Nhà của nhà họ Hà ở trấn Hương Lý, gần một cái sông nhỏ gọi là Hoa Khê, nhà gỗ trước kia cũng đã hư hết, sau đó mua ngói xây thêm mấy gian phòng, diện tích tính ra cũng lớn, khoảng 300 mét vuông. Nhưng mà đầu năm nay đều thịnh hành kiểu biệt thự nhỏ, không ai còn thích nhà trệt nữa, người nhà họ Hà thương lượng nhiều lần, đầu tiên là không chịu nhả ra, vẫn cảm thấy Hà Hiểu Lệ giúp đỡ cha mẹ là chuyện thường tình là trách nhiệm phải làm, mượn tiền có thể không trả, nhà ở sang tên thì không lấy lại được. Bọn họ nghĩ cho dù dùng nhà cũ để nuôi gà cũng không duyên cớ vô đưa cho con gái lớn [ăn cây táo, rào cây sung], vì thế không nói gì.
Lần này Mộc Tuyết tìm lý do, kiên quyết không cho mẹ Hà cho mượn tiền, biết rõ chuyện lấy bánh bao thịt đánh chó là tuyệt đối không thể làm. Mẹ Hà cũng nghĩ dù sao nhà cũ các người đã bỏ, cũng không muốn bán cho tôi? Tôi đây còn không nên không thể! Thật là có chút kỳ quái!
Vì thường xuyên kỳ kèo qua lại, cuối cùng mẹ Hà đồng ý lấy giá 15 vạn mua, nếu không chịu thì tự mình tới hợp tác xả trong thôn mà vay đi. Già trẻ nhà họ Hà mắng nhiết vài ngày, nhưng mà bận tâm Hà Ái Quốc nói có nữ vệ sĩ, nên không dám vì mượn tiền mà tới đó quậy, cuối cùng tính đi tính lại vẫn đồng ý. Dù sao là nhà cũ ở thôn núi, ai sợ ai, mọi người ai cũng muốn vào thành phố sống, cho chị cả ngu ngốc kia lấy, xem có thể nở ra đóa hoa vàng hay không.
Vì thế việc này giống như bụi bậm lắng xuống, người nhà họ Hà cùng Mộc Tuyết và mẹ ước định, chờ hết năm, phải đi làm thủ tục, chờ thủ tục xong xuôi, một tay giao tiền một tay giao nhà. Vốn Hà Ái Quốc muốn kêu mẹ Hà đưa trước một nữa số tiền, Mộc Tuyết kiên quyết phản đối. Giao tiếp với một gia đình có thói quen quỵt nợ, phải tự thủ điểm mấu chốt, nếu không đến lúc đó bọn họ cầm một nửa tiền rồi lại đổi ý, chúng ta chẳng phải là lấy cái giỏ trúc múc nước công dã tràng sao?!
Cho nên nháy mắt, đã qua năm, trường học cũng khai giảng.
Vào đầu tháng ba, các thầy cô đều bắt đầu khẩn trương, tuy rằng không khủng bộ bằng ôn thi đại học, nhưng thêm giờ học, thi thử cũng tăng gấp mấy lần. Cho dù là lớp 16 chơi bời lêu lỏng, cũng không thoát khỏi ma trảo.
Chủ nhiệm lớp 16 là người rất thông minh lại có phương pháp dạy học hay, họ Liễu, đầu tiền thầy ấy lưu loát sinh hoạt chuyện khai giảng, nói với các học sinh, bớt trốn học, dù là xem tiểu thuyết đọc manga, cũng phải ngồi ở trong lớp học, nếu không hiệu trưởng và phụ huynh cũng sẽ không bỏ qua. Về phần muốn xin học nghệ thuật cũng không được học buổi tối, làm chứng minh nhân dân sớm một chút. Khó có khi lớp 16 nghe lời chủ nhiệm mà suy nghĩ, hơn nữa chủ nhiệm còn nghĩa khí tỏ vẻ sẽ tận tâm tận lực không gây phiền toái cho lớp, dù sao chủ nhiệm hai năm trước lúc nào cũng tha thứ và khoan dung với bọn họ.
Chuyện Ngô Sâm Nhược xuất ngoại bạn học ai cũng biết, không biết La Lan Tử từ chỗ nào nghe ngóng được, thần bí hỏi Lưu Sảng và Mộc Tuyết Sâm Nhược có phải bị người nhà ép ra nước ngoài hay không, Lưu Sảng luôn luôn tùy tiện lại thật cẩn thận, trả lời Lan Tử nói nhà họ Ngô vốn có nhiều chuyện, đừng nghe người khác nói linh tinh. Đương nhiên, Lưu Sảng vẫn tận hết sức lực bôi đen Ngô Du Hà, vặn vẹo sự thật thêm mắm thêm muối nói Ngô Du Hà thích cha mình, ghen tị với Sâm Nhược, thuận tiện bát quái chuyện trước kia Ngô Du Hà thóc mục vừng thối.
Thật ra trong lòng La Lan Tử đối với Ngô Sâm Nhược có chút ái muội không rõ, nghe Lưu Sảng nói như vậy, thật sâu nhớ kỹ vị chị cả chưa gặp mặt này.
So với ở Hoa Báo chăm sóc và dạy bảo, Mộc Tuyết càng ngày càng giống cô gái vị thành niên mạnh mẽ, hình tượng Lâm Dư Phỉ càng thêm Bạch Liên hoa hóa. Ả trước sau như một im lặng dịu dàng, bị khi dễ cũng chỉ là đỏ hồng mắt ra vẻ kiên cường, nhưng khi cúi đầu cộng thêm khí chất yếu ớt thật sự là làm thiếu niên động lòng, tuy rằng La Lan Tử vẫn tận lực dùng rất nhiều phương pháp chèn ép ả, Lâm Dư Phỉ vẫn là đối tượng thầm mến của rất nhiều nam sinh như trước, bọn họ thậm chí còn liên hợp lại bảo vệ Lâm Dư Phỉ, phản khan người bắt nạt ả.
Đối với các nam sinh này mà nói, Lâm Dư Phỉ chính là công chúa bạch tuyết gặp rủi ro, La Lan Tử chính là Hoàng hậu kia xinh đẹp ác độc. Về phần Ngô Sâm Nhược xuất ngoại, đừng nói nữa, thời gian trước nếu Ngô Sâm Nhược không đi gần Lâm Dư Phỉ, La Lan Tử có thể ghen thành như bây giờ sao? Nói không chừng Ngô Sâm Nhược là chịu không nổi La Lan Tử ghen tị và mạnh mẽ mới xuất ngoại đấy!
Cho nên nói, bộ não của các nam sinh cũng thật cuồng dã.
Đắm chìm trong kỳ ôn tập của tháng ba, Mộc Tuyết ngoại trừ cuối tuần có hẹn với Tống Ngôn Mục để huấn luyện ngoại khóa, đều đâu vào đấy không có gì thay đổi.
Sau đó, chuyện gì đến cũng đến.
Mộc Tiền Trình từ lễ mừng năm mới tới tháng tư cũng không có về nhà, nhưng tình nhân của hắn, lại ôm đứa bé đầy tháng tìm tới cửa.
