Đã đến hạ tuần tháng chín, trong Minh Viễn Sơn Trang quần hùng bạch đạo tụ họp đông đảo, sắp phải chạy tới Hùng Nhĩ Sơn cùng hắc đạo tranh cao thấp.
Trong sơn trang vô cùng náo nhiệt, so với thành thân ngày ấy còn náo nhiệt hơn, Diệp Tú Thường lại vô tâm tham dự, hướng chỗ yên tĩnh tùy ý đi tới.
Nhưng không biết tại sao, nàng phát hiện mình vậy mà đi tới Hoa Minh. Nhìn đại môn, lòng nàng hoảng hốt.
Đã cách cái đêm hắc ám đó hơn một tháng rồi, nhưng mà miệng vết thương sâu không thấy đáy của nàng không có dấu hiệu khép lại. Nàng nhớ tới đêm đó trên mặt người nọ ngả ngớn, “Nếu diễn trò không làm đến như vậy thực, có thể nào đạt đến Diệp đại tiểu thư ngươi tín nhiệm đây?” “Vừa lúc ngươi là một cái tiểu mỹ nhân khó gặp, ta lần đầu nhìn thấy ngươi liền đối với ngươi rất thích, không ngại diễn giả làm thực đâu...”
Chính mình nộ hỏa công tâm, một kiếm đâm ra, kiếm kia vừa ngoan vừa chuẩn lập tức đâm vào ngực người nọ...
Nàng nhìn nhìn tay phải của mình, vẫn còn không thể tin được chính mình lại tự tay cầm kiếm đâm vào ngực người đó...
Người đó hiện tại ra sao? Là chết hay còn sống? Kiếm kia của mình đâm vào ác như vậy, nàng có thể cứ như vậy mà chết dưới kiếm của mình hay không?
Có trời mới biết bản thân sau khi tỉnh dậy nhìn thấy bên gối trống không là có bao nhiêu thê lương, nhớ tới chính mình đem kiếm đâm vào ngực người đó lại có bao nhiêu kinh hãi...
Mình thiếu chút nữa muốn chặt đi tay phải, nhưng nhớ lại thần sắc khinh bạc lời nói ngả ngớn của người đó, liền bỏ qua ý nghĩ này ---- Không đáng! Không đáng! Đó là nàng xứng đáng...
Cho dù là xứng đáng, tâm của mình cũng là bị vạn tiễn xuyên qua, phá thành mảnh vụn...
Vì sao phải đối với ta như vậy? Vì cái gì lại đem yêu thương chân thành trở thành vở kịch? Kiếp trước mình đã làm gì sai, không xứng có được hạnh phúc sao? Hay là tình yêu này làm trái ý trời, mới phải chịu trừng phạt thảm liệt như vậy...
Nàng đẩy cửa đi vào, nhớ tới ngày ấy mình và người đó phong ba vừa hết, đại ca cùng biểu muội rất không hợp thời xuất hiện, bốn người ở trong này vừa ăn vừa uống rượu. Ánh mắt của người đó sáng rực, còn chói mắt hơn tinh quang. Sau người đó uống rượu rồi ngã xuống giường ôm chính mình, ở bên tai nhẹ nhàng mà hà hơi, “Nàng nói lúc trước sao ta lại ngốc như vậy, nghĩ đến có thể rời khỏi nàng, từ nay về sau sẽ không lo lắng, sẽ không thương tâm, không nghĩ tới khi nhìn thấy nàng rời đi, cảm giác cả bầu trời của ta đều sụp đỗ... Nàng nói xem ta làm sao lại thích nàng như vậy đây...” Hương rượu đem thanh âm của người nọ đều huân đắc ngọt nị.
Khi đó ngươi thật sự say sao? Nếu say, này có phải là ngươi thiệt tình nói, hay là công phu diễn trò của ngươi quá lợi hại ngay đến say cũng có thể huyên thiên nói dối...
Nàng đi lại trong Hoa Minh, cảnh tượng trước kia từng màn hiện lên, rốt cục nhịn không được che mặt nức nở...
Tiếng bước chân vang lên, đi một mình tiến vào. Diệp Tú Thường ngẩng đầu, phát hiện là đại ca của nàng.
“Muội muội...” Diệp Viễn Khâm nhìn muội muội mình mặt đầy nước mắt, không biết nên nói cái gì.
Một tháng trôi qua, hắn trơ mắt nhìn muội muội tú nhã trước mắt dung nhan từ từ thất sắc, dáng người linh động ngày càng gầy yếu. Nếu như nói trước kia nàng là hoa nở đầu cành, giờ đóa hoa này đã dần dần khô héo rồi.
