Hai người nhìn đối phương qua màn hình máy tính, vẻ mặt Tần Lý rất tự nhiên, rất nhu hòa, nhưng gương mặt Hà Đường lại ngây ngốc.
Lúc này cô cũng không biết nên tiếp nhận lời của anh thế nào. Hà Đường không phải đứa ngốc, trải qua vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được Tần Lý có cảm tình với cô, nhưng bởi vì nguyên nhân như vậy, cô căn bản sẽ không, cũng không dám nghĩ đến phương diện kia. Tần Lý chưa bao giờ nói đến đề tài này, Hà Đường tự nhiên cũng sẽ không đề cập.
Nhưng lúc này, anh lại nói một cách tự nhiên như vậy, trong lòng Hà Đường có chút loạn, lần đầu tiên trong đời được người ta thổ lộ nhưng lại trong tình huống này, cô thật không ngờ tới.
Muốn đáp lại anh thế nào đây? Cô nghĩ, chắc chắn mình sẽ không đáp ứng anh, cũng không thể một tiếng cự tuyệt anh, như vậy rất tổn thương tự tôn của anh. Hơn nữa, nếu như anh chỉ là nói đùa, mà mình lại cứ cho là thật thì chẳng phải rất xấu hổ sao.
Xét thấy sự chênh lệch giữa hai người thật quá lớn, Hà Đường cẩn thận suy xét, quyết định lừa mình dối người xem như Tần Lý chỉ là trêu chọc mình thôi, vì thế vận dụng toàn bộ tế bào hài hước có hạn trong người mình, nói hùa theo anh: "Thổ lộ à... ừm…999 đóa hoa hồng, bao trọn nhà hàng, chỉ có hai người cùng nhau ăn tối dưới ánh nến,còn nữa…. phải có nhẫn kim cương thật lớn là được."
Tần Lý lập tức lên tinh thần, hỏi: "Thật hay giả? Đơn giản vậy thôi?"
"......" Hà Đường thật không biết nói gì, "Đương nhiên là đùa với anh thôi. Em bây giờ còn chưa tính chuyện yêu đương đâu, ha ha."
Ánh mắt cô có chút lúng túng, trên mặt Tần Lý cũng không biểu lộ thất vọng, anh chỉ nhẹ nhàng cười, phảng phất đều hiểu rõ trong lòng hết thảy. Anh nói: "Anh cũng biết là em đang nói đùa."
—— nhưng anh không nói đùa.
******
Hà Đường cẩn thận kiểm tra một lần rồi lại một lần, cuối cùng đem giá dự thầu đã làm xong giao cho Đỗ Phương Phương. Sau khi Đỗ Phương Phương xem qua kinh ngạc nói: "Ai! Làm rất khá nha! Trình độ này có thể trực tiếp nộp cho lãnh đạo rồi , đâu còn cần tôi mang lên giúp nữa."
Hà Đường thật cao hứng, gương mặt đỏ bừng nói: "Không phải đâu, tôi làm rất lâu, kỳ thật gặp phải rất nhiều khó khăn, thấy cô bận rộn nên không muốn quấy rầy cô, nên đi hỏi một người bạn."
Đỗ Phương Phương cười nói: "Có gì đâu, cô cần phải tới hỏi sư phụ là tôi đây, nhưng cô không ngốc nghếch như vậy, mà lại có người có lòng tốt chịu kiên nhẫn dạy cô, ha ha ha thành thật khai báo đi, Tiểu Hà đường, có phải là bạn trai không?"
Mấy đồng nghiệp bên cạnh đều nở nụ cười, rối rít phụ họa, Hà Đường quýnh lên vội nói: "Tôi làm gì có bạn trai!”
Sau lưng truyền đến một giọng trầm thấp: "Đang nói chuyện gì vậy? Bạn trai của ai?"
Hà Đường kinh hoảng quay đầu, thấy Vương Vũ Lâm thì trên mặt đều nóng ran. Đỗ Phương Phương cười nói: "Quản lí Vương, chúng tôi đang nói Hà Đường có phải hay không tìm bạn trai."
Hà Đường vội vàng nói: "Không có a! Tôi hiện còn không có nghĩ đến chuyện này đâu!"
Vương Vũ Lâm ôn hòa cười rộ lên, nói: "Sao lại không nghĩ đến, em cũng 23 rồi, cũng đâu còn nhỏ nữa."
