"Hi anh đẹp trai anh có bạn gái chưa?" Trong buổi tiệc có một cô gái thanh tú tới bàn chỗ của Cố trường liệt.
"Xin lỗi thưa thím tôi không có hứng thú với thím" đây mới chân chính là giết người bằng ngôn ngữ.
"Hứ làm như mình đẹp lắm vậy đó"
"Ồ em mới đi có một chút thôi mà có người đẹp đến với mấy anh rồi!" Cố Trường Ninh
"Bọn anh đâu có đâu chỉ có Liệt thôi à!" Nam Cung Lãnh Hàn.
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi" cả đám gật đầu.
"Không có anh không có bà thím đó không có hứng thú" Trường liệt cố gắng giải thích.
Anh kéo cô vào phòng nghỉ, anh ôm chặt cô. Cô chống cự ai ngờ làm anh không kìm lòng được đè cô xuống sofa.
"Anh... anh làm gì sắp trễ rồi"
"Còn đủ thời gian mà anh không kìm lòng được nữa cho anh đi"
Một cuộc chiến đấu hăng say diễn ra trong phòng suốt cả 2h. Nhưng xui cho cô là cái váy bị dính đầy tinh dịch của cả 2 nên cô không thể mặc lại nữa.
Trường Liệt gọi điện cho Huyên Huyên cầm một chiếc váy khác lên cho cô. Xuống tới nơi mọi người nhìn cô một cách đầy ám muội.
Buổi lễ kết thúc đầy sự vui vẻ giờ là lúc chụp hoa. Ai cũng tranh nhau cả nhưng ai biết được chữ ngờ bông hoa bị cô bắt chúng.
Cả 5người đàn ông cùng nhau quỳ xuống dưới chân cô.
"Ninh nhi lấy bọn anh đi. Bọn anh hứa sẽ cho em hạnh phúc đến hết đời" họ thả bóng bay chữ 'I love You', pháo bông cũng có chữ luôn là 'lấy bọn anh đi'
"Đồng ý đi.... đồng ý đi"
"Em.... em đồng ý" cô vui mừng tới khóc luôn.
Sau đám cưới cô thấy ba ruột cô đi về phía, tâm tình cô bây giờ rất phức tạp, cô nghĩ mình làm cho ông ta trả giá nhưng cô lại không vui mà còn khá buồn.
Số cổ phần Lưu gia mà cô mua lại cô bắt đầu kinh doanh nó lại từ đầu, cô lấy số tiền lời xây dựng cô nhi viện như là giảm bớt tội lỗi của ông ta.
Phương Nguyên thì ra nước ngoài du học, lâu lâu về thì đi chơi chung với cả đám, giờ anh ta cũng là một thành viên của cả đám rồi.
Cô cũng vào trại giáo dưỡng thăm Lưu Thi thi cô ta cũng đã thay đổi rất nhiều không còn giống trước đây nữa.
Mộ Dung Huyền chi ai cũng biết bà ta là người tình trong bóng tối của Dạ phi. Điều đó làm mọi người phỉ nhổ, nhất là Lưu Thi Thi cô ta tới trường là lại bị mọi người cười chê là con gái của tội phạm.
Hai mẹ con cô ta đang sống ở một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô. Mộ Dung gia chủ cảm thấy quá mất mặt nên không cho mẹ con bà ta bước chân vào Mộ Dung gia nữa.
Từ một phu nhân giàu có tới một phụ nữ bình thường bà ta sao chịu nổi nên hay vô bar kiếm đại gia rồi mang về nhà.
Lưu thi Thi thấy mẹ mình như vậy thì càng nhục nhã hơn nên không về nhà chỉ đi lang thang ngoài đường thôi.
Bà ngoại của cô ta cũng muốn giúp nhưng lại bị chồng mình khóa hết tất cả các thẻ lại nên chẳng giúp được gì.
"Trời ơi sao tôi lại sinh ra trong gia đình như thế này chứ? Tại sao bà lại sinh ra tôi?" Lưu Thi thi khi về nhà thì thấy người đàn ông đó chưa đi.
Hai người họ đang chiến đấu hết sức hăng hái tại sofa ngoài phòng khách. Cô ta nhớ tới những lời cười chê, khinh bỉ của bạn bè nên tức quá vô bếp cầm dao đuổi ông ta đi.
"Cái con điên kia mày đuổi khách đi rồi thì sao có tiền" bà ta tát vào mặt Lưu tHi Thi một cái.
"Tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn đó của bà"
"Ừ dơ bẩn mà mày vẫn xài phung phí đấy thôi"
"Tôi kinh tởm bà nếu được sinh ra lần nữa tôi không muốn bà là mẹ tôi"
"Mày.... mày đồ con bất hiếu"
"Thì cũng là bà dạy bảo cả đấy!"
Bà ta tính đánh tiếp ai ngờ cô ta đang cầm con dao, bà ta trượt chân thế là con dao ngắm ngay tim bà ta.
"Mẹ.... mẹ con không phải cố ý đâu mẹ" cô ta hoảng hốt cầm điện thoại gọi xe cấp cứu.
Nửa tiếng sau xe tới nhưng đã quá trễ. Vì chưa đủ t nên Lưu Thi Thi bị đưa vào trại giáo dưỡng
Còn bà ngoại cô ta khi nghe tin sốc quá bị đột quỵ nằm ở trên giường khó mà hồi phục được.
Lưu gia bị điều tra tham ô hối lộ, mua chuộc quan chức nên bị điều tra. Công ty phá sản đóng cửa.
Sau nhiều biến cố họ đã trở thành người tốt thường xuyên vào thăm Lưu thi thi.
Cả nhà ngoại cô đang chuẩn bị cho buổi đám cưới lần của mẹ cô và chú Lam.
Mọi người tới tham gia rất đông, ai cũng mong mẹ cô có thể hạnh phúc với chú Lam vì khi còn trẻ bà đã quá khổ rồi.