Đổi giày xong, Mộc Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới sô pha, nơi đó đã có rất nhiều người, trong đó còn có Mộc Dong đang khóc tỉ tê.
“Ba mẹ, hai người đã về, vất vả. Dượng, cô cả, hôm nay đến làm khách ư? Hoan nghênh hoan nghênh. Em trai sao em không gọt táo cho mọi người ăn?” Mộc Tuyết xem nhẹ Mộc Dong, thoải mái chào mấy người trên sô pha.
Mộc Tiền Trình vỗ bàn: “Ăn cái rắm, quỳ xuống cho tao!”
Biết Mộc Tiền Trình sẽ phản ứng như thế này, Mộc Tuyết lấy không chiêu đấu với có chiêu: “Sao cha lại tức giận như vậy? Mộc Dong ở trường học chọc nhiều phiền phức cho mọi người à? Hôm trước em ấy dẫn theo một đám người về nhà uống bia nhảy nhót, bỏ học. Có phải thầy mời phụ huynh hay không? Các người bị mắng?”
Vừa nói tới cái này, tiếng khóc của Mộc Dong nháy mắt ngưng bật, tuy rằng ả trở về tố cáo với cha mẹ, nhưng chuyện ả uống rượu trốn học, cũng không có can đảm nói với người nhà.
Mộc Tiền Trình bị Mộc Tuyết nói như vậy, nhớ tới Hà Hiểu Lệ lúc trước có nói. Nhưng mà, vừa mới về nhà, đã bị chị ruột và anh rể nước mắt nước mũi khóc lóc kể lễ, nói Mộc Tuyết thừa dịp trong nhà không có người lớn, đánh con gái của bọn họ tơi bời. Chuyện lớn như vậy, hắn phải cho anh rể và chị ruột hả giận mới được, đúng không?
“Mày còn không biết xấu hổ, mày là chị mà mày đã làm những gì? Không làm tấm gương tốt, dạy hư em trai em gái, còn không nhận tội với cô cả!” Mộc Tiền Trình chuyển vấn đề, hung thần ác sát như trước. Nói nhận tội, Mộc Tiền Trình càng tức, khi đi công tác hắn nhận được điện thoại của Phạm Kiếm Xuân, nói có người ngấm ngầm hại ông ta, cung cấp tin cho tòa soạn, chỉ trích Mộc Tiền Trình không tôn sư trọng đạo, lòng dạ nhỏ hẹp, đến nay Mộc Tiền Trình vẫn còn ghi hận trong lòng.
Mộc Tuyết khiêm tốn: “À, em gái làm sai, cho nên chị gái cần phải chịu trách nhiệm. Vậy con gái học không giỏi, có phải cha mẹ cũng có trách nhiệm hay không? Hơn nữa, bình thường các người không phải luôn bảo con noi gương em trai em gái hay sao, bọn họ muốn làm gì, con dám quản sao?”
Bị cải lại Mộc Tiền Trình lấy trái táo trên bàn ném vào người Mộc Tuyết: “Dám cải lại, mày chán sống rồi!”
Mộc Tuyết chân và thân mình không hề động đậy, chỉ hơi nghiêng người, lại tránh được trái táo. Cô nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên nụ cười kỳ dị: “Mộc Tiền Trình, ông làm cha như vậy sao? Tôi thật sự là con gái ruột của ông sao? Ông có nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là hỏi tôi mọi chuyện xảy ra sao? Ông vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ lo lắng cho tôi, không cần hỏi ý kiến của tôi, ông muốn làm gì thì làm như vậy. Mộc Tiền Trình, có phải là, tất cả mọi người đều quan trọng hơn tôi?”
Mộc Tiền Trình bị hỏi cứng miệng, tuy rằng tính tình cố chấp lại táo bạo, nhưng tốt xấu gì cũng là người có học. Mộc Tuyết liên tiếp chất vấn, bức hắn thành người không nói đạo lý, không có tình người.
“Động một tí cha liền kêu con đi chết, nói con sống làm người ta chướng mắt. Động một tí cha liền phạt con quỳ, tát tai con, đánh con. Mộc Tiền Trình, nếu cha thật sự chán ghét con như vậy, vậy cha giết con đi!” Mộc Tuyết sắc bén nói, cầm dao gọt trái cây trên bàn lên: “Cha cắt khuôn mặt này, móc đôi mắt này, cắt lưỡi của con, mổ xẻ lồng ngực của con, để máu chảy ra hết, sau đó cắt con thành nhiều khối rồi vứt như rác rưởi đi!!!”
Đã từng, Mộc Tuyết rất thương cha mình, cho dù tính tình cha không tốt, luôn săn sóc thân thích không để ý cô, nhưng mà cô vẫn luôn khát vọng sẽ được cha bảo vệ.
Cô đã từng hi vọng rất nhiều lần, hi vọng cha có thể đưa cô đến trường, có thể ở lúc cô bị người ta bắt nạt xuất hiện, có thể thương cô, bảo vệ cô.
Nhưng mà, không có, kiếp trước không có, kiếp này cũng không có.
Trong khoảng thời gian cô sống lại, hắn trừ mắng cô, bảo cô đi chết, chính là kêu cô quỳ xuống. Người cha như vậy, mới chính là ngọn nguồn làm cho tính cách của cô yếu đuối tự ti! Cho nên, hắn mới là ngọn nguồn khiến cho cô phải chết thảm!
Trong mắt là cảnh máu me kia, Mộc Tuyết cảm giác được cảm xúc của mình sắp mất khống chế.