Hắn nhớ tới mình từng ái mộ nữ tử kia, cái kia Hoán Nhi bay qua bay lại vung trường tiên hò hét, nhớ tới khi chính mình thấy nàng hai mắt nhắm nghiền nằm trong linh cữu cảm giác như thiên toàn địa chuyển, liền hiểu được dày vò mà muội muội phải trải qua.
Nhưng hắn có khả năng làm cũng chỉ là khổ tâm khuyên giải mà thôi.
“Làm gì vì một người không đáng mà tra tấn chính mình đâu? Muội muội của ta không phải nữ nhi tầm thường, là nữ trung hào kiệt cầm được cũng có thể buông được...”
Nữ trung hào kiệt? Diệp Tú Thường cười rộ lên ---- cũng bởi vì chính mình hào khí cùng chấp nhất, mới chạm vào nghiệt duyên cùng người nọ. Nếu là mình rụt rè một chút, hoặc phát hiện đối phương là nữ tử liền buông tay, thế nào sẽ gây thành thảm kịch hôm nay! Chính mình lúc trước dũng cảm, lúc trước theo đuổi, tất cả đều thành chuyện cười! Đem chính mình đẩy đến tình cảnh như bây giờ, không phải ai khác, chính là bản thân mình!
Nhưng lại có năng lực thế nào, còn có thể như thế nào đây? Mình đã cầm kiếm đâm vào ngực người đó, không biết người đó sống hay chết, nếu nàng còn sống, chính là... người đó một lòng muốn chết trong tay chính mình, nếu nàng chết, mình dù có sống cũng như đã chết...
Diệp Viễn Khâm xem muội muội cười đến đau khổ, chỉ có thể thở dài, lại nghĩ tới quyết định vừa rồi của phụ thân, nói: “Có chuyện cần phải nói cho muội biết ---- hôm nay cha người, ngay trước mặt quần hùng chịu đòn nhận tội...”
Diệp Tú Thường ngẩng đầu nhìn đại ca của mình.
“Cha nói, Đoạn Vân là mật thám ma giáo, hắn dùng người không tra xét, làm hại chung thân hạnh phúc của muội, cũng thiếu chút phá hủy đại kế của chúng ta...”
Diệp Tú Thường kinh ngạc không thôi.
“Cha người, muốn cho muội có được hạnh phúc lần nữa...”
Diệp Tú Thường hiểu được tâm tư cha mình ---- nói cho người trong thiên hạ Đoạn Vân là mật thám ma giáo, chẳng khác nào vì chính mình hưu cái gọi là “Phu” kia, sau đó liền có thể tái giá với người khác...
Nhưng cho dù có giận tới cực điểm thì người đó cũng vẫn chiếm cứ lấy lòng mình a...
Nàng đang nhớ lại tràng kiếm vũ kia, người nọ ở giữa bầu trời đầy hoa kiếm quang lưu chuyển, rồi sau đó ngưng mắt nhìn mình, mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, mình liền trúng cổ độc của người nọ, tình nguyện vì nàng can tràng thốn đoạn, thế nào lại dung hạ được một người khác...
Tế Ninh phủ ở Hùng Nhĩ Sơn tọa lạc tại vùng phía nam Tề Lỗ, bởi vì ngọn núi chính nhìn từ xa giống như một con gấu có tai lớn mà có tên như vậy. Phía Tây Tế Ninh phủ là Giám Long Sơn Trang, lúc này bên trong sơn trang cũng có quần hùng tụ tập, bất quá, là quần hùng hắc đạo.
Tiềm Long Giáo là chủ lực hắc đạo, Thiên Thứu Bang chỉ nghe lệnh bởi Tiềm Long Giáo, Lạc Phong Cốc cùng Hắc Hổ Trại cũng tới, cả Giám Long Sơn Trang nhất phái náo nhiệt, nhưng bởi vì có Tiềm Long Giáo trấn thủ mà không có náo loạn.
Trong hành lang Sơn Trang, thủ lĩnh Tiềm Long Giáo, Thiên Thứu Bang, Lạc Phong Cốc cùng Hắc Hổ Trại cùng mặt khác tinh nhuệ đang ngồi hoặc đứng, nghe Nam Phong Dương đang mang mặt nạ màu đen ngồi phía trên phân tích thế cục.
