Nhưng mà, đáng thương cho Ngô Sâm Nhược bị hư xe trên đường đi…… Từ bốn giờ chiều đến tám giờ, bụng đói cồn cào. Sau đó cậu thật sự không nhịn được nữa, khi xe cần cẩu chuyển xe tới một chỗ có thể đậu được, cậu quyết đoán xuống xe.
Sau đó, lấy một chiếc mô tô (chả biết đâu ra), đi tìm thứ gì đó để ăn.
Ở một nhà hàng không tệ ăn như sói như hổ xong, Ngô Sâm Nhược cảm thấy đã tối rồi, không biết ở bên kia phương có phương tiện hay không, gọi điện thoại cho Mộc Tuyết nhưng không ai nghe, cả Tống Ngôn Mục cũng vậy. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, Ngô Sâm Nhược suy nghĩ thật lâu, rồi gọi cho Tống Ngôn Giản.
“Sâm Nhược, bây giờ đang ở đâu? Cần phái người tới đón không?” Tống Ngôn Giản đối với Ngô Sâm Nhược từ trước đến nay không chút thay đổi, thậm chí còn để lộ ra vui sướng cùng chờ mong. (D: này thì đam mỹ ^^)
Im lặng không nói gì, Ngô Sâm Nhược chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm,“Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều không có nghe điện thoại, anh xem thử bọn họ làm sao vậy.”
Bên kia không quá vui vẻ, mặc dù có tiếng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng Tống Ngôn Giản không quên vừa đi vừa kể lại sự ân ái của cặp đôi kia,“Có lẽ đang *, khi bận rộn chuyện này thì ai cũng không rãnh để ý tới điện thoại.”
Nói xong, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là tiếng la của Tống Ngôn Giãn.
Qua một hồi, bên kia tựa hồ ý thức được không thích hợp, trực tiếp bỏ di động bắt đầu đẩy cửa, sau đó chợt nghe tiếng hỗ trợ của người hầu, có tiếng vang lớn và tiếng thét sợ hãi phát ra, sau đó điện thoại bị tắt.
Lại xảy ra chuyện gì?! Đôi mắt Ngô Sâm Nhược lạnh lùng, khi gọi cơm cậu đã tính tiền, giờ phút này xách balo lên liền chạy, khi chạy ra cửa không cẩn thận đụng phải một cô gái.
Cô gái mang giày cao gót và váy liền, Ngô Sâm Nhược như gió chạy qua người cô gái, cô gái tựa như bị cái gì đẩy một cái, cả người ngã về phía Ngô Sâm Nhược, mà Ngô Sâm Nhược lại không có né tránh, cứ chạy như bay đụng ngã đối phương. Sau đó lưng cô gái đập vào cánh cửa thủy tinh, rơi xuống đất, váy bay lên đến đầu, cái mông lộ ra ánh sáng.
Ngô Sâm Nhược không quan tâm đến cô gái này, bỏ lại một câu thật xin lỗi rồi muốn đi, hai người đi phía sau cô gái vọt lên, một người nâng cô gái dậy, một người bắt lấy Ngô Sâm Nhược chất vấn,“Cậu có ý gì, cố ý sao?”
“Thực xin lỗi tôi không phải cố ý, vô cùng xin lỗi. Bây giờ tôi còn có việc gấp phải đi ngay, vị tiểu thư này xem ra hẳn là không có việc gì, nếu như có chuyện thì cứ gọi cho tôi.” Ngô Sâm Nhược không muốn gây ra phiền phức, vội vàng rút danh thiếp ra.
Tên là giả, dãy số trên danh thiếp cũng là số của tổ chức gián điệp chuyên xử lý sự cố ngoài ý muốn.
Đáng tiếc đối phương một chút cũng không cảm kích, ném danh thiếp đi.
“Cậu có biết cậu đụng vào ai không? Tống Thiến Mẫn là thiên kim nhà họ Tống, cậu cho là tùy tiện thì có thể xóa bỏ?” Đối phương là thanh niên hơn hai mươi tuổi, thần sắc kiêu ngạo khí thế bức người.
Xem ra không giải quyết chuyện này thì không thể đi khỏi, Ngô Sâm Nhược đánh giá tên đở Tống Thiến Mẫn, nhìn ra hắn cùng loại với vệ sĩ, nhanh chóng đánh giá thực lực.
Tốt lắm, thực lực cũng không cao.
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Ngô Sâm Nhược tà mị cười, dẫn đầu đi nhanh ra ngoài.
Thanh niên sửng sốt, đi theo ra, vệ sĩ nhanh chống đỡ Tống Thiến Mẫn đầu choáng váng, đi theo. (D: ai nhớ con quể Tống Thiến Mẫn này hôn??)
Sau đó…… Đi tới bên ngoài ở vị trí ít người và con đường dễ chạy nhất Ngô Sâm Nhược đột nhiên nhe răng cười, tiến lên đánh ngã tên thanh niên, sau đó bay tung một cước vào tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ đẩy Tống Thiến Mẫn qua một bên, vừa triển khai tư thế, Ngô Sâm Nhược đã biến mất ở trong đám người.
Tống Thiến Mẫn ngơ ngác nhìn phương hướng Ngô Sâm Nhược biến mất, nụ cười tà mị lạnh lẽo kia có tác dụng kích thích quá lớn, đầu óc cô ta còn đang mê muội đột nhiên tim đập thật nhanh. (d: thôi dẹp đi, SN chỉ dành cho 1 trong hai người 1 là Lan Tử, hai là Ngôn Giản, cưng không có cửa đâu)
“Tôi, không muốn ăn cơm …… Chúng ta hẹn ngày khác đi.” Tống Thiến Mẫn lễ phép nói một câu với thanh niên bị té, sau đó về xe của mình, đi khỏi.
Còn lại tên vệ sĩ đỡ thiếu gia nhà mình, bắt đầu suy phải giải thích với ông bà chủ như thế nào……
Nhận được điện thoại của Ngô Sâm Nhược, trong lòng Tống Ngôn Giản biết cậu chắc chắn là lo lắng Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết mới đến thành phố B, không hiểu sao có chút không lại rất vui.
Nghe điện thoại, câu đầu tiên, đối phương không chào hỏi mình dù chỉ một câu mà lập tức hỏi về tình huống của Ngôn Mục và tiểu Tuyết, điều này làm cho Tống Ngôn Giản gần như nghiến răng. Nhưng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Mộc Tuyết và Ngôn Mục không có đi ra ngoài, hai người ở trong phòng Ngôn Mục lặng lẽ nói chuyện, vậy cũng không thể không nghe điện thoại.
Nghi ngờ hắn đi gõ cửa phòng, gõ cửa phòng Ngôn Mục nhưng không ai đáp lại.
Sao có thể như vậy, vừa nãy Mộc Tuyết còn đi xuống bưng trái cây vào mà.
Nghi hoặc nảy sinh, Tống Ngôn Giản lập tức khẩn trương.
“Chú bảy, lấy chìa khóa đến!”
Khi chú bảy thấy Tống Ngôn Giản kêu cửa nhưng không ai lên tiếng, trong lòng cũng sinh nghi. May mắn chú ấy có thói quen mang theo chìa khóa tùy thân, đi lên lầu, thuần thục lấy cái chìa khóa ra…… Vặn không được?!
Chuyện này thật kỳ quái, Tống Ngôn Giản lập tức gọi vài vệ sĩ vào, tông cửa!
Bình thường cửa được làm rất rắn chắc, giờ phút này lập tức biến thành phiền toái lớn. Bọn vệ sĩ thân thể khỏe mạnh đụng vài cái, mới phá được cửa, nhưng mà ngay lúc Tống Ngôn Giản và bọn vệ sĩ bước vào cửa phòng, nhà chính nhà họ Tống đột nhiên bị cúp điện!
Phải biết rằng, nhà chính nhà họ Tống sử dụng điện chuyên dụng, mạch đều được trang bị đặc biệt, hơn nữa có ba nguồn điện dự bị.
Dưới tình huống bình thường, cho dù mạch bị đứt, mười giây sau sẽ khởi động nguồn điện đã dùng. Cho nên khi bắt đầu Tống Ngôn Giản cũng không khẩn trương, nhưng là lập tức hắn phát hiện, di động đã không còn tín hiệu.
