Diệp Kính Thành ly khai, Đoạn Vân Tụ cùng Diệp Tú Thường nhìn nhau, trong lòng đều bất an.
“Cha nàng, tựa hồ đối với ta rất không hài lòng.”
Diệp Tú Thường thở dài, “Ngươi đã ở trước mặt người trong thiên hạ thắng Thiếu Khiêm ca ca, cha ta không có khả năng đổi ý.”
Đoạn Vân Tụ gật đầu, “Chỉ hy vọng như thế”, nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại nói: “Nàng còn gọi hắn 'Thiếu Khiêm ca ca'...”
Diệp Tú Thường nghe lời này của nàng chứa oán niệm sâu nặng, không khỏi khẽ cười nói: “Ngươi giờ này mới ghen, có phải quá muộn hay không?”
Muộn ư? Có lẽ nàng không biết lần đầu tiên ta nhìn thấy các người cùng một chỗ ta đã cảm thấy không vui rồi, này định thắng cao vốn có bao nhiêu ngọt, nhưng lúc ấy ta lại không - cảm thấy ngọt chút nào...
Đoạn Vân Tụ nhớ lại chuyện cũ, mới biết mình đã sớm động tình đối nữ tử trước mắt này, lại nhìn thấy nàng cười tươi như hoa, đáy lòng không khỏi trở nên ôn nhu đến cực điểm.
Diệp Tú Thường tươi cười lại đột nhiên biến mất, thanh âm bối rối, “Vai của ngươi...”
Đoạn Vân Tụ lúc này mới cảm thấy được vai trái đau nhức khủng khiếp, vừa rồi vậy mà lại không để ý đến! Lại nghe Diệp Tú Thường hô: “Đại ca huynh nhanh đi thỉnh đại phu!”
Diệp Viễn Khâm vừa bực mình vừa buồn cười, “Vì Đoạn Vân ngươi lại sai khiến đại ca ngươi...”
Diệp Tú Thường cơ hồ muốn giơ chân, “Ca có đi không!”
“Ta đi ta đi,“ Nếu không, nhìn bộ dáng của ngươi như muốn cắn thân ca ca ngươi một ngụm rồi, Diệp Viễn Khâm thầm nghĩ.
Diệp Viễn Khâm đang muốn rời khỏi, Đoạn Vân Tụ lại gọi hắn lại, “Diệp đại ca chờ một chút, Diệp đại ca làm phiền huynh đi lấy thuốc sẽ tốt hơn, thương thế của Đoạn Vân không có gì đáng ngại...” Nói xong cấp ánh mắt ra hiệu cho Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng nhanh chóng nói: “Đại ca huynh không cần thỉnh đại phu đâu, huynh tìm Quý bá bá ở Hồi Xuân Đường lấy dược trị thương lại đây là được.”
Diệp Viễn Khâm trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng.
Trong Hoa Minh, Diệp Tú Thường thật cẩn thận giúp Đoạn Vân Tụ đem áo ngoài cởi ra, lại từ từ cởi trung y, cuối cùng chỉ còn lại tiết y. Đoạn Vân Tụ có điểm đỏ mặt, nhưng vẫn cắn răng nói: “Cởi đi,“ cuối cùng trên thân chỉ còn sa đái quấn ở trên ngực, lưng lộ ra một mảnh tuyết trắng.
Diệp Tú Thường không kịp thưởng thức giai nhân như họa ở trước mắt, đã thấy vai trái nàng muốn biến thành màu đỏ tím, nước mắt cơ hồ đều muốn rơi xuống.
“Sau này ta còn gọi hắn là Thiếu Khiêm ca ca ta sẽ không mang họ Diệp!” Đã nói điểm đến là dừng lại đem Đoạn Vân Tụ tổn thương thành bộ dạng này.
Nàng thật cẩn thận thượng dược cho Đoạn Vân Tụ, sau đó đem thân trúc cùng sa bố cố định ở vai trái Đoạn Vân Tụ. Tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng Đoạn Vân Tụ cắn chặt răng không rên một tiếng.
Diệp Tú Thường liều mạng cắn môi, đem từng kiện xiêm y giúp Đoạn Vân Tụ mặc vào, thật không nghĩ đến cuối cùng “Ba” một tiếng, một giọt nước mắt này vẫn là rơi trên tay phía sau lưng Đoạn Vân Tụ.
“Tú Thường,“ vừa rồi chỉ lo chống lại cơn đau, lúc này Đoạn Vân Tụ mới phát hiện trong mắt Diệp Tú Thường ngấn lệ.
“Ta không sao, mấy ngày nữa thì tốt rồi...” Nàng dùng tay phải ôm chặt Diệp Tú Thường nhẹ nhàng khuyên giải.
“Thương thế này vài ngày là có thể tốt sao? Nếu vết thương của ngươi ở vai phải, vậy ngươi sau này chỉ sợ không thể sử dụng kiếm rồi, lúc ấy lại càng không có khả năng chuyển bại thành thắng! Mạng của ngươi...” Nàng nói không được nữa, cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng.
