Những ngày kế tiếp hơi có vẻ bình thản. Mộc Tuyết sắp xếp những thứ trong không gian lại một lần. Rêu và Ngân Tinh cũng không thay đổi nhiều, nhưng lại mọc thêm một ít cỏ phục hồi thể lực, Mộc Sương nói đây là của người trong đoàn phim và một số người từng tiếp xúc qua với Mộc Tuyết. Cụ hiện hóa của Lý Điềm trong không gian là một ngôi sao trên bầu trời, quả nhiên không hổ là ngôi sao sáng sau này. Ngôi sao có tác dụng tăng thêm độ sáng cho không gian, sau đó định kỳ sẽ có một vài viên trân châu mượt mà rơi xuống, Mộc Sương nói cái này chính là trân châu, là thần tĩnh khí có thể làm trang sức cũng có thể ăn để dưỡng nhan. Cụ hiện hóa của Redy trong không gian là một tủ quần áo lớn, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo xinh đẹp, điều này lại làm cho Mộc Tuyết vui vẻ một phen, mặc dù cụ hiện hóa của người đại diện hơi ‘yếu’ một tí, nhưng không thể ngăn được Mộc Tuyết yêu cái đẹp. Còn có nhiều thực vật nhỏ, nhưng mà tác dụng không lớn. Hoa hồng của Lâm Hồng phát triển rất tươi tốt, dưa hấu nhỏ của ‘bé’ mập Lý Tương Hoa cũng phát triển rất mạnh khỏe, cây gai của Hoa Báo vẫn hung mãnh trước sau như một, tóm lại bây giờ trong không gian đã đầy ắp.
Hai người bên cạnh Tống Ngôn Mục, Hà Lệ Phong và Khâu Phàm, không có cụ hiện hóa trong không gian của cô, như Hắc Hồ bây giờ đối xử với cô rất tốt. Có người có thể vô cùng tốt với bạn, nhưng không chắc sẽ đặt bạn vào lòng. Bởi vì có lẽ nếu có một ngày ông cụ Tống ra lệnh một tiếng, có thể bọn họ sẽ đưa họng súng về phía mình, nhưng cô sẽ không vì bọn họ không coi trọng cô mà thương tâm.
Trên thế giới này, hy sinh và hồi báo không nhất thiết song song nhau, giống như cô kiếp trước. Kiếp này Mộc Tuyết đã lạnh nhạt rất nhiều, người quý trọng cô cô cũng sẽ dùng mọi cách mà quý trọng, nhưng cô không yêu cầu tất cả mọi người đều đối tốt tuyệt đối với cô.
Yên lặng đóng phim gần một tháng, phân diễn bên cảnh biệt thự đã quay xong, bên đại học B cũng đã xong. Trong thời gian này Mộc Tuyết cũng lên lớp đại học dự bị ở đại học B. Mộc Tuyết chỉ lên điểm danh rồi xin nghỉ. Lãnh đạo đã sớm chào hỏi với giáo viên, nên giáo viên không nói gì, còn hết lòng tận tụy với công việc ôm một đống sách và ghi chép có ích cho Mộc Tuyết.
Lớp trưởng nhìn thầy ân cần như vậy, đáy mắt loé lên dư quang kỳ quái, hắn đi tới bắt chuyện với Mộc Tuyết, tất cả đều là dò hỏi quan hệ của Mộc Tuyết với thầy. Mộc Tuyết không thích người lớp trưởng ra vẻ nghiêm trang này, vì vậy cũng lười phản ứng.
Sau đó Mộc Tuyết đáng thương cứ như vậy bắt đầu quá trình vừa gặm sách vừa đóng phim.
Mặc dù Mộc Tuyết và Kim Liên Liên không xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Điềm lại thường xuyên bị động tay động chân, chuột chết hoặc con gián trong hộp cơm, trên quần áo lại quỷ dị xuất hiện vết máu, đèn rơi sát người, làm toàn bộ đoàn phim đều cảm thấy cô ấy là sát tinh, không ai dám tới gần.
Bất đắc dĩ, Mộc Tuyết đành phải cho Lý Điềm một miếng ngọc lưu ly, đồng thời tận lực mang cô ấy theo bên người. Lý Điềm đã sợ đến mất hồn vía, sau khi có ngọc lưu ly thì mấy chuyện đó quái dị đó đã biến mất không ít, ít nhất không còn vô duyên vô cớ bị thương nữa. Hơn nữa Mộc Tuyết che chở cô ấy như vậy, làm cô ấy hết sức cảm động.
Đến nỗi, Mộc Tuyết thừa dịp Lý Điềm ngủ, đưa cô ấy vào không gian cho hắc liên ăn, kết quả thật sự ăn được một bóng đen trong người Lý Điềm.
Xem ra, Kim Liên Liên đã sớm không phải là Kim Liên Liên. Bóng đen này đã xâm nhập vào đoàn phim….. Không chỉ nhắm vào người nhà họ Tống nữa? Đây là biểu hiện muốn tăng cường lực lượng sao?
Xem ra, ăn linh hồn, có thể làm cho bóng đen kia trở nên mạnh hơn. Mà bóng đen trên người Lý Điềm, chỉ làm cho cô ấy uể oải không khỏe mấy ngày, cho nên nói bóng tối cắn nuốt linh hồn người khác thì cần phải có thời gian nhất định.
Nghĩ tới đây, Mộc Tuyết lập tức liên lạc với Ngô Sâm Nhược, nói chuyện này cho cậu biết, để cho cậu nói với người ở nhà chính, tận lực rời khỏi thành phố B một thời gian, người bên cạnh cũng đổi thành những người không có ở thành phố B trong thời gian này là tốt nhất.
Như vậy, ít nhất có thể loại bỏ được một ít nội ứng (ng bị bóng tối ăn ý).
Hôm nay Kim Liên Liên không có cảnh quay, cô ta không mang theo tiểu C, một thân một mình đón xe tới nhà Tống Thiến Mẫn.
Hai chị em Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh thân thiết rúc vào nhau nói chuyện phiếm, thấy Kim Liên Liên tới, hai người cười y như đúc nhau, ánh mắt và động tác cũng vậy.
Người giúp việc sớm đã đi ra ngoài, nên không nhìn thấy, nụ cười của Kim Liên Liên cũng giống hai người này y như đúc. Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
“Huệ Ninh, chi bị đuổi không có đèn hoa sen, đoán chừng là đã sớm bị ném đi. Dù sao chi bị đuổi là theo chân người ở nhà chính đi khỏi, nói không chừng không có tham gia chuyện này.” Con người Tống Thiến Mẫn đảo quanh, “Bây giờ còn lại chi “Tri”, nhà Tống Tri Bác tớ không vào được, nhà bọn họ có thụy thú canh cửa.”
Tống Huệ Ninh gật đầu một cái, “Chỉ cần đèn hoa sen không có ở nhà Tống Truy Giác, vậy không có gì đáng ngại. Chỉ có đập nát hết đèn hoa sen, mới có thể tìm được chỗ của anh Tống Yên.”
Kim Liên Liên im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh, giống như tượng người không có hồn phách.
Tống Huệ Ninh ngoắt tay với Kim Liên Liên, hai bóng đen từ hốc mắt Kim Liên Liên chảy xuống, bò vào mắt Tống Huệ Ninh. Trí nhớ của Kim Liên Liên trong khoảng thời gian này toàn bộ bị mang đi, Tống Huệ Ninh ngoẹo đầu, cười lớn.
“Mộc Tuyết, ha ha, Tống Mộc Tuyết. Cô ta chính là dã quỷ đã xuất hiện ở bệnh viện, là dã quỷ giúp Tống Ngôn Mục.”
Tống Thiến Mẫn cũng ngoẹo đầu, “Cái tên Ngô Sâm Nhược kia, tớ muốn.”
“Muốn thì tự mình đi lấy đi, xâm chiếm hắn, lấy trí nhớ của hắn, ăn linh hồn của hắn, hắn sẽ vĩnh viễn là của cậu.” Tống Huệ Ninh ôm mình, “Giống như tớ với anh trai, tớ nguyện ý lấy linh hồn của mình đi cứu anh ấy.”
Kim Liên Liên vẫn đứng đó như cũ, đến khi bóng đen từ hốc mắt Tống Huệ Ninh chui vào hốc mắt cô ta một lần nữa, lúc này Kim Liên Liên mới nói một câu, giải quyết vấn đề khó khăn của hai chị em nhà họ Tống.
“Ra tiền mướn tên trộm đi trộm đèn hoa sen, hoặc là đập vỡ, không tốt sao? Tại sao phải tự động thủ chứ?”
