Một giây trước Mộc Tuyết còn dán lưng vào lưng lão đạo sĩ, một giây kế tiếp Mộc Tuyết phát hiện mình bị một người phụ nữ xa lạ ôm, người phụ nữ xa lạ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt.
“Tống Kỹ Thành sao anh có thể đối xử với chúng tôi như vậy, nó là con riêng mà, mẹ nó bỏ đi cũng không dẫn nó theo, tại sao tôi phải nuôi nó…. Không, tôi chỉ cần Huệ Ninh là đủ rồi. Ông có thể nuôi nó ở bên ngoài, có thể cho nó nhiều tiền, nhưng anh không thể đưa nó về nhà!”
Mộc Tuyết nhìn cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình, đây là đứa bé mấy tuổi bụ bẩm. Nghiêng đầu, Mộc Tuyết nhìn về hướng nói chuyện của người phụ nữ, kia là một người đàn ông anh tuấn có huyết thống nhà họ Tống, lạnh như băng ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh là một bé trai.
“Đào Đào, Tống Yên là con tôi, cái nhà này là của tôi. Cô có tư cách gì không cho con tôi ở?”
Người phụ nữ càng khóc dữ dội hơn, “Ban đầu là anh nói không quan tâm trai gái….. Nếu như muốn con trai, tôi cũng có thể sinh mà… Tại sao, tại sao anh lại đưa loại tạp chủng này về, muốn làm nhục tôi sao? Những lời thề ban đầu anh nói với tôi anh quên hết rồi sao…”
Lại là giai đoạn này, nam dũng mãnh và nữ yếu đuối… Mộc Tuyết nhịn không được nhìn. Vì vậy, đây là ảo cảnh? Hoặc nói đây là trí nhớ của ai đó?
Thằng bé trai vẫn nhìn người phụ nữ và mình, mắt đầy nước rất đáng thương, cậu bé đứng lên đi tới cạnh Đào Đào, đưa hai tay ra, nghiêm túc kêu, “Mẹ.”
Đào Đào không chúc lưu tình một cước đá văng thằng bé, “Biến, tao không phải mẹ mày.”
Tát một bạt tay lên mặt Đào Đào, Tống Kỹ Thành không thể tiếp tục nhịn nên ra tay, “Đào Đào, đứa bé nhỏ như vậy mà cô cũng ra tay được? Được, nếu cô không nhận nó, vậy chúng ta ly dị đi, dù sao nhà họ Đào các người cũng không trợ giúp cho tôi được gì, tôi cũng không cần nể nan gì, đúng chứ?”
Ầm một tiếng, Đào Đào ngã trên đất, Mộc Tuyết phiên bản con nít cũng lăn hai vòng.
“Anh…. Tống Kỷ Thành, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi không phải gia đình tôi không giúp anh, mà vì ban đầu nhà chính quá đoàn kết, thế lực quá lớn, nhà họ Đào không thể lay động!” Đào Đào nằm trên đất khốc.
“Vậy thì cô nên đối xử với con tôi cho tốt.” Tống Kỹ Thành đưa tay kéo Tống Yên, mà Tống Yên đã kéo tay Mộc Tuyết từ sớm, hơn nữa còn trấn an sờ mặt Mộc Tuyết một cái.
“Ngoan, không khóc, anh dẫn em đi chơi.”
Mộc Tuyết nghe được tiếng mình trả lời, “Dạ…. Anh…”
Tiếp theo cảnh tượng lại thay đổi, Mộc Tuyết được Tống Yên cõng trên lưng, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Anh, em không sao, anh thả em xuống đi.”
Tống Yên trả lời, “Huệ Ninh, sau này có ai bắt nạt em, em nói cho anh biết, anh giúp em đánh lại.”
“Dạ! Anh tuyệt nhất!”
Nhưng mà sau khi về nhà, bời vì đầu gối Tống Huệ Ninh bị thương nên Đào Đào nhốt Tống Yên vào tầng hầm dưới đất, ngay cả cơm tối cũng không cho ăn, đến sáng thứ hai mới thả ra cho đi học.
Tống Kỹ Thành không thường xuyên về nhà, trước mặt Tống Kỹ Thành thì Đào Đào đối xử với Tống Yên cũng tạm được, nhưng lúc không có ai thì lập tực trở mặt. Mặc dù Đào Đào chưa bao giờ đánh Tống Yên, nhưng bà ta sẽ dùng ngôn ngữ để khinh thường hắn, sĩ nhục hắn.
Lúc nào cũng vậy, bà ta luôn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia trên mặt Tống Yên. Có lẽ bây giờ Tống Kỹ Thành có rất nhiều tình nhân, nhưng chỉ cần bà ta không nhìn thấy, thì có thể làm bộ như không có.
Nhưng sự tồn tại của Tống Yên luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở bà ta sự tồn tại của người phụ nữ đó.
Mộc Tuyết quay quanh Đào Đào cầu xin tha thứ, khóc tức tưởi, trình độ cưng chiều con gái đến không thể kiềm chế nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện Tống Yên thì tâm cứng như sắt đá. Bà ta ôm Tống Huê Ninh đã bôi thuốc vào phòng, rồi xoay người đi xuống lầu.
Ngày hôm sau Tống Yên vẫn cười hì hì dắt Tống Huệ Ninh đi học, Tống Huệ Ninh vẫn kêu anh Tống Yên như bình thường.
Nhưng Mộc Tuyết cảm thấy khó hiểu, tại sao Tống Yên lại không để ý chuyện mình bị nhốt dưới tầng hầm? Tại sao Tống Huệ Ninh không cảm thấy áy náy?
Cảnh tượng lại thay đổi, lần này Mộc Tuyết ngồi trên xe, bên cạnh là Tống Kỹ Thành.
“Tống Yên, con xem, đó chính là Tống Ngôn Mục.”
Ngoài cửa sổ, cách đó không xa chính là Tống Ngôn Mục chưng 1O tuổi bị thầy và các bạn học quay quanh.
Mộc Tuyết tò mò đánh giá, thì ra khi Ngôn Mục còn bé đã có tính cách bình tĩnh như vậy.
“Nếu như cha không thất bại, bây giờ tất cả của Tống Ngôn Mục là của con.”
Mộc Tuyết nghe thấy mình trả lời Tống Kỹ Thành, “Con cảm thấy bây giờ rất tốt, có cha, có mẹ, có em gái, có một gia đình hoàn chỉnh.”
Gò má bị nắm, Mộc Tuyết thấy trên mặt Tống Kỹ Thành đều là thất vọng,:Đúng là phế vật vô dụng.”
Mộc Tuyết cũng nhìn chằm chằm Tống Kỹ Thành, toét miệng cười một tiếng.
“Hắc, Tống Yên, hoặc nói là Tống Huệ Ninh, hai anh em các người chơi đã không? Kế tiếp muốn hiện ra cảnh Tống Yên mất tích sau đó biến thành ác quỷ sao?”
Muốn nói ra rất khó, trong tay Mộc Tuyết có một thanh kiếm bạch ngọc nho nhỏ, kiếm đâm vào bấp đùi cô, thân thể bây giờ vẫn là Tống Yên.
Cảnh tượng bốn phía từ từ đen lại, rơi xuống, sau đó Mộc Tuyết phát hiện mình bị trói trên một cái giường sắt, Tống Kỹ Thành đứng bên cạnh, còn có tám người trai gái lẫn lộn mặc quần áo Đông Nam Á quỷ dị.
“Tiểu Yên, cha thấy rồi, bất luận có đào tạo như thế nào con cũng không vượt qua Tống Ngôn Mục được, những chi nhỏ khác cũng không có nhân tài gì…. Nhưng cha vẫn một mực muốn thực hiện lý tưởng, Tiểu Yên giúp cha một tay nhé?”
Lần này Mộc Tuyết không cử động, cô nghe đưa mình nói, “Cha, thả con…. Cầu xin cha thả con, con sẽ càng thêm cố gắng, con sẽ vượt qua Tống Ngôn Mục…. Cha con không muốn chết, con không muốn biến thành quỷ…” (Tội nghiệp TY =.=lll)
Cậu nhóc 12 13 tuổi, kêu khóc thê lương.
“Tiểu Yên, cha mẹ sẽ nhớ con.” Tống Kỹ Thành nói xong, không chút lưu luyến xoay người.
Một người đàn ông lớn khỏe cầm một cái muổng sắt nóng đung đưa trước mặt Mộc Tuyết, sau đó nhắm ngay con ngươi đào xuống. (Tàn nhẫn, cha kiểu đó… mịa, khốn nạn.)
Đang lúc muỗng sắt sắp đâm vào con ngươi, trong tay Mộc Tuyết xuất hiện Kiếm Bạch Ngọc, hung hăng đâm vào lòng bàn tay mình.
Trong bóng tối, trước khi bắt đầu một ảo cảnh mới, Mộc Tuyết quả quyết lấy nước suối trong không gian tưới lên người mình. Nước suối đụng vào người thì kêu xèo xèo, đồng thời Mộc Tuyết điên cuồng uống nước.
Cô không biết linh hồn cô rời khỏi thân thể hay là ý thức bị trí nhớ nào đó xâm nhập, nhưng chỉ cần linh hồn còn có thể điều động vật thể trong không gian, cô sẽ không bị lạc.
Ảo cảnh à? Muốn làm tôi mê muội?
Mộc Tuyết hừ hừ vẩy ra vô số kim cương hoa quế, giống như thiên nữ tán hoa. (chắc là tiên nữ giữa rừng hoa ý)
Mùi thơm hoa quế nồng nặc xua tan mùi thối như có như không trong không khí, nếu không có mùi thơm hoa quế thì Mộc Tuyết không nhận ra. Mùi thơm này cũng làm suy nghĩ của Mộc Tuyết thanh tỉnh, cô ngây ngốc nhìn chung quanh, trừ kim cương hoa quế đầy đất thì không có gì cả.
Bốn phía lại là một mảnh đen tối, chỉ có kim cương hoa quế trên mặt đất và hoàn bộ thiên y trên người mình có có chút ánh sáng. Mà lòng bàn tay và bấm đùi mình đã bị thương.
Lần này Mộc Tuyết nổi giận, thì ra bị thương trong ảo cảnh đều là thân thể mình, nếu vừa nãy muỗng sắt kia đâm vào vậy chẵng phải mình mù luôn rồi???
Người bình thường khi gặp tình cảnh này sẽ sợ hãi, nhưng Mộc Tuyết lại là lửa giận đầy mình, cầm Kiếm Bạch Ngọc có thể phát sáng lên, mình có cả biển lá Bạch Ngọc, vì vậy Mộc Tuyết lấy một bó to lá Bạch Ngọc ra, đám lá lần lượt biến thành kiếm nằm trên mặt đất, dần dần chiếu sáng toàn bộ phòng ngầm dưới đất.
Đúng rồi, đây là tầng hầm dưới đất.
Khi mấy chục thanh Kiếm Bạch Ngọc được sắp xếp theo thứ tự, tầng hầm dưới đất đã được chiếu sáng hoàn toàn.
Hai chị em Tống Huệ Ninh Tống Thiến Mẫn đứng ở cửa tầng hầm, yên lặng nhìn Mộc Tuyết.
Thì ra là hai cô gái này, lần trước khi Ngôn Mục đẫn cô về thành phố B, hai cô gái này đã tới kiếm chuyện.
“Mộc Tuyết.” Tống Huệ Ninh khé kêu.
Mộc Tuyết gật đầu, nhưng không ưng thuận, đồng thời cô cũng lên tiếng gọi, “Tống Huệ Ninh, Tống Thiến Mẫn, hoặc nên nói là—— Tống Yên?!”
Nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết, Tống Huệ Ninh cười ha ha, “Cô vừa mới gặp anh hả? Sao, cùng làm anh em, được không?”
Khá lắm, đúng là bệnh thần kinh, Mộc Tuyết nói thầm trong lòng.
“Người tôi thích nhất, chính là anh.” Tống Huệ Ninh nói như vậy, Tống Thiến Mẫn cũng từng bước từng bước đi tới chỗ Mộc Tuyết.
“Nhưng mà, bởi vì anh không bằng Tống Ngôn Mục, mới bị bắt tàn nhẫn như vậy, cả ngày lẫn đêm đều phải chịu đau khổ, từ một người sống bị dày vò thành một người đần độn. Cô nói, tại sao Tống Ngôn Mục lại xuất hiện trên thế giới này chứ?”
Lúc này Mộc Tuyết mới thấy rõ, dưới tầng hầm toàn bộ đều là máu khô và phù trận được bôi vẽ, mà vị trí của Mộc Tuyết là trước trung tâm phù trận.
