Trần Dật Hào nói chuyện với vị chủ quản bất động sản đó xong, sau đó lại đi chào hỏi với một vài vị phú hào, xong hết mới phát hiện Chu Hiểu Lôi vẫn chưa quay lại. Y nhìn đồng hồ, Chu Hiểu Lôi ra ngoài đã hơn nửa tiếng rồi.
Trần Dật Hào tìm tới chỗ mấy vệ sĩ đi theo y đến yến hội này: “Anh đi xem thử Chu tiểu thư đi đâu rồi.”
“ Được.” Vệ sĩ đang định đi, Chu Hiểu Lôi cuối cùng cũng xuất hiện.
Thần sắc của cô có chút không đúng, vừa đi vừa vô ý thức chỉnh lý lại tóc của mình.
“ Hiểu Lôi!”Trần Dật Hào đi nhanh về phía cô.
“ Dật Hào……..” Chu Hiểu Lôi vội vàng nặn ra nụ cười.
“ Em đi đâu vậy? Sao lại lâu như thế?”
“ Không có……. Em chỉ đi dạo khắp nơi mà thôi…….” Chu Hiểu Lôi không dám nhìn thẳng vào mắt của y.
“ Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”Trần Dật Hào đã phát hiện cô khá khác thường, Chu Hiểu Lôi đột nhiên lắc đầu.
“ Không phải đâu……. Có thể là có chút say tàu thôi……..”
Cô lắc đầu như thế, phần tóc vốn đang phủ qua lỗ tai cũng phất phới bay.
“ Hoa tai của em đâu?”Trần Dật Hàocẩn thận phát hiện hoa tai chân trâu đeo trên tai trái của cô đã mất rồi, Chu Hiểu Lôi kinh ngạc, rờ lên lỗ tai của mình.
“ Rơi mất rồi sao?”Trần Dật Hào thấy bộ dáng cô vô cùng kinh hoảng, trong lòng nghĩ nhất định là cô không hề phát hiện.
“ Ách……..” Chu Hiểu Lôi nghẹn lời.
“ Đánh rơi ở đâu vậy? Không thì đi tìm một lát?”Trần Dật Hào nhớ đó là hoa tai mà Chu Hiểu Lôi rất thích, nhưng ngoài dự liệu là, Chu Hiểu Lôi không để tâm nói:“ Không cần tìm đâu, em cũng quên là đánh rơi ở khúc nào rồi……..”
“ Vừa rồi em đã đi qua những chỗ nào? Tại sao ngay cả hoa tai rơi mất cũng không biết?”
“ Có……. có thể là…….” Chu Hiểu Lôi căng da đầu tìm kiếm một cái cớ, “Có thể là vừa rồi em mới đi vào nhà vệ sinh, lúc rửa mặt không cẩn thận đã làm rơi mất, hiện tại cũng không thể tìm đâu…….”
Trần Dật Hào nhẹ vuốt gương mặt vẫn được tô một lớp trang điểm tinh xảo của cô: “Vừa rồi em mới rửa mặt sao?”
“ Đúng mà, rửa xong lại trang điểm sơ lại.” Chu Hiểu Lôi bắt đầu hồi phục lại một chút trấn tĩnh.
“ Luôn đối diện với tấm gương để trang điểm mà cũng không hề phát hiện hoa tai đã mất rồi sao?”Trần Dật Hào càng lúc càng cảm thấy lời nói của cô không đáng tin.
“ Không có…… có thể là em quá chuyên tâm trang điểm rồi……..” Khi Chu Hiểu Lôi nói chuyện vẫn luôn không dám nhìn y, với sự hiểu biết của Trần Dật Hào về cô, sao lại có thể không nhìn ra được cô đang chột dạ? Vừa đúng ngay lúc này lại có người để chào hỏi với y, y mới không tiếp tục hỏi nữa.
Thời gian tiếp sau đó, Chu Hiểu Lôi đều phi thường thành thật, cũng không còn rời khỏi Trần Dật Hào nửa bước.
Đến chạng vạng, du thuyền chuẩn bị cập bờ, một phần tân khách sẽ ở lại trên thuyền qua đêm, cũng có một phần sẽ lên bờ, Trần Dật Hào và Chu Hiểu Lôi thuộc phần sau, lúc này, Chu Hiểu Lôi bảo muốn đi nhà vệ sinh, Trần Dật Hào lần này không để cô đi một mình nữa, nên cùng với vệ sĩ đi theo cô.
Y đứng ở trên boong tàu phía ngoài phòng vệ sinh, vừa đợi vừa thờ ơ ngắm nhìn mặt biển. Một chuỗi tiếng bước chân truyền đến, Trần Dật Hào lơ đãng quay đầu lại nhìn, thần sắc đột nhiên thay đổi.
“ Trần tiên sinh.”Lý Dục Hào sảng khoái chào hỏi với y.
“ Lý tiên sinh, chào anh.”Trần Dật Hào gắn lên một nụ cười đối phó.
“ A, Chu tiểu thư không ở đây sao?”Lý Dục Hào ra vẻ đau đầu nhìn trái nhìn phải.
Trần Dật Hào nghe hắn nhắc đến vị hôn thê của mình, trong lòng đã bắt đầu dâng lên hồ nghi. “Xin hỏi anh có chuyện gì?”
“ Cái này.”Lý Dục Hào từ trong túi lấy ra một vật, đặt vào lòng bàn tay. Trần Dật Hào nhìn thấy hoa tai chân trâu đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn, phúc chốc ngẩng đầu lên.
Lý Dục Hào vẫn cười sáng lạn đến mức khiến người ta không làm gì nổi, “Xin lỗi, xin hỏi có thể giúp tôi đem cái này trả lại cho Chu tiểu thư không? Cô ấy không để ý là đã làm rơi trên giường của tôi.”
Trên giường____ Trong đầu Trần Dật Hào oanh một tiếng thật lớn, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Lý Dục Hào đợi nửa ngày, thấy y không có động tác gì, hắn cười cười, tự mình kéo tay của Trần Dật Hào, đặt hoa tai vào đó. Trần Dật Hào đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng rút tay về.
“ Làm phiền cậu nhất định phải trả dùm cho Chu tiểu thư đó.”Lý Dục Hào chớp chớp mắt với y, mỉm cười rời khỏi.
Trần Dật Hào cầm lấy hoa tai, ngây ngốc đứng tại chỗ. Lúc này, Chu Hiểu Lôi đã bước ra khỏi phòng vệ sinh.
“ Dật Hào?” Cô kỳ quái thấy Trần Dật Hào thần sắc âm trầm.
Trần Dật Hào trực tiếp nhìn thẳng vào cô, biểu tình phi thường bình tĩnh. Y duỗi cánh tay đang nắm chặt thành quyền, rồi nhẹ nhàng mở ra, Chu Hiểu Lôi nhìn thấy hoa tai trong lòng bàn tay y, sắc mặt lập tức trắng bệch đi………
***
Nhạc khúc huyền cầm đặc biệt của di động vang lên trong khoang xe vô cùng yên tĩnh, Lý Dục Hào bỏ văn kiện xuống, cầm lấy di động.
“ A lô?”
“ Ông chủ, chào ngài.” Thanh âm của một người đàn ông truyền đến: “Vừa rồi nhận được tin tức, Trần Dật Hào đã xóa bỏ hôn ước với Chu Hiểu Lôi rồi.”
“ Nga? Làm việc thật nhanh nhỉ.”Lý Dục Hào có chút ngoài ý muốn. “Là phía nào yêu cầu vậy?”
“ Là tự mình Trần Dật Hào yêu cầu, Chu Hiểu Lôi đã cố sức vãn hồi, nhưng thái độ của y rất kiên quyết.”
Xem ra Trần Dật Hào đã chịu tổn thương rất lớn, Lý Dục Hào còn cho rằng y sẽ vì lợi ích mà miễn cưỡng duy trì hôn ước với Chu Hiểu Lôi, nói không chừng bản thân còn phải phí thêm một chút tâm sức mới có thể tách rời bọn họ.
“ Ân, còn gì không?”
“ Còn nữa, phụ thân của Chu Hiểu Lôi đã rút hết cổ phần khỏi Tinh Hà truyền thuyết.”
“ Còn về mặt cho vay?”
“ Phần đó tạm thời còn chưa có biến hóa gì.”
“ Được rồi, vất vả cho anh rồi, có tin tức gì thì lại thông báo cho tôi.”
“ Dạ được, ông chủ.” Dục Hào kết thúc cuộc gọi, đột nhiên suy nghĩ rồi nói với tài xế: “Đến phân nhánh của Tinh Hà truyền thuyết xem thử xem.”
“ Được.” Tài xế lập tức thay đổi lộ tuyến ban đầu.
