Công trình trong tay đã dừng hết phân nửa, Mộc Tiền Trình không biết bắt đầu từ khi nào, mình đã không thể nhận được hạng mục lớn. Tập đoàn Hoa Đằng xuất hiện, quả thật đã tạo thành áp lực với những xí nghiệp trong Hải Đường, nhưng dạo này hắn vẫn không đụng được công trình lớn, dù có thì cũng rất ít, hơn phân nửa đều bị chính phủ dành lấy.
Mộc Tiền Trình không có nhiều mối quan hệ, đều là người bạn học giới thiệu, cộng thêm hắn là người giỏi ăn nói và nịnh hót, cho nên một đường cũng thuận bườm xuôi gió. Bất thình lình đột nhiên gặp trở ngại, Mộc Tiền Trình thật đúng là không nghĩ ra.
Tuy rằng bây giờ xũng được coi như giàu có, so sánh với tình trạng trước kia của nhà họ Mộc quả thực là giống như trên trời và dưới đất, đã tốt hơn nhà khác rất nhiều. Nhưng, Mộc Tiền Trình nhiều kiến thức, chí hướng cũng lớn, hắn vẫn nghĩ muốn di dân xuất ngoại, nước ngoài thật tốt, nghe nói trăng lúc nào cũng trong hơn Trung Quốc.
Nhưng dựa theo tình trạng hiện tại, kế hoạch di dân xác định chắc chắn sẽ bị ngâm nước nóng.
Vì thế, lúc đầu Mộc Tiền Trình a dua nịnh nọt, đưa đi ăn uống tặng quà mua nhà cho tình nhân, cong cong lượn lượn làm nhiều lần như vậy, chảy thiệt nhiều máu (tiền), mới nghe nói bộ mặt thành phố sẽ thay đổi.
Nghe nói lúc ấy thị trưởng đã phát biểu, vì bảo đảm chất lượng công trình, cùng với bảo vệ tập đoàn Hoa Đằng khi khai phá ở Hải Đường, xí nghiệp bản địa phải hợp lại với nhau. Công trình lớn, thì đưa cho tổ xí nghiệp tầm trung. Lúc ấy cục thương vụ, cục xây dựng nhà ở và cục quốc thổ tài nguyên chờ ngành liên quan còn đặc biệt làm một danh sách xí nghiệp, sau đó chính phủ tự mình loại bỏ một số công ty bị khiếu nại. Trong đó, bao gồm công ty kiến trúc Hồng Nghiệp mới thành lập của nhà họ Mộc.
Công nhân ở công trường muốn có cơm ăn, việc này không làm được nữa thì thì việc kia, sớm muộn cũng giải tán hết, huống chi bây giờ Hải Đăng phát triển quá lớn, người khác nhiều việc làm không xuể, còn mình lại phải ngừng việc.
Mộc Tiền Trình người này thật ra cũng vô cùng có can đảm, hắn tự cảm thấy mình kinh doanh chỉ là để kiếm tiền, muốn kiếm tiền thì không thể quá thành thật. Nhưng mà cũng không thế bị khiếu nại nhiều như vậy, những công ty khác bị liệt vào danh sách đen là vì không đủ thực lực hoặc là gieo gió gặt bảo. Công ty của mình, tuy rằng không phải đặc biệt lớn, nhưng quy mô cũng không nhỏ, dù thế nào cũng không thể bị liệt vào danh sách đen.
May mắn nhà họ Mộc không chỉ làm cái này, mà còn dùng cửa hàng nhà mình kinh doanh quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, buôn bán ở Hải Đăng thì vẫn có thể làm tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào, này… Muốn cởi chuông cần có người buột chuông, chỉ sợ phải móc nối quan hệ với thị trưởng.
Vì thế lại là một lần mất nhiều máu, rốt cuộc Mộc Tiền Trình cũng có một cơ hội, nghe nói cuối tuần này thị trưởng ở nhà nghỉ ngơi, hắn vừa lúc đi theo bạn qua thăm hỏi.
Trước tiên phải chuẩn bị quà tặng tốt, quý báu nhưng không tục tằng, Mộc Tiền Trình đi theo người bạn mới quen tới chỗ Tống Nghĩa Đức. Người bạn này là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, chuyên môn làm xanh hóa, gần đây có nhận vài hạng mục lớn về xây dựng công viên, thị trưởng yêu cầu làm nhiều cảnh quan màu sắc, người bạn này đáng quen, thường xuyên qua lại với Tống Nghĩa Đức vì có nhiều chậu cảnh tinh mỹ, thật ra hôm nay phải đi đưa chậu cảnh.
Nghe tiếng chuông cửa vang, Hà Lệ Phong mở cửa, nhìn thấy là chú chậu cảnh, gật đầu, lại thấy phía sau, đôi mắt híp lại, đây không phải là Mộc Tiền Trình người đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mộc Tuyết sao? Tại sao lại đến đây?
Mộc Tiền Trình thấy người đàn ông to lớn đi ra mở cửa này không có hảo cảm với mình, trên trán đổ mồ hôi, hắn cười mỉa lấy một gói thuốc ra, “Người anh em có muốn hút thuốc không?”