“Ôi, ai yêu, cháu gái của cô, mau mau buông dao ra, sao cha con có thể bỏ rơi con, con là con gái ruột của ông ấy mà, mau buông dao ra đi!” Mộc Quế bị sự điên cuồng của Mộc Tuyết dọa sợ, trời ơi, con nhỏ này không phải bị điên rồi chứ, chờ lát nữa nhất định sẽ làm bị thương người khác.
“Tuyết Tuyết, tiểu Tuyết, tiểu Tuyết…… Tiểu Tuyết của mẹ…… Ô ô ô……” Mẹ Hà bị dọa đến mặt không có chút máu, nước mắt rơi xuống: “Tiền Trình, đừng nói nữa, tôi đã nói nghe tiểu Tuyết giải thích, ông nhìn đi, chúng ta chỉ có một đứa con gái, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi phải sống làm sao đây……”
Mộc Tiền Trình tức đầy ngực, nhưng Mộc Tuyết dữ tợn và điên cuồng không muốn sống làm cho hắn lạnh cả người. Làm một người cha, mặc kệ hắn coi thường con gái như thế nào, coi con gái là đồ bỏ đi, nhưng lại là con ruột của mình, nếu thật sự bị điên, vậy sẽ là nỗi nhục lớn của gia tộc, sẽ bị người khác gièm pha.
“Cha không có ý này. Khụ khụ khụ, tiểu Tuyết, con bình tĩnh một chút, đừng làm mất mặt.”
Mộc Tuyết vẫn đang thở gấp, cô để dao gọt trái cây xuống, nhưng không phải để trên bàn, cô kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, ném vấn đề lên người Mộc Quế.
“Cô cả, cô ngồi đây khóc lóc lâu như vậy, chắc chắn là vì đau lòng Dong Dong. Nhưng mà con không biết, cô là đau lòng em ấy uống rượu trốn học sau đó bị con dạy dỗ, hay là đau lòng em ấy học không giỏi không có tương lai tốt? Nếu cô cảm thấy, em ấy học không giỏi cũng được, vậy được, con xin lỗi cô, con không nên vì mình là chị, nhúng tay vào dạy dỗ em ấy. Vậy từ nay về sau, con và em ấy sẽ không còn là chị em, em ấy sống hay chết, nghèo hay giàu, cũng không có một chút quan hệ với con. Các người cũng không cần nói con ức hiếp em ấy.”
Mộc Quế xấu hổ nói:“Cô không có ý này……”
“Vậy ý của cô là gì, rốt cuộc con có nên quản? Có thể quản hay không?” Mộc Tuyết ép hỏi.
Mộc Quế cảm thấy chắc chắn là hôm nay ra cửa không xem lịch, tại sao Mộc Tuyết bình thường không dám nói một tiếng, lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn khí thế bức người.
“Nên, nên quản, làm chị đương nhiên có thể quản……” Mộc Quế cảm thấy mình sặp bẫy của Mộc Tuyết, nhưng không nói như vậy, sẽ không thể đứng vững.
“Nhưng mà, con cũng không cần đánh sưng mặt của tiểu Dong, như vậy làm sao Dong Dong đi học được.” Chồng Mộc Quế – Mộc Cương Thiết trừng mắt, bất mãn mười phần.
Nghe nói như thế, Mộc Tuyết cười như không cười nhìn Mộc Cương Thiết: “Dượng cả, dượng nói như vậy, làm con nhớ lại, lần trước các người tới nhà con ăn cơm, con không cẩn thận làm rớt cái chén, cha con đánh con hai bạt tai, mặt sưng cả lên, dượng cũng không có nói như vậy.” (D: đó nhìn đi, người ta vô sỉ, nhưng ngt thương con ngt, còn cha của MT…)
Mộc Tiền Trình ho khan một tiếng, hắn đánh Mộc Tuyết rất nhiều lần, hoàn toàn không nhớ chuyện này, nhưng nghe ra đúng là phong cách của hắn.
Ký ức bị mở ra, các loại khuất nhục chen chúc mà đến. Mộc Tuyết ổn định tinh thần, giọng nói càng mỉa mai: “Dượng nói, đây là cha con dạy dỗ con, đánh cho con đau mới nhớ rõ, đánh vào mặt mới ghi tạc trong lòng.”
Mộc Cương Thiết thẹn quá thành giận, học Mộc Tiền Trình vỗ lên bàn: “Mộc Tuyết thái độ của mày là sao! Hừ, tiểu bối nói chuyện với trưởng bối như vậy hả? Khốn kiếp!”
Mộc Tuyết không chút thoái nhượng, dao nhỏ trong tay cũng đập lên trên bàn: “Là thái độ này! Sao hả, nói không lại thì lãng qua cái khác? Tôi chỉ học theo đạo lý của ông, đánh cho đau mới nhớ rõ, đánh vào mặt mới ghi tạc trong lòng! Ông không phục cũng không sao, dẫn nó về nhà tự dạy dỗ!”
Lại cải vã, Mộc Tiền Trình nhứt đầu vô cùng: “Đều câm miệng hết cho lão tử!” Sau đó tiến lên bắt lấy cổ áo Mộc Tuyết làm cô ngã văng ra ngoài: “Đ* mẹ mày đồ ngỗ nghịch bất hiếu, còn đâu mặt mũi của họ Mộc, lúc trước khi mày sinh ra thì tao nên bóp chết mày……”
Vừa nói xong, mẹ Hà liền tái mặt, Mộc Tiền Trình cũng ý thức được mình lại nguyền rủa Mộc Tuyết chết, nhất thời tiến thối không được.
