Cưỡng chế mình dời mắt khỏi những cử chỉ ân ái của Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, Mộc Dong miễn cưỡng cười lấy lòng Chư Úy,“Đâu có, người ta thích nhất là học trưởng Chư. Hâm mộ đương nhiên là có một chút, khi nào thì học trưởng Chư cũng có thể đối với em như vậy, em sẽ rất vui vẻ.”
Đưa ly rượu cho Mộc Dong, “Phải không? Vậy em tính làm tôi vui như thế nào?”
Mộc Dong nghĩ đến, đêm nay Mộc Tuyết vì muốn ả biểu diễn nên mới bố trí như vậy, cho nên không còn đề phòng. Ả uống sampanh, cười xán lạn,“Học trưởng xấu quá, anh nói như thế nào thì là như thế đó.”
Chư Úy cũng cười xán lạn,“Vậy, theo tôi lên – giường?”
Ý cười cứng đờ, Mộc Dong tuy rằng đã ái muội với nam sinh, nhưng không có đi qua bước cuối cùng. Nếu hỏi có muốn thử không, ả muốn thử, nhưng từ khi định quyến rũ Tống Ngôn Mục, ả cảm thấy giữ ‘nó’ lại thì ả sẽ có tư cách hơn một chút.
“Em, chúng ta còn nhỏ như vậy……”
Chư Úy cụng ly rượu vào ly của Mộc Dong,“Cạn.”
Nghĩ cạn ly là có thể tránh thoát đề tài Mộc Dong quyết đoán uống hết ly rượu, cái ly đường kính dài nhỏ, cũng không có bao nhiêu rượu.
Lại lấy thêm hai ly rượu, mình một ly đưa cho Mộc Dong một ly, Chư Úy chạm cốc với ả sau đó mới tiếp tục nói,“Tôi cứu em nhiều lần như vậy, lấy thân báo đáp còn cần suy nghĩ chuyện tuổi tác?”
Mộc Dong càng ngày càng khẩn trương, ả lại một hơi uống hết ly rượu,“Em……”
Trong tay Chư Úy lại nhiều thêm ly rượu,“Uống ly này, tôi sẽ không nói chuyện này nữa.”
Mộc Dong lại uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, ả nghe Chư Úy nói,“Tôi không cần phải tiếp tục với cô, hẹn gặp lại.”
Những lời này vừa nói hết, Mộc Dong liền mềm nhũn ngã lên người Chư Úy, được hắn thân thiết giúp đỡ rời khỏi yến hội, đi lên một căn phòng trên tầng trệt.
Bắt đầu từ ly thứ hai, Mộc Dong uống xong không phải là sâm banh, mà là cốc tai trải qua điều phối đặc biệt. Vị nhẹ nhàng khoan khoái, lại cực kỳ say lòng người, đàn ông trưởng thành uống hai lỹ cũng say bất tỉnh nhân sự, càng đừng nói là một đứa con gái choai choai như Mộc Dong.
Người Chư Úy này, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu.
Nói hắn không tốt, lúc trước hắn tuy rằng là bị Lan Tử lôi kéo tiếp cận Mộc Dong, nhưng cũng là thật sự che chở Mộc Dong, cũng từng nghĩ tới giúp ả chuyển trường, sau khi chuyển trường cũng có thể duy trì liên lạc, để cho Mộc Dong sống tốt chút.
Nói hắn tốt, giờ phút này hắn hạ quyết tâm, từ lúc này đây sẽ chia tay với Mộc Dong. Đây cũng coi như bội tình bạc nghĩa, có thể hắn cho rằng Mộc Dong luôn luôn lợi dụng hắn, coi rẻ chỉ số thông minh của hắn, vũ nhục tiêu chuẩn của hắn, không lấy chút thù lao kiếp này hắn sẽ cảm thấy thiếu.
La Lan Tử nói với Chư Úy, ‘Mộc Dong tùy cậu thu thập’.
Hắn lựa chọn ngay, hơn nữa hắn cho rằng, một con đàn bà lẵng lơ như Mộc Dong, không biết đã lên giường với bao nhiêu đàn ông, có gì đáng giá tiếc rẻ.
Trên giường trắng noãn, Mộc Dong mơ mơ màng màng lật mình, nắm kéo quần áo của mình, ý thức hỗn loạn nói mê sảng.
“Ha ha, Mộc Tuyết mày đồ tiện – nhân, anh Ngôn Mục thích là tao ~~ mày là cái thá gì, tất cả của mày đều là nhà học Mộc của tao cho! Cho mày điên cuồng…… Hắc hắc hắc…… Anh Ngôn Mục người ta rất thích anh, vừa khỏe vừa đẹp trai ợ…… Ném Mộc Tuyết làm ăn xin…… Ha ha……”
Chư Úy càng nghe mặt càng đen, một tay đè cổ Mộc Dong, tay kia thì lưu loát cởi váy Mộc Dong, trực tiếp kéo quần lót viền hoa.
“Mộc Dong, rõ ràng cô chỉ là người dung mạo bình thường ngu xuẩn, không nên vọng tưởng mình là Ðát Kỉ…… Buồn cười……” Chư Úy nghiến răng nghiến lợi nói, ngón tay bắt được ngực của ả còn có nhụy hoa dưới hạ – thể, hung hăng nhào nặn.
Đáng tiếc Mộc Dong còn đắm chìm trong giấc mơ của mình, ả đang có đêm xuân với Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục cuồng dã hôn – ả, thô bạo tiến vào ả. (D: amennnnn…. Hãy tha thứ cho linh hồn tội lỗi của con… Nhưng làm dòng này con thấy tởm lợn quá)
“A ~! Anh Ngôn Mục, thật là giỏi! A!…… Tiến vào, giữ lấy em đi, em là của anh!”
Chư Úy cảm thấy cả người mình đều biến thành màu đen.
Mở lớn hai chân, Mộc Dong mị – hoặc liếm – liếm son môi, “Anh Ngôn Mục……”
Không thể nhịn được nữa Chư Úy xe bao cao su, đội vào tiểu đệ của mình, Chư Úy vừa mới cầm thắt lưng Mộc Dong, nháy mắt lại bình tĩnh xuống.
