Đến hẹn lại lên, hôm nay sẽ là màn anh hùng cứu mỹ nhân, các nàng ơi, do ta đăng gấp nên các đoạn không cách ra, chút ta sẽ lên di động sửa lại, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha.
Lúc trời hừng đông, Trạch Thổ trấn còn chưa tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, trên đường vắng ngắt, gió lạnh thổi qua những cành cây trụi lá bên đường, phát ra tiếng vang "xào xạc xào xạc".
Một chiếc xe hơi phá vỡ sự tĩnh lặng, chạy qua đường phố trống vắng, lưu lại một chút tiếng động cơ.
Hà Đường để nguyên quần áo tối qua nằm nghiêng trên giường, lại mơ mơ màng màng qua một đêm. Ngoài cửa sổ, trời tờ mờ sáng, cô mở đôi mắt cay xè, yên lặng nhìn sắc trời xanh trắng qua thanh lan can.
Từ sau tối hôm qua, cô chưa hề gặp lại Hà Hải. Cô không biết Hà Hải có gọi điện cho Vương Vũ Lâm được không, cũng không biết anh có nói rõ chuyện với Vương Vũ Lâm hay không, không biết Vương Vũ Lâm có sẵn lòng giúp cô không.
Đối với năng lực biểu đạt của Hà Hải, Hà Đường thật có chút lo lắng. Nhưng ở vào tình thế này, đã không cho phép cô nghĩ được biện pháp khác, người thứ nhất cô nghĩ đến xin giúp đỡ, chính là Vương Vũ Lâm.
Vương Vũ Lâm vẫn luôn biết rõ tình huống gia đình của Hà Đường, hơn nữa, anh cũng có một chút năng lực kinh tế để có thể giúp cô.
Hà Đường nghĩ, chỉ cần Vương Vũ Lâm có thể cho cô mượn trước mười mấy, hai mươi vạn là cô có thể qua cửa ải này của mẹ.
Mà khoản tiền này, cho dù cô có lên núi đao xuống biển lửa, cũng phải nghĩ biện pháp để đi kiếm mà trả lại.
Hôm nay là ngày nhà họ Chương tới nhà đưa sính lễ. Theo phong tục của trấn Trạch Thổ, ngày nạp sính lễ cũng coi như là ngày đính hôn. Sau khi đính hôn, người con gái có thể dọn đến nhà trai ở, đối với người ngoài đã có thể dùng danh phận vợ chồng.
Xã hội bây giờ không còn khắt khe như ngày xưa, chưa kết hôn mà có con đều là chuyện rất bình thường. Ở trấn Trạch Thổ cũng có nhiều cô gái sau khi đính hôn thì có thai, sinh con rồi mới cưới.
Hà Đường cơ bản đã đoán được ý đồ của mẹ. Tống Nguyệt Nga tuyệt không sợ Hà Đường sẽ trở lại D thị sau tết, vui vẻ thuận lợi đính hôn, viên phòng, tất cả bạn bè thân thích đều biết Hà Đường đã gả cho người ta, trừ phi nha đầu kia đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, bằng không cô chỉ có thể tiếp nhận kết cục này.
Hà Đường sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người nhà sao? Tống Nguyệt Nga phi thường khẳng định, Hà Đường sẽ không thể nào làm được.
******
Chiếc xe màu đen kia cuối cùng dừng trước cửa nhà, tiếng gõ cửa vang lên, Hà Đường nằm trên giường, nghe Hà Khánh Quốc đi xuống lầu mở cửa.
Tiếng nói chuyện dưới lầu loáng thoáng truyền đến, trong lòng Hà Đường co lại thành một đoàn, cô nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Chương sớm như vậy đã đến đưa sính lễ rồi? Là sợ đêm dài lắm mộng sao?
Nghĩ đến gương mặt khờ dại kia của Chương Tam, Hà Đường sởn hết cả gai ốc, cô kéo chăn phủ lên đầu, nghĩ ít ra cũng ngăn cản được âm thanh bên ngoài.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chăn mền của cô bị xốc lên, Hà Đường hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, trông thấy hồ vẻ mặt tràn ngập hồ nghi kinh dị của Tống Nguyệt Nga.
Bà ta lạnh lùng nói với Hà Đường: "Đứng lên, sửa sang lại một chút, xuống lầu."
