Đinh Thiên Tường quả thật có kinh nghiệm phong phú về cuộc sống ở nông thôn, đầu tiên cậu ta lấy ná (nạn thung ý) bắn chim, bắn rớt mấy con, sau đó dùng dao nhỏ làm sạch bên trong rồi đem tới suối rửa, rửa xong thì lấy một ít gia vị ướp thịt chim rồi nướng. Nhan Thu không đành lòng xem càng không nhẫn tâm ăn, yên lặng đi chôn lông và nội tạng của mấy con chim. Lâm Dư Phỉ lại cảm thấy Nhan Thu đang làm ra vẻ thanh cao, đều là thịt, chẳng lẽ ăn thịt gà và ăn điểu chim có khác nhau sao?
Ngụy Minh Nguyệt không kiêng kị gì, chơi thật vui, chỉ là ở trong rừng không có phương tiện để giải quyết, bị muỗi cắn vài vết, lúc não hắn cũng có thể đập trúng hai con ở mông, phong độ của thiếu gia phong lưu phóng khoáng bị tuột không ít.
Thoáng cái trời đã chợp tối, trợ lý và tài xế đã sớm đi chung quanh nhặt một ít củi để đốt, dùng tảng đá vây quanh vòng rồi đốt ở bên trong. Không khí trong núi rất ẩm, vẫn là đốt lửa trước để làm nóng không khí.
Chờ màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời, mọi người đều mệt mỏi. Nhan Thu về lều của mình trước, nhìn sao trời một lát Ngụy Minh Nguyệt cũng xoay người ngủ đi. Mọi người này đều giải tán.
Sau những đợt cháy mãnh liệt, ngọn lửa chậm rãi ảm đạm, phảng phất như chìm vào cảnh trong mơ quỷ dị.
Mọi người trong lều đều đã ngủ say, nhưng có một lều không như vậy, dường như đang nói mớ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, biểu cảm càng ngày càng hoảng sợ.
Một bóng đen quỷ dị lướt qua cửa trại.
Lâm Dư Phỉ vừa mới gặp một con ác mộng vô cùng khủng bố, trong mộng ả bị rơi vào một cái ao đầy rắn, những con rắn mềm nhũn trơn nhẵn vây quanh ả, ngọ nguậy trên cơ thể ả, răng năng sắc bén cắn khắp người ả,* hậu môn cũng ( dấu * kia là cái kia hả?) bị rắn độc chui vào, miệng, lỗ tai, lỗ mũi cũng vậy, cả người đau đớn tê tái, khủng bố đến mức ép người ta phát điên. Ả liều mạng kêu cứu, lại kêu không được, cuối cùng cả người run rẩy tỉnh lại.
Bóng đen hiện ra ngoài lều của Lâm Dư Phỉ, vốn thần kinh đã khẩn trương ả nhất thời nhịn không được hét ầm lên. Sau đó rầm một tiếng, lều trại bị mở ra, Ngụy Minh Nguyệt lo lắng tiến vào,“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Trừ Lâm Dư Phỉ và Ngụy Minh Nguyệt, những lều khác đều im lặng, dường như đều đang ngủ.
Lâm Dư Phỉ sửng sốt, cơ hội tốt!
Bị dọa thất kinh ả căn bản không cần hành động, trực tiếp giữ chặt Ngụy Minh Nguyệt, cả người đều dán lên,“Anh Ngụy, lúc nãy hình như em nhìn thấy một cái bóng đen, thật đáng sợ……”
Yêu thương nhung nhớ?
Tốt ~ trong lòng Ngụy Minh Nguyệt rất vui vẻ, có tiện nghi không chiếm là đồ ngu, vì không muốn làm đồ ngu, nếu cô xử nữ nhỏ này đã tự dâng tới miệng vậy hắn sẽ không khách khí.
Không chút do dự đạp rơi giày, Ngụy Minh Nguyệt vào lều, lòng tràn đầy thỏa mãn suy nghĩ, sớm biết như vậy đã mang theo ‘áo mưa’ rồi.
