Thời điểm những tinh anh hiếm khi cởi xe đạp – chở lão đạo sĩ chạy tới, Mộc Tuyết đã chạy đến nỗi sắp tắt thở.
Mà phía sau, bóng đen mất đi mục tiêu, bắt đầu tập trung công kích Hà Lệ Phong và tài xế. Tài xế muốn vào bụi cây trốn, Hà Lệ Phong giữ hắn lại.
“Chỗ không có bóng chỉ toàn là màu đen, càng dễ dàng bị công kích!“
Tài xế được nhắc nhở, thầm mắng mình ngốc xém chút thì mất mạng, hai người bọn họ đã bước không nổi, cước bộ càng ngày càng nặng, giống như đeo chì vậy.
“Này, tôi cảm thấy mấy cái bóng hình như bò lên chân của anh.” Tài xế nhìn đôi chân bất động của Hà Lệ Phong, kinh hồn táng đảm nhắc nhở.
Cho dù liều mạng, hai người kia một chút cũng không sợ. Nhưng giờ phút này bọn họ đều hoảng hốt sợ hãi, Hà Lệ Phong nả một phát súng dưới chân.
Oành! Tiếng súng vang dội quẩn quanh bầu trời.
Góc độ của viên đạn là đi xuống, tạo ra một cái hố trên mặt đất rồi biến mất, không thấy viên đạn.
Lần này hai người tuyệt vọng, bóng đen lại có thể cắn nuốt vật thể!
Nhưng, tại sao nó lại không cắn nuốt hai người bọn họ? Hà Lệ Phong và tài xế nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới trong ngực bọn họ vẫn còn một thứ – ngọc lưu ly của Mộc Tuyết cho.
Mộc Tuyết cỏng Tống Ngôn Mục chạy không ngừng, trái tim cô đập loạn, có lẽ mũi – niêm mạc – phế mạc đều chỉ còn máu, khi hô hấp đều là mùi máu. Tống Ngôn Mục nặng 70kg, lấy thân thể cao gầy của anh, đối với Mộc Tuyết 45kg mà nói thì một chút cũng không gầy. Cõng nặng mà chạy làm cho Mộc Tuyết choáng váng, huyệt thái dương càng không ngừng co rút đau đớn.
Nhưng mà, tuy rằng bóng đen không có ở dưới chân, những chỗ có ánh đèn chiếu lên người Tống Ngôn Mục thì những cái bóng đều dừng trên người Mộc Tuyết. Chúng nó xác nhận thân thể Tống Ngôn Mục, mà bắt đầu gia tăng sức nặng, dần dần Mộc Tuyết cảm thấy trên lưng mình đang cõng 100kg.
Mẹ nó! Khi dễ bà là ốc sên chắc!
Hơn nữa, nếu không phải có ngọc lưu ly, Mộc Tuyết tin tưởng sẽ không chỉ là chút sức nặng này, nghĩ đến đây Mộc Tuyết cười dữ tợn, đúng là đồ hư mà, có bản lĩnh đi theo tao đi vào nhà chính nhà họ Tống! Đừng để tao bắt được mày, nếu không tao sẽ xé mày thành trăm mảnh!
Cách đó không xa là đoàn người được cử tới, Mộc Tuyết rốt cục bắt đầu thả chậm cước bộ, cứu tinh ơi sao các người tới chậm vậy hả!
Lão đạo sĩ nhảy xuống từ trên xe đạp, chạy nhanh đến trước mặt Mộc Tuyết, đầu tiên là nhíu mày đánh giá Mộc Tuyết một vòng. Thấy cô gái này cắn chặt khớp hàm tới chảy máu, Tống Ngôn Mục trên lưng thì giận giữ, lão đạo sĩ cuối cùng không nhịn phốc một tiếng – bật cười.
Mặt Tống Ngôn Mục càng đen hơn.
Lấy một tấm bùa dán lên người Tống Ngôn Mục, nháy mắt liền bốc cháy.
Trước ánh lửa, sắc mặt lão đạo sĩ ngưng trọng. Bọn vệ sĩ đã vây một vòng quanh bọn họ, lạch cạch bật đèn led lên, ánh áng chói mắt làm cho Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều nheo lại mắt. Nhưng mà hoàn hảo là, ánh sáng chiếu 360 độ làm những cái bóng không có chỗ nào che giấu, lập tức biến mất.
Nhưng Mộc Tuyết vừa mới chèn ép, tâm tình khó chịu mười phần, cô làm một động tác theo bản năng, chính là nhéo cái bóng Tống Ngôn Mục trước mặt cô (thật ra là cái bóng bám theo), vạn phần oán hận bóp nó.
Kết quả, bóng đen thật đúng là bị Mộc Tuyết bắt lại!
Lần này bọn vệ sĩ đều trợn tròn mắt, lão đạo sĩ lại trừng mắt giống như mắt trâu, nhanh chóng lấy ra một cái hồ lô, kêu Mộc Tuyết bỏ bóng đen vào.
Mộc Tuyết không tin tưởng nhìn lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nhanh chóng giải thích,“Cô gái nhỏ, ông được lão Tống mời đến để phá vỡ mệnh số của Tống Ngôn Mục, là giúp hai người.”
Đặt Tống Ngôn Mục từ trên người xuống, Mộc Tuyết dùng ánh mắt hỏi Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục chậm rãi gật đầu.
Được rồi, lúc này Mộc Tuyết mới bỏ cái bóng vào miệng hồ lô, hồ lô tử kim (tím vàng) là bảo vật, lập tức hút bóng đen vào. Lần này Mộc Tuyết ôm hồ lô không chịu buông tay, nói phải đợi trở về nhà chính nhà họ Tống mới trả.
Lão đạo sĩ cười ha ha tùy Mộc Tuyết, ánh mắt kia làm Mộc Tuyết sợ hãi. Sau đó lão đạo sĩ chỉ huy những vệ sĩ dùng phương pháp tương tự cứu Hà Lệ Phong và tài xế, đoàn người mới đạp xe về nhà chính nhà họ Tống.
Chờ tới khi mọi người trở về nhà chính nhà họ Tống, chú bảy lập tức giao điện thoại cho Tống Ngôn Mục. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng nghe chuyện này, đều lo lắng vô cùng. Tống Nghĩa Cẩn lập tức cho người đi thăm dò chuyện kỳ quái này, rốt cuộc con mình đã chọc tới thứ quái gì.
Nói đến cũng lạ, trước kia, ông cụ Tống không bỏ được nên giữ Tống Ngôn Mục lại hai năm, tuy rằng người nhà họ Tống liên tiếp gặp chuyện không may, nhưng không quỷ dị như vậy. Cho nên nhà họ Tống mới tra như thế nào cũng không được.
Lúc này đây nếu không phải Mộc Tuyết nhắc nhở, nói không chừng Tống Ngôn Mục đã xảy ra chuyện. Đến lúc đó tra không ra lại cho là một sự cố trùng hợp, Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng chỉ sợ cũng chỉ có thể nhận lấy đau thương.
Rồi sau đó đến bóng đen quỷ dị, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Tống Ngôn Mục cầm điện thoại báo cáo với cha mình,“Không có việc gì. Nhờ có tiểu Tuyết.”
Mộc Tuyết có dị năng làm trong lòng Tống Nghĩa Cẩn đã dựng thẳng, trước mắt lại là Mộc Tuyết bảo vệ con trai mình. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng cũng không phải cảm ơn Mộc Tuyết như thế nào mới tốt.
Nhìn điện thoại, Mộc Tuyết nghiêng đầu, Tống Ngôn Mục ý bảo cha mẹ muốn nói chuyện với em, Mộc Tuyết mới cầm lấy di động,“Chú dì…… Dạ không sao cả, Tống Ngôn Giản phái người tiếp ứng đúng lúc, bằng không con thật sự phải bất động…… Con không sao, nghỉ ngơi thì tốt rồi…… Dạ con biết rồi, không cần lo lắng.”
Tống Tử Khâm cũng lo lắng chờ trong phòng khách đã lâu, nếu không phải ông cụ Tống hạ lệnh không cho đám cháu đi ra ngoài, cô đã sớm lao ra theo. Chỉ có Tống Ngôn Giản bình tĩnh, còn gọi chú bảy pha hồng trà cho hắn.
Chờ Mộc Tuyết nghe điện thoại xong, ông cụ Tống cũng xuống lầu.
“Đạo trưởng, đầu đuôi sự việc là như thế nào?” Câu nói đầu tiên của ông cụ Tống, là hỏi lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ lắc đầu,“Cái bóng đen này, tôi cũng không phân biệt được. Như ông biết, mệnh quỹ của Tống Ngôn Mục hoàn toàn hỗn loạn, hôm nay quả thật cậu ta cũng đã dính phải thứ cổ quái. Nhà chính nhà họ Tống nhiều dương khí, mấy thứ kia không thể vào. Vì lo lắng cho sự an toàn của lệnh công tử, trước khi tôi điều tra ra, tốt nhất đừng cho cậu ấy ra khỏi cửa.”
Lần này, ông cụ Tống khó xử, chắc chắn ông không thể tiếp tục đẩy cháu trai mình ra ngoài trong lúc nguy hiểm, nhưng hiện tại Tống Ngôn Mục quả thật là có mệnh số tương khắc với nhà họ Tống.
Lão đạo sĩ biết đều ông cụ Tống đang lo lắng,“Bạn già, số mệnh nhà họ Tống hưng thịnh, dăm ba tháng căn bản không làm ảnh hưởng được nhà họ Tống. Nếu Ngôn Mục vượt qua được kiếp nạn này, ngày sau nhất định có tương lai.”
Nếu Tống Ngôn Mục là một người máu lạnh, có lẽ nghe đến đó liền trực tiếp mở cửa chạy đi. Tỷ như Tống Ngôn Phong, đoán chừng hắn ta trước khi đi còn lật bàn cho ông cụ Tống xem. Nhưng Tống Ngôn Mục là người trầm ổn, lời này nói ngay trước mặt anh, ngay cả mắt anh cũng không nháy biểu cám giống như ai đang thiếu nợ anh vậy. So sánh với nhau thì càng phong phú hơn khi được Mộc Tuyết cõng trên lưng chạy trối chết.
“Ngôn Mục, phòng của còn vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Chuẩn bị cho tiểu Tuyết một phòng đi.” Ông cụ Tống rốt cục hạ quyết định,“Ngôn Mục, trước khi khai giảng, tài lực chỗ quản gia con có thể dùng tự nhiên. Chuyện này, tự con xử lý. Chuyện này nếu là liên quan đến toàn bộ nhà họ Tống, như vậy con cứ đại biểu nhà họ Tống đáp lễ cho đối phương thật hậu hĩnh.“
Lời nói này ý vị thâm trường, Tống Ngôn Mục biết ông nội mình rốt cuộc cũng chịu nhường một bước. Nếu anh có thể xử lý tốt chuyện này, cho dù số mệnh của anh tương khắc với nhà họ Tống, ông nội cũng sẽ để anh về nhà họ Tống. Huống chi, có lẽ tất cả những chuyện này đều bị người ta thiết kế.
“Đã biết, con sẽ làm tốt.” Tống Ngôn Mục thật lòng trả lời.
Một bên Tống Ngôn Giản câu thần, có chút tà mị mỉm cười.
Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản trao đổi ánh mắt, hai anh em ăn ý gật đầu.
Tống Tử Khâm thì lén lút kề tai nói nhỏ Mộc Tuyết,“Ai nha tớ còn chưa nói hết về đối thượng thầm mến của tớ đâu, đợi lát vào phòng tớ lại nói với cậu tiếp!”
Tống Tử Khâm không chút lo lắng hãi hùng làm Mộc Tuyết bái phục, hơn nữa lúc nãy Tống Ngôn Giản còn có chút khẩn trương, bây giờ lại ngồi xem trò hay của Tống Ngôn Mục. Cái này càng làm cho Mộc Tuyết không hiểu rốt cuộc quan hệ của hai người bọn họ là cái gì.
Đây quan hệ anh em của một gia tộc lớn? Cô cảm thấy thứ gì họ cũng giấu rất sâu, không giống loại người như Mộc Dong và Hà Thành Canh, tự cho là lòng dạ thâm sâu, nhưng thật ra cái gì cũng viết lên trên mặt.
Mắt thấy ông Tống xoay người sắp đi lên lầu, Mộc Tuyết do dự, cuối cùng vẫn gọi ông lại.
“Ông nội Tống.” Mộc Tuyết lấy hai miếng ngọc lưu ly từ trong túi sách ra,“Thứ này có thể bảo vệ khỏi hơi thở ác ý. Có thể cắt thành những khối nhỏ rồi phát cho tất cả mọi người, có thể tránh được vận rũi.”
Được đưa về Hà Lệ Phong và tài lế đứng một bên gật đầu,“Đúng vậy, bóng đen kia có thể nuốt đạn, nhưng chúng tôi vẫn không gặp chuyện không may, giống như là nhờ vào ngọc lưu ly này.”
Nói xong, Hà Lệ Phong cùng lái xe cũng không giữ lại, trả ngọc lưu ly lại cho Mộc Tuyết, Mộc Tuyết lại giao cho ông cụ Tống.
Bốn miếng, đủ để cắt thành 20 khối nhỏ, ông cụ Tống – con trai – con dâu và cháu, vậy chắc đủ rồi. Trong lòng Mộc Tuyết âm thầm tính toán, dù sao Tống Ngôn Mục còn có Ngô Sâm Nhược La Lan Tử Lưu Sảng Sophie, cô chắc chắn phải đưa ngọc lưu ly cho họ, còn có mẹ Hà.