So với Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn, ý thức và suy nghĩ của Kim Liên Liên vẫn còn nhiều hơn.
Lần này, hai chị em vui thích cười lên, “Đúng nha.”
“Sau đó, chuyện trước tiên chúng ta phải làm, là diệt trừ Tống Mộc Tuyết và lão đạo sĩ kia.” (mơ đi hai em)
Hai chị em nhất trí nâng tay, cầm chung một chỗ.
Sau khi Tống Thiến Mẫn bị tàn niệm ăn mòn, cô ta cũng bắt đầu ăn mòn người nhà. Ở lần đại náo ở bệnh viện hình như tàn niệm cảm nhận được nguy cơ, cho nên đại bạo phát ra tay với người của các chi.
Cái tốc độ đó, có thể so với ôn dịch.
Phân gia và nhà chính nhà họ Tống bắt đầu bắt hòa trên quan trường và thương trường, bọn họ cũng cho là ý nguyện của mình. Bốn anh em Tống Nghĩa Cẩn cũng không nương tay, ông cụ Tống lại là Đại Mã Kim Mao mượn những thứ dị đồng này không ngừng diệt trừ các thế lực của chi nhỏ. Trong nhất thời, chuyện nhà họ Tống lục đục ở thành phố B sôi sùng sục.
Vốn Kim Liên Liên cũng không dính vào những thứ này, nhưng ai kêu cô ta muốn đích thân đi tìm Tống Thiến Mẫn tố cáo, tự đâm đầu vào rọ. Sau khi tố cáo, cũng bị ăn mòn. Tàn niệm thông qua cô ta, có thể giám thị Mộc Tuyết.
Phim được quay rất nhanh, trong nháy mắt cũng đã sắp xong. Nhân viên đoàn phim nối đuôi nhau rời khỏi sân trường, chuẩn bị ăn cơm. Lúc này, một mực kiềm chế – rốt cuộc Kim Liên Liên cũng ra tay.
Nhân viên đoàn phim có rất nhiều xe, xe chở người quan trọng có 3 chiếc, Mộc Tuyết là người hưởng đãi ngộ đặc biệt, tự nhiên có xe và người chuyên dụng riêng. Nhưng sau một thời gian yên tĩnh, bỗng nhiên Kim Liên Liên nói là ngồi xe buýt bị choáng, ngồi nôn đầy xe. Cô ta khóc nháo muốn đi cùng Mộc Tuyết, lại giả bộ đáng thương nói mình bị ói, tất cả mọi người rất lúng túng.
Trong lòng biết nhất định là Kim Liên Liên cố ý làm vậy, Mộc Tuyết không để cô ta thất vọng, cười gật đầu đồng ý.
Redy vốn kêu Kim Liên Liên lên xe đạo diễn, không ngờ Mộc Tuyết lại mời mình và thợ trang điểm đi xe buýt. Cô có chút thất thần, mình không làm gì có lỗi với Mộc Tuyết chứ? Nhưng Mộc Tuyết lại gật đầu với cô, trong mắt đều là quan tâm và an ủi. Mà Hoa Báo vỗ vai cô, kề tai nói một câu: “Tiểu Tuyết chỉ đang quan tâm cô, cô đừng nghĩ nhiều.”
Trong lòng biết Mộc Tuyết có chuyện muốn nói riêng với Kim Liên Liên, Redy không do dự nữa, lập tức đổi xe.
Có lẽ Tống Ngôn Giản đã tra ra, chi “Dĩ” và chi “Ngộ: từng tiếp cận với tà ma ngoại đạo. Tống Ngôn Giản phân tích với Tống Ngôn Mục, đứa con riêng của chi nhỏ – Tống Khói là người đáng nghi nhất——— hoặc nên nói là ‘quỷ’. Nhưng là tự hắn biến mình thành như vậy, hay có người hại hắn thành như vậy, thì phải điều tra.
Nhưng dù gia tộc tinh nhuệ như nhà họ Tống, cũng gặp khó khăn trong việc tra xét. Dù sao cũng là chuyện mấy năm trước, rất nhiều dấu vết đã sớm biến mất sạch sẽ.
Mộc Tuyết đối với thiếu niên đáng thương được mẹ kế nuôi dưỡng này là rất thương tâm, đặc biệt là bị hành động của em gái hắn chọt trúng tấm lòng thiếu nữ bị nuôi trở về. Nhưng mà, dù có thương tiếc thì Mộc Tuyết cũng không nương tay, bởi vì đối phương rất có thể là nguyên nhân của mọi chuyện.
Cho nên, khi Kim Liên Liên ngồi vào xe, xe vừa mới chạy, Mộc Tuyết cười hì hì nói một câu, “Tống Yên, anh muốn nói với tôi cái gì?”
Mới vừa rồi sắc mặt còn tái nhợt, Kim Liên Liên đột nhiên mỉm cười, “Mộc Tuyết, Tống Mộc Tuyết, dã quỷ.”
Trong chiếc xe này có tài xế và người chăm sóc đặc biệt, nhưng ở giữa hàng ghế sau và trước là lá chắn. súng của Hắc Hồ nhắm ngay Kim Liên Liên.
Kim Liên Liên chỉ cười như vậy, không chút sợ hãi, bóng người màu đen từ cô ta lan tràn ra, trong đầu Mộc Tuyết nghĩ nếu tình huống vạn bất đắc dĩ phải để Hắc Hồ và Hoa Báo thấy cảnh người sống đại biến, lúc này xe chấn động một cái, trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Đây là?! Mộc Tuyết lanh tay lẹ mắt ném Hoa Báo và Hắc Hồ vào không gian. Hai người đó là trợ lực của cô, không thể để cho bóng đen chiếm đoạt được.
Rút kiếm bạch ngọc từ không gian ra, thanh kiếm sáng ngời trong bóng tối. Thanh kiếm sắc bén sáng ngời, bóng tối bốn phía bị đuổi ra ngoài.
Kim Liên Liên còn ngồi đó, an tĩnh nhìn Mộc Tuyết, “Giết cô, còn có lão đạo sĩ kia.”
“Tống Yên, tôi đã chết một lần. Còn anh, cũng đã chết một lần sao?” Bà vú còn trong xe nên không thích hợp để chiến đấu, Mộc Tuyết chỉ có thể nói lời này, vươn tay về phía Kim Liên Liên, “Không bằng, tôi giải thoát cho anh? Anh nhìn anh, trừ thống khổ chỉ có tuyệt vọng, anh còn có thể cảm nhận được thứ gì?”
Kim Liên Liên đột nhiên cười như điên, “Thống khổ cùng tuyệt vọng, là bởi vì có sự tồn tại của Tống Ngôn Mục! Chỉ khi hắn hoàn toàn biến mất, tôi mới có thể giải thoát!”
Trong tiếng cười điên dại, bà vụ bị bóng tối ăn mòn, bắt đầu hòa tan thành chất lỏng đen nhánh, Mộc Tuyết đè tấm ngăn xuống, đưa tay bắt được tài xế bị sợ choáng váng quăng vào không gian.
Hắc liên trong không gian đói, coi như tăng thêm lương thực cho nó đi…, Hắc liên có thể ăn bóng đen mà.
“Lần này, cô trốn không thoát.” Kim Liên Liên đứng lên, lui về phía sau một bước, dung nhập trong bóng tối.
Mộc Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, cô nhìn quanh bốn phía, quả nhiên toàn là màu đen, không nhìn thấy gì.
Chuyện này có nhiều điểm khả nghi, thứ nhất, tại sao Kim Liên Liên lại bị bóng tối tìm tới, thứ hai, tại sao trước nay không động thủ mà bây giờ lại động?!
Bóng tối kia ăn mòn rất mạnh, quần áo trên người Mộc Tuyết đã bị nuốt sạch, nhưng mà vì Mộc Tuyết trường kỳ uống nước hồ và ăn những vật khác trong không gian, cho nên bài xích bóng tối, khiến chúng nó không cách nào chạm vào da được.
Nở một nụ cười liều lĩnh, Mộc Tuyết vươn tay, búng vào bóng tối trước người.
“Hắc, Tống Yên, không trốn thoát được là anh.” Thân thể trần truồng, một tay khác của Mộc Tuyết cầm Hoàn Bội Thiên Y của Tống Tử Khâm, phủ thêm áo khoác cột lên váy, bạch y thật dài bay tới không trung, chắn vô số bóng đen. Bảo đảm sau khi ăn hết bóng đen thì mặt đất sẽ trống trơn và người đó sẽ xuất hiện, Mộc Tuyết hít sâu.
