Tống Ngôn Mục thản nhiên dẫn Mộc Tuyết và Lưu Sảng đi qua Ngô Thiên Tứ, không chút cố kỵ ngồi vào ghế chủ, trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh ông cụ Ngô, còn đặc biệt phách lối ôm Mộc Tuyết trong ngực.
Mắt của cả phòng cũng sắp rớt xuống, Mộc Tuyết uốn tới ẹo lui muốn ngồi một mình, lại bị Tống Ngôn Mục bấm một cái ở ngang hông: “Ngoan một chút, ôm em nói chuyện thuận lợi hơn, nghe anh chỉ huy dùng dị năng.”
Thì ra là đến làm chuyện đứng đắn, Mộc Tuyết bình tĩnh, không chút khách khí rút vào lòng Tống Ngôn Mục, ấm áp vô cùng.
“Chuyện xuất ngoại, là chú Ngô quyết định cho Sâm Nhược.” Giọng Tống Ngôn Mục thong thả lại mang theo cảm giác tin tưởng vô cùng: “Hôm 30 tết, Ngô Sâm Nhược bị người ta bỏ thuốc rồi bắt đi, cả đêm không về. Chú Ngô một nhà ăn cơm đoàn viên rất vui vẻ, cho tới hôm nay mới ngưng, cũng không có phái người tìm kiếm dù chỉ là một lần. May mắn Sâm Nhược vận khí tốt, được vệ sĩ của chú năm tìm thấy….”
Trà trong tay Ngô Du Hà lay động, đổ xuống đất một ít.
“Hôm nay tôi tới, có hai chuyện. Thứ nhất, đại diện chú năm, đưa Sâm Nhược hoàn chỉnh trả lại cho chú Ngô. Thứ hai, cũng là đại diện cho chú năm, trả cái này lại cho chú.”
Lấy phong thư hoa văn kim long ra, Hà Lệ Phong nhận lấy đưa cho Ngô Thiên Tứ.
“Chú Ngô, chú năm về thành phố B rồi, chú ấy nhờ tôi chuyển lời lại với chú, cám ơn ý tốt của của chú và con gái chú, người yêu của chú ấy đã trở lại.”
Lạch cạch, cái ly trong tay Ngô Du Hà rơi xuống, bể nát bấy.
“Làm sao có thể? Nghĩa Đức rõ ràng là thích chị, không đúng, lần trước anh ấy còn cười với chị, Ngôn Mục em đừng nói bậy.” Ngô Du Hà chạy tới, kéo tay Ngô Thiên Tứ, “Cha…”
Dùng ánh mắt tỏ ý con gái bình tĩnh lại, Ngô Thiên Tứ mặt không cảm lúc cầm lấy phong thư: “Được, chú nhận. Chú sẽ tạ lỗi với chú năm của con, đã làm phiền con rồi.”
Biết Tống Ngôn Mục hôm nay không phải tới chúc tết, mà là tới gây phiền phức, Ngô Thiên Tứ ngược lại ung dung hơn nhiều. Hắn không phải là đứa con nít chưa đủ lông, không phải tùy ý là có thể chọc giận người đàn ông mấy chục tuổi, hắn trầm ổn và cơ trí, nếu không sẽ không có được địa vị như hôm nay.
“Chú Bạch, chuẩn bị xe, nhất định phải đưa Tống thiếu và bạn gái an toàn về nhà.” Trực tiếp đổi từ Ngôn Mục thành Tống thiếu, dứt khoát đuổi người, Ngô Thiên Tứ cảm thấy kế tiếp là chuyện nhà họ Ngô, không cần thiết để cho người ngoài ở lại.
“Sâm Nhược, nếu chú năm đã nhận em làm con nuôi, chuyện ngày hôm nay không chỉ là chuyện riêng của nhà họ Ngô. Tôi làm anh trai, sẽ ở lại, xem các người giải quyết như thế nào.” Ôm Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục đan tay chóng cằm, giọng liều lĩnh nhưng lại kiên định: “Ai làm em khó chịu, chính là làm anh khó chịu. Mà làm anh khó chịu, mặc dù không nhất định sẽ kéo tới nhà họ Tống khó chịu, nhưng nhất định sẽ làm cho chú năm khó chịu.”
Đường hoàng chạy vào trong nhà người khác, ngoài sáng trong tối uy hiếp chèn ép chèn ép chuyện của người khác, ông cụ Ông lớn tuổi như vậy cũng chưa thấy mấy lần, huống chi còn là thiếu niên 16, 17 tuổi. Nhưng mà còn chưa kịp tức giận, ông cụ Ngô đã bị huyền cơ trong lời nói hấp dẫn sự chú ý, tại sao phải ở lại? Tại sao phải coi bọn họ xử lý như thế nào?
Chẳng lẽ, Sâm Nhược xảy ra chuyện, là người trong nhà làm?
Vốn là phòng khách náo nhiệt lúc này lại im lặng, trên ti vi vẫn là tiết mục năm mới, nhưng bầu không khí đã tụt xuống đáy cốc.
Mộc Tuyết nhìn một màn này muốn bật cười, tương tự như lần trước cô về nhà họ Mộc. Lần này có thể đánh hội đồng hay không đây?
Suy nghĩ một đám người nhà họ Ngô xông vào đánh đấm, Mộc Tuyết nhịn không được muốn cười, nhưng bây giờ cô đang giả vờ làm một mỹ nữ dịu dàng yếu đuối, nếu bật cười ngay lúc căng thẳng sẽ không tốt lắm.
Ông cụ Ngô im lặng hồi lâu, tỏ ra yếu thế trước Tống Ngôn Mục, “Ngôn Mục, Sâm Nhược được tìm thấy ở chỗ nào?”
“Một khách sạn gọi là Tân Nhạc.” Hà Lệ Phong tiếp lời, nói: “Ông cụ Ngô, là tôi đón Sâm Nhược về. Khi tôi tới Sâm Nhược vẫn còn hôn mê nằm trên giường.”
“Điều này có thể chứng minh cái gì? Nói không chừng là nó uống say tìm khách sạn ngủ một giấc thôi, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra…” Ngô Du Hà giựt khóe mắt, giọng nói có chút âm dương quái khí.
Người ghét cô ta nhất – Lưu Sảng, châm biếm lại, “Cô cho là ai cũng như cô à? Uống say tới nỗi vào nhà ai lên giường ai cũng không biết?”
“Lưu Sảng, mày chỉ là một đứa con nít đi theo quậy cái gì, nếu không phải nễ mặt cha và chú của mày, có tin tao đuổi mày ra ngoài ngay bây giờ hay không?” Ngô Du Hà hung hăng giậm chân một cái, nổi cơn thịnh nộ.
Cảm thấy con gái của mình có chút dọa người, đang muốn mở miệng kêu Ngô Du Hà về phòng, chưa kịp nói Ngô Thiên Tứ đã nghe được tiếng của ông cụ Ngô.
“Ngô Du Hà, nếu cô không im miệng thì cút ra ngoài cho ta.”
Ông cụ Ngô giận dử, trước kia Ngô Du Hà uống say, kết quả đi quậy nhà người khác còn chiếm phòng ngủ chính của người ta, làm hai vợ chồng người ta cải nhau thiếu chút nữa đã ly dị, lúc ấy chuyện lớn tới nỗi bị đăng lên báo. Làm nhà họ Ngô hạ mình mới ép xuống được, nhưng Ngô Du Hà là mặt hàng gì ai mà không biết, cô ta còn muốn ra vẻ ta đây, mặc dù nhà họ Lưu không kinh doanh buôn bán, nhưng nhà người ta là truyền thống quân nhân, chẵng lẽ là người kinh doanh như bọn họ có thể trêu vào sao? Quả nhiên là con vợ nhỏ, thành sự thì ít bại sự thì nhiều.
Ngô Du Hà cắn chặt răng, cô ta biết ông cụ và bà cụ không thích cô ta. Nhưng không thích thì sao, sớm muộn gì mấy người cũng xuống lỗ, nhà họ Ngô không phải sẽ do Ngô Thiên Tứ quyết định à? Cô ta ngược lại phải chống mắt lên xem, ai mới là người có thể cười đến cuối cùng.