Buổi sáng Mộc Tuyết đều đi học chung với Lưu Sảng và La Lan Tử, Hoa Báo sẽ đi theo, chờ đến cửa trường sẽ quay lại bảo vệ mẹ Hà, đợi lúc Mộc Tuyết tan học thì tới đón. Buổi tối trực tiếp ở nhà Mộc Tuyết, cô ấy có một cái giường gấp đặt trong phòng khách, trời sáng thì gấp lại, cũng không chiếm chỗ. Thật ra mỗi ngày cô ấy thức dậy đều phải tập tạ tay, hít đất, khiến cho Mộc Dong an phận vô cùng, chưa bao giờ dám đùa giỡn trước mặt Hoa Báo. Hà Thành Canh lại càng không cần nói, còn kém không đối với Hoa Báo phục sát đất mà thôi. Mộc Tuyết lúc nào cũng nói Hoa Báo là một người chị em của mình, từng là bộ đội đặc chủng, bây giờ đến phụ giúp cửa hàng bán hoa của mẹ Hà. Còn nói với mẹ Hà đương nhiên là nói thật, mặc kệ mẹ Hà vui hay không vui, Hoa Báo cũng đâu phải người của bà, cho nên phản đối không có hiệu quả, nói sau thì Hoa Báo cũng là một cô gái lợi hại, mẹ Hà vẫn rất vui sướng khi có người bảo vệ Mộc Tuyết an toàn.
Cho nên khi người phụ nữ tên Hoàng Dao kia tới cửa nhà Mộc Tuyết, Mộc Tuyết đi tự học buổi tối, còn mẹ Hà và Hoa Báo cùng nhau nhìn vỡ kịch bọt biển này.
“Cô là?” Mở cửa mẹ Hà kỳ dị đánh giá người phụ nữ ôm đứa bé này, đã tối rồi, còn đến nhà bà để làm chi, nhà bà cũng đâu có nằm ven đường đâu.
Hoàng Dao đánh giá Hà Hiểu Lệ, vẫn tốt mà, mặt dù đã có xíu nếp nhăn, nhưng không giống như lời Mộc Tiền Trình nói yếu đuối và xấu xí như vậy, dựa vào ngũ quan có thể thấy khi còn trẻ cũng là một cô gái xinh đẹp. Quả nhiên đàn ông, chỉ thích thanh xuân tươi mới.
“Chị Hà, chào chị, em tới tìm chị, em tên là Hoàng Dao.”
Trong lòng Hà Hiểu Lệ báo động mãnh liệt, Mộc Tuyết đã nhiều lần nói với bà tình nhân của Mộc Tiền Trình sẽ tìm tới cửa, hình bóng của hắn đã in dấu thật sâu trong lòng bà. Bà cũng từng trằn trọc suốt đêm, tự nghĩ vô số khả năng sẽ phát sinh.
Trước mắt, chính là một trong những khả năng.
Bình tĩnh để cho người tự xưng Hoàng Dao vào cửa, quay người lại mẹ Hà phát hiện Hoa Báo đứng ở phía sau mình, ánh mắt lợi hại đâm vào người Hoàng Dao. Không dấu vết gật đầu, mẹ Hà ý bảo Hoa Báo có thể đề phòng nguwoif phụ nữ không rõ lai lịch này.
“Chị Hà, đứa bé này họ Mộc, là con của Tiền Trình.”
Bộ dạng Hoàng Dao có chút xinh đẹp, mi dài cong vút, gò má cao, khóe môi bén nhọn giơ lên, rõ ràng là người có tướng mạnh mẽ, lại cố ý làm ra bộ dáng thương tâm nhu nhược: “Tiền Trình nói anh ấy và chị đã có 10 mấy năm vợ chồng, không muốn ly hôn. Nhưng mà, em thật sự thương anh ấy, anh ấy cũng yêu em, nếu không có đứa bé, không danh không phân em cũng nguyện ý ở bên Tiền Trình cả đời, nhưng bây giờ con cũng đã sinh ra, em không muốn đứa bé trở thành con riêng, chị, van cầu chị, ly hôn với Tiền Trình đi.”
Mẹ Hà đờ đẫn nhìn người phụ nữ này, đây là logic của tiểu tam nhỉ, tự coi mình là trung tâm, việc gì cũng cho là mình đúng, người khác cần nghe theo và chấp nhận, nếu không chính là làm tổn thương cô ta.
“Không muốn làm con riêng, vậy khi vừa có thai thì bỏ đi là xong rồi.” Mẹ Hà không chút tình cảm trả lời: “Nếu đã làm, sẽ phải gánh vác hậu quả tương ứng, đây là đạo lý một đứa con nít cũng hiểu. Cô đã có thể làm tình nhân, nên biết nếu sinh đứa bé, là con riêng. Dù cô có muốn hay không, thì vẫn là con riêng.”
Hé miệng cười, Hoàng Dao quyến rũ đưa tay quắn mấy lọn tóc quăn, “Chị Hà, cho dù nó là con riêng, cũng là con nha. Hôm nay em đến, là đại biểu em tự mình thỉnh cầu chị. Thật ra chị cũng biết, ba mẹ chồng cỡ nào hy vọng có cháu trai, mà không phải cháu gái.”
“À…” Mẹ Hà đứng lên, “Cô đi đi, tôi sẽ không đồng ý với cô. Muốn ly hôn, cô kêu Mộc Tiền Trình tự mình nói với tôi. Cô, không có tư cách.”
Gặp người này cứng mềm không ăn, Hoàng Dao có chút khó chịu, vốn nghĩ đến người phụ nữ này sẽ khóc lóc buồn khổ, hoặc là chỉ trích cô ta, đánh cô ta mấy bạt tai, dù sao chỉ cần cảm xúc có biến động, cô ta đều có thể không cẩn thận làm con bị té, quay đầu cáo trạng với Mộc Tiền Trình. Nào biết người phụ nữ này lại thong dong bình tĩnh như vậy, dầu muối không vào.
“Chị, Tiền Trình căn bản là không muốn gặp chị, lúc ăn tết chị và cô con gái mạnh mẽ kia đã làm ra chuyện gì thì tự chị biết. Nói trắng ra là, Tiền Trình đã sớm muốn ly hôn với chị, bằng không tôi cũng sẽ không sinh đứa bé ra. Anh ấy ghét chị, đừng tưởng rằng lấy cớ này là có thể gặp Tiền Trình, thuận tiện cầu tình cái gì. Tôi đã tìm hiểu, ở riêng hai năm, tự nhiên có thể đơn phương ly hôn, chị đồng ý hay không đồng ý cũng không hề gì.” Thay đổi sắc mặt, Hoàng Dao hừ lạnh, ôm đứa bé diễu võ dương oai: “Trừ phi chị có thể sinh con trai, nếu không chị lấy cái gì mà tranh với tôi, nhà họ Mộc sớm muộn gì cũng là của con tôi, hừ.”
“Cô đã tìm hiểu, cô nên biết, con trai hay con gái cũng được pháp luật bảo vệ.” Không nói nhiều với người phụ nữ này, mẹ Hà đứng dậy tiễn khách: “Cô đi đi, về sau cũng đừng đến đây, tôi sẽ không nói gì với cô cả.”
Xem ra sau này muốn tìm mẹ Hà sẽ không dễ dàng, Hoàng Dao [hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng], rõ ràng tự ôm đứa bé đụng vào người mẹ Hà, kêu khóc: “Chị, hôm nay không nói rõ em sẽ không đi, chị không thể không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng Tiền Trình không yêu chị, chị còn muốn mặt dày quấn quít lấy Tiền Trình nhà em…”
Ghê tởm nhìn người phụ nữ trước mắt năm lần bảy lượt đổi sắc mặt, mẹ Hà thậm chí còn nghĩ người phụ nữ này có vẫn đề thần kinh. Bà vội vàng lùi lại, không muốn dính tới người phụ nữ này dù chỉ là một chút. Hoa Báo trực tiếp một tay bắt được cổ áo sao gáy Hoàng Dao, kéo mạnh một cái, tay kia thì đoạt đứa bé trong tay Hoàng Dao.
