Mẹ Hà và Tống Truy Giác cùng đi tới những cửa hàng quần áo nổi tiếng nhất thành phố Hải Đường để chọn, kết quả chọn tới chọn lui, cuối cùng lại vào cửa hàng của Mộc Lê, mà nguồn gốc hàng hóa của Mộc Lê, là hàng lậu từ chỗ Việt Tiêu.
Mộc Lê không biết, nhưng Vưu Mạch Đông nhìn một cái đã hiểu. Nhưng chuyện này không cần phải nói, dù sao Mộc Lê bán được tương đương với Tống Ngôn Mục kiếm được tiền.
Tống Truy Giác phong độ đi vào cửa với Hà Hiểu Lệ ưu nhã xinh đẹp, lập tức có nhân viên bán hàng tiến lên đón tiếp, tư vấn.
“Xin hỏi là mặc trong trường hợp nào ạ?”
“Tiệc đính hôn.” Mắt Hà Hiểu Lệ tập trung lên một bộ lễ phục kiểu Châu Âu.
“Chỗ này đều là đồ nhập về từ Anh, chị có thể nhìn thử. Xin hỏi ở trong lễ đính hôn chị có vai trò gì?”
Ngón tay mơn trớn trên quần áo, xác nhận chất vải, Hà Hiểu Lệ kiêu ngạo cười, “Mẹ của cô dâu.”
Cô bán hàng hiểu ý, “Nếu là như vậy, chị nhìn thử bộ lễ phục màu đỏ rượu này? Cái này rất phù hợp.”
Hà Hiểu Lệ và cô bán hàng vừa đi, Mộc Lê vẫn đứng cách đó không xa, tay chân cứng ngắc.
Trời ạ…. Hà Hiểu Lệ, còn có người đàn ông nhiều tiền mà Hà Hiểu Lệ vừa mới câu được.
Vừa này cô ta đã nghe cái gì nhỉ, con gái đính hôn?
Mộc Lê ở lại thành phố này để buôn bán là muôn tìm người giàu có, nhưng cô ta lại có điệu bộ của nữ cường nhân, cửa hàng lại kiếm được nhiều tiền, đã sớm mở thêm mấy gian bán đồ xa xỉ. Điều này dẫn tới những người đàn ông vì tiền mà tìm đến cô ta, từ đầu đến cuối đều chưa từng có tình yêu chân thật.
Dĩ nhiên, Mộc Lê này luôn tìm cách thông dâm với những người đàn ông dẫn vợ hay con tới đây mua đồ.
Mắt thấy Tống Truy Giác đang ở ghế salon xem tạp chí ngồi đợi, trong lòng Mộc Lê nhảy như đánh trống. Hà Hiểu Lệ và người này vẫn không thấy truyền ra tin tức kết hôn, mặc dù không loại bỏ khả năng lặng lẽ đăng ký….. Nhưng mà, Mộc Lê mình là một người phụ nữ xinh đẹp lại có tài còn chưa lập gia đình, so với Hà Hiểu Lệ đã kết hôn còn có con rồi, chắc chắn là mạnh hơn nhiều!
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, trước mắt đang có một đại gia, không đi bắt thì thật có lỗi với bản thân.
Vì vậy Mộc Lê phong tình vạn chủng đi tới.
“Xin chào tiên sinh, hoan nghênh đến cửa hàng quần áo Paris cao cấp, em là tiểu Lê chủ cửa hàng, mời dùng nước sô đa.”
Tống Truy Giác lễ phép nhận lấy, nhân tiện nhìn Mộc Lê một cái, vừa nhìn một cái, Tống Truy Giác lập tức cạn lời.
Người này không phải Mộc Lê cô em chồng cũ của Hiểu Lệ sao, cũng đã hơn 30 chớ nhỏ nhiếc gì. Còn nữa, ánh mắt đầy ẩn tình này… Quả nhiên người nhà họ Mộc không có thứ gì tốt.
Mộc Lê không biết Tống Truy Giác đã sớm điều tra tổ tông ba đời của nhà họ Mộc, còn tự nhiên phô trương phong tình, “Tiên sinh đi cùng vợ tới sao? Nếu như ngồi chờ thấy nhàm chán, chúng ta có thể tán gẫu một chút.”
Tống Truy Giác nhếch môi, “Cám ơn. Nhưng mà giữa tôi và bà chủ đây không có đề tài gì để nói.”
Cây đinh này, đụng vào thật đau.
Có thể kinh doanh cửa hàng xa xỉ phẩm phát triển như vậy, Mộc Lê cũng không còn tự cao tự đại như dĩ vãng, tối thiếu cũng đã học được cách nịnh hót. Cô ta cười đưa danh thiếp của mình ra, “Tiên sinh nói đùa rồi, đây là cách liên lạc của cửa hàng, ngài có thể giữ. Sau này muốn gì, có thể lên mạng xem rồi gọi điện thoại, chúng tôi sẽ giao hàng đến.
Nói xong, Mộc Lê còn nháy mắt với Tống Truy Giác, mới lắc eo đi ra.
Danh thiếp bị ném lên bàn, ngay cả nhìn Tống Truy Giác cũng không thèm nhìn.
Không lâu sau, mình sẽ đưa Hiểu Lệ về thành phố B. Bây giờ nhà họ Tống bị tổn thất nhiều, tất nhiên sẽ triệu hồi lại những nhân viên đã đưa tới các chi. Khi đó, Hiểu Lệ muốn mua gì, còn phải đi tới chỗ này sao?!
Thật ra thì chỉ cần Tống Truy Giác muốn, sẽ lập tức có người đưa cả tiệm quần áo tới nhà cho Hà Hiểu Lệ chọn. Nhưng Hà Hiểu Lệ thích đi ra ngoài dạo phố, cho nên hắn mới chìu. Hành động của Mộc Lê đơn giản chính là dư thừa.
Cuối cùng Hà Hiểu Lệ cũng không chọn được bộ này vừa ý, Vưu Mạch Đông và Tống Truy Giác lập tức dẫn bà rời đi. Tống Truy Giác dứt khoát gợi ý cho Hà Hiểu Lệ, mua đồ của nước ngoài, không bằng đặt may theo ý mình.
Vì vậy Hà Hiểu Lệ đi may sườn xám, gấm được thêu thủ công, đường cong mềm mại, nút áo bằng ngọc, trân châu được kết thành hình hoa, áo màu xanh nhạt còn có bốn đám mây nhỏ, thật sự vô cùng tinh xảo ưu nhã xinh đẹp.
“Thật ra thì quần áo truyền thống của người Hán là Hán phục, nhưng mà, sườn xám cũng có sức quyến rũ của nó. Chờ khi tiểu Tuyết kết hôn, có thể cho người may Hán phục cho em. Giống như người Nhật Bản vậy, họ hay mặc ki – mô – nô vào những dịp trọng đại, đó mới là quần áo đắc tiền nhất, so với bất kỳ đồ xa xỉ nào cũng cao quý hơn.”
Đánh giá mình trong gương, tuy Hà Hiểu Lệ không hiểu cái gì là văn hoa dân tộc, nhưng bà có thể cảm nhận được đây là sự xinh đẹp thuộc về Trung Quốc.
“Được, nghe lời anh.”
Hà Hiểu Lệ rất hài lòng, Tống Truy Giác cũng rất hài lòng. Cặp đôi trung niên bắt đầu giao lại công việc cho trợ lý, sau đó mau vé máy bay bay đến thành phố B. Bởi vì Tống Nghĩa Đức bận rộn nhiều việc nên tới buổi lễ mới có thể trở về.
Nhưng mà, không chỉ riêng Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác tới thành phố B, mà còn có một đám người nhà họ Hà, trong đó bao gồm, ông lão Hà, bà lão Hà, Hà Ái Quốc, Hà Trân Châu, Hà Thành Canh.
Nguyên nhân? Đó tất nhiên là nhờ Mộc Lê..
Cùng hôm ba người bọn đi mua quần áo, hai vợ chồng Hà Ái Quốc cũng đi vào cửa hàng của Mộc Lê. Hai vợ chồng này mở của hàng ở huyện nên cũng kiếm được ít tiền, nghe nói đổ xa xỉ ở thành phố bán rất tốt, một cái túi bảy tám vạn, hai người định bụng tự đi xem thử là loại hàng gì mà mắc như thế, thuận tiện khảo sát toan tính xem có đem về huyện bán được không.
Mộc Lê cũng như Mộc Quế vậy, đối với người nhà họ Hà lúc nào cũng có cái nhìn của sự khinh thị, đối với Hà Ái Quốc chính là cực kỳ ghét. Cô ta tự thấy cửa hàng cửa mình là cửa hàng cao cấp, làm sao có thể để loại nghèo mạt rệp như Hà Ái Quốc đặt chân vào, nhất định chính là sỉ nhục!
Nhưng mà, ở trước cửa hàng, Mộc Lê cũng không dám trở mặt gây gổ, không thể làm gì khác hơn là để cho nhân viên đi tiếp, còn mình thì trở về khu nghĩ ngơi.
Ai ngờ Lưu Thúy vừa nhìn thấy những thứ đắc tiền này, liền sinh ra lòng gian, cho dù mua không nổi cũng phải thử một lần. Lưu Thúy vênh váo hống hách ôm một đống quần áo vào phòng thử quần áo, lúc đi ra thì vừa vặn thấy được Mộc Lê.
Thiết kế của cửa hàng này là khách vào sẽ không thấy được khu nghĩ ngơi, nhưng ở phòng thay đồ thì thấy được, làm vậy là để cho người vợ thử đồ mà vẫn có thể nhìn thấy chồng, người đi dạo ở cửa hàng mà không ảnh hưởng tới người ở khu nghĩ ngơi.
Kết quả, Mộc Lê vẫn không tránh khỏi.
