Nhận ly nước mật đào nóng Ngô Sâm Nhược đưa, Mộc Tuyết sau một lúc tổ chức lại ngôn ngữ, cô đặc biệt nhận biết mình cực kỳ vụng về trong việc an ủi người khác.
Gật đầu, cả người Ngô Sâm Nhược đều tản ra mất tinh thần và nóng nảy, hai người ở cùng một chỗ có vẻ vô cùng quái dị. Khuôn mặt Ngô Sâm Nhược tiều tụy, hốc mắt đỏ lên, môi tím tái, rõ ràng diện mạo anh tuấn phi phàm lúc này lại biến thành khuôn mặt của quỷ hút máu.
Xê dịch mông, Mộc Tuyết tiếp tục vắt hết óc: “Em rõ có lần, em làm sai, kết quả bị người nhà cởi hết quần áo lấy dây nịt đánh vào người, lúc ấy em bị mất ngũ mấy tuần, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng….. Ừ…… Nói sao đây, không ai có thể quá kiên cường….. Đó chính là một quá trình, chờ thêm một chút, anh sẽ có thêm năng lực thừa nhận mọi chuyện trước kia…… Không đúng, em không phải muốn nói như vậy, em muốn nói là, tất cả đều đã qua đi……”
Phất tay ý bảo Mộc Tuyết đừng nói nữa, trên mặt Ngô Sâm Nhược hiện ra một tia yếu ớt: “Anh biết, anh biết mà, anh chỉ là đang lo lắng…… Nếu thật sự giống như anh Ngôn Mục nói, bệnh Xida……”
Lòng Mộc Tuyết cũng trầm xuống, Ngô Sâm Nhược mới mười lăm tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, nếu thật sự bị loại bệnh này, cuốc ống của anh ấy còn có thể kéo dài bao lâu đây? Vốn dĩ anh ấy đã cô đơn tịch mịch, cuộc sống còn lại chút gì đây?
“Vận mệnh sẽ không tàn khốc đối với anh như vậy đâu.” Mộc Tuyết vươn tay ôm lấy Ngô Sâm Nhược: “Báo cáo kiểm tra còn chưa có, anh không cần làm mình cảm thấy áp lực. Có lẽ anh Ngôn Mục nghĩ để anh chuẩn bị tinh thân cho tình huống xấu nhất, có thể làm anh bình tĩnh hơn. Nhưng mà em cảm thấy, cho dù có đến bờ thung lũng, anh cũng không được từ bỏ hy vọng.”
Cứng ngắc thật lâu, Ngô Sâm Nhược mới đưa tay ôm lấy Mộc Tuyết thân hình nhỏ gầy trước mặt. Cô gái này chỉ là cậu ngẫu nhiên mà gặp được, có một hoàn cảnh tương tự với cậu, là đồng loại của cậu. Bạn bè chân chính của cậu không nhiều lắm, nhưng cô gái trước mặt này không hiểu vì sao lại nằm trong số đó.
Khi Ngô Sâm Nhược còn sống thời điểm chân chính yếu ớt không quá ba cái, hiện tại vừa đúng là cái thứ hai. Giờ phút này người ở bên cạnh cậu, là Mộc Tuyết.
Hít mũi, Ngô Sâm Nhược nhịn không được vẫn rơi nước mắt: “Anh chỉ nghĩ, nếu là thật, anh sẽ làm những gì. Có lẽ anh sẽ hạ độc, làm cho tất cả mọi người nhà họ Ngô chết thê thảm trước mặt anh, sau đó bắt đầu chạy trốn, trãi qua cuộc sống đen tối tuyệt vọng, chết thê thảm ở một xó xỉnh không tên…… Nhưng nếu cả đời của anh sẽ đi qua như vậy, vậy anh sinh ra có ý nghĩa gì, anh sống thì có ý nghĩa gì……”
“Nếu chỉ là vì cảm thụ oán hận và thống khổ mới đến thế giới này, như vậy thế giới này lại có ý nghĩa gì……”
Bưng khuôn mặt đầy nước mắt của Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết kiên định trả lời: “Em cũng không biết. Nhưng, em chắc chắn, chỉ cần còn sống, là có thể làm chuyện mình muốn. Anh cũng không phải chỉ có thể cảm nhận được oán hận và thống khổ, anh còn có người an hem tốt như Lưu Sảng, còn có người có năng lực và thông minh như anh Ngôn Mục làm anh, còn có đứa em gái có dị năng là em. Bọn em đều thương anh, bọn em đều đồng ý vì anh mà bỏ ra tình cảm chân thành và bảo vệ, anh cũng không phải hai bàn tay trắng. Cho dù, cho dù chuyện anh Ngôn Mục nói trở thành sự thật, em cũng sẽ không cho anh chết…… Em có thể……”
Ầm, cửa bị mở ra từ bên ngoài, một đám người đi vào vừa vặn nhìn thấy Ngô Sâm Nhược và Mộc Tuyết ôm nhau không có một khe hở.
“Khụ khụ khụ……” Hà Lệ Phong khoa trương ho khan.
Mộc Tuyết buông Ngô Sâm Nhược ra, quay đầu nhìn thấy Tống Ngôn Mục mặt không chút thay đổi, còn có mẹ Hà há miệng tới nỗi có thể nhét một cái trứng chim.
Tôi…… Trong lòng Mộc Tuyết vặn vẹo.
Tống Ngôn Mục trước sau như một ngồi ở chính giữa, bên trái là anh Khâu bên phải là anh Hà, Mộc Tuyết và mẹ Hà lần lượt ngồi xuống, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ngồi ở bên cạnh.
“Bọn anh nhìn thấy mẹ Hà ở ngoài hành lang, thiếu chút nữa tưởng là người khả nghi.” Hà Lệ Phong cười du côn: “Thiếu chút nữa đã gây họa rồi.”
Mẹ Hà thấy, biết con gái đang ở cùng những người giàu có, còn không phải là người đơn giản, vì thế ngặm miệng lại miễn cho nói sai.
“Mẹ, tại sao mẹ lại theo con đến đây?” Mộc Tuyết không cần nghĩ cũng biết, nếu tiếp tục như vậy, sau này mẹ hà sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào chuyện không cần thiết, xem ra hôm nay phải nói rõ ràng mới được.
“Mẹ……” Mẹ Hà không biết nên nói như thế nào, khí thế của con gái càng ngày càng không giống con nít, hoàn toàn là tư thế của người trưởng thành.
“Meh, có cái gì thì nói thẳng đi.”
Do dự mãi, mẹ Hà cũng nói thẳng: “Tiểu Tuyết, tuổi con còn quá nhỏ, đừng giống như mẹ lúc trước, yêu sớm là không có lợi, con phải chuyên tâm học tập……”
“Tốt lắm không cần phải nói, mẹ, con đã biết. Con không nói chuyện yêu đương, đây là Ngô Sâm Nhược, bạn học chung lớp của con, mới vừa gặp chuyện nghiêm trọng. Đây là Lưu Sảng, cũng bạn học chung lớp của con, mẹ hẳn là biết, hai người bọn họ đều thường xuyên tới đón con đến trường, trước kia con bị bắt nạt cũng là bọn họ bênh vực con. Đây là Tống Ngôn Mục, là bạn kiêm anh trai của Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, anh ấy là người thành phố B, bây giờ ở đây đi học, võ của con là do hại vị thầy bên cạnh anh Ngôn Mục dạy.”
Mộc Tuyết rõ ràng giới thiệu từng người cho mẹ Hà: “Mẹ, trước kia mẹ không quan tâm con, con cũng có thành tích tốt, bây giờ mẹ cũng đừng quản nhiều. Con có suy nghĩ của mình, mẹ đừng lo lắng dư thừa, cũng đừng làm chuyện dư thừa, con có thể tự chăm sóc mình.”
Mẹ Hà ngậm miệng, trước kia bà đối với Mộc Tuyết không chút quan tâm, tâm tư đều ở trên người Mộc Tiền Trình. Bây giờ con gái nói như vậy, ngoại trừ đau lòng hối hận, còn có thể nói cái gì đây.
“Mẹ, Mộc Tiền Trình bên ngoài nuôi đàn bà không bao lâu sẽ tìm tới cửa, còn có chuyện của cậu, ẹm cần quan tâm nhiều lắm, cũng đừng quan tâm con, con biết đúng mực.” Để kịp thở, Mộc Tuyết đứng dậy rót cho mẹ Hà một ly nước ấm: “Mẹ, con đã trưởng thành.”
Con không phải là đứa con gái 14 tuổi, con là một người trưởng thành, một người trưởng thành đã chịu quá nhiều dạy dỗ đỗ máu.
Mẹ Hà dưới đôi mắt kiên định thâm trầm của Mộc Tuyết, trịnh trọng gật đầu.
Để cho anh Khâu đưa mẹ Hà về, Tống Ngôn Mục đưa cho Ngô Sâm Nhược một phần báo cáo.
“Nhanh như vậy đã có sao?” Mộc Tuyết kinh ngạc.
Dường như là có chút kiêu ngạo, Tống Ngôn Mục gật đầu: “Vì không muốn để cho Sâm Nhược quá lo lắng.”
Thật không muốn Sâm Nhược lo lắng, anh cũng đừng nói bệnh Xida, trong lòng Mộc Tuyết oán thầm.
Ngô Sâm Nhược không dám nhận báo cáo, bàn tay đưa ra lại rụt về, nhìn thấy vậy Mộc Tuyết lo lắng, muốn thay Ngô Sâm Nhược coi báo cáo xét nghiệm lại bị Tống Ngôn Mục giữ chặt.
“Sâm Nhược không phải người nhu nhược, cũng không phải không biết chữ.” Tống Ngôn Mục vỗ bàn tay Mộc Tuyết: “Em không thể thay thế cậu ấy trưởng thành.”
Nghe vậy, tay Ngô Sâm Nhược không còn run, cậu cầm kết quả, mở ra, cẩn thận đọc.
Những thuật ngữ chuyên ngành không cần xem, trực tiếp xem kết luận: Không phát hiện bị nhiễm HiV.
Cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm một hơi, xương tủy Ngô Sâm Nhược như là bị tháo nước, tê liệt ngã xuống sô pha, thấp giọng cười rộ lên: “Vận mệnh cuối cùng cũng không tàn khốc như vậy……”
“Nhưng chú có thể tàn khốc đối đãi vận mệnh.” Ngữ khí Tống Ngôn Mục tràn ngập mê hoặc: “Thậm chí có thể khống chế vận mệnh, Sâm Nhược, chú phải học tập vài thứ.”
Dời mắt, trong mắt Ngô Sâm Nhược lộ ra hung quang (ánh sáng hung ác): “Đúng vậy, em hẳn là phải học tập vài thứ.”
