– Đứng lại!
Hắn lượn mình, đổi phương hướng đứng chặn lại phía trước.
Mai Ánh Tuyết rét lạnh nói:
– Tại sao ngươi không xuống tay đi?
Đinh Hạo chăm chăm nhìn cô gái mà hắn đã coi như hồng nhan tri kỷ từng chiếm hoàn toàn trái tim của hắn não nùng ai oán, thật có cảm nghĩ đa tình tự cổ không di hận hảo mộng tự lai dị canh tĩnh.
Tình thiên kịch biến, tạo hóa sao lại tàn bạo với con người thế này?
Đinh Hạo suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định, tuy y vô tình nhưng ta thì chẳng được vô nghĩa, hắn liền tra kiếm vào bao, trầm giọng đau đớn nói:
Mai Ánh Tuyết, ngươi đi được rồi, nhưng hãy nhớ lấy cho kỹ, lần sau gặp lại, ta phải giết ngươi thôi! Mai Ánh Tuyết xoay người thoăn thoắt bước vào rừng đi mất dạng, nàng đi không nói một lời nào cả.
Đinh Hạo ngước đầu lên cao bật cười đau khổ, như là tự châm biếm mình vậy.
Bỗng nhiên, một ý niệm chiếm lấy đầu óc hắn, huyết thù chưa trã, sự hận chưa xong, kẻ địch trước mắt, trách nhiệm gánh vác nặng như thế này, cần gì phải quan tâm được mất mối tình nam nữ nấy, như hạng con gái phủ phàng bạc tình như thế có đoạn tuyệt biết đâu chẳng phải là phước.
Thiên hạ mênh mông bao la chổ nào chẳng có gái đẹp, xá gì một Mai Ánh Tuyết có đáng là bao! Nam tử hán đại trượng phu vác lên được, bỏ xuống được, tình cảm dù có thiết tha sâu đậm, nhưng có thể dùng huệ kiếm chém xuống được, huống hồ hạng con gái nết na như y, không đáng để mình yêu thương vậy.
Hắn suy nghĩ đến đây, hào khí anh hùng lại phục sanh.
Bầu trời đã tối sụp, trong rừng âm u vắng lặng.
Hắn đang chuẩn bị cất bước rời khỏi nơi đây, vài bóng người thấp thoáng từ nhiều hướng khác nhau nhảy vọt tới nhanh lẹ như hồn ma bóng quỉ, hắn bất giác cả kinh, xoay người một vòng đảo mắt quét qua một lượt, thì ra có bốn Kim Long Sứ Giả xuất hiện, tức thì sát khí đùng đùng bốc lên, châm vào sự căm phẫn hận thù từ nãy càng muốn giết người nhiều hơn.
Hắn chẳng nói năng gì cả, lạnh lùng đứng sững như một pho tượng thạch.
Đã có bài học lần đầu, bọn ma nữ này thân pháp công quỷ quyệt vô cùng, phen này quyết không cho đối phương có cơ hội làm ma tác quái tẩu thoát nữa.
Trước kia mục đích hắn tìm Kim Long Sứ Giả là cứu Mai Ánh Tuyết, bây giờ thì tình hình khác hẳn, Mai Ánh Tuyết, chẳng những là phe của đối phương, mà còn muốn giết hắn cho bằng được, sự tình biến hóa không thể tưởng tượng được.
Người đứng đối diện chính là Dần Hiệu Sứ Giả mà mình đã hội ngộ vừa rồi, còn lại ba sứ giả kia là Sửu, Mẹo và Ngọ hiệu.
Ngọ hiệu xếp hàng thứ bảy trông thế này, nhân tám nữ ma chẳng ít, có lẽ vừa đủ mười hai người vậy.
Dần hiệu Sứ giả bằng giọng điệu lạnh lùng nói:
– Toan Tú Tài! May được hội ngộ nữa!
Lần trước ở khu rừng liễu ngoài Thạch Gia Tập, Đinh Hạo dùng danh nghĩa Hắc Nho xuất hiện, cho nên thần tình của đối phương ra vẻ xa lạ với hắn.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Chúng bây đến đây tất cả được bao nhiêu người?