Tình huống càng nguy cấp càng bình tĩnh, là gien và truyền thống tốt đẹp của nhà họ Tống. Đêm nay ông cụ Tống không có ở nhà, Tống Tử Khâm cũng đi theo đuổi Nam Thần của mình, các chú bác lại đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cho nên hôm nay nhà rất vắng. Tống Ngôn Giản chỉ muốn tìm được Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, an toàn của những người khác hắn không cần dự đoán.
Tin tưởng hai người bọn họ ở trong phòng, Tống Ngôn Giản cao giọng hét lên,“Ngôn Mục! Tiểu Tuyết! Trả lời anh.”
Không có hồi âm.
“Chú bảy, chú còn ở đây không?” Sâu sắc phát hiện hơi thở của người khác xung quanh mình đã biến mất, Tống Ngôn Giản không nhịn được đưa ngón tay sờ bông tai ngọc lưu ly trên cổ. Cái thứ này, rốt cuộc có dùng được hay không đây.
Quả nhiên, chú bảy cũng không có trả lời. Tống Ngôn Giản đề phòng trong chốc lát, đột nhiên thấp giọng cười,“Tống Yên, là cậu sao?”
Bóng tối hình như hơi động một chút, sau đó càng thêm nồng đậm vồ lại.
Cái này, Tống Ngôn Giản rốt cục biết ngọc lưu ly có tác dụng. Tuy rằng trước sau hắn một mảnh đen tối, nhưng khi nó ập tới, hắn vẫn có thể cảm nhận được năng lượng dao động thật lớn, nhưng khi cổ áp lực kia tới, trước người hình như có một bình phong che chở, làm cho hắn bình yên thoát khỏi bi kịch – hít thở không thông mà chết.
“Cậu rốt cuộc còn sống, hay là đã chết?”
“Là nhà chính nhà họ Tống xin lỗi cậu, hay là nhánh nhỏ của nhà họ Tống nên xin lỗi cậu?!”
“Cậu cần sự giúp đở của tôi sao?”
Tống Ngôn Giản hỏi ba vấn đề, trả lời hắn là ba lượt đánh úp lớn hơn nữa, nhưng đều thất bại chấm dứt.
“Cậu có thể vây khốn ta, nhưng cậu không làm tôi bị thương được. Tống Yên, tôi và Tống Ngôn Mục không giống nhaui, cho dù tôi hủy diệt nhà họ Tống, cũng sẽ không giao cho những nhánh nhỏ kia.” Cả người Tống Ngôn Giản đều là kiêu ngạo cùng cuồng bạo, không bao giờ kiềm chế sự thị huyết trong cơ thể nữa, Tống Ngôn Giản bày ra khí thế và cá tính bất đồng với bình thường.
“Nếu, không thể hợp tác. Tôi sẽ phá hủy cậu, cho cậu chịu sự đau khổ như địa ngục còn hơn với hiện tại. Tôi nói được, nhất định sẽ làm được.”
Một câu cuối cùng, trong bóng tối không còn dao động nữa.
Nhưng Tống Ngôn Giản cũng biết, đối phương căn bản là khinh thường cùng mình chiến đấu.
Vậy Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, có phải cũng lâm vào trong bóng tối như vậy hay không?
Chẳng lẽ cứ như vậy mà chờ lão đạo sĩ trở về cứu chúng ta sao? Thật tổn thương tự tôn mà.
Tống Ngôn Giản nghĩ đến Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục cũng rơi vào trong bóng tối, trên thực tế hai người bọn họ tốt hơn so với Tống Ngôn Giản nhiều.
Ngay một giây khi bóng đen kia vào, Mộc Tuyết bắt được tay Tống Ngôn Mục, sau đó ngưng thần một cái, trực tiếp đưa người vào không gian.
Thời gian qua lâu như vậy, Mộc Tuyết đã sớm muốn nói chuyện không gian với Tống Ngôn Mục, nhưng không tìm được thời cơ thích hợp. Bây giờ không phải vừa đúng lúc sao?
Một giây trước Tống Ngôn Mục còn đang nói một ít chuyện trong gia tộc với Mộc Tuyết, ngay sau đó bốn phía đột nhiên tối đen, rồi lại vào một cái không gian cũng tối như bầu trời bên ngoài. (D: kh gian của MT tương ứng với thời gian bên ngoài nhá)
Không gian này vô cùng kỳ dị, hai cây Kim Diệp và Lam Diệp chiếm 1/5 phạm vi, một hồ nước chiếm 2/5 phạm vi, xa xa hồ nước còn có một tòa núi nhỏ. Anh và Mộc Tuyết đứng trên đất, mọc đầy các loại thực vật.
Tống Ngôn Mục cũng sẽ không cho rằng mình đang nằm mơ, ý thức thanh tỉnh mười phần làm anh hiểu được, tiểu Tuyết đang muốn thẳng thắng với mình.
Đợi đã lâu, rốt cục có thể đợi đến khi tiểu Tuyết bày ra nội tâm chân thật, Tống Ngôn Mục có một cảm giác vui mừng như chờ trăng giữa mây đen bao ngày hôm nay rốt cuộc được hé sáng.
Ngay sau đó Tống Ngôn Mục yên lặng ngẩn ngơ, người lơ lửng giửa không trung có bộ dạng giống y như Mộc Tuyết là ai?
“Mộc Sương, tớ đưa Ngôn Mục vào được, cậu mau xuống dưới” Mộc Tuyết hưng phấn chào hỏi với Mộc Sương, đây là lần đầu tiên cô dẫn người khác vào!
Mộc Sương hạ xuống, cô cũng có được rất nhiều ưu việt từ hồ nước, vì thế câu đầu tiên nói với Tống Ngôn Mục chính là,“Cám ơn cấp cung cấp hồ nước.”
Lượng tin tức thiệt nhiều nổ mạnh trong đầu Tống Ngôn Mục, anh gian nan nghĩ lại, Mộc Tuyết từng nói anh là hồ nước, nói Ngô Sâm Nhược là nguồn gốc dị năng, Mộc Tuyết đưa Ngô Sâm Nhược một lá cây mà xanh…… Nhân vậy cụ hiện hóa ở trong không gian?
Kế tiếp, hai người Mộc Tuyết và Mộc Sương, nói họ là hai hồn, bắt đầu giải thích những chuyện trong không gian với Tống Ngôn Mục. Nhưng Mộc Tuyết vẫn tỉnh chuyện kiếp trước và chuyện mình trùng sinh, chỉ nói chính mình từ nhỏ đã có không gian thần kỳ này.
Rốt cục đã hiểu được tất cả Tống Ngôn Mục nhẹ nhàng thở ra, anh ôm lấy Mộc Tuyết,“Em là bảo tàng của anh.”
“Cái kia, em chỉ nói là hiện tại, nói không chừng ngày nào đó nơi này sẽ biến mất……” Sau khi kích động, Mộc Tuyết bắt đầu lo sợ bất an.
“Em vẫn là bảo tàng của anh.” Tống Ngôn Mục kiên định trả lời.
Không nói chuyện này với Tống Ngôn Mục nữa, dù sao lần trước đã nói rõ. Mộc Tuyết quay đầu hỏi Mộc Sương,“Bóng đen lúc nãy là sao vậy? Không phải nói nhà chính nhà họ Tống rất an toàn sao? Nó vào bằng cách nào?”
Mộc Sương thở dài,“Tớ chỉ là không gian hóa thân, không phải đạo sĩ cũng không phải hòa thượng……”
An ủi vỗ bả vai Mộc Sương, Mộc Tuyết cảm thấy khó chịu,“Chúng ta đi tới biệt thự giữa núi nói tiếp!”
Nhà ở giữa núi, Mộc Sương và Mộc Tuyết gọi là biệt thự giữa núi. Tuy rằng tên này rất quê, nhưng hai người vẫn không sửa lại.
Mộc Sương mang theo hai người bay lên, mấy giây đã đến. Trên đường bay qua hắc liên hoa trong hồ nước, nụ hoa đã phồng lên thật to, cách thời gian nở hoa đã không xa. Tống Ngôn Mục cúi đầu nhìn hắc liên hoa, rồi ngẩng đầu nhìn Mộc Tuyết.