Con nhộng bị nhiều tầng bao vây, rốt cục một khe hở nứt ra. Ngón tay Tống Ngôn Mục vuốt ve cái trán Ngô Sâm Nhược, giống như vuốt ve như vậy có thể giúp con bướm chui ra.
“Đi tắm rửa, ngủ hai tiếng, sau đó chúng ta đi ăn cơm chiều, chú năm muốn gặp chú. Mộc Tuyết và Lưu Sảng nữa.” Tống Ngôn Mục thu tay, mỉm cười.
Mộc Tuyết và Lưu Sảng gật đầu, Tống Ngôn Mục hạ lệnh, bọn họ không đồng ý cũng vô dụng, anh Hà sẽ trực tiếp ‘kéo’ bọn họ đi.
Kết quả, Ngô Sâm Nhược đi ngủ, Mộc Tuyết cũng ngáp dài nằm ngủ trên sô pha.
Trước khi ngủ, cô đi vào không gian.
Trong không gian – hồ nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng nhiều màu sắc, Mộc Tuyết không nói hai lời, nhào vào trong hồ nước. Giữa không trung Mộc Sương cũng đi tới, hai người cùng nhau nằm trong hồ nước nhận chăm sóc.
Lúc trước Mộc Sương cũng không biết tác dụng cụ thể của hồ nước này, chỉ có thể cảm nhận được hắc liên hoa (sen đen) của Mộc Tuyết được tẩm bổ vô cùng tốt, còn có tinh thần của Mộc Tuyết càng ngày càng mạnh, đối với chuyện khống chế cảm xúc cuốn hút lực cũng càng ngày càng mạnh, tư duy càng thêm nhanh nhẹn, phản ứng cũng càng thêm nhanh.
Đến khi có một lần, Mộc Tuyết nhịn không được uống một ngụm nước trong hồ, Mộc Sương mới biết được, nước này có năng lược cải tạo rất mạnh, có thể cải tạo tế bào hoạt tính của thân thể, đề cao năng lực miễn dịch, thậm chí có thể cải tạo xương và các đốt ngón tay. Nhưng hồ nước này cũng có lực bài xích rất mạnh, hễ là không phải đồ của thân thể, cho dù là các vị thuốc hữu ích, cũng sẽ bị chung một kết cục, tạp chất rơi vào trong nước sẽ nháy mắt bị hòa tan.
Bao dung, tẩm bổ, bài xích, cải tạo, thuộc về tính chất đặc biệt của Tống Ngôn Mục. Nhưng Mộc Sương tỏ vẻ, cô ấy còn chưa hiểu hết toàn bộ công năng của hồ nước này.
Nếu là như thế, hai người Mộc Tuyết và Mộc Sương, hoặc là nói một người một vật, đều bắt đầu không có việc gì thì xuống tắm hưởng thụ. Nhưng, nếu Mộc Tuyết không tiến vào không gian, Mộc Sương không thể tiếp cận hồ nước, chỉ có chờ Mộc Tuyết đi vào, Mộc Sương mới có thể đi theo xuống.
Nhìn thấy điểm này, coi như là không gian hóa thân Mộc Sương cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi không nói nên lời.
“Mộc Sương, Sâm Nhược không dính HiV.”
Nhìn thấy tâm trạng Mộc Tuyết vô cùng tốt, Mộc Sương gật đầu: “Cho dù thật sự bị nhiễm, hồ nước này cũng có áp chế bệnh của cậu ấy.”
“Không, không giống nhau. Bệnh là gông xiềng, cho dù thân thể Sâm Nhược không bị bệnh, tinh thần anh ấy cũng sẽ bị bệnh độc bức đến điên. Sương Sương, nếu tớ không gặp được Sâm Nhược và Lưu Sảng, còn có Ngôn Mục, tớ sẽ không được như hôm nay. Hồ nước, cây cối trong không gian, là vì bọn họ đặt tớ ở trong lòng.”
Mộc Tuyết ở trong nước chậm rãi du động, ý nghĩ của cô vô cùng rõ ràng: “Không có bọn họ, vốn không có tớ hiện tại. Cho nên, tớ sẽ trả giá tất cả, bảo vệ bọn họ.”
Khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, Mộc Sương nghiêng đầu: “Đúng vậy.”
Mộc Tuyết tỉnh lại còn mỉm cười, cô thích ý lăn lộn trên sô pha, đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu có thuốc có thể ức chế bệnh Xida, vậy loại thuốc này hoàn toàn có thể cao đến giá trên trời!!!
Vừa mới nhìn thấy Tống Ngôn Mục từ cầu thang đi xuống đến, hai mắt Mộc Tuyết tỏa ánh sáng đánh về phía Tống Ngôn Mụ: “Anh Ngôn Mục! Em mới phát hiện anh là thần tài nha! So với Lưu Sảng còn thần tài hơn!”
Sau khi kích động mới nhớ tới đến…… Hồ nước không thể cho người khác dùng…… Mộc Tuyết nhất thời cảm thấy mình là vui đến choáng váng.
Không biết Mộc Tuyết đột nhiên phát điên cái gì, nhưng Tống Ngôn Mục vẫn là tiếp được Mộc Tuyết, trực tiếp khiêng người trở về sô pha: “Đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.”
Mộc Tuyết vui rạo rực chạy đi thay quần áo, bởi vì chuyện huấn luyện nên ở đây có nhà tắm, quần áo xuân hạ thu đông Tống Ngôn Mục đều chuẩn bị cho cô hết, thậm chí còn có cả giày dép và nội y.
Nhìn bóng dáng Mộc Tuyết đột nhiên vui tới nở hoa, Tống Ngôn Mục bất đắc dĩ lắc đầu, may mắn Sâm Nhược sẽ ra nước ngàoi.
Nghĩ đến Ngô Sâm Nhược, kế tiếp nghĩ đến nhà họ Ngô, trên mặt Tống Ngôn Mục đầy hàn ý. Người nhà họ Ngô thương tổn không chỉ có Sâm Nhược, mà còn giống như tát hai bạt tay lên mặt anh. Tống thiếu chọn người trung thành, mà lại khinh địch bị cấp dưới đâm sau lưng thiếu chút nữa là hối hận cả đời, nói ra thật đúng là chê cười. Nếu không cho bọn đó ăn giáo huấn ngoan độc, họ sẽ nghĩ cháu trai lớn nhà họ Tống dễ đắc tội?!
Cho dù tôi bị trục xuất, cũng không phải mặt hàng như các ngươi có thể tùy ý trêu đùa. Ngón tay Tống Ngôn Mục xoa trên khóe mắt, cười lạnh ra tiếng.
Cơm chiều ăn trong một khách sạn số một số hai thành phố.
Mộc Tuyết ăn mặc giống như đèn lồng, từ mũ đến giày đều là màu hồng, may mắn bầy giờ cô có làn da trắng nõn, mặt mày cũng xinh, dáng người cũng bắt đầu lồi lõm, nếu không tuyệt đối là cây pháo hồng. Cô ngồi ở bên cạnh Tống Ngôn Mục, biết vâng lời ăn này nọ.
Không có biện pháp, ai kêu Tống Ngôn Mục giới thiệu với soái ca Tống Nghĩa Đức như thế nào làm chi:
“Chú năm, đây là bạn gái con, Mộc Tuyết.”
Mới mười sáu tuổi đã dẫn theo bạn gái 14 tuổi đi gặp người thân, Tống Ngôn Mục mặt than anh đúng thật là dũng mãnh! Mộc Tuyết vừa cắn hải sản vừa oán thầm, hơn nữa chú năm còn một chút cũng không kinh ngạc, giống như đây là chuyện bình thường.
Lúc ăn, Tống Nghĩa Đức nói không nhiều lắm, đầu tiên là cảm ơn ba người Lưu Sảng Ngô Sâm Nhược Mộc Tuyết đã chiếu cố Tống Ngôn Mục một năm này, hy vọng sang năm mới tình bạn và tình yêu của bọn họ sẽ tiếp tục duy trì và phát triển. Sau đó vừa ăn, vừa cùng Ngô Sâm Nhược nói chuyện phiếm, nhưng đề tài không chút có đề cập đến chuyện của Ngô Sâm Nhược, đều dạy sau khi xuất ngoại nên quen biết với dạng người nào, có thể học được cái gì, tổ chức người Hoa ở chỗ nào mới đáng tin, linh tinh nhiều thứ. Lưu Sảng nghe thật hăng say, nhiều lúc chen vào nói, Tống Nghĩa Đức vẫn vững vàng dạy, nhưng nhìn ra được tâm trạng không tồi.
Như vậy xem ra, sự bình tĩnh là duy truyền của nhà họ Tống, Mộc Tuyết ăn xong, bắt đầu tấn công những món khác.
“Ngôn Mục, ngày mốt mấy đứa đưa Sâm Nhược về, nhớ giúp chú trả cái này.” Tống Nghĩa Đức chỉ phong thư đỏ thẩm có hoa văn kim long trên bàn: “Hôm nay không biết lúc nào, bị nhà họ Ngô đưa cho tài xế.”
Tống Ngôn Mục từ chối cho ý kiến cười cười: “Chú năm, không bằng chuyển vào tài khoản đi?”
Lắc đầu, giọng điệu Tống Nghĩa Đức ý vị thâm trường: “Cái này không phải chi phiếu cũng không phải tiền, mà là vé du lịch và ăn uống.”
“Con gái lớn nhà họ Ngô hẹn chú đi hưởng tuần trăng mật hả?” Tống Ngôn Mục trêu đùa: “Chú năm tuổi lớn, nhưng diễm phúc thật sâu nha.”
Lưu Sảng ở một bên tiếp lời: “Nhanh chóng dâng mình lên giường đàn bà……” Sau khi nói xong Lưu Sảng tự giác nói lỡ, mặt đỏ lên: “Chú năm, con gì cũng chưa nói.”
Nhắc tới Ngô Du Hà, mặt Ngô Sâm Nhược nhất thời tối đen, Tống Nghĩa Đức thấy thế vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tiểu tử, phải bình tĩnh.”
Đây là một câu ám chỉ ẩn hình, Ngô Sâm Nhược hiểu được Tống Nghĩa Đức đứng về phía bọn họ, bọn họ chỉ là vài đứa con nít, nhưng Tống Nghĩa Đức đã coi bọn họ thành tâm phúc mà đối đãi. Tất cả, là vì Tống Ngôn Mục đi.
Ánh mắt Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược giao cùng một chỗ, một người như Trường Giang đại hãi (biển lớn), mặt ngoài bình tĩnh vô ba bên trong ba đào mãnh liệt. Một người như thác nước nhảy múa, ồn ào náo động bốc lên yêu hận đan xen, sau khi hạ xuống lại trở về bình tĩnh.
