Lần này, Ngô Sâm Nhược thân cao 1m76 và Lưu Sảng 1m80, phát huy tác dụng.
Lưu Sảng khỏi nói, vốn chính là học sinh chuyên thể thao, thêm cậu luôn nhiệt tình yêu thương vô đối với Taekwondo quyền anh võ thuật vật lộn tự do, là người luyện võ, đám con nít choai choai này chỉ có thể cho bọn họ nhét kẻ răng.
Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng làm bạn thân đã hơn một năm, cũng học xong rất nhiều chiêu thức, thêm trời sinh tốc độ phản ứng nhanh nhẹn, Vương Minh chống với Ngô Sâm Nhược, quả thực giống như là con chó dữ nuôi trong nhà chống lại đại ác lang. Hai người cũng thật ác độc, nhưng bị thương vĩnh viễn là Vương Minh.
Mộc Tuyết đối đầu với Mộc Dong, nhìn bên ngoài thì thấy Mộc Tuyết rất gầy yếu, nhưng thắng nhờ kinh nghiệm né tránh kiếp trước, Mộc Dong khí lực lớn, nhưng giận quá mất khôn, vì thế hai người bất phân thắng bại.
Một đám người đánh nhau túi bụi, mấy phút sau, PK xong, bên Mộc Tuyết lấy ít thắng nhiều, bên Mộc Dong toàn diệt. (D: nghe giống chiến tranh hai nước hông? ^^)
Lúc đánh nhau thì vui sướng, sau khi đánh xong, Mộc Tuyết cảm thấy mình tính toán sai lầm. Đầu tiên, cha cô luôn luôn thiên vị Mộc Dong, mẹ lại không dám ngăn cản, cuối cùng bị trừng phạt vẫn là cô, tiếp đó, con bé này về sau sẽ ghi hận, tuy rằng không học chung trường, nhưng mà nếu một đứa con nít ghi hận thì thật là khủng bố.
Vương Minh dẫn đám nam sinh nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi, rời khỏi nhà Mộc Tuyết. Mộc Dong ngồi dưới đất, vẫn chưa hết khiếp sợ.
Thật sự là tạo phản, Mộc Tuyết cũng dám dẫn người về nhà đánh ả, đáy lòng Mộc Dong phẫn nộ lại ủy khuất, tuy rằng ả không lên tiếng, nhưng trong lòng đã suy tính làm thể nào trả thù Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết ngồi xổm xuống, nâng cằm Mộc Dong lên: “Có phải là cô đang suy nghĩ, làm thế nào để kể khổ với cha mẹ tôi không? Mộc Dong, trước kia cô ngu ngốc, không biết rõ, tôi không sao hết. Nhưng từ giờ trở đi, cô phải hiểu, đây là nhà của tôi, Mộc Tiền Trình là cha của tôi, Hà Hiểu Lệ là mẹ tôi, tôi là chị họ của cô. Mà cô, chỉ là người ở nhờ nhà tôi. Đừng cho là tôi còn dễ bắt nạt như trước!”
Trong mắt Mộc Dong hiện lên khó hiểu và sợ hãi, người trước mặt thật xa lạ, giống như trong thân thể Mộc Tuyết là một linh hồn oán hận. Trong mắt toàn là tơ máu, khuôn mặt dữ tợn, giống như răn độc tùy lúc nào cũng có thể cắn chết người, đây là người mấy hôm trước bị ả đánh khắp người xanh tím mà không dám lên tiếng – Mộc Tuyết sao?
“Nếu cô khi dễ tôi, tôi sẽ dùng kiềm từ từ rút răng của cô, dùng dao cắt từng đầu ngón tay của cô, nếu cô hãm hại tôi, tôi sẽ từng nhát từng nhát cắt thịt của cô xuống, làm thành đồ ăn cho cô ăn, nêu cô cùng người khác bày mưu hại tôi, hoặc là làm cho tôi chết, hoặc là tôi sẽ cắt tai móc mắt của các người, chặt đứt tay chân, bán tới một nơi thật xa làm ăn xin.” Mộc Tuyết tiến tới bên tai Mộc Dong, dùng giọng nói trầm thấp âm lãnh nói, còn phối hợp vuốt ve mặt Mộc Dong, lỗ tai, ngón tay và tứ chi: “Tôi không sợ chết, cô dám sao?”
Mộc Dong dù sao chỉ mới mười bốn tuổi, bình thường lá gan lớn cũng là bị người lớn cưng chiều mà thành, bị người ta uy hiếp như vậy, ả chỉ cảm thấy giống như vết nứt đau rát rơi vào mùa đông khắc nghiệt, cả người cứng ngắc không thể động đậy.
“Ha ha ha……” Ngô Sâm Nhược không biết vì sao lại cười rộ lên, mặt ửng đỏ: “Tiểu Tuyết, nếu cậu muốn làm như vậy, nhớ kêu ớ, trước đó không lâu tớ vừa xóa sổ một tiện nhân, cảm giác kia quả thật rất kích thích.”
Mộc Tuyết biết Ngô Sâm Nhược đang thay mình phô trương khí thế, nhịn không được trấn an trong lòng. Kiếp trước, chuyện xấu mà Mộc Dong làm với cô quả thật đếm không xuể, bị đánh chưởi như ăn cơm bửa, phàm là người tốt với cô đều bị Mộc Dong gây khó dễ, khi cô kết hôn đồ cưới chồng chất, cuối cùng Mộc Tuyết chỉ mặc được một bộ đồ bình thường ở lại trong nước, Mộc Dong lấy hết tiền mà mẹ cô để lại, đi theo Mộc Tiền Trình ra nước ngoài.
Giống như sự thân thiết bình thường, Mộc Tuyết dùng tay khắc họa một vài đường trên mũi Mộc Dong: “Em gái họ, đời này, chỉ có thể vất vả cho em.”
Nói xong, Mộc Tuyết đứng lên, lần đầu tiên biểu hiện tư thế vú cả lấp miệng em: “Mộc Dong, dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, nếu không hôm nay tôi sẽ đâm thủng mặt của cô. Dù sao cha mẹ cuối tuần mới về, đến lúc đó mặt cô đã thối rửa. Nếu cô muốn kể khổ, tùy ý, dù sao tôi bị cha đánh mắng thế nào, sẽ trả gấp mười lần lên người cô.” (D: ngoài lề xíu, nếu D là tác giả, D sẽ viết cho bà Tuyết giết luôn thằng cha MTT,:v…. cầu biến thái)
Mộc Dong vừa hận vừa sợ, thấy Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ở đây, chỉ đành ngoan ngoãn đi dọn dẹp.