Hà Lệ Phong khoát tay,“Chú cổ, vị này là?”
Chú Cổ ngượng ngùng mở miệng, “Đây là một người bạn của tôi, hôm nay vừa lúc cùng nhau đến…”
Đang nói, Tống Nghĩa Đức ở bên trong mở miệng,“Lệ phong, giúp ông Cổ hạ chậu cảnh xuống.”
Sờ sờ cái mũi, Hà Lệ Phong không mở miệng hỏi, đợi lát nữa xem kịch vui.
Bởi vì chú Cổ không dẫn người tới giúp, vì thế Hà Lệ Phong và Khâu Phàm đi ra sau xe hạ đồ xuống. Mộc Tiền Trình đi theo chú Cổ vào phòng khách.
Tống Nghĩa Đức ăn mặc thoải mái, áo vàng nhạt và quần dài, có vẻ là người rất trẻ tuổi, một chút cũng không giống người đàn ông đi giày da mặc tây trang nghiêm túc như trong TV. Trong phòng khách có rất nhiều đồ gỗ chạm khắc và chậu cảnh, nhìn ra được đều là cao cấp.
Chú Cổ khách khí nhận sự tiếp đón của Tống Nghĩa Đức, sau đó giới thiệu Mộc Tiền Trình,“Đây là bạn tôi – Mộc Tiền Trình, gọi tiểu Mộc là được, vừa mới gặp, giúp tôi chuyển chậu cảnh tới đây.”
Mộc Tiền Trình vội vàng gật đầu.
Không mở miệng nói chuyện, trên mặt Tống Nghĩa Đức cũng không có biểu cảm gì, tư liệu của Mộc Tuyết hắn rất rõ, dù sao cũng là người bên cạnh cháu của hắn. Lúc ấy hắn giúp cháu mình làm mấy chuyện nhỏ, kết quả, người ta cũng coi như có bản lĩnh, còn tìm tới cửa đây này.
Đáng tiếc hôm nay thật không đúng lúc, Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều ở đây.
Đang nghĩ tới, Mộc Tuyết nhảy nhót chạy từ trên lầu xuống, cười hì hì nhìn chậu cảnh. Bởi vì trong không gian sẽ xuất hiện thực vật, bây giờ cô đối với các loại thực vật cũng siêu cấp cảm thấy hứng thú.
Mộc Tiền Trình trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái mình, không, con gái cũ từ trên lầu chạy xuống, sau đó bưng một chậu hoa lan nhỏ màu tím lên hoan hô, “ “Thật là màu tím, chú năm, tặng cho con được không? Cái này rất xứng với Lan Tử!”
Nâng trán, Tống Nghĩa Đức phất tay, “Cho con cho con, không phải đã sớm đồng ý rồi sao.”
Tống Ngôn Mục cũng xuống lầu, kéo tay Mộc Tuyết qua,“Được rồi, chú năm vì muốn theo đuổi thím năm một lần nữa nên mới chuẩn bị chậu cảnh, em cũng đừng giành với chú ấy nữa.”
Mộc Tuyết ôm chậu hoa lan nhỏ kia không buông tay,“Em biết, sinh nhật Lan Tử sắp tới rồi, dùng cái này làm quà sinh nhật rất thích hợp.”
“Tiểu, tiểu Tuyết?”Giọng nói của Mộc Tiền Trình có chút run rẩy, là tiểu Tuyết sao? Không phải là người giống tiểu Tuyết như đúc? Lúc này hắn mới ý thức được, trong trí nhớ con gái trước chưa bao giờ tỏ ra trẻ con như vậy, cũng không có cười khẽ đáng yêu như vậy.
Mộc Tuyết giật mình, sau đó nguyên bản nụ cười thoải mái tự nhiên trở nên âm trầm, cô ha ha cười một tiếng,“Xin chào.”
Cho dù là con gái trước, cũng là con gái, Mộc Tiền Trình khó chịu, đây là thái độ gì vậy,“Tiểu Tuyết, sao con lại ở đây?” Sau khi hỏi xong thì nghĩ đến thái độ nuông chiều của Tống Nghĩa Đức với Mộc Tuyết, hắn vốn muốn chất vấn lại bổng nhiên dịu xuống,“Cha không ngờ lại gặp con ở chỗ này.”
Xoa xoa cái trán, Mộc Tuyết quay đầu,“Chú Mộc, chú tìm tôi, hay là đến tìm chú Tống?” Thiết, ông là cha ai, khi đoạn tuyệt quan hệ cha con còn vô vùng cứng rắn đấy, còn kém không một người làm quan cả họ được nhờ, bây giờ nghĩ đến nhận con gái? Đầu óc bị vô nước à?
Một người tự xưng là cha, một người lại gọi hắn là chú Mộc, cái này hàm nghĩa sâu xa nha. Chú Cổ đã đến nhà Tống Nghĩa Đức mấy lần, gặp Mộc Tuyết hai lần, biết đây là bạn gái nhỏ bảo bối của Tống Ngôn Mục – cháu của Tống Nghĩa Đức. Nghĩ một cái, chú Cổ bổ não nghĩ ra đây là ân oán của cha con, hắn nhất thời cảm giác mình đã đụng vào một phiền toái lớn.
