Cũng là trúng thuốc mê bị bịt miệng, kéo vào trong xe, đi với tốc độ nhanh, rời khỏi thành phố. Lộ trình lần này xa hơn nhiều, ít nhất đã đi bốn tiếng, Mộc Tuyết không thấy bọn họ dừng lại lần nào.
Hơn nữa những người lần này vẻ mặt nghiêm túc, trang bị hoàn mỹ, súng ống đạn dược đều có, đi đường cũng đi đường nhỏ hẻo lánh, tránh những trạm thu phí.
Chậc chậc, thủ đoạn này, so với Ngô Du Hà cao hơn.
Tỉnh lại Mộc Tuyết cũng không có nói gì với bọn họ, tứ chi của cô bị trói chặt, trên đầu còn có miếng vải đen.
“Tỉnh? Ngoan một chút, chỉ cần bạn trai cô đồng ý chuộc người, chúng tôi sẽ không thương tổn cô.”
Nghe được giọng nam khàn khàn, Mộc Tuyết trong lòng à một tiếng, thì ra là nhằm vào Tống Ngôn Mục.
Sau lần sử dụng cảm xúc cuốn hút không thành công với bọn cướp lần trước, trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết đã tăng mạnh huấn luyện, Tống Ngôn Mục cũng tìm đến rất nhiều người không rõ lai lịch cho cô làm thí nghiệm. Cho nên bây giờ nha ~ Mộc Tuyết gợi khóe miệng.
Các người sẽ hối hận vì đã trói phải một con quái vật.
Đổi xe nhiều lần, liên tục chạy mấy tiếng đồng hồ, bọn họ rốt cục tới nơi — một trại nuôi heo hẻo lánh.
Đúng vậy, chính là trại nuôi heo. Dù là đã bỏ hoang, mùi phân heo vẫn nồng nặc như cũ.
Bọn bắt cóc cũng vô cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái thần kinh buộc chặt. Vừa đến địa điểm chuyển giao Mộc Tuyết, bọn họ cảm thấy dù ngửi phân heo cũng có thể ngủ.
Dọc theo đường đi, Mộc Tuyết thật ra rất thoải mái, cảm thấy thân thể mệt mỏi thì vào không gian ngâm nước suối, đói bụng thì ăn rêu trong không gian, khát thì ăn dưa hấu trong không gian. Nhàm chán thì có thể nói chuyện với Mộc Sương, thuận tiện phân tích kế hoạch để thu dọn bọn lần này, Mộc Tuyết cảm thán thật sâu có không gian quả nhiên là vô cùng tốt nha, cho dù quăng cô ở sa mạc cô cũng có thể sống vô cùng vui vẻ thoải mái đấy.
Bọn bắt cóc cởi dây trói trên chân cô, quăng cô vào một cái chuồng heo bỏ hoang. Bốn phía trên chuồng heo đều là lồng sắt, nơi này quả thật là một chỗ lý tưởng để nhốt người.
Mùi thối đập vào mặt làm cho Mộc Tuyết ho khan, ghét bỏ bĩu môi, Mộc Tuyết truyền cảm xúc ghê tởm chán ghét của mình ra.
Nhất thời, bọn bắt cóc có tố chất đều cúi người nôn ọe.
Bây giờ chưa phải thời cơ tốt để xử bọn chúng, Mộc Tuyết yên lặng mỉm cười, nhưng mà nhìn hiệu quả, chuyện cuốn hút các người không phải vấn đề gì lớn nha.
Đã xác định Mộc Tuyết gặp nạn, khí lạnh của Tống Ngôn Mục đủ làm người ta đóng băng. Vừa nãy nghe Hoa Báo điện thoại nói Mộc Tuyết đang mua đồ uống trên đường thì bị vài người giả vờ đi qua đường kéo đi. Khi Hoa Báo chạy tới, người đã biến mất. Lần bắt cóc này so với lần trước, cao minh hơn nhiều.
Sau khi Ngô Sâm Nhược biết tin tức này, im lặng vài giây,“Anh Ngôn Mục, cho em thời gian 10 ngày, 10 ngày sau, là có thể dùng Lan Đề đổi Mộc Tuyết.”
Trên lý trí thì vẫn hiểu được, chỉ cần ổn định Ngô Thiên Tứ, Mộc Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng; Hơn nữa bây giờ Mộc Tuyết cũng xưa đâu bằng nay, cô có thể thực hiện cảm xúc cuốn hút trong phạm vi trăm mét, chỉ cần vận dụng thích đáng, trên cơ bản có thể xem như vũ khí hình người.
Nhưng mà, khi đó là người trong lòng bạn, cho dù cô ấy có là thân tiên, bạn cũng sẽ nóng ruột nóng gan lo lắng không thôi.
“Mười ngày……” Quá dài, một ngày cũng quá dài. Tống Ngôn Mụ nghiến răng nghiến lợi, lần này trở về, anh phải cho Mộc Tuyết ít nhất bốn vệ sĩ, bảo vệ tất cả các hướng.
Ngô Sâm Nhược đang nghiến răng nghiến lợi,“Em gọi điện thoại cho tên kia, Lan Đề có thể nhanh thì nhanh, nhưng vì tránh bại lộ, vẫn phải đợi.“
“Anh biết. Cậu đánh trước, sau đó anh sẽ ra tay.” Cưỡng chế mình trấn tĩnh Tống Ngôn Mục khôi phục bình tĩnh,“Người của cô ba em cũng phái người đi tìm Mộc Tuyết đi, người của cô ba giỏi che giấu hơn. Sau khi tìm được đừng vội cứu, nhưng nhất định phải chắc chắn Mộc Tuyết không chịu khổ.”
“Biết.”
Ngô Sâm Nhược tắt điện thoại, sắc mặt âm lãnh nhìn di động đang sáng, lại thêm vài phần băng tịch (lạnh lẽo, cô đơn).
“Avril, nếu ông ta đã không hiểu được, cô nói với người bên kia, phải chiêu đãi thật tốt chị gái điên của tôi.”
Đang ăn kẹo que Avril nghe vậy hưng phấn.
Trong lòng Ngô Thiên Tứ cũng chịu đủ dày vò, hắn vẫn luôn yêu thương con gái như trời. Có lẽ con gái dù bất kỳ ai mang đi, cũng sẽ không nguy hiểm như nằm trong tay Ngô Sâm Nhược. Ở trong lòng hắn, Ngô Sâm Nhược không có nhân tính, là đồ khốn kiếp lục thân không nhận, sớm muộn cũng trở thành tử thần.
Tâm trạng bất ổn, Tống Ngôn Mục có thể bỏ qua con nhóc Mộc Tuyết này hay không, ngược lại quay lại nắm xương sườn mềm của hắn, làm cho Ngô Thiên Tứ như già đi vài tuổi.
May mắn di động vang lên, là một cái dãy số lạ. Tay Ngô Thiên Tứ run run, thiếu chút nữa ấn vào nút kết thúc.
“Alo?”
“Ngô Thiên Tứ, Ngô Du Hà đã bị đưa ra nước ngoài trị liệu.”
Khẩu khí của Ngô Sâm Nhược cà lơ phất phơ trào phúng từ điện thoại truyền đến, “Ông cho là chuyện này có quan hệ với Tống Ngôn Mục? Chậc, Tống Ngôn Mục quả thật cũng rất muốn dọn người chị ác độc của tôi, nhưng mà vẫn không tìm được cơ hội. Ông nói, tôi có nên đưa chị cả cho Tống Ngôn Mục không? Không phải chị ta vẫn luôn muốn bước vào cửa nhà họ Tống sao, tôi cho chị ta cơ hội này.”
“Mày là đồ vô liêm sỉ!” Ngô Thiên Tứ nhịn lại nhẫn, không thể nhịn được nữa, “Đó là chị ruột của mày! Mày là đồ súc sinh cũng không bằng, lúc trước đẩy chết con của con bé, bây giờ còn muốn hại chết con bé sao?”
“Ha ha…… Trả ả lại cho ông cũng không phải không thể, ả đã điên rồi, tôi thấy ả như vậy cũng thật vui vẻ. Không cần tôi làm gì, ả cũng đã nhận được báo ứng không phải sao? Thật ra tôi muốn chửa khỏi cho ả rồi tiếp tục tra tấn, ông hiểu không?”
Ngô Thiên Tứ hít sâu nửa ngày, mới mở miệng,“Xem ra, mày không nghĩ đến tính mạng của Mộc Tuyết.”
“Mộc Tuyết à, ừ…… Tôi cảm thấy không sao cả, nhưng mà thấy cô ta là người vô tội lại bị liên lụy, nên cố mà đồng ý thôi. Dù sao tôi giữ một con điên cũng không sử dụng được, còn ông, tốt xấu có thể mang con gái về làm ấm giường. Ôi, nhưng mà, ông thả Mộc Tuyết trước, lại đi xin lỗi Tống Ngôn Mục, tôi mới có thể đuổi Ngô Du Hà về.”
Cười lạnh ra tiếng, Ngô Thiên Tứ thấy có hy vọng, thái độ cũng cường ngạnh hơn,“Mày cho là tao dễ bị lừa như vậy?”
“Tin hay không là tùy ông.” Ngô Sâm Nhược lưu loát tắt điện thoại.
Bị những lời vừa nãy làm kích thích Ngô Thiên Tứ đập hết đồ dặc trong thư phòng, nóng nảy vô cùng.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại của Tống Ngôn Mục, Ngô Thiên Tứ sắp nôn máu tươi lại nhịn trở về, hắn thở gấp nghe điện thoại,“Alo, Tống thiếu có gì muốn nói?”
“Tôi đã nói chuyện với Ngô Sâm Nhược, hắn đồng ý trao đổi. Chuyện còn lại, hai người tự mình cân nhắc kỹ. Tôi nhắc nhở một chút, mặc dù tôi chưa trở về nhà họ Tống, nhà họ Tống cũng sẽ không thờ ơ trước chuyện của tôi.”
Tay cằm điện thoại xiết chặt đến trắng bệch, Ngô Thiên Tứ ngoài cười nhưng trong không cười, “Yên tâm đi Tống thiếu, chờ nhận được Du Hà, chúng ta từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ lui tới nữa.”
“Hy vọng ông có thể tuân thủ hứa hẹn.” Tống Ngôn Mục nhẹ giọng trả lời, sau đó tắt điện thoại.
Lại một lần nữa đối mặt với những câu uy hiếp, Ngô Thiên Tứ cảm thấy sự kiềm chế kiếp này của hắn đều đã dùng hết.
Ban đêm, trăng tròn chiếu rọi trại nuôi heo bỏ hoang, khi thì vang lên tiếng kêu quỷ dị của chim chóc.
