Chân Trương Hồ đã hồi phục, tuy rằng khi đi bộ cũng có chút nghiêng ngả, nhưng nếu không chạy thì không nhìn ra. Cái tay bị đánh gãy tuy không thể làm việc nặng, cuộc sống hằng ngày vẫn là không bị ảnh hưởng.
Tuy rằng hắn và Lâm Dư Phỉ đính hôn, nhưng Lâm Dư Phỉ cũng không chịu quản thúc của nhà bọn họ. Trong khoảng thời gian này Ngụy Minh Nguyệt ít liên hệ với hắn, cho nên Trương Hồ cũng không có miễn cưỡng đi theo Lâm Dư Phỉ phát triển cái gì. Bởi vì Lâm Dư Phỉ mỗi lần đều làm như không sợ trời không sợ đất bằng không mọi người chết chung là được, lạnh như băng nói xong, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, cho nên đơn giản nhất là mắt không thấy tâm thì không phiền.
Nhưng mà, có tin tức nói ở trường học Lâm Dư Phỉ rất thân cận với một nhóm nam sinh, tin này là do người làm về sinh nói với gia đình hắn. Mọi người vui sướng khi người gặp họa mỗi ngày đều nói chuyện đó, ‘ôi Trương Hồ đứ bé này, kiếp này có tài nữ bên cạnh, đầu tiên là bởi vì tranh giành con gái bị người ta đánh gãy tay chân, bây giờ đứa con gái cùng đính hôn lại quyến rũ một đám nam sinh, ôi một đám lận đó! Nón xanh (bị cắm sừng) này đội thế nào cũng không hết ~
Lô Tú Phân nghe xong tức giận đến mắng chữi từ đầu thôn tới cuối thôn, ngược lại tăng thêm đề tài cho người trong thôn.
Cho nên, Trương Hồ cũng là nghẹn một bụng tức. Lâm Dư Phỉ không để ý tới hắn, có thể! Nhưng Lâm Dư Phỉ xúc phạm tự tôn và thanh danh của hắn như vậy, hắn tuyệt đối không nhịn được!
Tục ngữ nói tới sớm không bằng đúng lúc, Trương Hồ hôm nay còn vừa vặn cùng mẹ hắn – Lô Tú Phân đến thành phố Hải Đường bàn chuyện. Kết quả chuyện mới xong xuôi, điện thoại của hắn vang lên âm báo tin nhắn, vừa mở ra thấy, là một dãy số lạ.
[ Trương Hồ, vị hôn thê Lâm Dư Phỉ của cậu đang ở đường dành riêng cho người đi bộ – Kim cương đại hạ lầu 2 nhà hàng nước, cùng một người tên là Vương Minh nói chuyện yêu đương.]
Trương Hồ nhất thời cảm thấy nổ đom đóm, con tiện nhân Lâm Dư Phỉ này đúng là đồ – điếm – đê – tiện, rốt cuộc có chịu ngừng hay không?!
Sau đó, một tin nhắn khác lại tới, người gửi là Ngụy Minh Nguyệt.
[ Trương Hồ, một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng quản không được, còn có thể quản được cái gì?]
Tin nhắn trước đã làm lửa giận của Trương Hồ dâng lên, tin nhắn sau lập tức đánh tan lý trí của Trương Hồ. Hiện tại kỳ vọng duy nhất của hắn chính là ngày sau có thể gia tập vào tập đoàn của Ngụy Minh Nguyệt, trở nên nổi bật, cho nên cái nhìn của Ngụy Minh Nguyệt với hắn mà nói, chính là thánh chỉ.
Lô Tú Phân đoạt lấy di động, vừa thấy tin nhắn, nhất thời chữi thô tục thao thao bất tuyệt, vẫy xe taxi, hai người hùng hổ đi tới nhà hàng nước.
Trong phòng, mặt Mộc Dong đỏ đến mức cân trướng, trong lòng Vương Minh bay đầy ma trơi, Lâm Dư Phỉ tha thiết khóc sướt mướt, ba người một chỗ thật sự là rất náo nhiệt.
Cuối cùng Mộc Dong vẫn không nhịn, kỳ quái nói,“Dư Phỉ à, cậu cũng đà cùng tớ đi theo Vương Minh, vậy còn chuyện kia? Tên Trương Hồ đính hôn với cậu có phải là nên xử lý hay không?”
Lâm Dư Phỉ cảm thấy mình quyến rũ Vương Minh thật không biết là phúc hay họa, vốn tưởng rằng Vương Minh là phú nhị đại phóng đãng không kềm chế được, hẳn là không ngu ngốc. Nào biết Vương Minh phóng đãng thì phóng đãng, lại rất có chủ kiến một chút cũng không khống chế tốt, hơn nữa không có đầu óc. Rõ ràng ả đã nói sẽ làm tình nhân bí mật, hắn lại đi nói rõ với Mộc Dong, muốn quang minh chính đại hưởng cả hai. Trương Hồ thoạt nhìn kiên định đôn hậu, trên thực tế cũng không phải người hiền lành gì.
Lần này thì tốt rồi, làm rõ xong, ả ngược lại không tốt. Trước không nói Ngô Du Hà có thể bỏ ả vì có thể không hoàn thành nhiệm vụ hay không, Vương Minh có thể vì vậy mà không duy trì lâu với ả? Còn có Trương Hồ, có thể nhảy ra từ giữa làm khó dễ hay không?
“Tớ nghe Vương Minh, anh nói thử xem làm sao bây giờ.” Lâm Dư Phỉ ngoan ngoãn đứng bên người Vương Minh, níu chặc tay Vương Minh.
Chuyện Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ đính hôn cũng không có nhiều người biết, cho nên Vương Minh cũng không biết. Đầu tiên hắn nhíu mày, Lâm Dư Phỉ lại đính hôn rồi? Sau đó nghe Lâm Dư Phỉ nũng nịu như vậy, nhất thời khí thế nam tử hán bay hết.
“Mặc kệ, anh làm chủ cho em. Nếu hắn dám nói gì, anh đi dọn dẹp hắn.” Vương Minh khí phách hứa hẹn.
Mộc Dong cười ha ha, làm bộ lơ đãng nói,“Cái tên Trương Hồ kia, được ông chủ tương lai của tập đoàn Hoa Vũ bồi dưỡng, học phí, phí chữa bệnh đều là bọn họ chi trả……”
“Dong Dong, tớ cũng là một trong những người được đào tạo mà, lúc trước học bổng kia phát cho nhiều người như vậy, chứ đâu phải chỉ phát cho một mình Trương Hồ. Ý cậu là Vương Minh không thể xử lý được sao?” Biết trong lòng Mộc Dong đã muốn rạch mặt mình, thêm Mộc Dong hiện tại không thể làm kim chủ của ả, Lâm Dư Phỉ cũng không lưu tình, dù sao Vương Minh tốt xấu gì cũng lấy ra được mấy trăm đồng một lần.
Quả nhiên Vương Minh vừa nghe liền nổi giận, sắc mặt xanh mét bắt lấy áo trước ngực Mộc Dong,“Mộc Dong, cô coi thường tôi?”
Mộc Dong hít sâu, kéo tay Vương Minh xuống dưới,“Không, em không có ý này, hai người suy nghĩ nhiều.”
Dù sao Mộc Dong cũng được xem như cô gái xinh đẹp, Vương Minh cũng không nỡ đánh, hắn nắm tay Lâm Dư Phỉ,“Chúng ta đi dạo phố, nếu em thức thời không chọc anh tức giận, vậy cùng đi mua quần áo. Nếu em tranh cãi ghen tuông làm cho Dư Phỉ mất hứng, vậy tự tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi đi!”
Đẩy cửa ra, Vương Minh và Lâm Dư Phỉ tự nhiên chạy lấy người, bỏ lại Mộc Dong đứng ở tại chỗ, nước mắt ầm ầm mà ra.
Lâm Dư Phỉ, mày là đô đê tiện! Mày không được chết tử tế!
Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử nghe thấy Vương Minh và Lâm Dư Phỉ rời đi, hai người liếc nhau, gật đầu.
Bất tri bất giác ăn ý làm cho hai người nháy mắt kéo tay nhau đi ra cửa, khi gặp Vương Minh và Lâm Dư Phỉ, La Lan Tử không chút do dự đá một cước về phía Lâm Dư Phỉ.
Lực của một cước này, nếu nói ngoan độc một chút thì có thể làm cho một người đàn ông tuyệt tử tuyệt tôn!
Hơn nữa, hôm nay La nữ vương còn mang giày cao gót!