May mắn, Tống Ngôn Mục đi ra giải quyết vấn đề,“Chú Mộc, nếu là tìm tiểu Tuyết có chuyện, mời lên thư phòng.”
Tống Nghĩa Đức cũng gật đầu. Phiền toái của cháu, cháu tự mình giải quyết, hắn tiễn ông Cỗ, còn phải chọn chậu cảnh đẹp để đưa đi đấy.
Thấy Tống Nghĩa Đức cũng gật đầu, Mộc Tiền Trình cảm giác sâu sắc vấn đề của mình hơn phân nửa là vì con gái, vì thế buông tha cho kế hoạch ban đầu, đi theo Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết lên thư phòng.
Thư phòng, Tống Ngôn Mục ngồi vào ghế chủ vị, kéo Mộc Tuyết qua ôm, bình tĩnh mở miệng,“Chú Mộc, tôi nghĩ chú cần xác nhận một việc.”
Tuy rằng đối phương chỉ vừa mới trưởng thành, nhưng lời nói cử chỉ mang theo quý khí (khí chất cao quý) làm cho Mộc Tiền Trình không thể dùng tư cách phách lối của trưởng bối, chỉ có thể phụ họa,“Mời dạy mời dạy.”
Mộc Tuyết cũng đoán được Tống Ngôn Mục muốn nói gì, phốc xuy bật cười.
Tống Ngôn Mục vỗ vỗ thắt lưng Mộc Tuyết, ý bảo cô ổn định, mới tiếp tục mở miệng,“Chú đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mộc Tuyết, cũng đã công chứng. Tiểu Tuyết hiện tại là người nhà họ Tống, cô ấy họ Tống, không phải họ Mộc.”
Giống như sấm sét giữa trời quang, chuyện cải nhau với luật sư ở sở sự vụ Mộc Tiền Trình còn nhớ rõ, cái người luật sư có bộ mặt rắm thúi kia đã nói kia, Mộc Tuyết sửa họ, họ Tống.
Trời ạ! Thì ra lúc ấy, Mộc Tuyết cũng đã leo vào nhà họ Tống??
Tại sao mình không biết gì hết?
Mộc Tiền Trình đã hoàn toàn quên, hơn nửa năm hắn không về nhà, lúc này ghi hận thật sâu lên người Hà Hiểu Lệ. Chắc chắn Hiểu Lệ này làm mẹ nó đã biết tất cả mọi chuyện, mới sảng khoái ly hôn như vậy. Con gái từ gà mái biến thành Phượng Hoàng, bà ta lập tức một cước đá văng nhà họ Mộc, nói không chừng còn sai Mộc Tuyết nói bậy về nhà họ Mộc với nhà họ Tống, bằng không chuyện làm ăn của mình làm sao lại xuống dốc không phanh!
Mộc Tiền Trình hiển nhiên quên người sảng khoái muốn ly hôn khi là mình, mẹ Hà lúc đó còn có chút do dự và không cam lòng đấy.
Nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Mộc Tiền Trình mới xấu hổ mở miệng,“Tiểu Tuyết à, lúc trước cha chỉ nói đùa, nhất thời hồ đồ thôi. Thật r cba vẫn luôn hối hận, cũng không dám tới gặp con.”
“Anh Ngôn Mục, người ta muốn đi dạo phố ~~” Mộc Tuyết chịu đựng cảm giác ê răng, ra sức đá xoắn Mộc Tiền Trình,“Người ta không muốn nói chuyện với cái chú xấu xa này, đi thôi đi thôi ~”
Khóe mắt Tống Ngôn Mục hơi run rẩy, một tay bóp eo Mộc Tuyết,“Được được được, đi, đi dạo phố. Chú Mộc, chúng tôi đi trước, chú và chú năm tôi từ từ nói chuyện đi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn da gà trên người mình, nắm tay nhau vội vã đi ra ngoài, chào Tống Nghĩa Đức, hai người mang theo Hà Lệ Phong và Khâu Phàm đi ra ngoài, Mộc Tuyết lập tức ôm cây cột cười thật lâu.
“Em thấy vẻ mặt của ông ta như ăn trúng phân vậy ha ha ha ha…” Mộc Tuyết cười ra nước mắt, biểu cảm của Mộc Tiền Trình vừa nãy rất phấn khích, có thể so với kịch câm, một cũng không nói được cái bộ dáng vô cùng nghẹn khuất đó làm cho Mộc Tuyết thật là vui.
“A, chậu hoa lan của em…”
Lắc đầu, Tống Ngôn Mục ném Mộc Tuyết vào xe,“Anh Hà đã lấy ra rồi. Được rồi, về nhà ăn cơm đi, dì Hà đang chờ chúng ta đấy, buổi tối không phải còn muốn đi dã ngoại ở vùng hoang vu với anh Ngụy sao, đi nhanh đi nhanh đừng ôm cây cột…”
Hôm nay là ngày có kết quả xét nghiệm của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục xin phép nghĩ học, vẫn canh giữ ở trong bệnh viện. La Lan Tử cho tới hôm nay mới biết được Mộc Tuyết bị tiêm huyết thanh có bệnh AIDS, hai ngày này bởi vì Ngô Sâm Nhược về nhưng không đánh thức cô, cô yên lặng giả vờ hờn dỗi, kết quả sau khi biết chuyện này, hờn dỗi cái gì?? Đều tan thành mây khói hết!!!