Mộc Tuyết giang hai cánh tay nắm lấy bóng đen sền sệch, hoa sen trong không gian cũng vươn cánh hoa ra.
Bóng đen như thủy triều tràn vào không gian, trực tiếp rơi vào nhụy hoa sen, cánh hoa thật dài cuốn thành hình chữ S, tựa như đang nuốt. Bóng đen vào càng nhiều, cánh hoa sen lại càng lớn, toàn bộ lá sen và hoa sen tản ra tia sáng chói mắt, hơn nữa càng ngày càng lớn càng ngày càng lớn.
Không lâu sau, hoa sen run rẩy mọc thêm hai nụ sen, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tăng trưởng, cuối cùng giương cánh hoa ra gia nhập vào đội ngủ ăn bóng đen.
Được Mộc Sương an trí ở một bên Hoa Báo và Hắc Hồ đã kinh ngạc tới nỗi mất ngôn ngữ, người tài xế thì đã bị Hoa Báo đánh ngất từ sớm, mà bộ dáng Mộc Sương giống Mộc Tuyết y đúc cũng làm lòng phòng bị cũng bọn họ được trấn an.
Bên ngoài, Mộc Tuyết cứ đứng tại chỗ như vậy, không ngừng bắt lấy bóng đen, cô có thể nghe được bóng đen xì xào bàn tán, thương nghị với nhau ý muốn rút lui. Dĩ nhiên Mộc Tuyết sẽ không bỏ qua cho nhiều tàn niệm như vậy, một luồng tàn niệm có thể khống chế một người, bóng đen vô tận vô biên này như ôn dịch, nếu như để chúng thoát thì không biết người nhà họ Tống phải chống lại bao nhiêu kẻ địch.
Tuyệt không được thả đi dù chỉ một chút! Mộc Tuyết dữ tợn, là anh xâm chiếm Kim Liên Liên, là anh tự đâm đâm vào rọ tìm tới tôi, thì sao tôi có thể để anh chạy mất!
Ý niệm Mộc Tuyết khởi động, bạch y bay giữa không trung đột nhiên rời khỏi thân thể Mộc Tuyết, đầu và đuôi giáp biến thành một cái vòng tròn, không hạn chế chiều dài rộng, biến mất trong bóng đêm.
Đây là vây hãm tàn niệm lại, không để cho chúng nó chạy sao?
Quả nhiên có sự tín nhiệm và trợ giúp thật lòng của người nhà họ Tống, xử lý chuyện này đơn giản hơn nhiều!
Hết sức chuyên chú hút lấy bóng đen, Mộc Tuyết cũng cảm nhận được năng lượng bên trong mình càng ngày càng dồi dào, cô đã hoàn toàn quên hết tất cả.
Sau khi xe của đoàn phim chạy đi thật xa, mọi người giống như mới tỉnh hồn, giống như suy nghĩ bị tạm khóa, cái gì cũng không nhớ nổi.
Nhưng mấu chốt là, không thấy xe của Mộc Tuyết!!
Redy hoảng hốt xuống xe, cô níu ngọc lưu ly trước ngực mình. Vừa nãy khi tất cả mọi người đờ đẫn, chỉ có cô là thanh tỉnh. Khi bị bóng tối bao vây ngọc lưu lý phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, đồng thời để cô biết được, Mọc Tuyết gọi cô xuống xe là thật sự lo lắng cho cô.
Nhưng làm sao bây giờ? Sao lại không giải thích mà biến mất chứ?!
Lão đạo sĩ bế quan suy diễn mạng quỹ, tuy chưa tìm được biện pháp sửa lại số mạng Tống Ngôn Mục, nhưng những chi tiết khác thì đã rõ hết. Mạng quỹ của Tống Ngôn Mục là bị phương phương cực độ âm độc cưỡng ép sửa đổi, hơn nữa sửa chữa hết sức tinh xảo. Đối phương sử dụng trận pháp, lấy Tống Ngôn Mục làm mắt trận, thông qua mạng anh để thay đổi và khắc nhà họ Tống.
Ban đầu ông cụ Tống đưa Tống Ngôn Mục đi, quyết định này không sai. Nếu như lúc ấy tiếp tục để Tống Ngôn Mục ở lại, bọn họ lại không biết chút gì về trận pháp này, nhà họ Tống sẽ dần dần suy bại. Những chi nhỏ chỉ cần cắt đứt quan hệ với chủ gia thì sẽ không sao, bởi vì Tống Ngôn Mục là người thừa kế nồng cốt của chủ gia.
Nhưng ông cụ Tống đưa Tống Ngôn Mục đi, trận pháp kia lập tức mất đi tâm trận nên không thể sử dụng, chỉ cần Tống Ngôn Mục trở lại, trận pháp sẽ được khởi động.
Trong khoảng thời gian này, người của nhà chính dùng thế lực của mình, lặng lẽ điều tra chỗ ở của chi nhỏ, có thể là bọn họ không thu hoạch được gì. Lão đạo sĩ gọi mấy tên đệ tử đi theo, cuối cùng phát hiện trong phòng ngủ của chi nhỏ có đèn hoa sen bị đánh nát một nữa.
Mà nhụy hoa, là Tỏa hồn trận.
Nhưng, chi nhỏ đã vườn không nhà trống, toàn bộ không thấy bóng người, không tìm được ghi chép xuất ngoại, cũng không thấy được trong camera giám sát. Bọn họ giống như là biến mất trong một đêm, mà trên giường Tống Tri Bác có một vết máu, nhìn rất ghê người.
Số mạng Tống Tri Bác bị cưỡng ép kết thúc, không tìm được linh hồn. Lão đạo sĩ tính toán được là linh hồn hắn đã bị ăn.
Những linh hồn bị ăn kia… Trước khi chết Thanh Linh Tử đã nói ‘Tỏa hồn trận.’
Lão đạo sĩ Nguyên Phong nhắm mắt, lúc này là một trận ác chiến.
Khi nhân viên đoàn phim đang ngẩn người, Redy lật đật gọi cho giám đốc Cát, giám đốc Cát cũng lập tức báo cho Tống Nghĩa Thành. Người nhà họ Tống lập tức biết tin này. Lão đạo sĩ cảm thấy hẵn là Mộc Tuyết đã bị dẫn vào trận pháp, có lẽ trận pháp cảm nhận được nguy cơ của Mộc Tuyết khi ở bệnh viện, muốn giải quyết Mộc Tuyết?!
Trận pháp này, rốt cuộc bị người khác thao túng, hay là….. Có ý thức của mình?!
Kết hợp với ma khí lúc trước, Nguyên Phong đạo trưởng suy đoán, nhất định hồn phách bị bọn họ đừng để làm bày trận đã bị biến dị, hơn nữa còn cắn trả người. Những bào thai bị nạo kia, rất có thể đều bị giã nát máu thịt để củng cố trận pháp.
Chiêu thức âm độc như vậy, người ta đạo há có thể ngồi yên không quản?
Vốn, thụy thú của lão đạo sĩ đang dò xét trận pháp nằm ở đâu, giờ phút này Mộc Tuyết mất tích, lại giúp ông có được manh mối. Hồ lô và Hỏa Vân Lang trên người Một Tuyết đều là sản vật trong không gian của ông, tự nhiên ông có cách tìm được Mộc Tuyết.
Nhưng mà lần này, lão đạo sĩ không để cho bất kỳ ai đi theo. Nếu đối phó không phải là người, như vậy những người khác sẽ trở thành mối liên lụy. Nguyên Phong đạo trưởng vác Thất tinh kiếm trên lưng, mang theo Tử Kim Hồ Lô, chỉ cần tài xế. Lần này, Tống Ngôn Mục bất luận như thế nào cũng phải đuổi theo.
“Ông nội, Nguyên Phong đạo trưởng, tiểu Tuyết vì con nên mới bị cuốn vào chuyện này.” Tống Ngôn Mục vắt cây súng trên người, vẻ mặt kiên định.
Mặc dù ông cụ Tống thật lòng tin tưởng Mộc Tuyết, nhưng không có nghĩa là ông sẽ coi Mộc Tuyết quan trọng hơn Tống Ngôn Mục, “Ngôn Mục, con ở lại.”