Đại chiến lần này cùng vận mệnh hắc đạo có quan hệ mật thiết, mọi người buồn bực vì sao Giáo chủ Nam Tích Thiên Tiềm Long Giáo chưa có tới, mà là phái Nam Phong Dương đến chủ trì đại cục. Nhưng Nam Phong Dương làm Thiếu quân Ma giáo địa vị hiển hách, mọi người cũng không dám chê trách.
Mọi người đang nghe Nam Phong Dương nói đến lần này đại chiến là phái đại biểu tỷ thí, bên thua liền nghe theo bên thắng hiệu lệnh, chợt phát hiện cửa lớn xuất hiện hai nữ tử, một cái váy trắng tố nhã lại vũ mị yêu nhiêu, một cái bạch sa phiêu miểu đeo mạng che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt lãnh đạm.
Ánh mắt của mọi người tụ tới, nhận ra nữ tử bên trái là Kim Xu Vạn Độc Đường, lại không biết nữ tử bên phải khí chất xuất trần là ai.
Nam Phong Dương ngồi ở phía trên thấy nàng kia bên phải, mặt lộ kinh hỉ, kêu lên: “Tụ Nhi...”
Nàng kia nghe thấy tiếng “Tụ Nhi” này, trong tròng mắt bình tĩnh vô ba rốt cục có gợn sóng.
“Ca ca...”
Nguyên lai Đoạn Vân Tụ trọng thương mới khỏi, nhưng đại chiến sắp tới, liền cùng Kim Xu từ Lâm An chạy tới.
Đoạn Phong Tiêu đi xuống, cầm bàn tay của muội muội nói: “Ta cũng biết, muội chịu khổ ta sẽ cho bọn hắn bồi thường lại gấp mười gấp trăm lần!”
Đoạn Vân Tụ ảm đạm cười, đem đề tài nhẹ nhàng vượt qua, “Còn có thể nhìn thấy ca ca, Tụ Nhi thật cao hứng.”
Đoạn Phong Tiêu nhìn thấy muội muội trong lòng kích động, ống tay áo vung lên, cao giọng nói: “Các vị, muội muội của ta đến đây, nàng kiếm pháp vô song, lần này hắc đạo ta phần thắng tất nhiên sẽ tăng lên!”
Mọi người đoán Đoạn Vân Tụ bất quá mới hai mươi, cũng hoài nghi Đoạn Phong Tiêu, nhưng xem tay nàng cầm trường kiếm bước đi không tiếng động, lại biết Đoạn Phong Tiêu cũng không nói quá người này, đều âm thầm kinh hãi.
Mà một bên Kim Xu cười nói: “Thiếu quân ngươi thật đúng là bất công, nhìn thấy muội muội của ngươi liền quên ta, cũng không biết ta mất bao nhiêu tâm tư mới bảo trụ được cái mạng nhỏ của nàng!”
Đoạn Phong Tiêu ha ha cười, “Chuyện của ngươi ta nhớ kỹ rồi, ngày sau nhất định sẽ trả cho ngươi!” Lại chuyển hướng muội muội của mình, ôn nhu nói: “Tụ Nhi muội bị thương nặng như vậy, lại đi đường mệt nhọc, đi trước nghỉ tạm, ta nghị sự xong sẽ tới tìm muội.”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.
“Người đâu, an bài phòng tốt nhất cho các nàng!”
Một gã sai vặt vội từ cửa đi đến, khom người khoát tay.
Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn ca ca của mình, cùng Kim Xu ly khai đại đường.
Hai người được dẫn tới một viên tử đẹp đẽ, Kim Xu cho gã sai vặt đi xuống, tự mình dẫn Đoạn Vân Tụ vào căn phòng ở giữa.
Mới vừa vào cửa, Kim Xu lại hỏi: “Ngươi không phải kêu Đoạn Vân sao, như thế nào Nam Phong Dương lại gọi ngươi Tụ Nhi?”
“Diễn trò mà thôi, như thế nào dùng tên thật.” Nói đến diễn trò, trái tim nàng như bị độc xà cắn lấy, tê tê đau đớn, trên mặt lại đạm nhiên.
Kim Xu tỉnh ngộ, gật gật đầu, “Đúng rồi! Ta thế nhưng hồ đồ! Này ngươi tên gì? Đoạn Vân Tụ? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi liền tên thật đều không nói cho ta, thật đúng là có tình có nghĩa a!”
Đoạn Vân Tụ thản nhiên nói: “Ngày sau sẽ trả lại ngươi một mạng, còn về tên thật của ta, ngươi không phải đã biết sao?”