Ngô Sâm Nhược gật đâu với Tống Ngôn Mục, không tiếng động thề độc, ‘tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể làm gì tôi’.
“Tiểu Tuyết, Ngôn Mục rất coi trọng con, cho nên, con cũng cần bảo vệ tốt chính mình.” Tống Nghĩa Đức bắt đầu dặn dò Mộc Tuyết: “Nếu Ngôn Mục tìm vệ sĩ cho Sâm Nhược, chú cảm thấy con cũng cần có một người. Vừa lúc có một nữ bộ đội đặc chủng khi chấp hành nhiệm vụ bị mất một bàn tay, trong nhà cũng không có người thân, vậy cho con làm vệ sĩ.”
Mộc Tuyết ăn vui vẻ mười phần, chờ sau vài giây Tống Nghĩa Đức nói xong, mới phản ứng lại, lời vừa nói là có ý gì, cô nhanh chóng ngẩng đầu, bên miệng dính đồ ăn cũng không kịp chùi: “Cám ơn chú, nhưng mà con không cần, con rất mạnh, có vệ sĩ rất khoa trương……”
Tống Nghĩa Đức và Tống Ngôn Mục hai người lẳng lặng nhìn cô, trình độ uy hiếp gấp mấy lần.
“Thật sự…… Không cần…… Anh Ngôn Mục anh cũng biết mà, em không cần ……” Mộc Tuyết vặn vẹo nghiêm mặt, người phải đi về dễ dàng, tiền ai trả chứ? Cho dù Tống Ngôn Mục hoặc là chú năm trả lương, nhưng một người lớn như vậy sống ở đâu đây? Trong nhà không đủ chỗ ở, huống chi phải giải thích như thế nào?
“Người phải đi về, tiền lương anh trả, trước khi Sâm Nhược xuất ngoại cô ấy sẽ đi theo Sâm Nhược, chờ Sâm Nhược đi rồi, cô ấy đến phụ trách đưa đón và dạy em mọi thứ. Về phần chỗ ở, ở chỗ huấn luyện của chúng ta là được.” Tống Ngôn Mục giải quyết dứt khoát, chuyên quyền độc đoán.
Mộc Tuyết yên lặng lấy khăn mặt lau miệng, nghĩ rằng, tùy mọi người đi em lười lý luận với mọi người.
Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng đang rất vui vẽ. Vệ sĩ đó, nữ bộ đội đặc chủng đó, vừa nghe liền cảm thấy sức chiến đấu siêu cường nha, nếu cậu dám tới tiệm hoa của mẹ quậy phá, để cho vị nữ bộ đội đặc chủng này đi tát miệng ông ta cho phun ngà voi luôn!
Ăn cơm chiều, Tống Ngôn Mục để anh Khâu đưa Mộc Tuyết về.
Sau Mộc Tuyết mở cửa, phát hiện mẹ Hà ở trong phòng khách xem ti vi chờ cô. Trong lòng ấm áp, Mộc Tuyết tiến lên, khó gặp dùng thân phận hơn mười tuổi làm nũng với mẹ Hà.
Mẹ Hà kéo tay Mộc Tuyết, chậm rãi kể chuyện năm đó cho cô nghe. Năm đó bà yêu Mộc Tiền Trình, yêu thiếu niên cứng cỏi cố gắng kia. Giống nhau đnag ở lứa tuổi manh động, mẹ Hà dùng tất cả của mình để cảm động Mộc Tiền Trình, trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được với nhau.
Nhưng, bởi vì mẹ Hà chủ động, khi thực lực hai nhà ngang bằng nhau, nhà họ Mộc đã khinh thường nhà họ Hà. Chờ thực lực kinh tế hai nhà chênh lệch rõ, nhà họ Mộc lại càng thêm vênh váo tự đắc không coi ai ra gì. Nhưng mẹ Hà không thể làm gì, bà không có bằng cấp, hoa tàn ít bướm, cũng không thông minh, lại bị áp chế, ghét bỏ lâu dài, phai mờ dũng khí và hào quang.
Nếu có thể làm lại một lần, Hà mụ mụ sẽ không vì Mộc Tiền Trình mà trả giá, chẳng sợ sẽ vì yêu mà chết, cũng sẽ không ở lúc tuổi còn trẻ, bỏ qua tương lai tươi sáng, mà đi yêu Mộc Tiền Trình.
“Cho nên, mẹ cũng không phải phản đối con nói chuyện yêu đương, nhưng con nhất định phải hiểu được thứ quan trọng nhất là cái gì.” Mẹ Hà khó được lúc nói ra lời cơ trí như vậy: “Bản thân mình, phải tự kiểm soát mình, không thể giao cho người khác.”
Mộc Tuyết thoải mái gật đầu: “Con biết, yên tâm đi mẹ, con sẽ làm cho mình càng ngày càng ưu tú, con là kiêu ngạo của mẹ, không phải sao?”
Mẹ Hà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ, mẹ cũng phải cố gắng trở thành kiêu ngạo của con. Mẹ nói, người sinh ra có nhiều loại khả năng, bây giờ mẹ mới hơn ba mươi tuổi, nếu mẹ có thể sống tới tám mươi tuổi, như vậy mẹ vẫn còn hơn một nữa thời gian, không phải sao? Trở thành tấm gương của con, có thể chứ?”
Nhìn đôi mắt trong suốt đầy chờ mong của Mộc Tuyết, mẹ Hà cảm thấy máu cả người nóng lên, dũng khí đi xa giống như đang trở về, có cái đó đã chui từ dưới đất mà ra, đang vô cùng khỏe mạnh trưởng thành.
“Mẹ sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng!”
Mẹ con trải qua một lần tâm sự này, lẫn nhau đều thoải mái không ít. Ngày hôm sau hai người cùng nhau đi dạo phố, mua một đống quần áo và đồ ăn, vô cùng vui vẽ.
Hai ngày này, bất luận là nhà họ Mộc hay là nhà họ Hà, đều không có một chút tiếng động. Mộc Tuyết đoán rằng Mộc Tiền Trình hẳn là đang chuẩn bị chuyện tiểu tam tìm tới cửa, đại khái là đang vội vàng đi. Về phần nhà họ Hà, hơn phân nửa là cảm thấy mẹ Hà thay đổi, tiền chẳng phải dễ lấy, vậy trước để qua năm mới rồi nói sau?
Nói ngắn lại, Mộc Tuyết sẽ không cho phép nhà họ Hà lấy cớ gì, ép mẹ đi xin lỗi. Bọn họ vì lợi ích của mình, không nghĩ tới tôn nghiêm của mẹ, nghĩ đến đắc ý.
Lại qua hai ngày, Tống Ngôn Mục rốt cuộc gọi mọi người tới nhà họ Ngô gia.
Vẫn xoa tay đợi thật lâu Mộc Tuyết càng kích động, sốt ruột lên xe anh Khâu chở đến chỗ huấn luyện, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược đã sớm thu thập tốt.
“Đi thôi, hôm nay sẽ rất phấn khích.” Tống Ngôn Mục dẫn mọi người ra cửa.
Cửa lớn nhà họ Ngô dán câu đối, thậm chí còn lộ ra hai cái đèn lồng nhỏ màu đỏ.
Ngô Sâm Nhược mở cửa ra, cũng không có trực tiếp đi vào, mà là để cho Tống Ngôn Mục đi ở vào trước.
Loại này bị thu làm em trai nhỏ là chuyện gì xảy ra? Mộc Tuyết cảm thấy thế giới dường như có chút không bình thường. Nhưng sau khi trùng sinh cô cũng là một sự không bình thường của thế giới, cho nên cảm giác quái dị này cũng chỉ xuất hiện chút xíu, nhanh chóng biến mất.
Phỏng chừng Hà Lệ Phong đã tìm hiểu trước, hôm nay nhà họ Ngô vô cùng náo nhiệt, lần trước Mộc Tuyết đến đã nhìn thấy một đại gia đình, hơn nữa ông bà nội Ngô cũng đến, đây thật đúng là toàn gia đoàn tụ hoà thuận vui vẻ nha.
Đáng tiếc trong không khí hào thuận vui vẻ đó, không có bóng dáng Ngô Sâm Nhược.
Tống Ngôn Mục không mời mà tới, hiển nhiên làm cho Ngô Thiên Tứ và ông bà nội Ngô tử trở tay không kịp, ngay cả nếu không để Tống Ngôn Mục vào mắt, nhưng nhà họ Tống bọn họ đắc tội không nổi. Nếu Tống Ngôn Mục đến chúc tết, họ sẽ chiêu đãi thật tốt.
Còn chưa đi tới chỗ Tống Ngôn Mục, Ngô Thiên Tứ đã thấy bóng dáng âm trầm của Ngô Sâm Nhược.
“Sâm Nhược?” Ngô Thiên Tứ giật mình mở miệng: “ Mấy ngày nay con không về, là tới chỗ của Ngôn Mục à? Sao con không nói tiếng nào, làm mọi người rất lo lắng.”
Ngô Sâm Nhược hừ lạnh một tiếng,“Các người lo lắng? Tôi thấy các người vô cùng vui vẻ mới đúng chứ.”
“Năm mới, em trai, em đừng cằm súng cầm gậy, ông nội bà nội còn ở đây đó.” Ngô Du Hà bưng ly trà nóng đứng giửa mấy đứa em trai em gái, trong mắt đều là đắc ý.
Cúi đầu chào con bà nó ông bà nội, Ngô Sâm Nhược cách xa phòng khách, xa xa chào hỏi hai ông bà già: “Ông nội bà nội, năm mới vui vẻ. Đây là vài ngày cuối cùng cháu trai sắp bị tống ra nước ngoài, có thể nhìn thấy hai người, con thật vui vẻ.”
Ông cụ Ngô là một người vô cùng truyền thống, bà nội Ngô cũng không phải nhân vật đơn giản, bọn họ có thể toàn thân trở ra từ năm đó, hơn nữa bảo lưu được gia nghiệp, đều là người có bản lĩnh. Dù có bất mãn với hành vi của con trai, ông cụ Ngô cũng không thể nói gì đứa con trai độc nhất này, nhưng trong đàn cháu, ông cụ Ngô chỉ thương một mình Sâm Nhược, đây mới là cháu trai chính thống.
Nghe Ngô Sâm Nhược nói như vậy, vốn dĩ ông cụ đến sau không có nhìn thấy Ngô Sâm Nhược, nhất thời phát hiện không thích hợp: “Thiên Tứ, Sâm Nhược cũng bị đưa ra nước ngoài? Quyết định lúc nào, sao ta không biết?”