Mấy phút sau, xe của Lý Dục Hào đã đi ngang qua phân nhánh của Tinh Hà truyền thuyết, chỉ thấy công nhân tu sửa đang chuyển từng rương đồ ra bên ngoài cửa, bảng hiệu vốn đã gắn lên cũng đã bị tháo xuống.
Xóa bỏ hôn ước với Chu gia, Trần Dật Hào ngay cả phân nhánh này cũng không thể mở nổi rồi.
“ Lý tiên sinh, xin hỏi có cần dừng xe không?” Tài xế hỏi.
Lý Dục Hào đã nhìn được những gì muốn thấy, sảng khoái nói: “Không cần, đi thôi.”
Thế là, chiếc xe không cần dừng lại liền ly khai, Lý Dục Hào nhìn qua ô cửa xe, liếc lại tòa nhà đang dần xa.Trần Dật Hào, hiện tại cậu ngay cả lợi thế lớn nhất cũng không còn rồi, vậy thì không biết, tiếp theo cậu sẽ có thể làm ra chuyện gì, tuy là đánh bại được đối thủ, nhưng Lý Dục Hào lại một chút khoái cảm thắng lợi cũng không có.
Trong đầu hắn chỉ có một thứ dâng lên, đó là biểu tình chấn động và đau đớn của Trần Dật Hào trên thuyền ngày hôm đó…….
***
Câu lạc bộ Tinh Hà truyền thuyết, hôm nay cũng như mọi khi náo nhiệt vô cùng, khách hàng từng tốp từng tốp đi đến, nơi đỗ xe cũng đã chật đến mức nước cũng không chảy qua nổi. Trong đại sảnh đèn đóm nhấp nháy, nhạc vũ trường đinh tai nhức óc không hề gián đoạn, ngay cả phòng làm việc ở trên đỉnh tòa nhà cũng có thể nghe được loáng thoáng những tiếng động náo nhiệt.
“ Trần tiên sinh, đây là tài khoản của tháng này.”Quản lý béo lùn đưa lên một xấp tư liệu.
“ Được rồi, vất cả cho anh.”Trần Dật Hào nhận lấy.
“ Có chỗ nào cần tôi giải thích không?”
“ Không cần, anh xuống trước đi.”
“ Được, cáo từ.”
Sau khi quản lý đi ra, Trần Dật Hào liền lật tài liệu xem kỹ, tuy rằng câu lạc bộ kiếm lời không nhỏ, nhưng vì vấn đề của phân nhánh, nên tổng số lợi nhuận thừa lại của tháng trước chỉ có không đến mười vạn.
Trần Dật Hào đau đầu lật xem, lúc này, cửa của phòng làm việc không có dự báo liền bị đẩy vào.
“ Dật Hào!” Trần Kiến Lâm không đàng hoàng xông vào.
Trần Dật Hào ngẩng đầu. “Ba? Ông sao lại đến đây?”
Trần Kiến Lâm tức phì phì chạy đến trước mặt y, lớn tiếng gầm lên: “Ta nghe nói con và Hiểu Lôi đã xóa bỏ hôn ước rồi, có phải là thật hay không?”
Trong mắt của Trần Dật Hào thoáng qua một chút ánh sáng khác thường, nhưng y rất nhanh đã hồi phục bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
“ Con…… con điên rồi!” Trần Kiến Lâm quả thật không thể tin nổi. “Ba của Hiểu Lôi có tiền có thế, con và nó kết hôn, chúng ta có thể kiếm thêm bao nhiêu tiền a? Tại sao con có thể……..”
“ Cô ấy phản bội tôi ngoại tình.”Trần Dật Hào lạnh giọng cắt lời.
“ Ngoại……..” Trần Kiến Lâm ngừng một lát. “Ngoại tình?”
“ Đúng vậy.”Trần Dật Hào từ kẽ răng phun ra mấy tiếng.
Hai tay Trần Kiến Lâm đặt lên bàn làm việc, không nản chí nói: “Dật Hào, con đừng có xúc động như thế, cũng chỉ là vợ ngoại tình thôi, có cái gì lớn đến không thể xử lý được đâu? Con cũng có thể chạy đi trêu hoa mà, chơi đùa nhiều ít cũng không có vấn đề, ai cũng không khó chịu ai, nhưng con tuyệt đói không thể xóa bỏ hôn ước với nó!”
Trần Dật Hào lạnh lùng nhìn ông một cái, tiếp tục cầm tư liệu lên xem, Trần Kiến Lâm biết tính nết của y, ông nhẹ giọng khuyên can: “Dật Hào, nên lấy đại cục làm trọng a, con nghĩ xem, có Chu gia làm chỗ dựa, Đông Giang bang của chúng ta mới có hy vọng chấn hưng chứ!”
“ Cho dù không dựa vào bọn họ, tôi cũng có thể chấn hưng Đông Giang bang.”Trần Dật Hào ngang bướng nói.
“ Chúng ta đã không còn đường để đi rồi!” Trần Kiến Lâm lại gấp lên: “Tháng sau là đến hạn trả nợ rồi! Hiện tại con đã gom đủ ba trăm vạn chưa?”
Trần Dật Hàokhông đáp lời, Trần Kiến Lâm gào lên văng nước miếng tùm lum: “Ta đã hỏi qua quản lý tài vụ rồi! Chuyện mở phân nhánh cũng không thể làm nữa, ba của Hiểu Lôi cũng đã rút lại cổ phần, số tiền hiện tại của con căn bản là không đủ cho ta trả nợ!”
Nếu không phải là vì trả nợ thay cho ông, Đông Giang bang cũng không rơi vào trong bước đường ngày hôm nay, vậy mà cái tên đầu sỏ gây họa còn dám ở chỗ này hô to gọi nhỏ! Trần Dật Hào bắt đầu nổi giận, y rầm một tiếng vứt tài liệu trên mặt bàn, mục quang giết người trừng trừng Trần Kiến Lâm. Đối phương bị y trừng như vậy liền vô cùng chột dạ, khí thế lập tức giảm xuống.
“ Dật Hào, ta biết là ba không đúng…… ta cũng là muốn giúp con thôi……” Trần Kiến Lâm giả nai nói mát.
“ Ông không đi cờ bạc chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với tôi rồi. “Trần Dật Hàokhông thèm nể mặt nói.
“ Hiện tại con nói những cái này có tác dụng gì? Quan trọng là phải giải quyết vấn đề trước mắt kia……” Trần Kiến Lâm vừa nói vừa móc một tờ giấy từ trong túi ra. “Dật Hào, đừng cho rằng ba chỉ biết liên lụy con, trong khoảng thời gian này ta cũng đã đi tìm sự giúp đỡ khắp nơi…… Con xem thử cái này đi.”
Người ba không nên thân này còn có thể đi tìm được trợ giúp gì chứ? Trần Dật Hào nhíu mày cầm lấy tờ giấy____ cúp Kim Long cuộc khiêu chiến đấm bóc, tiêu đề của tờ giấy đó in rõ mấy chữ này, Trần Kiện Lâm nhân lúc y đang xem thì ở một bên hứng trí giải thích:“ Đây là cuộc đấu lôi đài do mấy bang phái lớn hợp tác tổ chức, tuyên bố với bên ngoài là cái gì cúp Kim Long đó, thật ra chính là nơi cho những ông chủ đó dùng để đánh cược, tỉ lệ tương đương cao a, hơn nữa giải thưởng của quán quân còn vô cùng phong phú…..”
“ Ông đang nói cái gì?”Trần Dật Hàokhông nhìn tiếp nữa mà đặt tờ giấy xuống.
“ Chúng ta tài trợ một tuyển thủ đi tham gia đó! Người thì ta đều đã tìm xong rồi, là một cao thủ của quyền anh ngầm bên Thái Lan, cược trên người hắn mấy chục vạn, chính là có thể thắng về gấp mười mấy lần! Không! Gấp mấy chục lần cũng có thể!” Trần Kiến Lâm càng nói càng hưng phấn.
“ Tôi không cá cược.”Trần Dật Hào lạnh giọng nói.
“ Không cược thì làm sao có khả năng trong một thời gian ngắn như vậy kiếm được ba trăm vạn!”
“ Tôi tự nhiên sẽ nghĩ cách, tóm lại, tôi không cược!”
“ Con đừng cố chấp như thế! Hiện tại chỉ có con đường này để đi thôi!”
“ Ông không cần nói nữa, tôi ghét nhất chính là cá cược.”Trần Dật Hào thái độ kiên quyết.