Đoạn Vân Tụ đáp: “Cho nên mới nói trong cái rủi có cái may, trời cao có mắt, ta đã thắng hắn, không để cho nàng ngã vào lòng hắn. Nàng nghĩ lại mà sợ ---- nếu như lúc ấy mình bị thương là vai phải, nếu như mình không thể thành công sử xuất chiêu “Linh Hạc Vô Tung”, vậy bây giờ chỉ sợ mình cũng xuống Địa phủ rồi, mà Tú Thường, cũng trở thành tân nương của người khác.
Nàng nghĩ tới hình ảnh kia đã không thể chịu đựng được, không nhịn được đứng lên dùng cánh tay phải còn hoàn hảo ôm Diệp Tú Thường, “Nàng có biết sau khi thắng ta đứng ở trên đài thấy nàng đi lên ta muốn làm cái gì hay không?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Diệp Tú Thường phát hiện vẻ mặt Đoạn Vân Tụ có điểm kỳ lạ, mang theo một loại trong suốt gọi là “...” gì đó.
“Ta muốn hôn nàng, nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết nàng là của ta...” Đoạn Vân Tụ nói xong liền hôn lên. Lần này không 'tinh đình điểm thủy'*(chuồn chuồn lướt nước) giống như dĩ vãng, nụ hôn của nàng tới ôn nhu mà nhiệt liệt, nàng đã thấu triệt cái gì gọi là mất đi mà tìm lại được nghĩ tới mà sợ, làm cho ham muốn giữ lấy càng nồng đậm.
Diệp Tú Thường bị người trước mắt này hôn mới biết được nhìn qua luôn vân đạm phong khinh nhưng kỳ thật nàng cỡ nào để ý đến chính mình, cỡ nào muốn đem mình làm của riêng, thời điểm sắp mất đi mình nàng có bao nhiêu bất an, nàng cẩn thận ôm Đoạn Vân Tụ, để tâm trí của mình tan chảy trong nụ hôn sâu này.
Nếu không phải tiếng bước chân Diệp Viễn Khâm bên dưới vang lên không biết hai người còn muốn quấn quýt si mê đến bao giờ, thời điểm hắn nhìn đến trên mặt hai người đều nhiễm đỏ ửng nhịn không được muốn hỏi có phải hay không các người đã làm cái chuyện tốt gì, nhưng mà nghĩ đến vai trái Đoạn Vân Tụ có thương tích vẫn là đè lại ý niệm trêu chọc này trong đầu.
“Đem thuốc đến rồi, Đoạn Vân ngươi được đãi ngộ cũng thật cao a, chẳng những ta tự mình đi bốc thuốc, còn hao tốn của ta hơn trăm lượng bạc.”
Diệp Tú Thường nhận lấy thuốc, đã khôi phục bộ dáng muội muội nhu thuận, “Hảo đại ca, đợi nàng tốt hơn huynh muốn ăn cái gì ta đều làm cho huynh!” Sau đó đem thuốc cầm đi trù phòng tự mình ngao.
“Ngươi xem ngươi xem, giờ ta mới biết được câu 'dưỡng nữ bất trung dụng' nó là sự thật a!”
Đoạn Vân Tụ cười nói: “Diệp đại ca huynh cũng đừng trêu ghẹo ta, huynh cũng không phải không biết Tú Thường nàng có một trái tim tinh tế, tuy rằng lúc này hướng về ta thật nhiều, nhưng là chờ thương thế ta tốt lên e rằng nhiều thời điểm vẫn là ta nhượng bộ...”
Diệp Viễn Khâm “Ha ha” cười to, này “Muội phu” Cái lỗ tai rất mềm nên sẵn sàng để nhượng bộ đi...
Đoạn Vân Tụ không có vấn đề ---- yêu thích nàng đã khắc trong xương tủy rồi, muốn mạng cũng có thể cho, còn nhượng bộ ư quan tâm sao? Huống chi chính mình cũng không phải cái gọi là “Đại trượng phu“...
Cả Minh Viễn Sơn Trang mọi người đều truyền đại tiểu thư rất yêu thích cái thiếu niên kêu “Đoạn Vân” kia, bởi vì dạo này ngoại trừ ban đêm hầu như Diệp Tú Thường cùng Đoạn Vân Tụ dính cùng một chỗ, dĩ nhiên người ta đều có lý do ---- chiếu cố bệnh tình a, hơn nữa đâu chỉ có bệnh tình còn sắp sửa trở thành “Phu quân” của nàng.
Thời gian dần qua thương thế Đoạn Vân Tụ tốt lên, trên mặt Diệp Tú Thường u ám tan đi, biến thành nở rộ như xuân hoa, lại càng bị người nhắm trúng đều nghị luận Sơn Trang sắp có hôn sự rồi.