“Tống Huệ Ninh, vốn dĩ tôi cho là, đám ở nhà tôi đã là cực phẩm. Kết quả đến nhà họ Tống các người, mới phát hiện cực phẩm có khắp nơi, ở đâu cũng không thiếu.” Mộc Tuyết cũng cười ha ha đi về phía Tống Huệ Ninh, “Cô thích nhất là anh cô, lại có thể trơ mắt nhìn mẹ cô ngược đãi hắn lâu như vậy?”
“Cô thích anh cô nhất, lại có thể hết lần này đến lần khác gây học xong rồi để hắn gánh?”
Trong ảo cảnh kia có thật nhiều ký ức, khi Mộc Tuyết thay đổi từ Tống Huệ Ninh thành Tống Yên, cũng có được rất nhiều tin tức, cho nên ở phút cuối cùng cô mới lập tức thoát khỏi cực hình kia.
“Cô thích anh cô nhất, vậy tại sao không phát hiện chân tướng của vụ mất tích ấy sớm một chút?”
Từng câu từng câu, đều đâm vào lòng Tống Huệ Ninh.
Tống Thiến Mẫn chạy tới trước mặt Mộc Tuyết, trên người hai cô ta đều có bóng đen giống nhau, liều mạng mút sương mù màu đen. Hai người giống như bị bóng tổi nuốt chửng, hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Nếu cô thật sự thương anh của cô, giải cứu hắn, so với hoàn thành áp đặt phải đánh ngã Tống Ngôn Mục làm hỏng nhà họ Tống thì có ý nghĩa hơn đúng chứ? Cái gì không hoàn thành mục tiêu không thể siêu sinh, cô không muốn để anh cô đầu thai sao!” Mộc Tuyết phát hiện cô có chút bị hắc khí chế trụ, không kiềm được muốn hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Tống Huệ Ninh cười khanh khách, “Thật ra thì, anh vẫn luôn nói tôi đần. Quả thật tôi nóng nảy lại vọng động, tôi ngu hơn Tống Tử Khâm nhiều. Nhưng mà, tôi có một ưu điểm, đó chính là rất nghe lời anh.”
“Nguyện vọng của anh, chính là nguyện vọng của tôi. Nơi này là chỗ anh bị giam sau khi mất tích, bây giờ dùng máu của cô để tế.”
Xương đen xẩm xuyên từ trên người Tống Thiến Mẫn ra, mà trong khoảnh khắc đó, Mộc Tuyết cũng bắt Tống Thiến Mẫn nhét vào không gian, hơn nữa bắn nước khắp người Tống Huệ Ninh.
Nhưng Mộc Tuyết vẫn chậm hơn Tống Thiến Mẫn một giây, nháy mắt bị đâm.
Dưa hấu nhanh chóng bổ sung máu, hóa thân hoa hồng của Lâm Hồng có thể giữ động tính của tế bào cơ thể…. Mộc Tuyết thống khổ nằm dưới đất, kiên trì lấy đồ trong không gian, cắn răng ăn vào.
Phổi và tim gan bị rách, bọt máu xông thẳng lên đỉnh đầum từng mãng trước mắt biến thành màu đen, có thật nhiều bóng người của Tống Huệ Ninh. Máu ở buồng tim hình như bắn ra, tế bào nhanh chóng chia ra, nội tạng nhanh chóng khép lại thống khổ vượt qua khốc hình (hình phạt tàn khốc), hình như cơ thể cũng ý thức được – nếu như không nhanh chóng phục hồi như cũ, có lẽ thật sự sẽ chết! Nhưng mà…. Thật…… Thật là đau….
Không được, mình sắp không chịu nổi…
Một giây cuối cùng khi ý thức sắp mất, đổi lại Mộc Sương chiếm cứ thân thể.
Cô không thể buông lõng….. Tống Huệ Ninh còn đứng đó, còn cười âm u nhìn mình.
Mộc Sương, nghĩ cách…..
Ý thức hôn mê Mộc Tuyết tiến vào không gian, trực tiếp rơi trên bản thể hoa sen, ba đóa hoa sen rất lớn, đóa lớn nhất bao Tống Thiến Mẫn, còn hai đóa nhỏ và lé sen nhanh chóng bao bọc Mộc Tuyết, ngay cả cơ hội để Tống Ngôn Mục gặp cô cũng không cho.
Tống Ngôn Mục lo lắng đi vào hồ nước, bơi về phía bụi hoa sen. Nhưng vì diện tích hồ quá rộng, anh bơi thật lâu mới tới.
“Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết! Em không sao chứ? Nói một tiếng đi mà!” Tống Ngôn Mục bám vào thân hoa sen to lớn, nghễnh đầu nhìn hắc liên.
Ngô Sâm Nhược cũng đi xuống nước, phát hiện không bị bài xích. Cậu nhớ Mộc Tuyết từng nói lực bài xích của hồ nước rất mạnh, nếu hồ nước tiếp nhận cậu, vậy nói rõ Ngôn Mục cũng tiếp nhận cậu.
Bơi tới bên người Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược kéo Tống Ngôn Mục lòng như lửa đốt, “Anh Ngôn Mục, chúng ta chờ tiểu Tuyết đi, chắc chắn cô ấy sẽ không có chuyện gì.”
Không cơ thể Mộc Tuyết bị chọt mấy lỗ, bao gồm lục phủ ngũ tạng, bây giờ Mộc Tuyết hoàn toàn dựa vào độ hồi phục mạnh mẽ của thân thể và Mộc Sương thay cô ăn đồ trong không gian, mới có thể chống đở. Nhưng cho dù là vậy, Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược cũng lo âu vô cùng.
“Sâm Nhược…. Có đôi lúc anh nghĩ…. Có phải, anh thật sự không nên trở lại hay không…”
Tống Ngôn Mục sa sút tinh thần nói, “Nếu anh không về, trận pháp sẽ không khởi động. Vậy anh sẽ ngoan ngoãn ở thành phố Hải Đường, hoặc sẽ không tới bất kỳ chỗ nào gần thành phố B, cùng Mộc Tuyết sống thật tốt, kiếp nạn năm 20 mấy tuổi cũng sẽ vượt qua.”
“Coi như không thể vượt qua, ít nhất…. Cũng sẽ không làm cho tiểu Tuyết lâm vào nguy hiểm. Còn em nữa, nêu không phải gặp anh….” Giọng nói của Tống Ngôn Mục đầy thống khổ, “Rốt cuộc, tại sao anh lại trở về. Rõ ràng người quan trọng nhất với anh chính là mọi người…”
Ngô Sâm Nhược bắt bả vai Tống Ngôn Mục, trầm giọng nói, “Anh phấn chấn một chút, tin tưởng tiểu Tuyết. Không phải anh nói hoa sen này là bản thể của cô ấy ư, chỉ cần hoa sen không có việc gì, cô ấy cũng sẽ không sao. Tiểu Tuyết làm cho anh nhiều ‘tiểu doanh doanh đáng yêu’ chuyện như vậy, dĩ nhiên là mong anh bình an mà sống, anh cũng không thể lùi bước, nếu không tất cả công sức của chúng ta không phải uổng phí rồi sao?”
“Những người của chi nhỏ làm chuyện độc ác như vậy, anh vì an nhàn tạm thời, mà bỏ qua sao? Anh quên kết quả của nhà họ Tống mà Tống Ngôn Giản đã kể rồi ư? Tất cả mọi người đều sẽ chết, cũng không phải chỉ riêng anh đâu!!”
Một phen tuyên truyền rồi giác ngộ, để Tống Ngôn Mục bình tĩnh lại.
“Xin lỗi, anh mất bình tĩnh.”
“Không sao, khi em bị Ngô Du Hà hại, so với anh bây giờ còn mất bình tĩnh hơn.”
Vì vậy hai người cứ như vậy ngâm dưới nước, chờ Mộc Tuyết từ trong hoa sen đi ra.
Mặc dù Mộc Sương có nói trong không gian có nhiều hơn 1 tỷ chủng loại thực vật, mới đạt tiêu chuẩn để Mộc Sương đi ra ngoài. Nhưng bây giờ để cho Mộc Sương chiếm cứ thân thể Mộc Tuyết để ra ngoài là không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi. Có thêm đồ của nhà họ Tống trong không gian, thời gian Mộc Sương ở bên ngoài đã tăng thêm.
Máu chảy xuống, đầy đất, Mộc Sương hô hấp thật sâu, chịu đựng đau đớn trên thân thể, từ tầm mắt của cô nhìn ra, phù trận này đã không có năng lượng, mà Tống Huệ Ninh bi tưới nước bây giờ cơ thể là một tầng khí đen, dưới hắc khí còn có một tầng hồng khí.
Linh hồn Tống Huệ Ninh vẫn còn, Mộc Sương đoán như vậy, nhưng tầng hắc khí lớn hơn hồng khí.
Có một chất lỏng màu nâu chảy ra từ chỗ Tống Huệ Ninh đứng, Mộc Sương ghê tởm co lại, vết thương vừa đông lại lại đau nhứt.
Đây là… Xăng?!
Hắt máy thùng xăng xuống đất, bật lửa lên ném xuống, Tống Huệ Ninh xoay người đi khỏi.
Cái phòng dưới đất này, là nhà kho cách lối đi một khoảng lớn, dù nổ, cũng không nổ tới nhà mình. Nhưng dù nổ tới nhà mình thì như thế nào.
Tống Huệ Ninh cười ha ha, lời Mộc Tuyết nói cũng đúng một chút, trước kia mình thật sự là quá không hiểu chuyện. Rõ ràng anh thương mình như vậy, mình còn làm nhiều chuyện ngu xuẩn muốn đoạt sự chú ý của anh, mỗi lần anh thay mình chịu phạt, mình càng tự đắc.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều do Đào Đào và Tống Kỷ Thành tạo ra, không phải sao?
Từ sớm Đào Đào đã chuyển giao hết vốn lưu động và các loại tài sản có thể vận hành của công ty, hơn nữa đều cho con gái những quyền lợi tối ưu trong công ty, còn thuận tiện tiết lộ cơ mật của công ty.
Mà lúc này, Đào Đào đã bắt được hai tên đầu sỏ trốn ở thần miếu ở nước Tây Tạng. Như vậy, cũng coi như là đã xong.
Anh, em lập tức tới cứu anh, chờ em.
Khi ngọn lửa cháy lên, Mộc Sương liều mạng triệu hoán con chó trong không gian, không đúng, là Hỏa Vân Sói, còn có Tống Ngôn Mục.
“Hồ lô của Mộc Tuyết…. Tôi không thể sử dụng…. Cậu thử một chút! Sau đó mang chúng tôi vào hồ lô của cậu!”
Sau khi Mộc Sương cố hết sức nói xong, bị cưỡng chế trở về không gian. Dẫu sao thân thể là của Mộc Tuyết, mặc dù Mộc Sương là không gian, là đồng thể đồng nguyên với Mộc Tuyết, nhưng lấy đồ trong không gian ra, thì tương đương với lấy bản thân từ không gian ra.
Bây giờ năng lượng của không gian, căn bản không đủ để chống đở, cho nên khi làm tất cả những thứ này là Mộc Sương đã dùng năng lượng linh hồn của mình.
Nhưng chỉ có như vậy, Mộc Tuyết bị thương nặng mới được cứu.
Lửa chỗ Tống Ngôn Mục xuất hiện đã bị tiểu Hỏa Vân Sói ăn, tiểu Hỏa Vân Sói đã lớn như một con sư tử, cả người đều là lông đỏ thẫm, đứng ở trong ngọn lửa của xăng – uy phong lẫm liệt, hễ là nơi nó đi tới thì ngọn lửa nhanh chóng biến mất.
Nhưng, khí ô xi trong không khí sắp không còn.
Tống Ngôn Mục ra ngoài, đầu tiên là ôm lấy Mộc Tuyết bị thương nặng nằm trên mặt đất, trong biển lửa anh không màng bất cứ thứ gì, dựa theo lời của Mộc Sương bắt đầu lục tìm hồ lô. Mộc Tuyết vẫn luôn treo hồ lô bên hông, coi như Tống Ngô Mục là người có một hồ lô khác, nhưng nếu là người được Nguyên Phong đạo trưởng thừa nhận, thì có thể điều khiển Tử hồ lô của Mộc Tuyết.
Tử hồ lô phát ra ánh sáng, Mộc Tuyết bị cuốn vào. Sau đó Tống Ngôn Mục cầm Tử hồ lô thuần thục tiến vào Lam hồ lô.
Lửa bị tiểu Lang cắn nuốt, cộng thêm ô xi trong không khí dần mất đi, nên dần dần tắt.
Chờ khi Nguyên Phong đạo trưởng đến, chỉ thấy một cái Lam hồ lô trên mặt đất.
