Cố Tuyên Duy đầu nở đầy hoa, đại não như bị mấy viên đạn xuyên qua: Nà ní? What? How are you!
“Cậu nói cái quái gì đấy! Tôi cũng không muốn làm đồng tính luyến ái!”
Hà Tất không thèm để ý đến hắn, ăn xong bánh trứng liền bắt đầu dọn hành lý vào.
“Tôi có nói là cho cậu vào hả?”
Hà Tất quay đầu lại. “Tôi gọi điện cho Phương Nguyên, phòng ở của tôi đến hạn rồi, anh ta bảo tôi ở luôn bên này cho tiện”.
“Tiện cái gì?” Tiện cho cậu cười nhạo tôi à? Cố Tuyên Duy trợn mắt muốn mắng người.
“Tiện cho tôi chăm sóc anh chứ sao”. Hà Tất đem đồ chuyển vào phòng khách, đối với việc ông chủ nhà mình không thèm giúp gì thì có chút khó chịu. “Anh không muốn làm gay? Nhưng Phương Nguyên bảo anh là gay mà”.
“Cậu nói cái quái gì đấy! Tôi cũng không muốn làm đồng tính luyến ái!”
Hà Tất không thèm để ý đến hắn, ăn xong bánh trứng liền bắt đầu dọn hành lý vào.
“Tôi có nói là cho cậu vào hả?”
Hà Tất quay đầu lại. “Tôi gọi điện cho Phương Nguyên, phòng ở của tôi đến hạn rồi, anh ta bảo tôi ở luôn bên này cho tiện”.
“Tiện cái gì?” Tiện cho cậu cười nhạo tôi à? Cố Tuyên Duy trợn mắt muốn mắng người.
“Tiện cho tôi chăm sóc anh chứ sao”. Hà Tất đem đồ chuyển vào phòng khách, đối với việc ông chủ nhà mình không thèm giúp gì thì có chút khó chịu. “Anh không muốn làm gay? Nhưng Phương Nguyên bảo anh là gay mà”.