Đứa bé này đã hai tuổi, đã biết đi biết nói, người đưa nó về là một bà thím, bởi vì không tìm được Mộc Tiền Trình, nên trực tiếp tìm tới chỗ ông lão Mộc và bà lão Mộc, giao đứa bé, nói Hoàng Dao đã tới Singapore lập gia đình, đứa bé này là con cháu nhà họ Mộc, cô ta mở lòng từ bi nên trả lại cho nhà họ Mộc.
Nói cho dễ nghe, chính là khi lập gia đình không muốn đem theo con của chồng trước mà thôi.
Nhưng ông lão Mộc và bà lão Mộc lại mừng tới mức chảy nước mắt, chưa biết trong bụng Trương Thảo là trai hay gái đâu, huống chi bây giờ còn chưa sinh, mẹ đã phạm tội giết người bị bắt giam. Sau này đứa bé sẽ lương thiện được sao? Ai tin?
Mặc dù ban đầu Hoàng Dao cuốn gói chạy, nhưng dầu gì người ta cũng đâu có giết người! Đứa bé này, mới là đứa cháu trai chính đáng của nhà họ Mộc!
Lẫn trốn đến sau khi người nhà họ Lâm bị bắt vì chuyện với Mộc Lê, Mộc Tiền Trình mới xuất hiện lần nữa. Nghe cha mẹ gọi điện thoại nói chuyện này, Mộc Tiền Trình cũng thiếu chút nữa bật khóc.
Đứa con trai bảo bối của hắn… Không được, hắn phải nhanh chóng về quê nhìn con trai.
Suy nghĩ phải đi về, dù Mộc Tiền Trình không nhớ phải dẫn theo Lâm Dư Phỉ. Nhưng đối với Trương Thảo, Mộc Tiền Trình có tình cảm, nếu như Trương Thảo cũng sinh ra con trai, hắn sẽ càng cao hứng hơn. Còn Lâm Dư Phỉ, Mộc Tiền Trình cũng có chút cảm tình với ả, bởi vì Lâm Dư Phỉ thông minh biết chuyện, sau này có chỗ dùng. Nhưng tất cả những thứ này, cũng kém hơn ý nghĩ muốn gặp đứa con trai hai tuổi của Mộc Tiền Trình.
Lần này, Lâm Dư Phỉ hiểu rõ tình thế.
Mộc Tiền Trình sẽ không lấy tiền để bảo lãnh Trương Thảo trong thời gian chờ xét xử, càng không lấy tiền lôi kéo quan hệ để Trương Thảo được xử nhẹ. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với suy nghĩ hổn loạn của ả trước kia. Giờ phút này, Mộc Tiền Trình có con trai thật sự của mình, sau này tất nhiên cũng sẽ nghiêng về nó. Cha mẹ Mộc Tiền Trình hận mình và Trương Thảo thấu xương, cho dù mẹ không bị phán ngồi tù, khi đi ra ngoài, cuộc sống cũng sẽ không thuận lợi.
Coi như bắt được lòng của Mộc Tiền Trình, sau này, đứa bé này…. Nhận được sự dạy dỗ của ông bà nội nó, sao có thể đồng lòng với mình chứ!
Uy hiếp, là uy hiếp. Lâm Dư Phỉ cảm giác mình vẫn bơi ở cạnh bờ, mỗi khi muốn bơi xa hơn, thì sẽ có người ném ả vào đường cùng. Dù thần kinh ả có mạnh có nào, cũng có chút không chịu nổi.
Mộc Tiền Trình trở về gặp con trai, con trai được nuôi trắng trắng ú ú, cũng rất thông minh, nhìn thấy hắn lập tức kêu cha. Thật vui nha, những ngày bi thảm gần đây cũng nhạt đi, làm hòa với cha mẹ. Người một nhà cùng nhau ăn cơm, sau đó bà lão Mộc tằng hắng một cái, bắt đầu nói tới chuyện liên quan tới Trương Thảo.
Đã phẩu thuật mắt, tinh thể cũng được chữa trị tận lực. Bởi vì bà lão Mộc lới tuổi, cho nên khả năng khôi phụ không lớn, bây giờ chỉ có thể nhìn mờ mờ, e rằng qua mấy năm nữa thị lực sẽ thoái hóa. Cho nên bình thường bà lão Mộc cũng tận lực nhắm mắt.
“Tiền Trình à, mẹ nói thật, mẹ con không có hận thù, bất kể con làm chuyện gì mẹ đều cảm thấy đúng. Nhưng Trương Thảo này, lúc trước mẹ thấy người đàn bà này đến với con khi con tuyệt vọng, có thể cùng chung hoạn nạn với con, cho nên chỉ mong con và nó sớm kết hôn sinh con trai. Nhưng mà bây giờ con hãy nhìn xem đi, nó tới nhà chúng ta, cả nhà bắt đầu náo loạn!”
Nghe lời này, Mộc Tiền Trình há mồm muốn phản bác, bà lão Mộc không cho hắn cơ hội.
“Con nhìn Trương Thảo kia xem, là loại người gì? Cô ta đã làm gì với Dong Dong, đừng nói Dong Dong, mẹ là bà ngoại cũng không chịu được, nếu người khác đối xử với mẹ như vậy, mẹ sẽ bất chấp tất cả mà chém chết người đó! Mẹ dạy dỗ Lâm Dư Phỉ rất đúng mực! Nhưng Trương Thảo đã làm gì, cô ta làm chị con phỏng cả người, còn làm mắt mẹ bị thương. Cái này cũng thôi, cô ta mang thai con của con, cha mẹ và chị em của cô cũng chỉ có thể im lặng, kết quả cô ta đã làm gì? Giết người! Đứa bé cô ta sinh ra chính là đứa bé con của tội phạm! Sớm muộn gì nó cũng sẽ làm liên lụy nhà họ Mộc!” Bà lão Mộc vừa nói vừa chảy nước mắt, khổ sở vô cùng.
Quan niệm người thân là trên hết đã khắc sâu vào xương của Mộc Tiền Trình, dù lúc trước Mộc Dong đập bể đầu Lâm Dư Phỉ, trong tìm thức Mộc Tiền Trình cũng biết Trương Thảo bảo vệ đứa con trong bụng, hắn không phải người nhu nhược, có thể nghĩ ra, quả thật, Trương Thảo đã gây thêm phiền phức cho nhà mình.
Thấy thần sắc con trai dãn ra, bà lão Mộc lập tức cố gắng, “Con nhìn tình cảnh của nhà họ Mộc bây giờ là gì, Mộc Quế bị biến thành dáng vẻ kia, sau này sẽ không bao giờ dám đi ra ngoài gặp ai. Con bị người nhà họ Lâm truy đuổi, trốn chui trốn nhủi như con chuột, lẫn trốn không thể làm ăn, dù sao Mộc Đào cũng là bát nước đã đổ đi, Mộc Lê thì sao? Toàn bộ người nhà họ Lâm ngồi tù thì sao? Con gái út của mẹ đã bị liệt, con bé còn nợ ngân hàng hơn một triệu! Trước kia khi con xảy ra chuyện, ít nhất cũng có thể sống qua ngày, nhưng bà giờ khốn khổ thành như vậy! Tiền Trình, con trai của mẹ, con xem bây giờ cháu trai đã trở về. Mẹ không ép con ly dị với Trương Thảo, nhưng con phải hiểu rõ, chuyện của cô ta thì cô ta tự mình gánh vác, nếu con dám ra tiền bảo lãnh cô ta, thì đừng nói không có tiền để chữa mắt cho mẹ, cũng đừng nói không có tiền để giúp tiền thuốc men cho em gái con!”
Lần này Mộc Tiền Trình ngượng ngùng, ban đầu hắn nhịn một bụng khí, mới tàn nhẫn mặc kệ mẹ ruột. Bây giờ vật đổi sao dời, đã sớm hết giận. Lúc này trong lòng Mộc Tiền Trình tất cả đều là ảo não oán hận, hắn nắm tay bà lão Mộc, “Mẹ, khi đó con chỉ quá giận, trước kia con có tiền, mọi người cần tiền lúc nào cũng tìm con. Nhưng bây giờ con thật sự không có, chị và em gái không một chút ủng hộ con, con sẽ không uất ức sao?.”
Biết lời mình nói đã lọt tai Mộc Tiền Trình, bà lão Mộc cũng yên lòng, “Chờ Trương Thảo ra, nếu con muốn lấy cô ta làm ấm giường mẹ cũng không phản đối. Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ, con phải đuổi đi. Mẹ nhìn thấu con nhỏ đó, lòng dạ tiểu nhân độc ác, bây giờ con trai của con trở về, nếu để con nhỏ đó ở lại, cháu nội của mẹ sẽ chết không có nguyên do. Đó chính là một đứa con gái trơ mắt nhìn cha ruột của mình bị giết, con cẩn thận một chút.”
Đối với chuyện sát hại Lâm Cương, Mộc Tiền Trình không nghi ngờ gì, bây giờ nghe bà lão Mộc nói, hắn cũng nghi ngờ. Bình thường Lâm Dư Phỉ nói gì Trương Thảo cũng nghe, lúc ấy nếu Lâm Dư Phỉ ngăn cản, thì sao có người chết? Cho dù hoàn cảnh hổn loạn…. Nhưng mà, nghe bên cảnh sát nói, Lâm Cương chỉ tìm bọn họ vì tiền.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Tiền Trình phát rét. Bình thường Lâm Dư Phỉ luôn dịu ngoan với mình, nhưng biết người biết mặt chớ đâu biết lòng, ai biết được trong lòng nó đang nghĩ gì.
Sau khi Mộc Tiền Trình về nhà thăm con trai, qua hôm sau cũng không về phòng trọ, Lâm Dư Phỉ càng khẳng định, suy nghĩ của Mộc Tiền Trình đã thay đổi.
Thực chất Mộc Tiền Trình là một người cực đoan ích kỷ, khi hắn bị mọi người cực độ xa lánh sẽ không so đo, ao ước Trương Thảo đối tốt với hắn, thậm chí có thể vì điều này mà chống đối với người thân. Nhưng thực chất, hắn đối với Trương Thảo chỉ khát khao, khát khao một người đối xử tốt với hắn khi hắn hoạn nạn, Trương Thảo có thể thỏa mãn lòng tự ái của hắn khi bị Hà Hiểu Lệ kích thích, có thể thỏa mãn tôn nghiêm đàn ông của hắn. Nhưng mà, khi Trương Thảo gặp họa, Mộc Tiền Trình sẽ bắt đầu lùi bước, hắn sẽ phóng đại sự lừa dối của Trương Thảo đối với hắn theo bản năng, sẽ đỗ hết tất cả những chuyện xấu xung quanh mình lên đầu Trương Thảo.
Mặc dù Mộc Tiền Trình không nói, nhưng hắn sẽ nghĩ, nếu không có Trương Thảo, bây giờ mình sẽ không phải chạy trốn khắp nơi.
Nếu không có Trương Thảo không có Lâm Dư Phỉ, quan hệ của hắn và người nhà cũng sẽ không bết bát như thế.
Nếu bây giờ mặc kệ Trương Thảo, cuộc sống có thể tốt hơn.
Đứa bé trong bụng Trương Thảo, vốn là con ách chủ bài của Lâm Dư Phỉ. Mặc kệ trong lòng Mộc Tiền Trình nghĩ như thế nào, nhưng khi hắn còn chưa có tiền như trước, chắc chắn hắn sẽ không thật sự buông Trương Thảo và con của mình ra.
Nhưng tại sao! Tại sao mụ đàn bà đê tiện Hoàng Dao lại trả thằng bé về?!
Hít thở sâu, Lâm Dư Phỉ cầm 50 ngàn của mình, đi tới trại tạm giam thăm mẹ.
Sắc mặt Trương Thảo không quá kém, bà ta vẫn nhớ lời Lâm Dư Phỉ nói, chỉ cần mình không nói bậy bạ, thì sẽ không sao, dù bị xử, cũng sẽ không phải ngồi tù.
“Mẹ, con trai Mộc Tiền Trình bị trả lại, nó hai tuổi, là con của vợ hai của Mộc Tiền Trình.”
Hai tuổi, con vợ hai? Chẳng lẽ mình không không phải là vợ hai? Trương Thảo có chút thất thần, bà ta không biết sau khi Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ ly dị, còn có một năm hôn nhân với Hoàng Dao.
“Không sao hết, mẹ, mẹ nhớ kỹ, phải dưỡng thai thật tốt. Những chuyện khác, cứ mặc kệ.” Lâm Dư Phỉ trấn an mẹ, sau đó xoay người đi khỏi.
Mấy ngày nay Mộc Tiền Trình muốn né tránh Lâm Dư Phỉ, nên không liên lạc với Lâm Dư Phỉ. Nhưng không thể bỏ mặc xưởng rau cải, cho nên Mộc Tiền Trình vẫn bị Lâm Dư Phỉ bắt được.
Lâm Dư Phỉ không úp mở với Mộc Tiền Trình, ả trực tiếp lên tiếng, “Cha, nếu ngay cả đi học con cũng không đi được, vậy chi bằng nghĩ học, con tới giúp cha quản lý xưởng rau cải có được không? Như vậy, cha sẽ có nhiều thời gian để chăm sóc em trai hơn.”
Không nghĩ tới Lâm Dư Phỉ không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã muốn tham gia vào chuyện của xưởng rau cải, Mộc Tiền Trình vội vàng lắc đầu, “Con nhỏ như vậy, biết cái gì, trở về học cho giỏi đi.”
“Dong Dong đánh chết không buông, thành phố Hải Đường thì không trường nào muốn nhận con.” Lâm Dư Phỉ thê lương cười một tiếng, “Vậy, cha, con đi giúp xử lý chuyện cửa hàng của cô út? Bây giờ cô cả phải nuôi bệnh, mắt của bà nội không tốt, cô ba thì đi tới vùng khác không biết khi nào mới về. Nếu cha muốn trong nom xưởng ra cải, con cũng chỉ nghĩ ra cách này để san sẻ với cha. Nếu không, con về giúp chăm sóc em trai?”
Nghe ý của Lâm Dư Phỉ, ông phải cho tôi chuyện làm, nếu không tôi sẽ ‘chăm sóc’ con trai của ông. Mộc Tiền Trình mới vừa bị lời của bà lão Mộc cảnh tĩnh đồng thời bị lòng dạ độc ác của Lâm Dư Phỉ dọa sợ, bây giờ nghe Lâm Dư Phỉ nói thì rối rắm vô cùng.
“Hoặc là, con tự gây dựng sự nghiệp cũng được.”
Đây chính là trắng trợn đòi tiền, Mộc Tiền Trình cắn răng.
“Bằng không, bảo lãnh mẹ ra cũng được. Cha, con biết chuyện này là Mộc Dong nói với cha con – Lâm Cương, lần trước cha và chú cảnh sát nói chuyện con đã nghe được. Cha không nói, là hy vọng gia đình yên ổn, không gây sự nữa. Nhưng mà, nếu như không phai Mộc Dong nói chuyện mẹ con mang thai ra, mọi chuyện sẽ không đi tới nước này, không phải sao?” Mặc dù vẻ mặt Lâm Dư Phỉ điềm đạm đáng yêu, nhưng giọng nói càng lúc càng lạnh, “Cha đã nói, con là con gái của cha, không phải sao? Như vậy mấy yêu cầu này, con gái đã xin cha, cha chọn một cái là được.”
Mộc Tiền Trình rất muốn gầm thét, hoặc giống như lần trước uống rượu say đánh Lâm Dư Phỉ một lát. Nhưng không hiểu sao sống lưng hắn lại phát lạnh, nếu như Lâm Dư Phỉ thật sự tìm con của mình, nếu giết luôn đứa bé thì làm sao? Nó là đứa có thể trơ mắt nhìn cha ruột của mình bị giết…
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Tiền Trình cũng quyết định, “Aizz, con gái ngoan, được, con có lòng giúp cha, vậy tới chỗ của cô út Mộc Lê đi.” Mặc dù chỗ Mộc Lê là cửa hàng đồ xa xỉ, nhưng còn thiếu mấy trăm ngàn tiền vay ngân hàng, hơn nữa còn náo loạn vì sự kiện Mộc Lê mang thai, người ở trước cửa hàng giống như giăng lưới bắt chim, có làm ăn được gì đâu. Hàng hóa cộng lại cũng trên 1 triệu, nhưng phải bán được mới là tiền.
Lâm Dư Phỉ nghe vậy, gật đầu, “Được, cám ơn cha.”
Lâm Dư Phỉ cũng coi là biết làm ăn, sau khi ả tiếp nhận cửa hàng của Mộc Lê, đầu tiên là tập họp nhân viên lại, trực tiếp nói rõ mặc dù mình không hiểu, nhưng đang giữ tiền lương của bọn họ, sổ sách và danh sách vật phẩm nằm trong tay ả, đồ bị nhà họ Lâm lấy đi cũng được bên cảnh sát lập hồ sơ. Sau ba ngày ả sẽ kiểm tra hàng hóa, nếu thiếu cái nào thì trừ vào tiền lương của những người này, nếu như số tiền lớn thì trực tiếp báo cảnh sát.
Ngày thứ ba, khi Lâm Dư Phỉ kiểm tra hàng hóa, chỉ có hai ba món như vậy, cũng không biết có phải bị người nhà họ Lâm cướp đi hay không. Nhưng mà Lâm Dư Phỉ không chút khách khí trực tiếp trừ vào tiền lương của nhân viên.
