Đinh Hạo thất kinh nói:
– Đây là vật gì thế?
Xích Ảnh Nhân mỉm cười nói:
– Hiền đệ, đây chính là một cặp cung nữ mà Uy Linh phu nhân đã biếu tặng, khi ta tỉnh giấc phát hiện có đôi ngọc nhân này nằm ở trong túi ta.
– Điều này... khó có thể tin được...
– Ngay cả ta cũng không thể tin được, y như một giấc chiêm bao kỳ ảo vậy.
Đinh Hạo ngẩn ngơ hồi lâu nói:
– Theo đại ca thì thế nào?
– Đệ thì sao?
– Đó là trò chơi làm cho ra vẻ huyền ảo của người giang hồ thôi.
Một cặp ngọc cung nga này giá trị kinh người, người giang hồ có cần thiết điều gì khi không mà biến tặng cho người ư?
– Nhưng đối phương hỏi toàn sự kiện giang hồ thì giải thích ra sao đây?
– Điều này quả thật khó hiểu!
– Đại ca cho là quỉ thần chăng?
– Ta không nói thế, nhưng cặp ngọc cung nga này là bảo vật chông chung của cổ đại Hoàng đế!
– Đại ca có đi quan sát xung quanh hiện trường chăng?
– Đương nhiên có, ta lục soát cả phạm vi mười trượng chẳng hề phát hiện manh mối gì cả.
– Cổ mộ ở địa phương nào?
– Ở trong một sơn cốc phía sau ngọn núi chánh của dãy Đồng Phách Sơn, chẳng lẽ hiền đệ động tâm khởi hứng thăm viếng tiên cảnh chăng?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Nếu có cơ hội cũng nên đến thăm viếng, đại ca hành tẩu giang hồ lâu năm, từng nghe nói danh hiệu Uy Linh phu nhân chưa?
– Nếu từng nghe nói tên này thì còn nghi thần nghi quỉ làm gì, sự kiện thư thế này... có một người có là biết được...
– Võ lâm vạn sự thông Toàn Tri Tử – Ai?
– Võ lâm vạn sự thông Toàn Trí Tử những người này mất tích ở chốn giang hồ đã lâu!
Đinh Hạo gật đầu chẳng nói ra, điều này hắn đã có nghĩ tới.
Hai người ăn uống được một hồi nữa, Xích Ảnh Nhân sực than thở nói:
– Hiền đệ, tình bạn của chúng ta có được vĩnh viễn như vậy chăng.
Đinh Hạo cả kinh, ngớ ngẩn nói:
– Sao đại ca nói thế này?
Xích Ảnh Nhân lắc đầu cười nhạt nói:
– Thế sự vô thường mà!
Đinh Hạo nghiêm sắc mặt nói:
– Đại ca ắt có nguyên do mới nói lời như thế?
Xích Ảnh Nhân nâng ly nốc một ly cạn, giọng nói trầm trọng:
– Hiền đệ, ví như nói một ngày nào đó đệ cùng người yêu kết hợp, cặp vợ chồng nhỏ như hình với bóng, như cặp chim bay lượn trên trời, thì người làm đại ca này há chẳng thành hình bóng đơn chiếc sao, lúc đó muốn nâng ly nói đùa thì chỉ cô đơn một mình...
Đinh Hạo bất giác mỉm cười nói:
– Đại ca đường đường nam tử hán lại nói những lời như tiểu nhi nữ, nếu ngược lại sau này đại ca có tẩu tẩu thì sao?
Xích Ảnh Nhân lắc đầu nói:
– Hiền đệ, đệ chớ nghĩ rằng có được người tẩu tẩu mà đệ đang nói:
– Tại sao thế?
– Huynh đã từng có mối tình sang ngang.
Đinh Hạo bất giác buồn bã nói:
– À! tiểu đệ quên đại ca đã sang ngang tình trường, nhưng đại ca phải lấy việc nối dõi tong đường làm trọng chứ.
Xích Ảnh Nhân cười nhạt nói:
– Hiền đệ, đó là quan niệm cũ xưa rồi.
– Lời dạy của thánh hiền lưu lại đời đời, thiên đạo nhân đạo há có thể xem đó là lạc hậu được, đây là biên kiến của đại ca, nếu một ngày nào đó đại ca gặp phải người tri kỷ thì nói sao?
– Há há! Hiền đệ không phải là tri kỷ của ngu huynh sao?
– Đấy là hai vấn đề khác.
– Tại sao thế?
