Hai người ở dưới đáy cốc một mặt chữa thương, một mặt tìm kiếm lối thoát. Sơn cốc này bị kẹp ở giữa hai vách núi thẳng đứng, vách đá rất dốc lại cao vô cùng, cho dù là có tuyệt đỉnh khinh công nếu muốn đi lên đó cũng là cửu tử nhất sinh. Thật may dưới đáy cốc còn có thủy đàm, trong nước có cá, lại có nhiều quả dại có thể ăn được, hai người cũng không sợ rơi vào cảnh đói khát. Sáu bảy ngày sau, Đoạn Vân Tụ đã phục hồi hoàn toàn, Diệp Tú Thường cũng khá hơn phân nửa, hai người lại cẩn thận tìm mấy lần dưới đáy cốc, vẫn không có phát hiện đường đi ra ngoài, nên rất chán nản đi đến ngồi bên cạnh thủy đàm nghỉ ngơi, nghĩ xem có tìm được biện pháp khác không.
Diệp Tú Thường nhìn xuống thủy đàm thâm u, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng rực lên, nhưng lại lập tức ám xuống. Nàng nhẹ nhàng đem đầu khẽ tựa trên vai Đoạn Vân Tụ, sâu kín nói: “Ngươi nói, nếu chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này, nên làm cái gì bây giờ?” Bất quá trong giọng nói lại không chứa u sầu.
Đoạn Vân Tụ cũng quen dần với biểu hiện thân mật của Diệp Tú Thường, cơ thể không còn giống như lúc trước trở nên cứng ngắc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải đi ra ngoài, Tú Thường nàng cũng biết ta còn có cừu gia cần phải báo.”
“Nếu là thật sự ra không được?”
“Nếu... Thực sự chỉ có thể ở lại nơi này, đương nhiên chúng ta sẽ luôn bên cạnh chăm sóc lẫn nhau...”
“Đây chẳng phải là tốt lắm sao?” Diệp Tú Thường lại khẽ thở dài, thầm nghĩ nếu hai người có thể bị vây khốn ở nơi này, thế thì có thể thực hiện được tâm nguyện của mình rồi, chỉ có lẫn nhau không còn những thứ khác vướng bận...
Đoạn Vân Tụ nghe ra tâm tư của Diệp Tú Thường, chủ động cầm tay nàng, nói: “Nếu thiên ý đã như thế, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, mãi cho đến khi ta chết đi...” Ngữ khí có chút bất lực mà lại chân thành.
Diệp Tú Thường ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Đoạn Vân Tụ, qua một lúc lâu, mới lên tiếng: “Đáp ứng ta, mặc kệ có thể đi ra ngoài hay không, chúng ta đều phải bảo hộ đối phương...”
Đoạn Vân Tụ nở nụ cười, trong tươi cười có vài phần bất đắc dĩ, “Chúng ta bây giờ bị vây ở nơi này, tự nhiên sẽ luôn luôn bảo hộ lẫn nhau.”
“Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài? Ta là nói nếu, ngươi vẫn sẽ làm theo dự định ban đầu của ngươi sao?” Trong ánh mắt Diệp Tú Thường ẩn ẩn lo lắng cùng u oán.
“...” Đoạn Vân Tụ im lặng.
“Đáp ứng ta, nếu có thể đi ra ngoài, trừ phi ta buông tay ngươi trước, nếu không, tuyệt không cho phép ngươi buông tay ta...”
Đoạn Vân Tụ vẫn im lặng.
Diệp Tú Thường vẫn chuyên chú nhìn nàng, chờ câu trả lời. Nàng thực do dự, không biết có nên đáp ứng hay không, cho dù có đáp ứng rồi, mình lại có thể làm được hay không...
Đôi mắt sáng ngời của Diệp Tú Thường dần trở nên ảm đạm, cũng bắt đầu phiếm lệ. Nàng vốn luôn tự cho mình là người ổn trọng, tính tình hoạt bát cởi mở, nhưng từ sau khi gặp gỡ Đoạn Vân Tụ, nàng bắt đầu nếm trãi đủ loại tư vị.., mặt yếu ớt nhất của nàng cũng lộ ra, đã nhiều lần bản thân nàng phải rơi nước mắt, thật sự đã trở thành một cái tiểu nữ tử rồi, thậm chí có khi nàng thiếu chút nữa còn trở thành tiểu hài tử.