“Dựa theo lời của mọi người, nếu như không phát hiện mà sửa đổi mạng qũy, cùng lắm con chỉ có thể sống tới năm 20 mấy tuổi, sau đó bất ngờ mà chết.” Tống Ngôn Mục cúi đầu với ông nội mình, quyết tuyệt nói: “Ông nội, nếu như không phải gặp được Mộc Tuyết, con không thể nào trở lại nhà họ Tống. Có lẽ vẫn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trở lại, nhưng ác ý quanh quẩn ở thành phố B nhất định sẽ hại nhà họ Tống, mà con sẽ trở thành con dê thế tội, bị trục xuất lần nữa.”
“Là Mộc Tuyết thay đổi tất cả những chuyện này, là Mộc Tuyết thay đổi tất cả của con. Con không thể để một mình cô ấy, vì con mà chiến đấu với những thứ nguy hiểm kia. Ông nội, con là một người đàn ông, không có người đàn ông nào lại để vợ mình bảo vệ phía sau lưng.” Tống Ngôn Mục thẳng người, đi theo Nguyên Phong đạo trưởng, còn có Ngô Sâm Nhược.
Cuộc sống rất dài, Mộc Tuyết đang lớn lên, Tống Ngôn Mục cũng đang thay đổi. Nhất là sau khi trở về thành phố B, được Mộc Tuyết cứu mấy lần, anh chẵng những không thể biểu đạt sự biết ơn và tình yêu với Mộc Tuyết, ngược lại hai người còn phải tách ra một thời gian.
Cuộc sống bị chia rẽ này, người yêu mình muốn đấu lại những tàn niệm mà ngay cả lão đạo sĩ cũng không giải quyết được.
Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa, Tống Ngôn Mục cảm thấy mình sẽ điên.
Ngô Sâm Nhược cũng đi theo Tống Ngôn Mục, hai người cứ như vậy đi theo Nguyên Phong đạo trưởng xuống lầu, đi khỏi.
Ông cụ Tống thở dài, tâm tính của Ngôn Mục quả nhiên giống y như cha nó, quá trọng tình cảm.
Nhưng thôi, nếu như Ngôn Mục thật sự xảy ra chuyện, ít nhất Tống Ngôn Giãn đã tỉnh lại. Nghĩ tới đây, ông cụ Tống quay đầu nhìn lại, Tống Ngôn Giản đâu rồi??
Sau khi xe chạy được một đường dài, Tống Ngôn Mục Ngô Sâm Nhược và Nguyên Phong đạo trưởng mới phát hiện, người lái xe là Tống Ngôn Giản!
Lần này, Tống Ngôn Mục nổi giận, “Tống Ngôn Giản anh là tên khốn kiếp, em vội vã đi chịu chết mà anh cũng gấp gáp đi chịu chết sao? Nếu hai người chúng ta đều xảy ra chuyện thì nhà họ Tống tính sao đây?”
Nhìn như tùy ý, thật ra tốc độ xe chạy còn trên cả tốc độ của 200 con ngựa hộp lại, Tống Ngôn Giản cao ngạo quay đầu, “Em trai, có thể kêu một tiếng anh cả nghe một chút không?”
Không nói hai lời, Ngô Sâm Nhược ngồi ở ghế phụ rút súng chỉa vào đầu Tống Ngôn Giản, “Dừng xe, tôi lái, anh cút về.”
Tống Ngôn Giản ngó lơ, ngược lại quẹo cua thật nhanh.
“Sâm Nhược, nhóc chỉa súng vào anh cũng vô dụng, nhóc căn bản không thể nổ súng, với tốc độ này thì dù anh chỉ trượt tay một cái mọi người cũng sẽ tiêu đời, còn nói gì tới đi cứu Mộc Tuyết.”
Chẵng qua Tống Nghĩa Nhụy chỉ để cho Mộc Tuyết đi vào bệnh viện mà không bị ai phát hiện, nhưng không ngăn cản tin tức phát về nhà họ Tống.
Nghe nói bệnh viện có đánh nhau, còn thêm chuyện một mình Mộc Tuyết đi lên lầu nghĩ dưỡng. Rốt cuộc ông cụ Tống nhịn không được đập bàn, đứa cháu này thật sự không muốn sống sao? Lại dám làm như vậy!! Còn có Tống Nghĩa Nhụy, nghĩ ngơi thì cứ nghĩ ngơi, lại ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy!! Thật sự không sợ lão nhân gia ông sẽ bị hù chết sao?!
Mà khoảng thời gian này cũng làm được rất nhiều chuyện, mặc dù ông không thể làm Tống Ngôn Giản tỉnh lại, nhưng ông nghĩ được cách đưa năng lực của ngọc lưu ly vào để bảo vệ linh hồn của Tống Ngôn Giản. Tống Ngôn Giản không bị bóng đen xâm chiếm, là công của lão đạo sĩ. Tống Ngôn Giản tỉnh, Nguyên Phong đạo trưởng cũng có thể chuyên chú lo chuyện Tống Ngôn Mục.
Tống Ngôn Mục nghe tin tức Mộc Tuyết ở bệnh viện, lập tức muốn xông ra ngoài, nhưng bị ông cụ Tống và Nguyên Phong đạo trưởng ngăn lại.
“Ngôn Mục, Mộc Tuyết trở về cũng tránh gặp mặt cậu, chính là vì không muốn tôi thất bại trong gan tất. Cậu không thể gặp tiểu Tuyết, tôi đi.” Lắc đầu, người trẻ tuổi chính là dễ xúc động, lão đạo sĩ cầm phất trần đi qua người Tống Ngôn Mục.
Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Mục hai mắt nhìn nhau. cậu cũng kiên định lắc đầu với Tống Ngôn Mục, “Anh không thể đi. Không thể lãng phí tâm huyết của tiểu Tuyết.”
“Vậy cậu đi đi, chăm sóc tốt tiểu Tuyết.” Tống Ngôn Mục cố nén, ngồi xuống, lực đạo nặng nề nện lên băng ghế.
Anh thật sự là…. Có chút không nhịn nổi nữa. Mình tân tân khổ khổ trở lại nhà họ Tống, nhưng lại phát hiện, thứ anh nhận được khi trở về chỉ là vô vàn tự trói buộc.
Chú năm đã từng nói, nếu thật sự yêu, vậy thì không được để một mình người mình yêu ở trong nguy hiểm. Người ở đây chỉ biết nói, phải bảo đảm an toàn của bản thân, không được lãng phí tấm lòng và máu của mọi người.
Thật ra thì, chẵng qua mình chỉ không cam tâm khi bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, mình cũng không thích cuộc sống giàu có quý tộc này, vì một gia tộc mà bỏ được thứ quan trọng của mình, anh không làm được.
Ngô Sâm Nhược gật đầu, đi theo Nguyên Phong đạo trưởng, đồng thời – đội vệ sĩ dưới lầu cũng chờ xuất phát.
Nhìn em trai mất mát, đột nhiên tâm trạng Tống Ngôn Giản rất tốt, “Ngôn Mục, cẩn thận sau này phải giành vợ với anh em nhá.”
Ánh mắt như kiếm sắc bén như muốn đâm chết Tống Ngôn Giản, giọng của Tống Ngôn Mục không còn tỉnh táo như trước, “Đừng có đánh chủ ý lên tiểu Tuyết, tiểu Tuyết đã đính hôn với em!!!”
Anh căn bản đâu có chủ ý với tiểu Tuyết của chú….. Tống Ngôn Giản lười giải thích, nhún nhún vai cho qua, “Chuyện này có liên quan với Tống Yên. Anh từng nói chuyện với bóng tối, mặc dù nó không nói gì, nhưng có phản ứng với tên của Tống Yên. Còn nữa, chi ‘Ngộ’ – tên thích đi Quảng Châu cũng có vấn đề.”
Vốn là Tống Ngôn Giản không muốn chia sẽ tin tình báo này, hôm tết hắn cũng đã đưa Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn đến cho Tống Ngôn Mục nhìn rồi, cũng đã nhắc nhở rồi. Là đứa em trai này không cẩn thận, không điều tra. (Anh Giản anh là cáo già)
Vốn là, trò chơi này chỉ nhắm vào Tống Ngôn Mục, nhưng bây giờ lại chẵng phân biệt đối tượng, chỉ cần là người của nhà chính thì lập tức công kích. Không nói Tống Ngôn Mục có thể trở về nhà họ Tống hay không, chuyện này tất cả mọi người phải đoàn kết với nhau để đối đầu với kẻ địch.
Lúc này, nội bộ phải nắm rõ, nếu không sẽ bị người ngoài diệt từng bộ phận.
Đôi mắt ông cụ Tống run lên, “Ngôn Giản, con biết chuyện gì?”