Lão đạo sĩ thật vất vả mới cướp được hồ lô của mình từ tay Mộc Tuyết, nhìn thấy ngọc lưu ly trước mắt, có chút kinh ngạc,“Đây là…… Ngọc lưu ly?!”
Mộc Tuyết không biết lão đạo sĩ nói gì, chỉ giả vờ âm trầm nói,“Gia truyền, chỉ có bấy nhiêu, lấy ra hết rồi.”
Mặc kệ bộ dáng giống như rất tiếc hận của lão đạo sĩ, Mộc Tuyết chân thành nhìn về phía ông Tống.
Cái này xem như món quà đầu tiên của cháu dâu? Ông cụ Tống nhìn chằm chằm ngọc lưu ly thật lâu, thật sự là đủ nổi bật.
“Ngọc lưu ly xu cát tị hung (thích hên tránh xấu), chắn chắn có thể ngăn cản thứ xấu, là đồ tốt! Bạn già ông thật có phúc.” Lão đạo sĩ rung đùi đắc ý,“Cắt một góc tặng cho tôi?”
Lúc này ông cụ Tống mới tin tưởng công dụng của ngọc lưu ly, gật đầu nhận lấy,“Cám ơn tiểu Tuyết. Trong khoảng thời gian này con cứ ở lại nhà họ nghỉ ngơi thật tốt, chờ tới khi khai giảng hẵn ra ngoài.”
Mộc Tuyết cười hì hì trả lời,“Không có sao hết, có Ngôn Mục ở cùng con là tốt rồi.”
Trong lòng ấm áp, trước mặt Tống Ngôn Mục mọi người mặt cầm lấy tay Mộc Tuyết hôn lên,“Anh sẽ sớm giải quyết chuyện này.”
Lúc này, đừng nói Tống Tử Khâm hâm mộ thét lên, ngay cả ông cụ Tống cũng nhịn không được lắc đầu thở dài, cháu của ông quả nhiên điều trưởng thành hết rồi.
Nếu trưởng thành, như vậy, thì dùng tiểu chuẩn của người lớn để đối đãi người khác đi.
Thắng thua, dựa vào chính bản thân mình. Người thất bại, không có tư cách thừa kế nhà họ Tống.
Trong thời gian Ngô Sâm Nhược ở thành phố Hải Đường, trừ việc thử yêu đương với La Lan Tử, phần lớn lực chú ý là để mắt tới sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Ngô.
Lan Đề làm không tệ, cô ấy giống như bọt biển khô quắt, tốc độ hấp thu làm cho người ta líu lưỡi. Từ lúc bắt đầu không biết một chữ về quản lý mà bây giờ đã trở thành phó tổng giám đốc của một chuỗi nhà hàng, điều phối nhân sự và doanh tiêu cô ấy điều làm vô cùng tốt.
Chọn một thời gian thích họp, ở một chỗ bí ẩn gặp mặt Lan Đề, hai người khó có khi được ôn chuyện. Đơn giản trao đổi tình hình gần đây, sau khi báo lại các hành động của nhà họ Ngô, Lan Đề nói ra yêu cầu với Ngô Sâm Nhược.
“Sâm Nhược tiên sinh, cung cấp mấy phần da của Ngô Du Hà, tóc còn có máu cho tôi đi.”
Lan Đề lắc đầu,“Tất cả nuốt rồi hay vết thương trên người tôi đều giống Ngô Du Hà như đúc, cho dù là cởi hết quần áo cũng nhìn không ra điểm đáng nghi. Nhưng mà, Ngô Mộng hình như hoài nghi tôi, cô ta luôn lơ đãng nói ra rất nhiều chuyện trước kia, còn nhắc tới chuyện ngài đẩy cháu mình xuống lầu. Sâm Nhược tiên sinh, có lẽ ngài cần nói cho tôi biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ly trà bổng nhiên rất đắng, Ngô Sâm Nhược im lặng.
Nhưng, chuyện này phải nói cho Lan Đề, bằng không thật sự có thể lộ chuyện. Bởi vì lúc ấy, chỉ có Ngô Du Hà, Ngô Mộng, Bạch Ngọc Thải và cậu. Ngô Mộng hoài nghi tất nhiên sẽ kéo theo Bạch Ngọc Thải hoài nghi, tuy rằng Lan Đề có thể dễ dàng ám sát hai người kia ở nhà. Nhưng đối với Ngô Sâm Nhược mà nói, chết chính là ban cho bọn họ sự giải thoát. Người chỉ khi còn sống, mới có thể trả giá cho những tội nghiệt mình gây ra.
Ngô Sâm Nhược chậm rãi mở miệng,“Năm ấy tôi cũng mới hơn tám tuổi……”
Năm ấy Ngô Sâm Nhược chỉ mới hơn tám tuổi, tự bế nghiêm trọng, không muốn nói chuyện với ai. Đám em trai và em gái trong nhà cũng trạc tuổi cậu, bề ngoài thì thân thiết kêu anh hai, sau lưng thì không thiếu đánh đập.
Khi đó, Ngô Sâm Nhược tự bế nên không có sức chiến đấu. Giường cậu bị người ta tạt nước cũng không ai quan tâm, tủ quần áo thì bị người ta bỏ rắn và rết vào, cậu luôn luôn không ‘cẩn thận bị thương’ hoặc bị đẩy ngã.
Rõ ràng chính là cả người xanh tím, vì tự bế nên cậu không nói được.
Phương Thụy Mẫn chỉ nhìn thấy hôn nhân thất bại của mình, lại không thấy được đứa con của mình đang bị người ta ngược đãi.
Ngày đó, Bạch Ngọc Thải mượn từ ‘thăm’ Ngô Mộng đi vào nhà họ Ngô, trong nhà chỉ có Ngô Du Hà và con cô ta, cùng với Ngô Sâm Nhược trốn ở trong nhà không muốn đi học.
Con của Ngô Du Hà mới một tuổi vẫn chưa biết nói chuyện, vẫn khóc như mưa, Ngô Du Hà ở dưới nói chuyện phiếm với Bạch Ngọc Thải, nghe thấy con khóc cũng không quản. Nhưng Ngô Sâm Nhược bị làm cho bực mình, tuy rằng phòng có cách âm, nhưng tiếng gào bén nhón của con nít làm cho Ngô Sâm Nhược khát cầu sự im lặng – rất đau đầu.
Vì thế cậu đi ra, muốn đi xem cháu mình rốt cuộc bị làm sao.
Ngô Sâm Nhược vừa ra khỏi cửa, Ngô Du Hà liền đi lên lầu. Cô ta căm hận Ngô Sâm Nhược, luôn cảm thấy là Ngô Sâm Nhược và Phương Thụy Mẫn hại mẹ cô ta, cũng hại cô ta chịu nhiều đau khổ, cho nên cô ta cho rằng Ngô Sâm Nhược sẽ không đối xử tốt với con mình.
Đi vào phòng Ngô Du Hà, Ngô Sâm Nhược thấy đứa bé té xuống giường, cái mũi chảy máu. Cậu đứng trước mặt đứa bé đang chảy máu kêu khóc, trong lòng phức tạp nói không nên lời.
Vừa có chán ghét, cũng có thương xót. Mẹ của mày cũng không cần mày, nếu cô ta yêu mày, tại sao nghe mày gào khóc như thế mà không vào xem? (Ngô Du Hà chết không hết tội, ta cực ghét kiểu này, thà đừng sinh nó ra, sinh ra chỉ để nó nhu vậy, ghét mấy đứa như thế zã man)
Mẹ của tao cũng không cần tao, nếu thật sự yêu tao, tại sao không quan tâm tao để tao bị người khác tra tấn?
Do dự trong chốc lát, Ngô Sâm Nhược vẫn ôm đứa bé ra cửa, tính xuống lầu giao cho Ngô Du Hà.
Ngô Sâm Nhược ôm đứa bé vừa đi tới cầu thang, Ngô Du Hà đã chống nạnh đứng đó, lập tức tát cho Ngô Sâm Nhược một bạt tai. (má con điên)
“Tiểu tạp chủng, mày muốn làm gì con tao?”
Đầu bị đánh nghiêng một bên, Ngô Sâm Nhược chảy máu mũi, đầu cũng có chút choáng váng.
Bạch Ngọc Thải đứng phía dưới lầu, Ngô Mộng đi theo Ngô Du Hà đứng ở cầu thang, Ngô Sâm Nhược ôm đứa bé đứng trước mặt bọn họ.
Ánh mắt tối như mực không có cảm xúc gì, Ngô Sâm Nhược nhìn chằm chằm Ngô Du Hà, không nói một lời.
Bị trừng có chút sợ hãi, Ngô Du Hà lại tát một bạt tại mà bên má kia của cậu, lần này thì được rồi, hai bên mặt Ngô Sâm Nhược đều sưng đỏ. (D: ……… Ghét… mía)
Lực tay của con nít không tốt, hơn nữa khi đó Ngô Sâm Nhược rất gầy yếu, cậu ôm không nổi nữa, đơn giản đặt đứa bé xuống, sau đó quay đầu đi về phòng mình. Nhưng Ngô Du Hà không tha, kéo Ngô Sâm Nhược qua mắng,“Mày có ý gì? Sao mày dám để con tao xuống đất? Mày muốn quyền rủa nó bị người ta giẫm lên sao? Nói cho mày biết – Ngô Sâm Nhược, mày là tiện nhân được một tiện tì sinh ra nên đáng bị người ta sĩ nhục! Mày sống không thọ đâu, tao sẽ không để mày sống tới lớn!”
Chất chứa phiền muộn lâu dài làm cho trong lòng Ngô Sâm Nhược dấy lên ngọn lửa không tên, bình thường cậu không chống lại Ngô Du Hà và mấy đứa em trai em gái, bởi vì cậu không có gì để dựa vào. Cha chỉ biết trách mắng cậu, bảo cậu phải tôn trọng chị gái, phải chăm sóc em trai em gái. Mẹ thì chỉ biết khóc, sau đó để cậu trốn xa một chút. Nhưng giờ phút này, cậu không nhịn nổi nữa.
“Con chị, quá ồn. Chị không cần, thì ném.”
Luôn không nói chuyện, ngôn ngữ của Ngô Sâm Nhược rất đơn giản, nhưng lạnh như băng trên mặt lại không hợp với một đứa con nít.
Ngô Du Hà giận dữ, vừa muốn tát Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược trực tiếp kéo đứa bé từ dưới đất lên, đẩy vào người Ngô Du Hà,“Bế con chị, cút!”
Theo quán tính ném thứ vừa nhận được qua bên cạnh, Ngô Du Hà một lòng muốn giáo huấn Ngô Sâm Nhược, nào biết chỗ vừa ném qua là cầu thang. Ngô Mộng tay mắt lanh lẹ chụp, kết quả không giữ được thăng bằng lăn xuống. Bạch Ngọc Thải ở dưới thét chói tai, đi tới chỗ con gái mình.
Mà Ngô Sâm Nhược nhìn đứa bé sắp rơt xuống, muốn đưa tay chụp, tay vừa bắt được quần áo của dduwsas bé, mắt thấy có thể kéo về.
Ngô Du Hà lại ở phía sau đẩy Ngô Sâm Nhược, muốn cho Ngô Sâm Nhược ngã từ thành cầu thang xuống đất mà chết.
Lăn từ những bậc thang, có lẽ chỉ bị thương, không nhất định sẽ chết.
Nhưng té từ tay vịn của cầu thang, trực tiếp từ trên cao rơi xuống, vậy sẽ vỡ sọ mà chết.
Ngô Sâm Nhược không biết từ đâu bắt được sức, một bàn tay hung hăng nắm chặt tay vịn của cầu thang, cánh tay đang nắm quần áo của đứa bé cũng thu về, hai chân hung hăng cắm trong khe hở trên thành vịn. Nếu như chậm một giây kia, Ngô Sâm Nhược biết mình buông tay có lẽ cháu nhỏ sẽ té chết, nhưng cậu không hề do dự buông tay. (D: Là NDX tự giết chết con mình mà lúc nào cũng đổ lỗi cho SN, mía con mụ khốn nạn)
Bởi vì, cậu không buông tay, có lẽ cậu đã bị đẩy xuống, người té chết chính là cậu.
Dựa vào cái gì mà phải đối tốt với người ác? Bọn chúng cũng đâu bận tâm cậu là người vô tội đáng thương, tại sao cậu phải lo lắng cho một đứa bé cũng không được mẹ nó quan tâm?
Một giây kia, cậu thừa nhận, trong lòng mình có ý tưởng để cháu nhỏ té chết.
Dưới ánh đèn điện lúc đó, tuy rằng Ngô Sâm Nhược bay qua tay vịn, nhưng cả người đều bám vào tay vịn, cũng không rớt xuống. Mà Ngô Du Hà rốt cục phát hiện con mình lăn xuống lầu, vốn dĩ chỗ Ngô Mộng vừa vặn có thể làm đệm lots cho con cô ta, nhưng là Bạch Ngọc Thải đã nhào tới.
Mà trong nháy mắt khi Ngô Sâm Nhược buông tay, cũng dùng sức, con Ngô Du Hà trực tiếp té xuống, sau đó lộp bộp kêu lên, trực tiếp đập lên mặt đất.