Đoạn Vân Tụ thấy vẻ mặt Diệp Tú Thường không đúng, trong lòng vừa đau vừa vội, nghĩ đến nhất thời cũng không đi ra được, đành phải nói: “Ta đáp ứng nàng, ta đáp ứng nàng mà, là ta không đúng, nàng đừng thương tâm nữa được không?”
Diệp Tú Thường giương mắt nhìn về phía Đoạn Vân Tụ, trong lòng nàng rất kinh hỉ, nhưng có chút không thể tin được. Nàng biết Đoạn Vân Tụ rất coi trọng lời hứa, một khi đã hứa là sẽ dốc toàn lực để thực hiện, cho nên sẽ không dễ dàng buông lời hứa hẹn. Nàng vốn nghĩ muốn Đoạn Vân Tụ đáp ứng cùng mình tư thủ là chuyện rất khó, không nghĩ tới đối phương lúc này lại cho mình một lời hứa, mặc dù là nàng đã nghe thấy, nhưng vẫn có điểm không thể xác định, sợ hãi là mình đã nghe lầm, bởi vậy không thể tin được mà hỏi lại: “Ngươi nói thật sao?”
Đoạn Vân Tụ cũng cảm thấy mình có điểm xúc động khi buông lời hứa hẹn, nếu thật sự có thể đi ra ngoài, nàng cần phải vượt qua rất nhiều trở ngại để có thể thực hiện được lời hứa này, nhưng mà nàng của bây giờ, đã muốn không thể hạ được quyết tâm cố tình lờ đi thương tâm của Diệp Tú Thường, nhìn thấy ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, Đoạn Vân Tụ cảm thấy thế giới của mình cũng mất đi hào quang, nụ cười tựa như minh nhược xuân hoa kia, vốn là phong cảnh tuyệt mỹ, cũng là sinh mệnh trong lòng nàng, nếu để mất đi, đối với nàng mà nói trên đời này còn có cái gì tốt đẹp sao?
Nàng ngắm nhìn Diệp Tú Thường, thầm nghĩ: Thôi, nếu ta đã rơi vào, có giãy dụa cũng vô ích, nếu mình đã hứa hẹn rồi, cũng sẽ không lật lọng, bảo hộ nàng cũng là nguyện vọng đẹp nhất ở sâu trong đáy lòng mình. Môi của nàng bất giác giơ lên, nở một nụ cười như gió xuân làm cho người trước mắt muốn sa vào.
“Đương nhiên là thật sự, ta sẽ luôn luôn bảo hộ nàng, trừ phi, nàng buông tay ta trước...”
Diệp Tú Thường ngây ngẩn cả người, sau đó nở nụ cười, nụ cười kia không giống với Đoạn Vân Tụ đạm nhiên ôn nhu, mà lại xán lạn chói mắt. Nàng không có mở miệng trả lời, lại không chút do dự hôn lên môi Đoạn Vân Tụ.
“Hmm...” Đoạn Vân Tụ lúc này là bị bắt im lặng.
Đoạn Vân Tụ một bên đáp lại, một bên bất giác lùi về phía sau, cuối cùng phát hiện mình đã muốn ngã trên bãi cỏ, mà cơ thể của Diệp Tú Thường cũng đè ép lên, thời điểm vừa ngã đến trên mặt đất, lý trí của nàng cũng phục hồi, mới phát hiện thân thể hai người lại thiếp hợp chặt chẽ đến như vậy, dường như tách ra một chút cũng là sai lầm. Nàng cảm thấy tư thế này quá mức quỷ dị, làm cho mình thực không có thói quen, nhưng là phần lý trí này nhanh chóng bị nụ hôn cuồng nhiệt của Diệp Tú Thường làm cho bay đến chín tầng mây.
Diệp Tú Thường đã bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn chỉ cùng môi lưỡi dây dưa, nàng hơi hơi tách cơ thể mình và Đoạn Vân Tụ ra, si ngốc nhìn đến hai má của Đoạn Vân Tụ nhiễm lên ửng đỏ xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt không còn như ngày thường trong suốt mà trấn tĩnh nữa, hai cánh hoa anh đào trở nên rực rỡ dị thường hơi thở có chút dồn dập. Như ma xui quỷ khiến nàng lại hôn lên, hơn nữa từ môi bắt đầu hôn qua cằm, qua hai gò má, lại lên trên trán, rồi chuyển đến sau tai, thậm chí trượt xuống cổ.