Nhưng chưa cao hứng được mấy ngày, Diệp Tú Thường đã bị phụ thân gọi đến thư phòng.
Diệp Tú Thường đẩy cửa thư phòng ra thấy phụ thân đang nhìn chằm chằm một bức họa trên bàn sách đến ngẩn người, nàng không cần xem qua cũng biết bức họa kia là gì ---- họa thượng là một nữ tử tú nhã ở trong viện ngắm hoa.
“Cha...” Diệp Tú Thường biết phụ thân tâm tình không tốt, bởi vậy gọi thập phần cẩn thận.
Diệp Kính Thành ngẩng đầu, “Ngươi đến rồi, “ thanh âm trầm thấp.
Diệp Tú Thường gật gật đầu.
“Thường nhi ngươi từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, nên biết cha muốn cùng ngươi nói cái gì.”
Diệp Tú Thường lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngươi rất yêu thích Đoạn Vân?” Đối với nữ nhi cực kì thông minh của mình, Diệp Kính Thành cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Tú Thường mấp máy môi, sau đó mở miệng nói bốn chữ, “Sinh tử tương hứa...”
Ánh mắt Diệp Kính Thành ảm đạm xuống, “Ngươi liền không phải “Hắn” thì không được sao? Ngươi nên biết thiên hạ này còn có rất nhiều hảo nam nhi, hơn nữa, với tài mạo của ngươi, sẽ không thiếu người yêu thích...”
“Cha, những thứ này ta hiểu được, nếu có thể, ta cũng không muốn lựa chọn nàng. Chính là, chính là tâm của ta đã đặt ở nàng nơi đó không thu lại được...”
“Này 'Hắn' đây? Ngươi thật sự rõ ràng 'Hắn' là ai sao?” Diệp Kính Thành hỏi nhìn như không quan trọng nhưng kì thực đó là câu mấu chốt nhất.
“Cha ta biết người luôn nhìn người rất chuẩn xác, luận võ mấy ngày trước người cũng thấy đấy, nàng tình nguyện mất mạng cũng không nguyện nhận thua, không phải bởi vì mặt mũi, mà là bởi vì, mà là bởi vì nàng sợ mất ta... Hơn nữa, cha người không biết là, có một lần chúng ta gặp phải ma đao Lệ Phần Phong, nàng nhường ta thoát thân trước, ta không muốn, sau ta lại bị ma đao đánh một chưởng rơi xuống vách núi, Đoạn Vân nàng, nàng không để ý tánh mạng nhảy xuống vách núi tới cứu ta...” Nhớ tới chuyện cũ tê tâm liệt phế này, Diệp Tú Thường thiếu chút nữa rơi lệ, “Cha người có biết hay không một khắc đó ta cảm thấy nếu phải chết cùng nàng cũng là hạnh phúc...” Nước mắt vẫn là tràn ra gương mặt.
(nghĩ không giải thích nhưng vẫn muốn giải thích một chút cho mấy bạn mới đọc Bách Hợp “hắn” với “nàng” tiếng trung phát âm giống nhau, nên Tú Thường nói “nàng” nhưng người khác sẽ nghĩ là “hắn”) rủi thay lão cha đã biết “nàng” chính là “nàng” =))))))
Diệp Kính Thành lắc đầu, không nghĩ tới nữ nhi của mình đã hãm quá sâu so với tưởng tượng của mình, này sinh tử tương hứa tình ý đã khắc cốt ghi tâm, hắn hiểu rõ bất quá.
“Nhưng là nếu, cha nói là nếu, 'Hắn' là cùng chúng ta đối lập, nói thí dụ như... Nói thí dụ như 'Hắn' là mật thám do ma giáo phái tới...”
Diệp Tú Thường lắc đầu: thân phận của nàng đích xác đặc thù, nhưng nàng tại sao có thể là mật thám Ma giáo phái tới!
“Chẳng lẻ không quản 'Hắn' là ai ngươi đều nhất định là 'Hắn' sao?”
“Mặc kệ nàng là ai, ta đều đã nhận định nàng!” Diệp Tú Thường thập phần kiên định.
Hắn thật sâu thở dài: thôi thôi, có lẽ ta nên cùng thượng thiên đánh cuộc một lần, Thường nhi thiện lương như vậy, mới có thể có được hạnh phúc của nàng...
Thường nhi, không nên trách cha, cha cũng thật sự rất muốn ngươi hạnh phúc, như vậy, đây là biện pháp duy nhất rồi...
Hắn suy nghĩ thật lâu sau, rốt cục mở miệng, “Một khi đã như vậy, cha cho ngươi một lựa chọn...”