Còn chưa kịp nói cho ông cụ Ngô, Ngô Thiên Tứ vội vàng bào chữa: “Là mẹ Sâm Nhược yêu cầu, nói nước ngoài giáo dục rất tốt, con cũng muốn để cho Sâm Nhược đi ra ngoài quen biết nhiều người……”
Sắc mặt ông cụ Ngô càng thêm không tốt, ai chẳng biết Ngô Thiên Tứ đối với vợ hợp pháp chẳng quan tâm, khiến cho quan hệ nhà họ Phương và nhà họ Ngô càng lúc càng không tốt, nhà họ Phương với bên hải quan có quan hệ khó gỡ, nháo một trận, chuyện làm ăn bên nhập khẩu của nhà họ Ngô càng thêm khó khăn. Nói khó nghe một chút, mẹ Ngô Sâm Nhược cũng là bị Ngô Thiên Tứ ép đưa ra nước ngoài.
“Cha, cha cũng không quan tâm, mấy ngày nay con đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngô Sâm Nhược tự giễu mở miệng: “Cha, con thiếu chút nữa đã bị bọn cướp giết chết, mất tích nhiều ngày như vậy, người trong nhà một chút cũng không lo lắng…… Có phải là, đang mong con cứ chết ở bên ngoài như vậy, không phải đó là tâm nguyện của các người sao, nói không chừng còn có thể nói với ông nội bà nội, con đã xuất ngoại, vĩnh viễn không về?”
Giống như sấm sét giáng xuống, cây gậy trong tay ông cụ Ngô hung hăng đập xuống: “Thiên Thiên Tử! Anh nói rõ cho ta, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
————-=== ====== ====== =========—————–
Lời editor:
Để ông cụ Ngô xưng hô là ‘ta’ tại vì ông ấy là trưởng của một gia tộc giàu có, là người gầy dựng, với để vậy nó uy phong hơn nhé! Như đã nói thì ông cụ là người gia trưởng mà!
Hà Trân Châu và Trịnh Lợi lập tức câm miệng, bọn họ cũng nghe Hà Thành Canh con trai của anh hai nói Mộc Tuyết bổng nhiên trở nên rất thông minh, rất lợi hại. Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, cái này, ôi trời ơi quả thật là đại biến dạng.
Mẹ Hà đã sớm bị đánh thức. Ngày hôm qua Mộc Tuyết mới nói người nhà họ Hà sẽ tìm tới cửa, hôm nay Hà Trân Châu và Trịnh Lợi đã tới ngay, không thể không nói, tâm trạng mẹ Hà không tốt lắm.
Vì thế mẹ Hà ở trong phòng cố ý kéo dài thời gian rửa mặt chải đầu, cứng rắn để cho vợ chồng Hà Trân Châu đợi nửa tiếng. Mà trong nửa tiếng này, Mộc Tuyết đã nấu xong chè trôi nước, thơm ngào ngạt. Bởi vì Hà Trân Châu và Trịnh Lợi vừa vào cửa đã rống to làm hỏng tâm trạng của Mộc Tuyết, nên Mộc Tuyết chỉ nấu phần của mình.
Trịnh Tham Ăn chãy nước miếng, tùy rằng hắn đã ăn sáng rồi, nhưng mà nhìn thấy người khác ăn cái gì hắn sẽ thấy đói, cũng không biết tại sao. Hà Trân Châu nghĩ tới mục đích hôm nay đến đây, cũng không có chú ý Trịnh Lợi nhiều, kết quả Trịnh Lợi tự mình chạy vào phòng bếp lấy bát múc bánh trôi, lại phát hiện trong nồi chỉ có nước lèo. Trịnh Lợi buồn bực lớn tiếng gọi Mộc Tuyết: “Cháu gái à, nấu cho dượng với.”
“Muốn ăn thì tự nấu.” Mộc Tuyết không nhúc nhích.
Vì thế Trịnh Lợi chỉ có thể tự nấu, nấu một hơi mười mấy cái, nấu xong lại phát hiện ăn không nổi, vì thế cũng cho Hà Trân Châu ăn. Tuy rằng Hà Trân Châu đã ăn no rồi, nhưng nhìn bánh trôi cảm thấy không ăn thì rất uổng phí, vì thế hai vợ chồng cố gắng ăn hết.
Rốt cuộc Mẹ Hà cũng từ từ đi ra, Mộc Tuyết nấu một phần cho bà. Chậm rãi ăn, mẹ Hà mới mở miệng nói chuyện.
“Các người tới tìm tôi, là chúc tết, hay là có chuyện gì?”
Nước súp trong chén còn tỏa hơi nóng, tấm màng màu vàng trong phòng khách làm cho căn phòng trở nên ấm cúng, nhưng không khí lại giống như đang ở ngoài trời tuyết rơi, vô cùng lạnh.
Hà Trân Châu ngượng ngùng mở miệng: “Chị cả……”
Trước kia Hà Hiểu Lệ, đối xử với em út rất tốt, giống như kiếp trước thiếu nợ bọn họ vậy, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều cười vô cùng nịnh nọt, xin gì được đó. Mà hai anh em Hà Ái Quốc và Hà Trân Châu, lại sớm có thói quen sai khiến chị cả, chỉ Đông chỉ Tây.
Nhưng, năm nay thật sự là đại biến dạng, nghe hàng xóm nói Mộc Tuyết náo loạn ở nhà họ Mộc, lập tức làm người nhà họ Hà giật mình. Hà Trân Châu không ngờ khi mình và chồng đến nhà chị cả, câu đầu tiên nghe được lại là câu này.
Trịnh Lợi tuy rằng hết ăn lại nằm, nhưng không ngu ngốc, này vừa nghe đã biết Hà Hiểu Lệ đoán được bọn họ đến để làm chi, vì thế cười hắc hắc nói: “Chúc tết, đương nhiên là tới chúc tết.”
Hồ nghi nhìn hai tay trống trơn của hai người, mẹ Hà đột nhiên à một tiếng: “Tay không chúc tết, lần đầu tiên tôi thấy đó.”
Cái này làm Hà Hiểu Lệ và Trịnh Lợi càng xấu hổ, anh đẩy tôi tôi đẩy ăn, trách cứ lẫn nhau tại sao lại không nhắc mình.
Mộc Tuyết rửa chén rồi trở lại phòng khách, đi thẳng vào vấn đề chọc thủng mục đích của hai vợ chồng Hà Trân Châu: “Là ông ngoại và bà ngoại kêu các người tới khuyên can? Muốn khuyên mẹ tôi cái gì đây, nói đi.”
Nếu Mộc Tuyết đã nói thẳng, Hà Trân Châu lập tức lộ mặt thật: “Chị cả à, tuy rằng năm mới mà nói chuyện này thì không tốt lắm, nhưng mà, huyện chúng ta ai cũng biết chị cãi lại chồng, còn đánh em rể chảy máu đầu, chuyện này truyền ra thật là khó nghe.”
Mẹ Hà gật đầu: “Ừ, cho nên?”
“Cho nên, chị cả, chị nên tới nhà họ Mộc dập đầu xin lỗi, chị cũng gã khỏi nhà họ Hà nhiều năm như vậy, Mộc Tuyết cũng hơn mười tuổi, đã sớm là người nhà họ Mộc, chuyện này chị cũng đâu được lợi gì, tại sao lại làm trò cười cho thân thích và bạn bè chứ.” Trịnh Lợi nói thêm vào, hai người kẻ xướng người hoạ hết sức hợp nhau.
Mẹ Hà không nói chuyện, bà tự hỏi, vì sao em gái và em rể hỏi cũng không hỏi là đã xãy ra chuyện gì mà đã chất vấn, chẳng lẽ mình là người yếu đuối dễ lấn áp như vậy sao?
“Ừ thì sao?” Mẹ Hà khó có khi cười trào phúng như thế.
“Ách……” Trịnh Lợi không có cách, đẩy Hà Trân Châu.
Hà Trân Châu vò đầu cọ chân: “Cái đó, cũng không có gì, cha mẹ đều rất tức giận, nói muốn dạy giỗ chị đấy……”
À một tiếng, mẹ Hà đứng lên: “Nếu chỉ vậy, các người có thể đi rồi.”
Gì??? Hà Trân Châu và trịnh Lợi dại ra, chỉ cả đây là ở đuổi người? Trắng trợn đuổi người?
Xoay tròn mắt, Hà Trân Châu chạy tới giữ chặt Hà Hiểu Lệ: “Chị cả à, chị đang quậy cái gì vậy? Quậy ở nhà họ Mộc xong rồi bây giờ lại muốn cãi nhau với người nhà sao? Quỷ ám chị rồi hả? Em là em gái ruột của chị, Trịnh Lợi là em rể của chị, có người đuổi khách khi ăn tết sao? Có chuyện thì từ từ nói, tụi em chắc chắn đứng về phía chị mà, đúng không ông Lợi?”
Trịnh Lợi cũng đi lên khuyên Hà Hiểu Lệ: “Đúng vậy chị cả à, nếu chị bị cái gì ủy khuất thì nói ra đi, chúng em cũng không biết rõ mọi chuyện, chị cả đừng nóng giận.”
Hà Hiểu Lệ hít sâu một hơi, khắc chế phiền chán bốc lên trong lòng, ngồi xuống: “Trân châu, cô là em gái ruột của tôi, vậy tại sao cô lại bắt tôi đi tới nhà họ Mộc xin lỗi, ý gì đây? Nếu cô thật sự đứng về phía tôi, vậy tại sao lại không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà lại bắt tôi đi dập đầu xin lỗi đây?”
Bởi vì thiếu chút nữa bị đuổi, trong lòng Hà Trân Châu rất không thoải mái lúc này lại càng bực bội, chị cả uống lộn thuốc hay bị quỷ ám, dám chỉa mũi dao oán trách mình, có ý gì đây?
Cho nên sắc mặt Hà Trân Châu không nén được nữa, tuy rằng đang cười, nhưng khẩu khí tăng cao: “Chị cả à, lúc trước chị uống thuốc tự tử đòi gả vào nhà họ Mộc, chúng tôi không phải là vì chị mới khuyên giải không khuyên cách (giải hòa, không chia cách) sao, đó là chồng của chị, chị kêu chúng tôi phải nói cái gì cho phải đây? Chẳng lẽ để cho chị quậy với nhà họ Mộc mãi? Vợ chồng hai người đầu giường cãi cuối giường hòa, đến lúc đó chúng tôi làm sao mà có mặt mũi nhìn người đây?”
Thật ra nhà họ Hà vốn có thiên phú nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt là cô em út này, mỗi lần hé miệng ra nói là không ai địch lại, là một tay mặc cả ép giá cừ khôi. Không muốn nói nhiều với Hà Trân Châu, Hà Hiểu Lệ lắc đầu: “Tóm lại, tôi sẽ không tới nhà họ Mộc xin lỗi, bọn họ vẫn luôn ghét bỏ tôi. Trân Châu, lòng tôi sáng tựa như gương, trước kia, trên gương có một tầng sương mù, tôi không nỡ lau, mê mẩn quanh sương mù mấy chục năm. Hiện tại, sương mù này tan, tôi cũng không muốn làm một đứa ngốc, cô hiểu không?”