Không phải rất giống, Tống Ngôn Mục đánh giá trong lòng.
Khi rơi xuống đất thiếu chút nữa đã bị ánh sáng của ngọc lưu ly dùng là mái ngói làm mù mắt, Tống Ngôn Mục rốt cục biết chính mình bị Tống Ngôn Giản bên ngoài cười nhạo thật ra là ghen tị là làm sao, thì ra Mộc Tuyết và Mộc Sương còn dùng nó xây nhà trong không gian…… Thật sự là không biết nên hai người bọn họ tận dụng đồ vật hay nên nói hai người bọn họ phá sản, ngay cả nóc nhà cũng dùng ngọc lưu ly lộp.
Ngồi trong phòng, Mộc Tuyết cảm thấy mình cuối cùng cũng thoải mái chút.
“Cái bóng đen kia là tàn niệm, không phải Quỷ Hồn cũng không phải sinh linh, là tàn niệm bị cố ý chế tạo ra.” Mộc Sương cau mày tiếp tục nói,“Dương khí trong nhà chính nhà họ Tống đã là cực hạn, nếu như vậy mà bóng đen còn có thể vào, chỉ có thể chứng minh, tàn niệm từng là người nhà họ Tống.”
Tống Ngôn Mục nhíu mi, người nhà họ Tống? Từng?
Trước khi trở về, anh và cha mình đã tra rõ về những nhánh nhỏ, đặc biệt là nhánh nhỏ thứ ba từng tranh ví người cầm quyền với Tống Nghĩa Cẩn, nhưng người trong những người sống cũng không làm chuyện gì khả nghi, cũng không tra ra thế lực đối lập nào. Cho nên, quá trình điều tra lâm vào ngõ cục.
Hiện tại, Tống Ngôn Mục bừng tỉnh đại ngộ, người cần điều tra căn bản không phải người sống, phương hướng điều tra cũng không phải thế lực đối lập.
Nhưng dùng lại dùng vu cổ thuật âm độc như vậy, nhánh nhỏ kia qua nhiên là không muốn sống. Trách không được Tống Ngôn Giản nói nhánh nhỏ thật náo nhiệt, nói mình đã muộn.
Mộc Tuyết vẫn chú ý thân thể của mình bên ngoài,“Sương Sương, cơ thể của tớ còn bên ngoài, có vấn đề gì hay không?”
“Tàn niệm kia nhét mọi người vào một không gian, hiện tại tớ cũng không hiểu rốt cuộc nó muốn làm gì. Nhưng mà tiểu Tuyết cậu không có việc gì, cậu…… Nó sẽ không công kích.” Mộc Sương chớp mắt.
Mộc Tuyết đã hiểu, mình là linh hồn trùng sinh, trên người bất luận như thế nào đều là khoảnh khắc trước khi chết, tàn niệm kia sẽ xem nhẹ mình.
Nói tới đây, Mộc Sương đột nhiên cả kinh,“Không xong, có người bị nó xâm nhập.”
Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết trăm miệng một lời,“Xâm nhập?”
“Nó là tàn niệm, là một loại với tư duy và cảm xúc, loại tàn niệm có ý thức mình này nếu xâm nhập vào người khác, sẽ thay đổi rất nhiều thứ trong tiềm thức của người đó.” Mộc Sương cố gắng dùng những từ Tống Ngôn Mục nghe hiểu để giải thích,“Cái đó không giống quỷ bám người, cũng không giống cướp xác. Quỷ bám người là phong bế linh hồn của cơ thể người đó, ở thời điểm người đó không biết làm ra rất nhiều chuyện; Cướp xác là tiêu diệt linh hồn của cơ thể người đó, trực tiếp xâm chiếm thân thể.”
“Tàn niệm xâm nhập, chính là ở thời điểm chủ cơ thể không hay biết, tự bản thân người đó cho là mình muốn làm chuyện này…… Là khống chế.” Tống Ngôn Mục tổng kết nói,“Hơn nữa, hiện tại chúng ta không biết rốt cuộc ai bị xâm nhập, phải không?”
Mộc Sương gật đầu.
Mộc Tuyết buồn nản,“Sớm biết như vậy em đã cuốn hút hết tất cả mọi người, như vậy em có thể biết được những xúc động trong lòng họ.”
Đôi mắt Tống Ngôn Mục sáng ngời, đúng vậy, năng lực phụ của cảm xúc cuốn hút của Mộc Tuyết là cảm giác! Một biện pháp tốt như thế, nhưng mà…… Bản tính của người nhà họ Tống đều là vui giận không hiện ra mặt, nội tâm cũng rất ít phập phồng.
“Thật ra đối tượng công kích của tàn niệm hẳn là Tống Ngôn Mục mới đúng.” Mộc Sương nhắc nhở,“Hai người lúc nào cũng phải cẩn thận, thời khắc mấu chốt lập tức vào đây.”
Mộc Tuyết nhíu mày đáp ứng, đồng thời tiếp tục buồn nản,“Sương Sương, nếu cậu có thể ra khỏi không gian thì tốt rồi……”
Nói tới đây, Mộc Sương chần chờ mở miệng,“Thật ra, cũng không phải không thể…… Nhưng giá rất cao……”
Nếu Mộc Sương có thể ra ngoài, cô ấy là thuần linh thể chắc chắn có thể giúp Mộc Tuyết nhiều hơn nữa. Đồng thể Mộc Sương là linh hồn không gian, là ý thức cũng là khúc xạ linh hồn của Mộc Tuyết, hai người bọn họ giống như một cặp sinh đôi, rất nhiều nhiều chuyện không cần nói ra cũng hiểu được.
“Không gian cần tiếp tục mở rộng ít nhất năm lần. Tính ra, ít nhất phải có trên một tỉ thực vật và vật thể.”
Trên một tỉ?! Mộc Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối.
Biết thực vật và vật thể trong không gian, đều phải là người thật tâm thích Mộc Tuyết mới được, Tống Ngôn Mục kéo Mộc Tuyết qua ôm lấy,“Không cần như vậy, bây giờ đã tốt rồi. Tiểu Tuyết, không cần tự tạo áp lực cho mình, mỗi người đều có người ghét, trên một tỉ người tất nhiên sẽ khó. Tiểu Tuyết, không cần nghĩ lung tung, anh không cần em làm như vậy.”
Mộc Tuyết vỗ vỗ bả vai Tống Ngôn Mục,“Em biết anh rất lợi hại! Em nói, rốt cuộc khi nào thì mới có thể đi ra ngoài? Lão đạo sĩ đi ra bên ngoài, nhưng tiểu đồ đệ của ông ta ở lại nhà chính mà, lâu như vậy còn không có phát hiện không thích hợp sao? Trừ tiền lương của hắn!”
Nếu không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài, Mộc Sương đột nhiên nhớ tới đến trong không giân xuất hiện một thung lũng hoa hồng, sinh trưởng ở sau núi, mùi hoa tỏa ra bốn phía. Mộc Sương tim được hũ sành trong không gian, đơn giản tự nghĩ ủ thành trà hoa hồng! Bây giờ đúng lúc có thể lấy ra uống.
Nhà chính nhà họ Tống im lặng, không có một chút tiếng động.
Tống Tử Khâm khó có khi dùng chìa khóa của mình mở cửa, nhưng cô ấy không bước vào.
Trong nhà tuyệt đối không nên im lặng như vậy, nhà họ Tống nhiều người hầu và vệ sĩ như vậy, không thể nào không phát ra tiếng động.
Tống Tử Khâm căng thẳng, cô ấy nhẹ nhàng rút chìa khóa ra, sau đó lui từng bước.
Đèn đường bình thường ấm áp, hiện tại lại như ánh mắt lạnh lẽo dành cho ăn xin, làm cho người ta tự dưng phát lạnh.
Trên vai đột nhiên bị ai đó tác động mạnh, mắt Tống Tử Khâm tối sầm lại chân dùng lực, trượt vai một cái lưu loát hút vào sườn và quật ngã đối phương!
Oành!