Một tiếng chỉ kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong nhà hàng nước, tiếng nhạc thanh nhã dễ nghe hoàn toàn không che được tiếng thét chói tai này.
Lâm Dư Phỉ hoa dung thất sắc, sắc mặt trắng bệch, run run dựa lên người Vương Minh. Vương Minh đở ả, giống như sư tử nổi giận, vẻ mặt hung ác trừng qua,“Mắt chó của mày bị mù……”
Ngô Sâm Nhược lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Minh.
Nửa câu sau của Vương Minh lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, hắn kinh ngạc nhìn người đối diện, này…… Là đứa con bị nhà họ Ngô đuổi khỏi nước? Từng cùng mình đánh một trận – Ngô Sâm Nhược?
Kịch liệt đau đớn đã giảm bớt, Lâm Dư Phỉ cuối cùng cũng có chút tinh lực nhìn người đã đá ả, độ mạnh này tuyệt đối không có khả năng là vô tình!
Sau đó, Lâm Dư Phỉ thấy La Lan Tử tóc đỏ rực, đang đắc ý dào dạt nhìn ả.
“Ôiii, Lâm Dư Phỉ, đã lâu không gặp, lại dụ dỗ được người bạn trai mới à?” La Lan Tử không chút khách khí châm chọc, hơn nữa không đề cập tới chữ nào về chuyện mình cố ý đạp ả.
Vương Minh liếc mắt nhìn một cái La Lan Tử, chuyện của La nữ vương ở trường Hạo Vũ hắn đã sớm nghe, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, La Lan Tử thật đúng là rất xinh đẹp.
Nhưng mà, mắt La Lan Tử bị mù à, lại đi yêu đương với tên Ngô Sâm Nhược thất thế này, người tài giỏi không được trọng dụng!
Đang bất bình vì bạn gái mình nhưng khi gặp La Lan tử thì lại dao động, Vương Minh giả vờ lịch sự hỏi La Lan Tử nói,“Cô là tiểu thư La Lan Tử La sao?”
Lâm Dư Phỉ nhíu mày, ả làm bộ như lơ đãng nghiêng người, làm cho bộ ngực mềm mại dán lên người Vương Minh,“Vương Minh, em đau quá……”
“Sâm Nhược, em cũng đau, chân bị giẫm trúng rất đau ~” La Lan Tử cũng làm nũng với Ngô Sâm Nhược.
Ngô Sâm Nhược ngầm hiểu, cậu âm lãnh nói với Lâm Dư Phỉ đối diện,“Nói xin lỗi.”
Hả? Lâm Dư Phỉ và Vương Minh ngốc lăng, xin lỗi?
“Chô giẫm lên chân bạn gái tôi, nói xin lỗi.” Bản lĩnh diễn vai âm trầm của Ngô Sâm Nhược được tôi luyện càng ngày càng lợi hại, khí thế lạnh như băng làm cho phục vụ của nhà hàng đều dừng lại.
Mọi người đều im lặng nhìn, tập thể lựa chọn để đối phương tự mình giải quyết.
Lần này Vương Minh mặc kệ,“Ngô Sâm Nhược, mày có ý gì? Mày có tư cách gì mà khua tay múa chân với bạn gái tao?!”
Ngô Sâm Nhược cười câu thần,“Bạn gái mày?”
Vương Minh cười ha ha,“Chẵng lẽ là bạn gái của mày? Ồ, nhớ ra rồi, khi cô ấy học cấp ba có candal với mày truyền ra đúng không? Nói như vậy, các người thật sự muốn làm khó Dư Phỉ? Thôi đi Ngô Sâm Nhược, mày chỉ là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà, La Lan Tử ở cùng một chỗ với mày quả thực chính là hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, mày còn muốn làm khó người khác? Tự soi nước tiểu của mình đi, nói không chừng mày sẽ khó chịu tới nỗi muốn tự sát đó.”
Trải qua huấn luyện đặc công Ngô Sâm Nhược rất khó bị loại ngôn ngữ nhàm chán này làm ảnh hưởng cảm xúc, cậu nhàm chán nghe, căn bản không muốn nói gì. Vừa nãy cậu thấy một người rất giống Trương Hồ trong ảnh chụp nghiêng ngả chạy qua đây. Chỉ cần Trương Hồ tới đây, vậy cậu có thể cùng La Lan Tử đi khỏi đây rồi.
Nhưng mà, Ngô Sâm Nhược cảm thấy không sao cả, còn người vô cùng bao che khuyết điểm – La Lan Tử thì lại cho phép không. Môi cô giật giật, những câu mắng chữi đổ ập xuống.
“Mày là cái quái gì? Loại như mày ở cùng với Lâm Dư Phỉ quả đúng là hoàn mỹ vô khuyết, cái gọi là vật hợp theo loài, có thể ở chung một chỗ với thứ bệnh thần kinh lòng dạ độc ác vô liêm sĩ hạ lưu như Lâm Dư Phỉ, chứng tỏ mày cũng là thứ chuyên bắt nạt lẻ yếu không có đạo đức bại hoại vô liêm sĩ ti bỉ ghê tởm bệnh tâm thần mà thôi. Đương nhiên, mày không có sự anh tuấn phong độ của Sâm Nhược, cũng không có vóc dáng cao như Sâm Nhược, càng không thông minh như Sâm Nhược, thứ cao nhất của mày là của chính mình khi đi tiểu, úp mặt vào tường cũng thối chết người! Khi tự sát không biết tiện hơn người khác biết bao nhiêu lần!”
Nói một đoạn thật dài, mọi người chung quanh cười không dứt, miệng lưỡi của cô gái nhỏ này thật lợi hại, nếu ai cải nhau với cô ấy mà yếu tim thì sẽ chết bất đắt kỳ tử.
Lâm Dư Phỉ rúc vào người Vương Minh, suy nghĩ chuyển động thật nhanh, rốt cuộc có nên kéo Vương Minh chạy lấy người hay không. Hiện tại ả không muốn trêu chọc La Lan Tử, vì căn bản là trêu chọc không nổi.
“Vương Minh, chúng ta đi thôi……”nguoinoiyeuemdi
Mặt Vương Minh vì những tiến cười ở đây mà vừa trắng vừa xanh, đang muốn cho La Lan Tử một cái tát thì một tiếng hét đánh gãy lười của hắn.
“Lâm Dư Phỉ! Đồ – con – điếm!”
Trương Hồ đỏ mắt đứng ở cửa, khi hắn vừa mới đến, nghe Vương Minh nói Lâm Dư Phỉ là bạn gái hắn(VM), hắn liền đỏ mắt. Sở dĩ đến bây giờ mới lên tiếng, là vì hắn thừa dịp nhân viên phục vụ đều chú ý trò khôi hài trong đại sảnh này, đi tới phòng trái cây lấy một con dao.
Lô Tú Phân đứng ở bên cạnh Trương Hồ, đồng dạng tức giận đến hai mắt đỏ lên cả người phát run, Lâm Dư Phỉ đồ con điếm đê tiện này, thật sự là một chút mặt mũi cũng không chừa cho con bà ta. Đã đính hôn rồi, sao nó lại dám dụ dỗ đàn ông bên ngoài.
Trong quá trình Trương Hồ từng bước đi tới chỗ Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ rất nhanh kề sát tai Vương Minh nói đây là Trương Hồ người bắt ép ả đính hôn.
Đang có một thân lửa giận không thông Vương Minh chuyển qua người có thể bắt nạt. Không thể đánh La Lan Tử, nhà hắn ở thành phố Hải Đường không có địa vị bằng nhà La Lan Tử; Ngô Sâm Nhược đánh nhau rất giỏi hắn cũng đã từng bị đập vào hai năm trước, một chọi một với Ngô Sâm Nhược hắn không có phần thắng. Vì thế, người què Trương Hồ này, có thể để cho hắn trúc giận, cũng đừng trách hắn.
“Mày đang mắng bạn gái tao?!” Vương Minh hùng hổ đi về phía Trương Hồ.
Những lời này không khác lửa cháy đổ thêm dầu, Trương Hồ gầm lên giận dữ, một bên Lô Tú Phân lại bước nhanh lên, kéo lấy tóc bởi Lâm Dư Phỉ vì chân đau mà không né được, vừa tát mười mấy cái tát vừa chữi tiện – nhân – đồ – điếm – không – biết – xấu – hổ, đính hôn với con tao còn dám ra ngoài dụ dỗ đàn ông, xem tao có đánh chết mày hay không!