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Dư Phỉ sắp xếp hết toàn bộ, sau đó so sánh tiền vay ngân hàng và giá tiền mua vào của vật phẩm, quả quyết đại hạ giá bán đổ bán tháo, thuận tiện treo biển “Cho thuê lại cửa hàng.”
Tấm biển này treo ở cửa hàng cao cấp chuyên bán hàng xi xỉ trong một tòa cao ốc, thật sự quá mất thẩm mỹ. Nhưng mà, đặc tính chiếm tiện nghi cho dù kẻ có tiền cũng có, cho nên, ngoài mặt thì cửa hàng không có ai tới, nhưng đồ trên website của cửa hàng thì bị quét sạch trong vòng mấy ngày. Mặc dù bảo vệ đã nhắc nhở Lâm Dư Phỉ nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Lâm Dư Phỉ dịu dàng đẩy về.
“Ban đầu cái cửa hàng này bị cướp các người đâu có quan tâm, bây giờ tôi chỉ đang xử lý hàng hóa để làm chi phí thuốc thang cho cô út, các người lại muốn xen vào?”
“Nếu không, tôi đưa cô út ngồi xe lăn với bình nước biển tới đây, các người thấy sao?”
Bảo vệ không ngờ cô gái có vết xẹo trên mặt này lại có lực sát thương lớn đến vậy, không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu đi về chỗ của mình. Vốn dĩ vì chuyện của Mộc Lê, bọn họ đã dính dấp tới án kiện, người nhà họ Mộc mời luật sư, nói hệ thống an ninh và bảo vệ của cao ốc không làm tròn trách nhiệm, nên cũng có lỗi, nhất định phải bồi thường. Mặc dù cuối cùng chuyện này cũng không làm được gì, nhưng người lần trước chào hỏi lại chạy tới nói, ‘Mộc Lê đã thảm như vậy, chuyện còn lại các người tự xử lý.”
Vì vậy trước cửa hàng phong cách của Mộc Lê vẫn treo bảng, cũng không lâu sau, tiệm này thật sự được sang lại.
Khi cho thuê lại, Lâm Dư Phỉ lấy tiền đặt cọc mà Mộc Lê đã đóng. Hàng hóa cũng được ả xử lý tốt, những thứ khác cũng không xê xích gì nhiều. Một triệu vay ngân hàng cũng được Lâm Dư Phỉ trả 80%, tiền còn dư lại, một phần ả cũng không giao cho Mộc Tiền Trình, chớ đừng nói gì tới Mộc Lê.
Người nhà họ Mộc gặp hạn, nếu Mộc Tiền Trình không nghĩ cách, nên ả chỉ có thể tự mình nghĩ thôi.
Chờ khi tất cả bụi bặm lắng xuống, mức án của Trương Thảo cũng được công bố. Phán ba năm tù, hoãn lại 4 năm mới thi hành. Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó kinh ngạc nhất là Mộc Tiền Trình, hắn biết Lâm Dư Phỉ nhận cửa hàng của Mộc Lê là vì kiếm tiền, nhưng không ngờ Lâm Dư Phỉ để cứu Trương Thảo.
Nếu Lâm Dư Phỉ không đút lót, Trương Thảo bị xử ba năm, Mộc Tiền Trình thành quỷ cũng không tin. Nhưng Lâm Dư Phỉ có thể làm vậy, thật sự trượt khỏi dự liệu của hắn.
Nhưng mà, như vậy, trong lòng Mộc Tiền Trình càng phòng bị Lâm Dư Phỉ hơn. Hắn nghĩ, phải tìm một cách nào đó để tống Lâm Dư Phỉ đi thật xa, tốt nhất không nên để ả tiếp xúc với con trai hắn.
Đúng lúc Lâm Dư Phỉ cũng có suy nghĩ này, ả đã dò ra được nguồn gốc của những thứ ở cửa hàng Mộc Lê. Nếu là hàng buồn lậu, vậy sẽ có đường dây buôn lậu. Dù sao ả cũng không đi học, phải đi đường tắt thôi, nếu ngay thẳng thì cả đời này ả cũng không có thành tựu gì.
Vì vậy, Mộc Tiền Trình và Lâm Dư Phỉ thoải mái thảo luận, Lâm Dư Phỉ nói đồ bên cửa hàng của Mộc Lê đã bán xong, tiền cũng không còn, đòi Mộc Tiền Trình 50 ngàn. Sau đó, Lâm Dư Phỉ tỏ vẻ hai ngày nữa ả sẽ đi.
Trương Thảo được thả ra, biết là con gái chạy chọt, trong lòng vừa áy náy lại vừa thương tâm, nghe tin Lâm Dư Phỉ nghĩ học, trong lòng càng đau buồn hơn.
Lâm Dư Phỉ rất tĩnh táo, “Được rồi, mẹ. Mẹ phải nhớ, phải cẩn thận, không được nói bất cứ chuyện gì, còn có, mẹ phải dưỡng thai thật tốt. Mẹ nhớ những lời con nói, nếu sinh ra con gái, nhất định phải đổi thành con trai. Trước khi sinh phải tìm người mua một bé trai chuẩn bị sẳn, nhớ chưa?”
Trương Thảo vừa lau nước mắt vừa gật đầu, bà ta biết con trai Mộc Tiền Trình đã trở về, bà lão và ông lão Mộc đang nuôi, bà ta không thể tiếp xúc. Điều này tất nhiên đưa đến việc sau này con trai của Mộc Tiền Trình sẽ không thích bà ta, nếu như bà ta không có con của mình, sau này sẽ không thể đưng vững ở nhà họ Mộc.
“Mẹ, con sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, sau đó chúng ta tách ra. Mẹ ở lại nhà họ Mộc sống một cuộc sống thật tốt, ở con bên ngoài mở ra vùng trời mới cho mình. Có lẽ con sẽ không liên lạc với mẹ, mẹ cũng đừng tìm con, mẹ chỉ cần an ổn sống đến chết là được.” Lâm Dư Phỉ không biết tại sao, mình lại nói ra những lời này.
Nhưng Lâm Dư Phỉ biết rõ, trước khi đi, ả phải giải quyết hết những người nên giải quyết, sau này, dù không làm ra được thành tựu gì, ả cũng sẽ không trở lại nữa.
Hy vọng mẹ có thể sống tốt một chút, nếu như không tốt, ả cũng không thể làm gì hơn. Cứu Trương Thảo từ trong tù ra, đó là ả đã làm hết lòng, đủ báo đáp ân tình của mẹ.
Trương Thảo lệ nóng gật đầu, bà ta sao cũng được, chỉ cần con gái có thể sốt tốt thay bà ta, muốn bà ta làm gì cũng được.
Nếu phải đi, Lâm Dư Phỉ muốn hẹn Mộc Dong ra nói chuyện.
Trong buồng điện thoại công cộng, Lâm Dư Phỉ che mặt nhỏ giọng, nói: “Dong Dong, chúng ta đã từng là bạn tốt, bây giờ cậu coi tớ là kẻ thù. Cái này không sao hết, tớ phải rời khơi thành phố Hải Đường, tớ muốn gặp mặt xin lỗi cậu, quan trọng nhất là, tớ muốn trả một thứ cho cậu, cậu đi ra đi.”
Mộc Dong không tin Lâm Dư Phỉ lắm, “Thứ gì, cần phải gặp mặt nói? Nói qua điện thoại là được!”
“Ha ha, dĩ nhiên là thứ mà cậu không muốn để mọi người biết.” Lâm Dư Phỉ nói lời mập mờ, cố làm ra vẻ thần bí.
Mộc Dong cả kinh, có phải là video AV với Vương Minh hay không, nghĩ vậy ả bắt đầu chữi loạn, “Tiện nhân con mẹ nó mày lại muốn làm gì? Tao không tin mày đâu! Dù mày phát ra ngoài cũng không sao hết!”
“Đừng nóng giận, Dong Dong, thật ra thì tớ chỉ muốn gặp cậu. Cậu tung chuyện của tớ trên internet tớ không quan tâm, nên tất nhiên tớ sẽ không dùng để uy hiếp cậu. Thôi được rồi, tớ tìm một khách sạn sạch sẽ rồi đặt phòng, lần này cậu không lo lắng nữa chứ?”
Thật ra thì Lâm Dư Phỉ đã sớm mua xong vé xe, ả sẽ đi ngay. Chờ Mộc Dong suy nghĩ thật lâu rồi đồng ý, ả lập tức nhắn tin cho một dãy số nào đó, sau đó vứt sim.
Hy vọng mày có thể hài lòng với món quà tao tặng mày, Mộc Dong.
Cùng với, gặp lại sau, thành phố Hải Đường.
Mộc Dong cũng không ngu, ả biết đã nói chuyện của Vương Minh cho cha mẹ mình nghe, tự nhiên cũng sẽ không sợ cha mẹ biết chuyện này. Mộc Cương Thiết tự mình đưa con gái đi, hơn nữa quyết định giữ ngoài cửa, như vậy, sẽ không sợ đối phương giỡ trò.
Đáng tiếc Lâm Dư Phỉ đã sớm biết Mộc Dong sẽ không đi một mình, ả dùng số giấy chứng minh nhân dân của Mộc Dong để đặt phòng ở khách sạn bốn sao kia và đặc biệt dặn dò, chỉ có thể cho một mình Mộc Dong đi vào. Những người còn lại, mời ngồi chờ ở phòng khách.
Thấy đây là khách sạn tương đối tốt, Mộc Cương Thiết buông lỏng cảnh giác, thật sự nghe lời ngu ngốc ngồi chờ ở phòng khách.
Một mình Mộc Dong cầm thẻ đi lên, vừa mở cửa thì choáng váng, tại sao trong phòng này lại có ba người đàn ông. Ả còn chưa kịp nhìn xem có phải mình đi nhầm phòng hay không, đã bị ba người kia hi hi ha ha kéo vào, cửa bị đóng và khóa lại luôn.
Thét chói tai, Mộc Dong bắt đầu giãy giụa, ba người đàn ông đó lại càng hưng phấn, nói quả nhiên không hổ là cô gái nhỏ SM, giọng nói cũng giả rất giống, mày nhìn xem ngay cả mặt cũng có thể giả thành xanh trắng, không tệ không tệ, món hàng mày tìm được trên internet quả nhiên là cực phẩm!
Vừa nói, bọn họ động tác nhanh nhẹn lưu loát kéo quần áo Mộc Dong, nhét quả cầu vào miệng ả, lấy một đống roi da ra, bắt đầu hưng phấn đánh và trói. Đáng thương Mộc Dong có từng gặp thủ pháp như vậy bao giờ, đầu tiên bị quất cho một roi, sau đó lại bỏ nhiễu sáp đèn cầy, thay phiên liên tục là thần trí của ả tan vỡ.
Cuối cùng, mấy người đàn ông phát hiện không thích hợp. Nếu thật sự tự nguyện, thích bị M (ngược – nô), khi bị như vậy thì cơ thể phải có phản ứng rất kịch liệt mới đúng, nhưng mà cơ thể Mộc Dong càng ngày càng lạnh. Nghĩ tới đây, người đàn ông cầm đầu nghi ngờ, lấy quả cầu ra, hắn cúi đầu hỏi.
“Mộc Dong?”
“Tha cho tôi, cầu xin các người, tha cho tôi…”
“Mộc Dong, cô là M sao?”
“Cái gì? Tôi không biết các người đang nói gì… Tha cho tôi, tôi không biết các người…. Tôi cũng không có tiền…”
Thảm! Bị người khác lợi dụng! Mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau, đây tuyệt đối không phải cô gái M nói chuyện trời đất trên mạng với bọn họ!”
Ý thức được chuyện này, mấy người đàn ông vội vàng cởi trói cho Mộc Dong, đút nước nóng mặc quần áo vào. Bọn họ nhỏ giọng thương lượng xem phải làm thế nào! Nếu như bị bắt thì sẽ bị xử vì tội cưỡng hiếp, hơn nữa bọn họ còn là người yêu SM không chừng sẽ bị tử hình luôn! Cô gái này…. Nói không chừng còn chưa đủ 18 tuổi… Trời ạ!
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bọn họ dứt khoát nhét quả cầu vào miệng Mộc Dong lần nữa, trói tay chân bỏ vào chăn. Vốn biết chuyện hôm nay cũng không phải là quang minh chính đại gì, nên lúc đi vào bọn họ đã chia ra thuê phòng khác nhau, đeo khẩu trang và đội mũ, bây giờ đi khỏi cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Phải đi, phải đi ngay!
Mộc Cương Thiết chờ hơn nửa ngày mà không thấy con gái xuống, trong lòng có chút không yên tâm, vì vậy giằng co với nhân viên một phen, rốt cuộc được đưa lên. Mộc Cương Thiết gõ cửa thật lâu mà không có ai phản ứng, cuối cùng lấy thân phận – cha của Mộc Dong yêu cầu phục vụ mở cửa, gây gổ thật lâu mới mở ra.
Sau đó, Mộc Cương Thiết bước vào căn phòng đầy mùi xạ hương, vén cái chăn đang cử động lên, nhìn thấy con gái mình nước mắt đầm đìa. Hắn ôm lấy Mộc Dong gào khóc, sau đó lập tức báo cảnh sát, trời ạ, con khốn Lâm Dư Phỉ này, quả nhiên là lòng dạ vò cạp, nó hẹn con gái mình ra để làm chuyện này sao? Đáng chết!
Không biết đây là lần thứ mấy người nhà họ Mộc vào đồn cảnh sát, nhưng vụ án này Lâm Dư Phỉ làm rất khép. Cảnh sát không tìm được bất kỳ thông tin nào của những người đàn ông kia, thậm chí họ là người vùng nào cũng không biết, có lẽ là người nơi khác chạy tới và là người yêu SM. Mặc dù Mộc Dong nói Lâm Dư Phỉ gọi điện thoại hẹn mình, nhưng chỉ có nhật ký cuộc gọi, không có ghi âm nội dung cuộc gọi, nên không thể coi là chứng cớ buộc tội Lâm Dư Phỉ được. Dĩ nhiên, Lâm Dư Phỉ là người thuộc diện tình nghi, phải bắt về điều tra. Nhưng mà, bọn họ không liên lạc được với Lâm Dư Phỉ. Lâm Dư Phỉ đã xuống xe giữa đường, đổi qua ngồi xe hơi không cần giấy chứng minh. Mục tiêu là chỗ nào, không ai biết!
Tra những cuộc gọi của Lâm Dư Phỉ, không phát hiện khác thường, cảnh sát còn âm thầm vào diễn đàn mật – SM, nhưng cũng không tìm được gì. Vụ án này, lâm vào bế tắc.
Thế nên cảnh sát chỉ có thể xác định Lâm Dư Phỉ là người thuộc diện tình nghi, cố gắng tìm Lâm Dư Phỉ trước.
Cảnh sát không ngờ, nguyên nhân bọn họ không tìm được Lâm Dư Phỉ, không phải vì Lâm Dư Phỉ quá thông minh, cũng không phải bọn họ vô dụng.
Mà là, trời xui đất khiến, Lâm Dư Phỉ gặp được Việt Tiêu trên xe lửa.
Việt Tiêu là ai? Đương nhiên là đại ca buôn lậu đồ xa xỉ số một! Nguồn hàng của Mộc Lê là từ chỗ hắn.
Việt Tiêu còn là ai? Dĩ nhiên là kiện tướng đắc lực của Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết, mục tiêu là trong hai năm kiếm đủ hai chục triệu để thay tủy cho người yêu của mình.
Việt Tiêu ngồi máy bay trở về thành phố Hải Đường, trao đổi một ít chuyện với người giả thành Ngô Du Hà, sau đó chợt muốn ngồi xe lửa tới thành phố G để tiết kiệm.
Về phần tại sao một người thông minh như Lâm Dư Phỉ lại xa hố của hắn. Vậy chỉ có thể nói, đều do Lâm Dư Phỉ thích quyến rũ đàn ông bừa bãi.
Xuất thân của Việt Tiêu vốn là vệ sĩ, có một vẻ đẹp anh tuấn ngang bướng, đầu năm nay kiếm tiền, cả người đều là hàng lậu – toàn nhãn hiệu nổi tiếng, [ =)) ] mặc dù những người trên xe không biết nhìn hàng, nhưng Lâm Dư Phỉ đã bán nhiều quần áo chỗ Mộc Lê, liếc mắt một cái đã biết cái áo khoác kia có giá mấy chục ngàn! Lâm Dư Phỉ vừa nhìn thì không thể dời mắt ra được, hai người vừa vặn nằm gần giường (xe giường nằm ý). Vì vậy Lâm Dư Phỉ bắt đầu giả vờ yếu ớt té xỉu, muốn quyến rũ Việt Tiêu. Nếu đã có chung mục tiêu là thành phố G, vậy đi chung có thể chăm sóc nhau.
Sao Việt Tiêu có thể không nhận ra Lâm Dư Phỉ chứ, khi hắn còn làm vệ sĩ ở nhà họ Ngô đã gặp Lâm Dư Phỉ. Giờ phút này gặp lại Lâm Dư Phỉ trưởng thành, làm Việt Tiêu có cảm giác – thì ra lão tử đã đi theo Tống Ngôn Mục lâu như vậy.
Hỏa tốc nhắn tin báo cho Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục chỉ đáp lại một chữ.
“Diệt.”
Đơn giản, dứt khoát, có giá trị.
Việt Tiêu biết, ý của câu này là giết chết Lâm Dư Phỉ. Vì vậy rất đơn giản, Việt Tiêu mượn cớ đi du lịch, lập tức lừa được ả đi theo mình.
