Án kiện của Trương Hồ cũng bắt đầu thẩm tra xử lí, hắn một mực khẳng định là Lâm Dư Phỉ sai Ngô Tân làm, hơn nữa yêu cầu Lâm Dư Phỉ phải xin lỗi hắn. Khi phóng viên phỏng vấn Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ khóc vô cùng khóc sướt mướt, mặc dù giáo viên và các học sinh không đồng lòng, nhưng vẫn che chở Lâm Dư Phỉ.
Có thể là do Lâm Dư Phỉ từ chối không đến thăm và từ chối cự không muốn xin lỗi đã hoàn toàn chọc giận Trương Hồ, vài ngày sau, một đoạn ghi âm mập mờ được * truyền ra, từ internet đến báo chí, hình tượng Lâm Dư Phỉ giống như quân bài Mễ La nhanh chóng sụp đổ. Giọng nam trong đoạn ghi âm đã bị xử lý, nhưng giọng nữ lại nghe rõ rành mạch. Lâm Dư Phỉ ngậm tiểu đệ của người ta * không ngừng kêu, sau khi nam sinh toàn trường nghe được, thân thể nóng, tim lạnh.
Ngô Tân đương nhiên cũng nghe được đoạn ghi âm này, sắc mặt hắn tái nhợt ngồi yên thật lâu, sau đó như vừa tĩnh lại từ trong mộng bắt đầu lén điều tra Lâm Dư Phỉ. Kết quả nhận được sự xác thực ở chỗ bạn học Nhan Thu của Lâm Dư Phỉ, người trong lòng của hắn, thật sự vì tiền học bổng mà có một chân với người tài trợ. Cùng với chuyện Lâm Dư Phỉ thường xuyên nhận quà của nam sinh, Nhan Thu đều nói vô cùng rõ ràng chính xác.
Từng đối Lâm Dư Phỉ dịu dàng thiện lương có bao nhiêu khát khao, giờ phút này Ngô Tân đã vô cùng ão não và hận ả giả giối.
Lúc này Ngô Thiên Tứ căn bản không thể phân thân đến quản Ngô Tân, lúc này hắn đã toàn tâm toàn ý muốn phân cao thấp với Ngô Sâm Nhược, chỉ vì sớm ngày đón Ngô Du Hà về. Mẹ của Ngô Tân là Bạch Ngọc Thải cắn răng chống lại tới cùng, nhưng không biết từ đâu xuất hiện thêm một lực lượng, tham gia vào vụ án này, sức ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, thúc đẩy tòa án xử nặng.
Cuối cùng, Ngô Tân bị phán ngồi tù sáu năm, bồi thường 50 vạn phí chữa bệnh cho Trương Hồ.
Ngày Ngô Tân vào trại giáo dưỡng, Bạch Ngọc Thải khóc thành người nước mắt. Lâm Dư Phỉ cũng đến đưa hắn, đồng dạng yếu đuối thương tâm muốn chết, vừa khóc vừa nói là em hại anh…… Là em có lỗi với anh……
Tâm tính vốn là thiếu niên ngoan độc Ngô Tân đạm mạc liếc mắt nhìn Lâm Dư Phỉ một cái, không còn có để ý ả.
Mà Bạch Ngọc Thải, sau khi tiễn bước Ngô Tân, kéo Lâm Dư Phỉ qua hung hăng tát một cái, chân mang giày cao gót đá vào người Lâm Dư Phỉ, tựa như muốn đánh chết ả. Lâm Dư Phỉ khóc lóc cầu xin Bạch Ngọc Thải tha thứ, nói mình cũng là bị tính kế, thật sự không phải lỗi của ả. Người chung quanh nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành đánh một cô gái nhỏ nhu nhược, động lòng trắc ẩn đến can ngăn, uy hiếp Bạch Ngọc Thải nói đây là trước cửa trại giáo dưỡng mà con bà ta chỉ vừa mới đi vào. Bạch Ngọc Thải thế này mới dừng lại, nhưng trong lòng, đã hận Lâm Dư Phỉ đến tận xương tủy.
Tiểu tiện * nhân, nghĩ Ngô Du Hà muốn dùng mày, thì tao sẽ không thể đối phó mày sao? Chờ xem đi!
Trong khoảng thời gian này Lưu Sảng có chút bận bịu.
Cậu và La Lan Tử ở trường Hạo Vũ xem như nhân vật đứng đầu hô phong hoán vũ. Thứ nhất, quốc vương của trường – Tống Ngôn Mục đối với hai người bọn họ rất tốt; Thứ hai, Lưu Sảng cũng là người thẳng thắng nghĩa khí là người hào hào phóng, điểm ấy vô cùng giống với La Lan Tử, bất luận nam sinhhay nữ sinh đều dễ dàng thích cậu; Thứ ba, Lưu Sảng một thân đầy võ, vận động toàn năng, bóng rổ bóng đá tennis bi da bóng chuyền các môn thể thao cậu đều giỏi, nam quyền bắc chân TaeKwonDo Không Thủ đạo kiếm đạo mười tám bàn vũ khí đều có thể đánh, nhìn như tục tằng thật ra lại rất cẩn thận, quả thật có khi tư chất để làm đại ca.
Khi La Lan Tử trở thành nữ vương của trường, trở thành người nối nghiệp dự bị của Tống Ngôn Mục, cậu đã ở cố gắng trở thành Hắc kỵ sĩ của trường. Về phần tại sao lại là kỵ sĩ, khụ, có thể là vì có quan hệ rất lớn với chuyện cậu có thuộc tình trung khuyển.
Cậu vừa lập bang kết phái để bảo vệ Mộc Tuyết, vừa sai khi thu thập Mộc Dong, vừa hỏi thăm chuyện bên trường Hải Đường, đổ dầu vào lửa tăng thêm độ nóng của lời đồn về Lâm Dư Phỉ. Tuy rằng cũng không tác động qua lớn, nhưng tác dụng phía sau màn là khỏi chê.
