Nhìn theo bóng dáng Trương Thảo đi xa, trong lòng mẹ Hà có chút bất an. Bà xoay người nói với Hoa Bảo,“Hoa Báo, em có thể đi theo cô ta không? Chị lo lắng về sau người này sẽ hại tiểu Tuyết……”
Đội lại trước kia, mẹ Hà sẽ không có sự sắc bén này. Hiện tại mẹ Hà kiến thức rộng lớn, nghe được nhiều hơn nhìn cũng nhiều hơn, biết dùng máy tính laptop, ngẫu nhiên lên mạng gặp được rất nhiều tin tức xấu, từ đó về sau đối với an toàn của Mộc Tuyết vô cùng coi trọng.
Hoa Báo gật đầu, cô đã ám chỉ một người đi cùng. Trước khi Mộc Tuyết rời khỏi thành phố Hải Đường, cô sẽ an bài người đi giám sát mụ đàn bà kia. Hiện tại Hoa Báo đã chuyên trách an toàn của Mộc Tuyết còn có mẹ Hà, trong tay cũng có mười mấy người có thể dùng, xem như thăng lên một chức quan nhỏ.
Trương Thảo một đường chạy thở gấp, thật vất vả mới chạy xong ngã tư đường bị kẹt xe, một lần nữa chạy về phía chợ cạnh nhà mình.
Người chồng què của Trương Thảo ở nhà uống rượu, vợ không ở nhà, hắn lục tung nhà rồi tìm được chút tiền lẻ Trương Thảo giấu, đi ra ngoài mua thịt heo mua bình rượu nhỏ về uống, trở về nằm ở trên giường vui chơi giải trí, tâm tình không thể hơn.
Tiếng Trương Thảo mở cửa làm ông ta sợ tới mức ôm mớ thịt vào lòng, sợ Trương Thảo đi vào sẽ đoạt rượu thịt của ông ta. Bây giờ ông ta què, dù có rêu rao như thế nào thì cũng chỉ được cái miệng, không làm được gì cả.
Đã sớm ngửi được mùi rượu thịt trong không khí, trong lòng Trương Thảo thầm mắng thằng đàn ông không nên thân, rốt cuộc có tự giác được mình là một người cha hay không, mỗi lần bà ta đi khỏi nhà tất nhiên người này sẽ trộm tiền mua này nọ ăn, cũng đâu phải quỷ đói đầu thai.
Nhưng hiện tại bà ta không có thời gian đi tranh chấp, Trương Thảo đi vào phòng con gái, tìm được một cái lỗ nhỏ ở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo của con gái, lấy đầu bút bi đâm vào, đảo cổ nửa ngày mới mở được vách ngăn, bên trong thật sự có hai cuốn sổ tiết kiệm, đều là dùng danh nghĩa của Trương Thảo. Một cái có một vạn, một cái có ba ngàn.
Trương Thảo cầm hai tờ giấy, trong lòng vừa chua xót vừa đau, rốt cuộc con gái giấu nhiều tiên như thế từ khi nào? Đều do mình vô dụng, không có thể gả cho người có tiền, để con gái chịu nhiều khổ như vậy…… Nắm chặt sổ tiết kiệm, Trương Thảo xoay người đi ra ngoài cửa.
Lâm Cương thấy Trương Thảo rất kỳ quái, vào cửa không mắng hắn cũng rất kỳ lạ, sau đó không biết tìm kiếm vật gì rồi lại muốn đi. Tò mò hắn cùng đi ra, bắt lấy tay Trương Thảo,“Mụ đàn bà chết tiệt, mày trộm cái gì đấy?”
Trương Thảo đối với gã đàn ông này trừ hận thù thì không có chút tình cảm nào, bà ta cười gạt tay ra,“Lâm Cương, cút ngay.”
Nhưng, Lâm Cương đã thấy rõ ràng thứ Trương Thảo cầm trong tay, lại là sổ tiết kiệm! Mụ đàn bàn chết tiệt này giám giấu sổ tiết kiệm, cho tới bây giờ ông ta cũng không tìm được. Ôi trời, đây là một cơ hội tốt, phải cướp được sổ tiết kiệm! (D: ta ghét nhất là kết hôn, kết hôn rồi có đủ thứ chuyện xảy ra, đây là điển hình!)
Không nói hai lời bắt đầu giằng co với Trương Thảo, mục tiêu của Lâm Cường vô cùng rõ ràng, cướp được sổ tiết kiệm, cho dù xài không được, về sau cũng có thể lấy nó uy hiếp Trương Thảo!
Trương Thảo vội vàng muốn đưa tiền cho Lâm Dư Phỉ, trong lòng hoảng thật, vừa lôi kéo với Lâm Cương vừa hô,“Mày là đồ không có lương tâm, đây là tiền cứu mạng của con gái mày! Mày giành cái gì hả, cái này cũng không phải là mày kiếm! Mày suốt ngày ngồi chờ chết thì lấy tư cách gì để giành hả!”
Nghe nói là tiền cứu mạng Lâm Dư Phỉ, tuy rằng Lâm Cương tư chất thấp, tay vẫn dừng một chút, nhưng câu nói kế tiếp của Trương Thảo đâm vào lòng tự trọng của ông ta.
Càng là người vô dụng, lòng tự trọng lại càng cao.
“Không phải tao kiếm? Tao là người đứng đầu một nhà, toàn bộ tiền trong nhà đều là của tao! Hôm nay nếu tao không cướp tiền, quỷ mới biết là mày có lấy nó chạy trốn với đàn ông hay không!” Lực tay của Lâm Cường mạnh hơn Trương Thảo, dù sao ông ta cũng là đàn ông, lực tay như thế nào cũng sẽ lớn hơn Trương Thảo.
“Mày buông ra! Tao không có nhiều thời gian, tao muốn đi cứu con gái! Nếu không buông ra có tin tao giết mày hay không!”
“Mụ đàn bà chết tiệt, mày còn dám uy hiếp tao? Lão tử hôm nay muốn cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”
“Đồ đàn ông tồi mày đi chết đi!”
“Đồ thối rữa như mày mới nên đi chết!”
Tạch, kéo tới kéo lui không ai nhường ai, tay hai người đều bị kéo tới ra tiếng, nhưng bị hại, là hai sổ tiết kiệm kia.
Roẹt.
Sổ tiết kiệm bị xé thành mấy mảnh, lắc lư du rơi xuống.
Từ lúc nhìn thấy mặt con gái đã hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Hà Hiểu Lệ lại khuất nhục, cùng với đối mặt Lâm Cường thì oán hận, giờ nhìn đến sổ tiết kiệm bị Lâm Cường kéo rách, thần kinh Trương Thảo hoàn toàn suy sụp.
Khi người ta mất kiểm soát, sẽ có hai trường hợp sau, thứ nhất là tự mình hại mình, nhảy lầu đâm vào xe, tìm cái chết; Thứ hai là giết chóc, công kích người chung quanh, sát hại riêng mục tiêu.
Mà mất khống chế được, cũng không nhất định là sẽ điên cuồng kêu to hoặc là mất công kích lý trí.
Trương Thảo chính là như vậy, đột nhiên bà ta bình tĩnh, tựa như tất cả mọi chuyện trên thế giới đều không liên quan với bà ta. Biểu cảm trên mặt rút hết đi, chỉ còn lại sự già cả vượt tuổi.
Lâm Cương ngượng ngùng câm miệng, lui từng bước. Nói cho cùng, đây là một gã đàn ông nhát gan, bình thường hô to gọi nhỏ, trên thực tế là bắt nạt kẻ yếu. Lúc trước bị đám côn đồ đánh gãy chân, hoành hành ở trong trấn, thật ra lá gan vô cùng nhỏ.
Nhặt sổ tiết kiệm lên, Trương Thảo đi tìm nhựa cao su, bà ta một chút cũng không nóng vội. Lấy nhựa cao su ra, cẩn thận dán sổ tiết kiệm lại hoàn hảo. Bà ta mặt không chút thay đổi hỏi Lâm Cương,“Ông còn muốn lấy sao?”
Lâm Cương nghênh mặt trả lời,“Nó vốn là của nhà họ Lâm tao.”
Trương Thảo nói,“À, thật ra những thứ này đều là thứ nhỏ bé, ông theo tôi đến phòng bếp, tôi lấy 10 vạn giấu trong tủ chén đưa cho ông.”
Bị con số 10 vạn làm mờ mắt Lâm Cường gật đầu như gà mổ thóc, đắc ý cười đi vào phòng bếp,“Mụ đàn bà thối, nghe lời sớm hơn thì tốt rồi, thật là, quả nhiên đàn bà đều muốn bị ăn đòn mới nghe lời……”
Trương Thảo đi ở phía sau, chờ Lâm Cường mới vào phòng bếp, lưu loát đóng cửa phòng bếp. Phòng bếp nhà bọn họ rất nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, người không thể chui lọt. Trương Thảo khóa cửa từ bên ngoài, sau đó mặc kệ Lâm Cường chữi rủa, trở về phòng lấy vài bộ quần áo của mình và Lâm Dư Phỉ, sao đó lấy cuốn sổ tiết kiệm năm vạn của mình, còn có túi đồ quan trọng của Lâm Dư Phỉ, không hề lưu luyến đi khỏi cửa.
Nơi này căn bản không phải căn nhà mà bà ta muốn, mà những thứ bà ta muốn từ giờ trở đi, bà ta sẽ tự tay đi lấy.
Lâm Dư Phỉ đi tới bệnh viện tư nhân tốt nhất, ả không quan tâm tới đắt hay không đắt, ả chỉ quan tâm mặt mình có thể hồi phục hay không.
Đáng tiếc, Hoa Báo phái người theo dõi Trương Thảo, tự nhiên sẽ biết Lâm Dư Phỉ ở nơi nào. Bệnh viện kia là của nhà Chư Úy mở. Khi Mộc Tuyết biết tin tức này, đang chúc mừng mối quan hệ yêu đương của La Lan Tử nên ở cùng một chỗ với mọi người, mà Chư Úy vừa vặn cũng ở nơi đó.
Nhớ rõ sau khi lưng mình bị Lý Tiểu Tuyền làm phỏng, Lâm Dư Phỉ làm bộ thân thiết không biết cho cô cái thứ thuốc gì, trong lòng Mộc Tuyết ghê tởm.
Tôi không bỉ ổi như cô, nhưng không có nghĩa là tôi quên đi những đau khổ mà cô ban cho tôi. Gia đình Chư Úy đối với Tống Ngôn Mục là khách khí mười phần, cho nên khi Mộc Tuyết hỏi Chư Úy có thể nói bệnh viện của bọn họ khoong tiếp nhận bệnh nhân tên Lâm Dư Phỉ hay không, Chư Úy suy nghĩ một lát, liền thay cha mẹ đồng ý.
Thiếu một bệnh nhân, đối bọn họ mà nói cũng không tổn thất gì. Mà Mộc Tuyết vui vẻ, tự nhiên Tống Ngôn Mục cũng sẽ vui vẻ. Tống Nghĩa Đức và nhà bọn họ có quan hệ tốt, còn không phải bắt đầu từ mối quan hệ của hắn với Tống Ngôn Mục sao.
Từ điểm đó khẳng định, Tống Ngôn Mục đánh giá Chư Úy rất đúng, hắn quả thật rất thông minh, hơn nữa sẽ không làm chuyện bất lợi với bản thân.
Đêm đó Lâm Dư Phỉ đã bị bệnh viện dịu dàng mời ra, nói không đủ giường bệnh, hơn nữa mặt Lâm Dư Phỉ không có vấn đề, bọn họ đã cẩn thận khâu lại một lần nữa, nên chỉ cần thoa thuốc là tốt rồi.
Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo cùng nhau im lặng đi ra khỏi bệnh viện, bọn họ không biết rốt cuộc là bệnh viện có vấn đề hay thật sự là Lâm Dư Phỉ không sao.
“Dư Phỉ, mẹ muốn ly hôn với Lâm Cường. Chúng ta không về, thứ quan trọng của con mẹ đều mang theo.” Vốn là tính chờ sau khi Lâm Dư Phỉ xuất viện mới nói chuyện này, Trương Thảo không nghĩ tới Lâm Dư Phỉ xuất viện sớm như vậy, vào hôm nay cũng ra hôm nay.
Tâm tư Lâm Dư Phỉ đều đặt trên mặt ả, đối với quyết định của mẹ mình ả không có ý kiến gì,“Mẹ đã sớm nê ly hôn, ngay khi con vừa mới sinh ra thì mẹ nên ly hôn mới phải.”
Xét từ khía cạnh gia đình, Lâm Dư Phỉ và Mộc Tuyết thật đúng là có điểm giống nhau. Nhưng cách sống của bọn họ, là hoàn toàn bất đồng.
Biết con gái đầy ngập oán khí, oán hận trong lòng Trương Thảo với Hà Hiểu Lệ càng sâu, “Hôm nay mẹ gặp Hà Hiểu Lệ, nó càng sống càng tốt……”
Nói tới đây, Lâm Dư Phỉ động tâm,“Mẹ, nghe nói Mộc Tiền Trình phá sản?”
