Trên con đường ngoại ô trống trãi ở nước Pháp, Ngô Sâm Nhược đội tóc giả mặc quần áo nữ, điên cuồng mà lái xe chạy như gió lốc. Phía sau cậu, ba chiếc xe hơi màu đen điên cuồng chạy theo, thỉnh thoảng lại có đạn bắn ra.
Bởi vì tình báo sai lầm, Tống Nghĩa Nhụy trúng bẫy. Vì cam đoan một văn kiện tuyệt mật có thể an toàn gửi về nước, Tống Nghĩa Nhụy vốn muốn chọn cáchh hy sinh chính mình. Nhưng Ngô Sâm Nhược đang tiến đến lại đưa ra một biện pháp.
Cậu mặc quần áo và mang giày cao gót của Tống Nghĩa Nhụy, hai người đều là người Á Châu, sau khi đổi quần áo, cậu làm con mồi, để cho Tống Nghĩa Nhụy đang bị thương lập tức trốn.
Kế hoạch này thành công, nhưng, Ngô Sâm Nhược lại không gặp được người đã sắp xếp trước đó, bắt buộc cậu phải đi một con đường khác, hoàn toàn lệch khỏi phạm vi đào thoát trong dự tính.
Có lẽ, trốn không thoát.
Nhưng, không thể buông tha, cho dù trốn không thoát, cũng phải tranh thủ thêm thời gian cho Tống Nghĩa Nhụy.
Đường trở nên càng ngày càng gấp khúc, Ngô Sâm Nhược biết thời gian càng dài thì đối phương càng dễ bố trí chướng ngại vật ở phía trước. Hắn đã không có tinh lực nhìn bản đồ điện tử, chỉ có thể dựa vào vận khí và cảm giác.
Đáng tiếc, vận khí của cậu không tốt.
Oanh!
Cậu đụng vào một chướng ngại vật, thân xe bay lên trời rồi lật ngược lại, hung hăng ngã xuống.
Máu tươi trên trán chảy ra, trước mắt Ngô Sâm Nhược hiện ra một cảnh tượng, cậu và Lưu Sảng tới bệnh viện, nhìn thấy một bé gái nhỏ gầy nằm trên giường bệnh, nho nhỏ, tựa như xiết một cái cũng sẽ vỡ.
A… Ngô Sâm Nhược nở nụ cười, tại sao trước khi chết… Lại nghĩ đến cảnh tượng này…
Lá cây màu lam trước ngực cậu, vỡ vụn.
Trong không gian Mộc Sương nói cho Mộc Tuyết biết, tính mạng Ngô Sâm Nhược gặp nguy hiểm, bây giờ còn không thể xác định sẽ sống sót.
Đồng thời, cây Lam Diệp trong không gian nhanh chóng héo rũ, cây Lam Diệp bị Mộc Sương đào lên để xuống hồ nước, dùng nước trong hồ ngâm, mới không có vỡ vụn.
“Nếu không cứu được Ngô Sâm Nhược, cây Lam Diệp không thể sống.” Mộc Sương nói với Mộc Tuyết như vậy.
Nhưng đối với Mộc Tuyết mà nói, cây có thể không có, dị năng có thể không có. Nhưng, Ngô Sâm Nhược không thể không có.
Tựa như Tống Ngôn Mục đã nói, Sâm Nhược, Lưu Sảng, Lan Tử những người này, đã sớm khắc vào sinh mệnh Mộc Tuyết. Cô tuyệt đối không tiếc trả giá tất cả, để bảo vệ những người này.
Hai cha con Tống Ngôn Mục và Tống Nghĩa Cẩn thực cẩn thận, nếu Ngô Sâm Nhược gặp chuyện không may, như vậy chắc chắn bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm. Sau đó là không thể liên lạc với người của mình, muốn liên lạc cũng không liên lạc được.
Kết quả, đương nhiên không phải là thứ bọn họ muốn nghe.
Tống Nghĩa Cẩn hiện tại là chưởng quản của nhà họ Tống, tự nhiên là có quyền hạn nhất định để biết Tống Nghĩa Nhụy làm gì. Nghe nói bên trong xuất hiện phản đồ, người Tống Nghĩa Nhụy mang ra mất tích toàn bộ, Tống Nghĩa Cẩn tắt điện thoại.
Tống Ngôn Mục biết Ngô Sâm Nhược tham dự hành động của Tống Nghĩa Nhụy, lại kết hợp với phản ứng vừa nãy của Mộc Tuyết, sắc mặt anh cũng ngưng trọng.
Ngô Sâm Nhược với Tống Ngôn Mục, cũng giống như La Lan Tử với Mộc Tuyết. Đó là bạn thân có thể so với huyết mạch thân tình, là người có thể giáo phó phía sau lưng, tuy rằng không phải sự tồn tại giống như tình yêu lại có thể vì đối phượng mà đi mạo hiểm tính mạng – đó chính là một sự tồn tại đặc thù.
Là bởi vì mình trở về thành phố B sao? Tống Ngôn Mục xiết tay thành quyền.
Mộc Tuyết sâu sắc cảm nhận được cảm xúc của Tống Ngôn Mục, cô vãy tay với Tống Ngôn Mục, rồi lắc đầu.
Đừng nghĩ nhiều, chuyện này không có quan hệ gì với anh.
Tống Ngôn Mục nhìn thấy trong đôi mắt Mộc Tuyết nói như thế.
“Bây giờ Sâm Nhược ở đâu? Em muốn đi tìm anh ấy.” Mộc Tuyết bắt được tay Tống Ngôn Mục, vừa kiên định vừa da diết.
“Ngoan, đừng nháo. Em đi cũng không thể giúp được gì.” Tống Ngôn Mục ôm lấy Mộc Tuyết, nhắm mắt lại hô hấp thật sâu.
Mộc Tuyết lắc đầu,“Anh Ngôn Mục, anh biết. Em có thể, em có thể giúp đỡ!”
Bác sĩ đi nhanh vào, đề tài này tạm thời dừng lại. Chờ bác sĩ kiểm tra tất cả xong, vỗ ngực cam đoan Mộc Tuyết không có việc gì, có thể là gần đây không nghỉ ngơi tốt. Kết quả Tống Nghĩa Cẩn hai vợ chồng không biết lý giải thành cái gì, hai đôi mắt như dao xẹt lên người Tống Ngôn Mục.
Tống Ngôn Mục tỏ vẻ chính mình thực vô tội, anh không có ngủ với Mộc Tuyết mà. Mộc Tuyết tối nào cũng tán gẫu với mẹ Tống tới khuya~~~~.
Nhưng loại hiểu lầm này, không giải thích thì tốt hơn.
Chờ khi Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng đi, Tống Ngôn Mục đi ra ngoài tiễn bọn họ. Mà Mộc Tuyết, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lưu Sảng.
Có lẽ bởi vì anh Ngôn Mục lo lắng mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, mới ngăn mình đi tìm Sâm Nhược.
Nhưng, tại sao Mộc Tuyết lại không thấy Tống Ngôn Mục lo lắng ảo não? Hồ nước trong không gian đã nhấc lên sóng to gió lớn, không chỉ đơn giản là kích động.
Ngôn Mục từ sớm đã quen biết Sâm Nhược, tình cảm của bọn họ nhất định rất sâu. Bởi vì bất luận là Tống Ngôn Mục hay là Ngô Sâm Nhược đều là người trọng tình cảm.
Quả thật, Mộc Tuyết không hiểu cũng không biết Ngô Sâm Nhược rốt cuộc ở làm gì nước ngoài. Nhưng, bằng vào cô có dị năng Mộc Sương và có lực cảm giác với Sâm Nhược, cô nhất định có thể giúp đỡ.
Nếu Tống Ngôn Mục đồng ý, như vậy cũng chỉ có…… Dốc toàn lực, trốn đi!
Lưu Sảng, anh phải ủng hộ em!
Kết quả sau khi Lưu Sảng nghe xong, không ủng hộ Mộc Tuyết. Cậu có biết một chút về công việc của Ngô Sâm Nhược, đó là mưa bom lửa đạn, một chút vô ý thì sẽ mất mạng như chơi. Sâm Nhược sẵn lòng liều mạng, cho nên là một người bạn cậu ủng hộ. Nhưng Mộc Tuyết, là em gái của bọn họ, ở trong lòng bọn họ là đưa em gái cần được bảo vệ.
Dị năng thì như thế nào? Chết rồi thì tất cả sẽ kết thúc.
