Sau một tiếng gầm thét kinh người, Trịnh Tam Giang đã ra tay trước. Đinh Hạo vội gom toàn bộ mười hai thành công lực hất kiếm nghinh đón. Nghe “Keng” một tiếng, lửa văng tung tóe, rồi Trịnh Tam Giang liên tiếp thụt lui ra sau ba bước.
Cũng đồng thời lúc này, Phiếu Miễu Chân Nhân và Dược Vương Kỳ Sĩ ra tay trợ công ở phía sau, Đinh Hạo thừa thế xoay kiếm ra sau, công ra một chiêu kiếm mãnh liệt kinh người.
Trịnh Tam Giang lại tiến lên tấn công, tức thì trở thành thế ba người vây công một mình Đinh Hạo. Cả bốn đều là hàng cao thủ nhất lưu hiếm thấy trên giang hồ, họ gây ra một trận chiến khiến người trông thấy phải kinh tâm động phách.
Do Tây Khanh phản bảo và chưởng môn của các đại môn phái thay đổi kế sách ban đầu nên âm mưu của Trịnh Tam Giang tan vỡ, lại thêm sự đột kích bất ngờ của Kim Long Bang nên Vọng Nguyệt Bảo từng xưng hùng xưng bá ở Bắc phương võ lâm bắt đầu chao đảo, tình hình chẳng lạc quan chút nào, có thể Bắc Bảo sẽ sụp đổ tan rã từ đây, là điều mà Trịnh Tam Giang không bao giờ ngờ tới được.
Đinh Hạo oán hận đầy lòng, đồng thời cũng vì tiếng tăm Hắc Nho nên ra chiêu nào cũng dùng toàn bộ công lực bình sinh, làm cho kẻ địch bị quay vòng như con vụ. Những cao thủ tàn dư còn lại từ cấp Đường trở xuống của Vọng Nguyệt Bảo thì không sao đủ tư cách tham gia trận chiến.
Tuy nói rằng Kim Long Bang bị trúng kế thuốc nổ làm cho chết chóc thảm thương trầm trọng nhưng số đệ tử có thân pháp quỉ quyệt và thiện dụng độc dược còn lại đó vẫn còn là một lực lượng rất đáng ngại, thừa sức đấu liều một mất một còn với Bắc Bảo chứ không chịu thua kém.
Kim Long bang chủ nói lớn tiếng:
– Hắc Nho, các hạ có cần thiết bản tọa ra sức chăng?
Đinh Hạo không trả lời với y, hất mạnh một chiêu kiếm điểm vào gã ác đạo Phiếu Miễu chân nhân. Tiếng thảm rú rạch xé đêm không kêu hãi hùng, Phiếu Miễu chân nhân té ngã xuống đất, xung quanh đấu trường kêu lên kinh hãi, mặt mày của mỗi tên đệ tử Vọng Nguyệt Bảo tái mét không còn chút máu.
Chỗ đất trống mà Trịnh Tam Giang đã bố trí chôn giấu thuốc nổ trở thành vô dụng.
Ánh mắt Địa Ngục Tôn Giả lấp lánh những tia sáng nguy hiểm, thầm lặng tiến gần chỗ đứng của các cao thủ chín phái ...
Bỗng một luồng sáng xanh bích chớp nhoáng xẹt ngang xen lẫn tiếng rú thảm, thân người của Địa Ngục Tôn Giả loạng choạng chao đảo liên tục, miệng mấp máy kêu oa oa! Té ngã xuống đất, tay chân co rút giây lát nằm yên bất động luôn.
Trong đấu trường xuất hiện thêm một thiếu nữ áo xanh thanh kiếm trong tay của y lấp lánh phản chiếu những tia sáng màu xanh bích dưới ánh trăng đêm khuya. Đinh Hạo liếc mắt nhìn sang, thấy người vừa xuất hiện chính là Uy Linh Sứ Giả Cổ Thu Linh, tức thì tinh thần hăng hái hơn, vận mạnh chân lực, tấn công ra chiêu Bút Hạ Càn Khôn.
Tiếng thảm rú lại vang lên liên tiếp, Dược Vương buông cây cuốc thuốc ra một loại binh khí của y té ngã xuống đất, Kỳ Si hồn phi phách tán, nhún mình nhảy lui ra ra khỏi vòng chiến, Cổ Thu Linh lướt tới nghinh đón, Kỳ Si vẫy tay bằng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ ném ra vô số quân cờ bao phủ Cổ Thu Linh.
Cổ Thu Linh dửng dưng chăng thèm để ý gì hết, thanh gươm Nguyệt Phách Kiếm trong tay tự động toát ra luồng sáng xanh bích, quân cờ thoáng chạm vào hồ quang tức thì hoàn toàn bị dội ngược bắn xa ra vài trượng. Kỳ Si gầm rống nói:
– Nha đầu, ngươi là ai thế?
Cổ Thu Linh từng bước một tiến tới, nói giọng lạnh lùng:
– “Uy Linh Sứ Giả”! Tiếng “Giả” vừa thốt khỏi miệng, Nguyệt Phách Thần Kiếm đã quét ra một đường nhanh như điện xẹt.
Oa! Một tiếng kêu hãi hùng, Kỳ Si cũng theo bạn về tây phương cực lạc.
Ngay lúc Kỳ Si nhảy ra khỏi vòng chiến, Đinh Hạo đã cầm kiếm bám sát Trịnh Tam Giang gần hơn, trở thành thế đứng một đối một.
Trịnh Tam Giang kinh hãi cực độ, nghiến răng kêu cồm cộp nói:
– Hắc Nho, ngươi muốn đuổi cùng giết tận ư?
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Có thể là như thế đấy.
– Các môn phái đang chờ đợi ngươi để thanh toán món nợ máu năm xưa ...
– Câm mồm lại, Trịnh Tam Giang ngươi chớ rên rỉ kêu ca làm gì nữa, hãy giao Cửu Long Lệnh ra mau.
– Ngươi ăn nói hồ đồ, muốn vu oan giá họa cho ta ư?
– Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Dứt lời Đinh Hạo đã phóng ra một chiêu kiếm mãnh liệt, Trịnh Tam Giang chống kiếm lên gắng gượng chống đỡ. Nghe leng keng vài tiếng rồi lão thụt lùi ra sau thêm ba bước, mặt mày co rút biến dạng. Lão gầm lên một tiếng, tiến tới đánh liều mạng, chiêu thức toàn muốn cùng đối phương đồng quy ư tận, khiến cho cục diện phải xoay chuyển, dù sao lão cũng là bá chủ một phương, công lực cực cao nên Đinh Hạo phải chống cự khá căng thẳng.
Dưới ánh trăng sáng, hai thanh kiếm như rồng bay phượng múa giữa trời xanh, khí thế quỉ khóc thần sầu, kiếm khí rạch xé vù vù ai nghe cũng phải đinh tai nhức óc.
Bỗng nghe “A” một tiếng rồi thanh kiếm trong tay của Trịnh Tam Giang bay vọt ra xa, cổ tay phải của lão bị rạch một đường máu chảy lai láng, không cử động nổi nữa.
Đinh Hạo trỏ mũi kiếm vào ngực đối phương, khẩn trương hồi hộp vô cùng, tim đập thình thịch chẳng ngừng. Căn cứ theo Tây Khanh Trang Khắc Thành nói lại thì Trịnh Tam Giang cất giấu Cửu Long Lệnh trong người, nhưng nếu lúc này không lục soát được thì sao? Làm cách nào ăn nói với các đại môn phái?
Trịnh Tam Giang quả không hổ danh là nhất đại kiêu hùng, trong lúc thập tử nhất sinh này lão lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, lão giả vờ căm phẫn nói:
– Hắc Nho, ta chẳng hiểu được tại sao ngươi lại đẩy tội trạng công án Mang Sơn năm xưa lên đầu ta như thế?
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Việc đã đến nước này thì ngươi đừng tìm cách chối cãi nữa, bản Nho không buông lời vô cớ đâu.
– Vậy chứng cớ đâu?
– Nếu ngươi là hảo hán thì sao không tự nhận lấy trách nhiệm về việc mình làm, tự mình giao phó với các đại môn phái?
– Ta có gì mà giao phó với họ?
– Hừ, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi.
– Hắc Nho, chúng ta không thù không oán ...
– Giờ đây thì sao?
– Ngươi chỉ căm phẫn các môn phái đã gửi thân lánh nạn tại bản Bảo ...
– Câm miệng lại.
Cùng với tiếng quát, mũi kiếm của Đinh Hạo đã bất thần rạch một đường dài trên y phục của Trịnh Tam Giang, một lệnh bài óng ánh chiếu sáng có đường kính to bằng bàn tay rơi ra, đập xuống đấy nghe keng một tiếng.
– Cửu Long Lệnh!
Chưởng môn và cao thủ của các đại môn phái đồng thanh kêu lên thảng thốt.
Mặt mày Trịnh Tam Giang tái mét không còn chút máu, toàn thân run rẩy không ngừng.
Đinh Hạo vẫn trỏ kiếm vào ngực đối phương, giơ tả chưởng ra vận nội lực hút mạnh một cái, Cửu Long Lệnh đã nằm gọn trong tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy lệnh bài mà suýt chút nữa đã làm cho võ lâm thiên hạ lâm vào cảnh tuyệt diệt này, trên lệnh bài có khắc chín con rồng vàng thật tinh xảo chẳng khác gì rồng thật, tượng trưng cho chín đại môn phái.
Tây Khanh Trang Khắc Thành nói lớn:
– Trịnh Tam Giang, ngươi vọng tưởng xưng bá thiên hạ, mạo danh Hắc Nho giết người cướp lệnh, gây nên trận huyết kiếp vô tiền khoáng hậu, trận đánh Mang Sơn tử thương vài trăm người. Bây giờ mộng đẹp tan vỡ, ngươi còn gì để nói không?
Trịnh Tam Giang xoay người lại, cặp mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Trang Khắc Thành, phùng mang trợn má nói:
– Khá lắm, ngươi sẽ bị báo ứng chẳng sai đâu.
Nói xong, lão lại nhìn Đinh Hạo nói:
– Hắc Nho, ngươi hãy thu kiếm lại, ta sẽ có lời giao phó.
Đinh Hạo thu kiếm lại nói:
– Ngươi chuẩn bị giao phó thế nào?
Trịnh Tam Giang thở dài lui ra sau ba bước, nhìn xung quanh. Bỗng lão vẫy tay mạnh một cái, một vòng cầu đỏ nhạt rộng lớn bay ra chụp vào người Đinh Hạo, chính là Huyết La Võng. Khoảng cách quá gần nên Đinh Hạo không cách gì né tránh, toàn thân đã nằm gọn trong lưới, chẳng cựa quậy được gì.
Trong khi mọi người còn đang sững sờ thì Trịnh Tam Giang đã lướt người ra sau tẩu thoát thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng trong đêm tối. Chúng đệ tử của Vọng Nguyệt Bảo như rắn mất đầu, cũng đua nhau bỏ chạy.
Kim Long Bang chủ gầm thét lên:
– Giết!
Đệ tử tàn dư của Kim Long Bang lập tức tàn sát, máu chảy tuôn trào như suối.
Kim Long Bang chủ quay qua hướng Võ Lâm Chi Hậu nói:
– Thái thượng, chúng ta không thể buông tha Trịnh Tam Giang được.
Võ Lâm Chi Hậu dộng quải trượng xuống đất, nói lớn:
– Đuổi theo.
Đinh Hạo nằm trong lưới thấy thế thì bấn loạn cả lên, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh chính là kẻ huyết hải thâm cừu mà hắn tìm kiếm bấy lâu, quyết không thể cho y đi mất được, tình cấp sinh trí, hắn bỗng lớn tiếng quát lên:
– Chớ đuổi, các nơi trong Bảo đều đã chôn thuốc nổ đó.
