"Hạ nhi, con sắp xong chưa hả? Muộn giờ đến nơi rồi!" Mẹ An đeo tạp dề, tay cầm chiếc muôi khuây khuấy nồi canh, nói lớn lên tầng trên. An Minh Hạ đang vội vàng cất đồ vào túi xách, trang điểm nhẹ qua rồi chải lại mái tóc dài màu nâu trầm của mình. Cô nghe tiếng mẹ vọng từ dưới nhà lên mà thở hắt ra một hơi "Vâng con biết rồi ạ!"
Lục đục ôm túi đồ đi xuống, An Minh Hạ nhanh tay cầm lấy chiếc bánh mì sandwich đã làm sẵn trên bàn rồi chạy ra ngoài. Mẹ An giật mình, nói với đằng sau "Hạ nhi...Hạ nhi...nhớ phải đi đường cẩn thận đấy" nghe tiếng cửa đóng mà bà thở dài, con với cái, không lo không được mà.
Lúc này ở studio chụp ảnh, An Minh Hạ đến vừa kịp lúc mọi người đang đợi xe. Một chàng trai trong số đó thấy cô liền mỉm cười "Minh Hạ đến rồi sao? Anh còn tưởng em không đi cơ" nhìn thấy chàng trai, gương mặt cô thoáng chút hồng, cô cúi đầu nói nhỏ "Sao mà em không đi được, hiếm lắm mới có dịp được mời miễn phí mà"
- Hừ, mọi người nên nhớ công tôi đấy nhé! Nếu tôi không chơi trúng thưởng thì sao có chuyến du lịch miễn phí này cho cả công ty! - Người sáng lập Studio là một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Vâng, chúng tôi biết rồi ạ! - Mọi người đồng thanh.
- Này tiểu Hạ, cậu lấy giấy lau mồ hôi đi - Cô gái tên Tiểu Anh lấy khăn giấy ướt từ túi áo ra đưa cho cô - May mà cậu đến kịp lúc đấy, còn 5 phút nữa là xe đến rồi.
- Ukm...mình cảm ơn, xin lỗi mọi người nha! Tối qua em bận chỉnh lại cái máy ảnh - An Minh Hạ xoa xoa mái tóc, hối lỗi nói.
- Chưa muộn mà, em đừng lo - Chàng trai ban nãy tên Tiêu Vũ dịu dàng nói
- Vâng... - Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu, cố gắng che đi sự nhộn nhạo trong lòng.
"Xe đến rồi, đi thôi mọi người ơi!!!" Ông chủ Studio làm người tiên phong, hét lớn. Mọi người đồng thanh "Yeah" một tiếng rồi theo nhau lên chiếc xe khách tiến thẳng đến sân bay quốc tế.
Nói là trúng thưởng miễn phí nhưng thực chất mỗi người vẫn phải chi ra một số tiền để thanh toán. Và đến lúc ra sân bay, làm thủ tục mua vé, mọi người mới biết được điều này.
- Ông chủ à, chuyện này là sao? Tôi tưởng miễn phí? - Anh trợ lý nhăn mặt nói.
- Ai biết được! - Ông chủ không vui nhíu mày - Bây giờ các cô các cậu, ai muốn về thì về đi còn ai muốn đi tiếp thì chịu bỏ tiền ra nào...
Mọi người nhìn nhau, đành dứt lòng mà bỏ tiền túi ra, chi một ít trong tiền vé. Địa điểm mọi người đi tới là Hy Lạp, một đất nước đầy huyền bí nhưng vẫn nổi bật và thu hút khách du lịch ở khoản quang cảnh. Chuyến đi 3 ngày 2 đêm được khởi hành với sự đông đủ của các thành viên trong studio.
"Tách" "đẹp lắm!" tiếng chụp ảnh lách tách vang lên, bước xuống sân bay mà ai cũng phải trầm trồ khen ngợi. Hy Lạp là nơi lần đầu tiên họ được đi, không khỏi nổi lên tính tò mò và phấn khích.