Trương Thảo thở dài,“Đúng vậy, còn bị công nhân đánh gãy tay chân, vợ ôm con và tiền bỏ trốn, tài sản của ông ấy đều bán hết.”
“Mẹ, mẹ ngốc qáu. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà họ Mộc bọn họ ở huyện Lận Hồng vẫn không thiếu bất động sản và cửa hàng, Mộc Dong muốn giả nghèo với con, nhưng con biết nhà bọn họ mở nhà hàng làm ăn rất tốt!” Lâm Dư Phỉ muốn cười lạnh, kết quả động đến vết thương đau rợn người một cái, thuốc tê hết tác dụng thật nhanh!
“Dư Phỉ, ý con nói……” Trương Thảo có chút không dám tin, chẳng lẽ con gái cỗ vũ bà ta tìm mùa xuân thứ hai?
“Mộc Tiền Trình không phải mối tình đầu của mẹ sao? Hiện tại ông ta bị vợ sau vứt bỏ, vợ trước khinh thường, đây chẳng phải thời cơ tốt của mẹ sao? Đau khổ chờ đợi hắn hơn hai mươi năm, khẳng định có thể mềm hoá sự bảo thủ của hắn.” Lâm Dư Phỉ dịu dàng kéo tay Trương Thảo,“Tướng mạo của con duy truyền từ mẹ, nếu mẹ bảo dưỡng tốt, sẽ rất xinh đẹp. Mẹ ngẫm lại đi, dù nhà họ Mộc có suy bại như thế nào, nhưng cái nhà hàng + khách sạn hải sản kia, đều hơn Lâm Cương vô số lần?! Huống chi nếu mẹ kết hôn với Mộc Tiền Trình, con chính là kế nữ của Mộc Tiền Trình, về sau mặc kệ là muốn đi học hay là muốn xem bệnh, đều có đảm nhiều hơn nhiều. Bằng không hai mẹ con chúng ta, chỉ có thể miệng ăn núi lở.”
Một phen phân tích này, Trương Thảo cũng động lòng. Dù bà ta có mơ hồ đến đâu, nhưng từng thất bại và sự già cả của bà ta bây giờ làm cho bà ta phải ngẫm lại.
“Mẹ, Trương Hồ và mẹ hắn đang bị nhốt, chờ bọn họ và Vương Minh bị xử xong, phỏng chừng sẽ tìm con tính sổ.” Hơn nữa, đã biết chuyện này, lại bị phá tướng, Ngô Du Hà khẳng định sẽ không giúp ả. Về sau, muốn kiếm tiền, càng khó, trong lòng Lâm Dư Phỉ bình tĩnh phân tích.
Vì mình, lại vì con gái, Trương Thảo cắng răng,“Được, mẹ nghe lời con.”
Chính mắt thấy Hà Hiểu Lệ từ một bà thím hiện tại biến thành người khí chất đẹp đẽ quý khí, Trương Thảo tin tưởng, nếu con gái mình có thể hơn Mộc Tuyết, bà ta còn kém Hà Hiểu Lệ sao?
Từng vì Hà Hiểu Lệ hạ lưu, không để ý da mặt mới giành được Mộc Tiền Trình. Trương Thảo mặc kệ Hà Hiểu Lệ nói cái gì Mộc Tiền Trình là đồ bỏ, hiện tại với bà ta mà nói, Mộc Tiền Trình chính là bảo bối.
Cuộc đối thoại này, một chữ không thoát khỏi tai của người theo dõi, sau đó một chữ cũng không sót báo lại cho Mộc Tuyết.
Mọi người và La Lan Tử điên cuồng ca hát trong KTV, Mộc Tuyết cũng đi theo La Lan Tử loạn xướng một hơi, cổ họng hơi khan thì nghỉ một chút ai ngờ lại thấy tin nhắn. Cô cười híp mắt, tốt, Trương Thảo và Mộc Tiền Trình cùng nhau, nam thối tha nữ cặn bả sống chung, vậy Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong không phải sẽ buộc chung với nhau sao?
Được, tốt lắm, nếu bọn họ không thành công, mình sẽ giúp một chút. Nhưng mà, nghĩ gả cho Mộc Tiền Trình bọn họ có thể lật ngược thế cờ sao?
Sao có thể đây! Nếu ngay cả vài người bọn họ cũng thu thập không được, còn nói gì tới chuyện giúp Tống Ngôn Mục về nhà họ Tống.
Tống Ngôn Mục bởi vì phải thi vào trường đại học, không có đi ra, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng ca hát xong thì uống bia, hai người đều say bắt đầu nói mê sảng, Nhuế Sophie ở một bên nghe được kinh hồn táng đảm.
“Sâm Nhược à, nấc…… Lúc trước nghe nói cậu gặp chuyện không may, tớ nghĩ mình không thể yêu ai nữa …… Tớ vừa nghĩ đến mất đi cậu, cả người đều trống rỗng…… Nấc……”
“Hmm, có nghiêm trọng như vậy không?” Ngô Sâm Nhược vừa uống bia vừa uống rượu, cậu đang uống một loại rượu mạnh. Nhưng hôm nay không hiểu sao cậu cũng thực vui vẻ, cho nên muốn uống nhiều một chút.
“Ai biểu cậu là người thứ nhất, người thứ nhất tớ yêu chứ……”
Mặt Sophie tối sầm, hung hãn trừng mắt nhìn Ngô Sâm Nhược. (^^)
Ngô Sâm Nhược phốc cười, tay chụp đầu Lưu Sảng, giống như chụp đầu một con chó nhỏ,“Đừng nói giống như cậu yêu thầm tớ chứ.” Nói xong, còn khó gặp hướng về phía Sophie cười xấu xa,“Sophie, cô muốn nói cái gì?”
Sophie nói tôi muốn đưa cậu về nước Pháp!
Đáng tiếc kiếp này Sophie là người câm, nói không nên lời. Ngôn ngữ của người câm cô đã học hết, nhưng trường hợp này dùng ngón tay để nói thì rất không có khí thế, đần độn đành phải tiếp tục hung hãn trừng mắt Ngô Sâm Nhược, đồng thời giống như kéo thằng nhãi con kéo Lưu Sảng vào lòng mình.
Ngô Sâm Nhược thật vui vẻ, Lưu Sảng có thể có một cô gái như vậy che chở, cậu an tâm. Cô gái kêu Nhuế Sophie này ánh mắt thật sắc bén, không phải người thường. Hành động nhanh nhẹn không thua gì đặc công được huấn luyện, mà đôi mắt cô ấy khi nhìn Lưu Sảng đều là tình yêu say đắm, cô gái như vậy, rất tốt.
Buông vẻ lo lắng Ngô Sâm Nhược cười vui, đôi mắt đẹp sáng rọi, một khác kia Nhuế Sophie cũng vì thiếu niên anh tuấn này mà thất thần, mà Lưu Sảng lại ngao ô một tiếng đánh tiếp.
“Sâm Nhược cậu càng ngày càng đẹp trai tớ thật sự là yêu cậu chết mất tới đây cho tớ ôm một cái!!” (D: dễ thương quá ^^)
Thất thần của Nhuế Sophie lập tức biến thành ghen, hung mãnh xoay người một cái trực tiếp ngăn cách giữa hai người, bất mãn cắn một ngụm lên miệng đầy mùi rượu của Lưu Sảng.
Trừ cha mẹ anh ra thì tuyệt đối không cho phép anh nói yêu người khác trước mặt em!
La Lan Tử và Mộc Tuyết nhìn, hai người ôm bụng thiếu chút nữa cười vỡ bụng.
Kế tiếp chính là thời gian thoải mái. Tống Ngôn Mục chuyên tâm vào cuộc thi, Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử ấm áp khoái hoạt nói chuyện yêu đương, Lưu Sảng kéo Nhuế Sophie không sợ chết chạy theo Ngô Sâm Nhược khắp nơi, ngày qua sung sướng mười phần. Về phần Mộc Tuyết, cô bắt đầu dời lực chú ý lên người Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo, đương nhiên, trước khi làm chuyện này, cô quyết định nói chuyện với Mộc Dong trước.
Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ đã tan rã, mà Lâm Dư Phỉ trong khoảng thời gian này tạm thời nghỉ học. Một mình Mộc Dong trở về đến trường, ả không có bạn bè, hơn nữa chuyện lần này kiện ít nhiều gì cũng sẽ truyền ra, vì thế ở trong trường học càng bị cô lập, đồng thời còn bị nhiều người nói này nọ.
Ngẫm lại, Mộc Dong và bạn thân của mình quen cùng một nam sinh, kết quả biến thành quan hệ tứ giác, hủy dung, bị tuyệt tử tuyệt tôn, mất máu quá nhiều nằm viện, ôi trời đúng thật là vỡ kịch cẩu huyết.
Ngay khi Mộc Dong bị mọi người cười nhạo không muốn đến trường, ả nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.
“Alo? Tìm ai?”
Khẩu khí của Mộc Dong không tốt lắm, ả trốn học. Bởi vì ban ngày trường học đều đóng cửa cổng, ả không có biện pháp đi ra, đành phải một mình tránh ở dưới tàng cây ngô đồng trong sân thể dục ngẩn người.
“Mộc Dong, có muốn gặp mặt tâm sự không?” Giọng nói của Mộc Tuyết pha chút ý cười truyền qua, có chút không thật.
“Cô là ai?” Trong lúc nhất thời Mộc Dong không nghe được, ả cảm thấy giọng nói này rất quen.
“Tôi Tống Mộc Tuyết, sao hả, quên tôi rồi?”
Mộc Dong nghẹn họng, là Mộc Tuyết!
“Tôi không muốn gặp cô, nếu cô muốn cười nhạo tôi, tôi sẽ trực tiếp tắt điện thoại.” Mộc Dong oán hận nói,“Tôi biết bây giờ cô sống rất tốt, khỏi cần khoe khoang trước mặt tôi. Dù sao hai chúng ta nằm hai bên đối lập, tôi càng thảm cô lại càng vui vẻ.”
Cô cũng tự giác được à, Mộc Tuyết thật sự vui vẻ, nhưng mà vì có thể khoanh tay đứng nhìn cực phẩm đấu, cô không thừa nhận,“Dong Dong, Lâm Dư Phỉ nếu sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ, không phải cô sẽ phải gọi cô ta là chị họ sao. Hiện tại, cô muốn nói chuyện với tôi chứ?”
Giống như trong nháy mắt bị đập vỡ đầu, Mộc Dong đứng lên, giọng nói có chút run run,“Cô giỡn cái gì vậy hả?”
Mộc Tuyết cười ha ha, cúp điện thoại.
Lần này Mộc Dong nóng nảy, ả đi vòng quanh cây ngô đồng, Lâm Dư Phỉ sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ?! ‘Hiện tại nhà họ Mộc chỉ có mình Mộc Tiền Trình là độc thân, chẵng lẽ…… Mẹ Lâm Dư Phỉ hình như đã ly hôn với cha ả? Chẳng lẽ là, Lâm Dư Phỉ muốn gã mẹ ả cho cậu?’
Nghĩ đến đây, Mộc Dong nhịn không được đạp cây ngô đồng một cước, kết quả không làm được gì lại còn bị xước miếng da, đau tới nỗi nước mắt lưng tròng. Không được, ả phải làm rõ chuyện này!
Gọi điện thoại lại, khẩu khí của Mộc Dong gần như có thể xé rách người ta,“Mộc Tuyết, tuy rằng tôi không thích cô, nhưng dù sao cô cũng có quan hệ huyết thống với tôi. Nhưng con tiện nhân Lâm Dư Phỉ, triệt để là người ngoài, huống chi cô ta còn cướp bạn trai tôi, cho tôi một cú đau lớn như vậy. Nếu chuyện này là thật, kiếp này tôi với cô ta đã định là kẻ thù rồi! Bây giờ tôi không thể ra khỏi cổng trường, chờ khi tan học tôi sẽ đến thành phố tìm cô!”
Bên kia điện thoại, Mộc Tuyết nở nụ cười,“Tôi đang ở huyện Lận Hồng, đã lâu không về thay đổi lớn quá, tôi đi dạo, khi nào cô tan học thì gọi cho tôi. Tôi mời cô ăn tối, nghe nói cô rất gầy.”
Thế nhưng còn có thể giết Mộc Tuyết một chút? Mộc Dong không dám tin, vội vàng gật đầu. (Giết ở đây là giết túi tiền)
Trong lúc đợi Mộc Dong tan học, Mộc Tuyết tâm tình tốt tới nhà hàng hải sản.
Sau khi cứu Ngô Sâm Nhược, tóc Mộc Tuyết vẫn chưa khôi phục màu đen, mà là màu xám đậm, giống như tro tàn sau khi bị thiêu đốt, nhìn là màu xám đậm, dưới ánh sáng mặt trời lại có chút trắng bệch, vô cùng đặc biệt, càng ngày càng xinh đẹp. Khi cô đi vào nhà hàng nhân viên phục vụ còn cho rằng cô là con lai.
