Xe cấp cứu chạy tới tiểu khu, lúc này Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo đã hoàn thành việc bịa đặt lời khai, thay đổi chứng cớ. Lâm Dư Phỉ dùng khăn ướt trong phòng bếp lao cán dao, xóa dấu vân tay, sau đó để Trương Thảo cầm lại.
Chờ khi bác sĩ và y tá vào, thật ra thì Lâm Cương đã không còn hơi thở. Các y tá thuần thục xem mập đập, xem mắt, cuối cùng xác nhận đã tử vong.
Chuyện tiếp theo, hẳn là do cảnh sát giải quyết.
Nghe Lâm Dư Phỉ kêu khóc khàn cả giọng qua điện thoại, Mộc Tiền Trình đang mắng mấy người rửa rau vì tội ăn cấp nghe tin này thì như lửa đốt mông, chạy về nhà. Hắn có thể chắc chắn mấy năm nay là mấy năm xui của hắn! Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ tìm một ngôi chùa rồi vào đó ở 10 ngày nữa tháng!
Tâm hoảng khí loạn chạy về nhà, cảnh sát đã tới. Lần này không phải là cảnh sát xử lý chuyện gia đình cũng không phải cảnh sát mặc đồ bình thường cũng không phải cảnh sát cục trị an, mà là cảnh sát hình sự.
Lúc trước khi Mộc Tiền Trình giận dữ đánh công nhân, cũng chưa từng có cảnh sát hình sự đến, bây giờ nhìn thấy cảnh này, nhất thời sợ đến mức nhũn chân.
Đội cảnh sát hình sự xuất sắc tiến hành khám nghiệm hiện trường, kiểm tra camera giám sát ở hành lang, lấy lời khai của Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo, hơn nữa bắt đầu điều tra, đi xem xét xung quanh nhà. Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo đều làm ra dáng vẻ bị đả kích nghiêm trọng, đặc biệt là Trương Thảo, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, nhưng bà ta thừa nhận mình lỡ tay giết Lâm Cương.
“Hắn nói muốn đánh chết con gái tôi, móc đứa bé trong bụng tôi ra… Tôi thật sự rất sợ… Cậu nhìn mặt con gái tôi xem, cũng bị hắn đánh thành như vậy…. Tôi thật sự hận người đàn ông này, hắn đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”
Trương Thảo vẫn còn khóc thút tha thút thít, trong lòng Mộc Tiền Trình ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên tức giận hay nên lo lắng cho Trương Thảo đang bị kích động ngồi kia.
Lâm Dư Phỉ cũng cảm thấy, Trương Thảo là người vọng động bất kể hậu quả. Bất kể là chém Lô Tú Phân bị thương, hay tạt nước nóng làm bà lão Mộc và Mộc Quế, hoặc là sự hành động giết Lâm Cương vừa nãy. Bà ta đều bùng nổ trong nháy mắt, sau khi bùng nổ sẽ hối hận.
Đáng tiếc, hối hận cũng không có tác dụng gì.
Chứng cớ ở hiện trường đầy đủ, mặc dù hành lang không có camera giám sát, nhưng trong thời gian Lâm Cương đi vào. Những căn hộ xung quanh nghe được tiếng cãi vả, người ở căn hộ đối diện nói mình vẫn ở sân thượng nhìn qua, có thể xác định là Lâm Cương ra tay Trương Thảo trước.
Còn chuyện Trương Thảo chưa ly dị mà kết hôn với Mộc Tiền Trình, Lâm Dư Phỉ tạm thời không cho Trương Thảo nói. Khi cảnh sát điều tra, nhất định sẽ phát hiện, nhưng mà… ít nhất bây giờ coi như cho Mộc Tiền Trình thời gian chấp nhận.
Dĩ nhiên, Mộc Tiền Trình cũng bị lấy khẩu cung.
Trong quá trình lấy khẩu cung, hắn đột nhiên phát hiện mình biết rất ít về Trương Thảo. Người đã từng là bạn học chung lớp này, dường như hắn cũng không quá để ý, vừa gặp đã đón nhận. Hình như có cảm giác gì đó ảnh hưởng hắn, để cho hắn vô cùng tin tưởng Trương Thảo.
Không tìm được nguyên nhân, Mộc Tiền Trình thở dài. Có lẽ là do mình bị vứt bỏ và phản bội, nên mới coi Trương Thảo thành cọng rơm cứu mạng. Hắn nói với cảnh sát, Trương Thảo là một người phụ nữ dịu dàng hiền tuệ, thỉnh thoảng bị ép mới xung động. Hắn không biết chồng trước của Trương Thảo, nhưng bây giờ Trương Thảo đang mang thai đứa con của hắn.
Tính chất cơ bản của vụ án là ngộ sát, Trương Thảo bị coi như tội phạm, đưa đi. Tiếp theo cần phải báo cho thân nhân của nạn nhân, cùng với tiếp tục điều tra chứng cớ. Chờ đến khi thu thập đủ chứng cơ, sẽ chuyển giao cho Viện kiểm soát.
Chờ cảnh sát đi, Mộc Tiền Trình chán nản ngồi xuống ghế salon. Vết máu trên đất nhắc nhở hắn chuyện gì vừa xảy ra, hắn lắc đầu một cái, chỗ này không thể ở nữa.
Nhà có người chết, ai chịu ở chứ.
Xoay người đi vào lấy quần áo, trong lòng Lâm Dư Phỉ cả kinh, ả rất lo lắng Mộc Tiền Trình sẽ bỏ mặc ả và Trương Thảo. Lấy tâm tính của Mộc Tiền Trình, chắc chắn sẽ làm được điều đó.
“Cha.” Lâm Dư Phỉ làm bộ tội nghiệp đứng ở cửa, nhìn Mộc Tiền Trình bối rối thu dọn đồ đạc, ả đang suy nghĩ phải nói thế nào.
Mộc Tiền Trình nghe giọng nói yếu ớt của Lâm Dư Phỉ, nhịn không được thở dài một cái, hắn không biết rốt cuộc mình phải làm sao. Nếu thật sự Trương Thảo chỉ ngộ sát, nhất định sẽ không bị xử tử hình, công thêm bà ta lại là phụ nữ có thai, thời gian ngồi tù chắc cũng không lâu. Án dưới ba năm tù thì có thể hưởng án treo. Nhưng mà, xưởng rau cải của hắn cần phải trông coi, tiền kiếm được cũng không nhiều, nếu còn đút lót từ trên xuống dưới, không nghèo rớt mùng tới mới lạ lạ. Nhưng cũng chưa chắc sẽ thành công. Hơn nữa, tiền đầu tư vào nguyên vật liệu để xây nhà xưởng phải làm sao?
Trong lòng Lâm Dư Phỉ cũng đang suy nghĩ, bây giờ Mộc Tiền Trình không có nhiều tiền, chắc ông ta sẽ không bỏ tiền ra cứu mẹ. Cũng được, mẹ chỉ cần sinh đứa bé ra, là đủ rồi. Mình phải nhìn tình thế mà làm, phải quấn chặt lấy Mộc Tiền Trình mới được!
“Cha, chúng ta tìm chỗ khác ở đi. Nói không chừng người nhà của Lâm Cương sẽ tới quậy.” Lâm Dư Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, mình phải quấn chặt Mộc Tiền Trình.
Vốn Mộc Tiền Trình đã muốn đi, nghe Lâm Dư Phỉ nói vậy, chỉ gật đầu, “Ừ con cũng thu dọn đồ đạc, chúng ta ra ngoại ô ở.”
Tin Lâm Cương chết truyền tới chợ Nông Mậu, nữ thợ may lưng gù tự giam mình trong phòng một ngày không đi ra. Hàng xóm ai cũng nói bà ta có số khắc chồng, làm bà ta tức đến đầu bốc khói. Khi cảnh sát tới điều tra thì bà ta ngoan ngoãn đi ra, nói hết tất cả những gì mình biết.
Lần này cảnh sát không chỉ biết Lâm Cương và Trương Thảo chưa ly dị, còn biết Lâm Cương và nữ thợ may lấy danh nghĩa vợ chồng sống chung. Còn có cô gái báo tin cho Lâm Cương.
Lâm Cương cũng có cha mẹ và anh em, ở niên đại của bọn họ có quan niệm phải sinh nhiều con, nhà nào cũng có ba bốn thậm chí bảy tám đứa con, không giống như chính sách bây giờ, làm mọi người thay đổi suy nghĩ, coi con cái là gánh nặng.
Cho nên, ghi nghe nói Lâm Cương chết, bị Trương Thảo biến mất đã lâu giết chết. Anh em cô bác của Lâm Cương nổi giận, bọn họ kéo nhau tới nhà Mộc Tiền Trình đòi một lời giải thích. Nhưng mà, Mộc Tiền Trình đã sớm bỏ đi, trừ những lúc cảnh sát triệu tập mới khẩn trương phòng bị đi tới đồn sau đó cũng vội vàng biến mất.