Người dưới thân cúi đầu phát ra rên rỉ. Nàng phát hiện y phục trên người Đoạn Vân Tụ trở nên vướng víu, rất muốn vứt bỏ chúng nó, để nàng có thể hôn lên mọi nơi trên cơ thể như hoa như ngọc này. Bị cái ý tưởng vừa nóng bỏng lại điên cuồng này dọa làm cho nàng thiếu chút nữa muốn ngừng lại. Tuy rằng lịch duyệt giang hồ của nàng rất sâu, cũng không phải chưa từng thấy qua cảnh nam nữ hoan ái, nhưng thật sự muốn nàng tự làm ra, hơn nữa lại cùng một nữ tử làm chuyện như vậy, quả thật là rất khó để... tưởng tượng, những lễ nghi nàng đã học được tất cả đều nói cho nàng biết đó là sai, nhưng là nàng nghĩ đến sau khi cả hai rời khỏi nơi này không biết phía trước sẽ phát sinh những biến cố gì, nếu bỏ qua cơ hội lần này nàng không biết phải chờ đến khi nào, hơn nữa, người dưới thân bộ dáng thật sự rất mê người, từ sâu thẳm đáy lòng nàng khơi gợi lên.., khiến nàng nhịn không được muốn tiếp tục làm một cái gì đó. Cho nên, nàng kiên quyết vứt bỏ ý nghĩ muốn dừng lại, đưa tay gỡ ra hai bên cổ áo Đoạn Vân Tụ, vùi đầu hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp kia, hơn nữa tay còn lặng lẽ tham hướng bên trong váy áo Đoạn Vân Tụ, sau đó vuốt ve lên làn da mềm mại này.
Đoạn Vân Tụ cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp, có một loại cảm giác bí ẩn từ sâu bên trong thân thể nàng giống như những xúc tu ngoe nguẩy muốn vươn ra ngoài, quấy nhiễu làm nàng thật khó chịu đựng. Nàng cũng ôm thật chặc thân thể ở trên người mình, ý thức tan rã để mặc Diệp Tú Thường tùy ý vuốt ve. Đột nhiên, nàng cảm giác trên lưng chợt lạnh, lập tức từ đám mây trở về hiện thực, mới phát hiện cổ áo mình bị mở rộng ra, môi Diệp Tú Thường đang hôn tại xương quai xanh dần hạ xuống tiến đến một 'địa phương' làm nàng thực xấu hổ, mà y phục trên người cũng trở nên rời rạc, tay của đối phương lại ở bên eo của mình chạy loạn, cùng thân thể của mình tiếp xúc thân mật...
Mặt của nàng trở nên đỏ ửng, lại không dám đẩy ra người ở phía trên, đành khẽ gọi: “Tú Thường...” Thấy đối phương không có phản ứng, lại kêu thêm một tiếng.
Diệp Tú Thường ngừng lại, có chút lo lắng nhìn người dưới thân.
“Làm sao vậy, không thích?”
“Không, không phải...” Đoạn Vân Tụ thiếu chút nữa nghẹn lời, “Trước dừng lại được không?”
Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ xấu hổ đến lợi hại, biết lo lắng của mình là dư thừa, nhưng cũng không dám tiếp tục. Tuy rằng trong lòng thực chờ mong, nhưng nàng cũng không biết kế tiếp phải làm như thế nào, hơn nữa người ở trước mắt về phương diện này giống như rất thẹn thùng, ngày hôm nay tiến triển đã muốn rất rõ ràng, không thể mong đợi đi xa hơn nữa. Nàng áp chế cổ dục vọng trong lòng.., đáp một tiếng “Uhm”, buông Đoạn Vân Tụ ra rồi ngồi dậy.
Đoạn Vân Tụ cũng nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh sửa hảo cổ áo, buộc lại đai lưng, cúi đầu không dám nhìn Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường đột nhiên nằm lên đùi Đoạn Vân Tụ, giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, này nhiệt khí trên người cũng thu vào. Đoạn Vân Tụ cảm thấy được thân thể của chính mình, rất muốn gắt gao ôm lấy người ở trên chân này, như muốn đem nàng hòa tan vào cơ thể mình, một chút cũng không muốn tách ra, nàng phải mạnh mẽ khắc chế bản thân để dừng lại ý nghĩ này.