Nhìn thấy Lưu Thúy mặc quần áo đắc tiền của cửa hàng, y như gà vườn chen vào lông phượng hoàng vậy, Mộc Lê hận đến nghiếng răng. Hai người kia nhất định là không mua nổi, không mua nổi mà vẫn thử, bệnh thần kinh!
Lưu Thúy không biết suy nghĩ của Mộc Lê, bà ta vui vẻ đi tới trước mặt Mộc Lê, “Ai yêu đây không phải là Mộc Lê ư, đã lâu không gặp. Cô cũng tới mua quần áo à?”
Liếc Lưu Thúy một cái, Mộc Lê lười phản ứng, nghiêng đầu qua một bên.
Bị đối xử như vậy, Lưu Thúy khó chịu, chẳng quả là thấy người quen nên muốn chào hỏi mà thôi, đối phương có cần vênh lỗ mũi lên trời như vậy không? Không nhìn lại nhà họ Mộc mấy người bât giờ đã thành cái dạng gì, còn tự cho là mình cao quý!
“Cô không nghe hả? Ồ Mộc Lê lỗ tai cô điếc à?” Lưu Thúy cười hì hì lớn tiếng rêu rao, trong cửa hàng còn có mấy vị khách khác đều bị giọng của bà ta hấp dẫn.
Lần này Mộc Lê nổi giận, cô ta kéo Lưu Thúy qua thấp giọng quở trách, “Chỗ này lầ cửa hàng xa xỉ, bà cho là shop bán sỉ ở huyện Lận Hồng à? Muốn làm gì thì làm?”
“Mắc mớ gì cô, trời sanh giọng tôi đã lớn, trong trẻo, cô hâm mộ à?!” Lưu Thúy không chút yếu thế, không giảm chút âm lượng.
Lần này Mộc Lê đen mặt, “Vậy xin lỗi, cửa hàng này tôi mở. Khách có tư chất thấp như bà, tôi tiếp đãi không nổi, xin mời thay quần áo rời đi.”
Vỗn dĩ Hà Ái Quốc đi dạo quanh xem quần áo, kết quả vợ rêu rao làm cho người ta chú ý, hắn cũng cảm thấy mất mặt, nhanh chóng xông tới kêu Lưu Thúy nhỏ tiếng một chút, kết quả lại nghe được Mộc Lê hạ lệnh đuổi khách.
“Mộc Lê, cô có ý gì? Ngại nghèo yêu giàu cũng phải có chừng mực, cô cho là cửa hàng cô mở thì cô là nhân tài có tố chất à, ai không biết lai lịch của cô, khi chống nạnh chữi đổng đanh đá ai bằng cô? Cô em chồng cai cú của nhà họ Mộc ai không biết, chạy đến chỗ này giả bộ cao nhã, kết quả còn không phải là bán quần áo, cô cho mình là người nhà giàu chắc! Hà Ái Quốc âm dương quái khí, một tay đẩy Lưu Thúy, “Nhanh thay ra, đây là thái độ gì, ai cần đồ nhà cô.”
Vốn đã không muốn mua, hai người ăn ý phối hợp, Lưu Thúy nhanh chóng đi thay quần áo, thở phì phò đi ra ngoài, vừa đi vừa náo loạn, “Mắt chó coi thường người, thái độ phục vụ này, còn tự cho mình có tư chất cao!”
Hôm nay Mộc Lê thật sự là ăn một bụng hỏa, cô ta cố nén lời chữi thề xuống, cắn răng nói lại, “Chị cả Hà Hiểu Lệ của các người chính là người giàu có, mới vừa nãy chị ta còn tới đây chọn quần áo, người ta là phải đi dự lễ đính hôn của con gái, mấy người cũng muốn tham gia à? Bây giờ chị cả của mấy người bay lên đầu cành làm phượng hoàng, có nhân tiện đưa các người tới thành phố B hưởng lạt hay không hả? Ở đó quả thật rất cao cấp, hoàn thành được cái tâm tư thành rồng thành phượng của mấy người!”
Không biết tại sao, Mộc Lê lại chắc chắn là Hà Hiểu Lệ chưa nói gì với nhà họ Hà, cả nhà họ Hà chính là một đám thân thích sốt ruột, bại chuyện nhiều hơn thành, trước kia không ít lần gạt tiền của nhà họ Mộc và Hà Hiểu Lệ.
Lời này được nói ra, sắc mặt Hà Ái Quốc và Lưu Thúy đều thay đổi, tiểu Tuyết đính hôn?
Thành phố B?
Với cháu thị trưởng kia sao? Tại sao lại là thành phố B chứ?
Tóm lại, bây giờ Hà Hiểu Lệ đã ly hôn, vẫn chưa gã cho Tống Truy Giác, vậy Hà Hiểu Lệ chính là người nhà họ Hà. Dù nói thế nào, Mộc Tuyết đính hôn, sao nhà mẹ có thể không đến chứ, thân thích đều là xương và gân, Hà Hiểu Lệ không thể coi thường người nhà như vậy được.
Nếu có thể tới thành phố B bước vào nhà họ Tống, ôi trời, vậy nhà họ Hà có thể nhanh chóng biến thành phượng hoàng rồi!
Đầu óc Hà Ái Quốc nhanh chóng xoay chuyển, hắn nắm tay Lưu Thúy, vênh váo tự đắc trả lời, “Nói rồi, chúng tôi chính là muốn đi! Thành rồng thành phượng gì thì cũng là phúc phận của nhà họ Hà chúng tôi, nhà họ Mộc các người không cần tiểu Tuyết, nhà họ Hà chúng tôi cần, hừ hừ, dù sao nhà họ Mộc mấy người chính là mặt trời sắp lặm, không còn nhiều thời gian! Phong thủy luân chuyển, bây giờ là ngày tốt của nhà họ Hà chúng tôi, giữ chặt cửa hàng quần áo của cô đi.”
Nói xong, hai vợ chồng Hà Ái Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực đi khỏi, bỏ lại Mộc Lê giận đến choáng váng.
Sau khi về nhà, Hà Ái Quốc nhanh chóng nói chuyện này với người nhà họ Hà, bọn họ thương lượng, về tình về ly thì bọn họ cần đến đông đủ. Nhìn xem, Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết là cô nhi quả mẫu, nếu bên kia là một gia tộc lớn, thì bên nhà gái không thể đơn bạc được. Còn nữa, dù nói thế nào Hà Hiểu Lệ vẫn là người nhà họ Hà, nên sao bọn họ có thể mặc kệ cháu ngoại chứ, người nhà cũng không cần, quá vô nhân đạo đi.
Nếu Hà Hiểu Lệ không nói, vậy bọn họ tự mình hỏi thăm, dù sao chỉ cần hỏi được một chút, tới thành phố B rồi nói sau. Bọn họ không tin, bọn họ tới thành phố B rồi mà Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ có thể không lương tâm đến mức không để ý tới bọn họ.
Trước đêm đính hôn, Mộc Tuyết nói chuyện với Thanh Linh Tử đang chiếm dụng cơ thể Kim Liên Liên.
Từ nhỏ Thanh Linh Tử đã là cô nhi, đi theo sư phụ lớn lên, đối với tình thương của cha mẹ chính là lúc nào cũng hâm mộ. Nếu linh hồn Kim Liên Liên đã không còn, hắn chiếm thân thể này, sống thay Kim Liên Liên cũng không phải là không thể.
Nhưng mà, phải thích ứng, nữ mặc đồ năm thì cũng bình thường, nam mặc đồ nữ…. Thói quen và hành động sẽ khác nhau.
Hơn nữa, đối với một người tu đạo trùng sinh như Thanh Linh Tử, Mộc Tuyết cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ý kiến.
“Tôi cũng không biết, ngay sau khi chết, tôi lập tức chìm vào bóng tối, chờ tới lúc tĩnh lại đã ở trong thân thể nào.” Thanh Linh Tử tức giận nói, “Còn là phụ nữ.”
Mộc Tuyết hiểu, gật đầu, “Biết mà, nếu như lúc trước tôi chết mà sau khi tỉnh lại phát hiện mình là đàn ông, cũng sẽ buồn bực thật lâu.”
Nghe Mộc Tuyết nói vậy, Thanh Linh Tử vỗ vỗ bả vai Mộc Tuyết, “Cho nên cô rất may mắn…. Chờ một chút, lúc trước chết?”
“Tôi với anh không quá giống nhau, tôi là trở về trong cơ thể của mình.”
Đúng lúc lão đạo sĩ đẩy cửa bước vào, nghe lời này, se râu cười một tiếng.
“Cho nên, tiểu Tuyết mới có thể thay đổi và quyết định số mạng.”
Kiếp trước khi mình bế quan dùng linh thức trao đổi với các sư tôn, nhận được một câu tất cả đều có định số. Thì ra kiếp này tất cả sẽ thay đổi, mà người sửa đổi tất cả quỹ tích, là tiểu Tuyết.
Thấy bộ dạng lão đạo sĩ một chút cũng không kinh ngạc, Mộc Tuyết còn ươởng rằng lão đạo sĩ đã biết từ sớm, giờ phút này vội vàng ra sức nũng nịu, “Sư phụ, lúc trước là con không có thời gian rảnh để nói với người…”
“Nói hay không cũng không sao, tiểu Tuyết, mỗi người có vận khí riêng của mình, đó là kỳ duyên của riêng con.” Lão đạo sĩ tâm tính thuần khiết đạo tâm kiên định, cho tới bây giờ cũng không tham không xa.
Mộc Tuyết suy nghĩ rất lâu, lão đạo sĩ là người đáng tin, bây giờ Thanh Linh Tử cũng đã biết không gian của mình, vậy không bằng công khai với sư phụ luôn. Vì vậy cô đưa sư phụ vào không gian của mình, giới thiệu Mộc Sương, còn có những thứ trong không gian, nói ra một số quy tắc.
Người thật lòng đối đãi với Mộc Tuyết sẽ có cụ hiện hóa trong không gian, lão đạo sĩ không thể không vạn vật thần kỳ, cái này thật đúng là giống với Tùy Hầu Châu. Là linh khí mà đại xà hồi báo cho vương chủ, người có duyên có thể sống lại, trăm cách biến hóa, muôn vàn cảnh tượng, lấy được mọi thứ cơ duyên.