Xuống xe lửa, có một tin nhắn gửi đến, cũng là Tống Ngôn Mục, lần này biến thành ba chữ.
“Không giết, bán.”
Bởi vì thiếu chút nữa Tống Ngôn Mục quên một chuyện, lão hòa thượng đã nói, anh không được giết người. Mặc dù bây giờ nguy cơ của nhà họ Tống đã được giải trừ, nhưng anh là người giữ chữ tín, đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, cho dù anh ra lệnh giết người, cũng không được.
Đã nhìn thấy kiếp trước của mình khi ở trong ảo cảnh, Tống Ngôn Mục hận không thể lập tức bắt Lâm Dư Phỉ tới trước mặt mình, đích thân bắn chết ả, nhưng nghĩ lại, cuộc sống không có hy vọng, so với chết còn đau khổ hơn.
Hơn nữa, chuyện Lâm Dư Phỉ làm ở thành phố Hải Đường trước khi đi, không chỉ là thiết kế Mộc Dong. Ả còn âm thầm trả tiền cho một đám học sinh cấp hai của trường trung học ở huyện Lận Hồng, yêu cầu rất đơn giản, tìm một cơ hội làm gãy chân của con của Mộc Tiền Trình, biến thành tàn tật là được. Ả quăng lưới, tìm nhiều người, nơi này không ra hoa nơi đó sẽ kết quả. Sẽ luôn có người vì tiền, đi hoàn thành chuyện này.
Đối với người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, đối xử ác độc, cũng không quá đáng.
Việt Tiêu rất lanh lẹ lừa Lâm Dư Phỉ ra, sao đó dẫn ả tới một quán rượu hắc đạo khép kín quen biết, uống một ly rượu, Lâm Dư Phỉ không kịp phản ứng, lập tức hôn mê.
Đợi khi ả tỉnh lại, cuộc sống 10 năm sau của ả được kéo màn.
Đây là một quán rượu được quản lý hết sức nghiêm khác, người ở bên trong đều bị bán với đủ loại hình thức. Có người thiếu nợ đánh cuộc, có người mượn nợ lãi xuất cao, có người bị gạt bán, nói tóm lại, nơi này tuyệt đối không phải là một chỗ tốt. Hơn nữa, người quản lý rất bạo lực, sau khi Lâm Dư Phỉ còn chưa kịp nói chuyện, trước hết ả bị cởi sạch rồi bị quất một roi trước mặt một đám người.
Tiếp theo, ả bị ném cho một người phụ nữ chừng 30 tuổi, học tập cách đón và tiếp khách. Vì hại Mộc Dong, Lâm Dư Phỉ đã tiếp xúc với rất nhiều SM trên mạng, kết quả khi ở đây ả mới phát hiện, những thứ đó chỉ là chuyện nhỏ. Trình độ u ám và biến thái ở đây, dường như vượt qua ranh giới cuối cùng của loài người. Mấy người phục vụ một người đàn ông hoặc mấy người đàn ông chơi một người phụ nữ là chuyện bình thường, thậm chí còn có người biểu diễn tiết mục ‘người – thú’.
Mới đầu Lâm Dư Phỉ cũng phản kháng, cũng chạy trốn, nhưng đều bị bắt lại, đánh và treo ở cửa làm triển lãm ba ngày, bất kỳ ai cũng có thể giở trò, ả mới biết ngoan. Ả biết nghe lời, biết phục tùng, học được cách giành khách với một đám gái, học được cách không biết liêm sỉ lấy lòng những gã đà ông ghê tởm kia.
Dù ả có thông mình thì cũng không thể tránh thoát việc lạm dụng tình dục, càng không tránh thoát chất gây nghiện như bóng với hình.
Tất cả những suy nghĩ, tất cả những ước mơ, đã lắng đọng thành hận. Lâm Dư Phỉ nhớ kỹ dáng dấp của Việt Tiêu, trong mười năm không phai nhạt dù chỉ là một chút. Ả cầm chì kẻ mày từng nét từng nét vẽ trên giấy, cách một đoạn thời gian sẽ ôn lại.
Trả thù, là mục tiêu sống duy nhất của ả.
Quán rượu này đổi chỗ, trong nháy mắt đã qua 10 năm, Lâm Dư Phỉ đã trở thành người đứng đầu bảng hơn nữa là người chuyên gia hỗ trở người mới, lòng dạ ả cũng càng thêm ác độc, và điều quan trọng nhất là ả đã được tin tưởng. Rốt cuộc, ả có cơ hội đi ra ngoài, ngoan tuyệt vứt bở hết tiền tài, ả chạy trốn thành công.
Nhưng mà, trời đất bao la rộng lớn, làm sao ả tìm được người bán ả – Việt Tiêu. Những hận thù kia, chỉ có thể trút vào người khác.
Lúc này, Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản là đôi gia chủ của nhà họ Tống, tài sản do Tống Ngôn Mục kinh doanh, quyền thế nằm trong tay Tống Ngôn Giản, bề ngoài tất cả mọi chuyện đều do Tống Ngôn Giản đại diện, nhưng người an bài ngầm chính là Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược nhận được tất cả lực lượng của Tống Nghĩa Nhụy, số đặc công ở nước ngoài và trong nước nhiều đến đếm không hết.
Bất kỳ động tác nào của Lâm Dư Phỉ, không chạy khỏi lòng bàn tay của bọn họ dù chỉ là một chút. Thật ra thì lần này Lâm Dư Phỉ chạy thoát, là bọn họ cố ý sắp đặt.
Bởi vì Lâm Dư Phỉ đã nhiễm HIV, mạng của ả không dài nữa. Để ả trở về gặp Trương Thảo, là Mộc Tuyết đề nghị, Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược mới đồng ý.
Lâm Dư Phỉ không có phương hướng, không thể làm gì khác hơn là đi tới thành phố Hải Đường. Hai mươi bảy tuổi mà khóe mắt, mặt, cơ thể của ả đã như người 37 tuổi, nguyên nhân là vi lạm dụng tình dục quá độ.
Ả hỏi thăm tình trạng của người nhà họ Mộc, mới biết, nhà họ Mộc đã hoàn toàn suy tàn.
Mộc Lê bị xe đụng liệt nữa người, nhưng không sẩy thai, nhưng cô ta bị liệt thì làm sao sinh? Bác sĩ đề nghị phá thai, Mộc Lê không đồng ý, nếu không sinh một đứa con để dưỡng lão. Cuối cùng đứa bé được sanh mổ, cô ta rất vui, nhưng qua không lâu, đứa bé mắc bệnh viêm phổi, các loại triệu chứng về bệnh vàng da, bị đưa vào bệnh viện nhi đồng thành phố. Cuối cùng, bởi vì đứa bé được sinh mổ và mẹ bị liệt, trong quá trình còn nằm trong bụng mẹ không có đủ dinh dưỡng, cuối cùng vẫn mất đi. Mộc Lê tuyệt vọng, bất kể bà lão Mộc chăm sóc như thế nào, vì buồn rầu không ăn uống nên mấy năm sau cũng vì nhịn ăn mà chết.
Sau khi Mộc Dong xảy ra chuyện, không tìm được chứng cớ nào cho thấy là Lâm Dư Phỉ làm, nhưng vì Mộc Dong đã khẳng định, người nhà họ Mộc cũng cho là như vậy. Lâm Dư Phỉ đi, Trương Thảo vẫn còn ở lại, cho dù Trương Thảo mang thai con của Mộc Tiền Trình, bọn họ cũng không sợ. Mộc Tiền Trình có con trai, ai thèm quan tâm Trương Thảo có sinh được hay không.
Vì vậy, sau khi Mộc Quế cấy da, ngày ngày đến tìm Trương Thảo khóc mắng. Mộc Tiền Trình vì né tránh chuyện này, dứt khoát trở về ở với cha mẹ, bỏ lại Trương Thảo ở một mình trong căn nhà trọ Lâm Cương chết. Trương Thảo vừa lo lắng cho con gái, vừa nhận nhục nhã, vừa sợ Mộc Tiền Trình vứt bỏ, dưới mấy lần giày vò, hư thai.
Trùng hợp không lâu sau khi Trương Thảo hư thai, bà lão Mộc ẫm cháu trai tới quầy bán đồ lặt vặt mua đồ, bổng có mấy thiếu niên xông lên kéo con trai Mộc Tiền Trình đi, đứa bé nhỏ xíu bị đập gãy chân tại chỗ, sau đó mấy thiếu niên tán ra chạy. Cuối cùng cảnh sát bắt được hai người trong số đó, tra hỏi hồi lâu chỉ biết là, có người xúi dục, rốt cuộc là người nào xúi dục thì bọn chúng không biết.
Mộc Quế luôn miệng chắc chắn, chuyện này nhất định là Trương Thảo làm! Bà ta hận con mình bị sảy, cho nên phải hại con của Mộc Tiền Trình.
Cho dù Mộc Tiền Trình có tin hay không, ít nhất, Mộc Tiền Trình càng hời hợt với Trương Thảo hơn.
Không có con, Trương Thảo không thể dựa vào nhà họ Mộc. Tính tình của bà ta càng ngày càng nóng nảy, tính cách vốn đã vọng động lại càng dễ phát tác hơn. Sau nhiều lần cầu xin Mộc Tiền Trình trở về mà không có kết quả, rốt cuộc Trương Thảo bộc phát – cải vả với Mộc Tiền Trình, vì ép Mộc Tiền Trình trở lại, bà ta lấy dao đâm vào bụng mình.
Mộc Tiền Trình bị dọa, sợ tới nỗi hồn phi phách tán, vội vàng chạy về cứu Trương Thảo. Nhưng từ đó về sau, cơ thể Trương Thảo càng ngày càng kém. Mộc Tiền Trình cũng không vì thế mà có chút áy náy nào với Trương Thảo, ngược lại còn muốn chia tay với Trương Thảo.
Vốn dĩ giấy hôn thú của bọn họ chỉ là giả. Qua vài năm, Mộc Tiển Trình lại tìm một người phụ nữ – kết hôn lần nữa, mặc dù không có tiệc rượu, nhưng cũng không giấu tin này. Sau khi Trương Thảo biết được chuyện này, tức hộc máu. Nhưng mà, con gái bà ta đi tới nơi đất khách, nhà mẹ lạnh bạc coi như không có đứa con gái như bà ta, đáng thương một người lẻ loi hiu quạnh, động lực sinh tồn chỉ có một là chờ Lâm Dư Phỉ trở lại.
Đây là cây rơm cuối cùng ép chết lạc đà, tất cả khao khát của Trương Thảo rơi vào khoảng không. Ước mơ cuối cùng của bà ta chính là sau khi Lâm Dư Phỉ trở lại sẽ cho bà ta thể diện, cho bà ta phú quý, để Mộc Tiền Trình và cả nhà họ Mộc kể cả Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ cũng phải hâm mộ ghen tị với mẹ con bà ta.
Lâm Dư Phỉ lặng lẽ đưa thi thể Trương Thảo đi hỏa táng.
Sau đó, ả quyết định, kết thúc tất cả với người nhà họ Mộc.
Chuyện làm ăn của Mộc Tiền Trình, bởi vì lúc đầu đầu tư không nhiều, giai đoạn giữa lại bị một đống chuyện quấn quanh, hắn bỏ lỡ thời kỳ phát triển vàng son. Chờ khi hắn chấp nhận được chuyện con trai đã bị què, khi định làm giàu lần nữa, thành phố Hải Đường đã có mấy gia đình đăng ký kinh doanh rau cải sạch với cục công thương. Bất luận là đầu tư hay quản lý hay đường giây tiêu thụ đều mạnh hơn Mộc Tiền Trình. Trong chuyện cạnh tranh buôn bán, ngay cả sức đánh trả Mộc Tiền Trình cũng không có, sau mấy lần, hắn bị đánh bại.
Cuối cùng Mộc Tiền Trình không thể làm gì khác hơn là lấy một chút vốn còn dư lại, trở về huyện Lận Hồng mua một cửa hàng, định cùng kinh doanh tiệm cơm với Mộc Cương Thiết.
Trong thời gian Mộc Cương Thiết chăm sóc vợ con, tuyến đường làm ăn hải sản đã bị đối tác nuốt, còn xâm chiếm vốn lưu động của Mộc Cương Thiết. Vì vậy, hai người bạn tốt nhiều năm nổi lên mâu thuẫn, sau khi nháo xong thì Mộc Cương Thiết không làm hải sản nữa, đổi thành nhà hàng phổ thông. Mộc Dong miễn cưởng học xong cấp ba, không học đại học trực tiếp ở lại huyện Lận Hồng, tìm một người tới ở rể. Nhưng tính cách của ả quá kiêu ngạo, lúc nào cũng không hài lòng với chồng, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau. Mộc Quế Mộc Cương Thiết lại bao che quá mức, gia đình một chút cũng không hài hòa.
Mộc Tiền Trình muốn trở lại cùng làm ăn với chị mình. Nhưng mà Mộc Quế ghi hận em trai, Mộc Dong không nhận cậu, Mộc Cương Thiết lại hận chết người em vợ này, tranh giành ồn ào, bọn họ tan rã trong không vui.
Vì vậy Mộc Tiền Trình đổi thành bán đồ văn phòng, Mộc Cương Thiết bán đồ dùng gia đình. Hai người cả đời không qua lại với nhau.
Qua ít năm, vợ mới của Mộc Tiền Trình lại sinh cho hắn một đứa con gái, Mộc Tiền Trình cũng không dám chê trai gái, chỉ cần tay chân bình thường không tàn tật hay thiếu năng là được. Mộc Tiền Trình đã vượt qua biến cố, đã biết ý trời không thể cải, hắn không còn quá bốc đồng cũng không còn hăng hái, chỉ cầu bình an sống qua ngày.
Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ trở lại.
Lâm Dư Phỉ biết mình không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ ả đã tàn từ trong ra ngoài, bệnh AIDS thì làm sao có thể trị hết. Nếu Trương Thảo đã chết, mình cũng không sống được bao lâu, ước mơ cả đời không thể thực hiện, không bằng lấy người nhà họ Mộc chôn cùng.
Giờ phút này một chút tiền Lâm Dư Phỉ cũng không có, nhưng ả có lòng dạ ngoan tuyệt mà người thường không có. Mặc dù ả gầy yếu, nhưng lại biết quá nhiều thủ đoạn bẩn thỉu từ chỗ kia. Dụ dỗ mấy người đàn ông, sau khi lấy được một ít trợ lực, nửa đêm ả âm thầm đi vào nhà Mộc Tiền Trình, mở khí đốt thiên nhiên ra, đóng chặc cửa và cửa sổ, sau đó đốt dây đuổi côn trùng.
Ở cách đó không xa nhìn trận nổ, nhân viên cứu hỏa nhanh chóng mang mấy thi thể ra ngoài, xác định một nhà bốn người của Mộc Tiền Trình chết hết, ả quay đầu đi tới nhà Mộc Quế Mộc Cương Thiết.
Mộc Quế Mộc Cương Thiết ở trên lầu của nhà hàng hải sản, cả tòa nhà này là của bọn họ. Lâm Dư Phỉ dùng một cái búa mua được phả vở cửa thủy tinh ở phía sau, chui vào rải thuốc sâu kịch độc có vị ngọt vào tất cả những thứ ăn được trong bếp.
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Dư Phỉ xoay người đi tới nhà ông bà lão Mộc.
Cả nhà Mộc Đào, Lý Đại Bằng, Lý Tiểu Tuyền đã định cự ở vùng khác gần 10 năm, đúng lúc mấy ngày nay trở lại thăm hai cụ già, nên cả nhà đều ở đây. Lý Đại Bằng thức dậy đi mở cửa, chưa kịp nhìn rõ cô gai bên ngoài là ai, ngực đã bị đâm một dao.
Mộc Đào nghe âm thanh của thứ gì đó ngã xuống ngoài cửa, còn có tiếng kêu thảm thiết, trong lòng căng thẳng, lúc bà ta đi ra không chú ý tới Lâm Dư Phỉ đã đứng ngoài cửa phòng ngủ, không phòng bị, bất ngờ bị một dao cắt vỡ động mạch. Dù sao Lý Tiểu Tuyền cũng là thanh niên trẻ tuổi, hắn quăng một cây gậy làm Lâm Dư Phỉ ngã xuống đất. Lâm Dư Phỉ bò lổm ngổm trên đất, cười to, dứt khoát cắt cổ tay của mình, gọi Lý Tiểu Tuyền, sau đó dùng dao dính máu mình đâm Lý Tiểu Tuyền.
Lý Tiểu Tuyền bị đâm trúng mấy dao, không phải chỗ quan trọng, cuối cùng hắn cướp được dao đâm vào người Lâm Dư Phỉ, lại bị máu bắn đầy người.
Lâm Dư Phỉ cười, rất tốt, ả đủ vốn…. Dù sao hai lão già kia cũng sống không được bao lâu, Lý Tiểu Tuyền chắc chắn cũng sẽ bị nhiễm HIV.
Trong mông lung, dường như ả thấy mình khi còn bé, Trương Thảo mặt đầy phẫn hận giáo dục ả, chính là Hà Hiểu Lệ, chính là Mộc Tuyết, tất cả mọi thứ của bà ta bị Hà Hiểu Lệ cướp, tất cả mọi thứ của Lâm Dư Phỉ bị Mộc Tuyết cướp. Cho nên, từ nhỏ ả đã căm ghét Mộc Tuyết.