Câu nói này lập tức có hiệu quả, Kim Long Bang chủ và Võ Lâm Chi Hậu nhìn nhau một lượt rồi cùng dừng lại, không truy đuổi nữa.
Từ xa xa bỗng nghe vọng lại mấy tiếng nổ lớn, rồi có tiếng la hét kinh hoàng, hiển nhiên là một số võ sĩ Kim Long Bang do quá cuồng sát nên đuổi theo và đã thọ nạn.
Đinh Hạo nói lớn:
– Uy Linh Sứ Giả, mau dùng kiếm chặt đứt lưới cho ta.
Cổ Thu Linh lập tức bước lại, lia thanh Nguyệt Phách Kiếm qua một đường, mảnh lưới theo đó lập tức đứt rời ra.
Đinh Hạo lập tức đúng thẳng người lại, quay sang chưởng môn các đại môn phái, dõng dạc nói:
– Công án năm xưa đã sáng tỏ, các vị giao phó thế nào với bản Nho đây?
Các chưởng môn nhân nhìn ngó nhau, chẳng ai nói lên lời.
Đinh Hạo lại nói tiếp:
– Bây giờ bản Nho hoàn trả lệnh phù lại, các vị thử xem thật giả ra sao?
Rồi hắn ném Cửu Long Lệnh sang phía chưởng môn Thiếu Lâm Ngộ Nhân đại sư, Ngộ Nhân đại sư bắt lấy xem xét trong giây lát rồi chuyển sang cho Linh Hư thượng nhân, chưởng môn Võ Đang, xúc động nói:
– Đúng là nó rồi.
Các chưởng môn nhân chuyền tay nhau xem xét một hồi sau đó trả lại cho Ngộ Nhân đại sư, tất cả đều cúi đầu không nói nên lời, nét mặt cực kỳ ân hận.
Một lúc sau Ngộ Nhân đại sư cất giọng khàn khàn nói:
– Năm xưa chỉ vì lệnh phù này mà đã gây ra hiểu lầm, tạo nên một trường sát kiếp vô tiền khoáng hậu, cao thủ tinh nhuệ của các phái gần như mất hết, suýt nữa các phái cũng phải suy sụp bất hưng. May nhờ trời nên thí chủ vẫn còn tại thế, án tình cũng đã sáng tỏ, chúng tôi thiếu sáng suốt đã bị Trịnh Tam Giang lừa gạt, nay không dám nói gì nữa, xin tùy thí chủ định liệu vậy.
Tất cả mọi người đều hồi hộp, chỉ sợ Hắc Nho tái diễn huyết kiếp năm xưa, ngay đến như bang chúng Kim Long Bang là người ngoài cuộc, đứng ngoài làm khách xem hát mà cũng nhấp nhổm.
Đinh Hạo suy nghĩ hồi lâu, tưởng nhớ lại lần thứ hai về núi đã được sư phụ ân cần dặn dò là không nên làm quá mà tổn hại đến sinh linh trời đất, còn có Uy Linh Phu Nhân lần trước cũng khuyên không nên tạo sát nghiệp, hơn nữa hắn cũng chẳng muốn thấy cảnh máu chảy đầu rơi nên lên tiếng nói:
– Bản Nho theo đức hiếu sinh của nhà Phật, cũng chẳng cần truy cứu nữa, các vị cứ tự nhiên thôi.
Cao thủ các phái nghe thế thì hớn hở ra mặt, reo hò vang dội, Ngộ Nhân đại sư cao giọng tuyên đọc một câu Phật hiệu, chắp tay xá dài rồi thành khẩn nói:
– Thí chủ khoan hồng, ắt được Phật độ. Bần tăng xin đại diện các môn phái gửi lời chí kính đến thí chủ.
Đinh Hạo nói:
– Còn vấn đề Trịnh Tam Giang thì các vị có muốn tìm y hay không là chuyện của các vị, bản Nho sẽ giúp đỡ bắt sống nếu gặp được y, xin kiếu vậy.
Chưởng môn nhân của các phái lần lượt tới hành lễ chào từ biệt, một nghi án kéo dài hơn hai mươi năm đến đây coi như là đã kết thúc.
Cổ Thu Linh tiến tới nói:
– Phu nhân rất trông ngóng tiền bối quang lâm bản Cung.
Đinh Hạo ngẩn người ra nói:
– Ngươi về nói với phu nhân rằng khi nào xong việc ta sẽ đến ngay.
Dứt lời hắn lại quay sang Tây Khanh Trang Khắc Thành nói tiếp:
– Công án năm xưa được sáng tỏ trong đó công đầu thuộc về các hạ, bản Nho xin ghi nhận món ân tình này, sau này sẽ tìm cách báo đáp.
Nói xong hắn lượn mình vọt đi, chỉ chớp mắt đã mất hút.
Trong Bảo ngoại trừ những xác chết ra thì không còn bóng người nào nữa, ngoại trừ bang chúng Kim Long Bang. Kim Long Bang tuy thiệt hại nặng nhưng đổi lại thì Vọng Nguyệt Bảo từ đây cũng xóa sổ trên giang hồ, coi như cũng là thành công.
Đinh Hạo ẩn mình vào một gian nhà trống, vội khôi phục lại diện mạo sau đó đứng từ xa lặng lẽ quan sát. Hắn thấy Kim Long Bang chủ đang ra lệnh cho thuộc hạ thu thập tàn cuộc, kiểm điểm nhân số trước khi rút đi.
Vì lo thanh toán Kim Long Bang chủ nên Đinh Hạo đành tạm gác chuyện truy đuổi Trịnh Tam Giang sang một bên mà tìm cách trả thù nhà.
Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên tổng quản của Kim Long Bảo lớn tiếng nói:
– Bẩm Bang chủ, công việc đã hoàn tất.
– Đối phương còn sót tên nào không?
– Thưa còn, căn cứ sự báo cáo của đệ tử vòng ngoài thì ngoài một số rất ít đã phá vòng vây đào tẩu, số còn lại có lẽ vẫn ẩn núp trong Bảo.
– Theo nhận xét của tổng quản thì liệu Trịnh Tam Giang có còn trong Bảo không?
