Đi khỏi thành phố Hải Đường, đi tới thành phố B, Mộc Tuyết có cảm giác quỷ tích của cuộc đời hoàn toàn xoay chyển. Mẹ Hà còn ở thành phố Hải Đường, nhưng nếu thuận lợi kết hôn với Tống Truy Giác, tới thành phố B cũng không biết chừng. Đương nhiên cũng có có thể là đi theo Tống Truy Giác đi theo Tống Nghĩa Đức kinh doanh, Tống Nghĩa Đức ở nơi nào thì Tống Truy Giác cũng ở đó.
Mộc Tuyết chuẩn bị học khoa dự bị của đại học B, đại học B là trường đại học lệ thuộc trực tiếp bộ giáo dục, nói như vậy là thi vào trường đại học với thành tích tốt nhưng lại không đậu trường đại học B, mới học lớp dự bị. Bởi vì lớp dự bị học xong sẽ thi, tuy rằng cuộc thi không khó như khi thi vào trường đại học, hơn nữa có nhiều nội dung tương quan chuyên nghiệp hơn, nhưng không thi đậu thì sẽ uổng công.
Nhưng đối với Mộc Tuyết mà nói, phương diện này cô mặc kệ, nếu thực sự không đậu thì cho chú Tống đi dọn. Tuy rằng như vậy không tốt lắm, nhưng từ kiếp trước cô đã biết không có khiếu về khoa thần kinh, học văn thì học bằng cách nhớ nhiều chỗ, trí nhớ kiếp này của cô rất cáo, cho nên học thơ rất nhanh, lịch sử chính trị đều rất tốt. Môn toán nếu cố gắng, cũng sẽ không quá kém; Tiếng Anh cô đi theo Tống Ngôn Mục là có thể học tốt, cũng không cần lo lắng.
Cho nên, nếu thì vào ngành tâm lý học, Mộc Tuyết sẽ đặt càng nhiều tâm tư vào tâm lý học hơn.
Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết tới nhà mà lúc tết ở, Tống Nghĩa Cẩn đã sang tên nhà cho Mộc Tuyết. Mộc Tuyết cũng không chối từ, thoải mái tiếp nhận. Nhưng khi Tống Ngôn Mục mang theo Mộc Tuyết về gặp ông cụ Tống, ông cụ Tống lại thoái thác thân thể không tốt, uyển chuyển từ chối gặp mặt.
Tuy rằng ông cụ Tống không muốn gặp mặt, Tống Ngôn Mục vẫn nói một tuyền qua cánh cửa:
“Ông nội, con đã trở về. Con sẽ hòa thuận với Ngôn Giản, cùng nhau phát triển nhà họ Tống.”
Tống Tử Khâm và Mộc Tuyết cùng nhau ở phòng khách uống trà, thời điểm Tống Ngôn Mục từ trên lầu đi xuống, khí tức có chút lạnh băng.
Tống Ngôn Giản đi lên chung với Tống Ngôn Mục, nhưng toàn bộ quá trình hắn cũng không nói giúp câu nào. Tống Ngôn Mục cũng không cần hắn nói gì, anh rất rõ ràng về mối quan hệ của bọn họ.
Bọn họ cạnh tranh với nhau, nhưng không thể báo thù nhau. Hai người bọn họ đều là người nhà họ Tống, nếu bọn họ thật sự nội đấu, sẽ làm toàn bộ gia tộc suy sụp.
Hai người bọn họ đều là những người đàn ông thông minh và có ý thức trách nhiệm, hiểu được lợi hại, càng hiểu được lực lượng của một người không chống đỡ nổi một gia tộc nhưng cũng đủ gieo họa cho một gia tộc.
Tống Ngôn Mục không xác định Tống Ngôn Giản có phải là kẻ địch của mình không, nhưng chắc chắn là người cạnh tranh.
Gần đây Tống Tử Khâm đang làm lặn cơ bắp, cô ấy xem trọng một nam sinh, nhưng đối phương ghét bỏ cơ thể cô ấy. Vốn Tống Tử Khâm là muốn cường người ta, kết quả nam sinh gầy teo kia không phải người yếu đuối, chỉ dùng một bàn tay đã làm cô ấy nằm sấp úp.
“Oa oa, cậu không biết lúc đó cậu ấy có bao nhiêu đẹp trai! Cậu ấy bể ngễ nói với tớ, lực lượng không nhất định phải bày lên cơ thể, cơ thể của cậu cũng không đẹp. Cớ bắp trên người rất thiếu thẩm mỹ, Trung Quốc tôn trọng là khí thế bên trong và sức bền cơ thể, cậu quá yếu.” Tống Tử Khâm nói tới mặt mày hớn hở, dáng vẻ sùng bái vô cùng. (D: nói thật là ta ghét cơ lắm… vừa thì được… chứ cơ đầy người nhìn phát gớm)
Mộc Tuyết chỉ nghe cũng biết được đối phương đẹp trai cao ngạo, nhịn không được hỏi,“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
“Sau đó tớ mặt dày quấn lấy cậu ấy, cầu xin cậu ấy làm sư phụ của tớ! Cậu ấy nói tớ phải làm biến mất cơ bắp.” Tống Tử Khâm vừa nói vừa lấy bức vẽ mang theo bên người ra, đó là bức tranh vẽ bằng tay, bức vẽ giảm bớt một nữa cơ bắp trên cơ thể, đường cong lưu loát và mỹ cảm hơn rất nhiều – bức tranh vẽ Tống Tử Khâm.
Mộc Tuyết nhìn kỹ,“Quả thật cậu ta vẽ rất đẹp rất hấp dẫn.”
Tống Tử Khâm nở nụ cười,“Đúng vậy đúng vậy! Tớ cũng biết, cho nên chờ tớ theo đuổi sư phụ tới tay nha!”
Nói tới đây, Mộc Tuyết ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Mục, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đứng lên, đi lên cầm tay Tống Ngôn Mục, lắc đầu lại gật đầu.
Tống Ngôn Mục cầm tay Mộc Tuyết niết niết, gật đầu.
Không biết này cặp này làm cái gì, Tống Ngôn Giản từ phía sau đi tới, vỗ lên vai Tống Ngôn Mục,“Cố lên.”
Tống Ngôn Mục quay đầu, gật đầu,“Biết.”
“Cậu bước đi quá chậm, sẽ xảy ra chuyện.” Tống Ngôn Giản hảo tâm nhắc nhở, sau đó không thèm nhắc lại. (D: đấy bé Giản dễ thương mờ… ta còn trong mong đam mỹ cơ……)
Trong lòng cả kinh, Tống Ngôn Mục đang muốn cẩn thận hỏi, kết quả quản gia đi xuống, vẻ mặt xin lỗi nói,“Thiếu gia Ngôn Mục, lão gia mời cậu về sớm một chút, chú ý an toàn.”
Tống Ngôn Mục nở nụ cười, nắm tay Mộc Tuyết,“Cám ơn chú bảy, lần sau con lại đến thăm ông nội. Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.”
Mặc dù bị đuổi khóe, nhưng mỗi bước đi của Tống Ngôn Mục vô cùng kiên định, Mộc Tuyết cũng vô cùng thong dong, không biểu lộ ra cái gì không đúng.
Hai người bọn họ dựa sát vào nhau đi ra khỏi cửa nhà họ Tống, xe đã chờ từ sớm.
Chỉ cần Tống Ngôn Mục trở lại, bất luận được quan tâm hay không, anh đều là con của người cầm quyền đương nhiệm – Tống Nghĩa Cẩn. Cho dù ông cụ vẫn không tiếp nhận như trước, cho dù quyền xác định người thừa kế tiếp theo nằm trong tay ông cụ, nhưng cũng không tổn hại sự tôn quý của Tống Ngôn Mục.
Bước đi quá chậm? Tống Ngôn Mục có chút bắt không được trọng điểm trong câu nói của Tống Ngôn Giản. Tống Ngôn Giản nhất định biết cái gì đó, có lẽ là về mình.
Sau khi Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết đi, quản gia đẩy cửa phòng của ông cụ, gật đầu với ông cụ và đạo sĩ đứng bên cạnh.
