Sau khi Mộc Tuyết về đến nhà, nghỉ ngơi vài ngày mới đến trường.
Trong lúc ở nhà, cô lấy đồ trong không gian ra, chia cho những người quan trọng, Tống Ngôn Mục là một cái vòng cổ có bình tinh dầu nhỏ, bên trong là nước trong hồ, Ngô Sâm Nhược là chỉ bạc làm riêng theo yêu cầu có quấn lá Lam Diệp, có thể làm vòng cổ cũng có thể làm vòng tay; Còn Lưu Sảng, lấy lá Kim Diệp làm thành một cái vòng tay; Hoa Báo, mẹ Hà, Lan Tử điều có những thứ tương ứng.
Kết quả Mộc Tuyết phát hiện một vấn đề, mẹ Hà là cái gì trong không gian?
Mộc Sương nói với Mộc Tuyết, đất đai dưới chân cậu chính là mẹ cậu, cho dù bà ấy qua đời, đất đai ở đây cũng sẽ không biến mất, bởi vì cậu là kết tinh tình yêu và truyền thừa của bà ấy.
Trong lòng Mộc Tuyết cảm động tột đỉnh, may mắn kiếp này cô đã có thể thay đổi tính cách của mẹ, cho mẹ trải qua những ngày tốt đẹp.
Mẹ Hà đương nhiên không biết Mộc Tuyết bị bắt cóc, còn tưởng rằng Mộc Tuyết bị trường học đi cử đi trong chuyến Trao đổi học sinh. Chờ Mộc Tuyết về nhà, bà ra tay làm cho Mộc Tuyết một bàn đồ ăn ngon, Mộc Tuyết ăn muốn vỡ bụng.
So sánh với nhau, tay nghề của Việt Tiêu hình như tốt hơn một chút…… Mộc Tuyết bưng bát cơm yên lặng cảm thán.
Chờ khi Mộc Tuyết trở lại trường, La Lan Tử nói tình hình gần đây của Mộc Dong cho cô biết. Mộc Tuyết nghe xong cười ha ha a.
Đây là, người không muốn chết sẽ không chết; Người muốn chết không ai ngăn cản được.
Chuyện là như vậy, bị tất cả mọi người bắt nạt Mộc Dong một mình lẻ loi, học trưởng Chư đối với Mộc Dong che chở đầy đủ, vài lần anh hùng cứu mỹ nhân, tự nhiên là bắt được tâm hồn thiếu nữ của Mộc Dong.
Đáng tiếc, Mộc Dong là người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước được voi đòi tiên lòng tham không đáy, lại không biết tự đánh giá khách quan mọi chuyện, không hề biết đủ. Ả tự cho là học trưởng Chư yêu ả, ả nói gì sẽ nghe nấy, vì thế mà bắt đầu từ chỗ hắn tiểu hiểu nhiều thứ về Tống Ngôn Mục, còn cố ý bịa chuyện nói Mộc Tuyết trước kia cỡ nào bắt nạt ả xem thường ả ngược đãi ả. Tóm lại, mục đích rất rõ ràng, chửi bới Mộc Tuyết cộng thêm muốn quyến rũ Tống Ngôn Mục.
Học trưởng Chư vốn đối Mộc Dong cũng không chán ghét như vậy, trong thời gian ở chung cũng từng nghĩ tới, nếu cô gái này không đáng ghét như vậy, sau này mình sẽ nghĩ cách giúp cô ta chuyển trường, miễn cho ở lại chỗ này rồi gặp chuyện không may. Kết quả, Mộc Dong tự cho là thông minh làm cho hắn hoàn toàn chấm dứt tâm tư bắt chó đi cày, càng ngày càng ghét Mộc Dong tâm tư vặn vẹo.
Mộc Dong đã vô số lần công khai ám chỉ học trưởng Chư hẹn Tống Ngôn Mục ra ngoài chơi, học trưởng Chư mỗi lần đều cười hì hì xóa đề tài. Bởi vì Lan Tử đã nói, muốn thu thập Mộc Dong, phải chờ Mộc Tuyết về tận mắt nhìn, như vậy mới thích.