Phó đại tỷ ở công ty rất thâm niên, nên dám cùng Vương Vũ Lâm nói giỡn, xen vào nói: "Quản lí Vương, đừng nói Tiểu Hà, anh chừng nào thì mời chúng tôi ăn kẹo cưới đây."
Vương Vũ Lâm cười đến như tắm gió xuân: "Ngày lành đến, nhất định sẽ mời, yên tâm."
Nói xong, anh tìm văn kiện mình cần, tay trái bỏ trong túi quần nhàn nhã đi ra cửa, trước khi đi lại dùng văn kiện kia vỗ vỗ đầu Hà Đường: "Làm việc cho giỏi đi, được chuyển chính thức rồi qua loa a."
Hà Đường: "…..."
Sau khi Vương Vũ Lâm rời đi, đồng nghiệp trong văn phòng lại tụm lại tán gẫu, đại ý nói là, Vương Vũ Lâm hình như có bạn gái, đối phương là một thành phần tri thức với công tác cấp cao, hình như lớn hơn Vương Vũ Lâm vài tuổi.
"Lần trước tôi thấy người phụ nữ kia ở dưới lầu chờ quản lí Vương, mặc bộ váy màu trắng, lái một chiếc xe Ferrari màu đỏ , mặc dù hơi lớn tuổi lớn, nhưng thật sự rất có hương vị. Quản lí Vương cũng không lái xe của mình mà lên xe cô ta đi."
Có đồng nghiệp nữ buồn bực nói: "Ai... lại một kim cương Vương lão ngũ bị người đoạt mất."
Đồng nghiệp nam cười cô: "Cho dù không bị người đoạt cũng không tới phiên cô a, quản lí Vương tầm mắt rất cao, lần trước phu nhân của Tôn đổng giới thiệu cháu ngoại của mình cho anh ta, anh ta cũng chưa vừa ý người ta đó."
Hà Đường ở bên cạnh nghe họ:chị một lời, tôi một lời, trong lòng càng ngày càng buồn bực.
Không nghĩ tới, đến buổi chiều, cô cũng trở thành trung tâm cho đồng nghiệp trêu chọc.
Có nhân viên tiệm hoa đưa tới cho Hà Đường một chậu hoa, chiếc chậu nhỏ màu vàng nhạt, trong chậu trồng một cây xanh thân cao, rất bình thường, chỉ có lá không có hoa.
Hà Đường giật mình.
Các đồng nghiệp đều xông tới, có người nói: "Thật kỳ lạ nha, có ai lại đi tặng con gái cái chậu cây như vậy kìa."
Hà Đường đang mở tấm thiệp được gởi kèm với chậu cây, Đỗ Phương Phương nghiêng đầu qua định nhìn lén nhưng không thực hiện được. Hà Đường trốn trong góc xem thiệp, trên thiệp là một dòng chữ viết tay:
—— Nếu như bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh tặng em một chậu hoa, liên tục 999 ngày, em có thể hẹn hò với anh hay không?
—— Hà Đường, chúc em vui vẻ, ^_^
—— Tần Lý
Chữ của anh phóng khoáng mạnh mẽ, giống như cách sống của anh, trên tấm thiệp còn tùy ý vẽ một cái mặt cười. Hà Đường lặng lẽ nở nụ cười, đem tấm thiệp bỏ vào túi xách, rồi đem chậu cây nhỏ đặt ở góc bàn công làm việc, lấy ly nước tưới lên lá cây.
Cây thân cao, lá xanh mởn mơ, dễ dàng khiến cho một văn phòng đơn điệu tăng thêm sức sống.
Đỗ Phương Phương chỉ vào chậu cây nhỏ, tò mò hỏi Hà Đường: "Đây là cây gì vậy? Có thể nở hoa hay không?"
"Sẽ nở hoa." Hà Đường cười tủm tỉm trả lời cô: "Đây là hải đường bốn mùa."
******
Buổi tối, Hà Đường suy nghĩ tới lui, hay là gọi điện thoại cho Tần Lý.
"Anh tặng hoa em nhận được rồi, cảm ơn anh." Giọng của cô thanh thoát mềm mại, "Nhưng mà đừng tặng nữa, đừng nói 999 chậu, anh tặng 9 chậu em cũng không có chỗ để đâu.”