“Lệnh công tử là một thất sát hướng đấu, có nhiều ngoio sao may mắn, là quý nhân.” Đạo sĩ đã hơn 70 tuổi, già những vẫn tráng kiện, giọng nói to và rõ, lông mày có chút nghi hoặc:“Tuy rằng mệnh cách dẫn theo sát khí, dễ dàng ảnh hưởng số mệnh gia tộc, nhưng loại quý cách mệnh này, không nên là tình trạng bây giờ, huống chi mạng số của người này, một khi phát đạt vinh cùng gia tộc, bất luận là nhìn như thế nào, con đường hiện tại của lệnh công tử không nên thế này. Cho nên, tôi hoài nghi, có người sửa đổi mạng số của cậu ta.”
Đạo sĩ này không phải người năm đó nhắc nhở ông cụ Tống, mà là cao nhân ông cụ Tống tự mình lên núi cầu xin giúp đỡ. Mặc kệ người khác nói như thế nào, dù sao lúc này ông cụ Tống rất tín nhiệm đạo sĩ này.
“Tôi cần ngày sinh tháng đẻ của tất cả những người tiếp xúc với Tống Ngôn Mục từ nhỏ đến lớn, bao gồm tất cả bạn học giáo viên và những vệ sĩ. Đồng thời, cho tôi địa chỉ, những nơi cậu ta từng ở và đi qua.” Lão đạo vuốt chòm râu,“Tôi muốn nhìn thử, đây là ý trời hay là bởi vì…”
Muốn sửa mệnh số của một người, phải trả giá thật lớn. Bởi vì số mệnh, có nhiều nhân tố ảnh hưởng, có lẽ là người có mệnh cách tương khắc ngũ hành, có lẽ là phong thủy không đúng, có lẽ là có chuyện nào đó chạm vào ý trời.
Nhưng, tất cả sẽ có nguyên nhân.
Cùng một thành phố ở một chi nhánh của nhà họ Tống, từng cùng Mộc Dong sẳn giọng – Tống Huệ Ninh lại một lần nữa bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Cô ta lại nằm mơ thấy anh trai mất tích của mình, người anh từng thối nghiêm mặt mua quà cho cô ta rồi ném lên người cô ta, vô cùng ưu tú, rất quan tâm cô ta nhưng cũng không phải là anh trai.
Cả người hắn đầy vết xước màu đen, cơ thể bị chém thành nhiều khúc hợp lại, khuôn mặt hắn dữ tợn nói, tại sao các người lại vứt bỏ tôi?! Tại sao lại là tôi?! Tại sao không phải là Tống Huệ Ninh?!
Anh trai, đừng hận em, em càng tình nguyện người mất tích là em…… Tống Huệ Ninh ở trong mộng khóc thất thanh, anh trai anh đừng như vậy…… Em rất sợ hãi.
Sau đó đầu ngón tay thối rữa của anh trai cô ta bắt đầu chảy mũ, biến thành một bãi bùn đen trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn luôn luôn oán hận nguyền rủa, Tống Huệ Ninh tao hận mày, cả nhà các người chết không được tử tế, các người sẽ gặp báo ứng ……
Sau đó Tống Huệ Ninh tỉnh lại từ trong thống khổ, rồi không dám ngủ nữa.
Mẹ Tống Huệ Ninh là Đào Đào rất lo lắng, từ lúc tết đến nay con gái bắt đầu liên tực gặp ác mộng, hơn nửa năm, ăn không vô không dám ngủ, toàn dựa vào uống đồ ăn lỏng dinh dưỡng để duy trì thân thể, mặc dù như vậy, vẫn gầy tới nỗi da bọc xương. (D: …… Nghi ngờ lắm nha!!! Cái người chết này…. Aixx… mắc xít cũng hơi quan trọng hé!)
Tìm nhiều bác sĩ tâm lý, bởi vì Tống Huệ Ninh kiên quyết không nói mình mơ thấy cái gì, rơi vào đường cùng Đào Đào đành phải thôi miên cô ta. Sau đó từng bươc một vén tấm màn ra, Tống Huệ Ninh nói ra một cái tên.
Đó là cái tên mà cả nhà bọn họ giữ kín như bưng.
Tống Yên.
Sau đó, Tống Huệ Ninh nói ra cảnh trong mơ, không chỉ dọa Đào Đào, mà còn làm cho cha Tống Huệ Ninh trắng mặt. Hai vợ chồng ăn ý che giấu chuyện này, từ nay về sau không bao giờ hỏi Tống Huệ Ninh nữa. (D: thấy cũng tội Tống Yên!)
Tống Yên là con riêng của Tống Dĩ Thành, mẹ đẻ đã sớm đi khỏi nước. Nhưng Đào Đào không sinh được con trai, chỉ có thể tha thứ để cho Tống Yên lấy thân phận trưởng tử nhà bọn họ ở lại nhà, trưởng thành. Sự vui mừng duy nhất của bà ta chính là Tống Yên đối xử rất tốt với Tống Huệ Ninh, tuy rằng luôn hung tợn thì thầm răn dạy Tống Huệ Ninh, nhưng là phàm là chuyện Tống Huệ Ninh gây ra, Tống Yên luôn là người đầu tiên đi giải quyết, hơn nữa còn giúp gạt Tống Dĩ Thành.
Nhưng mà, cái này cũng không chứng minh được cái gì, Đào Đào luốn nghĩ đây là bằng chứng cho sự sỉ nhục của cuộc hôn nhân của mình.
Cho nên khi Tống Yên mất tích, bà ta không tỏ vẻ gì. Khi chồng phải người đi tìm, bà ta còn làm khó dễ từ giữa.
Không nghĩ tới tất cả mọi chuyện, lại bị Tống Huệ Ninh vốn không thông minh đoán được. Hoặc là nói, Tống Huệ Ninh không quan tâm những chuyện khác, duy nhất chỉ có trực giác với anh trai của mình là chuẩn xác.
Bắt đầu từ ngày đó, Tống Dĩ Thành liền đi công tác đi, đến nay không có trở về dù chỉ một lần. Đào Đào và ông ta từ lúc con trai mất tích đã tan vỡ, hiện tại chỉ hy vọng con gái có thể bình an, về phần chồng…… Thứ quan trọng nhất với ông ta chỉ có quyền lợi, như vậy tùy ông ta thôi.
Dù sao, ông ta ở bên ngoài làm loạn lâu như vậy, cũng không thấy có đứa bé nào đi tới. Chỉ cần địa vị của Tống Huệ Ninh không bị ảnh hưởng, danh nghĩa vợ chồng bà ta cũng sẽ kiên trì. Mà Tống Yên kia…… Biến mất mới là tốt nhất. (d: lòng người thật đáng sợ)
Hà Lệ Phong đưa hai người Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết về chỗ ở, giờ phút này im lặng ngồi ở ghế lái phụ, đã mất đi sự cà lơ phất phơ trong dĩ vãng. Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết ngồi ở trong xe, Mộc Tuyết tựa đầu lên vai Tống Ngôn Mục. Đây là bờ vai của một thiếu niên kiên cường sắc bén từ nhỏ, đã có được lực lượng làm cho người ta phải ỷ lại.
Lái xe là người làm của nhà họ Tống, dọc theo đường đi Tống Ngôn Mục không nói gì, phỏng chừng là không tin tưởng xế này. Nhưng Mộc Tuyết nhàm chán, cho nên đọc thơ.
“Nguyệt nhi quang, hạ hà điểm cao lương, cao lương không kết hạt, hạ bá đâu hạt giống rau, hạt giống rau không ra hoa, dưới tài đông qua, đông qua không lâu mao, hạ điền áp khoai lang, khoai lang không sinh đằng, bào hố trồng hoa sinh, hoa sinh không lâu xác……”
*: Ánh trăng sáng, xuống sông trồng cao lương, cao lương không kết hạt, đấp luống gieo hạt rau, hạt rau không ra hoa, xuống đất trồng bí đao, bí đao không dài ra, xuống ruộng trồng khoai lang, dây khoai lang không bò, đào hố trồng đậu phộng, nhưng vỏ đậu phộng cứng…
Tiếng đọc ca dao êm tai thanh thúy như chuông bạc dừng lại, Mộc Tuyết nhớ tới mới trước đây ở quê, mình và đám con nít trong thôn đọc bài ca dao này, đều là cười hì hì dùng một câu cuối cùng hù dọa mọi người, sau đó lập tức giải tán chạy đi.
Bởi vì một câu cuối cùng là,“…… Vậy thì cắn nát đầu của mấy người.”