Đồng thời, cậu cũng vì chuyện Mộc Tuyết rèn luyện tinh thần lực mà có cống hiến vĩ đại.
Nói thật, người tùy tiện không có quá nhiều cảm xúc đau khổ như Lưu Sảng, quả thật không dễ dàng bị bức điên. Mộc Tuyết cũng không lo lắng sẽ tạo than hf tổn thương quá lớn với cậu. Trong cuộc đời của Lưu Sảng, đa phần là ánh mặt trời, hoặc là nói, đôi mắt của cậu chỉ nhìn về nơi có ánh mặt trời. Chỉ cần bạn không cướp đi ánh sáng của cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ vĩnh viễn tràn ngập sinh lực. (D: Tới đoạn này, làm ta nhớ lại kiếp trước của Tiểu Sảng, ta càng ghét Lâm Dư Phỉ hơn…)
Trong thời giạn Mộc Tuyết bị bắt có, cậu cũng vô cùng lo lắng, nhưng anh Ngôn Mục nói cậu không được hành động thiếu suy nghĩ. Vốn dĩ cậu định dồn sức lên người Mộc Dong, kết quả La Lan Tử lại nói cho cậu biết, nam sinh bên người Mộc Dong là do cô ấy an bài. Kế hoạch muốn đánh nam sinh kia của Lưu Sảng bị chết từ trong trứng. Còn muốn đi thu thập Lâm Dư Phỉ, kết quả phát hiện sự kiện của đoạn ghi âm đã làm xôn xao dư luận, cậu căn bản không cần làm gì.
Vì thế, Lưu Sảng đặt toàn bộ tinh thần lên người La Lan Tử, mỗi ngày đi theo La Lan Tử. Nơi nào có nữ vương, nơi đó sẽ có hắc kỵ sĩ.
La Lan Tử cảm thấy phiền, hàng này rất đáng ghét, hoàn toàn là tới che hết hoa đào của mình. Vì thế La Lan Tử đuổi Lưu Sảng ra khỏi Hội học sinh, để cho cậu về nhà sớm một chút. (D: Tiểu Sảng… hãy cố lên…. Mẹ nuôi ủng hộ cưng)
Vì thế Lưu Sảng nhàm chán cưỡi mô tô đi ra ngoài dạo, không để ý nên đã chạy ra ngoại ô.
Trong đường hầm mọc đầy dây thường xuân, một cô gái gầy như que củi từ dưới đất bò dậy. Cô mê mang nhìn quanh bốn phía, há mồm muốn nói cái gì, lại phát hiện cổ họng lạnh lẽo khàn khàn, nói gì cũng không ra tiếng.
qu est ici? [ Đây là đâu?]
Cô bám vào dây thường xuân, từng bước đi ra ngõ hẽm, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn những người tóc đen mắt đen đi trên đường.
[est-ce aise?] Đây là Châu Á?
Một chiếc xe tải lớn có biển quảng cáo sửa bột chạy qua, chữ Hán trên tờ quảng cáo vô cùng loá mắt.
c’est le chine……[ Đây là Trung Quốc ]
Cô đứng ở trên ven đường, bụi bặm đầy đường, bay vào người cô.
Một chiếc mô tô màu đỏ gào thét mà đến, bóng dáng trên xe máy quen thuộc như thế.
Đồng tử của cô nháy mắt phóng đại, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, đột nhiên sức lực bộc phát mà lau ra.
moin amo!
Tình yêu của em……
La Lan Tử vội vã chạy tới bệnh viện, cô quả thực muốn điên rồi. Lưu Sảng đang tìm chỗ chết hả, bây giờ là thời kỳ đầu sóng ngọn gió mà cậu còn tông xe vào người ta, làm người ta trọng thương! (D: Lạy chúa… Cô bé đó tự xông ra có được không…)
Sớm biết như vậy hôm nay sẽ không đuổi cậu ấy đi …… La Lan Tử ảo não muốn chết, khi xuống xe cũng không nói lời nào với vị học trưởng đã đưa cô tới, nhanh như gió chạy vào bệnh viện.
Lưu Sảng ủ rũ chờ bên ngoài phòng cấp cứu, giống như chó bị cạo lông vậy. Thấy La Lan Tử đến, phản ứng đầu tiên của cậu không phải vui sướng mà là…… Sợ tới mức kêu to.
“Lan Tử cậu đừng mắng tớ, không phải lỗi của tớ, là cô ta nhào ra!” Lưu Sảng Giơ hai tay lên vội vàng phủi sạch trách nhiệm,“Có người tận mắt nhìn thấy! Cảnh sát đi thu thập chứng cứ!”
Quả thật có ý tưởng muốn mắng Lưu Sảng, La Lan Tử yên lặng nuốt những lời thô tục về,“Nhỏ tiếng chút, đừng rống.”
Lưu Sảng đáng thương hề hề gật đầu, cậu còn không có dám nói cho người nhà. Chuyện của Mộc Tuyết nhà họ Lưu cũng biết, cậu đã được nhắc nhở nhiều lần là phải đề phòng cẩn thận. Kết quả…… Thiếu chút nữa cậu đã gây ra tai nạn chết người.
Lúc nãy Tống Ngôn Mục không nghe điện thoại, bây giờ mới gọi tới. Lưu Sảng nhắm mắt nghe điện thoại, Tống Ngôn Mục ở bên kia nghe xong cũng im lặng, dặn dò bọn họ tìm luật sư đến. Về phần cô bé bị đụng, phải điều tả rõ, tránh khỏi chuyện bị người ta lợi dụng.
Trái lại Mộc Tuyết mấy ngày nay, vô cùng nhàn nhã.