Nghe ra nàng cố ý phân rõ giới hạn giữa hai người, Kim Xu thật không rõ đời này mình nợ nàng cái gì, đời này không phải dính gương mặt lạnh của nàng đã vui mừng khôn xiết.
Một lúc lâu sau Đoạn Phong Tiêu đi tới phòng muội muội, nhìn nàng mang mạng che mặt cùng mình đánh cờ, trên mặt hé ra xinh đẹp tuyệt trần nhưng nhìn không thấy biểu cảm gì.
Xem trên bàn cờ hắc bạch hai bên sát phạt nan phân nan giải, Đoạn Phong Tiêu cười nói: “Tụ Nhi muội hạ nước cờ này rất tốt, này hắc bạch lưỡng đạo, cùng bàn cờ này của muội hiệu quả như nhau a...”
Đoạn Vân Tụ ngẩng đầu, “Kế sách này ca ca có thể thắng được?”
“Đương nhiên, ta đã sớm giăng lưới, chỉ chờ thu lưới một khắc này. Vốn không sơ hở, bất quá vẫn xảy ra một chút sự cố...”
Đoạn Phong Tiêu cúi người đến bên người muội muội nói gì đó, Đoạn Vân Tụ sửng sốt nhìn ca ca, không nghĩ tới thế cục Võ Lâm lại khó bề phân biệt như vậy, mà thủ đoạn của ca ca mình lại lợi hại như thế.
Chỉ là ca ca như vậy, có còn là ca ca năm đó vì cứu tiểu vân tước mà bị phạt sao?
Đoạn Phong Tiêu bắt lấy tia nghi ngờ ở đáy mắt muội muội, đưa tay đè vai nàng, trấn an nói: “Ta biết ta dùng thủ đoạn phi thường, nhưng vì tình thế bức bách, hơn nữa cũng là vì báo thù cho Đoạn gia ta, Tụ Nhi muội không cần lo lắng, ca ca tuyệt sẽ không hại muội...”
Đoạn Vân Tụ nghĩ đến cái gì, trong lòng thở dài, “Kỳ thật ca ca huynh đã nhìn thấu Kinh Hạc Kiếm Pháp...”
Lòng dạ nàng biết rõ chính là, bọn hắn cùng là huynh muội, ca ca thiên tư không kém nàng, chỉ là cổ tay bị gãy không thể luyện kiếm, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tìm hiểu kiếm pháp. Mà lần đầu tiên cùng ca ca gặp mặt, hắn nói: “Hiện tại các ngươi thích nhau, cũng không phải là một chuyện xấu...”
Bản thân mình nghĩ đến đó là bởi vì ca ca thông suốt, không nghĩ tới, là nhất tiễn hạ tam điêu...
Đoạn Phong Tiêu nghe ra trong lời nói của muội muội mơ hồ bất mãn, giải thích nói: “Ca ca cũng là bất đắc dĩ. Tụ Nhi muội hiểu biết hơn người, nhưng luyện Kinh Hạc Kiếm Pháp này ngoại trừ hiểu biết còn cần cơ duyên.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Khi nhìn thấy muội cùng Diệp Tú Thường ta liền biết, chính là trời cho cơ duyên để muội luyện thành Kinh Hạc Kiếm Pháp, là ý trời để cho Đoạn gia ta tái xuất huy hoàng!”
Nguyên lai ba năm trước hắn đã thu hồi kiếm phổ, cũng dò la chuyện cũ trăm năm trước, cố gắng tham ngộ bí ẩn Kinh Hạc Kiếm Pháp, sau đó chỉ đợi khi tìm được muội muội trợ nàng luyện thành kiếm pháp. Khi biết được trên đại hội Tru Ma xuất hiện một người thiếu niên tên là “Đoạn Vân” hắn bắt đầu nghe ngóng, sau lại cùng nàng nhận biết nhau, thấy nàng cùng Diệp Tú Thường tình ý miên miên thì hắn liền có dự cảm, Đoạn gia từ nay về sau sẽ xóa đi xỉ nhục tái xuất huy hoàng! Hiện giờ nhìn muội muội một khắc này, hắn liền biết kế hoạch của hắn đã thành công.
Mà Đoạn Vân Tụ sáp sáp cười, “Nhưng ta tình nguyện không có...”
Đoạn Phong Tiêu đáp: “Có sự tình không phải sức người có khả năng làm, Tụ Nhi muội, có lẽ là thượng thiên lựa chọn...”
Đoạn Vân Tụ lắc lắc đầu, trong mắt lãnh đạm hờ hững, lại nghĩ tới một tờ cuối cùng trong Kinh Hạc Kiếm phổ, mâu sắc chuyển sang sâu thẳm.