Bên kia, sau khi Vương Minh đám một quyền vào mặt Trương Hồ, Trương Hồ rống giận đấm lại hắn, hai người đánh qua đánh lại, nhưng tay chân Trương Hồ không thuận tiện, bị Vương Minh một quyền hung hăng đánh vào dạ dày, quỳ rạp xuống đất nôn mửa. Vương Minh không chút thương hại lập tức đạp Trương Hồ lộn mèo, sau đó hung hăng một cước dẫm lên ‘chân giữa’ của Trương Hồ.
Lô Tú Phân quay đầu nhìn thấy cảnh này làm bà ta kinh hồn táng đảm, cảm xúc tức giận mãnh liệt làm cho bà ta buông Lâm Dư Phỉ ra, điên cuồng mà đánh tới, bóp cổ Vương Minh,móng tay đen dài vì trường kỳ làm việc nhà nông điên cuồng bấm vào mạch máu của Vương Minh.
Lâm Dư Phỉ đụng vào giàn trồng hoa, làm thủy thinh rơi xuống ầm ầm, vỡ vụn, Lâm Dư Phỉ vừa định đứng lên, cái chân bị thương không còn sức, ả té ngã, mặt áp lên thủy tinh.
Nhưng, giờ phút này Lâm Dư Phỉ nhìn Lô Tú Phân nổi điên bóp cổ Vương Minh, Vương Minh sống chết giãy dụa cũng giãy không ra khỏi mụ điên mất lý trí điên cuồng này, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra. Mọi người chung quanh bắt đầu thét chói tai, nhóm phục vụ rốt cục hoàn hồn, đều tiến lên can ngăn.
Sau đó, Trương Hồ lăn lộn trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đột nhiên nhảy dựng lên, đi tới chỗ Lâm Dư Phỉ, ả đã bị thủy tinh cắm vào mặt, hung hăng cắt hai dao.
Lâm Dư Phỉ kinh hoàng thét chói tai, liên tục cào tóc, hai nhác kia một nhét thì rạch bên má trái, một nhác thì từ xương quai xinh đến vú, sâu đến nỗi có thể thấy xương.
Lần này, thật sự là chuyện lớn rồi.
Ngô Sâm Nhược từ lúc Trương Hồ tới, đã che chở La Lan Tử lui qua một bên. Bọn họ im lặng nhìn màn biểu diễn phấn khích chó cắn chó này, sau đó còn bình tĩnh phối hợp lấy lời khai với cảnh sát.
Lô Tú Phân bị mang về cảnh cục, Trương Hồ, Vương Minh và Lâm Dư Phỉ được đưa vào bệnh viện. Đồng dạng làm những người đứng xem – Mộc Dong hưng phấn xem hết vớ diễn, sau đó mới một mình rời đi.
Mộc Dong đương nhiên thấy La Lan Tử, có thể ả đã không nhận ra Ngô Sâm Nhược. Nhưng mà có nhận ra hay không cũng không sao cả, Mộc Dong chỉ tiếc hận mình đã lên giường với Vương Minh, kết quả lời ích không lấy được bao nhiêu, ngược lại làm cho tâm trạng không tốt. Về sau khi quyến rũ người khác, phải chú ý hạ nhân phẩm mới được.
Về phần Lâm Dư Phỉ đã làm bạn thân hơn một năm kia, hừ, lúc này mặt mày hốc hác rách mấy đường, báo ứng, xứng đáng!
Lúc này đây, Trương Hồ vào cảnh cục, người của Ngụy Minh Nguyệt không có ở thành phố Hải Đường, cũng không rảnh mà đi quản. Hắn không cần vì vật hi sinh mà làm cho hành động lớn bị trắc trở, hơn nữa, Tống Ngôn Mục khi thi vào trường đại học sẽ trở lại, hắn vẫn ngoạn Trương Hồ cũng chỉ là vì vợ Tống Ngôn Mục vui vẻ mà thôi. (D: gớm chưa… Vợ đấy nhé)
Kết quả là, Trương Hồ vẫn mong chờ Ngụy Minh Nguyệt lại tìm luật sư cho hắn, cái này xác định vững chắc phải thất vọng. Gia đình Vương Minh ít nhiều vẫn là có chút sản nghiệp, lại là con một, nếu không cũng không được nuông chiều giống như hoàng đế. Hiện tại Vương Minh chảy nhiều máu nằm trong bệnh viện, làm sao bọn họ có thể để yên.
Mà Trương Hồ, đã đủ mười tám tuổi, không còn giống như khi Ngô Tân phạm tội nữa.
Lâm Dư Phỉ cũng được đưa đến bệnh viện, đáng tiếc người nhà Vương Minh không có lòng thương hại, không trả tiền thuốc men cho ả. Bệnh viện chỉ gấp mảnh thủy tinh và sát trùng cho ả, may vết thương, để cho ả xuất viện. Trên người không có mang tiền cũng không có mang thẻ Lâm Dư Phỉ lạnh lòng, mới ra bệnh viện đã gặp được Trương Thảo bị cảnh sát gọi đến, Trương Thảo không nói gì chỉ biết ôm Lâm Dư Phỉ khóc.
Trong lòng Lâm Dư Phỉ phiền chán vô cùng, lại không thể không an ủi mẹ mình. Ả nói với mẹ mình có sổ tiết kiệm, để ở trong nhà, bên trong có một vạn, để cho bà ta trở về lấy dùm ả, ả phải tới bệnh viện tốt, tỉ mỉ xử lý vết thương trên mặt.
Đường do dao rạch có vẻ chỉnh tề, xử lý tốt thì ngày sau sẽ không để lại dấu vết quá lớn. Lâm Dư Phỉ chỉ có thể đánh cuộc và bảo trì gương mặt này, nếu không con đường về sau của ả sẽ rất khó đi.
Trương Thảo đưa hết tiền mặt trên người cho Lâm Dư Phỉ, chỉ để lại tiền đi xe, sau đó lo lắng chạy về nhà, bà ta cũng có kỳ vọng rất cao với con gái mình. Nếu ngày sau con gái tìm không được người trong sạch, vậy kiếp này bà ta sống rốt cuộc còn có ý nghĩa gì?!
Trương Thảo vội vã chạy xe về nửa đường lại bị kẹt xe, lòng nóng như lửa đốt bà ta đợi nữa tiếng mà vẫn còn kẹt xe, vì quá nóng lòng bà ta dứt khoát đi xuống và cho người ta mướn, vội vã chạy về phía trước
Con đường này lại vừa vặn chính là con phố Hiểu Lệ mở tiệm hoa, Trương Thảo màu gừng, quần màu xanh đậm, giầy thể thao màu đen, trên người còn khoá cái túi để tiền khi bán hàng, khi chạy thì ôm rất chặt vì sợ nó sẽ rơi.
Chạy quá nhanh, Trương Thảo không cẩn thận đụng vào người khác. Bà ta bước qua một bên nói tiếng xin lỗi rồi lại bước về phía trước, chạy được vài bước, Trương Thảo lập tức như nhìn thấy quỷ và quay đầu lại.
“Không có sao, nhìn cô hoảng hốt như vậy, hẳn là có việc gấp đi.” Một thân hàng hiệu trang phục mốt – Hà Hiểu Lệ khoát tay với Trương Thảo, cười dịu dàng,“Đi đi. Hẹn gặp lại.”
Cách nhiều năm không gặp, còn nghe nói Hà Hiểu Lệ và Mộc Tiền Trình đã ly hôn, Trương Thảo lại quên người từng là kẻ thù của mình này. Bà ta vẫn luôn tránh gặp mặt Hà Hiểu Lệ, bởi vì bà ta là một người thất bại, cho dù Hà Hiểu Lệ cũng thành người thất bại, nhưng bà ta vẫn không thể xóa bỏ hận ý trong lòng mình.
Đã từng, Trương Thảo và Hà Hiểu Lệ là bạn học cùng lớp, hai người đều thích Mộc Tiền Trình. Khi đó Trương Thảo không dám thổ lộ, Hà Hiểu Lệ lại đi trước một bước; Trương Thảo vốn muốn nói người nhà đi tìm bà mối giật dây, Hà Hiểu Lệ lại bỏ học chạy tới nhà Mộc Tiền Trình ở; Chờ khi Trương Thảo vất vả học xong cấp ba sắp thi đại học, người trong nhà lại lấy không có tiền, bắt ép bà ta gả cho cha Lâm Dư Phỉ.
Cha của Lâm Dư Phỉ ích kỷ lại bạo lực, đánh vợ con như cơm bửa. Đưa con gái đầu tiên của Trương Thảo mới ba tuổi thì bệnh chết, đứa thứ hai thì bị sảy, đợi đứa thứ ba mới có thể giữ lại – Lâm Dư Phỉ.