Mộc Tuyết bị ngã văng ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo ngã lên cửa. Khi cô về không có đóng cửa, lúc này có người gõ cửa, vì thế, Mộc Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, cùng người tới hai mặt nhìn nhau.
Người tới, đúng là người của tổ pháp chế ở đài truyền hình.
Bọn họ nhận được cuộn phim, lại đến tòa soạn tìm hiểu sự tình, cảm thấy chuyện này có chiều sâu để đào móc, nên họp thảo luận thông qua tiết mục này sắp đặt vụ án mới. Trì hoãn hai ngày, nghe nói cô gái nhỏ đã xuất viện, sợ trực tiếp phỏng vấn thầy giáo sẽ đả thảo kinh xà, vì thế chạy đến nhà Mộc Tuyết.
Thật ra bọn họ ở ngoài cửa đã nghe hết, từ lúc vừa bắt đầu cho tới bây giờ. Mà Mộc Tuyết không cẩn thận té lại đây, làm cho bọn họ có cảm giác xấu hổ khi chụp ảnh lén bị phát hiện.
“Khụ……” Dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp ho khan, nhanh chóng nâng Mộc Tuyết đứng dậy, thay đổi biểu cảm, làm ra dáng vẻ vô cùng đau đớn: “Em gái nhỏ, em không sao chứ? Cha em bị sao vậy, ngược đãi con nít hả?”
Vừa nói xong, cô gái xinh đẹp tự nhiên hào phóng cầm máy quay phim, hai cuốn sổ ghi chép, lấy microphone còn có năm người theo sau, dẫn theo Mộc Tuyết công khai đi vào phòng khách.
Người Mộc gia vừa thấy máy quay phim, toàn bộ há hốc mồm. Mộc Quế và Mộc Cương Thiết chưa từng gặp cảnh này, vừa thấy, lập tức nhăn nhó ngồi không yên, muốn vào phòng trốn. Đáng tiếc chị gái xinh đẹp lại không cho bọn họ cơ hội này.
“Ông, Mộc Tiền Trình – Mộc tiên sinh đúng không? Xin chào, tôi là người đại diện của tổ pháp chế đài truyền hình thành phố, phóng viên Vương Nhược Lâm.” Người đẹp Vương Nhược Lâm dỗi tay trước mặt Mộc Tiền Trình, đồng thời chặn đường của mấy người Mộc Quế.
Tay người đẹp trước mặt, Mộc Tiền Trình như bị ma xui quỷ khiến nắm lấy.
Sau đó chờ Mộc Tiền Trình lấy lại tinh thần, Vương Nhược Lâm đã ngồi xuống bên cạnh Mộc Tuyết, những người khác cũng tựu mình tìm chỗ tốt bày ra tư thế chụp ảnh.
“Tiểu Tuyết, có chúng tôi ở đây, đừng sợ. Cuộc nói chuyện vừa rồi chúng tôi đều nghe được, em muốn nói cái gì, cứ nói ra. Các anh chị sẽ là chỗ dựa cho em.” Vương Nhược Lâm đau lòng ôm Mộc Tuyết, em gái nhỏ này rất gầy yếu, người cha kia thật sự là một tên khốn kiếp, lại còn động thủ.
Mặt của người Mộc gia trắng bệch, trông mong nhìn nhìn chằm chằm Mộc Tuyết, hy vọng cô có thể hiểu chút quy củ, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài.
Đáng tiếc, Mộc Tuyết sẽ không cho bọn họ được như ý nguyện.
Đổi giày xong, Mộc Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới sô pha, nơi đó đã có rất nhiều người, trong đó còn có Mộc Dong đang khóc tỉ tê.
“Ba mẹ, hai người đã về, vất vả. Dượng, cô cả, hôm nay đến làm khách ư? Hoan nghênh hoan nghênh. Em trai sao em không gọt táo cho mọi người ăn?” Mộc Tuyết xem nhẹ Mộc Dong, thoải mái chào mấy người trên sô pha.
Mộc Tiền Trình vỗ bàn: “Ăn cái rắm, quỳ xuống cho tao!”
Biết Mộc Tiền Trình sẽ phản ứng như thế này, Mộc Tuyết lấy không chiêu đấu với có chiêu: “Sao cha lại tức giận như vậy? Mộc Dong ở trường học chọc nhiều phiền phức cho mọi người à? Hôm trước em ấy dẫn theo một đám người về nhà uống bia nhảy nhót, bỏ học. Có phải thầy mời phụ huynh hay không? Các người bị mắng?”
Vừa nói tới cái này, tiếng khóc của Mộc Dong nháy mắt ngưng bật, tuy rằng ả trở về tố cáo với cha mẹ, nhưng chuyện ả uống rượu trốn học, cũng không có can đảm nói với người nhà.
Mộc Tiền Trình bị Mộc Tuyết nói như vậy, nhớ tới Hà Hiểu Lệ lúc trước có nói. Nhưng mà, vừa mới về nhà, đã bị chị ruột và anh rể nước mắt nước mũi khóc lóc kể lễ, nói Mộc Tuyết thừa dịp trong nhà không có người lớn, đánh con gái của bọn họ tơi bời. Chuyện lớn như vậy, hắn phải cho anh rể và chị ruột hả giận mới được, đúng không?