Không đợi Hà Đường trả lời, bà ta đi ra ngoài. Hà Đường vẫn nằm yên trên giường như cũ không nhúc nhích, Tống Nguyệt Nga ra đến cửa hô một tiếng: "Đừng giả chết, dưới lầu có người tìm mày đó!"
Trong lòng Hà Đường bỗng nhiên xao động, nghe giọng điệu của mẹ, người tới hẳn không phải là người nhà họ Chương. Cô nhanh chóng ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, liền xông ra ngoài.
Ba bước thành hai bước đi xuống cầu thang, Hà Đường mở to hai mắt nhìn về phía phòng khách, trong nháy mắt liền sợ ngây người. Cô không dám tin vào mắt của mình, ngoài Hà Khánh Quốc và Tống Nguyệt Nga, trong phòng khách chật hẹp còn có thêm vài người - đứng đó là Quan Kính và Mã Hữu Kiệt, ngồi trên chiếc xe lăn màu đen kia, rõ ràng là Tần Lý.
Nghe tiếng bước chân, Tần Lý cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang. Anh mặc áo màu đen, vẻ mặt có chút mỏi mệt, một điểm khác với mọi khi là, trên hai chân của anh phủ một tấm chăn thật dày, hoàn toàn che nửa người dưới của anh.
Lúc này bộ dáng của Hà Đường so với Tần Lý còn thê thảm hơn. Gần như hai đêm rồi cô không ngủ, đầu tóc bệt lại với nhau, đôi mắt gấu trúc thật to, trong mắt đầy tia máu, đôi môi cũng vì mệt nhọc mà có vẻ nhợt nhạt. Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Lý, khuôn mặt vốn đang tuyệt vọng của cô thoáng chốc khôi phục sức sống.
Trong lòng Hà Đường vui sướng vô hạn, cô hoàn toàn không biết vì sao Tần Lý lại đến đây. Cô đoán không ra Hà Hải đến tột cùng là như thế nào gọi được điện thoại, như thế nào tìm được người xin giúp đỡ, cô chỉ biết, cuộc gặp mặt trời xui đất khiến này đã giải cứu cô.
Đúng vậy, Hà Đường chính là tin tưởng như vậy, chỉ nhìn đến ánh mắt kia của Tần Lý thì cô đã biết, cô được cứu rồi.
******
Đối với Tần Lý mà nói, có thể sử dụng tiền để giải quyết sự việc, căn bản không phải là vấn đề.
Anh không nói gì thêm với vợ chồng Hà Khánh Quốc, chỉ nói Mã Hữu Kiệt đem một bao nhân dân tệ để lên bàn.
"Hai bác, ở đây là 20 vạn." Anh nói, "Xin hãy hủy bỏ hôn ước của Hà Đường. Về phần tiền thuốc men của Hà Hải, cháu sẽ gánh vác."
Ánh mắt Tống Nguyệt Nga nhìn chằm chằm bao tiền kia, hỏi: "Cậu là ai? Cậu với Hà Đường nhà chúng tôi là quan hệ thế nào?"
Tần Lý trấn định tự nhiên trả lời: "Cháu là bạn của cô ấy ở D thị, cháu tên Tần Lý."
Tống Nguyệt Nga trên dưới đánh giá một phen thân thể Tần Lý, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Người dân chúng tôi ở đây coi trọng nhất là mặt mũi, nhà lão Chương lại là gia đình có “máu mặt” ở trấn Trạch Thổ này. Hiện giờ ai cũng đều biết hôm nay Tiểu Đường nhà chúng tôi đính hôn cùng con trai nhà họ Chương, nếu bên này chúng tôi đơn phương hủy bỏ, hai nhà sẽ bị người ta chê cười. Hơn nữa, chúng tôi đã nhận lễ hỏi của nhà họ"
Tần Lý mặt không đổi sắc nói: " Cháu lại đưa thêm cho hai bác 10 vạn, hai bác đem trả lại tiền lễ hỏi cho nhà họ Chương, còn 5 vạn kia bồi thường cho người ta."
Tống Nguyệt Nga: "…"
Hà Khánh Quốc ở bên cạnh không dám lên tiếng, trong lòng thâm nói là may mắn, ông nhè nhẹ lôi kéo vạt áo của Tống Nguyệt Nga, bị bà ta hất tay bỏ ra.
Bà ta nói: "Bây giờ cậu nói thì nghe dễ lắm, đến lúc mọi người đều biết Tiểu Đường với Chương Tam hủy bỏ hôn ước, cậu lại không chịu gánh tiền thuốc men của Tiểu Hải nhà chúng tôi thì làm sao bây giờ? Chuyện này nói miệng không bằng chứng, nhất định phải lập chứng từ."