“Tiểu Tuyết, còn suy nghĩ một chút, ở thời điểm con sống lại, có thấy hạt châu nào hay không?” Lão đạo sĩ vẫn muốn biết rõ, rốt cuộc có phải Tùy Hầu Châu hay không.
Mộc Tuyết nhớ tới,sau khi mình tỉnh lại, trên ngực có khảm một viên ngọc màu xanh, sau đó, viên ngọc đã khảm sâu vào người mình, ngực xuất hiện một vòng trong màu xanh lá cây.
Một bên Mộc Sương dứt khoát gật đầu, “Bản thể của không gian là viên ngọc. Nhưng mà, tôi cũng không biết có phải Tùy Hầu Châu mà ông nói hay không, tôi có ý thức đi đôi với chuyện tiểu Tuyết sống lại, đây là tim của tiểu Tuyết, có thể cụ hiện hóa sự chân thành – trái tim.”
Trong lòng lão đạo sĩ đã có phán xét, ông không nói thêm nữa, chỉ nói cho tiểu Tuyết, linh châu sẽ không nhận chủ, chẳng qua là chọn người có duyên, có lẽ chờ sau khi tiểu Tuyết già rồi chết, nó sẽ biến mất khỏi thế gian.
Mộc Tuyết gật đầu, có kiếp này, cô có thể thay đổi tất cả, vứt hết tất cả âm u của kiếp trước, nghênh đói ánh sáng chân chính, là đủ rồi.
Cuối cùng ba người bọn họ cùng nhau thương nghị quyết định, Thanh Linh Tử thay thế Kim Liên Liên sống, nhưng phải giả bộ mất trí nhớ, hơn nữa phải đối xử tốt hơn với cha mẹ Kim Liên Liên. Mộc Tuyết phải lấy thân phận sư muội giúp sư ca, giúp hắn học nụ cười và động tác của phụ nữ, đặc biệt là biểu tình của Kim Liên Liên.
Mặc dù Thanh Linh Tử không có chướng ngại khi tiếp nhận thân phận phụ nữ, nhưng Mộc Tuyết vẫn đang suy tư một vấn đề, sau này rốt cuộc Thanh Linh Tử sẽ thích phụ nữ hay đàn ông……
Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác cùng đi đến thành phố B, Tống Truy Giác đưa bà tới cũng tổ tông của chi ‘Truy’ trước, mới trở lại nhà chính.
Ông cụ Tống đích thân gặp Hà Hiểu Lệ, trong lòng đều là vui mừng đối với mối hôn sự này. Hà Hiểu Lệ vẫn luôn có chút khẩn trương, từ từ bình tĩnh lại dưới sự dưới thích các bố trí trong buổi đính hôn qua lời Tống Ngôn Giản, Tống Tử Khâm.
Ở thủ đô của quốc gia, mới có thể có nhà lớn như vậy, có nhiều vệ sĩ và người hầu như vậy, dù Hà Hiểu Lệ không hiểu, cũng biết đây là nhà quyền quý cao sang, mà cha mẹ chồng tương lai còn có người của nhà chính có thể đích thân đến xem chi tiết của buổi lễ, đã đủ nói rõ bọn họ có bao nhiêu coi trọng buổi lễ đính hôn này. Nhớ hồi đó khi mình và Mộc Tiền Trình kết hôn, ông bà lão Mộc căn bản không quan tâm, Mộc Tiền Trình cũng vội vàng, thậm chỉ bà phải đích thân chạy vạy lo cho hôn lễ của mình.
Không nói những lời thừa, Hà Hiểu Lệ cũng nghiêm túc nhìn bài trí của buổi lễ. Công ty hoa của bà nhận rất nhiều đơn hàng bài trí cho công ty và hôn lễ, những thứ này cơ bản đều có sự sắp xếp giống nhau, bà nhìn nhiều, tự nhiên có thể nhìn ra trong đó thiếu thứ gì.
Khi thảo luận sôi nỗi với người nhà họ Tống, Hà Hiểu Lệ cũng không biết, thời khác này cả người bà đều là tình mẹ chói lọi.
Tống Truy Giác ở một bên nhìn Hà Hiểu Lệ, tim trở nên càng mềm mại.
Từ đầu tới đuôi cũng chỉ nghe Mộc Tuyết khen, mẹ càng ngày càng tài giỏi. Tống Ngôn Mục nắm tay Mộc Tuyết thật chặc, giống như muốn ghì chặc Mộc Tuyết vào lòng mình vậy.
Khi Tống Ngôn Mục biểu đạt tình yêu của mình, không ồn ào náo động cũng không kiêu ngạo, anh vui vẻ dùng hành động để cho đối phương hạnh phúc, cho đối phương không gian và tự do tốt nhất, nhưng mà, phải ở bên cạnh mình.
Mộc Tuyết cũng không biết mình đã thu hoạch tình yêu từ lúc nào, thậm chí còn tính luôn tới hôn nhân. Từ đính hôn đến khi kết hôn vẫn còn một thời gian, cô nhất định phải thừa dịp này, phải yêu đương oanh oanh liệt liệt với Tống Ngôn Mục.
Những thứ trước kia… Đều không thể gọi là yêu đương… Mặc dù cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện, nhưng có rất nhiều cảnh lãng mạn chưa thử! Nhất định phải bù lại!
Trong nháy mắt, đã đến ngày đính hôn. Mà người nhà họ Hà sau khi đến sân bay, lập tức gọi điện thoại cho Hà Hiểu Lệ.
Điện thoại là ông lão Hà gọi, ông ta run lẩy bẩy nói, “Hiểu Lệ à, là cha đây, con đang ở đâu?”
Chân mày Hà Hiểu Lệ nhíu lại. bà biết đám người kia không biết xấu hổ, cố ý không báo. Chẵng lẽ…
Còn chưa kịp trả lời, Hà Hiểu Lệ biết ác mộng của mình thành sự thật.
“Hiểu Lệ à, cha và mẹ con, còn có em trai em gái, cháu trai con cũng tới thành phố B rồi, ngồi máy bay rất choáng váng, con cho người tới đón chúng ta ngay đi.”
Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, loa điện thoại của Hà Hiểu Lệ lớn, Mộc Tuyết lỗ tai nhạy bén đương nhiên là nghe được.”
Thật đúng là âm hồn bất tan, làm quái gì không biết. Mộc Tuyết đưa tay muốn Hà Hiểu Kệ đưa điện thoại, Hà Hiểu Lệ lắc đầu.
“Cha, các người tới thành phố B du lịch à?”
Đầu bên kia điện thoại, ông lão Hà không vui lẵm, “Chúng ta tới thăm con và tiểu Tuyết, con đó, tiểu Tuyết đính hôn chuyện lớn như vậy cũng không nói, nếu bỏ lỡ hôn sự của cháu ngoại, bộ xương già của ta có xuống mồ cũng không yên lòng…”
Hít sâu một hơi, không phải mẹ Hà chê người nhà họ Hà thấp kém, bọn họ bây giờ rõ ràng là cố ý, trước kia không màng tới hai mẹ con bà sống chết ra sao, bây giờ lại như kẹo mạch nha dán thật chặt.
“Cha, đây chỉ là đính hôn, hơn nữa tiểu Tuyết đã sớm là người nhà họ Tống, chuyện của nó đều là nhà họ Tống định đoạt, con chỉ là được họ mời.” Lấy phương pháp đối phó với khách dây dưa ra để đối phó, mẹ Hà ôn hòa nhưng không cho phép cự tuyệt trả lời, “Xin lỗi, hay là chờ tới khi tiểu Tuyết chính thức kết hôn, con xin nhà họ Tống cho mọi người thiệp mời, con cũng sẽ cho người mua vé mấy bay cho mọi người.”
Lời này vừa nói, ông lão Hà phản xạ có điều kiện muốn mắn người, nhưng bây giờ thân phận Hà Hiểu Lệ đã khác trước, tùy tiện đã có thể tìm người mua vé máy bay cho bọn họ… Ông ta cố gắng đè nén, “Hiểu Lệ à, con cũng thấy đó, chúng ta đều đã tới cả rồi… Ta muốn gặp cháu ngoại của mình….”
Mộc Tuyết bật cười, đang muốn cướp điện thoại, bên kia đã đổi thành tiếng của Hà Thành Canh. (tìm chết)
“Cô đừng nóng giận, mọi người chỉ lo lắng cho tiểu Tuyết và cô, thế lực đơn bạc, chỉ muốn giúp một tay.” Hà Thành Canh dè dặt hòa hoãn bầu không khí, “Cô, con đảm bảo mọi người sẽ không gây phiền phức cho cô, càng không làm chị Tuyết mất mặt.”
Mộc Tuyết giành lấy điện thoại, cười hì hì mở miệng, “Em họ à, gần đây tốt không?”
“Chị họ! Tốt, tốt, gần đây rất tốt!”
“Tốt thì đừng có đi quậy loạn với người nhà họ Hà, các người có thể giúp gì? Giúp thêm phiền hả?” Mộc Tuyết cũng không khách khí, “Ngoan, khuyên bọn họ về đi, cậu ở lại. Không phải các người muốn nhân cơ hội làm quen với người có quyền à? Chắc cậu cũng rõ ràng, cha mẹ cậu, là người không có tự trọng.”
Lời này nói ra, trên trán Hà Thành Canh đầy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ biết nôn nóng, đi theo người nhà để xem quý tộc chân chính, nào có nghĩ tới cha mẹ có làm trò với đối phương hay không, làm không xong thì thật đúng là tiền mất tật mang, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nếu Mộc Tuyết đã nói vậy, tất nhiên hắn sẽ không cố chấp. Quả quyết cúp điện thoại, Hà Thành Canh nghiêm túc nói với cha mẹ mình, “Cha mẹ, cô nhỏ, ông bà nội, mọi người về đi. Chị họ nói loại chuyện này, mọi người ứng phó không nổi, làm không xong sẽ mất hết mặt mũi.”