– Đại ca đang nói chuyện của nữ nhi mà!
– Hiền đệ, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta...
– Câu hỏi thế nào?
– Tình bạn của hai chúng ta không thay đổi chứ?
Đinh Hạo nghiêm sắc mặt nói:
– Đại ca đối xử với tiểu đệ tình nghĩa sâu nặng như anh em ruột thịt có trời đất chứng kiến, đại ca hỏi thế, chẳng lẽ xem tiểu đệ như hàng tiểu nhân vô nghĩa...
– A! Không không phải thế, đệ đã hiểu lầm huynh, ta chỉ lo lắng hội ngộ vô ưu vô sầu như lúc này chẳng được hợp ít ly nhiều...
– Đại ca lo lắng xa thế, tình nghĩa này thề chết sống chẳng đổi thay.
– Có thật chăng?
– Ủa hôm nay đại ca nói chuyện có vẽ..
– Hiền đệ, tự cổ nói rằng bạn tốt dễ tìm, tri kỷ khó tìm, đại ca đã xem hiền đệ như một tri kỷ, khả hội ngộ mà bất khả cầu, cho nên có tâm trạng nữa được nữa mất nên để hiền đệ phải chê cười thôi.
Đinh Hạo xúc động đến đổi hai mắt đỏ ngầu, ngậm ngùi nói:
– Đại ca, tiểu đệ phước lớn làm sao đã được quen kết huynh thật không uổng làm người đời này.
– Hiền đệ, đây là câu nói tận đáy lòng huynh vậy.
Đinh Hạo sực nghĩ tới bí sự Toàn Tri Tử đã tiết lộ về đảo này, hắn trầm tư một hồi rồi nói:
– Đại ca, tiểu đệ muốn hỏi một việc?
– Cứ nói!
– Nơi đây có phải là Ly Trần Đảo chăng?
Xích Ảnh Nhân thoáng ngạc nhiên nói:
– Đúng thế, ai nói cho hiền đệ biết vậy?
– Một người bạn vô tình đề cập đảo này, thế thì đại ca là môn hạ của Ly Trần Tử lã tiều bối rồi?
– À! Không thể nói là... môn hạ!
– Vậy là hậu nhân rồi?
– Cũng có thể nói thế, nhưng cũng chưa thích hợp lắm.
Đinh Hạo ngạc nhiên nói:
– Nói vậy là sao?
– Dòng họ thân thuộc, lão không con cái, ta kế thừa đảo này.
Đinh Hạo trông thấy Xích Ảnh Nhân trả lời ấp úng mơ hồ, hình như có điều gi khó nói ra, nên hắn cũng chẳng hỏi tiếp làm gì, hắn đã nói hai chữ “kế thừa” thế thì chứng tỏ Ly Trần Tử đã không còn tại thế nữa.
Ngay lúc này, bỗng thấy hai mắt của Xích Ảnh Nhân hiện ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân run lẩy bẩy.
Đinh Hạo trông thấy tình hình khác lạ, thất thanh kêu lên:
– Đại ca, ngươi bị thế nào vậy?
Xích Ảnh Nhân quơ tay lia lịa gầm thét nói:
– Mau, mau lên, mau đỡ huynh... đến mật thất!
Hai thiếu nữ hầu bàn biến sắc, hấp tấp tiến lên đỡ lấy hai bên Xích Ảnh Nhân...
Đinh Hạo kinh ngạc hoảng hốt nói:
– Chuyện gì thế?
Hai thiếu nữ áo đỏ đã đỡ Xích Ảnh Nhân ra khỏi bàn rượu, lúc Xích Ảnh Nhân ra khỏi bàn rượu đưa tay ra, Phụng Thư bỗng nhảy tới cản lại nói:
– Nhị chủ nhân, hiện giờ người không nên đụng vào người chủ nhân.
Đinh Hạo giật mình rút tay về, càng sợ hãi thêm, giọng nói run run:
– Phụng Thư cuối cùng chuyện thế nào vậy?
Xích Ảnh Nhân được hai thiếu nữ áo đỏ đỡ cao lên bước xuống lầu đài.
Phụng Thư lau khô mồ hôi trên trán, hoảng hốt nói:
– Bệnh cũ tái phát!
Đinh Hạo chẳng yên tâm chút nào, ngồi xuống chỗ cũ nói:
– Đại chủ nhân có bệnh tật gì thế?