Trong lúc Mộc Dong dọn dẹp, Mộc Tuyết lấy hai lon nước trái cây từ tủ lạnh ra y đưa cho Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược. Ngô Sâm Nhược uống, ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lưu Sảng lôi kéo Mộc Tuyết, đòi cô dẫn đi tham quan căn nhà chỉ có 110 mét vuông này.
“Đây là phòng bếp, bình thường bữa sáng và bữa tối đều là em làm.”
“Đây là phòng khách, vừa nãy chúng ta đánh nhau ở đây.”
“Đây là phòng cô em gái họ thân ái của em, ừ, thật bừa bộn, bởi vì bình thường đều do em dọn dẹp.”
“Đây là phòng của em trai họ thân ái của em Hà Thành Canh, ặc, càng bừa bộn hơn, bởi vì bình thường cũng do em dọn dẹp.”
“Đây là phòng của cha mẹ em, rất sạch sẽ, bởi vì đều do mẹ em dọn dẹp.”
Đi một vòng, Lưu Sảng buồn bực: “Vậy phòng em ở đâu hả?”
Mộc Tuyết hừ một tiếng, nói tới cái này cô liền tức điên. Cô chỉ vào phòng Mộc Dong: “Anh xem, chỗ đó không phải có một bệ cửa sổ sao, em ngủ ở đó.”
Lưu Sảng nhúng nhảy đi qua, mở cửa phòng Mộc Dong, vén bức màn ra, quả nhiên nhìn thấy một cái bệ cửa sổ rộng khoảng 5 mét vuông, chăn nệm để dưới đất, còn có hai cái bàn nhỏ.
“Con bà nó, cha mẹ em là hạng người gì vậy hả……”
Mộc Tuyết cũng mở nước trái cây ra uống: “Bọn họ cảm thấy, con của mình phải nhường cho đứa cháu họ, bằng không sẽ đánh mất thể diện.” (D: D càng mong tg sẽ viết cho MT giết hai ng này!!!!!… Đừng ném đá D)
Nói xong, Mộc Tuyết cười nhạo trong lòng, mình được giáo dục như thế này, rõ ràng bị nuôi thành một cái bánh bao thịt, là chó đều đến cắn hai cái, cắn mình còn không cho mình oán giận.
Trên sô pha Ngô Sâm Nhược híp mắt: “Cậu vẫn luôn nhẫn nhịn?”
“Trước kia, đúng thật là luôn nhẫn nhịn.” Nhịn tới nổi cô phải chết. Mộc Tuyết ngồi xuống bên cạnh Ngô Sâm Nhược, u ám nhìn chằm chằm Mộc Dong: “Bây giờ, không thể nào nhịn nữa. Tớ bây giờ, chết còn không sợ, còn sợ bị bắt nạt?”
Ngô Sâm Nhược vóc dáng cao, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Mộc Tuyết có chút xúc động. Nhưng cái đầu này, lại làm cho cậu vô cùng thuận mắt. Cậu nheo mắt lại, mỉm cười: “Đúng vậy, chết còn không sợ, còn sợ bị bắt nạt sao?” dừng một chút, Ngô Sâm Nhược nằm ngã vào sô pha: “Tiểu Tuyết, tớ kể cho cậu nghe một chuyện xưa.”
Mộc Tuyết bị dáng vẻ ông đây muốn kể những tháng ngày thâm trầm của Ngô Sâm Nhược dọa, cô nhanh chóng thẳng người, một bộ tôi đang chăm chú lắng nghe.
Ngô Sâm Nhược nhìn cô khôi phục dáng ngoan ngoãn nghe lời của con gái, lắc đầu, chậm rãi mở miệng.
“Trước kia, có một thanh niên tri thức yêu một cô gái, hai người loại bỏ tất cả vật cản để ở cùng nhau, nhưng không thành công. Sau khi người thanh niên trở về, bị gia tộc an bài, cưới một cô gái môn đăng hộ đối. Người thanh niên đó trút hết tất cả oán hận lên người vợ, và cả con trai.”
“Chờ đứa bé lớn lên, phát hiện mình mạc danh kỳ diệu có rất nhiều anh chị em, nhưng không phải cùng một mẹ sinh ra. Người thanh niên đó thà rằng đối tốt với những đứa con hoang kia, lại không muốn bố thí một phần tình thương cho đứa con do người vợ chính thức sinh ra. Vì thế, đứa bé đó, bắt đầu từ lúc có thể gọi mẹ, đã sợ hãi mọi thứ xung quanh, có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng.”
“Tiếp sau đó, hắn dẫn người phụ nữ từng yêu về, cùng với một đứa con gái.”
“Đứa con vợ lớn sống thật uất ức, mỗi ngày bị nhiều anh chị em bắt nạt, nhất là người chị gái kia. Chị gái 16 tuổi đã có bầu với đàn ông trong thôn, người đàn ông đó ra ngoài làm việc nhưng lại không thấy trở về, vì thế người chị đó cùng với đứa con hai tuổi về nhà của thanh niên tri thức ở.”
“Đứa con vợ lớn vốn dĩ đã bị chứng tự bế, thêm chuyện này, càng âm trầm hơn.”
“Một ngày nọ, đứa con vợ lớn, đẩy đứa cháu xuống lầu. Đứa cháu chết ngay tại chỗ, một vũng máu tươi.”
“Từ đó về sau, đứa con vợ lớn lại dần dần bình thường trưởng thành, mỗi tuần không cần phải đi làm tâm lý trị liệu, không còn chỉ có thể không sợ một mình mẹ, có thể đi học cũng có thể trao đổi với người bình thường. Hắn sẽ hung hăng đánh em dâu, không cho thân thích mặt mũi, ai làm cho hắn không vui, hắn sẽ khiến cho người đó thống khổ. Sau đó, đứa con vợ lớn quen được một người anh em tốt tên là Lưu Sảng, còn nhận được một người có cùng tâm lý trả thù – em gái Mộc Tuyết. Sau đó, ba người bọn họ chuẩn bị cùng nhau làm cho những người chọc tới bọn họ trả giá thật lớn.”
Ngô Sâm Nhược nói xong, vui sướng cười rộ lên: “Đây không phải là chuyện xưa rất êm tai sao?”
Mộc Tuyết không ngu ngốc, vừa nghe cô đã hiểu được, một cảm giác chua xót không biết tên bắt đầu xuất hiện trong lòng, đồng thời còn có một cảm giác kích động không tên.
“Thật sự là một chuyện xưa cực phẩm.” Trong mắt Mộc Tuyết đầy nước mắt, cười cũng mười phần vui sướng, tay cô áp lên mặt Ngô Sâm Nhược: “Sâm Nhược, tớ và Lưu Sảng sẽ luôn bên cạnh cậu.”
Lưu Sảng đã sớm giống chó con ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Sâm Nhược, đầu chó vô cùng trịnh trọng gật một cái.