Lần này người nhà họ Lâm giống như phát điên, trực tiếp vọt tới trường học của Lâm Dư Phỉ, không chút kiêng kị đẩy ả ra ngoài, điên cuồng mắng ả là sao chổi, kêu ả phải chỉ chỗ Mộc Tiền Trình, nếu không ả đừng mong tới trường! Bọn họ sẽ ngày ngày náo loạn ả, để cho cả đời ả không được yên! Một đứa con gái trơ mắt nhìn cha mình bị giết, còn nhận giặc làm cha, đồ đê tiện, phải chôn theo cha mày!
Lúc này, Lâm Dư Phỉ mới biết mình tính sai. Ả chỉ nhìn từ góc độ của mình, cho là khi Lâm Cương chết thì mọi chuyện cũng sẽ hết, Trương Thảo đang bị nhốt, đám thân thích của Lâm Cương nhiều lắm cũng chỉ đi tìm nhà họ Mộc hoặc Mộc Tiền Trình quậy. Không ngờ người nhà họ Lâm lại bạo phát, ngay cả cô ta – trên người chảy dòng máu của nhà họ Lâm cũng không buông tha.
Thật ra người nhà họ Lâm không quan tâm Lâm Cương có chết hay không, bọn họ quan tâm là người chồng đã từng rất có tiền của Trương Thảo. Vì vậy người thân của Lâm Cương đòi bồi thường, số tiền đề ra cao kinh người, ít nhất cũng phải 1 triệu.
Lâm Dư Phỉ chết cũng không nói, dù sao bây giờ tiền của Mộc Tiền Trình sẽ cho ả dùng, về sau sẽ giúp ả. Người nhà họ Lâm có thể làm à? Bọn họ sẽ cho ả một miếng cơm ăn? Đừng mơ tửng nữa!
Không cạy được miệng Lâm Dư Phỉ, người nhà họ Lâm ngày nào cũng tới quậy. Lâm Dư Phỉ quyết lòng, dứt khoác nghĩ học trốn với Mộc Tiền Trình. Lần này, người nhà họ Lâm chạy tới người nhà họ Mộc. Nhà hàng hải sản của Mộc Quế đứng mũi chịu sào trở thành đối tượng bị vây công, Mộc Cương Thiết không ngờ mình lại tự dẫn lửa tới đốt mình, vội vàng báo cảnh sát, sau đó dắt vợ mình ra cho họ nhìn.
Các người nhìn xem, vợ tôi bị như vầy là do Trương Thảo làm, mẹ vợ tôi cũng bị Trương Thảo làm cho mù mắt! Chúng tôi còn muốn đi tìm Trương Thảo nói lý lẽ, các người tới tìm chúng tôi? Tìm chúng tôi làm gì? Chúng tôi giết con trai các người hay anh em của các người?! Mộc Cương Thiết mắng chữi, nước miếng văng tung tóe.
Nhưng bây giờ đám người nhà họ Lâm là loại thấy tiền đỏ mắt, bọn họ không quan tâm đám Mộc Quế có bị Trương Thảo hại hay không, dù sao các người cũng là người nhà họ Mộc, Mộc Tiền Trình không ra mặt, vậy các người chịu hết! Nếu không thì đơn giản thôi, lấy tiền ra, chúng tôi lập tức đi!
Kêu cảnh sát tới cũng không có kết quả, cảnh sát không làm gì được, chỉ biết giải thích khuyên can. Mộc Cương Thiết bị huyên náo mấy ngày, không thể mở cửa làm ăn, thật sự hết cách, hắn dứt khoát gọi đám côn đồ mang theo ống tuýp gậy gộc, trực tiếp tới đánh đám người nhà họ Mộc.
Thấy đòi tiền của Mộc Cương Thiết không được, người nhà họ Lâm lại như ông vỡ tổ đi tìm Mộc Đào. Mộc Đào thông minh hơn, nghe nói chuyện của Mộc Tiền Trình, cả nhà bọn họ đã sớm đi du lịch, nhà trống khoongg. Người nhà họ Lâm chụp hụt, như sói đói quay đầu, lao tới chỗ của Mộc Lê.
Nhắc tới Mộc Lê, khoảng thời gian này cũng vô cùng vui vẻ.
Ban đầu cửa hàng quần áo của cô ta là cửa hàng độc quyền, vốn bỏ ra cũng không nhiều. Nhưng muốn gặp được người có phẩm chất cao mua, nhiều lắm chỉ gặp được kiểu như Vương Minh mà thôi. Người có tiền rất ít tới chỗ này, hơn nữa phụ nữ bán nhiều hơn đàn ông.
Tiền mở cửa hàng xa xỉ phẩm này là Mộc Dong vay của ngân hàng. Cô ta cũng không phải lấy hàng ở nước ngoài, nhưng cũng không phải hàng giả. Cô ta móc nối với vài người hữu dụng, chỗ tốt của những người đó chính là chỉ cho cô ta cách vay tiền ngân hàng, hơn nữa còn cho cô ta biết một đường buôn lậu hàng xa xỉ.
Vị vậy lá gan của Mộc Lê lớn hơn, vừa lấy hàng từ chỗ người trung gian, vừa học cách mở cửa hàng cao cấp, kinh doanh cửa hàng Paris của cô ta. Tuy nhiên chi phí sửa chửa làm cô ta đau lòng, mướn nhân viên cũng làm cô ta đau lòng, nhưng cô ta không bỏ được cơ hội hốt bạc.
Sau khi cửa hàng khai trương, cô ta kiếm được nhiều tiền, có người có tình cảm chân thật, đều bị cô ta từ chối. Sau khi chuyện làm ăn bước vào quỷ đạo, cô ta bắt đầu không biết kiềm chế dụ dỗ đàn ông, không ngờ lúc nào cũng lên giường. Khi lên giường thì ai cũng nói lời dễ nghe, sau khi rút * ra thì lập tức vô tình. Đòi tiền và lợi ích, có thể cho, muốn tình cảm? Nghĩ nhiều quá rồi.
Thật ra thì trong mắt những người đó, Mộc Lê chính là một người, vừa bán quần áo vừa bán thân. Đáng tiếc cô ta không nhìn ra.
Từ sau khi thấy Tống Truy Giác và Hà Hiểu Lệ, Mộc Lê lại thở dài. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một cách. Bây giờ đám người có quan hệ mờ ám với cô ta đều là quan viên và nhà giàu, cô ta sẽ lén để có thai, nhìn thử nếu người đó có thể dựa vào thì dựa vào! Cô ta đã ngoài 30, nếu còn để lâu nữa thì sẽ thành một bà cô già không ai thèm.
Lén để có thai rất đơn giản, Mộc Lê lấy kim đâm vào bao cao su, hơn nữa khoảng thời gian này mỗi ngày mỗi đêm đều làm, vì vậy, hơn một tháng sau, cô ta thành công thấy hai vạch trên que thử thai.
Lần này cô ta vui vẻ, bắt đầu lần lượt gọi cho từng người đã lên giường với cô ta. Sau đó…. Đụng vào một cục đá.
Có người nói hắn đã buộc ga – rô, không thể nào có con, kêu Mộc Lê đi tìm người đàn ông của mình, đừng có hòng lừa gạt. Có người nói cô muốn có thai thì đã có thai rồi, sanh được thì sanh, tôi cho cô tiền, nhưng mà đứa bé không phải của tôi, bảo Mộc Lê tìm người khác đi. Có người nói đợi sau khi sanh ra, xét nghiệm ADN rồi nói sau. Còn có người trực tiếp cười nhạt, muốn tiền có thể cho một chút, muốn uy hiếp, cẩn thận gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì toi.
Một vòng này, làm Mộc Lê đổ mồ hôi lạnh, lúc này cô ta mới biết người có tiền không tốt như cô ta tưởng tượng, dễ sống chung. Cô ta thấy Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục rất đơn giản, thấy Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác còn đơn giản hơn, nhưng nào biết ràng buộc phía sau của Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, càng không thấy được nếu không phải có Mộc Tuyết thì Tống Ngôn Mục cũng xong, mà Tống Truy Giác với Hà Hiểu Lệ cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà tiếp xúc và có tình cảm với nhau.
Cô ta nghĩ đơn giản, chỉ cần xinh đẹp, chỉ cần giỏi dụ dỗ, thì có thể gả vào nhà giàu. Mà không biết, hôn nhân, hoặc môn đăng hộ đối, hoặc tình yêu thật sự, hoặc là biết gốc rễ và năng lực của đối phương. Đối với người phụ nữ xuất hiện giữa đường này, 99% chỉ là nếm món ngon mà thôi.
