Sáng hôm sau, An Minh Hạ cùng mọi người trong đoàn đi tham quan quang cảnh xung quanh và cùng chụp lại để làm thành một album ảnh rồi gửi cho tòa soạn báo. Tiểu Anh đi bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô mà nhíu mày hỏi "Hôm qua cậu ngủ không ngon sao?"
- uh...không hiểu sao mình cứ trằn trọc mãi, 2 giờ sáng mới nhắm mắt ngủ được...
- Chắc cậu lạ chỗ nhỉ?
- Ukm...
- Hay cậu ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, để tớ đi nói với mọi người
- Không cần đâu, tớ đi được mà, không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng ở Hy Lạp thế này được!
- Haha cũng đúng, nhưng mà nếu mệt quá thì phải bảo tớ đấy nhé!
- Ukm...cảm ơn cậu, tiểu Anh!
An Minh Hạ mỉm cười nói, chỉ là trong lòng cô có chút bất an. Cứ nghĩ đến cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của hai người đàn ông hôm qua mà cô không thể yên lòng được. Dù chỉ mới nghe thoáng qua nhưng cô vẫn chắc chắn đó là một kế hoạch giết người. Còn có cả bom nữa cơ mà...nghĩ đến đây cả người An Minh Hạ liền rùng mình.
Cô có nên báo cảnh sát không? Vụ này liên quan đến tính mạng của một con người đó! Nên? không nên? Nên? Không nên? Với lại còn cả bức ảnh kia nữa, qua bóng dáng thì có thể nói đấy là một người đàn ông, mặt cô có thể đã bị hắn nhìn thấy, trong đêm tối như thế mà còn xuất hiện xung quanh thì nói không dính líu đến hai người kia là không chắc.
"Minh Hạ...Minh Hạ!" Tiêu Vũ thấy cô cứ đứng đó, sắc mái tái nhợt dần mà lên tiếng gọi. An Minh Hạ giật mình, cười gượng "Em...em đi đây ạ!" Tiêu Vũ lo lắng hỏi "Em sao vậy? Từ tối qua cứ lạ lạ sao á, có chuyện gì rồi phải không?" cô lắc đầu, nhân lúc anh chuẩn bị hỏi nữa thì cô vội chạy đi, bám lấy tiểu Anh mà lên xe khách.
Tiêu Vũ nhíu mày, cô bé này lạ thật! Anh không phải muốn truy hỏi cô cho rõ ràng nhưng cô thay đổi nhanh quá khiến anh bất ngờ. Hơn nữa, Tiêu Vũ anh luôn dành một loại tình cảm đặc biệt dành cho An Minh Hạ - cô gái đàn em lớp dưới của anh thời còn học đại học.
"Minh Hạ, selfie cùng đi!" Tiểu Anh cùng vài cô gái kéo An Minh Hạ đang ngẩn người kia ra chỗ cầu đứng. Mấy cô gái selfie cùng nhau vài tấm rồi lại di chuyển đến địa điểm khác. Mệt nhất vẫn là cánh đàn ông, vốn không có hứng selfie mà chủ yếu đi vì công việc nên nhìn cảnh này, họ chỉ biết thở dài.
Chiếc xe khách đi qua chỗ bờ sông gần khách sạn tối hôm qua. An Minh Hạ nhìn lại chỗ mình đứng chụp kia, sao cô vẫn luôn có cảm giác gì đó lạ lạ nhỉ? Cố gắng không để mình bận tâm đến những chuyện đó nữa, An Minh Hạ quay ra nói chuyện cùng tiểu Anh.
- Nhanh ra chỗ kia chụp đi! - Tiểu Anh nói với cô
- Để tớ đi lấy cái mũ trên xe đã, cậu ra đó trước đi! - Vừa bước xuống xe, nắng vàng khô nóng đã rọi xuống khiến An Minh Hạ khó chịu.
- Ukm
Lấy xong chiếc mũ trên xe, cô bước xuống, nhìn xung quanh một hồi, thấy đám Tiểu Anh đang chụp ảnh liền chạy lại. Bất chợt cô đụng phải một người, An Minh Hạ lúng túng ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông mặc đồ bản xứ, khăn quấn hết gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hung dữ nhìn cô. Cô giật mình, cúi đầu liên tục nói xin lỗi nhưng người kia dường như chẳng thèm tính chuyện với cô. Hắn ta rời đi ngay, hình như rất vội vã.
An Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô vuốt vuốt ngực, bỗng thấy trên mặt đất có thứ gì đó phát sáng. Cô cúi người xuống nhặt lên, một sợi dây chuyền có mặt đá khá kì quái, màu đỏ ruby nổi bật, phát sáng dưới ánh nắng vàng.