--------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau chính là đại chiến...
Trong sơn trang vô cùng náo nhiệt, so với thành thân ngày ấy còn náo nhiệt hơn, Diệp Tú Thường lại vô tâm tham dự, hướng chỗ yên tĩnh tùy ý đi tới.
Nhưng không biết tại sao, nàng phát hiện mình vậy mà đi tới Hoa Minh. Nhìn đại môn, lòng nàng hoảng hốt.
Đã cách cái đêm hắc ám đó hơn một tháng rồi, nhưng mà miệng vết thương sâu không thấy đáy của nàng không có dấu hiệu khép lại. Nàng nhớ tới đêm đó trên mặt người nọ ngả ngớn, “Nếu diễn trò không làm đến như vậy thực, có thể nào đạt đến Diệp đại tiểu thư ngươi tín nhiệm đây?” “Vừa lúc ngươi là một cái tiểu mỹ nhân khó gặp, ta lần đầu nhìn thấy ngươi liền đối với ngươi rất thích, không ngại diễn giả làm thực đâu...”
Chính mình nộ hỏa công tâm, một kiếm đâm ra, kiếm kia vừa ngoan vừa chuẩn lập tức đâm vào ngực người nọ...
Nàng nhìn nhìn tay phải của mình, vẫn còn không thể tin được chính mình lại tự tay cầm kiếm đâm vào ngực người đó...
Người đó hiện tại ra sao? Là chết hay còn sống? Kiếm kia của mình đâm vào ác như vậy, nàng có thể cứ như vậy mà chết dưới kiếm của mình hay không?
Có trời mới biết bản thân sau khi tỉnh dậy nhìn thấy bên gối trống không là có bao nhiêu thê lương, nhớ tới chính mình đem kiếm đâm vào ngực người đó lại có bao nhiêu kinh hãi...
Mình thiếu chút nữa muốn chặt đi tay phải, nhưng nhớ lại thần sắc khinh bạc lời nói ngả ngớn của người đó, liền bỏ qua ý nghĩ này ---- Không đáng! Không đáng! Đó là nàng xứng đáng...
Cho dù là xứng đáng, tâm của mình cũng là bị vạn tiễn xuyên qua, phá thành mảnh vụn...
Vì sao phải đối với ta như vậy? Vì cái gì lại đem yêu thương chân thành trở thành vở kịch? Kiếp trước mình đã làm gì sai, không xứng có được hạnh phúc sao? Hay là tình yêu này làm trái ý trời, mới phải chịu trừng phạt thảm liệt như vậy...
Nàng đẩy cửa đi vào, nhớ tới ngày ấy mình và người đó phong ba vừa hết, đại ca cùng biểu muội rất không hợp thời xuất hiện, bốn người ở trong này vừa ăn vừa uống rượu. Ánh mắt của người đó sáng rực, còn chói mắt hơn tinh quang. Sau người đó uống rượu rồi ngã xuống giường ôm chính mình, ở bên tai nhẹ nhàng mà hà hơi, “Nàng nói lúc trước sao ta lại ngốc như vậy, nghĩ đến có thể rời khỏi nàng, từ nay về sau sẽ không lo lắng, sẽ không thương tâm, không nghĩ tới khi nhìn thấy nàng rời đi, cảm giác cả bầu trời của ta đều sụp đỗ... Nàng nói xem ta làm sao lại thích nàng như vậy đây...” Hương rượu đem thanh âm của người nọ đều huân đắc ngọt nị.
Khi đó ngươi thật sự say sao? Nếu say, này có phải là ngươi thiệt tình nói, hay là công phu diễn trò của ngươi quá lợi hại ngay đến say cũng có thể huyên thiên nói dối...
Nàng đi lại trong Hoa Minh, cảnh tượng trước kia từng màn hiện lên, rốt cục nhịn không được che mặt nức nở...
Tiếng bước chân vang lên, đi một mình tiến vào. Diệp Tú Thường ngẩng đầu, phát hiện là đại ca của nàng.
“Muội muội...” Diệp Viễn Khâm nhìn muội muội mình mặt đầy nước mắt, không biết nên nói cái gì.
Một tháng trôi qua, hắn trơ mắt nhìn muội muội tú nhã trước mắt dung nhan từ từ thất sắc, dáng người linh động ngày càng gầy yếu. Nếu như nói trước kia nàng là hoa nở đầu cành, giờ đóa hoa này đã dần dần khô héo rồi.