Nhặt hồ lô lên, Nguyên Phong đạo trưởng nhìn phù trận và máu khô khốc trên mặt đất, trong lòng cả kinh.
Quả nhiên…. Những phù trận này, dùng máu thịt của thai nhi mà vẽ ra.
Mùi hồn phách không lành lặn đầy đất, cho nên những bóng đen tàn niệm kia là quỷ không ra quỷ và thật sự được luyện chế bằng phương pháp tàn nhẫn như vậy.
Nhất định là huyết mạch nhà họ Tống, mới có thể chạm vào nhà họ Tống, mạng càng giàu sang, vận khí trời ban càng dày đặc. Giống như Tống Ngôn Mục là người đại phú đại quý, cùng với nhà họ Tống là khí vận tuyệt hảo lâu dài, nhất định phải vượt qua được kiếp nạn này.
Riêng ở đây, ít nhất có hơn 100 thai nhi.
Thương thiên hại lý, cực kỳ tàn ác.
Là người tu đạo không màng vinh nhục, lòng không dao động, mà bây giờ Nguyên Phong đạo trưởng cũng tức giận, đợi khi ông tìm được kẻ chủ mưu, nhất định phải lấy Tam vị chân hỏa thiêu hồn của hắn, để cho hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!!!!
Đợi thêm một lúc nữa, Tống Ngôn Mục từ trong không gian đi ra, vì Mộc Tuyết bận quay phim, nên không có thời gian để khám phá Tử hồ lô, kết quả bên trong Tử hồ lô có thật nhiều Quang cầu. Những Quang cầu này có tác dụng vô cùng tốt, phục hồi cơ thể Mộc Tuyết! Khi Mộc Tuyết nữa sống nữa chế rơi vào, Quang cầu lập tức tu bổ cơ thể cô.
Hắc lên trong không gian cũng vậy, che chở nguyên thần của Mộc Tuyết trước, mùi thơm của cánh hoa và nhụy hoa trong trẻo, vì Mộc Tuyết trấn trụ nguyên thần bị tập kích đau đớn.
Khi thân thể phục hồi như cũ, từng tầng của cánh hoa cũng mở ra, buông Mộc Tuyết ra.
Đứng trên nhụy hắc liên, mái tóc dài ướt đẩm của Mộc Tuyết cũng giống như cánh hoa màu đen vậy, cô nhìn Ngô Sâm Nhược và Hoa Báo Hắc Hồ đang lo lắng – cười một tiếng, ngay sau đó lập tức ra khỏi không gian.
Mộc Sương sử dụng năng lượng vượt hạn định nên bị cưỡng chế trở lại không gian, hôn mê lơ lửng ở không trung. Sau khi hắc liên buông Mộc Tuyết ra, thân hoa duỗi một cái, bao lấy Mộc Sương kéo cô lại, bắt đầu bồi bổ cho Mộc Sương.
Tống Thiến Mẫn bị hai đó Tiểu Hắc Liên mút nữa ngày thân thể trần truồng bị nhỗ ra, HắcHồ và Hoa Báo yên lặng, trói lại. Vừa nãy Mộc Sương cho bọn họ quang kính nên bọn họ thấy được hết cảnh tượng bên ngoài, bây giờ là coi Tống Thiến Mẫn thành kẻ thù mà đối đãi.
Sau khi Mộc Tuyết trở lại thân thể thì phát hiện mình đang ở trong một không gian khác, cô tập trung để ra ngoài, kết quả khi ra ngoài thì lại ở trong hồ lô của Tống Ngôn Mục.
Cho nên hồ lô của Tống Ngôn Mục có thể chứa trên một người, nhưng không thể đi vào cùng lúc?!
Bình thường khi gặp phải tình huống nguy hiểm Tống Ngôn Mục đều vào không gian, sự xuất hiện đột ngột của Mộc Tuyết làm anh sững sờ thật lâu.
Sau đó, anh kéo Mộc Tuyết vào ngực, ôm chặt.
Trời mới biết khi nãy lúc anh thấy cả người Mộc Tuyết đầy máu, bị kinh sợ bao nhiêu. Nếu như không phải có đám cháy nên anh cần bình tĩnh thì có lẽ anh sẽ gào thét thống khổ.
Anh kiềm chế, phản xạ có điều kiện mà cố gắng tĩnh táo, cũng giống như độc dược ăn mòn tim của anh.
Từ khi mới gặp được Mộc Tuyết, coi cô thành trợ lực, rồi thích cô, sao đó coi cô thành một trong những người quan trọng trong cuộc đời… Trong lúc vô tình, Tống Ngôn Mục đã yêu cô đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, sẽ không có một người phụ nữ thứ hai ngốc như Mộc Tuyết, có thể hy sinh vì anh như vậy, vì mục tiêu hư ảo của anh khi giận lẩy mà bất chấp mọi thứ không tiếc hy sinh tánh mạng. (bé Tuyết không muốn chết và sẽ không chết đâu cưng ơi.)
Chờ giải quyết xong chuyện của nhà họ Tống, anh sẽ mang Mộc Tuyết đi. Nhà họ Tống không có anh, vẫn phát triển rất tốt. Mà thứ quan trọng nhất của anh, cũng không phải là địa vị ở nhà họ Tống, mà là…. Mộc Tuyết. Có Mộc Tuyết mới có anh bây giờ, có Mộc Tuyết anh mới có thể thay đổi vận mạng. Anh biết ơn, đồng thời cũng hạnh phúc vì tình cảm chân thành của Mộc Tuyết.
Anh sẽ cho Mộc Tuyết cuộc sống hạnh phúc bình thản an ổn, Mộc Tuyết thay đổi số mạng kiếp này của anh, thì kiếp này anh không còn là người của nhà họ Tống mà là của Mộc Tuyết.
Nước mắt nóng ấm chảy xuống cổ Mộc Tuyết, làm Mộc Tuyết đau lòng. Mộc Tuyết đưa tay ôm lấy Tống Ngôn Mục, ách, thiếu gia này bị sao thế? Bị dáng vẻ vừa nãy của mình dọa sao?
“Ngôn Mục, anh đừng khóc, em không sao. Không phải nói coi trai không được khóc sai……” Từ đầu đến giờ, Mộc Tuyết vẫn luôn là người không giỏi an ủi người khác.
“Ngu ngốc.” Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết, “Nếu như hôm nay anh không tới… Có phải em sẽ lặng yên chết ở chỗ này hay không…. Sau đó anh sẽ cho rằng em đang mất tích, cũng không baog giờ tìm được em nữa….”
“Không biết, cái đó, ừ, em chắc chắn sẽ không chết….” Mộc Tuyết gấp đến độ kéo tài nhéo má, “Năng lực phục hồi của cơ thể em rất mạnh…. Với lại còn có Hỏa Vân Sói mà….”
“Cho dù có con chó quái vật có thể ăn lửa kia thì sao (cậu kia… nó mới cứu cậu, s cậu lại gọi nó là quái vật?)?? Nếu như Tống Huệ Ninh trở lại? Trực tiếp cắt đầu em? Em còn có thể sống được sao? Ngu xuẩn!!!” Tống Ngôn Mục càng nói càng tức giận, cái gì mà thiếu gia nhà giàu thì phải trầm ổn, bây giờ đều vứt hết.
Mộc Tuyết ngoan ngoãn im miệng. Quả thật, cô ỷ có không gian và Mộc Sương, nên có chút không sợ trời không sợ đất, hôm nay thật sự cô đã khinh địch, mới tạo thành tổn thương lớn cho mình.
“Vâng, em sai rồi, sau này em sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Đừng nóng giận, cũng đừng lo lắng, có anh ở đây, không phải em đã tốt rồi sao?” Loại thời điểm này, phải nhượng bộ.
Lúc này Tống Ngôn Mục mới chậm rãi buông Mộc Tuyết ra, ngón tay kéo qua trán Mộc Tuyết, giống như lần đầu tiên bọ họ gặp nhau, “Ừ, không sao.”
Ban đầu, trên người thiếu niên này có hương vị thanh mát của cỏ xanh, bây giờ đã trở thành một người đàn ông tuấn mỹ, mặc dù vẫn chưa tới 20 tuổi, những đã có đầy đủ hương vị.
“Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta đính hôn đi. Không, sang Pháp làm một quốc tịch khác, chúng ta kết hôn. Em đã 16 tuổi, anh đã 18 tuổi, chúng ta kết hôn đi.” Tựa như Tống Ngôn Mục đã buông xuống cái gì đó, giọng nói trầm thấp như đàn vi – ô – lông dụ dỗ Mộc Tuyết gật đầu, đôi mắt anh sáng ngời có thần.
Từ nhỏ đã chịu quan niệm sâu sắc là nữ 20 tuổi nam 22 tuổi mới được kết hôn nếu không thì chính là phạm pháp, Mộc Tuyết trừng lớn mắt, đây là đây là đây là….. Đây là cầu hôn hả?!
“Chờ một chút, người nằm quyền nhà họ Tống đều giữ quyền hành ở chính giới, nếu anh đổi quốc tịch nước ngoài, sẽ không thể tiếp nhận nhà họ Tống!!!” Mộc Tuyết nghĩ tới chuyện khác, “Không phải anh vẫn luôn…”
“Em quan trọng hơn. Anh muốn sớm một chút giấu em đi.” Tống Ngôn Mục đã quyết định, hôm nay anh chịu đủ các loại đau khổ và mất bình tĩnh, còn không phải bởi vì lo lắng cho Mộc Tuyêt sao. “Anh chỉ không nuốt trôi cơn tức vì bị nhà họ Tống trục xuất, mới có thể cố chấp trở về. Bây giờ anh đã biết nguyên nhân, tất cả là vì người khác làm hại, cho nên chấp niệm của anh cũng không còn. Ngược lại, sống mấy năm tự do tự tại ở bên ngoài, anh đã quen phóng túng không muốn bị trói buộc, anh muốn sống một cuộc sống tự do, mà không cần phải gồng gánh một gia tộc.”
Anh đã quyết định rồi, em còn nói gì được đây. Mộc Tuyết nắm tay Tống Ngôn Mục, “Được, em thì sao cũng được. Nhưng chuyện kết hôn thì chờ khi ra ngoài chúng ta sẽ bàn bạc. Chúng ta nên xem tình huống của mình bây giờ?”
Bây giờ đúng thật là không phải trường hợp để bàn chuyện hôn nhân, Tống Ngôn Mục gật đầu.
Quả nhiên không gian trong hồ lô có thể đồng thời đưa hai người ra ngoài… Mộc Tuyết im lặng không nói. Có phải lão đạo sĩ đã động tay động chân? Không được, chờ xong chuyện phải nhờ ông ấy sửa một chút, ít nhất phải đưa được hai người vào cùng lúc.
Bị dáng vẻ cao ngạo của Tống Ngôn Giản làm cho tức đến nghiến răng, Ngô Sâm Nhược cắn răng thu tay lại, thật sự cậu không thể bắn, “Tông Ngôn Giản, anh đi cũng chỉ làm cản trở mà thôi! Anh với tiểu Tuyết lại không có quan hệ gì, anh bận tâm làm chi?!”
“Chẵng lẽ cậu thì không cản trở? Hõn nữa, hai người đều là ði cản trở, không thua tôi đâu. Tiểu Tuyết là ân nhân lặng lẽ cứu tôi thoát khỏi bóng đen, tôi vì ân nhân dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ, đây chẵng lẽ không phải là yếu điểm sao?”
Bị Tống Ngôn Giản làm cho nhứt đầu, Ngô Sâm Nhược sờ lên thuốc mê trên người. Đến khi tới đó, nhất định phải làm người này hôn mê!
“Anh cả, trở về đi. Nhà họ Tống cần anh.”
Sau khi yên lặng hồi lâu, Tống Ngôn Mục lên tiếng, lần đầu tiên gọi Tống Ngôn Giản là anh cả.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Ngôn Mục chưa từng kêu Tống Ngôn Giản là anh cả. Bởi vì Tống Ngôn Giản chỉ lớn hơn anh một ngày mà thôi, mà lúc trước, nhà họ Tống coi Tống Ngôn Mục thành người thừa kế mà đào tạo, ông cụ Tống vẫn gọi Tống Ngôn Mục là cháu trai lớn.
Cho nên mọi người ngầm chấp nhận, Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản lớn bằng nhau, không cần dùng tới tiếng anh cả này.
Tỏ ra chẵng sao, nhà chính nhà họ Tống trừ Tống Nghĩa Nhụy thì con của ông cụ đều là con trai, nhà chính đều coi bọn họ như nhau mà đối đãi. Nhưng tất cả người lớn đều ngầm thừa nhận, đối với Tống Ngôn Giản mà nói, thật sự một chút tổn thương cũng không có sao?