Gọi một phần cơm hải sản, Mộc Tuyết một mình ngồi ở đại sảnh, mỉm cười đánh giá Mộc Tiền Trình trong quầy.
Mộc Tiền Trình giống như rất phiền lòng, hắn bỏ sổ sách xuống lấy tay xoa trán, chật vật giống như chó rơi xuống nước. Hình như gần đây đã bắt đầu cải nhau với Mộc Quế, rốt cuộc Mộc Tiền Trình cũng bắt đầu xảy ra mâu thuẩn với cái đám thân thích của hắn?
Mộc Tuyết cảm thấy tâm trạng vui sướng, cô sẽ không cho Mộc Tiền Trình cơ hội trở mình, dù sao cô có tiền và dựa và chú năm của Tống Ngôn Mục nên cô cũng có chút quyền, kêu người theo dõi nhà họ Mộc và nhà họ Hà còn có Lâm Dư Phỉ Trương Hồ, hoàn toàn không thành vấn đề.
Dù sao, kiếp trước thiếu cô, chính là những người này; Kiếp này họ cần phải dùng kết cục bi thảm để bù lại, như thế mới công bằng.
Khi phục vụ bưng cơm hải sản lên cho Mộc Tuyết, thấy mặt cô đầy ý cười nhìn Mộc Tiền Trình, nhịn không được tò mò hỏi,“Cô gái cô biết ông chủ hai của chúng tôi?”
Ông chủ hai? Mộc Tuyết không nhịn được, cười lên tiếng.
“Biết chứ, đó là cha trước của tôi.”
Lúc này, Mộc Tiền Trình chú ý tới Mộc Tuyết, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mộc Tiền Trình đen mặt. Đây là ý gì? Hà Hiểu Lệ trở về nhục nhã hắn, Mộc Tuyết muốn nhục nhã hắn?
Mộc Tiền Trình nóng nảy trừng một cái, Mộc Tuyết hai tay nâng cằm mỉm cười đáp lễ.
Rốt cục, Mộc Tiền Trình chịu không nổi, lạch cạch lạch cạch gậy đi tới, nghiêm giọng nói,“Mày tới làm gì!”
“Ăn cơm.” Tay Mộc Tuyết không đụng cái thìa, trên mặt là biểu cảm tôi đây chỉ ăn cơm thôi.
Mộc Tiền Trình nhìn phần cơm hải sản đắc nhất nhà hàng, nhớ tới lần trước Hà Hiểu Lệ dẫn đàn ông tới, mặt càng đen,“Hừ, nói sao lúc ấy mẹ mày lại muốn ly hôn. Mẹ con chúng mày thật đúng là cùng một mặt hàng, bán ra rồi thì đáng khoe khoang sao? Còn không chỉ một người đến trước mặt tao khoe khoang! Tao nói cho mày biết, tao chờ ngày hai mẹ con dâm đãng chúng mày bị vứt bỏ, đến lúc đó tao cũng sẽ mỗi ngày đến thăm chúng mày!”
Nghiêng đầu, Mộc Tuyết ngay cả dị năng cũng lười dùng. Trước kia cô rất oán hận Mộc Tiền Trình, trong sự oán hận chứa sợ hãi và chờ đời. Sợ hãi Mộc Tiền Trình giận dữ, chờ đợi được cha bảo vệ. Hiện tại, cô lại phát hiện, Mộc Tiền Trình một chút cũng không đáng sợ, hắn chỉ là một lão già thích phô trương thanh thế mà thôi. Mà cô đã được Tống Ngôn Mục bảo vệ, sự bảo vệ này đã cho cô cảm giác an toàn.
“Cha trước, ông đừng dùng những từ không có văn hóa như vậy, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học mà. Lúc trước ở cái thời của ông trở thành một sinh viên là rất quý giá, mẹ tôi bỏ nhiều năm thanh xuân kiếm tiền cho ông đi học, ông lại đem những lời dạy của giáo viên bỏ vào bồn cầu xả nước.” Lời nói của Mộc Tuyết không mang theo thô tục, lại làm cho sắc mặt Mộc Tiền Trình càng khó coi hơn.
Lúc này, Mộc Tuyết tự nhiên cầm lấy thìa, lấy tư thế thong dong tao nhã bắt đầu ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, khí định thần nhàn.
Mộc Tiền Trình cảm thấy huyết áp của mình càng lên càng cao, gần như sẽ lập tức ngất xỉu. Nếu như thân thể hắn còn tốt như lúc trước nhất định hắn sẽ vỗ bàn đánh người, nhưng thân thể hắn đã khiếm khuyết, sau khi bị đám công nhân bạo động kia đả thương, đến bây giờ vẫn không có tốt hoàn toàn, đặc biệt là chân, nếu không chống gậy sẽ không thể đi.
“Hai mẹ con chúng mày sẽ không có kết cục tốt!” Tuy rằng Mộc Tiền Trình càng muốn nói là, không cho phép ăn cút ra ngoài! Nhưng lần trước Mộc Quế và Hà Ái Quốc nháo như vậy, gân đây người đến nhà hàng ăn cơm bắt đầu giảm. Mọi người phỏng chừng là cảm thấy bọn họ cầm chổi đứng trước cửa lớn không cho khách đi vào, thật sự là rất không có tố chất, người ở thành phố, rất nhiều người ăn hải sản tươi, ăn không quen lại bị dị ứng.
Cho nên Mộc Tiền Trình ôm tâm tính dù sao mày cũng phải trả tiền, không dám đuổi người.
“Bây giờ kết cục rất tốt?” Mộc Tuyết nhẹ nhàng trả lời một câu, làm Mộc Tiền Trình lại lần nữa tức giận tới mặt đỏ trướng.
Mộc Quế từ trên lầu đi xuống, thì thấy một màn này, trong lòng bà ta hô oio tổ tông của tôi ơi, Mộc Tuyết không phải bạn gái của cháu thị trưởng sao? Hôm nay chạy tới đây làm gì? Muốn gây khó dễ cho Mộc Tiền Trình?
Hận không thể đá cho em trai mình một cước, Mộc Quế chạy nhanh chạy tới, lúc này bà ta đã biết khôn hơn, bày ra khuôn mặt tươi cười, giống y như má mì,“Tiểu Tuyết à, đã lâu không gặp con, càng ngày càng xinh đẹp, nhuộm tóc màu này thật sự rất đặc biệt! Cơm hải sản ăn ngon không? Không đủ cô lại thêm cho con!“
Mộc Quế này, trước kia nhìn cô đều là khinh bỉ, bây giờ lại thây đổi 180 độ, Mộc Tuyết lắc đầu, vốn tưởng rằng nhà họ Mộc sẽ có khí chất hơn nhà họ Hà, hiện tại xem ra, căn bản chính là một loài với nhau.
Đối với người mình có thể áp chế, liền mọi cách cao ngạo; Đối với người đắc tội không nổi, liền a dua nịnh hót.
Không vô nghĩa với bọn họ, Mộc Tuyết bắt đầu sử dụng phương pháp khống chế dị năng cô vừa học được, đồng thời cuốn hút cảm xúc hai người, hơn nữa là cảm xúc bất đồng.
Mộc Quế, là chán ghét Mộc Tiền Trình, người này đã không có tiền tài, chỉ có thể trở thành liên lụy của nhà các người.
Mộc Tiền Trình là hối hận và khát vọng, nhìn xem, không ai thật lòng yêu thương ông, thân thích của ông khi ông gặp nạn đều bỏ mặt ông, vợ của ông ôm tiền bỏ trốn khi ông khốn cùng, sản nghiệp của ông bay mất hết, tự tôn và kiêu ngạo của ông thất bại thảm hại, cái gì ông cũng không có. Cho nên ông khát vọng có người thương yêu, nguyện ý tiếp nhận ông hiện tại, chỉ cần đối với ông tốt, ông sẽ cảm thấy nhân sinh có giá trị.
Cho bọn họ hai cảm xúc khác nhau, Mộc Tuyết không lâu, hai trăm sáu mươi đồng một phần cơm hải sản cao cấp, cô trực tiếp ném ba trăm đồng trên bàn, cũng không quay đầu lại đi khỏi khách sạn, tự nhiên cũng không có trả lời Mộc Quế.
Mộc Quế da mặt dày, nhặt tiền lên nhét vào túi mình, gần đây bà ta cãi nhau với Mộc Tiền Trình, hễ là bà ta thu tiền sẽ không sẽ tới quầy của Mộc Tiền Trình, cho nên khi nghe thấy khách kêu tính tiền thì hết sức tích cực.
Mộc Tiền Trình cứ như vậy trơ mắt nhìn Mộc Quế cầm tiền nhanh chóng đi khỏi, trong lòng càng thêm hoảng.
Chân Trương Hồ đã hồi phục, tuy rằng khi đi bộ cũng có chút nghiêng ngả, nhưng nếu không chạy thì không nhìn ra. Cái tay bị đánh gãy tuy không thể làm việc nặng, cuộc sống hằng ngày vẫn là không bị ảnh hưởng.
Tuy rằng hắn và Lâm Dư Phỉ đính hôn, nhưng Lâm Dư Phỉ cũng không chịu quản thúc của nhà bọn họ. Trong khoảng thời gian này Ngụy Minh Nguyệt ít liên hệ với hắn, cho nên Trương Hồ cũng không có miễn cưỡng đi theo Lâm Dư Phỉ phát triển cái gì. Bởi vì Lâm Dư Phỉ mỗi lần đều làm như không sợ trời không sợ đất bằng không mọi người chết chung là được, lạnh như băng nói xong, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, cho nên đơn giản nhất là mắt không thấy tâm thì không phiền.
Nhưng mà, có tin tức nói ở trường học Lâm Dư Phỉ rất thân cận với một nhóm nam sinh, tin này là do người làm về sinh nói với gia đình hắn. Mọi người vui sướng khi người gặp họa mỗi ngày đều nói chuyện đó, ‘ôi Trương Hồ đứ bé này, kiếp này có tài nữ bên cạnh, đầu tiên là bởi vì tranh giành con gái bị người ta đánh gãy tay chân, bây giờ đứa con gái cùng đính hôn lại quyến rũ một đám nam sinh, ôi một đám lận đó! Nón xanh (bị cắm sừng) này đội thế nào cũng không hết ~
Lô Tú Phân nghe xong tức giận đến mắng chữi từ đầu thôn tới cuối thôn, ngược lại tăng thêm đề tài cho người trong thôn.
Cho nên, Trương Hồ cũng là nghẹn một bụng tức. Lâm Dư Phỉ không để ý tới hắn, có thể! Nhưng Lâm Dư Phỉ xúc phạm tự tôn và thanh danh của hắn như vậy, hắn tuyệt đối không nhịn được!
Tục ngữ nói tới sớm không bằng đúng lúc, Trương Hồ hôm nay còn vừa vặn cùng mẹ hắn – Lô Tú Phân đến thành phố Hải Đường bàn chuyện. Kết quả chuyện mới xong xuôi, điện thoại của hắn vang lên âm báo tin nhắn, vừa mở ra thấy, là một dãy số lạ.
[ Trương Hồ, vị hôn thê Lâm Dư Phỉ của cậu đang ở đường dành riêng cho người đi bộ – Kim cương đại hạ lầu nhà hàng nước, cùng một người tên là Vương Minh nói chuyện yêu đương.]
Trương Hồ nhất thời cảm thấy nổ đom đóm, con tiện nhân Lâm Dư Phỉ này đúng là đồ – điếm – đê – tiện, rốt cuộc có chịu ngừng hay không?!
Sau đó, một tin nhắn khác lại tới, người gửi là Ngụy Minh Nguyệt.
[ Trương Hồ, một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng quản không được, còn có thể quản được cái gì?]
Tin nhắn trước đã làm lửa giận của Trương Hồ dâng lên, tin nhắn sau lập tức đánh tan lý trí của Trương Hồ. Hiện tại kỳ vọng duy nhất của hắn chính là ngày sau có thể gia tập vào tập đoàn của Ngụy Minh Nguyệt, trở nên nổi bật, cho nên cái nhìn của Ngụy Minh Nguyệt với hắn mà nói, chính là thánh chỉ.
Lô Tú Phân đoạt lấy di động, vừa thấy tin nhắn, nhất thời chữi thô tục thao thao bất tuyệt, vẫy xe taxi, hai người hùng hổ đi tới nhà hàng nước.
Trong phòng, mặt Mộc Dong đỏ đến mức cân trướng, trong lòng Vương Minh bay đầy ma trơi, Lâm Dư Phỉ tha thiết khóc sướt mướt, ba người một chỗ thật sự là rất náo nhiệt.