Hắn nhớ tới mình từng ái mộ nữ tử kia, cái kia Hoán Nhi bay qua bay lại vung trường tiên hò hét, nhớ tới khi chính mình thấy nàng hai mắt nhắm nghiền nằm trong linh cữu cảm giác như thiên toàn địa chuyển, liền hiểu được dày vò mà muội muội phải trải qua.
Nhưng hắn có khả năng làm cũng chỉ là khổ tâm khuyên giải mà thôi.
“Làm gì vì một người không đáng mà tra tấn chính mình đâu? Muội muội của ta không phải nữ nhi tầm thường, là nữ trung hào kiệt cầm được cũng có thể buông được...”
Nữ trung hào kiệt? Diệp Tú Thường cười rộ lên ---- cũng bởi vì chính mình hào khí cùng chấp nhất, mới chạm vào nghiệt duyên cùng người nọ. Nếu là mình rụt rè một chút, hoặc phát hiện đối phương là nữ tử liền buông tay, thế nào sẽ gây thành thảm kịch hôm nay! Chính mình lúc trước dũng cảm, lúc trước theo đuổi, tất cả đều thành chuyện cười! Đem chính mình đẩy đến tình cảnh như bây giờ, không phải ai khác, chính là bản thân mình!
Nhưng lại có năng lực thế nào, còn có thể như thế nào đây? Mình đã cầm kiếm đâm vào ngực người đó, không biết người đó sống hay chết, nếu nàng còn sống, chính là... người đó một lòng muốn chết trong tay chính mình, nếu nàng chết, mình dù có sống cũng như đã chết...
Diệp Viễn Khâm xem muội muội cười đến đau khổ, chỉ có thể thở dài, lại nghĩ tới quyết định vừa rồi của phụ thân, nói: “Có chuyện cần phải nói cho muội biết ---- hôm nay cha người, ngay trước mặt quần hùng chịu đòn nhận tội...”
Diệp Tú Thường ngẩng đầu nhìn đại ca của mình.
“Cha nói, Đoạn Vân là mật thám ma giáo, hắn dùng người không tra xét, làm hại chung thân hạnh phúc của muội, cũng thiếu chút phá hủy đại kế của chúng ta...”
Diệp Tú Thường kinh ngạc không thôi.
“Cha người, muốn cho muội có được hạnh phúc lần nữa...”
Diệp Tú Thường hiểu được tâm tư cha mình ---- nói cho người trong thiên hạ Đoạn Vân là mật thám ma giáo, chẳng khác nào vì chính mình hưu cái gọi là “Phu” kia, sau đó liền có thể tái giá với người khác...
Nhưng cho dù có giận tới cực điểm thì người đó cũng vẫn chiếm cứ lấy lòng mình a...
Nàng đang nhớ lại tràng kiếm vũ kia, người nọ ở giữa bầu trời đầy hoa kiếm quang lưu chuyển, rồi sau đó ngưng mắt nhìn mình, mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành, mình liền trúng cổ độc của người nọ, tình nguyện vì nàng can tràng thốn đoạn, thế nào lại dung hạ được một người khác...
Tế Ninh phủ ở Hùng Nhĩ Sơn tọa lạc tại vùng phía nam Tề Lỗ, bởi vì ngọn núi chính nhìn từ xa giống như một con gấu có tai lớn mà có tên như vậy. Phía Tây Tế Ninh phủ là Giám Long Sơn Trang, lúc này bên trong sơn trang cũng có quần hùng tụ tập, bất quá, là quần hùng hắc đạo.
Tiềm Long Giáo là chủ lực hắc đạo, Thiên Thứu Bang chỉ nghe lệnh bởi Tiềm Long Giáo, Lạc Phong Cốc cùng Hắc Hổ Trại cũng tới, cả Giám Long Sơn Trang nhất phái náo nhiệt, nhưng bởi vì có Tiềm Long Giáo trấn thủ mà không có náo loạn.
Trong hành lang Sơn Trang, thủ lĩnh Tiềm Long Giáo, Thiên Thứu Bang, Lạc Phong Cốc cùng Hắc Hổ Trại cùng mặt khác tinh nhuệ đang ngồi hoặc đứng, nghe Nam Phong Dương đang mang mặt nạ màu đen ngồi phía trên phân tích thế cục.
Đại chiến lần này cùng vận mệnh hắc đạo có quan hệ mật thiết, mọi người buồn bực vì sao Giáo chủ Nam Tích Thiên Tiềm Long Giáo chưa có tới, mà là phái Nam Phong Dương đến chủ trì đại cục. Nhưng Nam Phong Dương làm Thiếu quân Ma giáo địa vị hiển hách, mọi người cũng không dám chê trách.