Khi Tống Kỹ Thành và Tống Ngộ Du biết tin những thuật sư đã chết, trong lòng đã sợ vỡ mật, hai người bọn họ cùng nhau lao tới Tây Tạng, tìm vào cửa phật để tiêu tán nghiệt chướng, bọn họ dùng nhiều tiền làm lễ cúng, nhưng vẫn phải niệm kinh chính chính tám mươi mốt ngày mới có hiệu quả.
Nhưng mà, bọn họ vẫn chưa kiệp tiêu trừ tội ác của mình, Đào Đào đã làm cho công ty trở nên sáo rỗng và đứng trên bờ vực phá sản.
Nếu nếu Tống Ký Thành không quan tâm tới những tiền tài này, không quan tâm Đào Đào có quản bội hay không, hẵn vẫn còn một con đường sống. Những những hành động của Đào Đào ở công ty, rồi lại còn gọi điện thoại cho hắn nói mình sẽ ôm hết tiền bỏ đi theo nhân tình đã kích thích lòng tự ái của Tống Kỹ Thành.
Cho nên, hắn đã hẹn Đào Đào tới Tây Tạng, với suy nghĩ là muốn bắt Đào Đào lại.
Kết quả, khi hắn rời khỏi phật đường đã bị bóng đen từ trên người Đào Đào bắt lại, Tống Kỹ Thành không hiểu tại sao vệ sĩ của mình lại làm phản, hợp tác với Đào Đào gài bẩy hắn. Cũng không hiểu tại sao mình lại nghe theo lệnh của Đào Đào, dụ Tống Ngộ Du tới.
Kẻ đầu sỏ chân chính Tống Ngộ Du – khi nhìn thấy đôi mắt Tống Kỹ Thành không có tròng trắng thì đã biết bản thân khó tránh khỏi tai kiếp.
Chờ khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy chủ trận bị đóng lại hơn mấy năm, cái đường hầm mà hắn dẫn người lặng lẽ đào.
“Quả nhiên…… Nghiệt chướng…. Tiêu không hết!! Ăn chay niệm phật đều không được, ha ha ha….. Như vậy nhà họ Tống chắc chắn là xong rồi, ma vật như vậy…. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…. Đạt được ước muốn rồi…..”
Đào Đào đá một cước vào mặt hắn, làm răng cửa hắn bị rụn hết.
“Hắn đã điên rồi.” Trên chân Tống Huệ Ninh dính máu, ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm Tống Ngộ Du không nháy mắt, sau đó nhìn về phía Tống Kỹ Thành, “Bắt đầu đi, cha.”
Sương mù màu đen thấm vào thân thể Tống Kỷ Thành, cưỡng bách linh hồn của hắn, sau đó Đào Đào rút một con dao giải phẩu ra, bắt đầu mổ xẻ Tống Kỹ Thành….
Đám người Mộc Tuyết đã đến cửa lớn của nhà chính, Ngô Sâm Nhược lập tức thả thang dây xuống.
“Trực thăng sẽ luôn dừng trên này, ông cụ Tống chỉ thị, nếu như thật sự không có cách nào xử lý, thì phải bảo toàn tánh mạng trước, rồi sau đó nghĩ biện pháp khác.
Nghe xong giao phó của Ngô Sâm Nhược, Tống Ngôn Mục gật đầu.
“Anh Ngôn Mục, ông cụ Tống không có nói anh…..” Ngô Sâm Nhược ngượng ngập nói, “Ông ấy nói Mộc Tuyết. Còn anh…”
Giơ tay cắt đứt lời nói của Ngô Sâm Nhược, Tống Ngôn Mục bình tĩnh mỉm cười, “Anh muốn ở cùng với phu nhân của mình.”
Phốc! Mộc Tuyết nhịn không được phun một cái, phu nhân? Vợ thì cứ bảo là vợ, sao lại đi dùng từ chính phủ làm chi, Ngôn Mục đang cố ý làm cho bầu không khí sống động dưới tình cảnh khẩn trương này sao?
Mộc Tuyết không nói lời nào, trực tiếp ném hai người đàn ông định theo mình mạo hiểm vào không gian, dù sao thì Quang kính của Mộc Sương có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài. Đúng rồi, Sương Sương đã tỉnh chưa?
Trong không gian Mộc Sương đáp lại một tiếng, sớm tỉnh.
La bàn của lão đạo sĩ vẫn chuyển động loạn xạ như cũ, nhưng lần này rốt cuộc thành công chỉ về hướng nhà xe dưới tầng hầm.
Chủ trận ở đây! Trước khi la bàn chuyển động loạn xạ, vẫn không thể nào xác định vị trí. Lão đạo sĩ cũng có chút thất vọng, mình đợi ở nhà chính lâu như vậy, lại không thể phát hiện vị trí của chủ trận sớm hơn.
Nhìn sắc mặt tối đen của lão đạo sĩ, Mộc Tuyết cũng đoán được vấn đề của ông. Bước đi của hai người đều cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đi đến tầng dưới của nhà xe, Mộc Tuyết an ủi sư phụ, “Không sao đâu sư phụ, con cũng không phát giác dù chỉ là một chút.”
Lão đạo sĩ liếc tiểu đồ đệ một cái, trong đầu nghĩ con là đệ tử không phát hiện thì rất bình thường, còn ta đã tu đạo hơn năm, lại không phải hiện thứ cực kỳ dơ bẩn này, làm sao có thể giống nhau chứ!
Quả nhiên mình không có năng khiếu an ủi người khác, Mộc Tuyết nhún vai, cô lẩm nhẩm một tiếng ‘lớn’! Coi Kiếm bạch ngọc trong tay thành lồng đen.
Gara dưới tầng hầm có một cái hang lõm xuống, xa xa bóng đen không ngừng tán ra, cho tới khi những ánh đèn ở nhà xe đều bị che lấp.
Lão đạo sĩ cũng có nhặt được một đống Kiếm bạch ngọc của Mộc Tuyết, lấy cây kiếm từ trong không gian ra, cắm vào chung quang, hình thành một trận Ngũ Hành, trong nháy mắt những bóng đen và hắc khí đã bị ánh sáng cắt đứt.
Mộc Tuyết trợn mắt hốc mồm, Kiếm bạch ngọc ở trong tay mình thì là đèn chiếu sáng, ở trong tay lão đạo sĩ lại thành pháp khí… Không được, xem ra cần phải theo sư phụ học tập thật tốt, trước đây mình đối với sư phụ quả nhiên là không có quá nhiều tôn kính.
Đối với ánh mắt sùng bái của Mộc Tuyết, tất nhiên là lão đạo sĩ vui mừng rồi.
Mắt thấy sắp đi vào động, Mộc Tuyết nghĩ, lấy ra lá bạch ngọc, la lên một tiếng lớn, sau đó đưa vào không gian của lão đạo sĩ.
“Sư phụ, chúng ta cẩn thận một chút.”
Lão đạo sĩ gật đầu một cái, “Tiểu Tuyết, nếu như con còn nhiều kiếm, vậy ném mấy chục cây vào đó trước đi.”
Ném vào, sẽ đâm vào những chủ thể của tàn niệm ở trong kia.
Lả tả lả tả, không những Mộc Tuyết ném trên cây Kiếm bạch ngọc vào, còn thuận tay ném thêm mấy bó kim cương hoa quế lớn, còn có ngọn lửa của Hỏa Vân Sói thêm vào.
Lão đạo sĩ trơ mắt nhìn Mộc Tuyết trơ mắt nhìn Mộc Tuyết thô bạo như vậy, một câu cũng không nói được.
Hét lên “Thật to thật to!” Mộc Tuyết dẫn đầu nhảy vào trong động.
Đào Đào đang chia nhỏ thể xác Tống Kỹ thành, dù biết người cầm đầu của chuyện này là Tống Ngộ Du, nhưng Tống Ngộ Du đã phát điên. Có thể dùng bé gái để nấu canh uống, đã sớm không còn là con người. Bây giờ Tống Yên muốn tìm người đổi chỗ, tốt nhất nên tìm người có huyết thống gần nhất với mình, Tống Kỹ Thành.
Xương càm Tống Kỷ Thành đã bị xé, đầu lưỡi lộ ra ngoài không khí mà không thể nói ra lời, mắt thì bị móc một con, một con khác thì vẫn còn nhìn thấy, hắn tận mắt nhìn vợ mình mổ bụng mình, kéo đồ lòng ra, nhưng hắn vẫn còn ý thức.
Thật thống khổ…. Tại sao tụi bây không giết tao đi…..
Chủ trận là do máu thịt của thai nhi làm thành, tản ra ánh sáng màu xanh lam. Đột nhiên cửa hang xuất hiện ánh sáng trắng, không quá mấy giây, Kiếm bạch ngọc hòa lẫn với kim cương hoa quế – như mưa rơi xuống. Trong đó một cây kiếm rơi vào trán của hắn.
Mùi thơm của hoa quế xua tan mùi hôi thối trong không khí, Tống Kỹ Thành cảm nhận có một cỗ ấm áp từ trán lan đến toàn thân, ấm áp trong sáng, hắn dần dần nhắm hai mắt lại.
Đây là….. Chết ư…. Chết cũng tốt… Cả đời này hắn đã thất bại quá nhiều, không thắng được địa vị, đích thân giết chết con trai, con gái thành ma vật, vợ bị khống chết quay lại giết hắn… Thiếu chút nữa bị kéo vào trận pháp và chịu kết cục muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, đau khổ như ở địa ngục….. Cỏ thể cởi bỏ, là một chuyện tốt…
Khi Kiếm bạch ngọc bắn xuống thì Đào Đào nhanh chống nhào tới bãi huyết nhục của Tống Yên, che chở cho Tống Yên.