Tuy rằng cô thích Sâm Nhược, nhưng Sâm Nhược tên hỗn đản này căn bản là không để cô trong lòng. Còn không bằng Mộc Tuyết đâu, người ta ít nhất ở thời điểm nguy hiểm là gắt gao che chở cô, đêm đó cũng có khuyên Sâm Nhược tới gặp cô.
Quan hệ của Sâm Nhược và Mộc Tuyết, quan hệ của Mộc Tuyết và cô, rõ ràng là hai việc khác nhau.
Ý nghĩ ngắn gọn rõ ràng, La Lan Tử cho rằng, so với Sâm Nhược, Mộc Tuyết đối xử với cô rất tốt. Một bên là người yêu không chiếm được, một bên là một người bạn tốt vô cùng, cho nên kiêu ngạo như cô, sao lại phải tiếp tục quan tâm con rùa Ngô Sâm Nhược kia, hừ!
Một đám người khẩn trương chờ kết quả xét nghiệm của bác sĩ, thời gian thật dài không có cơ hội biểu hiện Lưu Sảng gấp đến đưa tay nhào má, vì thế cũng làm cho La Lan Tử run theo, kết quả là đầu cậu bị u mấy cục.
Cuối cùng, Mộc Tuyết không bị lây nhiễm.
Lưu Sảng hoan hô, ôm lấy Mộc Tuyết xoay hơn mười vòng, Mộc Tuyết thiếu chút nữa nôn mửa. Tống Ngôn Mục đỡ cái trán vui mừng cười, mặt Hà Lệ Phong và Hoa Báo cũng lộ vẻ vui mừng. La Lan Tử càng khoa trương hơn, bẹp một ngụm hôn lên môi Mộc Tuyết.
Toàn bộ nháy mắt im lặng, cái tiếng bẹp kia dường như vẫn còn trong không khí.
Tống Ngôn Mục nhận lấy Mộc Tuyết đang chóng mặt, cảnh cáo nhìn La Lan Tử một cái, lại hôn một cái lên môi Mộc Tuyết.
Kết quả Mộc Tuyết miệng chó không phun được ngà voi:
“Anh Ngôn Mục, anh và Lan Tử hôn môi gián tiếp!”
Trở lại trường học Mộc Tuyết và La Lan Tử phát hiện, lời đồn đã tới mức vô cùng khó nghe. Lúc trước Lưu Sảng và Tống Ngôn Mục đều toàn tâm toàn ý chú ý Mộc Tuyết, nhưng lại sơ sót chuyện ở trường.
May mắn ở trong trường Tống Ngôn Mục là nhân vật phong vân, nhận đucợ sự chăm sóc của giáo viên, đồng thời cũng nhận được mấy người em kết nghĩa, mới có thể áp chế được ‘một vài thứ’ khi Tống Ngôn Mục bọn họ trở về trường.
Đương nhiên, tuy rằng Mộc Tuyết không biết, cũng có thể đoán được, áp chế vài thứ là có ý gì, đơn giản là tra ra được người tung tin đồn sau đó lôi ra đánh một trận, tiếp tục ép hỏi đã nghe ai tung những lời đồn nhãm này. Chờ nhìn đến khi người nói bậy về Mộc Tuyết bị đánh mặt mũi bầm dập, đa số người sẽ lựa chọn im lặng. Đương nhiên, cũng sẽ có một vài người tiếp tục truyền tin, phóng đại lên, nhưng cũng không dám ra mặt.
“Nhưng mà hai người chúng ta bị bắt cóc xem chút còn bị □, còn nữa xém chút đã bị lây AIDS!” La Lan Tử giận sôi, thề muốn bắt người tung tin đồn lôi ra đập một trận.
“Lan Tử, về chuyện bệnh AIDS, người ngoài chắc chắn không biết.” Mộc Tuyết chắc chắn phân tích,“Cho nên, tin tức này mười phần □ là từ chỗ người có liên lạc với Ngô Du Hà truyền ra. Tớ cảm thấy, hơn phân nửa là Lâm Dư Phỉ.”
Biết Ngô Du Hà từng liên hệ với Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong, La Lan Tử cắn răng,“Người này đúng là bệnh thần kinh trong ngoài không đồng nhất, đi, hôm nay phải đi dạy dỗ ả, đi!”
Mắt thấy La Lan Tử sẽ kêu gọi mọi người đi tìm Lâm Dư Phỉ, Mộc Tuyết giữ cô ấy lại,“Chúng ta không thể xúc động như vậy, cậu nghe tớ nói.”