Mọi người đang nghe Nam Phong Dương nói đến lần này đại chiến là phái đại biểu tỷ thí, bên thua liền nghe theo bên thắng hiệu lệnh, chợt phát hiện cửa lớn xuất hiện hai nữ tử, một cái váy trắng tố nhã lại vũ mị yêu nhiêu, một cái bạch sa phiêu miểu đeo mạng che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt lãnh đạm.
Ánh mắt của mọi người tụ tới, nhận ra nữ tử bên trái là Kim Xu Vạn Độc Đường, lại không biết nữ tử bên phải khí chất xuất trần là ai.
Nam Phong Dương ngồi ở phía trên thấy nàng kia bên phải, mặt lộ kinh hỉ, kêu lên: “Tụ Nhi...”
Nàng kia nghe thấy tiếng “Tụ Nhi” này, trong tròng mắt bình tĩnh vô ba rốt cục có gợn sóng.
“Ca ca...”
Nguyên lai Đoạn Vân Tụ trọng thương mới khỏi, nhưng đại chiến sắp tới, liền cùng Kim Xu từ Lâm An chạy tới.
Đoạn Phong Tiêu đi xuống, cầm bàn tay của muội muội nói: “Ta cũng biết, muội chịu khổ ta sẽ cho bọn hắn bồi thường lại gấp mười gấp trăm lần!”
Đoạn Vân Tụ ảm đạm cười, đem đề tài nhẹ nhàng vượt qua, “Còn có thể nhìn thấy ca ca, Tụ Nhi thật cao hứng.”
Đoạn Phong Tiêu nhìn thấy muội muội trong lòng kích động, ống tay áo vung lên, cao giọng nói: “Các vị, muội muội của ta đến đây, nàng kiếm pháp vô song, lần này hắc đạo ta phần thắng tất nhiên sẽ tăng lên!”
Mọi người đoán Đoạn Vân Tụ bất quá mới hai mươi, cũng hoài nghi Đoạn Phong Tiêu, nhưng xem tay nàng cầm trường kiếm bước đi không tiếng động, lại biết Đoạn Phong Tiêu cũng không nói quá người này, đều âm thầm kinh hãi.
Mà một bên Kim Xu cười nói: “Thiếu quân ngươi thật đúng là bất công, nhìn thấy muội muội của ngươi liền quên ta, cũng không biết ta mất bao nhiêu tâm tư mới bảo trụ được cái mạng nhỏ của nàng!”
Đoạn Phong Tiêu ha ha cười, “Chuyện của ngươi ta nhớ kỹ rồi, ngày sau nhất định sẽ trả cho ngươi!” Lại chuyển hướng muội muội của mình, ôn nhu nói: “Tụ Nhi muội bị thương nặng như vậy, lại đi đường mệt nhọc, đi trước nghỉ tạm, ta nghị sự xong sẽ tới tìm muội.”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.
“Người đâu, an bài phòng tốt nhất cho các nàng!”
Một gã sai vặt vội từ cửa đi đến, khom người khoát tay.
Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn ca ca của mình, cùng Kim Xu ly khai đại đường.
Hai người được dẫn tới một viên tử đẹp đẽ, Kim Xu cho gã sai vặt đi xuống, tự mình dẫn Đoạn Vân Tụ vào căn phòng ở giữa.
Mới vừa vào cửa, Kim Xu lại hỏi: “Ngươi không phải kêu Đoạn Vân sao, như thế nào Nam Phong Dương lại gọi ngươi Tụ Nhi?”
“Diễn trò mà thôi, như thế nào dùng tên thật.” Nói đến diễn trò, trái tim nàng như bị độc xà cắn lấy, tê tê đau đớn, trên mặt lại đạm nhiên.
Kim Xu tỉnh ngộ, gật gật đầu, “Đúng rồi! Ta thế nhưng hồ đồ! Này ngươi tên gì? Đoạn Vân Tụ? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi liền tên thật đều không nói cho ta, thật đúng là có tình có nghĩa a!”
Đoạn Vân Tụ thản nhiên nói: “Ngày sau sẽ trả lại ngươi một mạng, còn về tên thật của ta, ngươi không phải đã biết sao?”
Nghe ra nàng cố ý phân rõ giới hạn giữa hai người, Kim Xu thật không rõ đời này mình nợ nàng cái gì, đời này không phải dính gương mặt lạnh của nàng đã vui mừng khôn xiết.