Diệp Tú Thường tâm trầm xuống ---- chẳng lẽ muốn xác thực phỏng đoán của mình sao? Lại nghe phụ thân tiếp tục nói: “Giữa cha cùng Đoạn Vân, ngươi hãy lựa chọn đi ---- nếu ngươi lựa chọn cha, này Minh Viễn Sơn Trang vẫn là nhà của ngươi, còn ngươi cùng Đoạn Vân đến đây vĩnh biệt; Nếu ngươi lựa chọn Đoạn Vân, cha cho phép các ngươi thành thân, nhưng thành thân ba ngày sau các ngươi liền rời khỏi Minh Viễn Sơn Trang, vĩnh viễn không bao giờ được trở về nữa!”
Diệp Tú Thường ngây dại, lúc sau mới phản ứng nước mắt rơi không dứt, “Cha người thật nhẫn tâm...”
Nhìn thấy nữ nhi mặt đầy nước mắt, trong lòng Diệp Kính Thành cũng rất đau ---- nữ nhi từ nhỏ đã phủng trong lòng bàn tay a, đáng yêu nhu thuận như vậy, thông dĩnh ưu dị như vậy, khi đó mới tám tuổi nhưng lúc mẫu thân rời đi trái lại còn biết an ủi chính mình... Chính là cha không có biện pháp khác, bởi vì người ngươi lựa chọn, lại là “Đoạn Vân“...
Hắn thu lại tinh thần đang dao động, trầm giọng nói: “Cha chủ ý đã định, cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau cho cha câu trả lời thuyết phục, hoặc là ở lại Sơn Trang cùng Đoạn Vân tách ra, hoặc là cùng 'Hắn' thành thân sau rời đi Sơn Trang!”
Hắn đem bức tranh cuộn lại, thu vào trong tay áo rời khỏi thư phòng.
Đoạn Vân Tụ chờ trong Hoa Minh rất sốt ruột, nàng không biết Diệp Kính Thành đến tột cùng muốn nói cái gì với Diệp Tú Thường, nhưng nàng biết nhất định là quan hệ đến đại sự, vận mệnh của hai người. Đợi nàng thấy Diệp Tú Thường hai mắt đỏ lên trong nháy mắt nhẹ nhàng bay đáp xuống Hoa Minh ôm cổ chính mình khi đó nàng biết sự tình rất nghiêm trọng rồi.
Diệp Tú Thường cũng không biết là như thế nào quay về Hoa Minh, thời điểm nhìn thấy Đoạn Vân Tụ liền ôm lấy nàng, cả người không còn khí lực.
Đoạn Vân Tụ vội vàng mang nàng ngồi xuống, lại trầm mặc không mở miệng. Nàng có điểm sợ Diệp Tú Thường mở miệng, sợ nàng nói, “Chúng ta phải tách ra”, nàng không biết mình nên làm thế nào để tiếp nhận cái loại kết quả này...
Diệp Tú Thường cuối cùng mở miệng.
“Cha ta người, người để cho ta làm một cái lựa chọn giữa người với ngươi, hoặc là cùng ngươi thành thân sau đó rời khỏi Sơn Trang vĩnh viễn không trở về nữa, hoặc là, rời đi ngươi...”
Trái tim Đoạn Vân Tụ bị đánh chìm xuống đáy hồ ---- sao có thể để Tú Thường làm lựa chọn khó khăn như vậy, sao có thể tàn nhẫn như vậy, hoặc là mình, hoặc là thân nhân, hắn còn không biết mình là thân nữ nhi mà đã có thái độ này, nếu biết mình chẳng phải là một chút cơ hội cũng không có?
Đoạn Vân Tụ có điểm hận chủ nhân sơn trang này ---- hắn sao có thể độc đoán như vậy, sao lại có thể tra tấn Tú Thường như vậy, sao có thể, nắm giữ hạnh phúc của người khác!
Nàng lại nhìn chằm chằm Tú Thường, trong lòng đang hỏi: vậy nàng hội như thế nào tuyển? Nàng muốn chọn ta, hay vẫn là tuyển thân nhân của nàng? Lựa chọn ta, nàng sẽ mất đi tất cả, lựa chọn thân nhân của nàng, những thứ nàng vốn có vẫn sẽ ở đó, mà ta, từ nay về sau sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng, chính là ta sẽ phải thừa nhận cuộc sống không có nàng như thế nào...
Nàng không dám nghĩ tới, sợ nước mắt của mình cũng rơi xuống.
Mất nửa ngày sau, nàng mới nói: “Vô luận nàng có lựa chọn như thế nào, ta cũng đều chấp nhận, ta” Nàng hít một hơi, mới có thể tiếp tục, “Ta sẽ chờ đáp án của nàng...” Lời hứa của ta vẫn như lúc trước, chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta một chỗ, ta sẽ luôn luôn cùng nàng, nếu nàng quyết định buông tay, như vậy, ta sẽ bỏ qua thống khổ của mình, để nàng rời đi...