Cuối cùng Mộc Dong vẫn không nhịn, kỳ quái nói,“Dư Phỉ à, cậu cũng đà cùng tớ đi theo Vương Minh, vậy còn chuyện kia? Tên Trương Hồ đính hôn với cậu có phải là nên xử lý hay không?”
Lâm Dư Phỉ cảm thấy mình quyến rũ Vương Minh thật không biết là phúc hay họa, vốn tưởng rằng Vương Minh là phú nhị đại phóng đãng không kềm chế được, hẳn là không ngu ngốc. Nào biết Vương Minh phóng đãng thì phóng đãng, lại rất có chủ kiến một chút cũng không khống chế tốt, hơn nữa không có đầu óc. Rõ ràng ả đã nói sẽ làm tình nhân bí mật, hắn lại đi nói rõ với Mộc Dong, muốn quang minh chính đại hưởng cả hai. Trương Hồ thoạt nhìn kiên định đôn hậu, trên thực tế cũng không phải người hiền lành gì.
Lần này thì tốt rồi, làm rõ xong, ả ngược lại không tốt. Trước không nói Ngô Du Hà có thể bỏ ả vì có thể không hoàn thành nhiệm vụ hay không, Vương Minh có thể vì vậy mà không duy trì lâu với ả? Còn có Trương Hồ, có thể nhảy ra từ giữa làm khó dễ hay không?
“Tớ nghe Vương Minh, anh nói thử xem làm sao bây giờ.” Lâm Dư Phỉ ngoan ngoãn đứng bên người Vương Minh, níu chặc tay Vương Minh.
Chuyện Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ đính hôn cũng không có nhiều người biết, cho nên Vương Minh cũng không biết. Đầu tiên hắn nhíu mày, Lâm Dư Phỉ lại đính hôn rồi? Sau đó nghe Lâm Dư Phỉ nũng nịu như vậy, nhất thời khí thế nam tử hán bay hết.
“Mặc kệ, anh làm chủ cho em. Nếu hắn dám nói gì, anh đi dọn dẹp hắn.” Vương Minh khí phách hứa hẹn.
Mộc Dong cười ha ha, làm bộ lơ đãng nói,“Cái tên Trương Hồ kia, được ông chủ tương lai của tập đoàn Hoa Vũ bồi dưỡng, học phí, phí chữa bệnh đều là bọn họ chi trả……”
“Dong Dong, tớ cũng là một trong những người được đào tạo mà, lúc trước học bổng kia phát cho nhiều người như vậy, chứ đâu phải chỉ phát cho một mình Trương Hồ. Ý cậu là Vương Minh không thể xử lý được sao?” Biết trong lòng Mộc Dong đã muốn rạch mặt mình, thêm Mộc Dong hiện tại không thể làm kim chủ của ả, Lâm Dư Phỉ cũng không lưu tình, dù sao Vương Minh tốt xấu gì cũng lấy ra được mấy trăm đồng một lần.
Quả nhiên Vương Minh vừa nghe liền nổi giận, sắc mặt xanh mét bắt lấy áo trước ngực Mộc Dong,“Mộc Dong, cô coi thường tôi?”
Mộc Dong hít sâu, kéo tay Vương Minh xuống dưới,“Không, em không có ý này, hai người suy nghĩ nhiều.”
Dù sao Mộc Dong cũng được xem như cô gái xinh đẹp, Vương Minh cũng không nỡ đánh, hắn nắm tay Lâm Dư Phỉ,“Chúng ta đi dạo phố, nếu em thức thời không chọc anh tức giận, vậy cùng đi mua quần áo. Nếu em tranh cãi ghen tuông làm cho Dư Phỉ mất hứng, vậy tự tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi đi!”
Đẩy cửa ra, Vương Minh và Lâm Dư Phỉ tự nhiên chạy lấy người, bỏ lại Mộc Dong đứng ở tại chỗ, nước mắt ầm ầm mà ra.
Lâm Dư Phỉ, mày là đô đê tiện! Mày không được chết tử tế!
Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử nghe thấy Vương Minh và Lâm Dư Phỉ rời đi, hai người liếc nhau, gật đầu.
Bất tri bất giác ăn ý làm cho hai người nháy mắt kéo tay nhau đi ra cửa, khi gặp Vương Minh và Lâm Dư Phỉ, La Lan Tử không chút do dự đá một cước về phía Lâm Dư Phỉ.
Lực của một cước này, nếu nói ngoan độc một chút thì có thể làm cho một người đàn ông tuyệt tử tuyệt tôn!
Hơn nữa, hôm nay La nữ vương còn mang giày cao gót!
Một tiếng chỉ kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong nhà hàng nước, tiếng nhạc thanh nhã dễ nghe hoàn toàn không che được tiếng thét chói tai này.
Lâm Dư Phỉ hoa dung thất sắc, sắc mặt trắng bệch, run run dựa lên người Vương Minh. Vương Minh đở ả, giống như sư tử nổi giận, vẻ mặt hung ác trừng qua,“Mắt chó của mày bị mù……”
Nửa câu sau của Vương Minh lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, hắn kinh ngạc nhìn người đối diện, này…… Là đứa con bị nhà họ Ngô đuổi khỏi nước? Từng cùng mình đánh một trận – Ngô Sâm Nhược?
Kịch liệt đau đớn đã giảm bớt, Lâm Dư Phỉ cuối cùng cũng có chút tinh lực nhìn người đã đá ả, độ mạnh này tuyệt đối không có khả năng là vô tình!
Sau đó, Lâm Dư Phỉ thấy La Lan Tử tóc đỏ rực, đang đắc ý dào dạt nhìn ả.
“Ôiii, Lâm Dư Phỉ, đã lâu không gặp, lại dụ dỗ được người bạn trai mới à?” La Lan Tử không chút khách khí châm chọc, hơn nữa không đề cập tới chữ nào về chuyện mình cố ý đạp ả.
Vương Minh liếc mắt nhìn một cái La Lan Tử, chuyện của La nữ vương ở trường Hạo Vũ hắn đã sớm nghe, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, La Lan Tử thật đúng là rất xinh đẹp.
Nhưng mà, mắt La Lan Tử bị mù à, lại đi yêu đương với tên Ngô Sâm Nhược thất thế này, người tài giỏi không được trọng dụng!
Đang bất bình vì bạn gái mình nhưng khi gặp La Lan tử thì lại dao động, Vương Minh giả vờ lịch sự hỏi La Lan Tử nói,“Cô là tiểu thư La Lan Tử La sao?”
Lâm Dư Phỉ nhíu mày, ả làm bộ như lơ đãng nghiêng người, làm cho bộ ngực mềm mại dán lên người Vương Minh,“Vương Minh, em đau quá……”
“Sâm Nhược, em cũng đau, chân bị giẫm trúng rất đau ~” La Lan Tử cũng làm nũng với Ngô Sâm Nhược.
Ngô Sâm Nhược ngầm hiểu, cậu âm lãnh nói với Lâm Dư Phỉ đối diện,“Nói xin lỗi.”
Hả? Lâm Dư Phỉ và Vương Minh ngốc lăng, xin lỗi?
“Chô giẫm lên chân bạn gái tôi, nói xin lỗi.” Bản lĩnh diễn vai âm trầm của Ngô Sâm Nhược được tôi luyện càng ngày càng lợi hại, khí thế lạnh như băng làm cho phục vụ của nhà hàng đều dừng lại.
Mọi người đều im lặng nhìn, tập thể lựa chọn để đối phương tự mình giải quyết.
Lần này Vương Minh mặc kệ,“Ngô Sâm Nhược, mày có ý gì? Mày có tư cách gì mà khua tay múa chân với bạn gái tao?!”
Ngô Sâm Nhược cười câu thần,“Bạn gái mày?”
Vương Minh cười ha ha,“Chẵng lẽ là bạn gái của mày? Ồ, nhớ ra rồi, khi cô ấy học cấp ba có candal với mày truyền ra đúng không? Nói như vậy, các người thật sự muốn làm khó Dư Phỉ? Thôi đi Ngô Sâm Nhược, mày chỉ là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà, La Lan Tử ở cùng một chỗ với mày quả thực chính là hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, mày còn muốn làm khó người khác? Tự soi nước tiểu của mình đi, nói không chừng mày sẽ khó chịu tới nỗi muốn tự sát đó.”
Trải qua huấn luyện đặc công Ngô Sâm Nhược rất khó bị loại ngôn ngữ nhàm chán này làm ảnh hưởng cảm xúc, cậu nhàm chán nghe, căn bản không muốn nói gì. Vừa nãy cậu thấy một người rất giống Trương Hồ trong ảnh chụp nghiêng ngả chạy qua đây. Chỉ cần Trương Hồ tới đây, vậy cậu có thể cùng La Lan Tử đi khỏi đây rồi.
Nhưng mà, Ngô Sâm Nhược cảm thấy không sao cả, còn người vô cùng bao che khuyết điểm – La Lan Tử thì lại cho phép không. Môi cô giật giật, những câu mắng chữi đổ ập xuống.
“Mày là cái quái gì? Loại như mày ở cùng với Lâm Dư Phỉ quả đúng là hoàn mỹ vô khuyết, cái gọi là vật hợp theo loài, có thể ở chung một chỗ với thứ bệnh thần kinh lòng dạ độc ác vô liêm sĩ hạ lưu như Lâm Dư Phỉ, chứng tỏ mày cũng là thứ chuyên bắt nạt lẻ yếu không có đạo đức bại hoại vô liêm sĩ ti bỉ ghê tởm bệnh tâm thần mà thôi. Đương nhiên, mày không có sự anh tuấn phong độ của Sâm Nhược, cũng không có vóc dáng cao như Sâm Nhược, càng không thông minh như Sâm Nhược, thứ cao nhất của mày là của chính mình khi đi tiểu, úp mặt vào tường cũng thối chết người! Khi tự sát không biết tiện hơn người khác biết bao nhiêu lần!”
Nói một đoạn thật dài, mọi người chung quanh cười không dứt, miệng lưỡi của cô gái nhỏ này thật lợi hại, nếu ai cải nhau với cô ấy mà yếu tim thì sẽ chết bất đắt kỳ tử.
Lâm Dư Phỉ rúc vào người Vương Minh, suy nghĩ chuyển động thật nhanh, rốt cuộc có nên kéo Vương Minh chạy lấy người hay không. Hiện tại ả không muốn trêu chọc La Lan Tử, vì căn bản là trêu chọc không nổi.
“Vương Minh, chúng ta đi thôi……”nguoinoiyeuemdi
Mặt Vương Minh vì những tiến cười ở đây mà vừa trắng vừa xanh, đang muốn cho La Lan Tử một cái tát thì một tiếng hét đánh gãy lười của hắn.
“Lâm Dư Phỉ! Đồ – con – điếm!”
Trương Hồ đỏ mắt đứng ở cửa, khi hắn vừa mới đến, nghe Vương Minh nói Lâm Dư Phỉ là bạn gái hắn(VM), hắn liền đỏ mắt. Sở dĩ đến bây giờ mới lên tiếng, là vì hắn thừa dịp nhân viên phục vụ đều chú ý trò khôi hài trong đại sảnh này, đi tới phòng trái cây lấy một con dao.
Lô Tú Phân đứng ở bên cạnh Trương Hồ, đồng dạng tức giận đến hai mắt đỏ lên cả người phát run, Lâm Dư Phỉ đồ con điếm đê tiện này, thật sự là một chút mặt mũi cũng không chừa cho con bà ta. Đã đính hôn rồi, sao nó lại dám dụ dỗ đàn ông bên ngoài.
Trong quá trình Trương Hồ từng bước đi tới chỗ Lâm Dư Phỉ, Lâm Dư Phỉ rất nhanh kề sát tai Vương Minh nói đây là Trương Hồ người bắt ép ả đính hôn.
Đang có một thân lửa giận không thông Vương Minh chuyển qua người có thể bắt nạt. Không thể đánh La Lan Tử, nhà hắn ở thành phố Hải Đường không có địa vị bằng nhà La Lan Tử; Ngô Sâm Nhược đánh nhau rất giỏi hắn cũng đã từng bị đập vào hai năm trước, một chọi một với Ngô Sâm Nhược hắn không có phần thắng. Vì thế, người què Trương Hồ này, có thể để cho hắn trúc giận, cũng đừng trách hắn.
“Mày đang mắng bạn gái tao?!” Vương Minh hùng hổ đi về phía Trương Hồ.
Những lời này không khác lửa cháy đổ thêm dầu, Trương Hồ gầm lên giận dữ, một bên Lô Tú Phân lại bước nhanh lên, kéo lấy tóc bởi Lâm Dư Phỉ vì chân đau mà không né được, vừa tát mười mấy cái tát vừa chữi tiện – nhân – đồ – điếm – không – biết – xấu – hổ, đính hôn với con tao còn dám ra ngoài dụ dỗ đàn ông, xem tao có đánh chết mày hay không!