Mẹ Hà tiếp đứa bé, vô cùng ghét bỏ nhìn ‘mớ thịt’ trong tay. Lúc trước Mộc Tiền Trình có bao nhiêu ghét bỏ Mộc Tuyết, bây giờ bà cũng vô cùng ghét đứa bé này.
Tác phong của Hoa Báo vẫn trước sau như một, không cãi nhau, chỉ đánh nhau. Nếu người phụ nữ này không muốn đi? Được thôi.
Kéo tóc phục vụ vài bạt tai, vặn tay, kéo qua đệm dựa trên sô pha, bắt đầu đánh.
Cách đánh mà không để lại dấu vết, Hoa Báo biết rất rõ.
Thẳng đến khi Hoàng Dao thống khổ kêu không ra tiếng, Hoa Báo mới ngừng tay, giống như kéo con gà con vịt ném Hoàng Dao ra khỏi cửa. Chờ Hoàng Dao nghiêng ngả lảo đảo đứng vững, mới đưa đứa bé cho cô ta.
“Lần sau còn dám đùa giỡn khôn vặt…” Không nói nửa câu sau, Hoa Báo uy hiếp cười cười, đi theo đi ra cửa.
Nghĩ đến người này vừa mới đánh mình, Hoàng Dao thiếu chút nữa hét ầm lên, kết quả bị Hoa Báo mắt lạnh trừng, thét chói tai cũng không dám, run run ôm đứa bé đi khỏi.
“Người tự cho là thông minh, thường chết sớm.” Hoa Báo đưa Hoàng Dao lên xe taxi, thuận tiện cảnh cáo.
Đồng tử Hoàng Dao co rút, tay ôm chặt đứa bé. Truyện chỉ được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẽ ở diễn đàn mọi web khác đều là ăn cắp!
Chờ Mộc Tuyết về nhà, tất cả đã xong rồi. Điều này làm cho Mộc Tuyết vpo cùng khó chịu, vốn tưởng rằng có thể đại chiến tiểu tam, kết quả khi cô đi tự học thì trận chiến cũng đánh xong luôn.
Trên đường trở về đã nghe xong mọi chuyện Mộc Tuyết rất vui mừng. Quả nhiên cánh con bướm chỉ vỗ lên, tất cả đều sẽ thay đổi. Kiếp trước người phụ nữ kia đến lúc cuối tuần, nói mấy câu, mẹ Hà đã khóc lóc kêu rào thống khổ, cảm xúc hoàn toàn không khống chế được, sau đó không biết như thế nào lại đánh nhau với người phụ nữ kia, kết quả đứa bé bị thương, mọi chuyện lại càng không thể vãn hồi. Mộc Tiền Trình ngược đãi đánh đập mẹ, còn dẫn Tiểu Tứ Tiểu Ngũ tiểu Lục tới cửa, rõ ràng nói cho mẹ, tôi bao rất nhiều người, cô đã sớm không sinh được trứng. Người phụ nữ này cũng không biết xấu hổ, không tìm mấy nhà kia, lại cứ đâm đầu mà chèn ép cô và mẹ.
Kiếp này, mẹ Hà bị mình dùng cảm xúc cuốn hút ảnh hưởng, đồng thời cũng tự thân cố gắng, bất luận là tâm tính hay tính cách đều thay đổi rất lớn. Còn có Hoa Báo, đánh người thật sự là hợp ý cô ấy.
Nằm trên giường, trong lòng Mộc Tuyết tính toán, lần này Mộc Tiền Trình ồn ào muốn ly hôn, nên đổi hình thức gì đây?
Cách màng, Mộc Dong bên cạnh nhanh chóng nhắn tin cho Mộc Tiền Trình.
[ Cậu, hôm nay dì Hoàng đến đây, nhưng Hà Hiểu Lệ rất lạnh tĩnh (lạnh lùng, bình tĩnh), một chút cũng không kích động, cuối cùng nữ vệ sĩ kia tiễn dì Hoàng đi.]
[ Chắc là cậu phải tự mình tới nói mới được, Hà Hiểu Lệ giống như không sợ gì cả, cũng không cảm thấy mình có gì sai.]
Mộc Tuyết nghe được Mộc Dong ấn phím di động ca tháp ca tháp, đột nhiên lòng sinh ý niệm đùa dai. Cô lặng yên không một tiếng động đứng lên, từ dưới nhấc tấm màng lên, tiếp cận Mộc Dong.
Mộc Dong không hề biết, còn đang ấn bàn phím.
[ Cậu, cậu không cần niệm tình, trực tiếp giáo huấn hai mẹ con bọn họ đi……]
Chữ còn không có đánh xong, di động bị một bàn tay cướp đi. Mộc Dong phản xạ có điều kiện muốn giựt, cổ tay lại bị vặn ngược, cả người đều nằm sấp trên giường, tay bị vặn ra sau lưng đến xương bả vai, đau đớn từ khuỷu tay đến bả vai.
“Mày lại phát điên cái gì!” Mộc Dong đau đến mặt toàn nước mắt, cảm giác như tay bị chặt đứt, “Hơn nửa đêm mà mày muốn làm gì!”
Trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết và Mộc Dong nước giếng không phạm nước sông, hai người không nói gì tới nhau. Lúc này đột nhiên làm khó dễ, Mộc Dong thật đúng là không biết được là tại sao.
“Giáo huấn hai mẹ con tôi?” Một bàn tay nhàn nhã xóa hết dòng chữ, thuận tiện nhìn hợp thư đi, ôi, thiệt nhiều, có tin nhắn ái muội của Mộc Dong và nam sinh, còn có tin nhắn bàn bạc chuyện bắt nạt bạn học, đương nhiên, nhiều nhất là tin nhắn báo cáo tình huống trong nhà cho Mộc Tiền Trình.
Đánh một cái hung bạo sau lưng Mộc Dong, đập vào xương sống, đây là một chiêu thức Hoa Báo dạy cho cô. Mộc Dong đau đến nỗi mất hết sức lực, nằm trên giường không thể động đậy.
[ Cha, muốn ly hôn, chuẩn bị tốt tài sản, số lượng đủ sẽ đồng ý. Nếu không mẹ con tôi sẽ từ từ chơi với ông, kéo tới ra tòa xem thử ai là người sai.]
Nhanh chóng gửi tin, Mộc Tuyết cười khanh khách tắt di động, lấy pin, rút sim, bẻ gảy làm đôi.
“Dong Dong à, tôi nên nói cô thế nào đây? Có lẽ cô phải ra ngoài đường ở thôi.” Mộc Tuyết ngồi xuống bên cạnh Mộc Dong, vuốt ve cái trán đầ mồ hôi lạnh của ả: “Dường như vĩnh viễn cô cũng không biết được, bây giờ tôi đã khác trước rất nhiều. Dường như cô vĩnh viễn cho là, tôi và mẹ là người mà người nhà họ Mộc các người lúc nào cũng có thể tùy tiện khi nhục.”
Môi áp sát tai Mộc Dong, Mộc Tuyết âm trắc sung sướng nở nụ cười: “Dì Hoàng, xem ra các người biết rất n hiều. Hôm nay tôi về trễ, không có cách cho tiểu tam kia một chút giáo huấn, không bằng cô chịu thay đi. Yên tâm, tôi sẽ không làm cho vết thương xuất hiện trên người cô.”