Ngô Sâm Nhược vỗ vỗ đầu Mộc Tuyết, mặt ngoan lệ bạo khí nhìn Mộc Dong nói: “Nhìn cái gì vậy, nếu 10 phút nữa mà vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ, tôi tự mình đâm thũng mặt của cô!”
Mộc Dong run rẩy, lập tức cúi đầu.
Vừa thông suốt, Mộc Tuyết quyết định vì trấn an tâm hồn bị thương của mình và Ngô Sâm Nhược, quyết định mời bọn họ ở lại ăn cơm chiều. Nên Mộc Tuyết trở thành nữ đầu bếp miễn phí, tay nghề nấu nướng vô cùng cao siêu, tùy tiện xào rau cũng có thể làm cho Lưu Sảng ăn chén cơm hướng lên trời, ngay cả Ngô Sâm Nhược luôn luôn kén chọn, cũng ăn hơn một chén cơm.
Đương nhiên, Mộc Tuyết không có để cho Mộc Dong dễ chịu, cô trực tiếp múc một phần đồ ăn, giống như sự đối đãi của cha đối với cô khi sai lầm, để cho Mộc Dong bưng chén ra một góc ngồi ăn. Chờ mọi người ăn xong, kêu Mộc Dong đi rửa chén.
Cả người Mộc Dong đều chết lặng, nhưng thật ngoan, không có phản kháng. Điều này làm cho Ngô Sâm Nhược vẫn muốn chọt thủng bàn tay ả có chút ủ rũ. Đối với Ngô Sâm Nhược mà nói, cậu không có khái niệm con trai không thể đánh con gái, dù sao những chị em gái trong nhà cậu cũng không hiền lành gì, ngoan chiêu ám chiêu đều dùng. Nhưng Ngô Sâm Nhược không phải thấy ai khó chịu thì đánh ngay, còn phải có lý do làm cho cậu cảm thấy người đó cần phải ăn đòn mới được.
Ăn cơm chiều xong, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ra về.
“Mộc Tuyết, mày ăn gan báo hả, lại dám đối với tao như vậy!” Mộc Dong thở hổn hển như trâu, cố gắng đề cao khí thế của mình.
Nào biết Mộc Tuyết lấy tay chỉ chỉ ngực Mộc Dong: “Tôi ăn là tim người chết.”
Mộc Dong lại bị thua, chỉ có thể oán hận trừng Mộc Tuyết một cái, xoay người đi tắm rửa.
Mộc Tuyết không sao cả xoay người về phòng, cô cau mày nhìn ban công, lại nhìn giường lớn bị Mộc Dong chiếm lấy, lập tức làm theo ý mình.
Chờ khi Mộc Dong tắm rửa xong đi ra, phát hiện Mộc Tuyết đã ném chăn gối của ả ra ban công, mà Mộc Tuyết đang đổi ga giường.
“Mày mày mày, đồ khốn mày làm cái gì vậy!” Mộc Dong mặt đỏ bừng.
Mộc Tuyết liếc Mộc Dong một cái: “Ngu xuẩn, đây là nhà của tôi, sao tôi lại phải ngủ ban công để cô ngủ trên giường? Dùng cái đầu không não của cô suy nghĩ một chút, nếu tôi tới nhà cô, cô có thể để tôi ngủ trên giường mà cô lại ngủ ở ban công sao? Cô đi ngủ sớm một chút đi.”
Mộc Dong cảm thấy lãnh địa của mình bị người khác chiếm lấy hoàn toàn, đỏ mắt muốn tiến lên đánh nhau, Mộc Tuyết sớm chuẩn bị tốt một cọng dây nịt ở bên cạnh, thấy Mộc Dong nhào lại, lưu loát rút dây nịt ra. Mộc Tuyết bị Mộc Tiền Trình còn có người đàn ông kia dùng dây nịt đánh nhiều lần, kết quả khi sử dụng thì vô sự tự thông (tự hiểu mọi chuyện) uy vũ vô cùng.
Ba, dây lưng quất vào mặt Mộc Dong, sưng đỏ một mảng.
Mộc Dong hét rền lên, xoay người vọt ra phòng khách muốn tìm dao gọt trái cây, đáng tiếc tìm thế nào cũng không thấy, sau đó ả lại vọt tới phòng bếp tìm dao thái, kết quả dao thái cũng không tìm thấy. Mộc Dong tức giận đến phát cuồng, xoay người tính tìm Mộc Tuyết đổ máu, đúng lúc Hà Thành Canh tràn đầy sức sống mở cửa phòng ra.
Lần này, Ngô Sâm Nhược thân cao m và Lưu Sảng m, phát huy tác dụng.
Lưu Sảng khỏi nói, vốn chính là học sinh chuyên thể thao, thêm cậu luôn nhiệt tình yêu thương vô đối với Taekwondo quyền anh võ thuật vật lộn tự do, là người luyện võ, đám con nít choai choai này chỉ có thể cho bọn họ nhét kẻ răng.
Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng làm bạn thân đã hơn một năm, cũng học xong rất nhiều chiêu thức, thêm trời sinh tốc độ phản ứng nhanh nhẹn, Vương Minh chống với Ngô Sâm Nhược, quả thực giống như là con chó dữ nuôi trong nhà chống lại đại ác lang. Hai người cũng thật ác độc, nhưng bị thương vĩnh viễn là Vương Minh.
Mộc Tuyết đối đầu với Mộc Dong, nhìn bên ngoài thì thấy Mộc Tuyết rất gầy yếu, nhưng thắng nhờ kinh nghiệm né tránh kiếp trước, Mộc Dong khí lực lớn, nhưng giận quá mất khôn, vì thế hai người bất phân thắng bại.
Một đám người đánh nhau túi bụi, mấy phút sau, PK xong, bên Mộc Tuyết lấy ít thắng nhiều, bên Mộc Dong toàn diệt. (D: nghe giống chiến tranh hai nước hông? ^^)
Lúc đánh nhau thì vui sướng, sau khi đánh xong, Mộc Tuyết cảm thấy mình tính toán sai lầm. Đầu tiên, cha cô luôn luôn thiên vị Mộc Dong, mẹ lại không dám ngăn cản, cuối cùng bị trừng phạt vẫn là cô, tiếp đó, con bé này về sau sẽ ghi hận, tuy rằng không học chung trường, nhưng mà nếu một đứa con nít ghi hận thì thật là khủng bố.
Vương Minh dẫn đám nam sinh nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi, rời khỏi nhà Mộc Tuyết. Mộc Dong ngồi dưới đất, vẫn chưa hết khiếp sợ.