Máu lan ra, Ngô Du Hà hét lên một tiếng, vọt xuống.
Ngô Sâm Nhược bò lên từ tay vịn, đứng trên cầu thang, trên cao nhìn xuống cháu nhỏ nằm trong vũng máu, còn có Ngô Du Hà tay và mặt đều là máu tươi. Cậu còn nhìn thấy Ngô Thiên Tứ mở cửa đi vào phòng khách, thần sắc rạng rỡ nháy mắt trở nên xanh mét.
“Cha, cha…… Sâm Nhược nó đẩy cháu ba xuống lầu…… Con con, đứa con đáng thương của con……” (D: có ai tức không.. chớ ta tức lắm)
Ngô Du Hà khóc khàn cả giọng, Bạch Ngọc Thải ôm Ngô Mộng chải máu đầu khóc khí thế, hai người phụ nữ ôm con mình khóc, cảnh tượng thê lương vô cùng.
Nhìn những người dưới phòng khách hoặc kêu khóc hoặc là nghiêm khắc răn dạy người, Ngô Sâm Nhược đột nhiên phát hiện, thật ra bọn họ căn bản không đáng để sợ.
Bản chất của bọn họ là bắt nạt kẻ yếu, không phải sao? Nếu là trước đây, chắc chắn Ngô Thiên Tứ đã xông lên đánh cậu, nhưng hiện tại hắn vẫn đứng nơi đó, ngang đầu mắng cậu, căn bản không dám đi lên.
“Xứng đáng. Các người, đều đáng chết.” Ngô Sâm Nhược tám tuổi mặt âm trầm, từng chữ một nói với những người phía dứoi,“Các người, toàn bộ, đều đáng chết.”
Sau đó, cậu mặc kệ người phía dưới, xoay người trở về phòng, gọi cho cậu mình, nói cho với cậu là mình đã đẩy chết con Ngô Du Hà.
Dù sao, mọi người đều nói là cậu làm, thời điểm đó cậu cũng buông long tay. Hoặc là nói, thật ra cậu vốn cũng hy vọng nó bị té chết.
Bởi vì, ngày đó nhất định phải có có một đứa phải chết, không phải mình, thì chính là đối phương.
Nghe xong câu chuyện này, Lan Đề trầm mặc.
“Nếu là tôi, khi đứa nhỏ đó khóc, tôi đã dùng đầu gối làm nó chết ngộp.” Lan Đề nói,“Tôi ở trong một khu phố bẩn thỉu, nơi đó là chỗ tụ tập những tên hút chích và tội phậm, đứa bé gái năm sáu tuổi bị cưỡng hiếp bị giết cũng không ai quản. Đối với kẻ địch, tôi không bao giờ lưu tình.”
Ngô Sâm Nhược gật đầu,“Hoàn cảnh sống của cô không giống tôi.”
“Cho nên, Sâm Nhược tiên sinh, thật ra bản chất của ngài rất thiện lương.” Lan Đề nhún vai,“Tôi cũng rất trọng tình thân, khi tôi bệnh, dù biết sẽ bị bọn buôn lậu đánh cũng sẽ đi trộm thuốc và đồ ăn cho tôi, đây mới là thân tình, cho nên tôi đối tốt với bọn họ. Nhưng, nếu bọn họ dám đẩy tôi xuống lầu, như vậy tôi sẽ nửa đêm cắt yết hầu bọn họ, bao gồm người nhà bọn họ. Tôi chính là một người có thù trả thù, nhưng đồng thời, tôi cũng tuyệt đối trung thành với người giúp đở tôi. Trong quan niệm của tôi chỉ có phe ta và phe địch, cho nên tôi mới có thể sống đến bây giờ.”
“Đây chính là nguyên nhân chúng tôi tin tưởng cô, không phải sao?”
“Vinh hạnh của tôi, vương tử điện hạ.”
Hai người nhìn nhau một lát, đều nở nụ cười.
Mỗi người đều có những cái nhìn không giống nhau, Ngô Du Hà cảm thấy chuyện này đều là lỗi của Ngô Sâm Nhược, nếu không phải cậu bế đứa bé đi ra, chuyện sẽ không xảy ra; Ngô Thiên Tứ cảm thấy bất luận Ngô Du Hà đối với Sâm Nhược thế nào, con nít là vô tội, không nên dùng mạng của con nít mà báo thù; Mà Ngô Sâm Nhược lại cho rằng, là cậu đẩy cháu nhỏ xuống lầu, điều này đại biểu cho cuộc sống mới của cậu.
Đối với Lan Đề mà nói, thì Ngô Sâm Nhược rất từ bi, tâm không đủ ngoan, cho nên mới bị ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng bị tống ra khỏi nước.
Nói xong, Ngô Sâm Nhược nói chuyện chính,“Nhụy tiểu thư nói, trước mắt tạm thời tôi không cần đi Châu Âu, việc học ở Mỹ tiếp tục dừng ở đó, hai năm này đi Đông Nam Á luyện tập. Chuyện làm ăn của nhà họ Ngô, cô cố bắt tới tay, trợ giúp vào lúc cần thiết.”
Lan Đề trịnh trọng gật đầu.
“Thành phố G buôn lậu, có người tên Việt Tiêu, có thể tin tưởng. Chờ cô nắm được mặng lưới trong tay, có thể hợp tác với hắn.”
“Tốt. Chừng nào ngài lên đường
Ngô Sâm Nhược tình một chút,“Trước khi đi tôi phải tới thành phố B một chuyến, chính thức đến Đông Nam Á hẳn là một tháng sau. Cô không cần gấp, từ từ sẽ đến, mấu chốt là sau khi đường dẫn tới tay cô phải thuần thục khống chế, nếu không dù có nắm được cũng không làm được gì. Người ở bên trong, nếu thấy người có khả năng lại dễ khống chế thì cứ làm, không cần để ý Ngô Thiên Tứ.”
Cho tới bây giờ Lan Đề đều không coi thường bất kỳ ai, cho dù là một người giúp việc, cô ấy cũng cẩn thận đề phòng. Đề phòng và hoài nghi đã xâm nhập cốt tủy, cho nên cô ấy mới có thể ở lại nhà họ Ngô Lâu như vậy, còn có thể khống chế một phần.
“Yên tâm, tôi sẽ không nóng lòng cầu thành.”
Ngô Sâm Nhược còn chưa kịp tới thành phố B, nhân viên chuyển phát nhanh đã giao bưu phẩm Mộc Tuyết chuẩn bị cho bọn họ…… Ngọc lưu ly…… Cắt thành nhiều khối nhỏ rồi làm thành dây thắt lưng. (ta nghĩ là lúc nào cũng phải đeo nên ta dùng từ dây thắt là buột vào luôn không tháo ra chứ không dùng cụm dây nịt nha!)
Mang theo một khối ngọc tùy thân, hiệu quả không thua gì mang theo một cục gạch. Làm bông tai thì Tống Ngôn Giản cười nhạo Tống Ngôn Mục là nhà giàu mới nổi, phải đặt ở trên đầu hoặc để dưới mông mới được. Mộc Tuyết nghe thấy thì nổi trận lôi đình, buộc một trong những đệ tử của lão đạo sĩ, tên Thanh Linh Tử đã làm ngọc lưu ly thành bông tai, làm ngọc lưu ly của Tống Ngôn Mục thành một dây thắt lưng. Kết quả ngọc lưu ly màu xanh lam làm thành dây thắt lưng đẹp đẽ quý giá dị thường, hình dáng lại vô cùng xinh đẹp, làm Tống Ngôn Mục model lộng lẫy. Vì thế Mộc Tuyết không chút khách khí áp bức Thanh Linh Tử, làm tất cả ngọc lưu lý của đám người Ngô Sâm Nhược thành dây thắt lưng, sau đó Thanh Linh Tử cũng không chút khách khí lấy những mảnh vụn còn lại của ngọc lưu ly khảm vào cây phất trần của mình và sư phụ, lão đạo sĩ mừng rỡ liên tục khen tiểu đồ đệ quả nhiên thông minh nhất.
Nhận được dây thắt lưng nặng trịch Ngô Sâm Nhược lập tức gọi điện cho Mộc Tuyết, Mộc Tuyết nói đại khái về chuyện đêm đó, còn có dây thắt có tác dụng lưng xu cát tị hung (tránh xui tìm hên, tránh điều xấu), đồng thời dặn dò bọn họ nhất định một ngày hai mươi bốn giờ đều phải đeo.
Ngô Sâm Nhược gửi dây thắt lưng cho Lưu Sảng (bao gồm cả Sophie), Lan Tử, mẹ Hà, sau đó lập tức mua vé máy bay, bay đến thành phố B trong ngày hôm đó.
Cậu rất lo lắng cho Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết, có thể ứng phó được chuyện này hay không. Còn có Tống Nghĩa Nhụy, lần trước bệnh viện cháy phỏng chừng không thoát được quan hệ với vận rủi này. Cậu cũng sẽ không tha thứ cho kẻ xuất phạm những người thân của mình.
Đáng tiếc Ngô Sâm Nhược vừa tới sân bay, liền nhận được điện thoại của La Lan Tử.
“Đã hẹn cuối tuần đi du lịch mà! Anh cứ như vậy mà lỡ hẹn…… Khốn kiếp!”
Ngô Sâm Nhược cầm di động, không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản nói một câu “Nhớ phải đeo dây lưng Mộc Tuyết cho, không được cởi bỏ dù trong bất kỳ tình huống nào”, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Cậu cho rằng, La Lan Tử ở lại thành phố Hải Đường thì sẽ không có chuyện gì, hiện tại Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết gặp nguy cơ, chắc chắn cậu phải lấy Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết làm trọng. Chủ yếu là cậu sợ liên lụy La Lan Tử, cho nên không nói chuyện này với cô ấy, chắc là La Lan Tử nghĩ cậu cố ý tìm lý do lỡ hẹn, mới nổi trận lôi đình.
La nữ vương bị ngắt điện thoại, vừa đau lòng vừa nghĩ có phải mình rất dã mang hay không, lại cảm thấy chắc chắn là Sâm Nhược thấy cô phiền nên muốn chia tay, trong lúc nhất thời đau lòng nước mắt lưng tròng.
Những thứ đó Ngô Sâm Nhược cũng không biết, nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt khi nói chuyện yêu đương. Xuống cậu lập tức tới nhà chính nhà họ Tống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện cũ của Sâm Nhược đã sáng tỏ ……
Sau đó, nhánh nhỏ của nhà họ Tống như thế nào có thể thiếu được nhân vật chính đoàn đâu! Một cái cũng không có thể thiếu ~
Đi khỏi thành phố Hải Đường, đi tới thành phố B, Mộc Tuyết có cảm giác quỷ tích của cuộc đời hoàn toàn xoay chyển. Mẹ Hà còn ở thành phố Hải Đường, nhưng nếu thuận lợi kết hôn với Tống Truy Giác, tới thành phố B cũng không biết chừng. Đương nhiên cũng có có thể là đi theo Tống Truy Giác đi theo Tống Nghĩa Đức kinh doanh, Tống Nghĩa Đức ở nơi nào thì Tống Truy Giác cũng ở đó.
Mộc Tuyết chuẩn bị học khoa dự bị của đại học B, đại học B là trường đại học lệ thuộc trực tiếp bộ giáo dục, nói như vậy là thi vào trường đại học với thành tích tốt nhưng lại không đậu trường đại học B, mới học lớp dự bị. Bởi vì lớp dự bị học xong sẽ thi, tuy rằng cuộc thi không khó như khi thi vào trường đại học, hơn nữa có nhiều nội dung tương quan chuyên nghiệp hơn, nhưng không thi đậu thì sẽ uổng công.
Nhưng đối với Mộc Tuyết mà nói, phương diện này cô mặc kệ, nếu thực sự không đậu thì cho chú Tống đi dọn. Tuy rằng như vậy không tốt lắm, nhưng từ kiếp trước cô đã biết không có khiếu về khoa thần kinh, học văn thì học bằng cách nhớ nhiều chỗ, trí nhớ kiếp này của cô rất cáo, cho nên học thơ rất nhanh, lịch sử chính trị đều rất tốt. Môn toán nếu cố gắng, cũng sẽ không quá kém; Tiếng Anh cô đi theo Tống Ngôn Mục là có thể học tốt, cũng không cần lo lắng.
Cho nên, nếu thì vào ngành tâm lý học, Mộc Tuyết sẽ đặt càng nhiều tâm tư vào tâm lý học hơn.
Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết tới nhà mà lúc tết ở, Tống Nghĩa Cẩn đã sang tên nhà cho Mộc Tuyết. Mộc Tuyết cũng không chối từ, thoải mái tiếp nhận. Nhưng khi Tống Ngôn Mục mang theo Mộc Tuyết về gặp ông cụ Tống, ông cụ Tống lại thoái thác thân thể không tốt, uyển chuyển từ chối gặp mặt.
Tuy rằng ông cụ Tống không muốn gặp mặt, Tống Ngôn Mục vẫn nói một tuyền qua cánh cửa:
“Ông nội, con đã trở về. Con sẽ hòa thuận với Ngôn Giản, cùng nhau phát triển nhà họ Tống.”
Tống Tử Khâm và Mộc Tuyết cùng nhau ở phòng khách uống trà, thời điểm Tống Ngôn Mục từ trên lầu đi xuống, khí tức có chút lạnh băng.