Trừ ba người gác đêm bên ngoài, năm người khác đã ngủ. Tiếng kêu của những con dế làm cho người ta buồn ngủ, ba người gác đêm càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, ý tưởng đi ngủ càng ngày càng sâu đậm.
Có thứ gì đó rất sâu đậm, ba người kia mờ mịt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chống đỡ không được mà ngủ.
Người trong phạm vi năm mét, đều đã ngủ.
Nằm ở trong chuồng heo Mộc Tuyết đứng lên, khóe miệng là nụ cười quỷ dị.
Mỏi mệt cũng là một loại cảm xúc, cảm xúc có khống chế tư duy. Bây giờ, mọi người đều ngủ thật tốt đi.
Sau khi ngủ, là thời gian ác mộng.
Mỗi người đều gặp ác mộng khủng bố đến cực điểm, thấy mình đang luân hồi, sau khi tỉnh lại, lại vẫn như cũ phát hiện chung quanh mình là ác mộng vô hạn khủng bố.
Các người sẽ có mộng gì? Bị người vây quanh tấn công, máu tươi đầy trời? Hay là khổ hình vĩnh viễn cũng không chấm dứt, ở địa ngục bị mổ bụng moi tim, bị đổ vào chảo dầu chiên nấu, nhưng ý thức còn vô cùng thanh tỉnh? Hoặc là trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả, lại bị bụi gai trói buộc tại chỗ không thể động đậy? Hay là cha mẹ các người hoàn toàn thay đổi, phản bội các người vứt bỏ các người thậm chí giết các người?
Cái gọi là sợ hãi, đơn giản là mất đi, ngược đãi và tổn thương. Mà này những cảm giác đó, Mộc Tuyết đều đã trải qua, khi phát huy không hề có chút khó khăn.
Dám bắt cóc tôi, không có thần kinh cực độ kiên cường dẻo dai, sẽ bị nổi điên giác.
Tiếng hét thảm thiết thứ nhất cắt qua bầu trời đêm, tiết mục điên cuồng ban đêm bắt đầu trình diễn.
Người thứ nhất tỉnh lại ôm đầu thét chói tai thê lương, nắm cây súng trong tay lên bắt đầu bắn phá lung tung. Còn lại bốn người hoặc là bị mất mạng hoặc là bị thương, người bị thương không phải khàn giọng thống khổ quát to, mà là biểu cảm dại ra như đã đánh mất hồn phách.coptruyenlacho
Ba người gác đêm bị tiếng súng làm bừng tỉnh, sự sợ hãi và tuyệt vọng chiếm cứ đầu óc bọn họ, trong đó có hai người nhanh chóng rút súng ra chỉ vào đối phương, đồng thời nổ súng.
Oành!
Hai âm thanh vang lên, hai người đồng thời mất mạng.
Chỉ còn lại một người, là tên cầm đầu, đồng thời cũng là người đàn ông nói chuyện với Mộc Tuyết nhiều nhất.
Trên mặt người đàn ông này có một véo sẹo thật dài, hắn cúi người nôn mửa, ruột gan cũng muốn ói ra. Nhứng thứ kia như bóng ma quân lấy hắn, mài cắt thần kinh của hắn, tùy thời sẽ xé rách đầu óc của hắn.
Nhưng ý chí của hắn rất kiên cường, cho dù bị kéo đến cực hạn, vẫn không đứt, vẫn kiên cường dẻo dai như cũ.
Trong chuồng heo Mộc Tuyết nhắm mắt lại, cảm thụ được cảm xúc dao động chung quanh, cô sâu sắc phát giác có một linh hồn kiên cường.
Ồ? Linh hồn kiên cường.
“Người vẫn chưa phát điên, vào đi.” Mộc Tuyết thanh thản dựa vào cây sắt, vừa mới tiến hành cảm xúc nhuộm đẫm cả người cô đều là hơi thở tà ác hắc ám.
Người đàn ông mặt sẹo nghe được giọng nói ngọt ngào kia, nháy mắt hiểu được này tất cả ngọn nguồn ở chỗ nào. Nắm chặt súng, nhịn xuống sự đau nhức, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua hàng rào, dừng lại trên mặt cô gái xinh đẹp, lại vì cô mà tăng thêm một chút quỷ dị lạnh lẽo.
“Hương vị sợ hãi, như thế nào?” Mộc Tuyết cười hì hì hỏi.
Người đàn ông mặt sẹo còn chưa kiệp giở súng lên, cảm giác tuyệt vọng và thống khổ càng thâm trầm đập vào mặt, hắn giống như con soi bị thương sắp chết hét thảm, thống khổ và tuyệt vọng hai mươi bảy từ năm qua cắn xé tinh thần và thân thể hắn.
Cánh tay bủn rủn không cầm được súng, máu mũi chảy ra, người đàn ông mặt sẹo quỳ gối trên đất.
“Cầu xin cô…… Dừng lại…… Tôi không thể điên…… Tôi vẫn chưa nhìn thấy hắn…… Tôi không thể chết được……”
Nghe thấy người đàn ông mặt sẹo suy yếu cầu xin tha thứ, Mộc Tuyết giảm bớt dị năng, ngồi xổm xuống, giống như đang nhìn một con chó có tang chủ, khóc lóc đau thương, chó dữ vết thương đầy người.
“Nếu anh bằng lòng phục tùng đi theo tôi, tôi sẽ tha cho anh.” Mộc Tuyết chống cằm,“Ném khẩu súng qua cho tôi, sau đó thả tôi ra.”
Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi hít thở, hắn run run ném khẩu súng qua cho Mộc Tuyết, sau đó lấy chìa khóa mở khóa.
“Tên? Viết như thế nào?” Mộc Tuyết cẩn thận nhìn chằm chằm này người tướng mạo cao lớn trước mặt, mũi thẳng tấp mặt như đao, nhìn qua có mấy phần sẵn sang liều mạng.
“Việt Tiêu, Việt trong Ngô Việt, Tiêu trong vỏ kiếm……” Ánh mắt hung ác của Việt Tiêu còn có chút hỗn loạn.
Mộc Tuyết gật đầu, đi qua chỗ năm thi thể lúc nãy đã nổi điên, chỉ nhẹ nhàng liếc một cái, không nói gì.
Ánh trăng bên ngoài trong vắt, lạnh như băng chiếu sáng ngọn đồi.
“Việt Tiêu, tôi có thể làm bọn họ phát điên, cũng có thể tùy thời làm anh điên. Ngay khi cảm xúc của anh dao động, tôi sẽ động thủ trước. Cho nên, nếu anh còn muốn giữ mạng của mình, hoặc là nói giữ ý thức thanh tỉnh,thì không cần hành động thiếu suy nghĩ.” Mộc Tuyết không quay đầu, giọng điệu so với Tống Ngôn Mục cũng là kiêu ngạo mười phần,“Bây giờ anh vẫn còn đang do dự, không phải sao?”
Việt Tiêu phun một cái, “Con mẹ nó, cô rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Mộc Tuyết quay đầu, đôi mắt chuyển động phát ra ánh sáng quỷ dị, “Lệ quỷ.”
Trái tim tựa như ngừng đập một chút, Việt Tiêu hít sâu vài lần. Hắn chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng hắn biết, cô bé trước mắt này không nói dối.
“Nói rõ xem, ai là chủ mưu? Nếu nói dối tôi cũng vô dụng, tôi có thể cảm giác được.” Mộc Tuyết đưa tay.
Việt Tiêu ủ rũ cúi thấp đầu,“Chúng tôi chỉ là lấy tiền làm việc. Người đó cũng không có trực tiếp đưa tiền cho chúng tôi. Nhưng mà chúng tôi biết, việc này có liên quan với nhà họ NGô, tính dùng cô đổi một người nào đó trong nhà họ Ngô.”
Nhà họ Ngô? Ngô Thiên Tứ là cha của người đàn bà điên Ngô Du Hà? Lần trước Ngôn Mục không phải nói Sâm Nhược phải về một chuyến sao? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này, Ngô gia lấy mình đến uy hiếp Sâm Nhược?
Đầu óc Mộc Tuyết nhanh chóng vận chuyển, tay nhỏ bé duỗi ra,“Lấy di động ra.”
Chó dữ Việt Tiêu ngoan ngoãn đưa di động qua.
Vốn tính lập tức gọi cho Ngô Sâm Nhược, đột nhiên nghĩ đến Tống Ngôn Mục biết mình gặp nạn, sợ là đã lo lắng gần chết. Mộc Tuyết ngượng ngùng gọi cho Tống Ngôn Mục trước, điện thoại mới vang một tiếng thì bên kia đã nhận.
“Alo?”
“Alo, anh Ngôn Mục, là em, tiểu Tuyết.” Mộc Tuyết thật cẩn thận mở miệng. Được chi sẽ ở
Tống Ngôn Mục bên kia im lặng trong chốc lát, tựa như là đang cố gắng khống chế cảm xúc, sau một lúc lâu mới trấn định mở miệng,“Bây giờ em ở đâu? Bọn họ không có làm em bị thương chứ?”
Biết Tống Ngôn Mục thật ra khẩn trương muốn chết, trong lòng Mộc Tuyết không hiểu sao có chút ngọt ngào, cô cố ý đè thấp ngữ điệu,“Em rất sợ.”
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Muốn gặp anh.”
“Được.”
Mộc Tuyết không nín được, phốc cười lên,“Được rồi không đùa anh nữa, em đã không còn nguy hiểm nữa. Bây giờ miễn cưỡng có thể coi như là thu được một vệ sĩ mới.”
Đầu dây bên kia lại cười khanh khách,“Em…… Xác định bây giờ an toàn? Người kia có tin được không?”
“Hắn vẫn có nguyện vọng chưa làm xong. Nếu như hai lòng, em sẽ lập tức giải quyết.” Mộc Tuyết trấn an nói.
Nhưng Tống Ngôn Mục như thế nào cũng không yên tâm, vạn nhất đối phương thừa dịp tinh thần của Mộc Tuyết lực lơi lỏng mà hại cô thì làm sao bây giờ?
“Anh Ngôn Mục, nếu tên khốn Ngô Thiên Tứ gọi điện thoại đến, một người cũng không có, sẽ không hoài nghi sao? Em vừa nghe nói nhà họ Ngô tính dùng em đổi người nào……”
Vừa nhắc tới, Tống Ngôn Mục cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Mộc Tuyết nói đúng, nếu cô rời khỏi ngay, hoặc là giết người kia, như vậy chuyện Ngô Sâm Nhược an bài sẽ xảy ra sự cố.
“Sâm Nhược đưa Ngô Du Hà đi.” Tống Ngôn Mục trả lời,“Sâm Nhược quả thật có an bài, cậu ấy đã bố trí tốt, cái người ở bên cạnh em quả thật cần.”