---------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có người từ từ thay đổi
( kỳ thật đúng là trong tính cách nàng có hơi chậm nhưng từ từ sẽ được thay đổi, khí tràng bắt đầu biến hóa):>_
“Cha nàng, tựa hồ đối với ta rất không hài lòng.”
Diệp Tú Thường thở dài, “Ngươi đã ở trước mặt người trong thiên hạ thắng Thiếu Khiêm ca ca, cha ta không có khả năng đổi ý.”
Đoạn Vân Tụ gật đầu, “Chỉ hy vọng như thế”, nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại nói: “Nàng còn gọi hắn 'Thiếu Khiêm ca ca'...”
Diệp Tú Thường nghe lời này của nàng chứa oán niệm sâu nặng, không khỏi khẽ cười nói: “Ngươi giờ này mới ghen, có phải quá muộn hay không?”
Muộn ư? Có lẽ nàng không biết lần đầu tiên ta nhìn thấy các người cùng một chỗ ta đã cảm thấy không vui rồi, này định thắng cao vốn có bao nhiêu ngọt, nhưng lúc ấy ta lại không - cảm thấy ngọt chút nào...
Đoạn Vân Tụ nhớ lại chuyện cũ, mới biết mình đã sớm động tình đối nữ tử trước mắt này, lại nhìn thấy nàng cười tươi như hoa, đáy lòng không khỏi trở nên ôn nhu đến cực điểm.
Diệp Tú Thường tươi cười lại đột nhiên biến mất, thanh âm bối rối, “Vai của ngươi...”
Đoạn Vân Tụ lúc này mới cảm thấy được vai trái đau nhức khủng khiếp, vừa rồi vậy mà lại không để ý đến! Lại nghe Diệp Tú Thường hô: “Đại ca huynh nhanh đi thỉnh đại phu!”
Diệp Viễn Khâm vừa bực mình vừa buồn cười, “Vì Đoạn Vân ngươi lại sai khiến đại ca ngươi...”
Diệp Tú Thường cơ hồ muốn giơ chân, “Ca có đi không!”
“Ta đi ta đi,“ Nếu không, nhìn bộ dáng của ngươi như muốn cắn thân ca ca ngươi một ngụm rồi, Diệp Viễn Khâm thầm nghĩ.
Diệp Viễn Khâm đang muốn rời khỏi, Đoạn Vân Tụ lại gọi hắn lại, “Diệp đại ca chờ một chút, Diệp đại ca làm phiền huynh đi lấy thuốc sẽ tốt hơn, thương thế của Đoạn Vân không có gì đáng ngại...” Nói xong cấp ánh mắt ra hiệu cho Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng nhanh chóng nói: “Đại ca huynh không cần thỉnh đại phu đâu, huynh tìm Quý bá bá ở Hồi Xuân Đường lấy dược trị thương lại đây là được.”
Diệp Viễn Khâm trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đáp ứng.
Trong Hoa Minh, Diệp Tú Thường thật cẩn thận giúp Đoạn Vân Tụ đem áo ngoài cởi ra, lại từ từ cởi trung y, cuối cùng chỉ còn lại tiết y. Đoạn Vân Tụ có điểm đỏ mặt, nhưng vẫn cắn răng nói: “Cởi đi,“ cuối cùng trên thân chỉ còn sa đái quấn ở trên ngực, lưng lộ ra một mảnh tuyết trắng.
Diệp Tú Thường không kịp thưởng thức giai nhân như họa ở trước mắt, đã thấy vai trái nàng muốn biến thành màu đỏ tím, nước mắt cơ hồ đều muốn rơi xuống.
“Sau này ta còn gọi hắn là Thiếu Khiêm ca ca ta sẽ không mang họ Diệp!” Đã nói điểm đến là dừng lại đem Đoạn Vân Tụ tổn thương thành bộ dạng này.
Nàng thật cẩn thận thượng dược cho Đoạn Vân Tụ, sau đó đem thân trúc cùng sa bố cố định ở vai trái Đoạn Vân Tụ. Tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng Đoạn Vân Tụ cắn chặt răng không rên một tiếng.
Diệp Tú Thường liều mạng cắn môi, đem từng kiện xiêm y giúp Đoạn Vân Tụ mặc vào, thật không nghĩ đến cuối cùng “Ba” một tiếng, một giọt nước mắt này vẫn là rơi trên tay phía sau lưng Đoạn Vân Tụ.
“Tú Thường,“ vừa rồi chỉ lo chống lại cơn đau, lúc này Đoạn Vân Tụ mới phát hiện trong mắt Diệp Tú Thường ngấn lệ.
“Ta không sao, mấy ngày nữa thì tốt rồi...” Nàng dùng tay phải ôm chặt Diệp Tú Thường nhẹ nhàng khuyên giải.
“Thương thế này vài ngày là có thể tốt sao? Nếu vết thương của ngươi ở vai phải, vậy ngươi sau này chỉ sợ không thể sử dụng kiếm rồi, lúc ấy lại càng không có khả năng chuyển bại thành thắng! Mạng của ngươi...” Nàng nói không được nữa, cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng.