“Lan Tử, hai người nghĩ như thế nào?” Trải qua sự kiện huyết tinh kia khí chất của Mộc Tuyết lại biến hóa, khí thế S của Tống Ngôn Mục mơ hồ xuất hiện trên người cô.
Lan Tử ha ha cười rộ lên, Mộc Tuyết cũng ha ha cười rộ lên.
Hai người các cô càng ngày càng ăn ý.
Mộc Dong còn không biết Mộc Tuyết đã trở lại, lúc này ả đang hưng trí ngẩng cao đổi váy, không ngừng gãi trước mặt kính.
“Đủ quyến rũ không?” Mộc Lê ở một bên che màng hừ hừ,“Cô nói Dong Dong à, con đã quyến rũ tên họ Chư lâu như vậy, vẫn chưa lấy được cái gì từ nhà hắn sao? Nếu biết trong nhà hắn kinh doanh cái gì, cũng có thể cho cậu con làm chút cống hiến.”
Mộc Dong xoay tới xay lui xem Ba Tây Mễ Á váy dài màu lam,“Ai nha, mục tiêu của chúng ta là Tống Ngôn Mục, Chư học trưởng chỉ là ván cầu, mục tiêu của cô cũng đừng thiển cận như vậy.”
Mộc Lê tiếp tục hừ hừ,“Ánh mắt của con lâu dài, chỉ là lông người ta cũng chưa thể chạm vào dù chỉ một sợi. Cô khuyên con vẫn nắm người này trước đi.”
Bị Mộc Lê đâm chọt như vậy, Mộc Dong mất hứng. Được nuôi chiều từ bé ả mới không quản Mộc Lê có phải cô của ả hay không đâu, vì thế ả khinh bỉ xuy một cái,“Cô nhỏ, nếu có thể thì cô tự mình đi quyến rũ Tống Nghĩa Đức đi, đừng dựa vào tôi, bản thân nắm chắc thì tự làm đi. Đừng cho là tôi không biết, thứ cô muốn chính là muốn quyến rủ người nhà của Chư học trưởng trước thôi.”
Lần này Mộc Lê ngồi không yên, nhảy dựng lên chỉ vào cái mũi Mộc Dong, “Đứa nhỏ lẵng lơ, mày không sống thọ đâu! Nếu không phải cậu mày cho tiền và móc nối quan hệ, mày có thể vào trường Hạo Vũ học sao?! Mày nghĩ mày là cái gì, thành tích thì rách nát, nếu không có cậu mày thì mày đã sớm thành một đứa cặn bã ngoài đường rồi!”
“Cậu cho tôi tiền chứ không phải là cô, cô hét cái cọng lông, cô còn không phải dựa vào cậu tôi để ăn cơm sao! Cô có bản lĩnh, có năng lực, cô thông minh, vậy cô cũng tự dốc sức đi gầy dựng sự nghiệp đi! Cô nên sớm tỉnh ngộ tìm một người rồi gả đi, còn có thể cho nhà họ Mộc thêm một chút trợ lực, hiện tại hoa tàn ít bướm còn răn dạy tôi, thôi đi nhé.” Mộc Dong không chút sợ hãi, xoa thắt lưng giằng co với Mộc Lê.
Hai cô cháu giằng co thật lâu, cuối cùng xoay người tiếp tục chải tóc, nên thử quần áo tiếp tục thử quần áo, nên đấp mặt nạt thì tiếp tục đấp mặt nạ. Dù sao thế lực ngang nhau ai cũng không hơn ai, đơn giản làm như những lời vừa nãy như chưa nói ra.
Bởi vậy có thể thấy được, trong gien của người nhà họ Mộc đều có khắc hai chữ cực phẩm.
Cách chốc lát, di động Mộc Dong vang lên, Mộc Tuyết vừa nghe tiếng chuông, biết là điện thoại của học trưởng Chư điện báo, lập tức xông nghe, ngọt ngào trả lời,“Học trưởng ~ có chuyện gì vậy?”