Khi bà ta gian nan mang thai Lâm Dư Phỉ, vừa lúc Hiểu Lệ rạng rỡ gả cho Mộc Tiền Trình, khi mang thai thì tươi sáng rạng rỡ.
Bà ta thấy cái hôn lễ kia, cũng thấy Hà Hiểu Lệ mang theo đống lớn thuốc bổ về nhà, càng thấy Hà Hiểu Lệ ở sạp của mình mua đồ ăn. Hà Hiểu Lệ cười hì hì cùng bà ta hàn huyên, nói Mộc Tiền Trình tốt cở nào.
Thời điểm kia, trong lòng Trương Thảo cũng đã điên cuồng thù hận, ‘lúc trước nếu không phải có mày chắn phía trước, vậy tất cả của mày đều là của tao. Tài sản của Mộc Tiền Trình cũng là của tao, hưởng thụ cuộc sống nhiều vật chất cũng là tao!’
Có lẽ cha của Lâm Dư Phỉ nhìn ra phần tâm tư này của Trương Thảo, vào một lần uống say sau hung hăng nhục nhã nàng.
“Mày muốn đùa cái gì, mày tự sờ trên mặt mình coi có bao nhiêu vết nám? Toàn thân đều là mùi hôi tanh, mày gã cho tao đã là mày trèo cao, còn nghĩ đến những người khác? Để mày xuân thu đại mộng!”
Căn bản không để ý Trương Thảo còn đang mang thai, cha Lâm Dư Phỉ hung bạo cường bà ta, biến thành Trương Thảo xuất huyết, thiếu chút nữa lại xảy thai thai. Bởi vậy lúc ấy Trương Thảo trở về nhà mẹ đẻ nháo muốn ly hôn, bà ta phải rời khỏi tên đàn ông ác độc này.
Nhưng mà, nhà mẹ đẻ khuyên cang, khi cha Lâm Dư Phỉ tỉnh rượu tới xin lỗi, người bên nhà mẹ đẻ để cha Lâm Dư Phỉ kéo bà ta về. Cha mẹ chồng của bà ta lại nhẫn tâm cột bà ta vào giường, miễn cho bà ta lại lặng lẽ trốn chạy.
Sau khi sinh đứa bé ra Trương Thảo từ nay về sau đối với cuộc sống của mình càng không có hi vọng, bởi vì là con gái, cha mẹ chồng không hài lòng, muốn bà ta sinh tiếp. Bà ta cười lạnh cho cha mẹ chồng một lỳ trà lạnh, muốn sinh thì các người tự sinh, kiếp này bà ta chỉ sinh một đứa. Nếu không, ly hôn.
Lân tính cách nóng nảy và thân phận đê tiện của cha Lâm Dư Phỉ, nếu không có Trương Thảo thì sẽ không tìm được ai. Ly hôn lại hợp ý Trương Thảo, vì thế cha mẹ chòng mặt uốn éo, mặc kệ. Tuy rằng trong nhà thường xuyên khắc khẩu vì chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện vặt), nhưng Trương Thảo coi như là rất che chở Lâm Dư Phỉ. Cha Lâm Dư Phỉ ta bị người khác đánh gãy chân, Trương Thảo mới thành trụ cột trong nhà. Nhưng khi Lâm Dư Phỉ còn nhỏ, bị ông nội bà nội còn có cha mình nhục nhã.
Cho nên, từ nhỏ Trương Thảo đã dạy Lâm Dư Phỉ, con xem, bạn học cùng lớp tên Mộc Tuyết của con, mẹ nó chính là người cướp đi tất cả hạnh phúc của mẹ, con đừng để nó cướp hết của con.
Lâm Dư Phỉ kế thừa lòng đa nghi của mẹ mình, bắt đầu từ tiểu học, liền coi Mộc Tuyết trở thành đối tượng áp chế cuối cùng, bắt đầu lợi dùng và trả thù cô. (D: Đệt mợ hai mẹ con nhà cưng…. Liên quan thế éo nào mà làm thế? Còn giết người ta,,… đậu… Đúng “Cẩu”)
Mẹ của mày cướp đi hạnh phúc của mẹ tao, vậy tao cũng sẽ cướp hết tất cả hạnh phúc của mày.
Hà Hiểu Lệ còn dịu dàng cười đứng ở trước mặt, làn da bà trơn bóng dung mạo tinh xảo, trang sức sa hoa trang phục khéo léo, đối lập bà ta vẻ mặt tang thương đầu bạc hỗn loạn, quần áo xấu xí thần sắc lo lắng, quả thực là trên trời dưới đất.
Trương Thảo đờ đẫn nhìn chằm chằm Hà Hiểu Lệ, đột nhiên như bị bệnh thần kinh cười,“Hà Hiểu Lệ, đã lâu không gặp. Nghe nói cô và Mộc Tiền Trình đã ly hôn, như thế nào? Hiện tại quá so với trước kia tốt hơn?”
Nghe đối phương kêu tên mình, Hà Hiểu Lệ có chút ngạc nhiên, bà cẩn thận đánh giá người trước mắt, ở trong đầu tìm kiếm gương mặt tương tự.
“Trương Thảo?” Ở một góc sáng xa xôi sủa nhảy ra một gương mặt tương tự, nhưng cô gái từng xinh đẹp động lòng người, tại sao lại trở nên già cả thế này?
Đương nhiên, trước khi Hà Hiểu Lệ ly hôn với Mộc Tiền Trình, cũng biến mình thành một người đàn bà nhát gan yếu đuối. Một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, có thể hủy diệt sự xinh đẹp của một người phụ nữ.
“Ha ha, quý nhân hay quên chuyện.” Độ cong khóe miệng của Trương Thảo vô cùng quỷ dị.
Vưu Mạch Đông còn có Hoa Báo đi theo phía sau Hà Hiểu Lệ liếc mắt một cái, vi diệu hoạt động một chút tư thế, nhìn như tùy ý, thật ra đã muốn tiến vào trạng thái phòng bị.
“Rất nhiều năm không gặp, nhất thời không nhớ tới, thật có lỗi.” Hà Hiểu Lệ cũng nhận thấy được sự khác thường của Trương Thảo, nhưng sau khi nhận ra người này là ai, Hà Hiểu Lệ cũng không có hảo cảm gì với bà ta (ta muốn để ‘mụ ta’ cơ). Lâm Dư Phỉ là con gái Trương Thảo, trước kia mình đối Lâm Dư Phỉ rất tốt. Kết quả Lâm Dư Phỉ đã làm gì? Bà còn nhớ rõ cái trán Mộc Tuyết bị Phạm Kiếm Xuân đánh bị thương, còn có Lâm Dư Phỉ hãm hại Mộc Tuyết trộm học phí của lớp. Mẹ con liên tâm, có thể dạy dỗ đứa con gái như Lâm Dư Phỉ, Trương Thảo đã sớm không còn là Trương Thảo mà bà biết năm cấp hai nữa.
Hà Hiểu Lệ bây giờ, toàn tâm toàn ý đều là vì Mộc Tuyết suy nghĩ.
“Tôi còn có một số việc, xin phép trước.” Hà Hiểu Lệ nói xong, bắt đầu hướng ven đường mà đi. Đoạn đường này kẹt xe thật lâu, bọn họ chỉ có thể đi bộ đến cuối ngã tư đường rồi đổi xe.
Trương Thảo tiếp tục cười ha ha,“Đúng vậy, bây giờ cô giàu rồi, làm sao còn nhớ người nghèo như tôi chứ. Bản lãnh của cô quả nhiên cao, đầu tiên là gả cho Mộc Tiền Trình, hiện tại chỉ sợ là đã leo lên rất nhiều cành cao. Nhờ con gái cô à? Mẫu bằng tử quý câu này quá đúng cho cô…… Có phúc quá rồi…… Tôi quả nhiên là thủ bại tướng, tôi thua cô, con tôi cũng thua con cô…… Ha ha……”
Nghe nói như thế, sắc mặt Hà Hiểu Lệ trầm xuống,“Trương Thảo, tôi biết trước kia cô cũng thích Mộc Tiền Trình. Bây giờ hắn làm tôi chướng mắt, dù sao tôi cũng ném đi rồi, nếu không cam lòng thì cô có thể đi nhặt. Về phần con gái của tôi, chính là quý khí, cô lại thế nào?”
Trương Thảo câm miệng, thần sắc khó lường nhìn Hà Hiểu Lệ một cái, xoay người chạy đi. Bà ta còn phải lấy sổ tiết kiệm cho Lâm Dư Phỉ.