Tống Huệ Ninh lùi vào một góc, tránh kiếm, chẵng qua cô ta không chú ý, kim cương hoa quế nhỏ bé, có một đó khảm vào sợi tóc của cô ta.
“Khụ khụ khụ khụ…..” Trên lưng giống như bị con nhiếm đâm vào, Đào Đào ho khan, ánh mắt bà ta dần dần trở nên mê mang, sau đó hóa thành kinh hoàng, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
“Huệ, Huệ Ninh….” Đào Đào nghiêng đầu nhìn con gái, lo lắng kêu gào.
Tống Huệ Ninh chớp mắt, “Mẹ, con là Tiểu Yên, con là Huệ Ninh. Mẹ xem, cha ở đó với mẹ.”
Cứng đờ nhìn về phía Tống Huệ Ninh chỉ, thật ra thì ở ngay bên cạnh Đào Đào, miệng bà ta chảy máu, trên mặt đều là tuyệt vọng.
“Tiểu Yên…. Là chúng tôi đã sai rồi….. Bỏ qua cho Huệ Ninh…. Huệ Ninh..”
Linh hồn đã sớm bị chiếm đoạt, giờ phút này chẳng qua là nhờ Kiếm bạch ngọc, Đào Đào mới có thể khơi dậy một chút ý thức còn sót lại, bà ta nhìn Tống Kỹ Thành như đống bùn nát nằm bên cạnh, lại nhìn đống thịt thối rửa dưới người, rốt cuộc nhắm hai mắt lại.
Từ sớm Đào Đào đã biết Tống Ngộ Du đang làm gì, số mạng của Tống Yên là bà ta tự mình về nhà mẹ đẻ để tính… Hơn nữa, cũng là bà ta đi tìm Tống Ngộ Du, đề cử với hắn dùng Tống Yên để làm tâm trận. (Độc nhất là lòng dạ đàn bà!!)
Lúc đầu, Tống Kỹ Thành cũng không đồng ý, hắn hy vọng Tống Yên có thể vượt qua Tống Ngôn Mục. Nhưng mà, dẫu sao thì từ khi Tống Ngôn Mục ra đời đã được đào tào thành người thừa kế, làm sao Tống Yên – một đứa con riêng ở bên ngoài nhiều năm có thể vượt qua. Cho dù vượt qua được, sợ rằng cũng phải tích lũy mấy chục năm, mà lấy tâm tính nóng vội của Tống Kỹ Thành, đã định trước là sẽ thất bại.
Cho nên dưới sự khuyến khích của Đào đào, cuối cùng Tống Kỹ Thành đồng ý.
Hai vợ chồng bọn họ cùng nhau diễn xuất, một người làm bộ phái người tìm một người làm bộ ngăn cản từ trong tối để những người đó không tìm ra.
Thật ra thì, hai người bọn họn đã sớm quăng Tống Yên xuống tầng hầm, hơn nữa thông qua chỗ đó mà đưa Tống Yên tới nhà Tống Ngộ Du.
Cho nên, Đào Đào biết tất cả.
Tống Huệ Ninh đứng ở bên cạnh nhìn mẹ tắt thở, khóe mắt chảy xuống một giợt nước mắt.
“Thật xin lỗi, mẹ. Nhưng mà….. Anh nói, nhất định phải trừng phạt các người. Mẹ con rất yêu mẹ, nhưng mẹ không thương anh….. Cho nên, thật xin lỗi….”
Khi Mộc Tuyết rơi xuống đất, đúng lúc nghe được Tống Huệ Ninh nói câu thật xin lỗi này.
Cô liếc nhìn dưới đất một cái, Tống Kỹ Thành đã bị chia nhỏ ra, trừ phần đầu con nguyên vẹn, những thứ khác đã trở thành một bãi thịt vụn. Tay và chân Tống Ngộ Du đều đã đứt, một mực cười như điên, nhìn dáng vẻ chắc đã điên rồi. Mà cả người Đào Đào cắm đầy Kiếm Bạch Ngọc, đã sớm tắt thở.
Cái này…. Mộc Tuyết có chút chột dạ, không phải là mình hại chết Đào Đào chứ?
“Con nhìn kỹ, Kiếm Bạch Ngọc tập trung vào chỗ đen tối nhất, chỗ này càng có nhiều bóng đen tụ tập thì nó sẽ kéo đến chỗ đó.” Lần này tới lão đạo sĩ an ủi Mộc Tuyết, Kiếm Bạch Ngọc này nhất định là có linh tinh, căm ghét bóng đen và dơ bẩn, hơn nữa dơ bẩn ở những chỗ bọn chúng cắm vào đã dần dần bị tiêu diệt.
Giống như nghĩ đến cái gì, lão đạo sĩ vung tay lên, Bạch Ngọc Kiếm trong tay tập trung chặn lại lối ra.
Tống Huệ Ninh đứng trong góc nhỏ, đôi mắt đỏ bừng nhìn Mộc Tuyết.
“Mộc Tuyết, mày thật đúng là âm hồn bất tán.”
Mộc Tuyết hừ hừ, “Âm hồn bất tán là mày, Tống Yên. Rốt cuộc mày đã chết hay còn sống? Tao nói này, đúng lúc ở đây có một đạo sĩ, hay là dứt khoát làm pháp sự siêu độ cho mày nhé?”
Những lời này vừa mới hỏi xong, biến cố phát sinh, thi thể thối rữa dưới xác Đào Đào bổng nhiên vươn ra một cái vòi thật dài, kéo Tống Ngộ Du vẫn còn cười như điên qua, cưỡng bách tính nhét thịt thối vào miệng Tống Ngộ Du.
Lão đạo sĩ thầm kêu không tốt, vô số lá bùa hướng về Tống Ngộ Du mà rơi xuống. Cái vòi đó bị bùa đánh tan, nhưng trong miệng Tống Ngộ Du đã bị nhét thịt thối rữa.
Cũng may Mộc Tuyết phản ứng nhanh, hai tay giang ra, hai dòng nước với lực mạnh trào ra, một bên đập vào đống thịt thối rữa, một bên vọt vào miệng Tống Ngộ Du. Như vậy sau khi Tống Ngộ Du bị ép nuốt thịt thối, còn bị cưỡng chế đổ đầy một miệng nước.
Nước hồ vô dụng với Tống Ngộ Du, nhưng lại làm mất tác dụng của đống thịt thối kia.
Đống thít thối rửa dưới xác Đào Đào bị nước hồ xối vào, bắt đầu tí tách bóc khói, Tống Huệ Ninh cả kinh thất sắc, “Anh!”
Lúc nãy Hỏa Vân Sói cũng rơi xuống cùng lúc với Kiếm Bạch Ngọc, dị thúy đặc biệt nhạy bén nên nó trốn ở trong góc. Giờ phút này khi Tống Huệ Ninh mất phòng bị, nó nhảy ra, đánh về phía cổ họng của Tống Huệ Ninh.
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đống thịt thối rữa lại đưa vòi ra lần nữa, quấn lấy Tống Huệ Ninh tránh khỏi tập kích của Hỏa Vân Sói, mà lão đạo sĩ thừa lúc này, một cước đá văng đống thịt thối đang lồm cồm bò lên người Đào Đào, kêu gào bảo Mộc Tuyết lấy nước suối ra lần nữa, đồng thời kết ấn triệu hoán Xích Ngân Báo và hai con Hỏa Vân Sói trong không gian ra.
Sư đồ hợp tác, Mộc Tuyết không chút do dự trút nước suối xuống đống thịt thối kia, thứ này nhất định là Tống Yên!! Giải quyết trận cước này trước, chắc chắn trận pháp sẽ bị phá.
Một nhà ba thú Hỏa Vân Sói đứng trước Tống Huệ Ninh, Tống Huệ Ninh thét lên cả người biến ra gai xương màu đen, giống như lần trước khi Tống Thiến Mẫn tấn công Mộc Tuyết. Hỏa Vân Sói không thể đến gần, chỉ có thể vây quanh Tống Huệ Ninh và phun lửa không ngừng, đốt rụi quần áo và lông tóc trên người Tống Huệ Ninh, ngăn cản không cho cô ta tiến lên.
Lão đạo sĩ lấy một cây bút lông và một nghiên mực đỏ từ không gian ra, phân phó Mộc Tuyết, “Ta đi phá trận!”
Bóng đen liên tục không ngừng sinh ra, đã đạt tới trình độ có thể chống đỡ được tia sáng của Kiếm Bạch Ngọc. Vốn dĩ Tống Yên muốn dùng linh hồn Tống Kỹ Thành thay mình xuất trận, kết quả bị Kiếm Bạch Ngọc của Mộc Tuyết phá hủy, thịt thối trong cơ thể Tống Ngộ Du thì bị nước suối của Mộc Tuyết hóa giải, coi như sau này có thể trở thành thân xác của hắn, giờ phút này cũng không còn tác dụng. Chỉ có Tống Huệ Ninh chia sẽ thống khổ của hắn đồng thời thu được một số năng lượng mới miễn cưỡng đánh được một trận… Cho nên Tống Yên cảm thấy, không cần suy nghĩ, dứt khoát liều chết nuốt linh hồn của hai người kia.
Linh hồn của bọn họ mạnh như thế, nếu nuốt được, chắc chắn mình sẽ mạnh lên. Tống Yên – ý thức cười gằn, dù sao hắn đã sớm không thể gọi là còn sống, dù có chết cũng coi như giải thoát, có thể là hận ý của hắn quá sâu, chừng nào hắn chưa biết mất, hắn sẽ diệt sạch hết toàn bộ người nhà họ Tống.
Mộc Tuyết, cũng sẽ là người nhà họ Tống, cho nên, hắn muốn giết!