“Mày còn không biết xấu hổ, mày là chị mà mày đã làm những gì? Không làm tấm gương tốt, dạy hư em trai em gái, còn không nhận tội với cô cả!” Mộc Tiền Trình chuyển vấn đề, hung thần ác sát như trước. Nói nhận tội, Mộc Tiền Trình càng tức, khi đi công tác hắn nhận được điện thoại của Phạm Kiếm Xuân, nói có người ngấm ngầm hại ông ta, cung cấp tin cho tòa soạn, chỉ trích Mộc Tiền Trình không tôn sư trọng đạo, lòng dạ nhỏ hẹp, đến nay Mộc Tiền Trình vẫn còn ghi hận trong lòng.
Mộc Tuyết khiêm tốn: “À, em gái làm sai, cho nên chị gái cần phải chịu trách nhiệm. Vậy con gái học không giỏi, có phải cha mẹ cũng có trách nhiệm hay không? Hơn nữa, bình thường các người không phải luôn bảo con noi gương em trai em gái hay sao, bọn họ muốn làm gì, con dám quản sao?”
Bị cải lại Mộc Tiền Trình lấy trái táo trên bàn ném vào người Mộc Tuyết: “Dám cải lại, mày chán sống rồi!”
Mộc Tuyết chân và thân mình không hề động đậy, chỉ hơi nghiêng người, lại tránh được trái táo. Cô nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên nụ cười kỳ dị: “Mộc Tiền Trình, ông làm cha như vậy sao? Tôi thật sự là con gái ruột của ông sao? Ông có nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là hỏi tôi mọi chuyện xảy ra sao? Ông vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ lo lắng cho tôi, không cần hỏi ý kiến của tôi, ông muốn làm gì thì làm như vậy. Mộc Tiền Trình, có phải là, tất cả mọi người đều quan trọng hơn tôi?”
Mộc Tiền Trình bị hỏi cứng miệng, tuy rằng tính tình cố chấp lại táo bạo, nhưng tốt xấu gì cũng là người có học. Mộc Tuyết liên tiếp chất vấn, bức hắn thành người không nói đạo lý, không có tình người.
“Động một tí cha liền kêu con đi chết, nói con sống làm người ta chướng mắt. Động một tí cha liền phạt con quỳ, tát tai con, đánh con. Mộc Tiền Trình, nếu cha thật sự chán ghét con như vậy, vậy cha giết con đi!” Mộc Tuyết sắc bén nói, cầm dao gọt trái cây trên bàn lên: “Cha cắt khuôn mặt này, móc đôi mắt này, cắt lưỡi của con, mổ xẻ lồng ngực của con, để máu chảy ra hết, sau đó cắt con thành nhiều khối rồi vứt như rác rưởi đi!!!”
Đã từng, Mộc Tuyết rất thương cha mình, cho dù tính tình cha không tốt, luôn săn sóc thân thích không để ý cô, nhưng mà cô vẫn luôn khát vọng sẽ được cha bảo vệ.
Cô đã từng hi vọng rất nhiều lần, hi vọng cha có thể đưa cô đến trường, có thể ở lúc cô bị người ta bắt nạt xuất hiện, có thể thương cô, bảo vệ cô.
Nhưng mà, không có, kiếp trước không có, kiếp này cũng không có.
Trong khoảng thời gian cô sống lại, hắn trừ mắng cô, bảo cô đi chết, chính là kêu cô quỳ xuống. Người cha như vậy, mới chính là ngọn nguồn làm cho tính cách của cô yếu đuối tự ti! Cho nên, hắn mới là ngọn nguồn khiến cho cô phải chết thảm!
Trong mắt là cảnh máu me kia, Mộc Tuyết cảm giác được cảm xúc của mình sắp mất khống chế.
“Ôi, ai yêu, cháu gái của cô, mau mau buông dao ra, sao cha con có thể bỏ rơi con, con là con gái ruột của ông ấy mà, mau buông dao ra đi!” Mộc Quế bị sự điên cuồng của Mộc Tuyết dọa sợ, trời ơi, con nhỏ này không phải bị điên rồi chứ, chờ lát nữa nhất định sẽ làm bị thương người khác.
“Tuyết Tuyết, tiểu Tuyết, tiểu Tuyết…… Tiểu Tuyết của mẹ…… Ô ô ô……” Mẹ Hà bị dọa đến mặt không có chút máu, nước mắt rơi xuống: “Tiền Trình, đừng nói nữa, tôi đã nói nghe tiểu Tuyết giải thích, ông nhìn đi, chúng ta chỉ có một đứa con gái, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi phải sống làm sao đây……”
Mộc Tiền Trình tức đầy ngực, nhưng Mộc Tuyết dữ tợn và điên cuồng không muốn sống làm cho hắn lạnh cả người. Làm một người cha, mặc kệ hắn coi thường con gái như thế nào, coi con gái là đồ bỏ đi, nhưng lại là con ruột của mình, nếu thật sự bị điên, vậy sẽ là nỗi nhục lớn của gia tộc, sẽ bị người khác gièm pha.
“Cha không có ý này. Khụ khụ khụ, tiểu Tuyết, con bình tĩnh một chút, đừng làm mất mặt.”
Mộc Tuyết vẫn đang thở gấp, cô để dao gọt trái cây xuống, nhưng không phải để trên bàn, cô kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, ném vấn đề lên người Mộc Quế.