Như thế này, cùng cưởng hiếp có gì khác nhau?! Dù mình đến điểm mấu chốt, cũng không thể cùng Mộc Dong ngu xuẩn không có đầu óc này.
Trong sáng lên, Chư Úy nở nụ cười.
Lưu Sảng sau khi náo loạn thật lâu, cũng chuẩn bị về căn phòng đã đặt ngủ. Kết quả vừa mới nằm xuống giường nhắm mắt lại, điện thoại lại vang lên.
“Xin chào Lưu Sảng tiên sinh, thật có lỗi đã quấy rầy ngài. Nhưng có một cô gái không thể nói chuyện đã đứng ở cửa khách sạn chờ ngài thật lâu, kiên trì muốn gặp ngài.”
Không thể nói chuyện? Cô gái câm tên Nhuế Tiểu Hoa kia? Xuất viện???
Giật mình một cái, Lưu Sảng xoay người đứng lên mặc áo ngủ lập tức chạy tới thang máy. Nhuế Tiểu Hoa tại sao lại chạy đến đây?
Lòng như lửa đốt chạy đến tầng dưới cùng của đại sảnh, Lưu Sảng liếc mắt một cái đã thấy cô gái tên Nhuế Tiểu Hoa vừa gầy vừa đen kia. Cậu chạy nhanh tới, vẻ mặt lo lắng nhìn cô gái vẫn còn quấn đầy băng gạt,“Cô không sao chứ? Tại sao lại đến đây? Bác sĩ cho cô ra?”
Hiện tại tên tiếng Trung của thân thể này là Nhuế Tiểu Hoa, cô gái nước Pháp ngây ngốc nhìn chằm chằm Lưu Sảng, sau khi cô nghe nói Lưu Sảng tới buổi tiệc tối, trong lòng bất ổn không thể yên. Trước kia khi Lưu Sảng ở nước ngoài từng có một thời gian sống không có tinh thần, cắn thuốc, lạm giao, cuối cùng mới nhiễm AIDS. Vừa nghe yến hội a party, cô liền vô cùng khẩn trương.
Cho nên, cô không quan tâm thân thể chưa khôi phục, đứng lên lén lút sờ soạng đi ra ngoài, dựa theo địa điểm hỏi thăm, gian nan viết dòng chữ tiếng Trung mà cô không mấy rành, sau đó xin tài xế xe taxi lái xe đưa cô tới đây.
Nhưng, cô bị chặn ở đại sảnh.
Giờ phút này, cô không phải tiểu công chúa hắc đạo, không phải gián điệp của tổ chức đặc công, không có mỹ mạo (đẹp) cũng không có thân phận, cô chính là một cô nhi tên Nhuế Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, không có sao chứ?” Lưu Sảng càng khẩn trương, tuy rằng cô gái nhỏ này tự mình xông ra, nhưng nếu cậu không chạy nhanh như vậy, cũng sẽ không làm cô gái không nơi nương tựa này bị thương thành như vậy.! Con đưa cô ta về phòng, cô ta cứng rắn lôi kéo không cho con đi, còn quyến rũ con.” Chư Úy trào phúng nói xong, chút không để ý sắc mặt Mộc Dong càng ngày càng bạch, vẻ mặt càng ngày càng tuyệt vọng,“Kết quả, sáng nay cô ta vừa tỉnh lập tức công kích con, đánh vỡ đầu của con, nói con cưỡng – hiếp cô ta, muốn làm cho con ngồi tù.”
Nhưng Chư Úy cô ý, không nói là bản thân rốt cuộc có làm hay không có làm.
“Tôi là bị anh chuốc say!” Mộc Dong chỉ vào Chư Úy thét chói tai,“Anh ép tôi uống, đây là mê – gian, là cưỡng – hiếp!”
Mẹ Chư nheo mắt, dù cha mẹ có đối với người ngoài như thế nào thì cũng sẽ yêu thương con mình,“Cô gái nhỏ, lúc trước cô ở trường học là bị mọi người nhìn không vừa mắt đúng chứ? Là con trai tôi đối xử tốt với cô, giúp cô đứng chứ? Tôi đã nghe nói, mục đích cô tới trường Hạo Vũ học là vì muốn cướp bạn trai của chị họ? Sao hả, ở bên cạnh con tôi còn muốn lợi dụng nó để quyến rũ Tống thiếu? Ngôn Mục đang ở chỗ này, cho nên cô muốn hãm hại con tôi?”
Lời này vừa ra, Mộc Dong, Mộc Lê, Mộc Tiền Trình đều mặt xám mày tro.
“Vu khống, tôi dẫn theo bác sĩ đến. Kiểm tra đi.” Mẹ Chư vung tay lên, cảnh sát phía sau và bác sĩ nhanh chóng đi lên, phía sau còn có hai y tá nam mang theo giấy kiểm tra và các loại dụng cụ tới.
Mộc Tiền Trình đứng ra,“Xin chào, tôi là cậu Mộc Dong. Kiểm tra tại đây không thích hợp! Chúng tôi muốn tới bệnh viện lớn.”
Mắt lé liếc Mộc Tiền Trình, mẹ Chư kiêu ngạo ngẩng đầu,“Mộc tiên sinh, bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Hải Đường là chúng tôi mở. Đương nhiên, muốn đi bệnh viện thành phố cũng được, em trai tôi làm việc ở đó.”
Xem thường ra mặt và bức bách.
Mộc Tiền Trình xém chút nghiền nát răng,“Cô có ý gì?!”
Cha Chư thuần thục nói thay mẹ Chư,“Ý tứ chính là, chữa bệnh giám định, chúng tôi định đoạt. Nhà chúng tôi không phải loại đê tiện như các người, khi kiểm tra, chúng tôi cũng sẽ không động tay động chân. Bên này ra kết quả, ông có thể lập tức đi tới bệnh viện xem xét.”