Tra tới tra lui cũng không tìm được người đã phóng hỏa, chỉ có thể chứng minh là do chạm mạch. Tống Nghĩa Cẩn cầm báo cáo im lặng thật lâu, không đợi hắn mở miệng, Tống Ngôn Mục đã mang theo Mộc Tuyết đến chào tạm biệt.
“Cha, con và tiểu Tuyết về thành phố Hải Đường Trước.” Tống Ngôn Mục kéo tay Mộc Tuyết,“Cách một thời gian ngắn con sẽ được tiểu Tuyết đến rút máu.”
Tống Nghĩa Cẩn thở dài,“Chuyện hỏa hoạn, đừng để trong lòng.” Ở riêng bên kia bởi vì này chuyện này mà rất bừa bộn, nhiều người đi tìm ông cụ Tống, hoặc uyển chuyển hoặc trực tiếp đưa ra yêu cầu để cho Tống Ngôn Mục rời khỏi thành phố B. Ông cụ Tống thở dài nữa ngày, vẫn nói với Tống Nghĩa Cẩn.
Mà bác sĩ bên kia lại phát hiện, máu của Mộc Tuyết phải là máu vừa rút ra thì khi đưa vào trong cơ thể Tống Nghĩa Nhụy mới có hiệu quả, nếu dự trữ bên ngoài thì hiệu quả vô cùng kém. Bọn họ rất muốn kéo Mộc Tuyết ở lại, nhưng Mộc Tuyết tỏ vẻ Tống Ngôn Mục đi cô nhất định phải đi. Cho nên chuyện này, trở nên phiền toái.
“Không phải con phóng hỏa, con sẽ không quan tâm.” Tống Ngôn Mục gật đầu, sắc mặt kiên nghị,“Sau khi thi vào trường đại học, con sẽ trở về. Con chỉ muốn nhìn xem, cái gọi là mệnh số này, rốt cuộc là trời định hay là người định.”
Nghe xong lời con trai nói, Tống Nghĩa Cẩn vui mừng gật đầu. Tuy rằng hắn cũng thưởng thức Tống Ngôn Giản, nhưng Tống Ngôn Mục là con của hắn, dù nói như thế nào, hắn càng thiên vị con mình hơn.
“Còn có, cha, Tống Ngôn Giản nói với con một câu.”
“Cái gì?”
“Phân gia rất náo nhiệt.”
Phân gia: nhánh nhỏ của gia tộc lớn.
Tống Nghĩa Cẩn nhíu mày,“Nó tra được cái gì?”
Làm người cầm quyền nhà họ Tống – Tống Nghĩa Cẩn không điều tra được dấu vết gì, hậu bối mới được bồi dưỡng hai ba năm, lại có thể biết được chỗ không thích hợp?!
Lắc đầu, sắc mặt Tống Ngôn Mục cũng ngưng trọng,“Anh ấy không nói, chỉ nói nếu con muốn về nhà họ Tống, phải muốn bày thực lực ra.” (D: Có nàng nào ghét anh Ngôn Giản không vậy?….. Ta thấy ảnh cũng đâu có gì đâu…)
Mắt thấy đôi mắt Tống Nghĩa Cẩn càng ngày càng tối, Tống Ngôn Mục trấn an,“Cha, Ngôn Giản cũng là người có tài. Con sẽ danh chính ngôn thuận đấu với anh ấy, về phần chuyện anh ấy nói, con sẽ điều tra. Ít nhất anh ấy đã cho chúng ta hướng của ánh sáng.”
“Con sẽ trở về nhà họ Tống, quang minh chính đại trở về.”
Tống Nghĩa Cẩn nhìn vẻ mặt kiên định của con trai mình, trong lòng yên lặng thở dài. Đứa con ưu tú như vậy……
Tống Nghĩa Nhụy muốn bồi dưỡng Ngô Sâm Nhược thành người nối nghiệp của mình, Ngô Sâm Nhược đối với thân phận có thể đạt được rất nhiều đặc quyền và lực lượng công tác cũng vô cùng để bụng, nên hai người này rất ăn nhịp với nhau. Cho nên, có lẽ qua những ngày nghỉ này, Ngô Sâm Nhược phải thật lâu mới trở về một chuyến, Mộc Tuyết rất luyến tiếc, có chết cũng kéo cậu về thành phố Hải Đường.
La Lan Tử vẫn muốn gặp anh đấy, Lưu Sảng quen bạn gái, những bạn học trong lớp vẫn luôn nhớ anh, cho nên, trở về bồi mọi người thôi.
Cuối cùng, Mộc Tuyết cùng Tống Ngôn Mục mù mịt trở về đê biển thị, Ngô Sâm Nhược cũng đi theo trở về tu dưỡng một thời gian ngắn.
Về nhà chuyện thứ nhất Mộc Tuyếtlàm đương nhiên là đi gặp Hà Hiểu Lệ, kết quả cô thấy một người đàn ông xa lạ trong nhà mình. Mộc Tuyết nhìn rồi đột nhiên trừng lớn mắt, Tống Ngôn Mục thế này mới nhớ tới chuyện Tống Truy Giác vẫn chưa nói cho Mộc Tuyết, lúc này mới nói chuyện của chú họ của mình và mẹ của Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết nghe xong một chút phản cảm cũng không có, ngược lại rất vui vẻ. Đương nhiên cô cũng dặn dò Tống Ngôn Mục, mẹ mình đã không thể sinh, nếu như đối phương ghét bỏ bà ấy, cô sẽ không khách khí.
Tống Ngôn Mục lắc lắc mũi Mộc Tuyết,“Yên tâm, anh sẽ cho em hạnh phúc, tự nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp để mẹ em hạnh phúc.”
Vui sướng hài lòng Mộc Tuyết còn nghe trợ lý mới của mẹ Hà – Vưu Mạch Đông kể lại vỡ diễn kia, khi bọn họ tới huyện Lận Hồng gặp được Mộc Quế và Mộc Tiền Trình, ôi Mộc Tiền Trình sắc mặt xanh mét. Trái lại người nhà họ Hà, đột nhiên thông thấu, đột nhiên thông suốt, bây giờ dễ thân cận Hà Hiểu Lệ.
Nói tóm lại, nghe Mộc Tiền Trình không tốt, Mộc Tuyết an tâm. Hận ý của cô sau khi trùng sinh, phải chờ những người này trả giá mới có thể tan rã.
La Lan Tử nghe nói Ngô Sâm Nhược đã trở lại, đương thiên kích động ngủ không yên. Kết quả ngày hôm sau đôi mắt như gấu mèo, dùng phấn che thế nào cũng không lấn át được, nhưng không đè nén được xúc động muốn gặp Sâm Nhược, nên trang điểm tỉ mĩ mới chạy đi.
Dù sao mặc kệ Ngô Sâm Nhược thích ai, cô thích là Ngô Sâm Nhược, thích thì phải nói ra!
Quyết định hôm nay phải thổ lộ, La Lan Tử ngồi ở hàng ghế sau trong xe hơi vì khẩn trương mà tay chân lạnh lẻo.
“Không có tiền đồ!” Cô thầm mắng chính mình, lên sân khấu đứng trước nhiều người như vậy biểu diễn cùng giống như ăn cơm, khi từ chối người khác lại khí phách mười phần, hiện tại đến phiên chính mình thổ lộ, mới biết được thì ra làm chuyện này cần dũng khí lớn như vậy.
Lan Tử cố lên! Cho dù bị từ chối cũng không sao cả! Nói thêm mấy lần là được!
La Lan Tử phải cố lên!
Cô hẹn Ngô Sâm Nhược ở một nhà hàng nước sa hoa, vốn định đi sớm một chút chờ Ngô Sâm Nhược, kết quả khi cô đến, Ngô Sâm Nhược đã chờ cô từ sớm.
Nước ép trái anh đào đỏ (cherry) xinh đẹp, trên bàn là đầy ắp trái anh đào đen và bánh ngọt thơm phức. Ngô Sâm Nhược đưa tay chống hai má, ngồi trên ghế hoa màu trắng kiểu Châu Âu, đang thất thần.
La Lan Tử khẩn trương thiếu chút nữa dùng cả tay và chân đi bộ, cô bất an nhìn mình trên những ô kính trên đường, được rồi, váy màu tím rất đẹp, đôi mắt gấu mèo không nhìn kỹ là không biết.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Sâm Nhược lên tiếng trước,“Gần đây, có khỏe không?”