“Vậy em không về. Miễn cho vạn nhất có người đến đây điều tra, phát hiện khác thường. Em nói vị trí cho anh, anh phái vài người tới đây.” Mộc Tuyết không phải cô gái không hiểu chuyện, cô suy nghĩ tình huống bây giờ, trả lời một câu thuyết phục cho Tống Ngôn Mục.
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tuyết bắt đầu chỉ huy Việt Tiêu.
“Đào hố chôn những cái xác này xuống. Nhốt hai người đã phát điên lại.” Mộc Tuyết cũng hưởng thụ cảm giác sai sử người khác.
Việt Tiêu trừng mắt nhìn Mộc Tuyết một lúc lâu, vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
Chờ Việt Tiêu đi khỏi, Mộc Tuyết gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược.
Bác sĩ bên kia đã sớm phẩu thuật thẩm mỹ cho Lan Đề, nhưng nếu không có hiểu rõ ngôn ngữ biểu cảm và ngôn ngữ tứ chi của Ngô Du Hà, dù có khuôn mặt giống, cũng sẽ thành vô dụng.
Nóng lòng cầu thành sẽ thất bại, thời gian này ở nước ngoài huấn luyện, Ngô Sâm Nhược sâu sắc hiểu được điểm ấy.
Nhưng, lòng cậu cũng nóng như lửa đốt.
Tống Ngôn Mục làm sao vậy, lại để cho Mộc Tuyết dễ dàng bị bắt đi, quả thực là…… Ngô Sâm Nhược cắn răng, thực sự muốn đâm cho Tống Ngôn Mục một quyền. (D: Chị ủng hộ cưng!!!!)
Đúng lúc này, di động tùy thân mà cậu ít dùng lại vang lên. Bình thường cậu đều tắt máy, chỉ có khi mình muốn gọi điện thoại cho Lưu Sảng hoặc là Ngôn Mục mới mở ra.
Số lạ? Ngô Sâm Nhược đề phòng, đưa cho Avril.
Avril nghe điện thoại,“Hello?”
“A?……” Người bên kia dừng lại một chút, cách chốc lát mới thật cẩn thận hỏi, “Sâm Nhược?”
Chớp mắt với Ngô Sâm Nhược,“Cô tìm Sâm Nhược? Xin hỏi cô là?”
“Tôi là bạn học của cậu ấy.” Mộc Tuyết cũng không dám nói thẳng tên mình,“Có thể kêu cậu ấy nghe điện thoại không?”
Đang muốn trêu cợt Ngô Sâm Nhược, Avril không kịp nói gì, điện thoại đã bị Ngô Sâm Nhược lấy đi.
“Alo.”
“Sâm Nhược?”
“Tiểu Tuyết?!”
Ngô Sâm Nhược khiếp sợ,“Tiểu Tuyết em đang ở đâu? Em không sao chứ? Em đừng tắt điện thoại, anh lập tức định vị……”
“Đừng khẩn trương, em đã an toàn.” Mộc Tuyết vội vàng an ủi người tựa như lập tức lập tức sẽ vọt tới bên cạnh cô,“Em đã gọi điện cho anh Ngôn Mục, em không sao.”
Ngô Sâm Nhược nhẹ nhàng thở ra,“Thực xin lỗi, đều là bởi vì anh……”
An ủi vô năng Mộc Tuyết lại lần nữa nói,“Không phải anh, là tên khốn Ngô Thiên Tứ bệnh thần kinh kia. Nhưng mà người của bọn họ cũng không chiếm được thứ tốt gì, người chết người điên, hắc hắc. Sâm Nhược, em đã rất cố gắng đó.“
Hiểu được dị năng của Mộc Tuyết biến cường, Ngô Sâm Nhược ừ khẽ, sau đó không biết nên nói cái gì.
Hai người im lặng.
“Sâm Nhược, chờ xong chuyện này, trở về chơi thật vui một lần?” Mộc Tuyết suy nghĩ, nghĩ ra cái đề tài này.
“Ừ, được.”
Sau đó hai người lại lần nữa không nói gì, Mộc Tuyết yên lặng tắt điện thoại.
Tại sao Sâm Nhược lại trở nên kiệm lời như vậy? Trước kia tuy rằng không có yêu làm ồn như Lưu Sảng, nhưng là cũng nói chuyện nhiều hơn bây giờ.
Đối với chuyện cháu dâu bị Ngô Thiên Tứ bắt cóc, Tống Nghĩa Đức giận dữ. Vốn cùng nhà họ Ngô không lạnh không nóng hợp tác, lần này hoàn toàn đóng băng.
Theo lý thuyết, Ngô Thiên Tứ không phải một người xúc động bất kể hậu quả như vậy. Nhưng ai cũng không ngờ, từ lần trước hắn tự mình đi cứu Ngô Du Hà, cũng đã bị dị năng của Mộc Tuyết kích thích mất đi lý trí. Tinh thần của Ngô Du Hà không đủ lớn, ý chí không đủ kiên định, cho nên mới phát điên. Mà Ngô Thiên Tứ tuy rằng tâm cơ thâm trầm, nhưng cảm xúc táo bạo điên cuồng đã cắm rễ trong đầu hắn, chậm rãi nẩy mầm. Mọi web khác đều là ăn cắp!!!
Ngô Thiên Tứ đột nhiên ở một ngày nào đó phát điên, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Ở thành phố B nhà họ Tống cũng nhận được tin tức. Ông cụ Tống trầm ngâm một lúc lâu, vốn dĩ cảm thấy chuyện của cháu trai lớn nhà họ Tống không cần nhúng tay, nhưng như thế sẽ bị bẽ mặt. Nhưng mà, rốt cuộc có nên giúp hay không, ông cụ Tống do dự.
Hiện tại Mộc Tuyết còn quá nhỏ, ai cũng không thể cam đoan về sau có nhất định trở thành vợ của Tống Ngôn Mục hay không. Hơn nữa, nếu lại dính vào Tống Ngôn Mục, đến lúc đó nhà họ Tống có gặp chuyện không may hay không……
“Cha, chuyện này mặc dù nhà họ Tống không nhúng tay, nhưng người làm cha này cũng không thể mặc kệ.” Tống Nghĩa Cẩn nhìn cảm xúc của ông cụ Tống biến ảo, rốt cục nhịn không được, nhìn như ôn hòa thực chất là cường ngạnh tỏ thái độ với ông cụ Tống.
Ông cụ Tống lắc đầu. Hắn vẫn không muốn đánh cược, lúc trước đánh cược một lần, giữ Ngôn Mục bên người. Nhưng cái kết quả kia…… Hắn cảm đó là quyết định sai lầm của cả đời chính mình, hắn không chịu nỗi nữa.
Trong lòng Tống Nghĩa Cẩn nghẹn khó chịu,“Cha, Ngôn Mục đi theo chú năm, có mang đến tai nạn gì cho chú ấy sao?”
Rõ ràng em năm Tống Nghĩa Đức vẫn sống quá tốt, thậm chí ngay cả người yêu cũng đã trở lại, hiện tại cũng đang bù lại vết rách tình cảm. Rõ ràng tất cả đã không giống trước kia, vì cái gì mà cha vẫn không chịu buông lỏng đây?
“Được rồi Nghĩa Cẩn, ta biết tâm tình của con. Bên chỗ Nghĩa Nhụy không phải ta cũng không ngăn cản sao, tiểu tử Ngô Sâm Nhược kia nếu thật sự có bản lĩnh, tự nhiên sẽ giải quyết được chuyện này.” Sự dao động của ông cụ Tống chỉ có trong một cái chớp mắt, cuối cùng vũng như bàn thạch,“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, gây ra tai họa cho nhà họ Tống.”
Tống Nghĩa Cẩn nghiêm mặt đồng ý, trong lòng nghĩ, nếu không có lực lượng của nhà họ Tống, chẵng lẽ tôi là phế vật? Ngay cả con dâu cũng không bảo vệ được, còn là người đứng đầu một nhà.
Sau khi về nhà, Tống Nghĩa Cẩn liền điện thoại gọi cấp dưới trung thành của mình, còn có em trai thứ năm Tống Nghĩa Đức. Tống Nghĩa Đức bên kia nghe Ngôn Mục nói Mộc Tuyết đã thoát khỏi nguy hiểm, thở dài một hơi nhẹ nhõm hắn cũng đang nghiến răng nghiến lợi muốn thu thập thằng nhãi con nhà họ Ngô, Ngô Tân. Hai anh em hợp lại, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp hữu hiệu thu thập nhà họ Ngô. Dù sao Ngô Sâm Nhược cũng là mượn lực lượng của Tống Nghĩa Nhụy dùng, nếu muốn biết Ngô Sâm Nhược sẽ làm gì, cũng không phải chuyện khó.
Bị toàn lớp thậm chí toàn trường cô lập cuộc sống ở trường của Mộc Dong vô cùng không tốt, vì thế tâm trạng của Mộc Lê cũng vô cùng không tốt. Nhìn xem, đã gần một tháng rồi mà cháu gái ngay cả cọng lông của Tống Ngôn Mục cũng không đụng được, càng đừng nói là đào góc tường của Mộc Tuyết, còn kế hoạch ‘bắt’ Tống Nghĩa Đức của cô ta, không biết ngày tháng năm nào mới có thể thực hiện.
Trách cứ người khác, là bản tính của người nhà họ Mộc, vì thế Mộc Lê không chút lưu tình răn dạy Mộc Dong.
“Bạn học trong lớp đều không để ý tới con? Vậy chắc chắn là do thái độ của con không tốt, Dong Dong à, cậu con bỏ ra nhiều tiền đưa con tới đây, không phải để cho con mỗi ngày kể mình đã chịu bao nhiêu uất ức, Mộc gia Tiền Trình còn đang chờ con đấy! Nhanh chóng nghĩ cách đi!” Mộc Lê tức giận hừ hừ.
Bởi vì biết không được mọi người thích, Mộc Dong ở trường Hạo Vũ trung vẫn là mang theo cái đuôi làm người, trong lúc nhất thời cũng không thể làm ra chuyện nào ‘cực phẩm’, từng diễu võ dương oai và tự cao tự đại, cao phú soái bạch phú mĩ trước mặt lại vỡ tan thành mây khói.
Cao phú soái, bạch phú mỹ: Con nhà giàu đẹp trai
Muốn tiếp cận Tống Ngôn Mục? Tống Ngôn Mục là học sinh lớp , việc học vốn rất nhiều, lớp , , nằm ở ba lầu khác nhau, Tống đại thiếu người ta lúc nào cũng có một đám người bên cạnh, hơn nữa lúc nào cũng phòng bị Mộc Dong ngu đần này. Dù Mộc Dong có từ xa xa liếc mắt nhìn Tống Ngôn Mục một cái cũng không bị người khác “Không cẩn thận”, cũng không tệ.