“Anh cả, khi em đứng trước mặt anh tiếp nhận tất cả vinh dự và lời khen, anh từng có không cam lòng sao?” Tống Ngôn Mục tiếp tục dững dưng nói, giống như đang nói hôm qua anh không ăn cơm vậy.
Tống Ngôn Giản im lặng, “Làm sao có thể cam tâm. Chúng ta đều lớn lên ở nhà chính, chưa từng so thắng thua, đã trực tiếp định cậu là người thừa kế, đừng nói là anh lớn hơn cậu một ngày, coi như là nhỏ hơn cậu , tuổi, anh cũng sẽ không cam lòng.
Trưởng bối thiên vị, không thể nào không tạo thành bóng ma trong lòng con trẻ.
Tống Ngôn Mục nghĩ tới Mộc Dong, nghĩ tới Hà Thành Canh. Ðối với Mộc Tuyết mà nói, Mộc Tiền Trình yêu thương Mộc Dong hơn là làm cô tổn thương, Hà Hiểu Lệ và người nhà họ Hà yêu thương Hà Thành Canh hơn cũng là tổn thương.
Nhà họ Tống cũng không thể dựa vào một tay ông cụ Tống mà thành, niên ðại chiến loạn kia những chi nhỏ cũng vác súng đi theo ông cụ Tống trải qua sinh tử trên chiến trường. Của cải nhà họ Tống, tất cả mọi người đều có phần, vậy tại sao khi quyết định gia chủ kế nhiệm, lại chọn người của nhà chính? Chi nhỏ bọn họ cũng có con cháu ưu tú mà.
Thế hệ của cha, đều là anh em hòa thuận, nhất trí với bên ngoài, cho nên chiến thắng chi nhỏ. Mà thế hệ của mình, hoàn toàn không có cạnh tranh gì, ông cụ Tống đã tự xác định mình làm người thừa kế….
Cho nên không chỉ là chi nhỏ, ngay cả Tống Ngôn Giản, cũng không cam lòng.
Nghĩ tới đây, Tống Ngôn Mục cười, “Anh ghét em sao?”
Cười ha ha, Tông Ngôn Giản vui vẻ, “Dĩ nhiên ghét, nhưng mà, sau khi em bị ông nội đuổi, anh không ghét nữa, ngược lại biến thành thương xót.
Xe chạy trên đường với tốc độ cao, tài lái xe của Tống Ngôn Giản có thể so với những tay đua chuyên nghiệp, tinh xảo tránh né vô số xe, tự do xuyên qua những kẻ hở.
“Ngôn Mục, hai chúng ta không có gì khác nhau. Em đi, anh tới thay thế. Em trở lại, thực lực vượt qua anh, cho nên anh ra đi. Bây giờ em phải đi vào nguy hiểm, như vậy anh thành bảo bối của ông nội…. A…” tự giễu cười một tiếng, Tống Ngôn Giản cũng hỏi ngược lại, “Ngôn Mục, vậy em ghét anh sao? Em cam tâm tình nguyện đi vào nguy hiểm, chắp tay dâng lên vị trí người thừa kế mà em vất vả đoạt lại cho anh sao?”
“Từ nhỏ tiếp nhận tất cả giáo dục cũng là vì ngày sau trong coi gia tộc, đẩy vinh dự của gia tộc lên đỉnh cao hơn. Thậm chí em đã từng cho là, nhà họ Tống tất nhiên phải là của em. Bởi vì vô duyên vô cớ bị trục xuất, bị cô lập, tất nhiên em rất tức giận, cũng rất thất vọng với mọi người. Dĩ nhiên em không cam lòng bị người khác cướp tất cả những thứ thuộc về mình, nhưng em không ghét, cũng không căm ghét mọi người. Bởi vì em hiểu, người đứng đầu một gia tộc, đứng cao hơn tất cả mọi người, thì tất nhiên sẽ ác hơn tất cả mọi người.”
Khi nói những lời này, Tống Ngôn Mục nhìn Tống Ngôn Giản, “Em đã từng cho là, toàn bộ nhà họ Tống đều là của em, nhưng mà, bây giờ em phát hiện, nhà họ Tống cũng không có gì hay. Cha mẹ thương em như vậy, vẫn sẽ vì lệnh của ông nội mà không tới gặp em, anh và Tử Khâm đều là anh em của em, nhưng nói không chừng sau này sẽ vì quyền lợi mà ngày càng ngăn cách…. Coi như cha mẹ chúng ta, bọn họ không có chút mâu thuẩn nào!”
“Đúng vậy, ví dụ như anh thành người thừa kế, nếu như lại bị thủ tiêu….. Nói không chừng cha anh và cha em sẽ nảy sinh mâu thuẩn, ha ha.” Tống Ngôn Giản lái xe tới chỗ, thắng gấp một cái làm cho Ngô Sâm Nhược ngồi ở ghế phụ mãnh liệt thở gấp.
“Ông nội đã hứa với Mộc Tuyết, nhà họ Tống là của em. Nhưng anh không cam lòng, muốn bày ra sức mạnh trong lần này, sau đó hy vọng có thể cùng em chân chính cạnh tranh lần nữa, chỉ có như vậy.”
Tống Ngôn Giản bắt lấy tay đánh lén của Ngô Sâm Nhược, trong mắt thoáng qua ánh sáng u tối.
Lão đạo sĩ không quản hai anh em này, tự mình mở cửa xuống xe.
Nhà họ Tống đã nói với bên cảnh sát, trước sau mét trong đoạn đường Mộc Tuyết biến mất cũng bị che lại. Vừa nãy trên đường cảnh sát thấy được đặc điểm của nhà họ Tống nên mới cho đi. Cho nên bây giờ trên đoạn đường này không có bóng người, ngay cả quán tiện lợi trên đường cũng bị dẹp sạch.
Cũng chỉ có ông cụ Tống có thân phận nồng cốt trong quốc gia, mới có quyền hành làm ra chiến tranh lớn như vậy trong thành phố B mà không bị người ngoài biết.
Gọi Xích Ngân Báo mà Mộc Tuyết luôn muốn bắt từ trong không gian ra, còn có một con Hỏa Vân Lang. Khi hai dị thú này rơi xuống đất thì lập tức chạy về trước, sau đó biến mất khi đã chạy khoảng mét.
Kết giới.
Ngón tay kết ấn, lão đạo sĩ quyết định không mang theo ba người này, ống tay áo ông không gió mà bay. Dưới chân bất động, nhưng lại chậm rãi đi về phía kết giới.
Hai anh em quay đầu lại, phát hiện lão đạo sĩ đã biến mất.
Ngô Sâm Nhược quay đầu trước hai anh em nhà họ Tống, không nói hai lời mà đi về hướng lão đạo sĩ biến mất. Tống Ngôn Giản và Tống Ngôn Mục phản ứng cũng mau, bước nhanh theo Ngô Sâm Nhược, cùng nhau tiến vào kết giới.
Trước mắt thoáng qua ánh sáng trắng, Tống Ngôn Mục phát hiện mình đang ngồi trên ghế salon, đối diện là chú năm Tống Nghĩa Đức và Ngô Thiên Tứ đã lâu không gặp, mà bên cạnh anh…. Là Ngô Sâm Nhược tuổi.
Đây là, trí nhớ?
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Nghĩa Đức và Ngô Thiên Tứ có quan hệ hợp tác. Chú năm nói để cho Ngô Thiên Tứ đưa đứa con trai xấp xỉ tuổi với anh tới làm bạn với anh, lúc trước Ngô Thiên Tứ đưa Ngô Tân Ngô Lỗi tới, nhưng Tống Ngôn Mục không phản ứng dù chỉ là một chút.
Bất đắc dĩ, Ngô Thiên Tứ mới được Ngô Sâm Nhược mang đến.
Ngày thứ nhất, Ngô Sâm Nhược vẫn mặt lạnh đối với mình, giống như phòng bị mãnh thú vậy. Cái này so với Ngô Tân Ngô Lỗi giả vờ thân thiết nhiệt tình thì tốt hơn nhiều, Tống Ngôn Mục vừa bị trục xuất khỏi nhà họ Tống, ghét nhất là người khác nhìn vào địa vị mà nhiệt tình với anh. Những thứ đó đều là giả tạo.
“Tôi không thích cậu.”
Tống Ngôn Mục nghe được Ngô Sâm Nhược nói như vậy, sau đó mặt Ngô Thiên Tứ đối đen.
Sau đó Tống Ngôn Mục nghe được giọng nói của mình, “Tôi làm anh trai cậu, sao này sẽ chăm sóc cậu, như vậy cậu sẽ yêu thích tôi sao?”
Ngô Sâm Nhược ngẩn người, cậu nghi ngờ nhìn Ngô Thiên Tứ đang kiềm chế lửa giận, lại nhìn Tống Ngôn Mục đang cười thẳng thắn, hừ một tiếng không trả lời.
Sau đó cảnh tượng nhanh chóng biến hóa, giống như một cuộn phim. Mình và Sâm Nhược thành anh em tốt, mà đứa bé nhà họ Lưu – Lưu Sảng cũng là anh em tốt của Sâm Nhược, ba người bọn họ giống như là tam giác sắt vậy, thưởng thức lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng biến cố phát sinh, khi ăn tết chị cả của Ngô Sâm Nhược – Ngô Du Hà sử dụng âm chiêu, mà bọn họ lại không có ai phát hiện. Chờ nhà họ Ngô ép Ngô Sâm Nhược xuất ngoại mà không được, những tấm ảnh Ngô Du Hà chụp được rải tung tóe trên sân trường. Dưới sự tức giận Ngô Sâm Nhược đi tìm Ngô Du Hà lý luận, cuối cùng lỡ tay giết chết Ngô Lỗi, làm Ngô Du Hà bị thương, bị nhà họ Ngô “đại nghĩa diệt thân” truy tố. Lưu Sảng vì chặn đường cứu Ngô Sâm Nhược bị Ngô Tân dẫn người đánh gãy chân.
Ngô Sâm Nhược ôm đầu đứng ở góc phòng gào thét, mình và Lưu Sảng – đang chống gậy đứng một bên, im lặng không lên tiếng.
“Tôi muốn giết Ngô Du Hà, tôi nhất định phải phá hủy nhà họ Ngô…. Tôi muốn bọn họ thống khổ và tuyệt vọng mà chết…”
Tống Ngôn Mục rất kinh ngạc, chuyện này chưa từng có… Đây là chuyện xảy ra khi Ngô Sâm Nhược học sơ trung năm hai? Ngô Du Hà bỉ ổi tìm người hãm hại Ngô Sâm Nhược rồi chụp hình lại…. Mộc Tuyết?? Lưu Sảng sẽ bị Ngô Tân đánh gãy chân? Lúc trước người bị Ngô Tân đánh gãy chân là Trương Hồ mà?!
Hoặc là nói, nếu không có Mộc Tuyết… Nếu không có Mộc Tuyết thì tất cả những chuyện này sẽ xảy ra?!
Tiếp theo, cảnh tượng chuyển đổi vô cùng nhanh, một lúc là mình nắm tay Sâm Nhược nói, cậu chờ anh, anh nhất định sẽ cứu cậu ra khỏi tù, một lúc sau Hà Lệ Phong nói với mình công ty phá sản, một lúc là mình ở sân bay tiễn Lưu Sảng xuất ngoại, cảnh tượng sau đó là một mình mình chán nản ngồi trong phòng làm việc, trước mắt là tài liệu Ngô Sâm Nhược bán mạng mua đi bán lại hàng hóa kiếm tiền cho mình. Về sau nữa, chính là mình liều mạng gọi điện thoại cho Ngô Sâm Nhược kêu cậu mau rời đi, không đáng giá phải chết vì thù hận…
Nhưng mà, Tống Ngôn Mục chỉ có thể đứng ở vòng vây ngoài tiểu khu, gào thét nhìn đám nổ mây khói lượn lờ, Ngô Sâm Nhược mang lựu đạn bị cảnh sát đánh gục, biệt thự không bóng người vẫn bị nổ tung.
Như vậy vẫn chưa kết thúc, biểu cảm Tống Ngôn Mục lại phiền muộn như lần đầu gặp Sâm Nhược – khi gặp Lưu Sảng, cậu nói, anh em, em muốn thay Sâm Nhược báo thù, anh có giúp hay không? Không giúp cũng được, từ nay về sau em không có người anh em này.
Bọn họ bắt đầu đánh cuộc tất cả, dùng hết tất cả thủ pháp a dua nịnh hót, chỉ vì góp nhặt lực lượng, chỉ vì có thể báo thù cho người anh em đã chết.
Rồi sau đó, đang chuẩn bị tiệc cưới, Lâm Dư Phỉ ôm đứa bé và cầm theo bản giám định AND xuất hiện, nhiễu loạn, còn lấy hình khiêu dâm của Lưu Sảng ra, cùng với báo cáo giám định bệnh AIDS.