Diệp Tú Thường nâng tay vuốt ve cằm Đoạn Vân Tụ, ý cười ôn nhu.”Thật hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau...”
“Ân.” Đoạn Vân Tụ vẫn nhịn không được bắt lấy tay Diệp Tú Thường, lại còn hạ xuống một nụ hôn.
Diệp Tú Thường cảm thấy nụ hôn này như ngọn lửa nóng bỏng, thiêu cháy lòng nàng. Từ nụ hôn này nàng biết, Đoạn Vân Tụ đối với mình thật sự động tình, hơn nữa còn rất sâu.
Diệp Tú Thường ngồi dậy, ôm chặt lấy Đoạn Vân Tụ, nói: “Nhớ kỹ, vĩnh viễn không được phụ ta...”, bởi giờ khắc này, nàng xác định mình đã tìm được... cho dù là thiên băng địa liệt cũng chỉ muốn chờ đợi người kia đến hải khô thạch lạn (biển cạn đá mòn), bởi vì ở một khắc này, nàng đã quyết định từ nay về sau sẽ đem bản thân mình hoàn toàn giao phó cho người trước mắt này, một chút cũng không giữ lại.
Đoạn Vân Tụ cảm nhận được tâm ý Diệp Tú Thường, trái tim đã được tình yêu lấp đầy, cũng kiên định thì thầm nói lời hứa hẹn: “Ta vĩnh viễn sẽ không phụ nàng, nếu không, cam nguyện chết dưới kiếm của nàng.” Nói xong hôn lên môi Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường vành mắt lại phiếm khởi lệ hoa, nếu như nói bởi vì vừa rồi Đoạn Vân Tụ không đành lòng thấy mình thương tâm mới đưa ra hứa hẹn, thì thời khắc này hứa hẹn chính là xuất phát từ nội tâm bởi vì nàng thật sự đã động tình, càng hoàn toàn tự nguyện, Diệp Tú Thường lại có thể không cảm động sao? Nàng ôm chặt lấy Đoạn Vân Tụ, yên lặng hưởng thụ hạnh phúc đang cuộn trào ở trong lòng.
“Đây là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời này của ta...” Thật lâu sau, Diệp Tú Thường cúi đầu nói.
“Ta cũng thế...” Đoạn Vân Tụ cũng cảm động lây. Hai người không nhắc lại, chỉ cảm thụ nhịp tim lẫn nhau, giống như thể hạnh phúc đến thiên trường địa cửu.
-----------
Diệp Tú Thường nhìn xuống thủy đàm thâm u, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng rực lên, nhưng lại lập tức ám xuống. Nàng nhẹ nhàng đem đầu khẽ tựa trên vai Đoạn Vân Tụ, sâu kín nói: “Ngươi nói, nếu chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này, nên làm cái gì bây giờ?” Bất quá trong giọng nói lại không chứa u sầu.
Đoạn Vân Tụ cũng quen dần với biểu hiện thân mật của Diệp Tú Thường, cơ thể không còn giống như lúc trước trở nên cứng ngắc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta nhất định phải đi ra ngoài, Tú Thường nàng cũng biết ta còn có cừu gia cần phải báo.”
“Nếu là thật sự ra không được?”
“Nếu... Thực sự chỉ có thể ở lại nơi này, đương nhiên chúng ta sẽ luôn bên cạnh chăm sóc lẫn nhau...”
“Đây chẳng phải là tốt lắm sao?” Diệp Tú Thường lại khẽ thở dài, thầm nghĩ nếu hai người có thể bị vây khốn ở nơi này, thế thì có thể thực hiện được tâm nguyện của mình rồi, chỉ có lẫn nhau không còn những thứ khác vướng bận...
Đoạn Vân Tụ nghe ra tâm tư của Diệp Tú Thường, chủ động cầm tay nàng, nói: “Nếu thiên ý đã như thế, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, mãi cho đến khi ta chết đi...” Ngữ khí có chút bất lực mà lại chân thành.
Diệp Tú Thường ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Đoạn Vân Tụ, qua một lúc lâu, mới lên tiếng: “Đáp ứng ta, mặc kệ có thể đi ra ngoài hay không, chúng ta đều phải bảo hộ đối phương...”