Kết quả Mộc Lê kinh sợ bắt đầu lùi bước, cô ta suy tính, dứt khoát lấy chút tiền, chờ bán hết đống đồ xa xỉ này, trả hết tiền cho ngân hàng rồi rời khỏi thành phố B. Người có địa vị ở đây coi mình thành mặt hàng như vậy, nếu mình tiếp tục ở đây thì sẽ không có ngày tốt. Đi tới vùng khác, tìm một người gia cảnh tốt kết hôn rồi sinh đứa bé ra. Tuổi của mình bây giờ, nếu thật sự phá thai, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì quảng đời còn lại phải cô độc một mình, không có lợi.
Miễn cưỡng ra một quyết định thức thời, nhưng chưa kịp thức hiện, ngày hôm sau khi mở cửa shop quần áo Paris thì thấy có một đám phụ nữ vẻ mặt kiêu căng đứng ngoài cửa hàng.
Dẫn đầu là một người mặc quần áo sang trọng hoa lệ, trang điểm tinh xảo, trong đôi mắt đều là khinh bỉ và ác ý.
“Cô chính là Mộc Lê?” Người phụ nữ vươn đôi ngón tay xinh đẹp chỉ vào Mộc Lê, ra lệnh, “Quỳ xuống.”
Không biết rõ đám người này là ai, nhưng Mộc Lê đoán là vợ của người đàn ông nào đó, cô ta chỉ đành phải giả bộ bình tĩnh trả lời, “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không? Cửa hàng nhỏ không có quy tắc phải quỳ để đón khách, mời phu nhân đến quán an Nhật để hưởng thụ đãi ngộ này.”
Người phụ nữ kia hừ lạnh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, mấy người phụ nữ bên cạnh lập tức nhào lên kéo Mộc Lê ra ngoài.
“Câu dẫn chồng tôi, có con muốn vơ vét tiền, Mộc Lê, cô nghĩ mình là ai, tình huống nhà cô tôi đã điều tra rõ, a, cô cho là, ai có thể ra mặt cho cô?” Người phụ nữ nhíu mày nói, “Dạy dỗ cô một chút. Lấy hết quần áo đẩy tới thang máy, trực tiếp đưa đến phòng khách tầng dưới.”
Lần này Mộc Lê kinh hoàng, cô ta nhấn báo động trên bàn, bảo vệ của cao ốc có thể chạy tới trong vòng hai ba phút. Lúc này đây cô ta liều mạng giãy giụa, dù mấy người phụ nữ kia không mạnh, nhưng móng tay lại dài và bén, khi kéo sẽ làm cô ta bị thương. Một người trong đó còn mang theo kéo, trực tiếp dùng kéo trên người cô ta.
Trong vòng một phút ngắn ngủi, quần áo của Mộc Lê đã nát hết, sau đó bị nắm tóc kéo ra ngoài. Bảo vệ của cao ốc đã đến, nhưng chỉ cao giọng ngăn cản bọn họ, bên này Mộc Lê đã bị bà Lý lớn nhất trong đám người này kéo đi thang máy.
Trong thang máy, Mộc Lê phát điên đánh đối phương, cô ta biết hôm nay thể diện của mình đã mất sạch! Nếu đã như vậy, cô ta nhất định phải làm cho đối phương bị bêu xấu giống cô ta!
Đối phương mặc quần, Mộc Lê không xé được, cô ta nóng lòng đập đầu đối phương vào thang máy, sau đó cố gắng cướp áo khoác của đối phương để mặc. Hai người binh binh bang bang một đường, chờ khi thang may xuống đến tầng dưới cùng, lấy hết sức lực từ khi còn bé, Mộc Lê thành công lột đồ đối phương, khi thang máy mở thì đẩy đối phương ra, người phụ nữ kia ngã xuống, quần trắng phối hợp với áo lông đen, nhìn vô cùng gay mắt. Cuối cùng Mộc Lê cởi áo khoác của người phụ nữ kia ra, buột vào hông của mình, nữa người trên đã bị thương, không thể làm gì.
Phòng khách của cao ốc là nơi mọi người tập trung nhiều nhất, người chờ thang máy có rất nhiều, nhìn hai người lộ thịt này, làm cho mọi người trợn mắt hốc mồm.
Trong số đó có người nhà họ Lâm. Người nhà họ Lâm nhặt được một túi tài liệu không rõ lai lịch, bên trong có những thông tin chi tiết về thành viên nhà họ Mộc, có địa chỉ cửa hàng và cả bản đồ, cho nên bọn họ mới có thể đi tới đây. Cho nên bọn họ mới có thể nhìn một cái đã nhận ra Mộc Lê.
Bảo vệ lầu dưới coi như làm hết bổn phận, xách một tấm thảm giường tới bao lấy Mộc Lê, người phụ nữ té trên đất cũng được ném cho một tấm thảm. Còn các những người trên lầu, đã sớm thư thái đi khỏi.
Người phụ nữ nằm trên đất biết tin những chị em của mình đã đi hết, mặt xanh mét, nhưng kiêng kị người phụ nữ dẫn đầu, bà ta không dám nói lời nào, gọi điện thoại kêu người nhà tới đón bà ta. Mộc Lê không đồng ý, cô ta một mực muốn báo cảnh sát, tuyệt đối phải báo cảnh sát. Đây là cố ý gây thương tích, đây là ác ý bỉ ổi!
Người đàn bà kia khinh thường việc gây gổ với Mộc Lê, chồng bà ta đâu có bị quyến rũ, cuộc chiến này bà ta chỉ sung máu gà chạy tới tham gia thôi, bà ta đâu có biết đám chị em ngày thường thân thiết lại bỏ bà ta lại. Chờ người nhà tới, người phụ nữ kia ném cho Mộc Lê một xấp tiền, “Im miệng đi, làm rõ dã chủng trong bụng cô rồi báo cảnh sát cũng không muộn, cô còn có thể nói mình bị đánh ghen đấy!”
Dường như các nhân viên bảo vệ biết là người nhà tới đón, cũng không ngăn cản. Một người phía sau Mộc Lê nhảy ra mắng, nói gì mà chủ cửa hàng xa xỉ phẩm không có tư chất. Chờ người chung quanh dần dần tản ra, Mộc Lê mới thay quần áo trở lại cửa hàng của mình.
Các nhân viên của cửa hàng tụ chung ở cửa nói nhỏ, thấy Mộc Lê đi tới, vội vàng đứng qua một bên không lên tiếng.
Mộc Lê mỏi mệt quơ tay, “Nghỉ ba ngày, các người về trước đi.”
Nghe bà chủ nói vậy, nhân viên bán hàng một chữ cũng không dám nói, ngoan ngoãn thay đồ, xách túi của mình rời đi. Đợi bọn họ đi rồi, Mộc Lê muốn đóng cửa để mình tĩnh táo một chút. Nào biết, cửa vẫn chưa kịp đóng, đám người nhà họ Lâm đã như sói đói nhào vào!
Đây rốt cuộc là ngày gì! Mộc Lê bực bội, cô ta không biết đám người này muốn làm gì, nhưng nhìn quần áo thì không giống người có tiền, quậy cái gì?
Giật mình, Mộc Lê nghĩ tới chuyện mà vợ Mộc Tiền Trình – Trương Thảo đã làm, trong lòng cô ta lộp bộp một tiếng. Vội vàng bấm còi báo động lần nữa, mong đợi bảo vệ sẽ tới nhanh.
Bảo vệ vừa nhận được điện thoại của quản lý của cao ốc, nói có người chào hỏi muốn xử lý Mộc Lê, Mộc Lê dính líu tới chuyện lừa gạt nhà đầu tư của cao ốc, kêu các nhân viên bảo vệ bỏ mặc cô ta. Cho nên lần này các nhân viên bảo vệ đều giả bộ làm đà điểu, hủy bỏ tín hiệu báo động, coi như không có gì xảy ra, nên làm gì thì làm đó. Người muốn tìm chết, không ai cản được, chỉ có thể mong Mộc Lê nén bi thương.
Mục đích của người nhà họ Lâm rất rõ ràng, đòi tiền. Nhà họ Mộc các người giết người nhà của chúng tôi, Mộc Tiền Trình làm rùa rụt đầu, mấy người là em gái thì phải giải quyết! Đúng! Nếu không có tiền thì lấy đồ trong cửa hàng của cô để trả nợ!
Mộc Lê thờ ơ lạnh nhạt, mấy người phụ nữ nhà họ Lâm cầm quần áo lên nhìn, trời ạ! Một bộ quần áo có giá hơn 10 ngàn, Mộc Lê này chắc chắn rất giàu! Những người này vừa lấy đồ vừa la hét. Sau đó đám người này vừa chữi vừa mắng rút lui, mỗi người bọn họ đều cầm mấy bộ quần áo, hai tay đều là túi xách, còn có người trên cổ đầy khăn lụa, tóm lại là có cái gì lấy cái đó! Đồ trên ma – nơ – canh bọn họ cũng không bỏ qua.