Đoạn Vân Tụ đáp: “Cho nên mới nói trong cái rủi có cái may, trời cao có mắt, ta đã thắng hắn, không để cho nàng ngã vào lòng hắn. Nàng nghĩ lại mà sợ ---- nếu như lúc ấy mình bị thương là vai phải, nếu như mình không thể thành công sử xuất chiêu “Linh Hạc Vô Tung”, vậy bây giờ chỉ sợ mình cũng xuống Địa phủ rồi, mà Tú Thường, cũng trở thành tân nương của người khác.
Nàng nghĩ tới hình ảnh kia đã không thể chịu đựng được, không nhịn được đứng lên dùng cánh tay phải còn hoàn hảo ôm Diệp Tú Thường, “Nàng có biết sau khi thắng ta đứng ở trên đài thấy nàng đi lên ta muốn làm cái gì hay không?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Diệp Tú Thường phát hiện vẻ mặt Đoạn Vân Tụ có điểm kỳ lạ, mang theo một loại trong suốt gọi là “...” gì đó.
“Ta muốn hôn nàng, nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết nàng là của ta...” Đoạn Vân Tụ nói xong liền hôn lên. Lần này không 'tinh đình điểm thủy'*(chuồn chuồn lướt nước) giống như dĩ vãng, nụ hôn của nàng tới ôn nhu mà nhiệt liệt, nàng đã thấu triệt cái gì gọi là mất đi mà tìm lại được nghĩ tới mà sợ, làm cho ham muốn giữ lấy càng nồng đậm.
Diệp Tú Thường bị người trước mắt này hôn mới biết được nhìn qua luôn vân đạm phong khinh nhưng kỳ thật nàng cỡ nào để ý đến chính mình, cỡ nào muốn đem mình làm của riêng, thời điểm sắp mất đi mình nàng có bao nhiêu bất an, nàng cẩn thận ôm Đoạn Vân Tụ, để tâm trí của mình tan chảy trong nụ hôn sâu này.
Nếu không phải tiếng bước chân Diệp Viễn Khâm bên dưới vang lên không biết hai người còn muốn quấn quýt si mê đến bao giờ, thời điểm hắn nhìn đến trên mặt hai người đều nhiễm đỏ ửng nhịn không được muốn hỏi có phải hay không các người đã làm cái chuyện tốt gì, nhưng mà nghĩ đến vai trái Đoạn Vân Tụ có thương tích vẫn là đè lại ý niệm trêu chọc này trong đầu.
“Đem thuốc đến rồi, Đoạn Vân ngươi được đãi ngộ cũng thật cao a, chẳng những ta tự mình đi bốc thuốc, còn hao tốn của ta hơn trăm lượng bạc.”
Diệp Tú Thường nhận lấy thuốc, đã khôi phục bộ dáng muội muội nhu thuận, “Hảo đại ca, đợi nàng tốt hơn huynh muốn ăn cái gì ta đều làm cho huynh!” Sau đó đem thuốc cầm đi trù phòng tự mình ngao.
“Ngươi xem ngươi xem, giờ ta mới biết được câu 'dưỡng nữ bất trung dụng' nó là sự thật a!”
Đoạn Vân Tụ cười nói: “Diệp đại ca huynh cũng đừng trêu ghẹo ta, huynh cũng không phải không biết Tú Thường nàng có một trái tim tinh tế, tuy rằng lúc này hướng về ta thật nhiều, nhưng là chờ thương thế ta tốt lên e rằng nhiều thời điểm vẫn là ta nhượng bộ...”
Diệp Viễn Khâm “Ha ha” cười to, này “Muội phu” Cái lỗ tai rất mềm nên sẵn sàng để nhượng bộ đi...
Đoạn Vân Tụ không có vấn đề ---- yêu thích nàng đã khắc trong xương tủy rồi, muốn mạng cũng có thể cho, còn nhượng bộ ư quan tâm sao? Huống chi chính mình cũng không phải cái gọi là “Đại trượng phu“...
Cả Minh Viễn Sơn Trang mọi người đều truyền đại tiểu thư rất yêu thích cái thiếu niên kêu “Đoạn Vân” kia, bởi vì dạo này ngoại trừ ban đêm hầu như Diệp Tú Thường cùng Đoạn Vân Tụ dính cùng một chỗ, dĩ nhiên người ta đều có lý do ---- chiếu cố bệnh tình a, hơn nữa đâu chỉ có bệnh tình còn sắp sửa trở thành “Phu quân” của nàng.
Thời gian dần qua thương thế Đoạn Vân Tụ tốt lên, trên mặt Diệp Tú Thường u ám tan đi, biến thành nở rộ như xuân hoa, lại càng bị người nhắm trúng đều nghị luận Sơn Trang sắp có hôn sự rồi.