Thật sự là tạo phản, Mộc Tuyết cũng dám dẫn người về nhà đánh ả, đáy lòng Mộc Dong phẫn nộ lại ủy khuất, tuy rằng ả không lên tiếng, nhưng trong lòng đã suy tính làm thể nào trả thù Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết ngồi xổm xuống, nâng cằm Mộc Dong lên: “Có phải là cô đang suy nghĩ, làm thế nào để kể khổ với cha mẹ tôi không? Mộc Dong, trước kia cô ngu ngốc, không biết rõ, tôi không sao hết. Nhưng từ giờ trở đi, cô phải hiểu, đây là nhà của tôi, Mộc Tiền Trình là cha của tôi, Hà Hiểu Lệ là mẹ tôi, tôi là chị họ của cô. Mà cô, chỉ là người ở nhờ nhà tôi. Đừng cho là tôi còn dễ bắt nạt như trước!”
Trong mắt Mộc Dong hiện lên khó hiểu và sợ hãi, người trước mặt thật xa lạ, giống như trong thân thể Mộc Tuyết là một linh hồn oán hận. Trong mắt toàn là tơ máu, khuôn mặt dữ tợn, giống như răn độc tùy lúc nào cũng có thể cắn chết người, đây là người mấy hôm trước bị ả đánh khắp người xanh tím mà không dám lên tiếng – Mộc Tuyết sao?
“Nếu cô khi dễ tôi, tôi sẽ dùng kiềm từ từ rút răng của cô, dùng dao cắt từng đầu ngón tay của cô, nếu cô hãm hại tôi, tôi sẽ từng nhát từng nhát cắt thịt của cô xuống, làm thành đồ ăn cho cô ăn, nêu cô cùng người khác bày mưu hại tôi, hoặc là làm cho tôi chết, hoặc là tôi sẽ cắt tai móc mắt của các người, chặt đứt tay chân, bán tới một nơi thật xa làm ăn xin.” Mộc Tuyết tiến tới bên tai Mộc Dong, dùng giọng nói trầm thấp âm lãnh nói, còn phối hợp vuốt ve mặt Mộc Dong, lỗ tai, ngón tay và tứ chi: “Tôi không sợ chết, cô dám sao?”
Mộc Dong dù sao chỉ mới mười bốn tuổi, bình thường lá gan lớn cũng là bị người lớn cưng chiều mà thành, bị người ta uy hiếp như vậy, ả chỉ cảm thấy giống như vết nứt đau rát rơi vào mùa đông khắc nghiệt, cả người cứng ngắc không thể động đậy.
“Ha ha ha……” Ngô Sâm Nhược không biết vì sao lại cười rộ lên, mặt ửng đỏ: “Tiểu Tuyết, nếu cậu muốn làm như vậy, nhớ kêu ớ, trước đó không lâu tớ vừa xóa sổ một tiện nhân, cảm giác kia quả thật rất kích thích.”
Mộc Tuyết biết Ngô Sâm Nhược đang thay mình phô trương khí thế, nhịn không được trấn an trong lòng. Kiếp trước, chuyện xấu mà Mộc Dong làm với cô quả thật đếm không xuể, bị đánh chưởi như ăn cơm bửa, phàm là người tốt với cô đều bị Mộc Dong gây khó dễ, khi cô kết hôn đồ cưới chồng chất, cuối cùng Mộc Tuyết chỉ mặc được một bộ đồ bình thường ở lại trong nước, Mộc Dong lấy hết tiền mà mẹ cô để lại, đi theo Mộc Tiền Trình ra nước ngoài.
Giống như sự thân thiết bình thường, Mộc Tuyết dùng tay khắc họa một vài đường trên mũi Mộc Dong: “Em gái họ, đời này, chỉ có thể vất vả cho em.”
Nói xong, Mộc Tuyết đứng lên, lần đầu tiên biểu hiện tư thế vú cả lấp miệng em: “Mộc Dong, dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, nếu không hôm nay tôi sẽ đâm thủng mặt của cô. Dù sao cha mẹ cuối tuần mới về, đến lúc đó mặt cô đã thối rửa. Nếu cô muốn kể khổ, tùy ý, dù sao tôi bị cha đánh mắng thế nào, sẽ trả gấp mười lần lên người cô.” (D: ngoài lề xíu, nếu D là tác giả, D sẽ viết cho bà Tuyết giết luôn thằng cha MTT,:v…. cầu biến thái)
Mộc Dong vừa hận vừa sợ, thấy Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ở đây, chỉ đành ngoan ngoãn đi dọn dẹp.
Trong lúc Mộc Dong dọn dẹp, Mộc Tuyết lấy hai lon nước trái cây từ tủ lạnh ra y đưa cho Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược. Ngô Sâm Nhược uống, ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lưu Sảng lôi kéo Mộc Tuyết, đòi cô dẫn đi tham quan căn nhà chỉ có mét vuông này.
“Đây là phòng bếp, bình thường bữa sáng và bữa tối đều là em làm.”
“Đây là phòng khách, vừa nãy chúng ta đánh nhau ở đây.”
“Đây là phòng cô em gái họ thân ái của em, ừ, thật bừa bộn, bởi vì bình thường đều do em dọn dẹp.”
“Đây là phòng của em trai họ thân ái của em Hà Thành Canh, ặc, càng bừa bộn hơn, bởi vì bình thường cũng do em dọn dẹp.”
“Đây là phòng của cha mẹ em, rất sạch sẽ, bởi vì đều do mẹ em dọn dẹp.”
Đi một vòng, Lưu Sảng buồn bực: “Vậy phòng em ở đâu hả?”
Mộc Tuyết hừ một tiếng, nói tới cái này cô liền tức điên. Cô chỉ vào phòng Mộc Dong: “Anh xem, chỗ đó không phải có một bệ cửa sổ sao, em ngủ ở đó.”
Lưu Sảng nhúng nhảy đi qua, mở cửa phòng Mộc Dong, vén bức màn ra, quả nhiên nhìn thấy một cái bệ cửa sổ rộng khoảng mét vuông, chăn nệm để dưới đất, còn có hai cái bàn nhỏ.
“Con bà nó, cha mẹ em là hạng người gì vậy hả……”
Mộc Tuyết cũng mở nước trái cây ra uống: “Bọn họ cảm thấy, con của mình phải nhường cho đứa cháu họ, bằng không sẽ đánh mất thể diện.” (D: D càng mong tg sẽ viết cho MT giết hai ng này!!!!!… Đừng ném đá D)
Nói xong, Mộc Tuyết cười nhạo trong lòng, mình được giáo dục như thế này, rõ ràng bị nuôi thành một cái bánh bao thịt, là chó đều đến cắn hai cái, cắn mình còn không cho mình oán giận.
Trên sô pha Ngô Sâm Nhược híp mắt: “Cậu vẫn luôn nhẫn nhịn?”