Nghe vậy mặt Hà Trân Châu đỏ lên, bà ta nghe hiểu ý của chị cả, nhà họ Mộc không thích chị cả, thật ra nhà họ Hà cũng không thích chị cả, rõ ràng là bây giờ tùy tiện chọn một người nào cũng nhìn ra. Chị cả không muốn làm kẻ ngốc nữa……
Cắn chặt răng, Hà Trân Châu thu hồi không kiên nhẫn trên mặt: “Biết. Chị cả, vậy tôi nói thẳng. Cha mẹ còn có anh hai, tính mua nhà và cửa hàng trong thành phố, không đủ tiền, vốn là tính tìm anh rể mượn tiền, năm trước đã nói với anh rể, anh ấy nói qua năm mới sẽ trả lời. Bây giờ chị quậy với nhà hộ Mộc, sao chúng tôi còn dám mượn tiền anh rể đây.”
Trong lòng vốn đang có một chút độ ấm chậm rãi tiêu tán. Không để lộ ra thất vọng của mình, Hà Hiểu Lệ kéo tay con gái qua cầm, đáp: “Ừ, sau đó?”
“Chị cả, em làm em gái chỉ có thể khuyên chị, dù sao chị cũng đã là người nhà họ Mộc, quậy đến cùng cũng không có ý nghĩa, coi như chị và nhà họ Hà, đi quỳ dập đầu xin lỗi. Bằng không chúng tôi làm sao mượn được - vạn đây.” Âm điệu Hà Trân Châu chậm lại, dịu dàng khuyên nhủ: “Em không có ý gì hết, nhưng tính tình anh hai chị cũng biết, còn có cha mẹ, đến lúc đó nếu bọn họ đến đây, chịu khổ vẫn là chị thôi chị cả à.”
Đây là cái gì nhỉ? Tiên lễ hậu binh()? Mộc Tuyết ở một bên nghe bật cười, vì thế, cô lập tức cười to.
() Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
Vốn nghĩ sẽ nhìn thấy chị cả do dự giãy dụa, không ngờ lại nghe thấy tiếng cười của Mộc Tuyết, Hà Trân Châu không nghĩ ra, Trịnh Lợi cũng không hiểu, hai người cùng nhau quay đầu nhìn Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết cầm ngôi sao nhỏ tinh khiết trong tay, đây là cô bắt được trong không gian, ánh bặc sáng chói mắt làm cho mắt Hà Trân Châu và Trịnh Lợi thiếu chút rớt ra ngoài.
“Dì út, dượng út, nói trắng ra là, các người chính là muốn mượn tiền đúng chứ?” Mộc Tuyết rãi bụi sao xuống đất, giống như đang rắc một loại bụi bình thường.
Tựa như chó thấy lạp xưởn, Trịnh Lợi còn kém không có nước mắt lưng tròng kêu một tiếng, trực tiếp quỳ xuống nhặt bạc (không biết bạc ở đây là tiền hay là vàng trắng, nên để bạc). Hà Trân Châu cũng rất muốn kiểm, nhưng bà ta lại không muốn mất mặt, thực rõ ràng, Mộc Tuyết chính là đang chế ngạo bọn họ.
“Mẹ, con nhớ rõ cậu và ông bà ngoại, mấy năm nay từ chỗ mẹ hoặc mượn hoặc lấy, ít nhất cũng hơn hai mươi vạn đúng không? Mua một cái nhà trong cái trấn nhỏ kia cũng đủ.“Mộc Tuyết nhéo nhéo bàn tay mẹ Hà: “Đối với mẹ, ngay cả một xu tiền tiền lì xì cũng chưa từng cho.”
Mẹ Hà thở dài: “Trân Châu, chuyện mượn tiền, các người đừng nghĩ dựa vào tôi. Hàng năm tôi đều phải cho các người hai ba vạn, tất cả đều là tôi không dám ăn không dám mặc mà tích góp được, ngay cả tiểu Tuyết tôi cũng chưa cho con bé được gì. Tôi cũng không nói đó là các người mượn, cho cũng đã cho. Nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không vì các người muốn mượn tiền mà đi dập đầu với nhà họ Mộc.”
Ngồi xổm kiểm bạc Trịnh Lợi nghe vậy ngẩng đầ: “Không sao hết chị cả, nếu không chị tụi em mượn cũng được, không phải chị mở tiệm bán hoa sao, mười vạn chắc là có.”
“Đúng vậy đúng vậy, chị, chị xem Mộc Tuyết cũng có thể lấy bạc (vàng trắng) làm đồ chơi, chị khẳng định là có tiền riêng, cho chúng em mượn chút.” Hà Trân Châu lấy cây đánh rắn, để cho chị cả đưa tiền tốt hơn, dù sao mượn cũng không cần trả lại. Tuy rằng lúc ấy hỏi Mộc Tiền Trình mượn tiền cũng không định trả, nhưng đâu có giống nhau chứ.
Cũng thấy mẹ Hà do dự, Mộc Tuyết đứng ở trước mặt mẹ Hà, ngăn cản tầm mắt Hà Trân Châu và Trịnh Lợi: “Không có tiền, sang năm tôi lên cấp ba, chuyện học thêm rồi nhiều thứ cũng cần tiêu tiền vào nhiều chỗ hơn. Mười vạn, mấy người cho là mười vạn là củ cải trắng ngoài vườn sao, tùy tiện bứt một miếng lá là có thể dài trở lại à?”
Nhiều lần lặp đi lặp lại bị đứa con nít tạt nước lạnh, Trịnh Lợi không vui: “Tiểu Tuyết, nếu bây giờ là cậu con thì con đã bị ăn tát rồi.”
“Đánh đi, dám đánh tôi tôi đá cho gãy mũi.” Mộc Tuyết hừ lạnh: “Chớ lấy thân phận người lớn mà uy hiếp tôi, tôi không dám nhận đâu.”
Chuyện hàng xóm truyền tai vẫn còn quanh quẫn trong đầu, Trịnh Lợi rụt vai, đứa con gái trước mặt, là cao thủ?
Mắt thấy hôm nay lấy không được tiện nghi, hơn nữa Trịnh Lợi cất đống bạc vào túi áo, Hà Trân Châu nhanh chóng phân tích tình thế, lui lại!
Kế tiếp hay là giao cho anh hai đi, chị cả à, chị đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Hà Trân Châu và Trịnh Lợi vừa đi, mẹ Hà mà bắt đầu buồn lo, tính cách em trai của bà giống y như Mộc Tiền Trình, bướng bỉnh không nghe khuyên bảo, nóng nảy dễ giận, lại hay sĩ diện hảo. Nếu không mượn được tiền, phỏng chừng về sau tiệm bán hoa cũng không thể mở cửa được.
Nghe mẹ Hà oán giận, trong lòng Mộc Tuyết suy nghĩ một chút: “Đừng lo lắng, sở dĩ ông ta dám hoành hành như vậy, chỉ vì ỷ vào mẹ là chị của ông ta, không thể làm gì ông ta. Nếu ông ta dám quấy rối, con có biện pháp thu thập ông ta.”
Tuy rằng không quá tin tưởng lời Mộc Tuyết nói, nhưng mẹ Hà không dám nói thẳng ra, bà nghĩ rằng, mình có thể tự cho mượn tiền, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng cho bọn họ. Muốn mượn phải viết giấy nợ, không cho không. Nếu người nhà họ Hà dám chơi xấu, bà sẽ tay đôi với họ, đòi tiền không có, đòi mạng thì có. (D: Bà này vẫn ngáo như xưa, con gái đã bảo là nó sắp lên cấp cần nhiều tiền cho việc học, mợ, ngu vccc)
Đó đã là thói quen, nên biết giấy nợ như thế nào…… Trong lòng mẹ Hà hoảng loạn.
Ăn cơm trưa xong, Mộc Tuyết lại đi ra ngoài, đồng thời cũng kéo mẹ Hà đi dạo phố. Mẹ Hà hỏi chuyện bạc trắng làm sao mà có, kết quả Mộc Tuyết nói vài câu lấp liếm cho qua, tuy rằng mẹ Hà không tin, nhưng nhìn thấy Mộc Tuyết giống như lửa cháy đến mông mà bỏ chạy, cũng chỉ có thể cam chịu.
Nếu bạn trai tiểu Tuyết là đứa có tiền…… Có thể làm tiểu Tuyết hư hỏng hay không? Đống vàng trắng này làm sao không phải là đứa nhỏ kia đưa chứ?
Nghĩ đến đây, mẹ Hà cực lỳ lo lắng, vì thế vốn không muốn đi dạo phố, lại lặng lẽ đi theo sau Mộc Tuyết.
Nhanh như chớp chạy đến căn cứ bí mật, Mộc Tuyết ấn chuông cửa, cách một hồi lâu cửa mới mở ra, mắt Ngô Sâm Nhược đen thui có thể so với gấu mèo.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhận ly nước mật đào nóng Ngô Sâm Nhược đưa, Mộc Tuyết sau một lúc tổ chức lại ngôn ngữ, cô đặc biệt nhận biết mình cực kỳ vụng về trong việc an ủi người khác.
Gật đầu, cả người Ngô Sâm Nhược đều tản ra mất tinh thần và nóng nảy, hai người ở cùng một chỗ có vẻ vô cùng quái dị. Khuôn mặt Ngô Sâm Nhược tiều tụy, hốc mắt đỏ lên, môi tím tái, rõ ràng diện mạo anh tuấn phi phàm lúc này lại biến thành khuôn mặt của quỷ hút máu.
Xê dịch mông, Mộc Tuyết tiếp tục vắt hết óc: “Em rõ có lần, em làm sai, kết quả bị người nhà cởi hết quần áo lấy dây nịt đánh vào người, lúc ấy em bị mất ngũ mấy tuần, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng….. Ừ…… Nói sao đây, không ai có thể quá kiên cường….. Đó chính là một quá trình, chờ thêm một chút, anh sẽ có thêm năng lực thừa nhận mọi chuyện trước kia…… Không đúng, em không phải muốn nói như vậy, em muốn nói là, tất cả đều đã qua đi……”
Phất tay ý bảo Mộc Tuyết đừng nói nữa, trên mặt Ngô Sâm Nhược hiện ra một tia yếu ớt: “Anh biết, anh biết mà, anh chỉ là đang lo lắng…… Nếu thật sự giống như anh Ngôn Mục nói, bệnh Xida……”
Lòng Mộc Tuyết cũng trầm xuống, Ngô Sâm Nhược mới mười lăm tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, nếu thật sự bị loại bệnh này, cuốc ống của anh ấy còn có thể kéo dài bao lâu đây? Vốn dĩ anh ấy đã cô đơn tịch mịch, cuộc sống còn lại chút gì đây?