Nhưng chưa cao hứng được mấy ngày, Diệp Tú Thường đã bị phụ thân gọi đến thư phòng.
Diệp Tú Thường đẩy cửa thư phòng ra thấy phụ thân đang nhìn chằm chằm một bức họa trên bàn sách đến ngẩn người, nàng không cần xem qua cũng biết bức họa kia là gì ---- họa thượng là một nữ tử tú nhã ở trong viện ngắm hoa.
“Cha...” Diệp Tú Thường biết phụ thân tâm tình không tốt, bởi vậy gọi thập phần cẩn thận.
Diệp Kính Thành ngẩng đầu, “Ngươi đến rồi, “ thanh âm trầm thấp.
Diệp Tú Thường gật gật đầu.
“Thường nhi ngươi từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, nên biết cha muốn cùng ngươi nói cái gì.”
Diệp Tú Thường lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngươi rất yêu thích Đoạn Vân?” Đối với nữ nhi cực kì thông minh của mình, Diệp Kính Thành cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Tú Thường mấp máy môi, sau đó mở miệng nói bốn chữ, “Sinh tử tương hứa...”
Ánh mắt Diệp Kính Thành ảm đạm xuống, “Ngươi liền không phải “Hắn” thì không được sao? Ngươi nên biết thiên hạ này còn có rất nhiều hảo nam nhi, hơn nữa, với tài mạo của ngươi, sẽ không thiếu người yêu thích...”
“Cha, những thứ này ta hiểu được, nếu có thể, ta cũng không muốn lựa chọn nàng. Chính là, chính là tâm của ta đã đặt ở nàng nơi đó không thu lại được...”
“Này 'Hắn' đây? Ngươi thật sự rõ ràng 'Hắn' là ai sao?” Diệp Kính Thành hỏi nhìn như không quan trọng nhưng kì thực đó là câu mấu chốt nhất.
“Cha ta biết người luôn nhìn người rất chuẩn xác, luận võ mấy ngày trước người cũng thấy đấy, nàng tình nguyện mất mạng cũng không nguyện nhận thua, không phải bởi vì mặt mũi, mà là bởi vì, mà là bởi vì nàng sợ mất ta... Hơn nữa, cha người không biết là, có một lần chúng ta gặp phải ma đao Lệ Phần Phong, nàng nhường ta thoát thân trước, ta không muốn, sau ta lại bị ma đao đánh một chưởng rơi xuống vách núi, Đoạn Vân nàng, nàng không để ý tánh mạng nhảy xuống vách núi tới cứu ta...” Nhớ tới chuyện cũ tê tâm liệt phế này, Diệp Tú Thường thiếu chút nữa rơi lệ, “Cha người có biết hay không một khắc đó ta cảm thấy nếu phải chết cùng nàng cũng là hạnh phúc...” Nước mắt vẫn là tràn ra gương mặt.
(nghĩ không giải thích nhưng vẫn muốn giải thích một chút cho mấy bạn mới đọc Bách Hợp “hắn” với “nàng” tiếng trung phát âm giống nhau, nên Tú Thường nói “nàng” nhưng người khác sẽ nghĩ là “hắn”) rủi thay lão cha đã biết “nàng” chính là “nàng” =))))))
Diệp Kính Thành lắc đầu, không nghĩ tới nữ nhi của mình đã hãm quá sâu so với tưởng tượng của mình, này sinh tử tương hứa tình ý đã khắc cốt ghi tâm, hắn hiểu rõ bất quá.
“Nhưng là nếu, cha nói là nếu, 'Hắn' là cùng chúng ta đối lập, nói thí dụ như... Nói thí dụ như 'Hắn' là mật thám do ma giáo phái tới...”
Diệp Tú Thường lắc đầu: thân phận của nàng đích xác đặc thù, nhưng nàng tại sao có thể là mật thám Ma giáo phái tới!
“Chẳng lẻ không quản 'Hắn' là ai ngươi đều nhất định là 'Hắn' sao?”
“Mặc kệ nàng là ai, ta đều đã nhận định nàng!” Diệp Tú Thường thập phần kiên định.
Hắn thật sâu thở dài: thôi thôi, có lẽ ta nên cùng thượng thiên đánh cuộc một lần, Thường nhi thiện lương như vậy, mới có thể có được hạnh phúc của nàng...
Thường nhi, không nên trách cha, cha cũng thật sự rất muốn ngươi hạnh phúc, như vậy, đây là biện pháp duy nhất rồi...
Hắn suy nghĩ thật lâu sau, rốt cục mở miệng, “Một khi đã như vậy, cha cho ngươi một lựa chọn...”