Trần Kiện Lâm biết y chịu mềm không chịu cứng, ông kiên trì khuyên bảo: “Dật Hào, không phải là có một câu tục ngữ thế này sao? Đời người có lúc giống như một canh bạc, khi rơi vào tuyệt cảnh chính là phải đánh cược một lần thì mới có thể tìm ra lối thoát a, làm người phải nên linh hoạt một chút……”
Thấy y không phản bác, Trần Kiến Lâm lại như được cổ vũ tiếp tục bô bô: “Năm đó ông nội của con và bác của con cũng đánh cược a, bọn họ đã đem tất cả tiền bạc đổ vào làm ăn trên súng đạn đó, hành động này không phải chính là giống như cá cược đó sao? Kết quả thì đã thắng, nếu như lúc đầu họ thành thành thật thật làm ăn bình thường, thì lấy đâu ra Đông Giang bang của chúng ta hôm nay?”
Trong lòng Trần Dật Hào bắt đầu dao động, y không kìm được nắm chặt nấm đấm, Trần Kiến Lâm tiếp tục uốn lưỡi tràn lan đại hải nói ra quan điểm của ông: “Hiện tại một số phú hào có tiền, có ai là không dựa và “cược” để tranh giành lãnh địa chứ? Nếu cứ thành thật bước từng bước thì không thể nào làm nên đại sự gì đâu! Cứ thử lấy Lý gia kia mà nói a, chỉ cần có một nơi cược lớn thì bọn họ đều sẽ tham gia vào, hơn nữa còn luôn luôn làm chủ, từ trước đến nay có thấy họ thua bao giờ đâu, chính là dựa vào con đường phát tài này, tài sản hiện tại cũng không biết là đã tăng thêm mấy lần rồi, nhìn thử nhà của người ta bây giờ sáng lạn đi!”
Trần Dật Hào vừa nghe nói đến Lý Dục Hào, nhãn thần lập tức thay đổi.
“ Ông nói là gia tộc của tên Lý Dục Hào đó?” Khẩu khí y âm lạnh.
“ Đúng a! Chính là nhà của họ, lần này bọn họ chính là người tài trợ lớn nhất cho cuộc đấu lôi đài đó.”
“ Bọn họ cũng phái tuyển thủ tham gia sao?”Trần Dật Hào trong lòng đột nhiên dấy lên ngọn lửa tranh đấu hừng hực.
“ Chắc chắn là thế.” Trần Kiến Lâm mang theo ngưỡng mộ trong giọng nói: “Hơn nữa tuyển thủ của bọn họ còn có tỉ lệ thắng cao nhất, cuộc so tài lần này có thể giúp Lý gia thắng về một món lớn.”
“ Có biết tuyển thủ của bọn họ là ai không?”
“ Cái này thì không rõ, dưới tay của bọn họ có không ít người tài, hẳn là từ đó chọn ra người rồi.”
Trần Dật Hào trầm tư, Trần Kiến Lâm đợi câu trả lời của y, một khắc sau, Trần Dật Hào hỏi: “Ông vừa rồi nói, ông đã nhắm được một tuyển thủ rồi?”
Trần Kiến Lâm vội vàng trả lời: “Là một cao thủ của quyền anh ngầm của Thái Lan đó, hình như tên là cái gì Hacha* đó, con muốn xem tư liệu của hắn không? Chút nữa ta mang đến cho con.”
(*Tên Thái Lan, ta không biết là gì, nên để nguyên âm.)
“ Thực lực của hắn thì sao?”
“ Thực lực đương nhiên là cao cường rồi! Người mà ba tìm thì con có thể an tâm!” Trần Kiến Lâm nói chắc như đinh đóng cột.
“ Nếu hắn mạnh như thế, ông xác định là sẽ không có ai khác chiêu mộ hắn đi mất chứ?”Trần Dật Hào cẩn thận hỏi.
“ Chắc là còn chưa có, ta đã tìm người đi chào hỏi hắn rồi, hắn chỉ là một ngôi sao mới nổi lên gần đây thôi, số người nhận thức hắn cũng không có nhiều…….”
Trần Dật Hào nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Vậy được rồi, đem tư liệu của hắn đến cho tôi xem thử, rồi tôi mới quyết định là có tài trợ hay không.”
“ Được được được!” Trần Kiến Lâm vui mừng ra mặt, không ngừng đáp ứng. “Con đợi nha, ta đi gọi người mang tới…..”
Trần Kiến Lâm lấy di dộng liên lạc, Trần Dật Hào dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Y cũng không biết quyết định lần này của bản thân là đúng hay là sai, nhưng nếu giống như phụ thân đã nói, đời người có lúc cũng giống như một canh bạc, hiện tại muốn thành thành thực thực kiếm tiền là không còn khả năng rồi, chỉ có thể được ăn cả ngã về không thôi, lần này đối thủ của y là Lý Dục Hào…….
Trần Dật Hào nghĩ đến gương mặt đáng hận của hắn, y âm thầm nghiến răng, y tuyệt đối sẽ không thua tên gia hỏa đó nữa!
***
Leng keng leng keng____!Tiếng chuông nghỉ ngơi giữa cuộc đấu vang lên, hai vị tuyển thủ trên lôi đài bị trọng tài tách ra, tiếng la hét như sấm nổ của những người ngồi xem cũng hơi hơi yếu đi một chút.
Ngồi trên hàng ghế VIP là những nhà tài trợ của cuộc so tài lần này và những vị khách quý đặc biệt, bọn họ thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, đàm luận về tình huống trận đấu.
“ Tôi thấy phía bên Lam đã không có khả năng thắng rồi.” Một người đàn ông trung niên mang mắt kính nói.
“ Ân, thể lực cũng kém nhiều lắm, mới có hai hiệp mà đã thở dốc đến thế….” Một tên mập mạp bên cạnh tán đồng nói.
“ Còn cho rằng “Đắc Vận Quyền Trang” sẽ là người thắng cuộc, không ngờ được ngay cả trận chung kết cũng không thể vào nổi.” Người đeo kiếng thất vọng nói.
“ Ha ha……. Đúng vậy, lần này thật sự là ngoài dự đoán rồi, Đắc Vận Quyền Trang là đại biểu của Lý gia phải không?”
“ Không ngờ năm nay Lý gia lại phái một con gà yếu nhớt như thế ra đấu, tiếc là ta đã quá coi trọng rồi.”
“ Quá coi trọng không chỉ có một mình ông đâu, tóm lại lần này Lý gia mất hết mặt mũi rồi, nhưng bọn họ cũng không có bị thâm hụt gì, đóng vai trò là bên chủ xị thì bản thân đã kiếm được một mớ rồi.”
Trần Dật Hào ngồi trên hàng ghế sau lưng bọn họ luôn lẳng lặng mà nghe.
Keng! Tiếng chuông thi đấu vang lên, cuộc so tài lại tiếp tục, quyền thủ bên Lam nghỉ ngơi xong vẫn không thể chiếm được ưu thế, bị đánh đến không còn gom được chút sức nào.
Tên đeo kiếng ngồi trên ghế VIP huy tay nói: “Được rồi, trận này không cần xem nữa, thua chắc rồi.”
Tên mập mạp cười cười an ủi: “Bỏ đi bỏ đi, ngày mai là chung kết, mau nhanh đi xem thử bên nào có khả năng thắng cao hơn thôi, nghe nói có một tuyển thủ đến từ Thái Lan khí thế rất tốt, đã tiến vào chung kết rồi, tôi chuẩn bị đặt cược rồi đó…….”
“ Vậy sao?”
Lúc này, di động trong túi của Trần Dật Hào rung lên, y rời khỏi chỗ ngồi, đi ra bên ngoài nhà thi đấu. Trên màn hình biểu thị, là Trần Kiến Lâm gọi đến, Trần Dật Hào tiếp máy: “A lô? Ba? Có chuyện gì?”
“ Dật Hào, cuộc đấu sao rồi? Bên nào thắng?”
“ Còn chưa đấu xong, nhưng mà bên Lý gia đó không có nhiều khả năng thắng rồi.”
“ Nga nga! Vậy sao? Quá tốt rồi! Vậy thì Hacha có hy vọng rồi!”
“ Ông đừng vui mừng sớm như vậy, chỉ là lần này Lý gia quý kém mà thôi, những tuyển thủ khác không phải tất cả đều là đèn thiếu dầu đâu (ý chỉ yếu kém).”Trần Dật Hào lãnh tĩnh nói.
“ Ai! Bất kể nói thế nào, lần này chúng ta cũng phải một trận thành danh! Rất nhiều người cá Hacha thắng rồi!”
“ Nga? Hiện tại tỉ lệ cá là bao nhiêu?”
“ Một vs ba rồi, hôm trước vẫn còn là một vs mười, ta thấy ngày mai sẽ còn thay đổi.”(Ta không rành về thể loại cá cược, nhưng nếu các bạn có từng thấy qua chắc sẽ hiểu khúc này mà đúng không)
Trong nhà đấu truyền ra tiếng hoan hô rầm trời, người chủ trì tuyên bố bên Đỏ thắng, Trần Dật Hào nói với Trần Kiến Lâm: “Lý gia đã thua rồi, tôi chuẩn bị trở lại rồi.”