Nhưng mà, cho tới lúc chết, ả đột nhiên phát hiện, coi như Trương Thảo lấy được Mộc Tiền Trình, mình trở thành con gái Mộc Tiền Trình… Tất cả, cũng không như dự đoạn của mẹ con ả.
Đây chẳng qua là chấp niệm của bọn họ, không phải hạnh phúc.
Trong lúc nhớ lại, ả nhìn thấy một đoạn thời gian khác, thời gian không phấn chấn, ả lại phong quang vô hạn, bừa bãi sung sướng. Đây là kiếp trước, hay là kiếp sau? Đây là mơ, hay là thực?
Cuộc sống, bất luận là đông vui hạnh phúc hay đau khổ trắc trờ, đến lúc chết, đều giống nhau.
Đời người, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lâm Dư Phỉ nhắm mắt lại, linh hồn tiêu tán…..
—————-=== ====—————-
Đôi lời của eidtor: Thật ra thì con cái thành ra thế nào là dựa trên sự giáo dục của cha mẹ và người lớn xung quanh!
Lâm Dư Phỉ thành như vậy, âu cũng có một phần lỗi là do Trương Thảo. Con người, lúc nào cũng thấy ganh tị với người khác, thứ mình không có được, thì cho là người khác cướp của mình! Đó là một sai lầm, kết quả kéo theo rất rất nhiều sai lầm khác! Cái kết cũng là chết!
Xe cấp cứu chạy tới tiểu khu, lúc này Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo đã hoàn thành việc bịa đặt lời khai, thay đổi chứng cớ. Lâm Dư Phỉ dùng khăn ướt trong phòng bếp lao cán dao, xóa dấu vân tay, sau đó để Trương Thảo cầm lại.
Chờ khi bác sĩ và y tá vào, thật ra thì Lâm Cương đã không còn hơi thở. Các y tá thuần thục xem mập đập, xem mắt, cuối cùng xác nhận đã tử vong.
Chuyện tiếp theo, hẳn là do cảnh sát giải quyết.
Nghe Lâm Dư Phỉ kêu khóc khàn cả giọng qua điện thoại, Mộc Tiền Trình đang mắng mấy người rửa rau vì tội ăn cấp nghe tin này thì như lửa đốt mông, chạy về nhà. Hắn có thể chắc chắn mấy năm nay là mấy năm xui của hắn! Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ tìm một ngôi chùa rồi vào đó ở ngày nữa tháng!
Tâm hoảng khí loạn chạy về nhà, cảnh sát đã tới. Lần này không phải là cảnh sát xử lý chuyện gia đình cũng không phải cảnh sát mặc đồ bình thường cũng không phải cảnh sát cục trị an, mà là cảnh sát hình sự.
Lúc trước khi Mộc Tiền Trình giận dữ đánh công nhân, cũng chưa từng có cảnh sát hình sự đến, bây giờ nhìn thấy cảnh này, nhất thời sợ đến mức nhũn chân.
Đội cảnh sát hình sự xuất sắc tiến hành khám nghiệm hiện trường, kiểm tra camera giám sát ở hành lang, lấy lời khai của Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo, hơn nữa bắt đầu điều tra, đi xem xét xung quanh nhà. Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo đều làm ra dáng vẻ bị đả kích nghiêm trọng, đặc biệt là Trương Thảo, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, nhưng bà ta thừa nhận mình lỡ tay giết Lâm Cương.
“Hắn nói muốn đánh chết con gái tôi, móc đứa bé trong bụng tôi ra… Tôi thật sự rất sợ… Cậu nhìn mặt con gái tôi xem, cũng bị hắn đánh thành như vậy…. Tôi thật sự hận người đàn ông này, hắn đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”
Trương Thảo vẫn còn khóc thút tha thút thít, trong lòng Mộc Tiền Trình ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên tức giận hay nên lo lắng cho Trương Thảo đang bị kích động ngồi kia.
Lâm Dư Phỉ cũng cảm thấy, Trương Thảo là người vọng động bất kể hậu quả. Bất kể là chém Lô Tú Phân bị thương, hay tạt nước nóng làm bà lão Mộc và Mộc Quế, hoặc là sự hành động giết Lâm Cương vừa nãy. Bà ta đều bùng nổ trong nháy mắt, sau khi bùng nổ sẽ hối hận.
Đáng tiếc, hối hận cũng không có tác dụng gì.
Chứng cớ ở hiện trường đầy đủ, mặc dù hành lang không có camera giám sát, nhưng trong thời gian Lâm Cương đi vào. Những căn hộ xung quanh nghe được tiếng cãi vả, người ở căn hộ đối diện nói mình vẫn ở sân thượng nhìn qua, có thể xác định là Lâm Cương ra tay Trương Thảo trước.
Còn chuyện Trương Thảo chưa ly dị mà kết hôn với Mộc Tiền Trình, Lâm Dư Phỉ tạm thời không cho Trương Thảo nói. Khi cảnh sát điều tra, nhất định sẽ phát hiện, nhưng mà… ít nhất bây giờ coi như cho Mộc Tiền Trình thời gian chấp nhận.
Dĩ nhiên, Mộc Tiền Trình cũng bị lấy khẩu cung.
Trong quá trình lấy khẩu cung, hắn đột nhiên phát hiện mình biết rất ít về Trương Thảo. Người đã từng là bạn học chung lớp này, dường như hắn cũng không quá để ý, vừa gặp đã đón nhận. Hình như có cảm giác gì đó ảnh hưởng hắn, để cho hắn vô cùng tin tưởng Trương Thảo.
Không tìm được nguyên nhân, Mộc Tiền Trình thở dài. Có lẽ là do mình bị vứt bỏ và phản bội, nên mới coi Trương Thảo thành cọng rơm cứu mạng. Hắn nói với cảnh sát, Trương Thảo là một người phụ nữ dịu dàng hiền tuệ, thỉnh thoảng bị ép mới xung động. Hắn không biết chồng trước của Trương Thảo, nhưng bây giờ Trương Thảo đang mang thai đứa con của hắn.
Tính chất cơ bản của vụ án là ngộ sát, Trương Thảo bị coi như tội phạm, đưa đi. Tiếp theo cần phải báo cho thân nhân của nạn nhân, cùng với tiếp tục điều tra chứng cớ. Chờ đến khi thu thập đủ chứng cơ, sẽ chuyển giao cho Viện kiểm soát.
Chờ cảnh sát đi, Mộc Tiền Trình chán nản ngồi xuống ghế salon. Vết máu trên đất nhắc nhở hắn chuyện gì vừa xảy ra, hắn lắc đầu một cái, chỗ này không thể ở nữa.
Nhà có người chết, ai chịu ở chứ.
Xoay người đi vào lấy quần áo, trong lòng Lâm Dư Phỉ cả kinh, ả rất lo lắng Mộc Tiền Trình sẽ bỏ mặc ả và Trương Thảo. Lấy tâm tính của Mộc Tiền Trình, chắc chắn sẽ làm được điều đó.
“Cha.” Lâm Dư Phỉ làm bộ tội nghiệp đứng ở cửa, nhìn Mộc Tiền Trình bối rối thu dọn đồ đạc, ả đang suy nghĩ phải nói thế nào.
Mộc Tiền Trình nghe giọng nói yếu ớt của Lâm Dư Phỉ, nhịn không được thở dài một cái, hắn không biết rốt cuộc mình phải làm sao. Nếu thật sự Trương Thảo chỉ ngộ sát, nhất định sẽ không bị xử tử hình, công thêm bà ta lại là phụ nữ có thai, thời gian ngồi tù chắc cũng không lâu. Án dưới ba năm tù thì có thể hưởng án treo. Nhưng mà, xưởng rau cải của hắn cần phải trông coi, tiền kiếm được cũng không nhiều, nếu còn đút lót từ trên xuống dưới, không nghèo rớt mùng tới mới lạ lạ. Nhưng cũng chưa chắc sẽ thành công. Hơn nữa, tiền đầu tư vào nguyên vật liệu để xây nhà xưởng phải làm sao?
Trong lòng Lâm Dư Phỉ cũng đang suy nghĩ, bây giờ Mộc Tiền Trình không có nhiều tiền, chắc ông ta sẽ không bỏ tiền ra cứu mẹ. Cũng được, mẹ chỉ cần sinh đứa bé ra, là đủ rồi. Mình phải nhìn tình thế mà làm, phải quấn chặt lấy Mộc Tiền Trình mới được!
“Cha, chúng ta tìm chỗ khác ở đi. Nói không chừng người nhà của Lâm Cương sẽ tới quậy.” Lâm Dư Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, mình phải quấn chặt Mộc Tiền Trình.
Vốn Mộc Tiền Trình đã muốn đi, nghe Lâm Dư Phỉ nói vậy, chỉ gật đầu, “Ừ con cũng thu dọn đồ đạc, chúng ta ra ngoại ô ở.”
Tin Lâm Cương chết truyền tới chợ Nông Mậu, nữ thợ may lưng gù tự giam mình trong phòng một ngày không đi ra. Hàng xóm ai cũng nói bà ta có số khắc chồng, làm bà ta tức đến đầu bốc khói. Khi cảnh sát tới điều tra thì bà ta ngoan ngoãn đi ra, nói hết tất cả những gì mình biết.
Lần này cảnh sát không chỉ biết Lâm Cương và Trương Thảo chưa ly dị, còn biết Lâm Cương và nữ thợ may lấy danh nghĩa vợ chồng sống chung. Còn có cô gái báo tin cho Lâm Cương.
Lâm Cương cũng có cha mẹ và anh em, ở niên đại của bọn họ có quan niệm phải sinh nhiều con, nhà nào cũng có ba bốn thậm chí bảy tám đứa con, không giống như chính sách bây giờ, làm mọi người thay đổi suy nghĩ, coi con cái là gánh nặng.
Cho nên, ghi nghe nói Lâm Cương chết, bị Trương Thảo biến mất đã lâu giết chết. Anh em cô bác của Lâm Cương nổi giận, bọn họ kéo nhau tới nhà Mộc Tiền Trình đòi một lời giải thích. Nhưng mà, Mộc Tiền Trình đã sớm bỏ đi, trừ những lúc cảnh sát triệu tập mới khẩn trương phòng bị đi tới đồn sau đó cũng vội vàng biến mất.
Lần này người nhà họ Lâm giống như phát điên, trực tiếp vọt tới trường học của Lâm Dư Phỉ, không chút kiêng kị đẩy ả ra ngoài, điên cuồng mắng ả là sao chổi, kêu ả phải chỉ chỗ Mộc Tiền Trình, nếu không ả đừng mong tới trường! Bọn họ sẽ ngày ngày náo loạn ả, để cho cả đời ả không được yên! Một đứa con gái trơ mắt nhìn cha mình bị giết, còn nhận giặc làm cha, đồ đê tiện, phải chôn theo cha mày!
Lúc này, Lâm Dư Phỉ mới biết mình tính sai. Ả chỉ nhìn từ góc độ của mình, cho là khi Lâm Cương chết thì mọi chuyện cũng sẽ hết, Trương Thảo đang bị nhốt, đám thân thích của Lâm Cương nhiều lắm cũng chỉ đi tìm nhà họ Mộc hoặc Mộc Tiền Trình quậy. Không ngờ người nhà họ Lâm lại bạo phát, ngay cả cô ta – trên người chảy dòng máu của nhà họ Lâm cũng không buông tha.
Thật ra người nhà họ Lâm không quan tâm Lâm Cương có chết hay không, bọn họ quan tâm là người chồng đã từng rất có tiền của Trương Thảo. Vì vậy người thân của Lâm Cương đòi bồi thường, số tiền đề ra cao kinh người, ít nhất cũng phải triệu.
Lâm Dư Phỉ chết cũng không nói, dù sao bây giờ tiền của Mộc Tiền Trình sẽ cho ả dùng, về sau sẽ giúp ả. Người nhà họ Lâm có thể làm à? Bọn họ sẽ cho ả một miếng cơm ăn? Đừng mơ tửng nữa!
Không cạy được miệng Lâm Dư Phỉ, người nhà họ Lâm ngày nào cũng tới quậy. Lâm Dư Phỉ quyết lòng, dứt khoác nghĩ học trốn với Mộc Tiền Trình. Lần này, người nhà họ Lâm chạy tới người nhà họ Mộc. Nhà hàng hải sản của Mộc Quế đứng mũi chịu sào trở thành đối tượng bị vây công, Mộc Cương Thiết không ngờ mình lại tự dẫn lửa tới đốt mình, vội vàng báo cảnh sát, sau đó dắt vợ mình ra cho họ nhìn.
Các người nhìn xem, vợ tôi bị như vầy là do Trương Thảo làm, mẹ vợ tôi cũng bị Trương Thảo làm cho mù mắt! Chúng tôi còn muốn đi tìm Trương Thảo nói lý lẽ, các người tới tìm chúng tôi? Tìm chúng tôi làm gì? Chúng tôi giết con trai các người hay anh em của các người?! Mộc Cương Thiết mắng chữi, nước miếng văng tung tóe.
Nhưng bây giờ đám người nhà họ Lâm là loại thấy tiền đỏ mắt, bọn họ không quan tâm đám Mộc Quế có bị Trương Thảo hại hay không, dù sao các người cũng là người nhà họ Mộc, Mộc Tiền Trình không ra mặt, vậy các người chịu hết! Nếu không thì đơn giản thôi, lấy tiền ra, chúng tôi lập tức đi!
Kêu cảnh sát tới cũng không có kết quả, cảnh sát không làm gì được, chỉ biết giải thích khuyên can. Mộc Cương Thiết bị huyên náo mấy ngày, không thể mở cửa làm ăn, thật sự hết cách, hắn dứt khoát gọi đám côn đồ mang theo ống tuýp gậy gộc, trực tiếp tới đánh đám người nhà họ Mộc.
Thấy đòi tiền của Mộc Cương Thiết không được, người nhà họ Lâm lại như ông vỡ tổ đi tìm Mộc Đào. Mộc Đào thông minh hơn, nghe nói chuyện của Mộc Tiền Trình, cả nhà bọn họ đã sớm đi du lịch, nhà trống khoongg. Người nhà họ Lâm chụp hụt, như sói đói quay đầu, lao tới chỗ của Mộc Lê.
Nhắc tới Mộc Lê, khoảng thời gian này cũng vô cùng vui vẻ.
Ban đầu cửa hàng quần áo của cô ta là cửa hàng độc quyền, vốn bỏ ra cũng không nhiều. Nhưng muốn gặp được người có phẩm chất cao mua, nhiều lắm chỉ gặp được kiểu như Vương Minh mà thôi. Người có tiền rất ít tới chỗ này, hơn nữa phụ nữ bán nhiều hơn đàn ông.
Tiền mở cửa hàng xa xỉ phẩm này là Mộc Dong vay của ngân hàng. Cô ta cũng không phải lấy hàng ở nước ngoài, nhưng cũng không phải hàng giả. Cô ta móc nối với vài người hữu dụng, chỗ tốt của những người đó chính là chỉ cho cô ta cách vay tiền ngân hàng, hơn nữa còn cho cô ta biết một đường buôn lậu hàng xa xỉ.
Vị vậy lá gan của Mộc Lê lớn hơn, vừa lấy hàng từ chỗ người trung gian, vừa học cách mở cửa hàng cao cấp, kinh doanh cửa hàng Paris của cô ta. Tuy nhiên chi phí sửa chửa làm cô ta đau lòng, mướn nhân viên cũng làm cô ta đau lòng, nhưng cô ta không bỏ được cơ hội hốt bạc.
Sau khi cửa hàng khai trương, cô ta kiếm được nhiều tiền, có người có tình cảm chân thật, đều bị cô ta từ chối. Sau khi chuyện làm ăn bước vào quỷ đạo, cô ta bắt đầu không biết kiềm chế dụ dỗ đàn ông, không ngờ lúc nào cũng lên giường. Khi lên giường thì ai cũng nói lời dễ nghe, sau khi rút ra thì lập tức vô tình. Đòi tiền và lợi ích, có thể cho, muốn tình cảm? Nghĩ nhiều quá rồi.
Thật ra thì trong mắt những người đó, Mộc Lê chính là một người, vừa bán quần áo vừa bán thân. Đáng tiếc cô ta không nhìn ra.
Từ sau khi thấy Tống Truy Giác và Hà Hiểu Lệ, Mộc Lê lại thở dài. Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra một cách. Bây giờ đám người có quan hệ mờ ám với cô ta đều là quan viên và nhà giàu, cô ta sẽ lén để có thai, nhìn thử nếu người đó có thể dựa vào thì dựa vào! Cô ta đã ngoài , nếu còn để lâu nữa thì sẽ thành một bà cô già không ai thèm.
Lén để có thai rất đơn giản, Mộc Lê lấy kim đâm vào bao cao su, hơn nữa khoảng thời gian này mỗi ngày mỗi đêm đều làm, vì vậy, hơn một tháng sau, cô ta thành công thấy hai vạch trên que thử thai.
Lần này cô ta vui vẻ, bắt đầu lần lượt gọi cho từng người đã lên giường với cô ta. Sau đó…. Đụng vào một cục đá.
Có người nói hắn đã buộc ga – rô, không thể nào có con, kêu Mộc Lê đi tìm người đàn ông của mình, đừng có hòng lừa gạt. Có người nói cô muốn có thai thì đã có thai rồi, sanh được thì sanh, tôi cho cô tiền, nhưng mà đứa bé không phải của tôi, bảo Mộc Lê tìm người khác đi. Có người nói đợi sau khi sanh ra, xét nghiệm ADN rồi nói sau. Còn có người trực tiếp cười nhạt, muốn tiền có thể cho một chút, muốn uy hiếp, cẩn thận gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì toi.