Tuy rằng ghét bỏ nơi này có mùi phân heo hôi thối, nhưng Mộc Tuyết ngoài ý muốn phát hiện, cái người tên Việt Tiêu mặt sẹo kia nấu ăn rất ngon, có thể nói là không ai bằng! Mới đầu hắn từng muốn thừa dịp Mộc Tuyết ngủ say mà trốn thoát, kết quả nhiều lần Mộc Tuyết đều có thể tỉnh trước, đi ra cửa chờ hắn, đôi mắt sâu kín nhìn vào làm cho Việt Tiêu cả người sợ hãi. Sau ba lần, Việt Tiêu dừng phản kháng, ngoan ngoãn hầu hạ Mộc Tuyết.
Về phần vì tại sao Mộc Tuyết mỗi lần đều có thể phát hiện, đó là bởi vì Mộc Sương.
Mộc Sương tuy rằng không thể ra khỏi không gian, nhưng đối với người đã bị dị năng của Mộc Tuyết ảnh hưởng, hoặc là sử dụng, vật phẩm đã từng dùng với người kia đều có một cảm giác kỳ dị. Nếu Mộc Tuyết ngủ thời thì đều vào không gian, Mộc Sương tùy lúc có thể đánh thức Mộc Tuyết.
Trước kia Mộc Tuyết không biết điểm này, lần này sở dĩ đột nhiên có thể sử dụng, là vì khi bị bắt cóc mà ngủ trên xe linh hồn đã đi không gian mà ngủ. Mộc Sương cảm giác người nhà họ Hà có một ít dị động, từng lấy Ngân Tinh ra coi nên biết Lưu Sảng và Hà Trân Châu xảy ra tai nạn xe cộ. (…. WTF???)
Biết được công dụng này Mộc Tuyết quyết định, lần sau cho Lan Tử một đóa hoa lan thủy tinh, cho Sâm Nhược một là Lam Diệp, cho Lưu Sảng một lá vàng, cho Tống Ngôn Mục…… Uống miếng nước đi! Còn có mẹ và Hoa Báo, cũng phải cho gai phòng thân.
Mộc Tuyết trừ mỗi ngày tính toán như thế nào khống chế người bên ngoài, còn có gan lớn luyện võ với Việt Tiêu. Việt Tiêu cũng thông minh, biết cho dù hắn bắt Mộc Tuyết, trừ phi một chiêu giết chết nếu không Mộc Tuyết cũng sẽ trực tiếp làm điên hắn, hơn nữa thực rõ ràng Mộc Tuyết không thể giết, cho nên ngoan ngoãn không làm gì. Ngược lại, thật đúng là tận tâm làm hết phận sự chỉ dạy cô.
Hơn nữa, người Tống Ngôn Mục phái tới đã sớm đến. Đưa hai người điên đi, hơn nữa dọn dẹp mùi phân heo ở đây, khắp nơi đều là mùi thuốc. Tóm lại, trại nuôi heo này coi như có thể cho người ở.
Thời gian 10 ngày, đã trôi qua như vậy.
Sáng sớm hôm nay, Việt Tiêu liền nhận được chỉ thị, lệnh cho bọn họ chuẩn bị tốt rút lui.
“Phỏng chừng là muốn tới đón cô.” Việt Tiêu nói với Mộc Tuyết,“Tôi có thể rời khỏi sao?”
Con ngươi Mộc Tuyết xoay trong,“Chờ bọn hộ tới đón tôi thì anh hãy đi.”
“Vậy tôi còn đi được sao?” Việt Tiêu nóng nảy cào tóc,“Hay là, cô muốn cho tôi tới nhà họ Tống làm vệ sĩ?”
Vỗ tay, Mộc Tuyết gật đầu,“Tôi thật sự có ý này. Tại sao anh lại làm lưu manh? Hơn phân nửa là vì tiền. Nếu là vì tiền, đi theo ai mà không kiếm được, đồng bọn của anh điều die hết rồi, người nhà họ Ngô sẽ hoài nghi anh, chắc chắn sẽ sẽ không tiếp tục tin tưởng anh. Nói sau thì, nhà họ Ngô chỉ là châu chấu búng không được mấy ngày, vậy tại sao anh không đi theo chúng tôi chứ, ít nhất Tống Ngôn Mục là người có năng lực nha.”
Lần thứ hai bị bắt cóc, Mộc Tuyết rất bình tĩnh.
Lần này, thì là ai đây?
Cũng là trúng thuốc mê bị bịt miệng, kéo vào trong xe, đi với tốc độ nhanh, rời khỏi thành phố. Lộ trình lần này xa hơn nhiều, ít nhất đã đi bốn tiếng, Mộc Tuyết không thấy bọn họ dừng lại lần nào.
Hơn nữa những người lần này vẻ mặt nghiêm túc, trang bị hoàn mỹ, súng ống đạn dược đều có, đi đường cũng đi đường nhỏ hẻo lánh, tránh những trạm thu phí.
Chậc chậc, thủ đoạn này, so với Ngô Du Hà cao hơn.
Tỉnh lại Mộc Tuyết cũng không có nói gì với bọn họ, tứ chi của cô bị trói chặt, trên đầu còn có miếng vải đen.
“Tỉnh? Ngoan một chút, chỉ cần bạn trai cô đồng ý chuộc người, chúng tôi sẽ không thương tổn cô.”
Nghe được giọng nam khàn khàn, Mộc Tuyết trong lòng à một tiếng, thì ra là nhằm vào Tống Ngôn Mục.
Sau lần sử dụng cảm xúc cuốn hút không thành công với bọn cướp lần trước, trong khoảng thời gian này Mộc Tuyết đã tăng mạnh huấn luyện, Tống Ngôn Mục cũng tìm đến rất nhiều người không rõ lai lịch cho cô làm thí nghiệm. Cho nên bây giờ nha ~ Mộc Tuyết gợi khóe miệng.
Các người sẽ hối hận vì đã trói phải một con quái vật.