Nhìn trò khôi hài này, trong lòng Mộc Tuyết yên lặng giơ ngón cái với Chư Úy. Nhưng mà Chư Úy bị đập bể đầu là ngoài dự đoán đi. Mộc Dong kia tính tình táo bạo là cố ý áp chế, năm đó cô cũng bị Mộc Dong đánh không ít.
“Buổi tiệc tối hôm qua, khách sạn có camera quay lại, rốt cuộc có phải Mộc Dong tự mình uống hay không, đi xem chẳng phải sẽ biết?” Mộc Tuyết cười khanh khách ở một bên mở miệng,“Nhưng mà chúng tôi đều có thể làm chứng, tối hôm qua Mộc Dong là tự mình uống.”
Các học sinh đều gật đầu, hơn nữa đều khiển trách Mộc Dong, lòng người không có, hãm hại bạn trai mình, muốn lừa gạt à?
Nhắc tới phải làm kiểm tra rồi, Mộc Dong thế này mới hơi chút bình tĩnh một chút. Đúng vậy, ả trần truồng chung một chỗ với Chư Úy, trên người ả cũng có chút dấu vết, trong thùng rác cũng có bao cao su dính tinh dịch. Nhưng, quả thật ả không có tí ký ức nào về chuyện Chư Úy đã chơi mình.
Trong mộng, ả đều là làm tình với Tống Ngôn Mục, có lẽ nào…… Là Tống Ngôn Mục?
Nghĩ đến đây, Mộc Dong xoay người chỉ vào Tống Ngôn Mục,“Tôi, tôi nhớ rõ hắn cũng có, đúng, hắn cũng làm ……”
Mọi người nháy mắt cười phá lên.
Cha Chư và mẹ Chư giật mình nhìn Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục không nhịn được phốc cười.
“Chó cắn loạn người, cổ nhân quả thật không nói sai.” Lắc đầu, Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết bật cười,“Tối hôm qua tôi và Mộc Tuyết ở chung một phòng, buổi sáng hôm nay mới đi ra, camera của khách sạn có thể làm chứng. Mộc Dong, cô đừng cắn loạn, chẳng lẽ cô còn muốn nói mọi người luân phiên cưỡng hiếp cô? Sức tưởng tượng đừng quá phong phú, có bao nhiêu bận tâm thanh danh của mình.”
Mộc Tuyết còn thật sự nghiêm túc gật đầu,“Tôi là nhân chứng, Mộc Dong, cô tỉnh một chút dừng cắn loạn đi.”
La Lan Tử lưu loát ở một bên tiếp lời,“Hoặc là nói, cô muốn vu cáo tất cả nam sinh ở đây, đều có một chân với cô, sau đó muốn toàn bộ bồi thường? Nhà họ Mộc các người trực tiếp mở một quán bar đi, tiền chao cháo múc, lấy tiền nhanh hơn!”
Mộc Tiền Trình và Mộc Lê đều tức giận mức đứng không vững, đồng thanh quát lớn,“Câm miệng!”
Mọi người lại cười như nở hoa, ngửa tới ngửa lui vỗ bàn đấm tường.
“Ôi còn kêu chúng tôi câm miệng kìa, chậc chậc quả nhiên là người một nhà đều là mặt hàng như vậy.“
“Chờ kết quả chờ kết quả, nhìn xem có phải Mộc Dong thật sự bị cưỡng hiếp hay không.”
“Loại chó điên cắn loạn người này, ai để ý……”
“Theo tớ thấy, đây là cố ý làm cho nhà học trưởng Chư Úy bồi thường đấy ~ thật là không nhìn ta, cả nhà bày trận, không đúng, cha mẹ Mộc Dong không có tới……”
“Chậc chậc, khó gặp gia tộc không bình thường……”
Trường hợp cực kỳ hỗn loạn, cảnh sát không cho phép ai đi ra ngoài, nên làm ghi chép thì ghi chép, nên làm kiểm tra thì kiểm tra.
Cùng lúc đó, Lâm Dư Phỉ đang ở trong phòng hiệu trưởng nói chuyện.
“Bạn học Lâm Dư Phỉ, gia đình của em vô cùng nghèo khó, đồng thời em học tập cũng rất giỏi. Giáo viên và học sinh đều thích em i, cũng thực nguyện ý giúp em. Cho nên, học kỳ này, em vẫn nên chuyển trường đi.”
Hiệu trưởng một bộ vô cùng đau đớn, thở dài.
Một cô gái xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại đi sai đường chứ, lên giường với người đầu tư học bỏng. Mới bao nhiêu tuổi, 16 thôi. Càng đừng nói hại Trương Hồ thành tàn phế, đống sổ nợ rối mù này, tính như thế nào cũng tính không rõ.
Tóm lại, sau khi đoạn ghi âm tình sắc ai muội truyền ra, trường cao trung Hải Đường sẽ không giữ lại một học sinh không ra gì như thế này. Thấy Lâm Dư Phỉ làm ra bộ dáng ủy khuất như vậy, sẽ không khai trừ, nhưng chuyện chuyển trường là phải khuyên.
Lâm Dư Phỉ cầm nước mắt, không nói được một lời, trong lòng là ngập trời tức giận, tất cả những chuyện này, rốt cuộc là như thế nào tạo thành?
Nói chuyển trường thật dễ nghe, nhưng chỉ cần còn ở lại thành phố này, những mối quan hệ cũng biến mất. Trường trọng điểm khẳng định sẽ không nhận ả, ả chỉ có thể học trường bình thường, dùng thành tích nổi trội xuất sắc của mình làm cho trường học tăng thêm danh tiếng mà thôi.
Dựa vào cái gì ả càng ngày càng kém, Mộc Tuyết lại càng ngày càng tốt?!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thân ái đát nhóm ╭[╯3╰]╮~~ Trung thu chương khoái hoạt!!!
Trung thu quốc khánh không ngừng càng, mỗi ngày tiếp tục đổi mới!
Sau khi Mộc Tuyết về đến nhà, nghỉ ngơi vài ngày mới đến trường.