“Rất tốt, cậu cũng biết nhà tớ rất bình thường, tính cách của cha mẹ cũng rất tốt. Bình thường tớ đều chủ cùng Mộc Tuyết còn có Lưu Sảng cùng nhau chơi, bọn họ đều là người rất chân thành, cho nên tớ rất hạnh phúc. Còn cậu?” La Lan Tử uống một ngụm nước anh đào, cảm giác mình đã thả lỏng hơn chút.
“Tớ? Cũng rất tốt.” Trước mặt Ngô Sâm Nhược là một ly sô đa, trong nước có bọt khí.
“Nghe, nghe nói ở nước ngoài cậu bị bệnh, trở về tu dưỡng một thời gian ngắn. Vừa lúc chúng tớ cũng mới nghĩ, đến lúc đó cùng đi khu nghĩ dưỡng yên tĩnh chơi?” La Lan Tử bắt đầu nói nhăng nói cuội,“Cậu vẫn chưa gặp bạn gái Lưu Sảng đúng không, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng là người siêu cấp lợi hại, chữa Lưu Sảng tới thành người dễ bảo. Còn có Mộc Tuyết, đám thân thích của cậu ấy bị chỉnh tới thật thê thảm, còn có Lâm Dư Phỉ bệnh thần kinh kia……”
Giọng nói của La Lan Tử trước đôi mắt lợi hại của Ngô Sâm Nhược càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ. (D: nói thật là hồi hợp thấy mợ… bị rồi… Biết!!! …… Cảm giác… con mẹ nó chấm lắm)!!
“Cậu nói đi, tớ thích nghe.” Cảm giác hình như mình dọa La Lan Tử, Ngô Sâm Nhược mỉm cười,“Trong khoảng thời gian này tớ cũng có chút mệt mỏi, cho nên thường xuyên mặt không chút thay đổi. Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lần này La Lan Tử mới xem như buông máy hát ra, tán dóc trên trời dưới đất một trận, cuối cùng dời đề tài đến trọng điểm cuộc hẹn hôm nay.
Bởi vì nói lâu như vậy, La Lan Tử rốt cục tìm về trạng thái nữ vương của mình.
“Ưmmm, Sâm Nhược, cậu ở nước ngoài có quen bạn gái không?”
“Không.”
“Sâm Nhược, cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
Vấn đề này hình như làm cho Ngô Sâm Nhược khó xử, cậu thật sự là không gặp được cô gái nào có thể làm cho cậu tim đập thình thịch. Cậu đối với Mộc Tuyết có cảm giác rất tốt, sẽ lo lắng, sẽ nhớ nhung; Cậu đối với La Lan Tử cũng có cảm giác tốt, sẽ quan tâm, sẽ để ý.
“Tớ không biết.” Ngô Sâm Nhược thành thực trả lời,“Ở trong mắt tớ, trai và gái bản chất khác nhau, không phải khác về cấu tạo thân thể, mà là con gái càng nhu nhược, càng cần được bảo vệ. Nhưng tớ cũng không có cho rằng nam nữ có cái gì khác nhau, cho nên tớ cũng không biết tớ thích cô gái như thế nào. Tớ thích người thẳng thắn, không nhất định phải chính nghĩa thiện lương, nhưng nhất định phải…… Bao che khuyết điểm.”
A? Suy nghĩ của La Lan Tử có chút theo không kịp, nhưng là cô thực thông minh bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ của mình,“Tớ không biết mình có phải đóa hay trắng lương thiện chính nghĩa hay không, cậu thấy lúc tớ bắt nạt người ta rất phản cảm đúng không? Còn có, tớ rất bao che khuyết điểm, kia, cậu thích tớ không?” (^^)
Không thể không nói, phương thức thổ lộ của La nữ vương, thật quỷ dị.
Ngô Sâm Nhược luôn luôn thông minh giờ phút này cũng có chút hôn mê,“Thích thì có thích ……”
“Tớ thích cậu, Sâm Nhược.” La Lan Tử cắn môi, thật lòng nói.
“Tớ thích cậu, thích cậu rất lâu rồi. Tuy rằng lâu như vậy không có liên lạc, nhưng tớ sẽ mơ thấy cấu, tớ rất hối hận khi sơ trung không thổ lộ với cậu. Nếu tớ là loại hình cậu thích, cậu cũng không có bạn gái, như vậy, chúng yêu nhau nhé?” (D: Yêu là phải nói nhé các cô gái…Đừng vì chút ngại ngùng và tự tôn của bản thân mà đánh mất người mình yêu nhé! Dù thành hay bại thì hãy thổ lộ trước rồi nhìn kết quả sau!)
Im lặng.
Ngô Sâm Nhược cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi trống rỗng, đây là, bị cáo bạch?
Ngôn ngữ mạng: cáo bạch ~ mạnh mẽ chiếm lấy.
La Lan Tử thành thật nhìn chằm chằm Ngô Sâm Nhược, tim đập như sấm, oành thông oành thông.
“Tớ…… Không biết phải nói chuyện yêu đương như thế nào……”
Ngô Sâm Nhược có thể đơn giản thô bạo từ chối lời mời kết bạn của Tống Ngôn Giản, lại không biết phải từ chối lời tỏ tình của La Lan Tử như thế nào. Bởi vì cậu thông minh, cũng không phải thông minh trên mặt tình cảm. Từ nhỏ đến lớn cậu không biết phải biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, càng không có học phải đáp lại tình cảm của người khác ra sao. Từ chỗ cậu ra nước ngoài mà không liên lạc Mộc Tuyết thì có thể thấy được manh mối.
Nhưng, Ngô Sâm Nhược không muốn tổn thương La Lan Tử. La Lan Tử từng vô cùng chăm sóc cậu, lại vẫn nhớ cậu, La Lan Tử là cô gái tốt…… Cái trán Ngô Sâm Nhược thậm chí toát ra mồ hôi, cậu cảm thấy lúc này so với khi cậu chạy trốn cuộc truy đuổi kia còn gian nan hơn.
“Cái kia…… Lan Tử…… Tớ, tớ……” Ngô Sâm Nhược cũng khẩn trương muốn chết, từ chối? Hay là không từ chối?
La nữ vương nhướng mày, thành bại phụ thuộc vào lúc này, ‘nếu Ngô Sâm Nhược không nói từ chối, vậy dứt khoát làm cho cậu ấy không bao giờ nói được câu đó với mình!’
Tiếng va chạm với bàn thủy tinh vang lên, La Lan Tử đứng lên, toàn bộ nửa người trên đều bổ nhào tới. Nàng hai tay đặt lên mặt Ngô Sâm Nhược, gân như mặt đối mặt, từng chữ như chém đinh chặt sắt nói ra:
“Không sao hết! Tớ có thể dạy cậu! Quyết định như vậy đi, chúng ta yêu nhau! Mấy tháng này, chúng ta phải nói chuyện yêu đương thật tốt! Tớ cho cậu nói ra quyền lợi cậu muốn, nhưng không cho phép cậu từ chối yêu cầu hiện tại.”
Nói năng có khí phách, giải quyết dứt khoát.
Vì thế, Ngô Sâm Nhược liền bị La nữ vương quyết định như vậy, giờ phút này Ngô Sâm Nhược vẫn là thiếu niên bướng bỉnh tối tăm, bởi vì luyến tiếc sự quan tâm của La Lan Tử, cho nên cam chịu quan hệ yêu đương của hai người. (D: Moa đờ phức……… Miêu tả kỳ thế bà tác giả)
Bởi vì cậu cũng muốn giống như Tống Ngôn Mục, có thể có một người làm bạn bên cạnh như Mộc Tuyết, dù là thời điểm nào cũng không cô đơn.
Trước kia cấu không biết vì sao, sau khi Mộc Tuyết cứu cậu lại nhớ tới Tống Ngôn Mục, cậu mới vì quyết định của mình lúc trước, cảm thấy hối hận. (.)
Cậu nhớ rõ khi Mộc Tuyết vẫn là cô bé gầy nhôm đen nhẽm bị Lưu Sảng nhắc nhở, nếu cảm xúc có thể cuốn hút, người Mộc Tuyết thích chắc chắn cũng sẽ yêu cô.
Khi đó Mộc Tuyết đã hỏi cậu: Sâm Nhược, anh có cần bạn gái không?
Khi đó cậu từ chối, nói: Anh không thiếu, em không được dừng dị năng với anh….. Em không phải loại hình anh thích!
Đều do mình không hiểu chuyện tình cảm, nếu khi đó, cậu nói: Được thôi, em cuốn hút anh đi. Thì thật tốt……
Nhưng hiện tại cũng tốt lắm, cuối cùng cậu hiểu được, chính mình quả thật rất thiếu hiểu biết về chuyện yêu đương, thực hy vọng không ai có thể hắn. Nếu Mộc Tuyết yêu Tống Ngôn Mục, cậu sẽ bảo vệ thật tốt hai người quan trọng đối với mình này, cũng sẽ không gây chướng ngại gì cho bọn họ.