Ngô Tân và Ngô Lỗi im lặng xem tiết mục trước mặt, Ngô Mộng bất thiện nhìn Mộc Tuyết, giống như một con mèo hoang chờ cơ hội, Ngô Viên Viên ngồi bên cạnh bà cụ Ngô cúi đầu không nói một câu.
Tống Ngôn Mục nhìn chung quanh một lần, mới mở miệng, nói: “Ông nội Ngô, năm người dính líu đến chuyện bắt cóc giam giữ Sâm Nhược chúng con đã tìm được, cũng hỏi ra được một số thứ rất hay. Tài liệu đều ở chỗ này, ông nội Ngô hãy xem một chút đi.” Đồng thời thấp giọng dặn dò bên tai Mộc Tuyết, “Ông cụ Ngô nhất định sẽ tức giận, vô cùng tức giận.”
Mộc Tuyết hiểu ý, hai mắt sáng rực nhìn chăm chú vào ông cụ Ngô, bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực.
Hà Lệ Phong lấy một cái văn kiện bìa đen ra, đưa tới trước mặt ông cụ Ngô.
Văn kiện ghi lại danh tính và cuộc đời của năm người kia, là những người chơi bời lêu lỏng từng ngồi tù, đồng thời còn kèm theo hình ảnh. Kế tiếp là quá trình họ bắt Ngô Sâm Nhược cũng đươc kể cặn kẽ, cộng thêm các đoạn phim và ảnh họ chụp được. Vô cùng không may, ở khách sạn kia có một người canh giữ, những người này mặc dù đi từ cửa sau vào, đoán chừng là nghĩ rằng dù sao cũng đâu có giết người hay cướp của, cho nên có chút đắc ý vênh váo.
Trong đó, rõ ràng có một người phụ nữ che mặt, một người phụ nữ bọn họ rất quen thuộc, sớm đi vào khách sạn, cuối cùng là rời khỏi chung với mấy người đàn ông kia.
Ngu xuẩn, tự cho là thông minh! Ông cụ Ngô hung hăng dập tài liệu xuống bàn. Nếu chuyện này là thật, vậy mặt mũi nhà họ Ngô mất sạch rồi. Ngô Thiên Tứ còn nghĩ muốn để cho Ngô Du Hà và Tống Nghĩa Đức đính hôn, loại hàng này, mặc dù vẫn là đồ đồi bại thối nát…. Nhưng so với cuộc sống hỗn loạn với hãm hại giết người thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực!
Người phụ nữ ác độc, lòng dạ bò cạp. Ngô Thiên Tứ nhất định là bị nước bùn làm ngập lòng! Ép vợ lớn đi, gạt bỏ con trai chính thống, nuôi một lúc mấy tình nhân, thật là không có đạo đức và liêm sĩ, lòng dạ đen tối thối nát!
Ông cụ Ngô tức giận đến mức mất thở, ông cụ chống gậy đứng lên, giơ cây gậy hung hăng đập vào Ngô Du Hà, tức giận ngập trời làm cho ông bỗng nhiên mạnh vô cùng, mấy cây gậy buông xuống đánh cho Ngô Du Hà bể đầu chảy máu.
“Ông nội, ông làm gì vậy, tại sao ông lại đánh con, con….” Ngô Du Hà bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đập mấy gậy, máu sền sệch chảy vào hốc mắt, cô ta kinh hoảng chạy về phía Ngô Thiên Tứ, “Cha, cha cứu mạng, cha….”
Không biết xảy ra chuyện gì Ngô Thiên Tứ chạy lên kéo ông cụ Ngô, “Cha làm gì…..”
Mộc Tuyết giương khóe miệng.
Tức giận xông lên đầu càng nhiều hơn, trong đầu ông cụ Ngô đều là những chuyện bất hiếu của Ngô Thiên Tứ, ông dứt khoát giơ cây gậy bằng gỗ lim khảm tím đánh loạn, mỗi cú đánh đều vô cùng có lực.
“Nghiệp chướng, nghịch tử, nhà họ Ngô sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay tụi bây!”
Mắt thấy đầu Ngô Thiên Tứ cũng bị đánh bầm tím, bà nội Ngô mới đi tới kéo tay, kết quả ông cụ Ngô không cảm kích, đẩy vợ già ra: “Bà chớ có xía vào, hôm nay tôi muốn đánh chết hồ ly tinh này, nếu đồ nghiệp chướng này và bà còn ngăn, tôi sẽ đánh chết các người luôn một thể, dù sao bà cũng không quan tâm cái nhà này, dù nhà họ Ngô có chết hết bà cũng sẽ rất vui mừng!”
“Còn đứng đó làm gì, mau đỡ ông cụ!” Bà nội Ngô gấp đến độ xoay vòng tròn, lúc này hai anh em Ngô Tân Ngô Lỗi mới chạy tới khuyên can, kết quả cũng bị cây gậy to đùng của ông cụ đánh.
Nhìn phòng khách hỗn loạn, Tống Ngôn Mục thấp giọng cười bên tai Mộc Tuyết, nói: “Nhìn đi, chỉ cần vận dụng năng lực của em, là có thể làm bọn họ giết lẫn nhau. Trước kia, em luôn có thói quen làm mình mâu thuẫn, chạy nước rút công kích. Sau này, em phải nhớ kỹ, chỉ cần có người thì có mâu thuẫn, làm cho bọn họ công kích lẫn nhau là đủ rồi.”
Suy nghĩ kỹ một chút, Mộc Tuyết thừa nhận, bởi vì trong lòng có oán khí, cô luôn dùng ngôn từ để đánh trả mấy người đó, mà không phải là đứng bên ngoài thờ ơ lạnh nhạt nhìn chó cắn chó. Vì vậy cô trịnh trọng gật đầu, “Cám ơn đã chỉ.”
Tống Ngôn Mục lại bật cười: “Em nói Ngô Du Hà có ra tay hay không?”
Trên đầu đinh đông một tiếng, mắt Mộc Tuyết sáng rực, đúng vậy, có thể làm vậy!
Vì vậy tức giận của ông cụ Ngô chậm rãi lắng xuống, giống như là vừa mới trút được cơn giận, cả người ông như bị rút hết khí lực, đứng không vững, may là có Ngô Tân, Ngô Lỗi không chấp nhất hiềm khích mà tới đở.
Nhưng tới Ngô Du Hà bộc phát, đúng, là cô ta tìm người hạ thuốc là Ngô Sâm Nhược bất tỉnh, để cho năm người đàn ông làm nhục Ngô Sâm Nhược, vậy thì thế nào? Con của cô ta bị Ngô Sâm Nhược đẩy mà té chết, Ngô Sâm Nhược có từng chân chính bị trừng phạt chưa? Con của cô ta không có cha, bị người trong thôn khi dễ, khó sống, có ai tới thương xót hai mẹ con cô ta? Khi mẹ cô ta chết ngay cả tiền hỏa tán cũng không trả nổi, có ai thương ai một chút hay không?
Nhà họ Ngô này, trừ Ngô Thiên Tứ, có ai thật lòng đối đãi cô ta? Ngô Tân, Ngô Lỗi, Ngô Mộng, Ngô Viên Viên đều là con vợ bé, ngoài mặt cung kính kêu cô ta một tiếng chị cả, nhưng có ai thật tâm với cô ta?
Ngô Du Hà bụm mặt cười ha ha, “Đánh chết tôi? Năm đó đáng lẻ ông phải đánh chết mẹ tôi, như vậy thì tôi sẽ không được sinh ra!”
Ông cụ Ngô đưa ngón tay ra, Ngô Du Hà phẫn hận mặt nhăn nhó, “Nhà họ Ngô không có ai tốt! Ông nghĩ rằng tôi và cha không biết năm đó các người đối xử với mẹ tôi thế nào sao? Ông nghĩ rằng tôi và cha không biết vì chia rẽ cha mẹ tôi các người đã dùng bao nhiêu thủ đoạn sao? Ngô Lập Nghiệp tôi cho ông biết, ai cũng có tư cách đánh chết tôi, nhưng người nhà họ Ngô không có!”