“Cô cả, cô ngồi đây khóc lóc lâu như vậy, chắc chắn là vì đau lòng Dong Dong. Nhưng mà con không biết, cô là đau lòng em ấy uống rượu trốn học sau đó bị con dạy dỗ, hay là đau lòng em ấy học không giỏi không có tương lai tốt? Nếu cô cảm thấy, em ấy học không giỏi cũng được, vậy được, con xin lỗi cô, con không nên vì mình là chị, nhúng tay vào dạy dỗ em ấy. Vậy từ nay về sau, con và em ấy sẽ không còn là chị em, em ấy sống hay chết, nghèo hay giàu, cũng không có một chút quan hệ với con. Các người cũng không cần nói con ức hiếp em ấy.”
Mộc Quế xấu hổ nói:“Cô không có ý này……”
“Vậy ý của cô là gì, rốt cuộc con có nên quản? Có thể quản hay không?” Mộc Tuyết ép hỏi.
Mộc Quế cảm thấy chắc chắn là hôm nay ra cửa không xem lịch, tại sao Mộc Tuyết bình thường không dám nói một tiếng, lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn khí thế bức người.
“Nên, nên quản, làm chị đương nhiên có thể quản……” Mộc Quế cảm thấy mình sặp bẫy của Mộc Tuyết, nhưng không nói như vậy, sẽ không thể đứng vững.
“Nhưng mà, con cũng không cần đánh sưng mặt của tiểu Dong, như vậy làm sao Dong Dong đi học được.” Chồng Mộc Quế – Mộc Cương Thiết trừng mắt, bất mãn mười phần.
Nghe nói như thế, Mộc Tuyết cười như không cười nhìn Mộc Cương Thiết: “Dượng cả, dượng nói như vậy, làm con nhớ lại, lần trước các người tới nhà con ăn cơm, con không cẩn thận làm rớt cái chén, cha con đánh con hai bạt tai, mặt sưng cả lên, dượng cũng không có nói như vậy.” (D: đó nhìn đi, người ta vô sỉ, nhưng ngt thương con ngt, còn cha của MT…)
Mộc Tiền Trình ho khan một tiếng, hắn đánh Mộc Tuyết rất nhiều lần, hoàn toàn không nhớ chuyện này, nhưng nghe ra đúng là phong cách của hắn.
Ký ức bị mở ra, các loại khuất nhục chen chúc mà đến. Mộc Tuyết ổn định tinh thần, giọng nói càng mỉa mai: “Dượng nói, đây là cha con dạy dỗ con, đánh cho con đau mới nhớ rõ, đánh vào mặt mới ghi tạc trong lòng.”
Mộc Cương Thiết thẹn quá thành giận, học Mộc Tiền Trình vỗ lên bàn: “Mộc Tuyết thái độ của mày là sao! Hừ, tiểu bối nói chuyện với trưởng bối như vậy hả? Khốn kiếp!”
Mộc Tuyết không chút thoái nhượng, dao nhỏ trong tay cũng đập lên trên bàn: “Là thái độ này! Sao hả, nói không lại thì lãng qua cái khác? Tôi chỉ học theo đạo lý của ông, đánh cho đau mới nhớ rõ, đánh vào mặt mới ghi tạc trong lòng! Ông không phục cũng không sao, dẫn nó về nhà tự dạy dỗ!”
Lại cải vã, Mộc Tiền Trình nhứt đầu vô cùng: “Đều câm miệng hết cho lão tử!” Sau đó tiến lên bắt lấy cổ áo Mộc Tuyết làm cô ngã văng ra ngoài: “Đ mẹ mày đồ ngỗ nghịch bất hiếu, còn đâu mặt mũi của họ Mộc, lúc trước khi mày sinh ra thì tao nên bóp chết mày……”
Vừa nói xong, mẹ Hà liền tái mặt, Mộc Tiền Trình cũng ý thức được mình lại nguyền rủa Mộc Tuyết chết, nhất thời tiến thối không được.
Mộc Tuyết bị ngã văng ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo ngã lên cửa. Khi cô về không có đóng cửa, lúc này có người gõ cửa, vì thế, Mộc Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, cùng người tới hai mặt nhìn nhau.
Người tới, đúng là người của tổ pháp chế ở đài truyền hình.
Bọn họ nhận được cuộn phim, lại đến tòa soạn tìm hiểu sự tình, cảm thấy chuyện này có chiều sâu để đào móc, nên họp thảo luận thông qua tiết mục này sắp đặt vụ án mới. Trì hoãn hai ngày, nghe nói cô gái nhỏ đã xuất viện, sợ trực tiếp phỏng vấn thầy giáo sẽ đả thảo kinh xà, vì thế chạy đến nhà Mộc Tuyết.
Thật ra bọn họ ở ngoài cửa đã nghe hết, từ lúc vừa bắt đầu cho tới bây giờ. Mà Mộc Tuyết không cẩn thận té lại đây, làm cho bọn họ có cảm giác xấu hổ khi chụp ảnh lén bị phát hiện.
“Khụ……” Dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp ho khan, nhanh chóng nâng Mộc Tuyết đứng dậy, thay đổi biểu cảm, làm ra dáng vẻ vô cùng đau đớn: “Em gái nhỏ, em không sao chứ? Cha em bị sao vậy, ngược đãi con nít hả?”
Vừa nói xong, cô gái xinh đẹp tự nhiên hào phóng cầm máy quay phim, hai cuốn sổ ghi chép, lấy microphone còn có năm người theo sau, dẫn theo Mộc Tuyết công khai đi vào phòng khách.