Mộc Tuyết nghiến răng nghiến lợi, các người đều lo lắng cho em, nhưng các người có thể cứu Sâm Nhược sao? Nhưng em có dự cảm nếu em không đi, Sâm Nhược có thể sẽ chết mất!
Không biết sự tức giận và dũng khí từ đâu ra, Mộc Tuyết quyết định rõ ràng bây giờ lập tức tới sân bay mua vé máy bay!
Nhưng mà, cô vừa mới đi xuống lầu, đã bị Tống Ngôn Mục bắt được, khiêng cô lên vai mang về phòng, oành một tiếng bị quăng lên giường, sau đó trực tiếp ngăn chặn.
“Khiếp kiếp anh buông ra! Tiếp tục ngăn cản, nếu Sâm Nhược chết thật coi thử các người làm sao hối hận!”
Cảm xúc Mộc Tuyết cũng có chút mất khống chế, cô biết mình bị cảm xúc của Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Mục ảnh hưởng.
Ngô Sâm Nhược đang đau khổ giãy dụa, không muốn chết.
Trong lòng Tống Ngôn Mục thì thống khổ rối rắm, không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Tiểu Tuyết……” Tống Ngôn Mục yếu ớt,“Đừng nói nữa……”
“Cầu xin anh, để cho em đi……” Mộc Tuyết đưa tay ôm lấy Tống Ngôn Mục,“Để cho em đi được không? Anh có thể phái nhiều người theo em, em cam đoan sẽ chú ý an toàn. Em có thể cảm giác được trạng thái của Sâm Nhược, anh ấy có thế sẽ chết. Em có thể đưa mọi người tìm anh ấy, tin tưởng em!”
Im lăng thật lâu, Mộc Tuyết cảm giác được hồ nước trong không gian chậm rãi bình tĩnh lại.
Tống Ngôn Mục đột nhiên đè Mộc Tuyết, giống nhau muốn khảm Mộc Tuyết vào cơ thể mình.
“Được, em đi. Nhưng, bảo vệ tốt chính mình.” Tống Ngôn Mục cuối cùng gật đầu,“Sâm Nhược là tay chân của anh, còn em là tim của anh. Mất đi tay chân anh sẽ tàn tật vĩnh viễn, mất đi tim……”
Mộc Tuyết trịnh trọng gật đầu, cũng hôn Ngôn Mục.
“Sâm Nhược, là anh em của anh, là người thân của em……”
“Em sẽ đưa anh ấy sống sót trở về……”
“Tin tưởng em……”
Được Tống Ngôn Mục đồng ý, hơn nữa Tống Nghĩa Cẩn hỏi cũng không hỏi trực tiếp ủng hộ, hộ chiếu và thân phận ngụy trang của Mộc Tuyết được chuẩn bị tốt trong vòng một ngày, còn ngụy trang thành đội ngũ cứu hộ 15 người, chủ yếu là nhân viên đặc công nhân viên y tế, sau khi Hoa Báo và mẹ Hà từ nước ngoài về, lập tức đi tới địa điểm tập hợp đợi lệnh.
Mộc Tuyết đi, có thể cứu Ngô Sâm Nhược, tất nhiên cũng sẽ cứu được Tống Nghĩa Nhụy. Trong lòng Tống Nghĩa Cẩn cũng có chút bối rối, hắn đã sớm khuyên em gái về nước, không cần tiếp tục làm công việc nguy hiểm như vậy nữa. Nhưng em gái không bao giờ nghe……
Mộc Tuyết đi mấy ngày, Tống Ngôn Mục cũng rời khỏi thành phố B.
Anh cảm thấy, mình vẫn nên về thành phố Hải Đường sẽ tốt hơn.
Có lẽ…… Mình thật sự không nên về nhà họ Tống?!
Khi biết Mộc Tuyết xuất ngoại đi tìm Ngô Sâm Nhược sau, Lưu Sảng cũng đứng ngồi không yên. Cải nhau với Tống Ngôn Mục và người nhà nữa ngày, Lưu Sảng tự trốn. Kết quả vừa đáp xuống sân bay nước Pháp, Lưu Sảng trực tiếp bị đội ngũ tinh vệ vừa mới xuất ngũ đuổi về.
Sau khi bị đuổi về thì bị nhốt trong phòng, Lưu Sảng bắt đầu bất khuất đấu tranh với người nhà, từ đập cửa sổ giả bộ bệnh tuyệt thực đến nổi điên, cái gì cũng làm, nhà họ Lưu vẫn là không đáp ứng.
Nhuế Sophie được đưa đến phòng Lưu Sảng để chăm sóc cậu, Lưu Sảng ngay cả Nhuế Sophie cũng không muốn để ý, trong đầu óc đều là bóng dáng Ngô Sâm Nhược, còn có sự lo lắng với Mộc Tuyết.
Trong phòng Lưu Sảng có khung hình, Nhuế Sophie nhìn chằm chằm ảnh chụp của Ngô Sâm Nhược thật lâu, ánh mắt kia như muốn đốt chay một lỗ trên tấm ảnh. Lưu Sảng phát hiện Nhuế Sophie không thích hợp, chộp đoạt lấy khung hình (ảnh được đóng khung), quát,“Nhìn cái gì vậy! Đây an hem của anh!”
Giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Sảng, Nhuế Sophie không nói được một lời.
Ảnh chụp Ngô Sâm Nhược, có một đôi mắt rất giống với cô kiếp trước, khi nhắm mắt lại còn giống hơn nữa. Có lẽ kiếp trước mình có một phần huyết thống Trung Quốc, hình dáng của mình và cậu ta có chút tương tự.
Kiếp trước, là người này chết, làm cho Lưu Sảng không gượng dậy nổi sao? Là vì muốn báo thù cho người này, Lưu Sảng mới trở lại Trung Quốc sao?
Nhuế Sophie nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nở nụ cười. Lưu Sảng này…… Thật sự là làm cho người ta đau lòng.
“Sophie…… Không phải anh cố ý rống em……” Lưu Sảng cũng biết mình đổ sự tức giận lên người Sophie thì thật không tốt, nhưng cậu thật sự rất nôn nóng rất khó chịu.
Ngồi xổm xuống, Lưu Sảng đặt đầu ở trên đầu gối Sophie, giống như một con chó lớn không tìm thấy chủ nhân.
“Sâm Nhược là an hem của anh, anh là thật sự đau lòng cậu ấy…… Nếu cậu ấy chết, kiếp này anh cũng không thể sống vui vẻ……”
Sophie kéo bàn tay Lưu Sảng qua, nhẹ nhàng viết lên,[ nếu anh chết, em đời đời kiếp kiếp cũng sẽ thống khổ. Anh đối Sâm Nhược là tâm tình gì, em đối với anh chính là tâm tình đó.]
Không hiểu sao lại bị chọc cười, Lưu Sảng cọ tay Sophie,“Chúng ta là tình yêu, anh và Sâm Nhược là tình thân, không giống nhau.”
Nhưng người Trung Quốc từ tình yêu cuối cùng sẽ lắng đọng lại thành tình thân. Sophie nắm chặt Lưu Sảng, mặc dù có chút ghen, nhưng, người quan trọng với anh, sao em có thể bỏ mặc đây.
Thật vất vả dỗ Lưu Sảng, Sophie cầm lấy di động của Lưu Sảng, tìm được hai dãy số Mộc Tuyết, còn có Tống Ngôn Mục, nhắn một tin nhắn.
[ Bệnh viện tư nhân Angel, đi vào trong đó nhìn xem.]
Bệnh viện tư nhân Angel, nằm trong dãy núi biên giới của Pháp, một bệnh viện ẩn nấp vô cùng tốt, có kết cấu khổng lồ. Tình hình chung, nếu bắt được gián điệp bị thương hoặc là Mafia thân phận quan trọng, sẽ đưa nơi đó tiến hành trị liệu. Phía trên coi như là nhân viên làm việc cho tổ chức, phía dưới thì chính là phạm nhân. Bệnh viện này cũng sẽ tiếp nhận một ít bệnh nhân bình thường để che dấu.
Kiếp trước vào lúc này, Sophie nhớ rõ cô bởi vì bị thương mà nằm viện, nghe được nữ gián điệp Trung Quốc bị bắt.
Nếu là ở nước Pháp, như vậy, nói không chừng có khả năng này.
Tống Ngôn Mục nhanh chóng trả lời,[ tốt.]
Người thông minh, không hỏi nhiều trong lúc này. Nhuế Sophie gật đầu.
Không quá lâu, Mộc Tuyết cũng trả lời,[ Quả thật có cảm giác ở hướng kia, chúng tôi lập tức đi.]