Đổi xe nhiều lần, liên tục chạy mấy tiếng đồng hồ, bọn họ rốt cục tới nơi — một trại nuôi heo hẻo lánh.
Đúng vậy, chính là trại nuôi heo. Dù là đã bỏ hoang, mùi phân heo vẫn nồng nặc như cũ.
Bọn bắt cóc cũng vô cùng mệt mỏi, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái thần kinh buộc chặt. Vừa đến địa điểm chuyển giao Mộc Tuyết, bọn họ cảm thấy dù ngửi phân heo cũng có thể ngủ.
Dọc theo đường đi, Mộc Tuyết thật ra rất thoải mái, cảm thấy thân thể mệt mỏi thì vào không gian ngâm nước suối, đói bụng thì ăn rêu trong không gian, khát thì ăn dưa hấu trong không gian. Nhàm chán thì có thể nói chuyện với Mộc Sương, thuận tiện phân tích kế hoạch để thu dọn bọn lần này, Mộc Tuyết cảm thán thật sâu có không gian quả nhiên là vô cùng tốt nha, cho dù quăng cô ở sa mạc cô cũng có thể sống vô cùng vui vẻ thoải mái đấy.
Bọn bắt cóc cởi dây trói trên chân cô, quăng cô vào một cái chuồng heo bỏ hoang. Bốn phía trên chuồng heo đều là lồng sắt, nơi này quả thật là một chỗ lý tưởng để nhốt người.
Mùi thối đập vào mặt làm cho Mộc Tuyết ho khan, ghét bỏ bĩu môi, Mộc Tuyết truyền cảm xúc ghê tởm chán ghét của mình ra.
Nhất thời, bọn bắt cóc có tố chất đều cúi người nôn ọe.
Bây giờ chưa phải thời cơ tốt để xử bọn chúng, Mộc Tuyết yên lặng mỉm cười, nhưng mà nhìn hiệu quả, chuyện cuốn hút các người không phải vấn đề gì lớn nha.
Đã xác định Mộc Tuyết gặp nạn, khí lạnh của Tống Ngôn Mục đủ làm người ta đóng băng. Vừa nãy nghe Hoa Báo điện thoại nói Mộc Tuyết đang mua đồ uống trên đường thì bị vài người giả vờ đi qua đường kéo đi. Khi Hoa Báo chạy tới, người đã biến mất. Lần bắt cóc này so với lần trước, cao minh hơn nhiều.
Sau khi Ngô Sâm Nhược biết tin tức này, im lặng vài giây,“Anh Ngôn Mục, cho em thời gian ngày, ngày sau, là có thể dùng Lan Đề đổi Mộc Tuyết.”
Trên lý trí thì vẫn hiểu được, chỉ cần ổn định Ngô Thiên Tứ, Mộc Tuyết sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng; Hơn nữa bây giờ Mộc Tuyết cũng xưa đâu bằng nay, cô có thể thực hiện cảm xúc cuốn hút trong phạm vi trăm mét, chỉ cần vận dụng thích đáng, trên cơ bản có thể xem như vũ khí hình người.
Nhưng mà, khi đó là người trong lòng bạn, cho dù cô ấy có là thân tiên, bạn cũng sẽ nóng ruột nóng gan lo lắng không thôi.
“Mười ngày……” Quá dài, một ngày cũng quá dài. Tống Ngôn Mụ nghiến răng nghiến lợi, lần này trở về, anh phải cho Mộc Tuyết ít nhất bốn vệ sĩ, bảo vệ tất cả các hướng.
Ngô Sâm Nhược đang nghiến răng nghiến lợi,“Em gọi điện thoại cho tên kia, Lan Đề có thể nhanh thì nhanh, nhưng vì tránh bại lộ, vẫn phải đợi.“
“Anh biết. Cậu đánh trước, sau đó anh sẽ ra tay.” Cưỡng chế mình trấn tĩnh Tống Ngôn Mục khôi phục bình tĩnh,“Người của cô ba em cũng phái người đi tìm Mộc Tuyết đi, người của cô ba giỏi che giấu hơn. Sau khi tìm được đừng vội cứu, nhưng nhất định phải chắc chắn Mộc Tuyết không chịu khổ.”
“Biết.”
Ngô Sâm Nhược tắt điện thoại, sắc mặt âm lãnh nhìn di động đang sáng, lại thêm vài phần băng tịch (lạnh lẽo, cô đơn).
“Avril, nếu ông ta đã không hiểu được, cô nói với người bên kia, phải chiêu đãi thật tốt chị gái điên của tôi.”
Đang ăn kẹo que Avril nghe vậy hưng phấn.
Trong lòng Ngô Thiên Tứ cũng chịu đủ dày vò, hắn vẫn luôn yêu thương con gái như trời. Có lẽ con gái dù bất kỳ ai mang đi, cũng sẽ không nguy hiểm như nằm trong tay Ngô Sâm Nhược. Ở trong lòng hắn, Ngô Sâm Nhược không có nhân tính, là đồ khốn kiếp lục thân không nhận, sớm muộn cũng trở thành tử thần.
Tâm trạng bất ổn, Tống Ngôn Mục có thể bỏ qua con nhóc Mộc Tuyết này hay không, ngược lại quay lại nắm xương sườn mềm của hắn, làm cho Ngô Thiên Tứ như già đi vài tuổi.
May mắn di động vang lên, là một cái dãy số lạ. Tay Ngô Thiên Tứ run run, thiếu chút nữa ấn vào nút kết thúc.
“Alo?”
“Ngô Thiên Tứ, Ngô Du Hà đã bị đưa ra nước ngoài trị liệu.”