Tại sao bảo vệ còn chưa tới, Mộc Lê vừa bị đánh một trận nên không muốn tranh chấp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ trong cửa hàng mình bị lấy đi, làm sao cô ta nhịn được. Nếu bảo vệ đã không tới, vậy cô ta đành gọi cho cảnh sát! Vừa nói vào điện thoại di động, vừa đuổi kịp người nhà họ Lâm, “Ăn cướp, ăn cướp!”
Ngày hôm nay coi như mọi người được coi phim miễn phí, thay đổi bất ngờ thật sự không tốt. Nhưng mà đám người cầm bao lớn nhỏ vừa chạy vừa nói mình tới đòi nọ… Thật sự giống ăn cướp!
Ở đâu cũng không thiếu cực phẩm, đồng thời cũng không thiếu người chính nghĩa. Cho dù bảo vệ không có động tĩnh, nhưng có một số người cừng nhau đứng ra ngăn người nhà họ Lâm lại, mắng bọn họ ban ngày ban mặt mà dám ăn cướp. Vây xem là bản năng của con người, một khi có người vây lại, người nhà họ Lâm cũng không thể bỏ trốn tập thể. Vốn dĩ bọn họ cũng không đoàn kết gì cho cam, nên lúc này có vài người thừa dịp loạn chạy ra.
Cách cao ốc không xa có một đồn cảnh sát, cho nên cảnh sát tới cũng nhanh, lần này vừa lúc, phàm là người nhà họ Lâm chưa chạy thì bị bắt không còn một mống, ai ya, đồ bọn họ cướp có giá trị hơn mấy trăm ngàn, đủ để bọn họ ngồi tù mấy năm.
Rốt cuộc Mộc Lê đã có thể thở phào một hơi, cô ta đi theo ra cửa, đang muốn lên xe cảnh sát, lúc này không biết là người nào trong đám người nhà họ Lâm không cam lòng, đột nhiên lao ra đẩy cô ta, Mộc Lê lảo đảo ngã nghiêng ra khỏi chỗ đậu xe. Vừa lúc có một chiếc xe gắn máy tìm chết chạy với tốc độ cao quẹo vào, người điều khiển xe còn đang nói chuyện điện thoại, vì vậy… Oành một tiếng, Mộc Lê bị đụng bay, bể đầu chảy máu.
Tiếng thét chói tai vang lên, có tiếng nói chuyện âm ỉ, loạn thành một đoàn. Người nhà họ Lâm thấy vậy, lập tức tán ra như chim, vốn dĩ cảnh sát chỉ có ba người tới, làm sao có thể bắt lại được 10 mấy người. Nhưng người nhà họ Lâm không nghĩ tới, bây giờ chạy có tác dụng không? Bọn họ chính là người ở thành phố Hải Đường, hộ tịch hộ khẩu đều ở đây, trừ khi bọn họ có thể trốn tránh cả đời.
Không lâu sau, người nhà họ Lâm bị bắt. Mộc Lệ bị đụng gãy xương sống nên thành người bại liệt, người nhà họ Lâm không ai thừa nhận mình là người dẩy, vị vậy cùng nhau gánh vác trách nhiệm hình sự, người điều khiển xe gắn máy cũng tàn phế, đồng thời cũng không có năng lực bồi thường.
Lần này thì tốt rồi, phàm là người nào của nhà họ Lâm có tham dự cướp bóc, xử nghiêm theo luật: Dùng bạo lực, uy hiếp hoặc dùng phương pháp khác cướp bóc vật công và tư, cướp bóc với số lượng to lớn còn làm người khác bị thương, mức án từ 10 năm trở lên thậm chí là tù chung thân. Mặc dù người nhà họ Lâm gây án tập thể. Người dẫn đầu bị xử 10 năm, còn lại từ 3 – 7 năm, hơn nữa, phải bồi thường cho nhà họ Mộc.
Náo loạn một trận lớn, cuối cùng hai nhà cũng không có cách nào, chỉ có thể nói chuyện riêng, không bồi thường tiền, một bên có người chết một bên có người bị liệt, vì vậy huề nhau. Còn lại, ai nên ngồi tù thì ngồi tù.
Khi nhà họ Mộc và nhà họ Lâm gây gổ về chuyện bồi thường, Lâm Dư Phỉ lần nữa phát hiện mình thất sách.
Khi Mộc Tiền Trình biết Trương Thảo chưa ly hôn với Lâm Cương, còn tới kết hôn với mình, vô cùng tức giận. Lại biết lúc trước Trương Thảo chỉ là người bán đồ ăn ngoài chợ, còn là người bán thức ăn ngay cả một sạp nhỏ cũng không có, trong lòng chán ghét giống như nuốt phải ruồi.
Khi đó Lâm Dư Phỉ đã đi theo hắn tránh người nhà họ Lâm, có lần Mộc Tiền Trình uống rượu say không tìm được người trút giận, trong mơ hồ đã coi Lâm Dư Phỉ thành Trương Thảo mà đánh một trận. Chờ tỉnh rượu, Mộc Tiền Trình có chút chột dạ, Lâm Dư Phỉ chịu đựng cả người đau đớn an ủi hắn, cha con không sao con biết trong lòng cha khó chịu, có thể vì mẹ rất yêu cha, bất kể là cha có tiền hay không con và mẹ đều thương cha! Hơn nữa, mẹ còn mang thai con của cha, mẹ sẽ sinh con trai cho cha.
Nghe thấy Lâm Dư Phỉ khóc lóc cầu xin như vậy, lại nhớ tới lúc mình bị Hà Hiểu Lệ chê, mà Trương Thảo đã cho hắn tình yêu và dịu dàng. Mộc Tiền Trình suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc hết giận. Nhưng mà, khi Lâm Dư Phỉ dụ dỗ Mộc Tiền Trình nể tình đứa con trong bụn Trương Thảo mà tìm người bảo lãnh Trương Thảo.
Thì con trai Mộc Tiền Trình, lại được Hoàng Dao phái người trả lại!
Hành động đầu tiên của Mộc Đào khi vào nhà là níu lấy Lâm Dư Phỉ không để ả chạy, Lâm Dư Phỉ trở tay đẩy bà ta ra, châm chọc nói, “Cô ba, có gì thì nói, đừng có táy máy tay chân.”
Thật ra thì Mộc Đào chỉ làm dáng một chút, bà ta không thích Trương Thảo không thích Lâm Dư Phỉ, nhưng bà ta đã gả cho nhà họ Lý, cha mẹ cũng sẽ không quá quan tâm chuyện của bà ta, bà ta chỉ không từ chối được nên mới tới. Trên thực tế, bà ta không hề muốn tới.
“Đã nói hết rồi. Mẹ mày đâu? Mẹ mày làm mù mắt mẹ chồng, lại có thể không có lương tâm không chăm sóc một ngày, còn để cho đám con gái đã gã ra ngoài này góp tiền trả tiền thuốc! Thứ chó má gì vậy, kích thích anh hai dấu tranh nội bộ, sớm muộn cũng bị sét đánh!”
Trương Thảo nằm ở trên ghế sa lon không đứng dậy, bà ta nhớ lời con gái dạy, yếu ớt lên tiếng, “Cha mẹ chồng, mời ngồi, em chồng Mộc Đào, em cũng ngồi đi.”
Ông lão Mộc nghi ngờ nhìn Trương Thảo một cái, nhéo tay bạn già. Bà lão Mộc giận nhất, bà ta ngậm đắng nuốt cay cả đời, nuôi mấy đứa con, trong đó người bà ta kỳ vọng lớn nhất là Mộc Tiền Trình. Mộc Tiền Trình cũng chưa từng chịu thua kém, đi học luôn có thành tích tốt, có thể kiếm tiền kiếm mặt mũi! Mặc dù cưới Hà Hiểu Lệ bà ta không hài lòng, sinh con gái cũng làm bà ta không hài lòng, nhưng bà ta chưa từng thất vọng với con trai. Cho dù con trai gặp đại nạn, tiền kiếm được lấy đi trả nợ sạch sẽ, bà ta vẫn che chở con trai. Ban đầu Mộc Quế giận dỗi không chia tiền ở nhà hàng hải sản cho Mộc Tiền Trình, bà ta đã dạy dỗ Mộc Quế, một mực áp chế Mộc Cương Thiết. Đến chuyện Trương Thảo gả cho Mộc Tiền Trình, nếu không phải bà ta gật đầu đồng ý hơn nữa khuyên ông lão, hôn sự này làm sao có thể làm dễ như vậy.
Nhưng mà, cưới vợ rồi thì quên mẹ! Mộc Tiền Trình cưới Trương Thảo này, có đứa con gái ngang hông Lâm Dư Phỉ đê tiện này, thì bắt đầu phản, tính toán với chị em ruột! Mắt mình đã bị Trương Thảo làm mù, Mộc Tiền Trình không những không đánh Trương Thảo cho mình hả giận, mà ngay cả tiền thuốc thang của bắt mấy chị em chi đều! Sao có thể như vậy!