Cảm giác? Sophie cười cười, xóa tin nhắn, nằm xuống ở một bên sô pha. Cô không muốn Lưu Sảng tới nước Pháp mạo hiểm, cho nên, lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh.
Đoàn người Mộc Tuyết xuống máy bay, vài người nằm vùng của nhà họ Tống ở nước Pháp ra đón. Bọn họ cũng đăng tìm kiếm Tống Nghĩa Nhụy và Ngô Sâm Nhược.
Những người cùng làm nhiệm vụ hôm nay, dường như là toàn diệt. Tuy rằng biết bên trong có phản đồ, nhưng không biết là ai, điều này cũng tạo thành khó khăn lớn cho việc cứu Tống Nghĩa Nhụy và Ngô Sâm Nhược.
Mộc Tuyết tuy rằng tới cứu người nhưng tên phản đồ hành đồng như thế nào cô hoàn toàn không hiểu. Nhưng mà, có người của Tống Nghĩa Cẩn ở đây chỉ huy, Mộc Tuyết có thể tận xác định mục tiêu.– dựa vào của cảm giác cô, tìm được Ngô Sâm Nhược.
Giống như là rađa, Mộc Tuyết chỉ cần nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận được phương hướng của Ngô Sâm Nhược. Hơi thở kia càng ngày càng mỏng manh, làm cho Mộc Tuyết ước trên lưng mình mọc cánh, để lập tức bay tới đó.
Ánh sáng ngày càng le lói (ý nói sắp mất hy vọng), dù máy bay có nhanh hơn nữa thì cũng không thể tới trong nháy mắt, Mộc Tuyết chỉ có thể lo lắng nhìn kim đồng hồ từng giây từng giây trôi qua.
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, vừa Mộc Tuyết mở ra thấy, là Lưu Sảng nhắn.
[ Bệnh viện tư nhân Angel, đi vào trong đó nhìn xem.]
Nhanh chóng kêu người bên cạnh mở bản đồ, tìm vị trí, sau đó Mộc Tuyết nhắm mắt lại cảm giác phương hướng, ngón tay chỉ ra ngoài.
Đúng vậy, là hướng kia.
Mộc Tuyết trả lời tin nhắn xong, tắt điện thoại di động. Trong vài giờ kế tiếp, cô không thể bị quấy rầy.
Sâm Nhược, chịu đựng.
Biết địa điểm và phương hướng, lần này Mộc Tuyết bọn họ rốt cục có thể toàn lực ứng phó. Đồng thời, Tống Ngôn Mục và Tống Nghĩa Cẩn tập trung thẳng vào bệnh viện này, trong thời gian nhanh nhất bằng phương pháp hữu hiệu, đưa một bệnh nhân đến bệnh viện. Mà người đó là người thân cận với Mộc Tuyết, đi vào bệnh viện tra xét.
Nhưng, nói như vậy, Mộc Tuyết nhiều lắm chỉ có thể mang ba người đi vào, nhiều người hơn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.
Từ khi lên máy bay tới bây giờ, Mộc Tuyết đi theo một nữ hai nam cùng nhau ngồi vào xe hơi.
Ở trên xe, người phụ nữ cởi bỏ mái tóc hồng trên đầu, đeo kính màu nâu, cởi áo khoác để lộ ra chiếc đầm đỏ bên trong. Hai người đàn ông đổi thành quần áo thông thường áo sơ mi quần tây, áo khoác cột vào bên hông. Người phụ nữ kia nhanh chóng điều chỉnh kiểu tóc cho Mộc Tuyết, đeo kính áp tròng, còn có thay đổi màu da, không ngừng động đậy trên mặt Mộc Tuyết. Hơn mười phút, gương mặt Mộc Tuyết đã được biến đổi thành con lai, còn vẽ khói lên, che hết diện mạo vốn có của Mộc Tuyết.
Lại cho Mộc Tuyết đeo một kính mắt đầu lâu màu hồng, thay đổi quần áo rách tung toé màu đen bó sát người phục, đeo rất nhiều trang sức phong cách, mang đôi giày chạy đinh vào (ếu biết là mợ giề), Mộc Tuyết hoàn toàn bị biến thành một cô gái mạnh mẽ.
“Quần áo trên người cô bị cởi ra rất dễ, lớp dịch dung này nếu không đụng vào nước thì sẽ không trôi.” Người phụ nữ dặn dò Mộc Tuyết,“Micro trên lỗ tai chúng ta liên thông nhau, cô nhỏ giọng nói chuyện mọi người cũng có thể nghe được.”
Mộc Tuyết trịnh trọng gật đầu.
“Hai mươi phút, cứu không được Ngô Sâm Nhược cũng không thể đả thảo kinh xà, nếu không chắc chắn chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể cứu được cậu ta.” Người phụ nữ tiếp tục dặn dò, “Cô phải đi theo ta.”
Mộc Tuyết…… Gật đầu.
Đi trên quôc lộ một thời gian thật dài, rốt cuộc cũng đến bệnh viện.
Mộc Tuyết xuống xe, trái tim bắt đầu kinh hoàng. Đúng vậy, Sâm Nhược ở chỗ này!
Bảo của bệnh viện thấy có xe ngừng lại, lập tức đi lên hỏi. Người phụ nữ tóc hồng nữ xuống xe có chút lo lắng lại có chút bực bội hỏi,“Chị Jessica xảy ra tai nạn xe cộ, nghe nói là đưa tới đay. Tôi là em gái chị ấy – Anna, hai người này là em trai của chúng tôi, đây là con gái của chị ấy, chúng tôi được thông báo chị ấy phải chuyển viện.”
Xác minh giấy chứng minh và thông tin khác, sau khi bảo vệ cẩn thận chứng thực, để cho bọn họ đi vào.
Sau cánh cửa bệnh viện là một lối đi thật dài, những bồn hoa rất cao, cao đến mức không nhìn thấy bên cạnh, Mộc Tuyết cau mày đi theo Anna. Chờ đi hết đường, đi vào tầng trệt không tính là cao, có người khác dẫn bọn họ quẹo phải.
Nhưng Mộc Tuyết cảm giác được Sâm Nhược ở bên trái, cô cố gắng khống chế mình không được quay đầu. Tuy rằng không hiểu về đặc công không biết về gián điệp cũng không viết về nghĩ cách cứu viện, nhưng Mộc Tuyết biết, không thể để lộ sơ hở.
Lại quẹo tới quẹo lui, đi qua nhiều lối đi thật dài, đoàn người Mộc Tuyết đi tới một tòa nhà khác.
“Cô Jessica gặp tai nạn xe cô bị thương nặng, bác sĩ đã làm phẩu thuật cho cô ấy. Bệnh viện không có nhiều thuốc, cho nên mời mọi người chuyển tới bệnh viện trong thành phố.” Người dẫn dắt nói như thế.
Anna bình tĩnh nói chuyện với cô ta, đến phòng của Jessica mà bọn họ nói. Hai người đàn ông đi chung với Mộc Tuyết cùng đi làm thủ tục chuyển viện, còn lại người phụ nữ tóc hồng và Mộc Tuyết ở trong phòng.
Trên giường bệnh quả thật cố một người phụ nữ mặt mày trắng bệch đang nằm.
Đây là vì nhiệm vụ cố ý bị thương sao? Trong lòng Mộc Tuyết chấn động.
Hai gã hộ tá đi đến, đổi từng chút cho Jessica, Anna đứng dậy, trong lúc lơ đãng đóng cửa phòng, từ trong túi tiền lấy ra hai ống tiêm. Nhưng cô ấy chưa kịp hành động, hai gã hộ tá kia đột nhiên ngã xuống.
Chuyện làm cho người khác lâm vào hôn mê Mộc Tuyết đã làm vô cùng thuần thục. Cảm xúc uể oải cực độ có thể cho làm cho người không phòng bị nháy mắt ngủ li bì, cảm xúc hoảng sợ cực độ cũng có thể cho làm cho người có lực chấp nhận kém hôn mê trong nháy mắt. Tuy rằng cảm xúc không phải tư duy, nhưng là cảm xúc mới là vũ khí thôi miên tốt nhất.
Anna giật mình chỉ có một giây, kế tiếp, cô ấy nhanh chóng mặc đồ hộ tá đã chuẩn bị sẵn vào, đồng thời lấy thẻ ID của hai hộ tá kia.
Mộc Tuyết cũng thay đồ hộ tá và tóc giả, hơn nữa tháo hết trang sức và rửa mặt trong vòng một phút, động tác lưu loát không thua Anna. Bởi vì, cô đã chờ không được nữa, hơi thở Ngô Sâm Nhược càng ngày càng yếu làm cho cô không thể kiềm chế.