– Chỉ có bốn người thôi!
– Chắc các người cũng lại phụng lệnh giết tại hạ ư?
Dần Hiệu Sứ Giả cười nhởn nhơ nói:
– Ngươi quả thông minh thất, đoán biết ngay!
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Tại hạ với Kim Long Bangchẳng hề có thù hấn gì tại sao phải giết tại hạ?
– Điểm này không thể phụng cho!
– Bốn vị có đủ sức giết tại hạ chăng?
– Đủ sức chứ!
– Thế thì xin ra tay!
Hắn nói xong từ từ vung kiếm ra.
Dần Hiệu Sứ Giả nhún mình tấn công ra một chiêu nhanh như điện xẹt, chiêu thức vô cùng độc ác.
Đinh Hạo vốn đã tính saün không cho đối phương có một cơ hội cỏn con nào cả, hất ra một kiếm, mãnh liệt như sức lôi đình sấm sét, bổ vào đối phương bằng chiêu Bút Hạ Càn Khôn, chiêu này hắn đã dùng hợp chiêu Dị Càn Chuyển Khôn trong Huyền Huyền Chân Kinh cùng với cú sát thủ Mộng Bút Sanh Hoa của Hắc Nho mà ra, có thể nói là chốn giang hồ này không ai tiếp nổi.
Một chiêu vừa rồi của Dần Hiệu Sứ Giả, chỉ là cú đánh hư chiêu, kiếm khí bắn ra nữa chừng lại tan biến mất. Đồng thời y nhanh tốc vung tới ba kiếm tấn công hai bên tả hữu, nhưng chiêu thức của Đinh Hạo cũng chẳng thay đổi, xoay vòng thân người một cái nhanh nhẹn kinh người.
Trong tiếng kêu kinh hoảng xen lẫn tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc, bốn cô Kim Long Sứ Giả loạng choạng thụt lùi ra sau, mặt mày ai nấy không còn chút máu.
May mà Dần Hiệu Sứ Giả bỏ chiêu nửa chùng không tấn công tiếp, nếu chiêu thức y chạm vào kiếm khí của Đinh Hạo phải chết ngay lập tức thôi.
Sửu Hiệu Sứ Giả kinh hoàng nói:
– Kẻ này cứng chắc lắm, hãy dùng đồ chơi chiêu đãi...
Đinh Hạo căm hận khôn tả, chẳng để đối phương nói dứt lời, nhanh tốc hất kiếm bổ vào mặt Dần Hiệu Sứ Giả.
Oa! Một tiếng thảm rú rùng rợn vang lên, Dần Hiệu Sứ Giả té quỉ xuống đất.
Cũng ngay lúc Dần Hiệu Sứ Giả té ngả, một mùi thơm thoang thoảng thổi vào mặt, hai mắt của Đinh Hạo đau nhức vô cùng, tức thì không mở ra dược nữa, hắn hất ngay trúng phải trò chơi của đối phương...
Luồng kiếm khí rạch xé hư không vù vù từ nhiều đường tấn công tới, hai mắt Đinh Hạo như bị kim đâm đau thấu tận xương tủy, không thể mở mắt ra được, căm phẫn như điên như cuồng, vung kiếm loạn xạ phong tỏa đường kiếm của đối phương.
Kiếm khí vù vù ngang dọc, ba thanh kiếm đối phương bị đánh bật trở lại.
Có mắt như mù lòa, hắn không thể chủ động công kích nữa, đành chỉ tập trung toàn bộ tâm thần lẳng lặng đứng yên để cầu tự bảo vệ lấy thân.
Ba cô Kim Long Sứ Giả không dừng thay đổi phương hướng, người này đánh tới, người kia lui ra cứ thế tấn công như điên như cuồng, nhưng chiêu thức hoàn toàn chẳng dám chạm vào binh khí của Đinh Hạo.
Đinh Hạo căm giận cực độ chẳng thể bầm nát ba cô ma nữ này, nhưng đối phương quỷ quyệt vô cùng, chiêu thức hư hư thật thật, không sao mò được, huống hồ hai mắt của Đinh Hạo mất đi ánh sáng, càng gặp khó khăn nhiều hơn.