Kéo áo gói bịt miệng Mộc Dong, dùng áo ngủ trói tay chân, đối diện với đôi mắt hối hận hoảng sợ kia, Mộc Tuyết lấy bút điện tùy thân ngay cả ngủ cũng mang theo ra: “Thử xem, cảm giác bị điện giựt?”
Đêm nay, Mộc Tuyết đùa tận hứng mười phần. Cô thí nghiệm rất nhiều nội dung mà Hoa Báo dạy, tỷ như huyệt đạo chỉ cần dùng sức đâm một cái, người đó sẽ đau nhức cả người khó chịu được, tỷ như nhẹ nhàng bẻ một khớp xương, người đó sẽ đau đến nổi điên, nhưng không để lại dấu vết gì. Đương nhiên, bút điện cũng được dùng để thí nghiệm chất lượng và hiệu quả.
Mộc Dong khóc ngất, buổi sáng ngày hôm sau Mộc Tuyết tâm địa tốt gọi điện thoại tới trường ả, nói Mộc Dong bệnh xin phép nghĩ một ngày, mới cảm thấy mỹ mãn đi học.
Chờ Mộc Tuyết về, phát hiện Mộc Dong đã thu dọn đồ cút đi, ngay cả cái chén cũng không để lại.
Mẹ Hà khó hiểu: “Sao Mộc Dong có thể không nói không rằng mà đi như vậy?”
“Người ta chắc chắn cảm thấy chỗ này không phải nhà họ Mộc, không cần chào hỏi, dù sao các người cũng phải ly hôn.” Mộc Tuyết lơ đễnh trả lời.
Nói đến ly hôn, mẹ Hà cứng ngắc, đây là hôn nhân bà dùng tuổi xuân và tình yêu say đắm mà cầu được, là nửa đời của bà. Ngay cả bây giờ cảnh còn người mất, nhưng quá khứ ngọt ngào sao có thể nói quên là quên. Nếu thật sự ly hôn, kia tuyệt đối là mất đi một nhánh sinh mệnh, rất đau đớn. (D: yêu đi rồi chết sớm)
“Tiểu Tuyết, con đối với cha, không có một chút luyến lưu?” Mẹ Hà thật cẩn thận hỏi. (D: ta ức lắm phải xen mồm thôi. Dạ thưa có một mình cô nhớ nhung luyến tiếc các kiểu thôi, cô ngu thật!)
Luyến lưu? Lúc trước nếu hắn ta luyến lưu con một chút, con cũng sẽ không chết thê thảm như vậy. Mộc Tuyết trào nhiên (trào phúng, tự nhiên) trả lời: “Mẹ, mẹ cảm thấy hắn có từng coi con là con ruột sao?”
Mẹ Hà á khẩu không trả lời được, lúc trước sinh con ra, Mộc Tiền Trình đã thương lượng với người trong nhà, muốn cho đứa bé cho người khác, nói dối là đứa bé đã chết, bọn họ có thể sinh thêm một lần nữa. Mẹ Hà còn không biết mình không thể sinh nữa, tuy rằng vẫn ôm đứa bé khóc không muốn buông tay, nhưng đứa bé vẫn bị cưỡng ép ẫm đi. Kết quả ngày hôm sau bác sĩ nói tình huống hậu sản của bà, bà thiếu chút nữa phát điên, người nhà họ Mộc sợ bà làm rây chuyện, mới đi ôm đứa bé về.
Từ lúc mới sinh cho đến bây giờ, Mộc Tiền Trình chưa từng coi Mộc Tuyết là con, thái độ kia giống như nuôi con thú trong nhà, khi vui thì nhìn bằng hai mắt, khi buồn bực thì đánh mắng. Trước kia Mộc Tuyết có bao nhiêu tự ti yếu đuối vô năng, đã nói lên Mộc Tiền Trình đối với con gái có bao nhiêu chán ghét căm hận và không quan tâm.
Thấy sắc mặt mẹ Hà biến ảo không chừng, Mộc Tuyết lại nói, “Tối hôm qua con thấy Mộc Dong nhắn tin cho ông ta, kêu ông ta tới thu thập chúng ta. Chuẩn bị sẵn sàng đi, nói không chừng mấy ngày nữa ông ta sẽ gọi cho mẹ, hoặc là về.”
Mộc Tuyết mới nói xong, điện thoại trong nhà liền vang lên.
Mẹ Hà tiếp điện thoại, sắc mặt nháy mắt không tốt, Mộc Tuyết thấy thế, chộp microphone, nghe.
“Bà sinh một đứa con gái thật tốt, lấy tài sản áp chế chuyện ly hôn. Hà Hiểu Lệ, tôi thừa nhận bà trả giá vì tôi rất nhiều, nhưng ở chung với bà nhiều năm như vậy, tôi đối xử với bà đâu có tệ, nên bà nhanh chóng đồng ý đi. Chuyện làm ăn của tôi bà không giúp được gì, muốn chia tài sản, không có cửa đâu!”
Mộc Tuyết chậc chậc chậc chách lưỡi, mẹ Hà phát run,“Mộc Tiền Trình, ông có ý gì?”
“Cho các người căn nhà các người đang ở, lại cho thêm 10 vạn, hoặc là đồng ý, hoặc là đừng nghĩ lấy một xu của tôi.”
Giọng nói của Mộc Tiền Trình bên kia vô cùng lãnh khốc, giống như đang bàn chuyện giá cả với người xa lạ, không chút tình cảm.
Mắt thấy mẹ Hà tức giận đến nói không ra lời, Mộc Tuyết nói: “Mộc Tiền Trình à, rõ ràng ông nuôi tình nhân, ngay cả con cũng sinh rồi, nếu không thì ra tòa đi, có thể lau sạch người của ông? Tôi nói này, tài sản phải chia làm đôi, tôi còn có quyền thừa kế đấy.”
Bên kia im lặng trong chốc lát, tiện đà càng thêm hung ác: “Quyền kế thừa? Tao muốn đoạn tuyệt với mày, thường tiền hàng, giữ mày có ích lợi gì!”
“Vậy ông đoạn đi.” Mộc Tuyết không chút thoái nhượng: “Mấy đứa con của ông, tôi vô cùng chướng mắt. Ông chặt đứt quan hệ cũng tốt, sau này ông chết tôi cũng không cần viếng mồ, tôi còn thoái mái hơn đấy chứ!”
Bị nguyền rủa không chút cố kỵ, Mộc Tiền Trình tức đến giơ chân, đáng tiếc cách điện thoại hắn cũng đánh không tới Mộc Tuyết: “Được được lắm, mày chờ xem. Hà Hiểu Lệ, nhà họ Hà tụi bây quả nhiên không có ai tốt!”
Luôn luôn ở một bên yên lặng nghe, Hà Hiểu Lệ chậm rãi mở miệng, thanh âm mỏi mệt lại thương tâm: “Tiền Trình, ông có yêu tôi hay không, trước kia rất lâu, khi chúng ta còn trẻ, ông có yêu tôi hay không?”
“Có thể cảm nhận được, cảm giác anh nói là gì không?”