Lâm Dư Phỉ thấy Ngụy Minh Nguyệt như vậy, xác định vững chắc có thể dụ được người này, nhưng trong lòng lại có chút khúc mắc, đơn giản như vậy đã dụ được, ả chiếm bao nhiêu địa vị trong lòng Ngụy Minh Nguyệt chứ? Không được, không thể dễ dàng cho hắn như vậy.
Vì thế Lâm Dư Phỉ buông tay ra, ôm gối đầu dịch qua bên cạnh: “Anh Ngụy em và anh nói chuyện một chút được không?”
Nắm cằm Lâm Dư Phỉ càng lúc càng gần, Ngụy Minh Nguyệt cười giống như người thâm tình,“Được, tâm sự, em có người trong lòng không?”
Ngượng ngùng né tránh, Lâm Dư Phỉ đỏ mặt,“Có, nhưng mà chỉ dám yên lặng thích. Bây giờ em còn quá nhỏ, tình cảm cũng quá đơn thuần. Tình cảm tốt đẹp nói ra miệng mà không có tương lai, không bằng cứ giữ lại ở trong lòng, chờ thời gian lên men.”
Hiểu rồi, còn có chút văn chương đấy. Ngụy Minh Nguyệt gật gật đầu,“Nói như vậy cũng đúng, nhưng độ tuổi đẹp nhất của con người chỉ có vài năm, nếu cái gì cũng giữ lại ở trong lòng, về sau sẽ hối hận. Tôi cho rằng, đời người lúc nào cũng phải vui vẻ, yêu oanh oanh liệt liệt một lần rất tốt.”
Nhu tình như nước nhìn Ngụy Minh Nguyệt, Lâm Dư Phỉ lắc đầu,“Em nguyện ý dùng cả đời để chờ đợi, cũng không dám làm con thiêu thân lao đầu vào lửa. Em sợ đau, sợ bị thương.”
“Thích tôi sao?” Ngụy Minh Nguyệt dựa như đã áp đảo Lâm Dư Phỉ, môi đụng vào nhau,“Tôi sẽ dịu dàng với em, sẽ không đau, cũng sẽ không bị thương.”
“Tim của em sẽ đau, tình yêu của em sẽ bị thương.” Mắt Lâm Dư Phỉ có chút mê ly, ả từ từ thở dài một hơi,“Anh Ngụy, nếu anh thích em, thì quý trọng em một chút. Em…… Em vẫn chưa chuẩn bị tốt chuyện này.”
“Nhưng tôi bị em hấp dẫn, em thông minh xinh đẹp như thế, cao quý thuần khiết như thế, Dư Phỉ, tôi cảm thấy tôi đã yêu em ……” Nỉ non bên tai Lâm Dư Phỉ, bàn tay Ngụy Minh Nguyệt luồn vào quần áo Lâm Dư Phỉ, kỹ xảo phong phú vuốt ve hai con thỏ nhỏ tuyết trắng, từ vòng eo chậm rãi trượt xuống hạ * thể của ả, môi liếm vành tai Lâm Dư Phỉ, “Tối đối với người trong lòng trước giờ luôn hào phóng, em không muốn sao?”
Lâm Dư Phỉ có chút do dự, nhưng lửa nóng tình * triều không biết từ nơi nào mà tới, đập vào mặt, yết hầu của ả vô cùng khô nóng, thân thể của ả trở nên vô cùng mẫn cảm, loại khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm này làm cho ả có chút mắt khống chết.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện này, cho ai thì khác gì? Ánh mắt Lâm Dư Phỉ ảm đạm, có thể câu được Ngụy thiếu, không phải chuyện xấu. Nhưng hôm nay, áo mưa không có, thuốc tránh thai cũng không có…… Không được, cho dù ngủ cùng Ngụy thiếu, cũng không thể phát sinh quan hệ vào đêm nay.
Cho nên Lâm Dư Phỉ đẩy một cái,“Anh Ngụy, hôm nay không thích hợp, mọi người đều đang ngủ, để hôm khác được không? Còn có…… Không có…… Không có các biện pháp tránh thai…… Em……”
Giả bộ từ chối, Ngụy Minh Nguyệt tỏ vẻ hắn đã cứng rắn, ít nhất Dư Phỉ phải chăm sóc cậu nhỏ của hắn mới được. Đầu Lâm Dư Phỉ cũng bị tình * dục làm cho choáng váng, ả nắm vật cứng to lớn kia, vươn đầu lưỡi liếm.