Một vòng này, làm Mộc Lê đổ mồ hôi lạnh, lúc này cô ta mới biết người có tiền không tốt như cô ta tưởng tượng, dễ sống chung. Cô ta thấy Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục rất đơn giản, thấy Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác còn đơn giản hơn, nhưng nào biết ràng buộc phía sau của Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, càng không thấy được nếu không phải có Mộc Tuyết thì Tống Ngôn Mục cũng xong, mà Tống Truy Giác với Hà Hiểu Lệ cũng đâu phải vô duyên vô cớ mà tiếp xúc và có tình cảm với nhau.
Cô ta nghĩ đơn giản, chỉ cần xinh đẹp, chỉ cần giỏi dụ dỗ, thì có thể gả vào nhà giàu. Mà không biết, hôn nhân, hoặc môn đăng hộ đối, hoặc tình yêu thật sự, hoặc là biết gốc rễ và năng lực của đối phương. Đối với người phụ nữ xuất hiện giữa đường này, % chỉ là nếm món ngon mà thôi.
Kết quả Mộc Lê kinh sợ bắt đầu lùi bước, cô ta suy tính, dứt khoát lấy chút tiền, chờ bán hết đống đồ xa xỉ này, trả hết tiền cho ngân hàng rồi rời khỏi thành phố B. Người có địa vị ở đây coi mình thành mặt hàng như vậy, nếu mình tiếp tục ở đây thì sẽ không có ngày tốt. Đi tới vùng khác, tìm một người gia cảnh tốt kết hôn rồi sinh đứa bé ra. Tuổi của mình bây giờ, nếu thật sự phá thai, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì quảng đời còn lại phải cô độc một mình, không có lợi.
Miễn cưỡng ra một quyết định thức thời, nhưng chưa kịp thức hiện, ngày hôm sau khi mở cửa shop quần áo Paris thì thấy có một đám phụ nữ vẻ mặt kiêu căng đứng ngoài cửa hàng.
Dẫn đầu là một người mặc quần áo sang trọng hoa lệ, trang điểm tinh xảo, trong đôi mắt đều là khinh bỉ và ác ý.
“Cô chính là Mộc Lê?” Người phụ nữ vươn đôi ngón tay xinh đẹp chỉ vào Mộc Lê, ra lệnh, “Quỳ xuống.”
Không biết rõ đám người này là ai, nhưng Mộc Lê đoán là vợ của người đàn ông nào đó, cô ta chỉ đành phải giả bộ bình tĩnh trả lời, “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không? Cửa hàng nhỏ không có quy tắc phải quỳ để đón khách, mời phu nhân đến quán an Nhật để hưởng thụ đãi ngộ này.”
Người phụ nữ kia hừ lạnh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, mấy người phụ nữ bên cạnh lập tức nhào lên kéo Mộc Lê ra ngoài.
“Câu dẫn chồng tôi, có con muốn vơ vét tiền, Mộc Lê, cô nghĩ mình là ai, tình huống nhà cô tôi đã điều tra rõ, a, cô cho là, ai có thể ra mặt cho cô?” Người phụ nữ nhíu mày nói, “Dạy dỗ cô một chút. Lấy hết quần áo đẩy tới thang máy, trực tiếp đưa đến phòng khách tầng dưới.”
Lần này Mộc Lê kinh hoàng, cô ta nhấn báo động trên bàn, bảo vệ của cao ốc có thể chạy tới trong vòng hai ba phút. Lúc này đây cô ta liều mạng giãy giụa, dù mấy người phụ nữ kia không mạnh, nhưng móng tay lại dài và bén, khi kéo sẽ làm cô ta bị thương. Một người trong đó còn mang theo kéo, trực tiếp dùng kéo trên người cô ta.
Trong vòng một phút ngắn ngủi, quần áo của Mộc Lê đã nát hết, sau đó bị nắm tóc kéo ra ngoài. Bảo vệ của cao ốc đã đến, nhưng chỉ cao giọng ngăn cản bọn họ, bên này Mộc Lê đã bị bà Lý lớn nhất trong đám người này kéo đi thang máy.
Trong thang máy, Mộc Lê phát điên đánh đối phương, cô ta biết hôm nay thể diện của mình đã mất sạch! Nếu đã như vậy, cô ta nhất định phải làm cho đối phương bị bêu xấu giống cô ta!
Đối phương mặc quần, Mộc Lê không xé được, cô ta nóng lòng đập đầu đối phương vào thang máy, sau đó cố gắng cướp áo khoác của đối phương để mặc. Hai người binh binh bang bang một đường, chờ khi thang may xuống đến tầng dưới cùng, lấy hết sức lực từ khi còn bé, Mộc Lê thành công lột đồ đối phương, khi thang máy mở thì đẩy đối phương ra, người phụ nữ kia ngã xuống, quần trắng phối hợp với áo lông đen, nhìn vô cùng gay mắt. Cuối cùng Mộc Lê cởi áo khoác của người phụ nữ kia ra, buột vào hông của mình, nữa người trên đã bị thương, không thể làm gì.
Phòng khách của cao ốc là nơi mọi người tập trung nhiều nhất, người chờ thang máy có rất nhiều, nhìn hai người lộ thịt này, làm cho mọi người trợn mắt hốc mồm.
Trong số đó có người nhà họ Lâm. Người nhà họ Lâm nhặt được một túi tài liệu không rõ lai lịch, bên trong có những thông tin chi tiết về thành viên nhà họ Mộc, có địa chỉ cửa hàng và cả bản đồ, cho nên bọn họ mới có thể đi tới đây. Cho nên bọn họ mới có thể nhìn một cái đã nhận ra Mộc Lê.
Bảo vệ lầu dưới coi như làm hết bổn phận, xách một tấm thảm giường tới bao lấy Mộc Lê, người phụ nữ té trên đất cũng được ném cho một tấm thảm. Còn các những người trên lầu, đã sớm thư thái đi khỏi.
Người phụ nữ nằm trên đất biết tin những chị em của mình đã đi hết, mặt xanh mét, nhưng kiêng kị người phụ nữ dẫn đầu, bà ta không dám nói lời nào, gọi điện thoại kêu người nhà tới đón bà ta. Mộc Lê không đồng ý, cô ta một mực muốn báo cảnh sát, tuyệt đối phải báo cảnh sát. Đây là cố ý gây thương tích, đây là ác ý bỉ ổi!
Người đàn bà kia khinh thường việc gây gổ với Mộc Lê, chồng bà ta đâu có bị quyến rũ, cuộc chiến này bà ta chỉ sung máu gà chạy tới tham gia thôi, bà ta đâu có biết đám chị em ngày thường thân thiết lại bỏ bà ta lại. Chờ người nhà tới, người phụ nữ kia ném cho Mộc Lê một xấp tiền, “Im miệng đi, làm rõ dã chủng trong bụng cô rồi báo cảnh sát cũng không muộn, cô còn có thể nói mình bị đánh ghen đấy!”
Dường như các nhân viên bảo vệ biết là người nhà tới đón, cũng không ngăn cản. Một người phía sau Mộc Lê nhảy ra mắng, nói gì mà chủ cửa hàng xa xỉ phẩm không có tư chất. Chờ người chung quanh dần dần tản ra, Mộc Lê mới thay quần áo trở lại cửa hàng của mình.
Các nhân viên của cửa hàng tụ chung ở cửa nói nhỏ, thấy Mộc Lê đi tới, vội vàng đứng qua một bên không lên tiếng.
Mộc Lê mỏi mệt quơ tay, “Nghỉ ba ngày, các người về trước đi.”
Nghe bà chủ nói vậy, nhân viên bán hàng một chữ cũng không dám nói, ngoan ngoãn thay đồ, xách túi của mình rời đi. Đợi bọn họ đi rồi, Mộc Lê muốn đóng cửa để mình tĩnh táo một chút. Nào biết, cửa vẫn chưa kịp đóng, đám người nhà họ Lâm đã như sói đói nhào vào!
Đây rốt cuộc là ngày gì! Mộc Lê bực bội, cô ta không biết đám người này muốn làm gì, nhưng nhìn quần áo thì không giống người có tiền, quậy cái gì?
Giật mình, Mộc Lê nghĩ tới chuyện mà vợ Mộc Tiền Trình – Trương Thảo đã làm, trong lòng cô ta lộp bộp một tiếng. Vội vàng bấm còi báo động lần nữa, mong đợi bảo vệ sẽ tới nhanh.
Bảo vệ vừa nhận được điện thoại của quản lý của cao ốc, nói có người chào hỏi muốn xử lý Mộc Lê, Mộc Lê dính líu tới chuyện lừa gạt nhà đầu tư của cao ốc, kêu các nhân viên bảo vệ bỏ mặc cô ta. Cho nên lần này các nhân viên bảo vệ đều giả bộ làm đà điểu, hủy bỏ tín hiệu báo động, coi như không có gì xảy ra, nên làm gì thì làm đó. Người muốn tìm chết, không ai cản được, chỉ có thể mong Mộc Lê nén bi thương.
Mục đích của người nhà họ Lâm rất rõ ràng, đòi tiền. Nhà họ Mộc các người giết người nhà của chúng tôi, Mộc Tiền Trình làm rùa rụt đầu, mấy người là em gái thì phải giải quyết! Đúng! Nếu không có tiền thì lấy đồ trong cửa hàng của cô để trả nợ!
Mộc Lê thờ ơ lạnh nhạt, mấy người phụ nữ nhà họ Lâm cầm quần áo lên nhìn, trời ạ! Một bộ quần áo có giá hơn ngàn, Mộc Lê này chắc chắn rất giàu! Những người này vừa lấy đồ vừa la hét. Sau đó đám người này vừa chữi vừa mắng rút lui, mỗi người bọn họ đều cầm mấy bộ quần áo, hai tay đều là túi xách, còn có người trên cổ đầy khăn lụa, tóm lại là có cái gì lấy cái đó! Đồ trên ma – nơ – canh bọn họ cũng không bỏ qua.
Tại sao bảo vệ còn chưa tới, Mộc Lê vừa bị đánh một trận nên không muốn tranh chấp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ trong cửa hàng mình bị lấy đi, làm sao cô ta nhịn được. Nếu bảo vệ đã không tới, vậy cô ta đành gọi cho cảnh sát! Vừa nói vào điện thoại di động, vừa đuổi kịp người nhà họ Lâm, “Ăn cướp, ăn cướp!”
Ngày hôm nay coi như mọi người được coi phim miễn phí, thay đổi bất ngờ thật sự không tốt. Nhưng mà đám người cầm bao lớn nhỏ vừa chạy vừa nói mình tới đòi nọ… Thật sự giống ăn cướp!
Ở đâu cũng không thiếu cực phẩm, đồng thời cũng không thiếu người chính nghĩa. Cho dù bảo vệ không có động tĩnh, nhưng có một số người cừng nhau đứng ra ngăn người nhà họ Lâm lại, mắng bọn họ ban ngày ban mặt mà dám ăn cướp. Vây xem là bản năng của con người, một khi có người vây lại, người nhà họ Lâm cũng không thể bỏ trốn tập thể. Vốn dĩ bọn họ cũng không đoàn kết gì cho cam, nên lúc này có vài người thừa dịp loạn chạy ra.
Cách cao ốc không xa có một đồn cảnh sát, cho nên cảnh sát tới cũng nhanh, lần này vừa lúc, phàm là người nhà họ Lâm chưa chạy thì bị bắt không còn một mống, ai ya, đồ bọn họ cướp có giá trị hơn mấy trăm ngàn, đủ để bọn họ ngồi tù mấy năm.
Rốt cuộc Mộc Lê đã có thể thở phào một hơi, cô ta đi theo ra cửa, đang muốn lên xe cảnh sát, lúc này không biết là người nào trong đám người nhà họ Lâm không cam lòng, đột nhiên lao ra đẩy cô ta, Mộc Lê lảo đảo ngã nghiêng ra khỏi chỗ đậu xe. Vừa lúc có một chiếc xe gắn máy tìm chết chạy với tốc độ cao quẹo vào, người điều khiển xe còn đang nói chuyện điện thoại, vì vậy… Oành một tiếng, Mộc Lê bị đụng bay, bể đầu chảy máu.
Tiếng thét chói tai vang lên, có tiếng nói chuyện âm ỉ, loạn thành một đoàn. Người nhà họ Lâm thấy vậy, lập tức tán ra như chim, vốn dĩ cảnh sát chỉ có ba người tới, làm sao có thể bắt lại được mấy người. Nhưng người nhà họ Lâm không nghĩ tới, bây giờ chạy có tác dụng không? Bọn họ chính là người ở thành phố Hải Đường, hộ tịch hộ khẩu đều ở đây, trừ khi bọn họ có thể trốn tránh cả đời.
Không lâu sau, người nhà họ Lâm bị bắt. Mộc Lệ bị đụng gãy xương sống nên thành người bại liệt, người nhà họ Lâm không ai thừa nhận mình là người dẩy, vị vậy cùng nhau gánh vác trách nhiệm hình sự, người điều khiển xe gắn máy cũng tàn phế, đồng thời cũng không có năng lực bồi thường.
Lần này thì tốt rồi, phàm là người nào của nhà họ Lâm có tham dự cướp bóc, xử nghiêm theo luật: Dùng bạo lực, uy hiếp hoặc dùng phương pháp khác cướp bóc vật công và tư, cướp bóc với số lượng to lớn còn làm người khác bị thương, mức án từ năm trở lên thậm chí là tù chung thân. Mặc dù người nhà họ Lâm gây án tập thể. Người dẫn đầu bị xử năm, còn lại từ – năm, hơn nữa, phải bồi thường cho nhà họ Mộc.
Náo loạn một trận lớn, cuối cùng hai nhà cũng không có cách nào, chỉ có thể nói chuyện riêng, không bồi thường tiền, một bên có người chết một bên có người bị liệt, vì vậy huề nhau. Còn lại, ai nên ngồi tù thì ngồi tù.
Khi nhà họ Mộc và nhà họ Lâm gây gổ về chuyện bồi thường, Lâm Dư Phỉ lần nữa phát hiện mình thất sách.
Khi Mộc Tiền Trình biết Trương Thảo chưa ly hôn với Lâm Cương, còn tới kết hôn với mình, vô cùng tức giận. Lại biết lúc trước Trương Thảo chỉ là người bán đồ ăn ngoài chợ, còn là người bán thức ăn ngay cả một sạp nhỏ cũng không có, trong lòng chán ghét giống như nuốt phải ruồi.
Khi đó Lâm Dư Phỉ đã đi theo hắn tránh người nhà họ Lâm, có lần Mộc Tiền Trình uống rượu say không tìm được người trút giận, trong mơ hồ đã coi Lâm Dư Phỉ thành Trương Thảo mà đánh một trận. Chờ tỉnh rượu, Mộc Tiền Trình có chút chột dạ, Lâm Dư Phỉ chịu đựng cả người đau đớn an ủi hắn, cha con không sao con biết trong lòng cha khó chịu, có thể vì mẹ rất yêu cha, bất kể là cha có tiền hay không con và mẹ đều thương cha! Hơn nữa, mẹ còn mang thai con của cha, mẹ sẽ sinh con trai cho cha.
Nghe thấy Lâm Dư Phỉ khóc lóc cầu xin như vậy, lại nhớ tới lúc mình bị Hà Hiểu Lệ chê, mà Trương Thảo đã cho hắn tình yêu và dịu dàng. Mộc Tiền Trình suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc hết giận. Nhưng mà, khi Lâm Dư Phỉ dụ dỗ Mộc Tiền Trình nể tình đứa con trong bụn Trương Thảo mà tìm người bảo lãnh Trương Thảo.
Thì con trai Mộc Tiền Trình, lại được Hoàng Dao phái người trả lại!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đứa bé này đã hai tuổi, đã biết đi biết nói, người đưa nó về là một bà thím, bởi vì không tìm được Mộc Tiền Trình, nên trực tiếp tìm tới chỗ ông lão Mộc và bà lão Mộc, giao đứa bé, nói Hoàng Dao đã tới Singapore lập gia đình, đứa bé này là con cháu nhà họ Mộc, cô ta mở lòng từ bi nên trả lại cho nhà họ Mộc.
Nói cho dễ nghe, chính là khi lập gia đình không muốn đem theo con của chồng trước mà thôi.
Nhưng ông lão Mộc và bà lão Mộc lại mừng tới mức chảy nước mắt, chưa biết trong bụng Trương Thảo là trai hay gái đâu, huống chi bây giờ còn chưa sinh, mẹ đã phạm tội giết người bị bắt giam. Sau này đứa bé sẽ lương thiện được sao? Ai tin?
Mặc dù ban đầu Hoàng Dao cuốn gói chạy, nhưng dầu gì người ta cũng đâu có giết người! Đứa bé này, mới là đứa cháu trai chính đáng của nhà họ Mộc!
Lẫn trốn đến sau khi người nhà họ Lâm bị bắt vì chuyện với Mộc Lê, Mộc Tiền Trình mới xuất hiện lần nữa. Nghe cha mẹ gọi điện thoại nói chuyện này, Mộc Tiền Trình cũng thiếu chút nữa bật khóc.
Đứa con trai bảo bối của hắn… Không được, hắn phải nhanh chóng về quê nhìn con trai.