Tần Lý rất vui vẻ: "Yên tâm, làm sao có thể tặng 999 chậu thật chứ. Hôm nay bộ phận hậu cần công ty đi vườn hoa cây cảnh mua mấy chậu cảnh, anh nghĩ đến em, nên nhờ người ta mua cho một chậu. Kỳ thật anh không hiểu lắm về hoa cỏ, sau khi họ mua về anh mới biết được thì ra hoa hải đường cao như vậy.”
"Đây là hải đường bốn mùa, là một loại hải đường, còn có loại hải đường khác, hình dạng cũng không giống. Cây anh tặng bây giờ chưa nở hoa nhưng khi nở hoa sẽ rất đẹp, đóa hoa rất nhỏ, màu hồng phấn xen giữa những phiến lá vô cùng đáng yêu." Hà Đường nghĩ đến hải đường mà ba mình chăm, nói, "Hơn nữa nó dễ chăm lắm, bốn mùa xanh tươi, không dễ chết đâu."
Tần Lý cười nói: "Thật không, nghe em nói anh cũng muốn chăm một chậu. A, đúng rồi, em có biết trong ngôn ngữ các loài hoa, hải đường tượng trưng cho gì không? Hôm nay anh đặc biệt tìm kiếm một chút trên mạng."
Hà Đường tò mò hỏi: "Tượng trưng cho gì vậy? Em thật không quan tâm mấy chuyện này."
Tần Lý chậm rãi nói: "Ôn hòa, xinh đẹp, vui vẻ."
Hà Đường tinh tế nhận ra ý tứ, cười nói: "Đều là lời hay thôi."
"Cũng có lời không tốt."
"Là gì?"
“Tình yêu cay đắng.”
Hà Đường cầm di động giật mình, suy nghĩ một chút, nói: “Ngôn ngữ loài hoa gì chứ, thì cũng như nói về chòm sao thôi, người tin thì rất tin, người không tin thì một chút cũng không quan tâm. Thật ra đối với em, nói đến hải đường, chính là dễ chăm sóc.
Hai người lại trò chuyện một lát, cuối cùng, Hà Đường bày tỏ cảm ơn với Tần Lý, nói anh dạy cô làm giá cả được đồng nghiệp khen, Tần Lý nói không có gì, sau đó hai người cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Lý suy nghĩ một hồi, nhấn chuông gọi Quách Kiến Vân tới, anh nói: "Chú Quách, chú giúp tôi an bài một chút phòng ánh mặt trời ở tầng cao nhất, đi mua một đám hoa hải đường đi."
"Hoa hải đường?"
"Ừm, hoa hải đường." Tần Lý cười dài nói, "Nghe nói nở hoa rồi sẽ rất đáng yêu, còn dễ chăm óc nữa."
******
Mùa đông đang đến D thị, nhiệt độ giảm rất thấp, hàng cây bên đường cũng dần dần trở nên trơ trụi.
Đây là mùa đông đầu tiên Hà Đường trải qua ở thành thị này.
Cô đã dần thích nghi với khí hậu, ẩm thực cùng sinh hoạt ở đây, mỗi ngày mặc vào áo khoác, đón xe bus đi lại trong thành thị. Trên xe bus, Hà Đường thích đứng bám vào tay vịn, xe chạy qua mỗi trạm dừng, cô liền nhìn ngắm từng phong cảnh hoặc quen thuộc hoặc xa lạ.
Có khi xe chạy ngang qua Cẩm Hoành quốc tế, tầm mắt Hà Đường sẽ luôn theo tòa kiến trúc kia mà di động.
Cô sẽ nghĩ đến người sống trong tòa nhà ấy, hai người không thường gặp mặt, chỉ nói chuyện qua QQ hay trên điện thoại nhiều hơn.
Hà Đường và Tần Lý gặp nhau vỏn vẹn chỉ có hai lần, đều là ở Phàm Nhân Hiên. Lần nào Tần Lý cũng dùng lý do là một người ăn cơm không có ý nghĩa, muốn Hà Đường cùng anh ăn cơm.
Thức ăn ở Phàm Nhân Hiên rất ngon. Hà Đường phát hiện, cùng cô ăn cơm, Tần Lý thực ăn được rất nhiều, điều này làm Hà Đường cảm thấy vui mừng, cô thấy thân thể Tần Lý thực là hơi gầy.