Mộc Tuyết tiến đến bên tai La Lan Tử huyên thuyên nói một lần, Lan Tử nghe được nhíu mày, sau đó bổng nhiên hiểu ra, tiếp sau đó thần sắc càng ngày càng hưng phấn,“Đúng vậy, người như ả lúc nào cũng giả vờ đáng thương trang thuần khiết vô tội, chúng ta phải gậy ông đập lưng ông!”
Hai người nhìn nhau cười.
“Tớ sẽ cố gắng tức chết cái đồ bệnh thần kinh kia!” La Lan Tử như một con Thiên Nga Trắng kiu ngạo xinh đẹp, ngẩng đầu,“Tiểu Tuyết yên tâm, cậu giao cho tớ nhiệm vụ này, tớ cam đoan sẽ hoàn thành xuất sắc.”
Thật ra, La Lan Tử là người đặc biệt dễ dàng làm bạn, cô ấy xinh đẹp hào phóng, hào phóng nghĩa khí, nguyện ý vì bạn bè bênh vực kẻ yếu, duyên với nam sinh lại đặc biệt tốt. Chỉ cần làm ra chút tư thế, nói chuyện không kiêu ngạo, làm việc không xúc động,vậy cô ấy tuyệt đối là tồn tại với cấp bậc nữ thần nữ vương.
Trong khoảng thời gian này La Lan Tử thay đổi rất nhiều, cho dù có nữ sinh ở một bên không âm không dương nói vài câu nham hiểm, cô ấy cũng không tức giận, hết sức chuyên chú muốn làm tốt quan hệ xã hội. Trận đấu bóng rổ, cô mặc đồ cổ động viên nóng bỏng đi cổ vũ. Cuộc thi diễn thuyết, giọng nói êm ái nên cô đoạt được vi trí thứ nhất. Cuộc thi văn nghệ của Hội học sinh, một mình cô múa điệu Đại Lương.
Vì thế không tới một tháng, đã có danh hiệu nữ thần trường Hạo Vũ, các nam sinh không bao giờ truyền những lời đồn đãi nữa, tại sao hả? Bởi vì như vậy Nữ Vương sẽ không vui, không vui sẽ không tới cỗ vũ cho bọn họ khi đấu bóng rỗ nữa, đặc biệt lời đồn đãi nói đến Mộc Tuyết, thì Nữ Vương sẽ trực tiếp muốn đánh người!
Các nữ sinh cũng từ từ câm miệng, cho dù là nữ sinh lớp trên, cũng sẽ không tiếp tục cố tỏ ra uy phong trước mặt Bộ phó Bộ văn nghệ, Nữ Vương văn nghệ toàn tài có bản lãnh thật sự cũng đủ làm cho nhóm nữ sinh nhà giàu kiêu ngạo – tâm phục khẩu phục, hơn nữa tiếp xúc mới hiểu được, La Lan Tử là một người có nghĩa khí, bạn tốt với cố ấy một, cô ấy sẽ tốt lại với bạn gấp ba lần, chỉ cần là bạn vậy cô ấy sẽ giúp bạn bất chấp mạng sống, nghĩa bất dung từ (không từ chối). Một trường học ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, người ta hô bạn gọi bè trong trường, mọi người làm gì ăn no rững đỡ đi phân cao thấp với cô, lời đồn gì có thể nghe, đến lúc nói, coi như xong.
Trong một tháng La Lan Tử làm náo động, Mộc Tuyết còn đang nhớ lại cuộc sống và ham thích kiếp trước của Lâm Dư Phỉ, vì ả đặc biệt tự mình làm ra một phần món ăn.
Lâm Dư Phỉ, đây mới là chân chính báo thù nhỉ? Mộc Tuyết cười tà ác, một chút tôi cũng không quên – nguyên nhân mình chết và đã chết như thế nào!!!
Trường học Hải Đường có một thương nhân lớn xuất hiện, nghe nói là từ thành phố tới, tiền muôn bạc biển thực lực hùng hậu, muốn phát triển một kế hoạch làm ăn lớn!
Mọi người truyền tai nhau, đây là tập đoàn Hoa Đằng đến từ thành phố, sau lưng có bối cảnh lớn, trong tay có quan hệ rộng, muốn lấy mảnh đất của trường để xây địa ốc, xây cầu vượt, xây dựng thành phố lớn, mảnh đất trường Hải Đường có triển vọng lớn.
Cháu của chủ tịch tập đoàn Hoa Đằng – Ngụy Minh Nguyệt, năm nay tuổi, đã học năm thứ tư đại học, bởi vì đã sớm lấy được bằng ở offer, vì thế lần này mới làm chuyện này để thực tập, định đi sâu vào để rèn luyện.
Ngụy Minh Nguyệt là một người rất có trách nhiệm xã hội, đừng thấy tuổi hắn còn nhỏ, từ sơ trung hắn đã biết lấy tiền mừng tuổi để đóng học phí, là đứa trẻ có thành tích và nhân phẩm ưu tú, đến đại học, lại kêu gọi nhân tài tới tài đoàn làm thêm. Cho nên vừa đến trường Hải Đường, chuyện đầu tiên Ngụy thiếu làm, chính là tạo một quỹ học vạn, chuyên dùng để cho những bạn học sinh có đạo đức tốt làm sinh hoạt phí.