Đoạn Vân Tụ nở nụ cười, trong tươi cười có vài phần bất đắc dĩ, “Chúng ta bây giờ bị vây ở nơi này, tự nhiên sẽ luôn luôn bảo hộ lẫn nhau.”
“Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài? Ta là nói nếu, ngươi vẫn sẽ làm theo dự định ban đầu của ngươi sao?” Trong ánh mắt Diệp Tú Thường ẩn ẩn lo lắng cùng u oán.
“...” Đoạn Vân Tụ im lặng.
“Đáp ứng ta, nếu có thể đi ra ngoài, trừ phi ta buông tay ngươi trước, nếu không, tuyệt không cho phép ngươi buông tay ta...”
Đoạn Vân Tụ vẫn im lặng.
Diệp Tú Thường vẫn chuyên chú nhìn nàng, chờ câu trả lời. Nàng thực do dự, không biết có nên đáp ứng hay không, cho dù có đáp ứng rồi, mình lại có thể làm được hay không...
Đôi mắt sáng ngời của Diệp Tú Thường dần trở nên ảm đạm, cũng bắt đầu phiếm lệ. Nàng vốn luôn tự cho mình là người ổn trọng, tính tình hoạt bát cởi mở, nhưng từ sau khi gặp gỡ Đoạn Vân Tụ, nàng bắt đầu nếm trãi đủ loại tư vị.., mặt yếu ớt nhất của nàng cũng lộ ra, đã nhiều lần bản thân nàng phải rơi nước mắt, thật sự đã trở thành một cái tiểu nữ tử rồi, thậm chí có khi nàng thiếu chút nữa còn trở thành tiểu hài tử.
Đoạn Vân Tụ thấy vẻ mặt Diệp Tú Thường không đúng, trong lòng vừa đau vừa vội, nghĩ đến nhất thời cũng không đi ra được, đành phải nói: “Ta đáp ứng nàng, ta đáp ứng nàng mà, là ta không đúng, nàng đừng thương tâm nữa được không?”
Diệp Tú Thường giương mắt nhìn về phía Đoạn Vân Tụ, trong lòng nàng rất kinh hỉ, nhưng có chút không thể tin được. Nàng biết Đoạn Vân Tụ rất coi trọng lời hứa, một khi đã hứa là sẽ dốc toàn lực để thực hiện, cho nên sẽ không dễ dàng buông lời hứa hẹn. Nàng vốn nghĩ muốn Đoạn Vân Tụ đáp ứng cùng mình tư thủ là chuyện rất khó, không nghĩ tới đối phương lúc này lại cho mình một lời hứa, mặc dù là nàng đã nghe thấy, nhưng vẫn có điểm không thể xác định, sợ hãi là mình đã nghe lầm, bởi vậy không thể tin được mà hỏi lại: “Ngươi nói thật sao?”
Đoạn Vân Tụ cũng cảm thấy mình có điểm xúc động khi buông lời hứa hẹn, nếu thật sự có thể đi ra ngoài, nàng cần phải vượt qua rất nhiều trở ngại để có thể thực hiện được lời hứa này, nhưng mà nàng của bây giờ, đã muốn không thể hạ được quyết tâm cố tình lờ đi thương tâm của Diệp Tú Thường, nhìn thấy ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, Đoạn Vân Tụ cảm thấy thế giới của mình cũng mất đi hào quang, nụ cười tựa như minh nhược xuân hoa kia, vốn là phong cảnh tuyệt mỹ, cũng là sinh mệnh trong lòng nàng, nếu để mất đi, đối với nàng mà nói trên đời này còn có cái gì tốt đẹp sao?
Nàng ngắm nhìn Diệp Tú Thường, thầm nghĩ: Thôi, nếu ta đã rơi vào, có giãy dụa cũng vô ích, nếu mình đã hứa hẹn rồi, cũng sẽ không lật lọng, bảo hộ nàng cũng là nguyện vọng đẹp nhất ở sâu trong đáy lòng mình. Môi của nàng bất giác giơ lên, nở một nụ cười như gió xuân làm cho người trước mắt muốn sa vào.
“Đương nhiên là thật sự, ta sẽ luôn luôn bảo hộ nàng, trừ phi, nàng buông tay ta trước...”