Mặc dù không có thấy rõ là ai, chân Tống Tử Khâm đã phản xạ có điều kiện muốn đạp vào bụng đối phương.
“A!! Là tôi Thanh Linh Tử!” Tiểu đồ đệ của lão đạo sĩ, tên nhóc suốt ngày đỏ bừng mặt thẹn thùng không nói chuyện,“Đừng đánh đừng đánh.”
Tống Tử Khâm thu hồi chân,“Sao cậu không ở trong nhà mà lại ở bên ngoài?” Khi nói những hết lời này, tay Tống Tử Khâm đã đặt trên cây súng lục mini trên người mình, sẵn sàng bắn.
Thanh Linh Tử đứng lên,“Tôi trúng kế điệu hổ ly sơn…… Lúc nãy có tiếng kêu của mèo hoang, tôi đi ra xem…… Kết quả ngược lại bị mèo hoang công kích. Vừa mới xử lý xong, còn cô, sao cô không vào?”
Tay vẫn chưa rời khỏi súng, Tống Tử Khâm mỉm cười,“Không, bên trong một tiếng động cũng không có.”
“Chúng ta vào xem, có tôi ở đây, không thành vấn đề.”
Thanh Linh Tử vẻ mặt ngưng trọng đứng lên, hắn đi ở phía trước, Tống Tử Khâm lại không có động.
“Cô làm sao vậy?” Thanh Linh Tử kỳ quái quay đầu.
Tống Tử Khâm đã dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin nhắn cho ông cụ Tống, còn có tin nhắn đặc thù hết sức căng thẳng gửi cho các chú bác trong nhà. Sau đó Tống Tử Khâm mỉm cười,“Tốt.”
Đi tới cửa, Thanh Linh Tử từng bước đi vào cửa nhà chính, mà Tống Tử Khâm cố ý chần chờ một chút, nữa giây sau.
Chân vừa bước vào, Tống Tử Khâm lại thu trở về, Thanh Linh Tử xoay người kéo Tống Tử Khâm, súng lục trong tay Tống Tử Khâm chĩa vào ót Thanh Linh Tử.
“Cậu là ai?”
Tống Tử Khâm lui về sau từng bước, thủy chung không bước vào cổng lớn.
“Tôi là Thanh Linh Tử.” Thanh Linh Tử có một đôi mắt nhỏ dài, phối hợp lông mi cong vút, bình thường nhìn rất có cổ vị (hương vị cổ xưa), hiện tại lại lộ ra tà khí cùng quỷ dị.
Cười lạnh một tiếng, ngọc lưu ly trong ngực Tống Tử Khâm phát ra ánh sáng lóng lánh,“Sao không lấy phất trần? Không cần nói với tôi cậu đột nhiên ghét cây phất trần của mình, hôm đó tôi làm rớt mấy cọng thiếu chút nữa cậu đã khóc lên…… Thanh Linh Tử, trong thân xác cậu bây giờ là cái gì?”
Thời điểm những tinh anh hiếm khi cởi xe đạp – chở lão đạo sĩ chạy tới, Mộc Tuyết đã chạy đến nỗi sắp tắt thở.
Mà phía sau, bóng đen mất đi mục tiêu, bắt đầu tập trung công kích Hà Lệ Phong và tài xế. Tài xế muốn vào bụi cây trốn, Hà Lệ Phong giữ hắn lại.
“Chỗ không có bóng chỉ toàn là màu đen, càng dễ dàng bị công kích!“
Tài xế được nhắc nhở, thầm mắng mình ngốc xém chút thì mất mạng, hai người bọn họ đã bước không nổi, cước bộ càng ngày càng nặng, giống như đeo chì vậy.
“Này, tôi cảm thấy mấy cái bóng hình như bò lên chân của anh.” Tài xế nhìn đôi chân bất động của Hà Lệ Phong, kinh hồn táng đảm nhắc nhở.
Cho dù liều mạng, hai người kia một chút cũng không sợ. Nhưng giờ phút này bọn họ đều hoảng hốt sợ hãi, Hà Lệ Phong nả một phát súng dưới chân.
Oành! Tiếng súng vang dội quẩn quanh bầu trời.
Góc độ của viên đạn là đi xuống, tạo ra một cái hố trên mặt đất rồi biến mất, không thấy viên đạn.
Lần này hai người tuyệt vọng, bóng đen lại có thể cắn nuốt vật thể!
Nhưng, tại sao nó lại không cắn nuốt hai người bọn họ? Hà Lệ Phong và tài xế nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới trong ngực bọn họ vẫn còn một thứ – ngọc lưu ly của Mộc Tuyết cho.
Mộc Tuyết cỏng Tống Ngôn Mục chạy không ngừng, trái tim cô đập loạn, có lẽ mũi – niêm mạc – phế mạc đều chỉ còn máu, khi hô hấp đều là mùi máu. Tống Ngôn Mục nặng kg, lấy thân thể cao gầy của anh, đối với Mộc Tuyết kg mà nói thì một chút cũng không gầy. Cõng nặng mà chạy làm cho Mộc Tuyết choáng váng, huyệt thái dương càng không ngừng co rút đau đớn.
Nhưng mà, tuy rằng bóng đen không có ở dưới chân, những chỗ có ánh đèn chiếu lên người Tống Ngôn Mục thì những cái bóng đều dừng trên người Mộc Tuyết. Chúng nó xác nhận thân thể Tống Ngôn Mục, mà bắt đầu gia tăng sức nặng, dần dần Mộc Tuyết cảm thấy trên lưng mình đang cõng kg.
Mẹ nó! Khi dễ bà là ốc sên chắc!
Hơn nữa, nếu không phải có ngọc lưu ly, Mộc Tuyết tin tưởng sẽ không chỉ là chút sức nặng này, nghĩ đến đây Mộc Tuyết cười dữ tợn, đúng là đồ hư mà, có bản lĩnh đi theo tao đi vào nhà chính nhà họ Tống! Đừng để tao bắt được mày, nếu không tao sẽ xé mày thành trăm mảnh!
Cách đó không xa là đoàn người được cử tới, Mộc Tuyết rốt cục bắt đầu thả chậm cước bộ, cứu tinh ơi sao các người tới chậm vậy hả!
Lão đạo sĩ nhảy xuống từ trên xe đạp, chạy nhanh đến trước mặt Mộc Tuyết, đầu tiên là nhíu mày đánh giá Mộc Tuyết một vòng. Thấy cô gái này cắn chặt khớp hàm tới chảy máu, Tống Ngôn Mục trên lưng thì giận giữ, lão đạo sĩ cuối cùng không nhịn phốc một tiếng – bật cười.
Mặt Tống Ngôn Mục càng đen hơn.
Lấy một tấm bùa dán lên người Tống Ngôn Mục, nháy mắt liền bốc cháy.
Trước ánh lửa, sắc mặt lão đạo sĩ ngưng trọng. Bọn vệ sĩ đã vây một vòng quanh bọn họ, lạch cạch bật đèn led lên, ánh áng chói mắt làm cho Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục đều nheo lại mắt. Nhưng mà hoàn hảo là, ánh sáng chiếu độ làm những cái bóng không có chỗ nào che giấu, lập tức biến mất.
Nhưng Mộc Tuyết vừa mới chèn ép, tâm tình khó chịu mười phần, cô làm một động tác theo bản năng, chính là nhéo cái bóng Tống Ngôn Mục trước mặt cô (thật ra là cái bóng bám theo), vạn phần oán hận bóp nó.
Kết quả, bóng đen thật đúng là bị Mộc Tuyết bắt lại!
Lần này bọn vệ sĩ đều trợn tròn mắt, lão đạo sĩ lại trừng mắt giống như mắt trâu, nhanh chóng lấy ra một cái hồ lô, kêu Mộc Tuyết bỏ bóng đen vào.
Mộc Tuyết không tin tưởng nhìn lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nhanh chóng giải thích,“Cô gái nhỏ, ông được lão Tống mời đến để phá vỡ mệnh số của Tống Ngôn Mục, là giúp hai người.”
Đặt Tống Ngôn Mục từ trên người xuống, Mộc Tuyết dùng ánh mắt hỏi Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục chậm rãi gật đầu.