Đột nhiên tiếng súng vang lên, Tống Ngôn Mục thấy ngực Lưu Sảng bị bắn máu chảy ướt cả áo, một viên đạn khác thì bắn vào trán mình.
Cực kỳ ngàn cân treo sợi tóc, ánh sáng lưu ly chói lọi màu xanh biết bao phủ tất cả.
Trong kết giới là màu trắng trống rỗng.
Lão đạo sĩ đứng tại chỗ bấm ngón tay tính toán, ông luôn muốn xem thử rốt cuộc Mộc Tuyết làm được những gì, vì Mộc Tuyết mang theo tiểu Lang và chim bồ câu từ không gian của ông, dĩ nhiên ông có thể tìm được cô.
Bọn họ vẫn ở trong mãnh hư không này.
Tùy tiện rơi vào – hai người Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản cắt đứt động tác của lão đạo sĩ, Ngô Sâm Nhược cũng cùng rơi xuống.
Biểu cảm của ba người bọn họ – rất quái dị.
“Sâm Nhược, cậu nhìn thấy cái gì?” Tống Ngôn Mục nói trước, “Anh nhìn thấy không có Mộc Tuyết, kết của của anh và cậu còn có Lưu Sảng.”
Sắc mặt cũng không tốt, Ngô Sâm Nhược gật đầu, “Em chỉ thấy được kết cục của em, chết đi trong thống khổ và tuyệt vọng… Em không có xuất ngoại, cũng không có đi theo Nghĩa Nhụy tiểu thư, càng không tới nhà họ Tống để phụng bồi anh. Khi Nghĩa Nhụy tiểu thư bị bắt ở nước Pháp, sau khi trở về thì mắc bệnh ung thư rồi chết. Số mệnh của chú Tống Nghĩa Đức cũng không giống như bây giờ…. Mà anh đã từng trở lại, những bởi vì nhà họ Tống gặp tai ương không ngừng nên bị trục xuất lần nữa..”
Nhưng mà, Ngô Sâm Nhược không có nói, trong ảo cảnh cậu thấy Mộc Tuyết, bọn họ là bạn học cùng trường, cùng một khối. Nhưng chỉ gặp thoáng qua, Mộc Tuyết lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ cúi đầu, dè dặt đi theo Lâm Dư Phỉ. Chỉ cần Lâm Dư Phỉ nói gì với cô, cô sẽ thụ sủng nhược kinh lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Tại sao ở trong ảo cảnh, mình chưa từng làm bạn với Mộc Tuyết chứ? Bởi vì không xuất hiện cùng lúc với Mộc Tuyết, nên mới phát sinh trong tương lai sao?
Dùng những lời nói ngắn gọn nhất nói về chuyện của mình, trong đầu Tống Ngôn Mục bắt đầu nghĩ chờ sau khỉ trở về sẽ giải quyết chuyện này, còn phải thu thập Lâm Dư Phỉ. Trước kia chỉ có Mộc Tuyết hận ả, bây giờ Tống Ngôn Mục muốn tự tay thu thập. “Sâm Nhược, sau khi cậu chết, nhà họ Ngô và nhà họ Tống kết thông gia, Ngô Du Hà gã cho người của chi “Kỷ”. Anh và Lưu Sảng báo thù cho cậu, cuối cùng bị bắn chết trong buổi lễ đính hôn. Lâm Dư Phỉ còn tham gia vào, thúc đẩy cái chết của anh và Lưu Sảng.”
Chân mày Ngô Sâm Nhược vặn chặc, Lâm Dư Phỉ này…. Nên giết hay giày vò.
Một một ở bên cạnh nghe Tống Ngôn Giản cũng nói chuyện, “Nhưng chuyện cũng không có kết thúc như vậy. Sau khi em chết, bác cả và người của nhà họ Lưu cùng nhau điên cuồng trả thù, giết tất cả người nhà họ Ngô, vì vậy cũng khai chiến với chi nhỏ. Mặc dù anh là gia chủ mới, nhưng lại đứng bên phía chi nhỏ…” Nói tới đây, Tống Ngôn Giản mở hai tay mình ra nhìn, “Anh giết hết tất cả mọi người trong nhà, sau đó bắt đầu hủy diệt chi nhỏ, tất cả mọi người đều chết, chỉ bỏ qua Tống Huệ Ninh. Không, phải nói là, Tống Huệ Ninh vẫn luôn ở bên cạnh anh.”
Đối với Tống Ngôn Giản mà nói, cảnh này quá kinh khủng. Hắn trơ mắt nhìn gia tộc biến mất trong tay mình, người thân bị mình giết…. Mà mình, giống như ăn phải đồ ăn quỷ dị.
Tống Huệ Ninh lại thân mật dịu dàng gọi mình “Anh”, không cần suy nghĩ cũng biết là cái quái gì.
Chậc, xem ra kiếp này có sự tham hợp của Một Tuyết, lại làm mạng quỹ của mọi người chệch đường ray.
Lão đạo sĩ nghe xong lời nói của ba người, khi sắp xếp mệnh quỷ của Tống Ngôn Mục cũng thuận tiện tính toán tương lai cho Tống Ngôn Giản, bây giờ trong lòng sáng vô cùng. Ông lấy giọng của người từng trải an ủi ba tiểu tử, “Ba cậu vừa trải qua, là trận pháp sửa đổi số mạng của Tống Ngôn Mục. Xem ra kiếp trước Tống Ngôn Mục đã trở lại, khi đó trận pháp cũng bị sửa đổi…. Tống Ngôn Giản, kiếp trước cậu bị tàn niệm thao túng.”
Lời trấn an của lão đạo sĩ làm Tống Ngôn Giản bối rối trong lòng, hắn biết mình sẽ không làm loại chuyện này, vừa nãy trong ảo cảnh, hắn không chỉ làm, mà còn làm vô cùng tàn nhẫn. Những chi tiết kia, hắn cũng không dám nói ra, nếu không Tống Ngôn Mục nhất định sẽ đánh hắn một trận.
“Nguyên Phong đạo trưởng, ông nói kiếp trước?” Tống Ngôn Mục nhạy bén bắt được mấu chốt.
Se râu cười một tiếng, Nguyên Phong đạo trưởng không nói, khó gặp “Vô Lượng Thiên Tôn” từ trong miệng ông chạy ra.
“Kiếp trước, không có Mộc Tuyết.” Tống Ngôn Gian bắt được mấu chốt trong ảo cảnh của ba người, “Kiếp này Mộc Tuyết xuất hiện, thay đổi số mạng mỗi người, phải không?”
Nguyên Phong đạo trưởng gật đầu.
“Nhưng mà, bây giờ Mộc Tuyết ở đâu?” Tống Ngôn Giản nhìn tìm khắp nơi, trong không gian to lớn màu trắng này, căn bản không có tung tích của Mộc Tuyết.
Thật ra thì lúc Nguyên Phong đạo trưởng tiến về, cũng nhìn thấy ảo cảnh. Trong ảo cảnh ông cụ Tống không tự mình lên núi tìm ông, cho nên ông không có rời núi. Nhưng Thanh Linh Tử nhận được ủy thác của Tống Ngôn Giản, trời xui đất khiến đến thành phố B, cuối cùng cũng chết ở nơi này. Mà Tống Ngôn Giản, từ đó về sau bị bóng đen thao túng. Chờ sau khi ông cụ Tống chết và Nguyên Phong đạo trưởng phát hiện mạng quỹ dị thường, khi tới đối chiến với nhà họ Tống. Tống Ngôn Giã đã bị ma thể chiếm đoạt. Nguyên Phong đạo trưởng tập hợp liên hiệp đạo giáo để giải quyết. Nhưng mà, nhà họ Tống đã xong rồi, mạng của tất cả mọi người đều bị cưỡng ép kết thúc, vận số quý tộc dày đặc – đại biểu nhân dân toàn quốc cũng chết, thậm chí ảnh hưởng đến vận nước.
Trong ảo cảnh Nguyên Phong đạo trưởng đã tự bế quan bảy bảy bốn chín ngày, định có thể trao đổi với vài tôn sư linh thức, rốt cuộc nên bổ sung những chỗ hở sổ mạng này như thế nào.
Kết quả, ông nhận được một câu, tất cả đều có định số!
Đạo tâm kiên định Nguyên Phong đạo trưởng dùng bùa chú đánh tan ảo cảnh, ông vừa đi ra, ba người đó cũng tới. Ông còn chưa kịp tìm Mộc Tuyết đấy.
Vừa mới hỏi Mộc Tuyết đâu? Ngô Sâm Nhược lập tức cau mày ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trừng lớn mắt.
Không trách lão đạo sĩ khinh thường, bọn họ đều rơi xuống từ phía trên, tự nhiên sẽ xem thử trên đỉnh đầu có còn thứ gì khắc hay không.
Mộc Tuyết nằm ngang nhẹ nhàng tung bay ở đó, mặc trên người một bộ Hán phục, tay áo rộng không gió mà bay.
“Tiểu Tuyết” Tống Ngôn Mục cũng ngẩng đầu phát hiện, kinh hô thành tiếng.
Phất trần của lão đạo sĩ vung lên, một cỗ lực kéo Mộc Tuyết chậm rãi hạ xuống, chờ sau khi Tống Ngôn Mục ôm lấy Mộc Tuyết, phát hiện cô đã ngủ.
Giống như dùng hết khí lực ăn một bửa thỏa thích, thỏa mãn vô cùng – ngủ.
Ngô Sâm Nhược không chút luyến tiếc bấm vào nhân trung của Mộc Tuyết, dưới mũi đau nhứt làm cho Mộc Tuyết không cam lòng tỉnh lại.
Ngay khi Mộc Tuyết mở mắt, không gian của tàn niệm đã bị hút sạch – sụp đổ. Tống Ngôn Mục ôm chặc Mộc Tuyết, trong nháy mắt tất cả mọi người rơi xuống, hung hẵng ngã xuống trên mặt đất ẩm ướt tanh hôi.
Đây là đâu?!
Trước mặt năm người Mộc Tuyết xuất hiện một lối đi thật dài, không có chút ánh sáng nào, duy chỉ có ngọc lưu ly trên người họ soi sáng con đường.
Tống Ngôn Mục nắm chặc tay Mộc Tuyết, bây giờ không phải lúc để nói chuyện, nhưng anh không muốn để Mộc Tuyết rời khỏi mình nữa bước. Còn có bộ đồ cổ trang này không biết từ đâu mà ra?! Quần áo khi Mộc Tuyết đóng phim sao?
Loại thời điểm này, Ngô Sâm Nhược trải qua huấn luyện đặc công đáng tin hơn. Cậu mò máy xác định vị trí trên người mình, đè một cái, sau đó hình như trong lòng nghĩ gì đó, cuối cùng nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Mộc Tuyết ngại nói, thật ra thì bộ dáng này của Ngô Sâm Nhược càng giống đệ tử của lão đạo sĩ hơn.
Thật ra thì Ngô Sâm Nhược đang tính toán tọa độ cặn kẽ, sau đó dò xét với bản đồ thành phố B, tìm ra vị trí của bọn họ.
Đáp án này, vẫn ở trong phạm vi của Ngô Sâm Nhược, bởi vì khi điều tra những chi nhỏ cậu đã chạy khắp nơi quanh đây.
“Chúng ta ở nhà Tống Huệ Ninh, em tính toán không đặc biệt cặn kẻ, có lẽ chúng ta ở dưới lồng đất nhà bọn họ.” Ngô Sâm Nhược trở về từ khoa học tột đỉnh trở về, bình tĩnh nói.
Không hiểu sao lại bị truyền tống tới đây, chẵng lẽ nơi này là sào huyệt của tàn niệm.
Tống Ngôn Mục Tống Ngôn Giản còn có Mộc Tuyết đều nghĩ như vậy, lão đạo sĩ nghe được tiếng của con báo từ chỗ sâu, sau đó ba đạo bạch quang nhanh chóng trở về hồ lô.
Phía trước có thứ gì, mà ngay cả thụy thú cũng bị ép trở lại.
“Tiểu Tuyết, phía trước có nguy hiểm.” Lão đạo sĩ rút Thất tinh kiếm ra, “Tống Ngôn Mục, cậu vào hồ lô đi, đây không phải trường hợp mà cậu có thể tham dự.”
Quả quyết bị đuổi, Tống Ngôn Mục yên lặng siết chặt hồ lô của mình, Mộc Tuyết bắt lấy vạt áo của Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược, ném hai người họ vào không gian của mình. Dù sao bại lộ không gian với Ngô Sâm Nhược cũng không phải chuyện ghê gớm gì, Tống Ngôn Mục đã đi vào một lần, dù gì thì Hoa Bào và Hắc Hồ vẫn còn ở bên trong.