Khi Mộc Tuyết đọc một câu cuối cùng ra, ngay cả Tống Ngôn Mục cũng nổi da gà. Một bài ca dao dành cho con nít tại sao lại có đầy máu tanh như vậy?
“Ngôn Mục, em có chút sợ hãi……” Mộc Tuyết rùng mình một cái,“Thật là khủng khiếp, bên trong hạt đậu phòng đều là đầu, cắn một cái thì miệng đều là máu và óc…… A a a thật dọa người!”
Dù là tài xế từng được huấn luyện, cũng bị lời nói của Mộc Tuyết làm cho run lên. Hà Lệ Phong lại quái dị hú lên,“Ai nha ghê tởm muốn chết! Sau này anh không ăn đậu phộng nữa!” (D: Vâng khi đọc chương này ai ăn đậu phộng thì cẩn thận cắn nhằm não người!!!!)
Vỗ vỗ bả vai Mộc Tuyết, bất an trong lòng Tống Ngôn Mục càng ngày càng nghiêm trọng,“Đừng nói nhãm nữa, đèn đường rất sáng, khắp nơi đều là nhà và chỗ dừng chân, không bao lâu nữa chúng ta sẽ tới nhà.”
Tài xế cũng trêu ghẹo nói,“Đúng vậy, tiểu thư Tiểu Tuyết đổi ca dao khác đi.”
Mộc Tuyết cạ đầu trên người Tống Ngôn Mục rất vui vẻ, sau đó đột nhiên một thẳng lưng, trầm giọng nói,“Tài xế, dừng xe.”
Tài xế kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo yêu cầu nhanh chóng dừng xe. Tay Hà Lệ Phong đã đặt lên khẩu súng trên người.
Chung quanh nhà chính nhà họ Tống đều là những ngôi nhà sa hoa, những chỗ dừng chân ở những tiểu khu này có khoảng cách nhất định với cửa chính, những con đường này cũng không có xe lạ đi. Tài xế quay ra sao, hỏi Tống Ngôn Mục,“Mục thiếu, tiểu thư tiểu Tuyết, làm sao vậy?”
Tống Ngôn Mục không nói chuyện, giao quyền lựa chọn cho Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết cũng không cảm giác được cái gì, nhưng trong không gian Mộc Sương đột nhiên nóng nảy. Phải biết rằng cảm xúc của Mộc Sương rất khi dao động, cảm xúc nóng nảy lại chưa từng có. Nhắm mắt lại, Mộc Tuyết tập trung tinh thần lực vào không gian.
“Sương, làm sao vậy”
Mộc Tuyết đi vào liền nhìn thấy Mộc Sương đang vô cùng phiền não cào tóc.
“Tiểu Tuyết, có hơi thở ác ý vẫn quấn quít lấy hai người. Lần trước hai người tới đây, tớ liền cảm giác được, nhưng mà khi đó không đặc như vậy.” Mộc Sương nhìn thấy Mộc Tuyết đi vào, lo lắng bay đến bên cạnh cô, đồng thời đưa miếng ngọc lưu ly màu xanh ngọc trong tay ra.
Mộc Tuyết nhận mảnh ngọc, nghi hoặc nhìn Mộc Sương.
“Miếng ngọc lưu này có tác dụng phòng thân, cậu cảnh nó thành khối nhỏ, hễ là người tiếp cận Tống Ngôn Mục đều phải đưa một khối, ít nhất có thể giúp bọn họ tránh khỏi một vận xui. Còn có, bây giờ các cậu xuống xe trốn đi, nhìn thử xem chuyện gì sẽ xảy ra.” Mộc Sương vẫn thật phiền toái, cô ấy nói hết lời liền trực tiếp bay trở về hồ nước, từng ngụm từng ngụm uống nước.
Ra khỏi không gian, Mộc Tuyết mở mắt ra, giả vờ đưa tay vào túi sách lấy ngọc lưu ly ra, đưa cho Tống Ngôn Mục, Hà Lệ Phong còn có tài xế.
“Đừng tắt máy xe, chúng ta lập tức xuống xe, chúng ta trốn bên trong bụi cây.” Mộc Tuyết nghe Mộc Sương chỉ huy, mở cửa xe kéo Tống Ngôn Mục nhảy xuống.
Tài xế của nhà họ Tống cũng không phải người đơn giản, hắn lập tức lấy cao dao găm dưới ghế lái, gom thắt lưng xuống xe đi theo Mộc Tuyết bọn họ trốn vào bụi cây, hơn nữa còn dặn dò mọi người lui một khoảng vê phía sau. Bởi vì nếu có người muốn truy kích (truy đuổi tập kích), theo quan tính tư duy sẽ cho rằng bọn họ ở phía trước.
Ngay khi bọn họ rời khỏi xe một khoảng không xa, biến cố nổi lên. Một cái xe việt dã phía sau hình như thắng không ăn mất khống chế, sau đó hướng tới chiếc xe bọn họ ở ven đường; Chiếc xe việt dã phía sau cách 500 mét, tất cả xe đối diện hình như đều là mất tay lái, đụng vào nhau, lập tức nổ mạnh. Những mãnh vở từ trận nổ quái dị tập trung toàn bộ bay đến xe bọn họ, kính thủy tinh chống đạn bị đập thành mạng nhện, đánh vỡ kính mà lỗ hổng đó đủ để làm cho hai người mất mạng.
Tống Ngôn Mục khiếp sợ nhìn tất cả, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh nhất định sẽ không tin tưởng chuyện bất khả tư nghị như vậy sẽ xảy ra, những mảnh vỡ của cơn nổ này hình như đều có ý thức mà tập trung công kích bọn họ.
Lực chú ý của Mộc Tuyết không đặt ở đó, mà là ánh sáng mờ ảo trên ngọc lưu ly, giương như chúng nó đã tạo nên một cái bình phong che chở, ngăn cách với bên ngoài.
Đây là đến từ chính sự bảo vệ của Tống Nghĩa Cẩn với con mình?
Nhưng mà, tại sao lại có thứ nào? Hơi thở ác ý?
Từ một linh hồn trùng sinh, Mộc Tuyết tự nhiên là tin tưởng cái gọi là quái lực loạn thần, cô bắt đầu vì cái gọi là có mệnh số khắc nhà họ Tống của Tống Ngôn Mục mà nghĩ ra một chuyện.
Quả nhiên, là bị người thiết kế?
Nhưng thiết kế thật cao minh, chuyện như vậy quả thật không tra ra dấu vết gì, đều là tự nhiên phát sinh. Trận lửa lớn ở bệnh viện của Tống Nghĩa Nhụy nằm lúc trước, xem ra cũng là như vậy. (d: Vào đoạn huyền huyễn rồi nhen……. Hura)
Phải cho những người thân cận của Tống Ngôn Mục ngói lưu ly sao? Như vậy ngói lưu ly có năng lực bao nhiêu để ngăn cản hơi thở ác ý đây?
Được Mộc Sương nhắc nhở, Mộc Tuyết cũng mơ hồ có thể cảm nhận được cổ ác ý chung quanh họ vẫn chưa tiêu tán.
Đêm nay phải làm sao mới có thể bình yên trở về, sau này phải làm sao để an toàn, hơn nữa tìm ra người đứng phía sau màn?
Tống Ngôn Mục đã suy nghĩ sự nhắc nhở của Tống Ngôn Giản, anh vẫn gắt gao nắm chặt tay Mộc Tuyết, trong lòng đều là chấn động. Phương diện sơ hở của mình trước kia, chỉ có…… Quái lực loạn thần (chuyện ma quỷ). Thậm chí ngay khi có Mộc Tuyết năng lực kỳ lạ bên người, anh cũng không nghiên cứu kỹ về phương diện này. (D: ta không biết mấy nàng nghĩ sao, nhưng ta chắc ăn với mấy nàng chuyện thần ma 100% là có thật!!!!)
“Gọi điện thoại báo cảnh sát cho cảnh sát đến xử lý, đêm nay chúng ta về nhà chính nhà họ Tống đi.” Tống Ngôn Mục quyết đoán quyết định. Nhà chính nhà họ Tống nằm trên địa mạch được đại sư phong thủy cao thâm nhất chọn, mỗi một món đồ trang trí trong nhà đều có thuộc tính ngũ hành kim mộc thủy hảo thổ, yêu ma tà quỷ không vào được, ít nhất nơi đó là an toàn nhất vào lúc này.