“Trước kia, đúng thật là luôn nhẫn nhịn.” Nhịn tới nổi cô phải chết. Mộc Tuyết ngồi xuống bên cạnh Ngô Sâm Nhược, u ám nhìn chằm chằm Mộc Dong: “Bây giờ, không thể nào nhịn nữa. Tớ bây giờ, chết còn không sợ, còn sợ bị bắt nạt?”
Ngô Sâm Nhược vóc dáng cao, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Mộc Tuyết có chút xúc động. Nhưng cái đầu này, lại làm cho cậu vô cùng thuận mắt. Cậu nheo mắt lại, mỉm cười: “Đúng vậy, chết còn không sợ, còn sợ bị bắt nạt sao?” dừng một chút, Ngô Sâm Nhược nằm ngã vào sô pha: “Tiểu Tuyết, tớ kể cho cậu nghe một chuyện xưa.”
Mộc Tuyết bị dáng vẻ ông đây muốn kể những tháng ngày thâm trầm của Ngô Sâm Nhược dọa, cô nhanh chóng thẳng người, một bộ tôi đang chăm chú lắng nghe.
Ngô Sâm Nhược nhìn cô khôi phục dáng ngoan ngoãn nghe lời của con gái, lắc đầu, chậm rãi mở miệng.
“Trước kia, có một thanh niên tri thức yêu một cô gái, hai người loại bỏ tất cả vật cản để ở cùng nhau, nhưng không thành công. Sau khi người thanh niên trở về, bị gia tộc an bài, cưới một cô gái môn đăng hộ đối. Người thanh niên đó trút hết tất cả oán hận lên người vợ, và cả con trai.”
“Chờ đứa bé lớn lên, phát hiện mình mạc danh kỳ diệu có rất nhiều anh chị em, nhưng không phải cùng một mẹ sinh ra. Người thanh niên đó thà rằng đối tốt với những đứa con hoang kia, lại không muốn bố thí một phần tình thương cho đứa con do người vợ chính thức sinh ra. Vì thế, đứa bé đó, bắt đầu từ lúc có thể gọi mẹ, đã sợ hãi mọi thứ xung quanh, có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng.”
“Tiếp sau đó, hắn dẫn người phụ nữ từng yêu về, cùng với một đứa con gái.”
“Đứa con vợ lớn sống thật uất ức, mỗi ngày bị nhiều anh chị em bắt nạt, nhất là người chị gái kia. Chị gái tuổi đã có bầu với đàn ông trong thôn, người đàn ông đó ra ngoài làm việc nhưng lại không thấy trở về, vì thế người chị đó cùng với đứa con hai tuổi về nhà của thanh niên tri thức ở.”
“Đứa con vợ lớn vốn dĩ đã bị chứng tự bế, thêm chuyện này, càng âm trầm hơn.”
“Một ngày nọ, đứa con vợ lớn, đẩy đứa cháu xuống lầu. Đứa cháu chết ngay tại chỗ, một vũng máu tươi.”
“Từ đó về sau, đứa con vợ lớn lại dần dần bình thường trưởng thành, mỗi tuần không cần phải đi làm tâm lý trị liệu, không còn chỉ có thể không sợ một mình mẹ, có thể đi học cũng có thể trao đổi với người bình thường. Hắn sẽ hung hăng đánh em dâu, không cho thân thích mặt mũi, ai làm cho hắn không vui, hắn sẽ khiến cho người đó thống khổ. Sau đó, đứa con vợ lớn quen được một người anh em tốt tên là Lưu Sảng, còn nhận được một người có cùng tâm lý trả thù – em gái Mộc Tuyết. Sau đó, ba người bọn họ chuẩn bị cùng nhau làm cho những người chọc tới bọn họ trả giá thật lớn.”
Ngô Sâm Nhược nói xong, vui sướng cười rộ lên: “Đây không phải là chuyện xưa rất êm tai sao?”
Mộc Tuyết không ngu ngốc, vừa nghe cô đã hiểu được, một cảm giác chua xót không biết tên bắt đầu xuất hiện trong lòng, đồng thời còn có một cảm giác kích động không tên.
“Thật sự là một chuyện xưa cực phẩm.” Trong mắt Mộc Tuyết đầy nước mắt, cười cũng mười phần vui sướng, tay cô áp lên mặt Ngô Sâm Nhược: “Sâm Nhược, tớ và Lưu Sảng sẽ luôn bên cạnh cậu.”
Lưu Sảng đã sớm giống chó con ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Sâm Nhược, đầu chó vô cùng trịnh trọng gật một cái.
Ngô Sâm Nhược vỗ vỗ đầu Mộc Tuyết, mặt ngoan lệ bạo khí nhìn Mộc Dong nói: “Nhìn cái gì vậy, nếu phút nữa mà vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ, tôi tự mình đâm thũng mặt của cô!”
Mộc Dong run rẩy, lập tức cúi đầu.
Vừa thông suốt, Mộc Tuyết quyết định vì trấn an tâm hồn bị thương của mình và Ngô Sâm Nhược, quyết định mời bọn họ ở lại ăn cơm chiều. Nên Mộc Tuyết trở thành nữ đầu bếp miễn phí, tay nghề nấu nướng vô cùng cao siêu, tùy tiện xào rau cũng có thể làm cho Lưu Sảng ăn chén cơm hướng lên trời, ngay cả Ngô Sâm Nhược luôn luôn kén chọn, cũng ăn hơn một chén cơm.
Đương nhiên, Mộc Tuyết không có để cho Mộc Dong dễ chịu, cô trực tiếp múc một phần đồ ăn, giống như sự đối đãi của cha đối với cô khi sai lầm, để cho Mộc Dong bưng chén ra một góc ngồi ăn. Chờ mọi người ăn xong, kêu Mộc Dong đi rửa chén.
Cả người Mộc Dong đều chết lặng, nhưng thật ngoan, không có phản kháng. Điều này làm cho Ngô Sâm Nhược vẫn muốn chọt thủng bàn tay ả có chút ủ rũ. Đối với Ngô Sâm Nhược mà nói, cậu không có khái niệm con trai không thể đánh con gái, dù sao những chị em gái trong nhà cậu cũng không hiền lành gì, ngoan chiêu ám chiêu đều dùng. Nhưng Ngô Sâm Nhược không phải thấy ai khó chịu thì đánh ngay, còn phải có lý do làm cho cậu cảm thấy người đó cần phải ăn đòn mới được.
Ăn cơm chiều xong, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ra về.
“Mộc Tuyết, mày ăn gan báo hả, lại dám đối với tao như vậy!” Mộc Dong thở hổn hển như trâu, cố gắng đề cao khí thế của mình.
Nào biết Mộc Tuyết lấy tay chỉ chỉ ngực Mộc Dong: “Tôi ăn là tim người chết.”