Đinh Hạo rất rành hiểu bọn này, họ muốn tiêu hao nội lực của Đinh Hạo trước tiên, sau đó mới hạ sát thủ.
Nước mắt nước mũi của Đinh Hạo chảy dày, mồ hôi toàn thân toát ra như tắm, hắn chỉ biết điên cuồng vung kiếm chống đỡ đường kiếm của đối phương mà thôi, ngoài ra không biết làm sao cả.
Ba cô ma nữ tấn công hồi lâu cũng kinh hoảng không kém, công lực của Toan Tú Tài ra ngoài sức tưởng tượng của họ chẳng ít, nếu cứ thế tiếp tục, thì chúng cũng không sao chịu nỗi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ba cô ma nữ hơi thở hổn hển, mà công lực của Đinh Hạo cũng tiêu hao quá bán, cho dù Sanh Tử Huyền Quan của hắn được đả thông, nội nguyên tiếp tục không dừng sanh khởi, nhưng cũng phải có giới hạn, huống hồ ba cô nữ ma này chẳng phải nhân vật tầm thường.
Hắn đã phát giác ra sự công kích của đối phương đã kém phần mãnh liệt.
Nhưng điều này cũng chẳng giải quyết được gì, vì đối phương muốn bỏ đi lúc nào chẳng được, hoặc là lại dùng quỷ kế gian xảo nào khác nữa đây, mà hắn thì hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ dựa vào công lực huyền công tạm thời kéo dài mà thôi.
Bỗng nhiên, ba cô nữ ma nhảy lui ra sau không tấn công nữa, Đinh Hạo tụ thần định khí lẳng lặng đề phòng, hắn nhủ thầm:
Chắc có lẽ đối phương bắt đầu chơi trò quỷ quyệt nào nữa đây.
Kim Long Sứ Giả cất tiếng âm thanh vang lên ở vài hai trượng nói:
– Toan Tú Tài, ngươi bỏ kiếm đầu hàng, chúng ta đem ngươi đến gặp Bang Chủ, có lẽ chẳng chết?
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Chớ có chiêm bao nào!
– Thế thì ngươi chết chắc thôi.
– Còn thủ đoạn mờ ám nào cứ thi thố ra! Nếu tại hạ không chết sẽ từng người một bầm xác bọn bây.
– Há há, nhưng người sẽ chết liền bây giờ, mà chết một cách thảm thiết nữa kia!
– Bọn bây chuẩn bị đối phó với ta như thế nào?
– Ngươi chớ quan tâm điều ấy...
Trong lúc hai bên vấn đáp, Đinh Hạo đã nhận định được vị trí của đối phương, hắn liền uốn năm ngón tay bắn ra năm luồng chỉ phong vù vù như điện xẹt, lòng Đinh Hạo bỗng trầm xuống, chỉ phong của hắn kích vào thân cây cối mà thôi, té ra cô ma nữ ấy ẩn núp ở phía sau thân cây.
Há há há, Toan Tú Tài, ngươi chớ phí sức làm gì, nghĩ xã hơi chờ chết có lý hơn.
Đinh Hạo hai tay cầm kiếm, nghiêng nghiêng giơ cao chuẩn bị thế đột kích, đồng thời vận khởi thuật Thác Mạch Phong Huyệt.
Thình lình, trên Lệnh Môn Huyệt như bi con ong chích một phát không bằng, hắn giật bắn người lên, rõ ràng huyệt đạo đã trúng phải loại ám khí gì của đối phương rồi, may mà mình đã tự phong bế các huyệt đạo, bằng không cũng phải đau đớn với mũi kim này chẳng ít.
Kế đó, lại có ba mũi kim chích vào ba huyệt đạo nữa.
Há há há há...
– Toan Tú Tài, ngươi... cười gì thế?
– Món nghề cỏn con, làm gì được ta nào?
– Vậy thì ngươi lầm to, chớ có ỷ lại Dị Huyệt Di Xích mà cho rằng kim châm không làm gì được ngươi, đây mới chỉ mở màn thôi, còn thứ khá hơn ở đằng sau kia!