Bọn họ lái xe đi ra cũng đã hơn mười phút, phải đi trở về thì rất xa. Vì thế tài xế gọi điện về xin xe khác chạy tới.
Sau đó bi kịch lại xảy ra, chiếc xe đó vừa mới ra khỏi cửa nhà chính không bao lâu thì liền bị trục trặc.
Ông cụ Tống cũng bị chuyện này làm kinh động. Lão đạo sĩ kia lại tức giận đến dựng lông mày, tỏ vẻ mình nhất định phải tìm hiểu rõ xem chuyện gì xảy ra.
May mắn tín hiệu điện thoại không có vấn đề, Tống Ngôn Mục nói với Tống Ngôn Giản nói bọn họ đi bộ trở về là được. Về phần Tống Ngôn Mục vừa biết chuyện mời đạo sĩ, Tống Ngôn Mục không có tỏ vẻ gì, thích đến thì đến đi, dù sao tôi đã có tiểu Tuyết.
Trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường, cái bóng dài của bốn người lần lượt thay đổi, đặc biệt khi đi tới chỗ hai trụ đèn lúc nãy, bốn cái bóng biến thành sáu bảy tàn ảnh đung đưa.
Mộc Tuyết cảm thấy tàn ảnh này, không phải của bọn họ.
Hà Lệ Phong và tài xế đều là người từng trải qua sinh tử, cảm quan cũng đặc biệt sâu sắc. Bọn họ thấy Mộc Tuyết nhìn những cái bóng này, cũng đi qua, tuy rằng nhìn không ra cái gì, nhưng sống lưng không hiểu sao lại phát lạnh. Mấy cái bóng lấy bọn họ làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có…… Giống như là bị vô số bóng đen đậm nhạt vây quanh.
“Anh Ngôn Mục, em cõng anh.” Mộc Tuyết giữ chặt tay Tống Ngôn Mục, ngăn cản anh tiếp tục đi về phía trước.
Người khác không nhìn ra, nhưng cô vừa thấy, có cái bóng người màu đen đứng dưới chân Tống Ngôn Mục, ác ý này quấn quanh cái bóng của anh, hơi thở tràn đầy dữ tợn. Những người khác cũng có, nhưng không nhiều như Tống Ngôn Mục, mà khi những cái này đụng phải chân cô, sẽ ngỡ ngàng bỏ chạy.
Bởi vì, tao cũng là ác quỷ trùng sinh từ nhỏ sao? Cho nên, biết tao không phải là người sống?
Hà Lệ Phong há hốc mồm,“Cái đó, để anh đi, tiểu Tuyết cơ thể em……”
“Khi anh đánh em bỏ chạy như chó gặm bùn cũng không thấy anh để ý tới thân thể em yếu hay mạnh.” Lúc này Mộc Tuyết nhe răng cười đáp, đèn đường quỷ dị những cái bóng và nụ cười của Mộc Tuyết làm tim Hà Lệ Phong đập thình thịch. Đã lâu anh không nhìn thấy bộ dáng này của Mộc Tuyết.
Hơi ngồi xổm xuống, Mộc Tuyết thúc giục,“Ngôn Mục, đừng lãng phí thời gian. Em có thể, tin tưởng em.”
Biết Mộc Tuyết sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện thế này, nhưng một người đàn ông cao hơn 1m80 để cho một cô gái cao 1m50 cõng…… Tống Ngôn Mục vẫn là có chút không thể tiếp nhận.
“Anh cứ coi mình như một người chồng bị bệnh nặng, em là vợ cõng anh tới bênh viện! Thời khắc ảnh hưởng tới tính mạng thì còn quan tâm tới mặt mũi làm gì.” Mộc Tuyết sắp nổi nóng như Mộc Sương trong không gian,“Nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian, những thứ đó càng ngày càng nhiều!”
Cắn răng một cái, Tống Ngôn Mục không nói hai lời leo lên lưng Mộc Tuyết, sau đó anh hiểu được cậu thứ đó càng ngày càng nhiều của Mộc Tuyết là cái gì.
Bởi vì khi chân anh dời khỏi mặt đất, cảm nhận được có thứ gì đó kéo chân anh. Nhưng vừa nảy anh không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy càng chạy càng mệt.
Nếu không phải Mộc Tuyết phát hiện dị thường, có phải anh sẽ gục trên mặt đất? Sau đó không biết tại sao mà không thở được nữa?!
Mắt sắc Hà Lệ Phong và tài xế thậm chí nhìn thấy, bóng đen dưới chân hình như thoát khỏi mặt đất một chút.
Cái này, mồ hôi trên trán như hạt đậu rơi xuống, giống như rơi vào những cái bóng đó, biến mất!
Mộc Tuyết cỏng Tống Ngôn Mục, cắn răng bắt đầu chạy phía về trước, cô không biết có thể bỏ rơi những cái bóng đó hay không, nhưng Mộc Sương nói chỉ cần trở lại nhà chính nhà họ Tống thì sẽ tốt lên. Hà Lệ Phong và tài xế đều phản ứng lại, dưới chân bọn họ cũng càng ngày càng nặng, nếu không chạy phỏng chừng sẽ gặp phải chuyện thần quái.
Chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có bóng, cái bóng không cần sức lực gì, vẫn đi theo dưới chân bạn. Cái gọi là như hình với bóng, mới là sự dây dưa khủng bố nhất.
Tống Ngôn Mục cắn răng nghĩ đây nhất định là thời khắc mất mặt nhất của anh, anh ôm chân nhìn cô gái nhỏ nhắn cõng mình chạy như điên, ngẫu nhiên đi qua cửa xe của người ta thì họ sẽ hạ kiến xuống nhìn rồi khinh bỉ đánh giá bọn họ.
Những người đó không nhìn thấy lực hút càng ngày càng lớn dưới chân bọn họ, chỉ nhìn thấy bọn họ rõ ràng chạy rất chậm còn đầu đầy mồ hôi, sau đó cười lớn đi khỏi.
Mộc Tuyết chạy nhanh nhất, nhanh như chớp đã kéo dài khoảng cách. Không phải cô không quan tâm Hà Lệ Phong và tài xế, nhưng cô chỉ có thể cõng một người, ít nhất hiện tại cô còn không ra cách đối phó mấy cái bóng này, cho nên chỉ có thể cố gắng chạy tới hội hợp của lão đạo sĩ kia. Tống Ngôn Mục nghe điện thoại, nói tình trạng hiện tại với Tống Ngôn Giản, Tống Ngôn Giản lập tức phái ra mười người…… Chạy xe đạp tới đón bọn họ. (Ha ha) (Bé Giản dễ thương phết)
Nếu động cơ xe xảy ra trục trặc hoặc là bị đụng, đặt chân xuống đất sẽ có bóng đen, vậy đạp xe đạp! Chịu lực ít tốc độ lại nhanh, nhìn thử những cái bóng kia sẽ làm sao! Hơn nữa mang theo đèn led sáng nhất đến, xem thử mấy cái bóng đó trốn như thế nào, xem nó làm sao mà dây dưa!
Mộc Tuyết vừa thở gấp, vừa nghe quyết định bên kia, không thể không ở trong lòng yên lặng bái phục Tống Ngôn Giản, quả nhiên là một nhân tài, vài giây ngắn ngủn có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, tinh anh nhân tài! (D::v)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại học thiên — trưởng thành lên Mộc Tuyết đại sát tứ phương bắt đầu.
Tống gia bản sao sẽ có thần quái nguyên tố cùng giải trí vòng nguyên tố, trước tiên đánh cái tiếp đón úc ~! Làm cho Mộc Tuyết trở thành hắc hoa sen kinh diễm tứ phương đi!
Tống gia nhân tiến công chiếm đóng khó khăn rất cao, bảy đại ở riêng lại các hữu các âm mưu quỷ kế, ngô ngô ~~
Chờ khi Mộc Dong tan học, Mộc Tuyết đã đứng ở cửa. Đơn giản nói cho Mộc Dong, bạn của cô ở bệnh viện vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Lâm Dư Phỉ và mẹ ả, này hai người lên kế hoạch bước vào nhà họ Mộc.