Mộc Tuyết bị sát ý bao phủ nhưng không sợ hãi gì, dù sao bây giờ cô là địa chủ, lá cây Bạch Ngọc muốn ném bao nhiêu thì ném bấy nhiêu (lại chủ quan), vì vậy cô tiếp tục phách lối bá đạo ném Kiếm Bạch Ngọc, dọc theo tường thậm chí phía trên cũng đã cắm chi chít Kiếm Bạch Ngọc, cô còn la lên, “Thật sâu thật sâu thật sâu…”
Lần này thì tốt rồi, toàn bộ không gian ở đây đều bị ánh sáng của Kiếm Bạch Ngọc chiếu rọi, ánh sáng bắn ra bốn phía, vốn dĩ lão đạo sĩ còn đang cố hết sức vẽ một lá bùa, bây giờ cảm thấy mình hoàn toàn dư thừa.
Một khi tư tưởng buông lỏng, lão đạo sĩ lập tức trúng âm chiêu. Sau khi linh hồn Tống Ngộ Du bị nuốt, bóng đen xâm nhập cơ thể, trong nháy mắt xương màu đen đã đâm vào người lão đạo sĩ.
Biến cố phát sinh, Mộc Tuyết chỉ kịp kéo Tống Ngộ Du ném hắn vào không gian để cho hắc liên ăn, nào biết đống thịt thối trong miệng Tống Ngộ Du cũng bị ném vào. Mà sau khi Mộc Tuyết bắt Tống Ngộ Du ném vào không gian, lão đạo sĩ đã nhanh chóng kết ấn biến về hồ lô.
Vì vậy giờ phút này, chỉ còn lại Mộc Tuyết và Tống Huệ Ninh.
“Sương Sương, cậu đi ra đối phó Tống Huệ Ninh, tớ đi xem đống thịt thối rữa của Tống Yên.”
Biết lão đạo sĩ có thể phục hồi cơ thể nhờ Quang Cầu trong không gian, tánh mạng không bị nguy hiểm, nhưng mà đống thịt thối của Tống Yên không phải là thứ tốt gì.
Mộc Sương nhanh chống trao đổi thanh thể với Mộc Tuyết.
Sau khi Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Mục bị Mộc Tuyết ném vào không gian thì vô cùng đưa đám, tự ái của đàn ông rơi đầy đất. Hai người bọn họ tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không ai nói gì.
Mộc Sương mở Quang kính, hai người bọn họ xem chuyện xảy ra bên ngoài. Tống Ngôn Mục vô cùng chú ý đống thịt thối kia, tại sao thịt đã thối nát, mà còn có thể nhảy lên?
Cũng không quá lâu, Tống Ngộ Du và thịt thối rữa bị ném vào, ba đóa hắc liên cùng lúc mở lớn, rướn cổ lên không trung bắt lấy Tống Ngộ Du và đống thịt thối rữa, nhanh chóng bọc lấy, gió cũng thổi không lọt.
Ngay sau đó, Mộc Tuyết cũng tiến vào.
“Tiểu Tuyết, thịt thối rữa là Tống Yên?!” Tống Ngôn Mục tiếp lấy Mộc Tuyết, ôm cô vào lòng.
Vừa dứt lời, một hình người dữ tợn gắng gượng đẩy cánh hoa sen ra, đứng lên từ bên trong, khàn khàn nói, “Tống…. Ngôn Mục….”
Mộc Tuyết ra khỏi lòng Tống Ngôn Mục, một tay cầm kiếm, chất nhầy nhơ nhóp đen tối thối rữa đóng đầy thân thể Tống Ngộ Du, “Tống Yên, nơi này chính là địa bàn của tao, mày đừng hòng làm bậy.”
“Ha ha ha ha….” Tống Yên cuồng vọng cười, “Tao biết mình trốn không thoát… Tao chỉ có lời muốn nói.”
Tống Ngôn Mục đứng dậy, “Nói.”
“Tống Ngôn Mục, thật sự ta rất hận mày. Tao vẫn luôn không hiểu… Khi còn bé tao luôn hy vọng mẹ có thể dẫn tao đi theo, nhưng bà ta bỏ tao lại…. Cha mang tao về nhà, tao rất vui, tao muốn một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mẹ lại không chấp nhận tao… Sau đó, bất luận tao có cố gắng như thế nào cũng không thể vượt quả được mày, vì vậy tao bị gia đình từ bỏ… Tao một mình chờ em gái tới cứu, nhưng cái gì nó cũng không biết…”
“Tống Huệ Ninh thật sự không biết gì hết, cô ta không thông minh, nhưng đối với chuyện của mày lại để ý vượt xa mức bình thường.”
“Thật ra thì, tao cũng đã từng ghét nó, tại sao nó không ngừng gây họa, tại sao nó lại được mẹ yêu thương nhiều như vậy, tại sao nó có thể không chút kiên kị xúc phạm cha… Nhưng mà, nó là người duy nhất để tao trong lòng……” Nói tới đây, Tống Yên cười thảm lần nữa, “Cho nên, nó là thu hoạch duy nhất của tao.”
Hắc liên vẫn cố gắng khép cánh hoa lại, Tống Yên cố hết sức chống đỡ, “Đúng, tao không có ăn linh hồn của nó… Để nó, bình an sống hết một đời….”
Tống Ngôn Mục không trả lời, nếu Tống Huệ Ninh có ý thức của mình, như vậy chính là cô ta tự nguyện tham dự tất cả những chuyện này, cô ta giết cha, hại chết mẹ, còn sát hại rất nhiều người vô tội. Người như vậy, dù anh bỏ qua, thì nhà họ Tống cũng sẽ không bỏ qua.
Thấy Tống Ngôn Mục không lên tiếng, Tống Yên cao giọng hô, “Nếu mày đáp ứng, hơn nữa thề, tao sẽ trả lại vẫn khí trước kia cho mày! Nếu không, tao sẽ ăn chúng, vận khí hao tổn của mày cũng không trở lại được, mày vẫn sẽ khắc nhà họ Tống, mặc dù không đến nổi hại chết mày, nhưng thành tựu trong cuộc đời sẽ bị hạn chế.”
Lắc đầu một cái, Tống Ngôn Mục kéo tay Mộc Tuyết, “Không sao cả. Tao không muốn thừa kế nhà họ Tống, cho nên, những thứ mày nói tao cũng không thèm quan tâm.”
Bị đôi mắt dịu dàng của Tống Ngôn Mục bao phủ, trong lòng Mộc Tuyết ấm áp vô cùng, cô gật đầu một cái, “Ừ.”
Dù không có vận khí, Tống Ngôn Mục cũng không sợ, chắc chắn Mộc Tuyết càng không sợ. Nhưng mà, hắc liên của mình chỉ ăn bóng đen dơ bẩn, đâu có ăn vận khí, nói không chừng một chút nữa vận khí sẽ bị hắc liên phun vào hồ nước của Tống Ngôn Mục.
Vẫn một mực ở trong không gian, lúc này Hoa Báo và Hắc Hổ mới lên tiếng hỏi, ba người Kim Liên Liên, tài xế, Tống Thiến Mẫn nên xử lý thế nào? Từ lúc bắt đầu tới giờ hai người bọn họ vẫn hết lòng tẫn trách canh chừng.
Mộc Tuyết tỏ vẻ đừng nóng vội, chờ tất cả mọi chuyện lắng xuống rồi nói sau.
Hơn nữa lúc này, nháy mắt Mộc Tuyết đã vọt tới trước tượng sư tư đá của tòa cung điện bạch ngọc cụ hiện hóa của ông cụ Tống, cái này chính là trò vui nhất!
Tâm niệm vừa động, Mộc Sương hiểu ý, nhưng mà Mộc Sương không mang nổi trò chơi nặng như vậy, vì thế Mộc Tuyết lại biến mất.
Xương cốt cả người Tống Huệ Ninh cứng rắn, khi cô ta nhìn thấy đống thịt thối rữa của Tống Yên biến mất, kêu rên rồi lập tức không muốn sống đi về phía Mộc Tuyết. Mống vuốt của Xích Ngân Báo không thể ngăn được cô ta, Mộc Sương né tránh, thuận thế cầm Kiêm Bạch Ngọc chém. Xương cốt mặc dù cứng rắn, nhưng dưới Kiếm Bạch Ngọc thì chỉ là đậu hủ.
Nhưng dù vậy, Tống Huệ Ninh quyết tâm liều mạng, xương lại sinh trưởng càng nhiều hơn.
Mộc Tuyết vào không lâu, trao đổi với Mộc Sương xong thì trở lại, đột nhiên Mộc Tuyết xoay quanh tại chỗ một cái, hai tượng sư tử thật lớn đề lên trận pháp, đồng thời hai ảo ảnh sư tử màu đỏ từ trong tượng chạy ra, tiếng sư tử gầm như sấm bên tai.
Đầu óc Tống Huệ Ninh choáng váng vì chấn động, xương cốt cả người mềm nhũn, ba con Hỏa Vân Sói lập tức xông lên cắn xé cô ta. Mộc Tuyết đi vòng sau lưng Tống Huệ Ninh, Hoàn Bội Thiên Y trong tay quấn lên cổ cô ta.
Vốn định ném cô ta vào không gian để hắc liên ăn, nào biết Tống Huệ Ninh sống sờ sờ lại tự bé gảy cổ của mình, ngữa đầu ra sau lưng, đầu lưỡi đen nhớp giống như dây xích quấn lấy cổ Mộc Tuyết.
Tinh lực đang biến mất nhanh chóng, Mộc Tuyết ý thức được Tống Huệ Ninh đã bán mình cho bóng tối, giờ phút này không còn là con người, chỉ có thể nói là ma vật, cô không chút chậm trễ ra lệnh cho kim cương hoa quế trong tóc Tống Huệ Ninh.
Nổ!
Trốn vào Tử hồ lô trong nháy mắt, Mộc Tuyết thấy toàn bộ chủ trận đã nổ tung, những đóa hoa quế vẩy xuống lúc mới vào cũng nổ tung, toàn bộ nhà xe cũng sập….
Trong hồ lô, thân thể Mộc Tuyết trôi dạt, linh hồn của cô đã sớm vào không gian của mình.