Được rồi, lúc này Mộc Tuyết mới bỏ cái bóng vào miệng hồ lô, hồ lô tử kim (tím vàng) là bảo vật, lập tức hút bóng đen vào. Lần này Mộc Tuyết ôm hồ lô không chịu buông tay, nói phải đợi trở về nhà chính nhà họ Tống mới trả.
Lão đạo sĩ cười ha ha tùy Mộc Tuyết, ánh mắt kia làm Mộc Tuyết sợ hãi. Sau đó lão đạo sĩ chỉ huy những vệ sĩ dùng phương pháp tương tự cứu Hà Lệ Phong và tài xế, đoàn người mới đạp xe về nhà chính nhà họ Tống.
Chờ tới khi mọi người trở về nhà chính nhà họ Tống, chú bảy lập tức giao điện thoại cho Tống Ngôn Mục. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng nghe chuyện này, đều lo lắng vô cùng. Tống Nghĩa Cẩn lập tức cho người đi thăm dò chuyện kỳ quái này, rốt cuộc con mình đã chọc tới thứ quái gì.
Nói đến cũng lạ, trước kia, ông cụ Tống không bỏ được nên giữ Tống Ngôn Mục lại hai năm, tuy rằng người nhà họ Tống liên tiếp gặp chuyện không may, nhưng không quỷ dị như vậy. Cho nên nhà họ Tống mới tra như thế nào cũng không được.
Lúc này đây nếu không phải Mộc Tuyết nhắc nhở, nói không chừng Tống Ngôn Mục đã xảy ra chuyện. Đến lúc đó tra không ra lại cho là một sự cố trùng hợp, Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng chỉ sợ cũng chỉ có thể nhận lấy đau thương.
Rồi sau đó đến bóng đen quỷ dị, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Tống Ngôn Mục cầm điện thoại báo cáo với cha mình,“Không có việc gì. Nhờ có tiểu Tuyết.”
Mộc Tuyết có dị năng làm trong lòng Tống Nghĩa Cẩn đã dựng thẳng, trước mắt lại là Mộc Tuyết bảo vệ con trai mình. Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng cũng không phải cảm ơn Mộc Tuyết như thế nào mới tốt.
Nhìn điện thoại, Mộc Tuyết nghiêng đầu, Tống Ngôn Mục ý bảo cha mẹ muốn nói chuyện với em, Mộc Tuyết mới cầm lấy di động,“Chú dì…… Dạ không sao cả, Tống Ngôn Giản phái người tiếp ứng đúng lúc, bằng không con thật sự phải bất động…… Con không sao, nghỉ ngơi thì tốt rồi…… Dạ con biết rồi, không cần lo lắng.”
Tống Tử Khâm cũng lo lắng chờ trong phòng khách đã lâu, nếu không phải ông cụ Tống hạ lệnh không cho đám cháu đi ra ngoài, cô đã sớm lao ra theo. Chỉ có Tống Ngôn Giản bình tĩnh, còn gọi chú bảy pha hồng trà cho hắn.
Chờ Mộc Tuyết nghe điện thoại xong, ông cụ Tống cũng xuống lầu.
“Đạo trưởng, đầu đuôi sự việc là như thế nào?” Câu nói đầu tiên của ông cụ Tống, là hỏi lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ lắc đầu,“Cái bóng đen này, tôi cũng không phân biệt được. Như ông biết, mệnh quỹ của Tống Ngôn Mục hoàn toàn hỗn loạn, hôm nay quả thật cậu ta cũng đã dính phải thứ cổ quái. Nhà chính nhà họ Tống nhiều dương khí, mấy thứ kia không thể vào. Vì lo lắng cho sự an toàn của lệnh công tử, trước khi tôi điều tra ra, tốt nhất đừng cho cậu ấy ra khỏi cửa.”
Lần này, ông cụ Tống khó xử, chắc chắn ông không thể tiếp tục đẩy cháu trai mình ra ngoài trong lúc nguy hiểm, nhưng hiện tại Tống Ngôn Mục quả thật là có mệnh số tương khắc với nhà họ Tống.
Lão đạo sĩ biết đều ông cụ Tống đang lo lắng,“Bạn già, số mệnh nhà họ Tống hưng thịnh, dăm ba tháng căn bản không làm ảnh hưởng được nhà họ Tống. Nếu Ngôn Mục vượt qua được kiếp nạn này, ngày sau nhất định có tương lai.”
Nếu Tống Ngôn Mục là một người máu lạnh, có lẽ nghe đến đó liền trực tiếp mở cửa chạy đi. Tỷ như Tống Ngôn Phong, đoán chừng hắn ta trước khi đi còn lật bàn cho ông cụ Tống xem. Nhưng Tống Ngôn Mục là người trầm ổn, lời này nói ngay trước mặt anh, ngay cả mắt anh cũng không nháy biểu cám giống như ai đang thiếu nợ anh vậy. So sánh với nhau thì càng phong phú hơn khi được Mộc Tuyết cõng trên lưng chạy trối chết.
“Ngôn Mục, phòng của còn vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Chuẩn bị cho tiểu Tuyết một phòng đi.” Ông cụ Tống rốt cục hạ quyết định,“Ngôn Mục, trước khi khai giảng, tài lực chỗ quản gia con có thể dùng tự nhiên. Chuyện này, tự con xử lý. Chuyện này nếu là liên quan đến toàn bộ nhà họ Tống, như vậy con cứ đại biểu nhà họ Tống đáp lễ cho đối phương thật hậu hĩnh.“
Lời nói này ý vị thâm trường, Tống Ngôn Mục biết ông nội mình rốt cuộc cũng chịu nhường một bước. Nếu anh có thể xử lý tốt chuyện này, cho dù số mệnh của anh tương khắc với nhà họ Tống, ông nội cũng sẽ để anh về nhà họ Tống. Huống chi, có lẽ tất cả những chuyện này đều bị người ta thiết kế.
“Đã biết, con sẽ làm tốt.” Tống Ngôn Mục thật lòng trả lời.
Một bên Tống Ngôn Giản câu thần, có chút tà mị mỉm cười.
Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản trao đổi ánh mắt, hai anh em ăn ý gật đầu.
Tống Tử Khâm thì lén lút kề tai nói nhỏ Mộc Tuyết,“Ai nha tớ còn chưa nói hết về đối thượng thầm mến của tớ đâu, đợi lát vào phòng tớ lại nói với cậu tiếp!”
Tống Tử Khâm không chút lo lắng hãi hùng làm Mộc Tuyết bái phục, hơn nữa lúc nãy Tống Ngôn Giản còn có chút khẩn trương, bây giờ lại ngồi xem trò hay của Tống Ngôn Mục. Cái này càng làm cho Mộc Tuyết không hiểu rốt cuộc quan hệ của hai người bọn họ là cái gì.
Đây quan hệ anh em của một gia tộc lớn? Cô cảm thấy thứ gì họ cũng giấu rất sâu, không giống loại người như Mộc Dong và Hà Thành Canh, tự cho là lòng dạ thâm sâu, nhưng thật ra cái gì cũng viết lên trên mặt.
Mắt thấy ông Tống xoay người sắp đi lên lầu, Mộc Tuyết do dự, cuối cùng vẫn gọi ông lại.
“Ông nội Tống.” Mộc Tuyết lấy hai miếng ngọc lưu ly từ trong túi sách ra,“Thứ này có thể bảo vệ khỏi hơi thở ác ý. Có thể cắt thành những khối nhỏ rồi phát cho tất cả mọi người, có thể tránh được vận rũi.”
Được đưa về Hà Lệ Phong và tài lế đứng một bên gật đầu,“Đúng vậy, bóng đen kia có thể nuốt đạn, nhưng chúng tôi vẫn không gặp chuyện không may, giống như là nhờ vào ngọc lưu ly này.”
Nói xong, Hà Lệ Phong cùng lái xe cũng không giữ lại, trả ngọc lưu ly lại cho Mộc Tuyết, Mộc Tuyết lại giao cho ông cụ Tống.