Bên kia, sau khi Vương Minh đám một quyền vào mặt Trương Hồ, Trương Hồ rống giận đấm lại hắn, hai người đánh qua đánh lại, nhưng tay chân Trương Hồ không thuận tiện, bị Vương Minh một quyền hung hăng đánh vào dạ dày, quỳ rạp xuống đất nôn mửa. Vương Minh không chút thương hại lập tức đạp Trương Hồ lộn mèo, sau đó hung hăng một cước dẫm lên ‘chân giữa’ của Trương Hồ.
Lô Tú Phân quay đầu nhìn thấy cảnh này làm bà ta kinh hồn táng đảm, cảm xúc tức giận mãnh liệt làm cho bà ta buông Lâm Dư Phỉ ra, điên cuồng mà đánh tới, bóp cổ Vương Minh,móng tay đen dài vì trường kỳ làm việc nhà nông điên cuồng bấm vào mạch máu của Vương Minh.
Lâm Dư Phỉ đụng vào giàn trồng hoa, làm thủy thinh rơi xuống ầm ầm, vỡ vụn, Lâm Dư Phỉ vừa định đứng lên, cái chân bị thương không còn sức, ả té ngã, mặt áp lên thủy tinh.
Nhưng, giờ phút này Lâm Dư Phỉ nhìn Lô Tú Phân nổi điên bóp cổ Vương Minh, Vương Minh sống chết giãy dụa cũng giãy không ra khỏi mụ điên mất lý trí điên cuồng này, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra. Mọi người chung quanh bắt đầu thét chói tai, nhóm phục vụ rốt cục hoàn hồn, đều tiến lên can ngăn.
Sau đó, Trương Hồ lăn lộn trên mặt đất mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đột nhiên nhảy dựng lên, đi tới chỗ Lâm Dư Phỉ, ả đã bị thủy tinh cắm vào mặt, hung hăng cắt hai dao.
Lâm Dư Phỉ kinh hoàng thét chói tai, liên tục cào tóc, hai nhác kia một nhét thì rạch bên má trái, một nhác thì từ xương quai xinh đến vú, sâu đến nỗi có thể thấy xương.
Lần này, thật sự là chuyện lớn rồi.
Ngô Sâm Nhược từ lúc Trương Hồ tới, đã che chở La Lan Tử lui qua một bên. Bọn họ im lặng nhìn màn biểu diễn phấn khích chó cắn chó này, sau đó còn bình tĩnh phối hợp lấy lời khai với cảnh sát.
Lô Tú Phân bị mang về cảnh cục, Trương Hồ, Vương Minh và Lâm Dư Phỉ được đưa vào bệnh viện. Đồng dạng làm những người đứng xem – Mộc Dong hưng phấn xem hết vớ diễn, sau đó mới một mình rời đi.
Mộc Dong đương nhiên thấy La Lan Tử, có thể ả đã không nhận ra Ngô Sâm Nhược. Nhưng mà có nhận ra hay không cũng không sao cả, Mộc Dong chỉ tiếc hận mình đã lên giường với Vương Minh, kết quả lời ích không lấy được bao nhiêu, ngược lại làm cho tâm trạng không tốt. Về sau khi quyến rũ người khác, phải chú ý hạ nhân phẩm mới được.
Về phần Lâm Dư Phỉ đã làm bạn thân hơn một năm kia, hừ, lúc này mặt mày hốc hác rách mấy đường, báo ứng, xứng đáng!
Lúc này đây, Trương Hồ vào cảnh cục, người của Ngụy Minh Nguyệt không có ở thành phố Hải Đường, cũng không rảnh mà đi quản. Hắn không cần vì vật hi sinh mà làm cho hành động lớn bị trắc trở, hơn nữa, Tống Ngôn Mục khi thi vào trường đại học sẽ trở lại, hắn vẫn ngoạn Trương Hồ cũng chỉ là vì vợ Tống Ngôn Mục vui vẻ mà thôi. (D: gớm chưa… Vợ đấy nhé)
Kết quả là, Trương Hồ vẫn mong chờ Ngụy Minh Nguyệt lại tìm luật sư cho hắn, cái này xác định vững chắc phải thất vọng. Gia đình Vương Minh ít nhiều vẫn là có chút sản nghiệp, lại là con một, nếu không cũng không được nuông chiều giống như hoàng đế. Hiện tại Vương Minh chảy nhiều máu nằm trong bệnh viện, làm sao bọn họ có thể để yên.
Mà Trương Hồ, đã đủ mười tám tuổi, không còn giống như khi Ngô Tân phạm tội nữa.
Lâm Dư Phỉ cũng được đưa đến bệnh viện, đáng tiếc người nhà Vương Minh không có lòng thương hại, không trả tiền thuốc men cho ả. Bệnh viện chỉ gấp mảnh thủy tinh và sát trùng cho ả, may vết thương, để cho ả xuất viện. Trên người không có mang tiền cũng không có mang thẻ Lâm Dư Phỉ lạnh lòng, mới ra bệnh viện đã gặp được Trương Thảo bị cảnh sát gọi đến, Trương Thảo không nói gì chỉ biết ôm Lâm Dư Phỉ khóc.
Trong lòng Lâm Dư Phỉ phiền chán vô cùng, lại không thể không an ủi mẹ mình. Ả nói với mẹ mình có sổ tiết kiệm, để ở trong nhà, bên trong có một vạn, để cho bà ta trở về lấy dùm ả, ả phải tới bệnh viện tốt, tỉ mỉ xử lý vết thương trên mặt.
Đường do dao rạch có vẻ chỉnh tề, xử lý tốt thì ngày sau sẽ không để lại dấu vết quá lớn. Lâm Dư Phỉ chỉ có thể đánh cuộc và bảo trì gương mặt này, nếu không con đường về sau của ả sẽ rất khó đi.
Trương Thảo đưa hết tiền mặt trên người cho Lâm Dư Phỉ, chỉ để lại tiền đi xe, sau đó lo lắng chạy về nhà, bà ta cũng có kỳ vọng rất cao với con gái mình. Nếu ngày sau con gái tìm không được người trong sạch, vậy kiếp này bà ta sống rốt cuộc còn có ý nghĩa gì?!
Trương Thảo vội vã chạy xe về nửa đường lại bị kẹt xe, lòng nóng như lửa đốt bà ta đợi nữa tiếng mà vẫn còn kẹt xe, vì quá nóng lòng bà ta dứt khoát đi xuống và cho người ta mướn, vội vã chạy về phía trước
Con đường này lại vừa vặn chính là con phố Hiểu Lệ mở tiệm hoa, Trương Thảo màu gừng, quần màu xanh đậm, giầy thể thao màu đen, trên người còn khoá cái túi để tiền khi bán hàng, khi chạy thì ôm rất chặt vì sợ nó sẽ rơi.
Chạy quá nhanh, Trương Thảo không cẩn thận đụng vào người khác. Bà ta bước qua một bên nói tiếng xin lỗi rồi lại bước về phía trước, chạy được vài bước, Trương Thảo lập tức như nhìn thấy quỷ và quay đầu lại.
“Không có sao, nhìn cô hoảng hốt như vậy, hẳn là có việc gấp đi.” Một thân hàng hiệu trang phục mốt – Hà Hiểu Lệ khoát tay với Trương Thảo, cười dịu dàng,“Đi đi. Hẹn gặp lại.”
Cách nhiều năm không gặp, còn nghe nói Hà Hiểu Lệ và Mộc Tiền Trình đã ly hôn, Trương Thảo lại quên người từng là kẻ thù của mình này. Bà ta vẫn luôn tránh gặp mặt Hà Hiểu Lệ, bởi vì bà ta là một người thất bại, cho dù Hà Hiểu Lệ cũng thành người thất bại, nhưng bà ta vẫn không thể xóa bỏ hận ý trong lòng mình.
Đã từng, Trương Thảo và Hà Hiểu Lệ là bạn học cùng lớp, hai người đều thích Mộc Tiền Trình. Khi đó Trương Thảo không dám thổ lộ, Hà Hiểu Lệ lại đi trước một bước; Trương Thảo vốn muốn nói người nhà đi tìm bà mối giật dây, Hà Hiểu Lệ lại bỏ học chạy tới nhà Mộc Tiền Trình ở; Chờ khi Trương Thảo vất vả học xong cấp ba sắp thi đại học, người trong nhà lại lấy không có tiền, bắt ép bà ta gả cho cha Lâm Dư Phỉ.
Cha của Lâm Dư Phỉ ích kỷ lại bạo lực, đánh vợ con như cơm bửa. Đưa con gái đầu tiên của Trương Thảo mới ba tuổi thì bệnh chết, đứa thứ hai thì bị sảy, đợi đứa thứ ba mới có thể giữ lại – Lâm Dư Phỉ.
Khi bà ta gian nan mang thai Lâm Dư Phỉ, vừa lúc Hiểu Lệ rạng rỡ gả cho Mộc Tiền Trình, khi mang thai thì tươi sáng rạng rỡ.
Bà ta thấy cái hôn lễ kia, cũng thấy Hà Hiểu Lệ mang theo đống lớn thuốc bổ về nhà, càng thấy Hà Hiểu Lệ ở sạp của mình mua đồ ăn. Hà Hiểu Lệ cười hì hì cùng bà ta hàn huyên, nói Mộc Tiền Trình tốt cở nào.
Thời điểm kia, trong lòng Trương Thảo cũng đã điên cuồng thù hận, ‘lúc trước nếu không phải có mày chắn phía trước, vậy tất cả của mày đều là của tao. Tài sản của Mộc Tiền Trình cũng là của tao, hưởng thụ cuộc sống nhiều vật chất cũng là tao!’
Có lẽ cha của Lâm Dư Phỉ nhìn ra phần tâm tư này của Trương Thảo, vào một lần uống say sau hung hăng nhục nhã nàng.
“Mày muốn đùa cái gì, mày tự sờ trên mặt mình coi có bao nhiêu vết nám? Toàn thân đều là mùi hôi tanh, mày gã cho tao đã là mày trèo cao, còn nghĩ đến những người khác? Để mày xuân thu đại mộng!”
Căn bản không để ý Trương Thảo còn đang mang thai, cha Lâm Dư Phỉ hung bạo cường bà ta, biến thành Trương Thảo xuất huyết, thiếu chút nữa lại xảy thai thai. Bởi vậy lúc ấy Trương Thảo trở về nhà mẹ đẻ nháo muốn ly hôn, bà ta phải rời khỏi tên đàn ông ác độc này.
Nhưng mà, nhà mẹ đẻ khuyên cang, khi cha Lâm Dư Phỉ tỉnh rượu tới xin lỗi, người bên nhà mẹ đẻ để cha Lâm Dư Phỉ kéo bà ta về. Cha mẹ chồng của bà ta lại nhẫn tâm cột bà ta vào giường, miễn cho bà ta lại lặng lẽ trốn chạy.
Sau khi sinh đứa bé ra Trương Thảo từ nay về sau đối với cuộc sống của mình càng không có hi vọng, bởi vì là con gái, cha mẹ chồng không hài lòng, muốn bà ta sinh tiếp. Bà ta cười lạnh cho cha mẹ chồng một lỳ trà lạnh, muốn sinh thì các người tự sinh, kiếp này bà ta chỉ sinh một đứa. Nếu không, ly hôn.
Lân tính cách nóng nảy và thân phận đê tiện của cha Lâm Dư Phỉ, nếu không có Trương Thảo thì sẽ không tìm được ai. Ly hôn lại hợp ý Trương Thảo, vì thế cha mẹ chòng mặt uốn éo, mặc kệ. Tuy rằng trong nhà thường xuyên khắc khẩu vì chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện vặt), nhưng Trương Thảo coi như là rất che chở Lâm Dư Phỉ. Cha Lâm Dư Phỉ ta bị người khác đánh gãy chân, Trương Thảo mới thành trụ cột trong nhà. Nhưng khi Lâm Dư Phỉ còn nhỏ, bị ông nội bà nội còn có cha mình nhục nhã.
Cho nên, từ nhỏ Trương Thảo đã dạy Lâm Dư Phỉ, con xem, bạn học cùng lớp tên Mộc Tuyết của con, mẹ nó chính là người cướp đi tất cả hạnh phúc của mẹ, con đừng để nó cướp hết của con.
Lâm Dư Phỉ kế thừa lòng đa nghi của mẹ mình, bắt đầu từ tiểu học, liền coi Mộc Tuyết trở thành đối tượng áp chế cuối cùng, bắt đầu lợi dùng và trả thù cô. (D: Đệt mợ hai mẹ con nhà cưng…. Liên quan thế éo nào mà làm thế? Còn giết người ta,,… đậu… Đúng “Cẩu”)
Mẹ của mày cướp đi hạnh phúc của mẹ tao, vậy tao cũng sẽ cướp hết tất cả hạnh phúc của mày.
Hà Hiểu Lệ còn dịu dàng cười đứng ở trước mặt, làn da bà trơn bóng dung mạo tinh xảo, trang sức sa hoa trang phục khéo léo, đối lập bà ta vẻ mặt tang thương đầu bạc hỗn loạn, quần áo xấu xí thần sắc lo lắng, quả thực là trên trời dưới đất.