Trong đống đổ nát ở nhà xe, Tử hồ lô của cô còn có Tủ Kim hồ lô của lão đạo sĩ đã bị vùi trong đó. Lần này thì tốt rồi, nếu khi nhà họ Tống đào đống đổ nát này mà không tìm được hai cái hồ lô của bọn hộ thì không biết bọn họ phải đợi tới năm nào tháng nào mới có thể ra ngoài.
May mắn Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược, Hoa Báo, Hắc Hồ đều ở trong không gian, thuận tiện còn có tài xế, Kim Liên Liên, Tống Thiến Mẫn, Mộc Tuyết một chút cũng không tịch mịch.
Nhốt Kim Liên Liên và Tống Thiến Mẫn trần truồng có cái tài xế vào phòng, Mộc Tuyết đứng bên ngoài cung điện nói chuyện phiếm, nói về những chuyện kiếp trước kiếp này.
Lúc này Mộc Tuyết mới biết, không chỉ có cô có kiếp trước, những người này đều có. Kiếp trước mọi người đều là người bị hại.
Lòng vòng tới lui, tất cả đều sáng tỏ, kiếp này quả thật Mộc Tuyết ảnh hưởng tới nhiều người, nhất là nhà họ Tống.
“Cho nên lễ mừng năm mới, Tống Ngôn Giản cố ý mang Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn tới, chính là muốn nhắc nhở anh, nếu như anh muốn trở lại, thì phải thăm dò chỗ hai chi nhỏ kia?!” Mộc Tuyết chống càm, đại chiến hôm nay thật mệt mỏi, giờ phút này cô vô cùng thư thái nằm lên đùi Tống Ngôn Mục, chân đặt trên người Hoa Báo, Mộc Sương, Hắc Hồ, Ngô Sâm Nhược ngồi đối diện, “Cho nên Tống Ngôn Giản cũng không đáng ghét như vậy?”
Ngô Sâm Nhược và Mộc Sương cùng lúc hừ một tiếng.
“Tại sao anh ta không nói thẳng, cứ thích vòng tới vòng lui! Biết thì cứ nói đi, nếu Ngôn Mục không tra được, có phải sẽ đáng thương bị thứ bẩn thỉu kia hại cả đời hay không?” Ngô Sâm Nhược đối với Tống Ngôn Giản vẫn là khịt mũi coi thường.
Lời Mộc Sương muốn nói lại bị Ngô Sâm Nhược cướp, chỉ có thể đứng ở phái trung lập, “Tống Ngôn Giản này, bên trong là dầu hỏa trắng tinh khiết, nhã nhặn, bên ngoài chảy ra dòng suối ngọt ngào, có thể bồi bổ tiền tài. Nói gì thì hắn vẫn là người nhà họ Tống đào tạo ra, trong gia tộc lấy con cháu làm trọng. Nếu hắn để cho Tống Ngôn Mục biết, thì chính là vì muốn so đấu một trận. Bằng không, hắn đã nói từ sớm!”
Hắc Hồ ở một bên ho khan một tiếng, yếu ớt giúp Tống Ngôn Giản nói chuyện, “Tống Huệ Ninh Tống Thiến Mẫn là hai đứa con gái được nuông chiều, không thông minh, trường hợp lúc ấy, nhất định sẽ làm cho Ngôn Mục thiếu gia khó chịu, sau đó Ngôn Mục thiếu gia sẽ chú ý tới nhà của hai người bọn họ…”
Tống Ngôn Mục im lặng, ngày đó anh chỉ chú ý Tống Ngôn Giản, trực tiếp để hai chị em kia cho Mộc Tuyết chơi đùa, đâu có nghĩ đến chuyện này.
Mộc Tuyết cũng không nói gì, lần đó cô dùng dị năng, làm cho hai cô ta gặp ác mộng, thấy được sự sợ hải sâu trong lòng mình.
Nỗi sợ của Tống Thiến Mẫn rất đơn giản, mất hết tài sản lưu lạc ngoài đường bị luân phiên cưỡng hiếp – chết. Nhưng Tống Huệ Ninh không giống như vậy, cô ta mơ thấy người anh mình vẫn luôn mong nhớ.
Cho nên…. Chỉ đi có một bước, sau đó tất cả những bước đi hoàn toàn rối loạn.
Nói tới chỗ này, trong phòng truyền đến tiếng kêu, hình như là Kim Liên Liên tỉnh.
Nghĩ đến bởi vì Kim Liên Liên muốn diễn xuất, nên Tống Yên chỉ rót một ít tàn niệm vào để điều khiển cô ta, cũng không có ăn linh hồn cô ta, nếu không làm sao Kim Liên Liên có thể diễn được. Nhưng mà chỉ còn một nữa linh hồn, cho dù Kim Liên Liên tỉnh thì chỉ là một người ngốc.
Nhưng mà… Lời Kim Liên Liên nói, tại sao lại kỳ quái như vậy?!
“Sư phụ? Là người sao? Con là Thanh Linh Tử, sư phụ ~! Nguyên Phong đạo trưởng ~! Lão tửu quỷ Nguyên Phong!!” (quỳ!!! lão tửu quỷ = lão quỷ mê rượu, để nguyên văn cho hài)
Mọi người trố mắt nhìn nhau….. Lần này xem ra linh hồn Kim Liên Liên đã không còn, nhưng mà… Thanh Linh Tử?!
Trận nổ ở nhà xe dẫn tới sự chú ý của những vệ sĩ trên trực thăng, nhanh chóng báo tin cho ông cụ Tống. Ông cụ Tống giận tới nỗi nổi trận lôi đình, Tống Ngôn Mục Tống Ngôn Giản – hai người thừa kế của gia tộc chẵng lẽ cũng bị chôn vùi?
Moi ra!! Ngay lập tức!!
Vì vậy đám người ùng ùng trở lại, nhưng không thể điều động dụng cụ đào bới trong một thời gian ngắn, vì vậy bọn vệ sĩ cầm cuốc xẽn bắt đầu đào cuốc, một đám người đổ mồ hôi như mưa.
Cuối cùng chờ khi dụng cụ đào bới đến, mọi người chỉ tìm được vô số Kiếm Bạch Ngọc và hai tượng Sử Tử bằng Bạch Ngọc, dưới lòng đất không có một bóng người.
Ông cụ Tống giận đến mặt xanh mét, mọi người trên trực thăng đều chắc chắn họ nhìn thấy Mộc Tuyết Tống Ngôn Mục Ngô Sâm Nhược còn có Nguyên Phong đạo trưởng đi vào. Mà chuyện Nguyên Phong đạo sĩ cho Tống Ngôn Mục hồ lô, đều được giữ bí mật với ông cụ Tống. Cho tới bây giờ cũng không biết người đã đi nơi nào.
Người bên cạnh một mực khuyên ông cụ rời khỏi nơi này trước, không biết những tà vật dơ bẩn kia có bị tiêu trừ sạch sẽ hay không, vạn nhất lại đánh tới lần nữa thì làm thế nào? Đám hỗn loạn của chi “Kỷ” bọn họ đã coi qua video, bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào cuộn video đó.
“Tìm một lần nữa, dù đồ nhỏ bé gì cũng phải lấy ra!!” Ông cụ Tống vẫy tây để mọi người tiếp tục tìm, trong lòng bắt đầu suy tư nếu hai đứa cháu ưu tú nhất đều mất mạng, tiếp theo ông phải đào tạo ai? Dù sao Tống Tử Khâm cũng là con gái….. Tỗng Nghĩa Thành còn có một hai đứa con trai sinh đôi, aizz, quá nhỏ, không thể nối nghiệp…
Dưới sự tỉ mĩ của đám vệ sĩ, tìm được mảnh xương vụn của Tống Kỹ Thành và Đào Đào, được phán định không rõ là ai, chỉ biết là một nam một nữ. Trong lòng ông cụ Tống cả kinh, hoảng sợ, chẵng lẽ là Nguyên Phong đạo trưởng và Mộc Tuyết? Nhưng vẫn chưa thấy Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản.
Sau đó, Tử hồ lô của Mộc Tuyết và Tử Kim hồ lô của Nguyên Phong đạo trưởng được tìm thấy, đưa đến tay ông cụ Tống.
Lần này, ông cụ Tống càng chắc chắn là Nguyên Phong đạo trưởng và Mộc Tuyết đã chết, ông thở dài, “Đáng tiếc…”
Mộc Sương có cảm ứng rất mạnh với chuyện bên ngoài, hồ lô vừa được moi ra, cô đã cảm giác được. Nhưng mà cô cảm giác được ở bên ngoài có rất nhiều người. Ý của Tống Ngôn Mục là chờ một chút hẳn đi ra, nhưng Mộc Tuyết lắc đầu.
Tiết mục ‘Người Sống Đại Biến’ này, không thể tùy tiện cầm tới để kích thích lão nhân gia, nói sau thì bên ngoài có nhiều vệ sĩ, cũng là những người trung thành nhất với nhà họ Tống, vậy cũng không nên.
Kết quả, bọn Mộc Tuyết chưa ra, nhưng lão đạo sĩ đã cho ông cụ Tống xem tiết mục ‘Người Sống Đại Biến’, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Dù là vệ sĩ nhà họ Tống thân kinh bách chiến, cũng bị đờ đẫn một giây.
Ông cụ Tống bị giật mình như dự đoán, trên mặt không có biểu cảm gì, đưa tay sờ vào túi tìm thuốc trợ tim, một hơi uống mấy viên mới trấn định lại. (haha)
“Bạn già, sao rồi?”
Lúc ở trong không gian chữa thương lão đạo sĩ không nhìn thấy chuyện xảy ra, nhưng bấm tay tính toán cũng biết được đại khái, huống chi Bạch Ngọc đầy đất, ít nhất trên phiến, còn có tượng sư tử bằng Bạch Ngọc xuất hiện một cách khó hiểu, đủ để Nguyên Phong đạo trưởng biết là Mộc Tuyết đã trải qua một trận đại chiến.