Khẩu khí của Ngô Sâm Nhược cà lơ phất phơ trào phúng từ điện thoại truyền đến, “Ông cho là chuyện này có quan hệ với Tống Ngôn Mục? Chậc, Tống Ngôn Mục quả thật cũng rất muốn dọn người chị ác độc của tôi, nhưng mà vẫn không tìm được cơ hội. Ông nói, tôi có nên đưa chị cả cho Tống Ngôn Mục không? Không phải chị ta vẫn luôn muốn bước vào cửa nhà họ Tống sao, tôi cho chị ta cơ hội này.”
“Mày là đồ vô liêm sỉ!” Ngô Thiên Tứ nhịn lại nhẫn, không thể nhịn được nữa, “Đó là chị ruột của mày! Mày là đồ súc sinh cũng không bằng, lúc trước đẩy chết con của con bé, bây giờ còn muốn hại chết con bé sao?”
“Ha ha…… Trả ả lại cho ông cũng không phải không thể, ả đã điên rồi, tôi thấy ả như vậy cũng thật vui vẻ. Không cần tôi làm gì, ả cũng đã nhận được báo ứng không phải sao? Thật ra tôi muốn chửa khỏi cho ả rồi tiếp tục tra tấn, ông hiểu không?”
Ngô Thiên Tứ hít sâu nửa ngày, mới mở miệng,“Xem ra, mày không nghĩ đến tính mạng của Mộc Tuyết.”
“Mộc Tuyết à, ừ…… Tôi cảm thấy không sao cả, nhưng mà thấy cô ta là người vô tội lại bị liên lụy, nên cố mà đồng ý thôi. Dù sao tôi giữ một con điên cũng không sử dụng được, còn ông, tốt xấu có thể mang con gái về làm ấm giường. Ôi, nhưng mà, ông thả Mộc Tuyết trước, lại đi xin lỗi Tống Ngôn Mục, tôi mới có thể đuổi Ngô Du Hà về.”
Cười lạnh ra tiếng, Ngô Thiên Tứ thấy có hy vọng, thái độ cũng cường ngạnh hơn,“Mày cho là tao dễ bị lừa như vậy?”
“Tin hay không là tùy ông.” Ngô Sâm Nhược lưu loát tắt điện thoại.
Bị những lời vừa nãy làm kích thích Ngô Thiên Tứ đập hết đồ dặc trong thư phòng, nóng nảy vô cùng.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại của Tống Ngôn Mục, Ngô Thiên Tứ sắp nôn máu tươi lại nhịn trở về, hắn thở gấp nghe điện thoại,“Alo, Tống thiếu có gì muốn nói?”
“Tôi đã nói chuyện với Ngô Sâm Nhược, hắn đồng ý trao đổi. Chuyện còn lại, hai người tự mình cân nhắc kỹ. Tôi nhắc nhở một chút, mặc dù tôi chưa trở về nhà họ Tống, nhà họ Tống cũng sẽ không thờ ơ trước chuyện của tôi.”
Tay cằm điện thoại xiết chặt đến trắng bệch, Ngô Thiên Tứ ngoài cười nhưng trong không cười, “Yên tâm đi Tống thiếu, chờ nhận được Du Hà, chúng ta từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ lui tới nữa.”
“Hy vọng ông có thể tuân thủ hứa hẹn.” Tống Ngôn Mục nhẹ giọng trả lời, sau đó tắt điện thoại.
Lại một lần nữa đối mặt với những câu uy hiếp, Ngô Thiên Tứ cảm thấy sự kiềm chế kiếp này của hắn đều đã dùng hết.
Ban đêm, trăng tròn chiếu rọi trại nuôi heo bỏ hoang, khi thì vang lên tiếng kêu quỷ dị của chim chóc.
Trừ ba người gác đêm bên ngoài, năm người khác đã ngủ. Tiếng kêu của những con dế làm cho người ta buồn ngủ, ba người gác đêm càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, ý tưởng đi ngủ càng ngày càng sâu đậm.
Có thứ gì đó rất sâu đậm, ba người kia mờ mịt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chống đỡ không được mà ngủ.
Người trong phạm vi năm mét, đều đã ngủ.
Nằm ở trong chuồng heo Mộc Tuyết đứng lên, khóe miệng là nụ cười quỷ dị.
Mỏi mệt cũng là một loại cảm xúc, cảm xúc có khống chế tư duy. Bây giờ, mọi người đều ngủ thật tốt đi.
Sau khi ngủ, là thời gian ác mộng.
Mỗi người đều gặp ác mộng khủng bố đến cực điểm, thấy mình đang luân hồi, sau khi tỉnh lại, lại vẫn như cũ phát hiện chung quanh mình là ác mộng vô hạn khủng bố.
Các người sẽ có mộng gì? Bị người vây quanh tấn công, máu tươi đầy trời? Hay là khổ hình vĩnh viễn cũng không chấm dứt, ở địa ngục bị mổ bụng moi tim, bị đổ vào chảo dầu chiên nấu, nhưng ý thức còn vô cùng thanh tỉnh? Hoặc là trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả, lại bị bụi gai trói buộc tại chỗ không thể động đậy? Hay là cha mẹ các người hoàn toàn thay đổi, phản bội các người vứt bỏ các người thậm chí giết các người?
Cái gọi là sợ hãi, đơn giản là mất đi, ngược đãi và tổn thương. Mà này những cảm giác đó, Mộc Tuyết đều đã trải qua, khi phát huy không hề có chút khó khăn.
Dám bắt cóc tôi, không có thần kinh cực độ kiên cường dẻo dai, sẽ bị nổi điên giác.
Tiếng hét thảm thiết thứ nhất cắt qua bầu trời đêm, tiết mục điên cuồng ban đêm bắt đầu trình diễn.
Người thứ nhất tỉnh lại ôm đầu thét chói tai thê lương, nắm cây súng trong tay lên bắt đầu bắn phá lung tung. Còn lại bốn người hoặc là bị mất mạng hoặc là bị thương, người bị thương không phải khàn giọng thống khổ quát to, mà là biểu cảm dại ra như đã đánh mất hồn phách.coptruyenlacho
Ba người gác đêm bị tiếng súng làm bừng tỉnh, sự sợ hãi và tuyệt vọng chiếm cứ đầu óc bọn họ, trong đó có hai người nhanh chóng rút súng ra chỉ vào đối phương, đồng thời nổ súng.