Khi đi ra cửa phòng, hai người đàn ông lúc nãy cũng đi tới, đơn giản gật đầu, bọn họ canh giữ ở ngoài phòng bệnh.
Mộc Tuyết mang theo Anna, dựa theo cảm giác trong lòng, nhanh chóng đi về một hướng.
Thẻ ID trong tay chỉ có thể sử dụng ở khu C, Anna lưu loát đánh lén hai hộ tá khác, mới thuận lợi đến khu B. Dọc theo đường đi cực kỳ nguy hiểm, may mắn Anna có kỹ xảo tránh né phong phú, hơn nữa Mộc Tuyết vẫn cố gắng sử dụng dị năng, hoặc là làm cho người chung quanh đi chỗ khác, hoặc là làm cho người nhìn thấy hoảng sợ. Điều này làm cho hai người không bị vạch trần khi đã bị người khác thấy.
Thậm chí ngay cả y tá trưởng sau khi nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, cũng chỉ là nghi hoặc một chút, sau đó nháy mắt cảm thấy cảm xúc thả lỏng. Tin tưởng trực giác của mình y tá trưởng phóng tâm mà đi.
Bên này, trong lòng Mộc Tuyết bất luận thế nào cũng là khẩn trương. Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên cô xuất ngoại, sau đó liền đi vào chuyện mạo hiểm kịch tính như thế này, có thể dựa vào dị năng vận dụng thông thuận, cũng xem như sự huấn luyện của Tống Ngôn Mục là thích đáng.
Đương nhiên, ý nghĩ nhất định phải cứu Ngô Sâm Nhược ra cũng đủ để cho cô không sợ nguy hiểm gì.
“Ông chủ, hắn chỉ sợ là không được.”
Trong tòa nhà dưới đất, có rất nhiều phòng bệnh, một phòng bệnh trong đó, vài người mặc đồ đen đứng ở giữ giường bệnh. Trên giường bệnh, chính là mặt không có chút máu hô hấp mỏng manh – Ngô Sâm Nhược. Thiết bị điện tử biểu hiện tim càng ngày càng thấp.
Giọt……
“Não tử vong không?”
“Bây giờ thì vẫn chưa, nhưng dự tính chống đỡ không được bao lâu.”
Thân thể có thể dùng ống tiếp hơi để duy trì sự sống, nhưng một khi não tử vong, thì vĩnh viễn cũng không có cách nào thức tỉnh. Giống như linh hồn hoàn toàn bị đánh tan, thân thể trống không thì không có ý nghĩa.
Nhóm bác sĩ đều im lặng không nói.
Người áo đen cầm đầu đạp lên thành giường, lần này mất là tư liệu nghiên cứu vũ khí sinh hóa mới nhất của Mafia, cùng với một phần nguyên chất chất phóng xạ vật. Phàm là người tiếp xúc với văn kiện cuối cùng tế bào đều sẽ suy nhược hoặc là dị biến mà chết, rõ ràng bắt được tên gián điệp này, nhưng chỉ bị tai nạn xe cộ mà thôi, tại sao lại không cứu được người.
“Chuẩn bị, thừa dịp còn chưa chết, đưa tới tổng bộ. Để cho đám người kia vạch xương sọ kích thích đầu óc, nhìn xem có thể lấy được tin tức hữu dụng gì hay không.”
Nghe lệnh, nhóm bác sĩ nhanh chóng rút hết dụng cụ duy trì sinh mệnh trên người Ngô Sâm Nhược, đẩy khỏi phòng, đi tới thang máy.
Mà Mộc Tuyết và Anna đang canh giữ ở cửa thang máy.
Cửa thang máy chớp mắt mở ra, Mộc Tuyết và Anna lui qua một bên. Hai người mặc đồ đen đi phía trước, tiếp theo là hai bác sĩ và ba hộ tá phụ giúp đẩy giường bệnh, bốn người mặc đồ đen đi theo phía sau.
Mộc Tuyết liếc nhìn một cái, đột nhiên đôi mắt đỏ hoe.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâm Nhược! Này nhất thế mặc dù có Mộc Tuyết, còn có Sophie giúp, nãi nhất định hội chuyển nguy thành an!
Pháp quốc thiên đối Mộc Tuyết mà nói là mặt khác ý nghĩa thượng trưởng thành, chủ động phóng ra không chỉ có là chủ động thu thập cực phẩm, lại chủ động vì nhân vật chính đoàn những người khác đánh vỡ vận mệnh!
Bởi vì Hoàng Dao ôm tiền chạy trốn, Mộc Tiền Trình không có cách nào để trả tiền cho công nhân, bản thân bị thương nằm ở bệnh viện cần người chăm sóc. Hai ông bà cụ nhà họ Mộc đi tìm mấy đứa con gái, mọi người đều xuất tiền trong nhà ra, bán toàn bộ tài sản cố định trong tay, mới góp đủ tiền lương của công nhân, để chuyện này ổn định lại.
Trải qua chuyện này, nhà họ Mộc tổn thất trầm trọng, khả năng khôi phục vô cùng thấp. Hơn nữa, bọn họ không có cách nào nhận được công trình khác, làm không xong công trình không mượn được tiền, cũng không thể vay ngân hàng.
Tài chính bị chặt đứt, rất nhiều lúc đường vận mệnh tương đương cũng bị chặt đứt.
Học kỳ này của Mộc Dong, cũng muốn đưa về huyện Lận Hồng học. Người nhà họ Mộc cảm thấy Mộc Dong không thể nào câu được rùa vàng, trở về huyện học còn có thể tiết kiệm chút tiền, không nói hai lời nhất trí thông qua. Mộc Lê chờ đợi lâu như vậy, cái gì đều không có cứ như vậy xám xịt trở về, trong lòng không phục. Cô ta quyết định ở lại bán trang phục, một ngày nào đó có thể bám vào người giàu có.
Mộc Quế ở lại huyện Lận Hồng chăm sóc hai ông bà già, thuận tiện cũng mở một quán ăn ở huyện. Mộc Cương Thiết thấy đi theo Mộc Tiền Trình không có lợi lộc, tự mình lấy tiền chạy đến vùng duyên hải, tính làm ăn về hải sản. Về phần lí đại bằng và Mộc Đào, từ sau khi lấy tiền đưa cho Mộc Tiền Trình, hai người không còn vui vẻ tới lui với nhà họ Mộc.
Vì thế, cuộc sống mỗi ngày trôi qua, sắp tới lễ mừng năm mới.
Khi Tống Ngôn Mục liên lạc với cha mẹ, Lâm Hồng khóc y như người nước mắt, nghe nói con sẽ trở về thăm bọn họ, làm Lâm Hồng vui vẻ muốn hỏng rồi. Cũng đã nhớ cha mẹ thật lâu Tống Ngôn Mục mua vé máy bay trước.
Trong nhà chỉ còn một mình mẹ Hà, Mộc Tuyết không quá yên tâm. Nhưng mẹ Hà đột nhiên muốn đi du lịch một chuyến ngay dịp tết, mang theo Hoa Báo đi cùng, vì thế Mộc Tuyết yên tâm đi với Tống Ngông Mục.
Tiễn bước mẹ Hà, dặn dò mẹ Hà ở nước ngoài phải cẩn thận chút, rồi nói mẹ Hà thích cái gì đều có thể mua, Mộc Tuyết mới cùng Tống Ngôn Mục còn có Hà Lệ Phong Khâu Phàm tới thành phố B.
Tới sân bay đón người, không phải người khác, đúng là cô gái mạnh mẽ Tống Tử Căng.
Sớm đã bị cơ thể kiện mỹ của Hoa Báo tẩy não Mộc Tuyết thoải mái không hề kỳ thị bắt tay với Tống Tử Căng, ấn tượng đầu tiên của Tống Tử Căng với Mộc Tuyết cũng là rất thích. Thật ra chỉ cần anh hai cô ấy thích, cô ấy cũng thích.
“Anh hai, anh cả hẵn là đoán được anh sẽ trở về, không biết anh ấy có thể có động tác gì hay không.” Tống Tử Căng cũng không ngại có Mộc Tuyết, sau khi Tống Ngôn Mục giới thiệu, câu đầu tiên nói đúng là câu này.
Tống Ngôn Mục bật cười,“Tốt lắm, khó được lễ mừng năm mới trở về một chuyến, chúng ta cứ thoải mái một chút. Anh chỉ ở vài ngày rồi đi, bên chỗ anh ấy em nhìn chằm chằm thì anh yên tâm rồi.”