“Yến hội?…… Anh Ngôn Mục cũng đến?!…… Ừ ừ tốt, ừ đêm nay em nhất định đến!…… Mặc cái gì? Lễ phục màu trắng? Không không, màu đỏ đi, màu đỏ rất xinh đẹp!”
Tắt điện thoại, Mộc Dong chạy nhanh một lần nữa đi chọn quần áo, tiệc tối! Ả nhất định phải giống như một con phượng hoàng lửa, kinh diễm tất cả mọi người!
Một bên nghển lỗ tai nghe Mộc Lê nhanh chóng đứng lên,“Dong Dong, buổi tối cố lên nha!”
Mộc Dong lắc mông đi,“Biết rồi cô nhỏ, chờ tin tức tốt của con!”
Tiệc tối này, thật ra là vì Mộc Tuyết trở về mà làm. Người đến đều là bạn tốt của Mộc Tuyết, cùng với bạn tốt của nhóm tùy tùng.
Tống Ngôn Mục, La Lan Tử, Lưu Sảng đều là có rất nhiều tùy tùng là nhân vật phong vân trong trường. Nhưng mà, tùy tùng của bọn họ, có thể có ai cho Mộc Dong sắc mặt hoà nhã?
Cho nên, học trưởng Chư cười tủm tỉm che giấu chi tiết, làm cho Mộc Dong tưởng tượng tốt. Nhưng Mộc Dong mặt dày vô cùng, lễ phục màu đỏ? Muốn kinh diễm toàn trường? Quả nhiên là không biết trời cao đất rộng.
La Lan Tử nghe Chư úy nói, cười lạnh gọi đến khách sạn đã bao, đêm nay nhân viên phục vụ toàn bộ đều phải mặc sườn xám màu đỏ, toàn bộ đều phải mặc lễ phục màu đỏ. Thuận tiện nói với người nhà, toàn bộ đừng mặc đồ màu đỏ, nếu không đến lúc đó đừng tìm cô khóc.
Cho nên, khi Mộc Dong coi người không ra gì theo học trưởng Chư đi vào cửa khách sạn, đến tầng bảy được bao hết, lập tức trợn tròn mắt.
Quản lý tầng của khách sạn biết đây là tiệc màTtống thiếu chuẩn bị cho bạn gái, La Lan Tử tự mình phụ trách, cho nên vô cùng thành thật chấp hành yêu cầu của La Lan Tử. Hơn nữa, bọn họ còn thực tri kỷ đem khăn trải bàn và thảm đều đổi thành màu đỏ, vật trang sức cũng đổi thành màu đỏ…… Bước vào nhìn, màu đỏ đại dương mênh mông!
Giống như lễ kết hôn……
Có lẽ, quản lý tầng khách sạn này hiểu lầm đây là một buổi lễ đính hôn, dù sao Tống Ngôn Mục đã mười tám tuổi rồi.
Đi vào đại dương màu đỏ mênh mông, nhất thời bị dìm thành nhân viên phục vụ lòng Mộc Dong đều lạnh, tại sao mình lại sống chết muốn mặc đồ đỏ chứ! Nhìn xem những người đang ăn uống trong đây, đều mặc đồ màu vàng nhạt xanh lam xanh nhạt, màu hồng cũng ít đến đáng thương!
Đây là cố ý sao? Mộc Dong nhịn không được đánh một cái trong lòng.
Đợi khi người chung quanh đều đi lên bắt chuyện với Chư Úy, khi đều cố ý xem nhẹ mình, Mộc Dong đột nhiên hiểu được, đây là một ván cờ.
Trong chốc lát giãy giụa xem nên ở lại nhìn ai là người chủ mưu hay rời khỏi rốt cuộc Mộc Dong vẫn quyết định rời khỏi. Ở lại chỗ này, sẽ mất mạng, khi tới trường Hạo Vũ học ả đã chịu quá nhiều nhục nhã, không nên lại tự rước lấy nhục.
Nhưng, chư Úy lại níu tay ả lại.
“Dong Dong, đây chính là em thiên tân vạn khổ cầu được — tiệc tối có Tống Ngôn Mục tham gia nha.” Chư Úy vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, giống như là đang thay Mộc Dong thực hiện giấc mộng ả khát cầu nhất.