Giọng nói như ma quỷ đầu độc, có thể làm cho thiên sứ thánh khiết sa đọa. Mộc Tuyết chưa từng nghĩ một người cấm dục bình tĩnh như Tống Ngôn Mục lại có thể có ánh mắt và giọng nói câu hồn như vậy, cô nuốt một ngụm nước miệng, “Có thể, có thể cảm nhận…”
“Trong phòng Ngô Du Hà có camera….. Truyền cảm giác của em ra, làm cho hai bọn họ cảm nhận được, bọn họ đang ở phía sau em….” Hô hấp nóng bỏng của Tống Ngôn Mục quẩn quanh tai Mộc Tuyết, cổ, bàn tay có lực bóp eo Mộc Tuyết, giống như một kéo cô hòa cùng một thể với anh vậy.
Vô cùng hối hận vì mình vừa mới có cảm giác động dục, sau đó lại bị Tống Ngôn Mục áp trên tường, mặt Mộc Tuyết đỏ tới mang tai, “Đừng quấy rầy em, em đang cố gắng.”
Lần đầu tiên sử dụng dị năng mà không nhìn đối tượng, Mộc Tuyết làm hơi khó một chút, cô chậm rãi ngưng tụ tình cảm, yêu, dục vọng, xúc động liều lĩnh muốn hợp thành một thể, ngưng tụ thành một làn sóng, chậm rãi xuyên qua vách tường, truyền tới người bên trong!
Bởi vì quá nghiêm túc cố gắng truyền đạt cảm giác này, cánh tay Mộc Tuyết vô thức quấn quanh lưngTống Ngôn Mục, cơ thể bắt đầu giảy giụa như kiếp trước khi ở cùng chồng!
Động tác của Tống Ngôn Mục dừng một chút, đột nhiên dùng lực nâng càm Mộc Tuyết, hôn.
Cuồng bạo đánh chiếm lãnh thổ, đó là lực lượng mà anh khao khát, lực lượng có thể thay đổi cuộc sống của anh.
Hai người liều lĩnh dây dưa với nhau.
Mắt thấy đôi môi đỏ mọng của Ngô Du Hà sắp dán lên môi Ngô Thiên Tứ, Ngô Thiên Tứ lui về phía sau, “Du Hà…”
“Thiên Tứ….. Thiên Tứ em muốn anh….” Ngô Du Hà cảm thấy cả người mình nóng lên, cô ta khát cầu cha, đúng vậy, cảm giác khác cầu từ nhỏ đến lớn xuất hiện, cô ta muốn được cha ôm vào ngực, kiêu ngạo nói với tất cả mọi người, ‘tôi có cha, cha tôi không bỏ tôi, cha tôi yêu mẹ và cũng yêu tôi’.
Đã hoàn toàn bị cảm xúc nhiễu loạn suy nghĩ, giới hạn bị nghiền nát, trong đôi mắt ướt át của Ngô Dù Hà đều là mặt của Ngô Thiên Tứ, “Thiên Tứ…..”
Tường vi đang nở rộ, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong phòng. Ngô Thiên Tứ cũng hoảng hốt, đã từng dùng khuôn mặt này mà tưởng tượng ra tiếng khóc của người phụ nữ kia, bây giờ giống như lại xuất hiện trước mặt. Tình yêu từ sâu trong linh hồn bồng bột đi ra, thời gian như dừng lại, xuyên thấu thời gian xa cách, đây là ai, là Lạc Du sao? Đúng vậy….. Đây là Lạc Du, là giấc mộng đẹp nhất của hắn.
“Lạc Du…..” Nỉ non tên của người yêu, Ngô Thiên Tứ đưa tay ra, ôm lấy Ngô Du Hà, hai người kịch liệt lăn lộn hôn nhau dưới đất, đã lâu không hưởng thụ phụ nữ, khát vọng đàn ông lâu dài gặp nhau, củi khô bốc lửa cháy mạnh mẽ, quần áo nhanh chóng bị cởi ra hết, thể xác nhanh chóng quấn quít.
“Cho em….. Em muốn….. Cho em toàn bộ, yêu em đi, dẫn em đi đi……” Ngô Du Hà cọ kịch liệt, cong hai chân quấn eo của Ngô Thiên Tứ.
“Không đi, anh không bao giờ…. Đi nữa, Lạc Du… Chúng ta cao bay xa chạy, chúng ta đời đời kiếp kiếp ở chung một chỗ…” Hung hăng khảm vào thể xác ấm áp kia, đâm vào nhụy hoa ướt át, Ngô Thiên Tứ mờ mịt hôn người dưới thân, “Anh yêu……”
“Em yêu…..” Mộc Tuyết mờ mịt hôn Tống Ngôn Mục, quên hết tất cả.
Cậu nhóc của Tống Ngôn Mục đã cứng rắn, anh cố nén, anh cũng không muốn lần đầu của mình sẽ làm cùng một đứa bé, huống chi Mộc Tuyết chỉ là đang sử dụng dị năng, nếu như cảm giác ưu tư không mạnh, thì khó có thể truyền cho người khác. anh khinh thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nếu như đợi thêm hai năm, vậy anh sẽ không nhịn nữa.
Cắn răng để Mộc Tuyết giãy giụa triền miên trên người mình, Tống Ngôn Mục mới vừa giày vò Mộc Tuyết, bây giờ bị giày vò lại gấp đôi, cái này có phải là tự làm bậy không thể sống hay không? Tống Ngôn Mục chịu đựng không cắt đứt động tác của Mộc Tuyết, đoán chừng thời gian sắp xong, một tay ôm chặc Mộc Tuyết, một tay khác lấy điện thoại nhắn một tin ngắn cho Ngô Sâm Nhược.
[Hoa nở.]
Cánh máy bay màu bạc bay lên bầu trời mênh mông, gáo thét bay đi.
Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục, Lưu Sảng đứng ở phi trường, đưa mắt nhìn phi cơ rời đi, trong lòng mọi người đều nặng trĩu.
Đối với Sâm, đây là một bắt đầu mới, đối với mọi người cũng vậy.
Ngày đó, Ngô Sâm Nhược lấy chìa khóa vạn năng từ chỗ Hà Lệ Phong mở cửa phòng, phá vở vỡ kịch thông dâm cẩu huyết kia. Ông cụ Mộc nằm trên giường một lần nữa tức quá mà hôn mê, bà nội Ngô nghe xong lại muốn xông lên bóp chết Ngô Du Hà, bị Ngô Viên Viên kéo lại nếu không cũng đã phạm sai lầm.
Chỉ có Ngô Sâm Nhược, con ngươi đen nhìn chằm chằm Ngô Thiên Tứ, nhìn chằm chằm bộ phận dính dịch nhờn xấu xí. Ngô Thiên Tứ bị nhìn như thế thì sợ hãi, đôi tay vẫn ôm chặc Ngô Du Hà không buông, tựa như đang ôm bảo bối.
Không biết là mình bị tính kế, lần này Ngô Thiên Tứ dứt khoát kêu Ngô Du Hà giao hình ra cho Ngô sâm Nhược, đổi lấy Ngô Sâm Nhược không được nói chuyện này ra. Đến nổi Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết làm ổ trong phòng không đi ra, Lưu Sảng ngồi trong nhà vệ sinh hơn một tiếng, chờ chuyện đó lắng xuống, ba người mới thản nhiên đi ra, giả bộ cái gì cũng không biết.
Ngô Thiên Tứ đã không còn tâm lực đoán ba người thiếu niên thiếu nữ này có biết chuyện của mình hay không, nhưng mà hắn biết, chuyện ngày hôm nay rất kì quái, có lẽ là bị người ta âm thầm thiết kế. Trong lúc hắn lơ đảng, thua trong tay người ta.