“Tuy rằng tôi không thích các người, nhưng đúng như cô nói, tốt xấu gì trên người tôi vẫn chảy dòng máu của nhà họ Mộc, cho nên, coi như là làm chuyện tốt đi, tôi nói cho cô biết, để cô chuẩn bị.” Mộc Tuyết cười tủm tỉm uống nước trái cây, thành tâm thẳng thắn với Mộc Dong.
Mộc Dong thật đúng là, sẽ tin lời Mộc Tuyết nói.
“Chuyện này, tôi cám ơn cô. Nhưng mà sau này tôi không muốn nhìn thấy cô.” Mộc Dong một chút cũng không có khách khí.
Mộc Tuyết gật đầu,“Yên tâm đi, tôi cũng không muốn gặp cô.”
Cuộc gặp của hai cô gái ghét nhau đến đây là chấm dứt.
Tuy rằng bề ngoài là Mộc Tuyết đi một mình, nhưng Tống Ngôn Mục còn phái bốn người lén đi theo cô, khi không chú ý cô cũng không cảm giác được bốn người đi theo mình, đủ để chứng minh bốn người kia rất mạnh. Chờ Mộc Dong đi rồi, đứng ở đầu đường Mộc Tuyết một chút, quả nhiên hai chiếc BMW màu đen chạy tới, mỗi xe hai người đón cô về thành phố.
Mộc Tuyết cười câu thần, mở cửa xe ngồi xuống.
Mộc Tuyết không có về nhà, mà là tới nhà Tống Ngôn Mục, nói đó từng là căn cứ bí mật của bọn họ. Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên Mộc Tuyết làm chính là chạy vào bếp nấu canh tuyết lê ngân nhĩ, trong khoảng thời gian này Tống Ngôn Mục bị các loại kỳ thi từ thi thử đến thi nghiên cứu làm cho hỏa khí có chút lớn, vẫn nên làm lạnh dạ dày.
Cho nên chờ khi Tống Ngôn Mục thi xong, vẻ mặt mệt mỏi trở về, thời điểm nhìn thấy Mộc Tuyết làm ổ trên sô pha, trong lòng không hiểu sao lại được an ủi.
Lại nhìn thấy Mộc Tuyết gấp gáp đi vào bếp bưng canh cho anh, tâm tình lại càng thêm thoải mái.
Mổ một cái trên môi Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục ngoan ngoãn bưng chén canh lên uống. Tuyết lê cắt rất nhỏ, hoàn toàn nấu nhừ, mà ngân nhĩ (nấm tuyết) cũng rất mềm, táo đỏ nổi trên nước rất đẹp.
Mộc Tuyết sớm nghe Hà Lệ Phong nói, thời gian cô gặp chuyện không may Tống Ngôn Mục căn bản là ăn không vô, khẩu vị bắt đầu nảy sinh tật xấu. Mộc Tuyết cảm động, buổi tối mỗi ngày đều phải làm một ít đồ ăn có dinh dưỡng, canh thích hợp để uống vào buổi sáng, buổi sáng ngày hôm sau lại dậy sớm để chuẩn bị cho Tống Ngôn Mục uống. Ở trong trường học lại càng không cần nói, trực tiếp phụ trách chuyện gọi thức ăn, hễ là những thức ăn không tốt cho dạ dày đều không gọi.
Tống Ngôn Mục được Mộc Tuyết quan tâm như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Người này, là của anh, kiếp này là của anh.
Uống hết canh, Tống Ngôn Mục mở miệng nói,“Tiểu Tuyết, tới thành phố B với anh anh. Anh sẽ học trường đại học Thủy Mộc.”
Mộc Tuyết chớp mắt,“Học cấp ba còn phải theo anh học đại học hở?”
Lắc lắc mũi Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục cưng chiều trả lời,“Tùy ý em, cha của anh rất thích em, sẽ thu sếp cho em.”
Thật đúng là đãi ngộ cao! Mộc Tuyết nhịn không được cảm thán, nhưng cô không có bị vui sướng làm choáng váng, nhìn xem Tống Ngôn Mục không phải là ngoan ngoãn làm từng bước đi tới giảng đường đại học ư, cũng không thấy nhảy lớp, tuy rằng công ty anh kinh doanh đã là một chuỗi dài.
“Cấp ba hay đại học cũng không sao cả, dù sao em đã đồng ý đi theo anh, em sẽ không nuốt lời. Học lớp cũng được, nếu học đại học, vẫn là nên học khóa đại học dự bị trước, bằng không em hoàn toàn theo không kịp việc học, chẳng phải sẽ làm anh mất mặt sao.” Khẩu khí Mộc Tuyết rất chân thật, lại dùng đầu nhẹ nhàng cạ cằm Tống Ngôn Mục,“Em, phải thật sự trưởng thành, không thể bị mọi người chiều hư.”
Ôm Mộc Tuyết vào lòng, Tống Ngôn Mục hít một hơi thật sâu trên người Mộc Tuyết,“Được, vậy học khoa đại học dự bị, trực tiếp nhảy đến khoa đại học dự bị đi, học xong khoa đại học dự bị thì thi đại học. Em thích học ngành gì?”
Nghĩ đến không gian của mình, phải sưu tập nhiều thực vật, Mộc Tuyết rất muốn học biểu diễn, hệ này không yêu cầu cao về thành tích, sau này nếu như đóng phim, chắc chắn không gian sẽ rất nhiều cây. Nhưng Mộc Tuyết cũng hiểu, fan đối với ‘sao’, phần lớn đều thay đổi theo thời gian, hơn nữa, người bình thường thì chỉ có thể tăng rêu trong không gian, mà không giống Tống Nghĩa Cẩn là một ngọn núi nhỏ!
Cho nên, Mộc Tuyết cũng không biết rốt cuộc mình nên học ngành gì, cô cũng không cảm thấy mình đặc biệt am hiểu cái gì, hoặc là đặc biệt thích cái gì.
“Tâm lý học đi, rất thích hợp với em, đặc biệt là năng lực của em. Học tập như thế nào phân tích lòng người, như thế nào thay đổi lòng người thậm chí nhân tính. Nếu có một ngày, em có thể thuần thục sử dụng cảm xúc cuốn hút, năng lực này có thể vừa giúp người vừa kiếm tiền. Cho dù có một ngày dị năng của em biến mất, học được cách thôi miên và hướng dẫn tâm lý, đối với em mà nói cũng là một cách bù lại, sẽ không có cảm giác mất mát, không phải sao?” Tống Ngôn Mục nói ra cái nhìn của mình, đơn giản, lại mười phần vì Mộc Tuyết suy nghĩ.
Khi một người có thói quen về năng lực của mình, đột nhiên lại mất đi, chắc chắn rất khó chấp nhận. Nếu học tập một môn gần giống, như vậy, ít nhất cảm giác mất mát không quá sâu đậm.
Mộc Tuyết hiểu được điểm này, cô gật đầu, cô cũng đã nói nếu một ngày dị năng của mình biến mất thì làm sao bây giờ, không nghĩ tới, Tống Ngôn Mục vẫn ghi tạc trong lòng. Thời thời khác khắc anh đều chứng minh thái độ của mình, mặc dù em không còn dị năng, anh cũng thật lòng yêu em.
Ngọt ngào hôn lên, Mộc Tuyết hôn lên miệng đầy tuyết lê ngân nhĩ, lưỡi của hai người triền mien với nhau.
Lâm Cương bị nhốt trong phòng bếp nhiều ngày, hàng xóm thấy Trương Thảo không đi bán nhiều ngày cảm thấy rất kỳ quái nên tới nhà phá cửa vào, cứu ông ta ra, bằng không không biết ông ta còn bị nhốt bao lâu.
Lâm Cương chửi ầm lên, nói Trương Thảo cầm hết tiền trong nhà bỏ đi theo trai, còn nhốt ông ta, quả thực là táng tận lương tâm. Mọi người nghe được thì bắt đầu buôn chuyện, sau đó tới sở cảnh sát báo án. Bên cảnh sát lại không muốn đi tìm, phụ nữ bỏ nhà theo trai, phỏng chừng đã sớm cao chạy xa bay, làm sao tìm về được.
Lâm Cương còn dẫn theo người nhà của mình tới nhà mẹ đẻ của Trương Thảo quậy, nhưng nhà mẹ đẻ Trương Thảo đều là nhân vật mạnh mẽ, một hai người đứng ra chống nạnh mắng, Trương Thảo là con dâu nhà mấy người, tới tìm chúng tôi? Chúng tôi còn muốn tìm các người đòi con gái đấy! Cút xa chừng nào tốt chừng nấy, tìm được Trương Thảo thì mang đến đây cho chúng tôi giáo huấn, tìm không thấy cậu không phải con rễ của chúng tôi, dám đến chúng tôi đánh chết cậu!