Cả người Mộc Dong rét run, “Học trưởng Chư…… Thân thể em không thoải mái…… Lần này……”
“Ngoan, tôi lấy danh hiệu bạn gái mới có thể đưa em đến đây, không thoải mái cũng phải cố chịu.” Giống như vô cùng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Mộc Dong, Chư Úy kéo cánh tay Mộc Dong rất chặt, ả kéo như thế nào cũng không ra.
Án kiện của Trương Hồ cũng bắt đầu thẩm tra xử lí, hắn một mực khẳng định là Lâm Dư Phỉ sai Ngô Tân làm, hơn nữa yêu cầu Lâm Dư Phỉ phải xin lỗi hắn. Khi phóng viên phỏng vấn Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ khóc vô cùng khóc sướt mướt, mặc dù giáo viên và các học sinh không đồng lòng, nhưng vẫn che chở Lâm Dư Phỉ.
Có thể là do Lâm Dư Phỉ từ chối không đến thăm và từ chối cự không muốn xin lỗi đã hoàn toàn chọc giận Trương Hồ, vài ngày sau, một đoạn ghi âm mập mờ được truyền ra, từ internet đến báo chí, hình tượng Lâm Dư Phỉ giống như quân bài Mễ La nhanh chóng sụp đổ. Giọng nam trong đoạn ghi âm đã bị xử lý, nhưng giọng nữ lại nghe rõ rành mạch. Lâm Dư Phỉ ngậm tiểu đệ của người ta không ngừng kêu, sau khi nam sinh toàn trường nghe được, thân thể nóng, tim lạnh.
Ngô Tân đương nhiên cũng nghe được đoạn ghi âm này, sắc mặt hắn tái nhợt ngồi yên thật lâu, sau đó như vừa tĩnh lại từ trong mộng bắt đầu lén điều tra Lâm Dư Phỉ. Kết quả nhận được sự xác thực ở chỗ bạn học Nhan Thu của Lâm Dư Phỉ, người trong lòng của hắn, thật sự vì tiền học bổng mà có một chân với người tài trợ. Cùng với chuyện Lâm Dư Phỉ thường xuyên nhận quà của nam sinh, Nhan Thu đều nói vô cùng rõ ràng chính xác.
Từng đối Lâm Dư Phỉ dịu dàng thiện lương có bao nhiêu khát khao, giờ phút này Ngô Tân đã vô cùng ão não và hận ả giả giối.
Lúc này Ngô Thiên Tứ căn bản không thể phân thân đến quản Ngô Tân, lúc này hắn đã toàn tâm toàn ý muốn phân cao thấp với Ngô Sâm Nhược, chỉ vì sớm ngày đón Ngô Du Hà về. Mẹ của Ngô Tân là Bạch Ngọc Thải cắn răng chống lại tới cùng, nhưng không biết từ đâu xuất hiện thêm một lực lượng, tham gia vào vụ án này, sức ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, thúc đẩy tòa án xử nặng.
Cuối cùng, Ngô Tân bị phán ngồi tù sáu năm, bồi thường vạn phí chữa bệnh cho Trương Hồ.
Ngày Ngô Tân vào trại giáo dưỡng, Bạch Ngọc Thải khóc thành người nước mắt. Lâm Dư Phỉ cũng đến đưa hắn, đồng dạng yếu đuối thương tâm muốn chết, vừa khóc vừa nói là em hại anh…… Là em có lỗi với anh……
Tâm tính vốn là thiếu niên ngoan độc Ngô Tân đạm mạc liếc mắt nhìn Lâm Dư Phỉ một cái, không còn có để ý ả.
Mà Bạch Ngọc Thải, sau khi tiễn bước Ngô Tân, kéo Lâm Dư Phỉ qua hung hăng tát một cái, chân mang giày cao gót đá vào người Lâm Dư Phỉ, tựa như muốn đánh chết ả. Lâm Dư Phỉ khóc lóc cầu xin Bạch Ngọc Thải tha thứ, nói mình cũng là bị tính kế, thật sự không phải lỗi của ả. Người chung quanh nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành đánh một cô gái nhỏ nhu nhược, động lòng trắc ẩn đến can ngăn, uy hiếp Bạch Ngọc Thải nói đây là trước cửa trại giáo dưỡng mà con bà ta chỉ vừa mới đi vào. Bạch Ngọc Thải thế này mới dừng lại, nhưng trong lòng, đã hận Lâm Dư Phỉ đến tận xương tủy.