Nhưng Ngô Thiên Tứ không biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Tương lai, hắn sẽ không có bất kỳ thứ gì.
Ngày đó có chút mất khống chế, mấy ngày nay Mộc Tuyết cũng tránh mặt Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục cũng im hơi lặng tiếng, anh cũng vi diệu có chút ngượng ngùng.
Hôm nay vì tiễn Sâm Nhược đi, bọn họ mới đi chung. Sâm Nhược không muốn đợi ở nhà họ Ngô, mới tháng giêng đã cuốn đồ rời đi. Tống Nghĩa Đức đã sắp xếp xong trường học ở Mỹ cho cậu, Ngô Sâm Nhược cũng không làm theo sắp xếp của Ngô Thiên Tứ, chỉ cần một khoản tiền lớn, những thứ khác đều là thương lượng với Tống Nghĩa Đức.
“Tiểu Tuyết, anh phải đi mấy ngày. Nữ vệ sĩ lần trước chúng ta đề cập tới đã trở lại, đợi một chút nữa đi gặp chung với anh, để cô ấy đi theo bên cạnh em.” Dời mắt, Tống Ngôn Mục kéo tay Mộc Tuyết qua, “Ngô Du Hà tâm địa cay độc, cẩn thận bị cô ta cắn loạn.”
Trước kia không cảm thấy nắm tay Tống Ngôn Mục có gì kỳ lạ, dẫu sao cô cũng là linh hồn mấy tuổi, tạm thời giống như đang sống chung với em trai. Nhưng giờ phút này Mộc Tuyết lại cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cô giả vờ vuốt tóc, ừ một tiếng.
Nữ bộ đội đặc chủng tự xưng Hoa Báo, trên giấy chứng mình cũng tên đó. Mắt to mày rậm, môi đẫy đà, màu da ngâm đen, có chút thô ráp, cao khoảng m, vóc người đầy đặn, mặc dù bên tay trái từ cùi chõ trở xuống là tay giả, nhưng không chút tổn thương tới mỹ cảm.
“Xin chào chị Hoa Báo, em tên là Mộc Tuyết, sau này làm phiền chị rồi.” Mộc Tuyết đưa tay ra, vừa gặp cô đã cảm thấy rất thích người này, đây là một người kiên định giống như Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược, trải qua vô số bóng tối, nhưng lại không sa ngã trụy lạc.
Hoa Báo cúi đầu, đánh giá cô bé xinh đẹp này, thân thể nhỏ yếu, đôi mắt không giấu được bóng tối, bóng tối nhưng lại có ánh sáng sáng ngời.
Nhếch miệng, Hoa Báo cười, cô bé này, yêu ghét rõ ràng, có lẽ không phải là người tốt, nhưng so với loại người yếu kém mà lại tự cho là mạnh thì tốt hơn nhiều.
“Chị sẽ bảo vệ em.” Hoa Báo dùng quả đấm nhẹ nhàng đụng trán Mộc tuyết, “Hơn nữa sẽ dạy dỗ em thật tốt, làm học trò của chị, thế nào?”
Lập tức từ người được bảo vệ biến thành học trò, Mộc Tuyết nháy mắt, ừ… Cũng không tệ! Nhưng không biết Hà Lệ Phong và Hoa Báo ai lợi hại hơn.
Dường như là biết suy nghĩ của Mộc Tuyết, Hoa Báo làm một động tác tay, “Đã đánh rồi, ngang tay.”
Lần này Mộc Tuyết vui vẻ, người phụ nữ có thể đánh ngang tay với đàn ông, nếu so sánh ra thì coi như đánh thắng đàn ông rồi.
Mộc Tuyết dẫn Hoa Báo tới tiệm hoa của mẹ Hà, cô vẫn luôn lo lắng thời gian này người nhà họ Hà sẽ tới tìm mẹ gây sự, vạn nhất không có cô, dựa vào tính cách của mẹ Hà, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Hoa Báo bài tỏ mình đã nhận ủy thác của Tống Ngôn Mục, bảo vệ an toàn cho Mộc Tuyết là trên hết, còn những thứ khác, chỉ cần Mộc Tuyết an toàn thì cô có thể giúp một tay. Mộc Tuyết cũng đánh với Hoa Báo một trận, mặc dù mới được ba phút đã bị đánh, nhưng Hoa Báo cũng nói người bình thường muốn bắt Mộc Tuyết cũng không dễ, năng lực tự vệ cơ bản cũng có, vì thế đưa cho Mộc Tuyết thuốc mê đặc chế và cây chích điện, hai cái hợp lại, bày tỏ không cần lúc nào cũng đi theo, có thể chú ý tới mẹ Hà nhiều hơn.
Vì vậy Mộc Tuyết thật vui vẻ.
Kết quả, không tới ba ngày, gần lúc đi học, em trai Hà Ái Quốc của mẹ Hà tìm tới cửa, hơn nữa không đi tới nhà mà l trực tiếp dẫn vợ là Lưu Thúy chạy tới tiệm hoa.
Mẹ Hà đang kiểm hoa ở quầy, hai người ở chung với nhau, trừ hoa tươi còn kinh doanh thêm một ít hoa sinh trưởng chậm, cây xương rồng, các loại cây cảnh tinh mỹ. Nhân viên tiệm hoa vân chưa trở lại làm, nên chỉ có mẹ Hà, Mộc Tuyết và Hoa Báo.
Quân áo trên người run lên, sắc mặt Hà Ái Quốc bất thiện đi vào tiệm hoa, thuận tay rút một nhánh Bách Hợp đưa lên mũi ngửi, cảm thấy mùi không thơm, lại tiện tay ném vào một sọt hoa khác.
“Chị cả, năm mới không nghĩ ngơi, còn mở tiệm à, xem ra tiệm này đúng thật là có thể kiếm tiền.” Chảy nước miếng kéo ghế qua ngồi xuống, Hà Ái Quốc hét với Hoa Báo, “Này, lấy nước ra uống coi.”
Hoa Báo quay đầu nhìn Hà Ái Quốc một cái, không để ý tới hắn.
“Cô làm nhân viên kiểu gì vậy hả, một chút tư chất cũng không có.” Hà Ái Quốc hừ hừ, quay đầu gọi vợ, “Nhìn cái gì vậy, không phải là hoa sao, có gì để nhìn, đi vào nhanh lên.”
Lưu Thúy đang chọn hoa, hoa Lan chuông, hoa hồng, mỗi cái lấy một bó, sau đó đường hoàng bỏ vào trong túi xe gắn máy của bọn họ. (đậu mịa, tự nhiên vcc)
im lặng nhìn hành động của em trai và em dâu, mẹ Hà cũng không biết nên nói cái gì. Hoa Báo cũng không phải là người nói nhiều, cô chỉ phụ trách bảo vệ Mộc Tuyết tiện thể bảo vệ mẹ Hà, chỉ đánh nhau, không cải nhau, cho nên bây giờ không lên tiếng.
“Em trai, hiếm thấy em tới thăm chị.” Mẹ Hà cởi tạp dề, để kéo xuống, dọn dẹp lá cây dính trên người, mới đi tới.
Lưu Thúy ngồi xuống, mất hứng trả lời, “Còn không phải là chị gây ra sao, nếu không năm mới chúng tôi sao có thể chạy ra ngoài.”
Đối mặt với sự chỉ trích vô cớ, mẹ Hà hừ một tiếng, mặt không đổi sắc châm biếm lại, “Tôi không biết suốt ngày mình ở nhà lại có thể chọc tới các người, nên giải thích cho tốt lý do các người hưng sư vấn tội, gây gỗ cho lớn thì sẽ không tốt đâu.”