“ Được được, ta đi qua xem Hacha thử……..”
Trần Dật Hào ngắt điện thoại, bước chân vô cùng nhẹ nhõm đi ra khỏi nhà thi đấu, một vài tên mặt tây trang thẳng thóm đang đi về phía y, khi đi ngang qua trước mặt Trần Dật Hào liền nhìn thấy Lý Dục Hào!
“ Di? Trần tiên sinh, phải đi rồi sao?”Lý Dục Hào nở nụ cười với y.
“ Đúng vậy, Lý tiên sinh bây giờ mới đến sao?” Đối diện với tên thủ phạm đã phá hoại hôn nhân của mình, trong lòng Trần Dật Hào rất muốn đem hắn đi thiên đao vạn xẻo, nhưng trên mặt vẫn lãnh tĩnh cười đáp lời.
“ Đúng vậy, cuộc đấu đã có kết quả rồi sao?”
“ Có rồi, Lý tiên sinh vẫn là nên tự mình đi xem đi.”Trần Dật Hào hảo tâm nói, trong lòng thì nghĩ lần này hắn có tức chết hay không? Bản thân là người được chú ý nhất lại thua khó xem như thế.
“ Không cần đâu.”Lý Dục Hàokhông thèm để ý cười nói: “Dù sao bên nào thua, đối với tôi mà nói đều không có khác biệt.”
“ Vậy sao?” Hắn đã biết tuyển thủ của hắn thua rồi sao, mới cố ý giả trang như không thèm để ý? Trần Dật Hào suy nghĩ.
“ Trần tiên sinh, so với cái này…….. tôi có một chuyện khác muốn nói cùng với cậu một lát.”Lý Dục Hào mang dụng ý khác nói.
“ Xin hỏi là chuyện gì?”
“ Ở đây nói chuyện không tiện, hay là vào trong nói đi?”
“ Không cần đâu.”Trần Dật Hào lập tức cự tuyệt, tên gia hỏa này trưng ra gương mặt tươi cười như hổ báo, y không thể không đề phòng, nhưng mà y cũng dự liệu được đối phương cũng sẽ không có cái chuyện gì tốt để nói với mình, nên tìm một cớ nói: “Tôi còn có chuyện gấp phải đi vội, nếu không thì để lần sau nói đi…….”
“ Nếu như Trần tiên sinh đang gấp, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi vậy.”Lý Dục Hàokhông thể đơn giản để y đi như thế. “Theo như tôi được biết, tuyển thủ mà quý tập đoàn tài trợ đã vào chung kết rồi? Trước hết chúc mừng cậu.”
“ Cảm ơn Lý tiên sinh quan tâm.”
“ Đối thủ của hắn ta là người thắng lợi hôm nay phải không? Không biết Trần tiên sinh xem trọng bên nào hơn?”Lý Dục Hào trước hết tung ra một câu hỏi thăm dò.
Tên gia hỏa này, trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thuốc gì? Trần Dật Hào tay đôi đáp ứng có lệ: “Không thể nói rõ, thực lực của đôi bên đều tương đương, phải đợi đến lúc thi đấu thì mới có thể biết được kết quả.”
“ Nhưng mà….. tôi lại xem trọng người thắng cuộc hôm nay hơn, Hứa Nghiêm của câu lạc bộ quyền anh Trương gia.”Lý Dục Hào ngừng một lát, nói: “Bởi vì ngay cả vương bài của chúng tôi cũng bị hắn đánh bại.”
Trần Dật Hàokhông khách khí cười: “Đây cũng không đại biểu là hắn có năng lực đánh bại Hacha.”
“ Nga? Nói như vậy, Trần tiên sinh đối với Hacha vẫn tương đối giữ vững lòng tin sao?”Lý Dục Hào dường như đã nắm được cơ hội nói.
“ Nếu đã tài trợ cho hắn ra đấu, đương nhiên là phải tin tưởng thực lực của hắn.”Trần Dật Hào cũng không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp nói.
“ Vậy thì được.”Lý Dục Hào gật đầu: “Nếu như chúng ta hai bên đều nhìn trúng tuyển hai thủ đấu chung kết đối đầu, vậy thì chúng ta cũng cược một trận đi?”
Trần Dật Hào nhíu mày, tên gia hỏa này đột nhiên đề xuất ra yêu cầu này, chắc chắn là không có chuyện gì tốt, Lý Dục Hào thấy y không trả lời, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất có lòng tin là mình sẽ thắng đó, chỉ là không biết Trần tiên sinh có dám đáp ứng hay không thôi.”
Kế khích tướng sao? Trần Dật Hào lại không có dễ dàng dính bẫy như thế.
“Nếu tôi muốn đáp ứng, thì không phải là do dám hay không, mà là xem thử có cần thiết hay không.”Y mỉa mai trả lời.
“ Cậu nhất định sẽ cảm thấy rất cần thiết…….”Lý Dục Hào quay sang nháy mắt với một trợ thủ cạnh bên, người đó lập tức lấy một tập hồ sơ từ trong bao công văn ra, Lý Dục Hào nhận lấy, mở ra cho Trần Dật Hào xem.
“ Đây là hợp đồng cho thuê của tầng đỉnh của quảng trường Thiên Thành, chỗ này hiện tại đã là sở hữu của tôi rồi.” Hắn nhẹ nói, tinh thần của Trần Dật Hàokhông có biến hóa gì, cũng rất biết nhẫn nhịn a…….. Lý Dục Hào trong lòng nhẹ cười.
“ Vậy thì thật sự phải chúc mừng Lý tiên sinh rồi.”Trần Dật Hàokhông xem ra gì cười đáp, đối phương là đang khoe khoang với y, y mới không thèm lộ ra phản ứng mà hắn mong đợi.
“ Tôi đang dự định dùng để mở câu lạc bộ đêm, Trần tiên sinh cảm thấy có thích hợp không?”
“ Kinh nghiệm kinh doanh câu lạc bộ đêm của Lý tiên sinh còn phong phú hơn tôi, không cần phải thỉnh giáo ý kiến của tôi đâu nhỉ?”
“ Không, những câu lạc bộ đêm dưới tay của tôi không có cái nào có thể so sánh được với Tinh Hà truyền thuyết của cậu.”Lý Dục Hào khiêm tốn nói.
Trần Dật Hào nhíu mi nhìn hắn, dường như đang hỏi: Vậy thì thế nào?
“ Thật ra…… tôi muốn đem bảng hiệu của câu lạc bộ đêm mới này cũng gọi là “Tinh Hà truyền thuyết”.”Lý Dục Hào nói ra một câu này tựa như đang nói đùa.
Trần Dật Hào nhìn chăm chăm vào hắn, tên gia hỏa này là ngốc thật hay là giả ngốc đây. Trần Dật Hào lạnh lùng nhắc nhở: “Thật xin lỗi, Logo đó chúng tôi đã đăng ký rồi.”
“ Tôi biết chứ.”Lý Dục Hào cười nói: “Nhưng tôi thật sự rất muốn dùng bảng hiệu đó của các cậu.”
Trần Dật Hào lẳng lặng đợi hắn nói tiếp.
“ Cho nên, điều tôi muốn nói chính là, lần này cá cược, đó là Logo “Tinh Hà truyền thuyết” này.”Lý Dục Hào thản nhiên phun ra một câu, cuối cùng thành công khiến cho Trần Dật Hào lộ ra ánh mắt phẫn nộ.
Trong đại sảnh buổi tiệc tiếng người náo nhiệt, hơn mười chiếc bàn tròn lớn đều đã ngồi đầy người. Phía vách tường trên đài chủ tịch dán một chữ “Thọ” rất lớn màu vàng, ở hai bên là đồ án hình hạc tiên và cây tùng.
Một ông lão đầu bóng lưỡng ngồi ở giữa đài chủ tịch, ông mặc một chiếc áo kiểu Đường màu xanh ngọc, mặt mũi hồng hào, tinh thần phấn chấn. Người đàn ông trung niên đứng ở sau lưng ông cũng bận trên người áo kiểu Đường, sắc mặt ông đạm nhiên, hai con ngươi sắc bén lướt nhìn một lượt tất cả những tân khách. Một hàng người đứng thẳng ở trước mặt ông lão, tuần tự tiến lên để chúc mừng và tặng quà.
“ Tạ lão, chúc ngài sinh thần vui vẻ, thân thể tráng kiện, năm sau so với năm trước càng nhiều tinh thần hơn! Đây là một chút tâm ý của Hợp Nghĩa Đoàn chúng tôi, xin ngài đừng chê bai!” Một tên đàn ông mập mạp dâng lên một cây bàn đào được điêu khắc từ ngọc thạch.