Người Mộc gia vừa thấy máy quay phim, toàn bộ há hốc mồm. Mộc Quế và Mộc Cương Thiết chưa từng gặp cảnh này, vừa thấy, lập tức nhăn nhó ngồi không yên, muốn vào phòng trốn. Đáng tiếc chị gái xinh đẹp lại không cho bọn họ cơ hội này.
“Ông, Mộc Tiền Trình – Mộc tiên sinh đúng không? Xin chào, tôi là người đại diện của tổ pháp chế đài truyền hình thành phố, phóng viên Vương Nhược Lâm.” Người đẹp Vương Nhược Lâm dỗi tay trước mặt Mộc Tiền Trình, đồng thời chặn đường của mấy người Mộc Quế.
Tay người đẹp trước mặt, Mộc Tiền Trình như bị ma xui quỷ khiến nắm lấy.
Sau đó chờ Mộc Tiền Trình lấy lại tinh thần, Vương Nhược Lâm đã ngồi xuống bên cạnh Mộc Tuyết, những người khác cũng tựu mình tìm chỗ tốt bày ra tư thế chụp ảnh.
“Tiểu Tuyết, có chúng tôi ở đây, đừng sợ. Cuộc nói chuyện vừa rồi chúng tôi đều nghe được, em muốn nói cái gì, cứ nói ra. Các anh chị sẽ là chỗ dựa cho em.” Vương Nhược Lâm đau lòng ôm Mộc Tuyết, em gái nhỏ này rất gầy yếu, người cha kia thật sự là một tên khốn kiếp, lại còn động thủ.
Mặt của người Mộc gia trắng bệch, trông mong nhìn nhìn chằm chằm Mộc Tuyết, hy vọng cô có thể hiểu chút quy củ, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài.
Đáng tiếc, Mộc Tuyết sẽ không cho bọn họ được như ý nguyện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đổi giày xong, Mộc Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới sô pha, nơi đó đã có rất nhiều người, trong đó còn có Mộc Dong đang khóc tỉ tê.
“Ba mẹ, hai người đã về, vất vả. Dượng, cô cả, hôm nay đến làm khách ư? Hoan nghênh hoan nghênh. Em trai sao em không gọt táo cho mọi người ăn?” Mộc Tuyết xem nhẹ Mộc Dong, thoải mái chào mấy người trên sô pha.
Mộc Tiền Trình vỗ bàn: “Ăn cái rắm, quỳ xuống cho tao!”
Biết Mộc Tiền Trình sẽ phản ứng như thế này, Mộc Tuyết lấy không chiêu đấu với có chiêu: “Sao cha lại tức giận như vậy? Mộc Dong ở trường học chọc nhiều phiền phức cho mọi người à? Hôm trước em ấy dẫn theo một đám người về nhà uống bia nhảy nhót, bỏ học. Có phải thầy mời phụ huynh hay không? Các người bị mắng?”
Vừa nói tới cái này, tiếng khóc của Mộc Dong nháy mắt ngưng bật, tuy rằng ả trở về tố cáo với cha mẹ, nhưng chuyện ả uống rượu trốn học, cũng không có can đảm nói với người nhà.
Mộc Tiền Trình bị Mộc Tuyết nói như vậy, nhớ tới Hà Hiểu Lệ lúc trước có nói. Nhưng mà, vừa mới về nhà, đã bị chị ruột và anh rể nước mắt nước mũi khóc lóc kể lễ, nói Mộc Tuyết thừa dịp trong nhà không có người lớn, đánh con gái của bọn họ tơi bời. Chuyện lớn như vậy, hắn phải cho anh rể và chị ruột hả giận mới được, đúng không?
“Mày còn không biết xấu hổ, mày là chị mà mày đã làm những gì? Không làm tấm gương tốt, dạy hư em trai em gái, còn không nhận tội với cô cả!” Mộc Tiền Trình chuyển vấn đề, hung thần ác sát như trước. Nói nhận tội, Mộc Tiền Trình càng tức, khi đi công tác hắn nhận được điện thoại của Phạm Kiếm Xuân, nói có người ngấm ngầm hại ông ta, cung cấp tin cho tòa soạn, chỉ trích Mộc Tiền Trình không tôn sư trọng đạo, lòng dạ nhỏ hẹp, đến nay Mộc Tiền Trình vẫn còn ghi hận trong lòng.
Mộc Tuyết khiêm tốn: “À, em gái làm sai, cho nên chị gái cần phải chịu trách nhiệm. Vậy con gái học không giỏi, có phải cha mẹ cũng có trách nhiệm hay không? Hơn nữa, bình thường các người không phải luôn bảo con noi gương em trai em gái hay sao, bọn họ muốn làm gì, con dám quản sao?”
Bị cải lại Mộc Tiền Trình lấy trái táo trên bàn ném vào người Mộc Tuyết: “Dám cải lại, mày chán sống rồi!”
Mộc Tuyết chân và thân mình không hề động đậy, chỉ hơi nghiêng người, lại tránh được trái táo. Cô nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên nụ cười kỳ dị: “Mộc Tiền Trình, ông làm cha như vậy sao? Tôi thật sự là con gái ruột của ông sao? Ông có nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là hỏi tôi mọi chuyện xảy ra sao? Ông vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ lo lắng cho tôi, không cần hỏi ý kiến của tôi, ông muốn làm gì thì làm như vậy. Mộc Tiền Trình, có phải là, tất cả mọi người đều quan trọng hơn tôi?”