Về đề tài này, Tần Lý nói: "Thì đại khái có liên quan với tình trạng cơ thể của anh, đúng là anh không ăn được nhiều, dinh dưỡng ăn vào hình như còn hấp thu không tốt."
Hà Đường không đến nhà Tần Lý lần nào nữa, Tần Lý cũng không nói thêm với cô những lời mập mờ nữa.
Hai người thật tựa như bạn bè tri kỷ, bình thản lại ấm áp kết giao.
Hà Đường rất thỏa mãn với tình trạng quan hệ như vậy, nhưng Tần Lý bên kia lại chịu áp lực thật lớn.
Diệp Huệ Cầm hết lần này đến lần khác gọi điện thoại hỏi anh: "A Lý, chuyện con theo đuổi cô gái kia, thế nào rồi?"
Tần Lý nói: "Dạ con đang tiến hành."
Diệp Huệ Cầm không hài lòng: "Đã hơn hai tháng rồi, như thế nào mà không có tiến triển gì vậy?"
Tần Lý nói thật với mẹ: "Thật ra thì, con cảm thấy không tiến triển được. Lần trước con có bóng gió thổ lộ, nhưng người ta đã một mực cự tuyệt ngay."
Lông mi Diệp Huệ Cầm nhướn lên: "Vì sao vậy!"
Tần Lý cười nói: "Mẹ nói xem."
Diệp Huệ Cầm còn muốn càu nhàu vài câu, Tần Lý liền nói đông nói tây, lảng sang chuyện khác.
Trò chuyện với mẹ xong, anh điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ, Cẩm Hoành quốc tế nằm ở khu trung tâm, từ lầu 12 nhìn ra ngoài, có thể nhìn cảnh đêm tràn ngập ánh sáng đèn điện.
Tần Lý thường xuyên ngồi xe lăn đợi bên cửa sổ, chạy xe không tâm linh phát ngẩn người.
Trong đầu anh, những công trình, báo biểu, hợp đồng, lợi nhuận liên quan này nọ từ từ tản đi, anh liền lại nhớ đến cô gái kia.
27 năm trong đời Tần Lý, đây là lần thứ hai anh rung động.
Lần trước, lúc đó anh còn là một thiếu niên 18 tuổi.
Hai người nhìn đối phương qua màn hình máy tính, vẻ mặt Tần Lý rất tự nhiên, rất nhu hòa, nhưng gương mặt Hà Đường lại ngây ngốc.
Lúc này cô cũng không biết nên tiếp nhận lời của anh thế nào. Hà Đường không phải đứa ngốc, trải qua vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được Tần Lý có cảm tình với cô, nhưng bởi vì nguyên nhân như vậy, cô căn bản sẽ không, cũng không dám nghĩ đến phương diện kia. Tần Lý chưa bao giờ nói đến đề tài này, Hà Đường tự nhiên cũng sẽ không đề cập.
Nhưng lúc này, anh lại nói một cách tự nhiên như vậy, trong lòng Hà Đường có chút loạn, lần đầu tiên trong đời được người ta thổ lộ nhưng lại trong tình huống này, cô thật không ngờ tới.
Muốn đáp lại anh thế nào đây? Cô nghĩ, chắc chắn mình sẽ không đáp ứng anh, cũng không thể một tiếng cự tuyệt anh, như vậy rất tổn thương tự tôn của anh. Hơn nữa, nếu như anh chỉ là nói đùa, mà mình lại cứ cho là thật thì chẳng phải rất xấu hổ sao.
Xét thấy sự chênh lệch giữa hai người thật quá lớn, Hà Đường cẩn thận suy xét, quyết định lừa mình dối người xem như Tần Lý chỉ là trêu chọc mình thôi, vì thế vận dụng toàn bộ tế bào hài hước có hạn trong người mình, nói hùa theo anh: "Thổ lộ à... ừm… đóa hoa hồng, bao trọn nhà hàng, chỉ có hai người cùng nhau ăn tối dưới ánh nến,còn nữa…. phải có nhẫn kim cương thật lớn là được."
Tần Lý lập tức lên tinh thần, hỏi: "Thật hay giả? Đơn giản vậy thôi?"
"......" Hà Đường thật không biết nói gì, "Đương nhiên là đùa với anh thôi. Em bây giờ còn chưa tính chuyện yêu đương đâu, ha ha."