Trương Thảo đờ đẫn nhìn chằm chằm Hà Hiểu Lệ, đột nhiên như bị bệnh thần kinh cười,“Hà Hiểu Lệ, đã lâu không gặp. Nghe nói cô và Mộc Tiền Trình đã ly hôn, như thế nào? Hiện tại quá so với trước kia tốt hơn?”
Nghe đối phương kêu tên mình, Hà Hiểu Lệ có chút ngạc nhiên, bà cẩn thận đánh giá người trước mắt, ở trong đầu tìm kiếm gương mặt tương tự.
“Trương Thảo?” Ở một góc sáng xa xôi sủa nhảy ra một gương mặt tương tự, nhưng cô gái từng xinh đẹp động lòng người, tại sao lại trở nên già cả thế này?
Đương nhiên, trước khi Hà Hiểu Lệ ly hôn với Mộc Tiền Trình, cũng biến mình thành một người đàn bà nhát gan yếu đuối. Một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, có thể hủy diệt sự xinh đẹp của một người phụ nữ.
“Ha ha, quý nhân hay quên chuyện.” Độ cong khóe miệng của Trương Thảo vô cùng quỷ dị.
Vưu Mạch Đông còn có Hoa Báo đi theo phía sau Hà Hiểu Lệ liếc mắt một cái, vi diệu hoạt động một chút tư thế, nhìn như tùy ý, thật ra đã muốn tiến vào trạng thái phòng bị.
“Rất nhiều năm không gặp, nhất thời không nhớ tới, thật có lỗi.” Hà Hiểu Lệ cũng nhận thấy được sự khác thường của Trương Thảo, nhưng sau khi nhận ra người này là ai, Hà Hiểu Lệ cũng không có hảo cảm gì với bà ta (ta muốn để ‘mụ ta’ cơ). Lâm Dư Phỉ là con gái Trương Thảo, trước kia mình đối Lâm Dư Phỉ rất tốt. Kết quả Lâm Dư Phỉ đã làm gì? Bà còn nhớ rõ cái trán Mộc Tuyết bị Phạm Kiếm Xuân đánh bị thương, còn có Lâm Dư Phỉ hãm hại Mộc Tuyết trộm học phí của lớp. Mẹ con liên tâm, có thể dạy dỗ đứa con gái như Lâm Dư Phỉ, Trương Thảo đã sớm không còn là Trương Thảo mà bà biết năm cấp hai nữa.
Hà Hiểu Lệ bây giờ, toàn tâm toàn ý đều là vì Mộc Tuyết suy nghĩ.
“Tôi còn có một số việc, xin phép trước.” Hà Hiểu Lệ nói xong, bắt đầu hướng ven đường mà đi. Đoạn đường này kẹt xe thật lâu, bọn họ chỉ có thể đi bộ đến cuối ngã tư đường rồi đổi xe.
Trương Thảo tiếp tục cười ha ha,“Đúng vậy, bây giờ cô giàu rồi, làm sao còn nhớ người nghèo như tôi chứ. Bản lãnh của cô quả nhiên cao, đầu tiên là gả cho Mộc Tiền Trình, hiện tại chỉ sợ là đã leo lên rất nhiều cành cao. Nhờ con gái cô à? Mẫu bằng tử quý câu này quá đúng cho cô…… Có phúc quá rồi…… Tôi quả nhiên là thủ bại tướng, tôi thua cô, con tôi cũng thua con cô…… Ha ha……”
Nghe nói như thế, sắc mặt Hà Hiểu Lệ trầm xuống,“Trương Thảo, tôi biết trước kia cô cũng thích Mộc Tiền Trình. Bây giờ hắn làm tôi chướng mắt, dù sao tôi cũng ném đi rồi, nếu không cam lòng thì cô có thể đi nhặt. Về phần con gái của tôi, chính là quý khí, cô lại thế nào?”
Trương Thảo câm miệng, thần sắc khó lường nhìn Hà Hiểu Lệ một cái, xoay người chạy đi. Bà ta còn phải lấy sổ tiết kiệm cho Lâm Dư Phỉ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn theo bóng dáng Trương Thảo đi xa, trong lòng mẹ Hà có chút bất an. Bà xoay người nói với Hoa Bảo,“Hoa Báo, em có thể đi theo cô ta không? Chị lo lắng về sau người này sẽ hại tiểu Tuyết……”
Đội lại trước kia, mẹ Hà sẽ không có sự sắc bén này. Hiện tại mẹ Hà kiến thức rộng lớn, nghe được nhiều hơn nhìn cũng nhiều hơn, biết dùng máy tính laptop, ngẫu nhiên lên mạng gặp được rất nhiều tin tức xấu, từ đó về sau đối với an toàn của Mộc Tuyết vô cùng coi trọng.
Hoa Báo gật đầu, cô đã ám chỉ một người đi cùng. Trước khi Mộc Tuyết rời khỏi thành phố Hải Đường, cô sẽ an bài người đi giám sát mụ đàn bà kia. Hiện tại Hoa Báo đã chuyên trách an toàn của Mộc Tuyết còn có mẹ Hà, trong tay cũng có mười mấy người có thể dùng, xem như thăng lên một chức quan nhỏ.
Trương Thảo một đường chạy thở gấp, thật vất vả mới chạy xong ngã tư đường bị kẹt xe, một lần nữa chạy về phía chợ cạnh nhà mình.
Người chồng què của Trương Thảo ở nhà uống rượu, vợ không ở nhà, hắn lục tung nhà rồi tìm được chút tiền lẻ Trương Thảo giấu, đi ra ngoài mua thịt heo mua bình rượu nhỏ về uống, trở về nằm ở trên giường vui chơi giải trí, tâm tình không thể hơn.
Tiếng Trương Thảo mở cửa làm ông ta sợ tới mức ôm mớ thịt vào lòng, sợ Trương Thảo đi vào sẽ đoạt rượu thịt của ông ta. Bây giờ ông ta què, dù có rêu rao như thế nào thì cũng chỉ được cái miệng, không làm được gì cả.
Đã sớm ngửi được mùi rượu thịt trong không khí, trong lòng Trương Thảo thầm mắng thằng đàn ông không nên thân, rốt cuộc có tự giác được mình là một người cha hay không, mỗi lần bà ta đi khỏi nhà tất nhiên người này sẽ trộm tiền mua này nọ ăn, cũng đâu phải quỷ đói đầu thai.
Nhưng hiện tại bà ta không có thời gian đi tranh chấp, Trương Thảo đi vào phòng con gái, tìm được một cái lỗ nhỏ ở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo của con gái, lấy đầu bút bi đâm vào, đảo cổ nửa ngày mới mở được vách ngăn, bên trong thật sự có hai cuốn sổ tiết kiệm, đều là dùng danh nghĩa của Trương Thảo. Một cái có một vạn, một cái có ba ngàn.
Trương Thảo cầm hai tờ giấy, trong lòng vừa chua xót vừa đau, rốt cuộc con gái giấu nhiều tiên như thế từ khi nào? Đều do mình vô dụng, không có thể gả cho người có tiền, để con gái chịu nhiều khổ như vậy…… Nắm chặt sổ tiết kiệm, Trương Thảo xoay người đi ra ngoài cửa.
Lâm Cương thấy Trương Thảo rất kỳ quái, vào cửa không mắng hắn cũng rất kỳ lạ, sau đó không biết tìm kiếm vật gì rồi lại muốn đi. Tò mò hắn cùng đi ra, bắt lấy tay Trương Thảo,“Mụ đàn bà chết tiệt, mày trộm cái gì đấy?”
Trương Thảo đối với gã đàn ông này trừ hận thù thì không có chút tình cảm nào, bà ta cười gạt tay ra,“Lâm Cương, cút ngay.”
Nhưng, Lâm Cương đã thấy rõ ràng thứ Trương Thảo cầm trong tay, lại là sổ tiết kiệm! Mụ đàn bàn chết tiệt này giám giấu sổ tiết kiệm, cho tới bây giờ ông ta cũng không tìm được. Ôi trời, đây là một cơ hội tốt, phải cướp được sổ tiết kiệm! (D: ta ghét nhất là kết hôn, kết hôn rồi có đủ thứ chuyện xảy ra, đây là điển hình!)
Không nói hai lời bắt đầu giằng co với Trương Thảo, mục tiêu của Lâm Cường vô cùng rõ ràng, cướp được sổ tiết kiệm, cho dù xài không được, về sau cũng có thể lấy nó uy hiếp Trương Thảo!
Trương Thảo vội vàng muốn đưa tiền cho Lâm Dư Phỉ, trong lòng hoảng thật, vừa lôi kéo với Lâm Cương vừa hô,“Mày là đồ không có lương tâm, đây là tiền cứu mạng của con gái mày! Mày giành cái gì hả, cái này cũng không phải là mày kiếm! Mày suốt ngày ngồi chờ chết thì lấy tư cách gì để giành hả!”
Nghe nói là tiền cứu mạng Lâm Dư Phỉ, tuy rằng Lâm Cương tư chất thấp, tay vẫn dừng một chút, nhưng câu nói kế tiếp của Trương Thảo đâm vào lòng tự trọng của ông ta.
Càng là người vô dụng, lòng tự trọng lại càng cao.
“Không phải tao kiếm? Tao là người đứng đầu một nhà, toàn bộ tiền trong nhà đều là của tao! Hôm nay nếu tao không cướp tiền, quỷ mới biết là mày có lấy nó chạy trốn với đàn ông hay không!” Lực tay của Lâm Cường mạnh hơn Trương Thảo, dù sao ông ta cũng là đàn ông, lực tay như thế nào cũng sẽ lớn hơn Trương Thảo.
“Mày buông ra! Tao không có nhiều thời gian, tao muốn đi cứu con gái! Nếu không buông ra có tin tao giết mày hay không!”
“Mụ đàn bà chết tiệt, mày còn dám uy hiếp tao? Lão tử hôm nay muốn cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”
“Đồ đàn ông tồi mày đi chết đi!”
“Đồ thối rữa như mày mới nên đi chết!”
Tạch, kéo tới kéo lui không ai nhường ai, tay hai người đều bị kéo tới ra tiếng, nhưng bị hại, là hai sổ tiết kiệm kia.
Roẹt.
Sổ tiết kiệm bị xé thành mấy mảnh, lắc lư du rơi xuống.
Từ lúc nhìn thấy mặt con gái đã hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Hà Hiểu Lệ lại khuất nhục, cùng với đối mặt Lâm Cường thì oán hận, giờ nhìn đến sổ tiết kiệm bị Lâm Cường kéo rách, thần kinh Trương Thảo hoàn toàn suy sụp.
Khi người ta mất kiểm soát, sẽ có hai trường hợp sau, thứ nhất là tự mình hại mình, nhảy lầu đâm vào xe, tìm cái chết; Thứ hai là giết chóc, công kích người chung quanh, sát hại riêng mục tiêu.
Mà mất khống chế được, cũng không nhất định là sẽ điên cuồng kêu to hoặc là mất công kích lý trí.
Trương Thảo chính là như vậy, đột nhiên bà ta bình tĩnh, tựa như tất cả mọi chuyện trên thế giới đều không liên quan với bà ta. Biểu cảm trên mặt rút hết đi, chỉ còn lại sự già cả vượt tuổi.
Lâm Cương ngượng ngùng câm miệng, lui từng bước. Nói cho cùng, đây là một gã đàn ông nhát gan, bình thường hô to gọi nhỏ, trên thực tế là bắt nạt kẻ yếu. Lúc trước bị đám côn đồ đánh gãy chân, hoành hành ở trong trấn, thật ra lá gan vô cùng nhỏ.
Nhặt sổ tiết kiệm lên, Trương Thảo đi tìm nhựa cao su, bà ta một chút cũng không nóng vội. Lấy nhựa cao su ra, cẩn thận dán sổ tiết kiệm lại hoàn hảo. Bà ta mặt không chút thay đổi hỏi Lâm Cương,“Ông còn muốn lấy sao?”
Lâm Cương nghênh mặt trả lời,“Nó vốn là của nhà họ Lâm tao.”
Trương Thảo nói,“À, thật ra những thứ này đều là thứ nhỏ bé, ông theo tôi đến phòng bếp, tôi lấy 10 vạn giấu trong tủ chén đưa cho ông.”
Bị con số 10 vạn làm mờ mắt Lâm Cường gật đầu như gà mổ thóc, đắc ý cười đi vào phòng bếp,“Mụ đàn bà thối, nghe lời sớm hơn thì tốt rồi, thật là, quả nhiên đàn bà đều muốn bị ăn đòn mới nghe lời……”
Trương Thảo đi ở phía sau, chờ Lâm Cường mới vào phòng bếp, lưu loát đóng cửa phòng bếp. Phòng bếp nhà bọn họ rất nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, người không thể chui lọt. Trương Thảo khóa cửa từ bên ngoài, sau đó mặc kệ Lâm Cường chữi rủa, trở về phòng lấy vài bộ quần áo của mình và Lâm Dư Phỉ, sao đó lấy cuốn sổ tiết kiệm năm vạn của mình, còn có túi đồ quan trọng của Lâm Dư Phỉ, không hề lưu luyến đi khỏi cửa.