Oành!
Hai âm thanh vang lên, hai người đồng thời mất mạng.
Chỉ còn lại một người, là tên cầm đầu, đồng thời cũng là người đàn ông nói chuyện với Mộc Tuyết nhiều nhất.
Trên mặt người đàn ông này có một véo sẹo thật dài, hắn cúi người nôn mửa, ruột gan cũng muốn ói ra. Nhứng thứ kia như bóng ma quân lấy hắn, mài cắt thần kinh của hắn, tùy thời sẽ xé rách đầu óc của hắn.
Nhưng ý chí của hắn rất kiên cường, cho dù bị kéo đến cực hạn, vẫn không đứt, vẫn kiên cường dẻo dai như cũ.
Trong chuồng heo Mộc Tuyết nhắm mắt lại, cảm thụ được cảm xúc dao động chung quanh, cô sâu sắc phát giác có một linh hồn kiên cường.
Ồ? Linh hồn kiên cường.
“Người vẫn chưa phát điên, vào đi.” Mộc Tuyết thanh thản dựa vào cây sắt, vừa mới tiến hành cảm xúc nhuộm đẫm cả người cô đều là hơi thở tà ác hắc ám.
Người đàn ông mặt sẹo nghe được giọng nói ngọt ngào kia, nháy mắt hiểu được này tất cả ngọn nguồn ở chỗ nào. Nắm chặt súng, nhịn xuống sự đau nhức, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi vào.
Ánh trăng xuyên thấu qua hàng rào, dừng lại trên mặt cô gái xinh đẹp, lại vì cô mà tăng thêm một chút quỷ dị lạnh lẽo.
“Hương vị sợ hãi, như thế nào?” Mộc Tuyết cười hì hì hỏi.
Người đàn ông mặt sẹo còn chưa kiệp giở súng lên, cảm giác tuyệt vọng và thống khổ càng thâm trầm đập vào mặt, hắn giống như con soi bị thương sắp chết hét thảm, thống khổ và tuyệt vọng hai mươi bảy từ năm qua cắn xé tinh thần và thân thể hắn.
Cánh tay bủn rủn không cầm được súng, máu mũi chảy ra, người đàn ông mặt sẹo quỳ gối trên đất.
“Cầu xin cô…… Dừng lại…… Tôi không thể điên…… Tôi vẫn chưa nhìn thấy hắn…… Tôi không thể chết được……”
Nghe thấy người đàn ông mặt sẹo suy yếu cầu xin tha thứ, Mộc Tuyết giảm bớt dị năng, ngồi xổm xuống, giống như đang nhìn một con chó có tang chủ, khóc lóc đau thương, chó dữ vết thương đầy người.
“Nếu anh bằng lòng phục tùng đi theo tôi, tôi sẽ tha cho anh.” Mộc Tuyết chống cằm,“Ném khẩu súng qua cho tôi, sau đó thả tôi ra.”
Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi hít thở, hắn run run ném khẩu súng qua cho Mộc Tuyết, sau đó lấy chìa khóa mở khóa.
“Tên? Viết như thế nào?” Mộc Tuyết cẩn thận nhìn chằm chằm này người tướng mạo cao lớn trước mặt, mũi thẳng tấp mặt như đao, nhìn qua có mấy phần sẵn sang liều mạng.
“Việt Tiêu, Việt trong Ngô Việt, Tiêu trong vỏ kiếm……” Ánh mắt hung ác của Việt Tiêu còn có chút hỗn loạn.
Mộc Tuyết gật đầu, đi qua chỗ năm thi thể lúc nãy đã nổi điên, chỉ nhẹ nhàng liếc một cái, không nói gì.
Ánh trăng bên ngoài trong vắt, lạnh như băng chiếu sáng ngọn đồi.
“Việt Tiêu, tôi có thể làm bọn họ phát điên, cũng có thể tùy thời làm anh điên. Ngay khi cảm xúc của anh dao động, tôi sẽ động thủ trước. Cho nên, nếu anh còn muốn giữ mạng của mình, hoặc là nói giữ ý thức thanh tỉnh,thì không cần hành động thiếu suy nghĩ.” Mộc Tuyết không quay đầu, giọng điệu so với Tống Ngôn Mục cũng là kiêu ngạo mười phần,“Bây giờ anh vẫn còn đang do dự, không phải sao?”
Việt Tiêu phun một cái, “Con mẹ nó, cô rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Mộc Tuyết quay đầu, đôi mắt chuyển động phát ra ánh sáng quỷ dị, “Lệ quỷ.”
Trái tim tựa như ngừng đập một chút, Việt Tiêu hít sâu vài lần. Hắn chưa bao giờ tin quỷ thần, nhưng hắn biết, cô bé trước mắt này không nói dối.
“Nói rõ xem, ai là chủ mưu? Nếu nói dối tôi cũng vô dụng, tôi có thể cảm giác được.” Mộc Tuyết đưa tay.
Việt Tiêu ủ rũ cúi thấp đầu,“Chúng tôi chỉ là lấy tiền làm việc. Người đó cũng không có trực tiếp đưa tiền cho chúng tôi. Nhưng mà chúng tôi biết, việc này có liên quan với nhà họ NGô, tính dùng cô đổi một người nào đó trong nhà họ Ngô.”
Nhà họ Ngô? Ngô Thiên Tứ là cha của người đàn bà điên Ngô Du Hà? Lần trước Ngôn Mục không phải nói Sâm Nhược phải về một chuyến sao? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này, Ngô gia lấy mình đến uy hiếp Sâm Nhược?