Lão đạo sĩ trợn mắt nhìn Mộc Tuyết, Mộc Tuyết trừng lại lão đạo sĩ, kết quả Tống Ngôn Giản ở một bên bị bơ lên tiếng, “Cho nên hai người đồng ý tôi có năng lực hơn so với hai người bọn họ, cho nên định mang tôi đi đánh giặc phải không?”
“Anh tới làm gì?” Mộc Tuyết không chút khách khí trả lời, “Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược chắc chắn là vì lo lắng cho tôi, anh tới xem náo nhiệt hả?”
Lão đạo sĩ vừa nghe đã biết Mộc Tuyết không muốn nhét Tống Ngôn Giản vào không gian, chỉ đành phải thở dài ném Tống Ngôn Giản vào không gian của mình.
“Đi thôi tiểu Tuyết.”
Mộc Tuyết rút kiếm bạch ngọc từ lá quế ra, vừa nãy chỉ ăn tàn niệm, chưa có dịp dùng thanh kiếm này. Bây giờ cô phải thử xem kiếm bạch ngọc có công hiệu gì.
Trong đoạn đường thật dài không có một tí âm thanh nào, Mộc Tuyết đưa lưng về phía lão đạo sĩ, quay mặt ngược lại với lão đạo sĩ, hai người một tiến một thối, chậm rãi đi tới trước. Đây là kỹ năng và chiến thuật Hà Lệ Phong và Hoa Báo dạy cho Mộc Tuyết, vì phòng kẻ thù tập kích từ sau lưng.
Lão đạo sĩ rất hài lòng tiểu đồ đệ phòng vệ phía sau lưng của ông như vậy, bốn phía xung quanh ông đột nhiên sáng lên.
Trong lòng nghĩ lại đạp trúng kết giới, lão đạo sĩ một tay kết ấn ngăn cách ảo cảnh tay kia với tới bắt Mộc Tuyết, nhưng bắt hụt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một giây trước Mộc Tuyết còn dán lưng vào lưng lão đạo sĩ, một giây kế tiếp Mộc Tuyết phát hiện mình bị một người phụ nữ xa lạ ôm, người phụ nữ xa lạ khóc nước mắt nước mũi đầy mặt.
“Tống Kỹ Thành sao anh có thể đối xử với chúng tôi như vậy, nó là con riêng mà, mẹ nó bỏ đi cũng không dẫn nó theo, tại sao tôi phải nuôi nó…. Không, tôi chỉ cần Huệ Ninh là đủ rồi. Ông có thể nuôi nó ở bên ngoài, có thể cho nó nhiều tiền, nhưng anh không thể đưa nó về nhà!”
Mộc Tuyết nhìn cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình, đây là đứa bé mấy tuổi bụ bẩm. Nghiêng đầu, Mộc Tuyết nhìn về hướng nói chuyện của người phụ nữ, kia là một người đàn ông anh tuấn có huyết thống nhà họ Tống, lạnh như băng ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh là một bé trai.
“Đào Đào, Tống Yên là con tôi, cái nhà này là của tôi. Cô có tư cách gì không cho con tôi ở?”
Người phụ nữ càng khóc dữ dội hơn, “Ban đầu là anh nói không quan tâm trai gái….. Nếu như muốn con trai, tôi cũng có thể sinh mà… Tại sao, tại sao anh lại đưa loại tạp chủng này về, muốn làm nhục tôi sao? Những lời thề ban đầu anh nói với tôi anh quên hết rồi sao…”
Lại là giai đoạn này, nam dũng mãnh và nữ yếu đuối… Mộc Tuyết nhịn không được nhìn. Vì vậy, đây là ảo cảnh? Hoặc nói đây là trí nhớ của ai đó?
Thằng bé trai vẫn nhìn người phụ nữ và mình, mắt đầy nước rất đáng thương, cậu bé đứng lên đi tới cạnh Đào Đào, đưa hai tay ra, nghiêm túc kêu, “Mẹ.”
Đào Đào không chúc lưu tình một cước đá văng thằng bé, “Biến, tao không phải mẹ mày.”
Tát một bạt tay lên mặt Đào Đào, Tống Kỹ Thành không thể tiếp tục nhịn nên ra tay, “Đào Đào, đứa bé nhỏ như vậy mà cô cũng ra tay được? Được, nếu cô không nhận nó, vậy chúng ta ly dị đi, dù sao nhà họ Đào các người cũng không trợ giúp cho tôi được gì, tôi cũng không cần nể nan gì, đúng chứ?”
Ầm một tiếng, Đào Đào ngã trên đất, Mộc Tuyết phiên bản con nít cũng lăn hai vòng.
“Anh…. Tống Kỷ Thành, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi không phải gia đình tôi không giúp anh, mà vì ban đầu nhà chính quá đoàn kết, thế lực quá lớn, nhà họ Đào không thể lay động!” Đào Đào nằm trên đất khốc.
“Vậy thì cô nên đối xử với con tôi cho tốt.” Tống Kỹ Thành đưa tay kéo Tống Yên, mà Tống Yên đã kéo tay Mộc Tuyết từ sớm, hơn nữa còn trấn an sờ mặt Mộc Tuyết một cái.
“Ngoan, không khóc, anh dẫn em đi chơi.”
Mộc Tuyết nghe được tiếng mình trả lời, “Dạ…. Anh…”
Tiếp theo cảnh tượng lại thay đổi, Mộc Tuyết được Tống Yên cõng trên lưng, từng bước từng bước đi về phía trước.
“Anh, em không sao, anh thả em xuống đi.”
Tống Yên trả lời, “Huệ Ninh, sau này có ai bắt nạt em, em nói cho anh biết, anh giúp em đánh lại.”
“Dạ! Anh tuyệt nhất!”
Nhưng mà sau khi về nhà, bời vì đầu gối Tống Huệ Ninh bị thương nên Đào Đào nhốt Tống Yên vào tầng hầm dưới đất, ngay cả cơm tối cũng không cho ăn, đến sáng thứ hai mới thả ra cho đi học.
Tống Kỹ Thành không thường xuyên về nhà, trước mặt Tống Kỹ Thành thì Đào Đào đối xử với Tống Yên cũng tạm được, nhưng lúc không có ai thì lập tực trở mặt. Mặc dù Đào Đào chưa bao giờ đánh Tống Yên, nhưng bà ta sẽ dùng ngôn ngữ để khinh thường hắn, sĩ nhục hắn.
Lúc nào cũng vậy, bà ta luôn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia trên mặt Tống Yên. Có lẽ bây giờ Tống Kỹ Thành có rất nhiều tình nhân, nhưng chỉ cần bà ta không nhìn thấy, thì có thể làm bộ như không có.
Nhưng sự tồn tại của Tống Yên luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở bà ta sự tồn tại của người phụ nữ đó.
Mộc Tuyết quay quanh Đào Đào cầu xin tha thứ, khóc tức tưởi, trình độ cưng chiều con gái đến không thể kiềm chế nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện Tống Yên thì tâm cứng như sắt đá. Bà ta ôm Tống Huê Ninh đã bôi thuốc vào phòng, rồi xoay người đi xuống lầu.
Ngày hôm sau Tống Yên vẫn cười hì hì dắt Tống Huệ Ninh đi học, Tống Huệ Ninh vẫn kêu anh Tống Yên như bình thường.
Nhưng Mộc Tuyết cảm thấy khó hiểu, tại sao Tống Yên lại không để ý chuyện mình bị nhốt dưới tầng hầm? Tại sao Tống Huệ Ninh không cảm thấy áy náy?
Cảnh tượng lại thay đổi, lần này Mộc Tuyết ngồi trên xe, bên cạnh là Tống Kỹ Thành.
“Tống Yên, con xem, đó chính là Tống Ngôn Mục.”
Ngoài cửa sổ, cách đó không xa chính là Tống Ngôn Mục chưng 1O tuổi bị thầy và các bạn học quay quanh.
Mộc Tuyết tò mò đánh giá, thì ra khi Ngôn Mục còn bé đã có tính cách bình tĩnh như vậy.
“Nếu như cha không thất bại, bây giờ tất cả của Tống Ngôn Mục là của con.”
Mộc Tuyết nghe thấy mình trả lời Tống Kỹ Thành, “Con cảm thấy bây giờ rất tốt, có cha, có mẹ, có em gái, có một gia đình hoàn chỉnh.”
Gò má bị nắm, Mộc Tuyết thấy trên mặt Tống Kỹ Thành đều là thất vọng,:Đúng là phế vật vô dụng.”
Mộc Tuyết cũng nhìn chằm chằm Tống Kỹ Thành, toét miệng cười một tiếng.
“Hắc, Tống Yên, hoặc nói là Tống Huệ Ninh, hai anh em các người chơi đã không? Kế tiếp muốn hiện ra cảnh Tống Yên mất tích sau đó biến thành ác quỷ sao?”
Muốn nói ra rất khó, trong tay Mộc Tuyết có một thanh kiếm bạch ngọc nho nhỏ, kiếm đâm vào bấp đùi cô, thân thể bây giờ vẫn là Tống Yên.
Cảnh tượng bốn phía từ từ đen lại, rơi xuống, sau đó Mộc Tuyết phát hiện mình bị trói trên một cái giường sắt, Tống Kỹ Thành đứng bên cạnh, còn có tám người trai gái lẫn lộn mặc quần áo Đông Nam Á quỷ dị.
“Tiểu Yên, cha thấy rồi, bất luận có đào tạo như thế nào con cũng không vượt qua Tống Ngôn Mục được, những chi nhỏ khác cũng không có nhân tài gì…. Nhưng cha vẫn một mực muốn thực hiện lý tưởng, Tiểu Yên giúp cha một tay nhé?”
Lần này Mộc Tuyết không cử động, cô nghe đưa mình nói, “Cha, thả con…. Cầu xin cha thả con, con sẽ càng thêm cố gắng, con sẽ vượt qua Tống Ngôn Mục…. Cha con không muốn chết, con không muốn biến thành quỷ…” (Tội nghiệp TY =.=lll)
Cậu nhóc 12 13 tuổi, kêu khóc thê lương.
“Tiểu Yên, cha mẹ sẽ nhớ con.” Tống Kỹ Thành nói xong, không chút lưu luyến xoay người.
Một người đàn ông lớn khỏe cầm một cái muổng sắt nóng đung đưa trước mặt Mộc Tuyết, sau đó nhắm ngay con ngươi đào xuống. (Tàn nhẫn, cha kiểu đó… mịa, khốn nạn.)
Đang lúc muỗng sắt sắp đâm vào con ngươi, trong tay Mộc Tuyết xuất hiện Kiếm Bạch Ngọc, hung hăng đâm vào lòng bàn tay mình.
Trong bóng tối, trước khi bắt đầu một ảo cảnh mới, Mộc Tuyết quả quyết lấy nước suối trong không gian tưới lên người mình. Nước suối đụng vào người thì kêu xèo xèo, đồng thời Mộc Tuyết điên cuồng uống nước.
Cô không biết linh hồn cô rời khỏi thân thể hay là ý thức bị trí nhớ nào đó xâm nhập, nhưng chỉ cần linh hồn còn có thể điều động vật thể trong không gian, cô sẽ không bị lạc.
Ảo cảnh à? Muốn làm tôi mê muội?
Mộc Tuyết hừ hừ vẩy ra vô số kim cương hoa quế, giống như thiên nữ tán hoa. (chắc là tiên nữ giữa rừng hoa ý)
Mùi thơm hoa quế nồng nặc xua tan mùi thối như có như không trong không khí, nếu không có mùi thơm hoa quế thì Mộc Tuyết không nhận ra. Mùi thơm này cũng làm suy nghĩ của Mộc Tuyết thanh tỉnh, cô ngây ngốc nhìn chung quanh, trừ kim cương hoa quế đầy đất thì không có gì cả.
Bốn phía lại là một mảnh đen tối, chỉ có kim cương hoa quế trên mặt đất và hoàn bộ thiên y trên người mình có có chút ánh sáng. Mà lòng bàn tay và bấm đùi mình đã bị thương.
Lần này Mộc Tuyết nổi giận, thì ra bị thương trong ảo cảnh đều là thân thể mình, nếu vừa nãy muỗng sắt kia đâm vào vậy chẵng phải mình mù luôn rồi???
Người bình thường khi gặp tình cảnh này sẽ sợ hãi, nhưng Mộc Tuyết lại là lửa giận đầy mình, cầm Kiếm Bạch Ngọc có thể phát sáng lên, mình có cả biển lá Bạch Ngọc, vì vậy Mộc Tuyết lấy một bó to lá Bạch Ngọc ra, đám lá lần lượt biến thành kiếm nằm trên mặt đất, dần dần chiếu sáng toàn bộ phòng ngầm dưới đất.