Tiểu tiện nhân, nghĩ Ngô Du Hà muốn dùng mày, thì tao sẽ không thể đối phó mày sao? Chờ xem đi!
Trong khoảng thời gian này Lưu Sảng có chút bận bịu.
Cậu và La Lan Tử ở trường Hạo Vũ xem như nhân vật đứng đầu hô phong hoán vũ. Thứ nhất, quốc vương của trường – Tống Ngôn Mục đối với hai người bọn họ rất tốt; Thứ hai, Lưu Sảng cũng là người thẳng thắng nghĩa khí là người hào hào phóng, điểm ấy vô cùng giống với La Lan Tử, bất luận nam sinhhay nữ sinh đều dễ dàng thích cậu; Thứ ba, Lưu Sảng một thân đầy võ, vận động toàn năng, bóng rổ bóng đá tennis bi da bóng chuyền các môn thể thao cậu đều giỏi, nam quyền bắc chân TaeKwonDo Không Thủ đạo kiếm đạo mười tám bàn vũ khí đều có thể đánh, nhìn như tục tằng thật ra lại rất cẩn thận, quả thật có khi tư chất để làm đại ca.
Khi La Lan Tử trở thành nữ vương của trường, trở thành người nối nghiệp dự bị của Tống Ngôn Mục, cậu đã ở cố gắng trở thành Hắc kỵ sĩ của trường. Về phần tại sao lại là kỵ sĩ, khụ, có thể là vì có quan hệ rất lớn với chuyện cậu có thuộc tình trung khuyển.
Cậu vừa lập bang kết phái để bảo vệ Mộc Tuyết, vừa sai khi thu thập Mộc Dong, vừa hỏi thăm chuyện bên trường Hải Đường, đổ dầu vào lửa tăng thêm độ nóng của lời đồn về Lâm Dư Phỉ. Tuy rằng cũng không tác động qua lớn, nhưng tác dụng phía sau màn là khỏi chê.
Đồng thời, cậu cũng vì chuyện Mộc Tuyết rèn luyện tinh thần lực mà có cống hiến vĩ đại.
Nói thật, người tùy tiện không có quá nhiều cảm xúc đau khổ như Lưu Sảng, quả thật không dễ dàng bị bức điên. Mộc Tuyết cũng không lo lắng sẽ tạo than hf tổn thương quá lớn với cậu. Trong cuộc đời của Lưu Sảng, đa phần là ánh mặt trời, hoặc là nói, đôi mắt của cậu chỉ nhìn về nơi có ánh mặt trời. Chỉ cần bạn không cướp đi ánh sáng của cậu ấy, vậy cậu ấy sẽ vĩnh viễn tràn ngập sinh lực. (D: Tới đoạn này, làm ta nhớ lại kiếp trước của Tiểu Sảng, ta càng ghét Lâm Dư Phỉ hơn…)
Trong thời giạn Mộc Tuyết bị bắt có, cậu cũng vô cùng lo lắng, nhưng anh Ngôn Mục nói cậu không được hành động thiếu suy nghĩ. Vốn dĩ cậu định dồn sức lên người Mộc Dong, kết quả La Lan Tử lại nói cho cậu biết, nam sinh bên người Mộc Dong là do cô ấy an bài. Kế hoạch muốn đánh nam sinh kia của Lưu Sảng bị chết từ trong trứng. Còn muốn đi thu thập Lâm Dư Phỉ, kết quả phát hiện sự kiện của đoạn ghi âm đã làm xôn xao dư luận, cậu căn bản không cần làm gì.
Vì thế, Lưu Sảng đặt toàn bộ tinh thần lên người La Lan Tử, mỗi ngày đi theo La Lan Tử. Nơi nào có nữ vương, nơi đó sẽ có hắc kỵ sĩ.