Trong lúc ở nhà, cô lấy đồ trong không gian ra, chia cho những người quan trọng, Tống Ngôn Mục là một cái vòng cổ có bình tinh dầu nhỏ, bên trong là nước trong hồ, Ngô Sâm Nhược là chỉ bạc làm riêng theo yêu cầu có quấn lá Lam Diệp, có thể làm vòng cổ cũng có thể làm vòng tay; Còn Lưu Sảng, lấy lá Kim Diệp làm thành một cái vòng tay; Hoa Báo, mẹ Hà, Lan Tử điều có những thứ tương ứng.
Kết quả Mộc Tuyết phát hiện một vấn đề, mẹ Hà là cái gì trong không gian?
Mộc Sương nói với Mộc Tuyết, đất đai dưới chân cậu chính là mẹ cậu, cho dù bà ấy qua đời, đất đai ở đây cũng sẽ không biến mất, bởi vì cậu là kết tinh tình yêu và truyền thừa của bà ấy.
Trong lòng Mộc Tuyết cảm động tột đỉnh, may mắn kiếp này cô đã có thể thay đổi tính cách của mẹ, cho mẹ trải qua những ngày tốt đẹp.
Mẹ Hà đương nhiên không biết Mộc Tuyết bị bắt cóc, còn tưởng rằng Mộc Tuyết bị trường học đi cử đi trong chuyến Trao đổi học sinh. Chờ Mộc Tuyết về nhà, bà ra tay làm cho Mộc Tuyết một bàn đồ ăn ngon, Mộc Tuyết ăn muốn vỡ bụng.
So sánh với nhau, tay nghề của Việt Tiêu hình như tốt hơn một chút…… Mộc Tuyết bưng bát cơm yên lặng cảm thán.
Chờ khi Mộc Tuyết trở lại trường, La Lan Tử nói tình hình gần đây của Mộc Dong cho cô biết. Mộc Tuyết nghe xong cười ha ha a.
Đây là, người không muốn chết sẽ không chết; Người muốn chết không ai ngăn cản được.
Chuyện là như vậy, bị tất cả mọi người bắt nạt Mộc Dong một mình lẻ loi, học trưởng Chư đối với Mộc Dong che chở đầy đủ, vài lần anh hùng cứu mỹ nhân, tự nhiên là bắt được tâm hồn thiếu nữ của Mộc Dong.
Đáng tiếc, Mộc Dong là người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước được voi đòi tiên lòng tham không đáy, lại không biết tự đánh giá khách quan mọi chuyện, không hề biết đủ. Ả tự cho là học trưởng Chư yêu ả, ả nói gì sẽ nghe nấy, vì thế mà bắt đầu từ chỗ hắn tiểu hiểu nhiều thứ về Tống Ngôn Mục, còn cố ý bịa chuyện nói Mộc Tuyết trước kia cỡ nào bắt nạt ả xem thường ả ngược đãi ả. Tóm lại, mục đích rất rõ ràng, chửi bới Mộc Tuyết cộng thêm muốn quyến rũ Tống Ngôn Mục.
Học trưởng Chư vốn đối Mộc Dong cũng không chán ghét như vậy, trong thời gian ở chung cũng từng nghĩ tới, nếu cô gái này không đáng ghét như vậy, sau này mình sẽ nghĩ cách giúp cô ta chuyển trường, miễn cho ở lại chỗ này rồi gặp chuyện không may. Kết quả, Mộc Dong tự cho là thông minh làm cho hắn hoàn toàn chấm dứt tâm tư bắt chó đi cày, càng ngày càng ghét Mộc Dong tâm tư vặn vẹo.
Mộc Dong đã vô số lần công khai ám chỉ học trưởng Chư hẹn Tống Ngôn Mục ra ngoài chơi, học trưởng Chư mỗi lần đều cười hì hì xóa đề tài. Bởi vì Lan Tử đã nói, muốn thu thập Mộc Dong, phải chờ Mộc Tuyết về tận mắt nhìn, như vậy mới thích.
“Lan Tử, hai người nghĩ như thế nào?” Trải qua sự kiện huyết tinh kia khí chất của Mộc Tuyết lại biến hóa, khí thế S của Tống Ngôn Mục mơ hồ xuất hiện trên người cô.
Lan Tử ha ha cười rộ lên, Mộc Tuyết cũng ha ha cười rộ lên.
Hai người các cô càng ngày càng ăn ý.
Mộc Dong còn không biết Mộc Tuyết đã trở lại, lúc này ả đang hưng trí ngẩng cao đổi váy, không ngừng gãi trước mặt kính.
“Đủ quyến rũ không?” Mộc Lê ở một bên che màng hừ hừ,“Cô nói Dong Dong à, con đã quyến rũ tên họ Chư lâu như vậy, vẫn chưa lấy được cái gì từ nhà hắn sao? Nếu biết trong nhà hắn kinh doanh cái gì, cũng có thể cho cậu con làm chút cống hiến.”
Mộc Dong xoay tới xay lui xem Ba Tây Mễ Á váy dài màu lam,“Ai nha, mục tiêu của chúng ta là Tống Ngôn Mục, Chư học trưởng chỉ là ván cầu, mục tiêu của cô cũng đừng thiển cận như vậy.”
Mộc Lê tiếp tục hừ hừ,“Ánh mắt của con lâu dài, chỉ là lông người ta cũng chưa thể chạm vào dù chỉ một sợi. Cô khuyên con vẫn nắm người này trước đi.”
Bị Mộc Lê đâm chọt như vậy, Mộc Dong mất hứng. Được nuôi chiều từ bé ả mới không quản Mộc Lê có phải cô của ả hay không đâu, vì thế ả khinh bỉ xuy một cái,“Cô nhỏ, nếu có thể thì cô tự mình đi quyến rũ Tống Nghĩa Đức đi, đừng dựa vào tôi, bản thân nắm chắc thì tự làm đi. Đừng cho là tôi không biết, thứ cô muốn chính là muốn quyến rủ người nhà của Chư học trưởng trước thôi.”