Bốn miếng, đủ để cắt thành khối nhỏ, ông cụ Tống – con trai – con dâu và cháu, vậy chắc đủ rồi. Trong lòng Mộc Tuyết âm thầm tính toán, dù sao Tống Ngôn Mục còn có Ngô Sâm Nhược La Lan Tử Lưu Sảng Sophie, cô chắc chắn phải đưa ngọc lưu ly cho họ, còn có mẹ Hà.
Lão đạo sĩ thật vất vả mới cướp được hồ lô của mình từ tay Mộc Tuyết, nhìn thấy ngọc lưu ly trước mắt, có chút kinh ngạc,“Đây là…… Ngọc lưu ly?!”
Mộc Tuyết không biết lão đạo sĩ nói gì, chỉ giả vờ âm trầm nói,“Gia truyền, chỉ có bấy nhiêu, lấy ra hết rồi.”
Mặc kệ bộ dáng giống như rất tiếc hận của lão đạo sĩ, Mộc Tuyết chân thành nhìn về phía ông Tống.
Cái này xem như món quà đầu tiên của cháu dâu? Ông cụ Tống nhìn chằm chằm ngọc lưu ly thật lâu, thật sự là đủ nổi bật.
“Ngọc lưu ly xu cát tị hung (thích hên tránh xấu), chắn chắn có thể ngăn cản thứ xấu, là đồ tốt! Bạn già ông thật có phúc.” Lão đạo sĩ rung đùi đắc ý,“Cắt một góc tặng cho tôi?”
Lúc này ông cụ Tống mới tin tưởng công dụng của ngọc lưu ly, gật đầu nhận lấy,“Cám ơn tiểu Tuyết. Trong khoảng thời gian này con cứ ở lại nhà họ nghỉ ngơi thật tốt, chờ tới khi khai giảng hẵn ra ngoài.”
Mộc Tuyết cười hì hì trả lời,“Không có sao hết, có Ngôn Mục ở cùng con là tốt rồi.”
Trong lòng ấm áp, trước mặt Tống Ngôn Mục mọi người mặt cầm lấy tay Mộc Tuyết hôn lên,“Anh sẽ sớm giải quyết chuyện này.”
Lúc này, đừng nói Tống Tử Khâm hâm mộ thét lên, ngay cả ông cụ Tống cũng nhịn không được lắc đầu thở dài, cháu của ông quả nhiên điều trưởng thành hết rồi.
Nếu trưởng thành, như vậy, thì dùng tiểu chuẩn của người lớn để đối đãi người khác đi.
Thắng thua, dựa vào chính bản thân mình. Người thất bại, không có tư cách thừa kế nhà họ Tống.
Trong thời gian Ngô Sâm Nhược ở thành phố Hải Đường, trừ việc thử yêu đương với La Lan Tử, phần lớn lực chú ý là để mắt tới sản nghiệp kinh doanh của nhà họ Ngô.
Lan Đề làm không tệ, cô ấy giống như bọt biển khô quắt, tốc độ hấp thu làm cho người ta líu lưỡi. Từ lúc bắt đầu không biết một chữ về quản lý mà bây giờ đã trở thành phó tổng giám đốc của một chuỗi nhà hàng, điều phối nhân sự và doanh tiêu cô ấy điều làm vô cùng tốt.
Chọn một thời gian thích họp, ở một chỗ bí ẩn gặp mặt Lan Đề, hai người khó có khi được ôn chuyện. Đơn giản trao đổi tình hình gần đây, sau khi báo lại các hành động của nhà họ Ngô, Lan Đề nói ra yêu cầu với Ngô Sâm Nhược.
“Sâm Nhược tiên sinh, cung cấp mấy phần da của Ngô Du Hà, tóc còn có máu cho tôi đi.”
Ngô Sâm Nhược gật đầu,“Bị Ngô Thiên Tứ hoài nghi?”
Lan Đề lắc đầu,“Tất cả nuốt rồi hay vết thương trên người tôi đều giống Ngô Du Hà như đúc, cho dù là cởi hết quần áo cũng nhìn không ra điểm đáng nghi. Nhưng mà, Ngô Mộng hình như hoài nghi tôi, cô ta luôn lơ đãng nói ra rất nhiều chuyện trước kia, còn nhắc tới chuyện ngài đẩy cháu mình xuống lầu. Sâm Nhược tiên sinh, có lẽ ngài cần nói cho tôi biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ly trà bổng nhiên rất đắng, Ngô Sâm Nhược im lặng.
Nhưng, chuyện này phải nói cho Lan Đề, bằng không thật sự có thể lộ chuyện. Bởi vì lúc ấy, chỉ có Ngô Du Hà, Ngô Mộng, Bạch Ngọc Thải và cậu. Ngô Mộng hoài nghi tất nhiên sẽ kéo theo Bạch Ngọc Thải hoài nghi, tuy rằng Lan Đề có thể dễ dàng ám sát hai người kia ở nhà. Nhưng đối với Ngô Sâm Nhược mà nói, chết chính là ban cho bọn họ sự giải thoát. Người chỉ khi còn sống, mới có thể trả giá cho những tội nghiệt mình gây ra.
Ngô Sâm Nhược chậm rãi mở miệng,“Năm ấy tôi cũng mới hơn tám tuổi……”
Năm ấy Ngô Sâm Nhược chỉ mới hơn tám tuổi, tự bế nghiêm trọng, không muốn nói chuyện với ai. Đám em trai và em gái trong nhà cũng trạc tuổi cậu, bề ngoài thì thân thiết kêu anh hai, sau lưng thì không thiếu đánh đập.
Khi đó, Ngô Sâm Nhược tự bế nên không có sức chiến đấu. Giường cậu bị người ta tạt nước cũng không ai quan tâm, tủ quần áo thì bị người ta bỏ rắn và rết vào, cậu luôn luôn không ‘cẩn thận bị thương’ hoặc bị đẩy ngã.
Rõ ràng chính là cả người xanh tím, vì tự bế nên cậu không nói được.
Phương Thụy Mẫn chỉ nhìn thấy hôn nhân thất bại của mình, lại không thấy được đứa con của mình đang bị người ta ngược đãi.
Ngày đó, Bạch Ngọc Thải mượn từ ‘thăm’ Ngô Mộng đi vào nhà họ Ngô, trong nhà chỉ có Ngô Du Hà và con cô ta, cùng với Ngô Sâm Nhược trốn ở trong nhà không muốn đi học.
Con của Ngô Du Hà mới một tuổi vẫn chưa biết nói chuyện, vẫn khóc như mưa, Ngô Du Hà ở dưới nói chuyện phiếm với Bạch Ngọc Thải, nghe thấy con khóc cũng không quản. Nhưng Ngô Sâm Nhược bị làm cho bực mình, tuy rằng phòng có cách âm, nhưng tiếng gào bén nhón của con nít làm cho Ngô Sâm Nhược khát cầu sự im lặng – rất đau đầu.
Vì thế cậu đi ra, muốn đi xem cháu mình rốt cuộc bị làm sao.
Ngô Sâm Nhược vừa ra khỏi cửa, Ngô Du Hà liền đi lên lầu. Cô ta căm hận Ngô Sâm Nhược, luôn cảm thấy là Ngô Sâm Nhược và Phương Thụy Mẫn hại mẹ cô ta, cũng hại cô ta chịu nhiều đau khổ, cho nên cô ta cho rằng Ngô Sâm Nhược sẽ không đối xử tốt với con mình.
Đi vào phòng Ngô Du Hà, Ngô Sâm Nhược thấy đứa bé té xuống giường, cái mũi chảy máu. Cậu đứng trước mặt đứa bé đang chảy máu kêu khóc, trong lòng phức tạp nói không nên lời.
Vừa có chán ghét, cũng có thương xót. Mẹ của mày cũng không cần mày, nếu cô ta yêu mày, tại sao nghe mày gào khóc như thế mà không vào xem? (Ngô Du Hà chết không hết tội, ta cực ghét kiểu này, thà đừng sinh nó ra, sinh ra chỉ để nó nhu vậy, ghét mấy đứa như thế zã man)
Mẹ của tao cũng không cần tao, nếu thật sự yêu tao, tại sao không quan tâm tao để tao bị người khác tra tấn?
Do dự trong chốc lát, Ngô Sâm Nhược vẫn ôm đứa bé ra cửa, tính xuống lầu giao cho Ngô Du Hà.