Mộc Dong lại bị thua, chỉ có thể oán hận trừng Mộc Tuyết một cái, xoay người đi tắm rửa.
Mộc Tuyết không sao cả xoay người về phòng, cô cau mày nhìn ban công, lại nhìn giường lớn bị Mộc Dong chiếm lấy, lập tức làm theo ý mình.
Chờ khi Mộc Dong tắm rửa xong đi ra, phát hiện Mộc Tuyết đã ném chăn gối của ả ra ban công, mà Mộc Tuyết đang đổi ga giường.
“Mày mày mày, đồ khốn mày làm cái gì vậy!” Mộc Dong mặt đỏ bừng.
Mộc Tuyết liếc Mộc Dong một cái: “Ngu xuẩn, đây là nhà của tôi, sao tôi lại phải ngủ ban công để cô ngủ trên giường? Dùng cái đầu không não của cô suy nghĩ một chút, nếu tôi tới nhà cô, cô có thể để tôi ngủ trên giường mà cô lại ngủ ở ban công sao? Cô đi ngủ sớm một chút đi.”
Mộc Dong cảm thấy lãnh địa của mình bị người khác chiếm lấy hoàn toàn, đỏ mắt muốn tiến lên đánh nhau, Mộc Tuyết sớm chuẩn bị tốt một cọng dây nịt ở bên cạnh, thấy Mộc Dong nhào lại, lưu loát rút dây nịt ra. Mộc Tuyết bị Mộc Tiền Trình còn có người đàn ông kia dùng dây nịt đánh nhiều lần, kết quả khi sử dụng thì vô sự tự thông (tự hiểu mọi chuyện) uy vũ vô cùng.
Ba, dây lưng quất vào mặt Mộc Dong, sưng đỏ một mảng.
Mộc Dong hét rền lên, xoay người vọt ra phòng khách muốn tìm dao gọt trái cây, đáng tiếc tìm thế nào cũng không thấy, sau đó ả lại vọt tới phòng bếp tìm dao thái, kết quả dao thái cũng không tìm thấy. Mộc Dong tức giận đến phát cuồng, xoay người tính tìm Mộc Tuyết đổ máu, đúng lúc Hà Thành Canh tràn đầy sức sống mở cửa phòng ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lần này, Ngô Sâm Nhược thân cao 1m76 và Lưu Sảng 1m80, phát huy tác dụng.
Lưu Sảng khỏi nói, vốn chính là học sinh chuyên thể thao, thêm cậu luôn nhiệt tình yêu thương vô đối với Taekwondo quyền anh võ thuật vật lộn tự do, là người luyện võ, đám con nít choai choai này chỉ có thể cho bọn họ nhét kẻ răng.
Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng làm bạn thân đã hơn một năm, cũng học xong rất nhiều chiêu thức, thêm trời sinh tốc độ phản ứng nhanh nhẹn, Vương Minh chống với Ngô Sâm Nhược, quả thực giống như là con chó dữ nuôi trong nhà chống lại đại ác lang. Hai người cũng thật ác độc, nhưng bị thương vĩnh viễn là Vương Minh.
Mộc Tuyết đối đầu với Mộc Dong, nhìn bên ngoài thì thấy Mộc Tuyết rất gầy yếu, nhưng thắng nhờ kinh nghiệm né tránh kiếp trước, Mộc Dong khí lực lớn, nhưng giận quá mất khôn, vì thế hai người bất phân thắng bại.
Một đám người đánh nhau túi bụi, mấy phút sau, PK xong, bên Mộc Tuyết lấy ít thắng nhiều, bên Mộc Dong toàn diệt. (D: nghe giống chiến tranh hai nước hông? ^^)
Lúc đánh nhau thì vui sướng, sau khi đánh xong, Mộc Tuyết cảm thấy mình tính toán sai lầm. Đầu tiên, cha cô luôn luôn thiên vị Mộc Dong, mẹ lại không dám ngăn cản, cuối cùng bị trừng phạt vẫn là cô, tiếp đó, con bé này về sau sẽ ghi hận, tuy rằng không học chung trường, nhưng mà nếu một đứa con nít ghi hận thì thật là khủng bố.
Vương Minh dẫn đám nam sinh nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi, rời khỏi nhà Mộc Tuyết. Mộc Dong ngồi dưới đất, vẫn chưa hết khiếp sợ.
Thật sự là tạo phản, Mộc Tuyết cũng dám dẫn người về nhà đánh ả, đáy lòng Mộc Dong phẫn nộ lại ủy khuất, tuy rằng ả không lên tiếng, nhưng trong lòng đã suy tính làm thể nào trả thù Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết ngồi xổm xuống, nâng cằm Mộc Dong lên: “Có phải là cô đang suy nghĩ, làm thế nào để kể khổ với cha mẹ tôi không? Mộc Dong, trước kia cô ngu ngốc, không biết rõ, tôi không sao hết. Nhưng từ giờ trở đi, cô phải hiểu, đây là nhà của tôi, Mộc Tiền Trình là cha của tôi, Hà Hiểu Lệ là mẹ tôi, tôi là chị họ của cô. Mà cô, chỉ là người ở nhờ nhà tôi. Đừng cho là tôi còn dễ bắt nạt như trước!”
Trong mắt Mộc Dong hiện lên khó hiểu và sợ hãi, người trước mặt thật xa lạ, giống như trong thân thể Mộc Tuyết là một linh hồn oán hận. Trong mắt toàn là tơ máu, khuôn mặt dữ tợn, giống như răn độc tùy lúc nào cũng có thể cắn chết người, đây là người mấy hôm trước bị ả đánh khắp người xanh tím mà không dám lên tiếng – Mộc Tuyết sao?
“Nếu cô khi dễ tôi, tôi sẽ dùng kiềm từ từ rút răng của cô, dùng dao cắt từng đầu ngón tay của cô, nếu cô hãm hại tôi, tôi sẽ từng nhát từng nhát cắt thịt của cô xuống, làm thành đồ ăn cho cô ăn, nêu cô cùng người khác bày mưu hại tôi, hoặc là làm cho tôi chết, hoặc là tôi sẽ cắt tai móc mắt của các người, chặt đứt tay chân, bán tới một nơi thật xa làm ăn xin.” Mộc Tuyết tiến tới bên tai Mộc Dong, dùng giọng nói trầm thấp âm lãnh nói, còn phối hợp vuốt ve mặt Mộc Dong, lỗ tai, ngón tay và tứ chi: “Tôi không sợ chết, cô dám sao?”
Mộc Dong dù sao chỉ mới mười bốn tuổi, bình thường lá gan lớn cũng là bị người lớn cưng chiều mà thành, bị người ta uy hiếp như vậy, ả chỉ cảm thấy giống như vết nứt đau rát rơi vào mùa đông khắc nghiệt, cả người cứng ngắc không thể động đậy.