Tống Ngôn Giản đi lên chung với Tống Ngôn Mục, nhưng toàn bộ quá trình hắn cũng không nói giúp câu nào. Tống Ngôn Mục cũng không cần hắn nói gì, anh rất rõ ràng về mối quan hệ của bọn họ.
Bọn họ cạnh tranh với nhau, nhưng không thể báo thù nhau. Hai người bọn họ đều là người nhà họ Tống, nếu bọn họ thật sự nội đấu, sẽ làm toàn bộ gia tộc suy sụp.
Hai người bọn họ đều là những người đàn ông thông minh và có ý thức trách nhiệm, hiểu được lợi hại, càng hiểu được lực lượng của một người không chống đỡ nổi một gia tộc nhưng cũng đủ gieo họa cho một gia tộc.
Tống Ngôn Mục không xác định Tống Ngôn Giản có phải là kẻ địch của mình không, nhưng chắc chắn là người cạnh tranh.
Gần đây Tống Tử Khâm đang làm lặn cơ bắp, cô ấy xem trọng một nam sinh, nhưng đối phương ghét bỏ cơ thể cô ấy. Vốn Tống Tử Khâm là muốn cường người ta, kết quả nam sinh gầy teo kia không phải người yếu đuối, chỉ dùng một bàn tay đã làm cô ấy nằm sấp úp.
“Oa oa, cậu không biết lúc đó cậu ấy có bao nhiêu đẹp trai! Cậu ấy bể ngễ nói với tớ, lực lượng không nhất định phải bày lên cơ thể, cơ thể của cậu cũng không đẹp. Cớ bắp trên người rất thiếu thẩm mỹ, Trung Quốc tôn trọng là khí thế bên trong và sức bền cơ thể, cậu quá yếu.” Tống Tử Khâm nói tới mặt mày hớn hở, dáng vẻ sùng bái vô cùng. (D: nói thật là ta ghét cơ lắm… vừa thì được… chứ cơ đầy người nhìn phát gớm)
Mộc Tuyết chỉ nghe cũng biết được đối phương đẹp trai cao ngạo, nhịn không được hỏi,“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
“Sau đó tớ mặt dày quấn lấy cậu ấy, cầu xin cậu ấy làm sư phụ của tớ! Cậu ấy nói tớ phải làm biến mất cơ bắp.” Tống Tử Khâm vừa nói vừa lấy bức vẽ mang theo bên người ra, đó là bức tranh vẽ bằng tay, bức vẽ giảm bớt một nữa cơ bắp trên cơ thể, đường cong lưu loát và mỹ cảm hơn rất nhiều – bức tranh vẽ Tống Tử Khâm.
Mộc Tuyết nhìn kỹ,“Quả thật cậu ta vẽ rất đẹp rất hấp dẫn.”
Tống Tử Khâm nở nụ cười,“Đúng vậy đúng vậy! Tớ cũng biết, cho nên chờ tớ theo đuổi sư phụ tới tay nha!”
Nói tới đây, Mộc Tuyết ngẩng đầu nhìn Tống Ngôn Mục, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đứng lên, đi lên cầm tay Tống Ngôn Mục, lắc đầu lại gật đầu.
Không biết này cặp này làm cái gì, Tống Ngôn Giản từ phía sau đi tới, vỗ lên vai Tống Ngôn Mục,“Cố lên.”
Tống Ngôn Mục quay đầu, gật đầu,“Biết.”
“Cậu bước đi quá chậm, sẽ xảy ra chuyện.” Tống Ngôn Giản hảo tâm nhắc nhở, sau đó không thèm nhắc lại. (D: đấy bé Giản dễ thương mờ… ta còn trong mong đam mỹ cơ……)
Trong lòng cả kinh, Tống Ngôn Mục đang muốn cẩn thận hỏi, kết quả quản gia đi xuống, vẻ mặt xin lỗi nói,“Thiếu gia Ngôn Mục, lão gia mời cậu về sớm một chút, chú ý an toàn.”
Tống Ngôn Mục nở nụ cười, nắm tay Mộc Tuyết,“Cám ơn chú bảy, lần sau con lại đến thăm ông nội. Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.”
Mặc dù bị đuổi khóe, nhưng mỗi bước đi của Tống Ngôn Mục vô cùng kiên định, Mộc Tuyết cũng vô cùng thong dong, không biểu lộ ra cái gì không đúng.
Hai người bọn họ dựa sát vào nhau đi ra khỏi cửa nhà họ Tống, xe đã chờ từ sớm.
Chỉ cần Tống Ngôn Mục trở lại, bất luận được quan tâm hay không, anh đều là con của người cầm quyền đương nhiệm – Tống Nghĩa Cẩn. Cho dù ông cụ vẫn không tiếp nhận như trước, cho dù quyền xác định người thừa kế tiếp theo nằm trong tay ông cụ, nhưng cũng không tổn hại sự tôn quý của Tống Ngôn Mục.
Bước đi quá chậm? Tống Ngôn Mục có chút bắt không được trọng điểm trong câu nói của Tống Ngôn Giản. Tống Ngôn Giản nhất định biết cái gì đó, có lẽ là về mình.
Sau khi Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết đi, quản gia đẩy cửa phòng của ông cụ, gật đầu với ông cụ và đạo sĩ đứng bên cạnh.
“Lệnh công tử là một thất sát hướng đấu, có nhiều ngoio sao may mắn, là quý nhân.” Đạo sĩ đã hơn tuổi, già những vẫn tráng kiện, giọng nói to và rõ, lông mày có chút nghi hoặc:“Tuy rằng mệnh cách dẫn theo sát khí, dễ dàng ảnh hưởng số mệnh gia tộc, nhưng loại quý cách mệnh này, không nên là tình trạng bây giờ, huống chi mạng số của người này, một khi phát đạt vinh cùng gia tộc, bất luận là nhìn như thế nào, con đường hiện tại của lệnh công tử không nên thế này. Cho nên, tôi hoài nghi, có người sửa đổi mạng số của cậu ta.”
Đạo sĩ này không phải người năm đó nhắc nhở ông cụ Tống, mà là cao nhân ông cụ Tống tự mình lên núi cầu xin giúp đỡ. Mặc kệ người khác nói như thế nào, dù sao lúc này ông cụ Tống rất tín nhiệm đạo sĩ này.
“Tôi cần ngày sinh tháng đẻ của tất cả những người tiếp xúc với Tống Ngôn Mục từ nhỏ đến lớn, bao gồm tất cả bạn học giáo viên và những vệ sĩ. Đồng thời, cho tôi địa chỉ, những nơi cậu ta từng ở và đi qua.” Lão đạo vuốt chòm râu,“Tôi muốn nhìn thử, đây là ý trời hay là bởi vì…”
Muốn sửa mệnh số của một người, phải trả giá thật lớn. Bởi vì số mệnh, có nhiều nhân tố ảnh hưởng, có lẽ là người có mệnh cách tương khắc ngũ hành, có lẽ là phong thủy không đúng, có lẽ là có chuyện nào đó chạm vào ý trời.
Nhưng, tất cả sẽ có nguyên nhân.
Cùng một thành phố ở một chi nhánh của nhà họ Tống, từng cùng Mộc Dong sẳn giọng – Tống Huệ Ninh lại một lần nữa bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Cô ta lại nằm mơ thấy anh trai mất tích của mình, người anh từng thối nghiêm mặt mua quà cho cô ta rồi ném lên người cô ta, vô cùng ưu tú, rất quan tâm cô ta nhưng cũng không phải là anh trai.
Cả người hắn đầy vết xước màu đen, cơ thể bị chém thành nhiều khúc hợp lại, khuôn mặt hắn dữ tợn nói, tại sao các người lại vứt bỏ tôi?! Tại sao lại là tôi?! Tại sao không phải là Tống Huệ Ninh?!
Anh trai, đừng hận em, em càng tình nguyện người mất tích là em…… Tống Huệ Ninh ở trong mộng khóc thất thanh, anh trai anh đừng như vậy…… Em rất sợ hãi.
Sau đó đầu ngón tay thối rữa của anh trai cô ta bắt đầu chảy mũ, biến thành một bãi bùn đen trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn luôn luôn oán hận nguyền rủa, Tống Huệ Ninh tao hận mày, cả nhà các người chết không được tử tế, các người sẽ gặp báo ứng ……
Sau đó Tống Huệ Ninh tỉnh lại từ trong thống khổ, rồi không dám ngủ nữa.
Mẹ Tống Huệ Ninh là Đào Đào rất lo lắng, từ lúc tết đến nay con gái bắt đầu liên tực gặp ác mộng, hơn nửa năm, ăn không vô không dám ngủ, toàn dựa vào uống đồ ăn lỏng dinh dưỡng để duy trì thân thể, mặc dù như vậy, vẫn gầy tới nỗi da bọc xương. (D: …… Nghi ngờ lắm nha!!! Cái người chết này…. Aixx… mắc xít cũng hơi quan trọng hé!)
Tìm nhiều bác sĩ tâm lý, bởi vì Tống Huệ Ninh kiên quyết không nói mình mơ thấy cái gì, rơi vào đường cùng Đào Đào đành phải thôi miên cô ta. Sau đó từng bươc một vén tấm màn ra, Tống Huệ Ninh nói ra một cái tên.
Đó là cái tên mà cả nhà bọn họ giữ kín như bưng.
Tống Yên.
Sau đó, Tống Huệ Ninh nói ra cảnh trong mơ, không chỉ dọa Đào Đào, mà còn làm cho cha Tống Huệ Ninh trắng mặt. Hai vợ chồng ăn ý che giấu chuyện này, từ nay về sau không bao giờ hỏi Tống Huệ Ninh nữa. (D: thấy cũng tội Tống Yên!)
Tống Yên là con riêng của Tống Dĩ Thành, mẹ đẻ đã sớm đi khỏi nước. Nhưng Đào Đào không sinh được con trai, chỉ có thể tha thứ để cho Tống Yên lấy thân phận trưởng tử nhà bọn họ ở lại nhà, trưởng thành. Sự vui mừng duy nhất của bà ta chính là Tống Yên đối xử rất tốt với Tống Huệ Ninh, tuy rằng luôn hung tợn thì thầm răn dạy Tống Huệ Ninh, nhưng là phàm là chuyện Tống Huệ Ninh gây ra, Tống Yên luôn là người đầu tiên đi giải quyết, hơn nữa còn giúp gạt Tống Dĩ Thành.
Nhưng mà, cái này cũng không chứng minh được cái gì, Đào Đào luốn nghĩ đây là bằng chứng cho sự sỉ nhục của cuộc hôn nhân của mình.
Cho nên khi Tống Yên mất tích, bà ta không tỏ vẻ gì. Khi chồng phải người đi tìm, bà ta còn làm khó dễ từ giữa.
Không nghĩ tới tất cả mọi chuyện, lại bị Tống Huệ Ninh vốn không thông minh đoán được. Hoặc là nói, Tống Huệ Ninh không quan tâm những chuyện khác, duy nhất chỉ có trực giác với anh trai của mình là chuẩn xác.
Bắt đầu từ ngày đó, Tống Dĩ Thành liền đi công tác đi, đến nay không có trở về dù chỉ một lần. Đào Đào và ông ta từ lúc con trai mất tích đã tan vỡ, hiện tại chỉ hy vọng con gái có thể bình an, về phần chồng…… Thứ quan trọng nhất với ông ta chỉ có quyền lợi, như vậy tùy ông ta thôi.
Dù sao, ông ta ở bên ngoài làm loạn lâu như vậy, cũng không thấy có đứa bé nào đi tới. Chỉ cần địa vị của Tống Huệ Ninh không bị ảnh hưởng, danh nghĩa vợ chồng bà ta cũng sẽ kiên trì. Mà Tống Yên kia…… Biến mất mới là tốt nhất. (d: lòng người thật đáng sợ)
Hà Lệ Phong đưa hai người Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết về chỗ ở, giờ phút này im lặng ngồi ở ghế lái phụ, đã mất đi sự cà lơ phất phơ trong dĩ vãng. Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết ngồi ở trong xe, Mộc Tuyết tựa đầu lên vai Tống Ngôn Mục. Đây là bờ vai của một thiếu niên kiên cường sắc bén từ nhỏ, đã có được lực lượng làm cho người ta phải ỷ lại.
Lái xe là người làm của nhà họ Tống, dọc theo đường đi Tống Ngôn Mục không nói gì, phỏng chừng là không tin tưởng xế này. Nhưng Mộc Tuyết nhàm chán, cho nên đọc thơ.
“Nguyệt nhi quang, hạ hà điểm cao lương, cao lương không kết hạt, hạ bá đâu hạt giống rau, hạt giống rau không ra hoa, dưới tài đông qua, đông qua không lâu mao, hạ điền áp khoai lang, khoai lang không sinh đằng, bào hố trồng hoa sinh, hoa sinh không lâu xác……”
: Ánh trăng sáng, xuống sông trồng cao lương, cao lương không kết hạt, đấp luống gieo hạt rau, hạt rau không ra hoa, xuống đất trồng bí đao, bí đao không dài ra, xuống ruộng trồng khoai lang, dây khoai lang không bò, đào hố trồng đậu phộng, nhưng vỏ đậu phộng cứng…
Tiếng đọc ca dao êm tai thanh thúy như chuông bạc dừng lại, Mộc Tuyết nhớ tới mới trước đây ở quê, mình và đám con nít trong thôn đọc bài ca dao này, đều là cười hì hì dùng một câu cuối cùng hù dọa mọi người, sau đó lập tức giải tán chạy đi.