Ngụy thiếu từng nói, cuộc sống được bảo đảm, mọi người sẽ càng thêm cố gắng.
Nhóm đầu tiên tổng cộng có người, từ sơ trung đến cao trung, mỗi cái lớp người. Cao nhất trong danh sách, Lâm Dư Phỉ rõ ràng ở vị trí thứ nhất, đáng lưu ý là, cuối cùng có một người tên là Trương Hồ.
Mộc Tuyết cầm danh sách này cười hắc hắc, trò hay sắp mở màn.
Nhớ rõ buổi tối hôm đó, Mộc Tuyết hỏi Tống Ngôn Mục, nếu có người lừa gạt anh, phản bội anh, anh lại biết được ngay lúc chết. Anh chết mà sống lại, thì anh sẽ đối xử với người kia như thế nào?
Tống Ngôn Mục nói, trực tiếp giết. Nhưng mà như vậy sẽ rất nhàm chán, không bằng dùng phương thức đồng dạng đáp trả, để cho người đó cũng nhận hết lừa gạt và phản bội, cuối cùng tự chịu diệt vong. Quá trình như vậy, mới là trả thù có nghệ thuật.
Mộc Tuyết tỏ vẻ nhận chỉ giáo.
Tống Ngôn Mục không biết ân oán kiếp trước nghe những lời này, trong lòng mơ hồ đoán được một ít. Anh không hỏi, bởi vì anh tin tưởng, một ngày nào đó Mộc Tuyết sẽ tự mình nói với anh.
Vì thế Mộc Tuyết đưa ra ý tưởng, cô và Trương Hồ có thù cũ, muốn tác hợp Trương Hồ và Lâm Dư Phỉ, sau đó trả thù một lượt.
Mới nói tới đây, Tống Ngôn Mục lập tức lấy thông tin tra được ra, trên đó viết rõ Trương Hồ cũng thi vào trường cao trung Hải Đường, học lớp /.
Kiếp trước Mộc Tuyết học chung một lớp với Lâm Dư Phỉ ở trường cao trung Hải Đường, nhưng cũng không nghe nói Trương Hồ có học ở trường Hải Đường nha. Sau đó trong những năm đại học thì gã cho Trương Hồ, cô cũng quá ngu ngốc không hỏi chuyện của Trương Hồ, chỉ biết thành tích của Trương Hồ từng rất tốt, sau đó vì không đóng nổi học phí mới nghĩ học đi làm.
Nhưng mà cũng không cần phải để ý đến những thứ này, nếu hai người bọn họ học trung một trường, vậy khả năng phát triển sẽ rất lớn.
Cho dù không lớn, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tiến tới. Trong đôi mắt lóng lánh của Mộc Tuyết xẹt qua một ánh sáng đen tối, cô sẽ không tiếp tục ôm cây đợi thỏ, mà sẽ chủ động tấn công.
Tống Ngôn Mục thấy Mộc Tuyết muốn tự mình thu thập Lâm Dư Phỉ, rất là vừa lòng, tỏ vẻ có thể cung cấp những thứ cô cần. Mộc Tuyết cũng không khách khí, lấy toàn bộ tài liệu.
Đèn thủy tinh hoa lệ, là khách sạn cố ý bài trí hoa quý trong cuộc họp.
Đóa hoa phía sau cười tủm tỉm một bộ dịu dàng bại hoại mặt người dạ thú Ngụy Minh Nguyệt bắt chéo chân, hút thuốc, đánh giá đối tượng được tuyển để cấp học bổng.
Trợ lý còn đang tuyên truyền văn hóa của công ty nhà mình, hy vọng bọn họ có thể học tập thật tốt, về sau vào đại học cũng sẽ có được tư chất vượt trội, sau khi tốt nghiệp có thể ưu tiên đi vào Hoa Đằng làm nhân viên.
Ngụy Minh Nguyệt đã nghe tới chai tai, lực chú ý của hắn đã sớm tập trung trên người nữ sinh trung học phấn nộn, ôiii, dù trong đóng đồ hợp thì vẫn có một vài cái ngon mà.
Lâm Dư Phỉ im lặng ngồi ở chính giữa, không xa không gần, vừa không liều lĩnh cũng không lùi bước, nhưng liếc mắt một cái sẽ thấy được vị trí cao nhất. Thời tiết nóng bức, hơn nữa hôm nay cũng không phải ở trường học, ả không có mặc đồng phục, mà mặc một cái váy liền màu vàng, áo Bra màu hồng phấn bên trong, mơ hồ lộ ra dấu vết.
Khi mắt ở dừng lại trên người Lâm Dư Phỉ thì sáng lên, trong lòng Ngụy Minh Nguyệt nghĩ, đúng rồi, chính là người này, đây không phải là Lâm Dư Phỉ kia sao.
Cảm giác được ánh mắt Ngụy thiếu dừng lại trên người mình, trong lòng Lâm Dư Phỉ âm thầm đắc ý, ả không dấu vết vén vén tóc, ánh mắt càng trìu mến, vẻ mặt ôn hòa. Làm bộ như trùng hợp chạm mắt với Ngụy Minh Nguyệt, Lâm Dư Phỉ nhất thời đỏ bừng mặt, trốn tránh dời mắt.