Đinh Hạo dùng tả chưởng vận khởi thần công hút kim châm đã ghim vào huyệt đạo, qua cảm giác bằng lấy tay sờ mó, biết được kim châm này dài độ một tấc, trọng kích như lông bò, người có thể phát đánh thứ ám khí không một chút trọng lượng này, mà lại chuyên điểm vào huyệt đạo, ở trong chốn giang hồ này khó tìm được bao nhiêu người rồi.
Song phương thầm lặng đứng đối lập giây lát, bầu không khí lại trở nên trầm tịch khiếp sợ, hình như chuẩn bị cho một công kích kịch liệt sắp tới, hai mắt của Đinh Hạo tuy bớt được phần nào đau nhức, nhưng vẫn không thể mở mắt được.
– Ai đó?
Một tiếng gầm hét nạt nộ, rõ ràng đã có người lạ đến, Đinh Hạo thoạt động lòng nhủ thầm:
Chẳng biết ai đã đến đây?
Chỉ nghe một giọng điệu rất quen thuộc của nữ nhân nói:
– Người bộ hành!
Đinh Hạo bất giác mừng thầm, người đến đây chính là Uy Linh Sứ Giả phen này có thể thoát nạn rồi!
Chỉ nghe tiếng nói của Sửu Hiệu Sứ Giả nói:
– Bằng hữu, nơi đây chẳng phải con đường vào cõi dương thế nhé?
– Ta cũng nghĩ y như ngươi!
– Chắc ngươi chưa muốn chết chứ?
– Xin ngươi ăn nói đàng hoàng một chút!
Sửu Hiệu Sứ Giả gầm hét nói:
– Ta cảnh cáo ngươi hãy lập tức rời khỏi đây, bằng không...
– Bằng không thế nào?
– Ngươi sẽ vĩnh viễn không ra khỏi khu rừng này được!
– Ta cũng xin cảnh cáo bọn ngươi hãy lập tức rời khỏi nơi đây!
– Ngươi là cái thá gì mà nói thế này?
Uy Linh Sứ Giả cười sang sảng nói:
– Cứ thử thì biết ta là cái thá gì ngay!
Hự! Một tiếng rú tắt ngang ở cổ họng, hai mắt của Đinh Hạo bị thương không mở ra được, nên chẳng biết đối phương đấu nhau như thế nào, cũng chẳng biết ai bị thương? Hắn đang còn suy nghĩ, lại nghe Uy Linh Sứ Giả tằng hắng nói:
– Thế nào? Bây giờ biết ta là cái thá gì rồi chứ?
– Vào!
Trong tiếng gầm hét, ba tên Kim Long Sứ Giả đồng vung kiếm vầy tới tấn công, Uy Linh Sứ Giả xoay thân mình một vòng biến mất trong lưỡi kiếm của ba người nhanh lẹ như hồn ma bóng quỉ.
Ba cô Kim Long Sứ Giả đã biết đụng phải kình địch, nhưng vẫn bình tĩnh chuyển mình đứng về chỗ cũ, mỗi người chiếm cứ một hướng, dù thân pháp kẻ địch kỳ diệu đến đâu đi nữa cũng không thể lẫn tránh được, đồng thời ba người đứng thành hình tam giác nhìn sang với nhau, thế thì họ chẳng phải lo lắng sau lưng, thế đánh liên thủ này khiến người thán phục chẳng sai.
Thế thủ này quả nhiên có hiệu quả ngay, chỉ thấy Uy Linh Sứ Giả đứng sờ sờ phía trước mão Hiệu Sứ Giả cách khoảng tám thước.
– Chắc bằng hữu chẳng phải hạng vô danh tiểu bối, xin cho biết lai lịch được chứ?
– Chúng bây chưa xứng đáng đâu!
Sửu Hiệu Sứ Giả vẫy tay một cái, luồng khói thơm thoang thoảng thổi về hướng Uy Linh Sứ Giả.
Một lần nữa chẳng biết Uy Linh Sứ Giả đã dùng thân pháp thần kỳ gì lại biến mất trong vòng vây ba người.