Mộc Tiền Trình bị hỏi cứng miệng, tuy rằng tính tình cố chấp lại táo bạo, nhưng tốt xấu gì cũng là người có học. Mộc Tuyết liên tiếp chất vấn, bức hắn thành người không nói đạo lý, không có tình người.
“Động một tí cha liền kêu con đi chết, nói con sống làm người ta chướng mắt. Động một tí cha liền phạt con quỳ, tát tai con, đánh con. Mộc Tiền Trình, nếu cha thật sự chán ghét con như vậy, vậy cha giết con đi!” Mộc Tuyết sắc bén nói, cầm dao gọt trái cây trên bàn lên: “Cha cắt khuôn mặt này, móc đôi mắt này, cắt lưỡi của con, mổ xẻ lồng ngực của con, để máu chảy ra hết, sau đó cắt con thành nhiều khối rồi vứt như rác rưởi đi!!!”
Đã từng, Mộc Tuyết rất thương cha mình, cho dù tính tình cha không tốt, luôn săn sóc thân thích không để ý cô, nhưng mà cô vẫn luôn khát vọng sẽ được cha bảo vệ.
Cô đã từng hi vọng rất nhiều lần, hi vọng cha có thể đưa cô đến trường, có thể ở lúc cô bị người ta bắt nạt xuất hiện, có thể thương cô, bảo vệ cô.
Nhưng mà, không có, kiếp trước không có, kiếp này cũng không có.
Trong khoảng thời gian cô sống lại, hắn trừ mắng cô, bảo cô đi chết, chính là kêu cô quỳ xuống. Người cha như vậy, mới chính là ngọn nguồn làm cho tính cách của cô yếu đuối tự ti! Cho nên, hắn mới là ngọn nguồn khiến cho cô phải chết thảm!
Trong mắt là cảnh máu me kia, Mộc Tuyết cảm giác được cảm xúc của mình sắp mất khống chế.
“Ôi, ai yêu, cháu gái của cô, mau mau buông dao ra, sao cha con có thể bỏ rơi con, con là con gái ruột của ông ấy mà, mau buông dao ra đi!” Mộc Quế bị sự điên cuồng của Mộc Tuyết dọa sợ, trời ơi, con nhỏ này không phải bị điên rồi chứ, chờ lát nữa nhất định sẽ làm bị thương người khác.
“Tuyết Tuyết, tiểu Tuyết, tiểu Tuyết…… Tiểu Tuyết của mẹ…… Ô ô ô……” Mẹ Hà bị dọa đến mặt không có chút máu, nước mắt rơi xuống: “Tiền Trình, đừng nói nữa, tôi đã nói nghe tiểu Tuyết giải thích, ông nhìn đi, chúng ta chỉ có một đứa con gái, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi phải sống làm sao đây……”
Mộc Tiền Trình tức đầy ngực, nhưng Mộc Tuyết dữ tợn và điên cuồng không muốn sống làm cho hắn lạnh cả người. Làm một người cha, mặc kệ hắn coi thường con gái như thế nào, coi con gái là đồ bỏ đi, nhưng lại là con ruột của mình, nếu thật sự bị điên, vậy sẽ là nỗi nhục lớn của gia tộc, sẽ bị người khác gièm pha.
“Cha không có ý này. Khụ khụ khụ, tiểu Tuyết, con bình tĩnh một chút, đừng làm mất mặt.”
Mộc Tuyết vẫn đang thở gấp, cô để dao gọt trái cây xuống, nhưng không phải để trên bàn, cô kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, ném vấn đề lên người Mộc Quế.
“Cô cả, cô ngồi đây khóc lóc lâu như vậy, chắc chắn là vì đau lòng Dong Dong. Nhưng mà con không biết, cô là đau lòng em ấy uống rượu trốn học sau đó bị con dạy dỗ, hay là đau lòng em ấy học không giỏi không có tương lai tốt? Nếu cô cảm thấy, em ấy học không giỏi cũng được, vậy được, con xin lỗi cô, con không nên vì mình là chị, nhúng tay vào dạy dỗ em ấy. Vậy từ nay về sau, con và em ấy sẽ không còn là chị em, em ấy sống hay chết, nghèo hay giàu, cũng không có một chút quan hệ với con. Các người cũng không cần nói con ức hiếp em ấy.”
Mộc Quế xấu hổ nói:“Cô không có ý này……”
“Vậy ý của cô là gì, rốt cuộc con có nên quản? Có thể quản hay không?” Mộc Tuyết ép hỏi.
Mộc Quế cảm thấy chắc chắn là hôm nay ra cửa không xem lịch, tại sao Mộc Tuyết bình thường không dám nói một tiếng, lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn khí thế bức người.
“Nên, nên quản, làm chị đương nhiên có thể quản……” Mộc Quế cảm thấy mình sặp bẫy của Mộc Tuyết, nhưng không nói như vậy, sẽ không thể đứng vững.
“Nhưng mà, con cũng không cần đánh sưng mặt của tiểu Dong, như vậy làm sao Dong Dong đi học được.” Chồng Mộc Quế – Mộc Cương Thiết trừng mắt, bất mãn mười phần.
Nghe nói như thế, Mộc Tuyết cười như không cười nhìn Mộc Cương Thiết: “Dượng cả, dượng nói như vậy, làm con nhớ lại, lần trước các người tới nhà con ăn cơm, con không cẩn thận làm rớt cái chén, cha con đánh con hai bạt tai, mặt sưng cả lên, dượng cũng không có nói như vậy.” (D: đó nhìn đi, người ta vô sỉ, nhưng ngt thương con ngt, còn cha của MT…)
Mộc Tiền Trình ho khan một tiếng, hắn đánh Mộc Tuyết rất nhiều lần, hoàn toàn không nhớ chuyện này, nhưng nghe ra đúng là phong cách của hắn.