– Một thứ bệnh điên cuồng, cuối mùa thu mỗi năm tái phát một lần, lúc phát bệnh lên chẳng quen biết người nào cả ra tay là đánh thương người ngay, cho nên mỗi lần phát bệnh đều tự nhốt vào mật thất...
– Có bệnh lạ như thế sao, đã từng tìm lương y cứu chữa chưa?
– Bệnh này không ai cứu chữa được cả, ấy là năm xưa luyện công bất cẩn mà bị thế?
– A! Mau khi phát bệnh thì thế nào?
– Cứ để kỳ bệnh tự hết, năm ngày hoặc mười ngày không chừng...
– Ăn uống thì phải săn sóc thế nào?
– Trong mật thất có trang bị đặc biệt do Mẫn đại nương phụ trách trông nom, ngoại trừ Mẫn đại nương ra không ai dám mạo hiểm mạng sống tiếp cận chủ nhân, mỗi lần gần tới thời kỳ phát bệnh, chư nhân đều trở về cả.
– Ta... không vào được sao?
– Không được, trông thấy người ta, bệnh điên càng nặng hơn.
Đinh Hạo bất giác buồn bã, cương quyết nói:
– Ta phải tìm khắp danh y ở thiên hạ trị khỏi bệnh tật ly kỳ nan y này cho đại ca, Phụng Thư mi có từng nghe đại chủ nhân đề cập đến người nào có thế chửa được bệnh này hoặc có thứ thuốc nào chữa được chăng?
Phụng Thư cúi đầu trầm tư hồi lâu nói:
– Hình như có nghe chủ nhân nói một lần, muốn trị bệnh này phải cần tìm được... con Hà Độn bốn chân và con Thiềm Thư ba chân gì đó nhập lại làm thuốc, thứ động vật này chẳng hề nghe ai nói đến, biết đi đâu tìm đây.
Đinh Hạo sực nhớ lúc Vọng Nguyệt Bảo chủ mua chuộc Bạch Mi hòa thượng Độc Tâm Phật làm tay giết mướn mưu sát tổng giáo đầu Diệp Mậu Đình của Tề Vân Trang có hứa cho Tứ Túc Hà Độn và Thiên Hà Thủ Ô làm lễ vật, bây giờ Độc Tâm Phật đã trở thành thái thượng hộ pháp của Vọng Nguyệt Bảo chẳng biết con Tứ túc Hà Độn còn không? Còn con Tam túc Thiềm Thử thì chịu thua, thứ vật quái lạ này có lẽ Toàn Tri Tử lão ca ca biết được.
Hắn nghĩ thế lại nói:
– Có nghe nói phong phanh gì đến thoại đầu các danh y chăng?
Phụng Thư cúi đầu trầm tư hồi lâu bỗng vỗ tay cái bốp nói:
– Hạ nhân nhớ ra rồi...
Đinh Hạo tinh thần hăng hái hẳn nói:
– Nhớ ra điều gì rồi?
– Chủ nhân lần này đi Tảo Dương có lẽ đến đó tìm kiếm một giang hồ dị nhân cầu y trị bệnh...
– Người thế nào vậy?
– Hình như là một trưởng lão Cái Bang tên là Bình Tung Vô ảnh Thần Cái gì đó...
Đinh Hạo gật đầu trầm giọng nói:
– Thế thì dễ vậy, ta sẽ đi thăm viếng chưởng Đà cái bang ắt sẽ có tung tích lão Thần Cái này ngay...
– Nhị chủ nhân, nếu dễ như thế này thì đại chủ nhân đã thực hành sớm rồi, vị Thần Cái này đã trăm tuổi rồi, hành tung phiêu bạt bất định, đệ tử Cái Bang cũng chẳng biết được tun tích của lão, nếu không thì chẳng gọi tên là Bình Tung Vô Ảnh rồi.
Lòng Đinh Hạo trầm xuống nói:
– Mi nghe ai nói đại chủ nhân đi chuyến này là đi tìm Thần Cái ấy?
– Hạ nhân nghe lúc đại chủ nhân về nói lại với Mẫn đại nương như thế.
– Kết quả thế nào?
– Quả thật Thần Cái có xuất hiện ở Phân Đà Cái Bang tại Tảo Dương, nhưng sau đó chẳng biết đi đâu, đã không có nơi đi nhất định thế thì khó tìm lắm, đại chủ nhân lo ngại bệnh điên tái phát sớm hơn, chẳng dám ở lại lâu cho nên hấp tấp trở về đảo ngay.