La Lan Tử cảm thấy phiền, hàng này rất đáng ghét, hoàn toàn là tới che hết hoa đào của mình. Vì thế La Lan Tử đuổi Lưu Sảng ra khỏi Hội học sinh, để cho cậu về nhà sớm một chút. (D: Tiểu Sảng… hãy cố lên…. Mẹ nuôi ủng hộ cưng)
Vì thế Lưu Sảng nhàm chán cưỡi mô tô đi ra ngoài dạo, không để ý nên đã chạy ra ngoại ô.
Trong đường hầm mọc đầy dây thường xuân, một cô gái gầy như que củi từ dưới đất bò dậy. Cô mê mang nhìn quanh bốn phía, há mồm muốn nói cái gì, lại phát hiện cổ họng lạnh lẽo khàn khàn, nói gì cũng không ra tiếng.
qu est ici? [ Đây là đâu?]
Cô bám vào dây thường xuân, từng bước đi ra ngõ hẽm, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn những người tóc đen mắt đen đi trên đường.
[est-ce aise?] Đây là Châu Á?
Một chiếc xe tải lớn có biển quảng cáo sửa bột chạy qua, chữ Hán trên tờ quảng cáo vô cùng loá mắt.
c’est le chine……[ Đây là Trung Quốc ]
Cô đứng ở trên ven đường, bụi bặm đầy đường, bay vào người cô.
Một chiếc mô tô màu đỏ gào thét mà đến, bóng dáng trên xe máy quen thuộc như thế.
Đồng tử của cô nháy mắt phóng đại, thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, đột nhiên sức lực bộc phát mà lau ra.
moin amo!
Tình yêu của em……
La Lan Tử vội vã chạy tới bệnh viện, cô quả thực muốn điên rồi. Lưu Sảng đang tìm chỗ chết hả, bây giờ là thời kỳ đầu sóng ngọn gió mà cậu còn tông xe vào người ta, làm người ta trọng thương! (D: Lạy chúa… Cô bé đó tự xông ra có được không…)
Sớm biết như vậy hôm nay sẽ không đuổi cậu ấy đi …… La Lan Tử ảo não muốn chết, khi xuống xe cũng không nói lời nào với vị học trưởng đã đưa cô tới, nhanh như gió chạy vào bệnh viện.
Lưu Sảng ủ rũ chờ bên ngoài phòng cấp cứu, giống như chó bị cạo lông vậy. Thấy La Lan Tử đến, phản ứng đầu tiên của cậu không phải vui sướng mà là…… Sợ tới mức kêu to.
“Lan Tử cậu đừng mắng tớ, không phải lỗi của tớ, là cô ta nhào ra!” Lưu Sảng Giơ hai tay lên vội vàng phủi sạch trách nhiệm,“Có người tận mắt nhìn thấy! Cảnh sát đi thu thập chứng cứ!”
Quả thật có ý tưởng muốn mắng Lưu Sảng, La Lan Tử yên lặng nuốt những lời thô tục về,“Nhỏ tiếng chút, đừng rống.”
Lưu Sảng đáng thương hề hề gật đầu, cậu còn không có dám nói cho người nhà. Chuyện của Mộc Tuyết nhà họ Lưu cũng biết, cậu đã được nhắc nhở nhiều lần là phải đề phòng cẩn thận. Kết quả…… Thiếu chút nữa cậu đã gây ra tai nạn chết người.
Lúc nãy Tống Ngôn Mục không nghe điện thoại, bây giờ mới gọi tới. Lưu Sảng nhắm mắt nghe điện thoại, Tống Ngôn Mục ở bên kia nghe xong cũng im lặng, dặn dò bọn họ tìm luật sư đến. Về phần cô bé bị đụng, phải điều tả rõ, tránh khỏi chuyện bị người ta lợi dụng.
Trái lại Mộc Tuyết mấy ngày nay, vô cùng nhàn nhã.