– Chắc y không đi đâu đâu, vì đây là cơ nghiệp của y mà.
– Nhưng căn cứ Hắc Nho đã nói thì các nơi trong Bảo đều có chôn thuốc nổ, muốn lục soát quả thật không dễ dàng.
– Thuộc hạ có một biện pháp, đó là hỏa công.
Kim Long Bang chủ trầm ngâm một chút rồi quay sang hỏi Võ Lâm Chi Hậu:
– Thái thượng thấy sao?
Võ Lâm Chi Hậu gật gật đầu, Kim Long Bang chủ lập tức ra lệnh:
– Tổng quản mau hướng dẫn chúng đệ tử chuẩn bị đốt bảo. Các ngươi canh chừng góc Đông Bắc, mời Thái thượng coi hướng Tây Nam, còn ta sẽ đón ở trước Bảo, nếu thấy tung tích của Trịnh Tam Giang thì lập tức báo hiệu.
Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên dạ một tiếng rồi lập tức xoay mình đi. Lúc này chỉ còn hai người tại hiện trường, Kim Long Bang chủ hỏi:
– Thái thượng, mời người giám sát hướng Tây Nam có được không?
Võ Lâm Chi Hậu đảo mắt nhìn tường ốc xung quanh Vọng Nguyệt Bảo, chậm rãi nói:
– Ta nghe rồi ... Hài nhi à, trang bảo này đốt đi thật uổng quá.
– Nhưng chúng ta không cách chi mà sử dụng được đâu.
– Thôi được rồi, chúng ta phải lo làm xong việc rồi rút đi trước khi trời sáng, đi thôi.
Nói xong mụ phi thân chạy ra hướng Tây Nam.
Đinh Hạo nghe mà không khỏi kinh ngạc khi Võ Lâm Chi Hậu gọi Kim Long Bang chủ bằng tiếng hài nhi, thật là khó hiểu, không biết quan hệ giữa họ là gì.
Kim Long Bang chủ nhún mình xuyên qua chỗ sụp ở gần cổng Bảo mà đi, Đinh Hạo lập tức theo bén gót. Trong lòng hắn khí huyết sôi sùng sục, hắn lướt người ra cản đường rồi lạnh lùng nói:
– Bang chủ, đã lâu không gặp.
Kim Long Bang chủ giật mình xoay người lại, ánh mắt lão lạnh lùng nói:
– Toan Tú Tài!
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Chính ta đây!
– Ngươi muốn gì?
– Thanh toán món nợ máu năm xưa dưới chân Long Trung Sơn.
Kim Long Bang chủ liên tiếp thụt lùi ra sau ba bước. Y biết Toan Tú Tài và Hắc Nho là cùng một phe, mà Hắc Nho thì chắc chưa ra khỏi vùng này, nếu y làm căng thì nguy khốn ngay nên lập tức giả mù sa mưa, nói:
– Huyết án Long Trung Sơn gì thế?
– Triệu Nguyên Sanh, ngươi tưởng ta không biết ư?
Kim Long Bang chủ thụt lùi thêm một bước nữa, gằn giọng nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn sao đây?
Đinh Hạo nghiến răng cồm cộp nói:
– Ta phải xé xác ngươi ra làm trăm mảnh.
Vừa nói hắn vừa rút kiếm ra, ánh mắt chiếu ngời tia sáng khủng bố, trông thật rùng rợn. Bao nhiêu năm qua hắn ăn ngủ không yên, cuối cùng thì kẻ tử thù cũng đã ở ngay trước mắt, lửa hận trong lòng hắn bừng cháy phừng phực, chưa bao giờ hắn điên lên như thế.
Kim Long Bang chủ miệng huýt sáo một tiếng mạnh và kéo dài ra.
Đinh Hạo gầm lên nói:
– Tại sao ngươi giết người năm xưa?
Kim Long Bang chủ nói giọng nham hiểm:
– Sao ngươi không xuống âm ty mà hỏi cha ngươi câu này?
Đinh Hạo điên cuồng, dùng hết sức bình sinh phóng ra một chiêu kiếm thần tốc, nghe keng một tiếng thật lớn, Kim Long Bang chủ đã bị hất ra sau khoảng tám thước sau khi gắng gượng đỡ chiêu kiếm đó của hắn.
Đinh Hạo cười lạnh, lướt tới tấn công tiếp. Đôi bên đánh nhau như thí mạng, một bên thì cố sức tự vệ, một bên thì cố sức trả thù, mỗi chiêu thức đều ẩn tàng sát khí ngùn ngụt.
Lúc này ánh lửa từ Vọng Nguyệt Bảo đã bốc cao lên chín tầng mây, chỉ trong chốc lát đã thành biển lửa, châm vào ngòi thuốc nổ chôn dấu các nơi làm phát ra những tiếng nổ kinh người như trời long đất lở soi sáng cả vùng trời. Vọng Nguyệt Bảo coi như chính thức bị tiêu diệt, trong ánh lửa thấp thoáng bóng người kêu thét vì bị thiêu sống, tiếng rú hãi hùng liên tục vang lên.
Kim Long Bang chủ bị trúng vài đường kiếm vào người, y vùng vẫy liều mạng như một con hổ bị thương.
Nhưng may cho lão là ngay lúc đó Đinh Hạo đã phải cấp tốc thoái lui để chống đõ một kiếm một trượng từ hai bên tả hữu tấn công tới. Thì ra Võ Lâm Chi Hậu và Nhất Chi Mai Bạch Nhiễu Thiên đã nghe tiếng huýt sáo mà chạy tới, cả hai song song nhảy vào cứu viện.
Đinh Hạo ra chiêu tấn công không ngừng nghỉ, đơn thương độc mã dũng chiến với ba tên cao thủ hiếm thấy trong võ lâm.
Nhờ được tiếp viện nên Kim Long Bang chủ được giảm nhẹ áp lực hẳn, lão vội hít mấy hơi không khí điều hòa khí huyết, rồi lại nhảy vào giáp công.