Đương nhiên, Tống Ngôn Mục ngày não cũng phải thảo luận vấn đề với những học sinh mới, vừa gia nhập Hội học sinh. Như vậy, Mộc Dong lập tức xin vào Hội học sinh?
Trưởng nhóm người ta không nói gì, những thành viên đã liếc mắt hỏi Mộc Dong có sở trường gì, học vài năm à, tới làm một đoạn? Sau đó Mộc Dong tự cho là học mấy tháng thì có thể đưa tay ra đàn dương cầm kết quả là mất mặt hoàn toàn, xấu hổ không gì miêu tả được, hát thì âm điệu không chuẩn, vẽ thì không đủ bản lĩnh, khiêu vũ thì nhảy không xong, ngoại ngữ? Với thành tích của ả, tiếng Anh cũng gập ghềnh, sao có thể biết được tiếng Pháp, Đức, italia thậm chí là tiếng Ả Rập.
Tổng hợp lại, vốn dĩ mặt Mộc Dong đã dày hơn tường thành lại bị chà rách một tầng da, sau đó thì mắt đầy nước.
Buổi học thể dục, thầy dạy thể dục cao to khỏe mạnh đang chỉ huy mọi người chơi trò chơi, có một loại rất thường gặp, để cho một bạn học đứng ở trên đài cao nhắm mắt lại rồi ngã xuống, sau đó những bạn học khác sẽ tiếp (hứng).
Khi thầy dạy thể dục làm mẫu, toàn lớp đều nhìn về phía Mộc Dong.
Mộc Dong kinh hoàng như một con chim bị mèo bắt, ả biết nếu mình đi lên, tuyệt đối không có ai sẽ tiếp ả. Vì thế ả liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ hôm nay mình không khỏe, không thể tham gia loại trò chơi này.
“Vậy ngày nào bạn mới khỏe đây?” Thầy dạy thể dực cũng không vui, mỗi lần tới giờ thể dục Mộc Dong đều lấy các loại lý do để không tham gia trò chơi tập thể, trách không được lại bị mọi người xa lánh.
Mộc Dong cúi đầu không nói lời nào.
Kết quả các bạn bên cạnh bắt đầu ồn ào, hai nam sinh trực tiếp kéo Mộc Dong tới trên đài cao, Mộc Dong bắt đầu thê lương thét chói tai, dẫn tới những học sinh trên sân thể đều nhìn.
Hai nam sinh thật ra là đang đùa rất vui vẻ, trực tiếp đẩy Mộc Dong xuống.
“A!!!!!!!!”
Mộc Dong sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, sau đó mới phát hiện mình được các học sinh tiếp được.
“Ha ha ha ha ha ha ha người nhát gan.”
“Ôi nhanh chóng buông ra, nói không chừng cô ta đã tiểu ra quần!”
“Thật là, thầy ơi, về sau không cần cho cô ta học thể dục, một chút tin tưởng đoàn đội cũng không có……”
Các âm thanh líu ríu thảo luận, còn có tiếng người cười vang truyền vào lỗ tai. Mộc Dong giãy dụa muốn thoát khỏi mọi người, kết quả các học sinh ăn ý mười phần đồng thời buông tay.
Tuy rằng độ cao không cao lắm, nhưng Mộc Dong vẫn cảm thấy mình té rất đau.
Thầy thể dục nhìn ra được bạn học trong lớp đang cố ý trêu cợt ả, quên đi, sau này vẫn là không cần cho nữ sinh này tham dự trò chơi đoàn đội, miễn cho bị bắt nạt ác hơn.
Mộc Dong ngồi ở một góc sáng sủa dưới cây bạch quả. Thầy giáo cho ả đi qua bên cạnh nghĩ ngơi, ả lập tức đứng lên, nhanh chóng đi tới một chỗ mà người khác không thấy. Mộc Dong nước mắt lưng tròng hối hận tại sao mình lại muốn tới cái chỗ này, hoàn toàn chính là Thiên Nga trong đàn vịt nước, hoa trong đám cỏ dại, mỗi người đều khinh thường ả, bắt nạt ả, nhục nhã ả.
‘Dựa vào cái gì mà Mộc Tuyết có thể kề vai sát cánh với nữ thần của trường – La Lan Tử, có thể có người nhiều sợ hãi lấy lòng tụi nó như vậy.’
‘Dựa vào cái gì, rõ ràng lúc trước Mộc Tuyết chỉ là một đứa yếu ớt, một cước cũng có thể đá nát, rõ ràng là kém hơn mình!’
Đang khóc nức nở, trước mặt Mộc Dong xuất hiện một bàn tay.
Mộc Dong ngơ ngác nhìn người trước mặt, đó là một nam sinh có nụ cười dịu dàng, áo màu xanh biển, quần dài màu xám đậm, vô số lá vàng từ cây bạch quả rơi xuống, làm nổi bật vẽ đẹp của nam sinh trước mặt.
“Đàn em, sao em lại khóc?”
Ngơ ngác nhìn học trưởng khối trước mắt, Mộc Dong ma xui quỷ khiến cầm tay đối phương,“Học, học trưởng… Cám ơn…”
Này, đây là? Tim Mộc Dong bùm bùm nhảy dựng lên, thật tốt quá, ít nhất, ít nhất vẫn có người thích ả. Nhìn xem, không phải có người tung cành oliu với ả sao? Tuy rằng không phải Tống Ngôn Mục, nhưng đường phải đi từ từng bước, cơm phải ăn từng ngụm, bám một cao phú soái trước rồi nói sau!
Khi Mộc Dong bắt đầu này sinh tình cảm với học trưởng lớp , án kiện Ngô Tân cố ý đánh Trương Hồ bị thương đang vô cùng huyên náo ở trường Hải Đường.
Học sinh ưu tú có hoàn cảnh nghèo khó bị con nhà giàu đánh gãy chan, nguyên nhân là vì tranh đoạt một nữ sinh?
Sau khi báo chí đưa tin, đài truyền hình cũng làm một tiết mục ngay sau đó. Tiết mục lần này không giống với tiết mục khi Mộc Tuyết bị chủ nhiệm lớp đánh bị thương, vì lần trước đã bị người nào đó chào hỏi một tí rồi nhét tiền vào đã có thể đè xuống. Mà lần này quả cầu tuyết nhanh chóng lớn mạnh, dẫn phát ra hưởng ứng kịch liệt. Cảnh sát nhanh chóng tham gia án kiện này, tuy rằng phạm nghi phạm là người vị thành niên, nhưng cực độ ác liệt và tàn nhẫn như vậy, giống y như những vụ án của xã hội đen, cũng không phải là dùng miệng nói một cái là xong. Pháp viện cũng nhanh chóng thụ lí án kiện này, còn cùng nói với truyền thông nhất định sẽ cho học sinh nghèo này một công đạo.
Thân phận của Ngô Tân bị lộ trên internet, là con riêng của chủ tịch thương hội của thành phố nha, chỉ là đứa bé con của tình nhân mang về. Ai yêu, nhà họ Ngô vậy mà lại có nhiều bí mật như vậy? Khi Ngô Thiên Tứ còn trẻ đã bắt đầu có người phụ nữ bên ngoài, bây giờ lại mang theo hai tình nhân về nhà tiến lên từng bước, vợ hợp pháp và con trai dòng chính bị ép ra nước ngoài? Quả nhiên nhà giàu lúc nào cũng có mặt xấu không muốn người ta biết! Được chia sẽ ở
Quần chúng có được một phen thảo luận giải trí sôi nổi, đồng thời cũng biểu thị sự phẩn nộ của mình trên internet, yêu cầu xử nghiêm!
Ngay sau đó, nữ sinh được Ngô Tân và Trương Hồ tranh đoạt được moi ra ánh sáng, cha mẹ đang làm gì, Lâm Dư Phỉ học ở đâu, là con gái nhà họ Ngô, đi theo Ngô Tân ra ngoài du lịch nhiều lần, Trương Hồ theo đuổi thâm tình cỡ nào, tất cả mọi chuyện bị mở ra hết.
Có người cảm thấy Lâm Dư Phỉ vô tội thiện lương, có người lại phỏng đoán có phải Lâm Dư Phỉ sai anh trai nuôi đánh Trương Hồ hay không. Đương nhiên, cũng có người dâm uế nghĩ, gia đình Lâm Dư Phỉ kém nhà họ Ngô một trời một vực, tại sao lại vô duyên vô có trở thành con gái nuôi? Rốt cuộc là con gái nuôi hay là con dâu, cái này cũng không chính xác lắm, nói không chừng là Ngô Thiên Tứ trâu già gặm cỏ non đấy! Ngô Tân chỉ ra mặt giúp mẹ nhỏ, hiểu hay không!
Đối mặt với những lời của dư luận, dù lòng dạ Lâm Dư Phỉ thâm sâu, cũng có chút khiếp đảm. Vốn tưởng rằng nhà họ Ngô tài lực hùng hậu, quan hệ cũng lớn, che dấu chút việc nhỏ ấy nhỏ cũng không hề gì. Nào biết bây giờ dư luận đã xôn xào như thế, mà lại không thấy một chút dấu hiệu bị áp chế nào.
Chuyện tới nước này, Lâm Dư Phỉ chỉ có thể cắn răng cứng chịu đựng, vừa lo lắng Trương Hồ sẽ nói ra chuyện của ả và Ngụy Minh Nguyệt, lại vừa lo Ngô Thiên Tứ giận chó đánh mèo ả hại con của hắn. Bên cục cảnh sát đã ba bốn lần mời ả tới điều tra, bất luận ả làm ra bộ dáng đáng thương như thế nào cũng không được đối xử tốt, luôn lạnh như băng quát lớn ả.
Nghiến răng nghiến lợi Lâm Dư Phỉ suy nghĩ nửa ngày, tuy rằng ả cũng không bị gì lớn, nhưng thanh danh lại xuống dốc không phanh. Người theo đuổi của ả giảm hơn phân nữa, những nữ sinh thân thiết lúc trước cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ chuyện ả có thật sự một chân đạp hai thuyền hay không.
Khi nhà họ Ngô vì chuyện của Ngô Tân mà sứt đầu mẻ trán thời điểm, Ngô Sâm Nhược đã về tới Trung Quốc.
Thành phố N có một khu an dưỡng cực kỳ an tỉnh và kín đáo, ở sâu trong núi, thiên nhiên xanh tốt, kiến trúc bên ngoài tương tự với những ngôi nhà nông dân bình thường, cho nên cho dù là chụp từ vệ tinh, cũng không nhìn ra cái gì.
Khu an dưỡng này chỉ cho hội viên cao cấp, hơn nữa lối đi vào núi có thiết kế đặc biệt, mọi người đi vào sẽ không chạm mặt nhau, người đi ra ngoài cũng không thấy được những người khác. Từng bệnh nhân một mình một phòng, có chuyên gia hầu hạ. Mỗi phòng cũng cách nhau vô cùng xa, những người bảo vệ cũng vô cùng tỉnh táo, sẽ không để cho những người ở tầng trệt khác nhau chạm mặt nhau.