“Trương Thảo, rốt cuộc hôm nay cô cũng chịu gặp người mẹ chồng này rồi? Làm chuyện có lỗi với lương tâm, nữa đêm không sợ quỷ gõ cửa sao?!” Bà già nhà họ Mộc châm chọ, vịn ghế salon đặt mông ngồi xuống.
Lâm Dư Phỉ ngồi xuống cạnh mẹ mình, ngay cả ly nước cũng không rót mời. Mộc Đào thấy vậy, hừ lạnh tự động thủ, cầm ly đi lại chỗ máy nước nóng rót nước.
“Cha chồng, mẹ chồng, lúc đó, con làm một người mẹ, chỉ muốn ngăn cản Mộc Dong hại con gái con mà thôi. Về mẹ chồng, là ngộ thương, nếu như không phải Mộc Quế nhào lên, thì sao mẹ chồng lại bị thương chứ. Cho nên chuyện này, là trách nhiệm của Mộc Quế.” Trương Thảo vuốt ve bụng không sợ hãi, đổi trắng thay đen, “Mẹ là mẹ, mẹ bị thương, con cái cũng có trách nhiệm, Tiền Trình làm vậy, cũng là bình thường. Dẫu sao bây giờ anh ấy không bằng xưa, vừa mới làm ăn lại, kiếm được chút ít tiền, trước kia khi Tiền Trình có tiền, lần nào cho bọn họ cũng là mấy trăm ngàn, chẳng lẽ khi đụng chuyện, các cô ấy có thể vì tư lợi mà nhìn mẹ chịu khổ sao? Mẹ có nhiều thời gian tới tìm Tiền Trinh gây phiền phức như vậy, tại sao không sớm đi cấy ghép giác mạc? Chửa trị cho tốt tinh thể, kéo dài lâu sẽ không tốt.”
Đoạn văn này là Lâm Dư Phỉ dạy Trương Thảo, Trương Thảo nói một hơi, sau đó mặt đầy hạnh phúc vuốt ve bụng, “Quên mất, cha chồng, mẹ chồng, con mang thai. Mẹ chồng nhất định phải khôi phục thị lực trước khi con sinh con nha.”
Cơn tức giấu trong ngực, bà lão Mộc giận đến nổi mặt đỏ rần, người này thật không biết xấu hổ! Thật không biết xấu hổ mà! Bà ta tìm con trai của mình gây phiền phức khi nào, bà ta chỉ tìm người phụ nữ đê tiện này có được không! Còn nữa, đoạn cẩu huyết đổi trắng thay đen này đúng là nói giỏi, một chút cũng không giống như lời mà một người như Trương Thảo có thể nghĩ ra, chẵng lẽ…. Chẳng lẽ là con trai dạy?!
“Mang thai?” Mộc Đào trợn mắt hốc mồm, không phải chứ! Thật sự có thai, không phải sẽ không thể đánh không thể chữi sao?!
Mang thai, Trương Thảo có thể giả bộ bất tỉnh giả bộ động thai, chỉ cần mấy cô em chồng nhà họ Mộc còn dám tìm tới bà ta, bà ta có thể cùng Lâm Dư Phỉ, triệt để để cho Mộc Tiền Trình chán ghét một nhà này.
Lâm Dư Phỉ ở bên cạnh mỉm cười, “Đúng vậy, hơn nữa bác sĩ nói, % là một cái thai nam. Chờ cái thai lớn thêm chút nữa, thì có thể trức tiếp xác định. Ông nội bà nội có phải hai người rất vui hay không? Rốt cuộc nhà họ Mộc đã có người nối dỗi. Hơn nữa, mẹ con cũng không phải loại phụ nữ như Hoàng Dao, mẹ con xuất hiện ở lúc cha gặp khó khăn, đối với con trai các ngươi rất tốt.”
Ông lão Mộc than thở một tiếng, tạo nghiệt thật sự là tạo nghiệt, chuyện này vẫn luôn nằm trong lòng ông ta, Hoàng Dao mang cháu trai chạy trốn làm ông ta vô cùng đau đớn. Nếu không có chuyện Trương Thảo làm bạn già bị thương, thì khi ông ta nghe Trương Thảo mang thai còn có thể là con trai, chắc chắn sẽ vui vẻ mà về nhà uống rượu ăn mừng. Nhưng bây giờ, trong tay ông ta nắm tay bạn gia, mối hận của bạn già với Trương Thảo đã vượt xa mong đợi có cháu trai. Trương Thảo mang thai, không phải sẽ xóa bỏ chuyện lúc trước sao?
Dây dưa với một bà bầu, còn là một bà bầu giả bộ đáng thương, bọn họ chỉ có thể mắng. Nếu thật sự làm Trương Thảo sảy thai, nói không chừng Mộc Tiền Trình sẽ cắn ngược lại bọn họ!
Nín tức cành hông, bà già nhà họ Mộc chỉ có thể cắn răng lên tiếng, “Được, rất tốt, Trương Thảo, mày cứ sống đi. Nếu không phải cháu trai, tao sẽ thu thập mày! chỗ Mộc Tiền Trình tao sẽ gọi điện thoại, coi như là quà tặng tao tặng cho con trai của tụi bay! Từ nay về sau, Trương Thảo mày đừng hòng bước vào Mộc gia thôn một bước, cho dù chết, cũng sẽ không cho mày vào từ đường!”
“Cha đứa nhỏ, chúng ta đi.” Bà lão Mộc đứng lên, tức giận mãnh liệt làm bà ta mệt, vốn là muốn náo loạn một trận, kết quả lại bị đối phương lấy lý do mang thai làm mình lùi bước.
Vốn dĩ ông lão Mộc còn muốn nói một câu chăm sóc thai nhi thật tốt, nhưng nhìn bạn già tức đến như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, đỡ bạn già đi. Mộc Đào không quá quan tâm, mắt thấy chuyện này đã kết thúc, bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Ai thèm quan tâm Trương Thảo sinh con trai hay con gái, chuyện quan trọng nhất bây giờ của bà ta là phải cùng chồng vận chuyển xong hàng hóa, khoảng thời gian này Lý Đại Bằng chạy đông chạy tây bàn chuyện trái cây khô, đoán chừng cũng nên trở lại rồi.
Nhìn người nhà họ Mộc bị đánh bại đi khỏi, trong lòng Lâm Dư Phỉ sảng khoái vô cùng. Trong khoảng thời gian này, để cho Mộc Tiền Trình cắn chết không chi tiền, chủ ý để cho mấy cô em chồng trả tiền thuốc thang là ả đưa ra. Đùa à, bây giờ mỗi phân tiền của Mộc Tiền Trình đều là của ả và Trương Thảo, mấy người nhà họ Mộc? Không có cửa đâu!
Nhưng mà cũng may mẹ không chịu thua kém, có thể có thai, trời cao đứng về phía ả rồi. Lâm Dư Phỉ đắc ý nghĩ, tiếp theo chính là thi, cho dù thi hai trường đại học cũng không có vấn đề. Ả nhất định phải tới Bắc Kinh hoặc là Thượng Hải, sau đó nảy mầm, trưởng thành nở hoa lần nữa!
Chừa một bên tóc để che sẹo trên mặt, buộc mái tóc dài thành đuôi sam, để lộ một bên mặt hoàn hảo, Lâm Dư Phỉ vẫn ăn mặc mát mẽ xinh đẹp, ả tin tưởng, cơ hội xoay chuyển nằm ở phía trước!
Đáng tiếc, Lâm Dư Phỉ nghĩ quá đẹp, thực tế căn bản không phát triển theo hướng ả muốn.
Mộc Quế bị phỏng nước sôi nằm trong bệnh viện cả người đau đớn cơ quắp, Mộc Cương Thiết nhìn vợ thống khổ không chịu nổi, trong lòng hận đến nổi muốn tạt axit Trương Thảo. Mộc Dong trông nom mẹ, đối với Lâm Dư Phỉ lại hận thêm một bậc.
Trong thời gian nằm viện, bà lão Mộc và Mộc Quế nằm cùng nhau, chưa từng nhận được câu thăm hỏi của Mộc Tiền Trình, Trương Thảo và Lâm Dư Phỉ cũng chưa bao giờ xuất hiện. Cái này làm cho người nhà họ Mộc thật lâu mới ngưng tức giận.
Tiền chữa trị của bà lão Mộc đều là Mộc Cương Thiết ra, chữa trị tròng mắt bệnh viện huyện không làm được, phải đến bệnh viện thành phố. Phí sẽ cao, Mộc Cương Thiết lại muốn đưa Mộc Quế lên bệnh viện thành phố chữa trị, hắn bày tỏ mình không cho được nhiều tiền như vậy, Mộc Tiền Trình nhất định phải gánh vác tiền thuốc thang của bà già nhà họ Mộc.