Ánh mắt cô có chút lúng túng, trên mặt Tần Lý cũng không biểu lộ thất vọng, anh chỉ nhẹ nhàng cười, phảng phất đều hiểu rõ trong lòng hết thảy. Anh nói: "Anh cũng biết là em đang nói đùa."
—— nhưng anh không nói đùa.
Hà Đường cẩn thận kiểm tra một lần rồi lại một lần, cuối cùng đem giá dự thầu đã làm xong giao cho Đỗ Phương Phương. Sau khi Đỗ Phương Phương xem qua kinh ngạc nói: "Ai! Làm rất khá nha! Trình độ này có thể trực tiếp nộp cho lãnh đạo rồi , đâu còn cần tôi mang lên giúp nữa."
Hà Đường thật cao hứng, gương mặt đỏ bừng nói: "Không phải đâu, tôi làm rất lâu, kỳ thật gặp phải rất nhiều khó khăn, thấy cô bận rộn nên không muốn quấy rầy cô, nên đi hỏi một người bạn."
Đỗ Phương Phương cười nói: "Có gì đâu, cô cần phải tới hỏi sư phụ là tôi đây, nhưng cô không ngốc nghếch như vậy, mà lại có người có lòng tốt chịu kiên nhẫn dạy cô, ha ha ha thành thật khai báo đi, Tiểu Hà đường, có phải là bạn trai không?"
Mấy đồng nghiệp bên cạnh đều nở nụ cười, rối rít phụ họa, Hà Đường quýnh lên vội nói: "Tôi làm gì có bạn trai!”
Sau lưng truyền đến một giọng trầm thấp: "Đang nói chuyện gì vậy? Bạn trai của ai?"
Hà Đường kinh hoảng quay đầu, thấy Vương Vũ Lâm thì trên mặt đều nóng ran. Đỗ Phương Phương cười nói: "Quản lí Vương, chúng tôi đang nói Hà Đường có phải hay không tìm bạn trai."
Hà Đường vội vàng nói: "Không có a! Tôi hiện còn không có nghĩ đến chuyện này đâu!"
Vương Vũ Lâm ôn hòa cười rộ lên, nói: "Sao lại không nghĩ đến, em cũng rồi, cũng đâu còn nhỏ nữa."
Phó đại tỷ ở công ty rất thâm niên, nên dám cùng Vương Vũ Lâm nói giỡn, xen vào nói: "Quản lí Vương, đừng nói Tiểu Hà, anh chừng nào thì mời chúng tôi ăn kẹo cưới đây."
Vương Vũ Lâm cười đến như tắm gió xuân: "Ngày lành đến, nhất định sẽ mời, yên tâm."
Nói xong, anh tìm văn kiện mình cần, tay trái bỏ trong túi quần nhàn nhã đi ra cửa, trước khi đi lại dùng văn kiện kia vỗ vỗ đầu Hà Đường: "Làm việc cho giỏi đi, được chuyển chính thức rồi qua loa a."
Hà Đường: "…..."
Sau khi Vương Vũ Lâm rời đi, đồng nghiệp trong văn phòng lại tụm lại tán gẫu, đại ý nói là, Vương Vũ Lâm hình như có bạn gái, đối phương là một thành phần tri thức với công tác cấp cao, hình như lớn hơn Vương Vũ Lâm vài tuổi.
"Lần trước tôi thấy người phụ nữ kia ở dưới lầu chờ quản lí Vương, mặc bộ váy màu trắng, lái một chiếc xe Ferrari màu đỏ , mặc dù hơi lớn tuổi lớn, nhưng thật sự rất có hương vị. Quản lí Vương cũng không lái xe của mình mà lên xe cô ta đi."
Có đồng nghiệp nữ buồn bực nói: "Ai... lại một kim cương Vương lão ngũ bị người đoạt mất."
Đồng nghiệp nam cười cô: "Cho dù không bị người đoạt cũng không tới phiên cô a, quản lí Vương tầm mắt rất cao, lần trước phu nhân của Tôn đổng giới thiệu cháu ngoại của mình cho anh ta, anh ta cũng chưa vừa ý người ta đó."
Hà Đường ở bên cạnh nghe họ:chị một lời, tôi một lời, trong lòng càng ngày càng buồn bực.
Không nghĩ tới, đến buổi chiều, cô cũng trở thành trung tâm cho đồng nghiệp trêu chọc.