Cây cổ thụ trăm năm làm cho không khí tươi mát, phiến đá được thợ điêu hắc tỉ mĩ, Ngô Sâm Nhược mang theo một cô gái ngoại quốc tóc hồng mắt xanh, phía sau là bốn vệ sĩ thân hình lực lưỡng đi theo, đoàn người đi rất nhanh, lại không phát ra chút âm thanh.
Rất nhanh đã đến căn nhà C, căn nhà tọa lạc giữa khe núi, trước phòng còn có một hồ sen.
Bảo vệ căn C nghi hoặc nhìn đoàn người mới đên, là tới thăm Ngô tiểu thư? Bình thường không phải chỉ có Ngô tiên sinh mới có thể tới sao?
Cô gái tóc hồng mắt xanh dẫn đầu đi lên, lấy thẻ hội viên kim cương ra, còn có giấy thông hành chuyên dụng của khu an dưỡng, cười đến vô cùng xán lạn.
“Vị này là Ngô tiên sinh, là em trai của Ngô tiểu thư. Công việc của cha tôi quá bận rộn, chúng tôi tới đón Ngô tiểu thư trở về dự sinh nhật, sau đó sẽ đưa về đây.” Cô gái nói tiếng phổ thông lưu loát, giống như từ nhỏ lớn lên ở Trung Quốc.
Kiểm tra giấy chứng nhận phát hiện không có vấn đề gì, bọn bảo vệ mở cửa ra, “Mời Ngô tiên sinh và mọi người đi trước, tôi lập tức gọi bác sĩ tới tiêm thuốc an thần cho Ngô tiểu thư. Ngô tiểu thư trừ cha mình ra thì đối với người bên ngoài đều tấn công, xin các ngài chú ý nhiều hơn.”
Ngô Sâm Nhược đeo một cái kính to trên mặt, bọn bảo vệ nhìn không thấy mặt của cậu, chỉ có thể nhìn cậu hơi hơi gật đầu một cái, động tác vô cùng sắc bén.
Mang theo người phía sau vào phòng, Ngô Sâm Nhược đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng Ngô Du Hà ra.
Ngô Du Hà ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tổ hợp cơ thể thực quỷ dị, rõ ràng là im lặng đợi, bạn lại cảm thấy cô ta đang mắng người, hơn nữa còn mù một con mắt, khuôn mặt quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Nghe tiếng mở cửa, Ngô Du Hà vô thức quay đầu, sau đó đồng tử co rụt lại.
“Tiện nhân! Ngô Sâm Nhược! Tao muốn giết mày! Trả mạng của con tao lại đây!” Ngô Du Hà giương nanh múa vuốt hung ác đánh tới, cằm ghế gỗ ném vào người Ngô Sâm Nhược.
Ầm!
Ghế dựa vỡ vụn trên người Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược lại bẻ cổ, tựa như vừa nãy chỉ bị một miếng gỗ nhẹ rơi trúng.
Nắm mảnh vỡ nhọn của ghế dựa, Ngô Du Hà còn muốn đi lên, lúc này Ngô Sâm Nhược nhanh như chớp ra tay, một phen nắm tay Ngô Du Hà, ba một tiếng trực tiếp quăng một người nặng kg đập vào vấp tường đối diện, bị trúng tường Ngô Du Hà lập tức xụi lơ.
Cô gái tóc hồng cô gái bình tĩnh đi lên, bay qua Ngô Du Hà, cây trong tay phun sương nhắm ngay mắt của Ngô Du Hà, nhẹ nhàng phun một cái.
Toàn bộ quá trình trừ Ngô Du Hà nổi điên, những người khác không nói một lời, cơ hồ chỉ trong mười giây, đã thu thập tốt Ngô Du Hà. Chờ khi bác sĩ đến, bọn họ chỉ cần để người lên cán cứu thương, sau đó người của Ngô Sâm Nhược mang đến khiêng đi.
Bác sĩ nhìn vụn gỗ vỡ vụn đầy đất, chậc chậc cảm thán, sức chiến đấu của tiểu thư nhà họ Ngô, đã hủy hoại bao nhiêu gia cụ.
“Bác sĩ, cô ta thật sự điên rồi?”
Ngồi trong phòng Ngô Sâm Nhược không có mang kính đen nữa, tùy ý nữa nằm nữa ngồi trên sô pha, cô gái tóc hồng ngồi bên cạnh cậu.
Người đối diện ăn mặc giống như một người pha rượu, thực chất nghề phụ cũng là pha rượu, bác sĩ nhún nhún vai, “Quả thật điên rồi, bị kích thích rất lớn, di chứng vô cùng nghiêm trọng. Tình trạng của cô ta như vậy, đời này cũng không có khả năng thanh tỉnh.”
Nhớ tới mấy ngày nay, bộ dáng Ngô Du Hà đỏ mắt nổi điên, Ngô Sâm Nhược cũng tin điểm ấy. Nhưng mà, tại sao cô ta lại nổi điên?
Lúc ấy cô ta cùng Mộc Tuyết còn có La Lan Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Tuyết bây giờ có khỏe không? Tống Ngôn Mục đối với cô có tốt không?
Tình trạng hiện tại của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục vẫn rất cẩn thận nói cho cậu. Cậu muốn hỏi, cũng không thể hỏi. Dù sao Mộc Tuyết là bạn gái Tống Ngôn Mục, chính mình lại là anh em tốt của Tống Ngôn Mục, mọi người là chiến hữu ngày sau cùng nhau chiến đấu. Không cần bởi vì một ít lo lắng, hoặc là một ít quan tâm, nhiễu loạn quan hệ của ba người. L Quý Đn
Ngô Sâm Nhược nhìn như âm trầm lãnh khốc, thật ra, là người tâm địa mềm mại.
“Nếu là như thế này, người tôi chuẩn bị có thể dùng rồi.” Ngô Sâm Nhược thu hồi suy nghĩ,“Bây giờ, đưa Ngô Du Hà ra nước ngoài đi, đổi thân phận quốc tịch và tên tuổi, ném tới trại an dưỡng kia đi.”
Bác sĩ châm một điếu thuốc,“Cô gái tên Lan Đề kia cũng thực dũng cảm.”
Lan Đề, một cô gái châu Á cái sinh ra ở một xóm nghèo ở nước ngoài, gương mặt bị người ta tạt dầu nóng, mắt cũng bị nóng mù một con, xấu xí vô cùng, dáng người vô cùng giống Ngô Du Hà.
Nhận điếu thuốc từ tay bác sĩ, Ngô Sâm Nhược cũng châm lửa,“Lan Đề là một cô gái tốt, cô ta sẽ trở thành một nhân viên tình báo ưu tú. Đây chẵng qua chỉ là thực tập mà thôi.”
Cô gái tóc hồng muốn cướp điếu thuốc của Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược vỗ nhẹ vài cái trên mặt cô ta,“Avrile, ngoan chút, đừng nháo.”
Avrile hừ hừ một tiếng, ngã qua chỗ bác sĩ, hai người đánh vài chiều, bác sĩ mới mở lòng từ bi cho Avrile một điếu.
“Nikon, mặc kệ Lan Đề có ưu tú bao nhiêu, anh cũng phải nhớ rõ em mới là người trung thành với anh nhất.” Avrile vừa hút thuốc vừa vẻ mặt đau khổ nhắc nhở,“Bằng không, lòng ghen tị của phụ nữ rất khủng bố.” (D: huhuhuhu….. Bé Tử à…. Hãy nén đau thương….. nén đau thương…..)
Tà tà liếc Avrile một cái, Ngô Sâm Nhược cũng nhắc nhở nói,“Cô cũng không được gọi là phụ nữ? Nhiều lắm là phân nửa.”
Khiêu mi, Avrile cười ha ha,“Còn lại ngày, anh tính như thế nào?”
Ngô Sâm Nhược thả khói,“Lão già kia sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, chờ xem. Lan Đề hẳn là tới sẽ rất nhanh.” Nếu rãnh rỗi, cậu muốn đi thăm Mộc Tuyết, thăm Ngôn Mục, còn có Lưu Sảng. (D: huhu…. Tử à…. Chị không phải mẹ kế, tác giả mới là mẹ kế…. Tha lỗi cho chị……)
Trong lòng cậu những người này mới quan trọng.
Khi Ngô Thiên còn sống chính là bốn bề dậy sóng.
Khi sinh ra là con trai độc nhất được nuông chiều vô cùng, người phụ nữ mình yêu thì không thể lấy cuối cùng là người ma xa cách, người không yêu thì bởi vì lợi ích của gia tộc mà không thể ly hôn, đứa con gái hắn thương nhất là Ngô Du Hà cũng nổi điên, đứa con Ngô Tân hắn coi trọng cũng phạm pháp nháo lớn đến nỗi làm như thế nào cũng không lấn át được.
Chuyện làm ăn thì không biết tại sao lại bị người ta chèn ép rất nhiều, tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc dù tìm thế nào cũng không thấy người phía sau màn; Ông cụ hết sức thất vọng tránh mặt không gặp, con vợ cả sau khi ra nước ngoài thì như rồng về biển không có động tĩnh, từ đó về sau nhà họ Tống đối với hắn không mặn không nhạt.
Đau đầu…… Ngô Thiên Tứ mệt mỏi đầy người về nhà, ba đứa con gái và hai tình nhân trong nhà nhanh chóng chạy ra đón.
Được năm người giống như hầu hạ tổ tiên hầu hạ, Ngô Thiên Tứ cuối cùng cũng bớt buồn bực. Lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
Vừa thấy là điện thoại của Ngô Du Hà ở trại an dưỡng, Ngô Thiên Tứ nắm di động nóng vội nghe,“Alo, làm sao vậy?”
“Ngô tiên sinh chào ông, hôm nay, cong của ngài tới đón Ngô tiểu thư rồi. Mặc dù có xác nhận của cấp trên của trại an dưỡng, nhưng tôi nghĩ vẫn phải báo một tiếng với ngài……”
“Con?”
“Đúng, bởi vì đã được sự đồng ý của cấp trên, chúng tôi không có quyền hỏi tên của người đó…… Cái kia…… Có gì không đúng sao?”
Di động đã bị Ngô Thiên Tứ xiết muốn gãy,“Nhanh chóng gửi đoạn camera theo dõi lúc đó cho tôi xem! Lập tức!!!”
Tức giận đến thở dốc, oán hận gạt bàn trà, Ngô Thiên Tứ dường như muốn phát phát điên, là ai, ai mang con hắn đi!
Không tới hai mươi phút, những chỗ quay được trong phạm vi camera đều được gửi tới nhà họ Ngô. Ngô Thiên Tứ cùng tình nhân và ba đứa con, liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đeo kính là ai. Mọi web khác đều là ăn cắp!!!