Bởi vì một câu cuối cùng là,“…… Vậy thì cắn nát đầu của mấy người.”
Khi Mộc Tuyết đọc một câu cuối cùng ra, ngay cả Tống Ngôn Mục cũng nổi da gà. Một bài ca dao dành cho con nít tại sao lại có đầy máu tanh như vậy?
“Ngôn Mục, em có chút sợ hãi……” Mộc Tuyết rùng mình một cái,“Thật là khủng khiếp, bên trong hạt đậu phòng đều là đầu, cắn một cái thì miệng đều là máu và óc…… A a a thật dọa người!”
Dù là tài xế từng được huấn luyện, cũng bị lời nói của Mộc Tuyết làm cho run lên. Hà Lệ Phong lại quái dị hú lên,“Ai nha ghê tởm muốn chết! Sau này anh không ăn đậu phộng nữa!” (D: Vâng khi đọc chương này ai ăn đậu phộng thì cẩn thận cắn nhằm não người!!!!)
Vỗ vỗ bả vai Mộc Tuyết, bất an trong lòng Tống Ngôn Mục càng ngày càng nghiêm trọng,“Đừng nói nhãm nữa, đèn đường rất sáng, khắp nơi đều là nhà và chỗ dừng chân, không bao lâu nữa chúng ta sẽ tới nhà.”
Tài xế cũng trêu ghẹo nói,“Đúng vậy, tiểu thư Tiểu Tuyết đổi ca dao khác đi.”
Mộc Tuyết cạ đầu trên người Tống Ngôn Mục rất vui vẻ, sau đó đột nhiên một thẳng lưng, trầm giọng nói,“Tài xế, dừng xe.”
Tài xế kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo yêu cầu nhanh chóng dừng xe. Tay Hà Lệ Phong đã đặt lên khẩu súng trên người.
Chung quanh nhà chính nhà họ Tống đều là những ngôi nhà sa hoa, những chỗ dừng chân ở những tiểu khu này có khoảng cách nhất định với cửa chính, những con đường này cũng không có xe lạ đi. Tài xế quay ra sao, hỏi Tống Ngôn Mục,“Mục thiếu, tiểu thư tiểu Tuyết, làm sao vậy?”
Tống Ngôn Mục không nói chuyện, giao quyền lựa chọn cho Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết cũng không cảm giác được cái gì, nhưng trong không gian Mộc Sương đột nhiên nóng nảy. Phải biết rằng cảm xúc của Mộc Sương rất khi dao động, cảm xúc nóng nảy lại chưa từng có. Nhắm mắt lại, Mộc Tuyết tập trung tinh thần lực vào không gian.
“Sương, làm sao vậy”
Mộc Tuyết đi vào liền nhìn thấy Mộc Sương đang vô cùng phiền não cào tóc.
“Tiểu Tuyết, có hơi thở ác ý vẫn quấn quít lấy hai người. Lần trước hai người tới đây, tớ liền cảm giác được, nhưng mà khi đó không đặc như vậy.” Mộc Sương nhìn thấy Mộc Tuyết đi vào, lo lắng bay đến bên cạnh cô, đồng thời đưa miếng ngọc lưu ly màu xanh ngọc trong tay ra.
Mộc Tuyết nhận mảnh ngọc, nghi hoặc nhìn Mộc Sương.
“Miếng ngọc lưu này có tác dụng phòng thân, cậu cảnh nó thành khối nhỏ, hễ là người tiếp cận Tống Ngôn Mục đều phải đưa một khối, ít nhất có thể giúp bọn họ tránh khỏi một vận xui. Còn có, bây giờ các cậu xuống xe trốn đi, nhìn thử xem chuyện gì sẽ xảy ra.” Mộc Sương vẫn thật phiền toái, cô ấy nói hết lời liền trực tiếp bay trở về hồ nước, từng ngụm từng ngụm uống nước.
Ra khỏi không gian, Mộc Tuyết mở mắt ra, giả vờ đưa tay vào túi sách lấy ngọc lưu ly ra, đưa cho Tống Ngôn Mục, Hà Lệ Phong còn có tài xế.
“Đừng tắt máy xe, chúng ta lập tức xuống xe, chúng ta trốn bên trong bụi cây.” Mộc Tuyết nghe Mộc Sương chỉ huy, mở cửa xe kéo Tống Ngôn Mục nhảy xuống.
Tài xế của nhà họ Tống cũng không phải người đơn giản, hắn lập tức lấy cao dao găm dưới ghế lái, gom thắt lưng xuống xe đi theo Mộc Tuyết bọn họ trốn vào bụi cây, hơn nữa còn dặn dò mọi người lui một khoảng vê phía sau. Bởi vì nếu có người muốn truy kích (truy đuổi tập kích), theo quan tính tư duy sẽ cho rằng bọn họ ở phía trước.
Ngay khi bọn họ rời khỏi xe một khoảng không xa, biến cố nổi lên. Một cái xe việt dã phía sau hình như thắng không ăn mất khống chế, sau đó hướng tới chiếc xe bọn họ ở ven đường; Chiếc xe việt dã phía sau cách mét, tất cả xe đối diện hình như đều là mất tay lái, đụng vào nhau, lập tức nổ mạnh. Những mãnh vở từ trận nổ quái dị tập trung toàn bộ bay đến xe bọn họ, kính thủy tinh chống đạn bị đập thành mạng nhện, đánh vỡ kính mà lỗ hổng đó đủ để làm cho hai người mất mạng.
Tống Ngôn Mục khiếp sợ nhìn tất cả, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh nhất định sẽ không tin tưởng chuyện bất khả tư nghị như vậy sẽ xảy ra, những mảnh vỡ của cơn nổ này hình như đều có ý thức mà tập trung công kích bọn họ.
Lực chú ý của Mộc Tuyết không đặt ở đó, mà là ánh sáng mờ ảo trên ngọc lưu ly, giương như chúng nó đã tạo nên một cái bình phong che chở, ngăn cách với bên ngoài.
Đây là đến từ chính sự bảo vệ của Tống Nghĩa Cẩn với con mình?
Nhưng mà, tại sao lại có thứ nào? Hơi thở ác ý?
Từ một linh hồn trùng sinh, Mộc Tuyết tự nhiên là tin tưởng cái gọi là quái lực loạn thần, cô bắt đầu vì cái gọi là có mệnh số khắc nhà họ Tống của Tống Ngôn Mục mà nghĩ ra một chuyện.
Quả nhiên, là bị người thiết kế?
Nhưng thiết kế thật cao minh, chuyện như vậy quả thật không tra ra dấu vết gì, đều là tự nhiên phát sinh. Trận lửa lớn ở bệnh viện của Tống Nghĩa Nhụy nằm lúc trước, xem ra cũng là như vậy. (d: Vào đoạn huyền huyễn rồi nhen……. Hura)
Phải cho những người thân cận của Tống Ngôn Mục ngói lưu ly sao? Như vậy ngói lưu ly có năng lực bao nhiêu để ngăn cản hơi thở ác ý đây?
Được Mộc Sương nhắc nhở, Mộc Tuyết cũng mơ hồ có thể cảm nhận được cổ ác ý chung quanh họ vẫn chưa tiêu tán.
Đêm nay phải làm sao mới có thể bình yên trở về, sau này phải làm sao để an toàn, hơn nữa tìm ra người đứng phía sau màn?
Tống Ngôn Mục đã suy nghĩ sự nhắc nhở của Tống Ngôn Giản, anh vẫn gắt gao nắm chặt tay Mộc Tuyết, trong lòng đều là chấn động. Phương diện sơ hở của mình trước kia, chỉ có…… Quái lực loạn thần (chuyện ma quỷ). Thậm chí ngay khi có Mộc Tuyết năng lực kỳ lạ bên người, anh cũng không nghiên cứu kỹ về phương diện này. (D: ta không biết mấy nàng nghĩ sao, nhưng ta chắc ăn với mấy nàng chuyện thần ma % là có thật!!!!)
“Gọi điện thoại báo cảnh sát cho cảnh sát đến xử lý, đêm nay chúng ta về nhà chính nhà họ Tống đi.” Tống Ngôn Mục quyết đoán quyết định. Nhà chính nhà họ Tống nằm trên địa mạch được đại sư phong thủy cao thâm nhất chọn, mỗi một món đồ trang trí trong nhà đều có thuộc tính ngũ hành kim mộc thủy hảo thổ, yêu ma tà quỷ không vào được, ít nhất nơi đó là an toàn nhất vào lúc này.
Bọn họ lái xe đi ra cũng đã hơn mười phút, phải đi trở về thì rất xa. Vì thế tài xế gọi điện về xin xe khác chạy tới.
Sau đó bi kịch lại xảy ra, chiếc xe đó vừa mới ra khỏi cửa nhà chính không bao lâu thì liền bị trục trặc.
Ông cụ Tống cũng bị chuyện này làm kinh động. Lão đạo sĩ kia lại tức giận đến dựng lông mày, tỏ vẻ mình nhất định phải tìm hiểu rõ xem chuyện gì xảy ra.
May mắn tín hiệu điện thoại không có vấn đề, Tống Ngôn Mục nói với Tống Ngôn Giản nói bọn họ đi bộ trở về là được. Về phần Tống Ngôn Mục vừa biết chuyện mời đạo sĩ, Tống Ngôn Mục không có tỏ vẻ gì, thích đến thì đến đi, dù sao tôi đã có tiểu Tuyết.
Trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường, cái bóng dài của bốn người lần lượt thay đổi, đặc biệt khi đi tới chỗ hai trụ đèn lúc nãy, bốn cái bóng biến thành sáu bảy tàn ảnh đung đưa.
Mộc Tuyết cảm thấy tàn ảnh này, không phải của bọn họ.
Hà Lệ Phong và tài xế đều là người từng trải qua sinh tử, cảm quan cũng đặc biệt sâu sắc. Bọn họ thấy Mộc Tuyết nhìn những cái bóng này, cũng đi qua, tuy rằng nhìn không ra cái gì, nhưng sống lưng không hiểu sao lại phát lạnh. Mấy cái bóng lấy bọn họ làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có…… Giống như là bị vô số bóng đen đậm nhạt vây quanh.
“Anh Ngôn Mục, em cõng anh.” Mộc Tuyết giữ chặt tay Tống Ngôn Mục, ngăn cản anh tiếp tục đi về phía trước.
Người khác không nhìn ra, nhưng cô vừa thấy, có cái bóng người màu đen đứng dưới chân Tống Ngôn Mục, ác ý này quấn quanh cái bóng của anh, hơi thở tràn đầy dữ tợn. Những người khác cũng có, nhưng không nhiều như Tống Ngôn Mục, mà khi những cái này đụng phải chân cô, sẽ ngỡ ngàng bỏ chạy.
Bởi vì, tao cũng là ác quỷ trùng sinh từ nhỏ sao? Cho nên, biết tao không phải là người sống?
Hà Lệ Phong há hốc mồm,“Cái đó, để anh đi, tiểu Tuyết cơ thể em……”
“Khi anh đánh em bỏ chạy như chó gặm bùn cũng không thấy anh để ý tới thân thể em yếu hay mạnh.” Lúc này Mộc Tuyết nhe răng cười đáp, đèn đường quỷ dị những cái bóng và nụ cười của Mộc Tuyết làm tim Hà Lệ Phong đập thình thịch. Đã lâu anh không nhìn thấy bộ dáng này của Mộc Tuyết.
Hơi ngồi xổm xuống, Mộc Tuyết thúc giục,“Ngôn Mục, đừng lãng phí thời gian. Em có thể, tin tưởng em.”
Biết Mộc Tuyết sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện thế này, nhưng một người đàn ông cao hơn m để cho một cô gái cao m cõng…… Tống Ngôn Mục vẫn là có chút không thể tiếp nhận.
“Anh cứ coi mình như một người chồng bị bệnh nặng, em là vợ cõng anh tới bênh viện! Thời khắc ảnh hưởng tới tính mạng thì còn quan tâm tới mặt mũi làm gì.” Mộc Tuyết sắp nổi nóng như Mộc Sương trong không gian,“Nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian, những thứ đó càng ngày càng nhiều!”
Cắn răng một cái, Tống Ngôn Mục không nói hai lời leo lên lưng Mộc Tuyết, sau đó anh hiểu được cậu thứ đó càng ngày càng nhiều của Mộc Tuyết là cái gì.
Bởi vì khi chân anh dời khỏi mặt đất, cảm nhận được có thứ gì đó kéo chân anh. Nhưng vừa nảy anh không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy càng chạy càng mệt.
Nếu không phải Mộc Tuyết phát hiện dị thường, có phải anh sẽ gục trên mặt đất? Sau đó không biết tại sao mà không thở được nữa?!
Mắt sắc Hà Lệ Phong và tài xế thậm chí nhìn thấy, bóng đen dưới chân hình như thoát khỏi mặt đất một chút.
Cái này, mồ hôi trên trán như hạt đậu rơi xuống, giống như rơi vào những cái bóng đó, biến mất!
Mộc Tuyết cỏng Tống Ngôn Mục, cắn răng bắt đầu chạy phía về trước, cô không biết có thể bỏ rơi những cái bóng đó hay không, nhưng Mộc Sương nói chỉ cần trở lại nhà chính nhà họ Tống thì sẽ tốt lên. Hà Lệ Phong và tài xế đều phản ứng lại, dưới chân bọn họ cũng càng ngày càng nặng, nếu không chạy phỏng chừng sẽ gặp phải chuyện thần quái.