Được khích lệ Tống Tử Căng thực vui vẻ,“Bác trai bác gái đang chờ anh, bọn họ đến quán cơm mới mở, em thèm nhỏ dãi thật lâu! Đi mau đi mau ~ còn có tiểu Tuyết, phải ăn nhiều vào!”
Mộc Tuyết gật đầu, thật ra cô không đói, ở trên máy bay cô đa vào không gian ăn vài thứ.
Nhà hàng được trang trí theo phong cách Trung Quốc, bố cục vô cùng xảo diệu, ẩn hàm trận pháp bát quái, mọi người ra vào đều nhìn không thấy đối phương, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe tiếng gõ cửa của người phục vụ.
Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng vừa nhìn thấy con trai liền luống cuống, hai người tiến lên ôm Tống Ngôn Mục không kẽ hở. Đã ba năm, con trai thay đổi thật lớn. Tuy rằng có nhìn thấy ảnh chụp và một ít video của con trai, nhưng dù thế nào cũng không bằng gặp mặt.
“Đã cao hơn nhiều rồi, cao khỏe rắn chắc … Ngôn Mục đã trở thành một người đàn ông rồi …” Lâm Hồng lau nước mắt, không quan tâm lớp trang điểm tỉ mỉ có thể bay hay không,“Con trai, mẹ mỗi ngày đều nhớ con.”
“Con cũng nhớ mẹ.” Tống Ngôn Mục cúi người hôn lên trán Lâm Hồng một cái,“Cha, mẹ, đây là tiểu Tuyết, Tống Mộc Tuyết.”
Không nhớ phải an ủi vợ bởi vì lực chú ý của Tống Nghĩa Cẩn đã dồn hết lên người Mộc Tuyết. Thấy cô gái xinh đẹp đi chung với Tống Ngôn Mục đi vào, nhưng hai vợ chồng nhìn thấy con thì vui sướng làm cho bọn họ không có chú ý tới cô.
Thật ra Mộc Tuyết rất khẩn trương, kiếp trước khi cô gặp cha mẹ Trương Hồ không được đổi xử tốt, làm cho kiếp này khi gặp cha mẹ Tống Ngôn Mục trong lòng cũng có bóng ma. Sợ đối phương sẽ khinh thường gia thế của mình, cảm thấy mình bụng dạ khó lường còn nhỏ như vậy mà đã bám vào con bọn họ.
Kết quả, mọi chuyện phát triển vượt ngoài vòng suy nghĩ của cô.
Lâm Hồng bước nhanh tới, nắm tay Mộc Tuyết, nước mắt còn chưa lau khô,“Tiểu Tuyết, mấy năm nay vất vả cho con, cám ơn con đã chăm sóc cho Ngôn Mục.”
“A… Không, không có, là anh Ngôn Mục chăm sóc con…” Tư duy chưa trở về quỷ tích, Mộc Tuyết đành phải nói theo mà trả lời, cô hơi ngượng ngùng.
“Tiểu Tuyết, xin chào, bác là cha của Ngôn Mục.” Tống Nghĩa Cẩn đứng ở bên cạnh, đồng dạng là hơi hơi cảm kích tươi cười,“Cám ơn con.”
Cám ơn cô để làm chi? Mộc Tuyết khó hiểu nhìn Tống Ngôn Mục.
Khó được một lần về nhà đón năm mới, cả người Tống Ngôn Mục đều trầm tĩnh lại, anh kéo Mộc Tuyết từ chỗ cha mẹ mình qua,“Bởi vì hơn hai năm nay, em vẫn ở bên cạnh anh.”
“Lưu Sảng Lan Tử Sâm Nhược cũng ở bên cạnh anh mà…” Mộc Tuyết ngây ngốc trả lời, sau đó bị Tống Ngôn Mục búng vào trán.
“Ngu ngốc.”
Nhưng mà Mộc Tuyết không rõ, tái sao cha mẹ Tống không nghi ngờ mình, ngược lại còn cảm ơn mình.
Cha mẹ Tống thấy dạng vẻ ngây ngốc như thỏ con của Mộc Tuyết, càng thêm khẳng định con trai của mình lừa gạt cô gái vị thành niên. Vì thế hỏi han Mộc Tuyết càng thêm ân cần.
Tống Tử Căng cười hì hì nhìn này tất cả, cảm thấy rất vui. Cô quyết định, về sau cũng phải lừa một người đàn ông ngốc về chơi! (^^)
Trên bàn cơm, Tống Ngôn Mục nói đại khái những chuyện xảy ra trong hai năm, đương nhiên, chuyện nới với cha mẹ [chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu]. Nhưng mà Mộc Tuyết cảm thấy chắc chắn chú Tống cái gì cũng biết, bởi vì ở một vài điểm mấu chốt sẽ hàm súc hỏi vài câu, tỷ như: Sâm Nhược ở nước ngoài có mệt hay không? Nhà họ Ngô gần đây đã bình tĩnh?
Đến cuối cùng, khi Tống Nghĩa Cẩn nghe Ngôn Mục nói sản nghiệp hiện tại trong tay mình, nhịn không được thở dài,“Con tôi thật lợi hại.”
Tống Ngôn Mục quả thật lợi hại, toàn bộ dự án khai phá ở phía Tây anh đều có một chân. Đã thu hồi năm công ty xây dựng về trên danh nghĩa của mình, công ty giám sát cũng có ba cái; Trừ làm khai phá còn làm xây dựng, Tống Ngôn Mục còn lấy được quyền tiêu thụ của những thứ xa xỉ phẩm từ nước ngoài nhập về, bên hải quan cũng rất ổn, thi trường phía Tây thậm chí là phía Đông cũng có người của cuộc anh kinh doanh công ty người mẫu; Bên thiết bị điện tử anh cũng có đầu tư, nhập sản phẩm có ưu thế để kinh doanh; Cũng mở mấy trang web mua sắm trên internet…
Tuy rằng có vẻ có chút hỗn độn, nhưng cố tình mỗi thứ đều phát triển rất tốt, ánh mắt chuẩn đầu tư chuẩn, lấy tuổi của Tống Ngôn Mục mà nói, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc.
“Tất cả đều là tiểu Tuyết mang đến cho con, có cô ấy mới có con hiện tại.” Tống Ngôn Mục kín đáo gắp rau cho Mộc Tuyết.
Vốn ngoan ngoãn dùng bữa không lên tiếng Mộc Tuyết lại trừng lớn mắt, lại có chuyện liên quan tới cô??? Công ty xí nghiệp và internet của anh cái gì cô cũng không biết, bình thường cũng không có xen vào chuyện làm ăn của anh có được hay không?!
Những lời này Tống Ngôn Mục nói vô cùng chân thành, Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng liếc nhau, trao đổi ý tưởng. Tuy rằng nói còn có bốn năm mới đến đủ tuổi kết hôn, nhưng nhìn Tống Ngôn Mục, chắc chắn là muốn kết hôn sớm…
Đương nhiên, Mộc Tuyết cũng biết Tống Ngôn Mục là muốn cha mẹ anh có ấn tượng tốt với cô, cô cũng không lên tiếng phủ nhận, nhưng ngầm thừa nhận như vậy cảm giác cũng tốt 囧.
Đồ ăn rất ngon miệng, tuy rằng tướng ăn của Tống Tử Căng rất tốt, nhưng thật sự đã ăn bốn chén cơm, vẫn làm cho Mộc Tuyết chấn kinh thật lâu. Đương nhiên, Mộc Tuyết không nói chuyện, cũng ăn vô cùng no.
Cơm nước xong, Tống Tử Căng lập tức đi khỏi, trước khi đi còn trao đổi số điện thoại với Mộc Tuyết.
Thông cảm con vừa mới trở về, chắc chắn cũng mệt. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng tự mình lái xe chở con trai và Mộc Tuyết tới căn nhà khác mà họ mua để nghĩ ngơi. Hai vợ chồng ở trong phòng khách trao đổi tình cảm đã lâu, mọi người mới rửa mặt đi ngủ.
Dù sao thì, ngày đầu tiên, có vẻ quá thuận lợi. Mộc Tuyết tiệp tục lăn lộn trong phòng khách, vốn dĩ cô nghĩ sẽ giương cung bạt kiếm hoặc là đối chọi gay gắt, không ngờ lại ấm áp như vậy. Cha mẹ anh Ngôn Mục là người tốt, so với người nhà của mình thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Mộc Tuyết cấp gọi điện thoại cho mẹ Hà, mẹ Hà ở nước ngoài chơi thật sự rất vui, một hơi nói cho Mộc Tuyết thật nhiều hiểu biết của mình, nói tới khi Mộc Tuyết ngủ.