Đó là người bọn họ đã quăng ra sau đầu – Ngô Sâm Nhược.
Trần Tương Trúc run run chỉ vào màn hình, mới bao lâu, không đến hai năm, Ngô Sâm Nhược làm sao lại có trình độ dẫn vệ sỉ đi cướp chị cả? Cô gái tóc hòng mắt xanh bên cạnh là ai? Bọn họ muốn làm gì?
“Báo cảnh sát, bọn họ đây là bắt cóc!” Trần Tương Trúc lanh lẹ nói.
Ngô Thiên Tứ gạt rớt ba ly trà,“Báo cái gì, chuyện này không đơn giản như vậy! Bọn họ được người cao cấp của khu an dưỡng cho phép? Không có người ở sau lưng chống đỡ sao có thể dễ dàng như vậy?”
Bạch Ngọc Thải lôi kéo Trần Tương Trúc, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Mộng, nghi hoặc khó hiểu của Ngô Viên Viên, còn có mắt nhán lửa đuổi Ngô Lỗi ra ngoài.
“Thiên Tứ, bình tĩnh một chút. Hiện tại khả năng nhất chính là nhà họ Tống, không thể đụng vào nhà họ Tống.” Bạch Ngọc Thải khuyên chân thành.
Cười lạnh đóng máy tính, Ngô Thiên Tứ không nói chuyện. Trong lòng hắn đã quyết, nhà họ Tống không thể động, cái con Tống Mộc Tuyết kia thì có thể chứ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâm Nhược ~~~~~~~~~~~=a= mẹ đối với con quả nhiên tốt lắm đúng không Sâm Nhược! Nãi hội thoát ly thượng nhất thế bi thúc giục quỹ tích, trở thành một cái siêu cấp lóng lánh dễ nhìn!
Về Ngô Thiên Tứ, hắn phiên không ra cái gì cành hoa đến. Thượng một lần Mộc Tuyết dị năng bạo động, hắn xuất hiện ở hiện trường, không có khả năng một chút ảnh hưởng cũng không chịu giọt nga!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lần thứ hai bị bắt cóc, Mộc Tuyết rất bình tĩnh.
Lần này, thì là ai đây?
Cũng là trúng thuốc mê bị bịt miệng, kéo vào trong xe, đi với tốc độ nhanh, rời khỏi thành phố. Lộ trình lần này xa hơn nhiều, ít nhất đã đi bốn tiếng, Mộc Tuyết không thấy bọn họ dừng lại lần nào.
Hơn nữa những người lần này vẻ mặt nghiêm túc, trang bị hoàn mỹ, súng ống đạn dược đều có, đi đường cũng đi đường nhỏ hẻo lánh, tránh những trạm thu phí.
Chậc chậc, thủ đoạn này, so với Ngô Du Hà cao hơn.
Tỉnh lại Mộc Tuyết cũng không có nói gì với bọn họ, tứ chi của cô bị trói chặt, trên đầu còn có miếng vải đen.
“Tỉnh? Ngoan một chút, chỉ cần bạn trai cô đồng ý chuộc người, chúng tôi sẽ không thương tổn cô.”
Nghe được giọng nam khàn khàn, Mộc Tuyết trong lòng à một tiếng, thì ra là nhằm vào Tống Ngôn Mục.
Sau lần sử dụng cảm xúc cuốn hút không thành công với bọn cướp lần trước, trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết đã tăng mạnh huấn luyện, Tống Ngôn Mục cũng tìm đến rất nhiều người không rõ lai lịch cho cô làm thí nghiệm. Cho nên bây giờ nha ~ Mộc Tuyết gợi khóe miệng.
Các người sẽ hối hận vì đã trói phải một con quái vật.
Đổi xe nhiều lần, liên tục chạy mấy tiếng đồng hồ, bọn họ rốt cục tới nơi — một trại nuôi heo hẻo lánh.
Đúng vậy, chính là trại nuôi heo. Dù là đã bỏ hoang, mùi phân heo vẫn nồng nặc như cũ.
Bọn bắt cóc cũng vô cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái thần kinh buộc chặt. Vừa đến địa điểm chuyển giao Mộc Tuyết, bọn họ cảm thấy dù ngửi phân heo cũng có thể ngủ.
Dọc theo đường đi, Mộc Tuyết thật ra rất thoải mái, cảm thấy thân thể mệt mỏi thì vào không gian ngâm nước suối, đói bụng thì ăn rêu trong không gian, khát thì ăn dưa hấu trong không gian. Nhàm chán thì có thể nói chuyện với Mộc Sương, thuận tiện phân tích kế hoạch để thu dọn bọn lần này, Mộc Tuyết cảm thán thật sâu có không gian quả nhiên là vô cùng tốt nha, cho dù quăng cô ở sa mạc cô cũng có thể sống vô cùng vui vẻ thoải mái đấy.
Bọn bắt cóc cởi dây trói trên chân cô, quăng cô vào một cái chuồng heo bỏ hoang. Bốn phía trên chuồng heo đều là lồng sắt, nơi này quả thật là một chỗ lý tưởng để nhốt người.
Mùi thối đập vào mặt làm cho Mộc Tuyết ho khan, ghét bỏ bĩu môi, Mộc Tuyết truyền cảm xúc ghê tởm chán ghét của mình ra.
Nhất thời, bọn bắt cóc có tố chất đều cúi người nôn ọe.
Bây giờ chưa phải thời cơ tốt để xử bọn chúng, Mộc Tuyết yên lặng mỉm cười, nhưng mà nhìn hiệu quả, chuyện cuốn hút các người không phải vấn đề gì lớn nha.
Đã xác định Mộc Tuyết gặp nạn, khí lạnh của Tống Ngôn Mục đủ làm người ta đóng băng. Vừa nãy nghe Hoa Báo điện thoại nói Mộc Tuyết đang mua đồ uống trên đường thì bị vài người giả vờ đi qua đường kéo đi. Khi Hoa Báo chạy tới, người đã biến mất. Lần bắt cóc này so với lần trước, cao minh hơn nhiều.
Sau khi Ngô Sâm Nhược biết tin tức này, im lặng vài giây,“Anh Ngôn Mục, cho em thời gian 10 ngày, 10 ngày sau, là có thể dùng Lan Đề đổi Mộc Tuyết.”
Trên lý trí thì vẫn hiểu được, chỉ cần ổn định Ngô Thiên Tứ, Mộc Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng; Hơn nữa bây giờ Mộc Tuyết cũng xưa đâu bằng nay, cô có thể thực hiện cảm xúc cuốn hút trong phạm vi trăm mét, chỉ cần vận dụng thích đáng, trên cơ bản có thể xem như vũ khí hình người.
Nhưng mà, khi đó là người trong lòng bạn, cho dù cô ấy có là thân tiên, bạn cũng sẽ nóng ruột nóng gan lo lắng không thôi.
“Mười ngày……” Quá dài, một ngày cũng quá dài. Tống Ngôn Mụ nghiến răng nghiến lợi, lần này trở về, anh phải cho Mộc Tuyết ít nhất bốn vệ sĩ, bảo vệ tất cả các hướng.
Ngô Sâm Nhược đang nghiến răng nghiến lợi,“Em gọi điện thoại cho tên kia, Lan Đề có thể nhanh thì nhanh, nhưng vì tránh bại lộ, vẫn phải đợi.“
“Anh biết. Cậu đánh trước, sau đó anh sẽ ra tay.” Cưỡng chế mình trấn tĩnh Tống Ngôn Mục khôi phục bình tĩnh,“Người của cô ba em cũng phái người đi tìm Mộc Tuyết đi, người của cô ba giỏi che giấu hơn. Sau khi tìm được đừng vội cứu, nhưng nhất định phải chắc chắn Mộc Tuyết không chịu khổ.”
“Biết.”
Ngô Sâm Nhược tắt điện thoại, sắc mặt âm lãnh nhìn di động đang sáng, lại thêm vài phần băng tịch (lạnh lẽo, cô đơn).
“Avril, nếu ông ta đã không hiểu được, cô nói với người bên kia, phải chiêu đãi thật tốt chị gái điên của tôi.”
Đang ăn kẹo que Avril nghe vậy hưng phấn.
Trong lòng Ngô Thiên Tứ cũng chịu đủ dày vò, hắn vẫn luôn yêu thương con gái như trời. Có lẽ con gái dù bất kỳ ai mang đi, cũng sẽ không nguy hiểm như nằm trong tay Ngô Sâm Nhược. Ở trong lòng hắn, Ngô Sâm Nhược không có nhân tính, là đồ khốn kiếp lục thân không nhận, sớm muộn cũng trở thành tử thần.
Tâm trạng bất ổn, Tống Ngôn Mục có thể bỏ qua con nhóc Mộc Tuyết này hay không, ngược lại quay lại nắm xương sườn mềm của hắn, làm cho Ngô Thiên Tứ như già đi vài tuổi.
May mắn di động vang lên, là một cái dãy số lạ. Tay Ngô Thiên Tứ run run, thiếu chút nữa ấn vào nút kết thúc.
“Alo?”
“Ngô Thiên Tứ, Ngô Du Hà đã bị đưa ra nước ngoài trị liệu.”
Khẩu khí của Ngô Sâm Nhược cà lơ phất phơ trào phúng từ điện thoại truyền đến, “Ông cho là chuyện này có quan hệ với Tống Ngôn Mục? Chậc, Tống Ngôn Mục quả thật cũng rất muốn dọn người chị ác độc của tôi, nhưng mà vẫn không tìm được cơ hội. Ông nói, tôi có nên đưa chị cả cho Tống Ngôn Mục không? Không phải chị ta vẫn luôn muốn bước vào cửa nhà họ Tống sao, tôi cho chị ta cơ hội này.”
“Mày là đồ vô liêm sỉ!” Ngô Thiên Tứ nhịn lại nhẫn, không thể nhịn được nữa, “Đó là chị ruột của mày! Mày là đồ súc sinh cũng không bằng, lúc trước đẩy chết con của con bé, bây giờ còn muốn hại chết con bé sao?”
“Ha ha…… Trả ả lại cho ông cũng không phải không thể, ả đã điên rồi, tôi thấy ả như vậy cũng thật vui vẻ. Không cần tôi làm gì, ả cũng đã nhận được báo ứng không phải sao? Thật ra tôi muốn chửa khỏi cho ả rồi tiếp tục tra tấn, ông hiểu không?”
Ngô Thiên Tứ hít sâu nửa ngày, mới mở miệng,“Xem ra, mày không nghĩ đến tính mạng của Mộc Tuyết.”