Nếu như hôm nay Hà Ái Quốc và Lưu Thúy hạ người mà tới, mẹ Hà cũng nghĩ xong rồi, không phải là mượn tiền sao, ừ thì mượn, đều là thân thích, cắt đứt xương hợp với gân. Mua nhà mua cửa hàng là chuyện lớn, bà là chị cả không thể không giúp.
Nhưng hai người bọn họ vừa vào cửa, tư thái kia, khẩu khí kia, biểu tình kia, làm cho mẹ Hà tức giận mười phần.
“Thông suốt à, miệng lưỡi của chị cả ngày càng lợi hại nhỉ.” Lưu thúy lơ đểnh, bà ta mới không thêm để ý lời Hà Trân Châu nói, bất kể là Hà Hiểu Lệ thây đổi như thế nào, chị ta thiếu nợ nhà họ Hà, muốn ra vẻ ta đây, không có cửa đâu.
“Em trai chị muốn mua phòng ở huyện, vốn là muốn mượn tiền anh rể, kết quả năm mới chị cãi nhau với nhà họ Mộc, lại tính khí qâật cường không chịu nhận sai. Chuyện của chị chúng tôi không can thiệp được, dù sao cũng là chuyện nhà họ Mộc, nhưng mà chị không thể không giúp em trai chị đúng chứ?! Bất kể nhà nào có chị em gái thì họ cũng giúp đỡ anh em của mình, lần này chúng tôi không cần nhiều, hai trăm ngàn là được.”
Chú thích: tiền trung quốc = ,tr tiền Việt, . = triệu tiền Việt
tiền đài = . tiền Việt, . = triệu
——Có lẻ ở đây là nói tiền trung quốc. Vì có đoạn tính theo vạn, đài loan không dùng vạn. => đây là đang nói tiền Trung quốc
Sau khi nói xong, Lưu Thúy tự nghĩ mồm miệng mình rõ ràng, vô cùng tự đắc.
Phốc bật cười một tiếng, mẹ Hà nhận lấy ly trà sửa nóng Hoa Báo đưa, nói tiếng cám ơn, “Em dâu à, trước kia tôi đúng là đã chiều hư các người rồi. Cô cũng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hàng xóm láng giềng à? Khi xin bọn họ giúp cũng dùng thái độ này?”
Cau mày, Lưu Thúy mất hứng vô tay lên bàn, “Chị cả, chị có ý gì?” (đm, mượn tiền mà làm giọng bà nội)
“Không có gì, muốn mượn tiền, có thể, nhưng dùng thái độ như vậy để mượn tiền, không thể!” Mẹ hà từng chữ từng câu nói năng khí phách, bà uất ức mấy chục năm, không thể tiếp tục chịu uất ức nữa, bà phải làm gương sáng cho con gái.
Thở ra một cái, Hà Ái Quốc dập mạnh cốc nước xuống bàn, nhảy cỡn lên mắng, “Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Em gái nói không sai, lòng của chị đã bị chó ăn rồi, khi còn nhỏ chị đã chạy tới nhà họ Mộc, giúp bọn họ nuôi con dưỡng cái, trong lòng chị căn bản không coi chúng tôi ra gì, chị coi chúng tôi là người ngoài đúng không? Có đúng hay không?”
Trước khi bàn trà thủy tinh ngã xuống, một cánh tay thon dài có lực tiếp lấy, Hoa Báo quỳ trên đất, vững vàng nâng bàn thủy tinh lên, để qua bên cạnh.
“Bình tĩnh.” Hoa Báo không nói nhiều, cả người tràn ngập khí tức xơ xác tiêu điều làm cho người ta rùng mình.
Vừa nãy Hoa Báo đang ngồi, Hà Ái Quốc không biết cô cao, nhưng giờ đứng lên, Hoa Báo cao hơn Hà Ái Quốc nữa cái đầu.
Tựa như con vịt bị bóp cổ, Hà Ái Quốc kinh hãi, kính động quá mức nên bị nước miếng làm sặc, ho khan mãnh liệt. Lưu Thúy vừa đưa nước cho Hà Ái Quốc uống, vừa len lén nhìn Hoa Báo, ôi trời, đây thực sự là nữ lực sĩ, cả người đầy cơ bắp, chẳng lẻ là Hà Hiểu Lệ mời vệ sĩ? Trời ơi trời ơi, nhìn cô ta thật sự có thể đánh nhau, nghe nói lúc trước Mộc Tuyết có thể đánh dượng mình bể đầu, chẵng lẽ chính là con nhỏ này dạy?
Quả nhiên giống như Hà Trân Châu nói, không được dùng cứng?
Đi theo chiều gió, sắc mặt Lưu Thúy thay đổi: “Chị cả, chị đừng nóng giận, Ái Quốc chỉ là quá nóng lòng. Chị xem, bất kể thế nào, chị cũng là chị của con bọn em, đúng không?”
Mẹ Hà không muốn dây dưa với người như vậy, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Em trai, em dâu, tiền tôi không có nhiều, các người muốn ngàn tôi không có. Chỗ tôi có ngàn, có thể cho các người mượn. Nhưng, đây là mượn, không phải cho, các người phải viết giấy nợ, ký tên đóng dấu tay. Có thể trả lại tiền sau năm năm, khi đó cửa hàng đã làm ăn được, các người hẳn là có thể kiếm được tiền.”
“Trả tiền lại? Ban đầu chị cho Mộc Tiền Trình nhiều tiền như vậy tại sao không kêu nhà họ Mộc không trả chị, chị cho tiền nhà họ Mộc mua đồ cưới cho con gái tại sao không kêu họ trả chị? Thật nực cười….. Ôi trời ơi đau đau đau!” Hà Ái Quốc tiếp tục rống, còn muốn chút nữa lấy đi thứ gì đó để biểu đạt sự bất mãn của mình, kết quả đụng tay vào giàn trồng hồn, lập tức bị Hoa Báo kềm chặc tay, trong nháy mắt đã xanh tím.
Hoa Báo im lặng, giữ nguyên tắc không cải nhau chỉ đánh nhau, nhìn Hà Ái Quốc bằng nửa con mắt, ý là ông còn không an phận tối sẽ đánh ông.
“Ai đây, người nào vậy hả, mẹ mày ép cái quái gì, tao là em trai của bà chủ mày, mày dám động tay động chân với tao?” Hà Ái Quốc nổi giận, hắn mà lại bị đàn bà áp chế, không thể nhịn được nên phải bùng nổ.
Nào biết mẹ Hà ở một bên lạnh nhạt phán một câu, “Đây là khách của tôi, không phải là nhân viên của tôi. À đúng rồi, trước kia Hoa Báo là bộ đội đặc chủng, từng giết nhiều tội phạm.”
Vừa dứt lời, Hoa Báo đè vai Hà Ái Quốc xuống, đau tới nổi hắn ngao ngao khóc thét, một người đàn ông lại khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Đau tới nỗi kêu cha gọi mẹ, Hà Ái Quốc kinh sợ, kéo vợ qua chắn trước mặt mình.
Lưu Thúy ngây ngốc nhìn Hoa Báo, phản xạ có điều kiện kéo Hà Ái Quốc lên chắn trước mặt mình. Vì vậy hai người chơi trò thay quân, kéo tới kéo lui, không ai dám đối mặt với Hoa Báo.