Ngô Sâm Nhược ôm đứa bé vừa đi tới cầu thang, Ngô Du Hà đã chống nạnh đứng đó, lập tức tát cho Ngô Sâm Nhược một bạt tai. (má con điên)
“Tiểu tạp chủng, mày muốn làm gì con tao?”
Đầu bị đánh nghiêng một bên, Ngô Sâm Nhược chảy máu mũi, đầu cũng có chút choáng váng.
Bạch Ngọc Thải đứng phía dưới lầu, Ngô Mộng đi theo Ngô Du Hà đứng ở cầu thang, Ngô Sâm Nhược ôm đứa bé đứng trước mặt bọn họ.
Ánh mắt tối như mực không có cảm xúc gì, Ngô Sâm Nhược nhìn chằm chằm Ngô Du Hà, không nói một lời.
Bị trừng có chút sợ hãi, Ngô Du Hà lại tát một bạt tại mà bên má kia của cậu, lần này thì được rồi, hai bên mặt Ngô Sâm Nhược đều sưng đỏ. (D: ……… Ghét… mía)
Lực tay của con nít không tốt, hơn nữa khi đó Ngô Sâm Nhược rất gầy yếu, cậu ôm không nổi nữa, đơn giản đặt đứa bé xuống, sau đó quay đầu đi về phòng mình. Nhưng Ngô Du Hà không tha, kéo Ngô Sâm Nhược qua mắng,“Mày có ý gì? Sao mày dám để con tao xuống đất? Mày muốn quyền rủa nó bị người ta giẫm lên sao? Nói cho mày biết – Ngô Sâm Nhược, mày là tiện nhân được một tiện tì sinh ra nên đáng bị người ta sĩ nhục! Mày sống không thọ đâu, tao sẽ không để mày sống tới lớn!”
Chất chứa phiền muộn lâu dài làm cho trong lòng Ngô Sâm Nhược dấy lên ngọn lửa không tên, bình thường cậu không chống lại Ngô Du Hà và mấy đứa em trai em gái, bởi vì cậu không có gì để dựa vào. Cha chỉ biết trách mắng cậu, bảo cậu phải tôn trọng chị gái, phải chăm sóc em trai em gái. Mẹ thì chỉ biết khóc, sau đó để cậu trốn xa một chút. Nhưng giờ phút này, cậu không nhịn nổi nữa.
“Con chị, quá ồn. Chị không cần, thì ném.”
Luôn không nói chuyện, ngôn ngữ của Ngô Sâm Nhược rất đơn giản, nhưng lạnh như băng trên mặt lại không hợp với một đứa con nít.
Ngô Du Hà giận dữ, vừa muốn tát Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược trực tiếp kéo đứa bé từ dưới đất lên, đẩy vào người Ngô Du Hà,“Bế con chị, cút!”
Theo quán tính ném thứ vừa nhận được qua bên cạnh, Ngô Du Hà một lòng muốn giáo huấn Ngô Sâm Nhược, nào biết chỗ vừa ném qua là cầu thang. Ngô Mộng tay mắt lanh lẹ chụp, kết quả không giữ được thăng bằng lăn xuống. Bạch Ngọc Thải ở dưới thét chói tai, đi tới chỗ con gái mình.
Mà Ngô Sâm Nhược nhìn đứa bé sắp rơt xuống, muốn đưa tay chụp, tay vừa bắt được quần áo của dduwsas bé, mắt thấy có thể kéo về.
Ngô Du Hà lại ở phía sau đẩy Ngô Sâm Nhược, muốn cho Ngô Sâm Nhược ngã từ thành cầu thang xuống đất mà chết.
Lăn từ những bậc thang, có lẽ chỉ bị thương, không nhất định sẽ chết.
Nhưng té từ tay vịn của cầu thang, trực tiếp từ trên cao rơi xuống, vậy sẽ vỡ sọ mà chết.
Ngô Sâm Nhược không biết từ đâu bắt được sức, một bàn tay hung hăng nắm chặt tay vịn của cầu thang, cánh tay đang nắm quần áo của đứa bé cũng thu về, hai chân hung hăng cắm trong khe hở trên thành vịn. Nếu như chậm một giây kia, Ngô Sâm Nhược biết mình buông tay có lẽ cháu nhỏ sẽ té chết, nhưng cậu không hề do dự buông tay. (D: Là NDX tự giết chết con mình mà lúc nào cũng đổ lỗi cho SN, mía con mụ khốn nạn)
Bởi vì, cậu không buông tay, có lẽ cậu đã bị đẩy xuống, người té chết chính là cậu.
Dựa vào cái gì mà phải đối tốt với người ác? Bọn chúng cũng đâu bận tâm cậu là người vô tội đáng thương, tại sao cậu phải lo lắng cho một đứa bé cũng không được mẹ nó quan tâm?
Một giây kia, cậu thừa nhận, trong lòng mình có ý tưởng để cháu nhỏ té chết.
Dưới ánh đèn điện lúc đó, tuy rằng Ngô Sâm Nhược bay qua tay vịn, nhưng cả người đều bám vào tay vịn, cũng không rớt xuống. Mà Ngô Du Hà rốt cục phát hiện con mình lăn xuống lầu, vốn dĩ chỗ Ngô Mộng vừa vặn có thể làm đệm lots cho con cô ta, nhưng là Bạch Ngọc Thải đã nhào tới.
Mà trong nháy mắt khi Ngô Sâm Nhược buông tay, cũng dùng sức, con Ngô Du Hà trực tiếp té xuống, sau đó lộp bộp kêu lên, trực tiếp đập lên mặt đất.
Máu lan ra, Ngô Du Hà hét lên một tiếng, vọt xuống.
Ngô Sâm Nhược bò lên từ tay vịn, đứng trên cầu thang, trên cao nhìn xuống cháu nhỏ nằm trong vũng máu, còn có Ngô Du Hà tay và mặt đều là máu tươi. Cậu còn nhìn thấy Ngô Thiên Tứ mở cửa đi vào phòng khách, thần sắc rạng rỡ nháy mắt trở nên xanh mét.
“Cha, cha…… Sâm Nhược nó đẩy cháu ba xuống lầu…… Con con, đứa con đáng thương của con……” (D: có ai tức không.. chớ ta tức lắm)
Ngô Du Hà khóc khàn cả giọng, Bạch Ngọc Thải ôm Ngô Mộng chải máu đầu khóc khí thế, hai người phụ nữ ôm con mình khóc, cảnh tượng thê lương vô cùng.
Nhìn những người dưới phòng khách hoặc kêu khóc hoặc là nghiêm khắc răn dạy người, Ngô Sâm Nhược đột nhiên phát hiện, thật ra bọn họ căn bản không đáng để sợ.
Bản chất của bọn họ là bắt nạt kẻ yếu, không phải sao? Nếu là trước đây, chắc chắn Ngô Thiên Tứ đã xông lên đánh cậu, nhưng hiện tại hắn vẫn đứng nơi đó, ngang đầu mắng cậu, căn bản không dám đi lên.
“Xứng đáng. Các người, đều đáng chết.” Ngô Sâm Nhược tám tuổi mặt âm trầm, từng chữ một nói với những người phía dứoi,“Các người, toàn bộ, đều đáng chết.”
Sau đó, cậu mặc kệ người phía dưới, xoay người trở về phòng, gọi cho cậu mình, nói cho với cậu là mình đã đẩy chết con Ngô Du Hà.
Dù sao, mọi người đều nói là cậu làm, thời điểm đó cậu cũng buông long tay. Hoặc là nói, thật ra cậu vốn cũng hy vọng nó bị té chết.
Bởi vì, ngày đó nhất định phải có có một đứa phải chết, không phải mình, thì chính là đối phương.
Nghe xong câu chuyện này, Lan Đề trầm mặc.
“Nếu là tôi, khi đứa nhỏ đó khóc, tôi đã dùng đầu gối làm nó chết ngộp.” Lan Đề nói,“Tôi ở trong một khu phố bẩn thỉu, nơi đó là chỗ tụ tập những tên hút chích và tội phậm, đứa bé gái năm sáu tuổi bị cưỡng hiếp bị giết cũng không ai quản. Đối với kẻ địch, tôi không bao giờ lưu tình.”