—-======———
Nước Thái xa xôi, trong cũng điện của một nhà nuôi quỷ hàng đầu, tám gã đại sư hàng đầu tụ tập chung một chỗ, chờ đợi cố chủ sáu năm trước của bọn họ đến.
Không ngờ, không phải là hai vị tiên sinh từng đến, mà là hai vị tiểu thư mấy tuổi.
Hai vị tiểu thư này mang theo mấy tên vệ sĩ, thần sắc ung dung đi qua các bình thủy tinh giả về khí tức của loài người, không chút sợ hãi.
Người đàn ông dẫn đầu cao mày, sau khi hai vị tiểu thư đến gần, hắn đột nhiên đẩy nước màu tím trền bàn ra, quang quác la to. Bảy người còn lại cũng kinh hãi, một hơi ném ra vô số quyển sách nuôi quỷ.
Hai vị tiểu thư này nở một nụ cười giống nhau như đúc.
Chỗ nào không có bóng tối, chỗ nào không có sát cơ.
Cho ưng ăn bị ưng mổ mắt, thành thật suy nghĩ muốn nuôi tốt quỷ, cuối cùng bị quỷ nuốt.
Thiện ác có báo ứng, nhân quả có tuần hoàn.
Chờ lúc hai vị tiểu thư này rời khỏi, toàn bộ cung điện đã không còn gì, chỉ có xác và máu người trên đất.
—-===——
Khi lão đạo sĩ và đoàn người Ngô Sâm Nhược đi tới bệnh viện, Mộc Tuyết đã nghĩ ngơi xong. Khi cô đưa dị năng gió bảo tới thì không nhớ tới vệ sĩ và nhân viên còn phía dưới, chờ khi cô đi xuống mới phát hiện những người đó cũng vì cực độ sợ hãi mà ngất đi.
Nhưng vậy cũng tốt, nhưng người này đều là người nhà họ Tống chọn ra, người có ý chí kiên định, Mộc Tuyết cũng chỉ chú ý công kích những tàn niệm kia, cho nên cũng không làm những người này nổi điên.
Tống Nghĩa Nhụy đã sớm nhắn tin cho cô, ý là kêu cô chờ lão đạo sĩ. Cho nên Mộc Tuyết không đi, cô ngồi trong phòng khách đợi người.
Chờ đoàn người lão đạo sĩ đến, thấy chính là cô gái thương tích đầy mình, vẻ mặt vô cùng buồn chán ngồi trên ghế salon đung đưa lắc chân – Mộc Tuyết, toàn bộ xung quanh cô đều là người té xỉu nằm ngổn ngang.
Mà lầu sáu kinh khủng hơn, người trần truồng nằm đầy đất. Sau đó bọn họ phát hiện, những người này đều không có tri giác, không có sóng điện não, không có linh hồn.
Từ sớm Ngô Sâm Nhược đã bị những vết thương trên người Mộc Tuyết hấp dẫn sự chú ý, cậu không nói lời nào sậm mặt lại đi lấy thuốc xử lý vết thương cho Mộc Tuyết. Lão đạo sĩ thì lên lầu xem xét cận thận, nhưng người khác phụ trách đánh thức người dưới lầu, cùng với di chuyển người trên lầu.
“Tiểu Tuyết, theo ta về nhà họ Tống một chuyến đi. Mặc dù con không thể gặp Ngôn Mục, nhưng vẫn có thể gặp những người khác ở nhà họ Tống.” Nguyên Phong đạo trưởng từ ái nói với Mộc Tuyết, “Tiểu đồ đệ không ngoan, có năng lực như vậy, lại không nói cho sự phụ biết.”
Nghĩ đến vừa nãy chủ bảy nói cả nhà họ Tống đều gặp phải tai ương, Mộc Tuyết gật đầu một cái, cô cảm thấy mình cần nói chuyện với ông cụ Tống.
Lần này, Mộc Tuyết đi vào phòng nghị sự của nhà họ Tống.
Mộc Tuyết cũng không thèm để ý cái này, nói trắng ra là, trong không gian của cô không có cụ hiện hóa của ông cụ Tống cũng không có của những người khác bao gồm Tống Tử Khâm có vẻ thân thiết với cô cũng không. Ông cụ Tống là người vô cùng khó tới gần, cho dù đã có cảm tình với bạn ở trình độ nhất định, cũng sẽ không có bao nhiêu tin tưởng bạn.
Tựa như cùng Tống Ngôn Mục lúc ban đầu vậy, sau khi mọi người ở cạnh nhau thật lâu, hồ nước mới xuất hiện.
Biết người nhà họ Tống chính là cái phẩm loại này, cho nên tư tưởng của Mộc Tuyết đặc biệt thăng bằng. Mấu chốt là, chú Tống Nghĩa Cẩn không xuất hiện thì thôi, khi xuất hiện thì chính là một ngọn núi thật lớn. Cho nên những người khác trong nhà họ Tống chắc chắn cũng là hàng quý hiếm. (D: quỳ với bợn Tuyết)
Tư tưởng tốt đẹp, Mộc Tuyết không nhận ra mình đã thay đổi, từ ồn ảo tranh giành với nhà họ Hà và nhà họ Mộc, đến bây giờ một mình đánh bại đám tàn niệm và bóng đen. Mộc Tuyết đã sớm thoát khỏi vỏ bọc hèn yếu vô năng trước kia.
Ông cụ Tống ngồi ở ghế chủ vị, ông nói chuyện Tống Ngôn Giản vừa nói cho Mộc Tuyết nghe, “Tiểu Tuyết, ông muốn mời con trợ giúp nhà họ Tống.”
Đồng thời, ngồi đối diện còn có Tống Nghĩa Nhụy và Tống Nghĩa Thành, tối nay Tống Nghĩa Cẩn đại diện quốc qia đi họp gì đó, không tới được, Tống Nghĩa Hưng phải tiến hành kiểm nghiệm quân diễn tập, không thể phân thân.
Mộc Tuyết còn chưa kịp trả lời, Mộc Sương trong không gian đã hưng phấn thét chói tai, trong nháy mắt ù hết màng nhỉ của cô.
Nhịn không được làm động tác che lỗ tai, Mộc Tuyết thu hồi vẻ mắt thống khổ, ngượng ngùng trả lời, “Xin lỗi hình như con bị ù tai.”
Ông cụ Tống im lặng than thở, ông cho là cô gái nhỏ Mộc Tuyết này đang dày vò mình. Đang muốn lặp lại lần nữa, đã thấy Mộc Tuyết gật đầu.
“Còn hoàn toàn vì tâm nguyện của Ngôn Mục mới trở về. Cho nên, con nhất định sẽ giúp Ngôn Mục.”
“Con giúp là Ngôn Mục, không phải nhà họ Tống. Đặc chất nhà họ Tống con hiểu rất rõ, quyền thể và tài sản trong tay mọi người, thứ mọi người quan tâm là sự sinh tồn của một gia tộc. Cho nên, trên rất nhiều phương diện, mọi người sẽ vô cùng tàn khốc.” Mộc Tuyết tiếp tục nói, đây là lời mà cô vẫn luôn muốn nói, nếu bây giờ đối phương muốn cầu cạnh cô, cô nhất định sẽ nắm bắt thời cơ nói thẳng ra.
“Bất luận Ngôn Mục ưu tú bao nhiêu, đúng đắn bao nhiêu, chỉ cần số mạng của anh ấy thật sự khắc nhà họ Tống, mọi người sẽ quả quyết trục xuất anh ấy một lần nữa, không phải sao? Nếu như giết chết đứa con cháu nào đó, gia tộc mới có thể hưng thịnh, tin tưởng cuối cùng ông cũng sẽ làm như vậy, không phải sao?” Mộc Tuyết tàn khốc phân tích.
“Con có mộ người cha vô cùng tự đại ích kỷ, còn có một bầy thân thích tự đại yêu thích bắt nạt kẻ yếu, còn từng có một người bạn tâm tư vặn vẹo, điểm giống lớn nhất của bọn họ là đổ hết toàn bộ sai lầm lên đầu người khác, có thể tìm được vô số lý do tàn khốc để làm tổn thương người khác.”
Sắc mặt ông cụ Tống hơi trắng bệch, ông đứng ở địa vị này quá lâu, đã qua nữa đời người mà chưa từng nghe người khác nói thẳng như vậy, dù năm đó Lâm Hồng và Tổng Nghĩa Cẩn phán kháng lợi hại nhất, cũng không dám nói như vậy.
