Không lâu sau, Cận Tư và Joe cùng bước vào. Trên tay Cận Tư mang theo một chiếc lọ bằng thủy tinh đựng dung dịch nước màu đỏ trong suốt. Còn Joe thì mang theo một chiếc khay đựng có kim tiêm và một vài chiếc kim nhỏ. Hai người đặt đồ lên chiếc bàn nhỏ để bên cạnh Hữu Cảnh. Anh cầm lọ thuốc lên lắc lắc vài cái "Thiên tài có khác, vẻ đẹp của nó thật khiến cho người ta phải trầm trồ!" Cận Tư mỉm cười "Thế mới xứng với tác dụng của nó" Hữu Cảnh đưa lọ thuốc cho Joe "Lôi một tên ra thử!"
Đám thuộc hạ của Sở Hiệu nghe vậy liền đồng loạt dập đầu xuống "Hữu bang chủ tha mạng!" thà chết dưới dao, súng hoặc phương thức khác chứ chết dưới thuốc độc của Cận Tư thì họ rất sợ. Ai cũng biết Cận Tư là một thiên tài trong ngành y học thế giới nhưng hắn sống rất ẩn dật. Hắn phục vụ cho cả hắc đạo và bạch đạo nhưng muốn được hắn phục vụ không hề dễ dàng. Trong giới hắc đạo, những người chết vì thuốc của hắn sẽ phải chịu một cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng, chỉ muốn chết thật nhanh nhưng không thể. Đó là điểm chung khi nhắc đến thuốc độc của Cận Tư.
Một tên trong số đó bị lôi ra, hắn giãy dụa, lắc đầu nguầy nguậy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm. Joe bơm chất lỏng vào kim tiêm, rồi nhắm ngay cổ hắn tiêm vào. Tiêm xong, Joe và hai tên thuộc hạ mới giữ hắn từ từ lui ra. Trước mặt tất cả mọi người dần hiện lên một khung cảnh kinh hoàng. Người đàn ông to khỏe nằm vật vã dưới sàn, hai mắt trợn lớn, cả người tím tái. Vài phút sau, hắn hét lên một tiếng, da thịt nhăn nheo co lại thành bộ xương, máu không ngừng trào ra ở mắt mũi và miệng. Đến khi thành một vũng máu lớn, thân thể hắn mới ngừng chuyển động. Chết mở mắt dưới dạng bộ xương trông rất ghê rợn.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi của đám thuộc hạ Sở Hiệu. Bọn họ run rẩy không ngừng, vẫn cầu xin tha tội với mong muốn có thể tránh được. Hữu Cảnh xem một màn này, không khỏi hài lòng vỗ tay "Tốt lắm! Tôi rất thích! Sở bang chủ, ông thấy sao?" Sở Hiệu im lặng nãy giờ, lòng ông ta đã thoáng sự kinh hãi nhưng ngoài vẫn bình thản nói "Tốt, thật không hổ danh bác sĩ thiên tài! Tôi rất mong chờ..."
- Sở Hiệu, ông đã có một thời lừng lẫy trong giới hắc đạo, bộ không muốn nói lời gì sao? - Hữu Cảnh nhướn mày hỏi.
- Hahaha, chết thì chết thôi! Đằng nào cũng chả thoát được... - Sở Hiệu bật cười - Hữu Cảnh à, không phủ nhận tài năng của cậu! Chết dưới tay cậu, Sở Hiệu này coi như cũng cam tâm.
- Mãi mới nghe được câu lọt tai...tốt thôi! Tôi sẽ giúp ông ghi danh
- Được, cảm ơn cậu!
*******************
Trong một quán cafe
"Sao hai hôm nay không thấy anh Tiêu Vũ đi làm vậy nhỉ? Bình thường cũng không thấy xuất hiện luôn" An Minh Hạ ngậm ống hút uống sinh tố, trầm ngâm nói. Tiểu Anh thở dài "Chẳng biết nữa, tớ thấy ông chủ bảo anh ấy xin nghỉ vì nhà có việc nhưng có vẻ không phải thế" An Minh Hạ gật đầu, Tiêu Vũ bắt đầu mất tích sau vụ bắt cóc kia vậy cô có nên hỏi Cảnh không nhỉ? Anh ấy có thể biết gì đó chăng?
- Minh Hạ!
- Hửm?
- Tớ thấy cậu khác lắm à nha...
- Khác gì?