Suy nghĩ phải đi về, dù Mộc Tiền Trình không nhớ phải dẫn theo Lâm Dư Phỉ. Nhưng đối với Trương Thảo, Mộc Tiền Trình có tình cảm, nếu như Trương Thảo cũng sinh ra con trai, hắn sẽ càng cao hứng hơn. Còn Lâm Dư Phỉ, Mộc Tiền Trình cũng có chút cảm tình với ả, bởi vì Lâm Dư Phỉ thông minh biết chuyện, sau này có chỗ dùng. Nhưng tất cả những thứ này, cũng kém hơn ý nghĩ muốn gặp đứa con trai hai tuổi của Mộc Tiền Trình.
Lần này, Lâm Dư Phỉ hiểu rõ tình thế.
Mộc Tiền Trình sẽ không lấy tiền để bảo lãnh Trương Thảo trong thời gian chờ xét xử, càng không lấy tiền lôi kéo quan hệ để Trương Thảo được xử nhẹ. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với suy nghĩ hổn loạn của ả trước kia. Giờ phút này, Mộc Tiền Trình có con trai thật sự của mình, sau này tất nhiên cũng sẽ nghiêng về nó. Cha mẹ Mộc Tiền Trình hận mình và Trương Thảo thấu xương, cho dù mẹ không bị phán ngồi tù, khi đi ra ngoài, cuộc sống cũng sẽ không thuận lợi.
Coi như bắt được lòng của Mộc Tiền Trình, sau này, đứa bé này…. Nhận được sự dạy dỗ của ông bà nội nó, sao có thể đồng lòng với mình chứ!
Uy hiếp, là uy hiếp. Lâm Dư Phỉ cảm giác mình vẫn bơi ở cạnh bờ, mỗi khi muốn bơi xa hơn, thì sẽ có người ném ả vào đường cùng. Dù thần kinh ả có mạnh có nào, cũng có chút không chịu nổi.
Mộc Tiền Trình trở về gặp con trai, con trai được nuôi trắng trắng ú ú, cũng rất thông minh, nhìn thấy hắn lập tức kêu cha. Thật vui nha, những ngày bi thảm gần đây cũng nhạt đi, làm hòa với cha mẹ. Người một nhà cùng nhau ăn cơm, sau đó bà lão Mộc tằng hắng một cái, bắt đầu nói tới chuyện liên quan tới Trương Thảo.
Đã phẩu thuật mắt, tinh thể cũng được chữa trị tận lực. Bởi vì bà lão Mộc lới tuổi, cho nên khả năng khôi phụ không lớn, bây giờ chỉ có thể nhìn mờ mờ, e rằng qua mấy năm nữa thị lực sẽ thoái hóa. Cho nên bình thường bà lão Mộc cũng tận lực nhắm mắt.
“Tiền Trình à, mẹ nói thật, mẹ con không có hận thù, bất kể con làm chuyện gì mẹ đều cảm thấy đúng. Nhưng Trương Thảo này, lúc trước mẹ thấy người đàn bà này đến với con khi con tuyệt vọng, có thể cùng chung hoạn nạn với con, cho nên chỉ mong con và nó sớm kết hôn sinh con trai. Nhưng mà bây giờ con hãy nhìn xem đi, nó tới nhà chúng ta, cả nhà bắt đầu náo loạn!”
Nghe lời này, Mộc Tiền Trình há mồm muốn phản bác, bà lão Mộc không cho hắn cơ hội.
“Con nhìn Trương Thảo kia xem, là loại người gì? Cô ta đã làm gì với Dong Dong, đừng nói Dong Dong, mẹ là bà ngoại cũng không chịu được, nếu người khác đối xử với mẹ như vậy, mẹ sẽ bất chấp tất cả mà chém chết người đó! Mẹ dạy dỗ Lâm Dư Phỉ rất đúng mực! Nhưng Trương Thảo đã làm gì, cô ta làm chị con phỏng cả người, còn làm mắt mẹ bị thương. Cái này cũng thôi, cô ta mang thai con của con, cha mẹ và chị em của cô cũng chỉ có thể im lặng, kết quả cô ta đã làm gì? Giết người! Đứa bé cô ta sinh ra chính là đứa bé con của tội phạm! Sớm muộn gì nó cũng sẽ làm liên lụy nhà họ Mộc!” Bà lão Mộc vừa nói vừa chảy nước mắt, khổ sở vô cùng.
Quan niệm người thân là trên hết đã khắc sâu vào xương của Mộc Tiền Trình, dù lúc trước Mộc Dong đập bể đầu Lâm Dư Phỉ, trong tìm thức Mộc Tiền Trình cũng biết Trương Thảo bảo vệ đứa con trong bụng, hắn không phải người nhu nhược, có thể nghĩ ra, quả thật, Trương Thảo đã gây thêm phiền phức cho nhà mình.
Thấy thần sắc con trai dãn ra, bà lão Mộc lập tức cố gắng, “Con nhìn tình cảnh của nhà họ Mộc bây giờ là gì, Mộc Quế bị biến thành dáng vẻ kia, sau này sẽ không bao giờ dám đi ra ngoài gặp ai. Con bị người nhà họ Lâm truy đuổi, trốn chui trốn nhủi như con chuột, lẫn trốn không thể làm ăn, dù sao Mộc Đào cũng là bát nước đã đổ đi, Mộc Lê thì sao? Toàn bộ người nhà họ Lâm ngồi tù thì sao? Con gái út của mẹ đã bị liệt, con bé còn nợ ngân hàng hơn một triệu! Trước kia khi con xảy ra chuyện, ít nhất cũng có thể sống qua ngày, nhưng bà giờ khốn khổ thành như vậy! Tiền Trình, con trai của mẹ, con xem bây giờ cháu trai đã trở về. Mẹ không ép con ly dị với Trương Thảo, nhưng con phải hiểu rõ, chuyện của cô ta thì cô ta tự mình gánh vác, nếu con dám ra tiền bảo lãnh cô ta, thì đừng nói không có tiền để chữa mắt cho mẹ, cũng đừng nói không có tiền để giúp tiền thuốc men cho em gái con!”
Lần này Mộc Tiền Trình ngượng ngùng, ban đầu hắn nhịn một bụng khí, mới tàn nhẫn mặc kệ mẹ ruột. Bây giờ vật đổi sao dời, đã sớm hết giận. Lúc này trong lòng Mộc Tiền Trình tất cả đều là ảo não oán hận, hắn nắm tay bà lão Mộc, “Mẹ, khi đó con chỉ quá giận, trước kia con có tiền, mọi người cần tiền lúc nào cũng tìm con. Nhưng bây giờ con thật sự không có, chị và em gái không một chút ủng hộ con, con sẽ không uất ức sao?.”
Biết lời mình nói đã lọt tai Mộc Tiền Trình, bà lão Mộc cũng yên lòng, “Chờ Trương Thảo ra, nếu con muốn lấy cô ta làm ấm giường mẹ cũng không phản đối. Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ, con phải đuổi đi. Mẹ nhìn thấu con nhỏ đó, lòng dạ tiểu nhân độc ác, bây giờ con trai của con trở về, nếu để con nhỏ đó ở lại, cháu nội của mẹ sẽ chết không có nguyên do. Đó chính là một đứa con gái trơ mắt nhìn cha ruột của mình bị giết, con cẩn thận một chút.”
Đối với chuyện sát hại Lâm Cương, Mộc Tiền Trình không nghi ngờ gì, bây giờ nghe bà lão Mộc nói, hắn cũng nghi ngờ. Bình thường Lâm Dư Phỉ nói gì Trương Thảo cũng nghe, lúc ấy nếu Lâm Dư Phỉ ngăn cản, thì sao có người chết? Cho dù hoàn cảnh hổn loạn…. Nhưng mà, nghe bên cảnh sát nói, Lâm Cương chỉ tìm bọn họ vì tiền.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Tiền Trình phát rét. Bình thường Lâm Dư Phỉ luôn dịu ngoan với mình, nhưng biết người biết mặt chớ đâu biết lòng, ai biết được trong lòng nó đang nghĩ gì.
Sau khi Mộc Tiền Trình về nhà thăm con trai, qua hôm sau cũng không về phòng trọ, Lâm Dư Phỉ càng khẳng định, suy nghĩ của Mộc Tiền Trình đã thay đổi.
Thực chất Mộc Tiền Trình là một người cực đoan ích kỷ, khi hắn bị mọi người cực độ xa lánh sẽ không so đo, ao ước Trương Thảo đối tốt với hắn, thậm chí có thể vì điều này mà chống đối với người thân. Nhưng thực chất, hắn đối với Trương Thảo chỉ khát khao, khát khao một người đối xử tốt với hắn khi hắn hoạn nạn, Trương Thảo có thể thỏa mãn lòng tự ái của hắn khi bị Hà Hiểu Lệ kích thích, có thể thỏa mãn tôn nghiêm đàn ông của hắn. Nhưng mà, khi Trương Thảo gặp họa, Mộc Tiền Trình sẽ bắt đầu lùi bước, hắn sẽ phóng đại sự lừa dối của Trương Thảo đối với hắn theo bản năng, sẽ đỗ hết tất cả những chuyện xấu xung quanh mình lên đầu Trương Thảo.
Mặc dù Mộc Tiền Trình không nói, nhưng hắn sẽ nghĩ, nếu không có Trương Thảo, bây giờ mình sẽ không phải chạy trốn khắp nơi.
Nếu không có Trương Thảo không có Lâm Dư Phỉ, quan hệ của hắn và người nhà cũng sẽ không bết bát như thế.
Nếu bây giờ mặc kệ Trương Thảo, cuộc sống có thể tốt hơn.
Đứa bé trong bụng Trương Thảo, vốn là con ách chủ bài của Lâm Dư Phỉ. Mặc kệ trong lòng Mộc Tiền Trình nghĩ như thế nào, nhưng khi hắn còn chưa có tiền như trước, chắc chắn hắn sẽ không thật sự buông Trương Thảo và con của mình ra.
Nhưng tại sao! Tại sao mụ đàn bà đê tiện Hoàng Dao lại trả thằng bé về?!
Hít thở sâu, Lâm Dư Phỉ cầm 50 ngàn của mình, đi tới trại tạm giam thăm mẹ.
Sắc mặt Trương Thảo không quá kém, bà ta vẫn nhớ lời Lâm Dư Phỉ nói, chỉ cần mình không nói bậy bạ, thì sẽ không sao, dù bị xử, cũng sẽ không phải ngồi tù.
“Mẹ, con trai Mộc Tiền Trình bị trả lại, nó hai tuổi, là con của vợ hai của Mộc Tiền Trình.”
Hai tuổi, con vợ hai? Chẳng lẽ mình không không phải là vợ hai? Trương Thảo có chút thất thần, bà ta không biết sau khi Mộc Tiền Trình và Hà Hiểu Lệ ly dị, còn có một năm hôn nhân với Hoàng Dao.
“Không sao hết, mẹ, mẹ nhớ kỹ, phải dưỡng thai thật tốt. Những chuyện khác, cứ mặc kệ.” Lâm Dư Phỉ trấn an mẹ, sau đó xoay người đi khỏi.
Mấy ngày nay Mộc Tiền Trình muốn né tránh Lâm Dư Phỉ, nên không liên lạc với Lâm Dư Phỉ. Nhưng không thể bỏ mặc xưởng rau cải, cho nên Mộc Tiền Trình vẫn bị Lâm Dư Phỉ bắt được.
Lâm Dư Phỉ không úp mở với Mộc Tiền Trình, ả trực tiếp lên tiếng, “Cha, nếu ngay cả đi học con cũng không đi được, vậy chi bằng nghĩ học, con tới giúp cha quản lý xưởng rau cải có được không? Như vậy, cha sẽ có nhiều thời gian để chăm sóc em trai hơn.”
Không nghĩ tới Lâm Dư Phỉ không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã muốn tham gia vào chuyện của xưởng rau cải, Mộc Tiền Trình vội vàng lắc đầu, “Con nhỏ như vậy, biết cái gì, trở về học cho giỏi đi.”
“Dong Dong đánh chết không buông, thành phố Hải Đường thì không trường nào muốn nhận con.” Lâm Dư Phỉ thê lương cười một tiếng, “Vậy, cha, con đi giúp xử lý chuyện cửa hàng của cô út? Bây giờ cô cả phải nuôi bệnh, mắt của bà nội không tốt, cô ba thì đi tới vùng khác không biết khi nào mới về. Nếu cha muốn trong nom xưởng ra cải, con cũng chỉ nghĩ ra cách này để san sẻ với cha. Nếu không, con về giúp chăm sóc em trai?”
Nghe ý của Lâm Dư Phỉ, ông phải cho tôi chuyện làm, nếu không tôi sẽ ‘chăm sóc’ con trai của ông. Mộc Tiền Trình mới vừa bị lời của bà lão Mộc cảnh tĩnh đồng thời bị lòng dạ độc ác của Lâm Dư Phỉ dọa sợ, bây giờ nghe Lâm Dư Phỉ nói thì rối rắm vô cùng.
“Hoặc là, con tự gây dựng sự nghiệp cũng được.”
Đây chính là trắng trợn đòi tiền, Mộc Tiền Trình cắn răng.
“Bằng không, bảo lãnh mẹ ra cũng được. Cha, con biết chuyện này là Mộc Dong nói với cha con – Lâm Cương, lần trước cha và chú cảnh sát nói chuyện con đã nghe được. Cha không nói, là hy vọng gia đình yên ổn, không gây sự nữa. Nhưng mà, nếu như không phai Mộc Dong nói chuyện mẹ con mang thai ra, mọi chuyện sẽ không đi tới nước này, không phải sao?” Mặc dù vẻ mặt Lâm Dư Phỉ điềm đạm đáng yêu, nhưng giọng nói càng lúc càng lạnh, “Cha đã nói, con là con gái của cha, không phải sao? Như vậy mấy yêu cầu này, con gái đã xin cha, cha chọn một cái là được.”
Mộc Tiền Trình rất muốn gầm thét, hoặc giống như lần trước uống rượu say đánh Lâm Dư Phỉ một lát. Nhưng không hiểu sao sống lưng hắn lại phát lạnh, nếu như Lâm Dư Phỉ thật sự tìm con của mình, nếu giết luôn đứa bé thì làm sao? Nó là đứa có thể trơ mắt nhìn cha ruột của mình bị giết…
Nghĩ tới nghĩ lui, Mộc Tiền Trình cũng quyết định, “Aizz, con gái ngoan, được, con có lòng giúp cha, vậy tới chỗ của cô út Mộc Lê đi.” Mặc dù chỗ Mộc Lê là cửa hàng đồ xa xỉ, nhưng còn thiếu mấy trăm ngàn tiền vay ngân hàng, hơn nữa còn náo loạn vì sự kiện Mộc Lê mang thai, người ở trước cửa hàng giống như giăng lưới bắt chim, có làm ăn được gì đâu. Hàng hóa cộng lại cũng trên 1 triệu, nhưng phải bán được mới là tiền.
Lâm Dư Phỉ nghe vậy, gật đầu, “Được, cám ơn cha.”
Lâm Dư Phỉ cũng coi là biết làm ăn, sau khi ả tiếp nhận cửa hàng của Mộc Lê, đầu tiên là tập họp nhân viên lại, trực tiếp nói rõ mặc dù mình không hiểu, nhưng đang giữ tiền lương của bọn họ, sổ sách và danh sách vật phẩm nằm trong tay ả, đồ bị nhà họ Lâm lấy đi cũng được bên cảnh sát lập hồ sơ. Sau ba ngày ả sẽ kiểm tra hàng hóa, nếu thiếu cái nào thì trừ vào tiền lương của những người này, nếu như số tiền lớn thì trực tiếp báo cảnh sát.
Ngày thứ ba, khi Lâm Dư Phỉ kiểm tra hàng hóa, chỉ có hai ba món như vậy, cũng không biết có phải bị người nhà họ Lâm cướp đi hay không. Nhưng mà Lâm Dư Phỉ không chút khách khí trực tiếp trừ vào tiền lương của nhân viên.
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Dư Phỉ sắp xếp hết toàn bộ, sau đó so sánh tiền vay ngân hàng và giá tiền mua vào của vật phẩm, quả quyết đại hạ giá bán đổ bán tháo, thuận tiện treo biển “Cho thuê lại cửa hàng.”
Tấm biển này treo ở cửa hàng cao cấp chuyên bán hàng xi xỉ trong một tòa cao ốc, thật sự quá mất thẩm mỹ. Nhưng mà, đặc tính chiếm tiện nghi cho dù kẻ có tiền cũng có, cho nên, ngoài mặt thì cửa hàng không có ai tới, nhưng đồ trên website của cửa hàng thì bị quét sạch trong vòng mấy ngày. Mặc dù bảo vệ đã nhắc nhở Lâm Dư Phỉ nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Lâm Dư Phỉ dịu dàng đẩy về.
“Ban đầu cái cửa hàng này bị cướp các người đâu có quan tâm, bây giờ tôi chỉ đang xử lý hàng hóa để làm chi phí thuốc thang cho cô út, các người lại muốn xen vào?”
“Nếu không, tôi đưa cô út ngồi xe lăn với bình nước biển tới đây, các người thấy sao?”
Bảo vệ không ngờ cô gái có vết xẹo trên mặt này lại có lực sát thương lớn đến vậy, không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu đi về chỗ của mình. Vốn dĩ vì chuyện của Mộc Lê, bọn họ đã dính dấp tới án kiện, người nhà họ Mộc mời luật sư, nói hệ thống an ninh và bảo vệ của cao ốc không làm tròn trách nhiệm, nên cũng có lỗi, nhất định phải bồi thường. Mặc dù cuối cùng chuyện này cũng không làm được gì, nhưng người lần trước chào hỏi lại chạy tới nói, ‘Mộc Lê đã thảm như vậy, chuyện còn lại các người tự xử lý.”