Sau một tiếng gầm thét kinh người, Trịnh Tam Giang đã ra tay trước. Đinh Hạo vội gom toàn bộ mười hai thành công lực hất kiếm nghinh đón. Nghe “Keng” một tiếng, lửa văng tung tóe, rồi Trịnh Tam Giang liên tiếp thụt lui ra sau ba bước.
Cũng đồng thời lúc này, Phiếu Miễu Chân Nhân và Dược Vương Kỳ Sĩ ra tay trợ công ở phía sau, Đinh Hạo thừa thế xoay kiếm ra sau, công ra một chiêu kiếm mãnh liệt kinh người.
Trịnh Tam Giang lại tiến lên tấn công, tức thì trở thành thế ba người vây công một mình Đinh Hạo. Cả bốn đều là hàng cao thủ nhất lưu hiếm thấy trên giang hồ, họ gây ra một trận chiến khiến người trông thấy phải kinh tâm động phách.
Do Tây Khanh phản bảo và chưởng môn của các đại môn phái thay đổi kế sách ban đầu nên âm mưu của Trịnh Tam Giang tan vỡ, lại thêm sự đột kích bất ngờ của Kim Long Bang nên Vọng Nguyệt Bảo từng xưng hùng xưng bá ở Bắc phương võ lâm bắt đầu chao đảo, tình hình chẳng lạc quan chút nào, có thể Bắc Bảo sẽ sụp đổ tan rã từ đây, là điều mà Trịnh Tam Giang không bao giờ ngờ tới được.
Đinh Hạo oán hận đầy lòng, đồng thời cũng vì tiếng tăm Hắc Nho nên ra chiêu nào cũng dùng toàn bộ công lực bình sinh, làm cho kẻ địch bị quay vòng như con vụ. Những cao thủ tàn dư còn lại từ cấp Đường trở xuống của Vọng Nguyệt Bảo thì không sao đủ tư cách tham gia trận chiến.
Tuy nói rằng Kim Long Bang bị trúng kế thuốc nổ làm cho chết chóc thảm thương trầm trọng nhưng số đệ tử có thân pháp quỉ quyệt và thiện dụng độc dược còn lại đó vẫn còn là một lực lượng rất đáng ngại, thừa sức đấu liều một mất một còn với Bắc Bảo chứ không chịu thua kém.
Kim Long bang chủ nói lớn tiếng:
– Hắc Nho, các hạ có cần thiết bản tọa ra sức chăng?
Đinh Hạo không trả lời với y, hất mạnh một chiêu kiếm điểm vào gã ác đạo Phiếu Miễu chân nhân. Tiếng thảm rú rạch xé đêm không kêu hãi hùng, Phiếu Miễu chân nhân té ngã xuống đất, xung quanh đấu trường kêu lên kinh hãi, mặt mày của mỗi tên đệ tử Vọng Nguyệt Bảo tái mét không còn chút máu.
Chỗ đất trống mà Trịnh Tam Giang đã bố trí chôn giấu thuốc nổ trở thành vô dụng.
Ánh mắt Địa Ngục Tôn Giả lấp lánh những tia sáng nguy hiểm, thầm lặng tiến gần chỗ đứng của các cao thủ chín phái ...
Bỗng một luồng sáng xanh bích chớp nhoáng xẹt ngang xen lẫn tiếng rú thảm, thân người của Địa Ngục Tôn Giả loạng choạng chao đảo liên tục, miệng mấp máy kêu oa oa! Té ngã xuống đất, tay chân co rút giây lát nằm yên bất động luôn.
Trong đấu trường xuất hiện thêm một thiếu nữ áo xanh thanh kiếm trong tay của y lấp lánh phản chiếu những tia sáng màu xanh bích dưới ánh trăng đêm khuya. Đinh Hạo liếc mắt nhìn sang, thấy người vừa xuất hiện chính là Uy Linh Sứ Giả Cổ Thu Linh, tức thì tinh thần hăng hái hơn, vận mạnh chân lực, tấn công ra chiêu Bút Hạ Càn Khôn.
Tiếng thảm rú lại vang lên liên tiếp, Dược Vương buông cây cuốc thuốc ra một loại binh khí của y té ngã xuống đất, Kỳ Si hồn phi phách tán, nhún mình nhảy lui ra ra khỏi vòng chiến, Cổ Thu Linh lướt tới nghinh đón, Kỳ Si vẫy tay bằng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ ném ra vô số quân cờ bao phủ Cổ Thu Linh.
Cổ Thu Linh dửng dưng chăng thèm để ý gì hết, thanh gươm Nguyệt Phách Kiếm trong tay tự động toát ra luồng sáng xanh bích, quân cờ thoáng chạm vào hồ quang tức thì hoàn toàn bị dội ngược bắn xa ra vài trượng. Kỳ Si gầm rống nói:
– Nha đầu, ngươi là ai thế?
Cổ Thu Linh từng bước một tiến tới, nói giọng lạnh lùng:
– “Uy Linh Sứ Giả”! Tiếng “Giả” vừa thốt khỏi miệng, Nguyệt Phách Thần Kiếm đã quét ra một đường nhanh như điện xẹt.
Oa! Một tiếng kêu hãi hùng, Kỳ Si cũng theo bạn về tây phương cực lạc.
Ngay lúc Kỳ Si nhảy ra khỏi vòng chiến, Đinh Hạo đã cầm kiếm bám sát Trịnh Tam Giang gần hơn, trở thành thế đứng một đối một.
Trịnh Tam Giang kinh hãi cực độ, nghiến răng kêu cồm cộp nói:
– Hắc Nho, ngươi muốn đuổi cùng giết tận ư?
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Có thể là như thế đấy.
– Các môn phái đang chờ đợi ngươi để thanh toán món nợ máu năm xưa ...
– Câm mồm lại, Trịnh Tam Giang ngươi chớ rên rỉ kêu ca làm gì nữa, hãy giao Cửu Long Lệnh ra mau.
– Ngươi ăn nói hồ đồ, muốn vu oan giá họa cho ta ư?
– Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Dứt lời Đinh Hạo đã phóng ra một chiêu kiếm mãnh liệt, Trịnh Tam Giang chống kiếm lên gắng gượng chống đỡ. Nghe leng keng vài tiếng rồi lão thụt lùi ra sau thêm ba bước, mặt mày co rút biến dạng. Lão gầm lên một tiếng, tiến tới đánh liều mạng, chiêu thức toàn muốn cùng đối phương đồng quy ư tận, khiến cho cục diện phải xoay chuyển, dù sao lão cũng là bá chủ một phương, công lực cực cao nên Đinh Hạo phải chống cự khá căng thẳng.
Dưới ánh trăng sáng, hai thanh kiếm như rồng bay phượng múa giữa trời xanh, khí thế quỉ khóc thần sầu, kiếm khí rạch xé vù vù ai nghe cũng phải đinh tai nhức óc.
Bỗng nghe “A” một tiếng rồi thanh kiếm trong tay của Trịnh Tam Giang bay vọt ra xa, cổ tay phải của lão bị rạch một đường máu chảy lai láng, không cử động nổi nữa.
Đinh Hạo trỏ mũi kiếm vào ngực đối phương, khẩn trương hồi hộp vô cùng, tim đập thình thịch chẳng ngừng. Căn cứ theo Tây Khanh Trang Khắc Thành nói lại thì Trịnh Tam Giang cất giấu Cửu Long Lệnh trong người, nhưng nếu lúc này không lục soát được thì sao? Làm cách nào ăn nói với các đại môn phái?
Trịnh Tam Giang quả không hổ danh là nhất đại kiêu hùng, trong lúc thập tử nhất sinh này lão lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, lão giả vờ căm phẫn nói:
– Hắc Nho, ta chẳng hiểu được tại sao ngươi lại đẩy tội trạng công án Mang Sơn năm xưa lên đầu ta như thế?
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Việc đã đến nước này thì ngươi đừng tìm cách chối cãi nữa, bản Nho không buông lời vô cớ đâu.
– Vậy chứng cớ đâu?
– Nếu ngươi là hảo hán thì sao không tự nhận lấy trách nhiệm về việc mình làm, tự mình giao phó với các đại môn phái?
– Ta có gì mà giao phó với họ?
– Hừ, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân mà thôi.
– Hắc Nho, chúng ta không thù không oán ...
– Giờ đây thì sao?
– Ngươi chỉ căm phẫn các môn phái đã gửi thân lánh nạn tại bản Bảo ...
– Câm miệng lại.
Cùng với tiếng quát, mũi kiếm của Đinh Hạo đã bất thần rạch một đường dài trên y phục của Trịnh Tam Giang, một lệnh bài óng ánh chiếu sáng có đường kính to bằng bàn tay rơi ra, đập xuống đấy nghe keng một tiếng.
– Cửu Long Lệnh!
Chưởng môn và cao thủ của các đại môn phái đồng thanh kêu lên thảng thốt.
Mặt mày Trịnh Tam Giang tái mét không còn chút máu, toàn thân run rẩy không ngừng.
Đinh Hạo vẫn trỏ kiếm vào ngực đối phương, giơ tả chưởng ra vận nội lực hút mạnh một cái, Cửu Long Lệnh đã nằm gọn trong tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy lệnh bài mà suýt chút nữa đã làm cho võ lâm thiên hạ lâm vào cảnh tuyệt diệt này, trên lệnh bài có khắc chín con rồng vàng thật tinh xảo chẳng khác gì rồng thật, tượng trưng cho chín đại môn phái.
Tây Khanh Trang Khắc Thành nói lớn:
– Trịnh Tam Giang, ngươi vọng tưởng xưng bá thiên hạ, mạo danh Hắc Nho giết người cướp lệnh, gây nên trận huyết kiếp vô tiền khoáng hậu, trận đánh Mang Sơn tử thương vài trăm người. Bây giờ mộng đẹp tan vỡ, ngươi còn gì để nói không?
Trịnh Tam Giang xoay người lại, cặp mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Trang Khắc Thành, phùng mang trợn má nói:
– Khá lắm, ngươi sẽ bị báo ứng chẳng sai đâu.
Nói xong, lão lại nhìn Đinh Hạo nói:
– Hắc Nho, ngươi hãy thu kiếm lại, ta sẽ có lời giao phó.
Đinh Hạo thu kiếm lại nói:
– Ngươi chuẩn bị giao phó thế nào?
Trịnh Tam Giang thở dài lui ra sau ba bước, nhìn xung quanh. Bỗng lão vẫy tay mạnh một cái, một vòng cầu đỏ nhạt rộng lớn bay ra chụp vào người Đinh Hạo, chính là Huyết La Võng. Khoảng cách quá gần nên Đinh Hạo không cách gì né tránh, toàn thân đã nằm gọn trong lưới, chẳng cựa quậy được gì.
Trong khi mọi người còn đang sững sờ thì Trịnh Tam Giang đã lướt người ra sau tẩu thoát thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng trong đêm tối. Chúng đệ tử của Vọng Nguyệt Bảo như rắn mất đầu, cũng đua nhau bỏ chạy.
Kim Long Bang chủ gầm thét lên:
– Giết!
Đệ tử tàn dư của Kim Long Bang lập tức tàn sát, máu chảy tuôn trào như suối.
Kim Long Bang chủ quay qua hướng Võ Lâm Chi Hậu nói:
– Thái thượng, chúng ta không thể buông tha Trịnh Tam Giang được.
Võ Lâm Chi Hậu dộng quải trượng xuống đất, nói lớn:
– Đuổi theo.
Đinh Hạo nằm trong lưới thấy thế thì bấn loạn cả lên, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh chính là kẻ huyết hải thâm cừu mà hắn tìm kiếm bấy lâu, quyết không thể cho y đi mất được, tình cấp sinh trí, hắn bỗng lớn tiếng quát lên:
– Chớ đuổi, các nơi trong Bảo đều đã chôn thuốc nổ đó.