Cô quay đầu nhìn lại, không thấy người đàn ông kia nữa. An Minh Hạ nắm chặt chiếc dây chuyền trong tay, cô cất vào túi áo. Thôi thì cứ tạm giữ đã rồi sẽ gửi trả người ta sau.
******************
Tại một căn biệt thự lớn, xây theo phong cách cổ điển của Châu Âu.
"Sợi dây chuyền đâu!?" tiếng nói trầm thấp lạnh đến thấu xương vang lên khắp căn phòng lớn. Người đàn ông mặc đồ bản xứ, chiếc khăn quấn ban nãy đã cởi bỏ. Gương mặt hung tợn lại đầy sợ hãi, hắn liên tục cúi gập đầu trước người đàn ông ngồi trên ghế da kia.
- Bang chủ! Tôi...tôi bị người khác đụng vào, có lẽ lúc đấy sợi dây chuyền đã rơi rồi! Tôi xin lỗi...thật sự tôi không biết ạ!
- Người đụng vào ngươi là ai?
- Tôi...tôi không biết ạ! - Hắn run rẩy nói, như nhớ lại được gì hắn liền nói - Nhưng...nhưng đó là một...một cô gái ạ, dáng người tầm mét 6, mái tóc nâu trâmd dài ngang lưng, qua ngoại hình có thể là người Châu Á ạ!
- Ta đang nghĩ...sao một thứ quan trọng như vậy mà ngươi cũng có thể đánh rơi được nhỉ? - Người đàn ông kia sờ cằm, nói như tự hỏi bản thân.
- Bang chủ, tôi xin lỗi...vô cùng xin lỗi ngài ạ! Tôi sẽ đi tìm sợi dây chuyền đó về ngay, chỉ cần ngài cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm được nó!
- Ngươi định tìm nó trong bao lâu? Trong khi 3 ngày nữa ta phải giao hàng rồi?
- 2...chỉ 2 ngày thôi ạ! Mong bang chủ cho tôi cơ hội, tôi...tôi xin hứa...nếu không hoàn thành được nhiệm vụ...tôi chết cũng không hối hận ạ
- Được! - người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nhếch môi nói.
Khi tên thuộc hạ rời đi, người đàn ông mới quay chiếc ghế da lại. Gương mặt tuấn mĩ phủ đầy hơi sương, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ngọn nến đang cháy dở. Qua ngoại hình mà hắn miêu tả, anh có thể đoán được ngay người trong lời hắn chính là người phụ nữ ngày hôm qua chụp phải anh. Xem ra, Hữu Cảnh anh phải đi gặp mặt cô ta một chuyến rồi.
- --------------------
Bình chọn cho tui đi huhu😭😭
- uh...không hiểu sao mình cứ trằn trọc mãi, 2 giờ sáng mới nhắm mắt ngủ được...
- Chắc cậu lạ chỗ nhỉ?
- Ukm...
- Hay cậu ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, để tớ đi nói với mọi người
- Không cần đâu, tớ đi được mà, không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng ở Hy Lạp thế này được!
- Haha cũng đúng, nhưng mà nếu mệt quá thì phải bảo tớ đấy nhé!
- Ukm...cảm ơn cậu, tiểu Anh!
An Minh Hạ mỉm cười nói, chỉ là trong lòng cô có chút bất an. Cứ nghĩ đến cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của hai người đàn ông hôm qua mà cô không thể yên lòng được. Dù chỉ mới nghe thoáng qua nhưng cô vẫn chắc chắn đó là một kế hoạch giết người. Còn có cả bom nữa cơ mà...nghĩ đến đây cả người An Minh Hạ liền rùng mình.
Cô có nên báo cảnh sát không? Vụ này liên quan đến tính mạng của một con người đó! Nên? không nên? Nên? Không nên? Với lại còn cả bức ảnh kia nữa, qua bóng dáng thì có thể nói đấy là một người đàn ông, mặt cô có thể đã bị hắn nhìn thấy, trong đêm tối như thế mà còn xuất hiện xung quanh thì nói không dính líu đến hai người kia là không chắc.
"Minh Hạ...Minh Hạ!" Tiêu Vũ thấy cô cứ đứng đó, sắc mái tái nhợt dần mà lên tiếng gọi. An Minh Hạ giật mình, cười gượng "Em...em đi đây ạ!" Tiêu Vũ lo lắng hỏi "Em sao vậy? Từ tối qua cứ lạ lạ sao á, có chuyện gì rồi phải không?" cô lắc đầu, nhân lúc anh chuẩn bị hỏi nữa thì cô vội chạy đi, bám lấy tiểu Anh mà lên xe khách.
Tiêu Vũ nhíu mày, cô bé này lạ thật! Anh không phải muốn truy hỏi cô cho rõ ràng nhưng cô thay đổi nhanh quá khiến anh bất ngờ. Hơn nữa, Tiêu Vũ anh luôn dành một loại tình cảm đặc biệt dành cho An Minh Hạ - cô gái đàn em lớp dưới của anh thời còn học đại học.