Không thể đấu lại người gan dạ, Lâm Cương chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, cho nên ông ta thua.
Sau khi Lâm Cương trở về, tận sức bôi đen Trương Thảo, thuận tiện bôi đen Trương Thảo con gái bà ta – Lâm Dư Phỉ. Đứa khốn kiếp này chắc chắn là theo mẹ nó rồi, không có lương tâm, để cha nó một mình chết già…… Thật sự là không có lương tâm!
Vừa lúc trong một ngõ nhỏ có một góa phụ ở góa nhiều năm, tuy rằng người phụ nữ này bị lưng còng, nhưng không có con, trẻ hơn Lâm Cương bảy tám tuổi, là người chuyên sửa quần áo, kiếm được mấy chục, mấy trăm đồng một ngày đấy! Không khác nghề của Trương Thảo là mấy, nhưng không vất vả như vậy, Lâm Cương nghĩ rằng, nếu Trương Thảo trốn, hắn cũng cũng không cần quản nhiều, chấp nhận thôi, như vậy thì tự mình nuôi sống mình.
Ở thời điểm Lâm Cương hiến ân cần cho người góa phụ kia, Lâm Dư Phỉ mang theo Trương Thảo tìm một nhà trọ nhỏ ở thành phố, bắt đầu dưỡng vết thương trên mặt, còn có tuốt lại cho Trương Thảo. Đầu tiên là dẫn Trương Thảo đi uốn tóc, sau đó là làm món ăn giúp xinh đẹp trong một tháng, làm trắng da, muốn Trương Thảo trong khoảng thời gian ngắn học được cách trang điểm là không có khả năng, hay trực tiếp để Trương Thảo đi mua quần áo. Bởi vì trên mặt Lâm Dư Phỉ có vết thương nên không thể đi ra ngoài, nhưng quần áo Trương Thảo thật sự là không thể mặc, quần áo màu đỏ còn có thể áo lót màu cam dạ quang bên trong, cũng đâu phải đi biểu diễn! Không còn cách nào Lâm Dư Phỉ đành phải chờ đến khi miệng vết thương trên mặt khỏi mới có thể ra ngoài, giúp Trương Thảo mua quần áo.
Đồng thời, Lâm Dư Phỉ trả lại báo danh đến hai lớp cho Trương Thảo, một lớp là lớp chuyên môn dạy nấu ăn, một lớp là lớp dạy múa cho người không chuyên. Về chuyện nấu ăn, vốn Trương Thảo biết nấu cơm, nhưng mà, sau này dù chỉ lấy được một mặt tiền nhỏ của nhà họ Mộc cũng có thể mở tiệm ăn, ít nhất tốt hơn so với bán đồ ăn ngoài chợ. Mà lớp dạy múa, cũng không phải hy vọng Trương Thảo biết khiêu vũ, mà là rèn luyện cái lưng cong vì khom lưng bán đồ ăn của bà ta.
Lâm Dư Phỉ phân tích, Mộc Tiền Trình có quá nhiều như vậy tình nhân, tuy rằng tố chất không cao nhưng đều là người trẻ tuổi xinh đẹp, nếu như Trương Thảo vẫn giữ bộ dáng bà già bán đồ ăn như trước, tuyệt đối không lọt vào mắt của hắn được.
Chính mình bất luận thế nào, cũng phải nghĩ biện pháp gả Trương Thảo vào nhà họ Mộc, như vậy tương lai của mình mới có thể tươi sáng.
Giờ phút này Lâm Dư Phỉ cũng có lo lắng đến Mộc Dong, nhưng, ả tự đại cho rằng Mộc Dong là người rất ngu dốt, nếu như muốn thu thập, cũng thực dễ dàng.
Vì thế, chờ hơn một tháng sau, Lâm Dư Phỉ xem nhìn mẹ mình ăn mặt, còn có thần thái và biểu cảm đã đạt đến mục tiêu mình đề ra, bắt đầu vội vã dẫn Trương Thảo trở về huyện Lận Hồng.
Qua một tháng, cuộc thi đại học vừa mới kết thúc, khi Lâm Dư Ph đi học lại vẫn đeo khẩu trang như cũ. Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý là mọi người đã biết chuyện vết thương trên mặt mình, nhưng trong lòng vẫn hy vọng sẽ không bị chú ý.
Nhưng mà, trong hơn một tháng này, Mộc Dong nói cho tưng người biết, cô bạn tốt Lâm Dư Phỉ này đúng là mặt người dạ thú, rõ ràng bản thân đã có vị hôn phu, còn không biết xấu hổ bạn trai của ả. Kết quả thì sao? Vị hôn phu và mẹ chồng tới bắt gian, Lâm Dư Phỉ bị rạch mặt, gian phu bị đánh nhập viện, vị hôn phu bị tuyệt tử tuyệt tôn, mẹ chồng ngồi tù, thật sự là rất phấn khích.
Mộc Dong tự giễu một câu ở trong trường lại thành danh ngôn, ả nói:“Mắt chó của tôi bị mù nên mới gặp phải đôi cẩu nam nữ này, tôi chúc bọn họ sớm ngày sinh được một thằng chó con.” Trong lúc nhất thời, nhóm nữ sinh bị bạn bè cướp bạn trai, đều dùng những lời này làm câu chia tay.
Cho nên ngày đầu tiên Lâm Dư Phỉ trở lại lớp học, đã bị tập thể lớp kêu lên,“Một trong cẫu nam nữ đã trở lại, cái mặt giống như xác ướp, mọi người mau đến xem!”
Không giống như Lâm Dư Phỉ, trong đoạn thời gian này quan hệ của Mộc Dong và các bạn học vô cùng tốt. Mộc Dong trăm tư khó giải, sau đó có người khác nói với ả, bởi vì tính tình của ả quá nóng nảy, mà Lâm Dư Phỉ có vẻ rất dịu dàng, rất nhiều lúc chỉ cần Lâm Dư Phỉ nói chuyện đó ả sai, người khác cũng sẽ cho là như vậy. Hơn nữa, bởi vì Lâm Dư Phỉ và ả có quan hệ tốt, cho nên Lâm Dư Phỉ nói ả cái gì cũng làm không tốt, tính tình cổ quái, không thích nói chuyện với người khác, chán ghét tất cả bạn học, mọi người đều tin tưởng. Tuy rằng, Lâm Dư Phỉ cũng là đối tượng để mọi người moi móc xì candal, nhưng tốt xấu gì thì tính tình cũng tốt hơn Mộc Dong, nên mọi người tình nguyện nói chuyện với Lâm Dư Phỉ, cũng không nguyện ý để ý Mộc Dong.
Chờ Lâm Dư Phỉ đi rồi, Mộc Dong là người địa phương, vẫn tìm được vài họ hàng xa trong đám bạn học hoặc là người làm việc trong trường, hơn nữa bản chất hào phóng với người ngoài và những người ham hư vinh của ả vẫn không thay đổi, hơn nữa xem như là học sinh từ trường quý tộc ra mắt mọi người, chỉ cần không có người từ giữa làm khó dễ, muốn tìm đồng bọn thật sự không có.
Cho nên, oán khí của Mộc Dong đại bùng nổ, làm những chuyện khi mình ở trường Hạo Vũ bị người ta tẩy chai với Lâm Dư Phỉ.
Lâm Dư Phỉ không nói gì, ả đi tới ngồi cạnh Mộc Dong, vốn muốn ngồi xuống, lại phát hiện chỗ đó đã có túi sách và sách giáo khoa của người khác.
“Dong Dong, đây là?”
“Đừng gọi dễ nghe như vật, Lâm Dư Phỉ, trước mặt các bạn học trong lớp, tôi nói rõ cho cô biết, tôi với cô tuyệt giao. Tiện – nhân, về sau đừng gọi tên tôi, nếu không bàn tay của tôi sẽ hầu hạ cái mặt của cô.” Mộc Dong nghênh cằm, biểu hiện sự ngang ngược vô cùng triệt để,“Ai muốn ngồi cùng với loại tiện nhân chuyên cướp bạn trai của người hác chứ, tự cô đi tìm thử xem có ai đồng ý ngồi cùng bàn với cô không!”