Mộc Tiền Trình mang ngàn tới, sau đó tính toán với mọi người, trong mấy năm qua hắn đã cho đám người này không dưới triệu, lại mua nhà mua xe cho, ngay lúc hắn phá sản, Mộc Quê lại đuổi hắn khỏi nhà hàng. Mười ngàn này của hắn, có muốn hay không thì tùy, số còn lại thì đám chị em gái tự lo đi.
Nói xong, Mộc Tiền Trình quay đầu bước đi, từ đó về sau không liên lạc, thỉnh thoảng nghe điện thoại là nghe đòi tiền, lập tức tắt máy.
Trước kia Mộc Tiền Trình cho tiền, nhà họ Mộc dĩ nhiên là phung phí. Trong tay bà lão Mộc có tiền gửi ngân hàng, nhưng bà ta nuốt không trôi cục tức này! Vì vậy lặng lẽ sắp xếp hẹn với bệnh viện thành phố để chữa mắt, sau khi chửa xong thì trở lại tiếp tục tìm mẹ con Lâm Dư Phỉ phiền toái.
Còn có Mộc Cương Thiết, khi thân thể Mộc Quế chuyển biến tốt, có thể xuất viện về nhà điều dưỡng, một nhà ba người mới bắt đầu thảo luận, làm sao hành chết mẹ con Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo.
Mộc Dong lại cặn kẻ nói chuyện của Lâm Dư Phỉ lần nữa, ả cũng không dấu diếm gì với cha mẹ mình, dứt khoát nói ra chuyện với Ngô Du Hà và La Lan Tử. Ban đầu hai ả làm sao cùng nhau đối phó Mộc Tuyết, kết quả Mộc Tuyết không bị sao hết, Lâm Dư Phỉ thì lại lún vào vũng bùn, sau đó còn kéo ả theo.
Lúc này Mộc Dong đã hoàn toàn quên mất căm ghét đối với Mộc Tuyết, tràn đầy căm hận đều treo trên người Lâm Dư Phỉ. Ả thậm chính bắt đầu bất bình vì Mộc Tuyết. Trước kia Mộc Tuyết cũng là vì chung một chỗ với Lâm Dư Phỉ mới có thể đáng thương như vậy, hừ, cô ấy cũng bị cái đồ đê tiện này hại!
Nghe xong tất cả, Mộc Cương Thiết hút thuốc lên tiếng, “Dong Dong à, sao cha lại cảm thấy, bởi vì tụi con chọc tới Mộc Tuyết nên mới bị thành như vậy?”
Mộc Dong lắc đầu, “Nếu như nói lúc ở trường Hạo Vũ, có lẽ là Mộc Tuyết ở trong tối gây chướng ngại cho con. Nhưng chuyện sau này, Lâm Dư Phỉ cướp bạn trai con, làm mẹ bị thương, Trương Thảo khích bác ly gián, những thứ này đều là chuyện thật như sắt thép!”
Gật đầu, Mộc Cương Thiết cảm thấy chuyện mẹ con Lâm Dư Phỉ làm với vợ và con mình, hoàn toàn chính là hung hãn tát cho hắn mấy bạt tay, không báo thù thì làm sao dịu được lửa giận trong lòng.
“Nói về mẹ Lâm Dư Phỉ, con có biết chuyện của mụ ta không?” Mộc Cương Thiết nghĩ đến một chuyện khác, cha của Lâm Dư Phỉ đâu?
Mộc Dong lắc đầu, “Chỉ nghe nói là bán đồ ăn, con chưa từng tới nhà cô ta.”
“Bán đồ ăn?! Trương Thảo…” Trên mặt trên người đều kết sẹo, Mộc Quế ở bên cạnh cau mày, trước kia cảm thấy Trương Thảo có chút quen mặt, bà ta còn tưởng rằng là vì Trương Thảo từng là bạn học của Mộc Tiền Trình, có lẽ bà ta đã gặp khi còn bé. Bây giờ nghe nói như vậy, Mộc Quế loáng thoáng nhớ tới, “Là người bán thức ăn ở chợ cũ Nông Mậu ở thành phố Hải Đường? Ngay cả một gian hàng cũng không có?”
Trong trí nhớ, hình như từng có một người như vậy.
“Ngay cả một gian hàng cũng không có, thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ. Nhưng trong khoảng Trương Thảo yêu đương với Mộc Tiền Trình, không giống như người nghèo.” Mộc Quế tiếp tục nói, vừa nói thì cả khuôn mặt cũng, “Cương Thiết, hay chúng ta cứ hỏi thăm về chồng trước của Trương Thảo trước?”
Lời này vừa nói ra, một nhà Mộc Cương Thiết tìm được hướng đi. Trương Thảo mày ỷ vào sự che chở của Mộc Tiền Trình đúng không, đắc ý đúng không? Hừ, chờ xem!
Mộc Quế ở nhà dưỡng thương ngay cả nhà hàng cũng không quan tâm, Mộc Cương Thiết không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông chuyện vận chuyển hải sản xuống, giao lại cho bạn làm ăn chung, ở nhà trong coi nhà hàng. Chỉ có Mộc Dong dù sao học lớp mười một cũng không bận nhiều, cho nên chuyện hỏi thăm về Trương Thảo chỉ có thể giao cho ả.
Dĩ nhiên, Mộc Quế cũng mướn mấy bà thím trung niên, đi hỏi thăm về chuyện của Trương Thảo.
Chợ cũ Nông Mậu vẫn náo nhiệt ồn ào, trên nền xi măng là bùn sình và nước đọng, lông gà lông vịt, vảy cá đầy đất, đạp lên còn có cảm giác nhớp nhúa. Mộc Dong tìm một vòng, mượn cớ mua mua thức ăn để nghr ngóng, ồ, Trương Thảo còn chưa ly hồn đã chạy?!
Từ miệng của những người ở chợ, thì chính là Trương Thảo nhốt chồng mình trong phòng bếp, ôm sổ tiết kiệm của nhà bỏ đi theo trai! Chồng bà ta thật sự đáng thương, nhưng cũng coi như có cốt khí, tìm người thợ may lưng gù trong hẻm sống qua ngày, bây giờ so với trước kia còn tốt hơn một chút.
Sau khi Mộc Dong hỏi thăm xong, xác định được thời gian Trương Thảo đi chính là ngày Lâm Dư Phỉ bị rạch mặt. Hừ, không ngờ, đôi mẹ con này đã đánh chủ ý lên nhà họ Mộc từ lúc đó, thật đúng là hai con tiện nhân!
Như một làn khói chạy tới hẻm phía sau chợ Nông Mậu, Mộc Dong đi không bao lâu thì thấy bà thím thợ may lưng gù.
Nữ thợ may tóc hoa râm, mặt mũi già nua, nhìn giống như đã hơn tuổi vậy, đang chọn ống quần, ngồi bên cạnh là một người què, phụ kéo giây. Mộc Dong nghi ngờ quan sát hai người, đây chắc là nhân tình mới của Lâm Cương – cha của Lâm Dư Phỉ.
“Này, ông là cha của Lâm Dư Phỉ sao?” Mộc Dong chê hai người tàn tật này, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Lâm Cương ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, mặc dù mặt đầy khinh thường, nhưng ăn mặc không kém, hắn lập tức cười nịnh hót, “A, đúng, nhưng đứa con gái kia của tôi đã chạy theo mẹ nó lâu rồi, tôi cũng không biết bọn họ đang ở đâu. Cô gái nhỏ có chuyện gì sao?”
Mộc Dong cười, móc đồng ra đập lên bàn may, làm nữ thợ may lưng gù sợ hết hồn.
“Chú à, vợ và con gái chú ở thành phố Hải Đường, cuộc sống vô cùng sung sướng! Tôi nói này, vợ chú gả cho người có tiền! Các người còn chưa ly dị đúng không? Thế bà ta phải bồi thường phí chia tay cho chú mới đúng, chú còn làm ổ ở đây làm chi, đi tìm bà ta đi. một trăm đồng này là lộ phí!”
Nhìn một trăm đồng, lại nhìn Mộc Dong, biểu cảm của Lâm Cương có chút hỗn loạn, “Ở ngay thành phố Hải Đường?!”
“Đúng vậy.”
“Gả cho người có tiền?!”
“Đúng!”
“Cô là……?”
Mộc Dong nổi giận, vỗ lên bàn may một cái, “Mẹ nó hỏi nhiều vậy làm gì! Có muốn đi hay không, nói một câu thôi, không đủ thì tôi cho thêm nữa! Hừ, hai người các ngươi quay quanh một cái máy may, một tháng kiếm không được bao nhiêu! Còn không bằng đi tìm người vợ vẫn chưa ly dị và đứa con gái của ông, tranh thủ để bà ba bồi thường vài trăm ngàn để dưỡng già! Dù sao con gái ông cũng chạy luôn rồi, coi như ở cùng với cái…… Khụ khụ… Dì này, già rỗi cũng không có ai nuôi!”