“Ha ha ha……” Ngô Sâm Nhược không biết vì sao lại cười rộ lên, mặt ửng đỏ: “Tiểu Tuyết, nếu cậu muốn làm như vậy, nhớ kêu ớ, trước đó không lâu tớ vừa xóa sổ một tiện nhân, cảm giác kia quả thật rất kích thích.”
Mộc Tuyết biết Ngô Sâm Nhược đang thay mình phô trương khí thế, nhịn không được trấn an trong lòng. Kiếp trước, chuyện xấu mà Mộc Dong làm với cô quả thật đếm không xuể, bị đánh chưởi như ăn cơm bửa, phàm là người tốt với cô đều bị Mộc Dong gây khó dễ, khi cô kết hôn đồ cưới chồng chất, cuối cùng Mộc Tuyết chỉ mặc được một bộ đồ bình thường ở lại trong nước, Mộc Dong lấy hết tiền mà mẹ cô để lại, đi theo Mộc Tiền Trình ra nước ngoài.
Giống như sự thân thiết bình thường, Mộc Tuyết dùng tay khắc họa một vài đường trên mũi Mộc Dong: “Em gái họ, đời này, chỉ có thể vất vả cho em.”
Nói xong, Mộc Tuyết đứng lên, lần đầu tiên biểu hiện tư thế vú cả lấp miệng em: “Mộc Dong, dọn dẹp phòng cho sạch sẽ, nếu không hôm nay tôi sẽ đâm thủng mặt của cô. Dù sao cha mẹ cuối tuần mới về, đến lúc đó mặt cô đã thối rửa. Nếu cô muốn kể khổ, tùy ý, dù sao tôi bị cha đánh mắng thế nào, sẽ trả gấp mười lần lên người cô.” (D: ngoài lề xíu, nếu D là tác giả, D sẽ viết cho bà Tuyết giết luôn thằng cha MTT,:v…. cầu biến thái)
Mộc Dong vừa hận vừa sợ, thấy Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ở đây, chỉ đành ngoan ngoãn đi dọn dẹp.
Trong lúc Mộc Dong dọn dẹp, Mộc Tuyết lấy hai lon nước trái cây từ tủ lạnh ra y đưa cho Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược. Ngô Sâm Nhược uống, ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lưu Sảng lôi kéo Mộc Tuyết, đòi cô dẫn đi tham quan căn nhà chỉ có 110 mét vuông này.
“Đây là phòng bếp, bình thường bữa sáng và bữa tối đều là em làm.”
“Đây là phòng khách, vừa nãy chúng ta đánh nhau ở đây.”
“Đây là phòng cô em gái họ thân ái của em, ừ, thật bừa bộn, bởi vì bình thường đều do em dọn dẹp.”
“Đây là phòng của em trai họ thân ái của em Hà Thành Canh, ặc, càng bừa bộn hơn, bởi vì bình thường cũng do em dọn dẹp.”
“Đây là phòng của cha mẹ em, rất sạch sẽ, bởi vì đều do mẹ em dọn dẹp.”
Đi một vòng, Lưu Sảng buồn bực: “Vậy phòng em ở đâu hả?”
Mộc Tuyết hừ một tiếng, nói tới cái này cô liền tức điên. Cô chỉ vào phòng Mộc Dong: “Anh xem, chỗ đó không phải có một bệ cửa sổ sao, em ngủ ở đó.”
Lưu Sảng nhúng nhảy đi qua, mở cửa phòng Mộc Dong, vén bức màn ra, quả nhiên nhìn thấy một cái bệ cửa sổ rộng khoảng 5 mét vuông, chăn nệm để dưới đất, còn có hai cái bàn nhỏ.
“Con bà nó, cha mẹ em là hạng người gì vậy hả……”
Mộc Tuyết cũng mở nước trái cây ra uống: “Bọn họ cảm thấy, con của mình phải nhường cho đứa cháu họ, bằng không sẽ đánh mất thể diện.” (D: D càng mong tg sẽ viết cho MT giết hai ng này!!!!!… Đừng ném đá D)
Nói xong, Mộc Tuyết cười nhạo trong lòng, mình được giáo dục như thế này, rõ ràng bị nuôi thành một cái bánh bao thịt, là chó đều đến cắn hai cái, cắn mình còn không cho mình oán giận.
Trên sô pha Ngô Sâm Nhược híp mắt: “Cậu vẫn luôn nhẫn nhịn?”
“Trước kia, đúng thật là luôn nhẫn nhịn.” Nhịn tới nổi cô phải chết. Mộc Tuyết ngồi xuống bên cạnh Ngô Sâm Nhược, u ám nhìn chằm chằm Mộc Dong: “Bây giờ, không thể nào nhịn nữa. Tớ bây giờ, chết còn không sợ, còn sợ bị bắt nạt?”
Ngô Sâm Nhược vóc dáng cao, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Mộc Tuyết có chút xúc động. Nhưng cái đầu này, lại làm cho cậu vô cùng thuận mắt. Cậu nheo mắt lại, mỉm cười: “Đúng vậy, chết còn không sợ, còn sợ bị bắt nạt sao?” dừng một chút, Ngô Sâm Nhược nằm ngã vào sô pha: “Tiểu Tuyết, tớ kể cho cậu nghe một chuyện xưa.”
Mộc Tuyết bị dáng vẻ ông đây muốn kể những tháng ngày thâm trầm của Ngô Sâm Nhược dọa, cô nhanh chóng thẳng người, một bộ tôi đang chăm chú lắng nghe.
Ngô Sâm Nhược nhìn cô khôi phục dáng ngoan ngoãn nghe lời của con gái, lắc đầu, chậm rãi mở miệng.
“Trước kia, có một thanh niên tri thức yêu một cô gái, hai người loại bỏ tất cả vật cản để ở cùng nhau, nhưng không thành công. Sau khi người thanh niên trở về, bị gia tộc an bài, cưới một cô gái môn đăng hộ đối. Người thanh niên đó trút hết tất cả oán hận lên người vợ, và cả con trai.”
“Chờ đứa bé lớn lên, phát hiện mình mạc danh kỳ diệu có rất nhiều anh chị em, nhưng không phải cùng một mẹ sinh ra. Người thanh niên đó thà rằng đối tốt với những đứa con hoang kia, lại không muốn bố thí một phần tình thương cho đứa con do người vợ chính thức sinh ra. Vì thế, đứa bé đó, bắt đầu từ lúc có thể gọi mẹ, đã sợ hãi mọi thứ xung quanh, có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng.”
“Tiếp sau đó, hắn dẫn người phụ nữ từng yêu về, cùng với một đứa con gái.”