Tần Lý gật đầu: "Có đạo lý, là muốn lập chứng từ, vậy hai bác viết đi, viết xong cháu ký tên, nhưng nhớ rõ phải cộng thêm một điều khoản - không cho phép lại làm trái ý muốn của Hà Đường,an bày hôn sự mà cô ấy không muốn."
Tống Nguyệt Nga thấy thằng nhóc ngồi xe lăn này tuổi còn trẻ, nhưng nói chuyện làm việc nhưng lại quả quyết lưu loát, không chút hàm hồ, trong lòng càng kinh ngạc, không biết con gái bình thường của mình làm sao lại quen được một người như vậy.
Nhưng Tần Lý đã đáp ứng. đối với Tống Nguyệt Nga mà nói quả thực chính là tin vui nhất trong ngày. Đối với việc nhà họ Chương hứa hẹn sẽ giúp đỡ nhà bà cùng nhau trị liệu cho Hà Hải, bà ta thủy chung có chút hoài nghi, sợ lúc con gái gả đến nhà người ta rồi, họ lại trở mặt không nhận trách nhiệm. Con gái mình cũng không phải người mạnh mẽ đanh đá, đến lúc đó không chỉ con gái mình bị đày đọa mà ngay cả tiền thuốc men của Hà Hải cũng sẽ không còn nữa.
So sánh với nhà họ Chương, lời hứa hẹn của Tần Lý tuyệt đối làm cho người ta động tâm.
Cho nên, sau nửa giờ suy nghĩ, Tống Nguyệt Nga đồng ý với Tần Lý.
******
Nhà họ Chương rất nhanh đã biết chuyện này, họ cũng không ồn ào vì Mã Hữu Kiệt cùng Hà Khánh Quốc đã trực tiếp đem 10 vạn đồng đưa đến cửa.
Tần Lý vẫn ngồi ở phòng khách, vì mệt nhọc, anh dựa vào tựa lưng ở xe lăn chợp mắt một lát, sau khi tỉnh lại thì nâng chung trà lên uống mấy ngụm.
Anh cảm giác được có một tầm mắt vẫn đọng lại trên người anh, ngẩng đầu nhìn qua, anh thấy Hà Hải đang đứng ở khúc quanh thang lầu. Khuôn mặt người thanh niên trẻ kia trong trẻo nhưng lạnh lung. Một đôi mắt như chim ưng nhìn chăm chú vào Tần Lý, thấy Tần Lý nhìn anh ta, anh ta lập tức quay đầu đi lên lầu.
Tống Nguyệt Nga ra ngoài mua thức ăn, Quan Kính đứng ngoài cửa hóng mát, trong phòng khách chỉ còn lại Hà Đường và Tần Lý.
Hà Đường ngồi cách Tần Lý không xa, lần đầu tiên cô nhìn đến chàng trai này - tóc mái rủ xuống trán, lộ ra khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, lại hiện ra một tia ngây thơ.
Cô mở miệng, thanh âm nhè nhẹ: "Tần Lý, cảm ơn anh."
Tần Lý nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô: "Không cần khách sáo."
"Số tiền này… em sẽ trả lại cho anh, chỉ là cho em một chút thời gian."
Tần Lý nở nụ cười: "Trước mắt không cần nói chuyện đó, chờ em bình an trở về D thị rồi nói sau. Nói thật, lúc nhận được điện thoại của anh em, anh còn tưởng rằng anh ấy đang nói chuyện thời xã hội phong kiến đó. Anh căn bản không thể tưởng được, bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy."
"…..." Hà Đường sao có thể nghĩ đến, cô thở dài, "Mẹ em chính là người như vậy, căn bản không thể nói lý."
Dừng một chút, cô lại hỏi: "Anh đến đây như thế nào?"
"Bọn anh lái xe đến. Quan Kính với Tiểu Mã thay nhau lái, cả đêm" Tần Lý trả lời, "Đoạn đường gần đến đây không có đường cao tốc, trời lại tối nên bị lạc đường, đúng ra khoảng 4 giờ sáng là đến rồi."
Hà Đường kinh ngạc nói: "Vậy anh… qua đêm trên xe? Không nghỉ ngơi sao?"