Diệp Tú Thường tâm trầm xuống ---- chẳng lẽ muốn xác thực phỏng đoán của mình sao? Lại nghe phụ thân tiếp tục nói: “Giữa cha cùng Đoạn Vân, ngươi hãy lựa chọn đi ---- nếu ngươi lựa chọn cha, này Minh Viễn Sơn Trang vẫn là nhà của ngươi, còn ngươi cùng Đoạn Vân đến đây vĩnh biệt; Nếu ngươi lựa chọn Đoạn Vân, cha cho phép các ngươi thành thân, nhưng thành thân ba ngày sau các ngươi liền rời khỏi Minh Viễn Sơn Trang, vĩnh viễn không bao giờ được trở về nữa!”
Diệp Tú Thường ngây dại, lúc sau mới phản ứng nước mắt rơi không dứt, “Cha người thật nhẫn tâm...”
Nhìn thấy nữ nhi mặt đầy nước mắt, trong lòng Diệp Kính Thành cũng rất đau ---- nữ nhi từ nhỏ đã phủng trong lòng bàn tay a, đáng yêu nhu thuận như vậy, thông dĩnh ưu dị như vậy, khi đó mới tám tuổi nhưng lúc mẫu thân rời đi trái lại còn biết an ủi chính mình... Chính là cha không có biện pháp khác, bởi vì người ngươi lựa chọn, lại là “Đoạn Vân“...
Hắn thu lại tinh thần đang dao động, trầm giọng nói: “Cha chủ ý đã định, cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau cho cha câu trả lời thuyết phục, hoặc là ở lại Sơn Trang cùng Đoạn Vân tách ra, hoặc là cùng 'Hắn' thành thân sau rời đi Sơn Trang!”
Hắn đem bức tranh cuộn lại, thu vào trong tay áo rời khỏi thư phòng.
Đoạn Vân Tụ chờ trong Hoa Minh rất sốt ruột, nàng không biết Diệp Kính Thành đến tột cùng muốn nói cái gì với Diệp Tú Thường, nhưng nàng biết nhất định là quan hệ đến đại sự, vận mệnh của hai người. Đợi nàng thấy Diệp Tú Thường hai mắt đỏ lên trong nháy mắt nhẹ nhàng bay đáp xuống Hoa Minh ôm cổ chính mình khi đó nàng biết sự tình rất nghiêm trọng rồi.
Diệp Tú Thường cũng không biết là như thế nào quay về Hoa Minh, thời điểm nhìn thấy Đoạn Vân Tụ liền ôm lấy nàng, cả người không còn khí lực.
Đoạn Vân Tụ vội vàng mang nàng ngồi xuống, lại trầm mặc không mở miệng. Nàng có điểm sợ Diệp Tú Thường mở miệng, sợ nàng nói, “Chúng ta phải tách ra”, nàng không biết mình nên làm thế nào để tiếp nhận cái loại kết quả này...
Diệp Tú Thường cuối cùng mở miệng.
“Cha ta người, người để cho ta làm một cái lựa chọn giữa người với ngươi, hoặc là cùng ngươi thành thân sau đó rời khỏi Sơn Trang vĩnh viễn không trở về nữa, hoặc là, rời đi ngươi...”
Trái tim Đoạn Vân Tụ bị đánh chìm xuống đáy hồ ---- sao có thể để Tú Thường làm lựa chọn khó khăn như vậy, sao có thể tàn nhẫn như vậy, hoặc là mình, hoặc là thân nhân, hắn còn không biết mình là thân nữ nhi mà đã có thái độ này, nếu biết mình chẳng phải là một chút cơ hội cũng không có?
Đoạn Vân Tụ có điểm hận chủ nhân sơn trang này ---- hắn sao có thể độc đoán như vậy, sao lại có thể tra tấn Tú Thường như vậy, sao có thể, nắm giữ hạnh phúc của người khác!
Nàng lại nhìn chằm chằm Tú Thường, trong lòng đang hỏi: vậy nàng hội như thế nào tuyển? Nàng muốn chọn ta, hay vẫn là tuyển thân nhân của nàng? Lựa chọn ta, nàng sẽ mất đi tất cả, lựa chọn thân nhân của nàng, những thứ nàng vốn có vẫn sẽ ở đó, mà ta, từ nay về sau sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng, chính là ta sẽ phải thừa nhận cuộc sống không có nàng như thế nào...
Nàng không dám nghĩ tới, sợ nước mắt của mình cũng rơi xuống.
Mất nửa ngày sau, nàng mới nói: “Vô luận nàng có lựa chọn như thế nào, ta cũng đều chấp nhận, ta” Nàng hít một hơi, mới có thể tiếp tục, “Ta sẽ chờ đáp án của nàng...” Lời hứa của ta vẫn như lúc trước, chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta một chỗ, ta sẽ luôn luôn cùng nàng, nếu nàng quyết định buông tay, như vậy, ta sẽ bỏ qua thống khổ của mình, để nàng rời đi...
---------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có người từ từ thay đổi
( kỳ thật đúng là trong tính cách nàng có hơi chậm nhưng từ từ sẽ được thay đổi, khí tràng bắt đầu biến hóa):>_