Có nhân viên tiệm hoa đưa tới cho Hà Đường một chậu hoa, chiếc chậu nhỏ màu vàng nhạt, trong chậu trồng một cây xanh thân cao, rất bình thường, chỉ có lá không có hoa.
Hà Đường giật mình.
Các đồng nghiệp đều xông tới, có người nói: "Thật kỳ lạ nha, có ai lại đi tặng con gái cái chậu cây như vậy kìa."
Hà Đường đang mở tấm thiệp được gởi kèm với chậu cây, Đỗ Phương Phương nghiêng đầu qua định nhìn lén nhưng không thực hiện được. Hà Đường trốn trong góc xem thiệp, trên thiệp là một dòng chữ viết tay:
—— Nếu như bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày anh tặng em một chậu hoa, liên tục ngày, em có thể hẹn hò với anh hay không?
—— Hà Đường, chúc em vui vẻ, ^_^
—— Tần Lý
Chữ của anh phóng khoáng mạnh mẽ, giống như cách sống của anh, trên tấm thiệp còn tùy ý vẽ một cái mặt cười. Hà Đường lặng lẽ nở nụ cười, đem tấm thiệp bỏ vào túi xách, rồi đem chậu cây nhỏ đặt ở góc bàn công làm việc, lấy ly nước tưới lên lá cây.
Cây thân cao, lá xanh mởn mơ, dễ dàng khiến cho một văn phòng đơn điệu tăng thêm sức sống.
Đỗ Phương Phương chỉ vào chậu cây nhỏ, tò mò hỏi Hà Đường: "Đây là cây gì vậy? Có thể nở hoa hay không?"
"Sẽ nở hoa." Hà Đường cười tủm tỉm trả lời cô: "Đây là hải đường bốn mùa."
Buổi tối, Hà Đường suy nghĩ tới lui, hay là gọi điện thoại cho Tần Lý.
"Anh tặng hoa em nhận được rồi, cảm ơn anh." Giọng của cô thanh thoát mềm mại, "Nhưng mà đừng tặng nữa, đừng nói chậu, anh tặng chậu em cũng không có chỗ để đâu.”
Tần Lý rất vui vẻ: "Yên tâm, làm sao có thể tặng chậu thật chứ. Hôm nay bộ phận hậu cần công ty đi vườn hoa cây cảnh mua mấy chậu cảnh, anh nghĩ đến em, nên nhờ người ta mua cho một chậu. Kỳ thật anh không hiểu lắm về hoa cỏ, sau khi họ mua về anh mới biết được thì ra hoa hải đường cao như vậy.”
"Đây là hải đường bốn mùa, là một loại hải đường, còn có loại hải đường khác, hình dạng cũng không giống. Cây anh tặng bây giờ chưa nở hoa nhưng khi nở hoa sẽ rất đẹp, đóa hoa rất nhỏ, màu hồng phấn xen giữa những phiến lá vô cùng đáng yêu." Hà Đường nghĩ đến hải đường mà ba mình chăm, nói, "Hơn nữa nó dễ chăm lắm, bốn mùa xanh tươi, không dễ chết đâu."
Tần Lý cười nói: "Thật không, nghe em nói anh cũng muốn chăm một chậu. A, đúng rồi, em có biết trong ngôn ngữ các loài hoa, hải đường tượng trưng cho gì không? Hôm nay anh đặc biệt tìm kiếm một chút trên mạng."
Hà Đường tò mò hỏi: "Tượng trưng cho gì vậy? Em thật không quan tâm mấy chuyện này."
Tần Lý chậm rãi nói: "Ôn hòa, xinh đẹp, vui vẻ."
Hà Đường tinh tế nhận ra ý tứ, cười nói: "Đều là lời hay thôi."
"Cũng có lời không tốt."
"Là gì?"
“Tình yêu cay đắng.”
Hà Đường cầm di động giật mình, suy nghĩ một chút, nói: “Ngôn ngữ loài hoa gì chứ, thì cũng như nói về chòm sao thôi, người tin thì rất tin, người không tin thì một chút cũng không quan tâm. Thật ra đối với em, nói đến hải đường, chính là dễ chăm sóc.