- Giống người đang yêu
"Phụt" An Minh Hạ giật mình đến sặc cả nước. Cô vội lấy khăn giấy lau bãi nước trên bàn. Hành động càng thêm lúng túng khi Tiểu Anh cứ chống cằm cười cười nhìn mình "Haha, mình nói đúng rồi đúng không? Minh Hạ nhà chúng ta đang yêu" dễ phát hiện thế ư? An Minh Hạ lườm cô bạn thân "Uh đúng rồi!" Tiểu Anh bất ngờ, cuối cùng cũng chịu yêu rồi "Ai vậy? Ai vậy? Là anh Tiêu Vũ sao? Hay anh chàng nào khác?"
- Người khác!
- Wow, tớ thấy trước giờ cậu thích mỗi anh Tiêu Vũ, sao lại thành thích người khác rồi?
- Uh thì...tương lai ai biết được đúng không?
- Anh ấy là người thế nào vậy? Tớ từng gặp chưa? Hai người quen nhau thế nào? Yêu bao lâu? Ai tỏ tình? Sao lại thích?
- Cậu hỏi từ từ thôi tớ mới trả lời được chứ! - An Minh Hạ buồn cười nói, chả nhẽ bảo gặp rồi, chính là cái người bắt cậu rồi thôi miên cậu để cậu quên đi ở trung tâm thương mại đấy.
- Rồi rồi, cậu nói đi!
- Anh ấy là người lạnh lùng, ít nói nhưng lại biết quan tâm, chăm sóc người khác! Đôi khi rất trẻ con, dịu dàng và đáng yêu...
- Haha coi kìa! Ánh mắt lung linh dễ sợ.. - Tiểu Anh cười nói - Ra là người trong nóng ngoài lạnh! Loại này cũng được bọn con gái ưa chuộng lắm, cậu phải cẩn thận đấy!
- Tất nhiên!
- Mà cậu tỏ tình trước à?
- Ơ...sao cậu biết?
- Riêng với loại này thì phải tỏ tình trước
- Vậy sao?
- Khi nào cho bạn gặp nhé! Người con trai khiến cậu chịu từ bỏ Tiêu Vũ mà yêu chắc hẳn phải rất đặc biệt!
- Được! - Cô mỉm cười, ông trùm hắc đạo đương nhiên phải đặc biệt rồi! Nhưng tất nhiên cô sẽ không để lộ ra, nếu Tiểu Anh mà biết thì đương nhiên bố mẹ sẽ biết. Tình yêu của cô chắc chắn sẽ bị ngăn cấm mất.
An Minh Hạ thở hắt ra, nhìn ra phía ngoài cửa kính. Trời đã về chiều rồi, không biết anh đã về chưa? Hiện giờ cô rất muốn gặp anh, được ôm anh vào lòng. Bởi sau cái ôm đó, cô sẽ có thêm động lực mà cố gắng.
Đám thuộc hạ của Sở Hiệu nghe vậy liền đồng loạt dập đầu xuống "Hữu bang chủ tha mạng!" thà chết dưới dao, súng hoặc phương thức khác chứ chết dưới thuốc độc của Cận Tư thì họ rất sợ. Ai cũng biết Cận Tư là một thiên tài trong ngành y học thế giới nhưng hắn sống rất ẩn dật. Hắn phục vụ cho cả hắc đạo và bạch đạo nhưng muốn được hắn phục vụ không hề dễ dàng. Trong giới hắc đạo, những người chết vì thuốc của hắn sẽ phải chịu một cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng, chỉ muốn chết thật nhanh nhưng không thể. Đó là điểm chung khi nhắc đến thuốc độc của Cận Tư.
Một tên trong số đó bị lôi ra, hắn giãy dụa, lắc đầu nguầy nguậy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm. Joe bơm chất lỏng vào kim tiêm, rồi nhắm ngay cổ hắn tiêm vào. Tiêm xong, Joe và hai tên thuộc hạ mới giữ hắn từ từ lui ra. Trước mặt tất cả mọi người dần hiện lên một khung cảnh kinh hoàng. Người đàn ông to khỏe nằm vật vã dưới sàn, hai mắt trợn lớn, cả người tím tái. Vài phút sau, hắn hét lên một tiếng, da thịt nhăn nheo co lại thành bộ xương, máu không ngừng trào ra ở mắt mũi và miệng. Đến khi thành một vũng máu lớn, thân thể hắn mới ngừng chuyển động. Chết mở mắt dưới dạng bộ xương trông rất ghê rợn.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi của đám thuộc hạ Sở Hiệu. Bọn họ run rẩy không ngừng, vẫn cầu xin tha tội với mong muốn có thể tránh được. Hữu Cảnh xem một màn này, không khỏi hài lòng vỗ tay "Tốt lắm! Tôi rất thích! Sở bang chủ, ông thấy sao?" Sở Hiệu im lặng nãy giờ, lòng ông ta đã thoáng sự kinh hãi nhưng ngoài vẫn bình thản nói "Tốt, thật không hổ danh bác sĩ thiên tài! Tôi rất mong chờ..."