Lần này Mộc Lê ngồi không yên, nhảy dựng lên chỉ vào cái mũi Mộc Dong, “Đứa nhỏ lẵng lơ, mày không sống thọ đâu! Nếu không phải cậu mày cho tiền và móc nối quan hệ, mày có thể vào trường Hạo Vũ học sao?! Mày nghĩ mày là cái gì, thành tích thì rách nát, nếu không có cậu mày thì mày đã sớm thành một đứa cặn bã ngoài đường rồi!”
“Cậu cho tôi tiền chứ không phải là cô, cô hét cái cọng lông, cô còn không phải dựa vào cậu tôi để ăn cơm sao! Cô có bản lĩnh, có năng lực, cô thông minh, vậy cô cũng tự dốc sức đi gầy dựng sự nghiệp đi! Cô nên sớm tỉnh ngộ tìm một người rồi gả đi, còn có thể cho nhà họ Mộc thêm một chút trợ lực, hiện tại hoa tàn ít bướm còn răn dạy tôi, thôi đi nhé.” Mộc Dong không chút sợ hãi, xoa thắt lưng giằng co với Mộc Lê.
Hai cô cháu giằng co thật lâu, cuối cùng xoay người tiếp tục chải tóc, nên thử quần áo tiếp tục thử quần áo, nên đấp mặt nạt thì tiếp tục đấp mặt nạ. Dù sao thế lực ngang nhau ai cũng không hơn ai, đơn giản làm như những lời vừa nãy như chưa nói ra.
Bởi vậy có thể thấy được, trong gien của người nhà họ Mộc đều có khắc hai chữ cực phẩm.
Cách chốc lát, di động Mộc Dong vang lên, Mộc Tuyết vừa nghe tiếng chuông, biết là điện thoại của học trưởng Chư điện báo, lập tức xông nghe, ngọt ngào trả lời,“Học trưởng ~ có chuyện gì vậy?”
“Yến hội?…… Anh Ngôn Mục cũng đến?!…… Ừ ừ tốt, ừ đêm nay em nhất định đến!…… Mặc cái gì? Lễ phục màu trắng? Không không, màu đỏ đi, màu đỏ rất xinh đẹp!”
Tắt điện thoại, Mộc Dong chạy nhanh một lần nữa đi chọn quần áo, tiệc tối! Ả nhất định phải giống như một con phượng hoàng lửa, kinh diễm tất cả mọi người!
Một bên nghển lỗ tai nghe Mộc Lê nhanh chóng đứng lên,“Dong Dong, buổi tối cố lên nha!”
Mộc Dong lắc mông đi,“Biết rồi cô nhỏ, chờ tin tức tốt của con!”
Tiệc tối này, thật ra là vì Mộc Tuyết trở về mà làm. Người đến đều là bạn tốt của Mộc Tuyết, cùng với bạn tốt của nhóm tùy tùng.
Tống Ngôn Mục, La Lan Tử, Lưu Sảng đều là có rất nhiều tùy tùng là nhân vật phong vân trong trường. Nhưng mà, tùy tùng của bọn họ, có thể có ai cho Mộc Dong sắc mặt hoà nhã?
Cho nên, học trưởng Chư cười tủm tỉm che giấu chi tiết, làm cho Mộc Dong tưởng tượng tốt. Nhưng Mộc Dong mặt dày vô cùng, lễ phục màu đỏ? Muốn kinh diễm toàn trường? Quả nhiên là không biết trời cao đất rộng.
La Lan Tử nghe Chư úy nói, cười lạnh gọi đến khách sạn đã bao, đêm nay nhân viên phục vụ toàn bộ đều phải mặc sườn xám màu đỏ, toàn bộ đều phải mặc lễ phục màu đỏ. Thuận tiện nói với người nhà, toàn bộ đừng mặc đồ màu đỏ, nếu không đến lúc đó đừng tìm cô khóc.
Cho nên, khi Mộc Dong coi người không ra gì theo học trưởng Chư đi vào cửa khách sạn, đến tầng bảy được bao hết, lập tức trợn tròn mắt.
Quản lý tầng của khách sạn biết đây là tiệc màTtống thiếu chuẩn bị cho bạn gái, La Lan Tử tự mình phụ trách, cho nên vô cùng thành thật chấp hành yêu cầu của La Lan Tử. Hơn nữa, bọn họ còn thực tri kỷ đem khăn trải bàn và thảm đều đổi thành màu đỏ, vật trang sức cũng đổi thành màu đỏ…… Bước vào nhìn, màu đỏ đại dương mênh mông!
Giống như lễ kết hôn……
Có lẽ, quản lý tầng khách sạn này hiểu lầm đây là một buổi lễ đính hôn, dù sao Tống Ngôn Mục đã mười tám tuổi rồi.
Đi vào đại dương màu đỏ mênh mông, nhất thời bị dìm thành nhân viên phục vụ lòng Mộc Dong đều lạnh, tại sao mình lại sống chết muốn mặc đồ đỏ chứ! Nhìn xem những người đang ăn uống trong đây, đều mặc đồ màu vàng nhạt xanh lam xanh nhạt, màu hồng cũng ít đến đáng thương!
Đây là cố ý sao? Mộc Dong nhịn không được đánh một cái trong lòng.
Đợi khi người chung quanh đều đi lên bắt chuyện với Chư Úy, khi đều cố ý xem nhẹ mình, Mộc Dong đột nhiên hiểu được, đây là một ván cờ.
Trong chốc lát giãy giụa xem nên ở lại nhìn ai là người chủ mưu hay rời khỏi rốt cuộc Mộc Dong vẫn quyết định rời khỏi. Ở lại chỗ này, sẽ mất mạng, khi tới trường Hạo Vũ học ả đã chịu quá nhiều nhục nhã, không nên lại tự rước lấy nhục.
Nhưng, chư Úy lại níu tay ả lại.
“Dong Dong, đây chính là em thiên tân vạn khổ cầu được — tiệc tối có Tống Ngôn Mục tham gia nha.” Chư Úy vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, giống như là đang thay Mộc Dong thực hiện giấc mộng ả khát cầu nhất.