Nơi này căn bản không phải căn nhà mà bà ta muốn, mà những thứ bà ta muốn từ giờ trở đi, bà ta sẽ tự tay đi lấy.
Lâm Dư Phỉ đi tới bệnh viện tư nhân tốt nhất, ả không quan tâm tới đắt hay không đắt, ả chỉ quan tâm mặt mình có thể hồi phục hay không.
Đáng tiếc, Hoa Báo phái người theo dõi Trương Thảo, tự nhiên sẽ biết Lâm Dư Phỉ ở nơi nào. Bệnh viện kia là của nhà Chư Úy mở. Khi Mộc Tuyết biết tin tức này, đang chúc mừng mối quan hệ yêu đương của La Lan Tử nên ở cùng một chỗ với mọi người, mà Chư Úy vừa vặn cũng ở nơi đó.
Nhớ rõ sau khi lưng mình bị Lý Tiểu Tuyền làm phỏng, Lâm Dư Phỉ làm bộ thân thiết không biết cho cô cái thứ thuốc gì, trong lòng Mộc Tuyết ghê tởm.
Tôi không bỉ ổi như cô, nhưng không có nghĩa là tôi quên đi những đau khổ mà cô ban cho tôi. Gia đình Chư Úy đối với Tống Ngôn Mục là khách khí mười phần, cho nên khi Mộc Tuyết hỏi Chư Úy có thể nói bệnh viện của bọn họ khoong tiếp nhận bệnh nhân tên Lâm Dư Phỉ hay không, Chư Úy suy nghĩ một lát, liền thay cha mẹ đồng ý.
Thiếu một bệnh nhân, đối bọn họ mà nói cũng không tổn thất gì. Mà Mộc Tuyết vui vẻ, tự nhiên Tống Ngôn Mục cũng sẽ vui vẻ. Tống Nghĩa Đức và nhà bọn họ có quan hệ tốt, còn không phải bắt đầu từ mối quan hệ của hắn với Tống Ngôn Mục sao.
Từ điểm đó khẳng định, Tống Ngôn Mục đánh giá Chư Úy rất đúng, hắn quả thật rất thông minh, hơn nữa sẽ không làm chuyện bất lợi với bản thân.
Đêm đó Lâm Dư Phỉ đã bị bệnh viện dịu dàng mời ra, nói không đủ giường bệnh, hơn nữa mặt Lâm Dư Phỉ không có vấn đề, bọn họ đã cẩn thận khâu lại một lần nữa, nên chỉ cần thoa thuốc là tốt rồi.
Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo cùng nhau im lặng đi ra khỏi bệnh viện, bọn họ không biết rốt cuộc là bệnh viện có vấn đề hay thật sự là Lâm Dư Phỉ không sao.
“Dư Phỉ, mẹ muốn ly hôn với Lâm Cường. Chúng ta không về, thứ quan trọng của con mẹ đều mang theo.” Vốn là tính chờ sau khi Lâm Dư Phỉ xuất viện mới nói chuyện này, Trương Thảo không nghĩ tới Lâm Dư Phỉ xuất viện sớm như vậy, vào hôm nay cũng ra hôm nay.
Tâm tư Lâm Dư Phỉ đều đặt trên mặt ả, đối với quyết định của mẹ mình ả không có ý kiến gì,“Mẹ đã sớm nê ly hôn, ngay khi con vừa mới sinh ra thì mẹ nên ly hôn mới phải.”
Xét từ khía cạnh gia đình, Lâm Dư Phỉ và Mộc Tuyết thật đúng là có điểm giống nhau. Nhưng cách sống của bọn họ, là hoàn toàn bất đồng.
Biết con gái đầy ngập oán khí, oán hận trong lòng Trương Thảo với Hà Hiểu Lệ càng sâu, “Hôm nay mẹ gặp Hà Hiểu Lệ, nó càng sống càng tốt……”
Nói tới đây, Lâm Dư Phỉ động tâm,“Mẹ, nghe nói Mộc Tiền Trình phá sản?”
Trương Thảo thở dài,“Đúng vậy, còn bị công nhân đánh gãy tay chân, vợ ôm con và tiền bỏ trốn, tài sản của ông ấy đều bán hết.”
“Mẹ, mẹ ngốc qáu. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà họ Mộc bọn họ ở huyện Lận Hồng vẫn không thiếu bất động sản và cửa hàng, Mộc Dong muốn giả nghèo với con, nhưng con biết nhà bọn họ mở nhà hàng làm ăn rất tốt!” Lâm Dư Phỉ muốn cười lạnh, kết quả động đến vết thương đau rợn người một cái, thuốc tê hết tác dụng thật nhanh!
“Dư Phỉ, ý con nói……” Trương Thảo có chút không dám tin, chẳng lẽ con gái cỗ vũ bà ta tìm mùa xuân thứ hai?
“Mộc Tiền Trình không phải mối tình đầu của mẹ sao? Hiện tại ông ta bị vợ sau vứt bỏ, vợ trước khinh thường, đây chẳng phải thời cơ tốt của mẹ sao? Đau khổ chờ đợi hắn hơn hai mươi năm, khẳng định có thể mềm hoá sự bảo thủ của hắn.” Lâm Dư Phỉ dịu dàng kéo tay Trương Thảo,“Tướng mạo của con duy truyền từ mẹ, nếu mẹ bảo dưỡng tốt, sẽ rất xinh đẹp. Mẹ ngẫm lại đi, dù nhà họ Mộc có suy bại như thế nào, nhưng cái nhà hàng + khách sạn hải sản kia, đều hơn Lâm Cương vô số lần?! Huống chi nếu mẹ kết hôn với Mộc Tiền Trình, con chính là kế nữ của Mộc Tiền Trình, về sau mặc kệ là muốn đi học hay là muốn xem bệnh, đều có đảm nhiều hơn nhiều. Bằng không hai mẹ con chúng ta, chỉ có thể miệng ăn núi lở.”
Một phen phân tích này, Trương Thảo cũng động lòng. Dù bà ta có mơ hồ đến đâu, nhưng từng thất bại và sự già cả của bà ta bây giờ làm cho bà ta phải ngẫm lại.
“Mẹ, Trương Hồ và mẹ hắn đang bị nhốt, chờ bọn họ và Vương Minh bị xử xong, phỏng chừng sẽ tìm con tính sổ.” Hơn nữa, đã biết chuyện này, lại bị phá tướng, Ngô Du Hà khẳng định sẽ không giúp ả. Về sau, muốn kiếm tiền, càng khó, trong lòng Lâm Dư Phỉ bình tĩnh phân tích.
Vì mình, lại vì con gái, Trương Thảo cắng răng,“Được, mẹ nghe lời con.”
Chính mắt thấy Hà Hiểu Lệ từ một bà thím hiện tại biến thành người khí chất đẹp đẽ quý khí, Trương Thảo tin tưởng, nếu con gái mình có thể hơn Mộc Tuyết, bà ta còn kém Hà Hiểu Lệ sao?
Từng vì Hà Hiểu Lệ hạ lưu, không để ý da mặt mới giành được Mộc Tiền Trình. Trương Thảo mặc kệ Hà Hiểu Lệ nói cái gì Mộc Tiền Trình là đồ bỏ, hiện tại với bà ta mà nói, Mộc Tiền Trình chính là bảo bối.
Cuộc đối thoại này, một chữ không thoát khỏi tai của người theo dõi, sau đó một chữ cũng không sót báo lại cho Mộc Tuyết.
Mọi người và La Lan Tử điên cuồng ca hát trong KTV, Mộc Tuyết cũng đi theo La Lan Tử loạn xướng một hơi, cổ họng hơi khan thì nghỉ một chút ai ngờ lại thấy tin nhắn. Cô cười híp mắt, tốt, Trương Thảo và Mộc Tiền Trình cùng nhau, nam thối tha nữ cặn bả sống chung, vậy Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong không phải sẽ buộc chung với nhau sao?
Được, tốt lắm, nếu bọn họ không thành công, mình sẽ giúp một chút. Nhưng mà, nghĩ gả cho Mộc Tiền Trình bọn họ có thể lật ngược thế cờ sao?
Sao có thể đây! Nếu ngay cả vài người bọn họ cũng thu thập không được, còn nói gì tới chuyện giúp Tống Ngôn Mục về nhà họ Tống.
Tống Ngôn Mục bởi vì phải thi vào trường đại học, không có đi ra, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng ca hát xong thì uống bia, hai người đều say bắt đầu nói mê sảng, Nhuế Sophie ở một bên nghe được kinh hồn táng đảm.
“Sâm Nhược à, nấc…… Lúc trước nghe nói cậu gặp chuyện không may, tớ nghĩ mình không thể yêu ai nữa …… Tớ vừa nghĩ đến mất đi cậu, cả người đều trống rỗng…… Nấc……”
“Hmm, có nghiêm trọng như vậy không?” Ngô Sâm Nhược vừa uống bia vừa uống rượu, cậu đang uống một loại rượu mạnh. Nhưng hôm nay không hiểu sao cậu cũng thực vui vẻ, cho nên muốn uống nhiều một chút.
“Ai biểu cậu là người thứ nhất, người thứ nhất tớ yêu chứ……”
Mặt Sophie tối sầm, hung hãn trừng mắt nhìn Ngô Sâm Nhược. (^^)
Ngô Sâm Nhược phốc cười, tay chụp đầu Lưu Sảng, giống như chụp đầu một con chó nhỏ,“Đừng nói giống như cậu yêu thầm tớ chứ.” Nói xong, còn khó gặp hướng về phía Sophie cười xấu xa,“Sophie, cô muốn nói cái gì?”
Sophie nói tôi muốn đưa cậu về nước Pháp!
Đáng tiếc kiếp này Sophie là người câm, nói không nên lời. Ngôn ngữ của người câm cô đã học hết, nhưng trường hợp này dùng ngón tay để nói thì rất không có khí thế, đần độn đành phải tiếp tục hung hãn trừng mắt Ngô Sâm Nhược, đồng thời giống như kéo thằng nhãi con kéo Lưu Sảng vào lòng mình.
Ngô Sâm Nhược thật vui vẻ, Lưu Sảng có thể có một cô gái như vậy che chở, cậu an tâm. Cô gái kêu Nhuế Sophie này ánh mắt thật sắc bén, không phải người thường. Hành động nhanh nhẹn không thua gì đặc công được huấn luyện, mà đôi mắt cô ấy khi nhìn Lưu Sảng đều là tình yêu say đắm, cô gái như vậy, rất tốt.
Buông vẻ lo lắng Ngô Sâm Nhược cười vui, đôi mắt đẹp sáng rọi, một khác kia Nhuế Sophie cũng vì thiếu niên anh tuấn này mà thất thần, mà Lưu Sảng lại ngao ô một tiếng đánh tiếp.
“Sâm Nhược cậu càng ngày càng đẹp trai tớ thật sự là yêu cậu chết mất tới đây cho tớ ôm một cái!!” (D: dễ thương quá ^^)
Thất thần của Nhuế Sophie lập tức biến thành ghen, hung mãnh xoay người một cái trực tiếp ngăn cách giữa hai người, bất mãn cắn một ngụm lên miệng đầy mùi rượu của Lưu Sảng.
Trừ cha mẹ anh ra thì tuyệt đối không cho phép anh nói yêu người khác trước mặt em!
La Lan Tử và Mộc Tuyết nhìn, hai người ôm bụng thiếu chút nữa cười vỡ bụng.
Kế tiếp chính là thời gian thoải mái. Tống Ngôn Mục chuyên tâm vào cuộc thi, Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử ấm áp khoái hoạt nói chuyện yêu đương, Lưu Sảng kéo Nhuế Sophie không sợ chết chạy theo Ngô Sâm Nhược khắp nơi, ngày qua sung sướng mười phần. Về phần Mộc Tuyết, cô bắt đầu dời lực chú ý lên người Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo, đương nhiên, trước khi làm chuyện này, cô quyết định nói chuyện với Mộc Dong trước.
Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ đã tan rã, mà Lâm Dư Phỉ trong khoảng thời gian này tạm thời nghỉ học. Một mình Mộc Dong trở về đến trường, ả không có bạn bè, hơn nữa chuyện lần này kiện ít nhiều gì cũng sẽ truyền ra, vì thế ở trong trường học càng bị cô lập, đồng thời còn bị nhiều người nói này nọ.
Ngẫm lại, Mộc Dong và bạn thân của mình quen cùng một nam sinh, kết quả biến thành quan hệ tứ giác, hủy dung, bị tuyệt tử tuyệt tôn, mất máu quá nhiều nằm viện, ôi trời đúng thật là vỡ kịch cẩu huyết.