“ Không đâu không đâu, cảm ơn, cảm ơn nha.” Ông lão vui đến cười ha ha, một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cạnh ông tiếp lấy lễ vật, đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Tên đàn ông mập mạp lùi xuống, người phía sau lập tức tiến lên, cũng nói mấy lời chúc mừng này nọ, sau đó là dâng lễ vật.
Người trước mặt đi rồi, thì phía sau có một thanh niên làn da ngăm đen đang định bước lên, người đàn ông trung niên đứng sau ông lão đột nhiên lại gần ông lão nói:
“Ba, thiếu gia của “Lý gia” đến rồi!”
Thanh niên muốn tặng lễ quay đầu lại nhìn, thì liền thấy một người con trai anh tuấn khí phách được một đám vệ sĩ vây xung quanh đang đi đến. Người đàn ông trung niên vốn đang đứng trên đài lập tức nhanh chóng bước xuống nghênh tiếp, ngay cả ông lão Tạ kia vẫn luôn ngồi nãy giờ cũng đứng lên.
“ Nhị thiếu, hoan nghênh hoan nghênh.” Tạ Lương chủ động mở lời.
Lý Dục Hào đạm nhạt cười, ưu nhã bắt tay ông, khách sáo nói: “Cáo lỗi, tôi đến trễ rồi.”
“Không sao, cũng chưa bắt đầu mà. Đến, tôi mang ngài đến gặp gia phụ.” Tạ Lương dẫn hắn đến trước mặt Tạ lão, một hàng khách mời vẫn còn đứng đó bị để qua một bên, thanh niên đáng lẽ đã đến lượt kia lạnh lùng nhìn Lý Dục Hào.
“Tạ bá bá, chúc ngài sinh thần vui vẻ.” Lý Dục Hào hơi hơi cuối đầu với lão Tạ, hắn lấy hộp lễ vật trong tay của vệ sĩ, lễ phép dùng hai tay dâng lên, người trung niên nãy giờ vẫn không có biểu tình gì lúc này ở cạnh bên cười phụ họa:
“Nhị thiếukhông cần phải khách khí như thế đâu, đến ăn bữa cơm là được rồi, còn mang theo lễ vật làm chi, thật là…….”
Lão Tạ vừa nói cảm tạ vừa tự tay nhận lấy lễ vật, trên mặt cũng cười tươi rói.
Lý Dục Hào dâng tặng lễ vật xong, Tạ Lương lập tức đưa hắn đến ngồi ở vị trí chủ vị trên đài, còn tự mình ngồi cạnh, lúc này, hàng người mới tiếp tục tiến lên, người thanh niên dâng lễ vật cho lão Tạ.
“Tạ gia gia, chúc ngài sinh thần vui vẻ, phú thọ an khang.”
“Đa tạ, đa tạ rồi…..” Lão Tạ vẫn ngồi, không ngừng gật đầu mỉm cười.
“Tạ gia gia, gia phụ gần đây bận việc, không thể tự mình đến tham dự thọ yến của ngài, xin ngài tha thứ.”
“Không cần lo không cần lo……..cha của cậu là……” Trừ những nhân vật to lớn, thì lão Tạ căn bản là không hề nhận ra được những người khách này là từ đâu đến, người thanh niên này đương nhiên là thuộc loại sau.
“Gia phụ là Đông Giang bang Trần Kiến Lâm.”
“Nga……nga!” Lão Tạ nghĩ mất một lát, cuối cùng nhớ ra được thân phận của đối phương, ông không khỏi kinh ngạc: “Nha? Thì ra cậu là tiểu thiếu gia của Đông Giang bang a? Đều đã lớn thế này rồi sao? Cậu tên là gì?”
“Tạ gia gia, con tên là “Trần Dật Hào”.”
“ Ai…….thời gian trôi qua thật nhanh a, năm đó bác của cậu là huynh đệ tốt vào sinh ra tử với ta, chúng ta phải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, cũng là do bác của cậu may mắn a……..” Chuyện xưa tràn về, ông lão không khỏi cảm thán: “Bác của cậu là một người chân chính có thể làm nên đại sự, đáng tiếc là qua đời quá sớm, nếu không thì Đông Giang bang của các cậu khẳng định là không chỉ dừng lại ở quy mô hiện tại như bây giờ…….”
“ Ân, gia phụ cũng thường xuyên nói với con về chuyện của bác và Tạ gia gia.”
“ Vậy sao? Ha ha……cha của cậu nói với cậu những gì?” Lão Tạ nói chuyện đến quên hết mọi thứ, nam tử đứng bên cạnh ông không thể không lại tiến lại gần nói: “Lão gia, phía sau còn có rất nhiều tân khách đang đợi đó…..”
“ Nga?” Lão Tạ lúc này mới chú ý đến, ông vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện với vị hậu sinh vãn bối này, thế là phân phó: “Đợi lát nữa sắp xếp cho vị tiểu thiếu gia này đến ngồi ở bên cạnh tôi đi.”
“ Được ạ, lão gia.”
Trần Dật Hào bị đưa lên ngồi ở trên đài chủ tịch, vừa đúng vị trí cách hai ghế so với Lý Dục Hào.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, mọi người đều không ăn được mấy miếng đã bắt đầu kính rượu lẫn nhau. Lý Dục Hào là đầu lĩnh lớn nhất ở đây, ngay cả chủ nhà còn phải lấy lòng hắn. Mà đương nhiên một ngườikhông có thế lực gì nhất như Trần Dật Hào, thì trừ lão Tạ ra, những người khác căn bản không để ý đến cậu.
Kính rượu hết một vòng xong, mọi người ngồi xuống tiếp tục ăn uống, lão Tạ đối với Trần Dật Hào vẫn còn tương đương chiếu cố, cố công kêu lên: “Dật Hào, ăn nhiều một chút đi.”
Dật Hào và “Dục Hào” phát âm khá giống nhau, Lý Dục Hào đột nhiên ngẩng đầu lên. Tạ Lương lập tức chú ý thấy, phát hiện xưng hô của phụ thân mình khiến cho khách quý nhầm lẫn, ông hạ thấp giọng quở trách phụ thân: “Ba, ngươi gọi ai vậy?”
“ A?” Lão Tạ kinh ngạc, vỗ vai của Trần Dật Hào nói: “Ta đang gọi Dật Hào a.”
Lý Dục Hào nhướng mày lên, thú vị nhìn nghía Trần Dật Hào, đối phương cũng không cam lòng chịu thua nhìn lại hắn, Lý Dục Hào cẩn thận đánh giá người con trai trước mắt.
Niên kỷ cỡ hơn hai mươi, làn da ngăm đen tráng kiện, đường nét rõ ràng, mày đậm mắt to, là một người con trai có thể xem là anh tuấn, nhưng mà điều khiến Lý Dục Hào cảm thấy hứng thú, là đôi con ngươi sáng lấp lánh của y____
Mười lăm năm không gặp, tiểu tử này đối với bản thân hắn vẫn như cũ tràn đầy địch ý, cái loại ánh mắt bất phục tùng này một chút cũng không đổi, chỉ là không biết đối phương có phải cũng giống như mình không, vẫn luôn nhớ đến chuyện xảy ra lúc nhỏ.
Lý Dục Hào cười cười, chủ động đứng dậy, đưa tay về phía đối phương: “Chào cậu, tôi là Lý Dục Hào.”
Trần Dật Hào cũng đứng lên, bắt tay hắn: “Tôi là Trần Dật Hào.”
Hai người âm thầm đấu sức, không hẹn mà cùng gia tăng lực tay, lúc bọn họ đang đấu, lão Tạ cầm ly rượu cười ha ha chen vào giữa: “Thật khéo a, tên cũng không khác gì mấy, nếu như đã có duyên như vậy, cùng uống một ly thế nào?”
Lý Dục Hào và Trần Dật Hào lúc này mới buông tay, nâng ly rượu để lão Tạ rót đầy, Lý Dục Hào kính trước: “Rất vui được quen biết cậu, Trần tiên sinh.”
“ Tôi cũng vậy, rất vui được quen biết anh.”
Hai người đều cạn ly, Trần Dật Hào đang định ngồi xuống, lại thấy Lý Dục Hào đang khách khí đưa tay ra biểu thị mời cậu ngồi trước. Bản thân sao lại không có chú ý đến lễ tiết thế này! Trần Dật Hào vội vàng đứng trở lại.
“ Anh ngồi trước đi…….”
“ Đừng khách sáo, mời ngồi.”
Hai người nhường nhau một lát, cuối cùng vẫn là Trần Dật Hào chịu không nổi, ngồi xuống trước. Lý Dục Hào trên phương diện lễ nghĩa thật sự là không chút sơ sót, so sánh với hắn, Trần Dật Hào giống như là một đứa nhỏ mới ra đời.