- Tiêu học trưởng, anh có muốn đi qua đó mua đồ không? - An Minh Hạ rụt rè đi về phía Tiêu Vũ, nhỏ giọng hỏi, ánh mắt cô hướng về phía phiên chợ nhỏ đằng xa.
- Được thôi! - Tiêu Vũ mỉm cười
Cô vui vẻ, sánh vai cùng anh đi về nơi phiên chợ vắng vẻ. Tiểu Anh cùng một vài cô gái đứng lấp ló sau chiếc cột lớn.
- Yes, hay lắm! Có vẻ như tiểu Hạ đã dũng cảm hơn nhiều - Một cô gái vỗ tay nói.
- Phải đấy, rất có tiến bộ!
- Bọn mình nên đi theo hai người đấy không? - Tiểu Anh có chút lo lắng hỏi.
- Cậu tính làm kì đà cản mũi sao? Nghĩ nghĩ dùm đi... - Cô gái khác giơ tay cốc đầu cô - Với lại, có Tiêu học trưởng rồi, cậu không phải lo lắng đâu.
- Ukm... - Tiểu Anh thở dài.
Tại phiên chợ, dọc con đường với hai bên là các sạp hàng đơn sơ. Khung cảnh vắng vẻ, ngoài những người bán hàng trầm lặng ngồi trông thì người mua hàng chỉ có lác đác vài người. Đa số là khách du lịch còn đâu người bản xứ lúc ẩn lúc hiện.
- Tiểu Hạ, anh thấy cái vòng này rất hợp với em, em đeo thử đi! - Tiêu Vũ đến một sạp hàng bán trang sức, lấy lên chiếc vòng tay bằng đá nhỏ màu trắng sáng trông rất đẹp mắt.
- Wow... - An Minh Hạ đi đến, thử đeo vào tay, cô càng nhìn càng thấy thuận mắt, cười nói - Đẹp thật đấy!
- Nếu em thích thì anh mua tặng em
- Dạ thôi không cần đâu, anh tư vấn giúp em là được rồi, để em tự mua...
- Minh Hạ khách sáo với anh quá nhỉ?
- Em...
- Haha thôi không trêu em nữa, để anh mua tặng em rồi chút nữa xem có gì hay thì em lại mua tặng anh, coi như là quà du lịch đi! Đằng nào cũng chỉ còn mai với ngày kia nữa thôi! - Anh nháy mắt nói
- Thế thì...em xin nhận ạ! - Cô cười nói, trong lòng đang muốn hét thật lớn vì mừng.
Sau khi thanh toán xong chiếc vòng đá thì hai người tiếp tục đi qua một vài gian hàng nhỏ bán đồ lưu niệm. Cuối cùng An Minh Hạ chọn được một chiếc vòng cổ có treo hình kim tự tháp nhỏ nhỏ cho Tiêu Vũ. Anh cũng rất vui vẻ đón nhận, hai người đi một lúc rồi về chỗ khách sạn nghỉ ngơi.
Đến tối muộn, mọi người sau khi tổ chức một bữa tiệc mừng mới chịu đi ngủ. Còn mỗi An Minh Hạ, cô thường có thói quen thức khuya vì tính chất công việc. Cầm theo chiếc máy ảnh bên người, cô men theo khách sạn, ra đến bờ sông nhỏ gần đó. Lấy máy ảnh chụp vài kiểu cảnh đêm ở Hy Lạp
Đang chụp hăng say thì bỗng nhiên cô nghe được tiếng sột soạt của lá cây rồi tiếng bước chân. An Minh Hạ vốn có tính tò mò, cô liền cẩn thận đi theo tiếng động đó. Đi dần dần cũng vào đến một chỗ bờ tường, cô núp sau thân cây, hé đôi mắt ra nhìn.
Có hai dáng người đàn ông cao lớn, đang nói chuyện to nhỏ với nhau. Cô nghe loáng thoáng được vài từ "Đặt bom" "Giết người" "Mệnh lệnh" nhưng cũng đủ làm An Minh Hạ run rẩy. Bọn họ là xã hội đen sao trời? Không được, cô phải trốn đi thôi.