Bị chỉ mặt gọi tên ông cụ Ngô lần nữa lần nữa giơ gậy, đã bị oán hận làm cho mù mờ Ngô Du Hà đưa tay giành cây gậy, vung lên!
Oành!!!
Cây gậy hung hăng đập vào đầu ông cụ Ngô, dù sao cũng là người trưởng thành, một cú này là dùng toàn lực, làm cho ông cụ Ngô tối tăm mặt mày, lảo đảo lui lại mấy bước, ngất xỉu ngả xuống đất!
“Cha!” Lần này Ngô Thiên Tứ luống cuống, hắn làm sao cũng không ngờ tới con gái sẽ động tay động chân với ông nội nó, “Thím Từ, mau gọi bác sĩ!”
Trong lúc hỗn loạn, ngay cả Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng cũng hoảng hốt mà tới giúp, chỉ có Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết ngồi ở chỗ đó, hai người cười, không động đậy!
Nhà họ Ngô mời bác sĩ gia đình ở chung một tiểu khu, chỉ chốc lát sau đã mang dụng cụ tới. Ông cụ Ngô đã được đưa vào phòng, bà nội Ngô, Ngô Thiên Tứ, Ngô Sâm Nhược ở lại phòng, những người khác đều đi ra ngoài.
Biết mình gây đại họa Ngô Du Hà thừa dịp hỗn loạn chạy về phòng dọn đồ muốn chạy, kết quả, Lưu Sảng canh giữ trước cửa phòng cô ta. Thân cao và dáng người như người trưởng thành của Lưu Sảng thật ra cũng có uy hiếp, đối với người đáng ghét cậu càng đối đãi khủng hơn.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, Lưu Sảng dùng ngón tay chỉ chỉ cửa sổ, “Chị cả, muốn trốn? Nhảy cửa sổ đi!”
Ngô Du Hà nhìn buội cây Hồng Diệp ở dưới, nghĩ thử nếu nhảy xuống có thể bị thương mặt hay không?!
“Nếu đã dám ra tay ác độc với Sâm Nhược như vậy, thì phải chuẩn bị tốt tinh thần.” Lưu Sảng bóp quả đấm vang róp róp, “Em thật sự là rất muốn rất muốn đánh chị nha, chị cả.”
Ngô Du Hà cắn muốn nát hàm răng, “Ra tay độc ác? Lúc ấy tao nên trực tiếp để năm người đó thay phiên cưỡng hiếp đồ tạp chũng đó (xin thưa, cô mới là tạp chủng nhé), trực tiếp tiêm cho nó một ống ma túy! Nó hại chết con của tao, tao phải thay con tao báo thù!”
Lưu Sảng không lên tiếng, không phải cậu chưa từng nghe những chuyện đen tối, cũng không phải chưa từng tiếp xúc với người mất nhân tính, tàn nhẫn, cha và chú của cậu luôn luôn cho là, nếu không thấy được bầu không khí không lành mạnh thì con người sẽ không thể trưởng thành một cách hoàn chỉnh. Chỉ có đồng thời thấy ánh mặt trời và bóng tối, con người ta mới có thể chân chính trưởng thành.
Có lẽ cuộc đời của Ngô Du Hà rất bất hạnh, cô ta không hề thông minh, lớn lên trong sự bắt nạt của người khác, mẹ mất sớm, bị đàn ông vứt bỏ, đứa con thì chết sớm. Có lẽ trong mắt cô ta, Ngô Sâm Nhược là kẻ thù. Nhưng, Lưu Sảng sẽ không thương hại cô ta, cũng sẽ không cho đó là lỗi của Sâm Nhược.
Bởi vì, Ngô Sâm Nhược cũng bị hành hạ mà lớn lên, ở trong ân oán của người lớn mà lớn lên, bị thù oán của bọn họ bao vây.
Sâm Nhược là bạn của cậu, là anh em của cậu, dù Sâm Nhược có làm sai, cậu cũng sẽ đứng về phía Sâm Nhược. Sâm Nhược bị tổn thương một chút, cậu cũng sẽ làm cho người gây ra chịu lại gấp mười lần.
Huống chi lần này, là Ngô Du Hà xuống tay trước.
Cho nên Lưu Sảng cười hắc hắc, sạch sẻ gọn gàng đánh một quyền vào chỗ dạ dày của Ngô Du Hà, làm cho Ngô Du Hà sùi bọt mép.
“Chị cả, xin lỗi, em ngứa tay, nhịn không được. Ai nha, sùi bọt mép, xin lỗi quả đấm của em có chút cứng rắn”. Lưu Sảng vẫy vẫy tay: “Chị cả, chị nằm nghĩ đi, em sẽ ở chỗ nào trong nôm chị.”
Kéo ghế mềm qua, Lưu Sảng trung thành thi hành nhiệm vụ của mình, canh chừng Ngô Du Hà.
“Ảnh…. Tao sẽ đem những tấm ảnh kia……. Phát đến tất cả những chỗ tạp chung kia đi qua…. Trường học, khu nhà, bạn bè, người thân…..” Ngô Du Hà co thành hình con tôm, từng chữ oán độc từ môi mà ra, “Chết có là gì…. Sống thân bại danh liệt…. Mới tốt….. Tao lêu lõng giúp nó *….. Nó ‘yêu’ đồng tính….. Cũng không tệ lắm…..”
Lưu Sảng quả quyết đạp một cước trên đầu Ngô Du Hà, làm cho cô ta ngậm miệng.
Ông cụ Ngô mơ màng tỉnh lại, phiền muộn nhìn bình truyền dịch, thở dài mở miệng, nói: “Nghiệp chướng…”
Đã xem văn kiện, Ngô Thiên Tứ không nói gì, bà nội Ngô đau lòng nhìn con trai mặt mũi sưng tím, càng đau lòng cháu trai bị người ta hãm hại, bà hận không thể băm thây Ngô Du Hà thành vạn đoạn.
“Đã nói từ sớm, người phụ nữ đó làm sao có thể sinh ra đồ tốt, mẹ làm sao cũng không khuyên được con, con nhìn xem, sau khi nó đến đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Nó làm cho nhà họ Ngô nhục nhã bao nhiêu? Hại em trai ruột, đây là chuyện mà con người làm sao? Sâm Nhược mới 15 tuổi, mười lăm tuổi thôi! Nếu như bị dính bệnh gì lộn xộn, cuộc đời sẽ bị hủy hoại.” Bà nội Ngô vô cùng đau đớn, “Không thể để Ngô Du Hà không thể tiếp tục mang họ Ngô, phải đuổi khỏi nhà họ Ngô!”
“Con bé là con gái con, họ Ngô là đương nhiên.” Ngô Thiên Tứ thẩn thờ mở miệng, nói: “Nếu năm đó Sâm Nhược không làm ngã chết con của con bé….”
Ba…. Một cái tát rơi xuống, “Năm đó, năm đó nếu mày đối xử với Sâm Nhược tốt một chút chuyện này sẽ xảy ra sao? Nếu ban đầu mày không đón Ngô Dù Hà về đây chuyện này sẽ xảy ra sao? Nếu ban đầu mày nghe lời khuyên của người nhà không dính dập tới người đàn bà kia, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra!”
Bà nội Ngô tức giận tay run rẩy, mặt mũi già nua tựa như lúc nào cũng có thể vỡ vụn, “Mày cũng không nghĩ những chuyện này rốt cuộc là do ai mà ra, không phải Sâm Nhược, mà là cái đồ nghiệt súc là mày!”
Ngô Thiên Tứ bị đánh nghiên đầu qua một bên, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm chậu hoa tường vi nở rộ trên bệ cửa sổ, dịu dàng lại hoạt bát, cô gái có nụ cười thuần khiết, mặc áo sơ mi đỏ đứng trên bờ ruộng, trong tay là một bó hoa tường vi, ngọt ngào hôn hắn. Bông tuyết tung bay ngoài cửa, che lấp mỗi một xó xỉnh, nhưng không cách nào làm tổn thương đóa hoa xinh đẹp trong phòng ấm.
Từ Lạc Du, là người phụ nữ đời này hắn yêu nhất, là người phụ nữ xinh đẹp như tường vi nở rộ.
