"Phương Nguyên em thích anh lắm làm bạn trai em đi" trong sân trường đại học Aslan có một nữ sinh gửi thư tình cho Phương Nguyên.
"Xin lỗi tôi có bạn gái rồi, cô ấy tới rồi kìa. Huyên huyên"
"Bạn kiếm bạn trai mình có gì không?" Nam Cung Huyên Huyên tới nơi này học thì mới biết mình học chung trường với Phương nguyên nhưng chỉ khác ngành mà thôi.
Lâu lâu 2 người cũng hẹn nhau đi chơi chung, dần dần tình cảm bắt đầu nảy nở hai người bắt đầu quen thử.
"Mình xin lỗi"
"Đúng là lam nhan họa thủy mà"
"Haha em đang ghen hả?"
"Ghen cái đầu anh đó"
"Thôi mà mình đi ăn nha!"
"Được đi thôi"
☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺☺
Lưu thi Thi ra trại thì bắt đầu làm lại cuộc đời cô ta mở một tiệm đồ ăn nhỏ.
Cô ta đang quen với Hứa Đạt là một người thích cô ta từ nhỏ. Nhưng cô ta không chịu chê anh ta không xứng với mình.
Nhưng khi còn đang ở trong trại thì anh ta thường xuyên tới thăm cô, làm cô rất cảm động nên cô quen Hứa Đạt
"Đạt vì sao anh lại thích em?"
"Em có nhớ khi mình còn nhỏ có lần em đi ngang qua con đường toàn là trẻ em mồ côi xin ăn không? Lúc đó những đứa trẻ đó bị đánh đập vì không xin được tiền. Em đã cho anh tiền và bánh bao khiến lòng anh rất ấm áp.
Không lâu sao đó bọn họ bị bắt anh được cha mẹ ruột tìm được nên anh mới anh có ngày hôm nay. Hôm đó anh rất đói nhờ có bánh bao của em anh mới sống đươc.
Nên em như thiên sứ của đời anh vậy. Anh yêu em từ ngay lúc đó"
"Nhưng mà em lại không nhớ gì hết đó"
"Không sao có anh bên em rồi, anh sẽ chăm sóc em tới hết đời"
"Được vậy mình kết hôn đi"
"Year cuối cùng em cũng đồng ý rồi" anh bế cô lên xoay vòng vòng.
Cô rất vui vì mình đã có hạnh phúc của riêng mình rồi. Anh không ngại những tội lỗi của cô đã gây ra.
Cô hỏi anh là anh không sợ cô hay sao.
"Con người ai chẳng có sai, mà điều quan trọng nhất là biết sai mà sửa, anh không thể tráchem được vì anh cũng xấu hơn em nữa" anh nói.
"Hi anh đẹp trai anh có bạn gái chưa?" Trong buổi tiệc có một cô gái thanh tú tới bàn chỗ của Cố trường liệt.
"Xin lỗi thưa thím tôi không có hứng thú với thím" đây mới chân chính là giết người bằng ngôn ngữ.
"Hứ làm như mình đẹp lắm vậy đó"
"Ồ em mới đi có một chút thôi mà có người đẹp đến với mấy anh rồi!" Cố Trường Ninh
"Bọn anh đâu có đâu chỉ có Liệt thôi à!" Nam Cung Lãnh Hàn.
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi" cả đám gật đầu.
"Không có anh không có bà thím đó không có hứng thú" Trường liệt cố gắng giải thích.
Anh kéo cô vào phòng nghỉ, anh ôm chặt cô. Cô chống cự ai ngờ làm anh không kìm lòng được đè cô xuống sofa.
"Anh... anh làm gì sắp trễ rồi"
"Còn đủ thời gian mà anh không kìm lòng được nữa cho anh đi"
Một cuộc chiến đấu hăng say diễn ra trong phòng suốt cả h. Nhưng xui cho cô là cái váy bị dính đầy tinh dịch của cả nên cô không thể mặc lại nữa.
Trường Liệt gọi điện cho Huyên Huyên cầm một chiếc váy khác lên cho cô. Xuống tới nơi mọi người nhìn cô một cách đầy ám muội.
Buổi lễ kết thúc đầy sự vui vẻ giờ là lúc chụp hoa. Ai cũng tranh nhau cả nhưng ai biết được chữ ngờ bông hoa bị cô bắt chúng.
Cả người đàn ông cùng nhau quỳ xuống dưới chân cô.
"Ninh nhi lấy bọn anh đi. Bọn anh hứa sẽ cho em hạnh phúc đến hết đời" họ thả bóng bay chữ 'I love You', pháo bông cũng có chữ luôn là 'lấy bọn anh đi'
"Đồng ý đi.... đồng ý đi"
"Em.... em đồng ý" cô vui mừng tới khóc luôn.
Sau đám cưới cô thấy ba ruột cô đi về phía, tâm tình cô bây giờ rất phức tạp, cô nghĩ mình làm cho ông ta trả giá nhưng cô lại không vui mà còn khá buồn.
Số cổ phần Lưu gia mà cô mua lại cô bắt đầu kinh doanh nó lại từ đầu, cô lấy số tiền lời xây dựng cô nhi viện như là giảm bớt tội lỗi của ông ta.
Phương Nguyên thì ra nước ngoài du học, lâu lâu về thì đi chơi chung với cả đám, giờ anh ta cũng là một thành viên của cả đám rồi.
Cô cũng vào trại giáo dưỡng thăm Lưu Thi thi cô ta cũng đã thay đổi rất nhiều không còn giống trước đây nữa.