Diệp Tú Thường ngây ngẩn cả người, sau đó nở nụ cười, nụ cười kia không giống với Đoạn Vân Tụ đạm nhiên ôn nhu, mà lại xán lạn chói mắt. Nàng không có mở miệng trả lời, lại không chút do dự hôn lên môi Đoạn Vân Tụ.
“Hmm...” Đoạn Vân Tụ lúc này là bị bắt im lặng.
Đoạn Vân Tụ một bên đáp lại, một bên bất giác lùi về phía sau, cuối cùng phát hiện mình đã muốn ngã trên bãi cỏ, mà cơ thể của Diệp Tú Thường cũng đè ép lên, thời điểm vừa ngã đến trên mặt đất, lý trí của nàng cũng phục hồi, mới phát hiện thân thể hai người lại thiếp hợp chặt chẽ đến như vậy, dường như tách ra một chút cũng là sai lầm. Nàng cảm thấy tư thế này quá mức quỷ dị, làm cho mình thực không có thói quen, nhưng là phần lý trí này nhanh chóng bị nụ hôn cuồng nhiệt của Diệp Tú Thường làm cho bay đến chín tầng mây.
Diệp Tú Thường đã bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn chỉ cùng môi lưỡi dây dưa, nàng hơi hơi tách cơ thể mình và Đoạn Vân Tụ ra, si ngốc nhìn đến hai má của Đoạn Vân Tụ nhiễm lên ửng đỏ xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt không còn như ngày thường trong suốt mà trấn tĩnh nữa, hai cánh hoa anh đào trở nên rực rỡ dị thường hơi thở có chút dồn dập. Như ma xui quỷ khiến nàng lại hôn lên, hơn nữa từ môi bắt đầu hôn qua cằm, qua hai gò má, lại lên trên trán, rồi chuyển đến sau tai, thậm chí trượt xuống cổ.
Người dưới thân cúi đầu phát ra rên rỉ. Nàng phát hiện y phục trên người Đoạn Vân Tụ trở nên vướng víu, rất muốn vứt bỏ chúng nó, để nàng có thể hôn lên mọi nơi trên cơ thể như hoa như ngọc này. Bị cái ý tưởng vừa nóng bỏng lại điên cuồng này dọa làm cho nàng thiếu chút nữa muốn ngừng lại. Tuy rằng lịch duyệt giang hồ của nàng rất sâu, cũng không phải chưa từng thấy qua cảnh nam nữ hoan ái, nhưng thật sự muốn nàng tự làm ra, hơn nữa lại cùng một nữ tử làm chuyện như vậy, quả thật là rất khó để... tưởng tượng, những lễ nghi nàng đã học được tất cả đều nói cho nàng biết đó là sai, nhưng là nàng nghĩ đến sau khi cả hai rời khỏi nơi này không biết phía trước sẽ phát sinh những biến cố gì, nếu bỏ qua cơ hội lần này nàng không biết phải chờ đến khi nào, hơn nữa, người dưới thân bộ dáng thật sự rất mê người, từ sâu thẳm đáy lòng nàng khơi gợi lên.., khiến nàng nhịn không được muốn tiếp tục làm một cái gì đó. Cho nên, nàng kiên quyết vứt bỏ ý nghĩ muốn dừng lại, đưa tay gỡ ra hai bên cổ áo Đoạn Vân Tụ, vùi đầu hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp kia, hơn nữa tay còn lặng lẽ tham hướng bên trong váy áo Đoạn Vân Tụ, sau đó vuốt ve lên làn da mềm mại này.
Đoạn Vân Tụ cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp, có một loại cảm giác bí ẩn từ sâu bên trong thân thể nàng giống như những xúc tu ngoe nguẩy muốn vươn ra ngoài, quấy nhiễu làm nàng thật khó chịu đựng. Nàng cũng ôm thật chặc thân thể ở trên người mình, ý thức tan rã để mặc Diệp Tú Thường tùy ý vuốt ve. Đột nhiên, nàng cảm giác trên lưng chợt lạnh, lập tức từ đám mây trở về hiện thực, mới phát hiện cổ áo mình bị mở rộng ra, môi Diệp Tú Thường đang hôn tại xương quai xanh dần hạ xuống tiến đến một 'địa phương' làm nàng thực xấu hổ, mà y phục trên người cũng trở nên rời rạc, tay của đối phương lại ở bên eo của mình chạy loạn, cùng thân thể của mình tiếp xúc thân mật...