Hắc, thì ra là một đứa con gái nhỏ tuổi phóng đãng ~ xem ra lần này phải chơi thật vui vẻ thôi. Ngụy Minh Nguyệt càng thêm vừa lòng.
Thấy ý cười trong mắt Ngụy thiếu, Lâm Dư Phỉ càng thêm vừa lòng.
Ngồi ở kế bên Lâm Dư Phỉ, đúng là Trương Hồ. Trương Hồ có khuôn mặt hình chữ quốc, lông mi đen dài, mắt hơi cụp xuống, môi rất mỏng, đi học trễ nên năm nay hắn đã tuổi, thường xuyên giúp ba mẹ làm nông nên dáng vẽ cường tráng, màu da cũng không trắng như khi Mộc Tuyết gặp hắn mấy năm trước, mà đã thành ngăm đen. Nhìn như vậy, ngược lại có chút cảm giác hắn tuổi. laobanxinhdep
Khi ánh mắt Lâm Dư Phỉ và Ngụy thiếu giao nhau rồi dời đi, giống như đang dụ dỗ, Trương Hồ đã yên lặng thưởng thức Lâm Dư Phỉ.
Ả quả thật là nữ sinh có tư sắc, lại có khí chất Bạch Liên hoa bẩm sinh, trong thuần khiết lộ ra kiêu ngạo, trong xinh đẹp lộ ra tài trí, mới mấy tuổi đã liên thông với đàn ông từ đến tuổi. Trong trường cao trung Hải Đường, không có nam sinh nào là không biết Lâm Dư Phỉ, đó là một sự tồn tại tốt đẹp cở nào, thành tích nổi trội xuất sắc, thầy cô nuông chiều, bạn học yêu thích, quả thực chính là giấc mộng của biết bao nhiêu thiếu niên!
Giống như đang nhìn nữ thần trong lòng, Trương Hồ nghĩ rằng, ‘kiếp này mình nhất định phải lấy một người vợ như vậy, xinh đẹp lại thông minh, hơn nữa nhìn quần áo của cậu ấy, điều kiện gia đình cũng không kém. Aizzz, thật tốt, trước kia mình đều ở sâu trong đám người yên lặng nhìn Lâm Dư Phỉ, bây giờ có cơ hội ngồi bên cạnh cậu ấy, thật tốt.
Nếu sau này có thể tiếp xúc nhiều, nói không chừng, mình cũng có thể theo đuổi được nữ thần trong lòng’. Tình cảm trong lòng Trương Hồ mênh mông mãnh liệt ngọt ngào.
Trợ lý rốt diễn thuyết xong, nên nhân vật chính của cuộc họp lần này Ngụy Minh Nguyệt nói chuyện.
Ngụy Minh Nguyệt đi chỗ ngồi cạnh bình hoa ngồi xuống, phong lưu phóng khoáng vung tay lên,“Các học sinh, cố lên!”
Sau đó, không có sau đó.
Hắn, Lâm Dư Phỉ, Nhan Thu, Trương Hồ, Đinh Thiên Tường, bốn học sinh ở lại, những người khác có thể xuống dưới lầu khách sạn chơi, muốn mát xa hay hát karaoke đều được. Một đám còn thật sự nghiêm túc nhiệt tình học tập bị sợ ngây người, tuy rằng trong lòng bọn họ cũng đều có tâm tính ham chơi đùa giỡn, nhưng không ai dám ăn chơi dưới mắt người giúp đở mình cả. Vì thế bọn họ xuống nhà sách dưới lầu ngoan ngoãn đọc sách.
“Bốn bạn học, muốn biết tại sao tôi giữ các bạn lại không?” Ung dung chống cằm, Ngụy Minh Nguyệt cười giống y như hồ ly.
Lâm Dư Phỉ nhẹ giọng trả lời,“Cần chúng em làm cái gì sao?”
Đứa bé thông mình, Ngụy Minh Nguyệt vỗ vỗ tay,“Không sai, không sai. Tôi ở lại đây nữa năm, trong lúc đó, tôi muốn các bạn dẫn tôi đi tham quan nơi này, cho nên nói, các bạn có thể miễn cưỡng được xem như trợ lý của tôi. Làm tốt, tôi sẽ phát thêm tiền lương cho các bạn.”
Nhan Thu là một cô gái mặt than, ngay từ đầu vào khách sạn đến bây giờ đều không có biểu cảm gì, nghe Ngụy Minh Nguyệt nói như vậy, ngược lại nhíu nhíu mày, không quá vui. Trương Hồ từ trong xương đã có bản năng nịnh nọt, lúc này lộ vẻ vui mừng, đã suy nghĩ đến lúc đó mang Ngụy Minh Nguyệt đi chỗ nào mới có thể làm cho quan hệ của hai người gần nhau hơn, còn lại một bạn nam tên Đinh Thiên Tường giống như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thành phố phía Tây này có gì đẹp đâu, rất cũ kỹ, ngoài thứ đó ra thì chỉ có bụi đầy trời khi người ta khai phá xây dựng thôi.” Đinh Thiên Tường còn thật thà mở miệng,“Những vùng núi xung quanh và phong cảnh khu vực lân cận tốt hơn, em lớn lên ở nông thôn, có thể dẫn anh đi chơi và khám phá nhiều chỗ mới lạ.”