Ngoài lều, Trương Hồ đột nhiên tỉnh lại, hắn vãnh tai nghe chung quanh, trừ tiếng gió tiếng nước, còn có tiếng ma sát?
Cảm thấy kỳ quái hắn kéo cửa ra,, phát hiện âm thanh là từ lều Lâm Dư Phỉ truyền đến.
“Dư Phỉ, em thật giỏi, a…… Ngậm sâu một chút, đúng, liếm từ dưới lên, thật thông minh, đúng chính là như vậy, tiếp tục ngậm sâu một chút……”
Âm thanh khàn khàn do động tình của Ngụy Minh Nguyệt từ lều của Lâm Dư Phỉ truyền ra, hình như còn có vài tiếng rên kiều mỵ của Lâm Dư Phỉ □.
“Lần sau tôi nhất định phải hung hăng □ (tự nghĩ đuê ^^), quá tuyệt vời, em quả thật là cái báu vật, trời sinh có thể làm cho đàn ông thần hồn điên đảo…… A, bảo bối…… Tôi sẽ cho em rất nhiều tiền, em theo tôi nửa năm này đi…… Ngoan, kêu một tiếng cho tôi nghe một chút?”
“Ưm, anh, đừng xoa, a…… Anh, tha cho em đi……”
Cả người Trương Hồ giống như bị thiên thạch rớt trúng, sắc mặt trắng bệch choáng váng đầu óc, hắn không biết bây giờ mình nên phản ứng như thế nào, đành phải ngơ ngác đứng ngoài cửa lều của Lâm Dư Phỉ, đến khi kịch chiến bên trong chấm dứt.
Ngụy Minh Nguyệt chỉnh chu quần áo xong, hôn lên khuông mặt ửng hồng của Lâm Dư Phỉ, cảm thấy mỹ mãn đi ra. Tuy rằng cô gái nhỏ này lần đầu tiên dùng miệng, không ngờ thiên phú lại cao như vậy. Aizz, đây là ai vậy, ồ… Là Trương Hồ.
Làm một động tác với Trương Hồ, Ngụy Minh Nguyệt vỗ vỗ □ cậu em nhỏ (chân giửa ^^), nháy mắt ra hiệu dùng khẩu hình nói,“Cô ấy quả nhiên không tệ.”
Sau đó Ngụy Minh Nguyệt trở về lều của mình, lúc này Trương Hồ mới phản ứng lại, mặt đỏ gân phồng lặng lẽ chạy về.
Chỉ chốc lát sau, Ngụy Minh Nguyệt nhắn tin tới, Tống Ngôn Mục mở di động ra.
“Cô gái nhỏ rất thông minh, không cho anh đi vào. Nhưng mà kỹ thuật miệng không tệ. Trương Hồ nghe lén, hình như rất kích động. Còn ghi âm lại.”
Mộc Tuyết ở một bên ngó dáo dác,“Sao hả sao hả?”
Nhìn tin nhắn, Mộc Tuyết cười, cô vừa mới dùng dị năng làm cho mọi người gặp ác mộng. Ngụy Minh Nguyệt đã sớm nói với trợ lý và tài xế của mình, chỉ cần không nghe hắn kêu cứu thì không được ra khỏi lều. Nhan Thu là cháu của bạn Hoa Báo, tóm lại là người một nhà có thể tin được, cô ấy đã sớm nói với Đinh Thiên Tường, tối nay không chừng Ngụy Minh Nguyệt sẽ nói chuyện yêu đương, bọn họ có nghe được động tĩnh gì cũng đừng lên tiếng. Về phần Trương Hồ, khi nào thì hắn tỉnh lại thì lập tức nhìn lều của hắn.