Đầu óc Mộc Tuyết nhanh chóng vận chuyển, tay nhỏ bé duỗi ra,“Lấy di động ra.”
Chó dữ Việt Tiêu ngoan ngoãn đưa di động qua.
Vốn tính lập tức gọi cho Ngô Sâm Nhược, đột nhiên nghĩ đến Tống Ngôn Mục biết mình gặp nạn, sợ là đã lo lắng gần chết. Mộc Tuyết ngượng ngùng gọi cho Tống Ngôn Mục trước, điện thoại mới vang một tiếng thì bên kia đã nhận.
“Alo?”
“Alo, anh Ngôn Mục, là em, tiểu Tuyết.” Mộc Tuyết thật cẩn thận mở miệng. Được chi sẽ ở
Tống Ngôn Mục bên kia im lặng trong chốc lát, tựa như là đang cố gắng khống chế cảm xúc, sau một lúc lâu mới trấn định mở miệng,“Bây giờ em ở đâu? Bọn họ không có làm em bị thương chứ?”
Biết Tống Ngôn Mục thật ra khẩn trương muốn chết, trong lòng Mộc Tuyết không hiểu sao có chút ngọt ngào, cô cố ý đè thấp ngữ điệu,“Em rất sợ.”
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Muốn gặp anh.”
“Được.”
Mộc Tuyết không nín được, phốc cười lên,“Được rồi không đùa anh nữa, em đã không còn nguy hiểm nữa. Bây giờ miễn cưỡng có thể coi như là thu được một vệ sĩ mới.”
Đầu dây bên kia lại cười khanh khách,“Em…… Xác định bây giờ an toàn? Người kia có tin được không?”
“Hắn vẫn có nguyện vọng chưa làm xong. Nếu như hai lòng, em sẽ lập tức giải quyết.” Mộc Tuyết trấn an nói.
Nhưng Tống Ngôn Mục như thế nào cũng không yên tâm, vạn nhất đối phương thừa dịp tinh thần của Mộc Tuyết lực lơi lỏng mà hại cô thì làm sao bây giờ?
“Anh Ngôn Mục, nếu tên khốn Ngô Thiên Tứ gọi điện thoại đến, một người cũng không có, sẽ không hoài nghi sao? Em vừa nghe nói nhà họ Ngô tính dùng em đổi người nào……”
Vừa nhắc tới, Tống Ngôn Mục cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Mộc Tuyết nói đúng, nếu cô rời khỏi ngay, hoặc là giết người kia, như vậy chuyện Ngô Sâm Nhược an bài sẽ xảy ra sự cố.
“Sâm Nhược đưa Ngô Du Hà đi.” Tống Ngôn Mục trả lời,“Sâm Nhược quả thật có an bài, cậu ấy đã bố trí tốt, cái người ở bên cạnh em quả thật cần.”
“Vậy em không về. Miễn cho vạn nhất có người đến đây điều tra, phát hiện khác thường. Em nói vị trí cho anh, anh phái vài người tới đây.” Mộc Tuyết không phải cô gái không hiểu chuyện, cô suy nghĩ tình huống bây giờ, trả lời một câu thuyết phục cho Tống Ngôn Mục.
Sau khi cúp điện thoại, Mộc Tuyết bắt đầu chỉ huy Việt Tiêu.
“Đào hố chôn những cái xác này xuống. Nhốt hai người đã phát điên lại.” Mộc Tuyết cũng hưởng thụ cảm giác sai sử người khác.
Việt Tiêu trừng mắt nhìn Mộc Tuyết một lúc lâu, vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
Chờ Việt Tiêu đi khỏi, Mộc Tuyết gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược.
Bác sĩ bên kia đã sớm phẩu thuật thẩm mỹ cho Lan Đề, nhưng nếu không có hiểu rõ ngôn ngữ biểu cảm và ngôn ngữ tứ chi của Ngô Du Hà, dù có khuôn mặt giống, cũng sẽ thành vô dụng.
Nóng lòng cầu thành sẽ thất bại, thời gian này ở nước ngoài huấn luyện, Ngô Sâm Nhược sâu sắc hiểu được điểm ấy.
Nhưng, lòng cậu cũng nóng như lửa đốt.
Tống Ngôn Mục làm sao vậy, lại để cho Mộc Tuyết dễ dàng bị bắt đi, quả thực là…… Ngô Sâm Nhược cắn răng, thực sự muốn đâm cho Tống Ngôn Mục một quyền. (D: Chị ủng hộ cưng!!!!)
Đúng lúc này, di động tùy thân mà cậu ít dùng lại vang lên. Bình thường cậu đều tắt máy, chỉ có khi mình muốn gọi điện thoại cho Lưu Sảng hoặc là Ngôn Mục mới mở ra.
Số lạ? Ngô Sâm Nhược đề phòng, đưa cho Avril.
Avril nghe điện thoại,“Hello?”
“A?……” Người bên kia dừng lại một chút, cách chốc lát mới thật cẩn thận hỏi, “Sâm Nhược?”
Chớp mắt với Ngô Sâm Nhược,“Cô tìm Sâm Nhược? Xin hỏi cô là?”
“Tôi là bạn học của cậu ấy.” Mộc Tuyết cũng không dám nói thẳng tên mình,“Có thể kêu cậu ấy nghe điện thoại không?”
Đang muốn trêu cợt Ngô Sâm Nhược, Avril không kịp nói gì, điện thoại đã bị Ngô Sâm Nhược lấy đi.
“Alo.”
“Sâm Nhược?”
“Tiểu Tuyết?!”
Ngô Sâm Nhược khiếp sợ,“Tiểu Tuyết em đang ở đâu? Em không sao chứ? Em đừng tắt điện thoại, anh lập tức định vị……”
“Đừng khẩn trương, em đã an toàn.” Mộc Tuyết vội vàng an ủi người tựa như lập tức lập tức sẽ vọt tới bên cạnh cô,“Em đã gọi điện cho anh Ngôn Mục, em không sao.”