Đinh Hạo đứng xa ngoài hai trượng, tuy mắt không thấy tình hình hiện trường, nhưng đã ngửi thấy mùi thơm ấy, bất giác thất thanh kêu lên:
– Khói thơm này có thể gây thương hại vào mắt đấy.
Hắn vừa dứt lời, thì đã nghe Uy Linh Sứ Giả cười mỉa mai nói:
– Thứ trò chơi hạ tam cấp của giang hồ này, cũng đem ra làm trò cười cho người ta sao?
Keng! Một tiếng thanh kiếm ra khỏi bao, một luồng sáng sanh bích toát ra, chiếu sáng cả vùng xung quanh ba trượng vuông.
Ngay lúc này, ba cô Kim Long Sứ Giả đứng hàng ngang như chữ nhất, tất cả bọn họ mặt mày tái mét, thụt lùi ra sau vài bước, Ngọ Hiệu Sứ Giả hãi hùng kêu lên:
– Nguyệt Phách Thần Kiếm!
Đinh Hạo thì chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng một tiếng hoảng hốt thất thanh kêu lên cũng khiến hắn giật mình chẳng ít, hắn hồi tưởng lại lúc sư phụ thuật chuyện sóng gió võ lâm, từng đề cập đến Nguyệt Phách Thần Kiếm, ấy là binh đao của Kiếm Vương Công Dương Cốc ở thời chiến quốc, chỉ dùng kiếm khí có thể chém đầu địch cách xa một trượng, luồng sáng thanh kiếm có thể xuyên phá sắt thép dễ dàng...
Không ngờ thanh kiếm thần thượng cổ trong truyền thuyết này lại ở trong tay Uy Linh Sứ Giả.
Chỉ nghe Uy linh Sứ giả trầm giọng nói:
– Đúng vậy, kiến thức ngươi khá lắm, thanh gươm này chính là Nguyệt Phách Thần kiếm, ngươi đã biết tên kiếm, chắc cũng biết uy lực của kiếm này rồi chứ, nếu ta bất thình lình ra tay, thì ba vị có thể tưởng tượng được hậu quả rồi ư?
Sửu Hiệu Sứ Giả thoáng suy nghĩ, nói:
– Tôn giá có thể cho biết danh hiệu chăng?
– Sứ giả thủ tịch của Uy Linh Cung!
– Uy Linh Cung? Chưa từng nghe nói bao giờ...
– Lời nói đến đây xin dứt, đi hoặc ở lại tùy hỷ các ngươi.
– Thôi được, chúng ta hẹn gặp lại sau...
– Hãy khoan, xin để lại thuốc giải độc của Đoạt Đình Hương cái đã!
– Các hạ cùng Toan Tú Tài là một phe chăng?
– Người thiên hạ làm chuyện thiên hạ, chẳng cần thắc mắc việc này làm gì!
Sửu Hiệu Sứ Giả nghiến răng suy nghĩ một hồi, từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ đổ ra một viên thuốc ném sang Uy Linh Sứ Giả, nói:
– Thuốc giải đây!
Uy Linh Sứ Giả chụp lấy trong tay, nói:
– Cách dùng?
– Bóp nát, thoa vào mũi thì xong ngay!
– Được, các ngươi cứ đi tự nhiên!
Ba nữ sứ giả nhìn chòng chọc Uy Linh Sứ Giả một hồi, sau đó Ngọ Hiệu Sứ Giả vác Dần Hiệu Sứ Giả lên vai, rồi bọn họ cùng nhau phi thân xuyên rừng chạy mất dạng, té ra Dần Hiệu Sứ Giả chỉ bị thương chứ chưa chết.
Đinh Hạo xúc động nói:
– Xin thành thật cảm tạ tôn sư tiếp tay.
Uy Linh Sứ Giả thoăn thoắt bước tới trước mặt Đinh Hạo, giọng điệu oang oang như chuông ngân nói:
– Hà tất cảm tạ làm gì, ta đi đường ghé ngang, nghe tiếng ác đấu mới vào rừng ngẫu nhiên hội ngộ thôi, đây thuốc giải giao lại cho ngươi, cách dùng thì ngươi đã nghe nói rồi chứ, ta còn phải lên đường về gấp!