Những lời này làm mặt Lâm Cương đỏ tới mang tai, bà thợ may cũng không cam lòng. Bà ta và Trương Thảo ở hai con phố khác nhau, Trương Thảo bán thức ăn lại có thể gả cho người có tiền? Mình nhặt Lâm Cương về ở, cũng chính là suy nghĩ khi già sẽ có người làm bạn, nếu không thì ai thèm một người què chứ! Nếu đã có cơ hội, nhất định phải bắt Lâm Cương lấy tiền!
“Lâm Cương à, đi đi, đi đi! Đó là vợ ông, bà ta cho ông nỗi nhục lớn như vậy, là đàn ông thì phải đòi lại!” Nữ thợ may lưng gù đập cây kéo trong tay, mẹ, những người hàng xóm kia bình thường không ra khỏi nhà, bây giờ vây xem cái rắm!
Chung quanh đều là những câu trêu chọc, đều là những lời nói chói tai, Mộc Dong nghiêng đầu nhìn trái phải, hiểu rồi, những thứ hàng xóm này đều mang bộ dáng xem người ta so tài, có người thậm chí còn bắt ghế ra ngồi xem!
Lâm Cương bị vợ lưng gù gầm một tiếng, nhất thời có khí thế, hắn vỗ ngực đứng lên, “Đi, cô dẫn đường cho tôi!”
Tức giận liếc Lâm Cương một cái, Mộc Dong nói khẽ địa chỉ bên tai Lâm Cương, “Tự ông đi! Tôi rất bận, không rảnh quản ông, ông có tiền rồi chưa chắc chia cho tôi!”
Lâm Cương nghĩ, cũng đúng, cô gái nhỏ này chỉ tới báo tin, người ta sẽ không ra mặt đâu. Tiền có được thì mình cũng sẽ nuốt một mình. Chuyện này, dứt khoát không thông báo cho người thân, tránh cho đến lúc đó còn phải chia.
Sau khi Mộc Dong đi, Lâm Cương không chạy đi tìm Trương Thảo ngay, ngược lại lén lút rình ở nhà Trương Thảo và Mộc Tiền Trình. Trương Thảo không thường ra ngoài, nhiều lắm chỉ là đi siêu thị mua đồ ăn, rất sợ gặp phải người quen, mỗi lần gặp đều vội vàng chạy về nhà. Mộc Tiền Trình làm chế biến rau cải ở ngoại ô phát lương thấp, mấy người rửa rau đã mấy tháng không nhận được tiền lương, thường xuyên tăng ca cũng không được phát thêm tiền, khoảng thời gian này bọn họ đều buồn bực, nếu không có ai trong coi, bọn họ lại tự lấy đồ ăn mình làm đem về nhà mình ăn. Mộc Tiền Trình thật sự không yên tâm với người ngoài, nên tự mình ở lại trong coi, như vậy thời gian để về nhà cũng ít hơn.
Sau khi Lâm Cường nắm rõ quy luật đi lại của Mộc Tiền Trình và Trương Thảo, mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của chính mình. Khoảng thời gian này cha mẹ chồng của Trương Thảo thường xuyên tới gây phiền phức, hắn quyết định bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn!
Thời gian trước, hắn không tìm được cơ hội thích hợp. Nhưng trời không phụ người có lòng, rốt cuộc hôm nay đã có thời cơ thích hợp.
Hôm nay Mộc Tiền Trình không ở nhà, bình thương Trương Thảo và Lâm Dư Phỉ đều giả bộ làm rùa rụt đầu đợi thật lâu mới mở cửa cho cha mẹ chồng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, sau khi những người này đi vào, quên đóng cửa.
Vì vậy Lâm Cương lén lút chờ ngoài cửa, thuận tiện nghe bọn họ nói chuyện.
Không thì thôi, vừa nghe Lâm Cương đã giận sắp nổ tung. Nhớ lúc đó sau khi Trương Thảo sinh Lâm Dư Phỉ, Lâm Cương mong đợi Trương Thảo sẽ sinh thêm một đứa con trai. Nhưng Trương Thảo thì sao? Liều chết không nghe, kiên quyết không sinh. Khi mình chưa gảy chân, đánh Trương Thảo không ít, kết quả nào biết trời trêu người, mình thành người què, từ đó yếu hơn nên không thể nào áp chế Trương Thảo.
Nhưng mà, Trương Thảo còn chưa ly dị với hắn, lại đi mang thai con của thằng đàn ông khác….. Mang thai!! Hôm nay nếu lão tử không được thuận lợi, tao sẽ không buông tha hai mẹ con mày, đầu tiên phải loại bỏ đứa bé trong bụng mày!
Chờ khi hai ông bà già nhà họ Mộc sắp đi ra ngoài, Lâm Cương mới đi lên cửa. Hắn vì nằm vùng ngụy trang, nên mặc quần áo của thợ máy. Bà lão Mộc không nhìn thấy, nhưng ông lão Mộc lại nghi ngờ liếc một cái. Mộc Đào vừa ra đã gọi điện thoại cho Mộc Lê, đồng thời kêu cha mẹ mình đi mau, Mộc Lê đã lái xe chờ dưới lầu, dẫn bọn họ đi ăn đồ ngon đấy.
Vì vậy ông lão Mộc cũng bỏ qua chi tiết này, cho là Trương Thảo gọi thợ sửa đồ tới để sửa đồ, ba người bọn họ cứ đi như vậy.
Lâm Cương đứng ngoài cửa gần một phút, lại nổi lên cảm xúc hung ác, mới khấp khễnh đi vào.
Trong phòng Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo đang thở phào nhẹ nhõm, hai người bọn họ dùng lý do mang thai tạm thời đánh lùi người nhà họ Mộc. Một năm này, ít nhất cũng đủ để Lâm Dư Phỉ thi đại học.
“A, vợ, sống tốt quá nhỉ, ngay cả dã chủng cũng có rồi.”
Lâm Cương dựa trên tường, hung ác cười nhạo.
Trương Thảo hoảng sợ, giật mình, bà ta nghiêng người ngồi dậy từ trên ghế salon, chỉ vào Lâm Cương run run nói, “Ông ông ông tại sao lại ở chỗ này?!”
Khi Lâm Cương vừa gọi Trương Thảo là vợ, trong lòng Lâm Dư Phỉ âm thầm lộp bộp một tiếng. Ban đầu ả tìm người làm nhân chứng giả, làm hộ khẩu cho mẹ, bên kia cục dân chính không điều tra nghiêm, cho tới khi Mộc Tiền Trình và Trương Thảo làm giấy hôn thú cũng không có xuất hiện sơ hở gì. Vốn tưởng rằng, Lâm Cương sống với nữ thợ may lưng gù kia, sẽ thanh thản sống hết quảng đời còn lại, chỉ cần Trương Thảo không bước chân ra khỏi nhà thì sẽ tránh khỏi. Thêm từ đầu tới giờ, tâm tư của Lâm Dư Phỉ đều đặc lên chuyện giúp Trương Thảo khống chế Mộc Tiền Trình, còn dư lại đều đặt lên chuyện học tập, nên mới bỏ quên một vấn đề lớn như vậy.
Cũng vì mình bỏ sót, nếu chuyện video đã bị khui ra, như vậy tất nhiên chuyện của mẹ cũng bị moi móc!
Lâm Dư Phỉ âm thầm hối hận, không có chút không tự nhiên nào, “Cha, cứ nói thẳng thứ cha muốn đi. Không cần đoán cũng biết là có người gọi cha tới, đòi tiền? Muốn gây chuyện?”
Lâm Cương oán hận nhìn con gái chằm chằm, mặc dù học Lâm, thật ra thì nói là họ Trương thì đúng hơn. Có lúc nào nó coi mình ra gì đâu.
“Tiểu tiện nhân mày, người lớn nói chuyện đừng có xen vào!” Lâm Cương không còn dựa vào tường nữa, tự nhiên ngồi xuống salon, “Tôi sẽ ở chỗ này chờ tình nhân của cô trở về, chúng ta bàn tính một chút đi, tội song hôn chắc là bị xử tù vài năm.”
Mặt Trương Thảo tái nhợt, nhìn con gái nhờ giúp đở. Tội song hôn, bà ta vẫn chưa ly hôn với Lâm Cương.
Lâm Dư Phỉ đỡ Trương Thảo ngồi xuống, lạnh nhạt mở miệng, “Cha, con quạ cười con heo đen sao, chẵng lẽ cha và bà lưng gù kia không phải hôn nhân thật sự? Cha không trùng hôn? Được thôi, cha đi kiện đi, ngược lại chúng tôi cũng có thể kiện cha. Nói cha không có kiến thức không có học thức, cha còn biết có song hôn là có tội, đúng là đã làm khó người tìm cha rồi!”