Cho nên, Lan Tử thích cậu, cậu cũng quan tâm Lan Tử, vậy thì thử xem!!
Cậu sẽ đối xử với Lan Tử thật tốt, giống như Tống Ngôn Mục đối đãi Mộc Tuyết vậy, dụng tâm dùng tình, độc nhất vô nhị.
Ngay lúc Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử đột phá giới hạn bạn bè, thành công thăng cấp thì người yêu, chuẩn bị tính tiền đi tới công viên nước, trong nháy mắt khi hai người bọn họ mở cửa phòng, thấy Mộc Dong và Vương Minh.
La Lan Tử không biết Vương Minh là ai, Ngô Sâm Nhược lại quên không được. Lần đầu tiên cậu và Lưu Sảng đi tới nhà Mộc Tuyết, tên nhãi đó đã đánh nhau với bọn họ, sau đó còn tìm người chặn đường họ và Mộc Tuyết, cuối cùng dẫn phát dị năng của Mộc Tuyết lần đầu tiên bạo động.
“Em nói Mộc Dong về huyện Lận Hồng học, cuộc sống không tốt lắm?” Ngô Sâm Nhược hỏi La Lan Tử. (Người yêu rồi… đổi xưng hô thôi ^^)
La Lan Tử nhìn thấy Mộc Dong, trong lòng cũng có chút nghi ngờ,“Đúng vậy. Người đối diện cô ta là ai? Anh biết hả?”
Huấn luyện như đặc công ở nước ngoài làm Ngô Sâm Nhược càng thêm sắc bén, cậu hạ quyết định,“Chúng ta qua phòng bên cạnh, đúng lúc hôm nay anh có mang theo máy sóng âm nghe trộm.”
Cái gì máy nghe trộm? La Lan Tử cảm thấy mình đi nhầm kênh, lập tức từ thần tượng phim tình cảm trở thành gián điệp đang kịch chiến…… Nhưng mà, Sâm Nhược như vậy thật là đẹp trai! Trong lòng La Lan Tử thét chói tai!
Nói tới Vương Minh và Mộc Dong, kia thật đúng là một đoạn lịch sử xa xôi.
Lúc sơ trung, đúng là Mộc Dong có những ngày đắc ý hạnh phúc. Hà Thành Canh đứng bên phe ả, Mộc Tiền Trình cưng chiều nên ả đòi gì được nấy, Hà Hiểu Lệ không dám cải lời ả, ả muốn bắt nạt Mộc Tuyết liền như thế nào làm như thế ấy.
Bởi vì ả ra tay hào phóng, trong trường học có nhiều nam và nữ sinh bnagwf mặt với ả. Mà Vương Minh, coi như là một nhóc đẹp trai phú nhị đại, mới m tuổi đã uống rượu đánh nhau, là đối tượng theo đuổi của nhiều người.
Khi đó, Mộc Dong quả thực là sùng bái Vương Minh. Vì muốn làm bạn với Vương Minh, ả bỏ khí thế lão đại. Cuối cùng thật vất vả hẹn Vương Minh về nhà, ngày đó mọi người cùng nhau uống rượu ca hát điên cuồng, Mộc Tuyết liền biến dị.
Mộc Dong thật sự là vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, ả mất hết mặt mũi trước mặt bạn bè, sau đó phải bỏ ra rất nhiều mới trở về như trước. Nhưng, Vương Minh không biết bị cái gì lại bỏ học một tháng, sau đó thì không để ý tới ả nước.
Vì thế mối tình đầu của Mộc Dong còn chưa bắt đầu, đã không bệnh mà chết. Đương nhiên, Mộc Dong là người thích ái muội với nam sinh đẹp trai, khi biết có người như Tống Ngôn Mục tồn tại, trái tim đã bay mất. Ở trường Hạo Vũ, lại làm cho con mắt của ả cao lên, chờ khi ả rớt từ trên cao xuống thì con mắt đó cũng không thay đổi. Cho nên, ở trường Lận Hồng, người khác không biết ả là người đẹp nhân tạo, vẫn có một số nam sinh không người quan tâm không gia thế muốn quen ả, nhưng ả không phải chê người ta xấu thì chính là chê người ta không có tiền.
So sánh với nhau, vẫn là Lâm Dư Phỉ thông minh, trên danh nghĩa đính hôn với Trương Hồ, phía dưới lại tạo quan hệ tốt với những học sinh thành tích kém tâm tư đơn thuần, một chút cũng không biểu lộ sự ghét bỏ bọn họ thối, tục tằng hay thô lỗ, những nam sinh cao lớn thô kệch bắt đầu thay đổi thái độ với Lâm Dư Phỉ, bắt đầu che chở ả.
Nhưng mà, khi Mộc Dong tìm Mộc Lê, ở trong shop của Mộc Lê, ngẫu nhiên gặp được Vương Minh.
Lúc ấy Vương Minh không nhận ra Mộc Dong, bệnh viện phẩm thuật thẩm mỹ lúc trước Ngô Du Hà tìm cho ả không tệ, sau khi chỉnh dung mặt Mộc Dong lại nẩy nở chút, thoạt nhìn thì giống như gái xinh thực thụ, gương mặt so với lúc trước khác biệt rất lớn. Chờ khi biết là Mộc Dong, Vương Minh cũng có chút động tâm.
Đương nhiên, Vương Minh nghĩ mới hơn hai năm không chú ý, Mộc Dong đã thay đổi nhiều như vậy.
Chuyện này làm Mộc Dong động tâm tư, gia đình Vương Minh ít nhất nhiều tiền hơn so với nhà mình bây giờ, bộ dạng lại không kém, tính cách cậy mạnh hiếu thắng, nếu bắt được, chắc chắn có thể giúp mình không ít. Ít nhất tiền tiêu vặt không còn buộc chặt như vậy!
Mà Vương Minh biết Ngô Sâm Nhược đã sớm bị nhà họ Ngô đuổi khỏi nước, khó chịu lúc trước với Mộc Dong cũng tan. Hiện tại nhìn thấy Mộc Dong xinh đẹp làm nũng, nam sinh trong thời kỳ trưởng thành đặc biệt xúc động, hắn cũng muốn cùng Mộc Dong một thời gian.
Vì thế, hai người ăn nhịp với nhau, hoả tốc thông đồng! Tốc độ này không thua gì La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược vừa rồi.
Sau khi quen nhau, Mộc Dong liền phạm vào chuyện ngu xuẩn. Ả giới thiệu Vương Minh cho Lâm Dư Phỉ.
Lâm Dư Phỉ là loại người nào? Kiếp trước chuyên cướp bạn trai của bạn thân! Kiếp trước khi ả học đại học và làm việc, dựa vào bề ngoài xinh đẹp và năng lực của bản thân, quen rất nhiều bạn thân giàu có. Cuối cùng đều có một chân với chồng hoặc bạn trai của bạn thân. (D: cái này người ta gọi là đũy!!)
Cho nên, khi Mộc Dong và Vương Minh tình nồng mật ý tuần thứ ba, Lâm Dư Phỉ đã lên giường với Vương Minh. Vương Minh đương nhiên không có cảm giác tội lỗi g, hắn đã hỏi thăm rõ chuyện của Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ, ở trong lòng hắn, con gái như vậy dù chơi một lần hai đứa cũng là đúng thôi.
Lâm Dư Phỉ cố gắng để cho Vương Minh gạt Mộc Dong, nước mắt lưng tròng nói mình rất đau khổ, bị tình yêu và tình bạn dày vò. Nhưng Vương Minh đâu phải loại hàng tốt gì, đánh bằng tình cảm chỉ có thể dùng với người tình cảm, đối với loại nhị thế tổ được nuông chiều như Vương Minh mà nói, phụ nữ, chỉ dùng để chơi đùa. Nếu cô đã có tình với tôi, vậy thì lên giường với tôi đi, cho nên nói lời Lâm Dư Phỉ nói là vô nghĩa.
Sau đó, dưới sự dụ dỗ ngọt ngào của Vương Minh rốt cuộc làm cho Mộc Dong đồng ý lên giường với hắn, khi trần như nhộng, ả phát hiện trên người Vương Minh có vết cắn của phụ nữ. Cái này làm Mộc Dong nổi điên, lập tức trở mặt khóc réo với Vương Minh, kết quả bị Vương Minh mạnh mẽ ‘chơi’, hơn nữa lại giống như cưỡng hiếp.