Kế tiếp, thì nhìn xem tình thế phát triển như thế nào. À đúng rồi, còn phải cho Trương Hồ một lều thuốc mạnh mới được, làm cho hắn nghĩ mình thực thích Lâm Dư Phỉ mới được nha. Trong lòng Mộc Tuyết tính toán, dù sao kiếp trước các người cũng ở chung một chỗ, kiếp này phải tiếp tục duy trì nha.
Tống Ngôn Mục thấy Mộc Tuyết cười vui vẻ, tâm trạng không hiểu sao cũng tốt lên. Trong khoảng thời gian này anh cũng đang điều tra nhà họ Ngô rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, có bao nhiêu bối cảnh lớn. Sau khi điều tra mới phát hiện, tuy rằng họ hàng gần của nhà họ Ngô có bối cảnh không lớn, nhưng rắc rối khó gỡ, ở thành phố bên kia cũng có nhiều đường lui, nếu muốn lật đổ hoàn toàn, một mình anh vẫn chưa thể làm được trong giai đoạn này.
Nhưng như vậy thì sao? Người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Ngô, là Ngô Sâm Nhược nha.
Công trình trong tay đã dừng hết phân nửa, Mộc Tiền Trình không biết bắt đầu từ khi nào, mình đã không thể nhận được hạng mục lớn. Tập đoàn Hoa Đằng xuất hiện, quả thật đã tạo thành áp lực với những xí nghiệp trong Hải Đường, nhưng dạo này hắn vẫn không đụng được công trình lớn, dù có thì cũng rất ít, hơn phân nửa đều bị chính phủ dành lấy.
Mộc Tiền Trình không có nhiều mối quan hệ, đều là người bạn học giới thiệu, cộng thêm hắn là người giỏi ăn nói và nịnh hót, cho nên một đường cũng thuận bườm xuôi gió. Bất thình lình đột nhiên gặp trở ngại, Mộc Tiền Trình thật đúng là không nghĩ ra.
Tuy rằng bây giờ xũng được coi như giàu có, so sánh với tình trạng trước kia của nhà họ Mộc quả thực là giống như trên trời và dưới đất, đã tốt hơn nhà khác rất nhiều. Nhưng, Mộc Tiền Trình nhiều kiến thức, chí hướng cũng lớn, hắn vẫn nghĩ muốn di dân xuất ngoại, nước ngoài thật tốt, nghe nói trăng lúc nào cũng trong hơn Trung Quốc.
Nhưng dựa theo tình trạng hiện tại, kế hoạch di dân xác định chắc chắn sẽ bị ngâm nước nóng.
Vì thế, lúc đầu Mộc Tiền Trình a dua nịnh nọt, đưa đi ăn uống tặng quà mua nhà cho tình nhân, cong cong lượn lượn làm nhiều lần như vậy, chảy thiệt nhiều máu (tiền), mới nghe nói bộ mặt thành phố sẽ thay đổi.
Nghe nói lúc ấy thị trưởng đã phát biểu, vì bảo đảm chất lượng công trình, cùng với bảo vệ tập đoàn Hoa Đằng khi khai phá ở Hải Đường, xí nghiệp bản địa phải hợp lại với nhau. Công trình lớn, thì đưa cho tổ xí nghiệp tầm trung. Lúc ấy cục thương vụ, cục xây dựng nhà ở và cục quốc thổ tài nguyên chờ ngành liên quan còn đặc biệt làm một danh sách xí nghiệp, sau đó chính phủ tự mình loại bỏ một số công ty bị khiếu nại. Trong đó, bao gồm công ty kiến trúc Hồng Nghiệp mới thành lập của nhà họ Mộc.
Công nhân ở công trường muốn có cơm ăn, việc này không làm được nữa thì thì việc kia, sớm muộn cũng giải tán hết, huống chi bây giờ Hải Đăng phát triển quá lớn, người khác nhiều việc làm không xuể, còn mình lại phải ngừng việc.