Nếu như ban đầu, hắn có thực lực, bảo vệ bà trong căn phòng như vậy, để cho những tổn thương kia không chạm được vào bà, có phải mọi thứ có thể thay đổi hay không?
“Mọi chuyện ngày hôm nay, làm các người.” Ngô Thiên Tứ nhẹ giọng nói, “Là các người.”
Mỗi nhà có một quyển sách khó đọc, mỗi người đều có một nỗi đau thương không bao giờ quên. Yêu hận tình cừu giống như dầu muối tương giấm, bất luận có thích hay không, số mạng cũng sẽ bắt con người nếm thử.
Ngô Thiên Tứ đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Ngô Sâm Nhược ở bên cạnh không lên tiếng bàn tay siết chặc lại buông lỏng, chịu đựng, một chữ cũng không nói.
Bà nội Ngô bụm mặt khóc tỉ tê, ông cụ Ngô lại thở dài một cái, “Bạn già à, năm đó có phải chúng ta đã làm sai hay không…..”
“Nghiệt chướng…… Nghiệt chướng……”
Ra ngoài xoay người đi qua phòng Ngô Du Hà, Ngô Thiên Tứ cau mày, “Lưu Sảng, cậu đi ra ngoài đi.”
Lưu Sảng lắc đầu, “Tôi phải chừng chị ta, không để chị ta chạy.”
“Nhà họ Ngô có thể coi chừng, cậu đi qua chỗ Tống thiếu đi.” Ngô Thiên Tứ không bình tĩnh, hắn có lời muốn hỏi một mình Ngô Du Hà.
Vừa dứt lời, Tống Ngôn Mục dắt tay Mộc Tuyết, hai người đã xuất hiện ở cửa.
“Lưu Sảng, chúng ta đi ra ngoài trước.” Tống Ngôn Mục gật đầu.Chờ trong phòng không còn ai khác, Ngô Thiên Tứ cũng tháo phòng bị xuống, ủ rũ cúi đầu ngồi xuống mép giường, “Du Hà, cha cũng đã để cho Sâm Nhược xuất ngoại, sao con lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy…..”
Ngô Du Hà co rúc ở trên giường, nước mắt hoa hoa chảy xuống, “Con hận nó, con hận nó….. Nó đi rồi thì sao? Sớm muộn gì nó cũng sẽ về, tất cả tài sản nhà họ Ngô cũng là của nó, nếu như không nắm được cái đuôi trong tay, sau này con phải làm sao đây….”
Tay dịu dàng sờ mặt Ngô Du Hà, đó là gương mặt hắn thích nhất, khuôn mặt làm cho hắn điên đảo nữa cuộc đời.
“Tại sao không bàn trước với cha……”
“Cha, con không muốn gây thêm phiền phức cho cha….. Kê hoạch của con rất tốt, khi nó tỉnh lại sẽ không phát hiện giấu vết gì trong phòng….” Ngô Du Hà ngồi dậy, lo lắng giải thích, “Ba mươi tết ai cũng bận rộn ăn tết, ai sẽ đi gọi điện thoại cho nó, bạn của nó chỉ có Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược, hai đứa con trai ăn tết cũng sẽ rất bận rộn….”
Tay chặn lại lời giải thích của Ngô Du Hà, lồng ngực Ngô Thiên Tứ giống như bị ngăn lại, “Cái chuôi này nhất định con phải cất kỷ, không được giao ra, chớ xem thường Tống Ngôn Mục, từ chuyện lần này, mặc dù hắn chỉ là một thằng bé mới lớn, sau này ông cụ Tống sẽ chịu liều mạng vì hắn.” Mơ hồ phát hiện thái độ của mình trước kia đã chọc phải một con rồng nhỏ mắc cạn, Ngô Thiên Tứ cũng có chút hối hận: “Sâm Nhược rốt cuộc có chỗ nào tốt, lại có thể làm cho Tống Nghĩa Đức thích….. Thất sách. Chuyện đã xảy ra, con chỉ có thể ra ngoài sống một thời gian, cha có mua một căn nhà ở thành phố L cho con, trước tiên có hãy qua đó ở. Chỗ Tống Nghĩa Đức, con đừng để tâm nữa, hắn coi thường con.”
Hốc mắt đỏ lên, Ngô Du Hà kéo chăn ra, lớp trang điểm đã sớm bị nước mắt làm trôi, chỗ bị đánh sưng và trầy trên trán cũng chưa được thoa thuốc, sưng đỏ kết vảy nhìn hết sức đáng thương,” Nhất định là vì Ngô Sâm Nhược đúng không? Lúc trước không có như vậy, anh ấy rất tốt với con mà, con thích anh ấy, cha, con thích anh ấy….. Dựa vào cái gì mà anh ấy lại nhận Ngô Sâm Nhược làm con nuôi!”
Dịu dàng thay Ngô Du Hà lau nước mắt, Ngô Thiên Tứ lắc đầu, “Du Hà, bình tĩnh. Cha nói rồi, một nữa tài sản nhà họ Ngô là của con, con phải tin cha.”
Nhìn chằm chằm tròng mắt đen như mực của Ngô Thiên Tứ, Ngô Du Hà đột nhiên phát hiện, cha của mình lại anh tuấn và có sức quyến rũ như vậy, khó trách năm đó mẹ chịu ghánh hết tiếng xấu, cũng phải ở chung một chỗ với cha.
Đây là cha cô ta, là người tạo ra cô ta. Hắn từng là một thanh niên anh tuấn, từ từ trở thành một người đàn ông trung niên chững chạc cơ trí. Hắn có tiền, có địa vị, Hắn cũng có thăn hình và bả vai thon dài rộng rãi, luôn có vô số phụ nữ quay quanh hắn, trong đợi được hắn chú ý.
Cô ta và hắn là một thể, cô ta đã từng là một phần của hắn, ở trong cơ thể hắn, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Một cảm xúc khó diễn tả thành lời bỗng dưng dâng trào, cha yêu cô ta, hắn có thể vì cô ta đuổi vợ lớn đã sinh con trai, hắn nói cô ta là thứ chứng minh sự tồn tại của hắn. Hắn sẽ tha thứ tất cả sai lầm của cô ta, bao dung tất cả khuyết điểm, bởi vì hắn yêu cô ta.
Nhận ly nước mật đào nóng Ngô Sâm Nhược đưa, Mộc Tuyết sau một lúc tổ chức lại ngôn ngữ, cô đặc biệt nhận biết mình cực kỳ vụng về trong việc an ủi người khác.
“Sâm Nhược, buổi tối ngủ không ngon hả?” Mộc Tuyết thật cẩn thận hỏi.
Gật đầu, cả người Ngô Sâm Nhược đều tản ra mất tinh thần và nóng nảy, hai người ở cùng một chỗ có vẻ vô cùng quái dị. Khuôn mặt Ngô Sâm Nhược tiều tụy, hốc mắt đỏ lên, môi tím tái, rõ ràng diện mạo anh tuấn phi phàm lúc này lại biến thành khuôn mặt của quỷ hút máu.
Xê dịch mông, Mộc Tuyết tiếp tục vắt hết óc: “Em rõ có lần, em làm sai, kết quả bị người nhà cởi hết quần áo lấy dây nịt đánh vào người, lúc ấy em bị mất ngũ mấy tuần, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng….. Ừ…… Nói sao đây, không ai có thể quá kiên cường….. Đó chính là một quá trình, chờ thêm một chút, anh sẽ có thêm năng lực thừa nhận mọi chuyện trước kia…… Không đúng, em không phải muốn nói như vậy, em muốn nói là, tất cả đều đã qua đi……”
Phất tay ý bảo Mộc Tuyết đừng nói nữa, trên mặt Ngô Sâm Nhược hiện ra một tia yếu ớt: “Anh biết, anh biết mà, anh chỉ là đang lo lắng…… Nếu thật sự giống như anh Ngôn Mục nói, bệnh Xida……”
Lòng Mộc Tuyết cũng trầm xuống, Ngô Sâm Nhược mới mười lăm tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, nếu thật sự bị loại bệnh này, cuốc ống của anh ấy còn có thể kéo dài bao lâu đây? Vốn dĩ anh ấy đã cô đơn tịch mịch, cuộc sống còn lại chút gì đây?