Câu nói này lập tức có hiệu quả, Kim Long Bang chủ và Võ Lâm Chi Hậu nhìn nhau một lượt rồi cùng dừng lại, không truy đuổi nữa.
Từ xa xa bỗng nghe vọng lại mấy tiếng nổ lớn, rồi có tiếng la hét kinh hoàng, hiển nhiên là một số võ sĩ Kim Long Bang do quá cuồng sát nên đuổi theo và đã thọ nạn.
Đinh Hạo nói lớn:
– Uy Linh Sứ Giả, mau dùng kiếm chặt đứt lưới cho ta.
Cổ Thu Linh lập tức bước lại, lia thanh Nguyệt Phách Kiếm qua một đường, mảnh lưới theo đó lập tức đứt rời ra.
Đinh Hạo lập tức đúng thẳng người lại, quay sang chưởng môn các đại môn phái, dõng dạc nói:
– Công án năm xưa đã sáng tỏ, các vị giao phó thế nào với bản Nho đây?
Các chưởng môn nhân nhìn ngó nhau, chẳng ai nói lên lời.
Đinh Hạo lại nói tiếp:
– Bây giờ bản Nho hoàn trả lệnh phù lại, các vị thử xem thật giả ra sao?
Rồi hắn ném Cửu Long Lệnh sang phía chưởng môn Thiếu Lâm Ngộ Nhân đại sư, Ngộ Nhân đại sư bắt lấy xem xét trong giây lát rồi chuyển sang cho Linh Hư thượng nhân, chưởng môn Võ Đang, xúc động nói:
– Đúng là nó rồi.
Các chưởng môn nhân chuyền tay nhau xem xét một hồi sau đó trả lại cho Ngộ Nhân đại sư, tất cả đều cúi đầu không nói nên lời, nét mặt cực kỳ ân hận.
Một lúc sau Ngộ Nhân đại sư cất giọng khàn khàn nói:
– Năm xưa chỉ vì lệnh phù này mà đã gây ra hiểu lầm, tạo nên một trường sát kiếp vô tiền khoáng hậu, cao thủ tinh nhuệ của các phái gần như mất hết, suýt nữa các phái cũng phải suy sụp bất hưng. May nhờ trời nên thí chủ vẫn còn tại thế, án tình cũng đã sáng tỏ, chúng tôi thiếu sáng suốt đã bị Trịnh Tam Giang lừa gạt, nay không dám nói gì nữa, xin tùy thí chủ định liệu vậy.
Tất cả mọi người đều hồi hộp, chỉ sợ Hắc Nho tái diễn huyết kiếp năm xưa, ngay đến như bang chúng Kim Long Bang là người ngoài cuộc, đứng ngoài làm khách xem hát mà cũng nhấp nhổm.
Đinh Hạo suy nghĩ hồi lâu, tưởng nhớ lại lần thứ hai về núi đã được sư phụ ân cần dặn dò là không nên làm quá mà tổn hại đến sinh linh trời đất, còn có Uy Linh Phu Nhân lần trước cũng khuyên không nên tạo sát nghiệp, hơn nữa hắn cũng chẳng muốn thấy cảnh máu chảy đầu rơi nên lên tiếng nói:
– Bản Nho theo đức hiếu sinh của nhà Phật, cũng chẳng cần truy cứu nữa, các vị cứ tự nhiên thôi.
Cao thủ các phái nghe thế thì hớn hở ra mặt, reo hò vang dội, Ngộ Nhân đại sư cao giọng tuyên đọc một câu Phật hiệu, chắp tay xá dài rồi thành khẩn nói:
– Thí chủ khoan hồng, ắt được Phật độ. Bần tăng xin đại diện các môn phái gửi lời chí kính đến thí chủ.
Đinh Hạo nói:
– Còn vấn đề Trịnh Tam Giang thì các vị có muốn tìm y hay không là chuyện của các vị, bản Nho sẽ giúp đỡ bắt sống nếu gặp được y, xin kiếu vậy.
Chưởng môn nhân của các phái lần lượt tới hành lễ chào từ biệt, một nghi án kéo dài hơn hai mươi năm đến đây coi như là đã kết thúc.
Cổ Thu Linh tiến tới nói:
– Phu nhân rất trông ngóng tiền bối quang lâm bản Cung.
Đinh Hạo ngẩn người ra nói:
– Ngươi về nói với phu nhân rằng khi nào xong việc ta sẽ đến ngay.
Dứt lời hắn lại quay sang Tây Khanh Trang Khắc Thành nói tiếp:
– Công án năm xưa được sáng tỏ trong đó công đầu thuộc về các hạ, bản Nho xin ghi nhận món ân tình này, sau này sẽ tìm cách báo đáp.
Nói xong hắn lượn mình vọt đi, chỉ chớp mắt đã mất hút.
Trong Bảo ngoại trừ những xác chết ra thì không còn bóng người nào nữa, ngoại trừ bang chúng Kim Long Bang. Kim Long Bang tuy thiệt hại nặng nhưng đổi lại thì Vọng Nguyệt Bảo từ đây cũng xóa sổ trên giang hồ, coi như cũng là thành công.
Đinh Hạo ẩn mình vào một gian nhà trống, vội khôi phục lại diện mạo sau đó đứng từ xa lặng lẽ quan sát. Hắn thấy Kim Long Bang chủ đang ra lệnh cho thuộc hạ thu thập tàn cuộc, kiểm điểm nhân số trước khi rút đi.
Vì lo thanh toán Kim Long Bang chủ nên Đinh Hạo đành tạm gác chuyện truy đuổi Trịnh Tam Giang sang một bên mà tìm cách trả thù nhà.
Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên tổng quản của Kim Long Bảo lớn tiếng nói:
– Bẩm Bang chủ, công việc đã hoàn tất.
– Đối phương còn sót tên nào không?
– Thưa còn, căn cứ sự báo cáo của đệ tử vòng ngoài thì ngoài một số rất ít đã phá vòng vây đào tẩu, số còn lại có lẽ vẫn ẩn núp trong Bảo.