“Con không biết lúc đầu quyết định trục xuất Ngôn Mục là ai ra, lại là ai đồng ý, hoặc là nói mọi người bày ra quá nhiều trường hợp bất khả kháng không cách nào phản đối nên tập thể đều thông qua. Con chỉ biết là, đó không phải là nguy hại mà Ngôn Mục làm ra cho nhà họ Tống, mọi người lại đổ hết trách nhiệm và tội lỗi lên đầu anh ấy, là một hành động cực kỳ tổn thương người khác.”
Kim kim thấy máu, Mộc Tuyết càng nói, nụ cười trên khóe miệng càng lớn.
Hai Người Tống Nghĩa Nhụy và Tống Nghĩa Thành nhìn nhau, cũng thấy được xấu hổ trong mắt đối phương. Ban đầu trong lòng hai người bọn họ không muốn, nhưng cũng không giữ vững phản đối. Tống Nghĩa Nhụy ở nước ngoài, công việc bận rộn không có thời gian đi trong nom chuyện của nhà chính, chờ khi hết bận thì Tống Ngôn Mục đã bị đuổi đi. Tống Nghĩa Thành cố kiếm tiền, đối với quyết định của ông cụ Tống thì không phản đối. Chưa nói, trong lòng Tống Nghĩa Hưng cũng có lòng riêng, con của mình cũng ưu tú như Tống Ngôn Mục vậy, có thể cho con mình một cơ hội, cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ có lão Ngũ Tống Nghĩa Đức ở thành phố Hải Đường xa xôi – nguyện ý tiếp nhận đứa cháu đáng thương.
“Nếu tàn niệm này một mực nhắm vào Ngôn Mục, để cho anh ấy không giải thích được xuôi xẻo chết đi, có phải mọi người vẫn ung dung hay không? Mầm mống tai họa của gia tộc rốt cuộc đã chết, sau đó mọi người tìm một con dê thế tội báo thù cho anh ấy, rồi yên tâm thoải mái trôi qua một đời, thậm chí sẽ quên lãng người từng được chọn để thừa kế gia tộc này?”
“Nếu như không phải máu của con có thể cứu được dì Nghĩa Nhụy, mọi người sẽ bất đắc dĩ để cho Ngôn Mục trở lại sao? Nếu như không phải con kiên trì, mọi người sẽ cho Ngôn Mục một cơ hội đi thử xem mạng số có thật sự tương khắc hay không sao? Nếu như không phải phát hiện thế lực âm độc này bắt đầu hại toàn bộ nhà họ Tống, mà mọi người không có cách nào để xử lý, mọi người có thật lòng tiếp nhận con sao?” (nhẹ mà rơm)
Sắc bén hỏi ngược lại, để cho người ở đây á khẩu không trả lời được.
Bọn họ không có cách nào phản bác.
Ông cụ Tống thở một hơi thật dài, “Con nói đúng. Chúng ta luôn lấy gia tộc làm trọng điểm, sẽ vứt bỏ hạnh phúc của con cháu mình. Ta đã từng ép tiểu Ngũ làm đám cưới chính trị, còn quản hết hôn sự của người nhà, ta cũng như vậy cưỡng ép bẻ gãy ước mơ của lão Đại, hại tiểu Tam đến nay vẫn độc thân. Bất luận ta lấy lý do đạo nghĩa cao cỡ nào, cuối cùng vẫn là lấy cái tư tưởng ích kỷ của mình đi bức bách bọn nhỏ….”
Tống Nghĩa Nhụy và Tống Nghĩa Thành giật giật môi, nhưng cũng không nói gì.
“Nhưng mà, nếu như không phải là như vậy, nhà họ Tống không thể tiếp tục huy hoàng.” Giọng nói của ông cụ Tống trở nên cương quyết, “Cái này cũng giống như những gia đình ngheo khó tính toán chi li để sinh tồn vậy, mỗi giai cấp tầng lớp đều có cái tàn khốc của nó, điểm này, ta sẽ không thay đổi. Đối với Ngôn Mục, ta rất xin lỗi, coi như ông nội có lỗi với nó; Nhưng làm người đứng đầu một gia tộc, ta đã quyết định thì sẽ không hối hận.”
Mộc Tuyết gật đầu, “Con biết. Cho nên, con giúp là Ngôn Mục, không phải nhà họ Tống.”
“Tống Ngôn Mục, chính là người nhà họ Tống.” Ông cụ Tống chém đinh chặt sắt đáp lời.
Lần này Mộc Tuyết cười càng vui vẻ hơn, “Vậy thì tốt.”
Đối với ông cụ Tống mà nói, Tống Ngôn Mục có thể chiêu mộ nhân tài hiếm thế (hiếm thấy trên thế gian) là Mộc Tuyết, có thể hóa giải nguy cơ to lớn này của gia tộc, giờ phút này anh còn mạnh hơn Tống Ngôn Giản.
Bàn về đầu óc bàn về mưu kế, Tống Ngôn Giản và Tông Ngôn Mục không phân cao thấp. Có một cô gái có dị năng, Tống Ngôn Giản không thể nào gặp được và bắt được. Cho dù cô bé này tâm tính hoạt bát, lòng dạ không sâu, nhưng thắng ở chỗ thích Tống Ngôn Mục, nghe lời lại dùng được. Cô thích đóng phim thì chọn cho cô một bộ phim có văn hóa có nội hàm để quay, cô thích tâm lý học thì mời danh sư dạy, còn có thể đưa ra nước học đào tạo chuyên sâu, hễ là thứ cô thích, chỉ cần không thoát khỏi khuôn khổ đều có thể thỏa mãn.
Hơn nữa, Tống Ngôn Giản có thể tiếp tục tham chánh, hơn nữa sau này kết thông gia với một gia đình quyền thế; mà Tống Ngôn Mục trở thành gia chủ cũng không nhất định sẽ nắm được quyền lực to lớn. Nếu đứa con có thể thừa kế dị năng của Mộc Tuyết, như vậy nhà họ Tống không cần lo lắng, không phải sao?
Ý định này của gia chủ, cũng là có thể đổi một cái, danh và quyền lợi, cũng có thể tách ra.
Ánh mắt của ông cụ Tống, nhìn rất xa rất dài, cũng vô cùng sắc bén.
Giờ phút này, Mộc Tuyết bán mạng vì nhà họ Tống, đối với đứa cháu dâu như vậy, ông vô cùng thưởng thức. Ông tin tưởng Mộc Tuyết có thể hóa giải nguy cơ lần này, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì càng muốn thu nạp Mộc Tuyết.
Mà đối với Mộc Tuyết mà nói, cô phải hoàn thành, chẳng qua là vì tâm nguyện của Tống Ngôn Mục mà thôi.
Mộc Tuyết lén vào không gian tìm Mộc Sương, hỏi cô ấy tại sao lại hưng phấn tới mức hét lên như vậy.
Vừa vào không gian, Mộc Tuyết cũng sững sờ hét lên.
Nhéo tôi một cái đi!!! Cung điện!!!
Một đầu khác của hồ nước, vốn là hư không bây giờ được thực thể hóa thành một miếng đất rộng rãi, mà trên miếng đất đó có một tòa cung điện to lớn kiểu Trung Hoa được làm toàn bộ từ Ngọc thạch, thật cao thật dài, nấc thang bằng bạch ngọc thật dài, còn có tượng thụy thú trấn cửa bằng đồng….. Sự xa hoa phong cách nồng nặc đập vào mặt.
“Cái này cái này cái này đây là người nào hả hả hả!” Mộc Tuyết kích động đến mức lắp bắp.
Mộc Sương vui vẻ bay từ nóc cung điện xuống, “Ông cụ Tống đấy!”
Ai yêu trời ơi, đã sơm biết người nhà họ Tống không phải phàm phẩm, những cái này cũng quá kinh tâm động phách rồi! Mộc Tuyết vui sướng chạy tới, mẹ ơi cung điện này có thể cho bao nhiêu người ở đây!!! So với biệt thự kiểu Trung Hoa của Tống Ngôn Giản còn cao cấp hơn!!!
“Tổng cộng phòng, tớ đếm! Còn có trước sau có tượng đá thụy thú, ngọc lưu ly có phiến.”
Ngôn ngữ của Mộc Tuyết bất hoạt động, cường hào, mình thành cường hào.
“Không chỉ những thứ này, cậu xem cái này!” Mộc Sương lấy một bộ quần áo ra, “Cụ hiện hóa của Tống Tử Khâm——– hoàn bội thiên ý!”
“Đây là thứ gì?” Mộc Tuyết cầm quần áo nhìn, thật giống đồ thời Hán, còn có tà áo dài và váy dài, một đường may nhỏ trên bộ đồ cũng không có, bộ đồ trắng thật dài không gió mà bay, ở mép váy đều là trân châu sáng ngời, trên đai lưng là Ngọc Hoàn xanh biếc.