Mộc Tiền Trình người này thật ra cũng vô cùng có can đảm, hắn tự cảm thấy mình kinh doanh chỉ là để kiếm tiền, muốn kiếm tiền thì không thể quá thành thật. Nhưng mà cũng không thế bị khiếu nại nhiều như vậy, những công ty khác bị liệt vào danh sách đen là vì không đủ thực lực hoặc là gieo gió gặt bảo. Công ty của mình, tuy rằng không phải đặc biệt lớn, nhưng quy mô cũng không nhỏ, dù thế nào cũng không thể bị liệt vào danh sách đen.
May mắn nhà họ Mộc không chỉ làm cái này, mà còn dùng cửa hàng nhà mình kinh doanh quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, buôn bán ở Hải Đăng thì vẫn có thể làm tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào, này… Muốn cởi chuông cần có người buột chuông, chỉ sợ phải móc nối quan hệ với thị trưởng.
Vì thế lại là một lần mất nhiều máu, rốt cuộc Mộc Tiền Trình cũng có một cơ hội, nghe nói cuối tuần này thị trưởng ở nhà nghỉ ngơi, hắn vừa lúc đi theo bạn qua thăm hỏi.
Trước tiên phải chuẩn bị quà tặng tốt, quý báu nhưng không tục tằng, Mộc Tiền Trình đi theo người bạn mới quen tới chỗ Tống Nghĩa Đức. Người bạn này là một người đàn ông trung niên hơn tuổi, chuyên môn làm xanh hóa, gần đây có nhận vài hạng mục lớn về xây dựng công viên, thị trưởng yêu cầu làm nhiều cảnh quan màu sắc, người bạn này đáng quen, thường xuyên qua lại với Tống Nghĩa Đức vì có nhiều chậu cảnh tinh mỹ, thật ra hôm nay phải đi đưa chậu cảnh.
Nghe tiếng chuông cửa vang, Hà Lệ Phong mở cửa, nhìn thấy là chú chậu cảnh, gật đầu, lại thấy phía sau, đôi mắt híp lại, đây không phải là Mộc Tiền Trình người đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mộc Tuyết sao? Tại sao lại đến đây?
Mộc Tiền Trình thấy người đàn ông to lớn đi ra mở cửa này không có hảo cảm với mình, trên trán đổ mồ hôi, hắn cười mỉa lấy một gói thuốc ra, “Người anh em có muốn hút thuốc không?”
Hà Lệ Phong khoát tay,“Chú cổ, vị này là?”
Chú Cổ ngượng ngùng mở miệng, “Đây là một người bạn của tôi, hôm nay vừa lúc cùng nhau đến…”
Đang nói, Tống Nghĩa Đức ở bên trong mở miệng,“Lệ phong, giúp ông Cổ hạ chậu cảnh xuống.”
Sờ sờ cái mũi, Hà Lệ Phong không mở miệng hỏi, đợi lát nữa xem kịch vui.
Bởi vì chú Cổ không dẫn người tới giúp, vì thế Hà Lệ Phong và Khâu Phàm đi ra sau xe hạ đồ xuống. Mộc Tiền Trình đi theo chú Cổ vào phòng khách.
Tống Nghĩa Đức ăn mặc thoải mái, áo vàng nhạt và quần dài, có vẻ là người rất trẻ tuổi, một chút cũng không giống người đàn ông đi giày da mặc tây trang nghiêm túc như trong TV. Trong phòng khách có rất nhiều đồ gỗ chạm khắc và chậu cảnh, nhìn ra được đều là cao cấp.
Chú Cổ khách khí nhận sự tiếp đón của Tống Nghĩa Đức, sau đó giới thiệu Mộc Tiền Trình,“Đây là bạn tôi – Mộc Tiền Trình, gọi tiểu Mộc là được, vừa mới gặp, giúp tôi chuyển chậu cảnh tới đây.”
Mộc Tiền Trình vội vàng gật đầu.
Không mở miệng nói chuyện, trên mặt Tống Nghĩa Đức cũng không có biểu cảm gì, tư liệu của Mộc Tuyết hắn rất rõ, dù sao cũng là người bên cạnh cháu của hắn. Lúc ấy hắn giúp cháu mình làm mấy chuyện nhỏ, kết quả, người ta cũng coi như có bản lĩnh, còn tìm tới cửa đây này.
Đáng tiếc hôm nay thật không đúng lúc, Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều ở đây.