“Vận mệnh sẽ không tàn khốc đối với anh như vậy đâu.” Mộc Tuyết vươn tay ôm lấy Ngô Sâm Nhược: “Báo cáo kiểm tra còn chưa có, anh không cần làm mình cảm thấy áp lực. Có lẽ anh Ngôn Mục nghĩ để anh chuẩn bị tinh thân cho tình huống xấu nhất, có thể làm anh bình tĩnh hơn. Nhưng mà em cảm thấy, cho dù có đến bờ thung lũng, anh cũng không được từ bỏ hy vọng.”
Cứng ngắc thật lâu, Ngô Sâm Nhược mới đưa tay ôm lấy Mộc Tuyết thân hình nhỏ gầy trước mặt. Cô gái này chỉ là cậu ngẫu nhiên mà gặp được, có một hoàn cảnh tương tự với cậu, là đồng loại của cậu. Bạn bè chân chính của cậu không nhiều lắm, nhưng cô gái trước mặt này không hiểu vì sao lại nằm trong số đó.
Khi Ngô Sâm Nhược còn sống thời điểm chân chính yếu ớt không quá ba cái, hiện tại vừa đúng là cái thứ hai. Giờ phút này người ở bên cạnh cậu, là Mộc Tuyết.
Hít mũi, Ngô Sâm Nhược nhịn không được vẫn rơi nước mắt: “Anh chỉ nghĩ, nếu là thật, anh sẽ làm những gì. Có lẽ anh sẽ hạ độc, làm cho tất cả mọi người nhà họ Ngô chết thê thảm trước mặt anh, sau đó bắt đầu chạy trốn, trãi qua cuộc sống đen tối tuyệt vọng, chết thê thảm ở một xó xỉnh không tên…… Nhưng nếu cả đời của anh sẽ đi qua như vậy, vậy anh sinh ra có ý nghĩa gì, anh sống thì có ý nghĩa gì……”
“Nếu chỉ là vì cảm thụ oán hận và thống khổ mới đến thế giới này, như vậy thế giới này lại có ý nghĩa gì……”
Bưng khuôn mặt đầy nước mắt của Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết kiên định trả lời: “Em cũng không biết. Nhưng, em chắc chắn, chỉ cần còn sống, là có thể làm chuyện mình muốn. Anh cũng không phải chỉ có thể cảm nhận được oán hận và thống khổ, anh còn có người an hem tốt như Lưu Sảng, còn có người có năng lực và thông minh như anh Ngôn Mục làm anh, còn có đứa em gái có dị năng là em. Bọn em đều thương anh, bọn em đều đồng ý vì anh mà bỏ ra tình cảm chân thành và bảo vệ, anh cũng không phải hai bàn tay trắng. Cho dù, cho dù chuyện anh Ngôn Mục nói trở thành sự thật, em cũng sẽ không cho anh chết…… Em có thể……”
Ầm, cửa bị mở ra từ bên ngoài, một đám người đi vào vừa vặn nhìn thấy Ngô Sâm Nhược và Mộc Tuyết ôm nhau không có một khe hở.
“Khụ khụ khụ……” Hà Lệ Phong khoa trương ho khan.
Mộc Tuyết buông Ngô Sâm Nhược ra, quay đầu nhìn thấy Tống Ngôn Mục mặt không chút thay đổi, còn có mẹ Hà há miệng tới nỗi có thể nhét một cái trứng chim.
Tôi…… Trong lòng Mộc Tuyết vặn vẹo.
Tống Ngôn Mục trước sau như một ngồi ở chính giữa, bên trái là anh Khâu bên phải là anh Hà, Mộc Tuyết và mẹ Hà lần lượt ngồi xuống, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ngồi ở bên cạnh.
“Bọn anh nhìn thấy mẹ Hà ở ngoài hành lang, thiếu chút nữa tưởng là người khả nghi.” Hà Lệ Phong cười du côn: “Thiếu chút nữa đã gây họa rồi.”
Mẹ Hà thấy, biết con gái đang ở cùng những người giàu có, còn không phải là người đơn giản, vì thế ngặm miệng lại miễn cho nói sai.
“Mẹ, tại sao mẹ lại theo con đến đây?” Mộc Tuyết không cần nghĩ cũng biết, nếu tiếp tục như vậy, sau này mẹ hà sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào chuyện không cần thiết, xem ra hôm nay phải nói rõ ràng mới được.
“Mẹ……” Mẹ Hà không biết nên nói như thế nào, khí thế của con gái càng ngày càng không giống con nít, hoàn toàn là tư thế của người trưởng thành.
“Meh, có cái gì thì nói thẳng đi.”
Do dự mãi, mẹ Hà cũng nói thẳng: “Tiểu Tuyết, tuổi con còn quá nhỏ, đừng giống như mẹ lúc trước, yêu sớm là không có lợi, con phải chuyên tâm học tập……”
“Tốt lắm không cần phải nói, mẹ, con đã biết. Con không nói chuyện yêu đương, đây là Ngô Sâm Nhược, bạn học chung lớp của con, mới vừa gặp chuyện nghiêm trọng. Đây là Lưu Sảng, cũng bạn học chung lớp của con, mẹ hẳn là biết, hai người bọn họ đều thường xuyên tới đón con đến trường, trước kia con bị bắt nạt cũng là bọn họ bênh vực con. Đây là Tống Ngôn Mục, là bạn kiêm anh trai của Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, anh ấy là người thành phố B, bây giờ ở đây đi học, võ của con là do hại vị thầy bên cạnh anh Ngôn Mục dạy.”
Mộc Tuyết rõ ràng giới thiệu từng người cho mẹ Hà: “Mẹ, trước kia mẹ không quan tâm con, con cũng có thành tích tốt, bây giờ mẹ cũng đừng quản nhiều. Con có suy nghĩ của mình, mẹ đừng lo lắng dư thừa, cũng đừng làm chuyện dư thừa, con có thể tự chăm sóc mình.”
Mẹ Hà ngậm miệng, trước kia bà đối với Mộc Tuyết không chút quan tâm, tâm tư đều ở trên người Mộc Tiền Trình. Bây giờ con gái nói như vậy, ngoại trừ đau lòng hối hận, còn có thể nói cái gì đây.
“Mẹ, Mộc Tiền Trình bên ngoài nuôi đàn bà không bao lâu sẽ tìm tới cửa, còn có chuyện của cậu, ẹm cần quan tâm nhiều lắm, cũng đừng quan tâm con, con biết đúng mực.” Để kịp thở, Mộc Tuyết đứng dậy rót cho mẹ Hà một ly nước ấm: “Mẹ, con đã trưởng thành.”
Con không phải là đứa con gái 14 tuổi, con là một người trưởng thành, một người trưởng thành đã chịu quá nhiều dạy dỗ đỗ máu.
Mẹ Hà dưới đôi mắt kiên định thâm trầm của Mộc Tuyết, trịnh trọng gật đầu.
Để cho anh Khâu đưa mẹ Hà về, Tống Ngôn Mục đưa cho Ngô Sâm Nhược một phần báo cáo.
“Nhanh như vậy đã có sao?” Mộc Tuyết kinh ngạc.
Dường như là có chút kiêu ngạo, Tống Ngôn Mục gật đầu: “Vì không muốn để cho Sâm Nhược quá lo lắng.”
Thật không muốn Sâm Nhược lo lắng, anh cũng đừng nói bệnh Xida, trong lòng Mộc Tuyết oán thầm.
Ngô Sâm Nhược không dám nhận báo cáo, bàn tay đưa ra lại rụt về, nhìn thấy vậy Mộc Tuyết lo lắng, muốn thay Ngô Sâm Nhược coi báo cáo xét nghiệm lại bị Tống Ngôn Mục giữ chặt.
“Sâm Nhược không phải người nhu nhược, cũng không phải không biết chữ.” Tống Ngôn Mục vỗ bàn tay Mộc Tuyết: “Em không thể thay thế cậu ấy trưởng thành.”
Nghe vậy, tay Ngô Sâm Nhược không còn run, cậu cầm kết quả, mở ra, cẩn thận đọc.
Những thuật ngữ chuyên ngành không cần xem, trực tiếp xem kết luận: Không phát hiện bị nhiễm HiV.
Cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm một hơi, xương tủy Ngô Sâm Nhược như là bị tháo nước, tê liệt ngã xuống sô pha, thấp giọng cười rộ lên: “Vận mệnh cuối cùng cũng không tàn khốc như vậy……”
“Nhưng chú có thể tàn khốc đối đãi vận mệnh.” Ngữ khí Tống Ngôn Mục tràn ngập mê hoặc: “Thậm chí có thể khống chế vận mệnh, Sâm Nhược, chú phải học tập vài thứ.”
Dời mắt, trong mắt Ngô Sâm Nhược lộ ra hung quang (ánh sáng hung ác): “Đúng vậy, em hẳn là phải học tập vài thứ.”
Con nhộng bị nhiều tầng bao vây, rốt cục một khe hở nứt ra. Ngón tay Tống Ngôn Mục vuốt ve cái trán Ngô Sâm Nhược, giống như vuốt ve như vậy có thể giúp con bướm chui ra.
“Đi tắm rửa, ngủ hai tiếng, sau đó chúng ta đi ăn cơm chiều, chú năm muốn gặp chú. Mộc Tuyết và Lưu Sảng nữa.” Tống Ngôn Mục thu tay, mỉm cười.
Mộc Tuyết và Lưu Sảng gật đầu, Tống Ngôn Mục hạ lệnh, bọn họ không đồng ý cũng vô dụng, anh Hà sẽ trực tiếp ‘kéo’ bọn họ đi.
Kết quả, Ngô Sâm Nhược đi ngủ, Mộc Tuyết cũng ngáp dài nằm ngủ trên sô pha.
Trước khi ngủ, cô đi vào không gian.
Trong không gian – hồ nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng nhiều màu sắc, Mộc Tuyết không nói hai lời, nhào vào trong hồ nước. Giữa không trung Mộc Sương cũng đi tới, hai người cùng nhau nằm trong hồ nước nhận chăm sóc.
Lúc trước Mộc Sương cũng không biết tác dụng cụ thể của hồ nước này, chỉ có thể cảm nhận được hắc liên hoa (sen đen) của Mộc Tuyết được tẩm bổ vô cùng tốt, còn có tinh thần của Mộc Tuyết càng ngày càng mạnh, đối với chuyện khống chế cảm xúc cuốn hút lực cũng càng ngày càng mạnh, tư duy càng thêm nhanh nhẹn, phản ứng cũng càng thêm nhanh.