Một lúc lâu sau Đoạn Phong Tiêu đi tới phòng muội muội, nhìn nàng mang mạng che mặt cùng mình đánh cờ, trên mặt hé ra xinh đẹp tuyệt trần nhưng nhìn không thấy biểu cảm gì.
Xem trên bàn cờ hắc bạch hai bên sát phạt nan phân nan giải, Đoạn Phong Tiêu cười nói: “Tụ Nhi muội hạ nước cờ này rất tốt, này hắc bạch lưỡng đạo, cùng bàn cờ này của muội hiệu quả như nhau a...”
Đoạn Vân Tụ ngẩng đầu, “Kế sách này ca ca có thể thắng được?”
“Đương nhiên, ta đã sớm giăng lưới, chỉ chờ thu lưới một khắc này. Vốn không sơ hở, bất quá vẫn xảy ra một chút sự cố...”
Đoạn Phong Tiêu cúi người đến bên người muội muội nói gì đó, Đoạn Vân Tụ sửng sốt nhìn ca ca, không nghĩ tới thế cục Võ Lâm lại khó bề phân biệt như vậy, mà thủ đoạn của ca ca mình lại lợi hại như thế.
Chỉ là ca ca như vậy, có còn là ca ca năm đó vì cứu tiểu vân tước mà bị phạt sao?
Đoạn Phong Tiêu bắt lấy tia nghi ngờ ở đáy mắt muội muội, đưa tay đè vai nàng, trấn an nói: “Ta biết ta dùng thủ đoạn phi thường, nhưng vì tình thế bức bách, hơn nữa cũng là vì báo thù cho Đoạn gia ta, Tụ Nhi muội không cần lo lắng, ca ca tuyệt sẽ không hại muội...”
Đoạn Vân Tụ nghĩ đến cái gì, trong lòng thở dài, “Kỳ thật ca ca huynh đã nhìn thấu Kinh Hạc Kiếm Pháp...”
Lòng dạ nàng biết rõ chính là, bọn hắn cùng là huynh muội, ca ca thiên tư không kém nàng, chỉ là cổ tay bị gãy không thể luyện kiếm, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tìm hiểu kiếm pháp. Mà lần đầu tiên cùng ca ca gặp mặt, hắn nói: “Hiện tại các ngươi thích nhau, cũng không phải là một chuyện xấu...”
Bản thân mình nghĩ đến đó là bởi vì ca ca thông suốt, không nghĩ tới, là nhất tiễn hạ tam điêu...
Đoạn Phong Tiêu nghe ra trong lời nói của muội muội mơ hồ bất mãn, giải thích nói: “Ca ca cũng là bất đắc dĩ. Tụ Nhi muội hiểu biết hơn người, nhưng luyện Kinh Hạc Kiếm Pháp này ngoại trừ hiểu biết còn cần cơ duyên.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Khi nhìn thấy muội cùng Diệp Tú Thường ta liền biết, chính là trời cho cơ duyên để muội luyện thành Kinh Hạc Kiếm Pháp, là ý trời để cho Đoạn gia ta tái xuất huy hoàng!”
Nguyên lai ba năm trước hắn đã thu hồi kiếm phổ, cũng dò la chuyện cũ trăm năm trước, cố gắng tham ngộ bí ẩn Kinh Hạc Kiếm Pháp, sau đó chỉ đợi khi tìm được muội muội trợ nàng luyện thành kiếm pháp. Khi biết được trên đại hội Tru Ma xuất hiện một người thiếu niên tên là “Đoạn Vân” hắn bắt đầu nghe ngóng, sau lại cùng nàng nhận biết nhau, thấy nàng cùng Diệp Tú Thường tình ý miên miên thì hắn liền có dự cảm, Đoạn gia từ nay về sau sẽ xóa đi xỉ nhục tái xuất huy hoàng! Hiện giờ nhìn muội muội một khắc này, hắn liền biết kế hoạch của hắn đã thành công.
Mà Đoạn Vân Tụ sáp sáp cười, “Nhưng ta tình nguyện không có...”
Đoạn Phong Tiêu đáp: “Có sự tình không phải sức người có khả năng làm, Tụ Nhi muội, có lẽ là thượng thiên lựa chọn...”
Đoạn Vân Tụ lắc lắc đầu, trong mắt lãnh đạm hờ hững, lại nghĩ tới một tờ cuối cùng trong Kinh Hạc Kiếm phổ, mâu sắc chuyển sang sâu thẳm.
--------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau chính là đại chiến...