Chỉ cần có ánh sáng thì sẽ có bóng, cái bóng không cần sức lực gì, vẫn đi theo dưới chân bạn. Cái gọi là như hình với bóng, mới là sự dây dưa khủng bố nhất.
Tống Ngôn Mục cắn răng nghĩ đây nhất định là thời khắc mất mặt nhất của anh, anh ôm chân nhìn cô gái nhỏ nhắn cõng mình chạy như điên, ngẫu nhiên đi qua cửa xe của người ta thì họ sẽ hạ kiến xuống nhìn rồi khinh bỉ đánh giá bọn họ.
Những người đó không nhìn thấy lực hút càng ngày càng lớn dưới chân bọn họ, chỉ nhìn thấy bọn họ rõ ràng chạy rất chậm còn đầu đầy mồ hôi, sau đó cười lớn đi khỏi.
Mộc Tuyết chạy nhanh nhất, nhanh như chớp đã kéo dài khoảng cách. Không phải cô không quan tâm Hà Lệ Phong và tài xế, nhưng cô chỉ có thể cõng một người, ít nhất hiện tại cô còn không ra cách đối phó mấy cái bóng này, cho nên chỉ có thể cố gắng chạy tới hội hợp của lão đạo sĩ kia. Tống Ngôn Mục nghe điện thoại, nói tình trạng hiện tại với Tống Ngôn Giản, Tống Ngôn Giản lập tức phái ra mười người…… Chạy xe đạp tới đón bọn họ. (Ha ha) (Bé Giản dễ thương phết)
Nếu động cơ xe xảy ra trục trặc hoặc là bị đụng, đặt chân xuống đất sẽ có bóng đen, vậy đạp xe đạp! Chịu lực ít tốc độ lại nhanh, nhìn thử những cái bóng kia sẽ làm sao! Hơn nữa mang theo đèn led sáng nhất đến, xem thử mấy cái bóng đó trốn như thế nào, xem nó làm sao mà dây dưa!
Mộc Tuyết vừa thở gấp, vừa nghe quyết định bên kia, không thể không ở trong lòng yên lặng bái phục Tống Ngôn Giản, quả nhiên là một nhân tài, vài giây ngắn ngủn có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, tinh anh nhân tài! (D::v)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại học thiên — trưởng thành lên Mộc Tuyết đại sát tứ phương bắt đầu.
Tống gia bản sao sẽ có thần quái nguyên tố cùng giải trí vòng nguyên tố, trước tiên đánh cái tiếp đón úc ~! Làm cho Mộc Tuyết trở thành hắc hoa sen kinh diễm tứ phương đi!
Tống gia nhân tiến công chiếm đóng khó khăn rất cao, bảy đại ở riêng lại các hữu các âm mưu quỷ kế, ngô ngô ~~
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời điểm những tinh anh hiếm khi cởi xe đạp – chở lão đạo sĩ chạy tới, Mộc Tuyết đã chạy đến nỗi sắp tắt thở.
Mà phía sau, bóng đen mất đi mục tiêu, bắt đầu tập trung công kích Hà Lệ Phong và tài xế. Tài xế muốn vào bụi cây trốn, Hà Lệ Phong giữ hắn lại.
“Chỗ không có bóng chỉ toàn là màu đen, càng dễ dàng bị công kích!“
Tài xế được nhắc nhở, thầm mắng mình ngốc xém chút thì mất mạng, hai người bọn họ đã bước không nổi, cước bộ càng ngày càng nặng, giống như đeo chì vậy.
“Này, tôi cảm thấy mấy cái bóng hình như bò lên chân của anh.” Tài xế nhìn đôi chân bất động của Hà Lệ Phong, kinh hồn táng đảm nhắc nhở.
Cho dù liều mạng, hai người kia một chút cũng không sợ. Nhưng giờ phút này bọn họ đều hoảng hốt sợ hãi, Hà Lệ Phong nả một phát súng dưới chân.
Oành! Tiếng súng vang dội quẩn quanh bầu trời.
Góc độ của viên đạn là đi xuống, tạo ra một cái hố trên mặt đất rồi biến mất, không thấy viên đạn.
Lần này hai người tuyệt vọng, bóng đen lại có thể cắn nuốt vật thể!
Nhưng, tại sao nó lại không cắn nuốt hai người bọn họ? Hà Lệ Phong và tài xế nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới trong ngực bọn họ vẫn còn một thứ – ngọc lưu ly của Mộc Tuyết cho.
Mộc Tuyết cỏng Tống Ngôn Mục chạy không ngừng, trái tim cô đập loạn, có lẽ mũi – niêm mạc – phế mạc đều chỉ còn máu, khi hô hấp đều là mùi máu. Tống Ngôn Mục nặng 70kg, lấy thân thể cao gầy của anh, đối với Mộc Tuyết 45kg mà nói thì một chút cũng không gầy. Cõng nặng mà chạy làm cho Mộc Tuyết choáng váng, huyệt thái dương càng không ngừng co rút đau đớn.
Nhưng mà, tuy rằng bóng đen không có ở dưới chân, những chỗ có ánh đèn chiếu lên người Tống Ngôn Mục thì những cái bóng đều dừng trên người Mộc Tuyết. Chúng nó xác nhận thân thể Tống Ngôn Mục, mà bắt đầu gia tăng sức nặng, dần dần Mộc Tuyết cảm thấy trên lưng mình đang cõng 100kg.
Mẹ nó! Khi dễ bà là ốc sên chắc!
Hơn nữa, nếu không phải có ngọc lưu ly, Mộc Tuyết tin tưởng sẽ không chỉ là chút sức nặng này, nghĩ đến đây Mộc Tuyết cười dữ tợn, đúng là đồ hư mà, có bản lĩnh đi theo tao đi vào nhà chính nhà họ Tống! Đừng để tao bắt được mày, nếu không tao sẽ xé mày thành trăm mảnh!
Cách đó không xa là đoàn người được cử tới, Mộc Tuyết rốt cục bắt đầu thả chậm cước bộ, cứu tinh ơi sao các người tới chậm vậy hả!
Lão đạo sĩ nhảy xuống từ trên xe đạp, chạy nhanh đến trước mặt Mộc Tuyết, đầu tiên là nhíu mày đánh giá Mộc Tuyết một vòng. Thấy cô gái này cắn chặt khớp hàm tới chảy máu, Tống Ngôn Mục trên lưng thì giận giữ, lão đạo sĩ cuối cùng không nhịn phốc một tiếng – bật cười.
Mặt Tống Ngôn Mục càng đen hơn.
Lấy một tấm bùa dán lên người Tống Ngôn Mục, nháy mắt liền bốc cháy.
Trước ánh lửa, sắc mặt lão đạo sĩ ngưng trọng. Bọn vệ sĩ đã vây một vòng quanh bọn họ, lạch cạch bật đèn led lên, ánh áng chói mắt làm cho Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều nheo lại mắt. Nhưng mà hoàn hảo là, ánh sáng chiếu 360 độ làm những cái bóng không có chỗ nào che giấu, lập tức biến mất.
Nhưng Mộc Tuyết vừa mới chèn ép, tâm tình khó chịu mười phần, cô làm một động tác theo bản năng, chính là nhéo cái bóng Tống Ngôn Mục trước mặt cô (thật ra là cái bóng bám theo), vạn phần oán hận bóp nó.
Kết quả, bóng đen thật đúng là bị Mộc Tuyết bắt lại!
Lần này bọn vệ sĩ đều trợn tròn mắt, lão đạo sĩ lại trừng mắt giống như mắt trâu, nhanh chóng lấy ra một cái hồ lô, kêu Mộc Tuyết bỏ bóng đen vào.
Mộc Tuyết không tin tưởng nhìn lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nhanh chóng giải thích,“Cô gái nhỏ, ông được lão Tống mời đến để phá vỡ mệnh số của Tống Ngôn Mục, là giúp hai người.”
Đặt Tống Ngôn Mục từ trên người xuống, Mộc Tuyết dùng ánh mắt hỏi Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục chậm rãi gật đầu.
Được rồi, lúc này Mộc Tuyết mới bỏ cái bóng vào miệng hồ lô, hồ lô tử kim (tím vàng) là bảo vật, lập tức hút bóng đen vào. Lần này Mộc Tuyết ôm hồ lô không chịu buông tay, nói phải đợi trở về nhà chính nhà họ Tống mới trả.
Lão đạo sĩ cười ha ha tùy Mộc Tuyết, ánh mắt kia làm Mộc Tuyết sợ hãi. Sau đó lão đạo sĩ chỉ huy những vệ sĩ dùng phương pháp tương tự cứu Hà Lệ Phong và tài xế, đoàn người mới đạp xe về nhà chính nhà họ Tống.
Chờ tới khi mọi người trở về nhà chính nhà họ Tống, chú bảy lập tức giao điện thoại cho Tống Ngôn Mục. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng nghe chuyện này, đều lo lắng vô cùng. Tống Nghĩa Cẩn lập tức cho người đi thăm dò chuyện kỳ quái này, rốt cuộc con mình đã chọc tới thứ quái gì.
Nói đến cũng lạ, trước kia, ông cụ Tống không bỏ được nên giữ Tống Ngôn Mục lại hai năm, tuy rằng người nhà họ Tống liên tiếp gặp chuyện không may, nhưng không quỷ dị như vậy. Cho nên nhà họ Tống mới tra như thế nào cũng không được.
Lúc này đây nếu không phải Mộc Tuyết nhắc nhở, nói không chừng Tống Ngôn Mục đã xảy ra chuyện. Đến lúc đó tra không ra lại cho là một sự cố trùng hợp, Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng chỉ sợ cũng chỉ có thể nhận lấy đau thương.
Rồi sau đó đến bóng đen quỷ dị, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Tống Ngôn Mục cầm điện thoại báo cáo với cha mình,“Không có việc gì. Nhờ có tiểu Tuyết.”
Mộc Tuyết có dị năng làm trong lòng Tống Nghĩa Cẩn đã dựng thẳng, trước mắt lại là Mộc Tuyết bảo vệ con trai mình. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng cũng không phải cảm ơn Mộc Tuyết như thế nào mới tốt.
Nhìn điện thoại, Mộc Tuyết nghiêng đầu, Tống Ngôn Mục ý bảo cha mẹ muốn nói chuyện với em, Mộc Tuyết mới cầm lấy di động,“Chú dì…… Dạ không sao cả, Tống Ngôn Giản phái người tiếp ứng đúng lúc, bằng không con thật sự phải bất động…… Con không sao, nghỉ ngơi thì tốt rồi…… Dạ con biết rồi, không cần lo lắng.”
Tống Tử Khâm cũng lo lắng chờ trong phòng khách đã lâu, nếu không phải ông cụ Tống hạ lệnh không cho đám cháu đi ra ngoài, cô đã sớm lao ra theo. Chỉ có Tống Ngôn Giản bình tĩnh, còn gọi chú bảy pha hồng trà cho hắn.
Chờ Mộc Tuyết nghe điện thoại xong, ông cụ Tống cũng xuống lầu.
“Đạo trưởng, đầu đuôi sự việc là như thế nào?” Câu nói đầu tiên của ông cụ Tống, là hỏi lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ lắc đầu,“Cái bóng đen này, tôi cũng không phân biệt được. Như ông biết, mệnh quỹ của Tống Ngôn Mục hoàn toàn hỗn loạn, hôm nay quả thật cậu ta cũng đã dính phải thứ cổ quái. Nhà chính nhà họ Tống nhiều dương khí, mấy thứ kia không thể vào. Vì lo lắng cho sự an toàn của lệnh công tử, trước khi tôi điều tra ra, tốt nhất đừng cho cậu ấy ra khỏi cửa.”
Lần này, ông cụ Tống khó xử, chắc chắn ông không thể tiếp tục đẩy cháu trai mình ra ngoài trong lúc nguy hiểm, nhưng hiện tại Tống Ngôn Mục quả thật là có mệnh số tương khắc với nhà họ Tống.
Lão đạo sĩ biết đều ông cụ Tống đang lo lắng,“Bạn già, số mệnh nhà họ Tống hưng thịnh, dăm ba tháng căn bản không làm ảnh hưởng được nhà họ Tống. Nếu Ngôn Mục vượt qua được kiếp nạn này, ngày sau nhất định có tương lai.”
Nếu Tống Ngôn Mục là một người máu lạnh, có lẽ nghe đến đó liền trực tiếp mở cửa chạy đi. Tỷ như Tống Ngôn Phong, đoán chừng hắn ta trước khi đi còn lật bàn cho ông cụ Tống xem. Nhưng Tống Ngôn Mục là người trầm ổn, lời này nói ngay trước mặt anh, ngay cả mắt anh cũng không nháy biểu cám giống như ai đang thiếu nợ anh vậy. So sánh với nhau thì càng phong phú hơn khi được Mộc Tuyết cõng trên lưng chạy trối chết.