– Theo nhận xét của tổng quản thì liệu Trịnh Tam Giang có còn trong Bảo không?
– Chắc y không đi đâu đâu, vì đây là cơ nghiệp của y mà.
– Nhưng căn cứ Hắc Nho đã nói thì các nơi trong Bảo đều có chôn thuốc nổ, muốn lục soát quả thật không dễ dàng.
– Thuộc hạ có một biện pháp, đó là hỏa công.
Kim Long Bang chủ trầm ngâm một chút rồi quay sang hỏi Võ Lâm Chi Hậu:
– Thái thượng thấy sao?
Võ Lâm Chi Hậu gật gật đầu, Kim Long Bang chủ lập tức ra lệnh:
– Tổng quản mau hướng dẫn chúng đệ tử chuẩn bị đốt bảo. Các ngươi canh chừng góc Đông Bắc, mời Thái thượng coi hướng Tây Nam, còn ta sẽ đón ở trước Bảo, nếu thấy tung tích của Trịnh Tam Giang thì lập tức báo hiệu.
Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên dạ một tiếng rồi lập tức xoay mình đi. Lúc này chỉ còn hai người tại hiện trường, Kim Long Bang chủ hỏi:
– Thái thượng, mời người giám sát hướng Tây Nam có được không?
Võ Lâm Chi Hậu đảo mắt nhìn tường ốc xung quanh Vọng Nguyệt Bảo, chậm rãi nói:
– Ta nghe rồi ... Hài nhi à, trang bảo này đốt đi thật uổng quá.
– Nhưng chúng ta không cách chi mà sử dụng được đâu.
– Thôi được rồi, chúng ta phải lo làm xong việc rồi rút đi trước khi trời sáng, đi thôi.
Nói xong mụ phi thân chạy ra hướng Tây Nam.
Đinh Hạo nghe mà không khỏi kinh ngạc khi Võ Lâm Chi Hậu gọi Kim Long Bang chủ bằng tiếng hài nhi, thật là khó hiểu, không biết quan hệ giữa họ là gì.
Kim Long Bang chủ nhún mình xuyên qua chỗ sụp ở gần cổng Bảo mà đi, Đinh Hạo lập tức theo bén gót. Trong lòng hắn khí huyết sôi sùng sục, hắn lướt người ra cản đường rồi lạnh lùng nói:
– Bang chủ, đã lâu không gặp.
Kim Long Bang chủ giật mình xoay người lại, ánh mắt lão lạnh lùng nói:
– Toan Tú Tài!
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Chính ta đây!
– Ngươi muốn gì?
– Thanh toán món nợ máu năm xưa dưới chân Long Trung Sơn.
Kim Long Bang chủ liên tiếp thụt lùi ra sau ba bước. Y biết Toan Tú Tài và Hắc Nho là cùng một phe, mà Hắc Nho thì chắc chưa ra khỏi vùng này, nếu y làm căng thì nguy khốn ngay nên lập tức giả mù sa mưa, nói:
– Huyết án Long Trung Sơn gì thế?
– Triệu Nguyên Sanh, ngươi tưởng ta không biết ư?
Kim Long Bang chủ thụt lùi thêm một bước nữa, gằn giọng nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn sao đây?
Đinh Hạo nghiến răng cồm cộp nói:
– Ta phải xé xác ngươi ra làm trăm mảnh.
Vừa nói hắn vừa rút kiếm ra, ánh mắt chiếu ngời tia sáng khủng bố, trông thật rùng rợn. Bao nhiêu năm qua hắn ăn ngủ không yên, cuối cùng thì kẻ tử thù cũng đã ở ngay trước mắt, lửa hận trong lòng hắn bừng cháy phừng phực, chưa bao giờ hắn điên lên như thế.
Kim Long Bang chủ miệng huýt sáo một tiếng mạnh và kéo dài ra.
Đinh Hạo gầm lên nói:
– Tại sao ngươi giết người năm xưa?
Kim Long Bang chủ nói giọng nham hiểm:
– Sao ngươi không xuống âm ty mà hỏi cha ngươi câu này?
Đinh Hạo điên cuồng, dùng hết sức bình sinh phóng ra một chiêu kiếm thần tốc, nghe keng một tiếng thật lớn, Kim Long Bang chủ đã bị hất ra sau khoảng tám thước sau khi gắng gượng đỡ chiêu kiếm đó của hắn.
Đinh Hạo cười lạnh, lướt tới tấn công tiếp. Đôi bên đánh nhau như thí mạng, một bên thì cố sức tự vệ, một bên thì cố sức trả thù, mỗi chiêu thức đều ẩn tàng sát khí ngùn ngụt.
Lúc này ánh lửa từ Vọng Nguyệt Bảo đã bốc cao lên chín tầng mây, chỉ trong chốc lát đã thành biển lửa, châm vào ngòi thuốc nổ chôn dấu các nơi làm phát ra những tiếng nổ kinh người như trời long đất lở soi sáng cả vùng trời. Vọng Nguyệt Bảo coi như chính thức bị tiêu diệt, trong ánh lửa thấp thoáng bóng người kêu thét vì bị thiêu sống, tiếng rú hãi hùng liên tục vang lên.
Kim Long Bang chủ bị trúng vài đường kiếm vào người, y vùng vẫy liều mạng như một con hổ bị thương.
Nhưng may cho lão là ngay lúc đó Đinh Hạo đã phải cấp tốc thoái lui để chống đõ một kiếm một trượng từ hai bên tả hữu tấn công tới. Thì ra Võ Lâm Chi Hậu và Nhất Chi Mai Bạch Nhiễu Thiên đã nghe tiếng huýt sáo mà chạy tới, cả hai song song nhảy vào cứu viện.
Đinh Hạo ra chiêu tấn công không ngừng nghỉ, đơn thương độc mã dũng chiến với ba tên cao thủ hiếm thấy trong võ lâm.
Nhờ được tiếp viện nên Kim Long Bang chủ được giảm nhẹ áp lực hẳn, lão vội hít mấy hơi không khí điều hòa khí huyết, rồi lại nhảy vào giáp công.