Lấy lại hai cái hồ lô từ tay ông cụ Tống, Nguyên Phong đạo sĩ cười nói, “Nguy cơ được giải trừ, đều là công lao của tiểu Tuyết. Bây giờ con bé có kỳ duyên khác, đưa Tống Ngôn Mục Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Giản đi nơi khác, ngày mai sẽ về.”
Nói xong, Nguyên Phong đạo trưởng còn nháy mắt với ông cụ Tống.
Ông cụ Tống biết, cách cháu đều không sao. Trong lòng rốt cuộc cũng thanh tĩnh lại, ông lập tực để người bên cạnh thông báo cho con cháu.
Chuyện này, cuối cùng cũng kết thúc, chi nhỏ của nhà họ Tống trừ nhà Tống Truy Giác thì đều chết sạch, vô số tài giản cần thu mua và đồ phế thải cần sửa sang lại, nhưng chỗ trống cần tìm người thế vào, vô số công việc cần xử lý.
Nhưng đối với Mộc Tuyết và lão đạo sĩ, những thứ tục vật này chắc chắc không phải chuyện mà bọn họ nên quản.
Đêm đó, Mộc Tuyết mang Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược, Tống Ngôn Giản còn có Hoa Báo Hắc Hồ trở về nhà họ Tống. Rõ ràng là Tống Ngôn Giản ở trong không gian của lão đạo sĩ, nhưng Nguyên Phong đạo trưởng hạ cẩm chú trên người hắn, để cho hắn không chỉ không nói ra bí mật, còn chỉ có thể nói là mình được Mộc Tuyết cứu. Nhưng Tống Ngôn Giản đâu có nhàm chán như vậy, hắn đâu phải là tên đàn ông miệng rộng. (ý chỉ nhiều lời)
Lão đạo sĩ cũng làm chuyện đó với Hắc Hồ và Hoa Báo, tuy Mộc Tuyết nói không cần làm vậy với Hoa Báo, nhưng Tống Ngôn Mục không đồng ý. Thuận tiện Mộc Tuyết còn học được phương pháp cấm chế này, lão đạo sĩ nói như vậy thì sao này Mộc Tuyết sẽ không sợ bí mật về không gian bị tiết lộ.
Tống Thiến Mẫn đã thành kẻ si ngốc, ông cụ Tống cũng không đuổi tận giết tuyệt, ra lệnh cho người làm đưa để bệnh viện đổi đãi thật tốt.
Mà Kim Liên Liên bị Thanh Linh Tử đoạt ‘nhà’, không đúng, nên trực tiếp gọi cô ta là Thanh Linh Tử, gần như là trong nháy mắt đã tiếp nhận được chuyện từ nam chuyển thành nữ, ngoan ngoãn đi theo bên người Nguyên Phong đạo sĩ, làm bộ như mình là người mới.
Ba ngày sau, người còn sống của chi nhỏ, cùng tất cả người của nhà chính được ông cụ Tống triệu tập. Ông cụ Tống tuyên bố gia toàn bộ quyền hành cho Tống Nghĩa Cẩn, đồng thời nhận định Tống Ngôn Mục là nắm quyền kế tiếp của gia tộc.
Lúc này, Tống Ngôn Mục quỳ xuống dập đầu với ông cụ Tống trước mặt tất cả mọi người, bày tỏ mình không bằng Tống Ngôn Giản. Tống Ngôn Giản mới là người nhận ra nguy cơ sớm nhất, mặc dù cuối cùng là Nguyên Phong đạo trưởng và Mộc Tuyết hóa giải, nhưng cũng không thể coi đó là công lao của anh.
Hơn nữa, anh đưa ra thỉnh cầu, muốn đổi quốc tịch, sau đó lập tức kết hôn với Mộc Tuyết.
Tống Nghĩa Cẩn và Lâm Hồng ngớ ngẩn, Tống Ngôn Giản cũng ngây người.
“Con và tiểu Tuyết, đều là người nhà họ Tống.” Tống Ngôn Mục khẩn thiết thỉnh cầu ông cụ Tống, “Con ở ngoài tự do đã quen, không thích bị trách nhiệm của gia tộc trói buộc. Nhưng chúng con sẽ bảo vệ gia tộc thật tốt, cùng nhau trợ giúp anh Ngôn Giản.”
Tống Ngôn Giản muốn nói chuyện, bị Tống Nghĩa Thành đè bà vai lại, hơn nữa khẽ gật đầu một cái.
Tống Nghĩa Hưng cũng nhìn ra được, con trai của anh cả thật sự không muốn thừa kế nhà họ Tống, giống như mình lúc đầu không muốn tranh giành với anh cả vậy. Không phải năng lực của mình không bằng anh cả, mà là một khi trở thành gia chủ, có rất nhiều chuyện sẽ thân bất do kỷ.
Mà Tống Nghĩa Hưng cũng rất đồng ý để con mình trở thành gia chủ tiếp theo.
Im lặng, Tống Ngôn Giản biết đây không chỉ là nguyện vọng của cha, cũng là nguyện vọng của mình. Nhưng Tống Ngôn Mục nhường lại vị trí như vậy, khi ngồi lên sẽ không có cảm giác thoải mái!
Cuối cùng dưới sự thảo luận của mọi người, Tống Ngôn Mục thành công vứt bỏ chức vụ người thừa kế. Tống Nghĩa Cẩn không hy vọng con trai đổi quốc tịch, vì vậy Tống Ngôn Mục dùng chiêu thứ hai, phương án .
“Chứng minh nhân dân của tiểu Tuyết đã được con nâng lên bốn tuổi, bây giờ cô ấy đã sắp tuổi. Con cũng có thể nâng tuổi của mình thêm tuổi, như vậy qua sang năm là chúng con có thể kết hôn.” Tống Ngôn Mục tràn đầy tự tin nói.
Lần này Tống Nghĩa Cẩn biết con trai đã quyết định, dùng có ngăn thế nào cũng không được. Tính toán, chỉ cần con trai không đổi quốc tịch, những thứ khác cứ tùy nó vậy.
Mà Mộc Tuyết, còn chưa kịp phát biểu ý kiến của mình, đã bị dứt khoát định đoạt như vậy. Thậm chí Lâm Hồng còn vô cùng vui vẻ cởi vòng ngọc đeo vào tay cô.
Đám người nhà họ Tống này… Cũng khỏi hỏi thử tôi có đồng ý hay không… Mộc Tuyết nước mắt lưng tròng.
Mà Tống Ngôn Mục vẫn chưa yên tâm, bày tỏ phải rước mẹ của Mộc Tuyết từ thành phố Hải Đường tới, làm buổi đính hôn ở thành phố B, để cho tất cả mọi người biết, anh và Mộc Tuyết đã đính hôn.
Ông cụ Tống gật đầu đồng ý, ông cho là đây là cháu dâu đáng được thừa nhận, thuận tiện, tiểu Ngũ – Tống Nghĩa Đức thật lâu chưa về cũng có thể thuận tiện trở về thăm bộ xương già này, aizz, dù tiểu Ngủ có đưa người đàn ông kia về cùng ông cũng sẽ chấp nhận.
Không có gì quan trọng hơn người một nhà đoàn tụ, ông cụ Tống sống tới từng tuổi này, mới hiểu được cái đạo lý đó.
Thời gian dài không nhận được tin tức của Mộc Tuyết, khi Hà Hiểu Lệ nhận được điện thoại thông báo của Lâm Hồng còn có chút buồn bực, chờ tới khi Lâm Hồng nói mời bà qua tham gia lễ đính hồn, Hà Hiểu Lệ hoàn toàn ngớ ngẩn.
“Cái đó..” Mẹ Hà rất muốn nói tiểu Tuyết còn nhỏ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chắc tiểu Tuyết cũng mong được gã cho Tống Ngôn Mục, nếu nhà họ Tống đã thừa nhận tiểu Tuyết, vậy mình còn nói nhiều làm chi.
Nghĩ lại, nhà họ Mộc cũng không có loại lương tâm này.
Vì vậy Mẹ Hà gật đầu trả lời, “Được, tôi sẽ bàn giao lại chuyện của công ty, ngày mốt sẽ lên máy bay.”
Hai vị mẹ trao đổi tình huống của buổi lễ đính hôn, Mẹ Hà biết người tới đều là người quyền cao chức trọng, trong lòng cũng có chút khiếp đảm, quay đầu lập tức tìm quần áo có thương hiệu nổi tiếng nhất, lật tới lật lui vẫn cảm thấy không đủ. Vì không muốn con gái mất thể diện, mẹ Hà quả quyết kéo trợ lý đi ra ngoài mua sắm với mình.
Bà phải ăn mặc thật xinh đẹp để cho con gái thể diện, không thể để người khác coi thương hai mẹ con bà là cô nhi quả mẫu.
Tống Truy Giác ở bên bật thấy vậy bật cười, mắt cũng có chút ê ẩm. Hắn đã biết được chân tướng vụ tai nạn xe cộ của vợ từ chỗ nhà chính, còn có âm mưu ác độc kia. Tình yêu của hắn với vợ trước chưa bao giờ phai, nhưng bây giờ hắn cũng thật lòng thích Hà Hiểu Lệ. Hà Hiểu Lệ dịu dàng hào phóng hiền lành, có cốt khí và ranh giới cuối cùng, đối với hắn và con gái của hắn đều vô cùng thân thiết, hắn đã quyết định trải qua quãng đời còn lại với Hà Hiểu Lệ.
Như vậy lần này, Tống Truy Giác quyết định cùng trở về với Hà Hiểu Lệ, Hà Hiểu Lệ không cần giống trống khua chiêng mua sắm như vậy để thêm can đảm, Tống Truy Giác hắn đứng bên cạnh chẵng lẽ còn không đủ sao?
Tống Truy Giác lắc đầu, đi theo sau cái người đã hoàn toàn quên mất mình kia.