Dứt lời y giao thuốc giải tận tay cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo cầm lấy thuốc, trước hết tra kiếm vào bao, sau đó dùng hai ngón tay bóp nát viên thuốc thoa vào mũi, hít mạnh một hơi dài, liền cảm thấy khó chịu, bỗng đầu óc choáng váng, tim đập gia tốc, khí huyết lưu hành mau lẹ khôn tả...
Uy Linh Sứ Giả nói:
– Toan Tú Tài, ngày sau có duyên chúng ta sẽ gặp!
Dứt lời y quay người toan phi thân rời khỏi...
– Đây không phải là thuốc giải, mà chính là độc dược...
Uy Linh Sứ Giả xoay người lại, giận run nói:
– Cha chả! Bọn điếm thúi này dám chơi thủ đoạn này, bản sứ giả phải tính món nợ này với chúng mới được.
Dứt lời y cúi người xuống hỏi:
– Toan Tú Tài, ngươi cảm thấy thế nào?
Đinh Hạo gượng gạo nói:
– Chóng mặt tim đập nhanh, máu lưu hành quá toàn thân uể oải...
– Để ta điểm huyệt đạo ngươi trước, tạm thời chận ngăn độc phát...
– Không cần, tại hạ có luyện được thuật phòng hộ mạch rồi.
– Để ta đi dọ thám xem biết được thứ độc dược gì chăng!
Dứt lời phi thân xuyên rừng ra ngoài.
Ngay lúc Uy Linh Sứ Giả vừa đi khỏi, một bóng người âm thầm xuất hiện nhảy xổ vào người Đinh Hạo tuy hai mắt của Đinh Hạo không thấy đường và trị kịch độc, nhưng công lực bản thân thâm hậu thêm đặc điểm của võ công luyện tập là Sanh Cơ Bất Dã kịch độc đã được cẳn trở ngoài tâm mạch, nên thần tâm vẫn tỉnh táo vô cùng.
Bóng người xuất hiện này chính là Sửu Hiệu Sứ Giả, chỉ nghe y cười nham hiểm, nói:
– Toan Tú Tài, chờ độc phát mà chết thì đau lắm, để bản sứ giả cho ngươi một chưởng chết ngay hay hơn.
Dứt lời y vung chưởng hướng vào đầu Đinh Hạo chưởng tới...
Đinh Hạo gom hết toàn thân nội lực tàn dư, tiếp song chưởng đánh ra mãnh liệt.
Một hành động này hoàn toàn ra ngoài sứ tưởng tượng của Sửu Hiệu Sứ Giả, y tưởng Đinh Hạo đã trúng phải kịch độc chắc chắn không còn sức để phản khán được, cho nên hoàn toàn không đề phòng chút nào.
Ầm! Một tiếng kêu thất thanh, Sửu Hiệu Sứ Giả bị chưởng phong đánh bạt văng ra sáu bảy bước.
– Ngươi dám đánh lén?
Tiếng gầm hét của Uy Linh Sứ Giả từ nơi xa xa, vang đến, Sửu Hiệu Sứ Giả vung chưởng đánh tới một luồng kình phong long trời lỡ đất, sau đó lượn mình nhanh như điện xẹt chạy mất.
Đinh Hạo bị chưởng phong đánh trúng lăn lộn bốn năm vòng trên mặt đất rồi ngất xỉu tại chỗ.
Chẳng bao lâu, hắn lại thức tỉnh, bên tai văng vẳng tiếng nói của Tưởng Quang Ngạn vang lên:
– Đây là Thực Tâm Chi Độc, người thường trúng phải độc này chết ngay lập tức, may mà hắn có luyện được thuật phòng hộ tâm mạch, cho nên kịch độc không thể công phá vào tâm mạch hắn, chỉ lưu chuyển ở ngoài Tâm Mạch mà thôi, bằng không dùn cho thần tiên có xuống đây cũng chẳng cứu sống được hắn.