Vì vậy trước cửa hàng phong cách của Mộc Lê vẫn treo bảng, cũng không lâu sau, tiệm này thật sự được sang lại.
Khi cho thuê lại, Lâm Dư Phỉ lấy tiền đặt cọc mà Mộc Lê đã đóng. Hàng hóa cũng được ả xử lý tốt, những thứ khác cũng không xê xích gì nhiều. Một triệu vay ngân hàng cũng được Lâm Dư Phỉ trả 80%, tiền còn dư lại, một phần ả cũng không giao cho Mộc Tiền Trình, chớ đừng nói gì tới Mộc Lê.
Người nhà họ Mộc gặp hạn, nếu Mộc Tiền Trình không nghĩ cách, nên ả chỉ có thể tự mình nghĩ thôi.
Chờ khi tất cả bụi bặm lắng xuống, mức án của Trương Thảo cũng được công bố. Phán ba năm tù, hoãn lại 4 năm mới thi hành. Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó kinh ngạc nhất là Mộc Tiền Trình, hắn biết Lâm Dư Phỉ nhận cửa hàng của Mộc Lê là vì kiếm tiền, nhưng không ngờ Lâm Dư Phỉ để cứu Trương Thảo.
Nếu Lâm Dư Phỉ không đút lót, Trương Thảo bị xử ba năm, Mộc Tiền Trình thành quỷ cũng không tin. Nhưng Lâm Dư Phỉ có thể làm vậy, thật sự trượt khỏi dự liệu của hắn.
Nhưng mà, như vậy, trong lòng Mộc Tiền Trình càng phòng bị Lâm Dư Phỉ hơn. Hắn nghĩ, phải tìm một cách nào đó để tống Lâm Dư Phỉ đi thật xa, tốt nhất không nên để ả tiếp xúc với con trai hắn.
Đúng lúc Lâm Dư Phỉ cũng có suy nghĩ này, ả đã dò ra được nguồn gốc của những thứ ở cửa hàng Mộc Lê. Nếu là hàng buồn lậu, vậy sẽ có đường dây buôn lậu. Dù sao ả cũng không đi học, phải đi đường tắt thôi, nếu ngay thẳng thì cả đời này ả cũng không có thành tựu gì.
Vì vậy, Mộc Tiền Trình và Lâm Dư Phỉ thoải mái thảo luận, Lâm Dư Phỉ nói đồ bên cửa hàng của Mộc Lê đã bán xong, tiền cũng không còn, đòi Mộc Tiền Trình 50 ngàn. Sau đó, Lâm Dư Phỉ tỏ vẻ hai ngày nữa ả sẽ đi.
Trương Thảo được thả ra, biết là con gái chạy chọt, trong lòng vừa áy náy lại vừa thương tâm, nghe tin Lâm Dư Phỉ nghĩ học, trong lòng càng đau buồn hơn.
Lâm Dư Phỉ rất tĩnh táo, “Được rồi, mẹ. Mẹ phải nhớ, phải cẩn thận, không được nói bất cứ chuyện gì, còn có, mẹ phải dưỡng thai thật tốt. Mẹ nhớ những lời con nói, nếu sinh ra con gái, nhất định phải đổi thành con trai. Trước khi sinh phải tìm người mua một bé trai chuẩn bị sẳn, nhớ chưa?”
Trương Thảo vừa lau nước mắt vừa gật đầu, bà ta biết con trai Mộc Tiền Trình đã trở về, bà lão và ông lão Mộc đang nuôi, bà ta không thể tiếp xúc. Điều này tất nhiên đưa đến việc sau này con trai của Mộc Tiền Trình sẽ không thích bà ta, nếu như bà ta không có con của mình, sau này sẽ không thể đưng vững ở nhà họ Mộc.
“Mẹ, con sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, sau đó chúng ta tách ra. Mẹ ở lại nhà họ Mộc sống một cuộc sống thật tốt, ở con bên ngoài mở ra vùng trời mới cho mình. Có lẽ con sẽ không liên lạc với mẹ, mẹ cũng đừng tìm con, mẹ chỉ cần an ổn sống đến chết là được.” Lâm Dư Phỉ không biết tại sao, mình lại nói ra những lời này.
Nhưng Lâm Dư Phỉ biết rõ, trước khi đi, ả phải giải quyết hết những người nên giải quyết, sau này, dù không làm ra được thành tựu gì, ả cũng sẽ không trở lại nữa.
Hy vọng mẹ có thể sống tốt một chút, nếu như không tốt, ả cũng không thể làm gì hơn. Cứu Trương Thảo từ trong tù ra, đó là ả đã làm hết lòng, đủ báo đáp ân tình của mẹ.
Trương Thảo lệ nóng gật đầu, bà ta sao cũng được, chỉ cần con gái có thể sốt tốt thay bà ta, muốn bà ta làm gì cũng được.
Nếu phải đi, Lâm Dư Phỉ muốn hẹn Mộc Dong ra nói chuyện.
Trong buồng điện thoại công cộng, Lâm Dư Phỉ che mặt nhỏ giọng, nói: “Dong Dong, chúng ta đã từng là bạn tốt, bây giờ cậu coi tớ là kẻ thù. Cái này không sao hết, tớ phải rời khơi thành phố Hải Đường, tớ muốn gặp mặt xin lỗi cậu, quan trọng nhất là, tớ muốn trả một thứ cho cậu, cậu đi ra đi.”
Mộc Dong không tin Lâm Dư Phỉ lắm, “Thứ gì, cần phải gặp mặt nói? Nói qua điện thoại là được!”
“Ha ha, dĩ nhiên là thứ mà cậu không muốn để mọi người biết.” Lâm Dư Phỉ nói lời mập mờ, cố làm ra vẻ thần bí.
Mộc Dong cả kinh, có phải là video AV với Vương Minh hay không, nghĩ vậy ả bắt đầu chữi loạn, “Tiện nhân con mẹ nó mày lại muốn làm gì? Tao không tin mày đâu! Dù mày phát ra ngoài cũng không sao hết!”
“Đừng nóng giận, Dong Dong, thật ra thì tớ chỉ muốn gặp cậu. Cậu tung chuyện của tớ trên internet tớ không quan tâm, nên tất nhiên tớ sẽ không dùng để uy hiếp cậu. Thôi được rồi, tớ tìm một khách sạn sạch sẽ rồi đặt phòng, lần này cậu không lo lắng nữa chứ?”
Thật ra thì Lâm Dư Phỉ đã sớm mua xong vé xe, ả sẽ đi ngay. Chờ Mộc Dong suy nghĩ thật lâu rồi đồng ý, ả lập tức nhắn tin cho một dãy số nào đó, sau đó vứt sim.
Hy vọng mày có thể hài lòng với món quà tao tặng mày, Mộc Dong.
Cùng với, gặp lại sau, thành phố Hải Đường.
Mộc Dong cũng không ngu, ả biết đã nói chuyện của Vương Minh cho cha mẹ mình nghe, tự nhiên cũng sẽ không sợ cha mẹ biết chuyện này. Mộc Cương Thiết tự mình đưa con gái đi, hơn nữa quyết định giữ ngoài cửa, như vậy, sẽ không sợ đối phương giỡ trò.
Đáng tiếc Lâm Dư Phỉ đã sớm biết Mộc Dong sẽ không đi một mình, ả dùng số giấy chứng minh nhân dân của Mộc Dong để đặt phòng ở khách sạn bốn sao kia và đặc biệt dặn dò, chỉ có thể cho một mình Mộc Dong đi vào. Những người còn lại, mời ngồi chờ ở phòng khách.
Thấy đây là khách sạn tương đối tốt, Mộc Cương Thiết buông lỏng cảnh giác, thật sự nghe lời ngu ngốc ngồi chờ ở phòng khách.
Một mình Mộc Dong cầm thẻ đi lên, vừa mở cửa thì choáng váng, tại sao trong phòng này lại có ba người đàn ông. Ả còn chưa kịp nhìn xem có phải mình đi nhầm phòng hay không, đã bị ba người kia hi hi ha ha kéo vào, cửa bị đóng và khóa lại luôn.
Thét chói tai, Mộc Dong bắt đầu giãy giụa, ba người đàn ông đó lại càng hưng phấn, nói quả nhiên không hổ là cô gái nhỏ SM, giọng nói cũng giả rất giống, mày nhìn xem ngay cả mặt cũng có thể giả thành xanh trắng, không tệ không tệ, món hàng mày tìm được trên internet quả nhiên là cực phẩm!
Vừa nói, bọn họ động tác nhanh nhẹn lưu loát kéo quần áo Mộc Dong, nhét quả cầu vào miệng ả, lấy một đống roi da ra, bắt đầu hưng phấn đánh và trói. Đáng thương Mộc Dong có từng gặp thủ pháp như vậy bao giờ, đầu tiên bị quất cho một roi, sau đó lại bỏ nhiễu sáp đèn cầy, thay phiên liên tục là thần trí của ả tan vỡ.
Cuối cùng, mấy người đàn ông phát hiện không thích hợp. Nếu thật sự tự nguyện, thích bị M (ngược – nô), khi bị như vậy thì cơ thể phải có phản ứng rất kịch liệt mới đúng, nhưng mà cơ thể Mộc Dong càng ngày càng lạnh. Nghĩ tới đây, người đàn ông cầm đầu nghi ngờ, lấy quả cầu ra, hắn cúi đầu hỏi.
“Mộc Dong?”
“Tha cho tôi, cầu xin các người, tha cho tôi…”
“Mộc Dong, cô là M sao?”
“Cái gì? Tôi không biết các người đang nói gì… Tha cho tôi, tôi không biết các người…. Tôi cũng không có tiền…”
Thảm! Bị người khác lợi dụng! Mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau, đây tuyệt đối không phải cô gái M nói chuyện trời đất trên mạng với bọn họ!”
Ý thức được chuyện này, mấy người đàn ông vội vàng cởi trói cho Mộc Dong, đút nước nóng mặc quần áo vào. Bọn họ nhỏ giọng thương lượng xem phải làm thế nào! Nếu như bị bắt thì sẽ bị xử vì tội cưỡng hiếp, hơn nữa bọn họ còn là người yêu SM không chừng sẽ bị tử hình luôn! Cô gái này…. Nói không chừng còn chưa đủ 18 tuổi… Trời ạ!
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bọn họ dứt khoát nhét quả cầu vào miệng Mộc Dong lần nữa, trói tay chân bỏ vào chăn. Vốn biết chuyện hôm nay cũng không phải là quang minh chính đại gì, nên lúc đi vào bọn họ đã chia ra thuê phòng khác nhau, đeo khẩu trang và đội mũ, bây giờ đi khỏi cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Phải đi, phải đi ngay!
Mộc Cương Thiết chờ hơn nửa ngày mà không thấy con gái xuống, trong lòng có chút không yên tâm, vì vậy giằng co với nhân viên một phen, rốt cuộc được đưa lên. Mộc Cương Thiết gõ cửa thật lâu mà không có ai phản ứng, cuối cùng lấy thân phận – cha của Mộc Dong yêu cầu phục vụ mở cửa, gây gổ thật lâu mới mở ra.
Sau đó, Mộc Cương Thiết bước vào căn phòng đầy mùi xạ hương, vén cái chăn đang cử động lên, nhìn thấy con gái mình nước mắt đầm đìa. Hắn ôm lấy Mộc Dong gào khóc, sau đó lập tức báo cảnh sát, trời ạ, con khốn Lâm Dư Phỉ này, quả nhiên là lòng dạ vò cạp, nó hẹn con gái mình ra để làm chuyện này sao? Đáng chết!
Không biết đây là lần thứ mấy người nhà họ Mộc vào đồn cảnh sát, nhưng vụ án này Lâm Dư Phỉ làm rất khép. Cảnh sát không tìm được bất kỳ thông tin nào của những người đàn ông kia, thậm chí họ là người vùng nào cũng không biết, có lẽ là người nơi khác chạy tới và là người yêu SM. Mặc dù Mộc Dong nói Lâm Dư Phỉ gọi điện thoại hẹn mình, nhưng chỉ có nhật ký cuộc gọi, không có ghi âm nội dung cuộc gọi, nên không thể coi là chứng cớ buộc tội Lâm Dư Phỉ được. Dĩ nhiên, Lâm Dư Phỉ là người thuộc diện tình nghi, phải bắt về điều tra. Nhưng mà, bọn họ không liên lạc được với Lâm Dư Phỉ. Lâm Dư Phỉ đã xuống xe giữa đường, đổi qua ngồi xe hơi không cần giấy chứng minh. Mục tiêu là chỗ nào, không ai biết!
Tra những cuộc gọi của Lâm Dư Phỉ, không phát hiện khác thường, cảnh sát còn âm thầm vào diễn đàn mật – SM, nhưng cũng không tìm được gì. Vụ án này, lâm vào bế tắc.
Thế nên cảnh sát chỉ có thể xác định Lâm Dư Phỉ là người thuộc diện tình nghi, cố gắng tìm Lâm Dư Phỉ trước.
Cảnh sát không ngờ, nguyên nhân bọn họ không tìm được Lâm Dư Phỉ, không phải vì Lâm Dư Phỉ quá thông minh, cũng không phải bọn họ vô dụng.
Mà là, trời xui đất khiến, Lâm Dư Phỉ gặp được Việt Tiêu trên xe lửa.
Việt Tiêu là ai? Đương nhiên là đại ca buôn lậu đồ xa xỉ số một! Nguồn hàng của Mộc Lê là từ chỗ hắn.
Việt Tiêu còn là ai? Dĩ nhiên là kiện tướng đắc lực của Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết, mục tiêu là trong hai năm kiếm đủ hai chục triệu để thay tủy cho người yêu của mình.
Việt Tiêu ngồi máy bay trở về thành phố Hải Đường, trao đổi một ít chuyện với người giả thành Ngô Du Hà, sau đó chợt muốn ngồi xe lửa tới thành phố G để tiết kiệm.
Về phần tại sao một người thông minh như Lâm Dư Phỉ lại xa hố của hắn. Vậy chỉ có thể nói, đều do Lâm Dư Phỉ thích quyến rũ đàn ông bừa bãi.
Xuất thân của Việt Tiêu vốn là vệ sĩ, có một vẻ đẹp anh tuấn ngang bướng, đầu năm nay kiếm tiền, cả người đều là hàng lậu – toàn nhãn hiệu nổi tiếng, [ =)) ] mặc dù những người trên xe không biết nhìn hàng, nhưng Lâm Dư Phỉ đã bán nhiều quần áo chỗ Mộc Lê, liếc mắt một cái đã biết cái áo khoác kia có giá mấy chục ngàn! Lâm Dư Phỉ vừa nhìn thì không thể dời mắt ra được, hai người vừa vặn nằm gần giường (xe giường nằm ý). Vì vậy Lâm Dư Phỉ bắt đầu giả vờ yếu ớt té xỉu, muốn quyến rũ Việt Tiêu. Nếu đã có chung mục tiêu là thành phố G, vậy đi chung có thể chăm sóc nhau.
Sao Việt Tiêu có thể không nhận ra Lâm Dư Phỉ chứ, khi hắn còn làm vệ sĩ ở nhà họ Ngô đã gặp Lâm Dư Phỉ. Giờ phút này gặp lại Lâm Dư Phỉ trưởng thành, làm Việt Tiêu có cảm giác – thì ra lão tử đã đi theo Tống Ngôn Mục lâu như vậy.
Hỏa tốc nhắn tin báo cho Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục chỉ đáp lại một chữ.
“Diệt.”
Đơn giản, dứt khoát, có giá trị.
Việt Tiêu biết, ý của câu này là giết chết Lâm Dư Phỉ. Vì vậy rất đơn giản, Việt Tiêu mượn cớ đi du lịch, lập tức lừa được ả đi theo mình.
Xuống xe lửa, có một tin nhắn gửi đến, cũng là Tống Ngôn Mục, lần này biến thành ba chữ.
“Không giết, bán.”
Bởi vì thiếu chút nữa Tống Ngôn Mục quên một chuyện, lão hòa thượng đã nói, anh không được giết người. Mặc dù bây giờ nguy cơ của nhà họ Tống đã được giải trừ, nhưng anh là người giữ chữ tín, đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, cho dù anh ra lệnh giết người, cũng không được.
Đã nhìn thấy kiếp trước của mình khi ở trong ảo cảnh, Tống Ngôn Mục hận không thể lập tức bắt Lâm Dư Phỉ tới trước mặt mình, đích thân bắn chết ả, nhưng nghĩ lại, cuộc sống không có hy vọng, so với chết còn đau khổ hơn.
Hơn nữa, chuyện Lâm Dư Phỉ làm ở thành phố Hải Đường trước khi đi, không chỉ là thiết kế Mộc Dong. Ả còn âm thầm trả tiền cho một đám học sinh cấp hai của trường trung học ở huyện Lận Hồng, yêu cầu rất đơn giản, tìm một cơ hội làm gãy chân của con của Mộc Tiền Trình, biến thành tàn tật là được. Ả quăng lưới, tìm nhiều người, nơi này không ra hoa nơi đó sẽ kết quả. Sẽ luôn có người vì tiền, đi hoàn thành chuyện này.
Đối với người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, đối xử ác độc, cũng không quá đáng.