Hai người lại trò chuyện một lát, cuối cùng, Hà Đường bày tỏ cảm ơn với Tần Lý, nói anh dạy cô làm giá cả được đồng nghiệp khen, Tần Lý nói không có gì, sau đó hai người cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Lý suy nghĩ một hồi, nhấn chuông gọi Quách Kiến Vân tới, anh nói: "Chú Quách, chú giúp tôi an bài một chút phòng ánh mặt trời ở tầng cao nhất, đi mua một đám hoa hải đường đi."
"Hoa hải đường?"
"Ừm, hoa hải đường." Tần Lý cười dài nói, "Nghe nói nở hoa rồi sẽ rất đáng yêu, còn dễ chăm óc nữa."
Mùa đông đang đến D thị, nhiệt độ giảm rất thấp, hàng cây bên đường cũng dần dần trở nên trơ trụi.
Đây là mùa đông đầu tiên Hà Đường trải qua ở thành thị này.
Cô đã dần thích nghi với khí hậu, ẩm thực cùng sinh hoạt ở đây, mỗi ngày mặc vào áo khoác, đón xe bus đi lại trong thành thị. Trên xe bus, Hà Đường thích đứng bám vào tay vịn, xe chạy qua mỗi trạm dừng, cô liền nhìn ngắm từng phong cảnh hoặc quen thuộc hoặc xa lạ.
Có khi xe chạy ngang qua Cẩm Hoành quốc tế, tầm mắt Hà Đường sẽ luôn theo tòa kiến trúc kia mà di động.
Cô sẽ nghĩ đến người sống trong tòa nhà ấy, hai người không thường gặp mặt, chỉ nói chuyện qua QQ hay trên điện thoại nhiều hơn.
Hà Đường và Tần Lý gặp nhau vỏn vẹn chỉ có hai lần, đều là ở Phàm Nhân Hiên. Lần nào Tần Lý cũng dùng lý do là một người ăn cơm không có ý nghĩa, muốn Hà Đường cùng anh ăn cơm.
Thức ăn ở Phàm Nhân Hiên rất ngon. Hà Đường phát hiện, cùng cô ăn cơm, Tần Lý thực ăn được rất nhiều, điều này làm Hà Đường cảm thấy vui mừng, cô thấy thân thể Tần Lý thực là hơi gầy.
Về đề tài này, Tần Lý nói: "Thì đại khái có liên quan với tình trạng cơ thể của anh, đúng là anh không ăn được nhiều, dinh dưỡng ăn vào hình như còn hấp thu không tốt."
Hà Đường không đến nhà Tần Lý lần nào nữa, Tần Lý cũng không nói thêm với cô những lời mập mờ nữa.
Hai người thật tựa như bạn bè tri kỷ, bình thản lại ấm áp kết giao.
Hà Đường rất thỏa mãn với tình trạng quan hệ như vậy, nhưng Tần Lý bên kia lại chịu áp lực thật lớn.
Diệp Huệ Cầm hết lần này đến lần khác gọi điện thoại hỏi anh: "A Lý, chuyện con theo đuổi cô gái kia, thế nào rồi?"
Tần Lý nói: "Dạ con đang tiến hành."
Diệp Huệ Cầm không hài lòng: "Đã hơn hai tháng rồi, như thế nào mà không có tiến triển gì vậy?"
Tần Lý nói thật với mẹ: "Thật ra thì, con cảm thấy không tiến triển được. Lần trước con có bóng gió thổ lộ, nhưng người ta đã một mực cự tuyệt ngay."
Lông mi Diệp Huệ Cầm nhướn lên: "Vì sao vậy!"
Tần Lý cười nói: "Mẹ nói xem."
Diệp Huệ Cầm còn muốn càu nhàu vài câu, Tần Lý liền nói đông nói tây, lảng sang chuyện khác.
Trò chuyện với mẹ xong, anh điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ, Cẩm Hoành quốc tế nằm ở khu trung tâm, từ lầu nhìn ra ngoài, có thể nhìn cảnh đêm tràn ngập ánh sáng đèn điện.
Tần Lý thường xuyên ngồi xe lăn đợi bên cửa sổ, chạy xe không tâm linh phát ngẩn người.
Trong đầu anh, những công trình, báo biểu, hợp đồng, lợi nhuận liên quan này nọ từ từ tản đi, anh liền lại nhớ đến cô gái kia.
năm trong đời Tần Lý, đây là lần thứ hai anh rung động.
Lần trước, lúc đó anh còn là một thiếu niên tuổi.