Đang nghĩ tới, Mộc Tuyết nhảy nhót chạy từ trên lầu xuống, cười hì hì nhìn chậu cảnh. Bởi vì trong không gian sẽ xuất hiện thực vật, bây giờ cô đối với các loại thực vật cũng siêu cấp cảm thấy hứng thú.
Mộc Tiền Trình trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái mình, không, con gái cũ từ trên lầu chạy xuống, sau đó bưng một chậu hoa lan nhỏ màu tím lên hoan hô, “ “Thật là màu tím, chú năm, tặng cho con được không? Cái này rất xứng với Lan Tử!”
Nâng trán, Tống Nghĩa Đức phất tay, “Cho con cho con, không phải đã sớm đồng ý rồi sao.”
Tống Ngôn Mục cũng xuống lầu, kéo tay Mộc Tuyết qua,“Được rồi, chú năm vì muốn theo đuổi thím năm một lần nữa nên mới chuẩn bị chậu cảnh, em cũng đừng giành với chú ấy nữa.”
Mộc Tuyết ôm chậu hoa lan nhỏ kia không buông tay,“Em biết, sinh nhật Lan Tử sắp tới rồi, dùng cái này làm quà sinh nhật rất thích hợp.”
“Tiểu, tiểu Tuyết?”Giọng nói của Mộc Tiền Trình có chút run rẩy, là tiểu Tuyết sao? Không phải là người giống tiểu Tuyết như đúc? Lúc này hắn mới ý thức được, trong trí nhớ con gái trước chưa bao giờ tỏ ra trẻ con như vậy, cũng không có cười khẽ đáng yêu như vậy.
Mộc Tuyết giật mình, sau đó nguyên bản nụ cười thoải mái tự nhiên trở nên âm trầm, cô ha ha cười một tiếng,“Xin chào.”
Cho dù là con gái trước, cũng là con gái, Mộc Tiền Trình khó chịu, đây là thái độ gì vậy,“Tiểu Tuyết, sao con lại ở đây?” Sau khi hỏi xong thì nghĩ đến thái độ nuông chiều của Tống Nghĩa Đức với Mộc Tuyết, hắn vốn muốn chất vấn lại bổng nhiên dịu xuống,“Cha không ngờ lại gặp con ở chỗ này.”
Xoa xoa cái trán, Mộc Tuyết quay đầu,“Chú Mộc, chú tìm tôi, hay là đến tìm chú Tống?” Thiết, ông là cha ai, khi đoạn tuyệt quan hệ cha con còn vô vùng cứng rắn đấy, còn kém không một người làm quan cả họ được nhờ, bây giờ nghĩ đến nhận con gái? Đầu óc bị vô nước à?
Một người tự xưng là cha, một người lại gọi hắn là chú Mộc, cái này hàm nghĩa sâu xa nha. Chú Cổ đã đến nhà Tống Nghĩa Đức mấy lần, gặp Mộc Tuyết hai lần, biết đây là bạn gái nhỏ bảo bối của Tống Ngôn Mục – cháu của Tống Nghĩa Đức. Nghĩ một cái, chú Cổ bổ não nghĩ ra đây là ân oán của cha con, hắn nhất thời cảm giác mình đã đụng vào một phiền toái lớn.
May mắn, Tống Ngôn Mục đi ra giải quyết vấn đề,“Chú Mộc, nếu là tìm tiểu Tuyết có chuyện, mời lên thư phòng.”
Tống Nghĩa Đức cũng gật đầu. Phiền toái của cháu, cháu tự mình giải quyết, hắn tiễn ông Cỗ, còn phải chọn chậu cảnh đẹp để đưa đi đấy.
Thấy Tống Nghĩa Đức cũng gật đầu, Mộc Tiền Trình cảm giác sâu sắc vấn đề của mình hơn phân nửa là vì con gái, vì thế buông tha cho kế hoạch ban đầu, đi theo Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết lên thư phòng.
Thư phòng, Tống Ngôn Mục ngồi vào ghế chủ vị, kéo Mộc Tuyết qua ôm, bình tĩnh mở miệng,“Chú Mộc, tôi nghĩ chú cần xác nhận một việc.”