Cả người Mộc Dong rét run, “Học trưởng Chư…… Thân thể em không thoải mái…… Lần này……”
“Ngoan, tôi lấy danh hiệu bạn gái mới có thể đưa em đến đây, không thoải mái cũng phải cố chịu.” Giống như vô cùng dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Mộc Dong, Chư Úy kéo cánh tay Mộc Dong rất chặt, ả kéo như thế nào cũng không ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cưỡng chế mình dời mắt khỏi những cử chỉ ân ái của Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, Mộc Dong miễn cưỡng cười lấy lòng Chư Úy,“Đâu có, người ta thích nhất là học trưởng Chư. Hâm mộ đương nhiên là có một chút, khi nào thì học trưởng Chư cũng có thể đối với em như vậy, em sẽ rất vui vẻ.”
Đưa ly rượu cho Mộc Dong, “Phải không? Vậy em tính làm tôi vui như thế nào?”
Mộc Dong nghĩ đến, đêm nay Mộc Tuyết vì muốn ả biểu diễn nên mới bố trí như vậy, cho nên không còn đề phòng. Ả uống sampanh, cười xán lạn,“Học trưởng xấu quá, anh nói như thế nào thì là như thế đó.”
Chư Úy cũng cười xán lạn,“Vậy, theo tôi lên – giường?”
Ý cười cứng đờ, Mộc Dong tuy rằng đã ái muội với nam sinh, nhưng không có đi qua bước cuối cùng. Nếu hỏi có muốn thử không, ả muốn thử, nhưng từ khi định quyến rũ Tống Ngôn Mục, ả cảm thấy giữ ‘nó’ lại thì ả sẽ có tư cách hơn một chút.
“Em, chúng ta còn nhỏ như vậy……”
Chư Úy cụng ly rượu vào ly của Mộc Dong,“Cạn.”
Nghĩ cạn ly là có thể tránh thoát đề tài Mộc Dong quyết đoán uống hết ly rượu, cái ly đường kính dài nhỏ, cũng không có bao nhiêu rượu.
Lại lấy thêm hai ly rượu, mình một ly đưa cho Mộc Dong một ly, Chư Úy chạm cốc với ả sau đó mới tiếp tục nói,“Tôi cứu em nhiều lần như vậy, lấy thân báo đáp còn cần suy nghĩ chuyện tuổi tác?”
Mộc Dong càng ngày càng khẩn trương, ả lại một hơi uống hết ly rượu,“Em……”
Trong tay Chư Úy lại nhiều thêm ly rượu,“Uống ly này, tôi sẽ không nói chuyện này nữa.”
Mộc Dong lại uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, ả nghe Chư Úy nói,“Tôi không cần phải tiếp tục với cô, hẹn gặp lại.”
Những lời này vừa nói hết, Mộc Dong liền mềm nhũn ngã lên người Chư Úy, được hắn thân thiết giúp đỡ rời khỏi yến hội, đi lên một căn phòng trên tầng trệt.
Bắt đầu từ ly thứ hai, Mộc Dong uống xong không phải là sâm banh, mà là cốc tai trải qua điều phối đặc biệt. Vị nhẹ nhàng khoan khoái, lại cực kỳ say lòng người, đàn ông trưởng thành uống hai lỹ cũng say bất tỉnh nhân sự, càng đừng nói là một đứa con gái choai choai như Mộc Dong.
Người Chư Úy này, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu.
Nói hắn không tốt, lúc trước hắn tuy rằng là bị Lan Tử lôi kéo tiếp cận Mộc Dong, nhưng cũng là thật sự che chở Mộc Dong, cũng từng nghĩ tới giúp ả chuyển trường, sau khi chuyển trường cũng có thể duy trì liên lạc, để cho Mộc Dong sống tốt chút.
Nói hắn tốt, giờ phút này hắn hạ quyết tâm, từ lúc này đây sẽ chia tay với Mộc Dong. Đây cũng coi như bội tình bạc nghĩa, có thể hắn cho rằng Mộc Dong luôn luôn lợi dụng hắn, coi rẻ chỉ số thông minh của hắn, vũ nhục tiêu chuẩn của hắn, không lấy chút thù lao kiếp này hắn sẽ cảm thấy thiếu.
La Lan Tử nói với Chư Úy, ‘Mộc Dong tùy cậu thu thập’.
Hắn lựa chọn ngay, hơn nữa hắn cho rằng, một con đàn bà lẵng lơ như Mộc Dong, không biết đã lên giường với bao nhiêu đàn ông, có gì đáng giá tiếc rẻ.
Trên giường trắng noãn, Mộc Dong mơ mơ màng màng lật mình, nắm kéo quần áo của mình, ý thức hỗn loạn nói mê sảng.
“Ha ha, Mộc Tuyết mày đồ tiện – nhân, anh Ngôn Mục thích là tao ~~ mày là cái thá gì, tất cả của mày đều là nhà học Mộc của tao cho! Cho mày điên cuồng…… Hắc hắc hắc…… Anh Ngôn Mục người ta rất thích anh, vừa khỏe vừa đẹp trai ợ…… Ném Mộc Tuyết làm ăn xin…… Ha ha……”
Chư Úy càng nghe mặt càng đen, một tay đè cổ Mộc Dong, tay kia thì lưu loát cởi váy Mộc Dong, trực tiếp kéo quần lót viền hoa.
“Mộc Dong, rõ ràng cô chỉ là người dung mạo bình thường ngu xuẩn, không nên vọng tưởng mình là Ðát Kỉ…… Buồn cười……” Chư Úy nghiến răng nghiến lợi nói, ngón tay bắt được ngực của ả còn có nhụy hoa dưới hạ – thể, hung hăng nhào nặn.
Đáng tiếc Mộc Dong còn đắm chìm trong giấc mơ của mình, ả đang có đêm xuân với Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục cuồng dã hôn – ả, thô bạo tiến vào ả. (D: amennnnn…. Hãy tha thứ cho linh hồn tội lỗi của con… Nhưng làm dòng này con thấy tởm lợn quá)
“A ~! Anh Ngôn Mục, thật là giỏi! A!…… Tiến vào, giữ lấy em đi, em là của anh!”
Chư Úy cảm thấy cả người mình đều biến thành màu đen.