Ngày hôm sau, Tống Ngôn Mục dẫn Mộc Tuyết đi gặp vài người từng là bạn tốt của mình. Đều là gọi điện thoại cho bọn họ có rảnh thì tụ họp một chút, nói mình chỉ có thể ở đây mấy ngày.
Kết quả mọi người đều đến, hẹn ở một hội sở tư nhân. Nhưng người đến không chỉ có vài người bạn của Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Giản cũng đến, còn có hai đứa con gái chi nhánh (nếu nói theo kiểu cổ đại là phân tộc của đại gia tộc á) của nhà họ Tống.
Tống Ngôn Mục mang theo Mộc Tuyết đi vào phòng, nhìn chung quanh một vòng, Tống Ngôn Giản và Ngụy Minh Nguyệt ngồi ở chính giữa, Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh vú cả lấp miệng em ở bên cạnh.
Di động vang lên, Mộc Tuyết thay Tống Ngôn Mục nhìn, là Tống Tử Khâm gọi, nói Tống Ngôn Giản không ở nhà, có khả năng đi tìm anh.
Đã muộn rồi, Mộc Tuyết yên lặng đưa di động cho Tống Ngôn Mục. Tống Ngôn Mục nhìn, không dấu vết kéo Mộc Tuyết lại gần hơn, sau đó mỉm cười, lấy ly rượu trên bàn, đi tới chỗ Tống Ngôn Giản và Ngụy Minh Nguyệt ngồi.
“Ngôn Giản, đã lâu không gặp.”
Bởi vì thói quen từ nhỏ đến lớn, Tống Ngôn Mục chưa bao giờ kêu Tống Ngôn Giản là anh cả, trước kia Tống Ngôn Giản cũng không kêu Tống Ngôn Mục là em trai. Hai người đều là xưng hô Ngôn Mục, Ngôn Giản.
“Em trai, hoan nghênh trở về.”
Tống Ngôn Giản và Tống Ngôn Mục cụng ly, lửa bắt đầu văng khắp nơi.
Ngụy Minh Nguyệt cũng đứng lên, cầm ly rượu.
“Anh Ngụy.” Tống Ngôn Mục và Ngụy Minh Nguyệt chạm cốc.
Cười hì hì cụng ly với Tống Ngôn Mục, Ngụy Minh Nguyệt và Tống Ngôn Mục ôm nhau.
“Em trai Ngôn Mục lớn gan thật, lại trở về.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nháy mắt trong cái ôm kia, Ngụy Minh Nguyệt ở bên tai Tống Ngôn Mục nói một câu, “Chu Ninh phản.”
Còn lại năm người, phân biệt tên Lê Cương, Trình Uẩn Văn, Chu Ninh, Tiếu Trạch Dụ, Chu Khiêm Viễn.
Những người này, đều là bảo tốt của Tống Ngôn Mục ở thành phố B. Nhưng dù cho là bạn, con người nếu cách xa nhau quá lâu, cũng sẽ có thay đổi.
Tống Ngôn Mục cũng không nói với bọn họ mình đã có được thứ gì, làm những gì. Chỉ có Ngụy Minh Nguyệt đúng dịp đi tới thành phố Hải Đường, nhìn thấy Tống Ngôn Mục một góc băng sơn có thực lực thật lớn. Giống như thấy rõ tốc độ phát triển của tương lai, đánh cược nhiều lần, lại nhiều lần đều thắng.
Dùng tiền đánh bạc có thể một đêm chợt giàu; Dùng vận khí đánh bạc có thể thành tựu kiêu hùng.
Nhưng Ngụy Minh Nguyệt rất thông minh, hắn chưa từng nói gì với bất lỳ người bạn nào của Tống Ngôn Mục. Nhà họ Tống là một đại gia tộc, Tống Ngôn Mục là bị ông cụ đuổi ra. Lòng người cách một lớp da (thật ra còn nhiều lớp mỡ), có vài người khi bạn gặp thời sẽ vì bạn bỏ ra tất cả, nhưng khi bạn gặp nạn thì chưa chắc sẽ trung thành.
Tỷ như hôm nay, khi mọi người căn bản không biết tình huống gì, người báo cho Tống Ngôn Giản biết tin tức này, là Chu Ninh. Từng là một trong sáu người anh em đáng tin nhất của Tống Ngôn Mục, Chu Ninh.
Hai chị em Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh liếc mắt khinh thường, cũng bưng ly rượu nghênh đón,“Anh họ đã trở lại, tại sao lại không nói với nhà họ Tống chúng tôi một tiếng, nếu hôm nay không có duyên gặp được, thật đúng là sẽ bỏ qua anh họ khó gặp đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh họ, ở bên ngoài có khỏe không?”
Tống Ngôn Mục cụng ly với hai chị em đang cười vô cùng đắc ý này,“Tốt không, các người rất quan tâm?”
Ngữ khí không lạnh không nóng, lại mang theo khí thế kinh người, Tống Ngôn Mục ôm chầm Mộc Tuyết, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Minh Nguyệt.
Hai chị em liếc nhau, không nói gì. Một bên Chu Khiểm Viễn lạnh nghiêm mặt đứng ra,“Tống Thiến Mẫn hiện tại là bạn gái Chu Ninh, mấy an hem bọn tớ mới biết hôm nay.”
Tống Ngôn Mục gật đầu,“Tớ biết, trách không được Chu Ninh muốn dẫn đến cho chúng ta gặp mặt, Thiến Mẫn là cô gái tốt. Huệ Ninh thì sao? Cũng vậy à?”
Câu trêu đùa này một chút cũng không buồn cười, nụ cười trên mặt Tống Huệ Ninh cứng đờ.
Chu Ninh vô cùng ngượng ngùng mở miệng,“Đêm nay Thiến Mẫn hẹn Huệ Ninh cùng nhau đi dạo phố, Huệ Ninh nghe nói cậu trở lại…”
Khi vừa biết Chu Ninh và Tống Thiến Mẫn cùng một chỗ, mấy người còn lại cảm thấy có chút vi diệu. Nhưng mà chuyện tình cảm là chuyện của mỗi người, ai cũng không nói được. Nhưng, Tống Ngôn Mục trở về, chắc chắn không phải công khai gióng trống khua chiêng. Trừ Chu Ninh, vài người còn lại đều ăn ý lựa chọn giữ bí mật, không có nói cho bất luận kẻ nào. Mà Chu Ninh, lại dẫn theo hai cô gái chi nhánh của nhà họ Tống đến, còn gọi Tống Ngôn Giản tới đây.
Đây không khác nói gì là đang nói cho người nhà họ Tống: Tống Ngôn Mục đã trở lại, các người chuẩn bị sẵn sàng hãm hại hắn.
Hơn nữa, đưa người tới chỗ này, đây quả thực là đã tỏ vẻ ra mặt rồi,□ thỏa thân thị uy, phản bội trắng trợn, so với đâm sau lưng Tống Ngôn Mục đi nói cho người nhà họ Tống còn ác liệt hơn.
Có Tống Ngôn Giản ở đây, hôm nay Tống Ngôn Mục phỏng chừng là chơi không vui.
“Anh họ, người ngồi trong lòng anh là?” Hiển nhiên, Tống Thiến Mẫn ra vẻ tò mò đặt câu hỏi.
“Chị dâu họ của em.” Tống Ngôn Mục bình tĩnh trả lời, đồng thời trưng cầu ý kiến Mộc Tuyết,“Có muốn nói chuyện với bọn họ không? Trước tiên thể nghiệm cuộc sống của nhà họ Tống?”
Bất cứ ai ở nhà họ Tống lòng dạ cũng thâm sâu, bất luận là Tống Ngôn Giản hay là Tống Tử Khâm, đều không phải là người mà ai cũng có thể động vào. Nhưng chỉ là chi hệ (một nhánh), mặt hàng nào cũng có.
Mắt Mộc Tuyết sáng lên, gật đầu,“Tốt, hai cô em họ, chúng ta nói chuyện?”
Nói xong, Mộc Tuyết từ trong lòng Tống Ngôn Mục chuồn ra, đứng trước mặt Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh, tuy rằng Mộc Tuyết thấp hơn một chút, nhưng bình thường cô huấn luyện không phải là để trưng. Chỉ thấy cô một tay nắm một người, thoải mái kéo đi, trực tiếp cứng rắn kéo hai người qua một căn phòng nhỏ kế bên.