Tuy rằng đối phương chỉ vừa mới trưởng thành, nhưng lời nói cử chỉ mang theo quý khí (khí chất cao quý) làm cho Mộc Tiền Trình không thể dùng tư cách phách lối của trưởng bối, chỉ có thể phụ họa,“Mời dạy mời dạy.”
Mộc Tuyết cũng đoán được Tống Ngôn Mục muốn nói gì, phốc xuy bật cười.
Tống Ngôn Mục vỗ vỗ thắt lưng Mộc Tuyết, ý bảo cô ổn định, mới tiếp tục mở miệng,“Chú đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mộc Tuyết, cũng đã công chứng. Tiểu Tuyết hiện tại là người nhà họ Tống, cô ấy họ Tống, không phải họ Mộc.”
Giống như sấm sét giữa trời quang, chuyện cải nhau với luật sư ở sở sự vụ Mộc Tiền Trình còn nhớ rõ, cái người luật sư có bộ mặt rắm thúi kia đã nói kia, Mộc Tuyết sửa họ, họ Tống.
Trời ạ! Thì ra lúc ấy, Mộc Tuyết cũng đã leo vào nhà họ Tống??
Tại sao mình không biết gì hết?
Mộc Tiền Trình đã hoàn toàn quên, hơn nửa năm hắn không về nhà, lúc này ghi hận thật sâu lên người Hà Hiểu Lệ. Chắc chắn Hiểu Lệ này làm mẹ nó đã biết tất cả mọi chuyện, mới sảng khoái ly hôn như vậy. Con gái từ gà mái biến thành Phượng Hoàng, bà ta lập tức một cước đá văng nhà họ Mộc, nói không chừng còn sai Mộc Tuyết nói bậy về nhà họ Mộc với nhà họ Tống, bằng không chuyện làm ăn của mình làm sao lại xuống dốc không phanh!
Mộc Tiền Trình hiển nhiên quên người sảng khoái muốn ly hôn khi là mình, mẹ Hà lúc đó còn có chút do dự và không cam lòng đấy.
Nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Mộc Tiền Trình mới xấu hổ mở miệng,“Tiểu Tuyết à, lúc trước cha chỉ nói đùa, nhất thời hồ đồ thôi. Thật r cba vẫn luôn hối hận, cũng không dám tới gặp con.”
“Anh Ngôn Mục, người ta muốn đi dạo phố ~~” Mộc Tuyết chịu đựng cảm giác ê răng, ra sức đá xoắn Mộc Tiền Trình,“Người ta không muốn nói chuyện với cái chú xấu xa này, đi thôi đi thôi ~”
Khóe mắt Tống Ngôn Mục hơi run rẩy, một tay bóp eo Mộc Tuyết,“Được được được, đi, đi dạo phố. Chú Mộc, chúng tôi đi trước, chú và chú năm tôi từ từ nói chuyện đi.”
Hai người ngẩng đầu nhìn da gà trên người mình, nắm tay nhau vội vã đi ra ngoài, chào Tống Nghĩa Đức, hai người mang theo Hà Lệ Phong và Khâu Phàm đi ra ngoài, Mộc Tuyết lập tức ôm cây cột cười thật lâu.
“Em thấy vẻ mặt của ông ta như ăn trúng phân vậy ha ha ha ha…” Mộc Tuyết cười ra nước mắt, biểu cảm của Mộc Tiền Trình vừa nãy rất phấn khích, có thể so với kịch câm, một cũng không nói được cái bộ dáng vô cùng nghẹn khuất đó làm cho Mộc Tuyết thật là vui.
“A, chậu hoa lan của em…”
Lắc đầu, Tống Ngôn Mục ném Mộc Tuyết vào xe,“Anh Hà đã lấy ra rồi. Được rồi, về nhà ăn cơm đi, dì Hà đang chờ chúng ta đấy, buổi tối không phải còn muốn đi dã ngoại ở vùng hoang vu với anh Ngụy sao, đi nhanh đi nhanh đừng ôm cây cột…”