Vừa mới bước đi thì cô sơ suất dẫm phải một cành cây dưới đất. Tiếng "soạt" vang lên làm hai người kia chú ý. Một người lạnh lùng nói "Ai đấy!?" An Minh Hạ sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chết cô rồi.
Lục đục ôm túi đồ đi xuống, An Minh Hạ nhanh tay cầm lấy chiếc bánh mì sandwich đã làm sẵn trên bàn rồi chạy ra ngoài. Mẹ An giật mình, nói với đằng sau "Hạ nhi...Hạ nhi...nhớ phải đi đường cẩn thận đấy" nghe tiếng cửa đóng mà bà thở dài, con với cái, không lo không được mà.
Lúc này ở studio chụp ảnh, An Minh Hạ đến vừa kịp lúc mọi người đang đợi xe. Một chàng trai trong số đó thấy cô liền mỉm cười "Minh Hạ đến rồi sao? Anh còn tưởng em không đi cơ" nhìn thấy chàng trai, gương mặt cô thoáng chút hồng, cô cúi đầu nói nhỏ "Sao mà em không đi được, hiếm lắm mới có dịp được mời miễn phí mà"
- Hừ, mọi người nên nhớ công tôi đấy nhé! Nếu tôi không chơi trúng thưởng thì sao có chuyến du lịch miễn phí này cho cả công ty! - Người sáng lập Studio là một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Vâng, chúng tôi biết rồi ạ! - Mọi người đồng thanh.
- Này tiểu Hạ, cậu lấy giấy lau mồ hôi đi - Cô gái tên Tiểu Anh lấy khăn giấy ướt từ túi áo ra đưa cho cô - May mà cậu đến kịp lúc đấy, còn 5 phút nữa là xe đến rồi.
- Ukm...mình cảm ơn, xin lỗi mọi người nha! Tối qua em bận chỉnh lại cái máy ảnh - An Minh Hạ xoa xoa mái tóc, hối lỗi nói.
- Chưa muộn mà, em đừng lo - Chàng trai ban nãy tên Tiêu Vũ dịu dàng nói
- Vâng... - Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu, cố gắng che đi sự nhộn nhạo trong lòng.
"Xe đến rồi, đi thôi mọi người ơi!!!" Ông chủ Studio làm người tiên phong, hét lớn. Mọi người đồng thanh "Yeah" một tiếng rồi theo nhau lên chiếc xe khách tiến thẳng đến sân bay quốc tế.
Nói là trúng thưởng miễn phí nhưng thực chất mỗi người vẫn phải chi ra một số tiền để thanh toán. Và đến lúc ra sân bay, làm thủ tục mua vé, mọi người mới biết được điều này.
- Ông chủ à, chuyện này là sao? Tôi tưởng miễn phí? - Anh trợ lý nhăn mặt nói.
- Ai biết được! - Ông chủ không vui nhíu mày - Bây giờ các cô các cậu, ai muốn về thì về đi còn ai muốn đi tiếp thì chịu bỏ tiền ra nào...
Mọi người nhìn nhau, đành dứt lòng mà bỏ tiền túi ra, chi một ít trong tiền vé. Địa điểm mọi người đi tới là Hy Lạp, một đất nước đầy huyền bí nhưng vẫn nổi bật và thu hút khách du lịch ở khoản quang cảnh. Chuyến đi 3 ngày 2 đêm được khởi hành với sự đông đủ của các thành viên trong studio.
"Tách" "đẹp lắm!" tiếng chụp ảnh lách tách vang lên, bước xuống sân bay mà ai cũng phải trầm trồ khen ngợi. Hy Lạp là nơi lần đầu tiên họ được đi, không khỏi nổi lên tính tò mò và phấn khích.
- Tiêu học trưởng, anh có muốn đi qua đó mua đồ không? - An Minh Hạ rụt rè đi về phía Tiêu Vũ, nhỏ giọng hỏi, ánh mắt cô hướng về phía phiên chợ nhỏ đằng xa.