Tập thể nữ sinh trong lớp đều làm ra biểu hiện ghét bỏ, còn đều phát ra tiếng hừ khinh thường.
Về phần các nam sinh, đã sớm bị các nữ sinh ân cần dạy bảo tẩy não, cho dù còn lại một vài người không để ý, nhưng ai lại muốn bỏ đi người bạn tốt ngồi cùng bàn với mình chứ, ngồi với người mà cả lớp không thích? Người này đã không còn là mỹ nữ lại mất đi trinh tiết.
Mắt Lâm Dư Phỉ đỏ lên, nước mắt rơi xuống,“Thực xin lỗi, Dong Dong, tớ biết cậu sẽ không tha thứ cho tớ. Nhưng mà, mặc kệ cậu hận tớ như thế nào, tớ vẫn là chị em của cậu.”
Nói xong, Lâm Dư Phỉ không cho người khác cơ hội chế giễu mình, tự thân đi ra phía sau cũng ngồi một mình. Từ nay về sau không nói chuyện với bất kỳ bạn học nào. Ả biết mọi người muốn xa lánh ả, dù sao trước kia ở trường Hải Đường cũng đã bị xa lánh, ai sợ ai chứ.
Mà Trương Thảo, sau khi trở lại huyện Lận Hồng, dựa theo kế hoạch đi tìm Mộc Tiền Trình. Bà ta vừa kích động vừa khiếp đảm, cả người run run đi vào nhà hàng hải sản, liếc mắt một cái đã thấy Mộc Tiền Trình ở quầy tính tiền.
Nhìn lại váy của mình, Trương Thảo ngập ngừng đi lên, đứng ở quầy tiền, nhẹ giọng nói,“Tiền Trình……”
Đã lâu không nghe thấy phụ nữ dịu dàng gọi mình, Mộc Tiền Trình thiếu chút nữa nghĩ mình bị ảo giác. Gần hắn và Mộc Quế đã ngầm khó chịu lẫn nhau, Mộc Quế lấy thân phận chị cả răn dạy hắn, hắn lấy khí thế người đứng đầu một nhà chọi lại, mỗi ngày hai người đều cãi vài chập, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng nóng nảy.
“Tiền Trình, em đến thăm anh, gần đây anh có khỏe không?” Trương Thảo bất an vuốt tóc, vô cùng lo lắng và tưởng niệm nói.
“Cô là?” Mộc Tiền Trình ngẩng đầu, đứng trước mặt là một người đẹp hết thời, tóc xoăn được cố định bằng cái kẹp nhỏ, mắt mi xinh đẹp, dáng người còn chưa biến dạng, mặc đồ bó vẫn không có xấu, nhưng mà có thể nhìn ra được, khi còn trẻ người này cũng rất xinh đẹp.
Trương Thảo vừa khóc vừa cười,“Tiền Trình, em là Trương Thảo. Bạn học cấp hai của anh, Trương Thảo, người từng đưa anh một quyển nhật ký, anh đã nói anh rất thích.”
Ai mà nhớ chuyện một quyển nhật ký chứ, trong lòng Mộc Tiền Trình âm thầm không nói gì. Nhưng mà, xem ra người đàn bà này nhớ hắn rất lâu rồi?
Một cảm xúc không hiểu bắt đầu trào lên, hắn bị người nhà thầm oán rất nhiều, hắn nhớ tới Hà Hiểu Lệ lúc hắn cực khổ nhất vẫn ở bên hắn, nhưng bây giờ trèo cao rồi gặp hắn cũng không thèm nhìn. Mộc Tiền Trình cũng từng mơ, có một người phụ nữ thật lòng yêu hắn, chờ hắn, có thể vì hắn trả giá tất cả, cho dù bây giờ hắn nghèo túng thì vẫn yêu hắn như mạng.
“Oh, Trương Thảo à, đúng đúng, tôi nhớ rõ.” Tuy rằng không nhớ ra đối phương là ai, Mộc Tiền Trình vẫn ân cần mời đối phương ngồi xuống, còn kêu phục vụ chọn một món ăn có thể tặng thêm hải sản và canh tảo trứng tôm, để cho Trương Thảo nếm thử.
Trương Thảo dựa theo kế hoạch của con gái, gọi một phần hải sản ở đây, tuy rằng giá cao làm cho Trương Thảo líu lưỡi, nhưng bà ta vẫn cắn răng, vì kế hoạch của bà ta.
Nhìn đối phương không giống người nghèo, trong lòng Mộc Tiền Trình càng kiên định, hắn thực sợ hãi đây là một bạn học già đến mượn tiền. Không cho mượn thì mất mặt, nhưng hắn hiện tại lại không có bao nhiêu tiền. Vì có thể làm một chuyện mới, hắn đắc tội hết đám chị em của mình rồi, hắn chiếm một nữa doanh thu của nhà hàng Mộc Quế, cửa hàng quần áo của Mộc Lê hắn cũng lấy lợi, bên chỗ Mộc Đào…… nói hết lời mới cho hắn ngàn, tức giận mức hắn nói từ nay về sau không nhận người em gái này, Mộc Đào vừa khóc thút thít vừa lấy ngàn ra, nói đây là tiền riêng của bà ta.
“Thật ra em vẫn luôn muốn đến thăm anh, nhưng anh là người đã có vợ có con, em…… Em không dám tới, em sợ em sẽ đau lòng sẽ ghen tỵ.” Khi Trương Thảo nói lời này, vô cùng sầu não, trong ánh mắt không có chút giả dối, mà là tràn đầy thương tâm mất mát.
“Thời điểm anh gặp chuyện không may, em cũng muốn đến thăm anh, nhưng mà…… Em biết, anh là người đàn ông đỉnh thiên lập địa, sẽ không muốn cho người khác xem miệng vết thương của mình. Cho nên, em vẫn chú ý tới anh, cho tới bây giờ, em biết anh đã vượt qua khó khăn nên em mới đến. Em đã ly hôn với chồng, em…… Em đã muốn đến thăm anh……”
Giọng nói dịu dàng, lời nói săn sóc, phối hợp với gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Trương Thảo, tất cả giống như rượu ngon làm say lòng Mộc Tiền Trình. Hơn nữa Mộc Tuyết từng đã sử dụng cảm xúc cuốn hút với hắn, ý tưởng của hắn bây giờ đã hoàn toàn lâm vào quyết định tìm một người đàn bà thật lòng yêu thương hắn.
‘Quả nhiên, quả nhiên Mộc Tiền Trình này sẽ không thất bại thảm hại. Hà Hiểu Lệ thì như thế nào? Người đàn ông bà ta tìm có thể yêu bà ta sao? Không có khả năng! Mà tôi, cho dù tôi thất vọng, vẫn như cũ sức quyến rũ không giảm! Nhìn xem, người đàn bà này cuồng dại tôi như thế!’
Mộc Tiền Trình tự tôn tự tin đều rất lớn nên vô cùng thỏa mãn, tay hắn chậm rãi dời qua, cầm tay Trương Thảo,“Mẹ nó, aizz…… Sao lúc trước anh lại không biết, bỏ qua em nhiều năm như vậy. Đều tại anh, là anh vô năng, đã để em đợi lâu như vậy……
Nếu nơi này không phải là sảnh của nhà hàng, mà hai người bọn họ đang ờ trong phòng, phỏng chừng đã sớm cảm động ôm thành một cục.
Mộc Quế từ trên lầu xuống, nhìn thấy Mộc Tiền Trình và một người đàn bà quen mặt ngồi cùng một chỗ anh anh em em, đều ngồi chung một chỗ hàn huyên. Vốn muốn đi lên hùng hổ răn dạy vài câu, nhưng Mộc Quế nghĩ lại, chuyện này tốt!
Nếu Mộc Tiền Trình tái hôn, sẽ không thể tiếp tục ở lại nhà hàng của bà ta nữa đi? Cho chút tiền cho hắn ra ngoài buôn bán là xong, cũng giống như Mộc Cương Thiết thôi! Là đàn ông sẽ chạy ra ngoài, ngồi ở nhà làm cọng lông gì!