Bị Lâm Dư Phỉ làm á khẩu, Lâm Cương bị lật tẩy, dù sao hắn cũng không nói lại con gái mình. “Lâm Dư Phỉ, đừng cho là tao không biết mày là cái quái gì. Mày muốn sống tốt với mẹ mày, nhưng tao nói cho tụi bây biết, ta ăn trấu uống tro còn tụi bây thì ăn sung mặc sướng! Không có cửa đâu, hai trăm ngàn, tao sẽ không tìm tụi bây gây phiền phức nữa. Nếu không, tao nhất định sẽ xử tạp chủng trong bụng mày! Chúng ta cá chết lưới rách cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Cái này là uy hiếp, lời Lâm Cương vừa nói là lời thật lòng, mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm bụng Trương Thảo.
Trương Thảo biết Lâm Cương để ý cái gì, cũng biết Lâm Cương đòi tiền ly hôn, sau này hắn sẽ không tới náo loạn. Nhưng bà ta không có tiền, số tiền tiết kiệm của Lâm Dư Phỉ hai mẹ con bà ta đã xài, phần còn lại thì phải để cho Lâm Dư Phỉ học đại học. Bây giờ để cho Mộc Tiền Trình ra ngàn, Mộc Tiền Trình sẽ không bao giờ cho.
Nếu ngàn thì bà ta có, nhưng dù có, Trương Thảo cũng sẽ không cho. Bởi vì Trương Thảo hận Lâm Cương, có thể nói là hận ngập trời. Nếu như có thể, Trương Thảo rất muốn đích thân giết chết gã đàn ông đê tiện vô năng này.
“Lâm Cương, ngày đó tao nên trực tiếp rút dao chém chết mày, mà không phải là nhốt mày trong bếp.” Trương Thảo vuốt ve bụng, hình dáng khi cười lạnh giống Lâm Dư Phỉ như đúc, “Mày biết không, từ ngày tao gả cho mày tao liền một mực chán ghét, tao chét ghét thứ thô bỉ vô học là mày! Tao chán ghét mày là một thằng què suốt ngày mượn rượu giả điên, cho nên tao nguyện ý sinh con cho anh ấy! Nói cho mày biết, một xu cũng không có đâu, muốn kiện thì bà đây sẽ hầu!”
Lúc này, Lâm Cương hoàn toàn bị chọc giận, hắn nhào tới chỗ Trương Thảo. Bây giờ bụng Trương Thảo chưa to, tránh né cũng nhanh nhẹn. Lâm Dư Phỉ do dự có không biết có nên bấm hay là gọi cho Mộc Tiền Trình, do dự chốc lát, hàn quang chợt lóe trong mắt ả.
Đây là một mầm họa, nếu không trừ, Mộc Dong hoặc là những người khác nhất định sẽ còn lợi dụng hắn làm rất nhiều chuyện, hắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình.
Bắt đầu từ bây giờ, ả không thể do dự nữa, ả nhất định phải thoát khỏi tình trạng hiện tại, ả phải nhẫn tâm diệt trừ tất cả những thứ có hại cho mình.
Đỡ mẹ né tránh, Lâm Dư Phỉ bình tĩnh nói, “Đủ rồi, cha, tôi sẽ nghĩ cách kiếm tiền cho ông. Nhưng nhiều tiền như vậy thì tôi không chắc mình sẽ kiếm được. Năm chục ngàn, ông chịu thì lấy, không chịu thì tôi hết cách rồi.”
Lâm Cương lửa giận hừng hực muốn đánh người, lại nghe thấy Lâm Dư Phỉ đột nhiên đáp ứng, còn trả giá, nên có chút không thích ứng được.
“Không, ngàn không được thiếu một xu.”
“Dư Phỉ…” Trương Thảo túm tay áo Lâm Dư Phỉ, quả thật bọn họ chỉ còn lại ngàn.
Lâm Dư Phỉ trấn an vỗ tay Trương Thảo, lại tiếp tục mỉa mai trả lời, “Cha, ông nghĩ rằng chúng tôi là cái gì? Cây tiền? Nếu không hay ông cứ đi cướp ngân hàng đi! Cả núi tiền trong đó đấy!”
“Một trăm năm chục ngàn!”
Lâm Dư Phỉ hừ một tiếng, “Năm chục ngàn.”
Lâm Cương cho là hành vi bạo lực của mình đã hù dọa hai mẹ con bọn họ, nên bọn họ mới nhả, vị vậy hắn lại hung thần ác sát xông lại muốn đánh người, ý đồ chính là muốn nhiều tiền hơn.
Nào biết Lâm Dư Phỉ nhìn Trương Thảo, “Mẹ, chúng ta cùng nhau đánh chết ông ta! Hành vi của ông ta chính là xông vào nhà dân cướp bóc, chúng ta chỉ là tự vệ!”
Lời này của Lâm Dư Phỉ chỉ là muốn hù dọa Lâm Cương, trong lòng ả vừa nghĩ là dùng con số ngàn để an ủi Lâm Cương. Chờ một tháng sau khi đưa tiền, sẽ hẹn đến chỗ hoang vu vắng vẻ, sau đó nghĩ biện pháp tìm người hoặc tự ra tay, giết chết Lâm Cương, rồi hủy thi diệt tích! Đến lúc đó tiền vẫn là của mình, tai họa ngầm cũng được giải quyết.
Nhưng mà Trương Thảo nhớ lại khi còn trẻ bị đánh dữ dội vô số lần, lại nhớ tới Lâm Cương đã ngược đải Lâm Dư Phỉ khi còn bé. Thù mới hận cũ cùng xông lên đầu, hơn nữa Lâm Dư Phỉ vừa nói như vậy, bà ta đã nhận định, đánh chết Lâm Cương chỉ là tự vệ!
Lâm Cương là đàn ông, đàn ông khí lực lớn, nhưng hắn là một người què, cho nên không linh hoạt. Mà đối đầu với hắn, là sự công kích của hai người phụ nữ. Trương Thảo vừa chịu đựng quả đấm của Lâm Cương, vừa dùng sức đẩy ngã hắn. Sau đó, Lâm Dư Phỉ dao gọt trái cây trên bàn lên, phối hợp với Trương Thảo, nháy mắt giẫm lên bụng Lâm Cương, một dao đâm thẳng vào tim Lâm Cương. Lúc này can đảm của Lâm Cương mất hết, vội vàng xin tha, “Không cần không cần ngàn thi ngàn!”
Lưỡi dao vừa mới cắm trên ngực Lâm Cương, Lâm Dư Phỉ cười, “Nói xong rồi?”
Giờ phút này Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo cũng bị ăn đấm, cả người đều đau, dĩ nhiên Lâm Cương cũng bị không ít đòn, bị đá mấy cú vào , trên mặt trên tay đều có vết bầm.
“Tốt lắm tốt lắm!” Lâm Cương không ngờ, lòng dạ con gái của hắn lại độc ác như vậy.
Lâm Dư Phỉ đứng lên, “Chờ một tháng, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho ông. Có điện thoại không?”
Lâm Cương chưa kịp trả loiwd, Trương Thảo đột nhiên bắt con dao trong tay của Lâm Dư Phỉ, không để ý tới lưỡi dao cắt đứt tay mình, hai mẹ con cùng nhau nắm cán đao đâm mạnh vào tim Lâm Cương.
Mặc dù lưỡi dao chỉ có cm, nhưng đâm lút, giờ phút này Lâm Cương phun ra một búng máu tươi.
Làm xong việc này Trương Thảo cũng hoảng hốt, bà ta ngồi bẹp xuống đất, nhìn máu trên tay mình, đầu óc trống rỗng. Bà ta rất hận, hận người đàn ông này làm cho bà ta khốn khổ và bị liên lụy nữa đời người, giờ phút này bà ta phải thật vất vả mới có thể hoàn thành tâm nguyện thời học sinh, mà hắn còn tới náo loạn của sống tốt đẹp của bà ta. Bà ta rất hận…….
Mắt thấy Lâm Cương sắp hết cứu, Lâm Dư Phỉ nghĩ gọi . Bởi vì ả đã nghỉ xong, dù sao mẹ mang thai, mẹ lại bao dung ả như vậy, cho nên chỉ cần Trương Thảo gánh hết tội, mẹ con bọn họ chỉ cần một người chịu tội, Trương Thảo nhất định sẽ bị phán tội. Dẫu sao người ngoài nhìn vào, mẹ con bọn họ là phe yếu, là bên bị tổn thương, Trương Thảo là vì bảo vệ thai nhi trong bụng và con gái chưa thành niên. Hơn nữa, đây chẳng qua là giết người tự vệ, bọn họ chỉ cần lập tức gọi xe cứu thương, có thể chứng minh mình không cố ý giết đối phương khi lấy khẩu cung.
“Mẹ, mẹ đừng sợ, hãy nghe con nói!” Lâm Dư Phỉ tiến tới bên lỗ tai Trương Thảo, gằn từng chữ bịa đặt lời khai cho Trương Thảo.