“Ngôn Mục, phòng của còn vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Chuẩn bị cho tiểu Tuyết một phòng đi.” Ông cụ Tống rốt cục hạ quyết định,“Ngôn Mục, trước khi khai giảng, tài lực chỗ quản gia con có thể dùng tự nhiên. Chuyện này, tự con xử lý. Chuyện này nếu là liên quan đến toàn bộ nhà họ Tống, như vậy con cứ đại biểu nhà họ Tống đáp lễ cho đối phương thật hậu hĩnh.“
Lời nói này ý vị thâm trường, Tống Ngôn Mục biết ông nội mình rốt cuộc cũng chịu nhường một bước. Nếu anh có thể xử lý tốt chuyện này, cho dù số mệnh của anh tương khắc với nhà họ Tống, ông nội cũng sẽ để anh về nhà họ Tống. Huống chi, có lẽ tất cả những chuyện này đều bị người ta thiết kế.
“Đã biết, con sẽ làm tốt.” Tống Ngôn Mục thật lòng trả lời.
Một bên Tống Ngôn Giản câu thần, có chút tà mị mỉm cười.
Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản trao đổi ánh mắt, hai anh em ăn ý gật đầu.
Tống Tử Khâm thì lén lút kề tai nói nhỏ Mộc Tuyết,“Ai nha tớ còn chưa nói hết về đối thượng thầm mến của tớ đâu, đợi lát vào phòng tớ lại nói với cậu tiếp!”
Tống Tử Khâm không chút lo lắng hãi hùng làm Mộc Tuyết bái phục, hơn nữa lúc nãy Tống Ngôn Giản còn có chút khẩn trương, bây giờ lại ngồi xem trò hay của Tống Ngôn Mục. Cái này càng làm cho Mộc Tuyết không hiểu rốt cuộc quan hệ của hai người bọn họ là cái gì.
Đây quan hệ anh em của một gia tộc lớn? Cô cảm thấy thứ gì họ cũng giấu rất sâu, không giống loại người như Mộc Dong và Hà Thành Canh, tự cho là lòng dạ thâm sâu, nhưng thật ra cái gì cũng viết lên trên mặt.
Mắt thấy ông Tống xoay người sắp đi lên lầu, Mộc Tuyết do dự, cuối cùng vẫn gọi ông lại.
“Ông nội Tống.” Mộc Tuyết lấy hai miếng ngọc lưu ly từ trong túi sách ra,“Thứ này có thể bảo vệ khỏi hơi thở ác ý. Có thể cắt thành những khối nhỏ rồi phát cho tất cả mọi người, có thể tránh được vận rũi.”
Được đưa về Hà Lệ Phong và tài lế đứng một bên gật đầu,“Đúng vậy, bóng đen kia có thể nuốt đạn, nhưng chúng tôi vẫn không gặp chuyện không may, giống như là nhờ vào ngọc lưu ly này.”
Nói xong, Hà Lệ Phong cùng lái xe cũng không giữ lại, trả ngọc lưu ly lại cho Mộc Tuyết, Mộc Tuyết lại giao cho ông cụ Tống.
Bốn miếng, đủ để cắt thành 20 khối nhỏ, ông cụ Tống – con trai – con dâu và cháu, vậy chắc đủ rồi. Trong lòng Mộc Tuyết âm thầm tính toán, dù sao Tống Ngôn Mục còn có Ngô Sâm Nhược La Lan Tử Lưu Sảng Sophie, cô chắc chắn phải đưa ngọc lưu ly cho họ, còn có mẹ Hà.
Lão đạo sĩ thật vất vả mới cướp được hồ lô của mình từ tay Mộc Tuyết, nhìn thấy ngọc lưu ly trước mắt, có chút kinh ngạc,“Đây là…… Ngọc lưu ly?!”
Mộc Tuyết không biết lão đạo sĩ nói gì, chỉ giả vờ âm trầm nói,“Gia truyền, chỉ có bấy nhiêu, lấy ra hết rồi.”
Mặc kệ bộ dáng giống như rất tiếc hận của lão đạo sĩ, Mộc Tuyết chân thành nhìn về phía ông Tống.
Cái này xem như món quà đầu tiên của cháu dâu? Ông cụ Tống nhìn chằm chằm ngọc lưu ly thật lâu, thật sự là đủ nổi bật.
“Ngọc lưu ly xu cát tị hung (thích hên tránh xấu), chắn chắn có thể ngăn cản thứ xấu, là đồ tốt! Bạn già ông thật có phúc.” Lão đạo sĩ rung đùi đắc ý,“Cắt một góc tặng cho tôi?”
Lúc này ông cụ Tống mới tin tưởng công dụng của ngọc lưu ly, gật đầu nhận lấy,“Cám ơn tiểu Tuyết. Trong khoảng thời gian này con cứ ở lại nhà họ nghỉ ngơi thật tốt, chờ tới khi khai giảng hẵn ra ngoài.”
Mộc Tuyết cười hì hì trả lời,“Không có sao hết, có Ngôn Mục ở cùng con là tốt rồi.”
Trong lòng ấm áp, trước mặt Tống Ngôn Mục mọi người mặt cầm lấy tay Mộc Tuyết hôn lên,“Anh sẽ sớm giải quyết chuyện này.”
Lúc này, đừng nói Tống Tử Khâm hâm mộ thét lên, ngay cả ông cụ Tống cũng nhịn không được lắc đầu thở dài, cháu của ông quả nhiên điều trưởng thành hết rồi.
Nếu trưởng thành, như vậy, thì dùng tiểu chuẩn của người lớn để đối đãi người khác đi.
Thắng thua, dựa vào chính bản thân mình. Người thất bại, không có tư cách thừa kế nhà họ Tống.
Trong thời gian Ngô Sâm Nhược ở thành phố Hải Đường, trừ việc thử yêu đương với La Lan Tử, phần lớn lực chú ý là để mắt tới sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Ngô.
Lan Đề làm không tệ, cô ấy giống như bọt biển khô quắt, tốc độ hấp thu làm cho người ta líu lưỡi. Từ lúc bắt đầu không biết một chữ về quản lý mà bây giờ đã trở thành phó tổng giám đốc của một chuỗi nhà hàng, điều phối nhân sự và doanh tiêu cô ấy điều làm vô cùng tốt.
Chọn một thời gian thích họp, ở một chỗ bí ẩn gặp mặt Lan Đề, hai người khó có khi được ôn chuyện. Đơn giản trao đổi tình hình gần đây, sau khi báo lại các hành động của nhà họ Ngô, Lan Đề nói ra yêu cầu với Ngô Sâm Nhược.
“Sâm Nhược tiên sinh, cung cấp mấy phần da của Ngô Du Hà, tóc còn có máu cho tôi đi.”
Lan Đề lắc đầu,“Tất cả nuốt rồi hay vết thương trên người tôi đều giống Ngô Du Hà như đúc, cho dù là cởi hết quần áo cũng nhìn không ra điểm đáng nghi. Nhưng mà, Ngô Mộng hình như hoài nghi tôi, cô ta luôn lơ đãng nói ra rất nhiều chuyện trước kia, còn nhắc tới chuyện ngài đẩy cháu mình xuống lầu. Sâm Nhược tiên sinh, có lẽ ngài cần nói cho tôi biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ly trà bổng nhiên rất đắng, Ngô Sâm Nhược im lặng.
Nhưng, chuyện này phải nói cho Lan Đề, bằng không thật sự có thể lộ chuyện. Bởi vì lúc ấy, chỉ có Ngô Du Hà, Ngô Mộng, Bạch Ngọc Thải và cậu. Ngô Mộng hoài nghi tất nhiên sẽ kéo theo Bạch Ngọc Thải hoài nghi, tuy rằng Lan Đề có thể dễ dàng ám sát hai người kia ở nhà. Nhưng đối với Ngô Sâm Nhược mà nói, chết chính là ban cho bọn họ sự giải thoát. Người chỉ khi còn sống, mới có thể trả giá cho những tội nghiệt mình gây ra.
Ngô Sâm Nhược chậm rãi mở miệng,“Năm ấy tôi cũng mới hơn tám tuổi……”
Năm ấy Ngô Sâm Nhược chỉ mới hơn tám tuổi, tự bế nghiêm trọng, không muốn nói chuyện với ai. Đám em trai và em gái trong nhà cũng trạc tuổi cậu, bề ngoài thì thân thiết kêu anh hai, sau lưng thì không thiếu đánh đập.
Khi đó, Ngô Sâm Nhược tự bế nên không có sức chiến đấu. Giường cậu bị người ta tạt nước cũng không ai quan tâm, tủ quần áo thì bị người ta bỏ rắn và rết vào, cậu luôn luôn không ‘cẩn thận bị thương’ hoặc bị đẩy ngã.
Rõ ràng chính là cả người xanh tím, vì tự bế nên cậu không nói được.
Phương Thụy Mẫn chỉ nhìn thấy hôn nhân thất bại của mình, lại không thấy được đứa con của mình đang bị người ta ngược đãi.
Ngày đó, Bạch Ngọc Thải mượn từ ‘thăm’ Ngô Mộng đi vào nhà họ Ngô, trong nhà chỉ có Ngô Du Hà và con cô ta, cùng với Ngô Sâm Nhược trốn ở trong nhà không muốn đi học.
Con của Ngô Du Hà mới một tuổi vẫn chưa biết nói chuyện, vẫn khóc như mưa, Ngô Du Hà ở dưới nói chuyện phiếm với Bạch Ngọc Thải, nghe thấy con khóc cũng không quản. Nhưng Ngô Sâm Nhược bị làm cho bực mình, tuy rằng phòng có cách âm, nhưng tiếng gào bén nhón của con nít làm cho Ngô Sâm Nhược khát cầu sự im lặng – rất đau đầu.
Vì thế cậu đi ra, muốn đi xem cháu mình rốt cuộc bị làm sao.
Ngô Sâm Nhược vừa ra khỏi cửa, Ngô Du Hà liền đi lên lầu. Cô ta căm hận Ngô Sâm Nhược, luôn cảm thấy là Ngô Sâm Nhược và Phương Thụy Mẫn hại mẹ cô ta, cũng hại cô ta chịu nhiều đau khổ, cho nên cô ta cho rằng Ngô Sâm Nhược sẽ không đối xử tốt với con mình.
Đi vào phòng Ngô Du Hà, Ngô Sâm Nhược thấy đứa bé té xuống giường, cái mũi chảy máu. Cậu đứng trước mặt đứa bé đang chảy máu kêu khóc, trong lòng phức tạp nói không nên lời.
Vừa có chán ghét, cũng có thương xót. Mẹ của mày cũng không cần mày, nếu cô ta yêu mày, tại sao nghe mày gào khóc như thế mà không vào xem? (Ngô Du Hà chết không hết tội, ta cực ghét kiểu này, thà đừng sinh nó ra, sinh ra chỉ để nó nhu vậy, ghét mấy đứa như thế zã man)
Mẹ của tao cũng không cần tao, nếu thật sự yêu tao, tại sao không quan tâm tao để tao bị người khác tra tấn?
Do dự trong chốc lát, Ngô Sâm Nhược vẫn ôm đứa bé ra cửa, tính xuống lầu giao cho Ngô Du Hà.
Ngô Sâm Nhược ôm đứa bé vừa đi tới cầu thang, Ngô Du Hà đã chống nạnh đứng đó, lập tức tát cho Ngô Sâm Nhược một bạt tai. (má con điên)
“Tiểu tạp chủng, mày muốn làm gì con tao?”
Đầu bị đánh nghiêng một bên, Ngô Sâm Nhược chảy máu mũi, đầu cũng có chút choáng váng.
Bạch Ngọc Thải đứng phía dưới lầu, Ngô Mộng đi theo Ngô Du Hà đứng ở cầu thang, Ngô Sâm Nhược ôm đứa bé đứng trước mặt bọn họ.
Ánh mắt tối như mực không có cảm xúc gì, Ngô Sâm Nhược nhìn chằm chằm Ngô Du Hà, không nói một lời.
Bị trừng có chút sợ hãi, Ngô Du Hà lại tát một bạt tại mà bên má kia của cậu, lần này thì được rồi, hai bên mặt Ngô Sâm Nhược đều sưng đỏ. (D: ……… Ghét… mía)
Lực tay của con nít không tốt, hơn nữa khi đó Ngô Sâm Nhược rất gầy yếu, cậu ôm không nổi nữa, đơn giản đặt đứa bé xuống, sau đó quay đầu đi về phòng mình. Nhưng Ngô Du Hà không tha, kéo Ngô Sâm Nhược qua mắng,“Mày có ý gì? Sao mày dám để con tao xuống đất? Mày muốn quyền rủa nó bị người ta giẫm lên sao? Nói cho mày biết – Ngô Sâm Nhược, mày là tiện nhân được một tiện tì sinh ra nên đáng bị người ta sĩ nhục! Mày sống không thọ đâu, tao sẽ không để mày sống tới lớn!”
Chất chứa phiền muộn lâu dài làm cho trong lòng Ngô Sâm Nhược dấy lên ngọn lửa không tên, bình thường cậu không chống lại Ngô Du Hà và mấy đứa em trai em gái, bởi vì cậu không có gì để dựa vào. Cha chỉ biết trách mắng cậu, bảo cậu phải tôn trọng chị gái, phải chăm sóc em trai em gái. Mẹ thì chỉ biết khóc, sau đó để cậu trốn xa một chút. Nhưng giờ phút này, cậu không nhịn nổi nữa.
“Con chị, quá ồn. Chị không cần, thì ném.”
Luôn không nói chuyện, ngôn ngữ của Ngô Sâm Nhược rất đơn giản, nhưng lạnh như băng trên mặt lại không hợp với một đứa con nít.