“Phốc ha ha ha…” Vừa đi qua cửa hàng bên cạnh mua đồ ăn vặt, Mộc Tuyết trở lại thì thấy một màn này, nhịn không được cười to.
Sau năm mới, Mộc Tuyết cũng có chuyển biến cực lớn, cô học được dùng dị năng khích bác quan hệ giữa người với người, mà không phải là xung phong đi đầu, xong pha chiến đấu.
Bởi vì địch nhân quá nhiều quá mạnh mẽ, một con chó sói không đánh lại một bài chó.
Nhớ kỹ lời dạy bảo của Tống Ngôn Mục, Mộc Tuyết phúc hắc chạy như điên trên đường.
Lúc này cô cầm một đống đồ ăn vặt, đứng ngoài cửa, bốn phía đều là hoa xinh, đẹp giống như một con quỷ.
Hà Ái Quốc và Lưu Thúy nhìn Mộc Tuyết không ra, trong trí nhớ cô là đứa cháu gái ốm yếu vá chết nhát mà, bây giờ lại trổ mã xinh đẹp như vậy à.
“Chị Báo, không có chân giò hun khói với tiêu, em mua vị chua cay.” Mộc Tuyết không chào không hỏi, đi thẳng vào đưa túi cho Hoa Báo, “Cất giùm em đi, cám ơn.”
Đầu tiên là bị Hoa Báo hù sợ, sau đó lại bị cháu gái coi thường, chị cả còn yêu cầu viết giấy nợ, luôn luôn chiếm tiện nghi của Hà Hiểu Lệ lúc này Hà Ái Quốc rất bực bội, hắn và Hà Trân Châu đã thảo luận rồi, viết thì viết, đến lúc đó tôi không trả chị có têể làm gì được tôi chứ, nếu làm lớn ra thì người khác sẽ chỉ trích chị làm chị cả mà không để ý đến tình thân, bị lợi ích làm cho mê muội.
Quyết định giựt nợ, Hà Ái Quốc tằng hắng một cái, “Được, chị cả, chị nói đúng, được rồi, tới viết giấy nợ đi.”
Dứt khoát như vậy? Cho là sẽ tiếp tục cải nhau mẹ Hà còn ngạc nhiên, bà cầm bút và giấy trong tiệm hoa tới, đưa cho Hà Ái Quốc, Hà Ái Quốc viết mấy hàng chữ xiêu vẹo, cố tình viết thiếu vài khoản.
“Mực đóng dấu? Có không vậy?”
Mộc Tuyết lấy hộp mực đống dấu, vui vẻ cong khóe miệng, ai nha, sao cô lại quên mất, người cậu này, rành nhất là thiếu nợ không trả.
“Cậu, cậu nói xem nếu lúc đó cậu không trả tiền thì sao?” Mộc Tuyết ném hộp mực, không sợ hãi hỏi.
Lưu Thúy quở trách trợn mắt, “Mộc Tuyết, con nói cái gì vậy, cậu con làm người như thế nào con không biết à?”
Biết nên mới nói đó thôi, hừ, kiếp trước chuyên lấy tiền của mẹ Hà, miệng thì bảo là mượn, nói là sửa nhà làm ruộng, sau đó phát tiền thì không thấy trả. Kiếp trước cô bị chồng ép đi đòi nợ, kết quả là bị cậu đánh, cô thật đúng là xem chút quên mất.
“Không cần giấy nợ.” Mộc Tuyết cười hì hì mở miệng.
Hà Ái Quốc và Lưu thúy nghiêng đầu nhìn Hà Hiểu Lệ.
“Sang tên nhà ở quê cho mẹ con, dù sao mẹ con cũng từng làm ruộng, ở quê còn có đất đai. ngàn này coi như là tiền mua nhà cũ.” Mộc Tuyết như đinh chém đinh chặt sắt mở miệng, “Nếu không, hôm nay đừng hòng mượn được tiền.”
Mẹ Hà không hiểu nhìn về phía Mộc Tuyết, Mộc Tuyết chớp mắt với bà, ý nói bà không cần bận tâm.
Không biết con gái muốn làm cái gì, nhưng nghĩ lại nếu như em trai muốn quỵt nợ, bà cũng không thể làm gì, mẹ Hà dứt khoát ngậm miệng. Suy nghĩ một chút cảm thấy ý của con gái không tệ, chờ hai ông bà già dọn vào huyện ở, sau này khi bà già rồi thì có thể về quê dưỡng già, không tệ.
Vết bầm trên cổ tay nhắc nhở bạo lực không giải quyết được vấn đề, Hà Ái Quốc á khẩu không trả lời được, Lưu Thúy cũng ấp a ấp úng, kết quả hai người nói gần nói xa nữa ngày, cuối cùng nói phải về thương lượng với cha mẹ. Mẹ Hà không mời họ ở lại ăn cơm, trực tiếp đuổi người, mới xong chuyện này.
Dĩ nhiên, trước khi đuổi bọn họ đi, mẹ Hà không khách khí kêu Lưu Thúy cầm hoa trên xe bỏ lại vào sọt. Các người cho là bây giờ vẫn giống trước kia sao, đồ của tôi các người mấy lấy cái gì thì lấy cái đó sao?
Cũng trong lúc đó, Tống Ngôn Mục quỳ trước tượng phật trong chùa, thành kính chấp tay, dập đầu.
“Thí chủ, vạn vật trên thế gian đều có nhân quả. Thiện có thiện quả, ác có ác báo, mọi chuyện không thể cưỡng cầu.” Ông hòa thượng cao tuổi gõ gõ cái mõ, mỉm cười với Tống Ngôn Mục.
“Trồng thiện căn, mới có thiện quả.” Tống Ngôn Mục bình tĩnh trả lời, “Con nghe nói mạng có định số, cái gọi là định trước chuyện xảy ra tất nhiên sẽ xảy ra, hiếm thấy thay đổi. Nếu là như vậy, gặp đúng người nên thiện tâm, mới có thể thiện, nếu không cho dù tốt bụng, cũng sẽ có kết cục thảm hại, phải không?” (Yep!!!!!)
“A di đà phật, thí chủ, thiện ác là một. Hiếm thấy thay đổi, là bời vì giống như tìm bên ngoài, bỏ quên bản thân.”
“Bản thân?”
“Ba nghìn thế giới, vô hạn bồ đề, nhìn như vậy, vạn vật đều là hư vô. Linh đài trong sáng, khắp nơi đều là sự sống.”
Tống Ngôn Mục giống như đã lĩnh ngộ được cái gì, anh đứng lên, cảm ơn ông hòa thượng. “Khắp nơi đều là sự sống…. sự sống….”
Hà Lệ Phong và Khâu Phàm chờ ngoài cửa, thấy Tống Ngôn Mục đi ra, chạy lên.
“Có hiệu quả hay không?” Hà Lệ Phong mắt ba ba hỏi.
Ở trong chùa ăn chay niệm kinh bảy ngày, thấp hương bái phật với ông hòa thượng, còn ở trong một căn phòng toàn là kinh phật ba ngày ba đêm, Tống Ngôn Mục vẫn vô cùng có tinh thần, điều đó làm cho Hà Lệ Phong ôm nhiều hy vọng.
Tống Ngôn Mục không trả lời thẳng, ngẩng đầu nhìn cây mai đón gió, giương khóe môi, “Khắp nơi đều là sự sống.”
Không nghĩ ra là gì, Hà Lệ Phong bỉu môi, ngược lạị mắt Khâu Phàm chợt lóe sáng.