Mặc quần vào trước, Vương Minh căn bản không để ý dặn dò của Lâm Dư Phỉ, ngược lại đắc ý dào dạt nói cho Mộc Dong, ‘trái dâu tây’ kia là do Lâm Dư Phỉ để lại.
Mộc Dong thiếu chút nữa nổi điên, nhưng Vương Minh lại một chút cũng không để ý, ngược lại nói cho ả, ‘hai người có thể đồng thời làm bạn gái anh, dù sao anh cũng nuôi được’. (haha)
Cho nên hôm nay Mộc Dong gặp Vương Minh, vì chuyện này. Mộc Dong đã suy nghĩ ba ngày, hôm nay ả chủ động hẹn Vương Minh ra, Vương Minh chủ động nói địa điểm ở đây.
La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược gọi phục vụ tới đổi phòng. Nhà hàng nước này tuy rằng sa hoa, nhưng độ cách âm giữa các phòng cũng không tốt lắm, nếu cách vách nói chuyện lớn tiếng, bên này đều có thể mơ hồ nghe được.
Ngô Sâm Nhược từ đâu lấy ra một bộ dụng cụ kim loại tinh xảo sáng bóng giống như tai nghe, một cái nho nhỏ giống như ống áp lên tường, chia một bên nghe cho La Lan Tử, mình cũng đeo một cái. Loại dây này rất dài, dù hai người ngồi cách xa nhau cũng được, nhưng La nữ vương không phải ngu ngốc, cô vô cùng hào phóng ngồi sát vào Ngô Sâm Nhược.
Hít thật sâu một hơi, La Lan Tử hạnh phúc nhếch môi cười.
Bên kia ống nghe, truyền đến tiếng nói.
Mộc Dong không giống thể giả vờ thành dáng vẻ đáng thương như Lâm Dư Phỉ, bởi vì ả vốn là người không giáo dục không phân rõ phải trái.
“Vương Minh, tôi mặc kệ anh và Lâm Dư Phỉ là cái quan hệ gì. Nhưng, vị trí bạn gái, chỉ có thể là tôi! Anh có thể có quan hệ với cô ta hoặc những người khác, nhưng, tối mới là quan trọng nhất!” Mộc Dong trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Minh lần này xác định, tuy rằng khuôn mặt và bộ dáng Mộc Dong rất được, nhưng chỉ số thông minh cơ bản bằng không. So sánh với nhau, vẫn là Lâm Dư Phỉ biết thức thời hơn.
Nhưng mà đã có chỗ tốt, hiện tại hắn còn chưa ăn đủ, vậy để cho Mộc Dong giữ vị trí bạn gái một thời gian, chờ chơi đã, sẽ đưa Lâm Dư Phỉ lên. Đương nhiên, chờ chơi đã Lâm Dư Phỉ, sẽ tìm người khác.
“Anh thề đi!”
“Được rồi được rồi, anh thề.” Vương Minh gật đầu cho có lệ,“Ý của em anh đã biết, chỉ cần ở bên ngoài nói em là bạn gái anh, em và g Lâm Dư Phỉ cùng nhau theo giúp anh cũng không sao đúng chứ?”
Mộc Dong nghẹn một cái.
Vương Minh lấy di động ra thuần thục bấm một dãy số,“Alo, Dư Phỉ à, ở đâu vậy?…… Đến đến nhà hàng nước đi, anh và Mộc Dong đều đây.”
Ba, Mộc Dong vỗ bàn,“Anh có ý tứ gì?!”
Vương Minh không phải mặt hàng dễ đối phó, mặt hắn trầm xuống,“Là như vậy đó, cô cho là làm bạn gái tôi là có thể phát hỏa với tôi? Mộc Dong, tôi chỉ dựa vào phần chúng ta là bạn họ cũ, phải biết rằng, Lâm Dư Phỉ so với cô còn xinh đẹp và thức thời hơn, nếu cô còn tiếp tục không biết nặng nhẹ như vậy, tối sẽ không lưu tình.”
Mộc Dong vừa vội vừa tức, hốc mắt cũng đỏ. Vương Minh này không bằng một chút của học trưởng Chư Úy, lúc trước Chư Úy đối với ả lúc nào cũng dịu dàng ân cần cẩn thận chăm sóc đầy đủ, cho dù có nữ sinh đẹp hơn tìm đến Chư Úy, Chư Úy cũng từ chối sạch sẽ. (D: cái này người ta nói là gì nhỉ??? Có phúc mà không biết hương chăng???)
Còn có Lâm Dư Phỉ, vì cái gì Lâm Dư Phỉ lại muốn cướp bạn trai của ả? rõ ràng Lâm Dư Phỉ đã đính hôn với Trương Hồ!
Lâm Dư Phỉ đang ở gần đó, sau khi nghe điện thoại không đến phút đã chảy tới. Vừa vào cửa, Lâm Dư Phỉ liền lôi kéo tay Mộc Dong bắt đầu khóc.
“Thực xin lỗi Dong Dong, thực xin lỗi…… Tớ không biết tại sao lại như vậy…… Là lỗi của tớ, tớ không nên thích Vương Minh …… Nhưng, tình cảm không ai khống chế không được……Cậu không nên trách Vương Minh, muốn trách thì trách tớ đi. Muốn đánh cũng được, Dong Dong, ô ô ô……”
Lâm Dư Phỉ khóc như mưa sắc mặt ủy khuất lại đau thương, Vương Minh nhìn mà ngứa, lần sau ở trên giường phải làm cho Lâm Dư Phỉ khóc thử xem, chắc chắn rất ‘đã’.
Mộc Dong chịu đủ Lâm Dư Phỉ, ả là người ích ky, ai quan tâm ả (LDP) mất khống chế hay không, cướp bạn trai của bạn thì chính là cướp!
“Phải không? Vương Minh, anh xem, đây là Dư Phỉ tự mình nói để cho em đánh, vậy em phải đánh chứ đúng không?” Mộc Dong xoa tay nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng khóc Lâm Dư Phỉ im bặt.
Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử cách vách nghe được phốc cười phun nước.
Hiển nhiên, Mộc Dong không phải người biết thông cảm, chỉ cần là chuyện có lợi cho ả, ả tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.
Vương Minh cũng ngẩn ngơ,“Dong Dong, em không đến mức như vậy không độ lượng như vậy chứ? Hiện tại em và Dư Phỉ đều là người của anh, đánh cái gì mà đánh. Ngoan, nễ mặt anh, không đánh.”
Nhưng Mộc Dong không thuận theo,“Em và Dư Phỉ là bạn tốt, thỉnh cậu của cậu ấy sao em có thể không đáp ứng đây. Không chỉ phải đáp ứng, còn phải vượt mức hoàn thành mới đúng.”
Vừa dứt lời, Mộc Dong dùng hết sức tát Lâm Dư Phỉ.
Đánh xong, Mộc Dong một hơi uống sạch nước trái cây trước mặt,“Tốt lắm, tớ tha thứ cho cậu.” Mới là lạ! Trong lòng Mộc Dong ước gì chặt Lâm Dư Phỉ ra thành từng khúc.
Lâm Dư Phỉ bị đánh đầu lệch qua một bên, ả sâu kín thở dài,“Dong Dong, chỉ cần cậu có thế để cho tớ ở bên người Vương Minh, cho dù mỗi ngày cậu đều đánh tớ, tớ cũng nguyện ý.”
Mộc Dong kiềm chế không được nhất thời xanh mặt, mà Vương Minh càng cảm thấy Lâm Dư Phỉ mới là người thích hợp với một hắn hoa hoa công tử như hắn.
Ở cách vách nghe trò hay, tâm tình Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử không hiểu sao lại bay lên. La Lan Tử lấy điện thoại cầm nhắn tin kể cho Mộc tình huống hiện tại.
Mộc Tuyết nhanh chóng trả lời tin nhắn,[ Bọn họ còn có thể ở đó bao lâu? Nghĩ ngăn lại đừng để họ đi, tớ làm cho Trương Hồ đi bắt chó!]
Ngô Sâm Nhược đối với chuyện của Trương Hồ vẫn có chút hiểu biết, trừ nghe Lưu Sảng nói, còn có những thông tin trong mail của Lan Đề cũng có nói. La Lan Tử lại biết không ít, hai người bọn họ liếc nhau, đều thấy được hưng phấn trong mắt đối phương.
[ Tốt, cậu nhanh lên nha.]
Trả lời Mộc Tuyết, La Lan Tử và Ngô Sâm Nhược ngồi xuống ghế sát tường bên cạnh chậm rãi nghe.