Nghe Đinh Thiên Tường nói vậy, Ngụy Minh Nguyệt cũng có chút hứng thú,“Cũng được, có thể làm hạng một đầu tiên. Cậu phụ trách đi mua dụng cụ cắm trại, tiền có thể tìm trợ lý lấy, lúc đó đưa hóa đơn là được. Đi trong tuần này đi, mọi người cùng đi.”
Vừa nói làm thì làm ngay, đó là bản tính của Ngụy thiếu.
Tuần này? Ngô Tân đã hẹn ả tuần này đi xem phim điện ảnh, Lâm Dư Phỉ có chút buồn bực, sao lại đụng lịch, hai bên đều tốt, phải chọn như thế nào đây……
Mà Trương Hồ ở một bên đã nghĩ, mọi người cùng đi, có phải mình có thể vừa tạo quan hệ tốt với Ngụy thiếu, cũng có thể thuận tiện lấy lòng Lâm Dư Phỉ?
Mọi người ở trong khách sạn xa hoa ăn cơm chiều, mới tốp năm tốp ba tán đi.
Suốt đường đi Trương Hồ đều đi gần Lâm Dư Phỉ, nói trong lớp bị bạn học cười nhạo, Lâm Dư Phỉ hé miệng nhợt nhạt cười. Nhan Thu và Đinh Thiên Tường đều là học sinh lớp , nhìn như vậy thì trong lòng sáng tỏ, hai người ăn ý đi qua một bên, trò chuyện thành ra quen thuộc.
“Thiên Tường, nếu một người không làm được, cậu lúc nào cũng có thể gọi tớ.” Biểu cảm của Nhan Thu tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng rất nhiệt tình,“Lần đầu tiên dẫn anh Ngụy đi ra ngoài chơi, chúng ta đừng luống cuống tay chân, để cho anh Ngụy chê cười.”
Đinh Thiên Tường gật đầu,“Cám ơn cậu nhé.” Nói xong nhìn hai người trước mặt,“Hai người các cậu, đến lúc đó muốn đến giúp hay không?”
Trương Hồ còn đang hắc hắc ngây ngô cười, nghe vậy quay đầu,“Cái gì? Tôi không hiểu lắm.”
Nhưng Lâm Dư Phỉ dịu dàng trả lời,“Đinh học trưởng, mấy ngày nay em có chút chuyện, vẫn chưa biết cuối tuần có thể đi hay không. Nhưng mà bất luận như thế nào, thứ sáu em sẽ tới giúp kiểm tra đồ, được không?”
Đinh Thiên Tường không để ý, phất tay,“Vậy đi, vậy ngày thứ sáu hai người đến tìm tôi, lớp khối .”
Dịu dàng cười xin lỗi, Lâm Dư Phỉ quay người lại, không nhìn thấy Nhan Thu khinh bỉ hỉnh mũi.
Trở lại ký túc xá Lâm Dư Phỉ vẫn còn đang suy nghĩ, cuối tuần rốt cuộc phải đi với Ngụy thiếu hay là Ngô Tân. Do dự làm cho ả có chút đau đầu, ả không lên lớp tự học, mà là ngủ đi.
Ba nữ sinh cùng phòng với Lâm Dư Phỉ vẫn chưa trở về, Lâm Dư Phỉ vừa mới nằm xuống giường, thì đụng vào một vật gì đó, ả vừa rút ra, sợ tới mức tay run lên.
Một sắp ảnh rãi đầy giường, đó là ảnh chụp của ả, ở WC nữ bị người ta cắt hết quần áo, ảnh chụp đủ loại tư thế dâm dục.
Tim đập như sấm, Lâm Dư Phỉ vừa xấu hổ và vừa giận dữ âm ngoan nhặt ảnh chụp lên, đi vào WC, thiêu sạch sẽ.
Đây là có chuyện gì? Ai đã để trên giường ả? Là La Lan Tử đang cảnh cáo sao? Bọn nó biết mình và Ngô Du Hà có liên quan?
Trong nháy mắt có rất nhiều nghi vấn ùng ùng kéo tới, ngón tay Lâm Dư Phỉ có chút lạnh lẽo.
Vì thế, ả quyết định.
Mộc Tuyết không phải vì có Tống Ngôn Mục sao? La Lan Tử không phải vì trong nhà làm truyền thông quan hệ nhiều sao?
Nhà họ Ngô là vì Ngô Du Hà mới đứng ở sau lưng ả, như vậy Ngô Tân mới học lớp chính là một sự bảo đảm, mà lúc này hắn còn rất yếu. Nếu so sánh, Ngụy Minh Nguyệt đã trưởng thành hơn nữa có rất nhiều tiền, Ngụy Minh Nguyệt – người đầu từ vào trường Hải Đường, mới là đối tượng ả cần nắm chặt.