Ngô Sâm Nhược nhẹ nhàng thở ra,“Thực xin lỗi, đều là bởi vì anh……”
An ủi vô năng Mộc Tuyết lại lần nữa nói,“Không phải anh, là tên khốn Ngô Thiên Tứ bệnh thần kinh kia. Nhưng mà người của bọn họ cũng không chiếm được thứ tốt gì, người chết người điên, hắc hắc. Sâm Nhược, em đã rất cố gắng đó.“
Hiểu được dị năng của Mộc Tuyết biến cường, Ngô Sâm Nhược ừ khẽ, sau đó không biết nên nói cái gì.
Hai người im lặng.
“Sâm Nhược, chờ xong chuyện này, trở về chơi thật vui một lần?” Mộc Tuyết suy nghĩ, nghĩ ra cái đề tài này.
“Ừ, được.”
Sau đó hai người lại lần nữa không nói gì, Mộc Tuyết yên lặng tắt điện thoại.
Tại sao Sâm Nhược lại trở nên kiệm lời như vậy? Trước kia tuy rằng không có yêu làm ồn như Lưu Sảng, nhưng là cũng nói chuyện nhiều hơn bây giờ.
Đối với chuyện cháu dâu bị Ngô Thiên Tứ bắt cóc, Tống Nghĩa Đức giận dữ. Vốn cùng nhà họ Ngô không lạnh không nóng hợp tác, lần này hoàn toàn đóng băng.
Theo lý thuyết, Ngô Thiên Tứ không phải một người xúc động bất kể hậu quả như vậy. Nhưng ai cũng không ngờ, từ lần trước hắn tự mình đi cứu Ngô Du Hà, cũng đã bị dị năng của Mộc Tuyết kích thích mất đi lý trí. Tinh thần của Ngô Du Hà không đủ lớn, ý chí không đủ kiên định, cho nên mới phát điên. Mà Ngô Thiên Tứ tuy rằng tâm cơ thâm trầm, nhưng cảm xúc táo bạo điên cuồng đã cắm rễ trong đầu hắn, chậm rãi nẩy mầm. Mọi web khác đều là ăn cắp!!!
Ngô Thiên Tứ đột nhiên ở một ngày nào đó phát điên, cũng không phải chuyện không có khả năng.
Ở thành phố B nhà họ Tống cũng nhận được tin tức. Ông cụ Tống trầm ngâm một lúc lâu, vốn dĩ cảm thấy chuyện của cháu trai lớn nhà họ Tống không cần nhúng tay, nhưng như thế sẽ bị bẽ mặt. Nhưng mà, rốt cuộc có nên giúp hay không, ông cụ Tống do dự.
Hiện tại Mộc Tuyết còn quá nhỏ, ai cũng không thể cam đoan về sau có nhất định trở thành vợ của Tống Ngôn Mục hay không. Hơn nữa, nếu lại dính vào Tống Ngôn Mục, đến lúc đó nhà họ Tống có gặp chuyện không may hay không……
“Cha, chuyện này mặc dù nhà họ Tống không nhúng tay, nhưng người làm cha này cũng không thể mặc kệ.” Tống Nghĩa Cẩn nhìn cảm xúc của ông cụ Tống biến ảo, rốt cục nhịn không được, nhìn như ôn hòa thực chất là cường ngạnh tỏ thái độ với ông cụ Tống.
Ông cụ Tống lắc đầu. Hắn vẫn không muốn đánh cược, lúc trước đánh cược một lần, giữ Ngôn Mục bên người. Nhưng cái kết quả kia…… Hắn cảm đó là quyết định sai lầm của cả đời chính mình, hắn không chịu nỗi nữa.
Trong lòng Tống Nghĩa Cẩn nghẹn khó chịu,“Cha, Ngôn Mục đi theo chú năm, có mang đến tai nạn gì cho chú ấy sao?”
Rõ ràng em năm Tống Nghĩa Đức vẫn sống quá tốt, thậm chí ngay cả người yêu cũng đã trở lại, hiện tại cũng đang bù lại vết rách tình cảm. Rõ ràng tất cả đã không giống trước kia, vì cái gì mà cha vẫn không chịu buông lỏng đây?
“Được rồi Nghĩa Cẩn, ta biết tâm tình của con. Bên chỗ Nghĩa Nhụy không phải ta cũng không ngăn cản sao, tiểu tử Ngô Sâm Nhược kia nếu thật sự có bản lĩnh, tự nhiên sẽ giải quyết được chuyện này.” Sự dao động của ông cụ Tống chỉ có trong một cái chớp mắt, cuối cùng vũng như bàn thạch,“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, gây ra tai họa cho nhà họ Tống.”
Tống Nghĩa Cẩn nghiêm mặt đồng ý, trong lòng nghĩ, nếu không có lực lượng của nhà họ Tống, chẵng lẽ tôi là phế vật? Ngay cả con dâu cũng không bảo vệ được, còn là người đứng đầu một nhà.
Sau khi về nhà, Tống Nghĩa Cẩn liền điện thoại gọi cấp dưới trung thành của mình, còn có em trai thứ năm Tống Nghĩa Đức. Tống Nghĩa Đức bên kia nghe Ngôn Mục nói Mộc Tuyết đã thoát khỏi nguy hiểm, thở dài một hơi nhẹ nhõm hắn cũng đang nghiến răng nghiến lợi muốn thu thập thằng nhãi con nhà họ Ngô, Ngô Tân. Hai anh em hợp lại, nhanh chóng nghĩ ra phương pháp hữu hiệu thu thập nhà họ Ngô. Dù sao Ngô Sâm Nhược cũng là mượn lực lượng của Tống Nghĩa Nhụy dùng, nếu muốn biết Ngô Sâm Nhược sẽ làm gì, cũng không phải chuyện khó.