“Vận mệnh sẽ không tàn khốc đối với anh như vậy đâu.” Mộc Tuyết vươn tay ôm lấy Ngô Sâm Nhược: “Báo cáo kiểm tra còn chưa có, anh không cần làm mình cảm thấy áp lực. Có lẽ anh Ngôn Mục nghĩ để anh chuẩn bị tinh thân cho tình huống xấu nhất, có thể làm anh bình tĩnh hơn. Nhưng mà em cảm thấy, cho dù có đến bờ thung lũng, anh cũng không được từ bỏ hy vọng.”
Cứng ngắc thật lâu, Ngô Sâm Nhược mới đưa tay ôm lấy Mộc Tuyết thân hình nhỏ gầy trước mặt. Cô gái này chỉ là cậu ngẫu nhiên mà gặp được, có một hoàn cảnh tương tự với cậu, là đồng loại của cậu. Bạn bè chân chính của cậu không nhiều lắm, nhưng cô gái trước mặt này không hiểu vì sao lại nằm trong số đó.
Khi Ngô Sâm Nhược còn sống thời điểm chân chính yếu ớt không quá ba cái, hiện tại vừa đúng là cái thứ hai. Giờ phút này người ở bên cạnh cậu, là Mộc Tuyết.
Hít mũi, Ngô Sâm Nhược nhịn không được vẫn rơi nước mắt: “Anh chỉ nghĩ, nếu là thật, anh sẽ làm những gì. Có lẽ anh sẽ hạ độc, làm cho tất cả mọi người nhà họ Ngô chết thê thảm trước mặt anh, sau đó bắt đầu chạy trốn, trãi qua cuộc sống đen tối tuyệt vọng, chết thê thảm ở một xó xỉnh không tên…… Nhưng nếu cả đời của anh sẽ đi qua như vậy, vậy anh sinh ra có ý nghĩa gì, anh sống thì có ý nghĩa gì……”
“Nếu chỉ là vì cảm thụ oán hận và thống khổ mới đến thế giới này, như vậy thế giới này lại có ý nghĩa gì……”
Bưng khuôn mặt đầy nước mắt của Ngô Sâm Nhược, Mộc Tuyết kiên định trả lời: “Em cũng không biết. Nhưng, em chắc chắn, chỉ cần còn sống, là có thể làm chuyện mình muốn. Anh cũng không phải chỉ có thể cảm nhận được oán hận và thống khổ, anh còn có người an hem tốt như Lưu Sảng, còn có người có năng lực và thông minh như anh Ngôn Mục làm anh, còn có đứa em gái có dị năng là em. Bọn em đều thương anh, bọn em đều đồng ý vì anh mà bỏ ra tình cảm chân thành và bảo vệ, anh cũng không phải hai bàn tay trắng. Cho dù, cho dù chuyện anh Ngôn Mục nói trở thành sự thật, em cũng sẽ không cho anh chết…… Em có thể……”
Ầm, cửa bị mở ra từ bên ngoài, một đám người đi vào vừa vặn nhìn thấy Ngô Sâm Nhược và Mộc Tuyết ôm nhau không có một khe hở.
“Khụ khụ khụ……” Hà Lệ Phong khoa trương ho khan.
Mộc Tuyết buông Ngô Sâm Nhược ra, quay đầu nhìn thấy Tống Ngôn Mục mặt không chút thay đổi, còn có mẹ Hà há miệng tới nỗi có thể nhét một cái trứng chim.
Tôi…… Trong lòng Mộc Tuyết vặn vẹo.
Tống Ngôn Mục trước sau như một ngồi ở chính giữa, bên trái là anh Khâu bên phải là anh Hà, Mộc Tuyết và mẹ Hà lần lượt ngồi xuống, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ngồi ở bên cạnh.
“Bọn anh nhìn thấy mẹ Hà ở ngoài hành lang, thiếu chút nữa tưởng là người khả nghi.” Hà Lệ Phong cười du côn: “Thiếu chút nữa đã gây họa rồi.”
Mẹ Hà thấy, biết con gái đang ở cùng những người giàu có, còn không phải là người đơn giản, vì thế ngặm miệng lại miễn cho nói sai.
“Mẹ, tại sao mẹ lại theo con đến đây?” Mộc Tuyết không cần nghĩ cũng biết, nếu tiếp tục như vậy, sau này mẹ hà sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào chuyện không cần thiết, xem ra hôm nay phải nói rõ ràng mới được.
“Mẹ……” Mẹ Hà không biết nên nói như thế nào, khí thế của con gái càng ngày càng không giống con nít, hoàn toàn là tư thế của người trưởng thành.
“Meh, có cái gì thì nói thẳng đi.”
Do dự mãi, mẹ Hà cũng nói thẳng: “Tiểu Tuyết, tuổi con còn quá nhỏ, đừng giống như mẹ lúc trước, yêu sớm là không có lợi, con phải chuyên tâm học tập……”
“Tốt lắm không cần phải nói, mẹ, con đã biết. Con không nói chuyện yêu đương, đây là Ngô Sâm Nhược, bạn học chung lớp của con, mới vừa gặp chuyện nghiêm trọng. Đây là Lưu Sảng, cũng bạn học chung lớp của con, mẹ hẳn là biết, hai người bọn họ đều thường xuyên tới đón con đến trường, trước kia con bị bắt nạt cũng là bọn họ bênh vực con. Đây là Tống Ngôn Mục, là bạn kiêm anh trai của Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng, anh ấy là người thành phố B, bây giờ ở đây đi học, võ của con là do hại vị thầy bên cạnh anh Ngôn Mục dạy.”
Mộc Tuyết rõ ràng giới thiệu từng người cho mẹ Hà: “Mẹ, trước kia mẹ không quan tâm con, con cũng có thành tích tốt, bây giờ mẹ cũng đừng quản nhiều. Con có suy nghĩ của mình, mẹ đừng lo lắng dư thừa, cũng đừng làm chuyện dư thừa, con có thể tự chăm sóc mình.”
Mẹ Hà ngậm miệng, trước kia bà đối với Mộc Tuyết không chút quan tâm, tâm tư đều ở trên người Mộc Tiền Trình. Bây giờ con gái nói như vậy, ngoại trừ đau lòng hối hận, còn có thể nói cái gì đây.
“Mẹ, Mộc Tiền Trình bên ngoài nuôi đàn bà không bao lâu sẽ tìm tới cửa, còn có chuyện của cậu, ẹm cần quan tâm nhiều lắm, cũng đừng quan tâm con, con biết đúng mực.” Để kịp thở, Mộc Tuyết đứng dậy rót cho mẹ Hà một ly nước ấm: “Mẹ, con đã trưởng thành.”
Con không phải là đứa con gái tuổi, con là một người trưởng thành, một người trưởng thành đã chịu quá nhiều dạy dỗ đỗ máu.
Mẹ Hà dưới đôi mắt kiên định thâm trầm của Mộc Tuyết, trịnh trọng gật đầu.
Để cho anh Khâu đưa mẹ Hà về, Tống Ngôn Mục đưa cho Ngô Sâm Nhược một phần báo cáo.
“Nhanh như vậy đã có sao?” Mộc Tuyết kinh ngạc.
Dường như là có chút kiêu ngạo, Tống Ngôn Mục gật đầu: “Vì không muốn để cho Sâm Nhược quá lo lắng.”
Thật không muốn Sâm Nhược lo lắng, anh cũng đừng nói bệnh Xida, trong lòng Mộc Tuyết oán thầm.
Ngô Sâm Nhược không dám nhận báo cáo, bàn tay đưa ra lại rụt về, nhìn thấy vậy Mộc Tuyết lo lắng, muốn thay Ngô Sâm Nhược coi báo cáo xét nghiệm lại bị Tống Ngôn Mục giữ chặt.
“Sâm Nhược không phải người nhu nhược, cũng không phải không biết chữ.” Tống Ngôn Mục vỗ bàn tay Mộc Tuyết: “Em không thể thay thế cậu ấy trưởng thành.”