Đến khi có một lần, Mộc Tuyết nhịn không được uống một ngụm nước trong hồ, Mộc Sương mới biết được, nước này có năng lược cải tạo rất mạnh, có thể cải tạo tế bào hoạt tính của thân thể, đề cao năng lực miễn dịch, thậm chí có thể cải tạo xương và các đốt ngón tay. Nhưng hồ nước này cũng có lực bài xích rất mạnh, hễ là không phải đồ của thân thể, cho dù là các vị thuốc hữu ích, cũng sẽ bị chung một kết cục, tạp chất rơi vào trong nước sẽ nháy mắt bị hòa tan.
Bao dung, tẩm bổ, bài xích, cải tạo, thuộc về tính chất đặc biệt của Tống Ngôn Mục. Nhưng Mộc Sương tỏ vẻ, cô ấy còn chưa hiểu hết toàn bộ công năng của hồ nước này.
Nếu là như thế, hai người Mộc Tuyết và Mộc Sương, hoặc là nói một người một vật, đều bắt đầu không có việc gì thì xuống tắm hưởng thụ. Nhưng, nếu Mộc Tuyết không tiến vào không gian, Mộc Sương không thể tiếp cận hồ nước, chỉ có chờ Mộc Tuyết đi vào, Mộc Sương mới có thể đi theo xuống.
Nhìn thấy điểm này, coi như là không gian hóa thân Mộc Sương cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi không nói nên lời.
“Mộc Sương, Sâm Nhược không dính HiV.”
Nhìn thấy tâm trạng Mộc Tuyết vô cùng tốt, Mộc Sương gật đầu: “Cho dù thật sự bị nhiễm, hồ nước này cũng có áp chế bệnh của cậu ấy.”
“Không, không giống nhau. Bệnh là gông xiềng, cho dù thân thể Sâm Nhược không bị bệnh, tinh thần anh ấy cũng sẽ bị bệnh độc bức đến điên. Sương Sương, nếu tớ không gặp được Sâm Nhược và Lưu Sảng, còn có Ngôn Mục, tớ sẽ không được như hôm nay. Hồ nước, cây cối trong không gian, là vì bọn họ đặt tớ ở trong lòng.”
Mộc Tuyết ở trong nước chậm rãi du động, ý nghĩ của cô vô cùng rõ ràng: “Không có bọn họ, vốn không có tớ hiện tại. Cho nên, tớ sẽ trả giá tất cả, bảo vệ bọn họ.”
Khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, Mộc Sương nghiêng đầu: “Đúng vậy.”
Mộc Tuyết tỉnh lại còn mỉm cười, cô thích ý lăn lộn trên sô pha, đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu có thuốc có thể ức chế bệnh Xida, vậy loại thuốc này hoàn toàn có thể cao đến giá trên trời!!!
Vừa mới nhìn thấy Tống Ngôn Mục từ cầu thang đi xuống đến, hai mắt Mộc Tuyết tỏa ánh sáng đánh về phía Tống Ngôn Mụ: “Anh Ngôn Mục! Em mới phát hiện anh là thần tài nha! So với Lưu Sảng còn thần tài hơn!”
Sau khi kích động mới nhớ tới đến…… Hồ nước không thể cho người khác dùng…… Mộc Tuyết nhất thời cảm thấy mình là vui đến choáng váng.
Không biết Mộc Tuyết đột nhiên phát điên cái gì, nhưng Tống Ngôn Mục vẫn là tiếp được Mộc Tuyết, trực tiếp khiêng người trở về sô pha: “Đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.”
Mộc Tuyết vui rạo rực chạy đi thay quần áo, bởi vì chuyện huấn luyện nên ở đây có nhà tắm, quần áo xuân hạ thu đông Tống Ngôn Mục đều chuẩn bị cho cô hết, thậm chí còn có cả giày dép và nội y.
Nhìn bóng dáng Mộc Tuyết đột nhiên vui tới nở hoa, Tống Ngôn Mục bất đắc dĩ lắc đầu, may mắn Sâm Nhược sẽ ra nước ngàoi.
Nghĩ đến Ngô Sâm Nhược, kế tiếp nghĩ đến nhà họ Ngô, trên mặt Tống Ngôn Mục đầy hàn ý. Người nhà họ Ngô thương tổn không chỉ có Sâm Nhược, mà còn giống như tát hai bạt tay lên mặt anh. Tống thiếu chọn người trung thành, mà lại khinh địch bị cấp dưới đâm sau lưng thiếu chút nữa là hối hận cả đời, nói ra thật đúng là chê cười. Nếu không cho bọn đó ăn giáo huấn ngoan độc, họ sẽ nghĩ cháu trai lớn nhà họ Tống dễ đắc tội?!
Cho dù tôi bị trục xuất, cũng không phải mặt hàng như các ngươi có thể tùy ý trêu đùa. Ngón tay Tống Ngôn Mục xoa trên khóe mắt, cười lạnh ra tiếng.
Cơm chiều ăn trong một khách sạn số một số hai thành phố.
Mộc Tuyết ăn mặc giống như đèn lồng, từ mũ đến giày đều là màu hồng, may mắn bầy giờ cô có làn da trắng nõn, mặt mày cũng xinh, dáng người cũng bắt đầu lồi lõm, nếu không tuyệt đối là cây pháo hồng. Cô ngồi ở bên cạnh Tống Ngôn Mục, biết vâng lời ăn này nọ.
Không có biện pháp, ai kêu Tống Ngôn Mục giới thiệu với soái ca Tống Nghĩa Đức như thế nào làm chi:
“Chú năm, đây là bạn gái con, Mộc Tuyết.”
Mới mười sáu tuổi đã dẫn theo bạn gái 14 tuổi đi gặp người thân, Tống Ngôn Mục mặt than anh đúng thật là dũng mãnh! Mộc Tuyết vừa cắn hải sản vừa oán thầm, hơn nữa chú năm còn một chút cũng không kinh ngạc, giống như đây là chuyện bình thường.
Lúc ăn, Tống Nghĩa Đức nói không nhiều lắm, đầu tiên là cảm ơn ba người Lưu Sảng Ngô Sâm Nhược Mộc Tuyết đã chiếu cố Tống Ngôn Mục một năm này, hy vọng sang năm mới tình bạn và tình yêu của bọn họ sẽ tiếp tục duy trì và phát triển. Sau đó vừa ăn, vừa cùng Ngô Sâm Nhược nói chuyện phiếm, nhưng đề tài không chút có đề cập đến chuyện của Ngô Sâm Nhược, đều dạy sau khi xuất ngoại nên quen biết với dạng người nào, có thể học được cái gì, tổ chức người Hoa ở chỗ nào mới đáng tin, linh tinh nhiều thứ. Lưu Sảng nghe thật hăng say, nhiều lúc chen vào nói, Tống Nghĩa Đức vẫn vững vàng dạy, nhưng nhìn ra được tâm trạng không tồi.
Như vậy xem ra, sự bình tĩnh là duy truyền của nhà họ Tống, Mộc Tuyết ăn xong, bắt đầu tấn công những món khác.
“Ngôn Mục, ngày mốt mấy đứa đưa Sâm Nhược về, nhớ giúp chú trả cái này.” Tống Nghĩa Đức chỉ phong thư đỏ thẩm có hoa văn kim long trên bàn: “Hôm nay không biết lúc nào, bị nhà họ Ngô đưa cho tài xế.”
Tống Ngôn Mục từ chối cho ý kiến cười cười: “Chú năm, không bằng chuyển vào tài khoản đi?”
Lắc đầu, giọng điệu Tống Nghĩa Đức ý vị thâm trường: “Cái này không phải chi phiếu cũng không phải tiền, mà là vé du lịch và ăn uống.”
“Con gái lớn nhà họ Ngô hẹn chú đi hưởng tuần trăng mật hả?” Tống Ngôn Mục trêu đùa: “Chú năm tuổi lớn, nhưng diễm phúc thật sâu nha.”
Lưu Sảng ở một bên tiếp lời: “Nhanh chóng dâng mình lên giường đàn bà……” Sau khi nói xong Lưu Sảng tự giác nói lỡ, mặt đỏ lên: “Chú năm, con gì cũng chưa nói.”
Nhắc tới Ngô Du Hà, mặt Ngô Sâm Nhược nhất thời tối đen, Tống Nghĩa Đức thấy thế vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tiểu tử, phải bình tĩnh.”
Đây là một câu ám chỉ ẩn hình, Ngô Sâm Nhược hiểu được Tống Nghĩa Đức đứng về phía bọn họ, bọn họ chỉ là vài đứa con nít, nhưng Tống Nghĩa Đức đã coi bọn họ thành tâm phúc mà đối đãi. Tất cả, là vì Tống Ngôn Mục đi.
Ánh mắt Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược giao cùng một chỗ, một người như Trường Giang đại hãi (biển lớn), mặt ngoài bình tĩnh vô ba bên trong ba đào mãnh liệt. Một người như thác nước nhảy múa, ồn ào náo động bốc lên yêu hận đan xen, sau khi hạ xuống lại trở về bình tĩnh.
Ngô Sâm Nhược gật đâu với Tống Ngôn Mục, không tiếng động thề độc, ‘tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể làm gì tôi’.
“Tiểu Tuyết, Ngôn Mục rất coi trọng con, cho nên, con cũng cần bảo vệ tốt chính mình.” Tống Nghĩa Đức bắt đầu dặn dò Mộc Tuyết: “Nếu Ngôn Mục tìm vệ sĩ cho Sâm Nhược, chú cảm thấy con cũng cần có một người. Vừa lúc có một nữ bộ đội đặc chủng khi chấp hành nhiệm vụ bị mất một bàn tay, trong nhà cũng không có người thân, vậy cho con làm vệ sĩ.”
Mộc Tuyết ăn vui vẻ mười phần, chờ sau vài giây Tống Nghĩa Đức nói xong, mới phản ứng lại, lời vừa nói là có ý gì, cô nhanh chóng ngẩng đầu, bên miệng dính đồ ăn cũng không kịp chùi: “Cám ơn chú, nhưng mà con không cần, con rất mạnh, có vệ sĩ rất khoa trương……”
Tống Nghĩa Đức và Tống Ngôn Mục hai người lẳng lặng nhìn cô, trình độ uy hiếp gấp mấy lần.
“Thật sự…… Không cần…… Anh Ngôn Mục anh cũng biết mà, em không cần ……” Mộc Tuyết vặn vẹo nghiêm mặt, người phải đi về dễ dàng, tiền ai trả chứ? Cho dù Tống Ngôn Mục hoặc là chú năm trả lương, nhưng một người lớn như vậy sống ở đâu đây? Trong nhà không đủ chỗ ở, huống chi phải giải thích như thế nào?