"Minh Hạ, selfie cùng đi!" Tiểu Anh cùng vài cô gái kéo An Minh Hạ đang ngẩn người kia ra chỗ cầu đứng. Mấy cô gái selfie cùng nhau vài tấm rồi lại di chuyển đến địa điểm khác. Mệt nhất vẫn là cánh đàn ông, vốn không có hứng selfie mà chủ yếu đi vì công việc nên nhìn cảnh này, họ chỉ biết thở dài.
Chiếc xe khách đi qua chỗ bờ sông gần khách sạn tối hôm qua. An Minh Hạ nhìn lại chỗ mình đứng chụp kia, sao cô vẫn luôn có cảm giác gì đó lạ lạ nhỉ? Cố gắng không để mình bận tâm đến những chuyện đó nữa, An Minh Hạ quay ra nói chuyện cùng tiểu Anh.
- Nhanh ra chỗ kia chụp đi! - Tiểu Anh nói với cô
- Để tớ đi lấy cái mũ trên xe đã, cậu ra đó trước đi! - Vừa bước xuống xe, nắng vàng khô nóng đã rọi xuống khiến An Minh Hạ khó chịu.
- Ukm
Lấy xong chiếc mũ trên xe, cô bước xuống, nhìn xung quanh một hồi, thấy đám Tiểu Anh đang chụp ảnh liền chạy lại. Bất chợt cô đụng phải một người, An Minh Hạ lúng túng ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông mặc đồ bản xứ, khăn quấn hết gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hung dữ nhìn cô. Cô giật mình, cúi đầu liên tục nói xin lỗi nhưng người kia dường như chẳng thèm tính chuyện với cô. Hắn ta rời đi ngay, hình như rất vội vã.
An Minh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô vuốt vuốt ngực, bỗng thấy trên mặt đất có thứ gì đó phát sáng. Cô cúi người xuống nhặt lên, một sợi dây chuyền có mặt đá khá kì quái, màu đỏ ruby nổi bật, phát sáng dưới ánh nắng vàng.
Cô quay đầu nhìn lại, không thấy người đàn ông kia nữa. An Minh Hạ nắm chặt chiếc dây chuyền trong tay, cô cất vào túi áo. Thôi thì cứ tạm giữ đã rồi sẽ gửi trả người ta sau.
******************
Tại một căn biệt thự lớn, xây theo phong cách cổ điển của Châu Âu.
"Sợi dây chuyền đâu!?" tiếng nói trầm thấp lạnh đến thấu xương vang lên khắp căn phòng lớn. Người đàn ông mặc đồ bản xứ, chiếc khăn quấn ban nãy đã cởi bỏ. Gương mặt hung tợn lại đầy sợ hãi, hắn liên tục cúi gập đầu trước người đàn ông ngồi trên ghế da kia.
- Bang chủ! Tôi...tôi bị người khác đụng vào, có lẽ lúc đấy sợi dây chuyền đã rơi rồi! Tôi xin lỗi...thật sự tôi không biết ạ!
- Người đụng vào ngươi là ai?
- Tôi...tôi không biết ạ! - Hắn run rẩy nói, như nhớ lại được gì hắn liền nói - Nhưng...nhưng đó là một...một cô gái ạ, dáng người tầm mét 6, mái tóc nâu trâmd dài ngang lưng, qua ngoại hình có thể là người Châu Á ạ!
- Ta đang nghĩ...sao một thứ quan trọng như vậy mà ngươi cũng có thể đánh rơi được nhỉ? - Người đàn ông kia sờ cằm, nói như tự hỏi bản thân.
- Bang chủ, tôi xin lỗi...vô cùng xin lỗi ngài ạ! Tôi sẽ đi tìm sợi dây chuyền đó về ngay, chỉ cần ngài cho tôi thời gian, tôi sẽ tìm được nó!
- Ngươi định tìm nó trong bao lâu? Trong khi 3 ngày nữa ta phải giao hàng rồi?
- 2...chỉ 2 ngày thôi ạ! Mong bang chủ cho tôi cơ hội, tôi...tôi xin hứa...nếu không hoàn thành được nhiệm vụ...tôi chết cũng không hối hận ạ
- Được! - người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nhếch môi nói.
Khi tên thuộc hạ rời đi, người đàn ông mới quay chiếc ghế da lại. Gương mặt tuấn mĩ phủ đầy hơi sương, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ngọn nến đang cháy dở. Qua ngoại hình mà hắn miêu tả, anh có thể đoán được ngay người trong lời hắn chính là người phụ nữ ngày hôm qua chụp phải anh. Xem ra, Hữu Cảnh anh phải đi gặp mặt cô ta một chuyến rồi.
- --------------------
Bình chọn cho tui đi huhu😭😭