“Quần áo, nhưng khi đến gần thiên y. Giống như ngọc lưu ly vậy có khả năng ngăn công kích ác ý, nhưng hoàn bội thiên y lợi hại hơn, có rất nhiều công hiệu không tưởng, cậu tự mình tìm hiểu đi.”
Kiếm chế xúc động muốn mặc vào ngay lập tức, Mộc Tuyết chỉ hai cái cây một trái một phải rung động trước cửa cung điện hỏi, “Hai cái cây này?”
Cây hoa quế màu đen, từ thân đến là cành đều là màu đen, duy chỉ có hoa quế nhỏ bé là màu trắng trong suốt, xinh xắn tinh xảo làm cho người khác tức lộn ruột! Mùi thơm của hoa quế đậm đà xa xưa, thấm vào ruột gan. Cây màu trắng lớn hơn cây màu đen lần. Cây Lam Diệp lớn nhất trong không gian cũng chỉ bằng một nữa của nó, cây này toàn thân trắng thuần, lá cây điều là hình kiếm sắc bén, cứng rắn vô cùng.
“Tống Nghĩa Nhụy và Tống Nghĩa Hưng.” Mộc Sương gỡ một mảnh Diệp Kiếm xuống, khẽ nói một tiếng, “Lớn!!”
Lá cây kia giống như thiết bản của Tôn Ngộ Không, lớn lên, trở thành một thanh kiếm bạch ngọc có thể sử dụng.
Quả nhiên không hổ là đại tướng! Lại hóa thành kiếm thần kỳ như vậy! Có phải chém quỷ cũng như cắt đậu hủ hay không?
“Hoa quế này là kim cương, cứng rắn vô cùng, mùi thơm tản ra có thể làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, từ đó mê hoặc lòng người. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hoa quế này có thể….” Mộc Sương chưa nói dứt lời, dùng tay ném một cái hoa quế nhỏ ra xa xa, sau đó hoa quế oành một tiếng, nổ tung.
Được rồi, đặc chất của đại mỹ nữ dì Tống Nghĩa Nhụy được biểu diễn vô cùng tinh tế, mê muội và lực nỗ cái gì, vũ khí đắt tiền đấy.
Cuối cùng, ở phía sau ngọn núi của Tỗng Nghĩa Cẩn, bọn họ phát hiện một mãnh thiên địa mới khác.
Đó là một đồng cỏ mênh mông, trên thảo nguyên là đầy đủ những đóa hoa nhiều màu sắc…. Không đúng không phải hoa, đó là đá quý đủ loại màu sắc!! (Mẹ nó… ngồi edit mà cũng hưng phấn bỏ mẹ.!!!)
Đây là cụ hiện hóa của Tống Nghĩa Thành – nhà kinh doanh đại tài!! Mộc Tuyết đã mừng như điên, quả nhiên không hổ là người tiền muôn bạc biển mà!!
Mộc Sương lật tới lật lui trên thảo nguyên đá quý, tìm được một ít ngọc thạch màu đen tuyền, “Loại đá màu đen này có lợi với hoa sen bản thể của cậu, trong suốt thì để trong hồ, màu tím thì để cho hoa lan của La Lan Tử dùng. Nói tóm lại, bọn họ được cung cấp năng lượng thì mới có lợi cho tinh thần của cậu.
Người có tiền đều làm tài trợ phía sau màn!! Mộc Tuyết cực kỳ hài lòng.
Cuối cùng chính là Tống Ngôn Giản lại cho Mộc Tuyết them một vật trong không gian, một cái giếng sâu giáp với đồng cỏ và núi nhỏ.
Cái giếng sâu không lường được, trên thành giếng được chạm khắc hắc diệu thạch, bên cạnh có một đường dẫn tinh xảo, không biết bên trong có cái gì, dù sao nước giếng có thể tràn ra từ đường dẫn, giống như dòng suối nhỏ vậy.
“Nước trong giếng này có gì khác với nước trong hồ của Ngôn Mục?”
Đỉnh núi tuyết của Tống Nghĩa Cẩn đọng nước hòa với nước của Tống Ngôn Mục, mà nước giếng của Tống Ngôn Giản chỉ chảy về đồng cỏ kia, vừa gặp phải đá quý lập tức bị hút đi.
Mộc Sương ngồi chồm hổm xuống, đưa đầu vào trong giếng nhìn, đột nhiên có một lực kéo xuống, Mộc Sương ừng ực cấm đầu rơi xuống.
Mộc Tuyết không thể bay chạy tới chạy lui quanh miệng giếng kêu lên, qua thật lâu Mộc Sương mới quay đầu lại bay ra ngoài, cả người đen thui.
“Tống Ngôn Giản này không đơn giản!!” Mộc Sương có chút tức giận, “Trong giếng là dầu hỏa! Nhưng thứ chảy ra bên cạnh giếng là nước bồi bổ. Người trong ngoài bất nhất, kẻ hai mặt thích gài bẩy người khác!!” (haha)
Sau khi hoa sen ăn những tàn niệm kia và không gian thăng cấp thêm nhiều thứ vật phẩm nặng ký như vậy, Mộc Tuyết có thể lấy bất kỳ vật phẩm nào trong không gian, cô vãy tay gọi nước hồ lại rửa sạch cho Mộc Sương, sau đó đưa tay về phía giếng, mấy giọt dầu hỏa rơi lên tay Mộc Tuyết.
Lại là dầu hỏa vô sắc!!! Mộc Tuyết còn tưởng rằng là chất lỏng dinh dính đen thùi, kết quả lại hoàn toàn trong suốt.
“Dầu này… Có thể đốt sao?” Mộc Tuyết có chút ghét cái mùi này, làm cô hơi say xe, mùi dầu hỏa đối với cô mà nói là sát khí.
Mộc Sương cũng lui về phía sau một bước dài, “Dĩ nhiên có thể, sử dụng phối hợp với lựu đạn hoa quế kim cương nhỏ, hiệu quá chắc chắn rất kinh người.
Hài lòng dò xét một vòng, đặc biệt là tòa cung điện của ông cụ Tống, căn phòng nha, vậy có thể nói không gian của cô có thể nhét người cùng lúc. Lần kế tiếp gặp đánh hội đồng thì sẽ thu hết vào đây!!! Không bao giờ…. Để bị vây đánh nữa!!
Hơn nữa căn phòng này được bố trí vô cùng lộng lẫy và nguy nga, Mộc Sương ở trong không gian cũng mừng như điên.
Người nhà họ Tống quả nhiên có thiên phú tác chiến, không hiện thì thôi, khi tới là tới một đống.
Mộc Tuyết còn chưa dừng lại, cô lại đi vào hồ lô của đạo sĩ khiêu chiến con báo kia lần nữa. Lần này, thực lực Mộc Tuyết tăng mạnh nên không bị nó đuổi chạy khắp nơi và thương tích đầy mình nữa, nhưng mà…. Cô chỉ có thể đánh ngang tay với nó, vẫn không bắt được như cũ.
Nguyên Phong đạo trưởng thấy thực lực Mộc Tuyết tăng mạnh, cũng hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì. Chẵng qua dưới sự đùn đẩy của Mộc Tuyết, chọn những thụy thú trân quý khác trong này.
Mộc Tuyết nghĩ ‘đúng vậy, tại sao chí bắt con báo chứ! Cứ chọn một con độ khó thấp mang đi trước, hiếm khi lão đạo sĩ hào phóng như vậy.’ Vì vậy Mộc Tuyết chạy quanh đỉnh núi hồi lâu, rốt cuộc bắt được một con….. Chó nhỏ!!!
Khóe miệng Nguyên Phong đạo trưởng co giật nhìn Mộc Tuyết chuyển mục tiêu từ con báo uy vũ hùng tráng hạ xuống thành con chó nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nên tán dương đồ đệ biết thức thời, hay cười nhạo vì cô bắt nạt kẻ yếu.
Nhưng mà con chó nhỏ này…. Rõ ràng chính là thằng nhóc Hỏa Vân Lang!!
Mộc Tuyết hài lòng ôm con chó sói thông minh biết phun lửa trong lòng, ưởn mặt hỏi sư phụ có thể mang đi hay không. Dĩ nhiên, con báo kia sau này cô vẫn sẽ tới lấy.