Ngô Sâm Nhược gật đầu,“Hoàn cảnh sống của cô không giống tôi.”
“Cho nên, Sâm Nhược tiên sinh, thật ra bản chất của ngài rất thiện lương.” Lan Đề nhún vai,“Tôi cũng rất trọng tình thân, khi tôi bệnh, dù biết sẽ bị bọn buôn lậu đánh cũng sẽ đi trộm thuốc và đồ ăn cho tôi, đây mới là thân tình, cho nên tôi đối tốt với bọn họ. Nhưng, nếu bọn họ dám đẩy tôi xuống lầu, như vậy tôi sẽ nửa đêm cắt yết hầu bọn họ, bao gồm người nhà bọn họ. Tôi chính là một người có thù trả thù, nhưng đồng thời, tôi cũng tuyệt đối trung thành với người giúp đở tôi. Trong quan niệm của tôi chỉ có phe ta và phe địch, cho nên tôi mới có thể sống đến bây giờ.”
“Đây chính là nguyên nhân chúng tôi tin tưởng cô, không phải sao?”
“Vinh hạnh của tôi, vương tử điện hạ.”
Hai người nhìn nhau một lát, đều nở nụ cười.
Mỗi người đều có những cái nhìn không giống nhau, Ngô Du Hà cảm thấy chuyện này đều là lỗi của Ngô Sâm Nhược, nếu không phải cậu bế đứa bé đi ra, chuyện sẽ không xảy ra; Ngô Thiên Tứ cảm thấy bất luận Ngô Du Hà đối với Sâm Nhược thế nào, con nít là vô tội, không nên dùng mạng của con nít mà báo thù; Mà Ngô Sâm Nhược lại cho rằng, là cậu đẩy cháu nhỏ xuống lầu, điều này đại biểu cho cuộc sống mới của cậu.
Đối với Lan Đề mà nói, thì Ngô Sâm Nhược rất từ bi, tâm không đủ ngoan, cho nên mới bị ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng bị tống ra khỏi nước.
Nói xong, Ngô Sâm Nhược nói chuyện chính,“Nhụy tiểu thư nói, trước mắt tạm thời tôi không cần đi Châu Âu, việc học ở Mỹ tiếp tục dừng ở đó, hai năm này đi Đông Nam Á luyện tập. Chuyện làm ăn của nhà họ Ngô, cô cố bắt tới tay, trợ giúp vào lúc cần thiết.”
Lan Đề trịnh trọng gật đầu.
“Thành phố G buôn lậu, có người tên Việt Tiêu, có thể tin tưởng. Chờ cô nắm được mặng lưới trong tay, có thể hợp tác với hắn.”
“Tốt. Chừng nào ngài lên đường
Ngô Sâm Nhược tình một chút,“Trước khi đi tôi phải tới thành phố B một chuyến, chính thức đến Đông Nam Á hẳn là một tháng sau. Cô không cần gấp, từ từ sẽ đến, mấu chốt là sau khi đường dẫn tới tay cô phải thuần thục khống chế, nếu không dù có nắm được cũng không làm được gì. Người ở bên trong, nếu thấy người có khả năng lại dễ khống chế thì cứ làm, không cần để ý Ngô Thiên Tứ.”
Cho tới bây giờ Lan Đề đều không coi thường bất kỳ ai, cho dù là một người giúp việc, cô ấy cũng cẩn thận đề phòng. Đề phòng và hoài nghi đã xâm nhập cốt tủy, cho nên cô ấy mới có thể ở lại nhà họ Ngô Lâu như vậy, còn có thể khống chế một phần.
“Yên tâm, tôi sẽ không nóng lòng cầu thành.”
Ngô Sâm Nhược còn chưa kịp tới thành phố B, nhân viên chuyển phát nhanh đã giao bưu phẩm Mộc Tuyết chuẩn bị cho bọn họ…… Ngọc lưu ly…… Cắt thành nhiều khối nhỏ rồi làm thành dây thắt lưng. (ta nghĩ là lúc nào cũng phải đeo nên ta dùng từ dây thắt là buột vào luôn không tháo ra chứ không dùng cụm dây nịt nha!)
Mang theo một khối ngọc tùy thân, hiệu quả không thua gì mang theo một cục gạch. Làm bông tai thì Tống Ngôn Giản cười nhạo Tống Ngôn Mục là nhà giàu mới nổi, phải đặt ở trên đầu hoặc để dưới mông mới được. Mộc Tuyết nghe thấy thì nổi trận lôi đình, buộc một trong những đệ tử của lão đạo sĩ, tên Thanh Linh Tử đã làm ngọc lưu ly thành bông tai, làm ngọc lưu ly của Tống Ngôn Mục thành một dây thắt lưng. Kết quả ngọc lưu ly màu xanh lam làm thành dây thắt lưng đẹp đẽ quý giá dị thường, hình dáng lại vô cùng xinh đẹp, làm Tống Ngôn Mục model lộng lẫy. Vì thế Mộc Tuyết không chút khách khí áp bức Thanh Linh Tử, làm tất cả ngọc lưu lý của đám người Ngô Sâm Nhược thành dây thắt lưng, sau đó Thanh Linh Tử cũng không chút khách khí lấy những mảnh vụn còn lại của ngọc lưu ly khảm vào cây phất trần của mình và sư phụ, lão đạo sĩ mừng rỡ liên tục khen tiểu đồ đệ quả nhiên thông minh nhất.
Nhận được dây thắt lưng nặng trịch Ngô Sâm Nhược lập tức gọi điện cho Mộc Tuyết, Mộc Tuyết nói đại khái về chuyện đêm đó, còn có dây thắt có tác dụng lưng xu cát tị hung (tránh xui tìm hên, tránh điều xấu), đồng thời dặn dò bọn họ nhất định một ngày hai mươi bốn giờ đều phải đeo.
Ngô Sâm Nhược gửi dây thắt lưng cho Lưu Sảng (bao gồm cả Sophie), Lan Tử, mẹ Hà, sau đó lập tức mua vé máy bay, bay đến thành phố B trong ngày hôm đó.
Cậu rất lo lắng cho Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết, có thể ứng phó được chuyện này hay không. Còn có Tống Nghĩa Nhụy, lần trước bệnh viện cháy phỏng chừng không thoát được quan hệ với vận rủi này. Cậu cũng sẽ không tha thứ cho kẻ xuất phạm những người thân của mình.
Đáng tiếc Ngô Sâm Nhược vừa tới sân bay, liền nhận được điện thoại của La Lan Tử.
“Đã hẹn cuối tuần đi du lịch mà! Anh cứ như vậy mà lỡ hẹn…… Khốn kiếp!”
Ngô Sâm Nhược cầm di động, không biết nên trả lời như thế nào, đơn giản nói một câu “Nhớ phải đeo dây lưng Mộc Tuyết cho, không được cởi bỏ dù trong bất kỳ tình huống nào”, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Cậu cho rằng, La Lan Tử ở lại thành phố Hải Đường thì sẽ không có chuyện gì, hiện tại Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết gặp nguy cơ, chắc chắn cậu phải lấy Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết làm trọng. Chủ yếu là cậu sợ liên lụy La Lan Tử, cho nên không nói chuyện này với cô ấy, chắc là La Lan Tử nghĩ cậu cố ý tìm lý do lỡ hẹn, mới nổi trận lôi đình.
La nữ vương bị ngắt điện thoại, vừa đau lòng vừa nghĩ có phải mình rất dã mang hay không, lại cảm thấy chắc chắn là Sâm Nhược thấy cô phiền nên muốn chia tay, trong lúc nhất thời đau lòng nước mắt lưng tròng.
Những thứ đó Ngô Sâm Nhược cũng không biết, nhưng mà trong khoảng thời gian này cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt khi nói chuyện yêu đương. Xuống cậu lập tức tới nhà chính nhà họ Tống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện cũ của Sâm Nhược đã sáng tỏ ……
Sau đó, nhánh nhỏ của nhà họ Tống như thế nào có thể thiếu được nhân vật chính đoàn đâu! Một cái cũng không có thể thiếu ~