“Người phải đi về, tiền lương anh trả, trước khi Sâm Nhược xuất ngoại cô ấy sẽ đi theo Sâm Nhược, chờ Sâm Nhược đi rồi, cô ấy đến phụ trách đưa đón và dạy em mọi thứ. Về phần chỗ ở, ở chỗ huấn luyện của chúng ta là được.” Tống Ngôn Mục giải quyết dứt khoát, chuyên quyền độc đoán.
Mộc Tuyết yên lặng lấy khăn mặt lau miệng, nghĩ rằng, tùy mọi người đi em lười lý luận với mọi người.
Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng đang rất vui vẽ. Vệ sĩ đó, nữ bộ đội đặc chủng đó, vừa nghe liền cảm thấy sức chiến đấu siêu cường nha, nếu cậu dám tới tiệm hoa của mẹ quậy phá, để cho vị nữ bộ đội đặc chủng này đi tát miệng ông ta cho phun ngà voi luôn!
Ăn cơm chiều, Tống Ngôn Mục để anh Khâu đưa Mộc Tuyết về.
Sau Mộc Tuyết mở cửa, phát hiện mẹ Hà ở trong phòng khách xem ti vi chờ cô. Trong lòng ấm áp, Mộc Tuyết tiến lên, khó gặp dùng thân phận hơn mười tuổi làm nũng với mẹ Hà.
Mẹ Hà kéo tay Mộc Tuyết, chậm rãi kể chuyện năm đó cho cô nghe. Năm đó bà yêu Mộc Tiền Trình, yêu thiếu niên cứng cỏi cố gắng kia. Giống nhau đnag ở lứa tuổi manh động, mẹ Hà dùng tất cả của mình để cảm động Mộc Tiền Trình, trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được với nhau.
Nhưng, bởi vì mẹ Hà chủ động, khi thực lực hai nhà ngang bằng nhau, nhà họ Mộc đã khinh thường nhà họ Hà. Chờ thực lực kinh tế hai nhà chênh lệch rõ, nhà họ Mộc lại càng thêm vênh váo tự đắc không coi ai ra gì. Nhưng mẹ Hà không thể làm gì, bà không có bằng cấp, hoa tàn ít bướm, cũng không thông minh, lại bị áp chế, ghét bỏ lâu dài, phai mờ dũng khí và hào quang.
Nếu có thể làm lại một lần, Hà mụ mụ sẽ không vì Mộc Tiền Trình mà trả giá, chẳng sợ sẽ vì yêu mà chết, cũng sẽ không ở lúc tuổi còn trẻ, bỏ qua tương lai tươi sáng, mà đi yêu Mộc Tiền Trình.
“Cho nên, mẹ cũng không phải phản đối con nói chuyện yêu đương, nhưng con nhất định phải hiểu được thứ quan trọng nhất là cái gì.” Mẹ Hà khó được lúc nói ra lời cơ trí như vậy: “Bản thân mình, phải tự kiểm soát mình, không thể giao cho người khác.”
Mộc Tuyết thoải mái gật đầu: “Con biết, yên tâm đi mẹ, con sẽ làm cho mình càng ngày càng ưu tú, con là kiêu ngạo của mẹ, không phải sao?”
Mẹ Hà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ, mẹ cũng phải cố gắng trở thành kiêu ngạo của con. Mẹ nói, người sinh ra có nhiều loại khả năng, bây giờ mẹ mới hơn ba mươi tuổi, nếu mẹ có thể sống tới tám mươi tuổi, như vậy mẹ vẫn còn hơn một nữa thời gian, không phải sao? Trở thành tấm gương của con, có thể chứ?”
Nhìn đôi mắt trong suốt đầy chờ mong của Mộc Tuyết, mẹ Hà cảm thấy máu cả người nóng lên, dũng khí đi xa giống như đang trở về, có cái đó đã chui từ dưới đất mà ra, đang vô cùng khỏe mạnh trưởng thành.
“Mẹ sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng!”
Mẹ con trải qua một lần tâm sự này, lẫn nhau đều thoải mái không ít. Ngày hôm sau hai người cùng nhau đi dạo phố, mua một đống quần áo và đồ ăn, vô cùng vui vẽ.
Hai ngày này, bất luận là nhà họ Mộc hay là nhà họ Hà, đều không có một chút tiếng động. Mộc Tuyết đoán rằng Mộc Tiền Trình hẳn là đang chuẩn bị chuyện tiểu tam tìm tới cửa, đại khái là đang vội vàng đi. Về phần nhà họ Hà, hơn phân nửa là cảm thấy mẹ Hà thay đổi, tiền chẳng phải dễ lấy, vậy trước để qua năm mới rồi nói sau?
Nói ngắn lại, Mộc Tuyết sẽ không cho phép nhà họ Hà lấy cớ gì, ép mẹ đi xin lỗi. Bọn họ vì lợi ích của mình, không nghĩ tới tôn nghiêm của mẹ, nghĩ đến đắc ý.
Lại qua hai ngày, Tống Ngôn Mục rốt cuộc gọi mọi người tới nhà họ Ngô gia.
Vẫn xoa tay đợi thật lâu Mộc Tuyết càng kích động, sốt ruột lên xe anh Khâu chở đến chỗ huấn luyện, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược đã sớm thu thập tốt.
“Đi thôi, hôm nay sẽ rất phấn khích.” Tống Ngôn Mục dẫn mọi người ra cửa.
Cửa lớn nhà họ Ngô dán câu đối, thậm chí còn lộ ra hai cái đèn lồng nhỏ màu đỏ.
Ngô Sâm Nhược mở cửa ra, cũng không có trực tiếp đi vào, mà là để cho Tống Ngôn Mục đi ở vào trước.
Loại này bị thu làm em trai nhỏ là chuyện gì xảy ra? Mộc Tuyết cảm thấy thế giới dường như có chút không bình thường. Nhưng sau khi trùng sinh cô cũng là một sự không bình thường của thế giới, cho nên cảm giác quái dị này cũng chỉ xuất hiện chút xíu, nhanh chóng biến mất.
Phỏng chừng Hà Lệ Phong đã tìm hiểu trước, hôm nay nhà họ Ngô vô cùng náo nhiệt, lần trước Mộc Tuyết đến đã nhìn thấy một đại gia đình, hơn nữa ông bà nội Ngô cũng đến, đây thật đúng là toàn gia đoàn tụ hoà thuận vui vẻ nha.
Đáng tiếc trong không khí hào thuận vui vẻ đó, không có bóng dáng Ngô Sâm Nhược.
Tống Ngôn Mục không mời mà tới, hiển nhiên làm cho Ngô Thiên Tứ và ông bà nội Ngô tử trở tay không kịp, ngay cả nếu không để Tống Ngôn Mục vào mắt, nhưng nhà họ Tống bọn họ đắc tội không nổi. Nếu Tống Ngôn Mục đến chúc tết, họ sẽ chiêu đãi thật tốt.
Còn chưa đi tới chỗ Tống Ngôn Mục, Ngô Thiên Tứ đã thấy bóng dáng âm trầm của Ngô Sâm Nhược.
“Sâm Nhược?” Ngô Thiên Tứ giật mình mở miệng: “ Mấy ngày nay con không về, là tới chỗ của Ngôn Mục à? Sao con không nói tiếng nào, làm mọi người rất lo lắng.”
Ngô Sâm Nhược hừ lạnh một tiếng,“Các người lo lắng? Tôi thấy các người vô cùng vui vẻ mới đúng chứ.”
“Năm mới, em trai, em đừng cằm súng cầm gậy, ông nội bà nội còn ở đây đó.” Ngô Du Hà bưng ly trà nóng đứng giửa mấy đứa em trai em gái, trong mắt đều là đắc ý.
Cúi đầu chào con bà nó ông bà nội, Ngô Sâm Nhược cách xa phòng khách, xa xa chào hỏi hai ông bà già: “Ông nội bà nội, năm mới vui vẻ. Đây là vài ngày cuối cùng cháu trai sắp bị tống ra nước ngoài, có thể nhìn thấy hai người, con thật vui vẻ.”
Ông cụ Ngô là một người vô cùng truyền thống, bà nội Ngô cũng không phải nhân vật đơn giản, bọn họ có thể toàn thân trở ra từ năm đó, hơn nữa bảo lưu được gia nghiệp, đều là người có bản lĩnh. Dù có bất mãn với hành vi của con trai, ông cụ Ngô cũng không thể nói gì đứa con trai độc nhất này, nhưng trong đàn cháu, ông cụ Ngô chỉ thương một mình Sâm Nhược, đây mới là cháu trai chính thống.
Nghe Ngô Sâm Nhược nói như vậy, vốn dĩ ông cụ đến sau không có nhìn thấy Ngô Sâm Nhược, nhất thời phát hiện không thích hợp: “Thiên Tứ, Sâm Nhược cũng bị đưa ra nước ngoài? Quyết định lúc nào, sao ta không biết?”
Còn chưa kịp nói cho ông cụ Ngô, Ngô Thiên Tứ vội vàng bào chữa: “Là mẹ Sâm Nhược yêu cầu, nói nước ngoài giáo dục rất tốt, con cũng muốn để cho Sâm Nhược đi ra ngoài quen biết nhiều người……”
Sắc mặt ông cụ Ngô càng thêm không tốt, ai chẳng biết Ngô Thiên Tứ đối với vợ hợp pháp chẳng quan tâm, khiến cho quan hệ nhà họ Phương và nhà họ Ngô càng lúc càng không tốt, nhà họ Phương với bên hải quan có quan hệ khó gỡ, nháo một trận, chuyện làm ăn bên nhập khẩu của nhà họ Ngô càng thêm khó khăn. Nói khó nghe một chút, mẹ Ngô Sâm Nhược cũng là bị Ngô Thiên Tứ ép đưa ra nước ngoài.
“Cha, cha cũng không quan tâm, mấy ngày nay con đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngô Sâm Nhược tự giễu mở miệng: “Cha, con thiếu chút nữa đã bị bọn cướp giết chết, mất tích nhiều ngày như vậy, người trong nhà một chút cũng không lo lắng…… Có phải là, đang mong con cứ chết ở bên ngoài như vậy, không phải đó là tâm nguyện của các người sao, nói không chừng còn có thể nói với ông nội bà nội, con đã xuất ngoại, vĩnh viễn không về?”
Giống như sấm sét giáng xuống, cây gậy trong tay ông cụ Ngô hung hăng đập xuống: “Thiên Thiên Tử! Anh nói rõ cho ta, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
————-=== ====== ====== =========—————–
Lời editor:
Để ông cụ Ngô xưng hô là ‘ta’ tại vì ông ấy là trưởng của một gia tộc giàu có, là người gầy dựng, với để vậy nó uy phong hơn nhé! Như đã nói thì ông cụ là người gia trưởng mà!