"À, chợp mắt được một lát, thật là không thể nào ngủ." Tần Lý cười rộ lên, "Đang vội mà, biết làm sao được, lúc anh hùng cứu mỹ nhân làm sao còn có thời gian để ngủ chứ."
Lúc này mà anh còn có tâm tình nói giỡn.
Hà Đường căn bản là cười không nổi, nhìn tấm mền trên đùi anh, cô hỏi: "Chân của anh không thoải mái sao?"
Tần Lý cúi đầu nhìn rồi nói: "Không có, tại thời tiết lạnh quá, chân của anh không thể cử động, máu tuần hoàn không tốt lắm, cho nên đặc biệt sợ lạnh."
"Em…" Hà Đường cắn môi, nói, "Em không biết nên cảm ơn anh thế nào nữa, thật sự."
"Thật sự chỉ là chuyện nhỏ thôi." Tần Lý vẫy vẫy tay trái, "Sau khi xong chuyện, em cùng anh cùng nhau trở lại D thị đi, có điều trước hết để anh tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm đã, vội vàng lên đường như vậy, thân thể của anh chịu không nổi."
Hà Đường gật gật đầu: "Được."
Lúc này, Tống Nguyệt Nga mua thức ăn đã trở lại, vẻ mặt bà ta trở nên rất cổ quái, đôi mắt từ trên xuống dưới đánh giá Tần Lý, đột nhiên cất giọng nói: "Thật xin lỗi, chuyện bàn bạc lúc nãy, giờ ta đổi ý!"
Hà Đường nhìn mẹ giống như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
Tống Nguyệt Nga đưa ra chứng từ lúc nãy Tần Lý mới ký tên, xoạt xoạt xoạt liền xé vụn thành từng mảnh.
Bà ta nói: "Vị Tần tiên sinh này, lai lịch như thế nào, trong người chỉ có 20 vạn, như vậy mà đã muốn chúng tôi đồng ý sao?Tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu! Bây giờ hôn sự của Tiểu Đường nhà tôi với con trai nhà họ Chương bị hủy rồi, cậu phải chịu trách nhiệm!"
"Chịu trách nhiệm?" Tần Lý khó hiểu, "Chịu trách nhiệm thế nào? Bác nói thẳng đi, bác muốn bao nhiêu tiền."
Tống Nguyệt Nga cười lạnh một tiếng, chống nạnh nói: "Tiền? Cậu cho là tôi quan tâm tiền của cậu sao? Tôi cũng không phải là bán con gái! Tiểu Đường nhà chúng tôi là thanh bạch hoàng hoa khuê nữ (*) bây giờ bị người bên ngoài đồn nó bị người ta nuôi làm vợ nhỏ, đúng vậy, chính là tại cậu đó! Cho nên, cậu nói xem, cậu chịu trách nhiệm thế nào đây?!"
(*)thanh bạch hoàng hoa khuê nữ:(con gái chưa chồng, còn trinh trắng)
Tần Lý: "…"
Hà Đường: "…"
Nửa giờ trước, Tống Nguyệt Nga mua thức ăn trở về, thấy lão Lý cùng lão Phương hàng xóm đứng ở cửa nhà, vây quanh chiếc xe hơi màu đen kia vừa hút thuốc vừa chỉ trỏ.
Lão Lý nhìn thấy Tống Nguyệt Nga, hướng bà ta chào hỏi: "U, Nguyệt Nga a, Tiểu Đường nhà cô sắp bay lên ngọn cây làm phượng hoàng rồi! Chẳng trách nào muốn bỏ rơi tên ngốc Chương Tam kia!"
Tống Nguyệt Nga khó hiểu: "Toàn nói chuyện hoang đường! Có phải uống rượu say nên nói lung tung rồi không?"
Lão Phương chỉ vào chiếc xe nói với Tống Nguyệt Nga: "Nguyệt Nga à, chiếc xe này có phải là của người bạn kia của Tiểu Đường nhà cô phải không? Cô có biếc chiếc xe này có giá bao nhiêu không?"
Tống Nguyệt Nga nhìn xe kia một chút, nói: "Bao nhiêu tiền? Hơn một trăm vạn?"
"Hứ! Hơn một trăm vạn, đúng là chưa từng trải việc đời." Lão Lý chỉ vào logo của chiếc xe, vươn một bàn tay, "Cái này gọi là Bentley, Bentley đó, cô có biết không? Xe này ít nhất phải là 500 vạn, 500 vạn nhân dân tệ đó!"