Tuy rằng ghét bỏ nơi này có mùi phân heo hôi thối, nhưng Mộc Tuyết ngoài ý muốn phát hiện, cái người tên Việt Tiêu mặt sẹo kia nấu ăn rất ngon, có thể nói là không ai bằng! Mới đầu hắn từng muốn thừa dịp Mộc Tuyết ngủ say mà trốn thoát, kết quả nhiều lần Mộc Tuyết đều có thể tỉnh trước, đi ra cửa chờ hắn, đôi mắt sâu kín nhìn vào làm cho Việt Tiêu cả người sợ hãi. Sau ba lần, Việt Tiêu dừng phản kháng, ngoan ngoãn hầu hạ Mộc Tuyết.
Về phần vì tại sao Mộc Tuyết mỗi lần đều có thể phát hiện, đó là bởi vì Mộc Sương.
Mộc Sương tuy rằng không thể ra khỏi không gian, nhưng đối với người đã bị dị năng của Mộc Tuyết ảnh hưởng, hoặc là sử dụng, vật phẩm đã từng dùng với người kia đều có một cảm giác kỳ dị. Nếu Mộc Tuyết ngủ thời thì đều vào không gian, Mộc Sương tùy lúc có thể đánh thức Mộc Tuyết.
Trước kia Mộc Tuyết không biết điểm này, lần này sở dĩ đột nhiên có thể sử dụng, là vì khi bị bắt cóc mà ngủ trên xe linh hồn đã đi không gian mà ngủ. Mộc Sương cảm giác người nhà họ Hà có một ít dị động, từng lấy Ngân Tinh ra coi nên biết Lưu Sảng và Hà Trân Châu xảy ra tai nạn xe cộ. (…. WTF???)
Biết được công dụng này Mộc Tuyết quyết định, lần sau cho Lan Tử một đóa hoa lan thủy tinh, cho Sâm Nhược một là Lam Diệp, cho Lưu Sảng một lá vàng, cho Tống Ngôn Mục…… Uống miếng nước đi! Còn có mẹ và Hoa Báo, cũng phải cho gai phòng thân.
Mộc Tuyết trừ mỗi ngày tính toán như thế nào khống chế người bên ngoài, còn có gan lớn luyện võ với Việt Tiêu. Việt Tiêu cũng thông minh, biết cho dù hắn bắt Mộc Tuyết, trừ phi một chiêu giết chết nếu không Mộc Tuyết cũng sẽ trực tiếp làm điên hắn, hơn nữa thực rõ ràng Mộc Tuyết không thể giết, cho nên ngoan ngoãn không làm gì. Ngược lại, thật đúng là tận tâm làm hết phận sự chỉ dạy cô.
Hơn nữa, người Tống Ngôn Mục phái tới đã sớm đến. Đưa hai người điên đi, hơn nữa dọn dẹp mùi phân heo ở đây, khắp nơi đều là mùi thuốc. Tóm lại, trại nuôi heo này coi như có thể cho người ở.
Thời gian ngày, đã trôi qua như vậy.
Sáng sớm hôm nay, Việt Tiêu liền nhận được chỉ thị, lệnh cho bọn họ chuẩn bị tốt rút lui.
“Phỏng chừng là muốn tới đón cô.” Việt Tiêu nói với Mộc Tuyết,“Tôi có thể rời khỏi sao?”
Con ngươi Mộc Tuyết xoay trong,“Chờ bọn hộ tới đón tôi thì anh hãy đi.”
“Vậy tôi còn đi được sao?” Việt Tiêu nóng nảy cào tóc,“Hay là, cô muốn cho tôi tới nhà họ Tống làm vệ sĩ?”
Vỗ tay, Mộc Tuyết gật đầu,“Tôi thật sự có ý này. Tại sao anh lại làm lưu manh? Hơn phân nửa là vì tiền. Nếu là vì tiền, đi theo ai mà không kiếm được, đồng bọn của anh điều die hết rồi, người nhà họ Ngô sẽ hoài nghi anh, chắc chắn sẽ sẽ không tiếp tục tin tưởng anh. Nói sau thì, nhà họ Ngô chỉ là châu chấu búng không được mấy ngày, vậy tại sao anh không đi theo chúng tôi chứ, ít nhất Tống Ngôn Mục là người có năng lực nha.”