Việt Tiêu rất lanh lẹ lừa Lâm Dư Phỉ ra, sao đó dẫn ả tới một quán rượu hắc đạo khép kín quen biết, uống một ly rượu, Lâm Dư Phỉ không kịp phản ứng, lập tức hôn mê.
Đợi khi ả tỉnh lại, cuộc sống 10 năm sau của ả được kéo màn.
Đây là một quán rượu được quản lý hết sức nghiêm khác, người ở bên trong đều bị bán với đủ loại hình thức. Có người thiếu nợ đánh cuộc, có người mượn nợ lãi xuất cao, có người bị gạt bán, nói tóm lại, nơi này tuyệt đối không phải là một chỗ tốt. Hơn nữa, người quản lý rất bạo lực, sau khi Lâm Dư Phỉ còn chưa kịp nói chuyện, trước hết ả bị cởi sạch rồi bị quất một roi trước mặt một đám người.
Tiếp theo, ả bị ném cho một người phụ nữ chừng 30 tuổi, học tập cách đón và tiếp khách. Vì hại Mộc Dong, Lâm Dư Phỉ đã tiếp xúc với rất nhiều SM trên mạng, kết quả khi ở đây ả mới phát hiện, những thứ đó chỉ là chuyện nhỏ. Trình độ u ám và biến thái ở đây, dường như vượt qua ranh giới cuối cùng của loài người. Mấy người phục vụ một người đàn ông hoặc mấy người đàn ông chơi một người phụ nữ là chuyện bình thường, thậm chí còn có người biểu diễn tiết mục ‘người – thú’.
Mới đầu Lâm Dư Phỉ cũng phản kháng, cũng chạy trốn, nhưng đều bị bắt lại, đánh và treo ở cửa làm triển lãm ba ngày, bất kỳ ai cũng có thể giở trò, ả mới biết ngoan. Ả biết nghe lời, biết phục tùng, học được cách giành khách với một đám gái, học được cách không biết liêm sỉ lấy lòng những gã đà ông ghê tởm kia.
Dù ả có thông mình thì cũng không thể tránh thoát việc lạm dụng tình dục, càng không tránh thoát chất gây nghiện như bóng với hình.
Tất cả những suy nghĩ, tất cả những ước mơ, đã lắng đọng thành hận. Lâm Dư Phỉ nhớ kỹ dáng dấp của Việt Tiêu, trong mười năm không phai nhạt dù chỉ là một chút. Ả cầm chì kẻ mày từng nét từng nét vẽ trên giấy, cách một đoạn thời gian sẽ ôn lại.
Trả thù, là mục tiêu sống duy nhất của ả.
Quán rượu này đổi chỗ, trong nháy mắt đã qua 10 năm, Lâm Dư Phỉ đã trở thành người đứng đầu bảng hơn nữa là người chuyên gia hỗ trở người mới, lòng dạ ả cũng càng thêm ác độc, và điều quan trọng nhất là ả đã được tin tưởng. Rốt cuộc, ả có cơ hội đi ra ngoài, ngoan tuyệt vứt bở hết tiền tài, ả chạy trốn thành công.
Nhưng mà, trời đất bao la rộng lớn, làm sao ả tìm được người bán ả – Việt Tiêu. Những hận thù kia, chỉ có thể trút vào người khác.
Lúc này, Tống Ngôn Mục và Tống Ngôn Giản là đôi gia chủ của nhà họ Tống, tài sản do Tống Ngôn Mục kinh doanh, quyền thế nằm trong tay Tống Ngôn Giản, bề ngoài tất cả mọi chuyện đều do Tống Ngôn Giản đại diện, nhưng người an bài ngầm chính là Tống Ngôn Mục, Ngô Sâm Nhược nhận được tất cả lực lượng của Tống Nghĩa Nhụy, số đặc công ở nước ngoài và trong nước nhiều đến đếm không hết.
Bất kỳ động tác nào của Lâm Dư Phỉ, không chạy khỏi lòng bàn tay của bọn họ dù chỉ là một chút. Thật ra thì lần này Lâm Dư Phỉ chạy thoát, là bọn họ cố ý sắp đặt.
Bởi vì Lâm Dư Phỉ đã nhiễm HIV, mạng của ả không dài nữa. Để ả trở về gặp Trương Thảo, là Mộc Tuyết đề nghị, Tống Ngôn Mục và Ngô Sâm Nhược mới đồng ý.
Lâm Dư Phỉ không có phương hướng, không thể làm gì khác hơn là đi tới thành phố Hải Đường. Hai mươi bảy tuổi mà khóe mắt, mặt, cơ thể của ả đã như người 37 tuổi, nguyên nhân là vi lạm dụng tình dục quá độ.
Ả hỏi thăm tình trạng của người nhà họ Mộc, mới biết, nhà họ Mộc đã hoàn toàn suy tàn.
Mộc Lê bị xe đụng liệt nữa người, nhưng không sẩy thai, nhưng cô ta bị liệt thì làm sao sinh? Bác sĩ đề nghị phá thai, Mộc Lê không đồng ý, nếu không sinh một đứa con để dưỡng lão. Cuối cùng đứa bé được sanh mổ, cô ta rất vui, nhưng qua không lâu, đứa bé mắc bệnh viêm phổi, các loại triệu chứng về bệnh vàng da, bị đưa vào bệnh viện nhi đồng thành phố. Cuối cùng, bởi vì đứa bé được sinh mổ và mẹ bị liệt, trong quá trình còn nằm trong bụng mẹ không có đủ dinh dưỡng, cuối cùng vẫn mất đi. Mộc Lê tuyệt vọng, bất kể bà lão Mộc chăm sóc như thế nào, vì buồn rầu không ăn uống nên mấy năm sau cũng vì nhịn ăn mà chết.
Sau khi Mộc Dong xảy ra chuyện, không tìm được chứng cớ nào cho thấy là Lâm Dư Phỉ làm, nhưng vì Mộc Dong đã khẳng định, người nhà họ Mộc cũng cho là như vậy. Lâm Dư Phỉ đi, Trương Thảo vẫn còn ở lại, cho dù Trương Thảo mang thai con của Mộc Tiền Trình, bọn họ cũng không sợ. Mộc Tiền Trình có con trai, ai thèm quan tâm Trương Thảo có sinh được hay không.
Vì vậy, sau khi Mộc Quế cấy da, ngày ngày đến tìm Trương Thảo khóc mắng. Mộc Tiền Trình vì né tránh chuyện này, dứt khoát trở về ở với cha mẹ, bỏ lại Trương Thảo ở một mình trong căn nhà trọ Lâm Cương chết. Trương Thảo vừa lo lắng cho con gái, vừa nhận nhục nhã, vừa sợ Mộc Tiền Trình vứt bỏ, dưới mấy lần giày vò, hư thai.
Trùng hợp không lâu sau khi Trương Thảo hư thai, bà lão Mộc ẫm cháu trai tới quầy bán đồ lặt vặt mua đồ, bổng có mấy thiếu niên xông lên kéo con trai Mộc Tiền Trình đi, đứa bé nhỏ xíu bị đập gãy chân tại chỗ, sau đó mấy thiếu niên tán ra chạy. Cuối cùng cảnh sát bắt được hai người trong số đó, tra hỏi hồi lâu chỉ biết là, có người xúi dục, rốt cuộc là người nào xúi dục thì bọn chúng không biết.
Mộc Quế luôn miệng chắc chắn, chuyện này nhất định là Trương Thảo làm! Bà ta hận con mình bị sảy, cho nên phải hại con của Mộc Tiền Trình.
Cho dù Mộc Tiền Trình có tin hay không, ít nhất, Mộc Tiền Trình càng hời hợt với Trương Thảo hơn.
Không có con, Trương Thảo không thể dựa vào nhà họ Mộc. Tính tình của bà ta càng ngày càng nóng nảy, tính cách vốn đã vọng động lại càng dễ phát tác hơn. Sau nhiều lần cầu xin Mộc Tiền Trình trở về mà không có kết quả, rốt cuộc Trương Thảo bộc phát – cải vả với Mộc Tiền Trình, vì ép Mộc Tiền Trình trở lại, bà ta lấy dao đâm vào bụng mình.
Mộc Tiền Trình bị dọa, sợ tới nỗi hồn phi phách tán, vội vàng chạy về cứu Trương Thảo. Nhưng từ đó về sau, cơ thể Trương Thảo càng ngày càng kém. Mộc Tiền Trình cũng không vì thế mà có chút áy náy nào với Trương Thảo, ngược lại còn muốn chia tay với Trương Thảo.
Vốn dĩ giấy hôn thú của bọn họ chỉ là giả. Qua vài năm, Mộc Tiển Trình lại tìm một người phụ nữ – kết hôn lần nữa, mặc dù không có tiệc rượu, nhưng cũng không giấu tin này. Sau khi Trương Thảo biết được chuyện này, tức hộc máu. Nhưng mà, con gái bà ta đi tới nơi đất khách, nhà mẹ lạnh bạc coi như không có đứa con gái như bà ta, đáng thương một người lẻ loi hiu quạnh, động lực sinh tồn chỉ có một là chờ Lâm Dư Phỉ trở lại.
Đây là cây rơm cuối cùng ép chết lạc đà, tất cả khao khát của Trương Thảo rơi vào khoảng không. Ước mơ cuối cùng của bà ta chính là sau khi Lâm Dư Phỉ trở lại sẽ cho bà ta thể diện, cho bà ta phú quý, để Mộc Tiền Trình và cả nhà họ Mộc kể cả Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ cũng phải hâm mộ ghen tị với mẹ con bà ta.
Lâm Dư Phỉ lặng lẽ đưa thi thể Trương Thảo đi hỏa táng.
Sau đó, ả quyết định, kết thúc tất cả với người nhà họ Mộc.
Chuyện làm ăn của Mộc Tiền Trình, bởi vì lúc đầu đầu tư không nhiều, giai đoạn giữa lại bị một đống chuyện quấn quanh, hắn bỏ lỡ thời kỳ phát triển vàng son. Chờ khi hắn chấp nhận được chuyện con trai đã bị què, khi định làm giàu lần nữa, thành phố Hải Đường đã có mấy gia đình đăng ký kinh doanh rau cải sạch với cục công thương. Bất luận là đầu tư hay quản lý hay đường giây tiêu thụ đều mạnh hơn Mộc Tiền Trình. Trong chuyện cạnh tranh buôn bán, ngay cả sức đánh trả Mộc Tiền Trình cũng không có, sau mấy lần, hắn bị đánh bại.
Cuối cùng Mộc Tiền Trình không thể làm gì khác hơn là lấy một chút vốn còn dư lại, trở về huyện Lận Hồng mua một cửa hàng, định cùng kinh doanh tiệm cơm với Mộc Cương Thiết.
Trong thời gian Mộc Cương Thiết chăm sóc vợ con, tuyến đường làm ăn hải sản đã bị đối tác nuốt, còn xâm chiếm vốn lưu động của Mộc Cương Thiết. Vì vậy, hai người bạn tốt nhiều năm nổi lên mâu thuẫn, sau khi nháo xong thì Mộc Cương Thiết không làm hải sản nữa, đổi thành nhà hàng phổ thông. Mộc Dong miễn cưởng học xong cấp ba, không học đại học trực tiếp ở lại huyện Lận Hồng, tìm một người tới ở rể. Nhưng tính cách của ả quá kiêu ngạo, lúc nào cũng không hài lòng với chồng, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau. Mộc Quế Mộc Cương Thiết lại bao che quá mức, gia đình một chút cũng không hài hòa.
Mộc Tiền Trình muốn trở lại cùng làm ăn với chị mình. Nhưng mà Mộc Quế ghi hận em trai, Mộc Dong không nhận cậu, Mộc Cương Thiết lại hận chết người em vợ này, tranh giành ồn ào, bọn họ tan rã trong không vui.
Vì vậy Mộc Tiền Trình đổi thành bán đồ văn phòng, Mộc Cương Thiết bán đồ dùng gia đình. Hai người cả đời không qua lại với nhau.
Qua ít năm, vợ mới của Mộc Tiền Trình lại sinh cho hắn một đứa con gái, Mộc Tiền Trình cũng không dám chê trai gái, chỉ cần tay chân bình thường không tàn tật hay thiếu năng là được. Mộc Tiền Trình đã vượt qua biến cố, đã biết ý trời không thể cải, hắn không còn quá bốc đồng cũng không còn hăng hái, chỉ cầu bình an sống qua ngày.
Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ trở lại.
Lâm Dư Phỉ biết mình không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ ả đã tàn từ trong ra ngoài, bệnh AIDS thì làm sao có thể trị hết. Nếu Trương Thảo đã chết, mình cũng không sống được bao lâu, ước mơ cả đời không thể thực hiện, không bằng lấy người nhà họ Mộc chôn cùng.
Giờ phút này một chút tiền Lâm Dư Phỉ cũng không có, nhưng ả có lòng dạ ngoan tuyệt mà người thường không có. Mặc dù ả gầy yếu, nhưng lại biết quá nhiều thủ đoạn bẩn thỉu từ chỗ kia. Dụ dỗ mấy người đàn ông, sau khi lấy được một ít trợ lực, nửa đêm ả âm thầm đi vào nhà Mộc Tiền Trình, mở khí đốt thiên nhiên ra, đóng chặc cửa và cửa sổ, sau đó đốt dây đuổi côn trùng.
Ở cách đó không xa nhìn trận nổ, nhân viên cứu hỏa nhanh chóng mang mấy thi thể ra ngoài, xác định một nhà bốn người của Mộc Tiền Trình chết hết, ả quay đầu đi tới nhà Mộc Quế Mộc Cương Thiết.
Mộc Quế Mộc Cương Thiết ở trên lầu của nhà hàng hải sản, cả tòa nhà này là của bọn họ. Lâm Dư Phỉ dùng một cái búa mua được phả vở cửa thủy tinh ở phía sau, chui vào rải thuốc sâu kịch độc có vị ngọt vào tất cả những thứ ăn được trong bếp.
Làm xong tất cả những thứ này, Lâm Dư Phỉ xoay người đi tới nhà ông bà lão Mộc.
Cả nhà Mộc Đào, Lý Đại Bằng, Lý Tiểu Tuyền đã định cự ở vùng khác gần 10 năm, đúng lúc mấy ngày nay trở lại thăm hai cụ già, nên cả nhà đều ở đây. Lý Đại Bằng thức dậy đi mở cửa, chưa kịp nhìn rõ cô gai bên ngoài là ai, ngực đã bị đâm một dao.
Mộc Đào nghe âm thanh của thứ gì đó ngã xuống ngoài cửa, còn có tiếng kêu thảm thiết, trong lòng căng thẳng, lúc bà ta đi ra không chú ý tới Lâm Dư Phỉ đã đứng ngoài cửa phòng ngủ, không phòng bị, bất ngờ bị một dao cắt vỡ động mạch. Dù sao Lý Tiểu Tuyền cũng là thanh niên trẻ tuổi, hắn quăng một cây gậy làm Lâm Dư Phỉ ngã xuống đất. Lâm Dư Phỉ bò lổm ngổm trên đất, cười to, dứt khoát cắt cổ tay của mình, gọi Lý Tiểu Tuyền, sau đó dùng dao dính máu mình đâm Lý Tiểu Tuyền.
Lý Tiểu Tuyền bị đâm trúng mấy dao, không phải chỗ quan trọng, cuối cùng hắn cướp được dao đâm vào người Lâm Dư Phỉ, lại bị máu bắn đầy người.
Lâm Dư Phỉ cười, rất tốt, ả đủ vốn…. Dù sao hai lão già kia cũng sống không được bao lâu, Lý Tiểu Tuyền chắc chắn cũng sẽ bị nhiễm HIV.
Trong mông lung, dường như ả thấy mình khi còn bé, Trương Thảo mặt đầy phẫn hận giáo dục ả, chính là Hà Hiểu Lệ, chính là Mộc Tuyết, tất cả mọi thứ của bà ta bị Hà Hiểu Lệ cướp, tất cả mọi thứ của Lâm Dư Phỉ bị Mộc Tuyết cướp. Cho nên, từ nhỏ ả đã căm ghét Mộc Tuyết.
Nhưng mà, cho tới lúc chết, ả đột nhiên phát hiện, coi như Trương Thảo lấy được Mộc Tiền Trình, mình trở thành con gái Mộc Tiền Trình… Tất cả, cũng không như dự đoạn của mẹ con ả.
Đây chẳng qua là chấp niệm của bọn họ, không phải hạnh phúc.
Trong lúc nhớ lại, ả nhìn thấy một đoạn thời gian khác, thời gian không phấn chấn, ả lại phong quang vô hạn, bừa bãi sung sướng. Đây là kiếp trước, hay là kiếp sau? Đây là mơ, hay là thực?
Cuộc sống, bất luận là đông vui hạnh phúc hay đau khổ trắc trờ, đến lúc chết, đều giống nhau.
Đời người, chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lâm Dư Phỉ nhắm mắt lại, linh hồn tiêu tán…..
—————-=== ====—————-
Đôi lời của eidtor: Thật ra thì con cái thành ra thế nào là dựa trên sự giáo dục của cha mẹ và người lớn xung quanh!
Lâm Dư Phỉ thành như vậy, âu cũng có một phần lỗi là do Trương Thảo. Con người, lúc nào cũng thấy ganh tị với người khác, thứ mình không có được, thì cho là người khác cướp của mình! Đó là một sai lầm, kết quả kéo theo rất rất nhiều sai lầm khác! Cái kết cũng là chết!