Nghe vậy, tay Ngô Sâm Nhược không còn run, cậu cầm kết quả, mở ra, cẩn thận đọc.
Những thuật ngữ chuyên ngành không cần xem, trực tiếp xem kết luận: Không phát hiện bị nhiễm HiV.
Cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm một hơi, xương tủy Ngô Sâm Nhược như là bị tháo nước, tê liệt ngã xuống sô pha, thấp giọng cười rộ lên: “Vận mệnh cuối cùng cũng không tàn khốc như vậy……”
“Nhưng chú có thể tàn khốc đối đãi vận mệnh.” Ngữ khí Tống Ngôn Mục tràn ngập mê hoặc: “Thậm chí có thể khống chế vận mệnh, Sâm Nhược, chú phải học tập vài thứ.”
Dời mắt, trong mắt Ngô Sâm Nhược lộ ra hung quang (ánh sáng hung ác): “Đúng vậy, em hẳn là phải học tập vài thứ.”
Con nhộng bị nhiều tầng bao vây, rốt cục một khe hở nứt ra. Ngón tay Tống Ngôn Mục vuốt ve cái trán Ngô Sâm Nhược, giống như vuốt ve như vậy có thể giúp con bướm chui ra.
“Đi tắm rửa, ngủ hai tiếng, sau đó chúng ta đi ăn cơm chiều, chú năm muốn gặp chú. Mộc Tuyết và Lưu Sảng nữa.” Tống Ngôn Mục thu tay, mỉm cười.
Mộc Tuyết và Lưu Sảng gật đầu, Tống Ngôn Mục hạ lệnh, bọn họ không đồng ý cũng vô dụng, anh Hà sẽ trực tiếp ‘kéo’ bọn họ đi.
Kết quả, Ngô Sâm Nhược đi ngủ, Mộc Tuyết cũng ngáp dài nằm ngủ trên sô pha.
Trước khi ngủ, cô đi vào không gian.
Trong không gian – hồ nước tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ánh sáng nhiều màu sắc, Mộc Tuyết không nói hai lời, nhào vào trong hồ nước. Giữa không trung Mộc Sương cũng đi tới, hai người cùng nhau nằm trong hồ nước nhận chăm sóc.
Lúc trước Mộc Sương cũng không biết tác dụng cụ thể của hồ nước này, chỉ có thể cảm nhận được hắc liên hoa (sen đen) của Mộc Tuyết được tẩm bổ vô cùng tốt, còn có tinh thần của Mộc Tuyết càng ngày càng mạnh, đối với chuyện khống chế cảm xúc cuốn hút lực cũng càng ngày càng mạnh, tư duy càng thêm nhanh nhẹn, phản ứng cũng càng thêm nhanh.
Đến khi có một lần, Mộc Tuyết nhịn không được uống một ngụm nước trong hồ, Mộc Sương mới biết được, nước này có năng lược cải tạo rất mạnh, có thể cải tạo tế bào hoạt tính của thân thể, đề cao năng lực miễn dịch, thậm chí có thể cải tạo xương và các đốt ngón tay. Nhưng hồ nước này cũng có lực bài xích rất mạnh, hễ là không phải đồ của thân thể, cho dù là các vị thuốc hữu ích, cũng sẽ bị chung một kết cục, tạp chất rơi vào trong nước sẽ nháy mắt bị hòa tan.
Bao dung, tẩm bổ, bài xích, cải tạo, thuộc về tính chất đặc biệt của Tống Ngôn Mục. Nhưng Mộc Sương tỏ vẻ, cô ấy còn chưa hiểu hết toàn bộ công năng của hồ nước này.
Nếu là như thế, hai người Mộc Tuyết và Mộc Sương, hoặc là nói một người một vật, đều bắt đầu không có việc gì thì xuống tắm hưởng thụ. Nhưng, nếu Mộc Tuyết không tiến vào không gian, Mộc Sương không thể tiếp cận hồ nước, chỉ có chờ Mộc Tuyết đi vào, Mộc Sương mới có thể đi theo xuống.
Nhìn thấy điểm này, coi như là không gian hóa thân Mộc Sương cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi không nói nên lời.
“Mộc Sương, Sâm Nhược không dính HiV.”
Nhìn thấy tâm trạng Mộc Tuyết vô cùng tốt, Mộc Sương gật đầu: “Cho dù thật sự bị nhiễm, hồ nước này cũng có áp chế bệnh của cậu ấy.”
“Không, không giống nhau. Bệnh là gông xiềng, cho dù thân thể Sâm Nhược không bị bệnh, tinh thần anh ấy cũng sẽ bị bệnh độc bức đến điên. Sương Sương, nếu tớ không gặp được Sâm Nhược và Lưu Sảng, còn có Ngôn Mục, tớ sẽ không được như hôm nay. Hồ nước, cây cối trong không gian, là vì bọn họ đặt tớ ở trong lòng.”
Mộc Tuyết ở trong nước chậm rãi du động, ý nghĩ của cô vô cùng rõ ràng: “Không có bọn họ, vốn không có tớ hiện tại. Cho nên, tớ sẽ trả giá tất cả, bảo vệ bọn họ.”
Khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, Mộc Sương nghiêng đầu: “Đúng vậy.”
Mộc Tuyết tỉnh lại còn mỉm cười, cô thích ý lăn lộn trên sô pha, đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu có thuốc có thể ức chế bệnh Xida, vậy loại thuốc này hoàn toàn có thể cao đến giá trên trời!!!
Vừa mới nhìn thấy Tống Ngôn Mục từ cầu thang đi xuống đến, hai mắt Mộc Tuyết tỏa ánh sáng đánh về phía Tống Ngôn Mụ: “Anh Ngôn Mục! Em mới phát hiện anh là thần tài nha! So với Lưu Sảng còn thần tài hơn!”
Sau khi kích động mới nhớ tới đến…… Hồ nước không thể cho người khác dùng…… Mộc Tuyết nhất thời cảm thấy mình là vui đến choáng váng.
Không biết Mộc Tuyết đột nhiên phát điên cái gì, nhưng Tống Ngôn Mục vẫn là tiếp được Mộc Tuyết, trực tiếp khiêng người trở về sô pha: “Đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.”
Mộc Tuyết vui rạo rực chạy đi thay quần áo, bởi vì chuyện huấn luyện nên ở đây có nhà tắm, quần áo xuân hạ thu đông Tống Ngôn Mục đều chuẩn bị cho cô hết, thậm chí còn có cả giày dép và nội y.
Nhìn bóng dáng Mộc Tuyết đột nhiên vui tới nở hoa, Tống Ngôn Mục bất đắc dĩ lắc đầu, may mắn Sâm Nhược sẽ ra nước ngàoi.
Nghĩ đến Ngô Sâm Nhược, kế tiếp nghĩ đến nhà họ Ngô, trên mặt Tống Ngôn Mục đầy hàn ý. Người nhà họ Ngô thương tổn không chỉ có Sâm Nhược, mà còn giống như tát hai bạt tay lên mặt anh. Tống thiếu chọn người trung thành, mà lại khinh địch bị cấp dưới đâm sau lưng thiếu chút nữa là hối hận cả đời, nói ra thật đúng là chê cười. Nếu không cho bọn đó ăn giáo huấn ngoan độc, họ sẽ nghĩ cháu trai lớn nhà họ Tống dễ đắc tội?!
Cho dù tôi bị trục xuất, cũng không phải mặt hàng như các ngươi có thể tùy ý trêu đùa. Ngón tay Tống Ngôn Mục xoa trên khóe mắt, cười lạnh ra tiếng.
Cơm chiều ăn trong một khách sạn số một số hai thành phố.
Mộc Tuyết ăn mặc giống như đèn lồng, từ mũ đến giày đều là màu hồng, may mắn bầy giờ cô có làn da trắng nõn, mặt mày cũng xinh, dáng người cũng bắt đầu lồi lõm, nếu không tuyệt đối là cây pháo hồng. Cô ngồi ở bên cạnh Tống Ngôn Mục, biết vâng lời ăn này nọ.
Không có biện pháp, ai kêu Tống Ngôn Mục giới thiệu với soái ca Tống Nghĩa Đức như thế nào làm chi:
“Chú năm, đây là bạn gái con, Mộc Tuyết.”
