của anh, không mang theo một tia do dự, đến Tử Châu Nhai.
Thấy từ xa, nam tử và nữ tử áo trắng phiêu phiêu, đứng bên nhau, môi kề môi.
Bảo Bối nghe được tiếng tan nát của cõi lòng mình.
Đi qua, ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra: “Sanh Li, các ngươi, đang làm gì.”
Một thân hồng y vô cùng nổi bật trong nơi tiên cảnh trắng xóa này.
Hai người khó tách, hiển nhiên thấy được cô.
Mộ Sanh không nói nhiều, chỉ nói một câu: “Bảo Bối, chúng ta, ly hôn đi.”