Mặt của nàng trở nên đỏ ửng, lại không dám đẩy ra người ở phía trên, đành khẽ gọi: “Tú Thường...” Thấy đối phương không có phản ứng, lại kêu thêm một tiếng.
Diệp Tú Thường ngừng lại, có chút lo lắng nhìn người dưới thân.
“Làm sao vậy, không thích?”
“Không, không phải...” Đoạn Vân Tụ thiếu chút nữa nghẹn lời, “Trước dừng lại được không?”
Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ xấu hổ đến lợi hại, biết lo lắng của mình là dư thừa, nhưng cũng không dám tiếp tục. Tuy rằng trong lòng thực chờ mong, nhưng nàng cũng không biết kế tiếp phải làm như thế nào, hơn nữa người ở trước mắt về phương diện này giống như rất thẹn thùng, ngày hôm nay tiến triển đã muốn rất rõ ràng, không thể mong đợi đi xa hơn nữa. Nàng áp chế cổ dục vọng trong lòng.., đáp một tiếng “Uhm”, buông Đoạn Vân Tụ ra rồi ngồi dậy.
Đoạn Vân Tụ cũng nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh sửa hảo cổ áo, buộc lại đai lưng, cúi đầu không dám nhìn Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường đột nhiên nằm lên đùi Đoạn Vân Tụ, giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, này nhiệt khí trên người cũng thu vào. Đoạn Vân Tụ cảm thấy được thân thể của chính mình, rất muốn gắt gao ôm lấy người ở trên chân này, như muốn đem nàng hòa tan vào cơ thể mình, một chút cũng không muốn tách ra, nàng phải mạnh mẽ khắc chế bản thân để dừng lại ý nghĩ này.
Diệp Tú Thường nâng tay vuốt ve cằm Đoạn Vân Tụ, ý cười ôn nhu.”Thật hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau...”
“Ân.” Đoạn Vân Tụ vẫn nhịn không được bắt lấy tay Diệp Tú Thường, lại còn hạ xuống một nụ hôn.
Diệp Tú Thường cảm thấy nụ hôn này như ngọn lửa nóng bỏng, thiêu cháy lòng nàng. Từ nụ hôn này nàng biết, Đoạn Vân Tụ đối với mình thật sự động tình, hơn nữa còn rất sâu.
Diệp Tú Thường ngồi dậy, ôm chặt lấy Đoạn Vân Tụ, nói: “Nhớ kỹ, vĩnh viễn không được phụ ta...”, bởi giờ khắc này, nàng xác định mình đã tìm được... cho dù là thiên băng địa liệt cũng chỉ muốn chờ đợi người kia đến hải khô thạch lạn (biển cạn đá mòn), bởi vì ở một khắc này, nàng đã quyết định từ nay về sau sẽ đem bản thân mình hoàn toàn giao phó cho người trước mắt này, một chút cũng không giữ lại.
Đoạn Vân Tụ cảm nhận được tâm ý Diệp Tú Thường, trái tim đã được tình yêu lấp đầy, cũng kiên định thì thầm nói lời hứa hẹn: “Ta vĩnh viễn sẽ không phụ nàng, nếu không, cam nguyện chết dưới kiếm của nàng.” Nói xong hôn lên môi Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường vành mắt lại phiếm khởi lệ hoa, nếu như nói bởi vì vừa rồi Đoạn Vân Tụ không đành lòng thấy mình thương tâm mới đưa ra hứa hẹn, thì thời khắc này hứa hẹn chính là xuất phát từ nội tâm bởi vì nàng thật sự đã động tình, càng hoàn toàn tự nguyện, Diệp Tú Thường lại có thể không cảm động sao? Nàng ôm chặt lấy Đoạn Vân Tụ, yên lặng hưởng thụ hạnh phúc đang cuộn trào ở trong lòng.
“Đây là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời này của ta...” Thật lâu sau, Diệp Tú Thường cúi đầu nói.
“Ta cũng thế...” Đoạn Vân Tụ cũng cảm động lây. Hai người không nhắc lại, chỉ cảm thụ nhịp tim lẫn nhau, giống như thể hạnh phúc đến thiên trường địa cửu.
-----------