Đinh Hạo suy tư một hồi, đại ca đói xử với mình, tình nghĩa đậm đà, bây giờ thân mang trọng bệnh nan y mình cũng phải tận lực phần nào lo giải trừ thống khổ cho y, hắn bèn trầm trọng nói:
– Ta đi tìm xem, hôm nay khởi hành ngay!
– Hạ nhân đi báo cáo cho Mẫn đại nhương biết đã...
– Được mi cứ đi.
Hắn nói xong đứng dậy bước về phòng chẳng mấy chốc Mẫn đại nương hấp tấp chạy tới, vừa bước vào phòng liền nói:
– Nghe Phụng Thư nói nhị chủ nhân định đi tìm kiếm Bình Tung Vô Ảnh Thần Cái?
– Đúng vậy!
– Điều này... đợi đại chủ nhân lành bệnh có đi được chăng?
– Không cần, cứu người như cứu hỏa, tìm được Thần Cái sớm ngày nào hay ngày nấy.
– Bây giờ trời sắp tối rồi, sáng mai hãy đi...
– Không, vì chuyện này ta ngồi yên không đặng, phải lập tức lên đường mới được...
– Thế thì...
Lời nói chưa hết, thì một thiếu nữ áo đỏ chạy đến ngoài cửa sắc mặt hoảng hốt nói:
– Đại nương có biến!
– Đại chủ nhân có chuyện chi rồi?
Thiếu nữ áo đỏ cúi đầu cung kính nói:
– Không phải đại chủ nhân...
Mẫn đại nương ngắc lời nói:
– Cứ bình tĩnh, có sự biến gì nói mau?
– Bên kia bờ gởi lời sang rằng, hai chị em ra ngoài mua sắm phẩm vật các thứ của bổn đảo đã bị người bắt làm con tin...
– Nói sao, bị người bắt làm con tin?
– Vâng!
– Đối phương lai lịch thế nào?
– Họ là người Vọng Nguyệt Bảo đang trên con đường đến bờ hồ, mục đích của họ muống gặp chủ nhân đảo ta.
– Làm gì có chuyện này được, luật lệ đảo không tiếp kiến ai cả.
– Nghe bên kia bờ nói hai chị em nhà ta từng bị tàn bạo tra tấn, có lẽ đã cung khai bí mật bản đảo rồi.
Đôi mắt Mẫn đại nương trợn tròn, hình như cực kỳ căm phẫn, nghiến răng nói:
– Vọng Nguyệt Bảo vọng tưởng muốn dòm ngó ban đảo, xem chúng nó có bao nhiêu bản lãnh.
Đinh Hạo căm phẫn nói:
– Đại nương để ta sang bên đó ứng phó với chúng.
Hắn nói xong tức khắc đeo túi vác kiếm, chỉnh tề lại y áo.
Mẫn đại nương cau mày nói:
– Chỉ ngại hai tên nha đầu đó chịu chẳng nỗi tra tấn đã khai ra bí mật bản đảo, thế thì phải cẩn thận đề phòng vậy..
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Ta sẽ tùy cơ ứng biến, nếu cần thiết ta sẽ giết sạch không để tên nào cả.
Phụng Thư nói:
– Đại nương, hạ nhân đưa nhị chủ nhân sang hồ được chăng?
Mẫn đại nương gật đầu nói:
– Phải cẩn thận một chút đi phía sau nha!
– Hạ nhân biết vậy!
Đinh Hạo nhìn Mẫn đại nương nói:
– Đại nương, có lẽ saün dịp ta đi cầu danh y luôn, sau khi đại chủ nhân lành bệnh, xin chuyển lời thay ta hoặc cầu danh y hoặc tìm dược vật, được việc ta sẽ về ngay.
– Vâng!
Phụng Thư từ một ngõ khác trên lầu đài bước xuống, đi xuyên qua khu vườn hoa cây cối xanh tươi ra tới bờ hồ, Phụng Thư mở bậc ra nấc thang đá tầng thứ hai ăn thông vào hồ nước, đưa tay sờ mó một hồi lập tức hiện ra một khối gỗ nối kết với nhau có đường kính lớn băng một miếng gạch lót thẳng tới bên kia sơn phong, mỗi miếng gỗ nối cách nhau khoảng độ một trượng.
Đinh Hạo kinh ngạc than rằng:
– Một cầu nổi tuyệt vời chẳng ai ngờ được.
Phụng Thư cười hì hì nói:
– Thưa nhị chủ nhân, hạ nhân xin đi trước dẫn đường, y nói xong nhún mình nhảy xuống mảnh gỗ nổi đầu tiên, quay đầu nhìn Đinh Hạo một cái, sau đó tung tăng nhảy như bay, Đinh Hạo ung dung nhún mình phất phơ theo sau.