- Được thôi! - Tiêu Vũ mỉm cười
Cô vui vẻ, sánh vai cùng anh đi về nơi phiên chợ vắng vẻ. Tiểu Anh cùng một vài cô gái đứng lấp ló sau chiếc cột lớn.
- Yes, hay lắm! Có vẻ như tiểu Hạ đã dũng cảm hơn nhiều - Một cô gái vỗ tay nói.
- Phải đấy, rất có tiến bộ!
- Bọn mình nên đi theo hai người đấy không? - Tiểu Anh có chút lo lắng hỏi.
- Cậu tính làm kì đà cản mũi sao? Nghĩ nghĩ dùm đi... - Cô gái khác giơ tay cốc đầu cô - Với lại, có Tiêu học trưởng rồi, cậu không phải lo lắng đâu.
- Ukm... - Tiểu Anh thở dài.
Tại phiên chợ, dọc con đường với hai bên là các sạp hàng đơn sơ. Khung cảnh vắng vẻ, ngoài những người bán hàng trầm lặng ngồi trông thì người mua hàng chỉ có lác đác vài người. Đa số là khách du lịch còn đâu người bản xứ lúc ẩn lúc hiện.
- Tiểu Hạ, anh thấy cái vòng này rất hợp với em, em đeo thử đi! - Tiêu Vũ đến một sạp hàng bán trang sức, lấy lên chiếc vòng tay bằng đá nhỏ màu trắng sáng trông rất đẹp mắt.
- Wow... - An Minh Hạ đi đến, thử đeo vào tay, cô càng nhìn càng thấy thuận mắt, cười nói - Đẹp thật đấy!
- Nếu em thích thì anh mua tặng em
- Dạ thôi không cần đâu, anh tư vấn giúp em là được rồi, để em tự mua...
- Minh Hạ khách sáo với anh quá nhỉ?
- Em...
- Haha thôi không trêu em nữa, để anh mua tặng em rồi chút nữa xem có gì hay thì em lại mua tặng anh, coi như là quà du lịch đi! Đằng nào cũng chỉ còn mai với ngày kia nữa thôi! - Anh nháy mắt nói
- Thế thì...em xin nhận ạ! - Cô cười nói, trong lòng đang muốn hét thật lớn vì mừng.
Sau khi thanh toán xong chiếc vòng đá thì hai người tiếp tục đi qua một vài gian hàng nhỏ bán đồ lưu niệm. Cuối cùng An Minh Hạ chọn được một chiếc vòng cổ có treo hình kim tự tháp nhỏ nhỏ cho Tiêu Vũ. Anh cũng rất vui vẻ đón nhận, hai người đi một lúc rồi về chỗ khách sạn nghỉ ngơi.
Đến tối muộn, mọi người sau khi tổ chức một bữa tiệc mừng mới chịu đi ngủ. Còn mỗi An Minh Hạ, cô thường có thói quen thức khuya vì tính chất công việc. Cầm theo chiếc máy ảnh bên người, cô men theo khách sạn, ra đến bờ sông nhỏ gần đó. Lấy máy ảnh chụp vài kiểu cảnh đêm ở Hy Lạp
Đang chụp hăng say thì bỗng nhiên cô nghe được tiếng sột soạt của lá cây rồi tiếng bước chân. An Minh Hạ vốn có tính tò mò, cô liền cẩn thận đi theo tiếng động đó. Đi dần dần cũng vào đến một chỗ bờ tường, cô núp sau thân cây, hé đôi mắt ra nhìn.
Có hai dáng người đàn ông cao lớn, đang nói chuyện to nhỏ với nhau. Cô nghe loáng thoáng được vài từ "Đặt bom" "Giết người" "Mệnh lệnh" nhưng cũng đủ làm An Minh Hạ run rẩy. Bọn họ là xã hội đen sao trời? Không được, cô phải trốn đi thôi.
Vừa mới bước đi thì cô sơ suất dẫm phải một cành cây dưới đất. Tiếng "soạt" vang lên làm hai người kia chú ý. Một người lạnh lùng nói "Ai đấy!?" An Minh Hạ sợ hãi nhắm chặt mắt lại, chết cô rồi.