“Đứa con vợ lớn sống thật uất ức, mỗi ngày bị nhiều anh chị em bắt nạt, nhất là người chị gái kia. Chị gái 16 tuổi đã có bầu với đàn ông trong thôn, người đàn ông đó ra ngoài làm việc nhưng lại không thấy trở về, vì thế người chị đó cùng với đứa con hai tuổi về nhà của thanh niên tri thức ở.”
“Đứa con vợ lớn vốn dĩ đã bị chứng tự bế, thêm chuyện này, càng âm trầm hơn.”
“Một ngày nọ, đứa con vợ lớn, đẩy đứa cháu xuống lầu. Đứa cháu chết ngay tại chỗ, một vũng máu tươi.”
“Từ đó về sau, đứa con vợ lớn lại dần dần bình thường trưởng thành, mỗi tuần không cần phải đi làm tâm lý trị liệu, không còn chỉ có thể không sợ một mình mẹ, có thể đi học cũng có thể trao đổi với người bình thường. Hắn sẽ hung hăng đánh em dâu, không cho thân thích mặt mũi, ai làm cho hắn không vui, hắn sẽ khiến cho người đó thống khổ. Sau đó, đứa con vợ lớn quen được một người anh em tốt tên là Lưu Sảng, còn nhận được một người có cùng tâm lý trả thù – em gái Mộc Tuyết. Sau đó, ba người bọn họ chuẩn bị cùng nhau làm cho những người chọc tới bọn họ trả giá thật lớn.”
Ngô Sâm Nhược nói xong, vui sướng cười rộ lên: “Đây không phải là chuyện xưa rất êm tai sao?”
Mộc Tuyết không ngu ngốc, vừa nghe cô đã hiểu được, một cảm giác chua xót không biết tên bắt đầu xuất hiện trong lòng, đồng thời còn có một cảm giác kích động không tên.
“Thật sự là một chuyện xưa cực phẩm.” Trong mắt Mộc Tuyết đầy nước mắt, cười cũng mười phần vui sướng, tay cô áp lên mặt Ngô Sâm Nhược: “Sâm Nhược, tớ và Lưu Sảng sẽ luôn bên cạnh cậu.”
Lưu Sảng đã sớm giống chó con ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Sâm Nhược, đầu chó vô cùng trịnh trọng gật một cái.
Ngô Sâm Nhược vỗ vỗ đầu Mộc Tuyết, mặt ngoan lệ bạo khí nhìn Mộc Dong nói: “Nhìn cái gì vậy, nếu 10 phút nữa mà vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ, tôi tự mình đâm thũng mặt của cô!”
Mộc Dong run rẩy, lập tức cúi đầu.
Vừa thông suốt, Mộc Tuyết quyết định vì trấn an tâm hồn bị thương của mình và Ngô Sâm Nhược, quyết định mời bọn họ ở lại ăn cơm chiều. Nên Mộc Tuyết trở thành nữ đầu bếp miễn phí, tay nghề nấu nướng vô cùng cao siêu, tùy tiện xào rau cũng có thể làm cho Lưu Sảng ăn chén cơm hướng lên trời, ngay cả Ngô Sâm Nhược luôn luôn kén chọn, cũng ăn hơn một chén cơm.
Đương nhiên, Mộc Tuyết không có để cho Mộc Dong dễ chịu, cô trực tiếp múc một phần đồ ăn, giống như sự đối đãi của cha đối với cô khi sai lầm, để cho Mộc Dong bưng chén ra một góc ngồi ăn. Chờ mọi người ăn xong, kêu Mộc Dong đi rửa chén.
Cả người Mộc Dong đều chết lặng, nhưng thật ngoan, không có phản kháng. Điều này làm cho Ngô Sâm Nhược vẫn muốn chọt thủng bàn tay ả có chút ủ rũ. Đối với Ngô Sâm Nhược mà nói, cậu không có khái niệm con trai không thể đánh con gái, dù sao những chị em gái trong nhà cậu cũng không hiền lành gì, ngoan chiêu ám chiêu đều dùng. Nhưng Ngô Sâm Nhược không phải thấy ai khó chịu thì đánh ngay, còn phải có lý do làm cho cậu cảm thấy người đó cần phải ăn đòn mới được.
Ăn cơm chiều xong, Lưu Sảng và Ngô Sâm Nhược ra về.
“Mộc Tuyết, mày ăn gan báo hả, lại dám đối với tao như vậy!” Mộc Dong thở hổn hển như trâu, cố gắng đề cao khí thế của mình.
Nào biết Mộc Tuyết lấy tay chỉ chỉ ngực Mộc Dong: “Tôi ăn là tim người chết.”
Mộc Dong lại bị thua, chỉ có thể oán hận trừng Mộc Tuyết một cái, xoay người đi tắm rửa.
Mộc Tuyết không sao cả xoay người về phòng, cô cau mày nhìn ban công, lại nhìn giường lớn bị Mộc Dong chiếm lấy, lập tức làm theo ý mình.
Chờ khi Mộc Dong tắm rửa xong đi ra, phát hiện Mộc Tuyết đã ném chăn gối của ả ra ban công, mà Mộc Tuyết đang đổi ga giường.
“Mày mày mày, đồ khốn mày làm cái gì vậy!” Mộc Dong mặt đỏ bừng.
Mộc Tuyết liếc Mộc Dong một cái: “Ngu xuẩn, đây là nhà của tôi, sao tôi lại phải ngủ ban công để cô ngủ trên giường? Dùng cái đầu không não của cô suy nghĩ một chút, nếu tôi tới nhà cô, cô có thể để tôi ngủ trên giường mà cô lại ngủ ở ban công sao? Cô đi ngủ sớm một chút đi.”
Mộc Dong cảm thấy lãnh địa của mình bị người khác chiếm lấy hoàn toàn, đỏ mắt muốn tiến lên đánh nhau, Mộc Tuyết sớm chuẩn bị tốt một cọng dây nịt ở bên cạnh, thấy Mộc Dong nhào lại, lưu loát rút dây nịt ra. Mộc Tuyết bị Mộc Tiền Trình còn có người đàn ông kia dùng dây nịt đánh nhiều lần, kết quả khi sử dụng thì vô sự tự thông (tự hiểu mọi chuyện) uy vũ vô cùng.
Ba, dây lưng quất vào mặt Mộc Dong, sưng đỏ một mảng.
Mộc Dong hét rền lên, xoay người vọt ra phòng khách muốn tìm dao gọt trái cây, đáng tiếc tìm thế nào cũng không thấy, sau đó ả lại vọt tới phòng bếp tìm dao thái, kết quả dao thái cũng không tìm thấy. Mộc Dong tức giận đến phát cuồng, xoay người tính tìm Mộc Tuyết đổ máu, đúng lúc Hà Thành Canh tràn đầy sức sống mở cửa phòng ra.