Mở lớn hai chân, Mộc Dong mị – hoặc liếm – liếm son môi, “Anh Ngôn Mục……”
Không thể nhịn được nữa Chư Úy xe bao cao su, đội vào tiểu đệ của mình, Chư Úy vừa mới cầm thắt lưng Mộc Dong, nháy mắt lại bình tĩnh xuống.
Như thế này, cùng cưởng hiếp có gì khác nhau?! Dù mình đến điểm mấu chốt, cũng không thể cùng Mộc Dong ngu xuẩn không có đầu óc này.
Trong sáng lên, Chư Úy nở nụ cười.
Lưu Sảng sau khi náo loạn thật lâu, cũng chuẩn bị về căn phòng đã đặt ngủ. Kết quả vừa mới nằm xuống giường nhắm mắt lại, điện thoại lại vang lên.
“Xin chào Lưu Sảng tiên sinh, thật có lỗi đã quấy rầy ngài. Nhưng có một cô gái không thể nói chuyện đã đứng ở cửa khách sạn chờ ngài thật lâu, kiên trì muốn gặp ngài.”
Không thể nói chuyện? Cô gái câm tên Nhuế Tiểu Hoa kia? Xuất viện???
Giật mình một cái, Lưu Sảng xoay người đứng lên mặc áo ngủ lập tức chạy tới thang máy. Nhuế Tiểu Hoa tại sao lại chạy đến đây?
Lòng như lửa đốt chạy đến tầng dưới cùng của đại sảnh, Lưu Sảng liếc mắt một cái đã thấy cô gái tên Nhuế Tiểu Hoa vừa gầy vừa đen kia. Cậu chạy nhanh tới, vẻ mặt lo lắng nhìn cô gái vẫn còn quấn đầy băng gạt,“Cô không sao chứ? Tại sao lại đến đây? Bác sĩ cho cô ra?”
Hiện tại tên tiếng Trung của thân thể này là Nhuế Tiểu Hoa, cô gái nước Pháp ngây ngốc nhìn chằm chằm Lưu Sảng, sau khi cô nghe nói Lưu Sảng tới buổi tiệc tối, trong lòng bất ổn không thể yên. Trước kia khi Lưu Sảng ở nước ngoài từng có một thời gian sống không có tinh thần, cắn thuốc, lạm giao, cuối cùng mới nhiễm AIDS. Vừa nghe yến hội a party, cô liền vô cùng khẩn trương.
Cho nên, cô không quan tâm thân thể chưa khôi phục, đứng lên lén lút sờ soạng đi ra ngoài, dựa theo địa điểm hỏi thăm, gian nan viết dòng chữ tiếng Trung mà cô không mấy rành, sau đó xin tài xế xe taxi lái xe đưa cô tới đây.
Nhưng, cô bị chặn ở đại sảnh.
Giờ phút này, cô không phải tiểu công chúa hắc đạo, không phải gián điệp của tổ chức đặc công, không có mỹ mạo (đẹp) cũng không có thân phận, cô chính là một cô nhi tên Nhuế Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, không có sao chứ?” Lưu Sảng càng khẩn trương, tuy rằng cô gái nhỏ này tự mình xông ra, nhưng nếu cậu không chạy nhanh như vậy, cũng sẽ không làm cô gái không nơi nương tựa này bị thương thành như vậy.! Con đưa cô ta về phòng, cô ta cứng rắn lôi kéo không cho con đi, còn quyến rũ con.” Chư Úy trào phúng nói xong, chút không để ý sắc mặt Mộc Dong càng ngày càng bạch, vẻ mặt càng ngày càng tuyệt vọng,“Kết quả, sáng nay cô ta vừa tỉnh lập tức công kích con, đánh vỡ đầu của con, nói con cưỡng – hiếp cô ta, muốn làm cho con ngồi tù.”
Nhưng Chư Úy cô ý, không nói là bản thân rốt cuộc có làm hay không có làm.
“Tôi là bị anh chuốc say!” Mộc Dong chỉ vào Chư Úy thét chói tai,“Anh ép tôi uống, đây là mê – gian, là cưỡng – hiếp!”
Mẹ Chư nheo mắt, dù cha mẹ có đối với người ngoài như thế nào thì cũng sẽ yêu thương con mình,“Cô gái nhỏ, lúc trước cô ở trường học là bị mọi người nhìn không vừa mắt đúng chứ? Là con trai tôi đối xử tốt với cô, giúp cô đứng chứ? Tôi đã nghe nói, mục đích cô tới trường Hạo Vũ học là vì muốn cướp bạn trai của chị họ? Sao hả, ở bên cạnh con tôi còn muốn lợi dụng nó để quyến rũ Tống thiếu? Ngôn Mục đang ở chỗ này, cho nên cô muốn hãm hại con tôi?”
Lời này vừa ra, Mộc Dong, Mộc Lê, Mộc Tiền Trình đều mặt xám mày tro.
“Vu khống, tôi dẫn theo bác sĩ đến. Kiểm tra đi.” Mẹ Chư vung tay lên, cảnh sát phía sau và bác sĩ nhanh chóng đi lên, phía sau còn có hai y tá nam mang theo giấy kiểm tra và các loại dụng cụ tới.
Mộc Tiền Trình đứng ra,“Xin chào, tôi là cậu Mộc Dong. Kiểm tra tại đây không thích hợp! Chúng tôi muốn tới bệnh viện lớn.”
Mắt lé liếc Mộc Tiền Trình, mẹ Chư kiêu ngạo ngẩng đầu,“Mộc tiên sinh, bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Hải Đường là chúng tôi mở. Đương nhiên, muốn đi bệnh viện thành phố cũng được, em trai tôi làm việc ở đó.”
Xem thường ra mặt và bức bách.
Mộc Tiền Trình xém chút nghiền nát răng,“Cô có ý gì?!”
Cha Chư thuần thục nói thay mẹ Chư,“Ý tứ chính là, chữa bệnh giám định, chúng tôi định đoạt. Nhà chúng tôi không phải loại đê tiện như các người, khi kiểm tra, chúng tôi cũng sẽ không động tay động chân. Bên này ra kết quả, ông có thể lập tức đi tới bệnh viện xem xét.”