Ngụy Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng này, nhìn Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh vừa bận tâm hình tượng bị vỡ cho nên chạy chậm, vừa không cam lòng muốn giãy dụa lại giãy không được, cảm thán nói,“Tại sao tiểu Tuyết lại càng ngày càng giống cô gái kim cương Tống Tử Căng vậy!”
Chu Ninh cười, đáng tiếc những người khác bao gồm Tống Ngôn Giản đều không cười, đều này làm cho hắn ta trở thành người ngoại tộc.
Tống Ngôn Giản biết mình không được hoan nghênh, mục đích hôm nay hắn tới đây, chỉ là nói cho Tống Ngôn Mục biết ‘tôi biết cậu’ muốn làm gì. Hai đứa con gái kia cũng không phải người hắn nhìn trúng, chỉ là hai món đồ chơi nhỏ, lấy đến chơi đùa thôi.
Đứng dậy, Tống Ngôn Giản chào tạm biệt mọi người,“Nếu đã gặp được em trai, tôi cũng có thể đi rồi.”
“Không sợ không chuyện không may sao?” Tống Ngôn Mục cười như không trêu ghẹo.
Tống Ngôn Giản đi tới cửa, hắn hơi quay đầu, có gien tuấn mỹ của nhà họ Tống hắn hất cằm,“Em trai, thật ra nếu so với anh thì em càng để ý nhà họ Tống hơn.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo, Tống Ngôn Mục lại hiểu rõ. Anh rất để ý nhà họ Tống, cho nên anh sẽ lo lắng cho an nguy của nhà họ Tống. Nếu số mệnh thật sự không thể sửa, Tống Ngôn Mục tuyệt đối sẽ không về nhà họ Tống. Anh không thể bởi vì tư dục của bản thân mình mà làm cho nhà họ Tống diệt vong.
Nhưng, cơn tức này, thật sự phải nuốt xuống?
Tống Ngôn Giản đi ra cửa, lại quay đầu lại nói một câu.
“Ngôn Mục, chỉ cần cậu có thế để cho tôi tâm phục khẩu phục.”
Tống Ngôn Mục bình tĩnh nhìn hắn rời đi.
Chờ Tống Ngôn Giản đi rồi, vẻ mặt Chu Ninh thay đổi.
“Ngôn Mục, thực xin lỗi.” Chu Ninh chính sắc, hắn biết chuyện hôm nay, đã đắc tội tất cả mọi người ở đây. Hơn nữa thái độ của Tống Ngôn Giản, cũng không phải là đối lập, mà là mập mờ không rõ đứng ở giữa khe hở của hợp tác và đối lập, loáng thoáng lộ ra sự kỳ quái.
Tống Ngôn Mục từ chối cho ý kiến,“Chu Ninh, trước kia cậu không có lơ mơ như vậy. Tống Ngôn Giản là chủ nhà, nhưng hai người kia, không phải.”
Chu Ninh sửng sốt,“Tớ không phải…”
Không để Chu Ninh nói hết lời, Tống Ngôn Mục đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn,“Được rồi không chuyện này nữa, khó có khi tớ về nhà một chuyến, chỉ là muốn tụ họp với mọi người. Chuyện lúc nãy cứ quên hết đi.”
Nói xong, vài người khác thuận thế vây quanh lại, mọi người bắt đầu nhốn nháo.
Bên ngoài yên bình bên trong lại gió lốc, trái lại trong phòng kế bên, trực tiếp chính là thác nước chảy xiết.
“Chúng tôi biết cô. Tống Mộc Tuyết, vốn tên là Mộc Tuyết, gia cảnh bình thường, cha mẹ ly dị, hiện tại cô và mẹ cô bám vào Tống Ngôn Mục. Rất thông minh không phải sao? Người ta nói lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nói gì thì Tống Ngôn Mục vẫn là người nhà họ Tống, còn có chú năm ở chung một thành phố với các người, đủ một cây to một cây nhỏ cho các người bám vào rồi.” Tống Thiến Mẫn bị bắt buộc kéo vào, trong lòng thật khó chịu, đơn giản trực tiếp nói thẳng, dù sao bọn họ là hai chọi một.
“Tống Ngôn Mục trở về nhà cũng là lén lút, còn cô, đừng mơ tưởng có thể đi theo Tống Ngôn Mục về nhà họ Tống chiếm lấy thứ gì tốt. Cẩn thận chưa ăn được cá, ngược lại một thân đầy máu tươi.” Tống Huệ Ninh ở một bên hát đệm.
Mộc Tuyết ngồi ở trên sô pha, kiều diễm bắt chéo chân, ăn trái cây để trên bàn,“Còn gì nữa, tiếp tục nói.”
Hai cô gái nhíu mày, vốn dĩ bọn họ muốn làm cho Tống Ngôn Mục khó chịu, nào biết Tống Ngôn Mục đi ra ngoài hơn hai năm, cả người cũng lắng đọng, coi bọn họ như không khí. Đứa con gái trước mắt lại thần tĩnh khí nhàn, căn bản không coi bọn họ ra gì mà nhỡn nhơ ăn uống.
Thật ra, những lời thô tục đã kích người khác kiếp trước Mộc Tuyết đã nghe nhiều rồi, hai vị tiểu thư này nói không đến nơi đến chốn, đối với cô mà nói thì chỉ như tiếng muỗi kêu.
Tống Thiến Mẫn che miệng cười,“Tóm lại, Tống Ngôn Mục chính là một đứa không có ai cần, nên mới bị loại chim trĩ như cô bám vào. Đều nói phượng hoàng rơi xuống nước thì gà cũng không bằng, chính là phượng hoàng nha. Chắc là cô đang đắc chí, tự cảm thấy mình đã biến thành phượng hoàng.”
“Đúng vậy, nếu Tống Ngôn Mục vẫn người thừa kế nhà họ Tống bồi dưỡng, loại tư sắc và gia đình như cô, chỉ khi đến quán bar làm tiếp viên hoặc tới khách sạn làm ‘phục vụ’ mới có thể gặp được Tống Ngôn Mục ~” Đây là Tống Huệ Ninh hùa theo cười nhạo.
Mộc Tuyết gật gật đầu, rất vui vẻ hỏi,“Vì thế, hôm nay các người đến, là vì cười nhạo tôi?”
“Cười nhạo cô? Không phải vì cười nhạo cô, là vì cười nhạo Tống Ngôn Mục.
Cô thì chỉ là nhân tiện.” Tống Thiến Mẫn không biết tại sao lại cảm thấy thật tức giận, thuận miệng nói ra.
Trong ánh mắt hai chị em lửa giận mười phần, ‘cô ta thật đúng là tự đề cao mình.’
Mộc Tuyết đột nhiên ôm bụng cười, cười đến ngặt ngẽo,“Tôi còn tưởng hai người định làm gì, thì ra chỉ là muốn nói vào câu. Ai thèm quan tâm các người nói gì? Ngoan, về nhà tắm rửa ngủ, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài làm bậy.”
Hai người vừa nghe, trong cơn giận dữ, áp chế không được cơn tức giận mà xông lên, hai người đều cảm thấy mình có chút không khống chế được, lại không biết tại sao lại mất không chế.
Cười đủ, Mộc Tuyết cũng biết được đây là hai con nghé con nhảy nhót, chỗ nào cũng không thiếu người như thế. Chuyện của người khác, bọn họ khua tay múa chân muốn quản, tự cho là nói vài lời có thể để làm cho người khác lo lắng thống khổ bi thương buồn bực, làm như vậy bọn họ sẽ cảm thấy thành tựu và vui sướng.
Nhưng mà, vừa nãy Ngôn Mục nói, bọn họ là người ở riêng. Chứng tỏ, người ở riêng có thái độ như vậy. Có lẽ khi Tống Ngôn Mục còn là người thừa kế, bọn họ tìm mọi cách lấy lòng Tống Ngôn Mục. Hiện tại Tống Ngôn Mục bị trục xuất, bọn họ liền hận không thể đi lên đạp mấy đạp chữi mấy câu, dùng những thứ đó để biểu hiện lòng trung thành với người thừa kế mới.
Nhưng người thừa kế tân nhiệm này, có phải đang ngầm đồng ý những thứ này hay không?
Hôm nay hai đứa con gái này tới đây, sau khi trở về chắc chắn sẽ báo cáo với nhà họ Tống – Ngôn Mục gặp người nào, nói cái gì!
Còn có tên Chu Ninh người đã đưa hai chị em này đến…
Nghĩ đến đây, Mộc Tuyết đứng thẳng lên, trong đôi mắt có một điểm xám rất nhỏ,“Các cô gái, mệt không vậy, ngủ một giấc đi?”