Đúng rồi, đây là tầng hầm dưới đất.
Khi mấy chục thanh Kiếm Bạch Ngọc được sắp xếp theo thứ tự, tầng hầm dưới đất đã được chiếu sáng hoàn toàn.
Hai chị em Tống Huệ Ninh Tống Thiến Mẫn đứng ở cửa tầng hầm, yên lặng nhìn Mộc Tuyết.
Thì ra là hai cô gái này, lần trước khi Ngôn Mục đẫn cô về thành phố B, hai cô gái này đã tới kiếm chuyện.
“Mộc Tuyết.” Tống Huệ Ninh khé kêu.
Mộc Tuyết gật đầu, nhưng không ưng thuận, đồng thời cô cũng lên tiếng gọi, “Tống Huệ Ninh, Tống Thiến Mẫn, hoặc nên nói là—— Tống Yên?!”
Nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết, Tống Huệ Ninh cười ha ha, “Cô vừa mới gặp anh hả? Sao, cùng làm anh em, được không?”
Khá lắm, đúng là bệnh thần kinh, Mộc Tuyết nói thầm trong lòng.
“Người tôi thích nhất, chính là anh.” Tống Huệ Ninh nói như vậy, Tống Thiến Mẫn cũng từng bước từng bước đi tới chỗ Mộc Tuyết.
“Nhưng mà, bởi vì anh không bằng Tống Ngôn Mục, mới bị bắt tàn nhẫn như vậy, cả ngày lẫn đêm đều phải chịu đau khổ, từ một người sống bị dày vò thành một người đần độn. Cô nói, tại sao Tống Ngôn Mục lại xuất hiện trên thế giới này chứ?”
Lúc này Mộc Tuyết mới thấy rõ, dưới tầng hầm toàn bộ đều là máu khô và phù trận được bôi vẽ, mà vị trí của Mộc Tuyết là trước trung tâm phù trận.
“Tống Huệ Ninh, vốn dĩ tôi cho là, đám ở nhà tôi đã là cực phẩm. Kết quả đến nhà họ Tống các người, mới phát hiện cực phẩm có khắp nơi, ở đâu cũng không thiếu.” Mộc Tuyết cũng cười ha ha đi về phía Tống Huệ Ninh, “Cô thích nhất là anh cô, lại có thể trơ mắt nhìn mẹ cô ngược đãi hắn lâu như vậy?”
“Cô thích anh cô nhất, lại có thể hết lần này đến lần khác gây học xong rồi để hắn gánh?”
Trong ảo cảnh kia có thật nhiều ký ức, khi Mộc Tuyết thay đổi từ Tống Huệ Ninh thành Tống Yên, cũng có được rất nhiều tin tức, cho nên ở phút cuối cùng cô mới lập tức thoát khỏi cực hình kia.
“Cô thích anh cô nhất, vậy tại sao không phát hiện chân tướng của vụ mất tích ấy sớm một chút?”
Từng câu từng câu, đều đâm vào lòng Tống Huệ Ninh.
Tống Thiến Mẫn chạy tới trước mặt Mộc Tuyết, trên người hai cô ta đều có bóng đen giống nhau, liều mạng mút sương mù màu đen. Hai người giống như bị bóng tổi nuốt chửng, hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Nếu cô thật sự thương anh của cô, giải cứu hắn, so với hoàn thành áp đặt phải đánh ngã Tống Ngôn Mục làm hỏng nhà họ Tống thì có ý nghĩa hơn đúng chứ? Cái gì không hoàn thành mục tiêu không thể siêu sinh, cô không muốn để anh cô đầu thai sao!” Mộc Tuyết phát hiện cô có chút bị hắc khí chế trụ, không kiềm được muốn hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Tống Huệ Ninh cười khanh khách, “Thật ra thì, anh vẫn luôn nói tôi đần. Quả thật tôi nóng nảy lại vọng động, tôi ngu hơn Tống Tử Khâm nhiều. Nhưng mà, tôi có một ưu điểm, đó chính là rất nghe lời anh.”
“Nguyện vọng của anh, chính là nguyện vọng của tôi. Nơi này là chỗ anh bị giam sau khi mất tích, bây giờ dùng máu của cô để tế.”
Xương đen xẩm xuyên từ trên người Tống Thiến Mẫn ra, mà trong khoảnh khắc đó, Mộc Tuyết cũng bắt Tống Thiến Mẫn nhét vào không gian, hơn nữa bắn nước khắp người Tống Huệ Ninh.
Nhưng Mộc Tuyết vẫn chậm hơn Tống Thiến Mẫn một giây, nháy mắt bị đâm.
Dưa hấu nhanh chóng bổ sung máu, hóa thân hoa hồng của Lâm Hồng có thể giữ động tính của tế bào cơ thể…. Mộc Tuyết thống khổ nằm dưới đất, kiên trì lấy đồ trong không gian, cắn răng ăn vào.
Phổi và tim gan bị rách, bọt máu xông thẳng lên đỉnh đầum từng mãng trước mắt biến thành màu đen, có thật nhiều bóng người của Tống Huệ Ninh. Máu ở buồng tim hình như bắn ra, tế bào nhanh chóng chia ra, nội tạng nhanh chóng khép lại thống khổ vượt qua khốc hình (hình phạt tàn khốc), hình như cơ thể cũng ý thức được – nếu như không nhanh chóng phục hồi như cũ, có lẽ thật sự sẽ chết! Nhưng mà…. Thật…… Thật là đau….
Không được, mình sắp không chịu nổi…
Một giây cuối cùng khi ý thức sắp mất, đổi lại Mộc Sương chiếm cứ thân thể.
Cô không thể buông lõng….. Tống Huệ Ninh còn đứng đó, còn cười âm u nhìn mình.
Mộc Sương, nghĩ cách…..
Ý thức hôn mê Mộc Tuyết tiến vào không gian, trực tiếp rơi trên bản thể hoa sen, ba đóa hoa sen rất lớn, đóa lớn nhất bao Tống Thiến Mẫn, còn hai đóa nhỏ và lé sen nhanh chóng bao bọc Mộc Tuyết, ngay cả cơ hội để Tống Ngôn Mục gặp cô cũng không cho.
Tống Ngôn Mục lo lắng đi vào hồ nước, bơi về phía bụi hoa sen. Nhưng vì diện tích hồ quá rộng, anh bơi thật lâu mới tới.
“Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết! Em không sao chứ? Nói một tiếng đi mà!” Tống Ngôn Mục bám vào thân hoa sen to lớn, nghễnh đầu nhìn hắc liên.
Ngô Sâm Nhược cũng đi xuống nước, phát hiện không bị bài xích. Cậu nhớ Mộc Tuyết từng nói lực bài xích của hồ nước rất mạnh, nếu hồ nước tiếp nhận cậu, vậy nói rõ Ngôn Mục cũng tiếp nhận cậu.
Bơi tới bên người Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược kéo Tống Ngôn Mục lòng như lửa đốt, “Anh Ngôn Mục, chúng ta chờ tiểu Tuyết đi, chắc chắn cô ấy sẽ không có chuyện gì.”
Không cơ thể Mộc Tuyết bị chọt mấy lỗ, bao gồm lục phủ ngũ tạng, bây giờ Mộc Tuyết hoàn toàn dựa vào độ hồi phục mạnh mẽ của thân thể và Mộc Sương thay cô ăn đồ trong không gian, mới có thể chống đở. Nhưng cho dù là vậy, Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược cũng lo âu vô cùng.
“Sâm Nhược…. Có đôi lúc anh nghĩ…. Có phải, anh thật sự không nên trở lại hay không…”
Tống Ngôn Mục sa sút tinh thần nói, “Nếu anh không về, trận pháp sẽ không khởi động. Vậy anh sẽ ngoan ngoãn ở thành phố Hải Đường, hoặc sẽ không tới bất kỳ chỗ nào gần thành phố B, cùng Mộc Tuyết sống thật tốt, kiếp nạn năm 20 mấy tuổi cũng sẽ vượt qua.”
“Coi như không thể vượt qua, ít nhất…. Cũng sẽ không làm cho tiểu Tuyết lâm vào nguy hiểm. Còn em nữa, nêu không phải gặp anh….” Giọng nói của Tống Ngôn Mục đầy thống khổ, “Rốt cuộc, tại sao anh lại trở về. Rõ ràng người quan trọng nhất với anh chính là mọi người…”
Ngô Sâm Nhược bắt bả vai Tống Ngôn Mục, trầm giọng nói, “Anh phấn chấn một chút, tin tưởng tiểu Tuyết. Không phải anh nói hoa sen này là bản thể của cô ấy ư, chỉ cần hoa sen không có việc gì, cô ấy cũng sẽ không sao. Tiểu Tuyết làm cho anh nhiều ‘tiểu doanh doanh đáng yêu’ chuyện như vậy, dĩ nhiên là mong anh bình an mà sống, anh cũng không thể lùi bước, nếu không tất cả công sức của chúng ta không phải uổng phí rồi sao?”
“Những người của chi nhỏ làm chuyện độc ác như vậy, anh vì an nhàn tạm thời, mà bỏ qua sao? Anh quên kết quả của nhà họ Tống mà Tống Ngôn Giản đã kể rồi ư? Tất cả mọi người đều sẽ chết, cũng không phải chỉ riêng anh đâu!!”
Một phen tuyên truyền rồi giác ngộ, để Tống Ngôn Mục bình tĩnh lại.
“Xin lỗi, anh mất bình tĩnh.”
“Không sao, khi em bị Ngô Du Hà hại, so với anh bây giờ còn mất bình tĩnh hơn.”
Vì vậy hai người cứ như vậy ngâm dưới nước, chờ Mộc Tuyết từ trong hoa sen đi ra.
Mặc dù Mộc Sương có nói trong không gian có nhiều hơn 1 tỷ chủng loại thực vật, mới đạt tiêu chuẩn để Mộc Sương đi ra ngoài. Nhưng bây giờ để cho Mộc Sương chiếm cứ thân thể Mộc Tuyết để ra ngoài là không thành vấn đề, chẳng qua chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi. Có thêm đồ của nhà họ Tống trong không gian, thời gian Mộc Sương ở bên ngoài đã tăng thêm.
Máu chảy xuống, đầy đất, Mộc Sương hô hấp thật sâu, chịu đựng đau đớn trên thân thể, từ tầm mắt của cô nhìn ra, phù trận này đã không có năng lượng, mà Tống Huệ Ninh bi tưới nước bây giờ cơ thể là một tầng khí đen, dưới hắc khí còn có một tầng hồng khí.
Linh hồn Tống Huệ Ninh vẫn còn, Mộc Sương đoán như vậy, nhưng tầng hắc khí lớn hơn hồng khí.
Có một chất lỏng màu nâu chảy ra từ chỗ Tống Huệ Ninh đứng, Mộc Sương ghê tởm co lại, vết thương vừa đông lại lại đau nhứt.
Đây là… Xăng?!
Hắt máy thùng xăng xuống đất, bật lửa lên ném xuống, Tống Huệ Ninh xoay người đi khỏi.
Cái phòng dưới đất này, là nhà kho cách lối đi một khoảng lớn, dù nổ, cũng không nổ tới nhà mình. Nhưng dù nổ tới nhà mình thì như thế nào.
Tống Huệ Ninh cười ha ha, lời Mộc Tuyết nói cũng đúng một chút, trước kia mình thật sự là quá không hiểu chuyện. Rõ ràng anh thương mình như vậy, mình còn làm nhiều chuyện ngu xuẩn muốn đoạt sự chú ý của anh, mỗi lần anh thay mình chịu phạt, mình càng tự đắc.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều do Đào Đào và Tống Kỷ Thành tạo ra, không phải sao?
Từ sớm Đào Đào đã chuyển giao hết vốn lưu động và các loại tài sản có thể vận hành của công ty, hơn nữa đều cho con gái những quyền lợi tối ưu trong công ty, còn thuận tiện tiết lộ cơ mật của công ty.
Mà lúc này, Đào Đào đã bắt được hai tên đầu sỏ trốn ở thần miếu ở nước Tây Tạng. Như vậy, cũng coi như là đã xong.
Anh, em lập tức tới cứu anh, chờ em.
Khi ngọn lửa cháy lên, Mộc Sương liều mạng triệu hoán con chó trong không gian, không đúng, là Hỏa Vân Sói, còn có Tống Ngôn Mục.
“Hồ lô của Mộc Tuyết…. Tôi không thể sử dụng…. Cậu thử một chút! Sau đó mang chúng tôi vào hồ lô của cậu!”