Mới mười sáu tuổi đã dẫn theo bạn gái tuổi đi gặp người thân, Tống Ngôn Mục mặt than anh đúng thật là dũng mãnh! Mộc Tuyết vừa cắn hải sản vừa oán thầm, hơn nữa chú năm còn một chút cũng không kinh ngạc, giống như đây là chuyện bình thường.
Lúc ăn, Tống Nghĩa Đức nói không nhiều lắm, đầu tiên là cảm ơn ba người Lưu Sảng Ngô Sâm Nhược Mộc Tuyết đã chiếu cố Tống Ngôn Mục một năm này, hy vọng sang năm mới tình bạn và tình yêu của bọn họ sẽ tiếp tục duy trì và phát triển. Sau đó vừa ăn, vừa cùng Ngô Sâm Nhược nói chuyện phiếm, nhưng đề tài không chút có đề cập đến chuyện của Ngô Sâm Nhược, đều dạy sau khi xuất ngoại nên quen biết với dạng người nào, có thể học được cái gì, tổ chức người Hoa ở chỗ nào mới đáng tin, linh tinh nhiều thứ. Lưu Sảng nghe thật hăng say, nhiều lúc chen vào nói, Tống Nghĩa Đức vẫn vững vàng dạy, nhưng nhìn ra được tâm trạng không tồi.
Như vậy xem ra, sự bình tĩnh là duy truyền của nhà họ Tống, Mộc Tuyết ăn xong, bắt đầu tấn công những món khác.
“Ngôn Mục, ngày mốt mấy đứa đưa Sâm Nhược về, nhớ giúp chú trả cái này.” Tống Nghĩa Đức chỉ phong thư đỏ thẩm có hoa văn kim long trên bàn: “Hôm nay không biết lúc nào, bị nhà họ Ngô đưa cho tài xế.”
Tống Ngôn Mục từ chối cho ý kiến cười cười: “Chú năm, không bằng chuyển vào tài khoản đi?”
Lắc đầu, giọng điệu Tống Nghĩa Đức ý vị thâm trường: “Cái này không phải chi phiếu cũng không phải tiền, mà là vé du lịch và ăn uống.”
“Con gái lớn nhà họ Ngô hẹn chú đi hưởng tuần trăng mật hả?” Tống Ngôn Mục trêu đùa: “Chú năm tuổi lớn, nhưng diễm phúc thật sâu nha.”
Lưu Sảng ở một bên tiếp lời: “Nhanh chóng dâng mình lên giường đàn bà……” Sau khi nói xong Lưu Sảng tự giác nói lỡ, mặt đỏ lên: “Chú năm, con gì cũng chưa nói.”
Nhắc tới Ngô Du Hà, mặt Ngô Sâm Nhược nhất thời tối đen, Tống Nghĩa Đức thấy thế vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tiểu tử, phải bình tĩnh.”
Đây là một câu ám chỉ ẩn hình, Ngô Sâm Nhược hiểu được Tống Nghĩa Đức đứng về phía bọn họ, bọn họ chỉ là vài đứa con nít, nhưng Tống Nghĩa Đức đã coi bọn họ thành tâm phúc mà đối đãi. Tất cả, là vì Tống Ngôn Mục đi.
Ánh mắt Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược giao cùng một chỗ, một người như Trường Giang đại hãi (biển lớn), mặt ngoài bình tĩnh vô ba bên trong ba đào mãnh liệt. Một người như thác nước nhảy múa, ồn ào náo động bốc lên yêu hận đan xen, sau khi hạ xuống lại trở về bình tĩnh.
Ngô Sâm Nhược gật đâu với Tống Ngôn Mục, không tiếng động thề độc, ‘tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể làm gì tôi’.
“Tiểu Tuyết, Ngôn Mục rất coi trọng con, cho nên, con cũng cần bảo vệ tốt chính mình.” Tống Nghĩa Đức bắt đầu dặn dò Mộc Tuyết: “Nếu Ngôn Mục tìm vệ sĩ cho Sâm Nhược, chú cảm thấy con cũng cần có một người. Vừa lúc có một nữ bộ đội đặc chủng khi chấp hành nhiệm vụ bị mất một bàn tay, trong nhà cũng không có người thân, vậy cho con làm vệ sĩ.”
Mộc Tuyết ăn vui vẻ mười phần, chờ sau vài giây Tống Nghĩa Đức nói xong, mới phản ứng lại, lời vừa nói là có ý gì, cô nhanh chóng ngẩng đầu, bên miệng dính đồ ăn cũng không kịp chùi: “Cám ơn chú, nhưng mà con không cần, con rất mạnh, có vệ sĩ rất khoa trương……”
Tống Nghĩa Đức và Tống Ngôn Mục hai người lẳng lặng nhìn cô, trình độ uy hiếp gấp mấy lần.
“Thật sự…… Không cần…… Anh Ngôn Mục anh cũng biết mà, em không cần ……” Mộc Tuyết vặn vẹo nghiêm mặt, người phải đi về dễ dàng, tiền ai trả chứ? Cho dù Tống Ngôn Mục hoặc là chú năm trả lương, nhưng một người lớn như vậy sống ở đâu đây? Trong nhà không đủ chỗ ở, huống chi phải giải thích như thế nào?
“Người phải đi về, tiền lương anh trả, trước khi Sâm Nhược xuất ngoại cô ấy sẽ đi theo Sâm Nhược, chờ Sâm Nhược đi rồi, cô ấy đến phụ trách đưa đón và dạy em mọi thứ. Về phần chỗ ở, ở chỗ huấn luyện của chúng ta là được.” Tống Ngôn Mục giải quyết dứt khoát, chuyên quyền độc đoán.
Mộc Tuyết yên lặng lấy khăn mặt lau miệng, nghĩ rằng, tùy mọi người đi em lười lý luận với mọi người.
Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng đang rất vui vẽ. Vệ sĩ đó, nữ bộ đội đặc chủng đó, vừa nghe liền cảm thấy sức chiến đấu siêu cường nha, nếu cậu dám tới tiệm hoa của mẹ quậy phá, để cho vị nữ bộ đội đặc chủng này đi tát miệng ông ta cho phun ngà voi luôn!
Ăn cơm chiều, Tống Ngôn Mục để anh Khâu đưa Mộc Tuyết về.
Sau Mộc Tuyết mở cửa, phát hiện mẹ Hà ở trong phòng khách xem ti vi chờ cô. Trong lòng ấm áp, Mộc Tuyết tiến lên, khó gặp dùng thân phận hơn mười tuổi làm nũng với mẹ Hà.
Mẹ Hà kéo tay Mộc Tuyết, chậm rãi kể chuyện năm đó cho cô nghe. Năm đó bà yêu Mộc Tiền Trình, yêu thiếu niên cứng cỏi cố gắng kia. Giống nhau đnag ở lứa tuổi manh động, mẹ Hà dùng tất cả của mình để cảm động Mộc Tiền Trình, trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được với nhau.
Nhưng, bởi vì mẹ Hà chủ động, khi thực lực hai nhà ngang bằng nhau, nhà họ Mộc đã khinh thường nhà họ Hà. Chờ thực lực kinh tế hai nhà chênh lệch rõ, nhà họ Mộc lại càng thêm vênh váo tự đắc không coi ai ra gì. Nhưng mẹ Hà không thể làm gì, bà không có bằng cấp, hoa tàn ít bướm, cũng không thông minh, lại bị áp chế, ghét bỏ lâu dài, phai mờ dũng khí và hào quang.
Nếu có thể làm lại một lần, Hà mụ mụ sẽ không vì Mộc Tiền Trình mà trả giá, chẳng sợ sẽ vì yêu mà chết, cũng sẽ không ở lúc tuổi còn trẻ, bỏ qua tương lai tươi sáng, mà đi yêu Mộc Tiền Trình.
“Cho nên, mẹ cũng không phải phản đối con nói chuyện yêu đương, nhưng con nhất định phải hiểu được thứ quan trọng nhất là cái gì.” Mẹ Hà khó được lúc nói ra lời cơ trí như vậy: “Bản thân mình, phải tự kiểm soát mình, không thể giao cho người khác.”