Cảm xúc của hai cô gái bắt chợt từ tức giận chuyển sang buồn ngủ, trong vài giây ngắn ngủi, hai người lập tức yếu xìu ngã xuống, lâm vào mê man.
Thực rõ ràng, hai cô gái nhỏ này, so với bọn bắt cóc kia dễ thôi mien hơn nhiều.
Dễ dàng đưa hai cô gái lên sô pha, Mộc Tuyết bắt đầu cầm mặt, nên cho hai người bọn họ gặp ác mộng kiểu gì đây?
Kinh sợ đi!
Tuy rằng không thể khống chế những điều người khác mơ thấy, nhưng những thứ người bình thường e ngại, chính là những thứ mà mình không muốn nhìn thấy.
Cho các người tự mình nhìn thử, các người sợ nhất là cái gì.
Chờ cuối cùng khi Tống Ngôn Mục sắp đi, Chu Ninh cùng đi gõ cửa với anh, Mộc Tuyết cười khanh khách mở cửa ra.
“Ai nha, vừa nãy tán gẫu rất vui nên ngủ quên mất.” Mộc Tuyết tự nhiên đi ra, dán lên người Tống Ngôn Mục.
Chu Ninh hồ nghi nhìn bên trong, chỉ thấy hai chị em Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh ngủ trên sô pha, nhưng sắc mặt không tốt lắm. Chu Ninh nhanh chóng vọt vào đi, đánh thức hai người bọn họ.
“A!”
Bị Chu Ninh đánh thức Tống Thiến Mẫn vừa thấy Tống Ngôn Mục, đột nhiên hét lên một tiếng, sợ tới mức cả người phát run trốn vào lòng Chu Ninh. Tống Huệ Ninh cũng vậy, thần sắc kinh hoảng nhìn quanh bốn phía.
“Làm sao vậy?” Chu Ninh thân thiết hỏi.
Tống Thiến Mẫn hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại,“Không có sao, gặp ác mộng …”
Hai người bọn họ cũng không biết tại sao mình lại ngủ, nhớ rõ hình như là tính nhục nhã Mộc Tuyết, kết quả Mộc Tuyết căn bản không thèm để ý. Sau đó hai người bọn họ rất tức giận, sau đó đột nhiên cảm thấy mệt nhọc?
Rất kỳ quái. Là bị thôi miên hay là trong rượu lúc nãy uống có vấn đề?
Nhưng mặc kệ như thế nào, mầm móng e ngại đã mọc rễ nẩy mầm trong lòng bọn họ.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết đều không đặt trong lòng. Lực sát thương của hai cô con gái chi thứ này còn không bằng cả một người cô cực phẩm ở nhà họ Mộc, hai chị em bọn họ đả thảo kinh xà quậy một lần, tương đương với trực tiếp đặt hai nhà bên ngoài đối lập với Tống Ngôn Mục, lại không thật sự làm ra đều gì. Còn không bằng mấy bà cô không biết xấu hổ hay xúc động ở nhà họ Mộc, ngược lại càng dễ dàng làm cho người ta trở tay không kịp. Không biết Tống Ngôn Giản đến đây, rốt cuộc là có dụng ý gì, thật sự là rất kỳ quái.
Tuy nhiên sau khi họ đi ra, Mộc Tuyết đột nhiên nói không biết vì sao lại camt thấy lo lắng, loại cảm xúc này không biết từ người thân nào phát ra.
Tống Ngôn Mục nghe cách nói Mộc Tuyết, trực tiếp không ngồi xe Tống Nghĩa Cẩn bài xe cho bọn họ, để cho lái xe trở về trước. Hai người bọn họ tự mình lái xe.
Sau khi về nhà, Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết nghe nói, khi tai xế lái xe thì nữa đường thắng không ăn, đụng vào xe khác lái. Nhưng bởi vì tốc độ không nhanh, tài xế là người bên kia chỉ bị thương nhẹ.
Tống Ngôn Mục nhíu mày, lại lập tức giãn ra.
Mộc Tuyết biết mình không có năng lực biết trước, đây chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng, may mắn có sự trùng hợp này, làm cho trong lòng cô thả lỏng rất nhiều vì cô cũng để ý đến số mạng của Tống Ngôn Mục.
Số mạng, là có thể sửa, không phải sao?
Mấy ngày kế tiếp, Tống Ngôn Mục mang theo Mộc Tuyết đi tới trường học trước kia của anh, nói cuộc sống trước kia của anh cho cô nghe. Thật ra cũng không có gì vui, đơn giản là mỗi ngày bận rộn học đủ các thứ, sau đó các loại nữ sinh từ tiểu học mà bắt đầu theo đuổi anh, đến khi anh mười sáu tuổi thì bắt đầu xuất hiện người ở cạnh giường vào buổi sáng.
Mộc Tuyết nghe xong sau cười nghiêng ngã.
Mỗi ngày về chỗ ở, cha mẹ Tống Ngôn Mục cũng đã ngồi chờ, Mộc Tuyết ngượng ngùng đành phải đi vào phòng bếp. Đáng tiếc Lâm Hồng lại là người không biết nấu cơm, muốn giúp đở thì không phải cắt rau trúng tay cũng là làm bể chén dĩa. Làm đến cuối cùng thì bà cũng ngại, cho nên vẫn là đi bồi con trai nói chuyện.
Nhưng mà, trong lòng Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng càng thích cô gái này này, xác định hơn hai năm con trai được người ta chăm sóc con. Người ta mới bao nhiêu, năm nay mới hơn , mới tuổi đã chăm sóc con mình … Đây thật sự là, nhất định phải đối xử với người ta thật tốt.
Chuyện sau này không ai biết được, nhưng Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng cảm thấy phần ân tình này không bao giờ mất.
Mộc Tuyết nấu ăn ngon chinh phục được cha mẹ chồng tương lai, nhìn thấy bộ dáng Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng ăn vui vẻ, cô nhớ tới kiếp trước mình bỏ tâm tư và công sức làm đồ ăn lại bị mẹ chồng hắt bỏ nếu không thì dùng chận giẫm đạp, thậm chí còn đổ cho heo ăn.
Quả nhiên, không phải kẻ có tiền thì khó hầu hạ, cũng không phải người thường là dễ hầu hạ. Thật ra cần phải xem nhân phẩm và tấm lòng, gặp đúng người, bạn làm gì thì họ cũng cảm thấy tốt; Gặp sai người, dù bạn làm tốt, thì họ cũng sẽ chỉ trích chê trách bạn.
Ngay đêm nay, khi Mộc Tuyết bưng canh từ phòng bếp đi ra, đột nhiên trái tim rất đau.
Tống Ngôn Mục thấy Mộc Tuyết đột nhiên té xỉu, ở phía sau giúp bưng thức ăn trong nháy mắt anh ném cái mâm, ôm lấy Mộc Tuyết, tránh cho Mộc Tuyết bị canh nóng văng vào.
Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng cũng bị dọa, một người gọi điện thoại kêu bác sĩ một người lấy ướt lau nước canh trên người Mộc Tuyết.
Bác sĩ còn chưa tới, Mộc Tuyết đã tỉnh lại, vẻ mặt lo lắng giữ chặt Tống Ngôn Mục.
“Ngôn Mục, Sâm Nhược gặp chuyện không may!”
Sắc mặt Tống Ngôn Mục biến đổi, lập tức lấy ra điện thoại bắt đầu bấm. Tống động, lập tức cũng bắt đầu liên hệ người nhà.
Lâm Hồng thấy bộ dáng hai cha con đột nhiên khẩn trương đề phòng, lại nhìn Mộc Tuyết đang vô cùng lo lắng giống như biết được chuyện gì, trong lòng mơ hồ có phán đoán.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tống gia tranh chấp là giấu ở dưới nước, Tống Ngôn Giản là cái lợi hại nhân vật. Sở dĩ hội mang này hai cái ngu ngốc cô gái đến, là có này hắn dùng ý úc!
Thượng nhất thế lúc này đoạn, vừa lúc là Tống Nghĩa Nhụy gặp chuyện không may thời điểm.
Này nhất thế, Ngô Sâm Nhược ở Tống Nghĩa Nhụy bên người, vì thế tình thế liền đã xảy ra vi diệu chuyển biến ~
Tối hôm qua phát sốt cả đêm, như thế nào đều lui không dưới đi…… Phá cảm mạo anh anh anh anh
Hôm nay đi bệnh viện, phỏng chừng yếu quải từng tí, cho nên đem trước đem tồn cảo phóng đi lên π_π~ bình luận cái gì liền buổi tối qua lại phục úc!!!