Ngay khi Mộc Dong bị mọi người cười nhạo không muốn đến trường, ả nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.
“Alo? Tìm ai?”
Khẩu khí của Mộc Dong không tốt lắm, ả trốn học. Bởi vì ban ngày trường học đều đóng cửa cổng, ả không có biện pháp đi ra, đành phải một mình tránh ở dưới tàng cây ngô đồng trong sân thể dục ngẩn người.
“Mộc Dong, có muốn gặp mặt tâm sự không?” Giọng nói của Mộc Tuyết pha chút ý cười truyền qua, có chút không thật.
“Cô là ai?” Trong lúc nhất thời Mộc Dong không nghe được, ả cảm thấy giọng nói này rất quen.
“Tôi Tống Mộc Tuyết, sao hả, quên tôi rồi?”
Mộc Dong nghẹn họng, là Mộc Tuyết!
“Tôi không muốn gặp cô, nếu cô muốn cười nhạo tôi, tôi sẽ trực tiếp tắt điện thoại.” Mộc Dong oán hận nói,“Tôi biết bây giờ cô sống rất tốt, khỏi cần khoe khoang trước mặt tôi. Dù sao hai chúng ta nằm hai bên đối lập, tôi càng thảm cô lại càng vui vẻ.”
Cô cũng tự giác được à, Mộc Tuyết thật sự vui vẻ, nhưng mà vì có thể khoanh tay đứng nhìn cực phẩm đấu, cô không thừa nhận,“Dong Dong, Lâm Dư Phỉ nếu sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ, không phải cô sẽ phải gọi cô ta là chị họ sao. Hiện tại, cô muốn nói chuyện với tôi chứ?”
Giống như trong nháy mắt bị đập vỡ đầu, Mộc Dong đứng lên, giọng nói có chút run run,“Cô giỡn cái gì vậy hả?”
Mộc Tuyết cười ha ha, cúp điện thoại.
Lần này Mộc Dong nóng nảy, ả đi vòng quanh cây ngô đồng, Lâm Dư Phỉ sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ?! ‘Hiện tại nhà họ Mộc chỉ có mình Mộc Tiền Trình là độc thân, chẵng lẽ…… Mẹ Lâm Dư Phỉ hình như đã ly hôn với cha ả? Chẳng lẽ là, Lâm Dư Phỉ muốn gã mẹ ả cho cậu?’
Nghĩ đến đây, Mộc Dong nhịn không được đạp cây ngô đồng một cước, kết quả không làm được gì lại còn bị xước miếng da, đau tới nỗi nước mắt lưng tròng. Không được, ả phải làm rõ chuyện này!
Gọi điện thoại lại, khẩu khí của Mộc Dong gần như có thể xé rách người ta,“Mộc Tuyết, tuy rằng tôi không thích cô, nhưng dù sao cô cũng có quan hệ huyết thống với tôi. Nhưng con tiện nhân Lâm Dư Phỉ, triệt để là người ngoài, huống chi cô ta còn cướp bạn trai tôi, cho tôi một cú đau lớn như vậy. Nếu chuyện này là thật, kiếp này tôi với cô ta đã định là kẻ thù rồi! Bây giờ tôi không thể ra khỏi cổng trường, chờ khi tan học tôi sẽ đến thành phố tìm cô!”
Bên kia điện thoại, Mộc Tuyết nở nụ cười,“Tôi đang ở huyện Lận Hồng, đã lâu không về thay đổi lớn quá, tôi đi dạo, khi nào cô tan học thì gọi cho tôi. Tôi mời cô ăn tối, nghe nói cô rất gầy.”
Thế nhưng còn có thể giết Mộc Tuyết một chút? Mộc Dong không dám tin, vội vàng gật đầu. (Giết ở đây là giết túi tiền)
Trong lúc đợi Mộc Dong tan học, Mộc Tuyết tâm tình tốt tới nhà hàng hải sản.
Sau khi cứu Ngô Sâm Nhược, tóc Mộc Tuyết vẫn chưa khôi phục màu đen, mà là màu xám đậm, giống như tro tàn sau khi bị thiêu đốt, nhìn là màu xám đậm, dưới ánh sáng mặt trời lại có chút trắng bệch, vô cùng đặc biệt, càng ngày càng xinh đẹp. Khi cô đi vào nhà hàng nhân viên phục vụ còn cho rằng cô là con lai.
Gọi một phần cơm hải sản, Mộc Tuyết một mình ngồi ở đại sảnh, mỉm cười đánh giá Mộc Tiền Trình trong quầy.
Mộc Tiền Trình giống như rất phiền lòng, hắn bỏ sổ sách xuống lấy tay xoa trán, chật vật giống như chó rơi xuống nước. Hình như gần đây đã bắt đầu cải nhau với Mộc Quế, rốt cuộc Mộc Tiền Trình cũng bắt đầu xảy ra mâu thuẩn với cái đám thân thích của hắn?
Mộc Tuyết cảm thấy tâm trạng vui sướng, cô sẽ không cho Mộc Tiền Trình cơ hội trở mình, dù sao cô có tiền và dựa và chú năm của Tống Ngôn Mục nên cô cũng có chút quyền, kêu người theo dõi nhà họ Mộc và nhà họ Hà còn có Lâm Dư Phỉ Trương Hồ, hoàn toàn không thành vấn đề.
Dù sao, kiếp trước thiếu cô, chính là những người này; Kiếp này họ cần phải dùng kết cục bi thảm để bù lại, như thế mới công bằng.
Khi phục vụ bưng cơm hải sản lên cho Mộc Tuyết, thấy mặt cô đầy ý cười nhìn Mộc Tiền Trình, nhịn không được tò mò hỏi,“Cô gái cô biết ông chủ hai của chúng tôi?”
Ông chủ hai? Mộc Tuyết không nhịn được, cười lên tiếng.
“Biết chứ, đó là cha trước của tôi.”
Lúc này, Mộc Tiền Trình chú ý tới Mộc Tuyết, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mộc Tiền Trình đen mặt. Đây là ý gì? Hà Hiểu Lệ trở về nhục nhã hắn, Mộc Tuyết muốn nhục nhã hắn?
Mộc Tiền Trình nóng nảy trừng một cái, Mộc Tuyết hai tay nâng cằm mỉm cười đáp lễ.
Rốt cục, Mộc Tiền Trình chịu không nổi, lạch cạch lạch cạch gậy đi tới, nghiêm giọng nói,“Mày tới làm gì!”
“Ăn cơm.” Tay Mộc Tuyết không đụng cái thìa, trên mặt là biểu cảm tôi đây chỉ ăn cơm thôi.
Mộc Tiền Trình nhìn phần cơm hải sản đắc nhất nhà hàng, nhớ tới lần trước Hà Hiểu Lệ dẫn đàn ông tới, mặt càng đen,“Hừ, nói sao lúc ấy mẹ mày lại muốn ly hôn. Mẹ con chúng mày thật đúng là cùng một mặt hàng, bán ra rồi thì đáng khoe khoang sao? Còn không chỉ một người đến trước mặt tao khoe khoang! Tao nói cho mày biết, tao chờ ngày hai mẹ con dâm đãng chúng mày bị vứt bỏ, đến lúc đó tao cũng sẽ mỗi ngày đến thăm chúng mày!”
Nghiêng đầu, Mộc Tuyết ngay cả dị năng cũng lười dùng. Trước kia cô rất oán hận Mộc Tiền Trình, trong sự oán hận chứa sợ hãi và chờ đời. Sợ hãi Mộc Tiền Trình giận dữ, chờ đợi được cha bảo vệ. Hiện tại, cô lại phát hiện, Mộc Tiền Trình một chút cũng không đáng sợ, hắn chỉ là một lão già thích phô trương thanh thế mà thôi. Mà cô đã được Tống Ngôn Mục bảo vệ, sự bảo vệ này đã cho cô cảm giác an toàn.
“Cha trước, ông đừng dùng những từ không có văn hóa như vậy, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học mà. Lúc trước ở cái thời của ông trở thành một sinh viên là rất quý giá, mẹ tôi bỏ nhiều năm thanh xuân kiếm tiền cho ông đi học, ông lại đem những lời dạy của giáo viên bỏ vào bồn cầu xả nước.” Lời nói của Mộc Tuyết không mang theo thô tục, lại làm cho sắc mặt Mộc Tiền Trình càng khó coi hơn.
Lúc này, Mộc Tuyết tự nhiên cầm lấy thìa, lấy tư thế thong dong tao nhã bắt đầu ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, khí định thần nhàn.
Mộc Tiền Trình cảm thấy huyết áp của mình càng lên càng cao, gần như sẽ lập tức ngất xỉu. Nếu như thân thể hắn còn tốt như lúc trước nhất định hắn sẽ vỗ bàn đánh người, nhưng thân thể hắn đã khiếm khuyết, sau khi bị đám công nhân bạo động kia đả thương, đến bây giờ vẫn không có tốt hoàn toàn, đặc biệt là chân, nếu không chống gậy sẽ không thể đi.
“Hai mẹ con chúng mày sẽ không có kết cục tốt!” Tuy rằng Mộc Tiền Trình càng muốn nói là, không cho phép ăn cút ra ngoài! Nhưng lần trước Mộc Quế và Hà Ái Quốc nháo như vậy, gân đây người đến nhà hàng ăn cơm bắt đầu giảm. Mọi người phỏng chừng là cảm thấy bọn họ cầm chổi đứng trước cửa lớn không cho khách đi vào, thật sự là rất không có tố chất, người ở thành phố, rất nhiều người ăn hải sản tươi, ăn không quen lại bị dị ứng.
Cho nên Mộc Tiền Trình ôm tâm tính dù sao mày cũng phải trả tiền, không dám đuổi người.
“Bây giờ kết cục rất tốt?” Mộc Tuyết nhẹ nhàng trả lời một câu, làm Mộc Tiền Trình lại lần nữa tức giận tới mặt đỏ trướng.
Mộc Quế từ trên lầu đi xuống, thì thấy một màn này, trong lòng bà ta hô oio tổ tông của tôi ơi, Mộc Tuyết không phải bạn gái của cháu thị trưởng sao? Hôm nay chạy tới đây làm gì? Muốn gây khó dễ cho Mộc Tiền Trình?
Hận không thể đá cho em trai mình một cước, Mộc Quế chạy nhanh chạy tới, lúc này bà ta đã biết khôn hơn, bày ra khuôn mặt tươi cười, giống y như má mì,“Tiểu Tuyết à, đã lâu không gặp con, càng ngày càng xinh đẹp, nhuộm tóc màu này thật sự rất đặc biệt! Cơm hải sản ăn ngon không? Không đủ cô lại thêm cho con!“
Mộc Quế này, trước kia nhìn cô đều là khinh bỉ, bây giờ lại thây đổi 180 độ, Mộc Tuyết lắc đầu, vốn tưởng rằng nhà họ Mộc sẽ có khí chất hơn nhà họ Hà, hiện tại xem ra, căn bản chính là một loài với nhau.
Đối với người mình có thể áp chế, liền mọi cách cao ngạo; Đối với người đắc tội không nổi, liền a dua nịnh hót.
Không vô nghĩa với bọn họ, Mộc Tuyết bắt đầu sử dụng phương pháp khống chế dị năng cô vừa học được, đồng thời cuốn hút cảm xúc hai người, hơn nữa là cảm xúc bất đồng.
Mộc Quế, là chán ghét Mộc Tiền Trình, người này đã không có tiền tài, chỉ có thể trở thành liên lụy của nhà các người.
Mộc Tiền Trình là hối hận và khát vọng, nhìn xem, không ai thật lòng yêu thương ông, thân thích của ông khi ông gặp nạn đều bỏ mặt ông, vợ của ông ôm tiền bỏ trốn khi ông khốn cùng, sản nghiệp của ông bay mất hết, tự tôn và kiêu ngạo của ông thất bại thảm hại, cái gì ông cũng không có. Cho nên ông khát vọng có người thương yêu, nguyện ý tiếp nhận ông hiện tại, chỉ cần đối với ông tốt, ông sẽ cảm thấy nhân sinh có giá trị.
Cho bọn họ hai cảm xúc khác nhau, Mộc Tuyết không lâu, hai trăm sáu mươi đồng một phần cơm hải sản cao cấp, cô trực tiếp ném ba trăm đồng trên bàn, cũng không quay đầu lại đi khỏi khách sạn, tự nhiên cũng không có trả lời Mộc Quế.
Mộc Quế da mặt dày, nhặt tiền lên nhét vào túi mình, gần đây bà ta cãi nhau với Mộc Tiền Trình, hễ là bà ta thu tiền sẽ không sẽ tới quầy của Mộc Tiền Trình, cho nên khi nghe thấy khách kêu tính tiền thì hết sức tích cực.
Mộc Tiền Trình cứ như vậy trơ mắt nhìn Mộc Quế cầm tiền nhanh chóng đi khỏi, trong lòng càng thêm hoảng.