Mộc Tuyết thoải mái gật đầu: “Con biết, yên tâm đi mẹ, con sẽ làm cho mình càng ngày càng ưu tú, con là kiêu ngạo của mẹ, không phải sao?”
Mẹ Hà gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ, mẹ cũng phải cố gắng trở thành kiêu ngạo của con. Mẹ nói, người sinh ra có nhiều loại khả năng, bây giờ mẹ mới hơn ba mươi tuổi, nếu mẹ có thể sống tới tám mươi tuổi, như vậy mẹ vẫn còn hơn một nữa thời gian, không phải sao? Trở thành tấm gương của con, có thể chứ?”
Nhìn đôi mắt trong suốt đầy chờ mong của Mộc Tuyết, mẹ Hà cảm thấy máu cả người nóng lên, dũng khí đi xa giống như đang trở về, có cái đó đã chui từ dưới đất mà ra, đang vô cùng khỏe mạnh trưởng thành.
“Mẹ sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng!”
Mẹ con trải qua một lần tâm sự này, lẫn nhau đều thoải mái không ít. Ngày hôm sau hai người cùng nhau đi dạo phố, mua một đống quần áo và đồ ăn, vô cùng vui vẽ.
Hai ngày này, bất luận là nhà họ Mộc hay là nhà họ Hà, đều không có một chút tiếng động. Mộc Tuyết đoán rằng Mộc Tiền Trình hẳn là đang chuẩn bị chuyện tiểu tam tìm tới cửa, đại khái là đang vội vàng đi. Về phần nhà họ Hà, hơn phân nửa là cảm thấy mẹ Hà thay đổi, tiền chẳng phải dễ lấy, vậy trước để qua năm mới rồi nói sau?
Nói ngắn lại, Mộc Tuyết sẽ không cho phép nhà họ Hà lấy cớ gì, ép mẹ đi xin lỗi. Bọn họ vì lợi ích của mình, không nghĩ tới tôn nghiêm của mẹ, nghĩ đến đắc ý.
Lại qua hai ngày, Tống Ngôn Mục rốt cuộc gọi mọi người tới nhà họ Ngô gia.
Vẫn xoa tay đợi thật lâu Mộc Tuyết càng kích động, sốt ruột lên xe anh Khâu chở đến chỗ huấn luyện, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược đã sớm thu thập tốt.
“Đi thôi, hôm nay sẽ rất phấn khích.” Tống Ngôn Mục dẫn mọi người ra cửa.
Cửa lớn nhà họ Ngô dán câu đối, thậm chí còn lộ ra hai cái đèn lồng nhỏ màu đỏ.
Ngô Sâm Nhược mở cửa ra, cũng không có trực tiếp đi vào, mà là để cho Tống Ngôn Mục đi ở vào trước.
Loại này bị thu làm em trai nhỏ là chuyện gì xảy ra? Mộc Tuyết cảm thấy thế giới dường như có chút không bình thường. Nhưng sau khi trùng sinh cô cũng là một sự không bình thường của thế giới, cho nên cảm giác quái dị này cũng chỉ xuất hiện chút xíu, nhanh chóng biến mất.
Phỏng chừng Hà Lệ Phong đã tìm hiểu trước, hôm nay nhà họ Ngô vô cùng náo nhiệt, lần trước Mộc Tuyết đến đã nhìn thấy một đại gia đình, hơn nữa ông bà nội Ngô cũng đến, đây thật đúng là toàn gia đoàn tụ hoà thuận vui vẻ nha.
Đáng tiếc trong không khí hào thuận vui vẻ đó, không có bóng dáng Ngô Sâm Nhược.
Tống Ngôn Mục không mời mà tới, hiển nhiên làm cho Ngô Thiên Tứ và ông bà nội Ngô tử trở tay không kịp, ngay cả nếu không để Tống Ngôn Mục vào mắt, nhưng nhà họ Tống bọn họ đắc tội không nổi. Nếu Tống Ngôn Mục đến chúc tết, họ sẽ chiêu đãi thật tốt.
Ngô Thiên Tứ tự mình đứng lên, nghênh đón Tống Ngôn Mục: “Ngôn Mục à, hoan nghênh hoan nghênh.”
Còn chưa đi tới chỗ Tống Ngôn Mục, Ngô Thiên Tứ đã thấy bóng dáng âm trầm của Ngô Sâm Nhược.
“Sâm Nhược?” Ngô Thiên Tứ giật mình mở miệng: “ Mấy ngày nay con không về, là tới chỗ của Ngôn Mục à? Sao con không nói tiếng nào, làm mọi người rất lo lắng.”
Ngô Sâm Nhược hừ lạnh một tiếng,“Các người lo lắng? Tôi thấy các người vô cùng vui vẻ mới đúng chứ.”
“Năm mới, em trai, em đừng cằm súng cầm gậy, ông nội bà nội còn ở đây đó.” Ngô Du Hà bưng ly trà nóng đứng giửa mấy đứa em trai em gái, trong mắt đều là đắc ý.
Cúi đầu chào con bà nó ông bà nội, Ngô Sâm Nhược cách xa phòng khách, xa xa chào hỏi hai ông bà già: “Ông nội bà nội, năm mới vui vẻ. Đây là vài ngày cuối cùng cháu trai sắp bị tống ra nước ngoài, có thể nhìn thấy hai người, con thật vui vẻ.”
Ông cụ Ngô là một người vô cùng truyền thống, bà nội Ngô cũng không phải nhân vật đơn giản, bọn họ có thể toàn thân trở ra từ năm đó, hơn nữa bảo lưu được gia nghiệp, đều là người có bản lĩnh. Dù có bất mãn với hành vi của con trai, ông cụ Ngô cũng không thể nói gì đứa con trai độc nhất này, nhưng trong đàn cháu, ông cụ Ngô chỉ thương một mình Sâm Nhược, đây mới là cháu trai chính thống.
Nghe Ngô Sâm Nhược nói như vậy, vốn dĩ ông cụ đến sau không có nhìn thấy Ngô Sâm Nhược, nhất thời phát hiện không thích hợp: “Thiên Tứ, Sâm Nhược cũng bị đưa ra nước ngoài? Quyết định lúc nào, sao ta không biết?”
Còn chưa kịp nói cho ông cụ Ngô, Ngô Thiên Tứ vội vàng bào chữa: “Là mẹ Sâm Nhược yêu cầu, nói nước ngoài giáo dục rất tốt, con cũng muốn để cho Sâm Nhược đi ra ngoài quen biết nhiều người……”
Sắc mặt ông cụ Ngô càng thêm không tốt, ai chẳng biết Ngô Thiên Tứ đối với vợ hợp pháp chẳng quan tâm, khiến cho quan hệ nhà họ Phương và nhà họ Ngô càng lúc càng không tốt, nhà họ Phương với bên hải quan có quan hệ khó gỡ, nháo một trận, chuyện làm ăn bên nhập khẩu của nhà họ Ngô càng thêm khó khăn. Nói khó nghe một chút, mẹ Ngô Sâm Nhược cũng là bị Ngô Thiên Tứ ép đưa ra nước ngoài.
“Cha, cha cũng không quan tâm, mấy ngày nay con đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngô Sâm Nhược tự giễu mở miệng: “Cha, con thiếu chút nữa đã bị bọn cướp giết chết, mất tích nhiều ngày như vậy, người trong nhà một chút cũng không lo lắng…… Có phải là, đang mong con cứ chết ở bên ngoài như vậy, không phải đó là tâm nguyện của các người sao, nói không chừng còn có thể nói với ông nội bà nội, con đã xuất ngoại, vĩnh viễn không về?”
Giống như sấm sét giáng xuống, cây gậy trong tay ông cụ Ngô hung hăng đập xuống: “Thiên Thiên Tử! Anh nói rõ cho ta, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
————-=== ====== ====== =========—————–
Lời editor:
Để ông cụ Ngô xưng hô là ‘ta’ tại vì ông ấy là trưởng của một gia tộc giàu có, là người gầy dựng, với để vậy nó uy phong hơn nhé! Như đã nói thì ông cụ là người gia trưởng mà!