Nhìn trò khôi hài này, trong lòng Mộc Tuyết yên lặng giơ ngón cái với Chư Úy. Nhưng mà Chư Úy bị đập bể đầu là ngoài dự đoán đi. Mộc Dong kia tính tình táo bạo là cố ý áp chế, năm đó cô cũng bị Mộc Dong đánh không ít.
“Buổi tiệc tối hôm qua, khách sạn có camera quay lại, rốt cuộc có phải Mộc Dong tự mình uống hay không, đi xem chẳng phải sẽ biết?” Mộc Tuyết cười khanh khách ở một bên mở miệng,“Nhưng mà chúng tôi đều có thể làm chứng, tối hôm qua Mộc Dong là tự mình uống.”
Các học sinh đều gật đầu, hơn nữa đều khiển trách Mộc Dong, lòng người không có, hãm hại bạn trai mình, muốn lừa gạt à?
Nhắc tới phải làm kiểm tra rồi, Mộc Dong thế này mới hơi chút bình tĩnh một chút. Đúng vậy, ả trần truồng chung một chỗ với Chư Úy, trên người ả cũng có chút dấu vết, trong thùng rác cũng có bao cao su dính tinh dịch. Nhưng, quả thật ả không có tí ký ức nào về chuyện Chư Úy đã chơi mình.
Trong mộng, ả đều là làm tình với Tống Ngôn Mục, có lẽ nào…… Là Tống Ngôn Mục?
Nghĩ đến đây, Mộc Dong xoay người chỉ vào Tống Ngôn Mục,“Tôi, tôi nhớ rõ hắn cũng có, đúng, hắn cũng làm ……”
Mọi người nháy mắt cười phá lên.
Cha Chư và mẹ Chư giật mình nhìn Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục không nhịn được phốc cười.
“Chó cắn loạn người, cổ nhân quả thật không nói sai.” Lắc đầu, Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết bật cười,“Tối hôm qua tôi và Mộc Tuyết ở chung một phòng, buổi sáng hôm nay mới đi ra, camera của khách sạn có thể làm chứng. Mộc Dong, cô đừng cắn loạn, chẳng lẽ cô còn muốn nói mọi người luân phiên cưỡng hiếp cô? Sức tưởng tượng đừng quá phong phú, có bao nhiêu bận tâm thanh danh của mình.”
Mộc Tuyết còn thật sự nghiêm túc gật đầu,“Tôi là nhân chứng, Mộc Dong, cô tỉnh một chút dừng cắn loạn đi.”
La Lan Tử lưu loát ở một bên tiếp lời,“Hoặc là nói, cô muốn vu cáo tất cả nam sinh ở đây, đều có một chân với cô, sau đó muốn toàn bộ bồi thường? Nhà họ Mộc các người trực tiếp mở một quán bar đi, tiền chao cháo múc, lấy tiền nhanh hơn!”
Mộc Tiền Trình và Mộc Lê đều tức giận mức đứng không vững, đồng thanh quát lớn,“Câm miệng!”
Mọi người lại cười như nở hoa, ngửa tới ngửa lui vỗ bàn đấm tường.
“Ôi còn kêu chúng tôi câm miệng kìa, chậc chậc quả nhiên là người một nhà đều là mặt hàng như vậy.“
“Chờ kết quả chờ kết quả, nhìn xem có phải Mộc Dong thật sự bị cưỡng hiếp hay không.”
“Loại chó điên cắn loạn người này, ai để ý……”
“Theo tớ thấy, đây là cố ý làm cho nhà học trưởng Chư Úy bồi thường đấy ~ thật là không nhìn ta, cả nhà bày trận, không đúng, cha mẹ Mộc Dong không có tới……”
“Chậc chậc, khó gặp gia tộc không bình thường……”
Trường hợp cực kỳ hỗn loạn, cảnh sát không cho phép ai đi ra ngoài, nên làm ghi chép thì ghi chép, nên làm kiểm tra thì kiểm tra.
Cùng lúc đó, Lâm Dư Phỉ đang ở trong phòng hiệu trưởng nói chuyện.
“Bạn học Lâm Dư Phỉ, gia đình của em vô cùng nghèo khó, đồng thời em học tập cũng rất giỏi. Giáo viên và học sinh đều thích em i, cũng thực nguyện ý giúp em. Cho nên, học kỳ này, em vẫn nên chuyển trường đi.”
Hiệu trưởng một bộ vô cùng đau đớn, thở dài.
Một cô gái xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại đi sai đường chứ, lên giường với người đầu tư học bỏng. Mới bao nhiêu tuổi, 16 thôi. Càng đừng nói hại Trương Hồ thành tàn phế, đống sổ nợ rối mù này, tính như thế nào cũng tính không rõ.
Tóm lại, sau khi đoạn ghi âm tình sắc ai muội truyền ra, trường cao trung Hải Đường sẽ không giữ lại một học sinh không ra gì như thế này. Thấy Lâm Dư Phỉ làm ra bộ dáng ủy khuất như vậy, sẽ không khai trừ, nhưng chuyện chuyển trường là phải khuyên.
Lâm Dư Phỉ cầm nước mắt, không nói được một lời, trong lòng là ngập trời tức giận, tất cả những chuyện này, rốt cuộc là như thế nào tạo thành?
Nói chuyển trường thật dễ nghe, nhưng chỉ cần còn ở lại thành phố này, những mối quan hệ cũng biến mất. Trường trọng điểm khẳng định sẽ không nhận ả, ả chỉ có thể học trường bình thường, dùng thành tích nổi trội xuất sắc của mình làm cho trường học tăng thêm danh tiếng mà thôi.
Dựa vào cái gì ả càng ngày càng kém, Mộc Tuyết lại càng ngày càng tốt?!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thân ái đát nhóm ╭[╯3╰]╮~~ Trung thu chương khoái hoạt!!!
Trung thu quốc khánh không ngừng càng, mỗi ngày tiếp tục đổi mới!