Chỉ trong chốc lát họ đã đến bên kia sơn phong...
Đinh Hạo đưa mắt nhìn ra xa xa, bên kia bờ hồ lại xuất hiện thêm vài bóng người, hắn quay sang phía Phụng Thư nói:
Phụng Thư mi quay trở về đi, đừng theo làm gì nữa.
Dứt lời, hắn áp sát vào cỏ lau bờ hồ lướt tới nhanh như cắt. Đi độ khoảng mười mấy trượng, nhìn không khỏi sát khí bốc lên đùng đùng, chỉ thấy hai thiếu nữ ăn mặc theo kiểu thôn nữ bị trói ngược hai tay ra sau lưng được hai tên hán tử kình trang cầm giữ, hai thiếu nữ đầu tóc lôi thôi, y áo rách nát, máu me lem luốc, rõ rang là bị tra tấn một cách tàn bạo.
Người đầu đàng không ai xa lạ chính là tên võ sĩ Phó Tổng Giám của Vọng Nguyệt Bảo đã gặp trong Nguyệt cốc. Đi theo hắn đàng sau lưng đông cả hai ba mươi người, trên mặt đất có bốn chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng thả trâu, chắc bọn họ chuẩn bị dùng để làm phương tiện qua hồ.
Xem xét tình hình biết ngay đối phương đã có mưu đối phó Ly Trần Đảo.
Trong bụi rậm cỏ lau sực phát ra một tiếng “Xịt' khe khẽ.
Đinh Hạo liếc mắt nhìn thầy một cái đầu con gái thò ra.
– Nhị chủ nhân!
– Mi là ai?
– Phục Bình!
– Tình hình thế nào rồi?
– Đối phương bắt giữ đệ từ bản bảo uy hiếp họ dẫn xuồng sang sông, đang chuẩn bị dùng hỏa công, theo tin thám thính mới nhất đối phương sẽ đến sau tiếp ứng, chẳng biết trong đảo có ứng địch chưa?
– Mẫn đại nương đã biết được tình hình rồi, chắc không có chi xảy ra đâu!
– Hỏng rồi đối phương đã sang sông...
Đinh Hạo quay đầu nhìn, chỉ trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt đã có hai chiếc bè đã qua sông, mỗi chiếc có bốn người chèo lái, hai thiếu nữ ấy ngồi trên một chiếc phía trên đầu cánh bè, đã rời khỏi bờ được bốn trăm trượng xa, những người còn lại tụ tập trên bờ, như chờ xem động tĩnh thế nào.
Đinh Hạo quýnh quáng khôn tả, lúc này muốn cản trở cũng chẳng được. Hắn bè căm phẩn tằng hắn một tiếng tung mình toan nhảy sang...
Tên nữ Phục Bình bổng kêu lên:
– Nhị chủ nhân khoan đã.
Đinh Hạo thu thế lại nói:
– Tại sao vậy?
Cánh bè chạy không đúng lộ tuyến, thế thì hai vị đồng môn chưa tiết lộ bí mật bản đảo.
À! Đinh Hạo nhìn ra mặt hồ chỉ thấy hai chiếc bè chạy như bay ra đến giữa hồ, bỗng chiếc bè xoay một vòng nhanh tốc nước hồ tung tóe lên cao rồi chìm xuống nước.
– Trên bờ bên kia thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Hai đệ tử và kẻ địch cùng chung số phận...
Tên nữ Phục Bình nói:
Không phải thế đệ tử bản đảo rành việc bơi lội, đồng thời trên đảo sẽ có người tiếp cứu.
Đinh Hạo “A” một tiếng rồi lượn sang bên bờ bên kia như hồn ma bóng quỉ, nhảy tơi trước mặt tên Phó Tổng Giám, bấy giờ đối phương mới phát giác tiếng kêu la thất thanh và tiếng gầm thét vang lên, tức thì bao vầy hắn vào bên trong.
Tên Phó Tổng Giám thoáng nhìn rõ mặt người trước mắt, sắc mặt liền biến đổi, thụt lùi ra sau, kinh hãi nói:
– Toan Tú Tại, cũng lại mi?
Đinh Hạo giọng nói lạnh lùng:
– Đây mới đúng không phải là oan gia chẳng hội ngộ, cho biết danh hiệu được chứ?
– Chẳng cần thiết!