“Mộc Tuyết à, ừ…… Tôi cảm thấy không sao cả, nhưng mà thấy cô ta là người vô tội lại bị liên lụy, nên cố mà đồng ý thôi. Dù sao tôi giữ một con điên cũng không sử dụng được, còn ông, tốt xấu có thể mang con gái về làm ấm giường. Ôi, nhưng mà, ông thả Mộc Tuyết trước, lại đi xin lỗi Tống Ngôn Mục, tôi mới có thể đuổi Ngô Du Hà về.”
Cười lạnh ra tiếng, Ngô Thiên Tứ thấy có hy vọng, thái độ cũng cường ngạnh hơn,“Mày cho là tao dễ bị lừa như vậy?”
“Tin hay không là tùy ông.” Ngô Sâm Nhược lưu loát tắt điện thoại.
Bị những lời vừa nãy làm kích thích Ngô Thiên Tứ đập hết đồ dặc trong thư phòng, nóng nảy vô cùng.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại của Tống Ngôn Mục, Ngô Thiên Tứ sắp nôn máu tươi lại nhịn trở về, hắn thở gấp nghe điện thoại,“Alo, Tống thiếu có gì muốn nói?”
“Tôi đã nói chuyện với Ngô Sâm Nhược, hắn đồng ý trao đổi. Chuyện còn lại, hai người tự mình cân nhắc kỹ. Tôi nhắc nhở một chút, mặc dù tôi chưa trở về nhà họ Tống, nhà họ Tống cũng sẽ không thờ ơ trước chuyện của tôi.”
Tay cằm điện thoại xiết chặt đến trắng bệch, Ngô Thiên Tứ ngoài cười nhưng trong không cười, “Yên tâm đi Tống thiếu, chờ nhận được Du Hà, chúng ta từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ lui tới nữa.”
“Hy vọng ông có thể tuân thủ hứa hẹn.” Tống Ngôn Mục nhẹ giọng trả lời, sau đó tắt điện thoại.
Lại một lần nữa đối mặt với những câu uy hiếp, Ngô Thiên Tứ cảm thấy sự kiềm chế kiếp này của hắn đều đã dùng hết.
Ban đêm, trăng tròn chiếu rọi trại nuôi heo bỏ hoang, khi thì vang lên tiếng kêu quỷ dị của chim chóc.
Trừ ba người gác đêm bên ngoài, năm người khác đã ngủ. Tiếng kêu của những con dế làm cho người ta buồn ngủ, ba người gác đêm càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, ý tưởng đi ngủ càng ngày càng sâu đậm.
Có thứ gì đó rất sâu đậm, ba người kia mờ mịt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chống đỡ không được mà ngủ.
Người trong phạm vi năm mét, đều đã ngủ.
Nằm ở trong chuồng heo Mộc Tuyết đứng lên, khóe miệng là nụ cười quỷ dị.
Mỏi mệt cũng là một loại cảm xúc, cảm xúc có khống chế tư duy. Bây giờ, mọi người đều ngủ thật tốt đi.
Sau khi ngủ, là thời gian ác mộng.
Mỗi người đều gặp ác mộng khủng bố đến cực điểm, thấy mình đang luân hồi, sau khi tỉnh lại, lại vẫn như cũ phát hiện chung quanh mình là ác mộng vô hạn khủng bố.
Các người sẽ có mộng gì? Bị người vây quanh tấn công, máu tươi đầy trời? Hay là khổ hình vĩnh viễn cũng không chấm dứt, ở địa ngục bị mổ bụng moi tim, bị đổ vào chảo dầu chiên nấu, nhưng ý thức còn vô cùng thanh tỉnh? Hoặc là trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả, lại bị bụi gai trói buộc tại chỗ không thể động đậy? Hay là cha mẹ các người hoàn toàn thay đổi, phản bội các người vứt bỏ các người thậm chí giết các người?
Cái gọi là sợ hãi, đơn giản là mất đi, ngược đãi và tổn thương. Mà này những cảm giác đó, Mộc Tuyết đều đã trải qua, khi phát huy không hề có chút khó khăn.
Dám bắt cóc tôi, không có thần kinh cực độ kiên cường dẻo dai, sẽ bị nổi điên giác.
Tiếng hét thảm thiết thứ nhất cắt qua bầu trời đêm, tiết mục điên cuồng ban đêm bắt đầu trình diễn.
Người thứ nhất tỉnh lại ôm đầu thét chói tai thê lương, nắm cây súng trong tay lên bắt đầu bắn phá lung tung. Còn lại bốn người hoặc là bị mất mạng hoặc là bị thương, người bị thương không phải khàn giọng thống khổ quát to, mà là biểu cảm dại ra như đã đánh mất hồn phách.coptruyenlacho
Ba người gác đêm bị tiếng súng làm bừng tỉnh, sự sợ hãi và tuyệt vọng chiếm cứ đầu óc bọn họ, trong đó có hai người nhanh chóng rút súng ra chỉ vào đối phương, đồng thời nổ súng.
Oành!
Hai âm thanh vang lên, hai người đồng thời mất mạng.
Chỉ còn lại một người, là tên cầm đầu, đồng thời cũng là người đàn ông nói chuyện với Mộc Tuyết nhiều nhất.
Trên mặt người đàn ông này có một véo sẹo thật dài, hắn cúi người nôn mửa, ruột gan cũng muốn ói ra. Nhứng thứ kia như bóng ma quân lấy hắn, mài cắt thần kinh của hắn, tùy thời sẽ xé rách đầu óc của hắn.
Nhưng ý chí của hắn rất kiên cường, cho dù bị kéo đến cực hạn, vẫn không đứt, vẫn kiên cường dẻo dai như cũ.
Trong chuồng heo Mộc Tuyết nhắm mắt lại, cảm thụ được cảm xúc dao động chung quanh, cô sâu sắc phát giác có một linh hồn kiên cường.
Ồ? Linh hồn kiên cường.
“Người vẫn chưa phát điên, vào đi.” Mộc Tuyết thanh thản dựa vào cây sắt, vừa mới tiến hành cảm xúc nhuộm đẫm cả người cô đều là hơi thở tà ác hắc ám.
Người đàn ông mặt sẹo nghe được giọng nói ngọt ngào kia, nháy mắt hiểu được này tất cả ngọn nguồn ở chỗ nào. Nắm chặt súng, nhịn xuống sự đau nhức, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua hàng rào, dừng lại trên mặt cô gái xinh đẹp, lại vì cô mà tăng thêm một chút quỷ dị lạnh lẽo.
“Hương vị sợ hãi, như thế nào?” Mộc Tuyết cười hì hì hỏi.
Người đàn ông mặt sẹo còn chưa kiệp giở súng lên, cảm giác tuyệt vọng và thống khổ càng thâm trầm đập vào mặt, hắn giống như con soi bị thương sắp chết hét thảm, thống khổ và tuyệt vọng hai mươi bảy từ năm qua cắn xé tinh thần và thân thể hắn.
Cánh tay bủn rủn không cầm được súng, máu mũi chảy ra, người đàn ông mặt sẹo quỳ gối trên đất.
“Cầu xin cô…… Dừng lại…… Tôi không thể điên…… Tôi vẫn chưa nhìn thấy hắn…… Tôi không thể chết được……”
Nghe thấy người đàn ông mặt sẹo suy yếu cầu xin tha thứ, Mộc Tuyết giảm bớt dị năng, ngồi xổm xuống, giống như đang nhìn một con chó có tang chủ, khóc lóc đau thương, chó dữ vết thương đầy người.
“Nếu anh bằng lòng phục tùng đi theo tôi, tôi sẽ tha cho anh.” Mộc Tuyết chống cằm,“Ném khẩu súng qua cho tôi, sau đó thả tôi ra.”
Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi hít thở, hắn run run ném khẩu súng qua cho Mộc Tuyết, sau đó lấy chìa khóa mở khóa.
“Tên? Viết như thế nào?” Mộc Tuyết cẩn thận nhìn chằm chằm này người tướng mạo cao lớn trước mặt, mũi thẳng tấp mặt như đao, nhìn qua có mấy phần sẵn sang liều mạng.
“Việt Tiêu, Việt trong Ngô Việt, Tiêu trong vỏ kiếm……” Ánh mắt hung ác của Việt Tiêu còn có chút hỗn loạn.
Mộc Tuyết gật đầu, đi qua chỗ năm thi thể lúc nãy đã nổi điên, chỉ nhẹ nhàng liếc một cái, không nói gì.
Ánh trăng bên ngoài trong vắt, lạnh như băng chiếu sáng ngọn đồi.
“Việt Tiêu, tôi có thể làm bọn họ phát điên, cũng có thể tùy thời làm anh điên. Ngay khi cảm xúc của anh dao động, tôi sẽ động thủ trước. Cho nên, nếu anh còn muốn giữ mạng của mình, hoặc là nói giữ ý thức thanh tỉnh,thì không cần hành động thiếu suy nghĩ.” Mộc Tuyết không quay đầu, giọng điệu so với Tống Ngôn Mục cũng là kiêu ngạo mười phần,“Bây giờ anh vẫn còn đang do dự, không phải sao?”
Việt Tiêu phun một cái, “Con mẹ nó, cô rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Mộc Tuyết quay đầu, đôi mắt chuyển động phát ra ánh sáng quỷ dị, “Lệ quỷ.”
Trái tim tựa như ngừng đập một chút, Việt Tiêu hít sâu vài lần. Hắn chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng hắn biết, cô bé trước mắt này không nói dối.
“Nói rõ xem, ai là chủ mưu? Nếu nói dối tôi cũng vô dụng, tôi có thể cảm giác được.” Mộc Tuyết đưa tay.
Việt Tiêu ủ rũ cúi thấp đầu,“Chúng tôi chỉ là lấy tiền làm việc. Người đó cũng không có trực tiếp đưa tiền cho chúng tôi. Nhưng mà chúng tôi biết, việc này có liên quan với nhà họ NGô, tính dùng cô đổi một người nào đó trong nhà họ Ngô.”
Nhà họ Ngô? Ngô Thiên Tứ là cha của người đàn bà điên Ngô Du Hà? Lần trước Ngôn Mục không phải nói Sâm Nhược phải về một chuyến sao? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này, Ngô gia lấy mình đến uy hiếp Sâm Nhược?
Đầu óc Mộc Tuyết nhanh chóng vận chuyển, tay nhỏ bé duỗi ra,“Lấy di động ra.”
Chó dữ Việt Tiêu ngoan ngoãn đưa di động qua.
Vốn tính lập tức gọi cho Ngô Sâm Nhược, đột nhiên nghĩ đến Tống Ngôn Mục biết mình gặp nạn, sợ là đã lo lắng gần chết. Mộc Tuyết ngượng ngùng gọi cho Tống Ngôn Mục trước, điện thoại mới vang một tiếng thì bên kia đã nhận.
“Alo?”