Trong lòng của y âm thầm hạ quyết định____ lần sau nhất định sẽ không thua hắn!
Lý Dục Hào đối với y rất có hứng thú, sau khi ngồi xuống lại tiếp tục chú ý hỏi: “Trần tiên sinh năm nay là lần đầu tiên tham gia yến thọ của Tạ bá bá phải không?”
“ Đúng vậy, trước đây đều là do gia phụ tham gia, năm nay ông bận rộn, mới để tôi thay thế đến dự tiệc.” Hắn đột nhiên làm cái gì mà bắt đầu chú ý đến mình vậy? Đây là điều mà Trần Dật Hàokhông nghĩ ra.
Đông Giang bang của bọn họ hiện tại đã như là sơn hà nhật hạ (mặt trời lặn xuống núi, không còn địa vị), trong hắc đạo đã không còn một chút địa vị gì đáng nói, hiện tại y đã báo danh rồi, nhưng mười thì có hết tám chín ngườikhông nhận ra y.Gia tộc của Lý Dục Hào lại tương phản, chính là như mặt trời giữa không trung, có cả một đám nịnh nọt tán dương. Lý Dục Hào đáng lý ra căn bản không thể đem y đặt vào mắt mới đúng.Trần Dật Hào mặc dù chí khí cao, không nguyện chịu thua, nhưng mà y cũng rất rõ ràng địa vị của mình, tuyệt đối không thể tự cao tự đại.
Lý Dục Hào cười nói: “Trần tiên sinh đang chuẩn bị chính thức tiếp nhận Đông Giang bang phải không?”
Hắn cư nhiên lại biết bang phái của y? Trần Dật Hào có hơi ngoài ý muốn. Lý Dục Hào tiếp tục nói những lời khiến y kinh ngạc: “[Tinh Hà truyền thuyết] của các cậu làm cũng không tồi đâu, tôi lúc trước cũng có đến xem qua.”
Ngay cả câu lạc bộ đêm duy nhất hiện tại có thể làm cho nhà y nở mặt được hắn cũng biết? Trần Dật Hào bắt đầu có chút cảm giác tất cả chuyện của mình đều bị nắm rõ. Y tiếp tục trấn định nói: “Cảm tạ Lý tiên sinh tán dương, chỉ là một chỗlàm ăn nhỏ mà thôi.” Nhưng mà rồi sẽ có một ngày vượt qua được cả cơ ngơi của các người! Trần Dật Hào âm thầm bổ sung thêm một câu.
“ Không có, Trần thiếu gia cũng quá khiêm tốn rồi, dựa theo năng lực kinh doanh của các cậu, có thể khiến đó trở thành câu lạc bộ đêm đệ nhất của thành phố này cũng không phải là không có khả năng, tôi cũng có thể nhắm được như vậy.”Lý Dục Hào tiếp tục nói mấy lời dễ nghe, nhưng Trần Dật Hào lại không có chút xíu vui lòng nào. Bị kẻ địch nhìn thấu được thực lực của mình, một chút cũng không đáng để cao hứng, y chỉ có thể trưng ra nụ cười: “Lý tiên sinh quá khen rồi.”
Y đưa ly rượu lên: “Lý tiên sinh, kính anh một ly, tôi cũng chúc cơ ngơi của anh ngày càng lớn.”
“ Cảm ơn, cậu cũng vậy nha.”Lý Dục Hào cũng nâng ly.
Canh! Âm thanh thanh thúy của hai ly rượu chạm vào nhau, trong lòng của Trần Dật Hào hình thành một đạo âm thanh kiên quyết: Tôi nhất định sẽ vượt qua anh! Đợi đó mà xem!
Cánh cửa gỗ mở ra, ông quản gia cung kính đứng ở trước cửa nghênh tiếp.
“ Thiếu gia, ngài trở về rồi.”
“ Tôi về rồi.”Trần Dật Hào gật đầu, cởi áo khoác tây trang ra giao lại cho quản gia, hỏi: “Ba tôi trở về chưa?”
“Ách….. lão gia ông ấy……” Quản gia lời nói ấp úng.
“ Còn chưa trở về sao?”Trần Dật Hào nhăn mày.
“ Không phải, đã trở về rồi…….”
“ Ông ấy đang ở đâu?”
“ Lão gia đang….. đang……” Quản gia úp úp mở mở, Trần Dật Hào lập tức phản ứng được, y nhanh chóng chạy qua người quản gia, bước dài lao lên lầu hai.
Trong phòng sách ở lầu hai, dưới ánh đèn tường vàng nhạt, một bóng người lén lút đang quỳ trước chiếc két sắt ở vách tường, đầu đầy mồ hôi đang bấm mấy cái nút trên cửa két sắt.
Một âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng truyền tới: “Không cần thử nữa, mật mã đã thay đổi rồi.”
Người trước két sắt bị dọa nhảy dựng lên, hoảng loạn đứng dậy.
“ Dật……. Dật Hào….. con về rồi sao?” Trên mặt Trần Kiến Lâm hiện lên một nụ cười che dấu.
Trần Dật Hào đi thẳng đến trước mặt người phụ thân so với y còn thấp hơn nửa cái đầu, trên mặt lộ ra biểu tình oán nộ: “Ba! Ông bỏ nhà đi một tháng, trở về chỉ là vì cái này thôi sao?”
Trần Kiến Lâm cầu khẩn nói: “Dật Hào, con giúp đỡ ngườiba này đi….. ba đã cùng đường rồi…..”
“ Ông tự mình tính đi, đây đã là lần thứ mấy rồi?!”Trần Dật Hào càng tức giận thêm, Trần Kiến Lâm còn chưa có trả lời, y đã tự mình nói ra đáp án: “Lần thứ hai mươi ba!”
“ Dật Hào, ta…… ta bảo đảm sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu…….”
“ Bảo đảm của ông không đáng một đồng nào!”
“ Dật Hào! Con giúp ta đi, con không thể cứ như vậy mà nhìn người ba này chết chứ? Ba là người thân duy nhất của con, con sao lại có thể thấy chết không cứu?”
“ Là do ông tự tìm lấy!”Trần Dật Hào gầm lại.
“ Ta biết là sai lầm của ta…..” Trần Kiện Lâm lộ ra bộ mặt vô lại: “Nhưng mà sai thì đã sai rồi, con cũng nên giúp ba lần cuối cùng đi!”
“ Lần trước khi đưa cho ông hai mươi vạn ông cũng nói là lần cuối cùng! Kết quả thì sao? Còn chưa có đến hai tháng, ông lại thêm một lần “cuối cùng” nữa!”Trần Dật Hào cười lạnh: “Hai mươi vạn mua được hai tháng an phận của ông, lần này thì sao? Bao nhiêu tiền?”
Trần Kiến Lâm nuốt nuốt nước miếng: “Ba….. ba……”
“ Ba? Ba mươi vạn?”
Trần Kiến Lâm lắc đầu: “Ba trăm vạn….”
“ Ba trăm vạn?!” Trước mắt Trần Dật Hào đen đi, gần như xém chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ, y cố gắng chống đỡ hỏi: “Ông cá cược cái gì vậy?! Sao lại có thể thua nhiều như thế!”
“ Cúp Châu Âu a….. Italia đó, ta nghĩ lần này một hơi thắng được, thì có thể trả lại tất cả tiền trước đây cho con đó, nhưng có thế nào cũng không nghĩ được là sẽ thua…..”
“ Ông đều đã thua hơn cả trăm lần rồi! Còn nói cái gì mà không nghĩ đến sẽ thua!” Bản thân y sao lại có loại phụ thân này vậy?! Trần Dật Hào thật sự chưa từng hỏi qua ông trời. “Trước đây bác thường xuyên nói với ông những gì? Cá cược tất thua! Ông đều đã là người năm mươi tuổi rồi! Sao lại một chút cũng không có trưởng thành vậy!”
“ Ta biết, ta biết ta vô dụng……” Trần Kiến Lâm nhanh chóng bày ra bộ dáng tủi hổ. “Ta đã biết sai rồi, ta sẽ không dám nữa….. Dật Hào, con nhanh giúp ba nghĩ cách đi……”
Trần Dật Hàokhông còn hơi sức rên một tiếng mệt mỏi rồi đến trước két sắt, bíp bíp bíp bấm số mật mã, cửa két mở ra, y lấy một sấp tiền và mấy cuốn sổ tiết kiệm bên trong ném vào trong tay của Trần Kiến Lâm, Trần Kiến Lâm vội vàng cầm lấy tính toán, sự vui mừng trên mặt ông dần dần tiêu thất, thất vọng nói: “Tổng cộng chỉ mới có hai mươi lăm vạn, còn lâu mới đủ a…..”