Ngô Du Hà giận dữ, vừa muốn tát Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược trực tiếp kéo đứa bé từ dưới đất lên, đẩy vào người Ngô Du Hà,“Bế con chị, cút!”
Theo quán tính ném thứ vừa nhận được qua bên cạnh, Ngô Du Hà một lòng muốn giáo huấn Ngô Sâm Nhược, nào biết chỗ vừa ném qua là cầu thang. Ngô Mộng tay mắt lanh lẹ chụp, kết quả không giữ được thăng bằng lăn xuống. Bạch Ngọc Thải ở dưới thét chói tai, đi tới chỗ con gái mình.
Mà Ngô Sâm Nhược nhìn đứa bé sắp rơt xuống, muốn đưa tay chụp, tay vừa bắt được quần áo của dduwsas bé, mắt thấy có thể kéo về.
Ngô Du Hà lại ở phía sau đẩy Ngô Sâm Nhược, muốn cho Ngô Sâm Nhược ngã từ thành cầu thang xuống đất mà chết.
Lăn từ những bậc thang, có lẽ chỉ bị thương, không nhất định sẽ chết.
Nhưng té từ tay vịn của cầu thang, trực tiếp từ trên cao rơi xuống, vậy sẽ vỡ sọ mà chết.
Ngô Sâm Nhược không biết từ đâu bắt được sức, một bàn tay hung hăng nắm chặt tay vịn của cầu thang, cánh tay đang nắm quần áo của đứa bé cũng thu về, hai chân hung hăng cắm trong khe hở trên thành vịn. Nếu như chậm một giây kia, Ngô Sâm Nhược biết mình buông tay có lẽ cháu nhỏ sẽ té chết, nhưng cậu không hề do dự buông tay. (D: Là NDX tự giết chết con mình mà lúc nào cũng đổ lỗi cho SN, mía con mụ khốn nạn)
Bởi vì, cậu không buông tay, có lẽ cậu đã bị đẩy xuống, người té chết chính là cậu.
Dựa vào cái gì mà phải đối tốt với người ác? Bọn chúng cũng đâu bận tâm cậu là người vô tội đáng thương, tại sao cậu phải lo lắng cho một đứa bé cũng không được mẹ nó quan tâm?
Một giây kia, cậu thừa nhận, trong lòng mình có ý tưởng để cháu nhỏ té chết.
Dưới ánh đèn điện lúc đó, tuy rằng Ngô Sâm Nhược bay qua tay vịn, nhưng cả người đều bám vào tay vịn, cũng không rớt xuống. Mà Ngô Du Hà rốt cục phát hiện con mình lăn xuống lầu, vốn dĩ chỗ Ngô Mộng vừa vặn có thể làm đệm lots cho con cô ta, nhưng là Bạch Ngọc Thải đã nhào tới.
Mà trong nháy mắt khi Ngô Sâm Nhược buông tay, cũng dùng sức, con Ngô Du Hà trực tiếp té xuống, sau đó lộp bộp kêu lên, trực tiếp đập lên mặt đất.
Máu lan ra, Ngô Du Hà hét lên một tiếng, vọt xuống.
Ngô Sâm Nhược bò lên từ tay vịn, đứng trên cầu thang, trên cao nhìn xuống cháu nhỏ nằm trong vũng máu, còn có Ngô Du Hà tay và mặt đều là máu tươi. Cậu còn nhìn thấy Ngô Thiên Tứ mở cửa đi vào phòng khách, thần sắc rạng rỡ nháy mắt trở nên xanh mét.
“Cha, cha…… Sâm Nhược nó đẩy cháu ba xuống lầu…… Con con, đứa con đáng thương của con……” (D: có ai tức không.. chớ ta tức lắm)
Ngô Du Hà khóc khàn cả giọng, Bạch Ngọc Thải ôm Ngô Mộng chải máu đầu khóc khí thế, hai người phụ nữ ôm con mình khóc, cảnh tượng thê lương vô cùng.
Nhìn những người dưới phòng khách hoặc kêu khóc hoặc là nghiêm khắc răn dạy người, Ngô Sâm Nhược đột nhiên phát hiện, thật ra bọn họ căn bản không đáng để sợ.
Bản chất của bọn họ là bắt nạt kẻ yếu, không phải sao? Nếu là trước đây, chắc chắn Ngô Thiên Tứ đã xông lên đánh cậu, nhưng hiện tại hắn vẫn đứng nơi đó, ngang đầu mắng cậu, căn bản không dám đi lên.
“Xứng đáng. Các người, đều đáng chết.” Ngô Sâm Nhược tám tuổi mặt âm trầm, từng chữ một nói với những người phía dứoi,“Các người, toàn bộ, đều đáng chết.”
Sau đó, cậu mặc kệ người phía dưới, xoay người trở về phòng, gọi cho cậu mình, nói cho với cậu là mình đã đẩy chết con Ngô Du Hà.
Dù sao, mọi người đều nói là cậu làm, thời điểm đó cậu cũng buông long tay. Hoặc là nói, thật ra cậu vốn cũng hy vọng nó bị té chết.
Bởi vì, ngày đó nhất định phải có có một đứa phải chết, không phải mình, thì chính là đối phương.
Nghe xong câu chuyện này, Lan Đề trầm mặc.
“Nếu là tôi, khi đứa nhỏ đó khóc, tôi đã dùng đầu gối làm nó chết ngộp.” Lan Đề nói,“Tôi ở trong một khu phố bẩn thỉu, nơi đó là chỗ tụ tập những tên hút chích và tội phậm, đứa bé gái năm sáu tuổi bị cưỡng hiếp bị giết cũng không ai quản. Đối với kẻ địch, tôi không bao giờ lưu tình.”
Ngô Sâm Nhược gật đầu,“Hoàn cảnh sống của cô không giống tôi.”
“Cho nên, Sâm Nhược tiên sinh, thật ra bản chất của ngài rất thiện lương.” Lan Đề nhún vai,“Tôi cũng rất trọng tình thân, khi tôi bệnh, dù biết sẽ bị bọn buôn lậu đánh cũng sẽ đi trộm thuốc và đồ ăn cho tôi, đây mới là thân tình, cho nên tôi đối tốt với bọn họ. Nhưng, nếu bọn họ dám đẩy tôi xuống lầu, như vậy tôi sẽ nửa đêm cắt yết hầu bọn họ, bao gồm người nhà bọn họ. Tôi chính là một người có thù trả thù, nhưng đồng thời, tôi cũng tuyệt đối trung thành với người giúp đở tôi. Trong quan niệm của tôi chỉ có phe ta và phe địch, cho nên tôi mới có thể sống đến bây giờ.”
“Đây chính là nguyên nhân chúng tôi tin tưởng cô, không phải sao?”
“Vinh hạnh của tôi, vương tử điện hạ.”
Hai người nhìn nhau một lát, đều nở nụ cười.
Mỗi người đều có những cái nhìn không giống nhau, Ngô Du Hà cảm thấy chuyện này đều là lỗi của Ngô Sâm Nhược, nếu không phải cậu bế đứa bé đi ra, chuyện sẽ không xảy ra; Ngô Thiên Tứ cảm thấy bất luận Ngô Du Hà đối với Sâm Nhược thế nào, con nít là vô tội, không nên dùng mạng của con nít mà báo thù; Mà Ngô Sâm Nhược lại cho rằng, là cậu đẩy cháu nhỏ xuống lầu, điều này đại biểu cho cuộc sống mới của cậu.
Đối với Lan Đề mà nói, thì Ngô Sâm Nhược rất từ bi, tâm không đủ ngoan, cho nên mới bị ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng bị tống ra khỏi nước.
Nói xong, Ngô Sâm Nhược nói chuyện chính,“Nhụy tiểu thư nói, trước mắt tạm thời tôi không cần đi Châu Âu, việc học ở Mỹ tiếp tục dừng ở đó, hai năm này đi Đông Nam Á luyện tập. Chuyện làm ăn của nhà họ Ngô, cô cố bắt tới tay, trợ giúp vào lúc cần thiết.”
Lan Đề trịnh trọng gật đầu.
“Thành phố G buôn lậu, có người tên Việt Tiêu, có thể tin tưởng. Chờ cô nắm được mặng lưới trong tay, có thể hợp tác với hắn.”
“Tốt. Chừng nào ngài lên đường
Ngô Sâm Nhược tình một chút,“Trước khi đi tôi phải tới thành phố B một chuyến, chính thức đến Đông Nam Á hẳn là một tháng sau. Cô không cần gấp, từ từ sẽ đến, mấu chốt là sau khi đường dẫn tới tay cô phải thuần thục khống chế, nếu không dù có nắm được cũng không làm được gì. Người ở bên trong, nếu thấy người có khả năng lại dễ khống chế thì cứ làm, không cần để ý Ngô Thiên Tứ.”
Cho tới bây giờ Lan Đề đều không coi thường bất kỳ ai, cho dù là một người giúp việc, cô ấy cũng cẩn thận đề phòng. Đề phòng và hoài nghi đã xâm nhập cốt tủy, cho nên cô ấy mới có thể ở lại nhà họ Ngô Lâu như vậy, còn có thể khống chế một phần.
“Yên tâm, tôi sẽ không nóng lòng cầu thành.”
Ngô Sâm Nhược còn chưa kịp tới thành phố B, nhân viên chuyển phát nhanh đã giao bưu phẩm Mộc Tuyết chuẩn bị cho bọn họ…… Ngọc lưu ly…… Cắt thành nhiều khối nhỏ rồi làm thành dây thắt lưng. (ta nghĩ là lúc nào cũng phải đeo nên ta dùng từ dây thắt là buột vào luôn không tháo ra chứ không dùng cụm dây nịt nha!)
Mang theo một khối ngọc tùy thân, hiệu quả không thua gì mang theo một cục gạch. Làm bông tai thì Tống Ngôn Giản cười nhạo Tống Ngôn Mục là nhà giàu mới nổi, phải đặt ở trên đầu hoặc để dưới mông mới được. Mộc Tuyết nghe thấy thì nổi trận lôi đình, buộc một trong những đệ tử của lão đạo sĩ, tên Thanh Linh Tử đã làm ngọc lưu ly thành bông tai, làm ngọc lưu ly của Tống Ngôn Mục thành một dây thắt lưng. Kết quả ngọc lưu ly màu xanh lam làm thành dây thắt lưng đẹp đẽ quý giá dị thường, hình dáng lại vô cùng xinh đẹp, làm Tống Ngôn Mục model lộng lẫy. Vì thế Mộc Tuyết không chút khách khí áp bức Thanh Linh Tử, làm tất cả ngọc lưu lý của đám người Ngô Sâm Nhược thành dây thắt lưng, sau đó Thanh Linh Tử cũng không chút khách khí lấy những mảnh vụn còn lại của ngọc lưu ly khảm vào cây phất trần của mình và sư phụ, lão đạo sĩ mừng rỡ liên tục khen tiểu đồ đệ quả nhiên thông minh nhất.
Nhận được dây thắt lưng nặng trịch Ngô Sâm Nhược lập tức gọi điện cho Mộc Tuyết, Mộc Tuyết nói đại khái về chuyện đêm đó, còn có dây thắt có tác dụng lưng xu cát tị hung (tránh xui tìm hên, tránh điều xấu), đồng thời dặn dò bọn họ nhất định một ngày hai mươi bốn giờ đều phải đeo.
Ngô Sâm Nhược gửi dây thắt lưng cho Lưu Sảng (bao gồm cả Sophie), Lan Tử, mẹ Hà, sau đó lập tức mua vé máy bay, bay đến thành phố B trong ngày hôm đó.
Cậu rất lo lắng cho Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết, có thể ứng phó được chuyện này hay không. Còn có Tống Nghĩa Nhụy, lần trước bệnh viện cháy phỏng chừng không thoát được quan hệ với vận rủi này. Cậu cũng sẽ không tha thứ cho kẻ xuất phạm những người thân của mình.
Đáng tiếc Ngô Sâm Nhược vừa tới sân bay, liền nhận được điện thoại của La Lan Tử.
“Đã hẹn cuối tuần đi du lịch mà! Anh cứ như vậy mà lỡ hẹn…… Khốn kiếp!”
Ngô Sâm Nhược cầm di động, không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản nói một câu “Nhớ phải đeo dây lưng Mộc Tuyết cho, không được cởi bỏ dù trong bất kỳ tình huống nào”, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Cậu cho rằng, La Lan Tử ở lại thành phố Hải Đường thì sẽ không có chuyện gì, hiện tại Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết gặp nguy cơ, chắc chắn cậu phải lấy Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết làm trọng. Chủ yếu là cậu sợ liên lụy La Lan Tử, cho nên không nói chuyện này với cô ấy, chắc là La Lan Tử nghĩ cậu cố ý tìm lý do lỡ hẹn, mới nổi trận lôi đình.
La nữ vương bị ngắt điện thoại, vừa đau lòng vừa nghĩ có phải mình rất dã mang hay không, lại cảm thấy chắc chắn là Sâm Nhược thấy cô phiền nên muốn chia tay, trong lúc nhất thời đau lòng nước mắt lưng tròng.
Những thứ đó Ngô Sâm Nhược cũng không biết, nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt khi nói chuyện yêu đương. Xuống cậu lập tức tới nhà chính nhà họ Tống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện cũ của Sâm Nhược đã sáng tỏ ……
Sau đó, nhánh nhỏ của nhà họ Tống như thế nào có thể thiếu được nhân vật chính đoàn đâu! Một cái cũng không có thể thiếu ~