“Alo, anh Ngôn Mục, là em, tiểu Tuyết.” Mộc Tuyết thật cẩn thận mở miệng. Được chi sẽ ở
Tống Ngôn Mục bên kia im lặng trong chốc lát, tựa như là đang cố gắng khống chế cảm xúc, sau một lúc lâu mới trấn định mở miệng,“Bây giờ em ở đâu? Bọn họ không có làm em bị thương chứ?”
Biết Tống Ngôn Mục thật ra khẩn trương muốn chết, trong lòng Mộc Tuyết không hiểu sao có chút ngọt ngào, cô cố ý đè thấp ngữ điệu,“Em rất sợ.”
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Muốn gặp anh.”
“Được.”
Mộc Tuyết không nín được, phốc cười lên,“Được rồi không đùa anh nữa, em đã không còn nguy hiểm nữa. Bây giờ miễn cưỡng có thể coi như là thu được một vệ sĩ mới.”
Đầu dây bên kia lại cười khanh khách,“Em…… Xác định bây giờ an toàn? Người kia có tin được không?”
“Hắn vẫn có nguyện vọng chưa làm xong. Nếu như hai lòng, em sẽ lập tức giải quyết.” Mộc Tuyết trấn an nói.
Nhưng Tống Ngôn Mục như thế nào cũng không yên tâm, vạn nhất đối phương thừa dịp tinh thần của Mộc Tuyết lực lơi lỏng mà hại cô thì làm sao bây giờ?
“Anh Ngôn Mục, nếu tên khốn Ngô Thiên Tứ gọi điện thoại đến, một người cũng không có, sẽ không hoài nghi sao? Em vừa nghe nói nhà họ Ngô tính dùng em đổi người nào……”
Vừa nhắc tới, Tống Ngôn Mục cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Mộc Tuyết nói đúng, nếu cô rời khỏi ngay, hoặc là giết người kia, như vậy chuyện Ngô Sâm Nhược an bài sẽ xảy ra sự cố.
“Sâm Nhược đưa Ngô Du Hà đi.” Tống Ngôn Mục trả lời,“Sâm Nhược quả thật có an bài, cậu ấy đã bố trí tốt, cái người ở bên cạnh em quả thật cần.”
“Vậy em không về. Miễn cho vạn nhất có người đến đây điều tra, phát hiện khác thường. Em nói vị trí cho anh, anh phái vài người tới đây.” Mộc Tuyết không phải cô gái không hiểu chuyện, cô suy nghĩ tình huống bây giờ, trả lời một câu thuyết phục cho Tống Ngôn Mục.
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tuyết bắt đầu chỉ huy Việt Tiêu.
“Đào hố chôn những cái xác này xuống. Nhốt hai người đã phát điên lại.” Mộc Tuyết cũng hưởng thụ cảm giác sai sử người khác.
Việt Tiêu trừng mắt nhìn Mộc Tuyết một lúc lâu, vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
Chờ Việt Tiêu đi khỏi, Mộc Tuyết gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược.
Bác sĩ bên kia đã sớm phẩu thuật thẩm mỹ cho Lan Đề, nhưng nếu không có hiểu rõ ngôn ngữ biểu cảm và ngôn ngữ tứ chi của Ngô Du Hà, dù có khuôn mặt giống, cũng sẽ thành vô dụng.
Nóng lòng cầu thành sẽ thất bại, thời gian này ở nước ngoài huấn luyện, Ngô Sâm Nhược sâu sắc hiểu được điểm ấy.
Nhưng, lòng cậu cũng nóng như lửa đốt.
Tống Ngôn Mục làm sao vậy, lại để cho Mộc Tuyết dễ dàng bị bắt đi, quả thực là…… Ngô Sâm Nhược cắn răng, thực sự muốn đâm cho Tống Ngôn Mục một quyền. (D: Chị ủng hộ cưng!!!!)
Đúng lúc này, di động tùy thân mà cậu ít dùng lại vang lên. Bình thường cậu đều tắt máy, chỉ có khi mình muốn gọi điện thoại cho Lưu Sảng hoặc là Ngôn Mục mới mở ra.
Số lạ? Ngô Sâm Nhược đề phòng, đưa cho Avril.
Avril nghe điện thoại,“Hello?”
“A?……” Người bên kia dừng lại một chút, cách chốc lát mới thật cẩn thận hỏi, “Sâm Nhược?”
Chớp mắt với Ngô Sâm Nhược,“Cô tìm Sâm Nhược? Xin hỏi cô là?”
“Tôi là bạn học của cậu ấy.” Mộc Tuyết cũng không dám nói thẳng tên mình,“Có thể kêu cậu ấy nghe điện thoại không?”
Đang muốn trêu cợt Ngô Sâm Nhược, Avril không kịp nói gì, điện thoại đã bị Ngô Sâm Nhược lấy đi.
“Alo.”
“Sâm Nhược?”
“Tiểu Tuyết?!”
Ngô Sâm Nhược khiếp sợ,“Tiểu Tuyết em đang ở đâu? Em không sao chứ? Em đừng tắt điện thoại, anh lập tức định vị……”
“Đừng khẩn trương, em đã an toàn.” Mộc Tuyết vội vàng an ủi người tựa như lập tức lập tức sẽ vọt tới bên cạnh cô,“Em đã gọi điện cho anh Ngôn Mục, em không sao.”
Ngô Sâm Nhược nhẹ nhàng thở ra,“Thực xin lỗi, đều là bởi vì anh……”
An ủi vô năng Mộc Tuyết lại lần nữa nói,“Không phải anh, là tên khốn Ngô Thiên Tứ bệnh thần kinh kia. Nhưng mà người của bọn họ cũng không chiếm được thứ tốt gì, người chết người điên, hắc hắc. Sâm Nhược, em đã rất cố gắng đó.“
Hiểu được dị năng của Mộc Tuyết biến cường, Ngô Sâm Nhược ừ khẽ, sau đó không biết nên nói cái gì.
Hai người im lặng.
“Sâm Nhược, chờ xong chuyện này, trở về chơi thật vui một lần?” Mộc Tuyết suy nghĩ, nghĩ ra cái đề tài này.
“Ừ, được.”
Sau đó hai người lại lần nữa không nói gì, Mộc Tuyết yên lặng tắt điện thoại.
Tại sao Sâm Nhược lại trở nên kiệm lời như vậy? Trước kia tuy rằng không có yêu làm ồn như Lưu Sảng, nhưng là cũng nói chuyện nhiều hơn bây giờ.
Đối với chuyện cháu dâu bị Ngô Thiên Tứ bắt cóc, Tống Nghĩa Đức giận dữ. Vốn cùng nhà họ Ngô không lạnh không nóng hợp tác, lần này hoàn toàn đóng băng.
Theo lý thuyết, Ngô Thiên Tứ không phải một người xúc động bất kể hậu quả như vậy. Nhưng ai cũng không ngờ, từ lần trước hắn tự mình đi cứu Ngô Du Hà, cũng đã bị dị năng của Mộc Tuyết kích thích mất đi lý trí. Tinh thần của Ngô Du Hà không đủ lớn, ý chí không đủ kiên định, cho nên mới phát điên. Mà Ngô Thiên Tứ tuy rằng tâm cơ thâm trầm, nhưng cảm xúc táo bạo điên cuồng đã cắm rễ trong đầu hắn, chậm rãi nẩy mầm. Mọi web khác đều là ăn cắp!!!
Ngô Thiên Tứ đột nhiên ở một ngày nào đó phát điên, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Ở thành phố B nhà họ Tống cũng nhận được tin tức. Ông cụ Tống trầm ngâm một lúc lâu, vốn dĩ cảm thấy chuyện của cháu trai lớn nhà họ Tống không cần nhúng tay, nhưng như thế sẽ bị bẽ mặt. Nhưng mà, rốt cuộc có nên giúp hay không, ông cụ Tống do dự.
Hiện tại Mộc Tuyết còn quá nhỏ, ai cũng không thể cam đoan về sau có nhất định trở thành vợ của Tống Ngôn Mục hay không. Hơn nữa, nếu lại dính vào Tống Ngôn Mục, đến lúc đó nhà họ Tống có gặp chuyện không may hay không……
“Cha, chuyện này mặc dù nhà họ Tống không nhúng tay, nhưng người làm cha này cũng không thể mặc kệ.” Tống Nghĩa Cẩn nhìn cảm xúc của ông cụ Tống biến ảo, rốt cục nhịn không được, nhìn như ôn hòa thực chất là cường ngạnh tỏ thái độ với ông cụ Tống.
Ông cụ Tống lắc đầu. Hắn vẫn không muốn đánh cược, lúc trước đánh cược một lần, giữ Ngôn Mục bên người. Nhưng cái kết quả kia…… Hắn cảm đó là quyết định sai lầm của cả đời chính mình, hắn không chịu nỗi nữa.
Trong lòng Tống Nghĩa Cẩn nghẹn khó chịu,“Cha, Ngôn Mục đi theo chú năm, có mang đến tai nạn gì cho chú ấy sao?”
Rõ ràng em năm Tống Nghĩa Đức vẫn sống quá tốt, thậm chí ngay cả người yêu cũng đã trở lại, hiện tại cũng đang bù lại vết rách tình cảm. Rõ ràng tất cả đã không giống trước kia, vì cái gì mà cha vẫn không chịu buông lỏng đây?
“Được rồi Nghĩa Cẩn, ta biết tâm tình của con. Bên chỗ Nghĩa Nhụy không phải ta cũng không ngăn cản sao, tiểu tử Ngô Sâm Nhược kia nếu thật sự có bản lĩnh, tự nhiên sẽ giải quyết được chuyện này.” Sự dao động của ông cụ Tống chỉ có trong một cái chớp mắt, cuối cùng vũng như bàn thạch,“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, gây ra tai họa cho nhà họ Tống.”
Tống Nghĩa Cẩn nghiêm mặt đồng ý, trong lòng nghĩ, nếu không có lực lượng của nhà họ Tống, chẵng lẽ tôi là phế vật? Ngay cả con dâu cũng không bảo vệ được, còn là người đứng đầu một nhà.
Sau khi về nhà, Tống Nghĩa Cẩn liền điện thoại gọi cấp dưới trung thành của mình, còn có em trai thứ năm Tống Nghĩa Đức. Tống Nghĩa Đức bên kia nghe Ngôn Mục nói Mộc Tuyết đã thoát khỏi nguy hiểm, thở dài một hơi nhẹ nhõm hắn cũng đang nghiến răng nghiến lợi muốn thu thập thằng nhãi con nhà họ Ngô, Ngô Tân. Hai anh em hợp lại, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp hữu hiệu thu thập nhà họ Ngô. Dù sao Ngô Sâm Nhược cũng là mượn lực lượng của Tống Nghĩa Nhụy dùng, nếu muốn biết Ngô Sâm Nhược sẽ làm gì, cũng không phải chuyện khó.