Đây không phải đồ đệ, đây là kẻ cướp…. Nguyên Phong đạo trưởng chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Có thể Mộc Tuyết cũng cảm thấy có lỗi, vì vậy móc một túi lớn đá quý nhặt trên thảo nguyên ra, đủ loại màu sắc, đưa tiện nghi lên cho sư phụ, “Dùng cái này đổi nhé?”
Nguyên Phong đạo sĩ kinh hãi lần nữa, đây là thứ khó gặp thứ hai sau Ngọc Lưu ly thiên cung mà Mộc Tuyết lấy ra – Đá Ngũ Hành.
Truyền thuyết chỉ có người đầy đủ ngũ hành mới có cơ duyên lấy được Đá Ngũ Hành, đây chính là tài nguyên tu luyện khó gặp. Nguyên Phong đạo trưởng cũng không từ chối, đạo tâm kiên định nên ông cũng không hỏi xin Mộc Tuyết thêm, mà là quý trọng thu túi đá quý này.
“Tiểu Tuyết, con sói này không ăn khói lửa nhân gian, con muốn cho nó ăn chỉ có thể cho nó ăn lửa. Trừ có thể phun lửa, nó còn có thể đưa thay con, chỉ cần con có lông hoặc tóc kẻ kia, nó có thể tìm được người đó và truyền tin.”
Quả nhiên là bảo bối, Mộc Tuyết vui rạo rực ôm chó nhỏ, không đúng, lag tiểu Lang.
Tử hồ lô lão đạo sĩ đưa cho Mộc Tuyết không gian không lớn không nhỏ, nhưng vẫn có thể nuôi con chó sói. Đối với Mộc Tuyết – người có song hồn có thể làm thay đổi số mệnh, lão đạo sĩ không nhìn được vận mạng của cô, nhưng chắc chắn là có kỳ duyên.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Mộc Tuyết lập tức trờ về đoàn phim. Tống Ngôn Mục vẫn hao tổn tinh lực vì sự kiện quỷ dị này, Ngô Sâm Ngược đích thân dẫn người đi điều tra tình trạng của những chi nhỏ, nhất là Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn. Nhà họ Tống thì đưa tất cả những tài liệu của những người xung quan Tống Ngôn Mục từ nhỏ đến năm tuổi cho lão đạo sĩ, lão đạo sĩ bế quan trong căn phòng nhà họ Tống chuẩn bị cho mình để suy tính mạng quỹ.
Khi trở về đoàn phim, Mộc Tuyết phát hiện – Kim Liên Liên thay đổi!
Kim Liên Liên không dùng ánh mắt ghen tị nhìn Mộc Tuyết, không tìm Lý Điềm gây phiền phức, mà là yên lặng quay phim, yên lặng nghĩ ngơi, ngay cả tiểu C thời xuyên bị cô ta đánh cũng thấy kỳ quái.
Tiểu C cẩn thận nghĩ lại, hình như sau ngày Kim Liên Liên xin nghĩ, tánh tình lập tức thay đổi. Không biết có phải bị phía trên cảnh cáo nên mới thay đổi hay không. Tóm lại, đối với mình thì đây không phải chuyện xấu.
Mộc Tuyết làm việc với Kim Liên Liên nữa ngày, cũng biết tại sao Kim Liên Liên không bình thường.
Biểu cảm không hề bận tâm này, rõ ràng chính là LOGO của nhà họ Tống, còn có cặp mắt trừ khi quay phim thì không có chút biến hóa, cái đó và chú bảy không có gì khác nhau.
Phát hiện điểm này, Mộc Tuyết nhanh chóng thương lượng với Mộc Sương. Bây giờ nên để cho hoa sen cắn nuốt tàn niệm trong cơ thể Kim Liên Liên, hay chờ thử xem nó muốn làm gì. Nó tới giám thị mình, hay muốn giết mình?
Mộc Sương cho là, bằng vào vật trong không gian, muốn nuốt nó là chuyện rất đơn giản, nhưng tra ra ngọn nguồn của nó mới quan trọng. Trong hồ, lá sen phe phẩy ý báo nó không đồng ý, nó rất đói ~~~.
Mộc Tuyết không nhìn hoa sen, đồng ý với Mộc Sương. Sau khi Mộc Tuyết ra khỏi không gian, Mộc Sương tiếp tục dùng kim cương hoa quế và dầu hỏa đốt lên để tạo lửa cho tiểu Lang ăn, tiểu Lang được ăn uống đầy đủ, lớn lên rất nhanh.
Đối với người khác, Mộc Tuyết chỉ là nhắm mắt dưỡng thần nghĩ ngơi một thời gian, đợi khi cô quay lại ống kính một lần nữa, sẽ là sức sống bắn ra bốn phía.
Đối với nhân vật Hạ Tĩnh Đằng này, Mộc Tuyết diễn càng tốt hơn, bất luận là khi bắt nạt nữ chính hay làm chuyện ác, hay là mâu thuẫn đau thương cứu nữ chính từ trong tay bọn bắt cóc, cô không chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình, càng thể kéo theo những diễn viên chung quanh nhập tâm vào diễn. Ngay cả diễn viên quần chúng cũng bị lây nhiễm sự háo hức, diễn y như thật.
Có dị năng truyền cảm xúc Mộc Tuyết nhận được sự khen ngợi khắp nơi, ngay cả người đại diện Redy cũng thỏa mãn, cho là mình đã đào tạo được một bảo bối thiên tài.
Hoa Báo vẫn hết lòng tẫn trách hầu hạ Mộc Tuyết như cũ, làm một lính đặc chủng đi ra từ cỏi chết, cô ấy có cảm giác đặc biệt nhạy bén.
“Tiểu Tuyết, Kim Liên Liên kia rất kỳ lạ, em phải cận thận một chút.”
Kinh ngạc trước sự nhạy bén của Hoa Báo, Mộc Tuyết vỗ vai Hoa Báo, cô coi Hoa Báo thành người thân cận mà đối đãi, giống như chị và thầy vậy, “Thật sự cô ta rất bất thường, nói khó nghe chút là bị quỷ nhập. Nhưng mà đồ chơi kia không phải quỷ, mọi người cũng phải cẩn thận.”
Hoa Báo biết chuyện của nhà họ Tống, cô nghiêm túc gật đầu, đồng thời cũng dặn dò Hắc Hồ. Hắc Hồ móc ngọc lưu ly trên cổ và kính bát quái hộ thân bên hông ra, bày tỏ mình rất cẩn thận. (khi edit đoạn này, editor đã bật cười như con điên trốn viện)
Suy nghĩ một chút, Mộc Tuyết đưa một miếng ngọc lưu ly cho Redy, dặn dò cô ấy nhất định phải đeo trên người, có thể tránh nạn. Redy vốn là người tin dị đoan, thấy Mộc Tuyết nghiêm túc, cũng mang theo bên người /, kết quả – ngày thứ hai thật sự tránh được chậu hoa từ trên lầu đột nhiên rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua thấy rồi một ít độc giả ý kiến, tới nơi này nói rõ một chút oh ~
Thứ nhất: Vòng giải trí chẳng qua là đánh nước tương đát, chủ yếu là vì đối ứng sau này trạng huống phục bút, ngoài ra mà chính là kim Liên Liên người này cũng coi là tiểu pháo u tối một người, cùng Tống gia bao nhiêu dính được cho quan hệ.
Thứ hai: Cuốn này đã đổi tên, liền trực tiếp kêu linh dị cuốn, không gọi đại học cuốn. Thật ra thì trung học đệ nhất cấp trung học đại học cũng chỉ là một thời gian tuyến phân biệt, này cuốn chủ tuyến chính là đem Tống gia bản sao đánh xong ~
Thứ tam: Linh dị cuốn cũng không dài lắm, phỏng đoán còn lại mấy chương rồi ~ xong sau tiến vào chính thức đại học thiên chương, chủ thể là rút ra không bình thường bạn học cùng cực phẩm biến thái thầy. ( con chồn con chồn sẽ đem mình thời đại học gặp phải cùng nghe các bạn học nói qua rất nhiều người hỏa khí đại sự chuyện cũng viết ra). Viết xong cái này, nữa bổ mấy tiểu lần bên ngoài, Văn Văn liền xong kết rồi ~~
Thứ tư: Dự đoán hạ hố mới, vẫn là Sảng văn, phong cách sẽ càng khôi hài một chút, rễ cỏ nữ nghịch tập bạch phú mỹ bắt con nhà giàu đẹp trai câu chuyện =w, thích thân ái đát cửa chờ cái này Văn Văn xong rồi, có thể quả quyết tới hố mới oh ~ vẫn sẽ ngày canh ~ ta là chăm chỉ con chồn ~