Sau khi Mộc Sương cố hết sức nói xong, bị cưỡng chế trở về không gian. Dẫu sao thân thể là của Mộc Tuyết, mặc dù Mộc Sương là không gian, là đồng thể đồng nguyên với Mộc Tuyết, nhưng lấy đồ trong không gian ra, thì tương đương với lấy bản thân từ không gian ra.
Bây giờ năng lượng của không gian, căn bản không đủ để chống đở, cho nên khi làm tất cả những thứ này là Mộc Sương đã dùng năng lượng linh hồn của mình.
Nhưng chỉ có như vậy, Mộc Tuyết bị thương nặng mới được cứu.
Lửa chỗ Tống Ngôn Mục xuất hiện đã bị tiểu Hỏa Vân Sói ăn, tiểu Hỏa Vân Sói đã lớn như một con sư tử, cả người đều là lông đỏ thẫm, đứng ở trong ngọn lửa của xăng – uy phong lẫm liệt, hễ là nơi nó đi tới thì ngọn lửa nhanh chóng biến mất.
Nhưng, khí ô xi trong không khí sắp không còn.
Tống Ngôn Mục ra ngoài, đầu tiên là ôm lấy Mộc Tuyết bị thương nặng nằm trên mặt đất, trong biển lửa anh không màng bất cứ thứ gì, dựa theo lời của Mộc Sương bắt đầu lục tìm hồ lô. Mộc Tuyết vẫn luôn treo hồ lô bên hông, coi như Tống Ngô Mục là người có một hồ lô khác, nhưng nếu là người được Nguyên Phong đạo trưởng thừa nhận, thì có thể điều khiển Tử hồ lô của Mộc Tuyết.
Tử hồ lô phát ra ánh sáng, Mộc Tuyết bị cuốn vào. Sau đó Tống Ngôn Mục cầm Tử hồ lô thuần thục tiến vào Lam hồ lô.
Lửa bị tiểu Lang cắn nuốt, cộng thêm ô xi trong không khí dần mất đi, nên dần dần tắt.
Chờ khi Nguyên Phong đạo trưởng đến, chỉ thấy một cái Lam hồ lô trên mặt đất.
Nhặt hồ lô lên, Nguyên Phong đạo trưởng nhìn phù trận và máu khô khốc trên mặt đất, trong lòng cả kinh.
Quả nhiên…. Những phù trận này, dùng máu thịt của thai nhi mà vẽ ra.
Mùi hồn phách không lành lặn đầy đất, cho nên những bóng đen tàn niệm kia là quỷ không ra quỷ và thật sự được luyện chế bằng phương pháp tàn nhẫn như vậy.
Nhất định là huyết mạch nhà họ Tống, mới có thể chạm vào nhà họ Tống, mạng càng giàu sang, vận khí trời ban càng dày đặc. Giống như Tống Ngôn Mục là người đại phú đại quý, cùng với nhà họ Tống là khí vận tuyệt hảo lâu dài, nhất định phải vượt qua được kiếp nạn này.
Riêng ở đây, ít nhất có hơn 100 thai nhi.
Thương thiên hại lý, cực kỳ tàn ác.
Là người tu đạo không màng vinh nhục, lòng không dao động, mà bây giờ Nguyên Phong đạo trưởng cũng tức giận, đợi khi ông tìm được kẻ chủ mưu, nhất định phải lấy Tam vị chân hỏa thiêu hồn của hắn, để cho hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!!!!
Đợi thêm một lúc nữa, Tống Ngôn Mục từ trong không gian đi ra, vì Mộc Tuyết bận quay phim, nên không có thời gian để khám phá Tử hồ lô, kết quả bên trong Tử hồ lô có thật nhiều Quang cầu. Những Quang cầu này có tác dụng vô cùng tốt, phục hồi cơ thể Mộc Tuyết! Khi Mộc Tuyết nữa sống nữa chế rơi vào, Quang cầu lập tức tu bổ cơ thể cô.
Hắc lên trong không gian cũng vậy, che chở nguyên thần của Mộc Tuyết trước, mùi thơm của cánh hoa và nhụy hoa trong trẻo, vì Mộc Tuyết trấn trụ nguyên thần bị tập kích đau đớn.
Khi thân thể phục hồi như cũ, từng tầng của cánh hoa cũng mở ra, buông Mộc Tuyết ra.
Đứng trên nhụy hắc liên, mái tóc dài ướt đẩm của Mộc Tuyết cũng giống như cánh hoa màu đen vậy, cô nhìn Ngô Sâm Nhược và Hoa Báo Hắc Hồ đang lo lắng – cười một tiếng, ngay sau đó lập tức ra khỏi không gian.
Mộc Sương sử dụng năng lượng vượt hạn định nên bị cưỡng chế trở lại không gian, hôn mê lơ lửng ở không trung. Sau khi hắc liên buông Mộc Tuyết ra, thân hoa duỗi một cái, bao lấy Mộc Sương kéo cô lại, bắt đầu bồi bổ cho Mộc Sương.
Tống Thiến Mẫn bị hai đó Tiểu Hắc Liên mút nữa ngày thân thể trần truồng bị nhỗ ra, HắcHồ và Hoa Báo yên lặng, trói lại. Vừa nãy Mộc Sương cho bọn họ quang kính nên bọn họ thấy được hết cảnh tượng bên ngoài, bây giờ là coi Tống Thiến Mẫn thành kẻ thù mà đối đãi.
Sau khi Mộc Tuyết trở lại thân thể thì phát hiện mình đang ở trong một không gian khác, cô tập trung để ra ngoài, kết quả khi ra ngoài thì lại ở trong hồ lô của Tống Ngôn Mục.
Cho nên hồ lô của Tống Ngôn Mục có thể chứa trên một người, nhưng không thể đi vào cùng lúc?!
Bình thường khi gặp phải tình huống nguy hiểm Tống Ngôn Mục đều vào không gian, sự xuất hiện đột ngột của Mộc Tuyết làm anh sững sờ thật lâu.
Sau đó, anh kéo Mộc Tuyết vào ngực, ôm chặt.
Trời mới biết khi nãy lúc anh thấy cả người Mộc Tuyết đầy máu, bị kinh sợ bao nhiêu. Nếu như không phải có đám cháy nên anh cần bình tĩnh thì có lẽ anh sẽ gào thét thống khổ.
Anh kiềm chế, phản xạ có điều kiện mà cố gắng tĩnh táo, cũng giống như độc dược ăn mòn tim của anh.
Từ khi mới gặp được Mộc Tuyết, coi cô thành trợ lực, rồi thích cô, sao đó coi cô thành một trong những người quan trọng trong cuộc đời… Trong lúc vô tình, Tống Ngôn Mục đã yêu cô đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, sẽ không có một người phụ nữ thứ hai ngốc như Mộc Tuyết, có thể hy sinh vì anh như vậy, vì mục tiêu hư ảo của anh khi giận lẩy mà bất chấp mọi thứ không tiếc hy sinh tánh mạng. (bé Tuyết không muốn chết và sẽ không chết đâu cưng ơi.)
Chờ giải quyết xong chuyện của nhà họ Tống, anh sẽ mang Mộc Tuyết đi. Nhà họ Tống không có anh, vẫn phát triển rất tốt. Mà thứ quan trọng nhất của anh, cũng không phải là địa vị ở nhà họ Tống, mà là…. Mộc Tuyết. Có Mộc Tuyết mới có anh bây giờ, có Mộc Tuyết anh mới có thể thay đổi vận mạng. Anh biết ơn, đồng thời cũng hạnh phúc vì tình cảm chân thành của Mộc Tuyết.
Anh sẽ cho Mộc Tuyết cuộc sống hạnh phúc bình thản an ổn, Mộc Tuyết thay đổi số mạng kiếp này của anh, thì kiếp này anh không còn là người của nhà họ Tống mà là của Mộc Tuyết.
Nước mắt nóng ấm chảy xuống cổ Mộc Tuyết, làm Mộc Tuyết đau lòng. Mộc Tuyết đưa tay ôm lấy Tống Ngôn Mục, ách, thiếu gia này bị sao thế? Bị dáng vẻ vừa nãy của mình dọa sao?
“Ngôn Mục, anh đừng khóc, em không sao. Không phải nói coi trai không được khóc sai……” Từ đầu đến giờ, Mộc Tuyết vẫn luôn là người không giỏi an ủi người khác.
“Ngu ngốc.” Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết, “Nếu như hôm nay anh không tới… Có phải em sẽ lặng yên chết ở chỗ này hay không…. Sau đó anh sẽ cho rằng em đang mất tích, cũng không baog giờ tìm được em nữa….”
“Không biết, cái đó, ừ, em chắc chắn sẽ không chết….” Mộc Tuyết gấp đến độ kéo tài nhéo má, “Năng lực phục hồi của cơ thể em rất mạnh…. Với lại còn có Hỏa Vân Sói mà….”
“Cho dù có con chó quái vật có thể ăn lửa kia thì sao (cậu kia… nó mới cứu cậu, s cậu lại gọi nó là quái vật?)?? Nếu như Tống Huệ Ninh trở lại? Trực tiếp cắt đầu em? Em còn có thể sống được sao? Ngu xuẩn!!!” Tống Ngôn Mục càng nói càng tức giận, cái gì mà thiếu gia nhà giàu thì phải trầm ổn, bây giờ đều vứt hết.
Mộc Tuyết ngoan ngoãn im miệng. Quả thật, cô ỷ có không gian và Mộc Sương, nên có chút không sợ trời không sợ đất, hôm nay thật sự cô đã khinh địch, mới tạo thành tổn thương lớn cho mình.
“Vâng, em sai rồi, sau này em sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Đừng nóng giận, cũng đừng lo lắng, có anh ở đây, không phải em đã tốt rồi sao?” Loại thời điểm này, phải nhượng bộ.
Lúc này Tống Ngôn Mục mới chậm rãi buông Mộc Tuyết ra, ngón tay kéo qua trán Mộc Tuyết, giống như lần đầu tiên bọ họ gặp nhau, “Ừ, không sao.”
Ban đầu, trên người thiếu niên này có hương vị thanh mát của cỏ xanh, bây giờ đã trở thành một người đàn ông tuấn mỹ, mặc dù vẫn chưa tới 20 tuổi, những đã có đầy đủ hương vị.
“Chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta đính hôn đi. Không, sang Pháp làm một quốc tịch khác, chúng ta kết hôn. Em đã 16 tuổi, anh đã 18 tuổi, chúng ta kết hôn đi.” Tựa như Tống Ngôn Mục đã buông xuống cái gì đó, giọng nói trầm thấp như đàn vi – ô – lông dụ dỗ Mộc Tuyết gật đầu, đôi mắt anh sáng ngời có thần.
Từ nhỏ đã chịu quan niệm sâu sắc là nữ 20 tuổi nam 22 tuổi mới được kết hôn nếu không thì chính là phạm pháp, Mộc Tuyết trừng lớn mắt, đây là đây là đây là….. Đây là cầu hôn hả?!
“Chờ một chút, người nằm quyền nhà họ Tống đều giữ quyền hành ở chính giới, nếu anh đổi quốc tịch nước ngoài, sẽ không thể tiếp nhận nhà họ Tống!!!” Mộc Tuyết nghĩ tới chuyện khác, “Không phải anh vẫn luôn…”
“Em quan trọng hơn. Anh muốn sớm một chút giấu em đi.” Tống Ngôn Mục đã quyết định, hôm nay anh chịu đủ các loại đau khổ và mất bình tĩnh, còn không phải bởi vì lo lắng cho Mộc Tuyêt sao. “Anh chỉ không nuốt trôi cơn tức vì bị nhà họ Tống trục xuất, mới có thể cố chấp trở về. Bây giờ anh đã biết nguyên nhân, tất cả là vì người khác làm hại, cho nên chấp niệm của anh cũng không còn. Ngược lại, sống mấy năm tự do tự tại ở bên ngoài, anh đã quen phóng túng không muốn bị trói buộc, anh muốn sống một cuộc sống tự do, mà không cần phải gồng gánh một gia tộc.”
Anh đã quyết định rồi, em còn nói gì được đây. Mộc Tuyết nắm tay Tống Ngôn Mục, “Được, em thì sao cũng được. Nhưng chuyện kết hôn thì chờ khi ra ngoài chúng ta sẽ bàn bạc. Chúng ta nên xem tình huống của mình bây giờ?”
Bây giờ đúng thật là không phải trường hợp để bàn chuyện hôn nhân, Tống Ngôn Mục gật đầu.
Quả nhiên không gian trong hồ lô có thể đồng thời đưa hai người ra ngoài… Mộc Tuyết im lặng không nói. Có phải lão đạo sĩ đã động tay động chân? Không được, chờ xong chuyện phải nhờ ông ấy sửa một chút, ít nhất phải đưa được hai người vào cùng lúc.