Ký ức bị mở ra, các loại khuất nhục chen chúc mà đến. Mộc Tuyết ổn định tinh thần, giọng nói càng mỉa mai: “Dượng nói, đây là cha con dạy dỗ con, đánh cho con đau mới nhớ rõ, đánh vào mặt mới ghi tạc trong lòng.”
Mộc Cương Thiết thẹn quá thành giận, học Mộc Tiền Trình vỗ lên bàn: “Mộc Tuyết thái độ của mày là sao! Hừ, tiểu bối nói chuyện với trưởng bối như vậy hả? Khốn kiếp!”
Mộc Tuyết không chút thoái nhượng, dao nhỏ trong tay cũng đập lên trên bàn: “Là thái độ này! Sao hả, nói không lại thì lãng qua cái khác? Tôi chỉ học theo đạo lý của ông, đánh cho đau mới nhớ rõ, đánh vào mặt mới ghi tạc trong lòng! Ông không phục cũng không sao, dẫn nó về nhà tự dạy dỗ!”
Lại cải vã, Mộc Tiền Trình nhứt đầu vô cùng: “Đều câm miệng hết cho lão tử!” Sau đó tiến lên bắt lấy cổ áo Mộc Tuyết làm cô ngã văng ra ngoài: “Đ* mẹ mày đồ ngỗ nghịch bất hiếu, còn đâu mặt mũi của họ Mộc, lúc trước khi mày sinh ra thì tao nên bóp chết mày……”
Vừa nói xong, mẹ Hà liền tái mặt, Mộc Tiền Trình cũng ý thức được mình lại nguyền rủa Mộc Tuyết chết, nhất thời tiến thối không được.
Mộc Tuyết bị ngã văng ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo ngã lên cửa. Khi cô về không có đóng cửa, lúc này có người gõ cửa, vì thế, Mộc Tuyết quỳ rạp trên mặt đất, cùng người tới hai mặt nhìn nhau.
Người tới, đúng là người của tổ pháp chế ở đài truyền hình.
Bọn họ nhận được cuộn phim, lại đến tòa soạn tìm hiểu sự tình, cảm thấy chuyện này có chiều sâu để đào móc, nên họp thảo luận thông qua tiết mục này sắp đặt vụ án mới. Trì hoãn hai ngày, nghe nói cô gái nhỏ đã xuất viện, sợ trực tiếp phỏng vấn thầy giáo sẽ đả thảo kinh xà, vì thế chạy đến nhà Mộc Tuyết.
Thật ra bọn họ ở ngoài cửa đã nghe hết, từ lúc vừa bắt đầu cho tới bây giờ. Mà Mộc Tuyết không cẩn thận té lại đây, làm cho bọn họ có cảm giác xấu hổ khi chụp ảnh lén bị phát hiện.
“Khụ……” Dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp ho khan, nhanh chóng nâng Mộc Tuyết đứng dậy, thay đổi biểu cảm, làm ra dáng vẻ vô cùng đau đớn: “Em gái nhỏ, em không sao chứ? Cha em bị sao vậy, ngược đãi con nít hả?”
Vừa nói xong, cô gái xinh đẹp tự nhiên hào phóng cầm máy quay phim, hai cuốn sổ ghi chép, lấy microphone còn có năm người theo sau, dẫn theo Mộc Tuyết công khai đi vào phòng khách.
Người Mộc gia vừa thấy máy quay phim, toàn bộ há hốc mồm. Mộc Quế và Mộc Cương Thiết chưa từng gặp cảnh này, vừa thấy, lập tức nhăn nhó ngồi không yên, muốn vào phòng trốn. Đáng tiếc chị gái xinh đẹp lại không cho bọn họ cơ hội này.
“Ông, Mộc Tiền Trình – Mộc tiên sinh đúng không? Xin chào, tôi là người đại diện của tổ pháp chế đài truyền hình thành phố, phóng viên Vương Nhược Lâm.” Người đẹp Vương Nhược Lâm dỗi tay trước mặt Mộc Tiền Trình, đồng thời chặn đường của mấy người Mộc Quế.
Tay người đẹp trước mặt, Mộc Tiền Trình như bị ma xui quỷ khiến nắm lấy.
Sau đó chờ Mộc Tiền Trình lấy lại tinh thần, Vương Nhược Lâm đã ngồi xuống bên cạnh Mộc Tuyết, những người khác cũng tựu mình tìm chỗ tốt bày ra tư thế chụp ảnh.
“Tiểu Tuyết, có chúng tôi ở đây, đừng sợ. Cuộc nói chuyện vừa rồi chúng tôi đều nghe được, em muốn nói cái gì, cứ nói ra. Các anh chị sẽ là chỗ dựa cho em.” Vương Nhược Lâm đau lòng ôm Mộc Tuyết, em gái nhỏ này rất gầy yếu, người cha kia thật sự là một tên khốn kiếp, lại còn động thủ.
Mặt của người Mộc gia trắng bệch, trông mong nhìn nhìn chằm chằm Mộc Tuyết, hy vọng cô có thể hiểu chút quy củ, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài.
Đáng tiếc, Mộc Tuyết sẽ không cho bọn họ được như ý nguyện.