Dưới tình huống Mộc Tiền Trình với Trương Thảo cố ý tình chàng ý thiếp tình, Trương Thảo che giấu chuyện chồng mình ở chợ của thành phố Hải Đường, Mộc Quế cũng lười suy nghĩ vì cái gì cảm thấy Trương Thảo quen mắt, hơn nữa còn hỗ trợ Mộc Tiền Trình và kết hôn Trương Thảo. Hai ông bà già nhà họ Mộc cũng mong con trai sớm này cưới vợ sinh con trai, tuy rằng Trương Thảo hơi lớn tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể sinh con, chuyện này không nên trì hoãn!
Vì thế, vừa mới nghỉ, Mộc Dong chợt nghe nói cậu sẽ kết hôn với mẹ Lâm Dư Phỉ.
Trong trường học Lâm Dư Phỉ chịu không ít chèn ép của Mộc Dong, tuy rằng Mộc Dong không thông minh, lại khắp nơi trắng trọng nhắm vào ả, lấy từ điển ném vào đầu ả, vẩy mực – tạt nước – đẩy từ cầu thang cái gì cũng làm, khiến cho ả phải xuất ra tám mươi phần tinh lực ứng phó Mộc Dong, hai mươi phần tinh lực dùng để học tập. Giáo viên dạy dỗ Mộc Dong không nghe, phạt Mộc Dong đứng, đứng xong thì bắt đầu đánh Lâm Dư Phỉ. Mời phụ huynh, Mộc Quế ở trường học nhất, Mộc Dong chạy lên lầu kêu lên, Lâm Dư Phỉ là tiện nhân quyến rũ bạn trai ả, mẹ Lâm Dư Phỉ là tiện nhân quyến rũ cậu ả…… Khiến cho giáo viên không bao giờ tham dự vào chuyện nhà bọn họ nữa, tùy ý Mộc Dong muốn làm gì thì làm. Mà Lâm Dư Phỉ cuối cùng xin chuyển lớp, thế này mới đỡ.
Vì thế, nghe được tin tức kết hôn Mộc Dong nhìn thấy khóe miệng Lâm Dư Phỉ đang cười, bạo phát.
Không có ai đoán được, Mộc Dong lần này bùng nổ khúc nhạc dạo vô cùng bình tĩnh. Trong một tuần ả không lớn tiếng với Lâm Dư Phỉ, cũng không châm chọc Trương Thảo trước mặt người nhà, càng không bày ra bắt mãn với hôn sự này.
Xé chứng nhận, đợi tới ngày tiến hành nghi lễ kết hôn, Trương Thảo chuẩn bị sửa họ kêu Mộc Thảo, Lâm Dư Phỉ sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ. Mộc Tiền Trình dựa theo tập tục đưa hai người bọn họ vào từ đường nhà họ Mộc bái tổ tông, Mộc Dong trốn trong góc tường, chờ các hai người bọn họ quỳ xuống, ả cầm nguyên một thao máu heo đổ đầy người hai người bọn họ.
Ngày kết hôn gặp máu thì rất xui, đằng này còn bị tạt một thao máu súc sinh, đừng nói là họ hàng của nhà họ Mộc, Ông bà lão Mộc còn có Mộc Tiền Trình, toàn bộ tức giận đến cả người phát run, bắt lấy Mộc Dong mà đánh. Mộc Dong đã sớm khuyên Mộc Tiền Trình không nên lui tới với hai mẹ con này, Mộc Tiền Trình như thế nào cũng không nghe, hắn có chút ấn tượng với Lâm Dư Phỉ, đó là một cô bé xinh đẹp thông minh, so với Mộc Dong thì dễ trèo cao hơn! Một đứa con gái từ trên trời rơi xuống có lợi như vậy, tuy rằng hiện tại trên mặt có rạch, chờ dưỡng tốt thì sẽ biến mất.
Tuy rằng Mộc Quế cảm thấy con gái quá phận, nhưng nhìn con gái bị đánh tới khóc trước mặt mình, Mộc Quế mặc kệ, không có can đảm ra tay với cha mẹ mình, Mộc Quế đánh Mộc Tiền Trình. Mộc Tiền Trình đã sớm bất hòa với chị gái mình, hai người trực tiếp đạnh nhau. Mộc Cương Thiết mỗi ngày ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, nghe Mộc Quế nhà hàng bị em vợ hốt hết một nữa doanh thu, tâm trạng cũng không tốt, mắt thấy vợ và con gái bị đánh, cơn tức tăng lên mười phần, xông lên đánh. Mộc Dong được buông tha, liền quay sang túm lấy Lâm Dư Phỉ. Lý Tiểu Tuyền từ nhỏ đã thân với Mộc Dong, kiếp trước còn vì Mộc Dong làm Mộc Tuyết bị phỏng đấy, kiếp này cũng vẫn như vậy, hắn không nói hai lời kéo tóc Lâm Dư Phỉ xuống cào mặt ả, làm miệng vết thương vừa tốt lên của Lâm Dư Phỉ bị rách, hai chị em hợp tác đánh cho Lâm Dư Phỉ khóc thét. Trương Thảo thấy con gái bị đánh cũng nổi điên, trong lúc đánh nhau bà ta đẩy Lý Tiểu Tuyền đụng vào góc bàn, máu tươi đầy mặt. Mộc Đào mới đầu còn xem kịch vui, cảnh này làm bà ta và Lí Đại Bằng sợ ngây người, hai vợ chồng bắt đầu bay vào đánh Trương Thảo……
Khi nhà họ Mộc loạn thành một đoàn, án kiên của Trương Hồ và Lô Tú Phân đả thương người cũng phán xét xong. Khi vụ án được thẩm tra xử lý, Lâm Dư Phỉ cố chỉ huy mẹ mình quyến rũ Mộc Tiền Trình, cho nên không muốn ra tòa, hơn nữa buông tha cho đền bù. Bởi vì ả biết, đền bù cũng không được cái gì, nhà Trương Hồ vốn đã nghèo, cần gì lãng phí tinh lực của mình.
Lô Tú Phân phán sáu năm, Trương Hồ phán bốn năm, người nhà Vương Minh không quá vừa lòng với phán quyết này, nói sẽ tìm người xử hai mẹ con bọn họ. Khi Trương Hồ đi vaofnhaf giam thì khóc y như lệ nhân, vừa vào một ngày đã được đưa tới bệnh viện trị thương. Mà Lô Tú Phân bởi vì chịu không nổi sự bắt nạt của bạn tù, mài nhọn cái bàn chả đánh răng, đâm hai người bạn tù. Trong lòng Lô Tú Phân và Trương Hồ đều có cùng suy nghĩ, sau khi ra tù, bất luận thế nào cũng phải làm cho Lâm Dư Phỉ muốn sống không được muốn chết không xong!
Ngụy Minh Nguyệt đã xuất ngoại, Lan Đề nhận vụ Lô Tú Phân và Trương Hồ, cô âm thầm mua chuộc hai người canh ngục, chiếu cố hai mẹ con này, nhưng đừng làm ra chuyện lớn. Về sau, hai người này được thả, là có thể cắn Lâm Dư Phỉ cả đời.
Lúc này Mộc Tuyết đã đến thành phố B, cô nhận được báo cáo về hôn lễ tuyệt vời ở nhà họ Mộc và ảnh chụp một đám người nhà họ Mộc nằm viện, cộng thêm kết cục của Trương Hồ và Lô Tú Phân, tâm trạng của cô quả thực không thể dùng từ vui sướng để hình dung.
Tống Ngôn Mục thấy Mộc Tuyết muốn cười ha ha lại lo lắng tổn hại hình tượng, nhịn không được cắn một ngụm trên mặt cô,“Bọn họ vốn chính là mặt hàng như vậy, chuyện này sẽ làm bọn họ tự cắn nhau nhiều năm. Em thật thông minh.”
Khó có khi được Tống Ngôn Mục khen thông minh, Mộc Tuyết vui mừng, rốt cục không nhịn nữa, nhảy lên ôm chặt Tống Ngôn Mục,“Kế tiếp, chính là thời gian giúp anh ~~”
Tống Ngôn Mục nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, tin tưởng tràn đầy trả lời,“Đúng vậy, chúng ta về nhà họ Tống.”
Ngọn sóng của nhà họ Tống, bắt đầu mãnh liệt như sóng thần.
Trong bóng đêm, một đôi mắt màu đỏ mở ra……
———–=====———-
Tiến vào giai đoạn gay cấn!!!