- Sở Hiệu, ông đã có một thời lừng lẫy trong giới hắc đạo, bộ không muốn nói lời gì sao? - Hữu Cảnh nhướn mày hỏi.
- Hahaha, chết thì chết thôi! Đằng nào cũng chả thoát được... - Sở Hiệu bật cười - Hữu Cảnh à, không phủ nhận tài năng của cậu! Chết dưới tay cậu, Sở Hiệu này coi như cũng cam tâm.
- Mãi mới nghe được câu lọt tai...tốt thôi! Tôi sẽ giúp ông ghi danh
- Được, cảm ơn cậu!
*******************
Trong một quán cafe
"Sao hai hôm nay không thấy anh Tiêu Vũ đi làm vậy nhỉ? Bình thường cũng không thấy xuất hiện luôn" An Minh Hạ ngậm ống hút uống sinh tố, trầm ngâm nói. Tiểu Anh thở dài "Chẳng biết nữa, tớ thấy ông chủ bảo anh ấy xin nghỉ vì nhà có việc nhưng có vẻ không phải thế" An Minh Hạ gật đầu, Tiêu Vũ bắt đầu mất tích sau vụ bắt cóc kia vậy cô có nên hỏi Cảnh không nhỉ? Anh ấy có thể biết gì đó chăng?
- Minh Hạ!
- Hửm?
- Tớ thấy cậu khác lắm à nha...
- Khác gì?
- Giống người đang yêu
"Phụt" An Minh Hạ giật mình đến sặc cả nước. Cô vội lấy khăn giấy lau bãi nước trên bàn. Hành động càng thêm lúng túng khi Tiểu Anh cứ chống cằm cười cười nhìn mình "Haha, mình nói đúng rồi đúng không? Minh Hạ nhà chúng ta đang yêu" dễ phát hiện thế ư? An Minh Hạ lườm cô bạn thân "Uh đúng rồi!" Tiểu Anh bất ngờ, cuối cùng cũng chịu yêu rồi "Ai vậy? Ai vậy? Là anh Tiêu Vũ sao? Hay anh chàng nào khác?"
- Người khác!
- Wow, tớ thấy trước giờ cậu thích mỗi anh Tiêu Vũ, sao lại thành thích người khác rồi?
- Uh thì...tương lai ai biết được đúng không?
- Anh ấy là người thế nào vậy? Tớ từng gặp chưa? Hai người quen nhau thế nào? Yêu bao lâu? Ai tỏ tình? Sao lại thích?
- Cậu hỏi từ từ thôi tớ mới trả lời được chứ! - An Minh Hạ buồn cười nói, chả nhẽ bảo gặp rồi, chính là cái người bắt cậu rồi thôi miên cậu để cậu quên đi ở trung tâm thương mại đấy.
- Rồi rồi, cậu nói đi!
- Anh ấy là người lạnh lùng, ít nói nhưng lại biết quan tâm, chăm sóc người khác! Đôi khi rất trẻ con, dịu dàng và đáng yêu...
- Haha coi kìa! Ánh mắt lung linh dễ sợ.. - Tiểu Anh cười nói - Ra là người trong nóng ngoài lạnh! Loại này cũng được bọn con gái ưa chuộng lắm, cậu phải cẩn thận đấy!
- Tất nhiên!
- Mà cậu tỏ tình trước à?
- Ơ...sao cậu biết?
- Riêng với loại này thì phải tỏ tình trước
- Vậy sao?
- Khi nào cho bạn gặp nhé! Người con trai khiến cậu chịu từ bỏ Tiêu Vũ mà yêu chắc hẳn phải rất đặc biệt!
- Được! - Cô mỉm cười, ông trùm hắc đạo đương nhiên phải đặc biệt rồi! Nhưng tất nhiên cô sẽ không để lộ ra, nếu Tiểu Anh mà biết thì đương nhiên bố mẹ sẽ biết. Tình yêu của cô chắc chắn sẽ bị ngăn cấm mất.
An Minh Hạ thở hắt ra, nhìn ra phía ngoài cửa kính. Trời đã về chiều rồi, không biết anh đã về chưa? Hiện giờ cô rất muốn gặp anh, được ôm anh vào lòng. Bởi sau cái ôm đó, cô sẽ có thêm động lực mà cố gắng.