“ Ông cũng biết còn lâu mới đủ sao? Nhà của chúng ta là mở một câu lạc bộ đêm, không phải là mở mỏ vàng đâu!”Trần Dật Hào gầm lên đến mức ông không dám ngẩng đầu lên nữa.
“ Nhưng mà…… chúng ta chắc vẫn còn những tài sản khác chứ?
“ Đúng a, vốn dĩ là có, nhưng đều đã bị ông thua sạch rồi.” Khẩu khí Trần Dật Hào càng thêm lạnh.
“ Không phải chứ…….chắc là vẫn còn đi….” Trần Kiến Hào thử thăm dò.
“ Có sao? Ở đâu? Ông nói tôi nghe đi.”Trần Dật Hào lạnh lùng nói.
“ Một…….Dật Hào…….một chút thế này chỉ đủ trả lợi tức thôi, con không thể nghĩ một biện pháp nào sao…….”
“ Biện pháp tôi không nghĩ ra, ông có bản lĩnh thì ông tự nghĩ đi.”Trần Dật Hào khoanh tay nói.
“ Chính là….. chính là có thể đem chiếc xe hay là căn nhà đi thế chấp…….” Lời này ông vừa nói ra, lập tức bị tiếng gầm của Trần Dật Hào cắt đứt.
“ Ông điên rồi! Đây là căn nhà mà ông nội để lại cho chúng ta! Ông có nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“ Vậy…….. trước cứ lấy câu lạc bộ đi thế chấp…..”
“ Đem thế chấp câu lạc bộ rồi, ông bảo chúng ta ăn không khí sao!”
“ Cái này cũng không được cái kia cũng không được, vậy phải làm thế nào!”
“ Làm thế nào? Ôm món nợ đó đi chết đi!”Trần Dật Hào đi về phía cánh cửa, giận dỗi mắng: “Muốn nhảy xuống biển hay đi treo cổ? Tự mình chọn đi!”
“ Dật Hào____ đừng đối xử với ba như vậy a____” Trần Kiến Lâm đuổi theo bước chân của y chạy ra. “Chỗ duy nhất ba có thể dựa vào chỉ có mình con thôi____”
Trần Dật Hào phút chốc quay đầu, Trần Kiến Lâm biết con trai của mình dễ mềm lòng, lời y vừa nói lúc nãy chỉ là do tức giận thôi, y nhất định sẽ không thể nào bỏ mặc mình được.
“ Dật Hào, ba xin thề, lần này thật sự là lần cuối cùng đó, con tin tưởng ba lần này nữa đi…….” Trần Kiện Lâm cố gắng khẩn cầu.
Trần Dật Hào trừng mắt nhìn ông nửa ngày, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này có thời hạn bao lâu?”
Đây là biểu thị cho y đã nhượng bộ, Trần Kiến Lâm lập tức hai mắt phát sáng, vội nói: “Còn có ba tháng nữa……”
Trần Dật Hào nghĩ một lát, nói: “Tôi sẽ tạm thời cố gắng giúp đỡ ông một lần.”
“ Quá tốt rồi! Dật Hào, ba biết con sẽ không thể bỏ mặc ba mà……”
“ Ông đừng có đắc ý sớm như thế.”Trần Dật Hào cắt lời: “Trong ba tháng này, ông an thận chờ trong nhà cho tôi, nếu như còn dám đi cá cược, cho dù chỉ thua có mấy trăm đồng, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ! Ông cứ đợi đó tôi sẽ tự tay giao ông cho bọn cho vay nặng lãi đó!”
Trần Kiến Lâm gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng đáp lời: “Ta sẽ không vậy nữa…….”
Lúc này, quản gia đã từ dưới lầu đi lên thò đầu vào.
“ Thiếu gia…..”
“ Có chuyện gì?”
“Chu tiểu thư gọi điện đến, ngài có muốn nghe không?”
“ Được rồi, tôi đến liền.”Trần Dật Hàokhông quên dặn dò phụ thân: “Nhớ kỹ những chuyện ông đã đáp ứng với tôi.”
“ Ân, ta nhất định sẽ nhớ rõ.” Trần Kiến Lâm gật đầu.
Trần Dật Hào lại trừng mắt nhìn ông một lúc, cuối cùng quay người rời đi.
Lý Dục Hàongẩng đầu lên từ máy tính xách tay, thản nhiên nhìn trợ lý đang tràn đầy thần sắc quỷ dị kia.
“Bị đoạt đi rồi sao?” Trong khẩu khí của hắn không có hung hãn gì, thậm chí còn mang theo một chút mềm nhẹ, lại khiến cho vị trợ lý nhiều năm kinh nghiệm làm việc phong phú, tuổi tác đã qua bốn mươi đó càng cuối đầu xuống thật thấp.
“ Thật sự rất xin lỗi……”
“ Vị trí của quảng trường Thiên Thành rất tốt, người lưu thông lại nhiều, hơn nữa đa phần là mục tiêu tiêu phí của chúng ta, tôi nghĩ điều này anh cũng biết rất rõ đi.”Lý Dục Hào bình đạm nói.
“ Đúng….. thật sự xin lỗi….”
“ Tôi nhớ nửa năm trước đã bảo các anh đi nói chuyện rồi mà.” Hai bàn tay của Lý Dục Hào đan vào nhau, tao nhã hơi nghểnh cằm lên, nói: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi hay viện cớ gì cả, nguyên nhân thất bại đâu?”
Trợ lý chỉ có thể báo cáo theo sự thật: “Nghe những người tại đó mở tiệm nói, vốn dĩ hiệp ước với chúng ta đã gần như ký kết xong rồi, nhưng lại bị “Tinh Hà truyền thuyết” kia đi trước một bước, dùng gấp ba giá tiền để thuê.”
“Tinh Hà truyền thuyết, Đông Giang bang?”
“ Đúng vậy…….”
“ Bọn họ chuẩn bị mở thêm chi nhánh?”
“ Đúng vậy, tuần sau đã bắt đầu trang hoàng rồi, chuẩn bị một tháng sau sẽ khai trương.”
Ngón tay của Lý Dục Hào nhẹ nhàng gõ trên bàn phím.
“ Nếu như tôi không có nhớ sai, câu lạc bộ đêm của chúng ta tháng trước cũng bị Ngân Hà truyền thuyết giành đi một nhóm khách?” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói đến một chuyện mà vốn dĩ nên làm cho người ta tức giận.
“ Đúng vậy…….” Thanh âm của trợ lý càng lúc càng nhỏ.
“ Đây chắc không phải là ngẫu nhiên đi?”Lý Dục Hàokhôngbiểu hiện rõ thái độ cười cười, thấp giọng nói: “Vị Trần tiểu đệ đệ đó, xem ra kiên quyết phải đánh bại tôi.”
“Ách?” Trợ lý kinh ngạc, không hiểu được hắn đang nói cái gì. Lý Dục Hào ấn số trên phím điện thoại nội bộ trên bàn, dặn dò thư kí:“ Tôi muốn xem tư liệu kỹ càng của vị thiếu bang chủ Đông Giang bang.”
Âm thanh ổn trọng của thư kí trả lời: “Được ạ, xin ngài đợi một chút.”
Lý Dục Hào nói với trợ lý: “Anh đi xuống trước đi.”
“ Vâng.” Trợ lý hơi cuối người chào, lễ mạo đi xuống.
Mười phút sau, nam thư kí của Lý Dục Hào mang một phần tư liệu toàn diện không bỏ sót điểm nào gửi đến máy tính của Lý Dục Hào.
Lý Dục Hào mặc dù vẫn luôn nhớ rõ Trần Dật Hào, nhưng mà trong quá khứ suốt mười lăm năm cũng chưa từng nghĩ đến việc điều tra những chuyện của đối phương. Lúc nhỏ hắn vẫn luôn cảm thấy được bản thân hắn sẽ có một ngày phải đối đầu với Trần Dật Hào, nhưng thế lực của Đông Giang bang mỗi ngày đều thu nhỏ lại, từ lúc trước gần như đã có thể uy hiếp đến Lý gia của bọn họ, hiện tại đã trở thành một tiểu bang phái hạng ba ngay cả tư cách xách giày cho bọn họ cũng không có, Trần Dật Hào cho đến bây giờ cũng chỉ là một tiểu tốt vô danh. Cho nên Lý Dục Hào sớm đã không còn cho rằng Trần Dật Hào sẽ là đối thủ của mình nữa, nhưng mà hiện nay xem ra, vẫn không thể quá vội vàng định luận được rồi.
Mở duyệt tập tin chi tiết, trên tư liệu hiển thị, Đông Giang bang là do ông nội và bác của Trần Dật Hào sáng lập, chỉ là cả hai người đều liên tiếp qua đời hơn mười năm trước, sau đó là do phụ thân Trần Kiến Lâm của Trần Dật Hào tiếp quản. Trần Kiến Lâm lại mê cờ bạc và vô năng, sản nghiệp dưới tay của Đông Giang bang từ năm năm trước đã bắt đầu thiếu hụt, chỗ duy nhất có thể miễn cưỡng duy trì chỉ còn có câu lạc bộ đêm Tinh Hà truyền thuyết. Trần Dật Hào hai năm trước tiếp quản sự vụ bang phái, mới bắt đầu có chút khởi sắc, nhưng tốc độ phát triển cũng không nhanh, nguyên nhân chủ yếu cũng là do bệnh nghiện cờ bạc của người cha Trần Kiến Lâm. Hai năm gần đây, Trần Dật Hào trước sau đã thay Trần Kiến Lâm hoàn trả mấy món nợ bài bạc gần một ngàn vạn, mà tất cả thu nhập của Tinh Hà truyền thuyết trong một năm đổ lại cũng chỉ có hơn sáu trăm vạn, có thể coi là thu vào không đủ chi.
Nếu đã như vậy, Trần Dật Hào đó lại lấy đâu ra tiền vốn để giành nơi nhắm đến của mình? Hắn tiếp tục nhìn xuống____ Chu Hiểu Lôi, con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Kim Hồng, mẹ cô là bạn thân thiết với người mẹ quá cố của Trần Dật Hào, Trần Dật Hào và Chu Hiểu Lôi đã quen biết từ nhỏ, sau đó trở thành bạn học trung học, nảy sinh tình ý với nhau, quyến luyến hơn bốn năm, nửa năm trước đính hôn. Phụ thân của Chu Hiểu Lôi khá là tán thưởng năng lực của Trần Dật Hào, đã nhiều lần lấy danh nghĩa của bản thân để cho y vay tiền, hơn nữa còn nhập cổ phần vào câu lạc bộ Tinh Hà truyền thuyết.
Thì ra là có nhạc phụ giàu có làm chỗ dựa vững chắc, khó trách Trần Dật Hào có đủ gan để so tài với mình, Lý Dục Hào mở tư liệu hình ảnh của Chu Hiểu Lôi, trên màn hình hiện ra một tấm ảnh bán thân.
Làn da trắng nõn, đôi mắt tròn to, Chu Hiểu Lôi có thể xem là một cô gái thanh tú, Lý Dục Hào trầm ngâm nhìn kỹ tấm ảnh, khóe môi câu lên một nụ cười lãnh khốc.
Bang bang bang! Pháo hoa chúc mừng hóa thành những đám mây rực rỡ trên không trung.
Chiếc du thuyền xa hoa màu trắng trôi xuôi theo gió, từ từ tiến tới trước trên mặt biển xanh thẳm, trong đại sảnh yến hội của du thuyền vang lên từ trận vỗ tay náo nhiệt, một người đàn ông trung niên đầu tóc hoa râm, khí độ nho nhã tiến lên bục đọc diễn văn.
“ Cảm tạ chư vị tân khách đã đến tham gia nghi thức động thuyền của chiếc du thuyền “Hải Thần Hào”, Hải Thần Hào là một thành phố hoan lạc trên biển, là nơi tụ hội lại để giải trí, vui chơi, nghỉ ngơi, tin rằng mọi người ở nơi đây đều có thể trải qua một ngày đặc sắc khó quên, phía dưới xin mời một vài vị khách quý đặc biệt lên bục cắt băng khánh thành cho chúng ta!”
Nhóm khách quý bước lên bục trong tràn pháo tay, người đọc diễn văn bắt tay một lượt với bọn họ, nói những lời cảm tạ lễ mạo.
Trần Dật Hào đứng dưới bục vừa lúc thì vỗ tay lúc thì không, vừa trầm mặc nhìn chằm chằm vào tên con trai cao lớn đang đứng chính giữa.Lý Dục Hào cắt đứt giải băng hoa cầu rực rỡ, rồi mỉm cười gật đầu biểu ý đến mọi người xung quanh, ánh mắt của hắn và Trần Dật Hào đang đứng trong đám ngườikhông hẹn mà gặp, khéo môi hắn nhếch lên, cười vô cùng sáng lạn, phản ứng của đối phương lại lạnh lùng liếc lại hắn một cái.
“ Dật Hào……” Chu Hiểu Lôi đứng bên cạnh Trần Dật Hàonhẹ nhàng kéo tay áo của y.
“ Sao vậy?”Trần Dật Hào đem lực chú ý quay về trên người vị hôn thê.
“ Chỗ này hơi chán, đưa em đi ra ngoài đi dạo có được không?” Chu Hiểu Lôi dùng bàn tay nhỏ trắng như tuyết quạt gió.
“ Đợi lát nữa sẽ có yến hội, đợi thêm một lát đi.”Trần Dật Hào muốn nắm lấy cơ hội này, để kết giao với một vài vị phú hào nổi danh.
Chu Hiểu Lôi không thông cảm hỏi: “Cái yến hội này có ý nghĩ gì sao?”
“ Tân khách hôm nay đều là các nhân vật lớn, kết giao nhiều với bọn họ luôn có ích mà.”Trần Dật Hào kiên nhẫn giải thích cho cô.
“ Cái gì đây…… người ta chỉ là muốn đến chơi với anh mà.” Chu Hiểu Lôi oán trách, cô còn cho rằng đi theo Trần Dật Hào đến du thuyền này là để giải tỏa vui chơi, không ngờ là đối phương lại luôn mang bộ dáng đi bàn công việc.
“ Xin lỗi, đợi trễ thêm một chút lại……”Trần Dật Hào đang nói, một vị khách đã chủ động đi đến chào hỏi với y.
“ Xin lỗi, xin hỏi anh có phải là Trần tiên sinh của tập đoàn Đông Giang không?”
“ Đúng vậy, xin chào.”Trần Dật Hào vội bắt tay với gã.
“ Xin chào, tôi là chủ quản của nghiệp vụ bất động sản Kim Thành.” Tên đó tự giới thiệu mình.
“ Rất vui được quen biết anh.”Trần Dật Hào lập tức bắt đầu nói chuyện với gã, Chu Hiểu Lôi vẫn còn đang khoác một cách tay ngọc của mình qua khuỷu tay y hoàn toàn bị bỏ sang một bên, cô bất mãn chu chu cái môi nhỏ nhắn, quay mặt sang một bên.
Cô không hề nghĩ đến sẽ nhìn thấy, một tên con trai đứng ở một chỗ không xa đang chăm chú mình vào mình____ chính là Lý Dục Hào vừa rồi đã lên bục cắt băng khánh thành.
Bị một người con trai anh tuấn như thế nhìn chằm chằm, Chu Hiểu Lôi nhất thời tim đập thình thịch, cô đỏ mặt dời ánh mắt đi, qua một lúc sau, lại len lén trộm nhìn đối phương.
Lý Dục Hào đã không còn nhìn cô nữa, mà đang tán gẫu với một người khác. Chu Hiểu Lôi thất vọng quay mặt đi, lấy ly rượu đặt trên bàn cạnh bên uống mấy ngụm.
Trần Dật Hào đã bỏ tay cô ra, bởi vì y đang bận trao đổi danh thiếp với vị chủ quản bất động sản Kim Thành. Thật là không biết săn sóc! Chu Hiểu Lôi tràn đầy oán trách liếc nhìn y một cái, lại không thể nhịn được mà lén nhìn về phía Lý Dục Hào, không ngờ được đối phương lại đang dùng một ánh mắt ái muội nhìn cô.
Ánh mắt của Lý Dục Hào giống như đang mê hoặc người vậy, Chu Hiểu Lôi bị hắn nhìn đến toàn thân nóng lên, trước ngực lại càng cảm thấy nóng bức. Lý Dục Hào thản nhiên cười, chỉ về phương hướng bên ngoài đại sảnh yến hội, sau đó liền rời đi.
Chu Hiểu Lôi hiểu rõ ý tứ của hắn, yết hầu cô khô nóng, nuốt nuốt ngụm nước miếng, len lén nhìn Trần Dật Hào vẫn còn đang tán dóc với người khác.“ Dật Hào……” Chu Hiểu Lôi chuẩn bị tâm lý mở miệng.
“ Ân?”Trần Dật Hàokhông chút để tâm ứng phó một tiếng.
“ Em muốn tự đi ra ngoài hít thở một lát.”
“Ách? Nga…….”Trần Dật Hào cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô một cái, gật đầu.
Chu Hiểu Lôi vốn dĩ còn sợ y sẽ hoài nghi lập tức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái vui vẻ bước đi, nhanh chóng hướng ra ngoài.